1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mạnh Yên nghe tiếng bên ngoài, thấy Phương Phương Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên, "Sao mọi người lại tới?"

      "Cậu suốt ngày ở nhà, có gì vui chứ?" Phương Phương giả vờ giận trợn mắt nhìn , "Cũng tới tìm chúng tớ."

      "Tớ bận." Mạnh Yên cười mời mọi người vào.

      Lâm Phương Phương nghe khỏi tò mò hỏi, "Bận rộn gì chứ?" Nghỉ hè có gì mà bận rộn? phải cũng chỉ ăn uống, vui chơi sao?

      Mạnh Yên chỉ đống sách lớn bàn, "Đọc sách."

      Lâm Phương Phương khỏi lui từng bước, mặc dù thành tích của dưới giúp đỡ của các bạn mà ngừng tiến bộ rất lớn, nhưng cũng chỉ vừa phải. nhìn đống sách liền thấy nhức đầu, cũng hiểu sao Mạnh Yên lại thích đọc sách như vậy?

      Diệp Thiên Nhiên thuận tay lật, "Đây là tài liệu năm nhất, em đọc hiểu ?"

      "Có chỗ hiểu có chỗ , sau này còn phải phiền toái họ chứ.” Gương mặt Mạnh Yên nịnh hót. có cách đành phải hạ thấp mình nhờ vả người khác.

      Diệp Thiên Nhiên sớm quen nha đầu này chỉ cần có chuyện phiền toái tìm đến .

      Mạnh Yên cười híp mắt liếc mắt nhìn, lời đó chính là đồng ý. tệ, rất tốt bụng.

      "Tiểu Yên, nên đọc nhiều sách, trở thành con mọt sách.” Lâm Phương Phương sợ hãi nhìn đống sách.

      "Xì" Giang Vũ khỏi cười ra tiếng, "Phương Phương, cậu thích đọc sách cũng thể khuyên người khác được đọc.”

      "Tớ muốn tốt cho Tiểu Yên thôi, cậu biết cái gì?” Lâm Phương Phương tức giận nhìn cậu,”Cậu ấy mà biến thành con mọt sách thảm thương.”

      "Được rồi, đừng náo loạn." Mạnh Yên im lặng, hai người này là, đầu tiên là cáu lên."Mau ngồi xuống, tớ đem đồ vặt cho các cậu.”

      "Tớ cũng ." Phương Phương nhảy dựng lên, theo Mạnh Yên đến tủ lạnh chọn đồ ăn vặt, "Tớ muốn ăn gấu mèo."

      Gấu mèo là loại kem, hình dạng tương đối giống như gấu mèo, Mạnh Yên cũng rất thích ăn. Rất thơm mùi sữa, cho nên mùa hè trong tủ lạnh luôn luôn có phần đồ vặt lạnh.

      Mạnh Yên đưa cây kem đậu xanh cho Diệp Thiên Nhiên, kem đậu đỏ cho Giang Vũ. Đây đều là mùi vị thích của bọn họ.

      "Ngày mai chúng tớ công viên chèo thuyền, cùng chứ." Phương Phương vừa ăn vừa .

      "Chèo thuyền? Được." Mạnh Yên đồng ý tiếng, chăm chỉ học tập lâu như vậy cũng nên thư giãn chút. "Ngày mai mấy giờ?"

      "Chín giờ nhé." Giang Vũ mở giấy bọc ra, chứa cây kem lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Đến lúc đó chúng tớ tới đây cậu."

      "Ừ, được." Mạnh Yên gật đầu chỉ lo ăn.

      Bộ dạng tham ăn của khỏi chọc Diệp Thiên Nhiên cười, xoa xoa tóc của ,”Ăn ít chút, ăn nhiều mập đó.”

      "Đáng ghét, có thể chờ em ăn xong rồi có được ?" Mạnh Yên đập tay , ra vẻ lớn tuổi chọc tức , cũng có mập. Chẳng qua là hơi tròn trĩnh, điều này cũng rất bình thường. Đến lúc trưởng thành, vóc dáng cũng vượt trội hơn.

      "Em ăn nhiều như vậy lại vận động, coi sức khỏe." Mỗi lần Diệp Thiên Nhiên thấy , trong túi cũng có đồ ăn. còn dám là để nạp năng lượng. "Bây giờ là nghỉ hè, sau này mỗi ngày theo bọn cùng chạy bộ .”

      Mỗi sáng sớm, Diệp Thiên Nhiên cũng chạy vòng quanh đường sá hơn nửa tiếng.

      " cần." Mạnh Yên cự tuyệt tiếng, ghét nhất vận động. Ngày nóng chỉ cần động chảy mồ hôi, còn muốn chạy bộ? Đó phải là muốn mạng của sao? Làm ơn tha cho !

      "Phương Phương cũng chạy cùng với bọn , em cũng nên cùng .”

      " , em thích." Đầu Mạnh Yên lắc nhanh.

      Diệp Thiên Nhiên thể làm gì khác hơn là cười cười, nha đầu này có lúc cực kỳ cố chấp, ai có thể lay động .

      Chẳng qua lần trước theo mua cổ phiếu khiến cho có thể kiếm được khoản tiền rất nhiều, điều này khiến cho có cảm giác tưởng tượng nổi. cực kỳ kinh ngạc nhưng cũng đồng thời yên tâm giao số tiền kia cho xử lý. Dù sao cũng muốn quản lý khoản tiền kia, thuận tiện giúp .

      Đối với chuyện này Mạnh Yên rất dễ chuyện, đồng ý liền. Chẳng qua với khó giữ được lãi, đầu tư có hơi rủi ro, phải chịu hậu quả.

      Ngược lại Diệp Thiên Nhiên thờ ơ , "Sao cũng được." Giọng điệu lạnh nhạt như dám thiếu nợ đánh vậy.

      Điều này khiến cho đầu Mạnh Yên đầy hắc tuyến, người này cũng quá... Chẳng qua rất tận tụy, giúp đầu tư, dù sao lúc đầu tư bất động sản tuyệt đối lỗ vốn. bận rộn giúp nhiều như vậy, dù sao cũng phải đền ơn phần. Đồng thời cũng rất tiểu nhân, sau này có thể để cho đền ơn lại nữa!

      Tác giả có lời muốn :

      Rốt cục đợi đến lúc Mạnh Yên tốt nghiệp tiểu học, cuối cùng có thể phát triển JQ (gian tình), chẳng qua có sớm hay ? sớm là vấn đề lớn.

      vậy mọi người biết nam chính là ai rồi chứ?
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      Ngày hôm sau, Lý Thiến chuẩn bị thay Mạnh Yên bộ váy đơn giản màu xanh, làn váy giống như lá sen mở ra, trong gió lay động lòng người. đầu đội chiếc nón rộng màu vàng, dưới chân mang đôi xăng đan có hoa màu trắng.

      Mạnh Yên hài lòng nhìn vào gương, ngừng gật đầu. Da trắng, lông mày đậm, môi đỏ, dù gì cũng là tiểu mỹ nhân. Những năm gần đây làm đẹp quả nhiên có hiệu quả. Phơi mặt ngoài nắng phơi đồ giữa thời tiết nóng bức nên phải chăm chỉ dưỡng da lại.

      "Tiểu Yên, mẹ để đồ ăn trong cặp con rồi đó." Lý Thiến giơ cặp sách lên, tay trái nâng ly sữa tươi,”Buổi trưa lấy ra ăn.”

      "Dạ con biết rồi mẹ.” Mạnh Yên nhận lấy ly sữa uống hớp.

      Lý Thiến quan sát con ,”Xem ra uống sữa tươi có hiệu quả, da của con trắng ra rất nhiều.” Trong lòng bà đắc ý, con của bà rất xinh đẹp.

      Trước kia Mạnh Yên ầm ĩ muốn uống sữa, bà nghĩ thầm việc đó hề gì. Chẳng qua thấy con như vậy thể làm gì khác hơn là cho phần. Lúc ấy Mạnh Yên dùng những lý do như da trắng, tăng chiều cao, bổ sung canxi để thuyết phục bà.

      Chẳng qua bà hề biết, Mạnh Yên chỉ uống mà còn dùng sữa để rửa mặt.

      "Mẹ, mẹ cũng uống ly , nhà chúng ta đâu có thiếu ăn uống.” Mạnh Yên đưa ly lại cho bà, cười híp mắt ,”Phụ nữ muốn mình trẻ đẹp phải chăm sóc bản thân tốt. Sữa tươi còn có hiệu quả giúp mẹ trẻ ra nữa đó.”

      "Phốc." Lý Thiến thấy con thỉnh thoảng ra những lời lạ lẫm thành thói quen, tuy mới đầu nghe thấy hơi lạ, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thấy cũng có lý. “Nhà chúng ta mặc dù thiếu tiền nhưng cũng để dành để nhập hàng trong kho. Con kiếm được số tiền kia lại để vào bất động sản. Trong nhà cũng còn dư bao nhiêu.”

      Tiệm mới buôn bán rất tốt, đều là khách quen, bình thường các , các chị còn có thể dẫn đến khách mới. Bà lại tuyển thêm hai người trong tiệm. Bên tiệm mới có mẹ Phương Phương làm chủ tiệm, tiệm cũ cũng có chủ tiệm, còn bà phụ trách cả hai.

      Mấy năm gần đây buôn bán đắt nên quần áo trong kho càng lúc càng nhiều, bà cũng biến nhà mới thành kho hàng. Lại tiếp tục ký hợp đồng với xưởng may, đề ra giá cả. đến đây phải cảm ơn con của mình, nếu nhờ con bé làm chủ nhất định phải ký hợp đồng 3 năm chỉ e là chủ xưởng may nâng giá. Bà cũng phải tốn rất nhiều tiền, mấy chỗ xưởng may quần áo hối hận vô cùng, ban đầu cũng chỉ ký hợp đồng năm.

      Tuy nhiên bà cũng muốn tiết kiệm chút tiền để còn buôn bán. Tốt nhất tự mình làm ra mới kiếm tiền được. Người khác cũng như vậy, chẳng qua chuyện này có hơi khó khăn, muốn kỹ thuật muốn tài chính muốn tinh mắt phải có đầu óc kinh doanh. Tất cả những thứ này chỉ có thể từ từ, những ý nghĩ còn chưa quen, bà muốn suy nghĩ ràng rồi bàn với người trong nhà.

      "Cứ dùng tiền mua sữa mẹ.” Mạnh Yên thích mẹ lúc nào cũng tiết kiệm, trải qua hai kiếp suy nghĩ cũng khác . “Mẹ, nên tiết kiệm. Lúc kiếm tiền kiếm, lúc nên tiêu tiền tiêu, đừng có xót tiền. Tiền dùng hết còn có thể kiếm về.”

      "Con đó, chuyện gì cũng đơn giản như vậy.” Lý Thiến nghe vậy .

      "Vốn đơn giản như vậy, là do mọi người muốn phức tạp thôi.” Mạnh Yên cười ,”Mẹ, mẹ bán quần áo, mình phải chú ý hình tượng của mình. Gương mặt vóc người đều phải chăm sóc tốt, người khác mới có thể tin tưởng tiệm của mẹ.” Việc này phải làm được vì vẻ ngoài rất quan trọng.

      "Biết rồi, con rất nhiều lần, mẹ nhớ mà.” Lý Thiến nhức đầu vẫy tay,”Mẹ lấy thêm hai phần sữa nữa, cho ba con phần.” Nhưng mà đứa này rất có lý.

      "Thế này mới đúng.” Mạnh Yên nhào tới hôn cái,”Mẹ, mẹ nên xem thường con mua căn nhà kia, đến lúc đó kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên mẹ cứ thoải mái tiêu tiền , sau này tiền cha mẹ dưỡng lão cũng thiếu.”

      Trừ bỏ mua căn nhà ba phòng ngủ, phòng khách bên ngoài, những tiền khác đều đầu tư vào khu bất động sản. Kế tiếp chính là khi thời điểm sục sôi ngất trời đến tiền cuồn cuộn chảy vào.

      "Đứa này, cái gì mà thoải mái chứ? Muốn bị phá sản sao.” Ngoài miệng Lý Thiến vậy nhưng trong lòng khỏi phải vô cùng vui vẻ. Con rất hiếu thảo hiểu chuyện. “Con cũng đúng, ban đầu may nhờ ba con nghe lời con ra tay sớm nếu sau này sao có thế kiếm được nhiều như vậy.”

      Đó cũng phải là con số , đó là tiền mà cả đời vợ chồng bọn họ cũng kiếm được.

      "Đó là đương nhiên, con thích đọc sách là vậy. Trong sách đều có những thứ bổ ích, quan tâm thời , quan tâm chính trị là có thể kiếm được nhiều tiền.” Mạnh Yên dùng cớ này để loại bỏ nghi ngờ trong lòng cha mẹ.

      "Coi như con có lý. Đúng rồi, mẹ đặt tạp chí hàng tháng cho con rồi, mẹ đến bưu điện đặt mấy cuốn.” Sau này Lý Thiến thường nghe lời của con nên từ bị động học tập chuyển thành chủ động học tập. Huống chi bây giờ muốn làm việc lớn phải nạp nhiều kiến thức.

      Mạnh Yên mở miệng, vừa muốn chuyện liền bị giọng phía ngoài cắt đứt, "Tiểu Yên, cậu dậy rồi sao?" Phương Phương đến.

      " dậy, tớ cũng chuẩn bị xong rồi." Mạnh Yên nhìn ra, "Hình như mọi người đến sớm?" đưa tay trái ra, liếc nhìn đồng hồ mới tay.

      "Ha ha, sớm hơn nửa tiếng." Lâm Phương Phương kéo tay Mạnh Yên, "Chúng ta nhanh , họ và Tiểu Vũ đợi chúng ta ở bên ngoài.

      "Tiểu Yên, Phương Phương, các con cẩn thận chút." Lý Thiến cầm cặp sách đuổi theo, giúp con đeo lưng, "Nhớ về sớm.”
      Nhiên loại đc tình địch đầu tiên =D Giang Vũ k có cửa với í đâu ^^

      Lúc này, Lâm Phương Phương mới nhìn thấy Lý Thiến, bận rộn lên tiếng chào hỏi, "Thím à, chúng con chơi nha."

      " , chơi vui vẻ nhưng mà nhớ chú ý an toàn." Lý Thiến dặn dò.

      "Dạ, con biết ạ." Hai người dắt tay nhau chạy .

      Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ ngồi ở trong tiệm yên lòng nhìn quanh, sao lâu thế vẫn chưa ra?

      " họ, Tiểu Vũ, thôi." Lâm Phương Phương đứng ở bên ngoài vẫy mạnh tay với bọn họ.

      Diệp Thiên Nhiên tiếng với ông nội Giang, rồi mang theo Giang Vũ ra cửa. nhìn Mạnh Yên mấy lần, cảm giác có chút giống.

      Mạnh Yên bị nhìn được tự nhiên, vuốt ve váy viền hoa, "Thế nào? Có vấn đề gì ?"

      " có, dường như chưa bao giờ thấy em mặc váy." Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm cẩn thận quan sát, "Lần đầu tiên thấy có chút kỳ lạ." Trước kia giống như bé con, mặc bộ y phục này vào lại cảm giác như .

      Nhắc tới đây, lòng Mạnh Yên đau xót. Các cậu bạn thích nhất kéo đuôi tóc và vén váy các bạn nữ. Mặc dù biết đây là cách học sinh tiểu học biểu đạt tình cảm nhưng có cách chấp nhận được. thể làm gì khác hơn là cắt mái tóc dài ngắn lại, bình thường mặc váy. Như vậy bọn họ thể làm gì được, hì hì.

      "Lúc nghỉ hè em mặc thôi, chẳng qua ít thấy nên thấy lạ thôi.” Mạnh Yên nghịch ngợm xoay vòng, làn váy bay bay,”Đẹp ?”

      Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên vui khi thấy vẻ mặt , bình tĩnh ,”Cũng bình thường, tạm nhìn được.” Lời này quá miễn cưỡng.

      Mạnh Yên làm đẹp nghe thấy lời này, tức giận giống như quả bóng phồng lên. Hung dữ liếc mắt nhìn ,”Hừ, có mắt thẩm mỹ gì cả.” Sau đó quay đầu để ý tới .

      "Tiểu Yên, cậu nên tức giận, quần áo của cậu rất đẹp, tớ cũng thích nữa!” Nhờ nhiệt tình của Phương Phương vây quanh mà bình tĩnh. Mới vừa rồi để ý bé nghe được bọn họ cãi nhau.

      sao? Vậy mấy ngày nữa tớ cho cậu mượn mặc.” Lúc này Mạnh Yên mới hóa giận thành vui. Tính tình rất thất thường, đến nhanh mà cũng nhanh. Phương Phương hơi gầy hơn , nên Phương Phương cũng có thể mặc quần áo của

      "Ừ, được.” Phương Phương vui vẻ,”Tớ…cho cậu mượn vòng thạch .”

      "Được rồi." Mạnh Yên gật đầu, vật này là vòng thạch mà trước đây Giang Hải Thiên công tác mua về, sau đó đưa cho Phương Phương, Phương Phương xem như bảo bối lúc nào cũng mang theo, mùa đông cũng cởi ra. ra cũng để ý nhưng mà cũng tiện từ chối.

      Bên này hai người náo nhiệt, bên kia Giang Vũ giọng hỏi Diệp Thiên Nhiên, " họ, sao lại cố tình chọc giận Tiểu Yên? Cậu ấy mặc đồ rất đẹp." Cậu nhìn chòng chọc Mạnh Yên lâu.

      Diệp Thiên Nhiên khinh bỉ quét mắt nhìn cậu cái, "Mắt thẩm mỹ sao vậy? Vậy mà đẹp ư?”

      "Đối với là vậy nhưng em thấy đẹp mà, hơn nữa dáng người Tiểu Yên cũng đẹp." Giang Vũ bước vào tuổi cảm thấy tò mò về người khác phái, gần đây cậu thân cận với hai bé này nên nhìn xung quanh cũng cảm thấy bạn nữ nào đẹp hơn hai .

      Diệp Thiên Nhiên kỳ quái nhìn cậu, lại quay đầu nhìn hai líu lo kia. "Mắt thẩm mỹ của em được, quá kém."

      "Có ? cảm thấy như vậy..." Giang Vũ bắt bắt đầu có chút hoang mang. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của cậu tệ?

      "Tiểu Vũ, em còn đó! Cả ngày học hỏi chuyện này để làm gì?” Diệp Thiên Nhiên nhíu mày liếc xéo cậu.

      Mặt Giang Vũ đỏ lên, ấp úng ra lời, "Em…em có học hỏi…” Cậu sùng bái họ nhất, cũng nghe lời họ nhất.

      " có tìm hiểu là được, nên tập trung học tập mới đúng.” Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt,”Em quên ba em sao với em rồi?” quyết định loại bỏ suy nghĩ lung tung của em trai. (suy nghĩ lung tung?)

      "Em có, ba muốn em thi đỗ đại học.” Giang Vũ tủi thân bĩu môi, tại sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy? Cậu có làm gì sai đâu?

      Nhà họ Giang trừ mẹ Diệp Thiên Nhiên tài cao học rộng còn lại trình độ những người khác cao. Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là mong Giang Vũ có thể học đại học, là người trí thức.

      "Cậu chỉ có nguyện vọng vậy em phải cố gắng thỏa mãn cầu của ông, đừng có suy nghĩ về những chuyện khác.” Diệp Thiên Nhiên nghiêm túc dạy dỗ cậu. “Chẳng qua em yên tâm, với người khác, cũng lại với cậu.”

      Giang Vũ nghe thấy rất cảm động, chỉ cảm thấy họ rất tốt với cậu, ừ ừ, cậu muốn cố gắng học tập tốt để hướng về tương lai. hề để ý những chuyện lộn xộn như dáng dấp người nào đẹp hay khó coi nữa.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24 :

      Bốn người vừa vừa cười cười suốt mấy phút đồng hồ đến công viên. Công viên này ở phía tây nam thị trấn, mọi người theo thứ tự mua vé vào công viên. Bên trong vườn cây xanh rậm rạp, nước chảy xuống núi giả làm cho người ta vừa thấy liền quên buồn bực. Vòng quanh đường mòn quanh co khúc khuỷu, tâm trạng Mạnh Yên hưng phấn. Sau khi xem xong chuồng khỉ lại dạo vườn cây.

      Rốt cuộc đến trưa mệt, chọn chỗ núi giả bằng phẳng ngồi xuống. Mạnh Yên mở cặp sách tìm đồ ăn, biết mẹ chuẩn bị gì nhỉ?

      Chocolate, bánh ngọt, nước ngọt, khô bò, chân gà xì dầu, quả táo, quả nhiên có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Mạnh Yên hài lòng gật đầu, đều là món thích ăn.

      Lâm Phương Phương vươn tay, "Tớ muốn ăn khô bò."

      "Tự nhiên, thích cái gì lấy ." Mạnh Yên luôn luôn hào phóng, nhưng mà tò mò muốn biết bọn họ mang theo thứ gì.

      Diệp Thiên Nhiên đổ ra những thứ trong túi xách, bánh quy nước trái cây... Ơ, lại còn có kẹo dừa.

      Mạnh Yên tiện tay cầm viên mở giấy gói ra rồi ném vào trong miệng." phải thích ăn ngọt sao?” Sao còn đặc biệt mang theo?

      "Mấy đứa thích ăn.” Lúc Diệp Thiên Nhiên thấy bịch kẹo này trong đầu đột nhiên xuất hình ảnh Mạnh Yên ăn má phồng lên như chuột, khỏi bỏ bịch kẹo vào trong túi xách.

      "Em thích." Giang Vũ ở bên cạnh lầm bầm, bị Diệp Thiên Nhiên liếc mắt dọa im lặng.

      "Ăn nhanh , ăn xong rồi chúng ta còn chơi chèo thuyền." Diệp Thiên Nhiên cắn miếng bánh ngọt qua loa.

      "Từ từ ăn, em nhiều lần rồi, ăn cơm nên nhai ra nuốt chậm, vậy mới tốt cho dạ dày." Mạnh Yên im lặng, người này bị gì vậy? Chính ăn cơm nhanh như đánh giặc, còn bày đặt thúc giục . Mạnh Yên ghét nhất lúc ăn cơm bị người khác thúc giục, cảm giác như làm mất khẩu vị.

      Diệp Thiên Nhiên bĩu môi, theo tốc độ như ăn cơm tối chừng nửa tiếng, người nào có kiên nhẫn chứ.

      Mạnh Yên còn ăn từ từ, Diệp Thiên Nhiên ăn xong rồi, nhịn được,” xem xung quanh trước, mấy đứa chờ đừng chạy lung tung.”

      Mạnh Yên cũng ngẩng đầu, chẳng qua là giơ tay trái lên. Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ xoa đầu rồi mới .

      Mặt Giang Vũ sùng bái nhìn Mạnh Yên, là lợi hại, chưa bao giờ sợ họ của cậu. Còn cậu sợ muốn chết, chỉ cần thấy bộ dạng nhìn chằm chằm của họ cậu khiến cậu có cảm giác như khủng bố.

      "Thế nào?" Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt cậu ngẩn người nhìn .

      "Tiểu Yên, cậu cảm thấy họ tớ rất dữ sao?"

      Dữ? Mạnh Yên kỳ quái nhìn cậu, thể nào? Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng nhưng cũng hẳn là hung dữ.

      "Sao cậu sợ ấy?" Giang Vũ rất tò mò với chuyện này.

      "Tớ sợ ấy làm gì? ấy cũng đánh tớ.” Trong đầu Mạnh Yên, bao giờ lưu manh đánh con mới đáng sợ. Dù chuyện hung dữ hay vẻ mặt hung ác cũng hẳn là đáng sợ.

      "Cậu cảm thấy ..."

      "Mạnh Yên, Giang Vũ, Lâm Phương Phương." giọng vui vẻ vang lên cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ.

      nhóm người xuất trước mặt bọn họ, đều là bạn học cùng lớp, ngay cả Tưởng Thi Vũ cũng có mặt.

      "Trùng hợp thế, các cậu cũng chơi à.” Mở miệng chuyện là bạn học Vương Lôi – lớp phó lao động trong lớp, cá tính hoạt bát.

      "Đúng vậy, các cậu..." Giang Vũ nhìn vòng, hình như đều là ban cán bộ trong lớp.

      "Chúng tớ vừa tham gia hoạt động xong rồi hẹn nhau đến đây chơi.” Lớp phó học tập Triệu Điềm Điềm đỏ mặt nhìn Giang Vũ,”Các cậu cũng cùng chúng tớ , nhiều người vui hơn.”

      Mạnh Yên khỏi cười tiếng, Triệu Điềm Điềm này ràng có ấn tượng với Giang Vũ.

      Giang Vũ khó xử lắc đầu , " cần, các cậu cứ .” họ cậu thích nhiều người.

      Mạnh Yên im lặng lời nào, bọn họ lại quen, với nhau phải là chuyện hay.

      " cùng , khó có cơ hội gặp nhau thế nào.” Lớp trưởng La Vĩ mở miệng, cậu ta rất lịch nhã nhặn, thành tích cũng nằm trong top đầu.

      Mạnh Yên biết cậu ta, thành tích của hai người thường thay phiên thay đổi lên vị trí đầu bảng. Người bình thường chú ý đến người khác, là đối thủ hai là thích. Bạn học La Vĩ nghiễm nhiên trở thành đối thủ trong tầm mắt của Mạnh Yên.

      "Người ta cũng từ chối rồi, cậu còn mời bọn họ làm gì?" Tưởng Thi Vũ bĩu môi, gương mặt mất hứng.

      La Vĩ thân thiện , "Mọi người đều là bạn học, chung cũng từ từ thân hơn.”

      " với bọn họ có gì tốt?” Tưởng Thi Vũ cao ngạo ngẩng đầu, trong lòng ta rất phục Mạnh Yên! Thành tích chỉ khá hơn ta chút thôi, có gì đặc biệt hơn người? ta rất nhanh có thể vượt qua.

      Chẳng qua thành tích của Tưởng Thi Vũ chỉ nằm trong top 10, kém Mạnh Yên khoảng cách. Mạnh Yên luôn luôn chỉ lo học, hề phàn nàn so đo với ta, ta lại thầm tỉ thí, lần nào cũng chê cười Mạnh Yên. Song Mạnh Yên lười để ý tới ta, bình thường cũng làm như nghe thấy gì. Khiến ta bị chọc tức hộc máu, sau thời gian tự ca tự hát mình chán, bắt đầu để ý tới nữa. Mỗi lần đều vênh cao đầu tới như nhìn thấy. Điều này làm cho bên tai Mạnh Yên trở nên yên tĩnh thư thái.

      La Vĩ cũng biết hai người này có nỗi lòng, chẳng qua cơ hội khó tìm, vất vả mới có cơ hội đến gần Mạnh Yên, cậu muốn dễ dàng buông tha như vậy. Trong thâm tâm vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên cậu thất bại trong tay Mạnh Yên. Lần lướt qua cái tên xếp hạng phía cậu khiến cậu lập tức nhớ tên người đó.

      Cậu quan sát lâu, người có hơi hướng nội, thích chuyện. Chẳng qua thành tích rất tốt, ánh mắt rất sáng ngời, dáng dấp cũng thanh tú. Hôm nay thấy bộ dạng rực rỡ của , trong lòng đột nhiên đập ‘thình thịch’. Mạnh Yên khiến cho cậu có loại cảm giác trống ngực dồn dập.

      La Vĩ dời tầm mắt, "Đều là bạn học cùng lớp, nên hòa thuận với nhau."

      "Hứ." Tưởng Thi Vũ liếc mắt. Nếu lời đó với người khác sao. Chẳng qua với người trước mặt miễn.

      "Bạn học Mạnh Yên, cậu cảm thấy thế nào?" La Vĩ cũng tranh cãi với ta, trực tiếp hỏi Mạnh Yên.

      Mạnh Yên vẫn lên tiếng đột nhiên bị gọi tên, gương mặt mờ mịt, "Cái gì? A, cùng nhau à, e rằng dễ dàng."

      La Vĩ ngơ ngẩn, "Có gì tiện?"

      Ngày thường bởi vì tính tình Mạnh Yên hướng nội, có tiếp xúc nhiều. Lại có Tưởng Thi Vũ ngăn cản, khó được có cơ hội như thế nhất định phải nắm chặt.

      " họ tớ cũng ở đây, chúng tớ đợi ấy." Ngón tay Mạnh Yên chỉ hướng, qua quít kể lại.

      " họ?" Giọng Tưởng Thi Vũ chua ngoa vang lên, "Mạnh Yên cậu có nhiều họ !"

      Dựa vào cái gì mà chuyện như vậy cũng chen vào? là ăn no rỗi hơi. Mạnh Yên oán thầm trong lòng. mặt lại - lộ ra nụ cười, " có biện pháp, ai bảo tớ là người nhất trong dòng họ!"

      Kể từ lúc Mạnh Yên chuyển vào lớp với Giang Vũ, Tưởng Thi Vũ truyền rất nhanh Giang Vũ là họ của Mạnh Yên, điều này cũng rất bình thường. Sau Phương Phương lại chuyển vào, Giang Vũ khó mà đây là em kế, chỉ là em họ, như vậy cũng khéo léo. Hôm nay lại thêm họ, trong ánh mắt mọi người toát ra vẻ hứng thú ràng.

      "Vậy họ cậu cùng chúng tớ ." Triệu Điềm Điềm lên tiếng mời, cần phải thắt chặt quan hệ với họ Giang Vũ.

      " họ tớ thích nhiều người." Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm đám người kia, sao mà cứ muốn bọn họ cứ muốn quấn lấy mình?

      "Chẳng lẽ họ cậu sợ nhiều người? Hay vì xấu quá ai nhận ra?” Tưởng Thi Vũ được cơ hội chê cười, bắt đầu , thấy vẻ mặt của mọi người nhìn chằm chằm ta,”Sao? Tớ sai sao? Vốn là họ cậu ta nhất định là người rất xấu xí.”

      Mạnh Yên đứng lên, nhìn chằm chằm sau lưng Điềm Điềm kêu, " họ, trở lại? Có người xấu xí đó!"

      Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên vô tình qua bên người Tưởng Thi Vũ, tới trước mặt bọn họ."Ăn xong rồi sao? Ăn xong ."

      "Ừ, chúng em ăn xong rồi." Mạnh Yên cười hì hì gật đầu. Tưởng Thi Vũ này thảm rồi, đoán chừng là bị Diệp Thiên Nhiên ghi nhớ. Chớ nhìn lạnh lùng vậy, nhưng ra là người vô cùng thù dai! À, tự mình cầu phúc .

      Kể từ lúc Diệp Thiên Nhiên vừa xuất , tầm mắt của mọi người dính vào người , đặc biệt là các . Ánh mắt cũng sáng rực lên, giống như sói đói. Này cũng khó trách, Diệp Thiên Nhiên trời sanh bộ tuấn, đẹp trai. Hơn nữa còn là học sinh trung học cấp 2, vóc dáng lại cao to, so với những nam sinh cùng lớp càng thu hút.

      "Mạnh Yên, để họ cậu cùng chơi với bọn tớ ." Người mở miệng đầu tiên chính là lớp phó Trương Hồng, gương mặt si mê.

      " họ, có muốn cùng với bọn họ ?" Mạnh Yên lôi kéo tay của lay động.

      Diệp Thiên Nhiên thấy cười hơi cổ quái, biết trong lòng có chủ ý xấu xa gì. " muốn, có hứng thú chơi với người thích xấu sau lưng người khác."

      Lời vừa ra, mặt Tưởng Thi Vũ lập tức đỏ lên, bạn học khác cũng trách cứ nhìn . Xem , cũng bởi vì mình , mà tất cả mọi người bị đánh đồng thành những đứa trẻ hư.

      Diệp Thiên Nhiên cũng để ý tới bọn họ, kéo Mạnh Yên . Giang Vũ cố nín cười bả vai ngừng run lên, Lâm Phương Phương kéo tay áo của cậu vội vàng đuổi theo.

      Chỉ còn lại đám người kia ngơ ngác nhìn bọn họ rời ."Tưởng Thi Vũ, cậu có thể bớt lại ? Cậu chỉ toàn bôi nhọ bọn tớ." Đây là giọng tức giận của Trương Hồng.

      "Tớ. . . Tớ..." Tưởng Thi Vũ vừa tức vừa vội."Tớ cũng có làm gì!" Mất thể diện trước mặt trai đẹp, ta cũng muốn.

      "Làm sai còn thừa nhận." Trương Hồng vô cùng tức giận, cũng bởi vì ta mà làm hại chú ý đến bọn họ.

      "Điều này có thể trách tớ sao? Đều do Mạnh Yên, nếu phải là. . . Cậu ấy. . . Cậu ấy lung tung, làm sao tớ có thể sai?" Tưởng Thi Vũ giải vây vì mình, nghĩ hết biện pháp đẩy hết lên người khác.

      "Cậu đừng nữa, Mạnh Yên lại gì, cậu luôn luôn nhằm vào cậu ấy..." Triệu Điềm Điềm cũng giúp.

      Mạnh Yên xa, nghe được thanh phía sau.

      Diệp Thiên Nhiên mở miệng, "Bình thường trong trường nó cũng bắt nạt em sao?”

      " có, dù sao cậu ta chưa bao giờ thành công." Mạnh Yên hề để bụng. Theo lý thuyết, vì nguyên nhân gì mà Tưởng Thi Vũ ghét nhiều năm như vậy. Nhưng trôi qua nhiều năm như vậy, cũng có làm gì, cho tới bây giờ ta vẫn nhằm vào khắp nơi sao? Người này quá cố chấp, có gì tốt.

      "Cẩn thận chút, loại người này phiền toái.” Diệp Thiên Nhiên thấy bị xem thường, trong lòng bốc lửa. lo lắng thay , lại để trong lòng. là tức chết được, tay hung hăng dùng sức,”Có nghe ?”

      "Ai, họ, buông tay, đau." Mạnh Yên kêu lên, "Em biết, em nghe mà, được chưa?”

      Lúc này Diệp Thiên Nhiên mới hài lòng buông lỏng nắm tay, "Tại sao nó nhắm vào em?”

      Mạnh Yên bĩu môi, biết người này có câu trả lời chịu bỏ qua. Liền kể nghe nguyên nhân bọn họ kết thù.

      Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ cười cười, chuyện con cũng buồn cười, vì nguyên nhân nhặt muốn có người tung hô? ta mệt mỏi sao?

      " họ, biết đó. Tưởng Thi Vũ này thích đối nghịch với Tiểu Yên, cậu ta ỷ mình giàu, khắp nơi làm khó Tiểu Yên." Lâm Phương Phương nhân cơ hội tố cáo, cực kỳ ghét Tưởng Thi Vũ. Đồ mọn, có lễ phép, phóng khoáng, thích xấu Mạnh Yên. Điều cuối cùng mới là quan trọng nhất.

      Diệp Thiên Nhiên nghe nhíu mày, "Sao nghe em kể?”

      "Có cái gì tốt để kể đâu, hơn nữa cũng có gì uy hiếp em." Mạnh Yên có chút nhức đầu, bọn họ có phải làm nghiêm trọng vấn đề ? Theo Tưởng Thi Vũ tính là người xấu, ít nhất có tìm người đánh .

      "Nếu nó bắt nạt em nhất định phải với ." Diệp Thiên Nhiên thầm nhớ người này, có cơ hội cần phải đáp trả lại. Người của cũng dám khi dễ, nhịn được. Huống chi Tưởng Thi Vũ còn dám xấu xí, hừ.

      Mạnh Yên gật đầu, đây chẳng qua chỉ là chuyện con nít ganh nhau, đâu phải chuyện quốc gia đại gì. cũng có ngu muội, những chiêu trò Tưởng Thi Vũ dùng đều biết cách tránh. Mỗi lần đều khiến cho em Tưởng tức giận.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25 :

      Ở chỗ quản lý thuyền bè, nộp 10 đồng thế chân, thuê con thuyền , từ từ chèo theo con sông. Bốn người vừa đúng mỗi người mái chèo, Phương Phương và Giang Vũ hàng, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên hàng. Trong tay nhàn nhã chèo, hai mắt nhìn ra xa.

      Phong cảnh hai bờ sông như tranh vẽ, lúc bụi cỏ xanh biếc như tấm đệm, lúc hoa tươi rực rỡ, chốc nữa lại xanh tươi um tùm, lát nữa sông trắng bạc. Tâm tình Mạnh Yên vui mừng khẽ ca thán, cuộc sống như thế đủ tươi đẹp.

      Chẳng qua có sức, mỏi tay muốn chết, "Em mệt quá." ngừng tay chịu chèo nữa.

      " ràng em thiếu rèn luyện..." Diệp Thiên Nhiên nhìn lướt qua, muốn động theo bọn họ rèn luyện thân thể.

      " họ, đừng càm ràm nữa." Mạnh Yên nhìn lên trời, "Để cho lỗ tai em thanh tĩnh, được ?" lạnh nhạt lần đầu gặp mặt của người này ném đâu rồi? Sao lại trở nên dài dòng như vậy?

      Diệp Thiên Nhiên rất bất đắc dĩ, cũng muốn tốt cho , nhưng lại chịu cảm kích."Quên , em nghỉ ngơi , Phương Phương, em cũng cần chèo nữa." Nếu hai bên dùng lực chèo đều đều, dễ dàng bị lượn vòng.

      Lâm Phương Phương nghe như trút được gánh nặng vội vàng thả tay chèo ra, cũng mệt mỏi chẳng qua dám , ra cũng rất sợ Diệp Thiên Nhiên. Mặc dù cho tới bây giờ chưa từng mắng .

      " họ, mọi người cũng nghỉ ngơi chút , bên kia có cây cầu, chúng ta chèo đến đó tránh nắng ." Mạnh Yên chỉ vào trước mặt, ngày càng ngày càng nóng, da cũng bị phơi cháy mất, dù đội nón cũng có tác dụng. Sau này thể ra ngoài chơi lúc trời nóng, vất vả mới dưỡng da trắng mịn. Ai, ra ngoài vui vẻ, lại quên mất điều này.

      Diệp Thiên Nhiên liếc mắt thấy mặt bị phơi đỏ, theo ý của chèo đến cây cầu.

      Cây cầu ngăn cản ánh mặt trời, quả nhiên mát mẻ lên, Mạnh Yên lấy nón ngồi quạt.

      Lâm Phương Phương nhàm chán ngắm nhìn chung quanh, đột nhiên vươn tay chỉ , "Tiểu Yên, cậu nhìn kìa!"

      Mạnh Yên nhìn theo ngón tay của , cau mày, nhóm bạn học kia cũng mướn chiếc thuyền chèo thuyền qua đây, cách thuyền của bọn họ có mười mấy thước.

      Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên cũng nhìn thấy, cũng hẹn mà cùng nhíu mi. Vốn cũng muốn để ý tới bọn họ, nhưng bọn họ vẫn còn xuất ở trước mặt.

      " phải bọn họ theo chân chúng ta chứ." Giang Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, "Sông dài như vậy, chúng ta cũng thể chiếm lấy."

      Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Trương Hồng, "Giang Vũ, họ, chúng em cũng tới." Ơ, đúng là bọn họ đuổi theo.

      Diệp Thiên Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn đông tây thèm để ý.

      Lâm Phương Phương có chút khẩn trương cầm mái chèo lên, "Chúng ta nên rời khỏi đây, nên để cho bọn họ chạy tới."

      Mạnh Yên khỏi buồn cười , "Đến đây từ từ chèo , có cái gì mà khẩn trương?" Cũng phải là đánh nhau? (hừ, đầu óc chỉ nghĩ chuyện đánh nhau).

      "Bọn họ đáng ghét." Phương Phương bĩu môi, "Tưởng Thi Vũ quái gở đó, tớ chịu nổi."

      Mạnh Yên hả hê, mới phát bạn học Tưởng cũng ở thuyền. là kỳ quái, theo tính khí ngày thường của ta, phải là rất kiêu ngạo sao, vậy mà cũng thanh cao chịu công viên sao? Lúc này mới phù hợp với hình tượng cao cao tại thượng của ta!

      lúc bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy thân thuyền bị va chạm mạnh, cả người nhào tới người Diệp Thiên Nhiên. Còn chưa kịp thấy tình huống, cả chiếc thuyền cũng lật, người "ùm" tiếng ngã xuống nước. Phát ra tiếng thét chói tai, rồi tiếng thét tiếp theo lại vang lên.

      Diệp Thiên Nhiên quýnh lên nhanh chóng đưa tay ôm lấy , mái chèo trong tay cũng rơi xuống.

      Thảm! biết bơi! Mạnh Yên hoảng sợ nhắm mắt lại dám nhìn tình huống bi thảm, cả người giống như bạch tuộc ôm lấy eo Diệp Thiên Nhiên.

      "Tiểu Yên đừng sợ." Diệp Thiên Nhiên kiểm tra thấy cả người trong ngực phát run, "Ôm chặt đừng buông tay."

      Mạnh Yên khẽ gật đầu, vẫn như cũ dám mở mắt. Buồng tim đập loạn, đầu đổ mồ hôi. Nếu như cứ chết như vậy, bây giờ cam lòng.

      Diệp Thiên Nhiên đổi tư thế, ôm vào trong ngực rồi bơi về hướng bên bờ. Ở dưới sông có sức lực, mất rất nhiều sức mới có thể bơi đến bờ, dùng sức đẩy lên bờ.

      " họ." Mạnh Yên đến nơi rồi mới dám mở mắt, thấy quay người về phía sông.

      "Tiểu Vũ và Phương Phương ở chỗ này." quay đầu lại dặn dò tiếng, lại xoay người bơi .

      Mạnh Yên nhìn về phía sông, mới phát là thuyền của bọn Tưởng Thi Vũ biết thế nào lại va chạm thuyền mình, chẳng qua thuyền bọn họ cũng lật, toàn bộ rơi xuống sông. Giang Vũ nắm tay Phương Phương giãy dụa trong nước, hai đầu ở trong sông lúc chuyển động lúc chìm.

      Mạnh Yên suy sụp, Phương Phương cũng biết bơi lội giống . Về phần Giang Vũ có thể hay cũng biết. Ngàn vạn lần thể có chuyện! Nhìn chung quanh, cầu cứu? Nhưng này lúc nhân viên làm việc ở bên bờ. Làm sao bây giờ?

      Nhưng mà sao, Diệp Thiên Nhiên bơi nhanh, hai tay kéo bọn họ dậy, quả quyết dặn dò , "Tiểu Vũ, buông tay, tự em bơi . cứu Phương Phương."

      Giang Vũ cứng rắn nghẹn hơi rốt cuộc buông lỏng, chuyện đột nhiên xảy ra, cậu sợ ngây người. Nếu phải tay Phương Phương nắm lấy khiến cậu đau đớn, cậu còn bình tĩnh lại được. Nhưng mà cậu đủ sức, lại bị Phương Phương sợ hãi kéo, cậu thể động đậy.

      Mạnh Yên khẩn trương nhìn bọn họ, thấy Giang Vũ bơi tới nhanh chóng đưa tay kéo lên. Diệp Thiên Nhiên cũng từ từ lôi Phương Phương bơi tới, Giang Vũ và Mạnh Yên hợp lực đưa bọn họ lên bờ. Lúc này Mạnh Yên mới yên tâm, bốn người xụi lơ mặt đất há mồm thở dốc, yên lành lại gặp chuyện, quá xui xẻo.

      Mấy người xui xẻo kia cũng nhanh chóng bơi lên bờ, từng người bị ướt ngượng ngùng ngồi dưới đất. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi ngẩn người.

      La Vĩ mới vừa nghỉ, quay đầu trong lúc vô tình thấy Mạnh Yên thân ướt đẫm, váy bị ướt nước, lộ đường cong thân thể, đột nhiên mặt đỏ lên ánh mắt lại chịu rời .

      Diệp Thiên Nhiên vốn ngồi nghỉ ngơi, lại thấy vẻ mặt La Vĩ ngồi đối diện là lạ, theo tầm mắt của thấy hình ảnh này. Trong lòng nổi lên trận lửa giận, hung hăng trợn mắt nhìn cậu, cởi áo sơ mi người mặc cho Mạnh Yên.

      " họ, sao vậy?" may mắn tránh được khó khăn Mạnh Yên đột nhiên bị tập kích, giải thích được nhìn .

      Diệp Thiên Nhiên tiếng nào giúp mặc quần áo tử tế, cài nút lại cho , lúc này mới quan sát, tốt lắm, lần này đều che lại hết.

      " họ, quần áo rất nặng." Mạnh Yên xoắn ống tay áo, khó chịu cau mày. Quần áo lại ướt vừa nặng, khó chịu muốn chết.

      Diệp Thiên Nhiên thấy nhận ra, vuốt vuốt tóc ướt, muốn giải thích thêm, "Mặc ." Tầm mắt lại quay lại người La Vĩ, ném ánh mắt lạnh lùng cho cậu.

      La Vĩ hiểu nháy mắt mấy cái, được tự nhiên quay mặt . Trong lòng thầm nghĩ, vì sao Diệp Thiên Nhiên lại có địch ý lớn với cậu như vậy? Chẳng qua cậu... Chẳng qua trong lúc vô tình nhìn thấy... thể nào, ngay cả chuyện này cũng muốn để ý ? che chở của họ cũng quá mạnh mẽ?

      "Được rồi, chúng ta trở về thôi, quần áo ướt rất dễ bị ngã bệnh." Diệp Thiên Nhiên dắt tay Mạnh Yên, ngoắc hai người khác. muốn để ý tới những người khác, nhất là ánh mắt sắc lang nhìn loạn đó.

      Lúc này mấy người khác bị hoảng sợ, có chuyện ngăn lại bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời . Nhưng mà phải bọn họ cố ý muốn đụng thuyền của nhóm Mạnh Yên, biết sao thể khống chế nên mới xảy ra chuyện xui xẻo này.Tầm mắt Mạnh Yên quét qua người Phương Phương, đột nhiên hiểu ra hành động lúc nãy của Diệp Thiên Nhiên. sợ bị nhìn thấy? Đổ mồ hôi, bởi vì thân thể này còn chưa trổ mã, đối với phương diện này có để ý quá nhiều. Tự cho là trước kia chưa từng có ai để ý vóc người của mình, trước kia mỗi lần dạo ở bờ biển đều mặc quần áo chỉnh tề lại chưa từng bị ngã xuống sông. Chẳng qua từ chuyện này có thể nhìn ra, Diệp Thiên Nhiên còn là người rất cẩn thận và tốt bụng, cũng rất thương . uổng công gọi họ nhiều lần như vậy.

      " họ, vậy lạnh sao?" Thấy người Diệp Thiên Nhiên chỉ có chiếc áo ba lỗ màu trắng che lưng, Mạnh Yên có chút áy náy, nếu ngã bệnh thảm rồi.

      " sao, bị bệnh." Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng mặt , trong lòng ấm áp.

      Đúng là những năm này chưa từng thấy ngã bệnh xem ra mỗi sáng chạy bộ và luyện tập quyền cước vẫn giúp ích rất nhiều.

      Ở chỗ quản lý thuyền bè tình huống để nhân viên quản lý kéo thuyền trở lại, rồi lấy tiền thế chân của bốn người trở về nhà. Ai, vốn định chơi vui vẻ ngày gặp những chuyện này chỉ có thể trở về sớm.

      Nhà Mạnh Yên gần đây, cho nên bốn người quyết định đến nhà họ Mạnh trước. Dọc theo đường ánh mắt người đường cứ nhìn khiến mặt bọn họ đỏ lên, tăng nhanh bước chân đến cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh.

      Cửa bị mở ra, Lý Thiến thấy bộ dạng bốn đứa chật vật mà giật mình, vội vàng bỏ lại khách, "Các con sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

      "Mẹ, đừng nữa, bọn con bị rơi xuống sông." Mạnh Yên cong môi thở phì phò.

      "Cái gì? Sao lại thế?" Lý Thiến hoảng sợ sờ gương mặt con , "Sao lại cẩn thận như vậy? Có sao ?"

      "Mẹ, cả người con thoải mái, khó chịu." Mạnh Yên cắt đứt câu hỏi của mẹ , coi như nghe thấy nếu cứ tiếp tục chất vấn chịu nổi.

      Lúc này Lý Thiến mới nhớ ra, vội vàng kéo tay con mọi người vào trong, "Các con mau vào, để thím tìm quần áo cho các con thay.”

      Mọi người thay phiên tắm nước nóng, thay quần áo sạch , lúc này mới ngồi ghế sa lon, tiện tay mở TV.

      Mạnh Yên thư thái ôm gối, buồn cười nhìn quần áo Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ, ống tay áo cuốn cao, ống quần cũng vén lên. Đây là quần áo của cha , bọn họ mặc vào giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn. Đặc biệt rất buồn cười.

      Thấy gương mặt vui vẻ, Diệp Thiên Nhiên tức giận liếc cái, quay đầu để ý tới .

      Lý Thiến bưng mâm tới đây, bàn có bốn ly trà gừng, "Uống cái này , có thể làm ấm người."

      Ba người kia cũng cầm lấy uống, chỉ có Mạnh Yên nhìn chằm chằm ly trà nóng hổi chịu cầm, thích mùi gừng. Muốn uống cái này, phải làm khó sao?

      "Tiểu Yên, con xem bọn họ cũng uống rồi, sao con uống?" Lý Thiến biết con thích nhưng đây là phương pháp vừa nhanh vừa hiệu quả nhất.

      Bọn họ ghét mùi gừng, Mạnh Yên khẽ rên trong lòng. Tội nghiệp lắc đầu, "Trời nóng cảm lạnh, con cũng cần uống.”

      "Đứa này, nghe lời mẹ ." Lý Thiến vỗ vỗ đầu của dụ dỗ , "Nếu ngã bệnh, con phải bệnh viện chích thuốc, vậy còn khổ hơn."

      Mạnh Yên do dự nhìn chằm chằm ly trà kia, hy vọng có thể đổ nó .

      "Uống." Diệp Thiên Nhiên cầm ly trà kia đưa .

      Mạnh Yên nhìn ánh mắt uy hiếp của , trong lòng khẽ run run. Người này là người thề đạt mục đích bỏ qua, đấu tranh với chỉ có chết. Nhận lấy ly trà nhắm mắt lại ngửa cổ uống. Ngay sau đó nhíu mày, rất khó uống, mùi vị kỳ lạ.

      Lột viên kẹo dừa nhét vào trong miệng , mùi kẹo ngọt đè ép mùi gừng khó chịu xuống, lập tức giãn chân mày, giống người ta thường , chỉ dựa vào đe dọa là được, khi cần thiết nên cho ăn viên kẹo.

      Lý Thiến nhìn thấy hai đứa có qua có lại để ý ai, tia cảm giác quái dị nảy lên. Này...

      Lâm Phương Phương và Giang Vũ thấy quen, nên có phản ứng. Tự nhiên ngoảnh đầu xem tiết mục TV.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, sanone21123 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26 :

      "Bà chủ, có mấy người khách quen cũ trong tiệm, muốn bà giúp họ chọn lựa mấy bộ quần áo." Nhân viên cửa tiệm Tiểu Mai vào mời Lý Thiến, vài khách quen muốn bà chọn quần áo, bởi vì mắt thẩm mỹ Lý Thiến tệ, tất cả quần áo được chọn đều căn cứ theo vóc dáng, màu da của khách hàng nên rất phù hợp.

      Ý nghĩ trong lòng Lý Thiến vừa nổi lên liền bị đánh tan lập tức, đứng lên dặn dò mấy câu rồi vội vã ra ngoài chào hỏi khách hàng.

      "Tiểu Yên, mấy ngày nữa chúng ta đến hồ bơi ." Diệp Thiên Nhiên đột nhiên những lời này.

      "Hả?" Mạnh Yên nhìn chằm chằm TV quay đầu lại.

      dạy em bơi lội." Hôm nay mặc dù ngoài mặt Diệp Thiên Nhiên sao, trong lòng vẫn bị giật mình. Cảm xúc hoảng sợ lúc bị rơi xuống nước rất lâu xuất .

      "Ồ." Mạnh Yên gật đầu đồng ý, hôm nay gặp chuyện, nhất định phải học bơi. Sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, cũng có thể tự cứu bản thân mình trước. Nghĩ lại buồn cười, mặc dù kiếp trước ngoài biển, nhưng chẳng qua chỉ mang phao ngâm mình trong nước hề biết bơi.

      "Em muốn ." Lâm Phương Phương chen miệng, bị hoảng sợ, muốn xuống nước lần nữa.

      "Phương Phương cùng chứ." Mạnh Yên khuyên nhủ, biết Phương Phương sợ hãi, nếu giải quyết vấn đề này vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. "Có họ và Tiểu Vũ dạy, rất nhanh có thể học được.”

      "Tớ sợ." Lâm Phương Phương lắc đầu từ chối.

      "Đừng sợ, bơi lội rất đơn giản, vừa học biết." Tầm mắt Giang Vũ cũng thu hồi lại, "Nếu lỡ như sau này lại xảy ra chuyện như vậy, bọn tớ ở bên cạnh cậu, cậu nên làm gì đây?"

      Mạnh Yên ra sức khuyên nhủ, "Đúng đó, Phương Phương, dù sao lúc nghỉ hè có chuyện gì làm nhân cơ hội này học bơi cũng tốt.” lamlam.l-q-d

      "Nhưng mà..." Lâm Phương Phương cắn môi dưới do dự.

      "Chúng tớ đều , chẳng lẽ cậu muốn ở nhà mình sao?" Mạnh Yên biết thích đợi mình, thích náo nhiệt thích chơi đùa với bạn bè.

      Nghe lời này, suy nghĩ tình cảnh ở nhà mình chờ đợi nhàm chán, Phương Phương rốt cục cũng trả lời, "Ai da, vậy cùng ."

      "Học bơi xong, tớ dẫn cậu ăn KFC, cậu thích ăn gì cũng được." Mạnh Yên dụ dỗ, biết Phương Phương thích ăn cái này. thể dùng cách này.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, mặt Phương Phương lộ ra nụ cười mừng rỡ, "Được, đến lúc đó cho là tớ đánh cậu đó." Quán KFC chỉ có ở thành thị, hơn nữa cũng đủ tiền để chọn trong hai mươi mấy phần đồ ăn. Tiền tiêu vặt của nhiều lắm, mỗi tháng Thẩm Ngân Hoa chỉ cho 5 đồng.

      "Lúc nào tớ giữ lời?" Mạnh Yên cười híp mắt hỏi ngược lại.

      Đúng rồi, Lâm Phương Phương cười, "Vậy lúc nào học bơi lội?" Quả nhiên tích cực lên hẳn.

      Mạnh Yên quay đầu nhìn Diệp Thiên Nhiên, cả. Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ chút, "Ngày mai bắt đầu , mọi người có ý kiến gì ?"

      Mạnh Yên có ý kiến gì, dù sao cũng đồng ý. giải quyết xong hai chuyện , chuyện này cứ quyết định vậy .

      Sau khi Lý Thiến biết cực kỳ tán thành, dẫn con mua hai bộ đồ bơi kiểu dáng bảo thủ và phao cấp cứu. -lamlam-

      Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm Diệp Thiên Nhiên chạy bộ tới gọi Mạnh Yên, Mạnh Yên thấy bọn họ đều ăn mặc thoải mái, khỏi sửng sốt, "Mọi người mang theo đồ gì à?"

      "Phải mang cái gì?" Lâm Phương Phương mờ mịt nhìn .

      Mạnh Yên biết nên khóc hay cười sớm chuẩn bị đầy đủ trong túi đưa tới tay , "Xem tớ mang thứ gì?"

      Phương Phương mở túi ra, có khăn lông, có nước suối, dầu cù là, khăn tắm..."Đây là cái gì?" Vải mỏng.

      "Đồ bơi." Mạnh Yên hiểu nhìn vẻ mặt Phương Phương ửng hồng, "Lúc bơi mặc, cậu chuẩn bị đồ gì để mặc? phải mặc nguyên bộ đồ thể thao này xuống nước chứ?"

      Phương Phương ngây ngẩn cả người, Giang Vũ cũng ngây ngẩn cả người, hiển nhiên cũng để ý đến. Tuy là người nhà, nhưng nam nữ khác nhau, Giang Vũ lại rất sơ ý qua loa, vốn nghĩ tới nhiều thứ như vậy.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Phương Phương nhíu lại mi rầu rĩ, hoàn toàn có đồ bơi. \lamlam\dd.l.q.d

      Được rồi, Mạnh Yên kéo ngăn kéo lấy ra bộ đồ bơi khác, may là ngày hôm qua thấy hai bộ cũng rất đẹp, màu trắng vàng xanh đều là màu thích, nhất thời quyết định được nên mua hết. Lúc ấy Lý Thiến còn buồn cười lòng tham của con , hôm nay lại có chỗ dùng. "Cậu mặc bộ này ."

      "Này. . . Nhưng mà ổn." Trong mắt Phương Phương ràng rất vui mừng, nhưng lại ngượng ngùng.

      “Nhận , khách khí gì. Lần sau cậu mời tớ bánh rán đậu." Mạnh Yên giỏi việc nhà, nhưng Lâm Phương Phương lại rất giỏi, cái gì cũng biết làm. Còn có tài nấu ăn rất ngon. làm bánh rán đậu mà Mạnh Yên ăn mãi ngán.

      Lúc này Phương Phương mới vui vẻ nhận lấy, "Được, thành vấn đề."

      Thay quần áo trong phòng thay đồ, Mạnh Yên thay xong đồ bơi, quay đầu thấy vẻ mặt Phương Phương kỳ lạ, "Thế nào?"

      "Tiểu Yên, bộ đồ này lộ quá." Phương Phương bối rối kéo kéo phía lại kéo kéo phía dưới. Vốn bộ đồ này thể giấu được cả người.

      "Phương Phương, đồ bơi đều như thế." Mạnh Yên biết nguyên nhân, trong lòng thầm nghĩ, cũng quá bảo thủ ."Ở hồ bơi họ đều mặc như vậy.”

      " sao?" Lâm Phương Phương bán tín bán nghi nhìn , " phải cậu chưa từng tới sao? Sao lại biết ràng như thế?"

      Mạnh Yên bị lời này nghẹn lại, đảo mắt cười tiếng, "Đây là chuyện bình thường, giống như đói bụng phải ăn cơm, đều là chuyện bình thường trong cuộc sống.”

      "Vậy sao cậu biết? Chẳng lẽ tớ bình thường?" Lâm Phương Phương hoang mang hỏi.

      Mạnh Yên liếc mắt, đổi đề tài, "Chúng ta mau ra , chắc chắn bọn họ chờ rất lâu." nhóc này đúng là sinh vật đơn bào.

      "Ừa." Bạn học Phương Phương là đứa trẻ rất đơn giản, dễ dàng bị đẩy .

      Quả nhiên, Diệp Thiên Nhiên Giang Vũ tìm trong nhóm người thấy bọn họ, gương mặt Giang Vũ nhịn được, "Các cậu lâu quá, bọn tớ cũng chờ nửa tiếng rồi."

      "Mới chờ nửa tiếng như vậy, có kiên nhẫn." Mạnh Yên chỉ vào gương mặt Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh, "Cậu nhìn họ , ấy còn câu nào." [lamlam]

      Giang Vũ liếc nhìn Diệp Thiên Nhiên, dám thẳng lúc nãy Diệp Thiên Nhiên cũng nhịn được, liên tục đá vào tường.

      "Được rồi, đừng lời vô nghĩa nhiều như vậy." Diệp Thiên Nhiên mở miệng cắt đứt các , "Trước làm vận động làm nóng người, tránh để bị chuột rút lúc xuống nước.”

      Chuyện này Mạnh Yên cũng hiểu, kéo khăn tắm buộc vào người, bắt đầu hoạt động tay chân.

      Diệp Thiên Nhiên hơi sửng sốt, nhóc này... Mặc dù có ngực có mông, nhưng mặc đồ bơi màu xanh da trời, có vẻ trắng mịn đáng . Da trắng. . . Chân bé. . .hai vai. . . Đột nhiên muốn dùng khăn tắm bọc cả người lại lần nữa.

      "Phương Phương, cậu làm sao vậy? Sao lại đứng yên?" Giang Vũ nhìn người đứng yên, cảm giác có chút nghi ngờ.

      "Tớ. . . Tớ. . ." Lâm Phương Phương nhăn nhó lôi kéo góc khăn tắm, "Nếu tớ ở chỗ này nhìn mọi người?"

      "Đùa gì thế?" Giang Vũ mờ mịt nhìn , " tới rồi làm sao có thể nhìn tập chứ?" được tự nhiên gì chứ?

      Mạnh Yên nghe lời của hai người, khỏi cười , "Phương Phương, có gì đâu, cậu nhìn xung quanh ."
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :