1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 111:

      Bốn năm đại học gào thét qua, ăn bữa cơm gia đình trước khi chia tay, trong lòng vừa thương cảm, vừa hướng tới tương lai tràn đầy ước mơ.

      Bình thường học cũng thân thiết gần gũi, lúc này cũng mời rượu lẫn nhau, lưu luyến rời lời chúc phúc. Trước kia tất cả nhìn vừa mắt giờ đây dường như cũng bị xóa , lại thấy đối phương trở nên đáng .

      Mạnh Yên ngồi bên cạnh Mộc Bình Bình và Đàm Tuyết, cái miệng lo ăn. cùng các bạn học có giúp đỡ nhau nhiều, cũng thân thiết lắm. Vì vậy cũng ai đến mời rượu , ngược lại thở phào nhõm, tửu lượng tốt nên uống rất ít.

      Cá tính Đàm Tuyết hoạt bát, dễ dàng giao thiệp, lại gây với người khác.

      Mà trong đại học, Mộc Bình Bình cũng thường làm, có thân thiết cùng các bạn học, cùng Mạnh Yên hai người cười .

      Tất cả mọi người uống có chút say, nam sinh mang mắt kiếng lảo đảo lắc lư tới: "Mạnh Yên, tớ mời cậu ly, ra tớ từng thầm mến cậu lâu rồi." Thừa dịp say rượu để thổ lộ, sau này cũng chưa chắc có cơ hội như thế.

      Mạnh Yên kinh ngạc nhìn cậu ta, trong ấn tượng cậu ta là nam sinh rất hay xấu hổ, tiếp xúc với cũng nhiều. kịp suy nghĩ nhiều, cụng ly với cậu ta, nhấp miếng: "Cảm ơn."

      Có người thấy khỏi ồn ào lên: "Mạnh Yên, như vậy được, cậu phải uống hết."

      Mạnh Yên bị làm khó nhìn ly rượu kia: "Tửu lượng tớ tốt, để khi khác ."

      Ngày thường bất kể là ba mẹ hay là Diệp Thiên Nhiên, đều cho phép uống rượu, cho nên căn bản có tửu lượng gì. Lúc này chẳng qua là làm dáng chút.

      Bạn học Giáp thuận theo: " được được, ở trường hợp này tại sao có thể nhấp hớp liền vượt qua kiểm tra?" Khó được có cơ hội như thế, nhất định phải ồn ào chút.

      "Đừng miễn cưỡng cậu ấy, tửu lượng của cậu ấy đúng là được. Trước kia trong các hoạt động của lớp, cậu ấy đều đụng rượu. Như vậy tớ cũng rất thỏa mãn." Nam sinh kia ngửa cổ hơi uống sạch, lại lảo đảo lắc lư ngồi trở lại vị trí của mình.

      Mạnh Yên sửng sốt nửa ngày, ngờ ngay cả chi tiết kia người này cũng chú ý tới.

      Nhưng mà hình như ly đầu bị từ chối khéo, bất kể nam sinh hay nữ sinh cũng tới đây mời rượu: "Mạnh Yên, tớ cũng mời cậu ly."

      Mạnh Yên coi như mỗi lần cũng uống hớp, lấy tửu lượng của sớm uống đến khi gương mặt đỏ bừng mảnh.

      Đàm Tuyết thấy thế vội vàng từ chối khéo giúp, khuyên can hết lời mới lui được bọn họ.

      "Mạnh Yên, cậu sao chớ?" Mộc Bình Bình đỡ lo lắng thôi. Đàm Tuyết đưa ly trà nóng cho .

      Mạnh Yên uống vài hớp tỉnh rượu: " có sao, nhưng mà đoàn người thế nào lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?"

      Bạn học Ất thính tai nghe được: "Ai bảo dáng vẻ cậu bình thường là dạng cách xa ngàn dặm? Khó có được cơ hội như thế, dĩ nhiên muốn. . ."

      "Tớ lúc nào từ chối người ngoài ngàn dặm?" Mạnh Yên rất oan uổng, chẳng qua là bận rộn việc công ty và cửa hàng, có thời gian dư thừa cùng chung sống với các bạn học.

      Bạn học Bính chen miệng : "Mạnh Yên, trước kia tớ với cậu ở đường chào hỏi, cậu cũng biểu rất lạnh đạm." Chỉ biết nhàn nhạt cười, ngay cả tên của cũng nhớ nổi.

      "Làm sao có thể? Tớ. . ." Mạnh Yên đột nhiên nghĩ tới chuyện, chảy mồ hôi: "Tớ mắc chứng mù màu , đối với mặt người khác nhớ." Cũng bởi vì như vậy, sợ gặp phải tình huống lúng túng, cho nên bộ đều là cúi đầu.

      Tất cả mọi người ngây người, qua lâu mới bừng tỉnh đại ngộ. Mạnh Yên trong trẻo lạnh lùng ở trong mắt bọn họ lại là như vậy, là hắc tuyến. trách được người khác chào hỏi cùng ấy, ấy cũng là bộ dạng biết, làm cho người ta cảm thấy ấy rất kiêu ngạo. Thực tế luôn tàn khốc, thần tượng bị tan vỡ. Cho nên , giải thích rất quan trọng, lời này tới chỗ nào cũng có đạo lý.

      Buổi lễ tốt nghiệp này, Mạnh Yên ngừng nhìn tới nhìn lui, trong lòng sốt ruột. Đáng giận, tên kia ràng xong đến, bây giờ cũng đến buổi trưa luôn rồi, người đâu? Coi như tới được, cũng nên trước đó cho biết! Gọi điện thoại lại nhận, làm cái gì sao?

      Đàm Tuyết và Hoàng Duệ chụp hình lưu niệm, đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt, chia tay trong hòa bình.

      Mộc Bình Bình lo lắng nhìn Mạnh Yên: "Bạn trai cậu có phải tới hay ?"

      ấy tìm được công việc ở cái thành phố này, quyết định ở chỗ này mọc rể định cư, ngược lại vẻ u sầu có bao nhiêu, chỉ là có chút bỏ được Đàm Tuyết.

      Mạnh Yên đối với Diệp Thiên Nhiên vẫn rất có lòng tin: " , ấy đáp ứng chuyện gì nhất định làm được. Chắc chắn là đường bị trì hoãn."

      "Đừng nóng vội, chờ chút."Đàm Tuyết tới đây lôi kéo các : "Ba người chúng ta chụp tấm hình ." Trước lúc chia tay, lưu lại làm kỷ niệm. lời tạm biệt khó khăn.

      "Ừ, thôi." Mộc Bình Bình tới đẩy Mạnh Yên.

      Mấy người mở ra lại đường, La Vĩ tới: "Mạnh Yên, có thể chụp cùng tớ tấm ?"

      Mạnh Yên do dự chút, gật đầu cười : "Được."

      thế nào nữa, hai người đều là bạn học hơn mười năm, chụp hình cũng quá phận.

      Hai người đứng ở trước mặt pho tượng trong sân trường, Đàm Tuyết cầm máy chụp hình chỉ huy bọn họ tạo tư thế.

      Mạnh Yên nghe theo mệnh lệnh đến gần cậu, mặt bày ra nụ cười.

      Đầu La Vĩ hướng theo , tay phải cẩn thận đặt ở bả vai của , đem vây chặt trong lòng.

      "Đối liền cái tư thế này, cười cái, tớ muốn chụp nhiều hơn." Thanh chưa dứt, người nhanh chóng bước vào phạm vi ống kính, Đàm Tuyết nóng nảy: "Ai, cậu mau tránh ra, chúng tớ chụp hình mà. . ." Di, sao người này nhìn rất quen mắt?

      Diệp Thiên Nhiên tiến lên tới trước mặt bọn họ, chủ động đưa tay phải ra: "La Vĩ, chúc mừng cậu tốt nghiệp."

      Hôm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 112: [H]


      Mạnh Yên nhìn sâu, tất cả mọi người nín thở chờ đợi.

      Diệp Thiên Nhiên khẩn trương đến mức áo sơ mi cũng ướt đẫm, mái tóc đen trước trán đẫm mồ hôi ướt nhẹp.

      chậm rãi gật đầu, tim đông cứng rốt cục rơi xuống đất. Nhảy dựng lên cái ôm , tình cảm vui sướng lời nào có thể miêu tả được."Em đừng hối hận quyết định của hôm nay."

      "Hi vọng cũng hối hận." lộ ra nụ cười vui vẻ ngọt ngào. Kết hôn kết , nếu nhất định phải gả cho người đàn ông trước mắt này, sớm chút cũng được.

      cầm chiếc nhẫn tự tay đeo vào ngón áp út của , vừa vặn. "Tuyệt đối ." Thanh như chém đinh chặt sắt.

      Từ lúc còn còn rất , mơ ước ngày kia có thể lấy làm vợ. mực chờ hơn mười năm, rốt cục ngày hôm nay biến giấc mộng đẹp của trở thành .

      Hai người dắt tay vào đại sảnh, điền bản khai, nộp đống tài liệu.

      Khi Mạnh Yên chút do dự ký tên của mình, mặt Diệp Thiên Nhiên nở ra nụ cười to, cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân, tin tưởng giờ khắc này vĩnh viễn lưu lại trong trí nhớ, khắc sâu vào trong lòng bọn họ.

      Khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhịn được ôm chặt, cảm giác như có toàn bộ thế giới. Từ đó về sau, hai người nắm tay làm bạn, cùng già cùng chết, họa phúc cùng hưởng, đồng hội đồng thuyền.

      Đàm Tuyết nhìn màn này, gương mặt cảm động đến mức nước mắt chảy dài, đôi mắt đẫm lệ nhìn về người con trai bên cạnh: "Quyết định của chúng ta có phải quá vội vàng rồi hay ?" cũng rất muốn có ngày như thế, cùng mình người cùng ký giấy hôn thú, ký hiệp ước hứa hẹn cả đời.

      Hoàng Duệ cầm tay của , trong mắt cũng có giãy giụa. Hoặc nếu như hai người cố gắng chút nữa, vì tương lai hai người mà cố gắng.

      Diệp Thiên Nhiên tràn đầy vui mừng cầm giấy hôn thú, nhìn qua nhìn lại, giống như có thể nhìn ra đóa hoa. Bọn họ trở lại căn phòng ở đường Cửu Giang, tân phòng liền bố trí ở chỗ này.

      “Đừng coi nữa, cũng nhìn hơn tiếng đồng hồ rồi." Bây giờ Mạnh Yên nhìn nổi, đưa tách trà cho . Cái người này kể từ nhận được giấy hôn thú, ánh mắt rời khỏi nó. Nhìn lại vẫn là như vậy, có cái gì tốt mà nhìn?

      "Em muốn xem sao?" Diệp Thiên Nhiên nhận lấy trà, thuận tay ôm vào trong ngực. tốt, có tờ hôn thú này, bọn họ chính là vợ chồng danh chánh ngôn thuận. Có thể chung sống cùng nhau dưới mái hiên.

      "Nhìn vài lần là được rồi." Mạnh Yên buồn cười lắc đầu cái, chỉ vào bốn phía: "Nè, nơi này cũng trang trí xong, nếu em đáp ứng , phải làm sao bây giờ?" Nếu suy nghĩ kĩ càng, cũng uổng phí tâm tư này của .

      Trong căn phòng này tất cả đều được tân trang lại lần nữa, khắp nơi đều là màu sắc đỏ thẫm. Cửa lớn, cửa sổ còn dán chữ song hỷ màu đỏ thẫm. Trong phòng trưng vài bó bách hợp và mân côi, mùi hoa bốn phía càng lộ vẻ hân hoan.

      cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của : "Cùng lắm lần sau chuẩn bị tốt rồi tiếp tục." ra lần này cũng có nắm chặt mười phần, nhưng vẫn chuẩn bị tốt.

      " liền dây dưa với em?" Giữa hai lông mày lộ ra mấy phần vui vẻ. rất thích dũng cảm tiến tới như vậy. Nhớ tới lần đầu tiên thấy bộ dạng của , nghĩ tới có ngày hôm nay. Cứ nghĩ là nằm mơ.

      "Dĩ nhiên rồi, ai nha, quên chuyện." Diệp Thiên Nhiên nghĩ tới chuyện, cầm lên điện thoại di động gọi cho ba mẹ báo tin mừng. hoàn toàn trước tiếng gì.

      Biểu của Diệp Trung Hoa rất bình tĩnh, chẳng qua là dặn dò chăm sóc tốt Mạnh Yên, về phần hôn lễ ông chuyện cùng ba mẹ Mạnh, đoán chừng sau lễ mừng năm mới cũng là lúc tổ chức nghi thức. Nghi thức lễ cưới của người trưởng thành phải đúng quy định.
      Về phần Giang Duyệt giật mình ở trong điện thoại kêu to, hung hồn mắng con trai lớn đần độn, lại có thể tự chủ trương, đem ba mẹ đặt ở chỗ nào? Tâm tình Diệp Thiên Nhiên rất tốt nghe bà dạy dỗ hồi, lúc này mới cúp điện thoại.

      "Mẹ còn thích em!" Mạnh Yên lở bên cạnh thu hết đoạn đối thoại vừa rồi vào tai. Mấy năm này Giang Duyệt nhờ có chồng bên cạnh kiên trì khuyên can, mở miệng phản đối với bọn họ lui tới. Nhưng ngừng làm chuyện lén lút sau lưng, giống như nghe ở đơn vị Diệp Thiên Nhiên, an bài công việc cho mấy , đều là loại trong nhà có bối cảnh. Hy vọng có thể ‘gần quan được lộc’, nhưng mà lần này sợ rằng bà ta phải thất vọng tới cực điểm, quân nhân khi kết hôn thể dễ dàng ly hôn, đối với tiền đồ tương lai càng thêm bất lợi.

      Bởi vậy, bà ta có thích Mạnh Yên nữa, cũng chỉ có thể tiếp nhận .

      Đây cũng là trong những nguyên nhân dứt khoát giải quyết xong chuyện kết hôn với Mạnh Yên.

      Diệp Thiên Nhiên đem lời mẹ mình để trong lòng: "Quản chuyện đó làm gì, dù sao người cùng chung sống cả đời với là em mà." Khoan hãy có ba chống lưng đằng sau!

      Lại , thể ở cùng chỗ. Nhiều lắm là lễ mừng năm mới gặp mặt được lần, ảnh hưởng lớn. Mẹ thích, cũng làm tổn thương được . Dù sao cũng thể nào thích mẹ được. Nếu phải vì Diệp Thiên Nhiên, ngay cả điện thoại cũng muốn gọi cho bà ta.

      Mấy năm này Mạnh Yên cùng Diệp Trung Hoa thỉnh thoảng gọi điện chuyện với nhau, nhưng cùng Giang Duyệt thỉnh thoảng, hơn nữa còn là có chuyện gì mới . Ba năm nay hai người chẳng
      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 113

      Trời tờ mờ sáng, Mạnh Yên nặng nề mở mí mắt ra, trừ lực đạo chặt bên hông làm cho đôi mắt mông lung của nhìn về phía người bên cạnh, chân mày khí, đôi môi góc cạnh, thậm chí trong mơ còn mỉm cười vui vẻ.

      khỏi si ngốc nhìn , bất tri bất giác lột xác từ thiếu niên ngây ngô biến thành người đàn ông thành thục, cuộc sống quân lữ mấy năm này làm cho tăng thêm ít vẻ tuấn.

      "Tỉnh rồi?" thanh mới vừa tỉnh ngủ khàn khàn êm ái, có tia hấp dẫn khó tả. (sexy)

      Mặt đỏ lên, đầu tựa vào ngực .

      Ba ngày ba đêm này, bị vây ở giường, hai chân có cơ hội chạm xuống đất. Ở trong ngực lần lượt hóa thành xuân thủy, theo nảy lên. Cho đến khi mắt mở ra được, hữu khí vô lực cầu xin tha thứ, mới bằng lòng dừng tay. Ngay cả ăn uống cũng là mình ôm lấy mọi việc.

      Cuối cùng cũng biết có vài chuyện thể nghẹn quá lâu, khi bộc phát, chết người.

      nhìn dáng vẻ xấu hổ, mặt lộ ra nụ cười sung sướng. nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của , cảm giác tê dại đầy hưởng thụ kia. Theo nhiệt độ da tay từ từ nóng lên…

      thầm kêu ổn, đè lại tay của : "Đừng làm rộn, mau rời giường."

      "Ngủ nhiều hơn chút ." ôm chặt hơn, hôn lên hàng long mi như bươm bướm của .

      nở nụ cười có ý tốt: " quên chuyện gặp ba mẹ em rồi sao?" Người này sợ nhất là ba , mới tin dám .

      chợt dừng lại động tác, hồi lâu phát ra tiếng kêu thất bại. Thế gian này cái gì cũng có thể đắc tội, duy chỉ có vị nhạc phụ nhạc mẫu này thể đắc tội, nếu rất thảm.

      Hung hăng hôn lên vợ , lúc này mới tình nguyện bò dậy.

      Sau khi xuống bếp làm chút điểm tâm cho ăn, đứng trước tủ treo quần áo lật tung hồi.

      Mạnh Yên cười tủm tỉm nhìn , ra là cũng có thời điểm khẩn trương như vậy. Bình thường ăn mặc đều do giúp chuẩn bị, tất cả quần áo trong tủ đều do mua, cũng cần chọn, cho cái gì liền mặc cái đó.

      Diệp Thiên Nhiên chọn hồi lâu cũng chọn được cái nào hợp ý: "Vợ à, mau tới đây giúp chọn quần áo ." là kỳ quái, bình thường nhìn những bộ quần áo này cũng rất tốt, thưởng thức của Tiểu Yên rất cao, quần áo mua cho toàn là đồ hiệu, kiểu dáng hào phóng. Sao bây giờ nhìn cái nào cũng được vậy?
      Dĩ nhiên là hiểu tâm lý của , nhưng là quá khẩn trương."Tùy ý chọn bộ , dù sao những bộ quần áo này cũng tệ mà."

      " muốn chọn bộ để cho ba em hài lòng." chọc ba Mạnh khó chịu trong lòng, nhất định phải cố gắng lấy lòng. Ôm mấy bộ quần áo vừa ý ra ngoài: "Nhìn cái này, có phải quá người lớn hay ? Còn cái này có phải quá tùy tiện hay ? Chọn cái nào đây?"

      lắc đầu cái, tiện tay chọn áo sơ mi trắng cùng quần jean cho . Mặc dù đơn giản, nhưng đều là của nhãn hiệu nổi tiếng, nổi tiếng cùng với chất lượng.

      thấp thỏm bất an nhận lấy nhìn mấy lần: "Cái này có hay quá tùy tiện phải? Giống như đủ trịnh trọng?"

      "Sợ cái gì?" Mạnh Yên dựa vào bên tủ, nhướn mày: "Ai bảo lừa gạt con nhà người ta, người ta được đánh hay sao?” Cùng lắm là ba mắng mấy câu rồi thôi. là!

      "Đánh mấy cái cũng sao, ai bảo cướp con bảo bối của ông ấy làm chi." từ trước đến nay da dầy, đánh mấy cái đau."Nhưng sợ ba làm khó dễ em." Nếu ba Mạnh phát tiết cơn giận lên mà nổi giận với Mạnh Yên, càng thêm đau lòng.
      Trong lòng Mạnh Yên mềm nhũn: " , yên tâm ."

      Lấy tính khí của ba , ngay cả dù phạm sai lầm, cũng đổ nguyên nhân lên người khác. Con mình vĩnh viễn là tốt nhất, có sai.

      Ba mẹ Mạnh từ ba hôm nay, lúc đầu còn tức giận, dần dần tiếp nhận .

      Lý Thiến là người đầu tiên tán thành, lại quay đầu khuyên nhủ chồng: "Đứa bé Thiên Nhiên kia cũng là chúng ta nhìn lớn lên từ , nhân phẩm tệ, quan trọng nhất là nó đối với Mạnh Yên rất tốt."

      từng lo lắng tương lai con ngày sau rất khổ cực, nhưng những năm này nhìn qua, biết này hai đứa bé thể tách rời, căn bản cho người khác có cơ hội xen vào. Nghĩ tới đây, lòng của bà liền bình tĩnh lại. Con cái lớn rồi, có chủ kiến của mình. Chỉ cần nhau vậy hãy để cho bọn chúng đến với nhau . Những thứ khác quan trọng.

      Diệp Thiên Nhiên là dạng tính tình gì, bà đều thấy . , bà còn là rất thích đứa này. Chuyện này con rể cũng lỗi, ít nhất nó đối với người lớn hai người bọn họ rất tôn kính, có hiếu tâm. Chỉ cần nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của nó với Ngọc Cương, cũng đủ hiểu nó để ý đến Mạnh Yên như thế nào.

      Lý Thiến nghĩ thông suốt, nhưng Mạnh Ngọc Cương trong lòng vẫn nóng như cây đuốc: "Nhưng bọn chúng cũng nên như vậy chứ!" Những năm này, thái độ của ông đối với hôn con mềm hoá ít, nhưng...

      "Bọn chúng làm như vậy là đúng." Lý Thiến mỉm cười khuyên nhủ: "Nhưng nếu thành , liền tiếp nhận nó ."

      Mạnh Ngọc Cương càng nghĩ càng cam lòng: "Mới đó mà bà nhanh chóng đồng ý, con đáng của tôi liền bị lừa .”

      "Ông nha, vô luận là người nào cưới Tiểu Yên, ông cũng nhìn vừa mắt." Lý Thiến khỏi bật cười, trách được nghe người ta cha vợ lúc nào cũng thích châm chọc con rể. "Tôi đây có thể hiểu được, nhưng vì Tiểu Yên, phải mau sớm điều chỉnh tâm tình ."

      Cũng thể để ông già bày vẻ mặt nghiêm trọng, lời châm chọc đối với Diệp Thiên Nhiên, nếu ông ấy cứ buộc cái gai vào tim mình, đối với tương lai vợ chồng tụi càng thêm ảnh hưởng.

      Làm sao Mạnh Ngọc Cương biết cái này? Chẳng qua là trong lòng như bị nghẹn lại, khó chịu. Từ chối hồi, hung hăng trợn mắt nhìn bà vợ cái: "Mẹ càng hiền càng dễ bại mà."

      "Cái gì mà bại?" Lý Thiến nghe thấy vui, lông mày dựng lên: "Có ai mà khen Tiểu Yên nhà ta thông minh? Ông biết có bao nhiêu người hâm mộ vợ chồng chúng ta đây sao? Tiểu Yên kinh doanh cái cửa hàng đó đến hôm nay lợi nhuận cũng được phần ba so với tôi, ông biết bao nhiêu tiền ?”

      "Tôi quản nó là bao nhiêu? Người nào quan tâm chút tiền này?" Mạnh Ngọc Cương ngoài miệng như vậy, trong lòng lại càng đắc ý. Con của mình đúng là chịu thua, chỉ đậu đại học danh tiếng còn thi đậu nghiên cứu sinh, hơn nữa tùy tiện là có thể tìm ra được biện pháp, là kiếm được rất rất nhiều tiền …

      Thấy ông nghĩ
      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 114

      Mạnh Yên mất hồn ngồi ghế sa lon ngẩn người, cau mày.

      Diệp Thiên Nhiên đẩy cửa chính ra cái, mắt tinh lượng xông lên."Tiểu Yên, em trong điện thoại là sao?" vừa nhận được tin tức, lập tức xin nghỉ chạy như bay trở về thành phố S.

      Mạnh Yên quệt mồm, đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ bàn uống trà đưa cho .

      nhận lấy đọc nhanh như gió, mặt mày hớn hở: " tốt quá, ha ha ha." Đôi tay ôm hôn rồi lại hôn.

      đẩy ra, liếc cái: "Ghét, có phải cố ý hay ?" Làm sao trùng hợp như vậy? Lần trước đề cập tới muốn đứa bé, qua mấy tháng, quả nhiên có.

      Bên miệng cười thế nào cũng ngừng được, đôi tay chưa từ bỏ ý định đặt lên, ôm vào lòng: " có, đơn thuần là ngoài ý muốn thôi."

      bất ngờ lớn, mặc dù rất muốn kết tinh tình của hai người, nhưng vẫn chú ý đến học, phải thời điểm thích hợp nhất. Nguyên chuẩn bị qua hai năm nữa.

      tựa như tin nâng mặt của , theo dõi vẻ mặt : "Có ? Em có chút hoài nghi."

      luôn miệng gật đầu: "Vợ à, đó, bao lâu rồi?"

      "Phía phải có viết sao? Mười tuần." có chút buồn buồn vui. Nếu phải là mấy ngày trước cùng các bạn học liên hoan, ăn hải sản cảm thấy có chút buồn nôn, cho là mình bị bệnh, đến bệnh viện tra chút. còn biết mình mang thai!

      Diệp Thiên Nhiên híp mắt, nhớ tới lần đó về thăm nhà nếu như nhất thời mất khống chế, quá mức kịch liệt còn cứu vãn kịp nữa. Sau đó lại quên chuyện này, muốn. . . . . . Nụ cười nơi khóe miệng càng phát ra rực rỡ: "Để chào hỏi cùng cục cưng nào." Tay cẩn thận vuốt bụng của : "Bé cưng, ta là ba của con nè."

      Mạnh Yên lại rầu rỉ thôi: "Em còn nửa năm học đấy."

      "Em . . . . . Em đừng làm loạn." Diệp Thiên Nhiên lúc này mới phát vẻ mặt khó chịu, sắc mặt khỏi đại biến, đôi tay đè lại bả vai của : "Nếu đứa bé tới, chính là chúng ta cùng nó có duyên với nhau, em đừng làm chuyện điên rồ." quá cẩn thận, chỉ lo hưng phấn.

      Mạnh Yên thấy thanh cũng thay đổi, khỏi trừng mắt liếc cái: "Khẩn trương cái gì? Em có muốn bỏ đâu?" là người ác độc như vậy sao? Máu mủ ruột thịt của mình, làm sao có thể chịu nổi?

      "Làm sợ muốn chết, vẻ mặt của em như vậy, còn tưởng là. . . . . ." Diệp Thiên Nhiên thở phào nhõm, gương mặt lấy lòng, điên cuồng nịnh bợ: " là đần mà, Tiểu Yên thích con nít như vậy, làm sao có thể thích cục cưng nhà mình đây? Dù sao chỉ có học kỳ, trôi qua rất nhanh . Nếu quả như được, vậy tạm nghỉ học thôi." Đứa bé mới là quan trọng nhất.

      " cần đâu." Mạnh Yên tựa vào trong ngực , đem sức nặng đều giao cho : "Em chỉ là có chút lúng túng, có cách nào đối mặt với ánh mắt tò mò của các bạn học."

      Ban đầu những người bạn nghiên cứu sinh kia biết kết hôn đều ngẩn ra, sau đó cũng dám tin lần nữa tìm cách chứng thực. là nữ sinh duy nhất có gia đình. Sách vở còn chưa đọc xong, lại mang thai, biết những bạn học kia cười như thế nào đây?

      " Đó là người ta hâm mộ em." Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên cũng biết rối rắm những thứ gì. Cúi đầu hôn trán trấn an, còn trẻ như vậy, còn chưa có chuẩn bị tâm lý làm mẹ. Chuyện này đích thực tới quá đột ngột, làm cho người ta nhất thời kịp ứng phó.

      Hơi thở quen thuộc làm cho cả người nhõm ít, trong lòng cũng thoải mái , bĩu môi làm nũng: "Có thể là cảm giác là lạ, em còn có chuẩn bị."

      Mặt tràn đầy thương, sờ sờ gương mặt mềm mại của : "Đừng sợ, có ở đây."

      thở dài: " lại thể mỗi ngày đều làm bạn với em." Theo thời gian trôi qua, đối với càng ngày càng muốn xa rời. Có ở bên cạnh, những bất an lúc này đều biến mất.
      suy nghĩ lúc, đề nghị: "Nếu với đến thành phố N , dù sao bài tập còn dư lại nhiều lắm, chỉ cần viết xong luận văn là OK rồi."

      Kể từ sau khi cưới, vợ chồng bọn họ bị ngăn cách ở hai nơi, mỗi tháng cũng nghỉ được mấy ngày chạy về đoàn tụ cùng vợ . Chẳng qua lúc nào trong lòng cũng nhớ đến vợ mình, cảm giác nhớ thương người vừa chua lại vừa ngọt.

      Mạnh Yên cười nhạo tiếng: " chăm sóc phụ nữ có thai sao?" Hai người cũng là tay mơ có kinh nghiệm, có người lớn ở bên người chỉ bảo, sợ rằng giải quyết được.

      Diệp Thiên Nhiên nản lòng hồi: "Vậy làm sao bây giờ?" Những chuyện khác đều có lòng tin tràn đầy, duy chỉ có chuyện như vậy căn bản dám cam đoan, đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời , thể có chút sơ xuất nào.

      " sao đâu." Mạnh Yên khẽ vuốt mặt của : "Em chỉ là thuận miệng giải phóng tức giận trong người, em về nhà mẹ, mẹ chăm sóc cho em." Bình thường cũng ở trong mái ấm của bọn họ, đến chủ nhật về nhà thăm ba mẹ.

      "Mẹ bận rộn như thế làm sao tới đây? Lại mời thím Nguyệt kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc em ." Diệp Thiên Nhiên biết Lý Thiến hai năm này buôn bán càng thịnh vượng, cả ngày vội vàng chân chạm đất.

      "Còn sớm mà, vội." suy tư chút xíu, ba mẹ nhà có bảo mẫu, cần phải mời thêm thím Nguyệt. Chờ sinh ra đứa bé lại mời tới cũng được.

      Diệp Thiên Nhiên gật đầu cái: "Người lớn trong nhà đều biết hết chưa?"

      "Còn chưa có , em muốn cho biết trước." Rốt cuộc Mạnh Yên lộ ra nụ cười: "Vui vẻ ? Chồng ơi."

      "Vợ à, vô cùng vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến mấy tháng nữa thiên sứ bay xuống nhân gian, liền kích động muốn hét to." Tâm tình của vui đến mức được, mừng muốn bay lên: "Thiên sứ gọi chúng ta là ‘ba mẹ’.”

      Thấy hưng phấn như thế, dù có khó chịu nhiều hơn nữa cũng tan thành mây khói. Thôi, mặc dù của đứa này đến có nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng sớm muộn vẫn là muốn. Trước sau gì cũng phải sinh, còn bằng sớm sinh chút. Nghe sinh ra sớm tương đối dễ dàng khôi phục vóc người. " muốn con trai hay con ?" Bọn họ chỉ có cơ hội lần.

      Diệp Thiên Nhiên chút do dự : "Con , em sao?" Trước kia bọn họ có thảo luận qua cái đề tài này, nhưng mà chỉ cần là đứa
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện: Cục cưng.

      Diệp Duệ năm nay năm tuổi, dáng dấp mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, vô cùng đáng . Lại biết ăn , hàng xóm chung quanh cũng vô cùng thích đứa bé này. Mỗi lần Mạnh Yên tản bộ trong chung cư đều dẫn bé theo, làm cho rất nhiều người vây xem.

      Nhưng mà bé phải nhà trẻ rồi, nhưng chính bé rất muốn . Vì chuyện này, vợ chồng Diệp Trung Hoa đặc biệt bay tới tìm hiểu tình hình.

      Ông ngoại bà ngoại thay nhau khuyên nhủ, bé đều lắc cái đầu chịu nghe lời. Coi như cứng rắn đưa bé , bé cũng chạy ra bên ngoài phòng học chơi. giáo gọi điện thoại N lần về nhà, cả nhà trở nên khốn khổ. đám người lớn lại giải quyết được thằng bé?!!

      Diệp Trung Hoa chỉ huy thiên quân vạn mã, bất luận kẻ nào ở trước mặt ông cũng dám chữ "". Nhưng với bé Đậu Xanh chút cũng cảm kích kia, còn đầu lắc như trống bỏi.

      Giang Duyệt nhiều lần dụ dỗ, thậm chí ký ít điều ước bình đẳng cùng cắt đất bồi thường, cũng đổi lại cái gật đầu của cháu trai bảo bối.

      Lý Thiến đến môi khô lưỡi nóng, ở bên cạnh điên cuồng uống nước. Đứa này giống ai thế? Cố chấp muốn chết.

      Mạnh Ngọc Cương hết sức, té ở ghế sa lon nghỉ ngơi.

      "Ba mẹ, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi trước ." Diệp Thiên Nhiên thấy tình trạng này cũng tốt: "Để con tới khuyên."

      "Kiên nhẫn chút, được mắng nó." Diệp Trung Hoa nghiêm mặt . Ông nghiêm túc cả đời, về già mới được ban cho đứa cháu trai khả ái vui vẻ, vừa mới thành hôn liền có. Vừa nhìn thấy thằng cháu trai này liền tự giác nở nụ cười.
      "Đúng vậy, con nít đều như vậy, thể mắng càng cho phép con đánh nó." Giang Duyệt ôm cháu trai buông tay, đứa bé này tản ra mùi sữa thơm ngào ngạt, như là tim là thịt của bà.

      "Biết, biết." Diệp Thiên Nhiên nhức đầu đồng ý.

      vất vả mới khuyên mọi người về nhà nghỉ ngơi.

      Lý Thiến trước khi còn lưu luyến rời hôn cái mặt Duệ Duệ: "Đừng sợ, nếu như ba mẹ con mắng con, con phải cho ông bà biết liền."

      Mạnh Yên đen mặt lại, này. . . . . . Đây cũng quá thiên vị . Mặc kệ, cũng rút lui, thư phòng chuẩn bị sách. Vì giúp đỡ “quan ”, đều để ý tới những chuyện khác.

      Diệp Thiên Nhiên ôm con trai đặt đầu gối, kiên nhẫn hỏi: "Tại sao muốn nhà trẻ?" Đứa này từ lúc vừa ra đời, liền nhận hết thương, may là tính tình cũng bị nuông chiều, cũng rất cố chấp. Gặp phải chuyện bé muốn làm, ai ép buộc bé cũng được.

      "Ba, bạn trong nhà trẻ có tí sức lực nào, nếu khóc sướt mướt, còn cãi nhau ồn ào, rất đáng ghét." Diệp Duệ bộ dáng ông cụ non, có bài có bản.

      Đây là kết luận mà bé rút ra từ trong nhà trẻ, nhưng mà nghĩ thử , mới vừa nhập học người bạn phải rời xa mái nhà ấm áp, nhất thời thích ứng được, những hành động này đều rất là bình thường . Nhưng người bạn Diệp Duệ này lại chịu học.

      " phải trẻ em đều như vậy sao? Tất cả mọi người đều phải đến trường học tập kiến thức. . . . . ." Diệp Thiên Nhiên thương vuốt cái đầu của bé, đây là đứa con trai duy nhất của và Tiểu Yên, tại tới nỡ đánh hay mắng bé, mà cư xử với bé như người trưởng thành độc lập, gặp phải vấn đề liền ngồi lại chuyện rồi cùng bé khai thông. . . . . .

      Diệp Duệ kiêu ngạo ngóc đầu: "Học cái gì chứ? Con biết tiếng biết làm Toán, người khác cũng khen con là tiểu thần đồng." Bộ dạng rắm thúi vô cùng đáng .

      Lúc Mạnh Yên mang thai bé dựa theo lời sách dưỡng thai. Sau khi sinh lại bắt đầu mở mang trí lực tiến hành giáo dục mầm non, trí lực của đứa này so với những người khác cao hơn.

      Bây giờ Diệp Thiên Nhiên mới thầm than đứa bé cũng phiền phức muốn chết, dáng vẻ này cứ như già giống bọn họ vậy? "Người khác cũng chỉ là chọc vui con thôi, con còn tưởng là ? Trong trường học chỉ có thể học được kiến thức, mà còn có thể học được cách làm người."

      "Những thứ này ba mẹ cũng có thể dạy con mà, ba." Thằng chớp mắt to, lên thỉnh cầu: " bằng ba mời thầy giáo có bản lĩnh về dạy con ."

      "Cái này thể được." Diệp Thiên Nhiên đau đầu dứt: "Con phải hòa nhập vào bên trong tập thể, cùng các bạn khác chơi đùa cùng nhau học tập cùng nhau lớn lên." Xong rồi, đây chính là cái vấn đề lớn. giải quyết tốt, rất phiền toái. Làm thế nào đây?

      "Con thích cùng chơi đùa với con sên, mặt với tay đều bẩn." Đứa bé bĩu môi, vẻ mặt kia giống như đúc từ cái khuôn ra với Mạnh Yên.

      Đứa này di truyền ưu điểm của ba mẹ, dung mạo xuất sắc lại thông minh lanh lợi. Người lớn đều cưng muốn chết, là nâng ở lòng bàn tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu như bé làm gì sai chuyện gì, nặng cũng dám.

      Diệp Thiên Nhiên khỏi nản lòng, con trai nhà mình học được cái này ở đâu? Ở tuổi này trưởng thành sớm quá được, có thể thấy làm ba mà chút cảm giác thành tựu cũng có. Cho nên mới muốn con , con có nhiều cảm giác thân thiết lại nghe lời, còn dáng vẻ đứa trẻ cố chấp trước mắt này? Đáng tiếc giống như mong muốn.

      Mặc dù Mạnh Yên trong thư phòng soạn bài, nhưng lỗ tai vẫn dựng cao, nghe hai cha con trao đổi. Lúc này ra tựa bên tường: "Duệ Duệ, muốn nhà trẻ cũng được."

      "Có ?" Đứa bé nhảy lên hoan hô, khuôn mặt nhắn vui sướng: "Mẹ là tốt nhất."

      Mạnh Yên mím môi cười : "Nhưng mà về sau mẹ mang theo ngươi khu vui chơi, cũng được ăn món dành cho trẻ em." Đây chính là thứ mà con trai nhà thích nhất. tin trị được thằng nhóc này.

      "Tại sao vậy?" Khuôn mặt nhắn của bé xụ xuống. Mẹ hư!

      "Những thứ kia đều là thứ của trẻ con." Mạnh Yên ở bên cạnh ngồi xuống: "Con lại muốn làm trẻ con, miễn."

      Thằng bé đưa cánh tay bụ bẫm đánh về phía Mạnh Yên, yếu ớt làm nũng: "Mẹ, đừng á, con là trẻ con mà." Bình thường bé ở trước mặt người khác giả trang bộ dáng của ông cụ , nhưng chỉ cần dính Mạnh Yên, ở trước mặt vĩnh viễn là đứa thích làm nũng.

      Mạnh Yên buồn cười ngắt khuôn mặt nhắn mềm mại của bé con: "Trẻ con cũng phải nhà trẻ, mà con lại muốn ."

      "Nhà trẻ chơi vui." Diệp Duệ giãy dụa thân thể bé, cầm lấy tay đong đưa.

      " phải con muốn tìm bạn tốt sao?" Từ lúc Mạnh Yên sinh bé, vẫn mang theo bé bên cạnh. Tình cảm mẹ con là tốt nhất, hiểu con ai bằng mẹ, đối phó với con trai có nhiều vấn đề rắc rối là sở trường của .

      "Con có bạn tốt mà." Diệp
      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :