Chương 18 :
Editor : Lam Lam
Lý Thiến đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà tìm mẹ Lâm chuyện, Mạnh Yên ở nhà học bài. Tuy nhiên trong lòng vẫn buồn bực vui, có tinh thần làm bài tập, có cố gắng cách mấy cũng được. Ở nhà đợi mãi đành mở cửa chạy sang nhà họ Giang chơi để vơi bớt lo lắng trong lòng.
là khéo, ông nội Giang đưa Giang Vũ ra ngoài ăn mừng, chỉ còn lại bà nội Giang và Diệp Thiên Nhiên trông coi cửa tiệm. Trong tiệm có mấy người khách chọn lựa vải vóc, bà nội Giang bận rộn liên tục.
Bà nội Giang lo bận rộn nên đẩy cháu ngoại ra, ”A Nhiên, đưa Tiểu Yên vào trong chơi , chỗ này có việc. ”
" cần đâu, bà nội Giang cứ làm việc , con ra ngoài dạo chút. ” Mạnh Yên thấy bà bận như vậy, ngượng ngùng sợ quấy rầy nên lên tiếng chào hỏi vội vã ra ngoài. Tâm trạng buồn chán có hứng dạo chút nào.
hồi lâu tâm tình hơi khá lên. Lúc này mới phát Diệp Thiên Nhiên im lặng theo bên cạnh. “ Sao lại ở đây ? ”
"Bà ngoại theo em. ” Diệp Thiên Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhạt như cũ, vẻ mặt thay đổi, mắt nhìn thẳng.
Mạnh Yên biết là bà nội Giang lo lắng cho , trong lòng có chút cảm kích cười , ”Em có chuyện gì, cứ lo việc của mình . ” Bộ dạng người này cứng đờ giống như ai thiếu nợ , tâm trạng tốt, rảnh để ý .
Diệp Thiên Nhiên lên tiếng như cũ, chỉ là yên lặng theo .
Mạnh Yên nhìn , biết tính khí người này thích nghe lời của người ta cũng để ý tới nữa, xem như người vô hình là được.
Rốt cuộc hồi mệt, Mạnh Yên tìm băng đá bên đường ngồi xuống, tay nâng cằm ngẩn người.
"Có chuyện gì vui ? ” Diệp Thiên Nhiên ngồi bên cạnh mở miệng, suốt buổi chiều, nhìn bộ dạng buồn bã giống như trong lòng có điều gì đó khó chịu, nha đầu này ngày thường lanh lợi, hôm nay giống như quả bóng bị xẹp, nhìn đáng thương khỏi phải .
Mạnh Yên nghẹn bụng lời biết chia sẻ với ai, thể với mẹ, ông nội Giang, bà nội Giang đều thể , nhưng nghẹn đến mức khó chịu. liếc mắt nhìn người có biểu tình gì, đột nhiên bị kích động muốn trút ra. quả là đối tượng tốt để tâm , bởi vì thận trọng và kín miệng chắc chắn lung tung.
suy nghĩ nên thế nào, suy nghĩ hồi lâu , " họ, nếu như có người giới thiệu nhân tình cho ba của , làm sao ? ”
Diệp Thiên Nhiên đợi hồi lâu nghĩ tới lại nghe thấy lời như vậy, vẻ mặt bình tĩnh , " có chuyện như vậy." Trong nhà nhất định xuất chuyện như vậy, cho nên loại vấn đề này cho tới bây giờ chưa từng gặp phải.
"Nếu có?" chịu buông tha mà tiếp tục hỏi, muốn biết ý kiến của người khác về vấn đề này thế nào ? Giải quyết thế nào ?
Diệp Thiên Nhiên nhấp môi, giọng lạnh lùng, "Nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia . ”
"Ai" Mạnh Yên buồn rầu buông tiếng thở dài, "Vậy nếu về sau này còn có chuyện như vậy nữa, làm sao bây giờ ? ” phiền nhất chính là vấn đề này. Chưa kịp dập lửa, gió lại thổi bùng lên rồi.
Diệp Thiên Nhiên lặng im hồi lâu, "Chuyện như vậy thể kiểm soát được, vậy phải xem…người đàn ông kia nghĩ như thế nào ? ” có chút hiểu lời , người đó là ai, khỏi dâng lên cảm giác thông cảm.
Đúng vậy, Mạnh Yên lại thở dài, có thể đuổi người nhưng có thể đuổi hết tất cả sao ? Chỉ cần 1 ngày bà nội chưa từ bỏ ý định còn xảy ra chuyện như vậy, bà ta có thể lại dùng cách gạt Mạnh Ngọc Cương chuyện đến, lại xảy ra chuyện tương tự. Mạnh Ngọc Cương mềm lòng lại nghe lời bà ta . Tuy hôm qua lời của khiến ông xúc động nhưng chỉ cần bị bà nội gián đoạn lải nhải lại giơ tay đầu hàng. đời này có chuyện gì tuyệt đối, tùy thời điểm cũng xảy ra.
Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ, mờ mịt, có chút đành lòng, đứa trẻ mười mấy tuổi phải suy nghĩ chuyện trầm trọng như vậy, bây giờ có hơi khó khăn cho , ”Có gì phải suy nghĩ nhiều chứ, binh đến tướng chặn, cần gì phải buồn bực vì chuyện chưa xảy ra chứ ? ”
Mạnh Yên ngẩn ngơ, đúng vậy, cần gì phải buồn rầu lo lắng chứ ? thể lúc nào cũng theo bên người Mạnh Ngọc Cương để kiểm soát ông, nếu như trong lòng ông có ai khác cũng còn cách nào khác. Trừ cẩn thận đề phòng bên ngoài cũng thể làm gì khác. Tính toán nhiều, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tốt nhất nên sống tốt, nên để những thứ tiêu cực này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mặc dù sau này có xuất chuyện muốn thấy vẫn còn có con đường khác để . Lập tức trong lòng sáng tỏ, ”Em hiểu rồi, cảm ơn họ. ”
Thấy mặt lộ ra nụ cười nhõm, cũng yên lòng hơn, ”Nếu nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể trở về chưa ? ”
"Ai da." Mạnh Yên vừa nhìn bầu trời vừa kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ”Trời sắp tối rồi, họ, cũng nhắc nhở em tiếng. ”
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt, con là phiền toái.
" nhanh ." Mạnh Yên chủ động kéo tay , "Về trễ khiến bà nội lo lắng. ”
Lúc này chỉ sợ lo lắng, Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ trong lòng. khỏi bước nhanh hơn, cũng kéo Mạnh Yên nhanh chân.
“ họ, luôn thường chuyện mà ? lẽ thích chuyện với em ? ” Manh Yên nghĩ thông suốt nên bắt đầu đùa, ”Chẳng qua tình cờ câu, còn rất có đạo lý. ”
“ Em xem ? ” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt những lời này, khiến cho Mạnh Yên cảm thấy nản lòng.
ngại khích lệ bản thân, ngày nào đó đánh vỡ mặt nạ mặt , ” họ, bộ dạng này của được các bạn học nữ hoan nghênh sao ? ” Mạnh Yên nháy mắt hỏi, nghĩ thầm chắc cũng khá nổi tiếng.
Diệp Thiên Nhiên ném cái liếc mắt, nha đầu này lúc nãy còn buồn bã, thê thảm bây giờ lại tràn trề hào hứng. Tâm tình cũng là cứng cỏi.
Được rồi, lại đổi đề tài khác, Mạnh Yên nhớ tới vấn đề, ” họ, tiếng phổ thông rất chuẩn, sao có thể nghe thấy chút giọng địa phương nào thế ? ” như vậy, mọi người cảm thấy người đó mang chút giọng quê hương. Đặc biệt là bọn họ ở thành phố J trong ngày thường đều dùng tiếng Hoa, chỉ dùng tiếng dân tộc để trao đổi, cho nên có lúc tiếng phổ thông có người nghe hiểu. Nhưng kỳ lạ là Diệp Thiên Nhiên lại tiếng phổ thông rất lưu loát.
Đáp lại lời vẫn là im lặng, cũng chán nản muốn tự độc thoại nữa. Chẳng qua chỉ cùng , lại có ý muốn chuyện với . Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Yên cảm giác được gần gũi. Mặc dù người này lạnh lùng, nhưng cũng phải là có tình người…
...
Mới vừa đến cửa tiệm nhà họ Giang, nhìn thấy bà nội Giang nước mắt ròng ròng kéo người đàn ông đầy râu ria nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi vừa khóc vừa đánh, mà người đàn ông kia cúi đầu tiếng nào. Hai người thấy kỳ lạ liếc mắt nhìn nhau vào.
Diệp Thiên Nhiên lo lắng hỏi, "Bà ngoại, sao vậy?"
Vẻ mặt bà nội Giang kích động, "A Nhiên, mau gọi cậu, đây là cậu của con. ”
"Cậu khỏe. ” Diệp Thiên Nhiên lễ phép chào hỏi. Từ gặp qua người cậu này mấy lần, có ấn tượng gì.
Mạnh Yên ở bên cạnh nhận ra, đây là Giang Hải Thiên – ba của Giang Vũ trở về, cũng từng nghe kể qua nhưng chưa bao giờ thấy ông, nghe làm ăn ở bên ngoài, ngay cả nghỉ Tết cũng trở về nhà.
Giang Hải Thiên quan sát cháu ngoại của mình, gương mặt có mấy phần giống em , khỏi cảm thấy thân thiết, hỏi han rất nhiệt tình.
Bà nội Giang vẫy tay kêu Mạnh Yên đến, giới thiệu hai người.
Giang Hải Thiên nghe là bạn học của con trai lại ở cách vách, thái độ với rất ôn hòa, còn đưa mấy túi kẹo mang từ bên ngoài về cho . Mạnh Yên cười híp mắt cảm ơn ông, khiến ông có ấn tượng tốt, cảm thấy bé rất lễ phép.
Bà nội Giang rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ”Hải Thiên, lần này sao lại trở về ? phải gần đây bộn bề nhiều việc sao ? ” Bà vừa thương vừa giận con trai, giận ông chỉ lo làm ăn chưa bao giờ lo chuyện nhà, nhưng mà ông lại là con trai duy nhất của bọn họ, làm sao bọn họ có thể thương ông chứ ?
"Con ở bên ngoài trải qua rất nhiều chuyện, quá mệt mỏi muốn phải đơn ở bên ngoài nữa, muốn về nhà. ” Trong giọng của ông tràn đầy mệt mỏi.
Bà nội vừa mừng vừa lo, giọng cũng run rẩy, ”Con bao giờ… nữa ? ”
"Dạ, bao giờ… nữa. ” Gương mặt Giang Hải Thiên đau lòng và xấu hổ, ”Mẹ, xin lỗi, khiến mẹ phải lo lắng cho con. ” Biết cha mẹ lớn tuổi, em duy nhất của ông lại gả xa, nhưng ông lại từ bỏ được giấc mơ của mình. Chỉ có khi đầu rơi máu chảy mới nhớ tới cha mẹ và nhà luôn rộng mở cánh tay cho ông.
"Đứa con ngốc nghếch, sao lại thế ? Chỉ cần là tốt rồi, là tốt rồi. ” Bà nội vui vẻ, khuôn mặt cũng sáng bừng lên, ”Ba con và Tiểu Vũ biết được chắc chắn rất vui. ”
Nhắc tới con trai, Giang Hải Thiên càng áy náy, ”Những năm nay con có làm tốt trách nhiệm làm con, cũng làm người cha tốt. Nhưng sau này con cố hết sức bù đắp. ”
Bà nội cuối cùng cũng đợi được con trai trở về, sớm cười híp mắt, ”Con có suy nghĩ như vậy, mẹ rất vui mừng. ”
Mẹ con hai người chuyện nhiệt tình, Mạnh Yên thấy nên ở lâu nên liền xin phép về nhà.
Đêm đó nhà họ Giang làm rất nhiều thức ăn ngon mời cả nhà ba người nhà họ Mạnh sang cùng ăn cơm tối. Mấy ngày nay hai nhà ăn cơm chung cũng là chuyện thường xảy ra, điều này cũng khiến hai nhà tăng thêm tình cảm.
Mạnh Ngọc Cương và Giang Hải Thiên mới gặp lần đầu như quen thân, mặc dù tính tình khác nhau nhưng cản trở bọn họ chuyện sôi nổi. Khiến Mạnh Ngọc Cương càng vui vẻ là Giang Hải Thiên cũng rất thích uống rượu hơn nữa sau này cũng có người ngồi uống chung với ông. Cảm giác có người cùng uống rượu và có ai uống cùng lại hoàn toàn khác, điều này khiến cho ông vô cùng vui vẻ.
Mà Giang Hải Thiên nghe cha mẹ kể lại nhà họ Mạnh cũng giúp đỡ người nhà họ Giang rất nhiều. Đặc biệt là lần trước Giang Vũ ngã bệnh đều do Mạnh Ngọc Cương đưa đến bệnh viện, cũng là ông ở trong bệnh viện chăm sóc đêm. Trong lòng ông cảm kích vô cùng, vốn trong nhà có người già trẻ em cần có ông chăm sóc, mà ông lại ở xa đành phải để người ngoài làm thay, là quá tốt bụng. Vì vậy, hai người càng càng thêm thân thiết, chỉ chốc lát sau giống như hai em ruột thịt mời rượu lẫn nhau.
Mà bà nội thấy hôm nay Lý Thiến đóng cửa tiệm sớm kéo bà hỏi thăm để biết ngọn ngành, bà gặp qua Phương Phương, cũng rất thích bé…
Khi nghe kể chuyện Phương Phương chịu oan ức bên nhà ba Lâm, bà vỗ bàn kêu lên, ” đời này tại sao lại có người nhẫn tâm thế ? Đối xử với con mình như vậy, mà cũng là con người sao ? ” Giọng lớn đến mức khiến người bên cạnh cũng giật mình.
Giang Hải Thiên thấy vậy bèn khuyên nhủ, ”Mẹ, chuyện gì khiến mẹ tức giận như vậy ? Coi chừng sức khỏe, đừng vì chuyện đáng mà giận quá sinh bệnh. ”
Bà nội Giang lòng đầy căm phẫn với bọn họ, ”Cái gì mà chuyện đáng, mẹ cho con nghe, làm người phải có lương tâm, quyết thể phụ bạc rồi vứt bỏ vợ con. ”
Giang Hải Thiên hiểu vò đầu, là sao ? phải ông chứ ? Nhưng…Mạnh Ngọc Cương nghe vậy tiến đến kể cho ông nghe mọi chuyện. Ông nghe xong cũng chịu được mà giận dữ, ”Loại đàn ông như ông ta đúng là đồ bỏ , xứng là đàn ông. ” Mặc dù ông cũng ly hôn nhưng do vợ ông chủ động đề nghị.
"Ai là đúng chứ ? Đáng thương nhất là đứa , cháu chuẩn bị cho mẹ con họ đến ở, giúp đỡ họ tay. ” Mạnh Ngọc Cương đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi Lý Thiến kết quả hôm nay. ”Thế nào ? Chị ấy đồng ý ? ”
"Lúc đầu chị ấy đồng ý, nhưng mà khi em nhắc tới chuyện Phương Phương học, chị ấy mới miễn cưỡng đồng ý. ” Lý Thiến thầm thở dài, con là bảo vật trong lòng mẹ, chỉ cần nghĩ đến con làm gì cũng được. “ Chẳng qua trước mắt phải đợi thu hoạch xong rồi mới có thể tới đây, nhưng trước mắt có thể chuyển trường cho đứa . ”
Mạnh Ngọc Cương nghe xong rất đồng ý, "Chị ấy cũng có lý, dù sao khổ cực trồng trọt cũng thể lãng phí được. ”
Lý Thiến cười dặn dò , "Em cũng hiểu mà, nên trước mắt làm thủ tục chuyển trường cho con bé. ”
Mạnh Yên ở bên cạnh chậm rãi ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía họ. Chẳng qua lúc nhìn lên bà nội Giang khỏi sửng sốt, đây là vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, biết chuyện này có vấn đề gì ? Bà ấy suy nghĩ gì nhỉ ?
Last edited by a moderator: 24/3/16