1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107:

      Đúng lúc tan học, cổng trường đại học mọi người vẫn tấp nập lại, có rất nhiều cố ý lượn qua lượn lại, ánh mắt chớp liên lục nhìn về phía chàng trai lặng lẽ đứng chờ ở cổng trường. thân quân trang đẹp trai ngời ngời, dáng người cao lớn rắn rỏi, chàng trai có làn da màu đồng khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn đứng dưới ánh mặt trời giống như vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Mạnh Yên đeo ba lô lên vai, bàn tay cầm quyển sách chầm chậm từ trong sân trường ra đến cổng, mới được mấy bước cảm giác thấy bầu khí có gì đó khác thường, khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu lên, xuất trong tầm mắt bóng người giống như chú hạc đứng giữa bầy gà , cố gắng kìm nén kinh ngạc vừa mừng vừa sợ: “Thiên Nhiên.”

      Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Yên lên vui mừng cố gắng kìm nén, nên gương mặt vốn nặng nề cũng thấy nguôi ngoai hơn. nhanh đến bên cạnh Mạnh Yên ôm chặt vào trong lồng ngực, làm cho ít người phải ngạc nhiên và ca thán.

      phải với em khoảng thời gian này rất bận hay sao? Sao lại chạy đến đây?” Mạnh Yên được ôm trong lồng ngực, nhạy cảm phát ra tâm tình của hình như được ổn, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ trong quân đội xảy ra chuyện gì?

      lần này rất kỳ lạ, những lần trước mỗi lúc về cũng thông báo trước với , hơn nữa còn hẹn gặp nhau ở bên ngoài chứ đến tận cổng trường đại học chờ đợi như thế này, lại càng ở trước mặt mọi người có hành động thân thiết như thế, những điều này giống với tác phong thường ngày của !

      Đôi tay Diệp Thiên Nhiên ôm chặt lấy Mạnh Yên, nhất định muốn buông ra: “Em thích đến đây thăm em hay sao?” Giọng tỏ ra buồn bã.

      linh tinh gì đấy?” Mạnh Yên phát ra có điều gì đó rất khác, ôm chặt đến mức khiến thở nổi, từ người mơ hồ truyền đến cảm giác lo sợ mất điều gì: “ mau buông em ra, mọi người nhìn kìa.”

      Mọi người qua lại đều nhìn chằm chằm hành động này của hai người xem là như thế nào, trong mắt tất cả mọi người đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh và dáng vẻ nôn nóng về chuyện bát quái lần này, cõ lẽ trong đầu mọi người còn suy đoán xem là người nào? Cho dù khiêm tốn đến đâu chăng nữa cũng chịu nổi ánh mắt tò mò của mọi người.

      “Quan hệ của chúng ta là người của nhau, mọi người nhìn có làm sao?” Diệp Thiên Nhiên nhất định chịu buông tay, lại còn càng tỏ ra thân mật hơn.

      “Em trở thành tiêu điểm bàn luận ở trường mất.” Mạnh Yên cảm thấy nhức đầu với vấn đề này, phải quá để ý đến chuyện công khai quan hệ của hai người, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào hành động quá mức thân thiết này, cảm giác đó hề dễ chịu chút nào. Mạnh yên cảm thấy bất an, ánh mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, xung quanh đều là những ánh mắt tò mò của các bạn học, bất chợt nhìn ở phía ngoài cổng trường học bóng dáng người, vội vàng : “Ai nha, giáo sư chủ nhiệm lớp em ra, giáo sư mà nhìn thấy hai chúng ta là em tiêu đời.” may là vẫn còn nhớ đứng ở đâu nên chỉ dám thấp giọng .

      Trước đây, thói quen của giáo sư đối với các sinh viên chuyện đương trong lúc còn học luôn có thái độ bài xích, nên có nhiều sinh viên cũng dám công khai rầm rộ. Mặc dù lên đại học, nhưng trong lòng vẫn để ý đến thái độ của giáo sư. Tựa như biết mình phạm phải sai lầm gì quá nghiêm trọng, nhưng cũng giống như khi gặp phải cảnh sát, kiểu gì kiểu vẫn cảm thấy căng thẳng bất an, đây là loại phản ứng theo bản năng.

      Diệp Thiên Nhiên hít hơi, mái tóc tỏa ra mùi thơm man mát, lại càng ôm chặt Mạnh Yên vào trong lòng, tâm tình này của vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh: “Sợ cái gì? Giáo sư trong trường đại học đâu có quan tâm đến chuyện đương của sinh viên.”

      Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, chẳng lẽ nghĩ có cách để buông ra, cũng thể đứng đây mãi khiến cho mọi người xung quanh phải tò mò. Đôi mắt Mạnh Yên xoay nhanh: “Vậy còn muốn ôm đến bao giờ? Em thấy đói bụng rồi.” từ trước đến giờ mỗi lần dùng đến chiêu này đều có tác dụng, lúc nào cũng muốn bị đói bụng.

      Nghe như thế, Diệp Thiên Nhiên mới buông Mạnh Yên được ôm trong lồng ngực ra, vẻ mặt đầy phức tạp cúi đầu nhìn lâu, sau đó đặt lên trán nụ hôn. Điệu bộ tràn đầy ý nghĩa muốn thông báo: “ thôi, chúng ta ăn cơm trước .”

      Mạnh Yên thầm hít hơi sâu, biết giáo sư và các bạn học đều nhìn bọn họ, vậy mà còn cố ý có hành động thân mật đến thế, sau việc lần này bảo làm thế nào gặp mặt mọi người đây?

      Nhưng lại nỡ mắng , tại sao nhìn tinh thần của lại sa sút và khổ sở đến thế này? Nhưng theo hình hình này đây phải là thời cơ tốt để hỏi chuyện.

      Hai người tùy tiện tìm quán cơm ăn cơm, nhưng mà trong suốt bữa ăn, vẫn thể bộ mặt rầu rĩ, bộ dạng đầy tâm nặng nề, ngay cả gắp thức ăn cũng mất tập trung đến mức nhiều lần làm rơi thức ăn bàn.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạnh Yên nhịn được nữa.

      có việc gì.” nhiều lời, chỉ yên lặng lấy thêm cơm vào bát cúi đầu ăn.

      Còn có việc gì, mặt tràn ngập tâm , là quái lạ, từ xưa đến giờ chưa bao giờ giấu diếm điều gì với cả.

      Sau khi ăn bữa cơm xong xuôi, hai người về căn phòng tại chung cư Cửu Giang, Mạnh Yên bước vào trong phòng vui vẻ : “ nhìn xem, trong phòng rất sạch , mỗi tuần em đều đến đây …”

      Lời còn chưa kịp hết, bỗng dưng Mạnh Yên thấy cơ thể bị ôm lấy, hơi thở ấm áp của phả vào gương mặt, dường như cũng thể chờ đợi hơn được nữa đôi môi nóng rực của đặt xuống, dồn dập hôn lên trán, đuôi lông mày, cánh mũi, đến cuối cùng là lên đôi môi đỏ mọng, trằn trọc mút vào, đẩy hàm răng ra điên cuồng quấn lấy.

      Mạnh Yên sửng sốt giây, sau đó cũng đưa bàn tay lên bả vai , để mặc muốn làm gì làm, thái độ nhu thuận của Mạnh Yên khiến trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Diệp Thiên Nhiên thở gấp dùng tay ôm lấy về phía phòng ngủ, đặt lên chiêc giường êm ái, sau đó cả người đè lên. Đôi tay bận rộn cởi bỏ quần áo của , nụ hôn vẫn ngừng lại mà chuyển dần xuống phía dưới.

      Vào tình hình này, Mạnh Yên cảm thấy ổn, vội vàng chống cự: “Thiên Nhiên, đừng làm loạn, đây là quần áo mới, bị xé rách rất đáng tiếc.” Chưa lần nào thấy gấp gáp như vậy, còn cởi quần áo của ?

      “Nếu rách mua cho em bộ khác.” Diệp Thiên Nhiên thở hổn hển, hai gò má đỏ rực.

      “Này, muốn làm gì?” Mạnh Yên bị đặt dưới thân thể động đậy được, quần áo từng cái từng cái được cởi ra, cho đến lúc chỉ còn lại bộ quần áo người, điều này khiến trong lòng Mạnh Yên cảm thấy bối rối: “Rốt cuộc là bị làm sao?” quá khác thường làm cho cảm thấy có chút sợ hãi.

      muốn em hoàn toàn phải thuộc về , từ trái tim cho đến cơ thể đều là của .” Trong lúc chuyện, bàn tay cũng ngừng lại mà tháo bỏ nốt
      [​IMG]
      Hale205Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107:

      Đúng lúc tan học, cổng trường đại học mọi người vẫn tấp nập lại, có rất nhiều cố ý lượn qua lượn lại, ánh mắt chớp liên lục nhìn về phía chàng trai lặng lẽ đứng chờ ở cổng trường. thân quân trang đẹp trai ngời ngời, dáng người cao lớn rắn rỏi, chàng trai có làn da màu đồng khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn đứng dưới ánh mặt trời giống như vật phát sáng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Mạnh Yên đeo ba lô lên vai, bàn tay cầm quyển sách chầm chậm từ trong sân trường ra đến cổng, mới được mấy bước cảm giác thấy bầu khí có gì đó khác thường, khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu lên, xuất trong tầm mắt bóng người giống như chú hạc đứng giữa bầy gà , cố gắng kìm nén kinh ngạc vừa mừng vừa sợ: “Thiên Nhiên.”

      Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Mạnh Yên lên vui mừng cố gắng kìm nén, nên gương mặt vốn nặng nề cũng thấy nguôi ngoai hơn. nhanh đến bên cạnh Mạnh Yên ôm chặt vào trong lồng ngực, làm cho ít người phải ngạc nhiên và ca thán.

      phải với em khoảng thời gian này rất bận hay sao? Sao lại chạy đến đây?” Mạnh Yên được ôm trong lồng ngực, nhạy cảm phát ra tâm tình của hình như được ổn, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ trong quân đội xảy ra chuyện gì?

      lần này rất kỳ lạ, những lần trước mỗi lúc về cũng thông báo trước với , hơn nữa còn hẹn gặp nhau ở bên ngoài chứ đến tận cổng trường đại học chờ đợi như thế này, lại càng ở trước mặt mọi người có hành động thân thiết như thế, những điều này giống với tác phong thường ngày của !

      Đôi tay Diệp Thiên Nhiên ôm chặt lấy Mạnh Yên, nhất định muốn buông ra: “Em thích đến đây thăm em hay sao?” Giọng tỏ ra buồn bã.

      linh tinh gì đấy?” Mạnh Yên phát ra có điều gì đó rất khác, ôm chặt đến mức khiến thở nổi, từ người mơ hồ truyền đến cảm giác lo sợ mất điều gì: “ mau buông em ra, mọi người nhìn kìa.”

      Mọi người qua lại đều nhìn chằm chằm hành động này của hai người xem là như thế nào, trong mắt tất cả mọi người đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh và dáng vẻ nôn nóng về chuyện bát quái lần này, cõ lẽ trong đầu mọi người còn suy đoán xem là người nào? Cho dù khiêm tốn đến đâu chăng nữa cũng chịu nổi ánh mắt tò mò của mọi người.

      “Quan hệ của chúng ta là người của nhau, mọi người nhìn có làm sao?” Diệp Thiên Nhiên nhất định chịu buông tay, lại còn càng tỏ ra thân mật hơn.

      “Em trở thành tiêu điểm bàn luận ở trường mất.” Mạnh Yên cảm thấy nhức đầu với vấn đề này, phải quá để ý đến chuyện công khai quan hệ của hai người, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào hành động quá mức thân thiết này, cảm giác đó hề dễ chịu chút nào. Mạnh yên cảm thấy bất an, ánh mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, xung quanh đều là những ánh mắt tò mò của các bạn học, bất chợt nhìn ở phía ngoài cổng trường học bóng dáng người, vội vàng : “Ai nha, giáo sư chủ nhiệm lớp em ra, giáo sư mà nhìn thấy hai chúng ta là em tiêu đời.” may là vẫn còn nhớ đứng ở đâu nên chỉ dám thấp giọng .

      Trước đây, thói quen của giáo sư đối với các sinh viên chuyện đương trong lúc còn học luôn có thái độ bài xích, nên có nhiều sinh viên cũng dám công khai rầm rộ. Mặc dù lên đại học, nhưng trong lòng vẫn để ý đến thái độ của giáo sư. Tựa như biết mình phạm phải sai lầm gì quá nghiêm trọng, nhưng cũng giống như khi gặp phải cảnh sát, kiểu gì kiểu vẫn cảm thấy căng thẳng bất an, đây là loại phản ứng theo bản năng.

      Diệp Thiên Nhiên hít hơi, mái tóc tỏa ra mùi thơm man mát, lại càng ôm chặt Mạnh Yên vào trong lòng, tâm tình này của vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh: “Sợ cái gì? Giáo sư trong trường đại học đâu có quan tâm đến chuyện đương của sinh viên.”

      Mạnh Yên bất đắc dĩ liếc mắt, chẳng lẽ nghĩ có cách để buông ra, cũng thể đứng đây mãi khiến cho mọi người xung quanh phải tò mò. Đôi mắt Mạnh Yên xoay nhanh: “Vậy còn muốn ôm đến bao giờ? Em thấy đói bụng rồi.” từ trước đến giờ mỗi lần dùng đến chiêu này đều có tác dụng, lúc nào cũng muốn bị đói bụng.

      Nghe như thế, Diệp Thiên Nhiên mới buông Mạnh Yên được ôm trong lồng ngực ra, vẻ mặt đầy phức tạp cúi đầu nhìn lâu, sau đó đặt lên trán nụ hôn. Điệu bộ tràn đầy ý nghĩa muốn thông báo: “ thôi, chúng ta ăn cơm trước .”

      Mạnh Yên thầm hít hơi sâu, biết giáo sư và các bạn học đều nhìn bọn họ, vậy mà còn cố ý có hành động thân mật đến thế, sau việc lần này bảo làm thế nào gặp mặt mọi người đây?

      Nhưng lại nỡ mắng , tại sao nhìn tinh thần của lại sa sút và khổ sở đến thế này? Nhưng theo hình hình này đây phải là thời cơ tốt để hỏi chuyện.

      Hai người tùy tiện tìm quán cơm ăn cơm, nhưng mà trong suốt bữa ăn, vẫn thể bộ mặt rầu rĩ, bộ dạng đầy tâm nặng nề, ngay cả gắp thức ăn cũng mất tập trung đến mức nhiều lần làm rơi thức ăn bàn.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạnh Yên nhịn được nữa.

      có việc gì.” nhiều lời, chỉ yên lặng lấy thêm cơm vào bát cúi đầu ăn.

      Còn có việc gì, mặt tràn ngập tâm , là quái lạ, từ xưa đến giờ chưa bao giờ giấu diếm điều gì với cả.

      Sau khi ăn bữa cơm xong xuôi, hai người về căn phòng tại chung cư Cửu Giang, Mạnh Yên bước vào trong phòng vui vẻ : “ nhìn xem, trong phòng rất sạch , mỗi tuần em đều đến đây …”

      Lời còn chưa kịp hết, bỗng dưng Mạnh Yên thấy cơ thể bị ôm lấy, hơi thở ấm áp của phả vào gương mặt, dường như cũng thể chờ đợi hơn được nữa đôi môi nóng rực của đặt xuống, dồn dập hôn lên trán, đuôi lông mày, cánh mũi, đến cuối cùng là lên đôi môi đỏ mọng, trằn trọc mút vào, đẩy hàm răng ra điên cuồng quấn lấy.

      Mạnh Yên sửng sốt giây, sau đó cũng đưa bàn tay lên bả vai , để mặc muốn làm gì làm, thái độ nhu thuận của Mạnh Yên khiến trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Diệp Thiên Nhiên thở gấp dùng tay ôm lấy về phía phòng ngủ, đặt lên chiêc giường êm ái, sau đó cả người đè lên. Đôi tay bận rộn cởi bỏ quần áo của , nụ hôn vẫn ngừng lại mà chuyển dần xuống phía dưới.

      Vào tình hình này, Mạnh Yên cảm thấy ổn, vội vàng chống cự: “Thiên Nhiên, đừng làm loạn, đây là quần áo mới, bị xé rách rất đáng tiếc.” Chưa lần nào thấy gấp gáp như vậy, còn cởi quần áo của ?

      “Nếu rách mua cho em bộ khác.” Diệp Thiên Nhiên thở hổn hển, hai gò má đỏ rực.

      “Này, muốn làm gì?” Mạnh Yên bị đặt dưới thân thể động đậy được, quần áo từng cái từng cái được cởi ra, cho đến lúc chỉ còn lại bộ quần áo người, điều này khiến trong lòng Mạnh Yên cảm thấy bối rối: “Rốt cuộc là bị làm sao?” quá khác thường làm cho cảm thấy có chút sợ hãi.

      muốn em hoàn toàn phải thuộc về , từ trái tim cho đến cơ thể đều là của .” Trong lúc chuyện, bàn tay cũng ngừng lại mà tháo bỏ nốt
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108:

      ôm lấy ngồi ở ghế salông, thưởng thức tóc dài của . Hai người đều lời nào, lẳng lặng ngồi im.

      "Những bức ảnh kia là ai đưa cho ?" Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, người nọ thực có ý đồ riêng, cố ý chụp những bức ảnh mập mờ như vậy, còn chỉnh sửa giống nhau. Cố ý gửi đến điện thoại di động của , người này mưu đồ quá nham hiểm.

      "Là Diệp Minh." trực tiếp thẳng, có ý định giấu giếm.

      Chẳng qua may là Diệp Minh chỉ gửi những hình này, còn gửi kèm tin nhắn cho , ám chỉ Mạnh Yên chỉ có chân đạp hai thuyền, hơn còn bị người bao nuôi, có bức ảnh xe Audi làm chứng. Những thứ này toàn bộ tin, tuy rằng ràng lắm về tài sản của Mạnh Yên, nhưng đại khái vẫn biết , hai. Hai năm qua chính là phát triển văn phòng bất động sản, công ty thiết kế và trung tâm thương mại dịch vụ hàng hóa, số tiền trong quỹ kế hoạch có bảy chữ số. Những thứ này chỉ mang danh nghĩa của , càng miễn bàn đến các bất động sản khác. Gia tài thế này còn có ai muốn gì, người nào có thể bao nuôi nổi ? phải chê cười sao?

      "Cái gì?" khỏi kinh ngạc, lại là ta, có nghĩ đến. " làm sao biết số của ?" Vừa dứt lời, lập tức nhớ tới lúc trước Diệp Minh từng mượn điện thoại di động của . Dựa vàolúc đó liền nhớ kỹ số điện thoại của , cũng để tâm quá nhiều.

      Nghe Mạnh Yên tới nguyên do, Diệp Thiên Nhiên đối với người phụ nữ kia chán ghét đến cực điểm." ta liền ưa nổi chúng ta hạnh phúc sao? Thực là biến thái." chỉ gây xích mích ly gián, còn bịa đặt hoàn toàn, thủ đoạn này quá nham hiểm.

      " ta cò gọi đến ?" Mạnh Yên càng nghĩ càng tức giận, cũng làm chuyện gì có lỗi với ta? Sao lại đến chỉnh ?

      "Gọi qua lần, lúc đó cũng biết là ta." Diệp Thiên Nhiên thản nhiên giải thích: "Nghe xong liền cự tuyệt, ta lại gửi qua mấy cái tin nhắn cho , đều xem, cũng chỉ là người quan trọng mà thôi."

      Bởi vì quan tâm đến, nên có nhắc qua với . nghĩ tới lại gây đợt phong ba, suýt chút nữa làm hai người tan vỡ.

      " ta có ý gì? Lẽ nào rồi hả ?" Mạnh Yên mặt hoài nghi.

      Diệp Minh phải người tình cảm, theo biết, hai năm qua Diệp Minh thay sáu người bạn trai. Mỗi người đều là dạng công tử có tiền lái xe thể thao, thích thể mình là người có tiền ra tay hào phóng. ta cũng từng ở trước mặt các khoe khoang mấy lần. Nếu như ta có tình cảm đối với Diệp Thiên Nhiên có tình cảm, đánh chết cũng tin.

      Diệp Thiên Nhiên xám mặt lại: "Cắt, làm sao có khả năng? Chúng ta chỉ gặp mặt lần." Bị người như thế nhớ , là xui xẻo.

      Vừa gặp có lẽ có, nhưng phải người như thế, như Diệp Minh kia vừa nhìn chính là player (Kẻ ăn chơi), ở đâu ra lòng?

      Mạnh Yên hiểu nổi: " ta có ý định gì?" Thường là hễ làm việc gì đều phải có mục đích.

      "Cái gì đều cần, ta chỉ mong sao chúng ta được vui vẻ, tốt nhất là chia tay luôn". Trong lòng Diệp Thiên Nhiên đều là phẫn nộ: "Người như ta muốn thấy người khác sống tốt." Con ả chết bầm, chờ coi! Vốn xem ta là người qua đường Giáp, bây giờ ta thành công chọc giận , cũng là có bản lãnh, chờ phản kích .

      còn gì để , đời này cái gì cũng có thể xảy ra: "Bệnh thần kinh, chuyện hại người thất đức mà ta cũng làm? Thực chịu được."

      cũng từng gặp được người như thế: "Những kẻ giàu có chỉ nghĩ đến hạnh phúc của bản thân mà quan tâm đến người khác." Cũng phải tất cả người giàu có đều như vậy, nhưng phần trong đó thường như vậy.

      "Khốn kiếp, người như thế rất muốn ăn đòn." Mạnh Yên nhịn được thô tục, thực thể nào hiểu được suy nghĩ của loại người như vậy.

      sờ đầu của , giọng trầm: "Em cách xa ta chút, việc này xử lý."

      Mạnh Yên dù sao cũng là học sinh, hơn nữa lại còn ở chung ký túc xá. Có số việc khó lòng phòng bị, vẫn là đừng trách các nể mặt. Chính thầm ra tay giải quyết là được rồi.

      liếc mắt nhìn , ngầm đồng ý gật đầu cái. Chuyện Ccỉnh người như vậy là sở trường của . "Thời gian còn sớm, ta phải về nhà rồi.”

      dám vi phạm ý nguyện của , chỉ lo lại làm tức giận: "Được rồi, đưa em. Vừa vặn gặp mặt chú Mạnh và dì Lý."

      "Đừng, vẫn nên nghỉ sớm chút ." Mạnh Yên cự tuyệt tiếng: " lén chạy ra ngoài, cẩn thận ba mẹ em sau khi biết được mắng ."

      "Tốt lắm, liền nghe lời em." Trong lòng như uống mật ngọt, vẫn luôn quan tâm ."Nghỉ hè đến thành phố N chơi , đến lúc đó nhín chút thời gian cùng em dạo chung quanh."

      "Đến lúc đó sau ." cúi đầu do dự chút: "Em chuẩn bị khảo sát nghiên cứu, cần phải tập trung suy nghĩ."

      sửng sốt, nhìn chằm chằm tóc của : "Nghiên cứu? Em quyết định lúc nào?" phải nó chờ tốt nghiệp đại học liền sắp xếp đến thành phố sinh sống hay sao? Làm sao thay đổi rồi hả ?

      "Những ngày qua em vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, bản thân phải có kế hoạch đầy đủ cho tương lai, em quá mức thoải mái rồi." thanh Mạnh Yên rất bình thản.

      Nhưng vừa nãy ra quyết định này, cần chút thời gian xem kỹ quan hệ của hai người lần nữa.

      “Nghiên cứu cũng được, sau đó vào đại học dạy học càng có thể thuận lý thành chương." Diệp Thiên Nhiên trầm mặc hồi lâu mới mở miệng đáp ứng, nhưng đưa ra điều: "Nhưng em hãy thi vào trường đại học ở thành phố N ."

      muốn tiếp tục học cao hơn ý
      [​IMG]
      Hale205Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 109

      Đàm Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Mạnh yên, ta thế nào? Cố ý khi dễ cậu sao?" Chuyện mới vừa rồi hiểu . Nhưng Diệp Minh là người sai.

      " có sao, tớ để tâm." Mạnh Yên cười cười: " phải hôm nay cậu vội sao?"

      Đàm Tuyết gia nhập Hội học sinh lúc học năm hai đại học, đảm nhiệm vị trí Tổ trưởng văn nghệ. Bình thường rất bận rộn, hơn nữa còn nghe hình như (Đàm Tuyết) lui tới cùng Hội trưởng Hội học sinh Hoàng Duệ. Nhưng , Mạnh Yên cũng làm như biết.

      Thấy sắc mặt Mạnh Yên có chút mệt mỏi, nàng quan tâm thôi: " vội, cậu phải về nhà sao?"

      "Ừ, có chút mệt muốn về nhà nghỉ." Tối hôm qua Mạnh Yên ngủ ngon, xảy ra chuyện như vậy còn có thể ngủ được mới là lạ, thuận miệng hỏi: "Nghe cậu muốn thi lấy bằng Luật sư sao?"

      "Đúng vậy." Đàm Tuyết sớm suy nghĩ xong, người theo học khoa Luật hoặc là làm Luật sư hoặc là tham gia vào Luật hành chính hay viện kiểm sát, nhưng này ba ngành này cũng phải là người bình thường nào cũng có thể vào, chỉ có con đường Luật sư này là có thể chọn: "Nhưng nhất định phải đến Sở Hành chính thực tập năm, năm này là quan trọng nhất." Mỗi con đường cũng khó khăn nặng nề, nhưng các thể lùi bước. Mới Đại học năm 3, phải suy tính vấn đề nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp.

      Mạnh Yên gật đầu cái: " rất khổ cực, nhưng cố gắng lên." Tất cả cũng là vì tương lai tốt đẹp của chính mình, cố gắng lên.

      "Ừ." Đàm Tuyết ngược lại trầm mặc nhìn người còn lại: " Còn cậu Bình Bình? Có tính toán gì chưa?"

      Hai tay Mộc Bình Bình ôm sách, gương mặt mờ mịt: "Tớ muốn ở lại thành phố này, bất kể làm nghề nào đều được."

      thể so với hai người bọn họ, cũng là người địa phương, điều kiện gia đình lại kém. Hãy nhìn thành phố phồn hoa như vậy, ai muốn trở lại cái xóm nghèo khổ ấy. Người trong nhà cũng cố hết sức để ở lại chỗ này, sau này còn có thể phụ giúp gia đình. Tối thiểu ở nơi này tiền lương rất cao, đương nhiên là so với quê mình mà .

      Mạnh Yên nghe thấy đề nghị: "Cậu cũng thi bằng Luật sư , như vậy cơ hội lựa chọn cũng tương đối lớn."

      Mộc Bình Bình nhíu mày, tình thế khó xử. "Nhưng cứ cho là như vậy, tớ cũng chưa có thời gian làm." Như vậy cách khác nếu có phí sinh hoạt, khó mà làm được.

      Mặc dù là học sinh nghèo, nhưng vẫn muốn phí sinh hoạt dựa vào chính mình kiếm, còn phải gửi ít tiền về nhà, em trai của năm nay học lớp mười hai, tuổi lớn nên muốn ăn ngon chút.

      cũng biết thi bằng Luật sư rất quan trọng, nhưng có cách nào.

      Đàm Tuyết là người rất nhiệt tình: "Tớ cho cậu mượn nha, chờ cậu có tiền lại trả cho tớ."

      " , tớ còn biết lúc nào có tiền. . ." Mộc Bình Bình cự tuyệt, mặc dù nghèo, nhưng vẫn phải có cốt khí. Cũng vay tiền người khác, coi như chị em trong ký túc xá cứng rắn muốn cho mượn, cũng cần. Đối với , vay tiền phải thiếu nợ nhân tình. Nợ nhân tình rất khó trả.

      Đàm Tuyết có chút tức giận, lần nào cậu ấy cũng cự tuyệt như vậy, cần gì phải làm thế? "Đừng vì hạt vừng, mà bỏ quên hạt dưa hấu. (Mèo: Chém :”)) Chờ cậu làm được luật sư, còn sợ kiếm được tiền sao?"

      Mộc Bình Bình lắc đầu cái: "Luật sư cũng phải ai cũng có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa này bằng Luật sư rất khó thi." chắc có thể còn kiếm được tiền, còn bằng mượn.

      "Phải tin vào bản thân chứ." Đàm Tuyết biết gì tốt, tại sao cậu ấy lại cố chấp như vậy? Chuyển tầm mắt về phía Mạnh Yên nhờ giúp đỡ.

      Mạnh Yên sớm biết như vậy, cho nên sau hai lần thử khuyên bảo, bao giờ nhắc tới chuyện này nữa. Mỗi người đều có ý định của mình, hãy để cho cậu ấy giữ vững .

      "Vay tiền thôi , nhưng các cậu giúp tớ tìm việc làm nha." Mộc Bình Bình là thẳng thắn, cũng ngại để cho người khác biết tình huống nhà mình. "Nghỉ hè nhận thêm vài công việc, mới có thể duy trì được đoạn thời gian."

      tính toán trong lòng chút, nếu em trai của cũng thi lên đại học. còn phải tiếp viện chút tiền cho nó, tránh cho nó quá cực khổ.

      Nghe vừa như thế, Mạnh Yên ngược lại nghĩ biện pháp giúp ." làm tớ có thể giúp cậu, nhưng phải chịu được cực khổ."

      Kể từ khi khai trương cửa hàng, việc buôn bán bận rộn như lửa cháy xém, ba đầu sáu tay của Phương Phương cũng đủ, nhiều lúc phải tang ca cũng là bình thường.

      "Chuyện này thành vấn đề, tớ có cái gì khổ chưa từng ăn? Yên tâm ." Mộc Bình Bình vô cùng vui sướng: "Rốt cuộc làm cái gì?"

      Lúc trước có xin nhận dạy kèm tại nhà nhưng bị từ chối, muốn tìm thêm công việc nữa. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn tìm được thích hợp.

      "Bán quần áo." Mạnh Yên suy nghĩ chút: "Buổi chiều có khóa nào, tớ dẫn hai cậu xem chút."

      "Được." Mộc Bình Bình sống tới chừng này, biết cũng thoải mái. “Nhưng mà bán quần áo gì? Cửa hàng quần áo độc quyền sao?" Cậu ấy kiếm ở đâu ra?

      " rồi biết." Mạnh Yên úp mở nửa chừng.

      Hai người mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng gì đều vô ích, liền theo.

      Thuê xe đến công ty Lý Thiến, vào liền gặp nhân viên tiếp tân dịu dàng : "Tiểu Yên, Giám đốc Lý ra ngoài chuyện làm ăn rồi."

      Vốn Mạnh Yên cũng phải tìm mẹ : " sao, Phương Phương có ở đây ?"

      "Có."

      Mạnh Yên gật đầu cái, dẫn các vào. Bàn làm việc ngăn nắp, khu làm việc rộng rãi, hoàn cảnh sạch sáng ngời hấp dẫn hai nhịn được quan sát.

      Dọc theo đường những nhân viên khác cũng nhiệt tình chào hỏi Mạnh Yên, mức độ quen thuộc của với công ty cũng làm cho người ta cảm thấy hiểu.

      Mộc Bình Bình len lén hỏi: "Mạnh Yên, đây là đâu vậy?"

      "Cậu muốn làm việc ở công ty mà." tiện tay đẩy cánh cửa của bộ phận bán hàng qua mạng, bên trong bốn nhân viên bận rộn cũng dừng lại động tác cùng chào hỏi.

      Cái ngành này thể so với những nghành khác, tương đối độc lập. Phòng làm việc gần như rất lớn, bên trong xếp hàng hóa chồng chất, còn có vài bộ quần áo mới được trưng bày ra. Ở mỗi góc bàn có máy vi tính.

      Phương Phương xoay người mừng rỡ thôi: "Tiểu Yên, sao cậu lại tới đây? Các cậu ấy là…?" Từ trước đến nay, vào lúc này thường tới công ty.

      Mạnh Yên giới thiệu cho các : "Bạn học của tớ, Đàm Tuyết và Mộc Bình Bình, còn đây là Phương Phương."

      Mấy người khách khí chào hỏi nhau cái, Mạnh Yên chỉ vào Mộc Bình Bình: "Phương Phương, cậu sắp xếp cho cậu ấy vị trí, thời gian của cậu ấy cố định, rãnh rỗi mới có thể tới đây." Dù sao Lâm Phương Phương là người giàu kinh nghiệm trong ngành này, để an bày là tốt nhất.

      Loại công việc này thích hợp với Mộc Bình Bình nhất, tùy thời tùy chỗ cũng có thể làm, cũng bị trì hoãn việc học.

      "Được, mấy ngày nay buôn bán rất tốt, cần nhân thủ đây." Phương Phương đáp ứng tiếng: "Nhưng mà tiền lương tính thế nào?" Công ty
      [​IMG]
      Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 110:

      Gương mặt Đàm Tuyết hết sức vui vẻ: "Diệp Minh làm chuyện bê bối bị người ta chụp được, đăng lên trang web của trường, tại ai cũng biết hết rồi." là hả lòng hả dạ, ác hữu ác báo.

      "Chuyện bê bối?" Mạnh Yên hiểu hỏi ngược lại.

      "Chính là. . ." Đàm Tuyết tiến tới bên tai tỉ mỉ nguyên do, Diệp Minh biết kiểm soát cuộc sống riêng tư của mình, ta vừa vui vẻ với tên đàn ông do ta ra tay giành được. Lần này cũng biết đắc tội với ai, lại có thể chụp lại cảnh giường chiếu của ta, công bố trang web. Rất nhiều thầy bạn bè đều nhìn thấy, hiển nhiên là ….

      Mạnh Yên nghe xong trợn mắt hốc mồm, đây phải là ảnh khiêu dâm sao? "Biết là ai làm ?" Cũng chỉ có mới quan tâm đến loại chuyện mà ai cũng biết này.

      "Ai biết được? Đoán chừng là tên bạn trai bị ta bỏ rơi kia. đêm có ngày gặp ma mà." Đàm Tuyết càng càng hưng phấn: "Cậu biết đâu, ảnh chụp rất nét, là khó coi. Nhà trường nhất định xử lý chuyện này, ta thảm rồi."

      Đàm Tuyết cùng Diệp Minh đúng là hợp nhau, dù ở chung chỗ cũng cãi vả. Gặp phải chuyện này khỏi nhắc đến làm gì. thể trách có trái tim đồng cảm, là Diệp Minh tác quai tác quái làm người khác thương nổi.
      "Cậu thấy rồi? Vẫn còn lưu web?" Bỏ qua kiện hình khiêu dâm, trong lòng tò mò. biết rốt cuộc hình dáng ra sao? rất muốn mở máy tính xem mấy cái.

      "Tớ chỉ nhìn mấy lần, liền bị Hoàng Duệ lôi ." Gương mặt Đàm Tuyết thất vọng: "Lúc này sớm bị xóa, thấy được cái gì." vốn thừa dịp người khác chú ý, nhìn thêm chút, nhưng đều thất bại.

      Trong lòng Mạnh Yên đầy tiếc hận, lại ngượng ngùng ra mặt, thừa nhận mình rất hẹp hòi: "Tớ cũng có ý định muốn xem, biết trường học xử lý ta như thế nào?" quan tâm nhất là cái này.

      Đàm Tuyết mặt mày hớn hở: "Dù sao bỏ qua dễ dàng cho ta, Hoàng Duệ có thể bị nghỉ học." Trong lòng thầm nghĩ, nếu tha ai biết ta phát điên, ai biết được ta lại hoành hành, ai biết được ta lại khoe khoang, ai biết được ta lại ngầm hại người khác, hừ, báo ứng đến rồi đó.

      " phải nhà ta có bối cảnh sao?" Mạnh Yên có chút hoài nghi, mặc dù biết gia đình Diệp Minh thế nào? Nhưng mà nghe giọng điệu của ta rất ghê gớm, chắc là kém đâu.

      "Có bối cảnh cũng chả giúp được gì, chuyện lần này ảnh hưởng xấu, xử lý nghiêm dẹp được tranh chấp lần này, cảnh cáo có tác dụng." Đàm Tuyết sớm nghe được ít tin tức từ bạn trai, biết chuyện lần này êm đẹp.

      "Bất kể ta ra sao, dù sao cũng liên quan đến chúng ta." Mạnh Yên bĩu môi, biết chuyện này là ai làm, nhưng nếu như là Diệp Thiên Nhiên ra tay, vậy khẳng định ấy chuẩn bị ra chiêu tiếp theo, dễ dàng để cho ta thoát khỏi trừng phạt.

      "Đoạn thời gian trước phải cậu bị bao nuôi, chân đứng hai thuyền sao? Đều do ta bịa đặt cả." Đàm Tuyết vì mà bất bình: " ta rất quá đáng, là ác hữu ác báo."

      Những lời đồn khó nghe lúc trước, ở đâu cũng có người xấu sau lưng Mạnh Yên.

      " phải cậu cùng Bình Bình giải thích giúp tớ rồi sao? Sau cũng có ai lung tung nữa ." Mạnh Yên mới quan tâm những chuyện này, người khác nhiều chuyện, khống chế được. Điều duy nhất có thể làm chính là để cho người khác ra mặt vì giải thích, đây cũng là trong những nguyên nhân mà dẫn Bình Bình bọn họ đến công ty của Lý Thiến. thắng hùng biện mà."Đúng rồi, cậu bây giờ ba câu rời Hoàng Duệ, cậu với cậu ta như thế nào?"

      Vốn là cũng muốn hỏi nhiều, nhưng nghe Đàm Tuyết lúc nào cũng thầm bên tai, muốn nghe cũng được.

      "Cứ như vậy thôi." Nghe được vấn đề này, Đàm Tuyết lập tức thở dài.

      "Có ý gì?" Mạnh Yên hiểu nét mặt của cậu ấy đại biểu cái gì.

      Vẻ mặt Đàm tuyết hơi tối: "Hai người bọn tớ ở hai thành phố cách xa nhau, tương lai sợ rằng tới cùng nhau." Đối với tương lai cũng coi trọng.

      Đây chính là nguyên nhân Đàm Tuyết công khai chuyện hai người lui tới với nhau, là con , Hoàng Duệ lại là con trai lớn trong nhà, trong nhà còn có đứa em . Hai người cũng thể rời khỏi nơi mình sống đến thành phố xa lạ.

      "Cậu ấy có tính toán gì?" Mạnh Yên biết đây là vấn đề khó khăn , rất nhiều cặp đôi nhau trong đại học đều phải đối mặt thực tế như vậy.

      "Cậu ấy phải về quê nhà, quan hệ giao thiệp trong nhà có thể giúp cậu ấy tìm được công việc tốt." Đàm Tuyết dừng chút, hồi lâu mới : "Mà tớ thể nào vứt bỏ tất cả để theo cậu ấy." Tối thiểu cũng bỏ được ba mẹ sinh ra .

      Mạnh Yên than tiếng, trong lòng biết làm gì." có biện pháp nào sao?"

      Đàm tuyết ngược lại rất cởi mở: " từng bước thôi, coi như sang năm chia tay, chúng tớ còn có thời gian năm chung đụng." Còn sống phải làm liền, năm dùng như mười năm.

      Mạnh Yên gọi điện thoại tới Diệp Thiên Nhiên hỏi thăm chuyện này, thẳng thắn thừa nhận chuyện này là do làm. Vô cùng đơn giản, chẳng qua là đem cuộc sống chân của Diệp Minh chụp được mà thôi.

      thêm cái gì, chuyện như vậy cứ để cho xử lý .

      Chẳng qua Mạnh Yên cũng nghĩ tới Diệp Minh tìm tới mình.

      Buổi sáng, mới vừa xuống xe buýt bước vào sân trường.

      Đột nhiên Diệp Minh lắc mình xuất ở trước mặt , khí thế hung hăng chất vấn: "Mạnh Yên, có phải mày làm hay ?"

      "Cái gì?" Mạnh Yên bất ngờ kịp đề phòng giật mình, lui về sau từng bước.

      Nhưng vào mắt Diệp Minh, hung thủ chính là : "Phát tán những hình kia web, có phải là mày làm hay ?"

      " quá đề cao tôi rồi đó, tôi có năng lực làm chuyện này sao?" Mạnh Yên hai tay ôm ngực, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      "Trừ mày ra, còn có ai muốn đối phó với tao?" Diệp Minh suy nghĩ lâu, cũng nghĩ tới là ai muốn hại ta. Đột nhiên nhớ tới chuyện tình hai tháng trước, tất cả nghi ngờ đều chỉ hướng Mạnh Yên, lúc này mới chờ ở chỗ xuống xe buýt.

      "Tôi làm sao biết? đắc tội cũng ít người ?" Mạnh Yên quan sát ta từ xuống dưới, khí sắc rất kém, ăn mặc cũng giống như trước, cả người tiều tụy rất nhiều. Xem ra chuyện này đả kích ta rất lớn."Hơn nữa tôi với cừu
      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :