1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đủ rồi, anh yêu em - Chanh Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoa nở mùa hè

      hoa nở mùa hè Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      thanks nàng nhá :cute::grin:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Mỗi lần vẽ xong bản thảo, phải đưa xem trước, bảo đảm đúng cầu của khách hàng, ý tưởng mình là chưa đủ.

      Mỗi lần hợp tác với nhau, tác phẩm của bọn họ đều được khách hàng thích, làm tăng thêm lợi nhuận.

      Lương Tĩnh Hanh thấy thu lại vẻ mặt, bộ dáng muốn tiếp tục đùa giỡn với , như muốn làm xong công việc đuổi , để yên tĩnh nghỉ ngơi.

      càng muốn giữ khoảng cách với , càng muốn cho được toại nguyện. Lúc này đúng với thường hay : "Kiếp trước thiếu nợ ."

      Nhận lấy bản vẽ từ tay , Lương Tĩnh Hanh giống những lần trước mở ra xem, ngược lại đặt lên bàn làm việc của , rồi đến đứng bên cạnh xem xét.

      Lúc để xuống, nghiêng người làm bộ muốn xem bản vẽ cho gần hơn, khiến Dương Tư Dục theo bản năng co rút thân thể lại, cố gắng kéo dài khoảng cách với . Động tác rất , nhưng qua được ánh mắt của Lương Tĩnh Hanh. Làm gì tránh như tránh Ngưu Quỷ Xà Thần vậy? cố ý chống hai tay vây ở giữa và bàn làm việc.

      Trong nháy mắt, cả người nóng rực, mặc dù cả tóc cũng chạm đến, nhưng làm cho hai má đỏ bừng, cũng cảm nhận được nhiệt độ ám áp của , nhưng áp lực cũng mạnh mẽ.

      Dương Tư Dục tự chủ được nhắm mắt lại, muốn bản thân coi thường vòng tay của , nhưng chỉ càng làm cho cảm thụ hơi thở đàn ông của , vây quanh bên tai , cổ . muốn đẩy ra, biết nhất định thừa cơ hội này giễu cợt chưa từng có đàn ông chạm qua. Vì vậy, chỉ có thể lẳng lặng chờ, chờ xem xong bản vẽ.

      Lương Tĩnh Hanh hai tay đặt bên tai , cảm nhận được thân thể co rút, rất sợ tiếp xúc gần . vừa xem bản thảo, vừa nhìn đôi mắt nhắm chặt của , lông mi đen, còn rất dài, giống như cánh bướm ở mặt .

      "Mệt mõi? Sao lại nhắm mắt?" đột nhiên , hơi thở nóng rực phun lên mặt . chấn động, lông mi dài cũng kinh hoảng chớp chớp: "Nhiều ngày rồi, tôi rất mệt, buồn ngủ là chuyện bình thường." Dương Tư Dục đè xuống kích động của bản thân, nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn chăm chú vào bản thảo thiết kế, để ánh mắt của hai người tiếp xúc quá lâu.

      Nhìn lâu quá, đắm chìm, cũng muốn chết ở trong hai đầm nước sâu này, đáng giá.

      "Được, chúng ta mau hoàn thành xong bản vẽ này, để có thể ngủ giấc tốt." Lương Tĩnh Hanh cười khẽ, nghiêm túc chuyên tâm xem bản thảo của .

      nghe gì nữa, Dương Tư Dục nghĩ tiếp tục hươu vượn. Đột nhiên, lại phun ra câu: " Tối nay, tức giận vậy, phải ghen chứ?" Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bản thảo, chút để ý ra câu làm giật mình.

      "Ghen cái gì?" Dương Tư Dục trấn định để ý .

      "Ăn giấm tôi ở giường với phụ nữ, ăn giấm tôi ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn giấm tôi ..."

      "Ăn cái đầu quỷ của ." Dương Tư Dục ngăn cản tiếp tục những câu xằng bậy, cũng cố gắng ngăn cản tim mình xuất từng cơn lo lắng yên.

      "Tôi giận, bởi vì tôi bận tối tăm mặt mày, nửa đêm còn phải vẽ bản thảo, lại ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt (tình trai ), phải như cái gì giấm chua." Dương Tư Dục mạnh mẽ lắc đầu.

      " phải?" Lương Tĩnh Hanh cười như cười nhích đến gần .

      Hai người bọn họ rất gần nhau, đột nhiên nhích tới, Dương Tư Dục cắn môi kinh hoảng, để cho mình thở mạnh ra tiếng.

      "Dĩ nhiên là phải." kiên quyết phủ nhận, cho biết, đồng thời cũng tự với bản thân: "Nếu là ăn giấm chua , dạ dày tôi rất nhanh bị tàn phá, cả ngày lẫn đêm đều ghen tuông, axit trong dạ dày quá dư thừa, chắc tôi chết sớm, đâu còn ở đây vì vứt bỏ sống chết."

      Lương Tĩnh Hanh xấu bụng lại nghiêng người cúi xuống, dùng hơi thở trêu chọc : "Lời này.. nghe .. rất là chua!" cố ý chọc , nhìn hồi, con ngươi lại lóe lên ánh sáng mập mờ.

      Bởi vì đêm quá khuya sao? Phòng vẽ tranh đèn quá tối, nhìn mặt . Vì sao cảm thấy khuôn mặt ửng đỏ, giống như là bị trúng tâm tư. Bao lâu rồi ở gần ?

      Ở trong lòng , đồng nghiệp tốt, nếu vẻ mặt hôm nay giống trước kia nhìn thấy như đôi giày rách, cũng lười để ý đến .

      Chẳng qua, đến gần như vậy, mới phút chốc phát đôi mắt trong veo phát sáng, lông mi dài, đôi môi mộng đỏ xinh xắn, gương mặt hồng phấn...

      "Ai rất chua với !" Dương Tư Dục lẩn tránh, nhưng lại muốn hạ thấp mình trước mặt , chỉ có thể cứng rắn nâng cao khí thế của mình, đối mặt với : "Mười mấy năm qua, phụ nữ bên cạnh phải trăm cũng mấy chục, cho rằng tôi chán sống, tranh thủ tình cảm của cùng với những người phụ nữ kia?"

      "Nhiều như vậy sao?" Lương Tĩnh Hanh cười hỏi, thưởng thức hai má đỏ hồng đáng của .

      này tối nay ... sao lại có hương vị phụ nữ?

      "Chính là nhiều như vậy!" Dương Tư Dục khẳng định gật đầu. Thấy đôi môi thoáng qua nụ cười, làm cho lo lắng, muốn cười nổi: " sống như kỹ nam."

      Tâm tình Lương Tĩnh Hanh tốt, vì hai chữ này mà mất : "Kỹ nam?" Nụ cười môi cừng đờ, thích nhìn gương mặt ghét bỏ của : "Những người phụ nữ khác tôi như vậy..."

      "Bởi vì tôi phải những người đó." Dương Tư Dục ghét nhất chuyện, chính là nhắc đến những người phụ nữ kia trước mặt .

      Lương Tĩnh Hay chau mày rậm, phát hôm nay ràng nhắm vào : "Hôm nay ... rất đáng ." cau mày .

      Dương Tư Dục hừ lạnh trả lời: "Cho tới bây giờ .. cũng chưa từng cảm thấy tôi đáng ." giọng lầu bầu, tự lẩm bẩm, định đẩy ra đứng lên.

      hữa của mang lại cảm giác quá kinh người, cộng thêm hôm nay tâm thần bất định, tập trung được, nên tiếp tục giằng co với : "Tôi mệt, muốn ngủ trước." dừng lại bên cạnh cửa, lạnh lùng bỏ lại câu.

      "Này, kêu tôi đến, phải là duyệt bản thảo sao?" Lương Tĩnh Hanh biết hôm nay có chỗ nào đúng.

      "Tôi có tinh thần thảo luận tiếp với ." Dương Tư Dục quay đầu lại vẫn bước tiếp, để mình ở lại phòng làm việc.

      "Này, Dương Tư Dục ... Dương Tư Dục ..." Lương Tĩnh Hanh lao theo sau kêu lớn, bất đắc dĩ hôm nay quyết tâm để ý đến .

      Mắt thấy biến mất ở đầu hành lang bên kia, Lương Tĩnh Hanh phát quả bỏ lại mình . Ngoái đầu nhìn lại những bản thảo của , mỗi nét vẽ đều rất dụng tâm.. Lương Tĩnh Hanh nhìn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào cần chỉnh sửa.

      Được rồi, thừa nhận, nghe đến tính toán muốn nghỉ ngơi, cảm thấy bản thân cũng bị ảnh hưởng có tinh thần làm việc. "Cắt ... muốn ngủ phải cùng nhau ngủ." Lương Tĩnh Hanh để bản thảo lên bàn làm việc, được tự nhiên bước về hướng phòng khách của , đến sopha to lớn thoải mái.

      Đó là ghế dài bốn người ngồi, bằng da thoáng mát thoải mái, dù đứng ngồi cứng mềm vừa phải, hết sức dễ chịu. Lúc mua, từng hiểu mình lại mua cái ghế dài như vậy. Sau đó, ngẫu nhiên phát , sopha đó rất thích hợp với , ngủ dậy cũng thoải mái.

      Về sau, mỗi lần gấp gáp chạy bản thảo, có khi nửa đêm cần tới chỗ , ghế sopha kia phát huy tác dụng. có chìa khóa nhà , nhưng lại có chìa khóa phòng , ghế sopha này là nơi nghỉ ngơi tốt lúc làm việc mệt mõi. có thử hỏi , ghế sopha này là mua cho sao? Dương Tư Dục trả lời rất đơn giản, chính là mấy chữ: "Nghĩ hay quá nhỉ!" Được rồi! Vậy cũng suy nghĩ nhiều nữa muốn
      làm sao làm.

      Bọn họ là đồng nghiệp, là em, là bạn bè cùng nhau phát triển nghiệp.

      Người tình, có lúc hợp nhau, chia tay.

      Mà bọn họ là bạn bè. Bạn bè, chính là cả đời, tách ra, gây gỗ, giống những người phụ nữ khác, giận dỗi với . Cho nên, quyết định, muốn làm bạn với cả đời. Cả đời rời xa nhau.

      Lương Tĩnh Hanh năm ghế sopha, tìm tư thế thoải mái, ngáp cái, quên ngẩn đầu lên nhìn cửa phòng đóng, lớn tiếng ném ra câu: "Ngủ ngon!" Xong, Lương Tĩnh Hanh ung dung nhắm mắt lại, ngủ.

      Cách cánh cửa, Dương Tư Dục nhịn được cười. Người đàn ông này, bao giờ để mình thua thiệt, để cho chiếm chút tiện nghi nào. muốn nghỉ ngơi, cũng làm thêm phút nào, đem phòng khách nhà biến thành phòng ngủ, vừa tự nhiên lại tự tại.

      Cứ tháng, đều ở nhà làm khách đêm, bởi vì thường xong công việc vào nửa đêm, cho nên xem xong bản thảo cũng rạng sáng. Mà , chuyện thường làm nhất là nửa đêm, khi giường với người phụ nữ khác gọi về. Lúc hoàn thành bản thảo, là lớn nhất.

      lần bị làm cho đau khổ, cũng dám lỗ mãng, mỗi lần từ giường với phụ nữ chạy tới, mặc dù lòng có oán hận, nhưng luôn phải về bên cạnh . Cho dù muốn, cũng phải về.

      Biết nhiều năm, chỉ có những lúc này, mới cảm thấy trong lòng có mình, có địa vị, có tầm quan trọng. Mặc dù, chẳng qua vì có tài thiết kế, nhưng cũng thỏa mãn.

      Củng bởi vì nguyên nhân này, cho nên vẫn ở lại bên cạnh , cho dù có rất nhiều người đưa ra điều kiện hậu đãi, cũng động tâm.

      hiểu , hiểu . đời này, ai có thể hiểu hơn . Chỉ ngoài trừ .. vĩnh viễn biết, tâm ý của đối với .

      Kim phút đồng hồ tường chạy vòng, ba rưỡi đêm, Dương Tư Dục vẫn chưa ngủ. lắng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách, trong đêm tối yên tĩnh, còn nghe tiếng vang, nở nụ cười nhàn nhạt, biết ngủ say.

      Mở cửa, Dương Tư Dục về phía phòng khách, như dự đoán, Lương Tĩnh Hanh ngủ say. chậm chạp ngồi xổm bên cạnh ghế sopha, cẩn thận chu đáo ngắm khuôn mặt đẹp của .

      Này lông mày, này mắt, ngũ quan đều biết rất , chỉ có tim của , chỉ có nơi đó cách nào tiếp xúc được. biết phong lưu, biết đa tình, biết rất nhiều chuyện của , nhưng biết, tại sao mình dời mắt khỏi được.

      đưa ngón tay nhắn, dùng mu ngón tay nhàng mơn trớn huyệt Thái Dương của , êm ái lướt qua mặt . theo bên cạnh lâu, biết sau khi ngủ, ngủ rất sâu, dù khẽ dựa vào ngực , cũng tỉnh. Vì vậy nghe được tiếng tim đập bình bịch, tự chủ nở nụ cười.

      thừa nhận, mình rất ngu, người nên . Cho dù mạnh miệng, cho dù muốn thừa nhận, nhưng khi ban đêm ở cùng như vậy, luôn dung túng cho mình đam mê mười phút.

      Mười phút, dài cũng dài, cũng là khống chế mình cực hạn. Dài hơn nữa, thể thoát ra. Từ từ lấy hơi, thở theo nhịp thở của , cảm giác mùi vị của , để cho mùi vị của vào chóp mũi , vào trong thân thể , dung hòa vào từng hơi thở , lòng , ngừng kêu: " , , ..." Cho dù chỉ có mười phút, bỏ hết phòng bị của mình, đề cho mình chìm đắm.

      Tình ... Vỏn vẹn mười phút mà thôi, muốn cưỡng cầu thêm. Chờ đợi, đến khi tỉnh mộng, để tim mình chết , rời khỏi .

      Về phần ngày nào, khi nào tới, cũng muốn suy nghĩ, muốn mình quên tất cả.

      Mười phút, rất nhanh trở thành quá khứ. lưu luyến rời đứng lên, nhìn thêm lần, rốt cuộc xoay người bước .

      Nằm ngủ sopha, Lương Tĩnh Hanh từ đầu đến cuối mở mắt.

      Lương Tĩnh Hanh bị mùi thức ăn làm thức dậy, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào những tia màu vàng sáng chói, nhuộm phòng khách thành màu vàng, bao gồm , cũng hòa tan vào tia ấm áp đó.

      vươn vai, thoải mái ngáp cái, theo mùi thức ăn bước tới, lầu bầu mở miệng: "Sáng sớm, kéo rèm cửa sổ lên hết, ánh mặt trời chiếu đầy nhà, ai mà ngủ được?"

      Lương Tĩnh Hanh từ sau lưng Dương Tư Dục thò đầu ra, nhìn thấy chuẩn bị thức ăn sáng, mùi thơm bốn phía, làm động lòng người.

      Dương Tư Dục ngoái đầu nhìn lại người đổ thừa, chỉ lạnh lùng bổ sung câu.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá editor ới!!!!!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:

      "Trừ ra ai ngủ ở phòng khách." đặt trứng chiên ra dĩa, thêm chân giò hun khó. Mặc dù nấu nướng đơn giản, nhưng mùi vị rất ngon.

      câu kia, làm cho tâm tình tốt, nhưng vẫn quên kháng nghị lại xem thường của .

      "Tôi cũng là người." Lương Tĩnh Hanh bất mãn oán trách, chủ động nhận lấy dĩa thức ăn tay , ngồi xuống bàn ăn.

      "Dạ, là người, người khách mời mà tới, còn xem phòng khách của của chủ nhà làm phòng ngủ của mình." Dương Tư Dục quen với tự nhiên của , cầm dĩa thức ăn của mình đến bàn ăn, ngồi đối diện với .

      "Đó là do chủ nhà biết trọng người tài, cung cấp ăn, dụ dỗ uống, còn tặng luôn chỗ ngủ ..." Lương Tĩnh Hanh nhét nửa phần trứng chiên vào miệng, gương mặt thỏa mãn.

      "Này! Cái gì gọi là tặng luôn chỗ ngủ? đừng lung tung, tôi còn muốn kết hôn." Dương Tư Dục trừng mắt liếc : " hươu vượn ( bậy bạ)".

      Lương Tĩnh Hanh cười khẽ, nhìn đưa ra hai hàm răng trắng: "Vừa mở mắt nhìn thấy con cọp cái giương nanh múa vuốt, khiến người ta tinh thần phấn chấn." ăn rất ngon lành, hai ba cái mang thức ăn bàn ăn sạch, đem chân giò hun khói thơm ngát nhét vào miệng.

      quen với việc cướp bóc thức ăn của , chỉ lắc đầu, cũng may nấu nhiều hơn, bị đói: "Ăn của tôi, uống của tôi, còn ví tôi như cọp mẹ... Chậc,, chậc,..! Lương Tĩnh Hanh, là tốt."

      Dương Tư Dục uống ngụm sữa tươi, cười với . Mặc dù cười, nhưng biết tính , đó là biểu sắp nổi giận.

      "Ha ha ha..." Lương Tĩnh Hanh cười gượng, trong lòng lo sợ, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Đừng chuyện này nữa, ngày hôm qua bản thảo chúng ta còn chưa xem xong, chỉ là, tôi có việc quan trọng cần làm, có thể đến công ty mới bàn tiếp được ?" Mặc dù biết cự tuyệt nhưng vẫn rất "khách khí" mở miệng cầu.

      "Ông chủ lên tiếng, nhân viên có thể sao?" Dương Tư Dục nhìn dò xét, lúc ngủ say ghế sopha, cũng biết cầu như vậy.

      Lương Tĩnh Hanh thiếu chút cười ra tiếng, tại mà , giống là nhân viên bình thường. Nhưng thái độ của ngày hôm qua, cũng biết ai mới chính là ông chủ. Chỉ là, ông chủ tốt, có thể thông cảm với cực khổ của nhân viên, cho nên muốn so đo với .

      Trời rất trong, ánh mặt trời rất đẹp, mà tâm tình của .. cũng rất tốt. Nếu như nhớ lầm, mỗi lần ngủ sopha phòng khách nhà , đều ngủ rất ngon, rất yên ổn, vừa thơm vừa ngọt. Tâm tình tốt đến nổi gặp những khách hàng khó tính, đều có thể giải quyết rất tốt.

      "Tư Dục..." Lương Tĩnh Hanh thận trọng gọi .

      "Cái .. Khụ .. khụ..! Chuyện gì?" hắng giọng, rất ít khi nghe dịu dàng gọi , làm tim đập nhanh.

      "Thương lượng với chuyện." Tròng mắt đen thâm thuý nhìn , môi mỏng khẽ nâng lên nụ cười, vừa hấp dẫn vừa mê người. Tim Dương Tư Dục đập nhanh hơn, tự chủ nuốt nước miếng.

      "Có chuyện gì... ." Tim của đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, nắm chặt tay thành quả đấm.

      Giây kế tiếp, tay của đột nhiên vượt qua bàn ăn cầm lấy tay . Dương Tư Dục thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm bàn tay bị nắm thể dời mắt.

      " muốn gì .. muốn làm cái gì?" Ngay cả câu của cũng được ràng.

      "Chuyện này, nhất định phải đống ý với tôi." Lương Tĩnh Hanh nhìn đôi mắt mở lớn của , đôi mắt đen lóe sáng, chăm chú nhìn mỉm cười.

      Nhịp tim của Dương Tư Dục chưa từng đập nhanh như vậy, mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, 'Bình bịch, bình bịch', chấn động màng nhĩ của . muốn gì? gì? Còn là .. biết gì? Muốn đồng ý chuyện gì? Tất cả suy nghĩ, đảo qua vòng trong đầu, cũng đoán ra rốt cuộc muốn làm gì?

      Bình bịch.. Bình bịch... Bình bịch

      gấp, là nhanh, thể khống chế được. lúc trái tim Dương Tư Dục như nhảy ra khỏi lồng ngực, Lương Tĩnh Hanh mở miệng: " bán ghế sopha này cho tôi ."

      vừa xong, bàn ăn im lặng, Dương Tư Dục câu nào gấp gáp điều chỉnh hô hấp của mình, muốn bình tĩnh lại. Khuôn mặt thanh tú nhắn của từ tái nhợt chuyển hồng. Chậm chút nữa, đầu giống như có boom nổ tung, đại não như ngừng hoạt động, trước mặt tối tăm.

      Ghế sopha? Cái muốn .. phải là , mà là ghế sopha của .

      Giống như quả lựu đạn còn lại tàn lửa, tia lửa , nhưng từ từ đốt thành ngọn lửa lớn, lan ra đồng cỏ cháy lớn, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đến đầu móng tay cũng đâm vào thịt.

      " sao vậy?" Lương Tĩnh Hanh phát ra sắc mặt khó coi: "Tối qua ngủ ngon sao?"

      Dương Tư Dục cố gắng khống chế cảm xúc, chỉ cắn chặt môi dưới, câu cũng .

      " nên thử ngủ ghế sopha lần, ngủ rất ngon, mỗi lần tôi ngủ ở đây, giấc là đến sáng, cho nên, chúng ta thương lượng, bán ghế sopha cho tôi."

      mặc dù kêu ngủ thử lần, nhưng cũng quên kêu bán ghế sopha lại cho mình.

      " bán!" Dương Tư Dục rốt cuộc tìm lại được giọng của mình, lạnh lùng giống như ở Bắc Cực.

      " thể thương lượng sao? Tôi trả gấp hai giá tiền." Lương Tĩnh Hanh vẫn từ bỏ ý định, cho dù lạnh lùng nhìn .

      " bán!" vẫn thay đổi, lạnh lùng , tức giận lại nhanh chóng tăng cao.

      "Gấp ba!" vẫn từ bỏ, tiếp tục trả giá cao.

      Mỗi câu của , lửa giận trong lòng Dương Tư Dục càng lớn, lý trí bị phẫn nộ quét sạch: "Tôi bán!" Dương Tư Dục rất tức giận rống to: "Gấp mười cũng bán!"

      Đột nhiên, quả boom nguyên tử trước mắt nổ lớn, dù thích cái ghế đến cỡ nào cũng biết thể tiếp tục.

      "Được rồi,.. tôi mua nữa." Tạm thời buông tha.Dương Tư Dục nhìn buông tha ý định của mình cũng hết giận, dứng lên, muốn trong thời gian ngắn nhất rời khỏi bàn ăn.

      " ăn nữa sao?" Nhìn dĩa thức ăn của vẫn còn, thậm chí sữa tươi cũng chưa uống xong.

      "Bị chọc tức đến no rồi." Dương Tư Dục lầu bầu, đặt ly sữa chưa uống xong lên bàn. nghĩ ngợi cầm lấy đưa lên miệng uống sạch.

      "Cái gì?" nghe gì, rất biết điều đem ly chén để vào bồn rửa, trực tiếp vào nhà tắm.

      "Được rồi! Đừng tức giận nữa, lấy dùm tôi quần áo . Ngày hôm qua tôi cũng chưa tắm, nếu khách hàng bị dọa đến chạy nguy." Lương Tĩnh Hanh là người giỏi gió chiều nào theo chiều đó, biết rất nóng tính, nhưng cũng hết giận rất nhanh, được tắm rửa, tâm tình của rất tốt.

      " coi tôi là người hầu của ? Hay xem tôi là vợ ?" Dương Tư Dục tức giận nhìn chằm chằm.

      Mỗi lần tới đây, cũng để lại mấy bộ quần áo, mặc dù là đem tiệm giặt ủi, nhưng đem nhà giống nhà mình.

      Lương Tĩnh Hanh đứng trước cửa nhà tắm, suy nghĩ câu hỏi của . lúc sau, đột nhiên quăng ra câu: "Nếu có thể làm vợ, cũng là chuyện tốt."

      Dứt lời, đóng cửa lại, để mình ngoài cửa. Làm vợ... tồi? Dương Tư Dục sững sờ đứng tại chỗ, nhìn cửa nhà tắm đóng chặt, đáy lòng bình tĩnh lại dâng lên trận phong ba.

      Lương Tĩnh Hanh ở trong phòng làm việc, nhiệt độ máy điều hòa khí vừa phải, cửa sổ sát đất cung cấp ánh sáng tốt, nhạc cũng quanh quẩn trong phòng. mở bản thảo của Dương Tư Dục ra, thuần thục cầm lấy bút máy, cố gắng sửa cho hoàn chỉnh thiết kế của .

      " dâu , tiền phải là vấn đề, chỉ hy vọng mọi người thấy được vẻ đẹp của ấy, cho nên, cổ áo cưới phải sâu khoe được vòng của ấy, dùng thân mã chống đở nữa phần , để ấy trở thành người phụ nữ duy nhất xinh đẹp trong mắt người đàn ông của mình." Lương Tĩnh Hanh hiểu rất dâu là người giàu có, lại là người phụ nữ diêm dúa.

      "Tôi cảm thấy áo cười như vậy chưa đủ tinh xảo.." Dương Tư Dục lắc đầu, thích sửa lại phần ngực của áo cưới: "Tân nương muốn bán thịt sao?"

      "À?" Lương Tĩnh Hanh sững sờ: " ấy bán thịt? ấy là con của người giàu nhất Đài Loan, sao lại..."

      " phải bán thịt, sao lại khoe ngực?" Dương Tư Dục lạnh lùng ném ra câu, giựt lấy cây bút trong tay , kéo xuống đường viền từ ngực cho đến eo, tạo thêm tầng Lace (viền tơ) xinh đẹp.

      Lương Tĩnh Hanh cười thầm, tán thưởng tài năng của . Thiết kế của rất được dâu thích, vì vừa hấp dẫn vừa trang nhã, rất hoàn mỹ phối hợp. Làm cho dâu như như lộ ra vẻ xinh đẹp làm người ta thêm thèm muốn.

      "Tôi nghĩ chú rể ghen tỵ." Lương Tĩnh Hanh mỉm cười : "Áo cưới này may lên, nhất định làm điên đảo chúng sinh, trong tiệc cưới dâu xinh đẹp nhất."

      Dương Tư Dục cười yếu ớt, lạnh nhạt nghe lời tán thưởng của . Thiết kế áo cưới nhiều năm, chỉ cần suy nghĩ khéo léo, cũng có thể tạo nên nét đẹp rất riêng.

      cũng rất thích, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của dâu, vậy cũng làm tin tưởng, tình và hôn nhân, đều đáng giá cho người ta cắm đầu vào, hạnh phúc, vui vẻ.

      Áo cưới xinh đẹp, là hứa hẹn bắt đầu hạnh phúc. biết làm tốt công đoạn này, mỗi việc xảy ra sau đó hoàn mỹ hơn.

      "Tối nay, tôi cùng khách hàng thảo luận xong bản thảo, nếu như khách hàng hài lòng, phải bắt đầu may. Có muốn tối nay thư giãn chút , nếu lại phải bận rộn nhiều ngày nữa." Lương Tĩnh Hanh tốt bụng đưa ra đề nghị, giấu trong mắt tính toán của mình.

      " chỗ nào thư giãn?" Dương Tư Dục vừa sửa lại bản thảo, vừa mở miệng hỏi thăm, chú ý đến ánh mắt .

      "Triệu gia hôm nay có tiệc, là đại thọ 70 của Triệu lão.." Lương Tĩnh Hanh mở miệng, chỉ thấy Dương Tư Dục để viết máy xuống.

      " có đầu óc thương buôn, dự án trong tay còn chưa hoàn thành
      muốn tìm mối làm ăn khác." Dương Tư Dục nhìn chằm chằm , lông mày đen nhướng lên cao.

      Con Triệu gia, hơn ba mươi tuổi, ánh mắt quá cao, nhưng lại có tin tức, thỉnh thoảng thấy cùng con trai cả của công ty Xây dựng sắp có tin vui. Tin tức mặc dù chưa chứng thực, nhưng chuyện này phải dành quyền ưu tiên, cơ hội này rất tốt.

      Lương Tĩnh Hanh luôn đặc biệt linh động. Cho nên khi vừa mở miệng, lời còn chưa xong, biết có ý xấu gì, cũng chỉ là muốn thiết kế, mệt chết . Quỷ kế bị nhìn thấu, Lương Tĩnh Hanh chút thẹn.

      "Tiền của tôi, cũng là tiền của .." mặt vẫn cười, nháy mắt với .

      sao , có cổ phần trong công ty, kiếm được tiền, đương nhiên cũng có phần.

      "Sa quán mê canh" (câu này mình hiểu nên dịch được). cười lạnh châm chọc: "Tôi thích những trường hợp đó, đừng là đến đó thư giãn, chẳng thà rôi ở nhà ngủ giấc còn hay hơn."

      "Con của Triệu gia trước giờ đều năng thận trọng, hơn nữa đối với đàn ông..." Vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh khó xử: " biết tôi sợ nhất phụ nữ mặt nặng mày với tôi, cho nên vụ này, nhất định phải tự ra tay."

      "Tôi cả ngày mặt nặng mày với , đâu có thấy nhượng bộ?" Dương Tư Dục tin lời giải thích của . Đột nhiên, ý tưởng lóe lên, rốt cuộc biết được trong hồ lô của bán thuốc gì.

      " muốn làm quen tri kỷ của Triệu tiểu thư?" nhíu mày khẽ hỏi, nhớ tới tin tức báo, bên cạnh Triệu tiểu thư luôn có mỹ nữ,có giao tình rất tốt với ấy.

      "Người hiểu tôi, chỉ có Tư Dục." khẽ vuốt cằm, quan sát . vẻ mặt nịnh bợ: " là trí tuệ hơn người, thông minh lanh lợi, nhiệt tình giúp người, nếu , tôi biết phải làm sao."

      Lời này ra, tuy rằng nội dung buồn nôn đến làm cho bản thân cũng thấy hoảng sợ, nổi da gà, nhưng giọng lại rất nghiêm túc. lòng nghĩ, có bên cạnh rất tốt. , rất tốt.

      đồng nghiệp tuyệt vời, chẳng những giúp kiếm tiền, hơn nữa cự tuyệt .

      Nghe lời ngon tiếng ngọt, vẻ mặt Dương Tư Dục cũng kích động.

      phải vì tiền, vì công việc, chính là vì phụ nữ. Lương Tĩnh Hanh tính toán, cho đến bây giờ đều chưa bao giờ vì .

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      thanks editor:5::5:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :