Chương 50 :
Editor : Lam Lam
Trong giọng của Mạnh Ngọc Cương mang theo trách cứ, "Thiên Nhiên, chú phản đối tụi con chơi, nhưng cũng nên chú ý thời gian, đến lúc trời tối mịt như thế những người lớn làm sao yên tâm?"
"Chú Mạnh, con xin lỗi." Diệp Thiên Nhiên dám gì, vẻ mặt cung kính.
Mạnh Ngọc Cương nhìn bọn họ hồi lâu, nghiêm mặt , " có có lần sau, còn như vậy chú cũng cho phép Tiểu Yên chơi."
"Ba ba." Mạnh Yên sợ hãi gọi.
Mạnh Ngọc Cương phất tay cái, "Thiên Nhiên mau trở về , trời lạnh như thế này trở về nhà nghỉ ngơi, cám ơn con đưa Tiểu Yên trở về." Mặc dù có vẻ khách khí, nhưng sao lại nghe có vẻ tức giận?
" cần cần, chú Mạnh, con về trước." Diệp Thiên Nhiên bất an, dưới thúc giục liên tục của Mạnh Ngọc Cương nhanh chóng rời . Ngay cả nhìn Mạnh Yên cũng dám, chỉ sợ Mạnh Ngọc Cương nổi giận.
Mạnh Yên dám nhìn bóng lưng Diệp Thiên Nhiên rời , ngẩng đầu nhìn ông cười , "Ba ba, chúng ta về nhà , mẹ đâu rồi?"
Mạnh Ngọc Cương quở trách, "Mẹ xem TV chờ con, con..."
Mạnh Yên đau đầu, "Dạ con biết rồi, lần sau con về nhà sớm." nghĩ tới phạm sai lầm, bình thường Chủ nhật cha mẹ bận rộn phải đến đêm hôm khuya khoắc mới về nhà, vốn tưởng rằng hôm nay cha mẹ về nhà nghỉ ngơi sớm như vậy...
"Con... Mấy ngày nay con chơi với Thiên Nhiên sao?" Giọng Mạnh Ngọc Cương có hơi do dự.
"Chẳng qua là thỉnh thoảng, có lúc bọn con hẹn bạn bè cùng, có lúc cùng Giang Vũ và Phương Phương chơi." Mạnh Yên đè xuống lồng ngực đập thình thịch, hết sức tự nhiên , "Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật của Phương Phương, tụi con hẹn cùng nhau ăn mừng."
Mạnh Ngọc Cương ràng thở phào nhõm, "Đúng rồi, hình như sinh nhật Phương Phương là ngày 29/10 này, vậy còn sớm nhỉ." Trong thôn Mạnh Ngọc Cương đều nhớ sinh nhật của mấy đứa trẻ bằng tuổi Mạnh Yên.
Mạnh Yên gãi gãi đầu, "Sinh nhật bạn ấy là ngày dương lịch, bọn con biết xem ngày lịch thế nào."
Mạnh Ngọc Cương khẽ trách, "Ngốc quá, ngày lịch phải có lịch sao?"
Mạnh Yên kéo cánh tay của ông, "Từ từ cũng quen mà, năm nào cũng tổ chức sinh nhật ngày này tháng mười dương lịch, ai còn để ý lịch chứ?"
"Theo nếp cũ tính lịch, cái đó mới đúng." Mạnh Ngọc Cương hiếm khi thấy con có chỗ khó hiểu nên khoe khoang mấy câu.
Gương mặt Mạnh Yên sùng bái, "Ba ba là lợi hại, ngay cả việc này cũng hiểu, mau cho con nghe, xem cái này thế nào ?"
Đề tài thành công gây thu hút, Mạnh Ngọc Cương hăng hái bừng bừng giải thích việc chuyển đổi ngày lịch và dương lịch.
Mạnh Yên thầm thở phào nhõm, dọa chết người. biết cha có thấy gì ? Chẳng qua bọn họ chỉ nắm tay, ánh đèn lại mờ mờ, có thể thấy gì. Cũng biết trong lòng cha có hoài nghi điều gì ?
Ngày sinh nhật của Phương Phương, thời tiết đẹp, ánh nắng rực rỡ.
Mạnh Yên diện đồ xong đúng hẹn đến nhà họ Giang tập hợp với nhóm Phương Phương.
Vừa vào cửa, chỉ thấy Phương Phương và Giang Vũ bận rộn vây quanh, đất có rất nhiều rau dưa, bàn cơm còn đặt mấy món ăn.
"Các cậu tự nấu ăn sao sao?" Mạnh Yên cởi áo khoác màu hồng nhạt treo trong tủ treo quần áo màu đen, lộ ra áo lông dê màu trắng như tuyết. nghĩ là đến tiệm ăn cơm.
Phương Phương nâng lên khuôn mặt tươi cười, "Tiểu Yên, hôm nay sinh nhật của tớ, có mời mấy người bạn cùng lớp đến nhà."
"Cũng được, muốn tớ giúp cái gì?" Mạnh Yên xoắn tay áo muốn giúp đỡ.
Phương Phương nhìn ăn bận quần áo xinh đẹp, khỏi lắc đầu cười , " cần, trong phòng tớ có rất nhiều tạp chí, cậu xem ." Mặc đồ đẹp mà còn làm việc dơ mất. Huống chi Mạnh Yên còn giỏi làm mấy việc này, nhiều khi còn làm trở ngại.
"Tớ cũng thể ăn ." Mạnh Yên kiên quyết đồng ý, "Nếu để tớ giúp gì đó?"
"Cậu giúp cũng được nhưng cậu mà gây phiền hà cho tớ bó tay." Phương Phương cười nheo mắt.
Bị khinh thường, thương tâm. Mạnh Yên ngồi xổm người xuống kéo tay Phương Phương, "Khỏi cần, cậu phân biệt đối xử."
"Được rồi, đừng giỡn nữa." Phương Phương dựng thẳng cờ đầu hàng, "Cậu ngồi canh điện thoại , mấy người ... bạn học kia chưa từng tới nhà tớ, có thể tìm được, tớ có đưa số điện thoại cho họ, có lẽ họ gọi điện thoại tới đây hỏi."
"OK." Lúc này Mạnh Yên được an ủi, cũng có ích, dù phân công công việc khác nhau mọi người hiểu là được. Rót ly nước nóng rồi ôm vào trong lòng, bàn trà đặt tờ báo, từ từ nhâm nhi.
Nhâm nhi hồi lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên "Reng reng reng", Mạnh Yên tiện tay nhận nghe, "Xin chào, xin hỏi tìm ai?"
"Đây là nhà của Lâm Phương Phương sao?" giọng con trai dễ nghe vang lên.
"Đúng rồi, muốn tìm cậu ấy sao?" Mạnh Yên nhanh chóng suy nghĩ, tại sao có nam sinh tìm Phương Phương nhỉ? Hình như nghe Phương Phương có bạn trai."Cậu ấy ở trong phòng bếp tôi gọi cậu ấy nghe điện thoại nhé."
" cần, bọn tớ đến trạm xe huyện thành, cậu có thể chỉ đường ?" Giọng nam sinh kia rất ôn hòa. d/d/l/q/d
Mạnh Yên chợt hiểu ra, đây là bạn mà Phương Phương mời đến, còn là nam sinh sao? “Dĩ nhiên có thể." Sau đó từ từ chỉ cho cậu ta, ven đường có dấu hiệu gì, cho đến khi cậu nhớ mới thôi.
Cúp điện thoại, Mạnh Yên tới dựa vào cửa phòng bếp, "Phương Phương, cậu mời nam sinh tới sao?" Hiếm khi thấy bạn như vậy, là Phương Phương chưa bao giờ qua lại với bất kỳ nam sinh nào.
"Đúng, có ba người." Gương mặt Phương Phương hơi đỏ, "Bọn họ gọi điện thoại tới đây?"
"Ừ, tớ cho bọn họ biết đường như thế nào." Mạnh Yên tiến tới khẽ hỏi, "Nhưng mà bọn họ chỉ là bạn học?"
Phương Phương thẹn quá thành giận, mặt đỏ ửng, "Tiểu Yên, cậu nghĩ bậy gì vậy? Đương nhiên là bạn học."
"À." Mạnh Yên kéo dài giọng rồi cười hề hề. Đúng là có tình ý!
"Tiểu Yên, giúp tớ cầm thức ăn." Phương Phương đưa món ăn cho .
Ơ, thẹn quá thành giận, Mạnh Yên lại càng cười vui vẻ, nhịn được nháy mắt với Giang Vũ, ngờ cậu lại nghiêm mặt để ý tới . Ơ, sao vậy? đâu có làm gì?
Bên ngoài có người gõ cửa, Phương Phương chạy ra mở cửa, ba người con trai bốn , mặc đồ thời thượng, mà cũng khó trách, học chuyên ngành nên vậy.
Phương Phương mời bọn họ vào nhà, nhiệt tình gọi bọn họ ngồi xuống uống trà ăn đồ vặt. Mấy người nhìn qua vô cùng quen thuộc, cười cười toe toét.
"Hai bạn này là? Giới thiệu chút ." người nữ sinh nhất, phát Mạnh Yên và Giang Vũ đứng ở cửa phòng bếp.
Lâm Phương Phương tự nhiên hào phóng vẫy bọn họ đến rồi giới thiệu lần.
Giang Vũ và Mạnh Yên ăn mặc khác ngày thường, dung mạo cũng tương đối xuất sắc, những người đó cũng xem thường bọn họ, rất nhiệt tình với bọn họ.
Mạnh Yên chỉ mím môi mỉm cười, cũng nhiều. tỉ mỉ lưu ý đôi mắt Phương Phương, Phương Phương từ đầu đến cuối len lén nhìn người nam sinh.
Điều này làm cho Mạnh Yên khỏi quan sát nam sinh kia, da trắng, cười lên khóe miệng xuất hai lúm đồng tiền, nam sinh nhã nhặn thanh thú, nghĩ tới Phương Phương thích con trai như vậy.
Nhưng mà vẻ mặt nam sinh kia có gì khác thường, thái độ cũng bình đẳng với nữ sinh khác, nhìn ra có chỗ đặc biệt nào với Phương Phương.
Lúc quan sát đồng thời cũng để ý quà tặng của mấy người bạn học kia, Mạnh Yên vừa nhìn lại, ngất, rất nhiều loại vải vóc, cực kỳ thực tế, cũng mở rộng tầm mắt.
Mạnh Yên ở bên cạnh nhìn la to mở ra mở ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người khác tặng quà sinh nhật thế này.
Phương Phương phấn khích sờ sờ, thỉnh thoảng đoán tên loại vải vóc. Đoán đúng mọi người cười to, đoán sai mọi người ồn ào, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Mạnh Yên thấy mình chen vào được quay đầu nhìn thấy Giang Vũ len lén vào phòng bếp, cũng theo.
"Tớ cũng đến giúp tay."
Giang Vũ thấy vào sau, giống như có chút thất vọng, "Đồ ăn cũng có gì nhiều, chờ canh nấu xong có thể ăn cơm, cậu lên đó chơi đùa với bọn họ ."
"Tớ quen bọn họ, cũng có tiếng chung với họ." Mạnh Yên sao cả nhún vai cái, thỉnh thoảng bị người lạnh nhạt cũng có gì.
"Tiếng chung?" Giang Vũ khó hiểu hỏi.
"Đúng, có tiếng chung làm sao chuyện được?" Tầm mắt Mạnh Yên lơ đãng rơi vào mặt cậu, trong lòng hoảng hốt, "Sao vậy? Sắc mặt của cậu khó coi, có phải là thoải mái ?"
Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác
Chương 50 tiếp theo
những món ăn này đều do cậu nấu?" nữ sinh gương mặt hớn hở nhìn chằm chằm thức ăn, "Bọn tớ phải nếm mới được, cũng biết có hợp khẩu vị ?"
"Đừng xem thường, những món này tớ nấu từ ." Mồm miệng Phương Phương lưu loát phản kích, "Các cậu làm sao so được, chưa động ngón tay vào bếp nữa."
"Hừ." nam sinh liếc cái.
"Nếm thử món sở trường tôm chiên của tớ ." Phương Phương nhiệt tình, chu đáo cầm đũa gắp thức ăn giúp bọn họ.
Mạnh Yên yên lòng ăn cơm, tầm mắt vẫn chăm chú vào cổng.
Phương Phương chú ý tới người bên cạnh thờ ơ, "Tiểu Yên ăn , sao vậy? hợp khẩu vị của cậu? Những món này đều là món cậu thích ăn!"
" phải vậy." Mạnh Yên lo lắng nhìn về phía , "Tớ xem sao Tiểu Vũ chưa trở về?"
"Đúng vậy, cậu tớ cũng quên." Phương Phương vỗ vỗ trán, "Tiểu Vũ chạy xe đạp . Cũng lâu rồi, nãy giờ cũng có thể mấy chuyến, biết cậu ấy làm gì? Tớ nhắc nhở cậu ấy sớm rồi trở lại."
Giọng Mạnh Yên buồn buồn, "Hình như cậu ấy khỏe."
"A? Cậu biết à?" Phương Phương ngừng rầu rĩ, "Ai da, thoải mái sao ?" Sớm biết cậu khỏe cũng nên để cho cậu đưa thức ăn.
Mạnh Yên ngừng nhớ lại sắc mặt Giang Vũ vừa rồi, cảm giác mình để sót gì đó, "Có thể sợ cậu mất hứng."
Vừa như thế, Phương Phương bắt đầu khẩn trương, "Ngu ngốc, cậu ấy xảy ra chuyện chứ?"
Mạnh Yên cũng có chút bất an, "Chắc đâu."
Phương Phương đứng ngồi yên, bỗng nhiên đứng dậy, " được, tớ tìm cậu ấy."
"Này." Mạnh Yên kéo tay , "Cậu rồi còn khách của cậu ai tiếp đón?"
"Cậu tiếp đón giúp tớ." Giờ phút này lòng Phương Phương như lửa đốt, ước gì lập tức chạy ra tìm cậu.
Mạnh Yên suy nghĩ chút, "Hay là tớ tìm, tớ quen những bạn học của cậu." Dù sao để Phương Phương ở lại cũng thích hợp hơn.
Phương Phương nhìn những bạn học kia, gật đầu , "Cũng được, có chuyện gì gọi điện thoại về." Quả cũng bất tiện khi bỏ họ ở lại. Bọn họ có ý tốt đến mừng sinh nhật, cũng thể để ý tới họ, bỏ lại bọn họ tự mình ra ngoài. Như vậy làm sao ăn !
Mạnh Yên đồng ý, đứng dậy theo chân bọn họ lên tiếng chào, rồi mặc áo khoác ra ngoài tìm.
Nhưng đến cửa hàng vải, ông nội Giang Vũ sớm về, có thể đường về nhìn thấy?
Mạnh Yên muốn để cho ông lo lắng, cười gật đầu với ông.
Rời khỏi tiệm vải, Mạnh Yên cau mày, từ từ đường hướng ngược lại. hợp lý chút nào, suốt đường thấy bóng người Giang Vũ, tại sao vậy?
Đột nhiên trước mắt thoáng qua bóng người, Mạnh Yên chạy tới gọi, "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ."
Người dắt xe đạp trước mặt ngừng lại, quay đầu quả nhiên là Giang Vũ.
Mạnh Yên thấy cậu bình an vô , trong lòng tức giận, "Cậu sao vậy? tới lui đường làm gì? phải nhanh về nhà rồi sao?”
Gương mặt Giang Vũ có biểu cảm gì mở miệng, "Tớ quen mấy người đó lại đói bụng." Trong giọng lại có tia buồn bực và chán ghét.
"Nhưng bọn tớ lo lắng cho cậu." Mạnh Yên hung hăng nhìn chằm chằm cậu. Cậu sao vậy?
Giang Vũ có chút nhịn được, "Có thể có chuyện gì? Tớ cũng lớn rồi.”
Mạnh Yên liên tục trừng mắt, nhưng người nọ có phản ứng, có chút nổi giận,”Cậu... Quên , tớ đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm ."
Bước chân Giang Vũ bất động, "Tớ còn muốn dạo, cậu về trước ăn cơm ."
Mạnh Yên nhìn cậu từ đầu đến chân, càng nhìn càng cảm thấy có gì đúng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu cảm thấy hành động của mình rất khó hiểu sao?"
"Có chuyện gì đâu?" Ánh mắt Giang Vũ né tránh, dám nhìn thẳng vào mắt của , "Có thể do cậu đói bụng nên thấy ảo giác thôi.”
Mạnh Yên nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên đổi đề tài, "Cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Phương Phương?"
hiểu rất tính tình của Giang Vũ, ra sức hỏi là vô dụng. Vẫn nên vòng vèo, thừa dịp cậu chú ý dò xét phen.
Giang Vũ thở phào nhõm, "Quà tớ chọn có lẽ cậu ấy thích."
"Sao vậy? Cậu hiểu cậu ấy thế sao." Mạnh Yên vừa vừa kéo cánh tay của cậu vào trong nhà. Bất kể trong lòng cậu nghĩ như thế nào, trời lạnh như thế này có hứng thú cùng cậu dạo. Có chuyện gì về nhà hãy .
Giang Vũ có biện pháp mạnh đành thôi, thể làm gì khác hơn là để kéo về nhà..
Lâm Phương Phương lo lắng chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ trở lại trong lòng thở phào nhõm, trách Giang Vũ mấy câu, rồi bới cơm giúp bọn họ.
Giang Vũ tiếng nào nhận lấy chén cúi đầu ăn.
Mạnh Yên ăn đồ ăn trong chén của mình, trong lòng ngừng suy nghĩ, rốt cuộc cậu ấy vì chuyện gì mà thay đổi như vậy, chẳng lẽ là... Ánh sáng chợt lóe, Mạnh Yên thể tin tầm mắt của Giang Vũ cứ lởn vởn người của Phương Phương, thể nào?
Last edited by a moderator: 16/12/16