1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19
      Editor : Lam Lam

      Vài ngày sau, Mạnh Ngọc Cương làm xong thủ tục chuyển trường cho Phương Phương.

      Thẩm Ngân Hoa thu dọn hành lý xong đưa con tới nhà họ Mạnh ở, vẫn còn vòng vo hồi lâu trong cửa tiệm, Lý Thiến ngừng chỉ bà chú ý những thứ gì. Thỉnh thoảng bà khiêm tốn gật đầu xin chỉ bảo, nhưng trong lòng ngừng bồn chồn, bà có thể làm tốt công việc này sao ?

      Lý Thiến lấy kệ xuống cái áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt cùng với cái váy đen nhiều nếp gấp, đưa cho bà, ” thay thử . ”

      Vẻ mặt Thẩm Ngân Hoa khó hiểu, " nên, làm bẩn quần áo ."

      Lý Thiến giải thích, "Chị vào thay quần áo , em tặng chị đó. ”

      " , em à. ” Khuôn mặt Thẩm Ngân Hoa đầy bất an, lắc đầu từ chối, ”Em giúp mẹ con chị quá nhiều rồi, làm sao chị còn có thể lấy thêm quần áo trong cửa tiệm của em ? ”

      "Cần gì khách khí như vậy, sau này chị phải giúp em trông coi cửa tiệm, đây coi như là đồng phục làm việc . ” Lý Thiến nhấn mạnh điểm quan trọng, ”Mặc vào mới thu hút người khác mới có thể chào mời khách hàng. ”

      Đây là lời Mạnh Yên với bà, lúc ấy bà cũng chấp nhận. Bởi vì bà nhớ lần đầu tiên bày bán mặt đất có rất nhiều người thấy quần áo của bà mà tới.

      Thẩm Ngân Hoa cũng lời này, nhưng thấy bà kiên trì như vậy có hơi khó tin, nhận lấy quần áo rồi vào phòng thay đồ.

      Mạnh Yên và Lâm Phương Phương đúng lúc thu dọn xong đồ lên từ sân sau, thấy Thẩm Ngân Hoa mặc bộ quần áo mới khỏi ngẩn người.

      Phương Phương nhào tới kêu lêm, ”Mẹ mẹ, mẹ mặc bộ này đẹp lắm. ”

      Thẩm Ngân Hoa bất an nắm vạt áo, mặt có chút ngượng ngùng, ”Em , em cảm thấy nhìn được sao ? ”

      "Rất đẹp, chị đừng cởi ra, cứ mặc ." Lý Thiến vòng quanh bà vòng, ” Nếu mà uốn tóc nữa càng thời thượng. ”

      Hằng năm Thẩm Ngân Hoa đều phơi mặt đen kịt ngoài đồng ruộng, ngày thường lại mặc những bộ quần áo cũ lại hợp lộ vẻ hoa tàn ít bướm[*]. Nhưng chỉ cần đổi bộ quần áo mới vào, cả người rực rỡ và trẻ lại ít. Cho nên mới quần áo là bạn tốt nhất của phụ nữ, quả là sai.

      [*]ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc còn đáng giá

      Bà nội Giang cầm giỏ chợ tới, ”Trưa mọi người sang nhà bà ăn cơm, bà có mua ít thức ăn, Tiểu Yên, Phương Phương lát nữa cứ tới đây. ” Ánh mắt bà nhìn vòng người Thẩm Ngân Hoa, trong lòng thầm gật đầu, tệ tệ.

      "Bà nội Giang, cần, chút nữa bọn con ra bên ngoài buôn bán. ” Lý Thiến kinh ngạc, bình thường đều mời khách ăn cơm buổi tối. Sao hôm nay lại mời mọi người buổi trưa chứ ?

      " được, hiếm khi người ta đến, cần phải tiếp đãi tốt. ” Bà nội Giang lưu loát khoát tay, ”Con cũng rảnh nấu cơm, bà lại rảnh rỗi. Cứ như vậy tiện hơn. ” xong chợ mua rau…

      "Bà nội… ” Lý Thiến chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng bà rời

      Thẩm Ngân Hoa khỏi cười , ”Lý Thiến, bà nội nhà này lại là người nhiệt tình, tốt bụng. ”

      Lý Thiến thu hồi tầm mắt gật gật đầu, "Tất nhiên rồi, lần nào cũng nhiệt tình mời nhà em ăn cơm, buổi trưa em có thời gian, bà còn đem thức ăn sang đây. ”

      Thẩm Ngân Hoa nghe xong có chút xúc động, ”Con dâu nhà bà có phúc, tuyệt đối bị ủy khuất giống chị… ” Sao bà lại thể may mắn gặp mẹ chồng như bà ấy chứ ? Trước kia cha mẹ chồng bà rất khó sống chung. Lời còn chưa hết bị Phương Phương kéo.

      "Ai." Lý Thiến cắt đứt lời của bà, ”Lời này nên trước mặt bọn họ. ”

      Bà cảm thấy mơ hồ, bà xấu người khác. “ Sao vậy ? ”

      Lý Thiến nghĩ rồi kể tình hình nhà họ Giang cho bà nghe, bà nghe xong cũng bị dọa sợ, ”May mà em nhắc chị tiếng, đến lúc đó chuyện như vậy ổn chút nào. ” Đây phải là xát muối lên vết thương của người khác sao ?

      "Mẹ, đặc biệt là nên trước mặt Giang Vũ. ” Phương Phương nhắc nhở, còn nhớ bộ dạng đêm đó khóc chảy nước mắt nước mũi của Giang Vũ.

      " biết rồi con . ” Thẩm Ngân Hoa xoa đầu con, trong lòng có chút an ủi. Rốt cuộc đứa này cũng còn buồn bã nữa, cười như trước. Xem ra quyết định của bà sai, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt với con .

      Lúc ăn cơm trưa, hai nhà họ Giang, Mạnh đều đầy đủ hết, Giang Hải Thiên cũng ngồi ăn cùng. Sau khi giới thiệu mọi người biết nhau xong ngồi xuống ăn cơm, món ăn cũng rất nhiều, phong phú, có 8 món ăn, 1 món canh, đây là thành quả bận rộn từ trưa của bà nội Giang.

      Mạnh Yên nhìn bà nội Giang ngừng gắp đồ ăn cho mẹ con Phương Phương, lại thỉnh thoảng khen con trai mình mấy câu. Đột nhiên ngầm hiểu ra vẻ mặt của bà nội Giang. Bà muốn tác hợp cho Giang Hải Thiên và Thẩm Ngân Hoa ! Trong lòng cực kỳ vui vẻ, đây là chuyện tốt, hai nhà cũng thành nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau. Phương Phương cũng có thể có gia đình bình thường, lớn lên cũng thua thiệt người khác. Hơn nữa mẹ Phương Phương lại là người hiếu thảo, trước kia ông bà nội của Phương Phương đều do tay bà chăm sóc, đám tang cũng do bà thu xếp. Nếu như gả vào nhà họ Giang ông bà nội Giang cũng có thể yên tâm, có thể ngăn cản con trai ra ngoài. công mà lời được nhiều việc, là chuyện tốt. Nhưng mà biết chuyện này có thể thành hay ?

      Càng nghĩ càng vui, khỏi hé miệng cười trộm, lại phát người bên cạnh nhìn , ”Sao vậy ? ”

      Diệp Thiên Nhiên cười nhạo , "Ăn cơm mà cười ngây ngốc cái gì ? đứa ngốc ! ”

      " mới là đồ ngốc ! ” Mạnh Yên liếc mắt nhìn . Chỉ lớn hơn có 3 tuổi mà cứ cho mình là người lớn.

      Diệp Thiên Nhiên hề để ý , cúi đầu ăn cơm.

      Bởi vì vừa có khách lại là buổi trưa nên Mạnh Ngọc Cương và Giang Hải Thiên uống rượu, hai người chuyện làm ăn, cũng vừa vừa cười rất hợp ý.

      Cơm nước xong, vợ chồng Lý Thiến làm việc, Thẩm Ngân Hoa lại bị bà nội Giang kéo lại hỏi han. Dường như bà hiểu tâm ý của bà nội Giang, gương mặt có hơi đỏ ửng, lúng túng. Giang Hải Thiên vẫn xoa xoa tay, cúi đầu .

      Mạnh Yên nhìn thoáng qua, kéo mấy người Phương Phương ra ngoài, để cho bọn họ có gian riêng.

      "Tiểu Yên, sao lại kéo bọn mình ra ngoài ? ” Giang Vũ hiểu nhíu mày, ”Tớ còn muốn xem TV. ” vất vả chờ đến chủ nhật, phải xem cho . Trừ ngày chủ nhật, các ngày còn lại ông nội Giang cho cậu xem TV.
      "Có cái gì hay ho mà xem chứ ?" Mạnh Yên hung dữ trợn mắt nhìn cậu, ”Cơm nước xong nên tản bộ cho tiêu thức ăn. ”

      Giang Vũ nghe xong lời này, bĩu môi nhưng cãi lại.

      Diệp Thiên Nhiên hơi hiểu ra, nhịn được thầm than trong lòng, nha đầu này quá tinh ranh, ngay cả chuyện như vậy cũng nhìn ra. Chỉ có em họ của ngốc nghếch thôi…

      được đoạn, Mạnh Yên bỗng nhiên cười , "Giang Vũ, nếu ba cậu kết hôn lần nữa, cậu làm sao ? Cậu có ngăn cản ? ”

      Bước chân Giang Vũ chậm lại, "Ba tớ kết hôn ? thể nào."

      "Tớ chỉ ví dụ thôi. ” Mạnh Yên thẳng, chỉ có thể khéo léo dò hỏi thử xem, ”Cậu có ý kiến gì ? ”

      "Tớ có ý kiến gì, chỉ cần ba sống vui vẻ là được. ” Giang Vũ có ghét chuyện này, mẹ cậu sớm kết hôn với người khác rồi, cuộc sống mới cũng tệ. có chuyện để ba cậu vĩnh viễn độc thân chứ ?

      Mạnh Yên nhàng thở phào, đây là tin tốt. ”Phương Phương, còn cậu ? Nếu mẹ cậu tái hôn, cậu thế nào ? ” Vấn đề gia đình tái hôn lớn nhất là liệu con cái có thể sống chung hay ?

      "Có người có thể chăm sóc mẹ, tớ vui còn kịp nữa. ” ràng Phương Phương tích cực hơn, suy nghĩ vì mẹ khổ cực mà cũng nhìn thấy mẹ đau lòng.

      Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa nhìn , bị đáp trả lại. Đáng ghét, luôn dùng vẻ mặt thấy nhìn , khiến trong lòng cảm thấy áp lực. Chẳng qua người này để ý quá nhiều, Phương Phương là bạn tốt của , đương nhiên phải giúp bạn rồi. \laml3qujd0n|

      "Ơ, chỗ này sắp xây nhà xong rồi. ” Giang Vũ nhìn chằm chằm những ngôi nhà, ánh mắt sáng lên. Cậu biết gia đình cậu cũng mua nhà ở đây.

      Lúc này Mạnh Yên mới phát bọn họ vô tình dạo đến đường Hướng Dương, công nhân của nơi này đều dọn dẹp, quét dọn. “ Tớ nghe tháng nữa là có thể lấy được chìa khóa nhà. ”

      Diệp Thiên Nhiên nhìn xung quanh, ”Người ở đây đông, cửa tiệm nhà em chuyển đến chứ. ” biết rất nhiều, còn cả chuyện này.

      " có, mẹ em định vậy. ” Mạnh Yên nhìn chòng chọc căn nhà kia hồi lâu, đột nhiên cười, ”Chẳng qua vẫn có thể ở được. ” Có thể cho người ngoài mướn, nhà cũ của nhà họ Giang cũng chia thành từng gian phòng cho mướn hết, 1 năm cũng thu được khoảng chừng 5000 đồng tiền thuê nhà.

      Nhưng lại cảm thấy tình hình tài chính có gì tiến triển, tiền của nhà họ Mạnh đều dùng vào hai cửa hàng, còn thiếu rất nhiều, sau 3 năm mới có thể trả hoàn toàn.

      Có cách nào tốt hơn đây ? vắt óc suy nghĩ tìm biện pháp thỏa đáng nhất. Đột nhiên trong mắt chợt lóe lên, có thể mua chứng khoán, sao lại quên chuyện này chứ ? Trong lòng vui mừng như điên, lại có thể nghĩ tới biện pháp vừa kiếm tiền vừa ổn thỏa nhất. tính toán thời gian chút, năm sau bắt đầu bán chứng khoán, nghe mới đầu ai mua. có thể bỏ tiền để mua nhiều chút, chẳng qua tiền này từ đâu ra ? Trong nhà, tiền đều do Lý Thiến giữ, hơn nữa vì việc mua nhà mà tiết kiệm bớt rồi. Nếu như lần này lại thẳng sợ rằng mẹ đồng ý lấy tiền nữa, vậy phải làm sao bây giờ ? Chẳng qua sao, chỉ cần muốn là tìm ra cách để làm được.

      lúc suy nghĩ nhập thần, tay bị người khác nắm chặt. “ Sao vậy, Phương Phương ? ”

      "Tiểu Yên, thành tích của tớ có thể khá lên ? ” Phương Phương tương đối lo lắng chuyện này, từ trưa đến giờ cứ suy nghĩ chuyện này mãi. Thành tích của vốn tốt, thay đổi trường học càng sợ được. Nhưng được tiếp tục học cùng bạn tốt lại khiến bé cảm thấy rất vui vẻ. Lam.d?d?L?q?d

      "Đừng lo lắng, chúng tớ đều có thể giúp cậu học bổ túc. ” Mạnh Yên biết lúc này bé cần nhất là động viên, ”Giang Vũ học khoa học tự nhiên tệ, để cho cậu ấy dạy, còn môn xã hội tớ có thể chỉ cậu học thêm. ”Như vậy cũng có thể để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm em, công đôi việc.

      Phương Phương ràng đủ lòng tin, ”Nhưng mà tớ sợ… ” Lam.d?d?L?q?d

      Giang Vũ xen mồm , "Đừng sợ, có tớ và Tiểu Yên giúp cậu, nhất định thành vấn đề. ” Cậu muốn giúp, Phương Phương khiến cậu có cảm giác đồng bệnh tương lân, hơn nữa so với cậu còn thê lương hơn. Điều này khiến cho cậu tràn đầy thông cảm.

      Phương Phương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành của bạn bè, trong lòng thở phào nhõm kiên định gật đầu, ”Tớ cố hết sức. ” Lam.d?d?L?q?d

      Mạnh Yên cười cười, "Vậy là được rồi, bản thân muốn có lòng tin phải tin tưởng chúng tớ chứ. ”

      Diệp Thiên Nhiên nhìn ba đứa bé, trong lòng có hơi cảm động. (đổ mồ hôi, hơn có 3 tuổi kêu người khác là trẻ con). thế giới này chân nhất chính là tình bạn, chẳng qua ở đây lại kết giao bạn bè, nghĩ lại cảm thấy đơn…

      " họ, sao vậy ? ” Mạnh Yên nhạy cảm nhận ra buồn bã của . “ Nhớ nhà sao ? ”

      "... Hơi nhớ nhà với bạn bè. ” Diệp Thiên Nhiên vốn muốn , biết thế nào lại sửa miệng. Lam.d?d?L?q?d

      "Nhớ nhà chờ lúc nghỉ hè có thể về nhà rồi. ” Mạnh Yên lộ ra nụ cười xán lạn, ”Ở đây cũng có thể kết bạn, có bạn bè vui hơn. ” vẫn cho rằng lạnh nhạt nhớ nhà, xem ra người ta cũng là người phàm thôi. (hừ, vì sao lại thế)

      Diệp Thiên Nhiên kỳ quái nhìn thoáng qua, sao lại cảm thấy nha đầu kia rất muốn cách xa chứ ? Còn có chút hả hê nữa ? Lam.d?d?L?q?d
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20 :
      Editor : Lam Lam

      "Mẹ, có được ?" Mạnh Yên cứ quấn lấy phía sau mẹ . Lý Thiến đến đâu, liền theo.

      "Tiểu Yên, đừng quấy rối nữa." Đầu Lý Thiến có hơi choáng váng, đứa này quấn bà hồi lâu cũng nhẫn nại.

      "Mẹ, cho con lần này ." Mạnh Yên khẽ lay động ngón tay, "Mẹ cứ coi như cho con tiền tiêu vặt, con cần dùng gấp."

      Đầu Lý Thiến đầy hắc tuyến, còn tiền tiêu vặt nữa chứ? Ai lại lấy nhiều tiền tiêu vặt như vậy chứ ? "Tiểu Yên, mẹ kiếm tiền dễ dàng, thể phung phí."

      "Con biết, con phung phí." Mạnh Yên cũng rất bất đắc dĩ, lâu như vậy cũng chưa thông qua được cửa của mẹ , quá lãng phí thời gian và sức lực. " có việc phải dùng, qua mấy tháng nữa con trả mẹ cả tiền vốn lẫn tiền lời, được ?"

      "Nhưng đây phải số tiền , con muốn 10.000 đồng..." Lý Thiến hiểu được vì sao con bà cứ mở miệng là dùng số tiền lớn như vậy ? Bình thường cũng thấy con bé xài tiền phung phí…

      "Con trả, con thề đó. ” Mạnh Yên nhào tới ôm thắt lưng mẹ làm nũng, ”Mẹ ơi mẹ à, lần này mẹ cho con mượn tiền . ”

      "Đứa này, đừng có quấn lấy mẹ nữa. ” Lý Thiến vỗ vỗ tay bé đặt bên hông bà, ”Đến nhà bà nội Giang tìm Phương Phương chơi . ”

      Lúc trước Mạnh Yên đoán được tâm ý của bà nội Giang, nhưng nghĩ tới chuyện lại phát triển cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi mà Giang Hải Thiên và Thẩm Ngân Hoa kết hôn, Phương Phương theo mẹ đến ở nhà họ Giang.

      Nhà họ Giang thu hồi lại nhà cũ, lại có thêm nhà, cả nhà náo nhiệt dọn vào. Thẩm Ngân Hoa rất quý trọng cuộc sống mới dễ dàng này, chỉ hiếu thảo với ba mẹ chồng mà còn quan tâm chăm sóc ông xã, còn trông nom họ của Giang Vũ…

      Điều này khiến cho người nhà họ Giang rất vui mừng, trong nhà có bà chủ khác biệt hẳn, nhà cửa được dọn dẹp sạch . Mỗi người đều cảm thấy thoải mái, nhất là Lâm Phương Phương đột nhiên có nhiều người thân như vậy, tất cả đều rất quan tâm , điều này khiến cho gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ.

      Chẳng qua nhà họ Mạnh lập tức cảm thấy trống vắng, trước kia đến buổi tối có thể qua nhưng bây giờ lại được. Tuy cách nhà cũ nhà họ Giang xa nhưng mà cũng phải mất thời gian xe đến. Mùa hè nhưng mùa đông muốn ra ngoài.

      " muốn đâu, mẹ. ” Mạnh Yên quyết định phải lấy được số tiền kia, trễ hơn nữa mua được. ”Con trả lại cho mẹ, nếu như trả...Sau này mẹ cũng cần chuẩn bị của hồi môn cho con. ” Hôm qua bắt đầu bán chứng khoán, trễ hơn nữa còn kịp rồi. \lamlam/

      Lý Thiến khỏi bật cười, đứa này lại như thế ? “ Còn cả của hồi môn ? Con mới có mấy tuổi lo xa như vậy ! ”

      Nghe bà kéo dài giọng cười cợt, Mạnh Yên nhanh chóng xoay chuyển, ai bảo có cách chứ ? “ Mẹ, mẹ hiểu con nhất nên đồng ý với con . ” biết nếu ràng, mẹ tuyệt đối cho tiền. thể làm gì khác hơn là phải qua chuyện nàng sắp mua chứng khoán.

      "Tiểu Yên, đây là đánh bạc. được tuyệt đối được." Lý Thiến vừa nghe xong lắc đầu, rủi ro quá lớn chắc chắn thể lấy được tiền vốn. “ Chỉ cần là đánh bạc thua, con bỏ suy nghĩ đó . ”

      "Mẹ, . ” Mạnh Yên gấp đến mức muốn nhảy lên, ”Con có cảm giác kiếm được tiền, hơn nữa lại kiếm rất nhiều tiền. ” thể thẳng đây là chuyện tốt vốn bốn lời, nếu đưa tới nhiều nghi ngờ, mất nhiều hơn được.

      "Cảm giác ? ” Lý Thiến hề tin tưởng câu thuyết phục này, thế hệ của bà chỉ tin việc làm đến nơi đến chốn. “ Đứa ngốc nghếch này, chuyện như vậy sao có thể dựa vào cảm giác ? ”

      Mạnh Yên thấy thông, bắt đầu kiên quyết, ”Mẹ, mẹ nên đồng ý với con . ”

      Thấy con buồn bực như vậy, Lý Thiến có hơi đau lòng, gỡ rối giúp con, ”Tiểu Yên à, coi như mẹ đồng ý ba con cũng đồng ý. ”

      "Vậy đừng với ba. ” Mạnh Yên kéo tay của bà, chỉ cần 10.000 đồng để suy tính vấn đề kia, số tiền này Lý Thiến có thể lấy ra. Nhiều hơn nữa được, Mạnh Ngọc Cương làm ăn còn bảo thủ hơn Lý Thiến, thuyết phục ông chịu bỏ ra số tiền đó còn khó hơn lên trời.

      "Chuyện này sao có thể giấu chứ ? ” Lý Thiến khó xử nhíu mày.

      Mạnh Yên chớp mắt lộ vẻ ngây thơ, ”Tất cả tiền phải do mẹ quản lý sao ? ”

      "Đứa này… ” Lý Thiến suy nghĩ hồi lâu lắc đầu, ”Con à… ” Bà yên lòng lấy số tiền này ra ném vào trong nước.

      Mạnh Yên có biện pháp chỉ có thể dùng cách cuối cùng, chớp chớp mắt dùng sức bức ra những giọt nước mắt, ôm tay mẹ bắt đầu giả khóc, vừa khóc vừa hỏi, ”Mẹ, được sao ? ”

      "Ai, khóc cái gì?" Lý Thiến luống cuống tay chân, chưa từng thấy con quật cường khóc, bỗng nhiên nhìn thấy đau lòng. “ Đừng khóc, ngoan, mẹ dẫn con mua đồ ăn vặt. ”

      "Mẹ, con cần đồ ăn vặt." Mạnh Yên thấy cách này hiệu quả càng khóc to hơn.

      "Tiểu Yên..." Lý Thiến khó xử nhíu mày.

      Mạnh Yên khóc lớn lên, Lý Thiến cách nào dỗ được, khóc hồi lâu đến mức giọng khàn , hơi thở cũng bất ổn, đến cuối cùng chịu được mà nôn mửa.

      Lý Thiến đau lòng vỗ lưng giúp dễ thở, ”Được rồi, đừng khóc, con muốn cái gì mẹ đồng ý với con. ” Nghĩ lại, tiền bà kiếm được sau này cũng cho con , nếu con phung phí sau này có gì cho con… \lamlam/

      Mạnh Yên thấy đạt được mục đích bèn dừng khóc, lén nhìn mẹ, thở phào nhõm trong lòng, nếu chiêu này hiệu quả cũng còn cách nào…

      Lý Thiến giận chọt vào gáy của , ”Mẹ biết con giống ai chứ ? Cứng đầu như vậy giống ba mẹ. ” Hơn nữa khóc liền khóc, dừng là dừng, là khiến bà biết nên sao.

      "Chẳng lẽ con là con nuôi ?" Mạnh Yên mở to hai mắt ra vẻ kinh ngạc.

      "Đúng vậy, là mẹ nhặt được con trong đống rác." Lý Thiến cố ý hù dọa .

      Mạnh Yên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, lời Lý Thiến như vậy ít lần, lúc còn bé tin, có lúc còn mong chờ cha mẹ ruột xuất . (đổ mồ hôi).

      "Mẹ." Mạnh Yên ôm tay bà cọ cọ, nhìn bà cười lấy lòng.

      "Đứa này, kiếp trước đúng là mẹ thiếu nợ con mà. ” Lý Thiến vừa bực mình vừa buồn cười, mặt đứa này vừa khóc vừa nở nụ cười giống như con mèo , ”Tiền này mẹ cho con, chẳng qua gạt ba con, nếu ông ấy biết tức giận. ” d'd.l/q,d

      Mạnh Yên phát ra tiếng hoan hô, "Con biết mẹ hiểu con nhất mà. ” Còn quên nịnh hót.

      Lý Thiến bị quấn lấy có cách nào, thể làm gì khác hơn là mở giúp tài khoản rồi chuyển 10.000 vào.

      Lúc này đầu óc kinh doanh của Mạnh Yên bắt đầu, chuẩn bị mua, nhưng nơi này có bán. Chẳng qua mình được, làm sao bây giờ ? Nếu … thấy trống vắng, trước kia buổi tối có thể qua nhưng bây giờ lại được. Tuy cách nhà cũ nhà họ Giang xa nhưng mà cũng phải mất thời gian xe đến. Mùa hè nhưng mùa đông muốn ra ngoài.

      '' muốn đâu, mẹ'', Mạnh Yên quyết định phải lấy được số tiền kia, trễ hơn nữa mua được. ''Con trả lại cho mẹ, nếu như trả…Sau này mẹ cũng cần chuẩn bị của hồi môn cho con''. Hôm qua bát đầu bán chứng khoán, trẽ hơn nữa còn kịp rồi.

      Lý Thiến khỏi bật cười, đứa này lại như thế? ''Còn cả của hồi môn? Con mới mấy tuổi lo xa như vậy!''

      Nghe bà kéo dài giọng cười cợt, Mạnh Yên nhanh chóng xoay chuyển, ai bảo có cách chứ? ''Mẹ, mẹ hiểu con nhất nên đồng ý với con ''. biết nếu ràng, mẹ tuyệt đối cho tiền. thể làm gì khác hơn là qua chuyện sắp mua chứng khoán.

      ''Tiểu Yên, đây là đánh bạc, được tuyệt đối được''. Lý Thiến vừa nghe xong lắc đầu, rủi ro quá lớn chắc chắn thể lấy lại tiền vốn. ''Chỉ cần là đánh bạc thua, con bỏ suy nghĩ đó ''.

      ''Mẹ, ''. Mạnh Yên gấp đến mức muốn nhảy lên, ''Con có cảm giác kiếm được tiền, hơn nữa lại kiếm được rất nhiều tiền''. thể thẳng đây là chuyện tốt vốn bốn lời, nếu đưa tới nhiều nghi ngờ, mất nhiều hơn được.

      ''Cảm giác?'' Lý Thiến hề tin tưởng câu thuyết phục này, thế hệ của bà chỉ tin việc làm đến nơi đến chốn. ''Đứa ngốc nghếch này, chuyện như vậy sao có thể dựa vào cảm giác?''

      Mạnh Yên thấy thông, bắt đầu kiên quyết, ''Mẹ, mẹ nên đồng ý với con ''.

      Thấy con buồn bực như vậy, Lý Thiến có hơi đau lòng, gỡ rối giúp con, ''Tiểu Yên à, coi như mẹ đồng ý ba con cũng đồng ý''.

      ''Vậy đừng với ba'', Mạnh Yên kéo tay của bà, chỉ cần 10.000 đồng để suy tính vấn đề kia, số tiền này Lý Thiến có thể lấy ra. Nhiều hơn nữa được, Mạnh Ngọc Cương làm ăn còn bảo thủ hơn Lý Thiến, thuyết phục ôngchịu bỏ ra số tiền đó còn khó hơn lên trời.

      ''Chuyện này sao có thể giấu chứ?'' Lý Thiến khó xử nhíu mày.

      Mạnh Yên chớp mắt lộ vẻ ngây thơ, ''Tất cả tien2 phải do mẹ quản lý sao?''

      ''Đứa này…'' Lý Thiến suy nghĩ hồi lâu lắc đầu, ''Con à…'' Bà yên lòng lấy số tiền này ra ném vào trong nước.

      Mạnh Yên có biện pháp chỉ có thể dùng cách cuối cùng, chớp mắt dùng sức bức ra những giọt nước mắt, ôm tay mẹ bắt đầu giả khóc, vừa khóc vừa hỏi, ''Mẹ, khobg6 được sao?''

      ''Ai, khóc cái gì?'' Lý Thiến luống cuống tay chân, chưa từng thấy con quật cường khóc, bỗng nhiên nhìn thấy đau lòng. ''Đừng khóc, ngoan mẹ dẫn con mua đồ ăn vặt''.

      ''Mẹ, con cần đồ ăn vặt''. Mạnh Yên thấy cách này hiệu quả càng khóc to hơn.

      ''Tiểu Yên…' Lý Thiến khó xử nhíu mày.

      Mạnh Yên khóc lớn lên, Lý Thiến cách nào dỗ được, khóc hồi lâu đến mức giọng khàn , hơi thở cũng bất ổn, đến cuối cùng chịu được mà nôn mửa.

      Lý Thiến đau lòng vỗ lưng giúp dễ thở, ''Được rồi, đừng khóc, con muốn cái gì mẹ đồng ý với con''. Nghĩ lại, tiền bà kiếm được sau này cũng cho con , nếu con phung phí có gì cho con…

      Mạnh Yên thấy đạt được mục đích dừng khóc, lén nhìn mẹ, thở phào nhõm trong lòng, nếu chiêu này hiệu quả cũng còn cách nào…

      Lý Thiến giận chọt vào gáy của , ''Mẹ biết con giống ai chứ? Cứng đầu như vậy giống ba mẹ. '' Hơn nữa khóc liền khóc, dừng là dừng, là khiến bà biết nên sao.

      ''Chẳng lẽ là con nuôi?'' Mạnh Yên mở to hai mắt ra vẻ kinh ngạc.

      ''Đúng vậy, là mẹ nhặt được con trong đống rác''. Lý Thiến cố ý hù dọa .

      Mạnh Yên cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, lời như vậy Lý Thiến ít lần, lúc còn bé tin, có lúc còn mong chờ ba mẹ ruột xuất .

      ''Mẹ''. Mạnh Yên ôm tay bà cọ cọ, nhìn bà cười lấy lòng.

      ''Đứa này, kiếp trước đúng là mẹ thiếu nợ con mà''. Lý thiến vừa bực mình vừa buồn cười, mặt đứa này vừa khóc vừa nở nụ cười giống như con mèo , ''Tiền này mẹ cho con, chẳng qua gạt ba con, nếu ông ấy biết tức giận''.

      Mạnh Yên phát ra tiếng hoan hô, ''Con biết mẹ hiểu con nhất mà''.

      Lý Thiến bị quấn lấy có cách nào, thể làm gì khác hơn mà mở giúp tài khoản rồi chuyển 10.000 vào.

      Lúc này đầu óc kinh doanh của Mạnh Yên bắt đầu, chuẩn bị mua, nhưng nơi này có bán. Chẳng qua mình được, làm sao bây giờ? nếu
      Last edited by a moderator: 7/12/16
      thuyt, Hale205, Chris2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Vòng vo đảo mắt, với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang, nên thay quần áo rồi ra ngoài. l\q\d

      qua tiệm vải cách vách, quét mắt thấy vợ chồng Giang Hải Thiên bề bộn công việc luôn tay luôn chân, nghe tiệm này buôn bán rất tốt, có rất nhiều khách quen cũ trung thành. Mỗi khi đến ngày lễ, đến Tết buôn bán càng đắt.

      chậm rãi đến nhà cũ của nhà họ Giang, đây là nhà có hai tầng lầu, có sân, bên trong có cây nho, tường có dây mướp màu xanh trèo lên.

      chuẩn bị đẩy cửa sắt, Lâm Phương Phương ra, "Tiểu Yên, cậu đến rồi ? Tớ muốn tìm cậu. ”

      "Tìm tớ làm gì?" Mạnh Yên có chút kỳ lạ, có giao ước trước.

      "Bà nội muốn làm sủi cảo cho chúng ta ăn. ” Lâm Phương Phương cười rất vui vẻ, mấy tháng nay sống rất thư thái. Ăn ngon mặc đẹp, còn có rất nhiều người quan tâm . cần mỗi ngày phải vội vàng làm việc nhà còn phải lo lắng cho mẹ . “ Để tớ đến gọi cậu sang. ” l/q/d

      " sao ? Tớ thích ăn lắm. ” Mạnh Yên rất thích thú với việc ăn uống, nhất là khi bà nội Giang làm điểm tâm.

      Mới vừa đến gần nhà bếp nhà họ Giang chỉ thấy ông nội Giang cán vỏ, Giang Vũ và bà nội làm rau, Diệp Thiên Nhiên băm thịt, quả là hình ảnh bận rộn náo nhiệt. Phòng bếp này cũng khá lớn nếu nhiều người chen vào như vậy rất chật.

      Mạnh Yên thấy màn như vậy chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, ”Ông nội, bà nội Giang. ” Nhà họ Giang rốt cuộc cũng giống như gia đình bình thường. lamlam

      Ông nội Giang cười , ”Tiểu Yên, mau vào ngồi chờ, lát nữa có thể ăn. ”

      Mạnh Yên ngượng ngùng ngồi chờ ăn nên đến bên cạnh bà nội Giang ngồi xổm xuống, ”Con giúp mọi người nhặt rau. ”

      Bà nội Giang ngửa khuôn mặt tươi cười lên, ” cần, đến xem tivi với Phương Phương . ”

      " có gì hay để xem." Mạnh Yên lắc đầu, lúc này tivi rất nhàm chán.

      Bà nội Giang cũng khách khí với , cầm cái ghế cho ngồi, ”Tiểu Yên, nghe lần này con thi hạng nhất ? Con cần phải giúp Giang Vũ và Phương Phương đó. ” l/q/d

      "Thành tích Giang Vũ rất tốt, lần này do cậu ấy sơ xuất, nhìn đề bài mới bị trừ điểm như vậy. ” Mạnh Yên vừa vừa nhặt rau, lần này số học của Giang Vũ chỉ có 83 điểm.

      "Đứa này ngày thường ông cũng nhắc nhở nó rất nhiều, phải đọc kỹ rồi mới làm tiếp, sau khi làm xong phải kiểm tra lần nữa. ” Ông nội Giang rất để ý chuyện học tập của cháu trai, có ít can thiệp như nhà họ Mạnh.

      "Từ từ tập quen. ” Mạnh Yên quét mắt nhìn Giang Vũ, thấy sắc mặt cậu có hơi đỏ bừng, nhanh chóng chuyển đề tài, ”Bà nội Giang, thành tích của họ cũng rất tốt. ” l\q\d

      "Thiên Nhiên cũng chịu thua kém, bà yên tâm rồi. ” đến cháu ngoại, ánh mắt của bà híp lại, ”Lỡ mà thành tích giảm xuống, bà chỉ sợ ba mẹ nó trách bà. ”

      Diệp Thiên Nhiên mực im lặng đột nhiên quay đầu nhìn về phía các , ”Bà ngoại, bà nghĩ nhiều rồi, thành tích của con có được hay là chuyện của con, ba mẹ con trách bà. ”

      "Bọn họ ngoài miệng , nhưng trong lòng… ” Bởi vì hai người họ tín nhiệm giao con cái mình cho hai ông bà, nếu như tốt, bọn họ cũng có lỗi.

      "Bà ngoại, chuyện như vậy ba mẹ con trách bà. ” Trong giọng của Diệp Thiên Nhiên có hơi tức giận bất bình, ”Xem như thành tích của con tốt cũng chỉ có thể trách bọn họ. ” lamlam

      Mạnh Yên mở to hai mắt, có chút khó hiểu. Chuyện này là thế nào ? Chẳng lẽ đến tuổi chống đối ? Người luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên bùng nổ như vậy, chuyện gì xảy ra ?

      "Thiên Nhiên, ba mẹ đều rất thương con. ” Ông nội Giang chen miệng vào , ”Bọn họ làm tất cả vì muốn tốt cho con, con nên hiểu lầm. ”

      Diệp Thiên Nhiên cúi đầu hé răng, chỉ có tiếng băm thịt vang lên.

      Mạnh Yên càng nghe càng mơ hồ, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Phương Phương, Phương Phương cũng lắc đầu. [lamlam.lqd]

      Ăn xong sủi cảo, Mạnh Yên vô cùng hài lòng ngã xuống ghế salon, bà nội Giang làm sủi cảo quá ngon, nhân bánh chắc nịch lại thơm ngào ngạt, chấm với dấm chua Trấn Giang ăn vào mùi vị quá tuyệt vời. liên tục ăn 20 cái, no muốn vỡ bụng.

      Diệp Thiên Nhiên đưa ly trà cẩu kỷ cho , ”Em thành heo mất. ” Gương mặt này càng tròn trĩnh hơn trước kia. l.q.d

      Lời tuy dễ nghe nhưng hành động rất quan tâm. Mạnh Yên cũng hào phóng làm khó dễ mà làm như nghe thấy, nhận lấy uống hớp trà. “ họ, em có việc tìm . ” Lần này tới đây mục đích chủ yếu còn chưa làm xong !

      "Tìm ? Có chuyện gì ? ” Lúc này Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh lại, có bướng bỉnh như lúc nãy.

      Mạnh Yên liếc mắt nhìn những người khác, bà nội Giang ở trong sân rửa chén đũa. nhàng lại gần kể chuyện cho nghe.

      Diệp Thiên Nhiên khiếp sợ nhìn , "Sao em lại nghĩ đến chuyện này ? ” Rốt cuộc mấy tuổi ? Tại sao có thể tinh ranh như vậy ? l-q-d

      " cần để ý, có thể cùng em ? ” Mạnh Yên híp mắt nhìn , nếu từ chối cần phải dùng nhiều bản lĩnh.

      Diệp Thiên Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu , "."

      "Cám ơn, họ. ” Mạnh Yên nghĩ nhanh chóng như vậy, vốn chuẩn bị sẵn bụng những lời thuyết phục cần nữa. lập tức bổ sung thêm câu, ”Quyết định vậy nha, cho đổi ý. ” l'q'd

      Diệp Thiên Nhiên liếc mắt nhìn , "Khi nào giữ lời?"

      Mạnh Yên nhìn cười khúc khích, dù sao cũng được mục đích.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21 :
      Editor : Lam Lam LQĐ

      Buổi chiều thứ tư có tiết học nên sáng sớm Mạnh Yên xin phép với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang chơi. l/q/d

      Hai người giao ước hẹn nhau ở địa điểm rồi cùng .

      Lúc này thành phố S vẫn chưa trở nên sầm uất, rực rỡ như kiếp trước, chẳng qua nhiều kiến trúc kinh điển đường vẫn rất khác biệt, Mạnh Yên vừa vừa nhìn chớp mắt. |lamlam|

      Diệp Thiên Nhiên được đoạn thấy đuổi theo. thể làm gì khác hơn là lui về dắt tay của , ”Nhìn cái gì chứ ? ” Ánh mắt chợt lóe lên sợ người phía sau bị bỏ lại.

      "Nhìn những ngôi nhà kia. ” Mạnh Yên chỉ vào ngôi nhà tiêu chuẩn, ” là đẹp, trải qua nửa thế kỷ mà vẫn còn đẹp như vậy. ” Điều này khiến khẽ ca ngợi, khi đó người xây dựng được rất xuất sắc, mặc dù bây giờ nhìn cũ nhưng vẫn rất chói lọi.

      "Đẹp đẹp, nhưng mà đây là nhà của người khác, em có cần phải nhìn đến mất hồn vậy ? ” Diệp Thiên Nhiên tức giận trợn mắt nhìn , ngay cả xe đường cũng thèm chú ý. .lamlam.

      Vẻ mặt Mạnh Yên say sưa tưởng tượng, ”Sau này em cũng muốn mua nhà như vậy, chắc chắn sống ở đó rất hạnh phúc. ”

      "Vậy em nghĩ cách kiếm tiền , đoán nhà này rất đắt. ” Diệp Thiên Nhiên cười thầm trong lòng, nha đầu này suy nghĩ xa vời.

      "Cho nên muốn từ hôm nay trở phải cố gắng kiếm tiền. ” Mạnh Yên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm được.

      Mạnh Yên sớm chuẩn bị nên rút tiền trong ngân hàng ra để trong cặp sách, khi lấy tiền ra đưa cho người bán, Diệp Thiên Nhiên mở to hai mắt, nếu sớm biết, sợ rằng có tâm trạng cười cười với như vậy. Dám để số tiền lớn trong cặp cũng sợ bị người khác lấy mất sao ?

      biết Mạnh Yên kéo chính là xem như người bảo hộ. Cũng bởi vì có bên cạnh nên mới có lá gan như vậy.

      " bé, con muốn dùng số tiền này để mua chứng khoán sao ? ” Gương mặt người bán thừ ra, ngây người nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

      "Đúng vậy." Mạnh Yên gật đầu, người thu tiền kỳ lạ này sao lại thu tiền chứ ? ” Có hạn chế gì sao ? ”

      "Người lớn nhà con có biết ? ” Người bán lại hỏi tới, tiền này phải lén ăn trộm chứ ?

      "Đương nhiên biết, nếu làm sao có tiền chứ ? ” Mạnh Yên có chút nhẫn nại, cần phải hỏi cẩn thận như vậy sao ? l\q\d

      "Đều mua hết ? Cũng chưa chắc kiếm được tiền. ” Người bán nhắc nhở, thành , trong lòng của ông cũng e dè với chuyện mới mẻ này.

      " biết, chú à, có thể bán cho con ? ” Mạnh Yên hơi khó chịu, người này dài dòng. “ Con muốn gấp đôi. ” Chẳng qua biết ông ấy có ý tốt, cho nên cũng nể mặt ông.

      "Tất cả đều muốn gấp đôi ?" Người bán lại lần nữa ngây ngẩn cả người.

      "Đúng vậy." Mạnh Yên chắc chắn như đinh đóng cột gật đầu.

      Người nọ do dự nửa ngày, môi giật giật, làm xong tất cả thủ tục đếm đếm lại mấy trăm tờ rồi mới đưa cho .

      Mạnh Yên lại đếm lần nữa rồi cẩn thận bỏ vào trong cặp. Vòng vo đảo mắt, ” họ, có muốn mua mấy tờ ? ” Cũng uổng công chuyến, để cho kiếm được chút tiền tiêu vặt.

      " ? Quên . ” Diệp Thiên Nhiên hất mặt, ” biết chuyện này cũng hứng thú. ” nhìn hồi lâu, cảm thấy kỳ quái biết trong lòng suy nghĩ chuyện này thế nào ?

      Mạnh Yên khuyên , "Coi như chơi chút cũng được."

      Diệp Thiên Nhiên vốn định từ chối nhưng biết sao lại thay đổi chủ ý, móc ra 500 đồng trong túi. l.q.d

      "Cũng muốn gấp đôi sao?” Người bán vừa trải qua cảm giác kinh ngạc nên lúc này cũng còn quá sửng sốt.

      Diệp Thiên Nhiên nghĩ chút chưa kịp quyết định Mạnh Yên ở bên cạnh kêu lên,”Dĩ nhiên.” lên tiếng cứ cho là vậy .

      Người bán này thấy hai đứa bé, đứa cố chấp đứa im lặng, nghĩ thầm trong nhà chắc chắn có tiền, ai có thể dễ dàng lấy 10.000 đồng chứ. Nghĩ như vậy, càng cẩn thận ân cần, làm xong thủ tục cũng đưa cho Diệp Thiên Nhiên. Diệp Thiên Nhiên cũng đếm lại, tiện tay bỏ vào túi.

      Làm xong chuyện lớn, Mạnh Yên thở phào nhõm cũng có tâm tư đến chuyện dạo,” họ, muốn dạo sao?” Nếu như thể nhịn được muốn chạy về giấu đồ .

      " cần, vẫn nên về nhà sớm chút.” Diệp Thiên Nhiên yên lòng về cặp sách của , vươn tay ra,” cầm cặp sách giúp em.”

      "Cám ơn họ.” Mạnh Yên vui sướng, hài lòng đưa , đưa đồ cho giữ là yên tâm nhất. “Chẳng qua sao có nhiều tiền như vậy?” Tuy bối cảnh nhà họ Giang tệ nhưng có khả năng cho nhiều tiền tiêu vặt như vậy. l"q"d

      "Ba mẹ cho.” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt liếc ,”Thế nào? Em có ý kiến?”.

      " ." Mạnh Yên bối rối vẫy tay, đùa, ở chung chỗ lâu như vậy, ranh giới cuối cùng của người này rất , nên chuyện trong nhà của . “Em chỉ thấy kỳ lạ, sao lại mang nhiều tiền bên người như vậy?”.

      " vốn muốn mua vài thứ.” Thấy bộ dạng cẩn thận của , trong lòng có hơi buồn cười,”Chẳng qua lần sau mua cũng được.” Mang cặp sách này dạo phố quá nguy hiểm.

      "Cái gì vậy?" Mạnh Yên có chút áy náy, cũng bởi vì mà trì hoãn chuyện của .

      "Em là quản nhiều chuyện.” Diệp Thiên Nhiên dùng tay xoa xoa tóc của , nhưng cần người khác áy náy. l;q;d

      Mạnh Yên đẩy tay ra, bĩu môi. đáng ghét, quan tâm mà.

      Diệp Thiên Nhiên cười hì hì đưa tay bóp miệng ,”Cũng có thể dùng để treo bình.”

      "Đáng ghét, em là thục nữ, thể lễ phép như vậy.” Người này là, thấy trong lòng khó chịu, ngược lại còn vui vẻ, hả hê.

      Diệp Thiên Nhiên cười to lên, "Thục nữ? Con nhóc như em mà cũng tự xưng thục nữ, là chết cười mất thôi.”

      " cho cười." Mạnh Yên tức giận, mặt đỏ bừng, xông lên hung dữ đá đá, đáng tiếc tay chân linh hoạt nên chỉ thoáng qua đá trúng. “ đứng lại cho em.”

      "Ha ha ha." Diệp Thiên Nhiên cười càng vui vẻ, tức giận giống như con mèo , cực kỳ đáng . [lamlam]

      "Diệp Thiên Nhiên, …chán ghét, đáng giận…” Mạnh Yên đáng thương đuổi theo kịp, đứng tại chỗ dậm chân mắng người, nhưng thiếu từ ngữ mắng chửi nên hết lần này đến lần khác chỉ có hai câu này.

      "Được rồi, được rồi, đừng tức giận.” Rốt cuộc Diệp Thiên Nhiên cũng cười đủ rồi, tới bên cạnh ,”Để cho em đá mấy cái trút giận.”

      Mạnh Yên rối rắm trừng mắt nhìn , tức giận muốn đá đá, nhưng lực đá chỉ rơi đùi giảm bớt lực. Dù sao cũng có điểm tốt, quá mềm lòng. Đá mấy đá xem như hết giận.

      "Hôm nay chuyện mua chứng khoán nên lung tung với người khác.” Mạnh Yên bày ra vẻ mặt hung dữ nhìn .

      "Biết rồi." Diệp Thiên Nhiên nhẫn nại cười gật đầu.

      Mạnh Yên thấy cả biện pháp làm khó dễ cũng có, làm như thấy trong mắt còn sót lại niềm vui, xoay người rời ,”Mau trở về thôi.”

      Diệp Thiên Nhiên cười cười, nhanh chóng theo sát sau đó.

      Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên vào trong cửa tiệm rồi mới rời , Lý Thiến vừa buôn bán xong, tiễn khách ra ngoài.

      "Tiểu Yên, trở về sớm vậy ? Mẹ cho là con đợi đến tối mới trở về.” Bà vẫn cho rằng con chơi ở nhà họ Giang.

      " có, mẹ, hôm nay con làm xong chuyện.” Mạnh Yên chớp mắt nhìn bà.

      Lý Thiến bắt đầu phản ứng kịp, sửng sốt hai giây mới hiểu ra,”Con dùng tiền?”

      "Dạ.” Mạnh Yên hơi im lặng, cái gì gọi là dùng tiền? Chuyện này có thể gọi là đầu tư được ? Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chuyện đạo lý với mẹ .

      "Con…con đúng là…” Lý Thiến ngờ con im lặng lên tiếng làm xong chuyện, bà còn tưởng rằng có bà giúp tay, con làm được chuyện như vậy. “ mình con ?”

      Đứa này trước đó với bà tiếng, có phải đề phòng sợ bà phiền phức? Tuy bà có suy nghĩ này nhưng cảm thấy thực tế.

      " phải, có họ theo giúp con.” Mạnh Yên lấy sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của Lý Thiến trong cặp sách trả lại cho bà.

      "Những thứ này làm sao con có?” Lý Thiến càng thêm im lặng, trẻ con gì? Lại tinh ranh như vậy? Những vật này bà nhớ mình cất kỹ ở nơi đáng tin cậy.

      "Nằm ở ngăn thứ năm trong tủ, ba mẹ có khóa lại.” Gương mặt Mạnh Yên thản nhiên.

      Lý Thiến vỗ trán, vốn tưởng qua thời gian con quên chuyện này hoặc có bất kỳ giấy tờ để con làm được gì, hôm nay lại…Nghĩ lại, đứa này thông minh như vậy, chừng đúng như con bé , có thể kiếm đại khoản.

      "Mẹ, những thứ này mẹ cũng cho con giữ .” Vẻ mặt Mạnh Yên tươi cười đưa giấy mua cho Lý Thiến.

      Lý Thiến cầm lấy mở ra xem, lại tốn 30 đồng, ai đắt, a, hi vọng phải là đồ bỏ. Mua mua rồi, vậy cũng có cách nào. Nhanh chóng kẹp vào trong túi cất ở chỗ thấy được.

      "Mẹ, buôn bán được ?" Mạnh Yên nhìn tới nhìn lui trong cửa tiệm.

      "Tốt lắm, may nhờ có mẹ Phương Phương giúp đỡ, nếu mẹ làm xuể.” Lý Thiến rất hài lòng với Ngân Hoa, tỉ mỉ phụ trách lại sợ mệt mỏi. Sau khi Ngân Hoa kết hôn vẫn ở cửa tiệm của nhà họ Mạnh giúp tay, cũng để cho ông bà nội Giang có thời gian nghỉ ngơi.

      Về phần cửa hàng vải của nhà họ Giang chỉ cần ông bà nội Giang cũng có thể làm được, chỉ có lúc nhập hàng có Giang Hải Thiên giúp đỡ lấy hàng. Thường ngày theo Mạnh Ngọc Cương buôn bán ở chợ, chẳng qua ông bán gà. Hai người giúp đỡ, buôn bán cũng tệ lắm.

      "Nếu bận quá, tuyển người .” Mạnh Yên cười , ngộ nhỡ cơ thể ngã bệnh cũng tốt, buôn bán có thể làm lúc nào cũng được nhưng sức khỏe chỉ có .

      "Đừng lo lắng, mẹ vẫn lo được.” Lý Thiến quét cửa tiệm vòng, tiệm này là tâm huyết của bà. “Chẳng qua phải cần hai người.”

      "Sao vậy?" Mạnh Yên có chút kỳ quái.

      "Nhà mới của chúng ta thể để trống vô ích, mẹ muốn mở thêm chi nhánh.” Gương mặt Lý Thiến tự tin,”Chia ra thêm nhóm khách hàng.”

      "Chẳng qua nơi đó có vắng quá ?” Mạnh Yên hỏi, phương diện buôn bán rất lâu hỏi tới.

      "Đều là khách quen của mẹ, sao.” Lý Thiến có lòng tin, bà nghiên cứu chuyện này rất lâu. “Ở đây đông khách quen cũ, có thể thay đổi được. Nơi này chủ yếu tìm thêm khách hàng mới.”

      Nhìn Lý Thiến mặc bộ quần áo thời thượng mà , vẻ mặt hứng khởi, lòng Mạnh Yên cũng tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con đường của riêng mình. những theo đuổi lý tưởng của mình còn biết suy nghĩ buôn bán. Những năm này các quan niệm kiếp trước lặng lẽ truyền cho mẹ rốt cuộc cũng phát triển. Phụ nữ thể vĩnh viễn vây quanh chồng con, có nghề nghiệp thích của riêng mình còn có thể khiến cho bà lấy được tự tin và thỏa mãn. Hơn nữa cũng khiến cho người đàn ông và những người khác khinh thường bà.

      Mạnh Yên mua cho mẹ rất nhiều sách quản lý và tạp chí thời trang trong và ngoài nước buộc bà phải dùng thời gian học. Xem ra tâm huyết của cũng uổng phí, Lý Thiến tiếp thu những kiến thức học được chuyển hóa thành của mình. Bà cũng còn…chỉ là người chỉ biết hết giờ làm, vội vàng làm việc nội trợ nữa. là quá tốt.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22 :
      Editor : Lam Lam

      Mấy năm gần đây, mỗi lần ba người về nhà họ Mạnh nhà bác cả đối với mọi người đều là khách khí. Ngay cả bà nội thích Lý Thiến cũng dám khiêu khích trước mặt bà. Chứ đừng chi là những người này còn còn tỏ vẻ thân thích quanh bà, hy vọng có thể đạt được lợi ích từ bà.

      Mà Lý Thiến mấy năm nay buôn bán, khả năng quan sát và nhận xét cũng nâng cao. Hơn nữa việc kiếm ra tiền cũng khiến bà biết cách ứng phó nhiều loại người, để cho những người này được tiện nghi cũng như thể gây khó dễ cho bà.

      Còn Mạnh Ngọc Cương từ lúc nhận thức được chỉ dẫn của con mà có thay đổi rất lớn, còn mù quáng hiếu thảo với mẹ như trước. Bà muốn tiền của ông nhưng cũng có giới hạn. Còn việc xem mắt linh tinh ông lập tức đứng dậy rời khỏi khiến cho đối phương làm gì được. Cứ như vậy nhiều lần khiến bà nội cũng sắp đặt chuyện như vậy nữa. Nhưng lại khiến cho bà nội Mạnh càng hận mẹ con Mạnh Yên hơn, nhưng mà bà ta lại kiêng kỵ mẹ con họ dám dễ dàng chọc vào.

      Thời gian nghỉ hè, vốn Mạnh Yên có rất nhiều kế hoạch lớn. Nhưng đến cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà ôn tập bài vở, sắp học năm nhất trung học, tốt nhất nên chuẩn bị trước tránh đến lúc đó theo kịp.

      Nội dung những môn học bậc tiểu học đều rất đơn giản, nhưng đến năm nhất trung học kiến thức cũng bắt đầu phức tạp, cũng thể để thành tích bị giảm xuống. Dù thay đổi thế nào nữa, vẫn nên tiếp tục học, hơn nữa thành tích phải cực kỳ nổi bật. Sau này còn phải chọn công việc tốt, muốn giống như kiếp trước, thường xuyên chạy khắp nơi, mệt mỏi cực nhọc tả hết.

      nhờ mẹ nghĩ cách lấy được bộ sách giáo khoa năm nhất trung học, từ từ nhai. Gặp phải những vấn đề hiểu nhờ Diệp Thiên Nhiên chỉ bảo, thành tích của rất tốt, lần này đạt thành tích thứ hai toàn trường thi lên năm hai trung học. càng đọc sách càng cảm thấy mù tịt, nhớ kiếp trước học gì, gặp ít vấn đề.

      Lý Thiến rất vui mừng với hành động của con , thỉnh thoảng làm chút chè đậu xanh, nước ép hoa quả để giải khát. Trong nhà cũng có rất nhiều thức ăn vặt để ăn, chẳng qua Mạnh Yên rất có chừng mực, ăn xong ba bữa chính ngày mới ăn những thứ lặt vặt, chủ yếu sợ đủ dinh dưỡng.

      Mỗi ngày, Mạnh Ngọc Cương trở về từ chợ rau lại mua rất nhiều món ăn, bồi bổ cơ thể cho con . Mặc dù cả đời ông lặng yên có bản lĩnh gì nhưng có con bảo bối khiến cho ông cực kỳ tự hào, chỉ học giỏi còn biết cách kiếm tiền.

      Nhớ lại lúc ông biết con mua cổ phiếu, lần đầu tiên biết tin này cảm thấy dao động, Mạnh Yên cùng xem TV với ông. Lúc ấy thông qua chương trình truyền hình trực tiếp trước mắt ông tối lại tức giận, nhưng có cách mua, thể làm gì khác hơn là đè nén tức giận nhìn , ngờ lần này tỷ số trúng thưởng cao gần 100%, cách khác con mua mấy trăm tờ đều trúng hết. Lúc ấy cả người ông ngây ra, choáng váng đầu óc ngồi ghế. Trong lòng tính toán lần này kiếm được bao nhiêu tiền.

      Mạnh Yên đắc ý trong lòng, nhìn ba chằm chằm, nhìn xem ông có phản ứng gì.

      Lúc ấy Lý Thiến bận rộn buôn bán xem TV, sau khi rảnh tay vào thấy hai người ngồi, còn tưởng rằng trúng, trong lòng thất vọng. Nhưng cũng mở miệng an ủi,”Quên , số tiền này coi như cho Tiểu Yên chơi chút, mất cũng mất rồi, đừng nên tức giận.”

      , cũng….cũng trúng…” Mạnh Ngọc Cương vẫn còn chưa thể tin này.

      " ?" Ánh mắt Lý Thiến sáng lên, còn có chuyện gì tốt hơn thế. “ bị mất tiền?” Bà chỉ cần mất tiền là tốt rồi.

      chỉ mất mà còn kiếm được tiền.” Rốt cuộc Mạnh Ngọc Cương tỉnh táo lại, cười toe toét.

      "Quá tốt." Thấy ông xã vui vẻ, lòng của bà cũng nhõm. “Nha đầu này may mắn, chuyện tốt như thế con bé cũng nhặt được.” Vốn bà còn sợ Mạnh Ngọc Cương biết chuyện tức giận, bà còn chuẩn bị phê bình.

      Vì sao lại gọi là nhặt được? Mạnh Yên bĩu môi, trong lòng phản bác lại suy nghĩ của bà.

      Mạnh Ngọc Cương ngây người hồi lâu, đột nhiên nỏi:”Nếu chúng ta bán ra , dù sao cũng kiếm được.”

      " nên.” Mạnh Yên nhảy lên, ra sức lắc đầu,”Ba, sau này chúng ta còn có thể kiếm nhiều tiền hơn, chúng ta mua lại cổ phiếu trúng, chờ thêm thời gian rồi bán .” Là mở rộng quốc tế đó? Thâm nhập thị trường còn kiếm được nhiều hơn.

      "Như thế tốt sao.” Mạnh Ngọc Cương do dự,”Còn phải bỏ thêm tiền ra, hay là quên .” Ông làm việc luôn bảo thủ, muốn gánh nhiều rủi ro.

      "Ba, nghe con chắc chắn sao.” Mặt Mạnh Yên đỏ lên, đầu cấp bách mà đổ đầy mồ hôi,”Ba xem phải lần này con cũng dự đoán đúng sao?”

      Mạnh Ngọc Cương do dự hồi lâu, vẫn quyết định chờ đợi xem tình hình. Phương diện này đứa Mạnh Yên có hiểu biết, tốt hơn ông rất nhiều. Chẳng qua may mà bán, sau đó ông nghe thấy mỗi phần cổ phiếu tăng tới 10.000 đồng, liền kiên trì bán. buồn cười, ngờ còn có giá này, ông cách thức thế nào nhưng chắc chắn tiếp theo lời nhiều hơn, nếu sao lại có người dù giá cao thế nào cũng thu mua chứ?

      Càng về sau đúng như bọn họ đoán, giá cả càng tốt. Cho đến khi đưa cổ phiếu ra thị trường, Mạnh Ngọc Cương cũng quyết bán. Sau nhờ Mạnh Yên làm chủ bán phần lớn cổ phiếu, tiền bán được đầu tư vào bất động sản, chỉ để lại phần ở thị trường chứng khoán.

      Đến lúc này, quyền kinh tế to nhất của nhà họ Mạnh nằm trong tay Mạnh Yên, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương thể tin tưởng, có chuyện gì cũng nghe . Bọn họ còn thầm cho rằng con của bọn họ là thiên tài kinh doanh (đổ mồ hôi).

      Mạnh Yên đọc sách đến lúc mặt trời lặn mới đứng dậy giãn gân cốt, việc đọc sách này cũng mệt mỏi. Suy nghĩ sau này thi tốt nghiệp trung học cũng xứng đáng bỏ công những lúc này.

      "Thím ơi, Tiểu Yên có ở nhà ?" Giọng Lâm Phương Phương vang lên bên ngoài.

      "Có chứ, Phương Phương và mọi người cũng tới rồi, con bé ở bên trong.” Lý Thiến chỉ vào trong sân,”Các con vào .” Mặc dù nhà họ Mạnh kiếm được nhiều tiền nhưng có chuyển nhà, vẫn ở phía sau cửa tiệm. Chủ yếu thuận tiện, lại gần trường học.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :