1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem. Còn ai vào đây nữa chắc chắn la n9 của chúng ta rồi lá là la

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35 :

      " họ." Mạnh Yên mừng rỡ, " trở lại?" Diệp Thiên Nhiên biến mất hồi lâu chợt ung dung xuất trước mặt .

      "Ừ." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận quan sát sắc mặt của , "Sao vậy? Mặt nhăn lại như cái bánh bao."

      Diệp Thiên Nhiên vừa xuống máy bay chạy vội đến đây, thấy gương mặt mở cửa mất hứng, có phải nhóc này quá nóng tính ?

      Mạnh Yên kéo vào, liên tiếp đặt câu hỏi, " họ, sao gọi điện thoại? Thi thế nào rồi? Đậu trường gì?" Nhìn người có vẻ như rất mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy, có lẽ chạy nhanh đến đây.

      Diệp Thiên Nhiên đặt túi lên mặt đất, cả người xụi lơ ghế sa lon, " bận nhiều việc, có thời gian gọi điện thoại."

      " cho em là con nít sao? Muốn gạt em?" Mạnh Yên ngồi ở bên cạnh , bất mãn nhìn , "Bận rộn mấy cũng phải có thời gian gọi điện thoại chứ."

      Diệp Thiên Nhiên đưa tay dụi mắt, buồn ngủ quá. Cố gắng ép bản thân tỉnh táo, " phải em thích nhận điện thoại của sao? Vậy gọi làm gì?”

      Mạnh Yên ủy khuất mân bĩu môi, "Ai ?" Mấy ngày nay luôn luôn chờ gọi điện thoại, nhưng vẫn thấy.

      Diệp Thiên Nhiên thổi thổi miệng của , cũng có thể treo được cái bình, "Nghỉ hè năm ngoái em vừa nhận điện thoại của , liền thờ ơ mấy câu rồi cúp, em quên?" Lúc ấy tức giận vô cùng, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho mấy lần. nhóc này lại xem là trách nhiệm qua loa.

      "Chuyện này. . . Chuyện này." Mạnh Yên có hơi chột dạ, nhưng lập tức thẳng lưng, "Khác chứ."

      "Khác thế nào?" Diệp Thiên Nhiên trầm tĩnh nhìn , xem trả lời thế nào.

      " là phiền." Mạnh Yên chịu thẳng, đổi đề tài khác, cố ý xoay , " đậu trường gì? phải là kém đến mức cũng trúng tuyển trường nào chứ."

      " nhóc thối này, kém như vậy sao?" Diệp Thiên Nhiên gõ gõ đầu của , " đậu trường quân đội."

      "Trường quân đội?" Mạnh Yên kinh ngạc mấy giây, đảo mắt liền nghĩ đến nguyên nhân, khôi phục lại bình tĩnh , "Vậy cũng tệ, chẳng qua phải thành phố S có trường quân đội sao?" có để ý đến phương diện này, dù sao là tuyệt đối chọn trường quân đội.

      "Có, nhưng mà hơi xa." Ngược lại Diệp Thiên Nhiên có hơi kinh ngạc, giống như nhóc này dự đoán trước được việc thi đậu trường quân đội, chẳng lẽ Giang Vũ gì với ? phải trở về dạy dỗ tốt.

      Mạnh Yên vui vẻ, ‘Dù sao ở cùng thành phố, có thể thường xuyên về thăm bọn em, bọn em rãnh rỗi cũng có thể tìm .”

      "Ừ." Diệp Thiên Nhiên vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi chút, đột nhiên nhớ vấn đề lúc nãy, " nghe, người nào chọc em tức giận? giúp em."

      "Ai, đừng nữa." Mạnh Yên lội chuyện mấy ngày trước bà nội tới đây ầm ĩ kể lại, "Bây giờ còn có chuyện buồn cười như vậy xảy ra, hiểu bà ấy nghĩ gì?"

      "Chuyện này đúng là quá đáng, nhưng em cũng nên tức giận." Giờ Diệp Thiên Nhiên mới tức giận, vỗ vỗ đầu Mạnh Yên an ủi, "Nghĩ lại bà ấy quan tâm em, nhưng có rất nhiều người thương em. Đừng vì chuyện như vậy mà tức giận sinh bệnh." cũng muốn gặp thử người này, sao lại có loại người cực phẩm như vậy?

      Mạnh Yên bĩu môi, " đến mức tức giận sinh bệnh mà khó chịu."

      "Đừng khó chịu, nhìn xem mang gì cho em?" Diệp Thiên Nhiên xốc túi đất.

      Đôi mắt Mạnh Yên sáng lên, lại có đồ ăn ngon, mỗi lần về nhà cũng mang rất nhiều đồ cho .

      Diệp Thiên Nhiên lấy ra nữa đồ cho , mặt mày hớn hở nhìn trái nhìn phải, sớm quên những chuyện vui ngoài chín tầng mây.

      " họ, những thứ này đều cho em?" Mạnh Yên cười rực rỡ.

      "Đúng rồi, bọn tiểu Vũ có phần khác." Diệp Thiên Nhiên có chút chịu nổi. Lui trở về nằm ghế salon.

      "Vậy tốt." có thể thoải mái ăn rồi, cái này mùi vị tệ, cái đó hình như hơi mặn.

      " họ, cái này…" Quay đầu thấy chìm vào giấc ngủ say sưa ghế. Mạnh Yên ngây ngô nhìn hồi lâu mới lấy chăn mỏng trong phòng đấp lên người . Thu dọn đồ bàn xong, trở lại ghế salon lăng nhăn nhìn .

      Những năm này dung mạo của càng phát triển, càng có vẻ tuấn mỹ, khuôn mặt tuấn lãng, sống mũi thẳng. Lúc này mặt lại có vẻ phong trần mệt mỏi, dáng vẻ nhắm mắt lại ngủ lộ ra chút ngây thơ, gương mặt hơi thả lỏng khiến Mạnh Yên có hơi đau xót trong lòng. Muốn đưa tay sờ mặt của , tay ở giữa chừng lại dừng lại. Hồi lâu, chán nản rũ xuống.

      Diệp Thiên Nhiên tỉnh lại cả người thoải mái, rất lâu rồi có ngủ giấc ngon. Bận rộn học tập, bận rộn thi cử, bận rộn đấu tranh với suy nghĩ trong lòng, bận rộn nhớ đến

      " họ, dậy. Có đói bụng ?" Giọng Mạnh Yên vang lên lanh lảnh cắt đứt suy nghĩ của .

      “Có món gì?” Diệp Thiên Nhiên miễn cưỡng nằm ghế salon, trong lòng có tin tưởng có thể làm ra món gì để ăn.

      “Em mua ở bên ngoài, thịt kho với cơm và canh xương.” Mạnh Yên cười híp mắt , “Em hâm lại là có thể ăn.”

      Ăn thức ăn nóng hổi, trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất thỏa mãn, mặc dù phải là tự mình làm, nhưng nhóc này có thể làm được tới bước này xem như là tệ.

      Mạnh Yên nhấp hớp mùi thơm nồng của canh xương xông vào mũi, “Ăn ngon ?”

      Diệp Thiên Nhiên lười biếng , “Tạm được, mua ở đâu vậy?” nhóc này có thói quen sưu tầm danh thiếp các quán ăn.

      “Dưới lầu mới mở quán cơm, chuyên làm những món này. Mùi vị tệ, còn tương đối sạch vệ sinh.” Mạnh Yên vừa ăn cơm vừa líu ríu chuyện, “Buổi trưa em ở nhà mình liền gọi bọn họ đưa phần đến, đỡ phiền hơn nhiều.” người ăn bữa tùy tiện để đối phó.

      “Ăn ngán sao?” Diệp Thiên Nhiên nghe chuyện như vậy, tâm tình cũng rất tốt. tưởng tượng được cảnh bên cạnh thế nào? Nghĩ lại kinh khủng.

      Mạnh Yên xin lỗi hé miệng cười, “Được rồi, tài nấu nướng của em giỏi, nên ăn uống cầu gì cao.”

      Diệp Thiên Nhiên vừa tức giận vừa đau lòng, “Em đó, sau này làm món em thích – cơm với thịt bò.”

      “Tốt, cám ơn họ.” Mạnh Yên phấn khích, “Sao trở lại sớm thế? Mới giữa hè.” Bình thường cũng chờ tới mấy ngày trước khi tựu trường mới trở về.

      “Ở nhà cũng có chuyện gì làm, trở về sớm để làm quen với hoàn cảnh.” Diệp Thiên Nhiên cúi đầu, lỗ tai hơi đỏ lên.

      “Như vậy cũng được.” Mạnh Yên cúi đầu ăn cơm, cảm thấy tia khác thường. Ăn cơm xong, rửa chén đũa, hai người ngồi ghế salon xem ti vi và trò chuyện.

      Mạnh Yên nghĩ tới chuyện, chạy vào phòng tìm đồ, chỉ chốc lát sau cầm bìa thư ra ngoài, “ họ, cái này giữ .”

      Diệp Thiên Nhiên nghi ngờ nhận lấy, còn rất nặng. Đổ ra đồ vật bên trong, biên lai và chìa khóa, “Đây là cái gì?”

      phải quên rồi chứ?” Mạnh Yên có chút choáng váng, người này đối với tiền cũng quá cần thiết, tuy tin tưởng như vậy, rất vui, nhưng cũng áp lực. “Đây là để cho em đầu tư giúp . Dù sao cũng 18 tuổi, có thể tự mình bảo quản.”
      Last edited by a moderator: 10/12/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36 :

      Tác giả có lời muốn : Có JQ. . . .

      Mạnh Yên cũng lười để ý những người này, nhìn dáng vẻ bọn họ vừa mắt. thể làm gì khác hơn là chạy đến trong phòng khách bật TV, lẳng lặng ngồi xem.

      Mạnh Tuệ bưng mâm kẹo ngồi xuống bên người , "Tiểu Yên, em có thể với mẹ em tiếng, để chị đến làm nhân viên ở cửa tiệm?"

      Mạnh Yên sửng sốt chút lúc này mới nhớ tới năm nay Mạnh Tuệ vừa tốt nghiệp, hình như chuyên ngành học chính là kế toán. Vội vàng từ chối, "Chị à, em làm chủ được."

      "Thím hiểu em nhất, em chắc chắn thím nghe." Mạnh Tuệ rụt rè đưa mấy viên kẹo cho , "Chị dám với thím, em giúp chị ."

      Mạnh Yên nhìn chằm chằm viên kẹo, trong lòng cười khổ, đây là quà của nhà đem đến, "Chị à, nhưng đúng chuyên môn của chị, bằng đến nhà máy làm kế toán, so với làm nhân viên có tương lai hơn."

      "Nhưng nhà máy nào chịu nhận sinh viên? Nhà chị lại có quen biết, chị phỏng vấn vài nơi cũng ai nhận." Mạnh Tuệ cắn môi dưới, khẩn cầu, "Nghe tiền lương làm việc trong cửa tiệm cũng cao, chị cũng muốn cứ ở nhà ăn bám."

      , Mạnh Yên có ác cảm gì với người chị này, đáng ghét như Mạnh Quân, cũng nịnh bợ người khác. Nhưng là con của Quý Tú Mai, chỉ điểm này, thể để cho vào tiệm làm việc. Nếu để lại hậu quả khó lường.

      Mạnh Yên suy nghĩ chút , "Chị, làm nhân viên chỉ có thể làm mấy năm, làm kế toán có thể làm lâu dài, vả lại tương lai có kinh nghiệm, tiền lương cũng cao."

      Vẻ mặt Mạnh Tuệ khó xử, "Chị cũng muốn làm kế toán, ra cũng nở mặt nở mày, nhưng mà…”

      Mạnh Yên cắt đứt lời của , suy nghĩ thay , "Như vậy , mấy bác chắc chắn quen biết nhiều, đặc biệt là bác hai, chị bọn họ nghĩ cách giúp chị."

      Mạnh Tuệ suy nghĩ chút, gật đầu, "Vậy chị tìm bác, biết có được hay ?"

      "Chắc chắn được, chị thông minh như vậy, dáng người lại xinh đẹp như vậy, chỗ nào cũng muốn giành." Ngoài miệng Mạnh Yên giống như quét mật ong, muốn bỏ suy nghĩ kia . Đùa gì chứ? Để cho làm nhân viên, vậy chủ tiệm kia thế nào? Còn phải là cố gắng chiếu cố , bà nội và mấy người nhà bác cả tràn đầy tính toán, cũng thể để cho mình thua thiệt.

      Mạnh Tuệ bị dụ dỗ mắt sáng lên, hoàn toàn tin tưởng.

      Nhìn bóng lưng Mạnh Tuệ vui vẻ rời , khóe miệng Mạnh Yên cong lên.

      Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, nhà họ Mạnh bày ra hai bàn bắt đầu đánh bài, vợ chống Mạnh Ngọc Cương cũng bị kéo vào. Mạnh Yên có hứng thú ở bên cạnh xem, chạy ra ngoài tìm bọn Phương Phương chơi.

      Vừa vào cửa thấy bọn họ ngồi xung quanh ăn gì đó, đều dùng hộp nhựa đựng thức ăn.

      “Tiểu Yên tới, tới đây cùng nhau ăn.” Phương Phương vẫy , nhích qua nhường chỗ cho .

      “Tớ mới vừa ăn cơm no.” Tuy như vậy, tay của vẫn cầm lấy cổ vịt gậm, ừ, ăn vào miệng vừa thơm vừa có vị hơi cay. “Buổi sáng mọi người làm gì?”

      “Chúng tớ dạo vòng quanh ruộng, lần đầu tiên tớ biết khoai tây mọc trong đất, còn dưa chuột và cà chua làm sao mọc được? Bây giờ tớ hiểu.” Gương mặt Giang Vũ hưng phấn, lần này mở rộng tầm mắt.

      “Ai, là hiếm thấy.” Mạnh Yên nhìn lên trời, quả nhiên trẻ con thành thị!

      Giang Vũ bị đả kích, bất mãn lại, “Tớ chưa từng thấy sao, mắc gì phải cười nhạo tớ?”

      Diệp Thiên Nhiên ra mặt, “Được rồi, ăn nhanh . phải em muốn ra ngoài sao?”

      Giang Vũ bị sang chuyện khác hề tranh cãi với Mạnh Yên nữa, đột nhiên nhớ tới điều gì ánh mắt sang lên, “Đúng rồi, trông song có thể câu cá hoặc tôm ?” Cậu muốn con song bên cạnh nhà Phương Phương.

      “Cũng có thể chứ, khi còn bé bọn tớ từng câu tôm.” Phương Phương dừng đũa lại suy nghĩ chút, “Nhưng mà biết bây giờ còn được hay ?”

      “Vậy chúng ta thử xem chút.” Gương mặt Giang Vũ hung phấn đỏ lên, “Phải làm sao?”

      Phương Phương là trẻ con nông thôn, hiểu những việc này như lòng bàn tay, hướng dẫn cách làm lưỡi câu đơn giản , làm mồi thế nào, làm sao câu được tôm.

      Vừa như thế, khiến Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên cũng hứng thú. Bốn người vừa ăn xong bàn bạc, chờ bọn họ ăn xong cũng bàn bạc xong.

      Chia làm hai nhóm, Mạnh Yên và Phương Phương tìm móc câu và dây làm lưỡi câu, Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ tìm giun làm mồi. Chỉ chốc lát sau cũng xong, đem mấy cái ghế ngồi và chậu nước xuống thềm đá, bắt đầu từ từ câu tôm.

      Bốn người cười cười , thời gian trôi qua nhanh. Cũng lâu lắm, lưỡi câu có hơi chuyển động, Giang Vũ hung phấn, giọng hỏi, “Làm so bây giờ? Làm sao bây giờ?”

      Phương Phương che miệng lại cười trộm, “Cậu nhanh tay chút, kéo lên là được.”

      Giang Vũ hơi vụng về, quả nhiên có tôm cắn câu. Hưng phấn nhìn lúc sau tôm được thả vào chậu nước, Mạnh Yên nghịch dùng ngón tay trỏ chọt con tôm.

      Diệp Thiên Nhiên lo lắng , “Cẩn thận chút, bị tôm kẹp lại đau lắm.”

      đâu, a…” Mạnh Yên vừa dứt lời, ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, đáng ghét, bị kẹp lấy là đau. Cái miệng của Diệp Thiên Nhiên là xui xẻo!

      “Em xem, cẩn thận, chịu nghe lời của .” Diệp Thiên Nhiên vừa cầm ngón tay lên nhìn kỹ, vừa dài dòng.

      họ, phiền.” Mạnh Yên bất mãn bĩu miệng.

      “Em còn dám .” Diệp Nhiên Nhiên hung hang trợn mắt nhìn , lại cử chỉ dịu dàng ngậm ngón tay chảy máu trong miệng, hút ra máu bẩn, trừ độc thay .

      Mạnh Yên ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ của , trong lòng cuồng loạn ‘thình thịch’, mặt đỏ ửng. Chuyện này giống như…Quá buồn nôn !

      Diệp Thiên Nhiên giúp trừ độc xong, thấy máu chảy ra nữa, lúc này mới yên tâm lại. Ngẩng đầu còn muốn mấy câu, lại thấy gương mặt đỏ ửng khác thường của , trong lòng chợt lay động. nhóc này cũng còn …Cũng đến lúc rồi nhỉ?

      “Lại cắn câu lại cắn câu.” Tiếng Giang Vũ hung phấn thức tỉnh đối mặt hai người.

      Mạnh Yên lung túng dời tầm mắt chỗ khác, tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống, trong lòng thầm mắng mình có tiền đồ. Chẳng qua chỉ là động tác bình thường, có gì mà phải xấu hổ.

      Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên nóng rực vẫn chăm chú dán người , trong lòng nhộn nhạo.

      đứng ngồi yên nhìn qua nhìn lại, tầm mắt dám nhìn . Nhưng trong lòng điên cuồng gào thét, nhìn cái gì vậy, nhìn móc mắt ngươi ra. Hừ.

      Khí trời đột nhiên nóng bức, có gió thổi, Phương Phương ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, “ phải trời muốn mưa chứ?”

      đâu”, Giang Vũ vui vẻ, chỉ nhìn chầm chầm động tĩnh mặt nước, “Có nước ? Tớ khát nước.”

      “Vậy tớ nấu nước.” Phương Phương thả sào tre trong tay xuống.

      Giang Vũ nghĩ càng cảm thấy khát nước, “Đừng, chờ cậu nấu xong tớ chết khát.” Buổi trưa ăn mấy món mặn, nên lúc này muốn uống nước.

      Phương Phương khó xử nhíu mày, “Vậy làm sao bây giờ? Chỗ này cách huyện cả đoạn, bây giờ lập tức mua nước cũng phải chờ chút.’

      “Trong ruộng phải có dưa hấu sao?” Giang Vũ đột nhiên nhớ tới buổi sáng nhìn thấy dưa hấu, đây chính là thứ giải khát tốt nhất.

      “Mọi người ở chỗ này chờ , hái mấy trái.” Diệp Thiên Nhiên đột nhiên đứng lên.

      "Hái bao nhiêu trái?" Mạnh Yên cổ quái lặp lại, phải là muốn trộm chứ? cũng làm chuyện như vậy?

      ", chúng ta cùng ." Diệp Thiên Nhiên lời gì kéo .

      "Ai, mình là được, kéo em làm gì?" Mạnh Yên kêu lên, muốn làm chuyện xấu sao lại kéo theo! là đứa bé ngoan, chuyện ăn trộm này cũng làm.

      Phản kháng có hiệu quả, Mạnh Yên bị lôi .

      Khóe miệng Diệp Thiên Nhiên mỉm cười, " nhà nào?"

      Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, "Đến nhà bác em ." Thay vì trộm nhà người khác, còn bằng đến nhà mình. Dù sao mấy trái dưa hấu, cũng bao nhiêu tiền. Vừa nghĩ tới trộm dưa hấu nhà bác cả, cả người giống như hưng phấn, chủ động dẫn đường. (có lẽ đứa này kìm nén)

      Dưa hấu nhà bác cả xanh mượt mảng, từng trái dưa hấu xanh biếc . Mạnh Yên vào, nhìn trái nhìn phải xem chút, biết chọn trái nào tốt?

      "Trái này cũng chín." Diệp Thiên Nhiên sớm nhìn trúng trái, hái xuống ôm vào trong ngực.

      "Làm sao biết?" Mạnh Yên nghi ngờ nhìn .

      Diệp Thiên Nhiên đắc ý , "Nhìn màu sắc dưa, gõ gõ nghe tiếng, là có thể biết dưa chín muồi."

      Mạnh Yên biết mấy lời này, nhưng ngăn được , "Em biết, làm sao biết? Đoán đại.” Dù gì cũng lớn lên trong thôn, nhưng lại lớn lên ở thành phố.

      Diệp Thiên Nhiên cũng nhiều lời với , “Có muốn mở ra thêm chút?”

      “Được.” Mạnh Yên đồng ý tiếng, đoạt lấy dưa hấu trong tay , “Em đập ra.” Hung hang đập đât, chẳng biết tại sao mơ hồ có cảm giác hưng phấn, là hả giận.

      sai chứ.” Diệp Thiên Nhiên nhặt lên mấy miếng dưa hấu, đỏ tươi hạt đen, khiến người ta vừa nhìn muốn ăn.

      “Mèo mù vớ phải cá rán.” Mạnh Yên bĩu môi, nhận lấy miếng rồi cúi đầu ăn. Vừa ngọt vừa khát, ôm dưa hấu rồi lại đập thêm.

      muốn ăn miếng, di, thấy tay lành lạnh? mặt cũng vậy?

      “Trời mưa, chúng ta mau.” Diệp Thiên Nhiên cuống lên, kịp nhặt dưa hấu đất.

      Hỏng bét, trời mưa rồi, trách được người ta ngày hè nóng bức, giống như đứa bé thay đổi thay đổi ngay.

      còn kịp rồi, chúng ta đến nơi đó trú mưa .” Mạnh Yên chỉ vào cái lán bên cạnh, nhìn có vẻ cao chừng ba thước, phía dùng cỏ tranh phủ lại, bình thường đây là chỗ ở của người coi dưa.

      Diệp Thiên Nhiên kéo bỏ chạy, chạy đến lán đẩy Mạnh Yên lên trước, mình mới nhanh chóng bò lên.

      Hai người mới vừa ngồi xong, mưa to như trút nước xuống, trắng xóa mảng, dọa người ta.

      may may.” Mạnh Yên vỗ ngực thở hổn hển, đánh giá chung quanh, cái lán này cũng che mưa được, mặt khác chỉ cần kéo tấm rèm, đúng lúc trong tay Diệp Thiên Nhiên, “ họ, kéo rèm xuống.”

      Diệp Thiên Nhiên thuận tay kéo xuống, ánh sang lập tức tối lại, chẳng qua có khe hở nên có thể nhìn thấy mọi vật. Thành gian nho , “Tiểu Yên, mặt có dính nước mưa.”

      Mạnh Yên nghe, lấy tay xoa xoa mặt.

      Diệp Thiên Nhiên thấy thô lỗ như vậy, có chút im lặng. Đưa tay giúp lau mấy giọt mưa còn sót lại.

      Ngón tay ấm áp chạm vào mặt, thân thể Mạnh Yên lại căng thẳng hồi. Người này cũng quá tùy tiện, là người lớn đó.

      “Em sợ gì?” Tiếng cười khẽ vang lên bên tai. Trong lúc vô tình đến gần như vậy?

      Lòng Mạnh Yên khẽ loạn, hai tay đẩy , “Em làm gì phải sợ, … dựa gần như vậy làm gì, tránh ra.”

      Giọng Diệp Thiên Nhiên càng dịu dàng, “Tiểu Yên, chờ em nhiều năm như vậy, em đối với như vậy sao?”

      nhăng cuội gì vậy, ai, sao vậy?” Cả người Mạnh Yên bị ôm vào trong ngực, vẻ mặt khẩn trương, “Này, đừng làm loạn.”

      để cho em tiếp tục giả bộ biết, giả bộ.” Diệp Thiên Nhiên ôm chặt, kẹp lại tay chân của , nhịn nhiều năm như vậy, muốn nhịn nữa.

      họ, làm sao vậy? Em đâu có?” Mạnh Yên vô tội, trong đâu ngừng suy nghĩ biện pháp thoát khỏi. muốn gần gũi . Làm bạn bè rất thoải mái, nhưng làm bạn trai bạn khác, muốn đến.

      “Là sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên đen láy sâu kín mảnh, “Em thông minh như vậy, mới tin em đoán ra tâm tư của .”

      “Tâm tư gì?” Mạnh Yên thấy nghiêm túc, trong lòng sốt ruột, “Đừng hưu vượn, mau buông em ra, thôi em tức giận.”

      “Tức giận?” Giọng Diệp Thiên Nhiên lên cao.

      Mạnh Yên đắc ý cười cười , “Tất nhiên, em tức giận, sợ chưa? Ưm…”

      Đột nhiên trong nháy mắt bao phủ , vội vàng, khẩn trương, bất an, đôi môi trằn trọc nóng bỏng hôn hên, chỉ có thễ mặc muốn làm gì làm, cho đến khi hai người còn thở được mới buông môi ra.

      Mạnh Yên ngẩng người nhìn ánh sang trước mắt, gương mặt người con trai đỏ ửng, dám tin. lại dám hôn , “ điên rồi.”

      Diệp Thiên Nhiên hài lòng liếm liếm môi, “ cũng điên, sớm muốn làm như vậy.” Kể từ chuyện xảy ra trong hồ bơi, trong giấc mộng của sẻ xuất hình ảnh của , cảnh tượng hôn càng xuất nhiều hơn.

      “Lưu manh, buông tay.” Mạnh Yên vừa tức vừa giận. Chẳng lẽ dám có ý nghĩ bậy bạ với ?

      “Lưu manh, em như vậy, phải chiếm chút tiện nghi mới được.” Diệp Thiên Nhiên nhíu mi, cố định cả người , đầu lại cúi xuống.

      , tên khốn kiếp.” Mạnh Yên chỉ kịp ra câu này, bị đoạt quyền mở miệng. nụ hôn của càng mãnh liệt, có chút cuồng dã, khiến đầu óc tỉnh táo.

      Chờ tỉnh táo lại, nhìn gương mặt đỏ hồng, tràn đầy vui vẻ khiến tức giận muốn đánh. Tay chân thể cử động, nên dùng miệng hung hăng cắn tay .

      đau rên lên nhưng trong đôi mắt đều vui vẻ.

      Thấy mặt dày như vậy, Mạnh Yên tức giận hộc máu, “, tên khốn này, cũng chiếm hoàn tiện nghi rồi, còn buông em ra.”

      Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên cực kỳ tốt, “Chúng ta chuyện môt chút , sao em phải giả vờ? Biết ràng thích em, em còn giả bộ cái gì.”
      Last edited by a moderator: 14/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37 :

      Chờ bọn Diệp Thiên Nhiên chạy tới nhà bác cả, bên ngoài đông đủ người xem náo nhiệt. xa có thể nghe được tiếng bà nội giận dữ la lối, Mạnh Yên nhíu mày, bà già này bị sao thế? thể an phận chút sao? Cũng sợ huyết áp lên cao đứt mạch máu sao?

      Giọng bà nội bén nhọn truyền tới, "Tôi mặc kệ, nhất định A Tuệ phải vào làm trong tiệm, phải cho nó tiền lương cao nhất. Còn phải để nó làm chủ tiệm, có nghe ?"

      Lý Thiến vẫn chịu nhượng bộ, tuyệt đối thể vào trong tiệm, "Mẹ, điều này sao có thể? Tiền lương mỗi người đều có quy định."

      Bà nội tức giận, "Quy định? Đây còn phải do tính toán, ba lần bốn lượt từ chối, có ý gì, để làm việc như vậy cũng được."

      Giọng Lý Thiến nóng nảy, "Mẹ, mẹ hãy nghe con . . ."

      Mạnh Yên nhíu mày, chuyện gì xảy ra? phải Mạnh Tuệ tìm mấy bác để nghĩ cách sao? Tại sao lại thành vào trong tiệm?

      Quý Tú Mai lành lạnh mở miệng, "Em dâu, rốt cuộc em có ý gì? Chị muốn vào tiệm, em chịu, chị nghĩ có thể chị lớn tuổi, cho nên thể. Nhưng cháu em trẻ tuổi, dáng người lại đẹp mắt. Sao lại thể?"

      "Chị dâu." Lý Thiến khó xử nhăn trán, lời này rất khó từ chối, nhưng muốn để cho bất kỳ người thân thích vào. Chuyện quản lý bất tiện. Huống chi là nhà bác cả, vốn có dã tâm, vào trong tiệm rồi ngừng có phiền toái.

      Mạnh Yên đẩy ra đám người chen lấn vào, Diệp Thiên Nhiên ở phía sau giúp ngăn cản người.

      Bà nội chỉ về lỗ mũi bà kêu gào, "Lý Thiến, là con dâu của nhà họ Mạnh, sao suy nghĩ cho nhà họ Mạnh? Chẳng lẽ đủ cứng cáp rồi, cho là mình có thể làm chủ? đem người nhà họ Mạnh vào mắt?"

      Lý Thiến ngăn cản lửa giận, "Ý con phải vậy."

      Dựa vào, là con dâu nhà họ Mạnh thế nào? Chẳng lẽ phải nghe bà ta định đoạt ?

      Mạnh Yên nghe ngọn nguồn, tiến lên từng bước, "Bà nội, trong tiệm thiếu nhân viên, đợi thiếu người để chị họ vào, bà thấy thế nào?" Tuy như vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, vĩnh viễn ngày thiếu người.

      Bà nội vung tay lên, hoàn toàn nhìn Mạnh Yên, “ được, thiếu người sa thải hết , để cho A Tuệ vào.”

      Mạnh Yên giễu cợt nhìn bà, “Tuyệt đối được, có đạo lý này,” Bà ta cho mình là lão phật gia?

      Cuối cùng còn quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn , “Người lớn chuyện? Nhà họ Mạnh có phép tắc này.”

      Phép tắc? Nhà họ Mạnh cũng có sao? Mạnh Yên cười lạnh thầm nghĩ.

      Lý Thiến sợ con bị ủy khuất, bận rộn kéo lui ra, “Mẹ, lời của Tiểu Yên rất đúng, nhân viên đều ký hợp đồng, thể tùy tiện đuổi việc.”

      Quý Tú Mai tiến đến bên tai bà nội, “Mẹ, mẹ đừng nghe mẹ con họ bậy, nhất định là bọn họ muốn để cho A Tuệ vào. Mẹ cần phải giúp cháu của mẹ.”

      Bà nội lạnh lung nhìn chăm chú mẹ con các , “Lý Thiến, , có được hay ?”

      Gương mặt Lý Thiến lạnh nhạt, hề cố gắng lấy lòng bà ta nữa, “Mẹ, phải con chịu, mà được.” Loại người phân phải trái này đụng trúng người nào xui cho người đó.

      “Tốt lắm, cần nữa.” Giống như bà nội có quyết định, quay đầu tìm con trai, “Ngọc Cương đâu?”

      Mạnh Ngọc Cương có chuyện lên trấn gọi điện thoại, trở lại thấy màn này đau đầu. Lại chuyện gì nữa? Mỗi lần đều như vậy, có phiền hay ?

      “Mẹ sao vậy?” Mạnh Ngọc Cương còn tiến lên vịn bà nội tức giận.

      Bà nội thét to, “Ngọc Cương con lập tức ly hôn với Lý Thiến, lập tức làm thủ tục, lập tức.”

      Lời này khiến cho tất cả mọi người biến sắc, sắc mặt Lý Thiến trắng bệch, mặt Mạnh Yên đỏ lên, Quý Tú Mai lại đắc ý. Những người khác nhìn hả hê.

      Mạnh Ngọc Cương bình tĩnh, “Mẹ, mẹ đùa gì thế?”

      Bà nội đẩy tay ông, “Nếu con còn nhận mẹ là mẹ, hãy li hôn. Nếu ly hôn, con cũng cần trở về nữa.”

      “Đừng làm ầm ĩ.” Mạnh Ngọc Cương nhíu mày. Chuyện này hoàn toàn có thể.

      “Ngọc Cương, con nghe lời của mẹ sao? Lập tức .” Thấy con trai nghe lời, bà nội bắt đầu giả bộ bệnh, “Ai da, đau đầu quá, khó chịu, mẹ đau muốn chết.”

      Bác trai đột nhiên , “Em trai, em mau nghe lời mẹ , nên chọc mẹ tức giận. Em muốn khiến mẹ tức giận sinh bệnh sao?”

      Mạnh Yên run rẩy muốn xông tới mắng chửi người, Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên, “Đừng nóng vội, có việc gì.”

      Mạnh Yên tức giận nhìn thấy quan tâm, ánh mắt đau xót, nước mắt sắp chảy xuống. Kéo tay chặt, còn cắn hàm rang, đời này còn có chuyện này? Còn có loại người khó tin nổi như vậy?

      Diệp Thiên Nhiên cảm thấy tâm tình kích động cả người run rẩy, để ý nhiều người như vậy, ôm bả vai , “Đừng nóng giận hại sức khỏe.”

      Bên kia Mạnh Ngọc Cương tức giận muốn hộc máu, mẹ ông có phải bị va đầu vào đâu ? Ông cho là bà sớm bỏ ý nghĩ này, nghĩ tới hôm nay ngay trước mặt nhiều người còn ra những lới này, để cho người khác nghĩ thế nào?

      “Mẹ, mẹ nghĩ ngơi tốt .” muốn nhiềuloi72u với bà, Mạnh Ngọc Cương xoay người, “Con đưa bọn họ trở về, chờ tâm trạng mẹ tốt, chúng con trở về thăm mẹ.” Chuyện vợ chồng của bọn họ cần người khác xen vào, cho dù mẹ ông cũng có tư cách.

      được, hôm nay phải ràng.’ Bà nội vẫn còn cố làm ra vẻ, lúc này thấy con trai rời kéo tay của con trai, ‘Con mau, con muốn mẹ hay vợ con?”

      “Cả hai con đều muốn.” Gương mặt Mạnh Ngọc Cương đau lòng nhìn mẹ ông, ngờ có ngày mẹ ông lại ép buộc ông.

      Bà nội để tâm có nhiều người, lên cơn kêu trời trách đất, “Ngọc Cương, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, con lại có lương tâm như vậy. Để cho mẹ chết .”

      “Bà cần chết, tôi chịu đủ rồi.” Lý Thiến cũng nhịn được nữa mở miệng, ‘Tôi lập tức ly hôn với con trai bà, tôi cũng chịu được cái gia đình này nữa.”

      “Lý Thiến.” Mạnh Ngọc Cương dám tin quay đầu.

      “Ngọc Cương, con có nghe hay , là chính miệng nó .” Bà nội vui vẻ, mặt hưng phấn đỏ lên, “Nhanh làm thủ tục, mẹ cũng chịu nổi loại con dâu hiếu thảo này nữa. Mê tìm cho con người vợ tốt hơn trăm ngàn lần.’

      “Mẹ.” Mạnh Ngọc Cương sắp điên rồi, “Mẹ nên làm loạm thêm nữa.’

      “Mẹ cũng muốn phiền phức, nhanh ly hôn.” Giọng bà ta vội vã, “Gia sản cũng nên chia cho nó, cho mẹ con nó cái gì, cái gì cũng cho nó mang , để cho mẹ con nó cút , bao giờ… trở lại nữa.” Trong lòng tính toán có nhiều riền, bà ta có thể cho cháu trai quý báo nhất của bà ta.

      Lý Thiến tức giận cả người run rẩy, “Rất tốt, vậy chúng ta thử xem.’ xong xoay người muốn . muốn gặp lại loại người biết xấu hổ. Chẳng qua muốn tiền của bà, nhà của bà cũng có. Cho loại người biết xấu hổ này, bà thà để tất cả bị đốt hết.
      Last edited by a moderator: 14/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Hale2053 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor : Nhạc Lam
      Mạnh Ngọc Cương gấp gáp đổ mồ hôi bắt được tay của bà, "Lý Thiến, mẹ già nên hồ đồ, em tức giận cái gì?"

      "Tức giận? Tôi cũng có ý này. Ly hôn ly hôn, sao tôi lại gả đến gia đình này chứ?" Nước mắt Lý Thiến sắp chảy ra, “Nào có người mẹ chồng mong đợi con trail y hôn? Tôi chịu đủ rồi, lập tức cục dân chính, chúng ta làm thủ tục.”

      Mạnh Ngọc Cương nghe lời này khổ sở trong lòng, “Lý Thiến, em đừng tức giận, đừng kích động.” Con mẹ nó, là quá đáng, người mẹ của gia đình khácchỉ mong đợi con trai an bình hạnh phúc, chỉ có mẹ ông…Ai!

      Quy Tú Mai quái gỡ mở miệng, ‘Chú à, người ta cũng cần chú nữa, chú còn bỏ được người ta. Loại phụ nữ này có gì tốt? Em họ chị tốt hơn ta nhiều, cũng biết tại sao chú lại để mắt. Bây giờ em họ cũng lập gia đình, chắc chú cũng hối hận nhỉ?”

      Cả người Lý Thiến chấn động, ánh mắt giống như dao găm nhìn ông hỏi, “Mạnh Ngọc Cương, lời này có ý gì? Em họ gì? Cái gì để mắt?”

      …” Mạnh Ngọc Cương nhất thời cứng họng.

      Quý Tú Mai ước gì bọn họ lập tức ly hôn, lớn tiếng kêu la, “ biết sao, chính là mấy năm trước bọn họ gặp mặt, mẹ chồng cũng rất vui.”

      “Được, rất tốt. Mạnh Ngọc Cương, tôi ngờ là loại người như vậy, coi như tôi bị mù,” Trong mắt Lý Thiến đều là hận ý, vung tay, kéo con muốn .

      Mạnh Ngọc Cương kéo vợ con buông tay, “Lý Thiến, em đừng hiểu lầm, nghe giải thích.”

      Quý Tú Mai phía sau tiếp tục , “Giải thích cái gì, đây chính là . Lúc ấy con nhìn thấy.”

      “Tiểu Yên, chuyện gì xảy ra?” Lý Thiến mở to hai mắt quay đầu hỏi con , chẳng lẽ con cũng phản bội mình?

      “Mẹ, trước đừng kích động, trở về con cho mẹ.’ Mạnh Yên thản nhiên nhìn bà, “Trước mắt xử lý tốt chuyện này .”

      Mạnh Yên quay đầu hỏi từng câu từng chữ, “Ba ba, ba nghe lời bà nội, muốn ly hôn với mẹ sao?”

      Mạnh Ngọc Cương chưa từng thấy vẻ mặt vợ con tức giận như vậy, trong lòng hoảng loạn, “ có, ba muốn ly hôn. Bà nội của con hồ đồ rồi.”

      “Ngọc Cương, cái gì vậy? Mau ly hôn, thu lại mấy cửa tiệm, để chị dâu giúp con quản lý.” Bà nội đuổi theo tách tay con trai nắm tay vợ con, “Còn có căn nhà kia cũng thể cho mẹ con bọn họ.”

      “Bà nội, bà nghĩ sai rồi, ngại quá. Mấy cửa tiệm và căn nhà đều dưới tên con, cho dù ba mẹ có ly hôn, cũng có biện pháp chia ra, đây phải tài sản chung của vợ chồng.” Mạnh Yên hề lưu tình, trong mắt đầy phẫn nộ khó giấu, “Bà nội, bà có hiểu hay ?” Trãi qua lần, bao giờ…coi những người này là thân thích nữa. Nếu phải, vậy cũng cần khách khí, ngoài mặt cũng cần tốn thời gian nữa.

      Bà nội nóng nảy, “Mày…Ngọc Cương, phải là ? Tú Mai, A Yến.” Nhờ con trai và con cùng nhau xác thực, chuyện này thể nào?

      Mạnh Ngọc Cương nhàn nhạt bổ sung câu, “Mẹ, là , nhà, của tiệm, sân gà đều của Tiểu Yên. Nếu như ly hôn, con chỉ còn hai bàn tay trắng, cái gì cũng có.” Ông cố ý để sân gà dưới sở hữu của Mạnh Yên, phải mẹ ông muốn những tài sản này sao? Nếu như ông cắt, xem bà làm sao có thể có? Nhưng chỉ sợ Lý Thiến hận thấu xương gia đình bọn họ, phải làm sao bay giờ?

      Bà nội luống cuống tay chân, sắc mặt trắng bệch, “Này…Có phải đầu óc con bị hỏng ? Tại sao có thể để lại tất cả gia sản lớn như vậy cho đứa bé?”

      “Sao lại thể? Sớm muộn là của con bé, bằng cho sớm.” Vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương khổ sở, tiếp tục , “Mẹ, nếu như ly hôn, sợ rằng chỉ còn căn nhà cũ kỹ, đúng, là tài sản chung của vợ chồng, phải chia cho Lý Thiến nữa. Cả căn nhà cũ kỹ này cũng phải chia ra.” tin mẹ ông nghe lời này, còn có thể buộc ông ly hôn. Còn có trai và chọ dâu hoàn toàn thất vọng với ông, lúc nào ông cũng suy nghĩ cho bọn bọ, nhưng bọn họ đối xử với ông thế nào? Lại dám xúi giục mẹ ông bắt vợ chồng ông ly hôn, chỉ sợ chỉ là phần gia sản này! khiến cho lòng người ta bang giá, như vậy, ông cần gì phải thương nhà trai nữa?

      “Mày là đồ heo…” Bà nội dám tin nghe hết, nhịn được mở miệng mắng. có gì cả, quá đáng sợ! được, tuyệt đối được.

      Lý Thiến còn muốn nghe bọn họ nhảm nữa. để cho bọn họ tự tìm đường chết!

      Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt nhìn mọi người, xoay người đuổi theo.

      Mạnh Ngọc Cương nhìn bóng lung vợ con rời , cũng đuổi theo, chẳng qua là thêm dầu thêm lửa sau khi ly hôn chỉ còn hai bàn tay trắng rất thê thảm. Bà nội nghe xong sợ hết hồn hết vía, gương mặt có vẻ sợ hãi.
      Last edited by a moderator: 14/12/16
      HaYen, thuyt, KisaragiYue5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :