1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49 :

      Ngày tiếp theo Thẩm An và Ân Hạo hừng hực làm, Mạnh Yên hề tham gia vào, thỉnh thoảng Diệp Thiên Nhiên lên công ty xem chút.

      Mà căn nhà kia sửa xong, Diệp Thiên Nhiên chọn ngày dẫn Mạnh Yên xem.

      Mạnh Yên dạo vòng trong phòng, hài lòng gật đầu, " tệ, quả nhiên kết quả như mong muốn. cảm thấy thế nào?" Đây hoàn toàn là đánh giá dựa theo ước muốn của .

      Diệp Thiên Nhiên nhìn sàn nhà bằng gỗ sáng loáng, tường trắng như tuyết, đèn thủy tinh nhiều màu, kéo tới phòng ngủ, vươn tay , " cũng cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà thích nhất là mấy cái đèn kia."

      Mạnh Yên theo ngón tay của nhìn sang, là đèn tạo hình giống mặt trăng, mặt còn có điểm sáng. "Đây chính là món đồ tốt tìm ở cửa hàng vật liệu xây dựng?" Trước đó vài ngày gương mặt thần bí bận rộn, hôm nay mới biết là vì dãy đèn này.

      "Ừ, đẹp ?"

      Mạnh Yên đến gần mấy bước nhìn kỹ, "Đẹp, nếu như buổi tối tắt hết đèn chỉ mở dãy đèn này, nhất định rất lãng mạn."

      Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt , "Vậy lần sau chúng ta thử chút."

      Mạnh Yên liếc , "Em cũng thể qua đêm bên ngoài."

      "Tìm đại lý do ra ngoài." Diệp Thiên Nhiên cố gắng khuyên.

      Mạnh Yên cười cười, tránh đề tài chuyện có hơi mập mờ, "Đừng lộn xộn, chỗ này còn trống, mua đồ gì sao?"

      Diệp Thiên Nhiên hiểu xoa xoa tóc của , bỏ qua cho , " chờ em cùng ." Dù sao bọn họ cần thời gian để nghiên cứu vấn đề này.

      "Sao phải chờ em? tự mua ." Mạnh Yên né , tránh khỏi tay của . Người này cũng tập thành thói quen, lần nào cũng vậy.

      "Mắt thẩm mỹ của em tốt hơn ." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nịnh hót.

      Mạnh Yên liếc mắt, đồ nịnh bợ, nhưng mà trong lòng thầm thoải mái. Khẽ đắc ý ngẩng đầu lên, giọng khoe khoang, "Những việc này mắt thẩm mỹ của em có là gì chứ?"

      Ngược lại Diệp Thiên Nhiên cười to, dáng vẻ của nhóc này đáng . Cười hồi lâu mới , "Vậy thôi, mua đồ xong mời em ăn cơm, muốn ăn cái gì?"

      Vừa rồi Mạnh Yên còn bị cười trong lòng bốc lửa, nghe được câu này ánh mắt sáng lên, "Lẩu."

      Trời lạnh mà ăn lẩu là cách hưởng thụ tuyệt vời nhất, mới suy nghĩ tới chảy nước miếng.

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên cưng chiều, "Tốt, vậy chúng ta ăn món lẩu em thích nhất."

      Hai người đến cửa hàng bán đồ dùng trong nhà trong thành phố, đầu tiên chọn giường, xem hồi lâu cũng hài lòng.

      Diệp Thiên Nhiên kéo tay của chuyển tới cửa tiệm, "À, chúng ta vào cửa hàng này chuyên kinh doanh...xem chút ."

      Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn, trong ấn tượng đây là cửa tiệm rất nổi tiếng, mạng chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng mới mẻ độc đáo.

      Vào xem vòng, ánh mắt sáng lên, quả nhiên đồ dùng tệ.

      người nhân viên bán hàng mỉm cười chủ động chào đón, giọng dịu dàng nhàng giới thiệu những kiểu dáng giường khác nhau.

      Mạnh Yên vừa nghe vừa nhìn, thỉnh thoảng dừng lại nghiên cứu phen, hỏi mấy câu. vòng dạo, trong lòng có quyết định.

      Rốt cuộc nhân viên dừng giới thiệu hỏi, "Hai vị, nhìn trúng bộ nào?

      Diệp Thiên Nhiên cúi đầu , "Tiểu Yên, em quyết định ."

      Mạnh Yên chỉ vào bộ kết hợp bốn món mày vàng nhạt, "Bộ kia tệ." Giường lớn, tủ đầu giường, tủ TV và tủ treo quần áo cũng đầy đủ hết, là kiểu dáng mới nhất.

      "Mắt thẩm mỹ của tốt, bộ kia là bộ bán chạy nhất trong cửa hàng..." Ánh mắt nhân viên kia sáng lên ngừng .

      Diệp Thiên Nhiên nhíu mày dứt khoát hỏi, "Bao nhiêu tiền?" Chờ người này xong, cũng biết phải đợi tới khi nào?

      Nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, " mắc, chỉ tám ngàn tám đồng." ngờ hai người kia có vẻ lớn tuổi lắm, nhưng trong túi có tiền. may là ta uổng công giới thiệu, xem ra có thể thuận lợi buôn bán.

      "Hình như có hơi đắt." Mạnh Yên vừa nghe giá tiền này định bỏ cuộc nửa đường.

      " , đắt đâu." Nhân viên bán hàng sốt ruột bày cách, bắt đầu điên cuồng chào hàng, "Chúng tôi rất chú trọng vật liệu, đặc biệt mời nhà thiết kế bên nước ngoài về, đúng rồi là người đứng đầu..."

      "Được, ghi hóa đơn ." Diệp Thiên Nhiên có chút nhức đầu, người này quá nhiều, đến mức nước miếng sắp phun lên mặt .

      "Ai, đừng nóng vội, nên suy xét kỹ." Mạnh Yên lắc tay của khuyên can. Số tiền kia so với đồ dùng lúc này, còn rất đắt.

      " cần phải suy nghĩ nhiều, bạn học em tinh mắt, bộ này đáng giá." Nhân viên bán hàng xong hơi, đột nhiên lộ ra nụ cười mập mờ, "Hai vị là người phải ? may mắn, bạn trai lại sảng khoái như vậy."

      Mặt Mạnh Yên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, "Tôi... Chúng tôi là em." Bọn họ ràng như vậy sao? Chỉ cần ở gần nhau chút bị mọi người nhận ra, vậy người khác sao? Còn có người nhà của bạn bè nữa? Có phải cũng nhìn ra? như vậy thảm rồi. Chẳng qua đến nay hình như ai , nếu như ba biết, nhất định ngăn cản hai người bên nhau, đối với chuyện này, Mạnh Yên rất tin tưởng.

      Diệp Thiên Nhiên nghe lời này xong gương mặt tối lại.

      " em? ngại quá là tôi nhìn nhầm." Nhân viên cửa hàng khẽ khinh thường, làm gì có em nào từ đầu đến cuối nắm tay nhau? Muốn qua mặt , bọn họ còn thua xa. "Tôi ghi hóa đơn trước, chờ chút, lập tức xong ngay."

      Thừa dịp nhân viên bán hàng , Mạnh Yên lắc tay của , lấy lòng nhìn cười, "Đừng tức giận, dù thế nào người ngoài..."

      Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt, chịu cúi đầu nhìn , "Em sợ người khác biết quan hệ của chúng ta sao?"

      Mạnh Yên thấy dáng vẻ lấy lòng cũng vô dụng, trong lòng khó chịu, hất tay của ra, " bị gì vậy? phải phải giữ kín bí mật sao?" lại làm sai, sao lại có thái độ với ?

      Ngược lại cơn tức giận của Diệp Thiên Nhiên biến mất, thế, nhưng lúc nghe với người khác hai người là em, ngực của liền cảm giác thoải mái.

      Mạnh Yên len lén nhìn , thấy sắc mặt của còn đen như vậy, khỏi cười , "Được rồi, đừng tức giận, ban đầu chúng ta qua, phải An với chú Ân cũng biết sao?" Lần này hiệu quả cũng tệ lắm, sau này còn có thể dùng chiêu này. Hì hì.

      Đồ ngốc, chỉ e là hai người kia sớm biết quan hệ của hai người, chỉ ra ngoài miệng thôi, cho là có thể lừa được mọi người sao? bé ngốc!

      Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh, "Vậy cũng cần phải mực phủ nhận như vậy."

      "Ai, hai người cùng mua giường, người ta nhìn em như thế nào?" Mạnh Yên mất hứng mặt xị xuống, cũng muốn người khác nghĩ là người con dễ dãi tùy tiện sống chung trước khi kết hôn.

      ra là vậy, ngược lại nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng nở nụ cười, "Là lỗi của , cho em đánh đó."

      Mạnh Yên cố ý ngẩng cao đầu mặc kệ , "Hừ, đánh cái? Tay em đau chứ được gì."

      "Vậy..." Diệp Thiên Nhiên muốn tiếp tục lấy lòng mấy câu.

      Bị nhân viên bán hàng tới cắt lời, "Cậu bé, mời đến quầy thu ngân trả tiền."

      Hai người tranh cãi nữa, đến quầy thu ngân trả tiền nhận hóa đơn, ghi địa chỉ giao hàng, lúc này nhân viên bán hàng nhiệt tình câu ‘Hẹn lần sau trở lại’.

      Hai người tay nắm tay lại trước sau mua rất nhiều đồ, tốn số tiền lớn. dạo từ hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống, bây giờ Mạnh Yên mệt nhừ. bộ cũng tiêu hao sức lực .

      Tìm quán lẩu, trong tiệm đèn đuốc sáng choang đầu người di chuyển, đập vào mắt đều là nồi lẩu nóng hổi. Dù chưa ăn nhưng cũng cảm giác ấm áp trong lòng.

      Hai người ngồi xuống ghế gọi phần lẩu hầm xương. Mạnh Yên nhìn màu nước lẩu trắng cuồn cuộn trong nồi, mùi thơm nức mũi, tâm tình khỏi cảm thấy vui vẻ.

      "Đừng vội." Diệp Thiên Nhiên thấy dáng vẻ thèm dãi, trong lòng buồn cười, "Đợi lát nữa."

      "Em còn đói hơn ." Mạnh Yên nhìn chằm chằm nồi đảo mắt.

      "Vậy chúng ta gọi phần điểm tâm để lót bụng." Diệp Thiên Nhiên vươn tay ra muốn gọi người phục vụ.

      " muốn, em muốn ăn đồ trong nồi." Mạnh Yên bận rộn kéo tay của xuống, lúc này cũng có hứng thú với bất kỳ đồ điểm tâm gì.

      Diệp Thiên Nhiên nhìn về phía nồi lẩu , "Vậy vớt đậu hũ trước, cần nấu vẫn ăn được."

      Cũng đúng, Mạnh Yên thèm dãi nhanh chóng gắp mấy miếng đậu hũ khô chấm qua gia vị rồi bỏ vào trong miệng, nhất thời cảm thấy hồi thỏa mãn. Ăn rất ngon.

      Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, bé này chỉ có chú ý chuyện ăn. "Tuần sau công ty khai trương, em cũng đến tham gia ."

      "Tuần sau ? được." Trong miệng Mạnh Yên đầy thức ăn.

      "Tại sao?" Diệp Thiên Nhiên hiểu nhìn về phía .

      Mạnh Yên mơ hồ, " quên? Hôm đó là sinh nhật của Phương Phương."

      vỗ vỗ trán, đúng là quên, "Vậy đến lúc đó em giúp chọn món quà cho Phương Phương."

      "Được." Mạnh Yên gật đầu, hề nâng mắt lên nhìn.

      "Nhưng tuần sau chúng ta thể gặp mặt." mặt Diệp Thiên Nhiên có chút rầu rĩ, "Trước ngày khai trương rất bận rộn, phải hỗ trợ."

      Cuối cùng Mạnh Yên cũng nuốt xong thức ăn trong miệng, thuận miệng , "Thỉnh thoảng gặp cũng tốt, tránh việc ở chung chỗ nhiều phát chán."

      Diệp Thiên Nhiên nâng mắt, giọng lạnh như băng, "Em chán sao?" Nếu dám gật đầu, thế nào cũng bóp chết .

      Đôi đũa trong tay Mạnh Yên dừng chút, ngẩng đầu cẩn thận cười , "Ặc? Em chỉ ví dụ thôi."

      " thích ví dụ này." Diệp Thiên Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn , " ước gì có thể ngày ngày gặp em, em lại có lương tâm ra những lời này, khiến cho người ta đau lòng."

      Mạnh Yên cười ngây ngô mấy tiếng, "Ha ha, em... Em nhớ ."

      Diệp Thiên Nhiên nhìn hồi lâu quyết định bỏ qua cho , "Mấy ngày nay công ty nhận được vài đơn đặt hàng, tất cả mọi người rất phấn khích.”

      Mạnh Yên nghiêm túc ngồi thẳng, "Trời lạnh có thể làm được sao?" Đây là việc quan trọng, nghe ngóng nghĩ cách là trách nhiệm của .

      "Có thể được, có thể . Mà họ bắt đầu làm việc được mấy ngày."

      "Chưa tới hai tháng nữa tới lễ mừng năm mới." Mạnh Yên có chút ảo não nhíu mày, "Ban đầu chúng ta định đợi đến mùa xuân mới bắt đầu." Lúc này khai trương có chút đúng lúc.

      " nhất thời quên việc này, nhưng mà cũng sao." Diệp Thiên Nhiên sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng nghĩ đến phương án giải quyết, "Bọn họ muốn trở về quê ăn mừng chúng ta chi tiền vé, muốn trở về chúng ta đưa phí mừng năm mới."
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50 :
      Editor : Lam Lam

      Trong giọng của Mạnh Ngọc Cương mang theo trách cứ, "Thiên Nhiên, chú phản đối tụi con chơi, nhưng cũng nên chú ý thời gian, đến lúc trời tối mịt như thế những người lớn làm sao yên tâm?"

      "Chú Mạnh, con xin lỗi." Diệp Thiên Nhiên dám gì, vẻ mặt cung kính.

      Mạnh Ngọc Cương nhìn bọn họ hồi lâu, nghiêm mặt , " có có lần sau, còn như vậy chú cũng cho phép Tiểu Yên chơi."

      "Ba ba." Mạnh Yên sợ hãi gọi.

      Mạnh Ngọc Cương phất tay cái, "Thiên Nhiên mau trở về , trời lạnh như thế này trở về nhà nghỉ ngơi, cám ơn con đưa Tiểu Yên trở về." Mặc dù có vẻ khách khí, nhưng sao lại nghe có vẻ tức giận?

      " cần cần, chú Mạnh, con về trước." Diệp Thiên Nhiên bất an, dưới thúc giục liên tục của Mạnh Ngọc Cương nhanh chóng rời . Ngay cả nhìn Mạnh Yên cũng dám, chỉ sợ Mạnh Ngọc Cương nổi giận.

      Mạnh Yên dám nhìn bóng lưng Diệp Thiên Nhiên rời , ngẩng đầu nhìn ông cười , "Ba ba, chúng ta về nhà , mẹ đâu rồi?"

      Mạnh Ngọc Cương quở trách, "Mẹ xem TV chờ con, con..."

      Mạnh Yên đau đầu, "Dạ con biết rồi, lần sau con về nhà sớm." nghĩ tới phạm sai lầm, bình thường Chủ nhật cha mẹ bận rộn phải đến đêm hôm khuya khoắc mới về nhà, vốn tưởng rằng hôm nay cha mẹ về nhà nghỉ ngơi sớm như vậy...

      "Con... Mấy ngày nay con chơi với Thiên Nhiên sao?" Giọng Mạnh Ngọc Cương có hơi do dự.

      "Chẳng qua là thỉnh thoảng, có lúc bọn con hẹn bạn bè cùng, có lúc cùng Giang Vũ và Phương Phương chơi." Mạnh Yên đè xuống lồng ngực đập thình thịch, hết sức tự nhiên , "Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật của Phương Phương, tụi con hẹn cùng nhau ăn mừng."

      Mạnh Ngọc Cương ràng thở phào nhõm, "Đúng rồi, hình như sinh nhật Phương Phương là ngày 29/10 này, vậy còn sớm nhỉ." Trong thôn Mạnh Ngọc Cương đều nhớ sinh nhật của mấy đứa trẻ bằng tuổi Mạnh Yên.

      Mạnh Yên gãi gãi đầu, "Sinh nhật bạn ấy là ngày dương lịch, bọn con biết xem ngày lịch thế nào."

      Mạnh Ngọc Cương khẽ trách, "Ngốc quá, ngày lịch phải có lịch sao?"

      Mạnh Yên kéo cánh tay của ông, "Từ từ cũng quen mà, năm nào cũng tổ chức sinh nhật ngày này tháng mười dương lịch, ai còn để ý lịch chứ?"

      "Theo nếp cũ tính lịch, cái đó mới đúng." Mạnh Ngọc Cương hiếm khi thấy con có chỗ khó hiểu nên khoe khoang mấy câu.

      Gương mặt Mạnh Yên sùng bái, "Ba ba là lợi hại, ngay cả việc này cũng hiểu, mau cho con nghe, xem cái này thế nào ?"

      Đề tài thành công gây thu hút, Mạnh Ngọc Cương hăng hái bừng bừng giải thích việc chuyển đổi ngày lịch và dương lịch.

      Mạnh Yên thầm thở phào nhõm, dọa chết người. biết cha có thấy gì ? Chẳng qua bọn họ chỉ nắm tay, ánh đèn lại mờ mờ, có thể thấy gì. Cũng biết trong lòng cha có hoài nghi điều gì ?

      Ngày sinh nhật của Phương Phương, thời tiết đẹp, ánh nắng rực rỡ.

      Mạnh Yên diện đồ xong đúng hẹn đến nhà họ Giang tập hợp với nhóm Phương Phương.

      Vừa vào cửa, chỉ thấy Phương Phương và Giang Vũ bận rộn vây quanh, đất có rất nhiều rau dưa, bàn cơm còn đặt mấy món ăn.

      "Các cậu tự nấu ăn sao sao?" Mạnh Yên cởi áo khoác màu hồng nhạt treo trong tủ treo quần áo màu đen, lộ ra áo lông dê màu trắng như tuyết. nghĩ là đến tiệm ăn cơm.

      Phương Phương nâng lên khuôn mặt tươi cười, "Tiểu Yên, hôm nay sinh nhật của tớ, có mời mấy người bạn cùng lớp đến nhà."

      "Cũng được, muốn tớ giúp cái gì?" Mạnh Yên xoắn tay áo muốn giúp đỡ.

      Phương Phương nhìn ăn bận quần áo xinh đẹp, khỏi lắc đầu cười , " cần, trong phòng tớ có rất nhiều tạp chí, cậu xem ." Mặc đồ đẹp mà còn làm việc dơ mất. Huống chi Mạnh Yên còn giỏi làm mấy việc này, nhiều khi còn làm trở ngại.

      "Tớ cũng thể ăn ." Mạnh Yên kiên quyết đồng ý, "Nếu để tớ giúp gì đó?"

      "Cậu giúp cũng được nhưng cậu mà gây phiền hà cho tớ bó tay." Phương Phương cười nheo mắt.

      Bị khinh thường, thương tâm. Mạnh Yên ngồi xổm người xuống kéo tay Phương Phương, "Khỏi cần, cậu phân biệt đối xử."

      "Được rồi, đừng giỡn nữa." Phương Phương dựng thẳng cờ đầu hàng, "Cậu ngồi canh điện thoại , mấy người ... bạn học kia chưa từng tới nhà tớ, có thể tìm được, tớ có đưa số điện thoại cho họ, có lẽ họ gọi điện thoại tới đây hỏi."

      "OK." Lúc này Mạnh Yên được an ủi, cũng có ích, dù phân công công việc khác nhau mọi người hiểu là được. Rót ly nước nóng rồi ôm vào trong lòng, bàn trà đặt tờ báo, từ từ nhâm nhi.

      Nhâm nhi hồi lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên "Reng reng reng", Mạnh Yên tiện tay nhận nghe, "Xin chào, xin hỏi tìm ai?"

      "Đây là nhà của Lâm Phương Phương sao?" giọng con trai dễ nghe vang lên.

      "Đúng rồi, muốn tìm cậu ấy sao?" Mạnh Yên nhanh chóng suy nghĩ, tại sao có nam sinh tìm Phương Phương nhỉ? Hình như nghe Phương Phương có bạn trai."Cậu ấy ở trong phòng bếp tôi gọi cậu ấy nghe điện thoại nhé."

      " cần, bọn tớ đến trạm xe huyện thành, cậu có thể chỉ đường ?" Giọng nam sinh kia rất ôn hòa. d/d/l/q/d

      Mạnh Yên chợt hiểu ra, đây là bạn mà Phương Phương mời đến, còn là nam sinh sao? “Dĩ nhiên có thể." Sau đó từ từ chỉ cho cậu ta, ven đường có dấu hiệu gì, cho đến khi cậu nhớ mới thôi.

      Cúp điện thoại, Mạnh Yên tới dựa vào cửa phòng bếp, "Phương Phương, cậu mời nam sinh tới sao?" Hiếm khi thấy bạn như vậy, là Phương Phương chưa bao giờ qua lại với bất kỳ nam sinh nào.

      "Đúng, có ba người." Gương mặt Phương Phương hơi đỏ, "Bọn họ gọi điện thoại tới đây?"

      "Ừ, tớ cho bọn họ biết đường như thế nào." Mạnh Yên tiến tới khẽ hỏi, "Nhưng mà bọn họ chỉ là bạn học?"

      Phương Phương thẹn quá thành giận, mặt đỏ ửng, "Tiểu Yên, cậu nghĩ bậy gì vậy? Đương nhiên là bạn học."

      "À." Mạnh Yên kéo dài giọng rồi cười hề hề. Đúng là có tình ý!

      "Tiểu Yên, giúp tớ cầm thức ăn." Phương Phương đưa món ăn cho .

      Ơ, thẹn quá thành giận, Mạnh Yên lại càng cười vui vẻ, nhịn được nháy mắt với Giang Vũ, ngờ cậu lại nghiêm mặt để ý tới . Ơ, sao vậy? đâu có làm gì?

      Bên ngoài có người gõ cửa, Phương Phương chạy ra mở cửa, ba người con trai bốn , mặc đồ thời thượng, mà cũng khó trách, học chuyên ngành nên vậy.

      Phương Phương mời bọn họ vào nhà, nhiệt tình gọi bọn họ ngồi xuống uống trà ăn đồ vặt. Mấy người nhìn qua vô cùng quen thuộc, cười cười toe toét.

      "Hai bạn này là? Giới thiệu chút ." người nữ sinh nhất, phát Mạnh Yên và Giang Vũ đứng ở cửa phòng bếp.

      Lâm Phương Phương tự nhiên hào phóng vẫy bọn họ đến rồi giới thiệu lần.

      Giang Vũ và Mạnh Yên ăn mặc khác ngày thường, dung mạo cũng tương đối xuất sắc, những người đó cũng xem thường bọn họ, rất nhiệt tình với bọn họ.

      Mạnh Yên chỉ mím môi mỉm cười, cũng nhiều. tỉ mỉ lưu ý đôi mắt Phương Phương, Phương Phương từ đầu đến cuối len lén nhìn người nam sinh.

      Điều này làm cho Mạnh Yên khỏi quan sát nam sinh kia, da trắng, cười lên khóe miệng xuất hai lúm đồng tiền, nam sinh nhã nhặn thanh thú, nghĩ tới Phương Phương thích con trai như vậy.

      Nhưng mà vẻ mặt nam sinh kia có gì khác thường, thái độ cũng bình đẳng với nữ sinh khác, nhìn ra có chỗ đặc biệt nào với Phương Phương.

      Lúc quan sát đồng thời cũng để ý quà tặng của mấy người bạn học kia, Mạnh Yên vừa nhìn lại, ngất, rất nhiều loại vải vóc, cực kỳ thực tế, cũng mở rộng tầm mắt.

      Mạnh Yên ở bên cạnh nhìn la to mở ra mở ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người khác tặng quà sinh nhật thế này.

      Phương Phương phấn khích sờ sờ, thỉnh thoảng đoán tên loại vải vóc. Đoán đúng mọi người cười to, đoán sai mọi người ồn ào, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

      Mạnh Yên thấy mình chen vào được quay đầu nhìn thấy Giang Vũ len lén vào phòng bếp, cũng theo.

      "Tớ cũng đến giúp tay."

      Giang Vũ thấy vào sau, giống như có chút thất vọng, "Đồ ăn cũng có gì nhiều, chờ canh nấu xong có thể ăn cơm, cậu lên đó chơi đùa với bọn họ ."

      "Tớ quen bọn họ, cũng có tiếng chung với họ." Mạnh Yên sao cả nhún vai cái, thỉnh thoảng bị người lạnh nhạt cũng có gì.

      "Tiếng chung?" Giang Vũ khó hiểu hỏi.

      "Đúng, có tiếng chung làm sao chuyện được?" Tầm mắt Mạnh Yên lơ đãng rơi vào mặt cậu, trong lòng hoảng hốt, "Sao vậy? Sắc mặt của cậu khó coi, có phải là thoải mái ?"


      Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác

      Chương 50 tiếp theo

      những món ăn này đều do cậu nấu?" nữ sinh gương mặt hớn hở nhìn chằm chằm thức ăn, "Bọn tớ phải nếm mới được, cũng biết có hợp khẩu vị ?"

      "Đừng xem thường, những món này tớ nấu từ ." Mồm miệng Phương Phương lưu loát phản kích, "Các cậu làm sao so được, chưa động ngón tay vào bếp nữa."

      "Hừ." nam sinh liếc cái.

      "Nếm thử món sở trường tôm chiên của tớ ." Phương Phương nhiệt tình, chu đáo cầm đũa gắp thức ăn giúp bọn họ.

      Mạnh Yên yên lòng ăn cơm, tầm mắt vẫn chăm chú vào cổng.

      Phương Phương chú ý tới người bên cạnh thờ ơ, "Tiểu Yên ăn , sao vậy? hợp khẩu vị của cậu? Những món này đều là món cậu thích ăn!"

      " phải vậy." Mạnh Yên lo lắng nhìn về phía , "Tớ xem sao Tiểu Vũ chưa trở về?"

      "Đúng vậy, cậu tớ cũng quên." Phương Phương vỗ vỗ trán, "Tiểu Vũ chạy xe đạp . Cũng lâu rồi, nãy giờ cũng có thể mấy chuyến, biết cậu ấy làm gì? Tớ nhắc nhở cậu ấy sớm rồi trở lại."

      Giọng Mạnh Yên buồn buồn, "Hình như cậu ấy khỏe."

      "A? Cậu biết à?" Phương Phương ngừng rầu rĩ, "Ai da, thoải mái sao ?" Sớm biết cậu khỏe cũng nên để cho cậu đưa thức ăn.

      Mạnh Yên ngừng nhớ lại sắc mặt Giang Vũ vừa rồi, cảm giác mình để sót gì đó, "Có thể sợ cậu mất hứng."

      Vừa như thế, Phương Phương bắt đầu khẩn trương, "Ngu ngốc, cậu ấy xảy ra chuyện chứ?"

      Mạnh Yên cũng có chút bất an, "Chắc đâu."

      Phương Phương đứng ngồi yên, bỗng nhiên đứng dậy, " được, tớ tìm cậu ấy."

      "Này." Mạnh Yên kéo tay , "Cậu rồi còn khách của cậu ai tiếp đón?"

      "Cậu tiếp đón giúp tớ." Giờ phút này lòng Phương Phương như lửa đốt, ước gì lập tức chạy ra tìm cậu.

      Mạnh Yên suy nghĩ chút, "Hay là tớ tìm, tớ quen những bạn học của cậu." Dù sao để Phương Phương ở lại cũng thích hợp hơn.

      Phương Phương nhìn những bạn học kia, gật đầu , "Cũng được, có chuyện gì gọi điện thoại về." Quả cũng bất tiện khi bỏ họ ở lại. Bọn họ có ý tốt đến mừng sinh nhật, cũng thể để ý tới họ, bỏ lại bọn họ tự mình ra ngoài. Như vậy làm sao ăn !

      Mạnh Yên đồng ý, đứng dậy theo chân bọn họ lên tiếng chào, rồi mặc áo khoác ra ngoài tìm.

      Nhưng đến cửa hàng vải, ông nội Giang Vũ sớm về, có thể đường về nhìn thấy?

      Mạnh Yên muốn để cho ông lo lắng, cười gật đầu với ông.

      Rời khỏi tiệm vải, Mạnh Yên cau mày, từ từ đường hướng ngược lại. hợp lý chút nào, suốt đường thấy bóng người Giang Vũ, tại sao vậy?

      Đột nhiên trước mắt thoáng qua bóng người, Mạnh Yên chạy tới gọi, "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ."

      Người dắt xe đạp trước mặt ngừng lại, quay đầu quả nhiên là Giang Vũ.

      Mạnh Yên thấy cậu bình an vô , trong lòng tức giận, "Cậu sao vậy? tới lui đường làm gì? phải nhanh về nhà rồi sao?”

      Gương mặt Giang Vũ có biểu cảm gì mở miệng, "Tớ quen mấy người đó lại đói bụng." Trong giọng lại có tia buồn bực và chán ghét.

      "Nhưng bọn tớ lo lắng cho cậu." Mạnh Yên hung hăng nhìn chằm chằm cậu. Cậu sao vậy?

      Giang Vũ có chút nhịn được, "Có thể có chuyện gì? Tớ cũng lớn rồi.”

      Mạnh Yên liên tục trừng mắt, nhưng người nọ có phản ứng, có chút nổi giận,”Cậu... Quên , tớ đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm ."

      Bước chân Giang Vũ bất động, "Tớ còn muốn dạo, cậu về trước ăn cơm ."

      Mạnh Yên nhìn cậu từ đầu đến chân, càng nhìn càng cảm thấy có gì đúng, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu cảm thấy hành động của mình rất khó hiểu sao?"

      "Có chuyện gì đâu?" Ánh mắt Giang Vũ né tránh, dám nhìn thẳng vào mắt của , "Có thể do cậu đói bụng nên thấy ảo giác thôi.”

      Mạnh Yên nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên đổi đề tài, "Cậu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Phương Phương?"

      hiểu rất tính tình của Giang Vũ, ra sức hỏi là vô dụng. Vẫn nên vòng vèo, thừa dịp cậu chú ý dò xét phen.

      Giang Vũ thở phào nhõm, "Quà tớ chọn có lẽ cậu ấy thích."

      "Sao vậy? Cậu hiểu cậu ấy thế sao." Mạnh Yên vừa vừa kéo cánh tay của cậu vào trong nhà. Bất kể trong lòng cậu nghĩ như thế nào, trời lạnh như thế này có hứng thú cùng cậu dạo. Có chuyện gì về nhà hãy .

      Giang Vũ có biện pháp mạnh đành thôi, thể làm gì khác hơn là để kéo về nhà..

      Lâm Phương Phương lo lắng chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ trở lại trong lòng thở phào nhõm, trách Giang Vũ mấy câu, rồi bới cơm giúp bọn họ.

      Giang Vũ tiếng nào nhận lấy chén cúi đầu ăn.

      Mạnh Yên ăn đồ ăn trong chén của mình, trong lòng ngừng suy nghĩ, rốt cuộc cậu ấy vì chuyện gì mà thay đổi như vậy, chẳng lẽ là... Ánh sáng chợt lóe, Mạnh Yên thể tin tầm mắt của Giang Vũ cứ lởn vởn người của Phương Phương, thể nào?
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      " có, có thể tối hôm qua ngủ ngon." Giang Vũ xoay người múc đồ ăn.

      "Ra vậy à, chờ ăn xong cơm trưa cậu ngủ giấc." Mạnh Yên cũng sinh nghi, thuận tay nhận lấy cái khay, "Đúng rồi, cơm trưa của ông nội sao?" Vợ chồng Giang Hải Thiên vốn bận rộn cần phải để ý đến bọn họ, bà nội và ông nội ở trong tiệm, cũng ăn cơm trưa.

      "Tớ đem cho họ, cậu đừng lo những việc này." Giang Vũ nghe đến khóe miệng khẽ cong, "Ngược lại họ trở lại, cậu nhớ ấy sao?"

      " bậy bạ gì đấy?" Mạnh Yên chợt nghe vậy, mặt đỏ lên. Đáng ghét, chẳng lẽ thể tiếp tục giả bộ ngu ngơ sao? Đột nhiên lại lật tẩy?

      Giang Vũ hiếm khi lời sâu xa, phù hợp với tuổi của cậu, "Hai người thích nhau là duyên phận, cậu cần phải quý trọng."

      Mạnh Yên nghi ngờ, "Tiểu Vũ, cậu sao vậy? Sao lại những điều khó hiểu thế?"

      Giang Vũ cũng trả lời, chỉ chỉ bên ngoài, "Bưng thức ăn ra ngoài ."

      Mạnh Yên yên lòng nhìn cậu mấy lần, đặt thức ăn lên khay rồi bưng ra ngoài.

      Lâm Phương Phương đắm chìm trong vui sướng, phấn khởi chuyện ngừng.

      nam sinh tên là Đường Tiểu Thiên, thấy Mạnh Yên tới đây, nhanh chóng nhận lấy khay, "Tớ giúp cậu."

      "Cảm ơn." Mạnh Yên lịch đáp.

      Giọng Đường Tiểu Thiên khẳng định, "Lúc nãy là cậu nghe điện thoại?"

      Mạnh Yên mỉm cười quan sát cậu, "Đúng, cậu cũng nghe rất cẩn thận, lập tức tìm được chỗ này."

      Đường Tiểu Thiên có chút ngại ngùng gãi đầu, " ra chỗ này khó tìm, chỉ là nhà nào cũng giống nhau, bọn tớ phân biệt được."

      Từ trạm xe đến nhà họ Giang, là đường xi măng, chỉ có mười mấy phút. Chẳng qua là nhiều người xây nhà kiểu giống nhau.

      Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, "Các cậu là bạn học cùng lớp của Phương Phương? Dường như quan hệ tệ."

      Đường Tiểu Thiên tốt bụng giải thích, "Lần trước bọn tớ cùng nhau thi đấu nên biết nhau, chia cùng nhóm, cho nên khá thân."

      "Thi đấu?" Mạnh Yên đột nhiên nghĩ tới, "Là cuộc thi so tài của học sinh mới? Nghe mọi người thắng."

      "Đúng, là cuộc thi của tân sinh. Cũng có gì, chẳng qua là thi tài kiến thức sơ đẳng." Đường Tiểu Thiên có chút kinh ngạc lại hiểu trường học của bọn họ, nhưng đảo mắt vừa nghĩ, bọn họ là bạn thân lớn lên từ , Lâm Phương Phương hoàn toàn có thể cho Mạnh Yên nghe.

      "Vậy là giỏi rồi, Phương Phương học trường này đúng rồi." Mạnh Yên biết trường học của bọn họ mỗi năm tổ chức thi, thuận tiện kiểm tra kết quả học tập.

      Đường Tiểu Thiên nhìn hồi lâu, đột nhiên cười , " phải cậu là người chọn trường học giúp cậu ấy chứ?"

      "Cậu cũng biết?" Mạnh Yên nghĩ tới Phương Phương kể chuyện này cho nam sinh trước mặt nghe, "Đúng, tớ chọn giúp ấy, trong lòng còn có chút bất an, chỉ sợ chọn sai trường giúp cậu ấy." d#d^l*q)d

      "Sao lại vậy được? Trường học của bọn tớ tốt vô cùng." Đường Tiểu Thiên cười, lộ ra lúm đồng tiền , "Cậu ấy nhắc đến cậu trước mặt bọn tớ, thành tích cậu rất tốt, tương lai cực kỳ triển vọng."

      "Ha ha" Mạnh Yên nhịn cười được, lời này quá khoa trương. "Đây chỉ là cậu ấy hơi quá, đúng đâu."

      "Sao vậy được? Lâm Phương Phương là bạn học rất thành ." Đường Tiểu Thiên nghiêm trang mở miệng, nhìn qua tính tình người này rất tốt.

      "Tình cảm của bọn tớ luôn luôn rất tốt, cho nên khó tránh lời của cậu ấy công bằng."

      Giọng Phương Phương truyền tới, cắt đứt cuộc chuyện của hai người, "Ai, hai người gì đó? lâu rồi thức ăn cũng lạnh hết."

      Mạnh Yên mới phát bàn bày xong thức ăn tràn ngập mùi thơm, tràn đầy bàn.

      Phương Phương gọi mọi người ngồi xuống.

      "Lâm Phương Phương,
      [​IMG]
      thuyt, KisaragiYue, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51
      Editor : Lam Lam

      Sôi nổi suốt ngày, mới tiễn những người đó về.

      Lúc gần Đường Tiểu Thiên rất nhiệt tình mời Mạnh Yên đến trường học của bọn họ chơi, khiến mấy người nữ sinh kia nhìn chằm chằm.

      Đầu Mạnh Yên đầy hắc tuyến, bạn học này quá khách khí, bọn họ cũng chỉ mấy câu thôi, mà nhiệt tình như vậy sao? Ngược lại khiến cả người được tự nhiên.

      Phương Phương thu dọn thức ăn và canh còn dư xong, kéo Mạnh Yên đến phòng , "Tiểu Yên, hai cậu có vẻ rất đẹp đôi?"

      Mạnh Yên nghe lời này, lập tức hiểu được.
      "Đùa gìthế? Tớ chỉ có mấy câu với cậy ta, chẳng qua là cậu ta thân thiện.”

      Trọng giọng Phương Phương có chút chua xót, “Vậy sao? Trong trường học cậu ấy rất nổi bật, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” “Tớ có hứng thú với cậu ta.” Mạnh Yên dứt khoát trả lời, có Diệp Thiên Nhiên, cũng có hứng thú với những nam sinh khác.

      sao?” Phương Phương phấn chấn chút, lại ảm đạm “ ra cậu thích cậu ấy cũng sao, cậu ấy còn chưa có bạn !”

      Mạnh Yên xinh đẹp như vậy thông minh như vậy, phần lớn nam sinh cũng chọn thích nhỉ, Phương Phương thầm nghĩ, ê ẩm trong lòng.

      “Tớ thích kiểu nam sinh như vậy.” Mạnh Yên bĩu môi, sao lại ghép đôi hai người bọn họ chứ? Nếu Diệp Thiên Nhiên biết lại ghen “Cậu thích cậu ta?”

      có… có.” Gương mặt Phương Phương đỏ bừng, ấp úng “Ai tớ thích cậu ta?”

      Mạnh Yên nhìn chằm chằm hồi lâu “Hoảng cái gì? Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Mối tình đầu của Phương Phương, chuyện như vậy cũng dám thẳng, chỉ dám che giấu, len lén ngưỡng mộ nhìn nam sinh trong lòng.

      “Cậu làm tớ giật mình.” Phương Phương thở phào nhõm.

      Mạnh Yên lộ ra nụ cười “Chột dạ?”

      Phương Phương dám nhìn mặt , trực tiếp quay đầu “Tiểu Yên, cậu lại lung tung, để ý tới cậu nữa.”

      để ý tới để ý.” Mạnh Yên nghịch ngợm vỗ vỗ túi “Quà sinh nhật cũng cần?”

      Phương Phương sốt ruột, nhanh chóng quay mặt sang, “Đừng nhảm, mau đưa đây.”

      Mạnh Yên lấy hộp gấm đỏ thẫm trong túi ra “Đây là quà tớ và họ chọn cho cậu, ấy có chuyện đến được nên nhờ tớ chọn giúp cậu.”

      Ánh mắt Phương Phương chăm chú nhìn hộp gấm, mở ra vừa nhìn hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng “Này… đây là dây chuyền bằng bạc, sao hai người biết tớ thích cái này?”

      “Đoán.” Mạnh Yên cười híp mắt mở miệng “Đeo thử .”

      Nhưng ra là lần trước Phương Phương và cùng nhau dạo phố, tham quan tiệm trang sức hồi lâu, trong miệng càu nhàu cổ áo thấp trống trơn khó coi.

      Phương Phương vui mừng hỏi nữa, đeo xong chạy đến trước gương trang điểm nhìn hồi lâu “ phải rất đắt sao?”

      “Cậu thích là tốt rồi.” Khóe miệng Mạnh Yên mỉm cười nằm lỳ ở giường nhìn khoe khoang.

      “Tớ rất thích, cám ơn Tiểu .” Phương Phương thích ngừng vuốt dây chuyền “Dĩ nhiên lần sau gặp được họ chính miệng cảm ơn .”

      “Đừng nhìn nữa.” Mạnh Yên thấy vẫn còn nhìn, khỏi liếc mắt, đúng là con ! Lúc nào cũng thích trang sức điên cuồng ở bất kì độ tuổi nào “Tiểu Vũ tặng cậu cái gì?”

      “Cậu ấy có tặng cho tớ.” Phương Phương thắc mắc nhìn sang “Nhưng mà cũng sao, đều là người nhà cần phải khách sáo như thế.”

      có tặng cho cậu?” Mạnh Yên ngây ngẩn cả người, phải là Giang Vũ chuẩn bị rồi sao?

      “Chuyện này cũng có gì.” Phương Phương cầm gương đầu giường vẫn nhìn tới nhìn lui như cũ.

      Mạnh Yên do dự hồi lâu “Phương Phương, cậu và Giang Vũ sao chứ?”

      có.” Phương Phương đặt gương xuống “Sao vậy? Mối quan hệ của bọn tớ cũng tệ.”

      Mạnh Yên đảo mắt “Cậu ấy… gì kỳ lạ chứ?” Chẳng lẽ bày tỏ gì?

      “Cậu ấy vẫn bình thường.” mặt Phương Phương tràn đầy vẻ khó hiểu “ gì đến kỳ lạ, Tiểu Yên cậu mới đó.”

      Môi Mạnh Yên giật giật, gì nữa, chuyện như vậy chẳng qua suy đoán mà thôi. Vả lại chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai người, chứ đừng chi người khác xem vào. Máy nhắn tin BP trong túi ngừng rung lên, lấy ra xem, là Diệp Thiên Nhiên.

      “Tiểu Yên, ai tìm cậu vậy?” Phương Phương đến gần hỏi.

      “Là họ.” Ở trước mặt người khác, vẫn gọi như cũ. Thử nghĩ xem nếu đột nhiên thay đổi xưng hô, nhất định khiến người khác nghi ngờ.

      “Cậu giúp tớ cảm ơn ấy.”

      Mạnh Yên cười đồng ý, tạm biệt Giang Vũ rồi về nhà, về đến cửa thấy ai trong nhà, cầm điện thoại lên gọi.

      Diệp Thiên Nhiên kể liên hồi cảnh tượng hôm nay công ty khai trương náo nhiệt thế nào, còn có phúc được thấy.

      Mạnh Yên cũng để ý tới lời tiếc nuối của , kể chuyện xảy ra hôm nay, đặc biệt còn nhắc chuyện thái độ của Giang Vũ.

      Diệp Thiên Nhiên ràng rất kinh ngạc “Ý em là… Tiểu Vũ thích Phương Phương?”

      “Đúng vậy.”

      Diệp Thiên Nhiên nổi giận “Sao có thể chứ? là hồ đồ.”

      Mạnh Yên vui “Tại sao thể, Phương Phương rất kém cỏi sao?”

      Diệp Thiên Nhiên vội vàng giải thích “ có ý này, mà là bọn họ là em.” Đây phải là loạn luân sao?

      “Cái gì?” Mạnh Yên cảm thấy có vấn đề gì, “Bọn họ có quan hệ ruột thị, ở chung chỗ cũng là có thể.”

      Diệp Thiên Nhiên phản đối “Bọn họ sống chung nhiều năm như vậy, trong mắt mọi người, bọn họ là em.” Cho nên trở thành người lại được, khiến mọi người cảm thấy có gì đó đúng.

      là gười cổ hủ?” Mạnh Yên tức giận hét to trong điện thoại “Chỉ cần hai người lòng thích, có chuyện gì là thể.”

      "Em. . . Quên ." Diệp Thiên Nhiên xoa xoa lỗ tai, hét to như vậy, lỗ tai cũng muốn điếc. "Dù sao Phương Phương có tình cảm với Tiểu Vũ, chuyện này đến đây chấm dứt. nghĩ Tiểu Vũ cũng muốn người khác biết chuyện này." Chuyện này xem như quên , bọn họ cần vì chuyện như vậy mà ầm ĩ. "Em ." Mạnh Yên vội vàng đồng ý giữ bí mật, chuyện này truyền ra ảnh hưởng tốt, huống chi Giang Vũ học trung học, thể phân tâm. Hoặc ví dụ Giang Vũ chậmchạp chịu bày tỏ cũng vì nguyên nhân này .

      “Đừng chuyện người khác nữa.” Diệp Thiên Nhiên sang chuyện khác “Chú Mạnh có nhắc lại chuyện hôm đó ?” Mặc dù Mạnh Yên kể, nhưng vẫn có chút yên lòng.

      có, ba em bận rộn đến mức thấy bóng dáng, buổi sáng ba em ra ngoài, em ngủ thiếp ba còn chưa trở về. Hoàn toàn gặp mặt.” Mạnh Yên suy nghĩ về phương diện kia, rất lạc quan “Có thể ba em thấy.”

      “Vậy tốt.” Diệp Thiên Nhiên như thế, trong lòng lại lướt qua tia lo lắng, nếu như Mạnh Ngọc Cương làm chuyện này, cũng có thể tranh thủ, nhân cơ hội này công khai quan hệ với Mạnh Yên cho hai nhà họ Mạnh và Giang biết. Hôm nay như vậy lại chỉ có thể lén lén lút lút, thể quang minh chính đại nhau.

      Mạnh Yên hớn hở “Cuối tuần em mang đồ ăn mẹ nấu cho ăn.”

      “Mang nhiều chút.” Diệp Thiên Nhiên thèm thuồng, đồ ăn Lý Thiến nấu có hương vị ở nhà ngon hơn đồ ăn trong tiệm cơm.

      “Da mặt dày.” Mạnh Yên giễu cợt .

      Diệp Thiên Nhiên đỏ mặt chút nào, hùng hồn , “Cha mẹ vợ nấu đồ ăn cho con rể ăn là chuyện hiển nhiên.”

      .. . biết xấu hổ.” Ngược lại khiến mặt Mạnh Yên đỏ bừng.

      Bên đầu điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của , chọc Mạnh Yên tức giận.

      Mùa xuân lúc Diệp Thiên Nhiên trở về nhà mừng năm mới, khiến Mạnh Yên buồn rầu mấy ngày, nhưng có Phương Phương và Giang Vũ làm bạn rất nhanh khôi phục tâm tình vùi đầu vào nghiệp điên cuồng ăn uống.

      Giang Vũ cũng có gì khác thường, giống như thái độ ngày hôm đó là giấc mơ, tỉnh lại có dấu vết gì.

      Thấy cậu như vậy, Mạnh Yên lại cảm thấy may mắ lần trước mình nhiều chuyện, nếu hôm nay rất khó coi.

      Năm nay là lần đầu tiên cả nhà Mạnh Yên về quê, Lý Thiến đỡ lo ít, cần tốn tâm tư chuẩn bị quà tặng.

      Về phần Mạnh Ngọc Cương len lén trở về nhà, mua chút thuốc bổ cho bà nội, Lý Thiến cũng làm như biết mở mắt nhắm mắt.

      Giao thừa, nhà họ Giang và nhà họ Mạnh đến khách sạn thuê phòng lớn, cùng nhau mừng năm mới.

      Đồ ăn rất phong phú, đều là món ăn hiếm khi được ăn, Giang Hải Thiên gắp cho mỗi người phần bào ngư, nhưng Mạnh Yên ăn chưa cảm thấy có mùi vị gì, hỏi những người khác, bọn họ cũng mờ mịt. Chẳng qua cũng coi như mở rộng tầm mắt, sau này có người tới bào ngư, cũng có thể hời hợt câu “Tớ cũng ăn rồi, nhưng mà cũng có gì ngon.”

      Mạnh Yên lại cảm thấy hứng thú với món Phật nhảy tường, từng đọc qua sách vở, lần này cần phải thử mới được, trước nhấp hớp canh, quả nhiên tràn ngập mùi thơm.

      “Ăn ngon ?” gương mặt Lý Thiến đầy vẻ dịu dàng, chưa từng thấy con vui vẻ mừng năm mới như vậy.

      Mạnh Yên nhịn được gật đầu, chỉ lo vùi đầu ăn.

      Lý Thiến khỏi cười, múc đầy chén cho con .

      “Mẹ, mẹ cũng ăn .” Cuối cùng Mạnh Yên cũng ngẩng đầu lên khỏi chén.

      “Mẹ thích ăn rau.” Lý Thiến khẽ lắc đầu.

      “Nếm thử mùi vị chút, ăn rất ngon.” Mạnh Yên khỏi khuyên nhủ, “Ở nhà để làm được món này dễ, chỉ có thể nếm thử ở khách sạn thôi.”

      “Thích ăn nhiều chút, lần sau lại dẫn con đến đây.” Lý Thiến thấy con thích, trong lòng cũng vui vẻ.

      “Cảm ơn mẹ.” Tâm tình Mạnh Yên cực kỳ tốt, cần phải ăn bữa cơm chán ngắt với bà nội và nhà bác cả, ăn món gì ngon cũng đến lượt mình. Còn phải nghe bọn họ mỉa mai, vậy hành hạ. Hôm nay rốt cuộc cũng thoát khỏi, tốt quá, có thể ăn cơm với người nhà và bạn bè mình thích, là tốt!

      bàn lớn vừa ăn vừa cười, tâm tình cũng rất vui vẻ. Ông nội Giang cũng phá lệcùng con trai và Mạnh Ngọc Cương uống mấy ly rượu nho, uống đến mức mặt đỏ ửng.

      Mà mẹ Phương Phương gắp thức ăn giúp bà nội Giang, khí hòa thuận.

      Ăn xong, người lớn vẫn còn uống rượu, ba đứa bé ngôi yên nằm sấp đến cửa sổ nhìn cảnh đêm. Bên ngoài pháo hoa chung quanh tản ra, lộng lẫy vô cùng, đẹp tả xiết.

      “Mau nhìn bên đó.” Phương Phương vui mừng kêu lên.

      đóa pháo hoa trung hóa thành đám mây nhiều màu, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

      đẹp.” Mạnh Yên nhìn ngây người, trong miệng tự lẩm bẩm. Máy BP trong túi lại rung lên, đút tay vào túi nhanh, chợt dừng lại động tác, liếc nhìn mọi người xung quanh. Lấy cớ đến phòng vệ sinh chạy ra khỏi phòng bao.

      Trong tin nhắn chỉ có tám chữ: Năm mới vui vẻ, rất nhớ em.

      Trong lúc đó, tất cả rực rỡ phồn hoa đột nhiên có tiếc nuối, Mạnh Yên cảm giác lòng mình trống rỗng, có người mình bên cạnh, thể cùng nhau xem pháo hoa.

      trả lời lại 10 chữ: Em chờ trở về cùng mừng lễ tình nhân! Nắm chặt máy nhắn tin trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại nhớ về người phương xa.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      Tôm Thỏ, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52 :
      Editor : Lam Lam

      Quả nhiên buổi trưa ngày 14/2 Diệp Thiên Nhiên xuất trước mặt Mạnh Yên.

      Mạnh Yên vừa mừng vừa sợ, nhào tới ôm cổ , "Em còn tưởng rằng trở về chứ." Hại sáng sớm đứng ngồi yên, chỉ sợ kịp.

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên vui vẻ, "Sao thế? Chuyện đồng ý với em tự nhiên làm được."

      Mạnh Yên kéo vào, " có mệt ? Mau vào. Ba mẹ em cũng ra ngoài rồi."

      Vừa đóng cửa lại, Diệp Thiên Nhiên liền ôm chặt , cúi đầu, đôi môi vội vàng đè lên, hôn lên môi Mạnh Yên. Hồi lâu mới buông ra, để cho lấy hơi, tay vẫn giữ chặt hông như cũ.

      Hai người ngồi ở ghế sa lon mười ngón tay đan lại, lòng Mạnh Yên tràn đầy vui mừng nhìn , " trở về như vậy, ba mẹ gì sao?"

      " có, dù sao cũng phải học." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu hôn lên, "Bọn họ cho là trở về để chuẩn bị cho học kỳ mới."

      "Vậy tốt." Mạnh Yên cũng hi vọng người nhà Diệp Thiên Nhiên ghét , "Chúng ta đâu?"

      "Tùy em." Diệp Thiên Nhiên có ý kiến, chỉ cần có thể thấy ôm là tốt rồi, về phần những chuyện khác sao cũng được.

      Mạnh Yên ngước đầu, gương mặt nở nụ cười vô cùng rực rỡ, "Vậy trước bọn mình dạo phố, chờ đói bụng rồi ăn bữa ngon." sớm nghĩ xong.

      "Được, tùy em." Diệp Thiên Nhiên hài lòng ôm lấy , đầu tựa vào chai gội đầu.

      Mạnh Yên thấy gương mặt mệt mỏi, có chút đau lòng, "Vậy có muốn nghỉ ngơi chút ? Muốn ngủ đến phòng khách." Trong khách phòng có tràng kỷ, bình thời dùng làm ghế ngồi, có khách mở ra là cái giường.

      " muốn nghỉ ngơi." Nhớ nhiều ngày như vậy, vất vả mới ôm vào trong ngực, mới muốn nghỉ ngơi, " muốn chuyện với em chút, những ngày qua rất nhớ em."

      "Hì hì, em cũng nhớ ." Hai gò má Mạnh Yên ửng đỏ.

      " thấy hẳn." Diệp Thiên Nhiên cọ cọ mặt , bắt đầu tính sổ, " gửi cho em mấy tin nhắn như vậy mà em chỉ trả lời mấy câu." Hại ngày nào cũng nhìn chằm chằm máy BP, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của , vậy mà, chỉ trả lời 7,8 câu, còn rất đơn giản.

      "Chuyện này thể trách em, muốn trách trách Tiểu Vũ và Phương Phương." Mạnh Yên cười híp mắt đẩy trách nhiệm, "Là bọn họ lôi kéo em chơi cho nên em mới rảnh nhắn lại cho ."

      " như vậy là lỗi của họ?" Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn dối.

      "Ban ngày rảnh, buổi tối sao?" Hai tay Diệp Thiên Nhiên nâng mặt , "Sao thấy em tìm ?"

      Mạnh Yên đảo mắt, "Ban ngày chơi mệt mỏi, buổi tối về đến nhà ngủ, làm gì có sức lực?"

      Lời này cũng bị hết, còn có thể làm sao? Chỉ có thể hung hăng ôm chặt lại hôn lên.

      Kỹ thuật hôn của hai người càng ngày càng thuần thục, ít nhất Mạnh Yên biết hít thở, ngốc nghếch nín thở đến mặt đỏ bừng lên.

      Diệp Thiên Nhiên hôn đến ý loạn tình mê, tay dọc theo sống lưng xuống.

      Mạnh Yên đẩy ra, trợn mắt nhìn , người này càng ngày càng đúng mực. Nhưng mà gương mặt đỏ bừng, trái lại giống như làm nũng. Khiến Diệp Thiên Nhiên lại hôn lại cắn, giở trò.

      dám đẩy , đôi mắt bối rối, "Khát ? Có muốn uống nước ? Có đói bụng ? Em gọi thức ăn đến?" Cũng biết mình cái gì, lời có chút mạch lạc. Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục như vậy nguy hiểm, nam nữ trẻ tuổi ở chung phòng, quả nhiên dễ dàng xảy ra vấn đề.

      Diệp Thiên Nhiên chưa đủ liếm liếm đôi môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của , " cần, ăn đại đường rồi."

      Mạnh Yên bị ánh mắt của nhìn chịu nổi, dời tầm mắt lúng ta lúng túng sang chỗ khác , "Vậy đến phòng khách nghỉ ngơi, sắc mặt tốt. Chờ tỉnh ngủ rồi chúng ta dạo."

      " còn chịu được." Diệp Thiên Nhiên lưu luyến chịu rời .

      “ Nhanh , em cầm chăn ra ngoài.” Mạnh Yên nhịn được vỗ cái, còn nhìn còn nhìn, ghét! Cũng nhìn lấy ánh mắt nóng bỏng của nữa.

      Diệp Thiên Nhiên có cách nào, thể làm gì khác hơn là đến phòng khách nghỉ ngơi. Ngủ trong chăn ấm, cảm giác rất hạnh phúc! Chỉ cần nghĩ đến người mình ở trong phòng, trong lòng liền dâng lên từng trận ngọt ngào, dần dần ngủ, khóe miệng còn mang vẻ dịu dàng vui vẻ.

      Chờ tỉnh ngủ ánh nắng nhàn nhạt, nhìn thời gian đồng hồ chút, hơn bốn giờ, vội vàng ngồi dậy.

      Mạnh Yên từ trong phòng bếp ló đầu ra, “ Tỉnh rồi? súc miệng , bàn chải đánh răng với khăn lông đặt bồn rửa tay đó.”

      Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt, “ Được.” bé này lại có thể ở trong phòng bếp, cũng muốn nhìn xem nấu thứ gì cho ăn?

      Mặc dù Mạnh Yên biết nấu cơm, nhưng nấu mì thành vấn đề. Nước sôi rót vào canh xương còn dư lại hôm qua, rồi bỏ mì vào, bỏ tiếp trứng gà, rau, chờ nấu chín nữa bưng ra. tô mì tơm ngào ngạt xong.

      Chờ súc miệng rồi ra ngoài, Mạnh Yên bưng tô mì nóng hổi lên, : Ăn , ăn lót bụng.”

      “ Có thể ăn sao?” Diệp Thiên Nhiên khó tin nhìn tô mì thơm ngào ngạt xông vào mặt, nhìn cũng tệ, “ Cũng trúng đọc nhỉ?”

      “ Ghét, sợ cũng cần ăn.” Mạnh Yên tức giận méo miệng, cái con người này, hiếm khi nấu ăn lại còn bị xem thường.

      Diệp Thiên Nhiên đắc ý cúi đầu nhấp hớp canh, cầm đữa gắp được miếng thịt kho tàu, hài lòng gật đầu cái, “ tệ, đầy đủ hương vị mặn nhạt.” bé này ràng có tiến bộ, mặc dù món này thơm thức ăn đều là đồ còn thừa lại, nhưng mà bỏ vào nước mì rất thơm rất ngon.

      “ Ăn rất ngon sao?” Mạnh Yên vẫn có chút lòng tin với món mì này, mỗi khi ngán đồ ăn bên ngoài cũng tự tay nấu tô.

      “ Đương nhiên ăn được.” Diệp Thiên Nhiên cười trêu , “ Sau này em cũng cần nấu ăn, em chỉ nấu mì sợi cho .”

      “ Muốn mỹ.” Mạnh Yên mắng , trong lòng lại rất vui.

      Diệp Thiên Nhiên ào ào ăn sợi mì, còn uống hết ước mì đẻ thừa lại gì, cả người ấm áp là thoải mái.

      Mạnh Yên đắc ý, xem ra vẫn có chỗ dùng được. Sau này bao giờ...cho phép người khác biết làm việc nhà.

      rửa chén.” Diệp Thiên Nhiên đè lại tay muốn thu dọn, “ cũng thể ngồi ăn làm gì.” Vậy còn có lần sau sao?

      “ Vậy cũng tốt.” Mạnh Yên cũng muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa chén, thuận thế thúc giục , “ Nhanh lên chút, em lấy túi.”

      Hai người tay trong tay dạo ở thành phố, đường đều là những cặp tình nhân ngọt ngào lãng mạn, thỉnh thoảng có nữ sinh rạng rỡ ôm bó hồng to tươi đẹp qua.

      “ Em muốn ?” Diệp Thiên Nhiên chỉ vào người ra sức gào to bán hoa hồng.

      “ Quên , vẫn nên mua đồ ăn cho em , như vậy còn thực tế hơn.” Mạnh Yên phát có nhiều tế bào lãng mạn, những thú này chỉ thích nhìn chút nhưng hề muốn.

      “ Em đó.” Diệp Thiên Nhiên biết nên khóc hay cười, bé này chỉ biết ăn thôi. Nhưng mà theo , cũng cảm thấy hon hồng có gì thực tế. biết là giữa hai người, người nào ảnh hưởng người nào?

      Hai người dạo vòng ở cửa hàng tổng hợp, Mạnh Yên luôn luôn thích ăn ở đây, Diệp Thiên Nhiên cũng bị ảnh hưởng mà từ từ thích ăn.

      Hai người vừa ăn vừa chuyện, ăn xong bữa ăn chính lúc ăn món tráng miệng, có 1 căp nam nữ vào cửa, tới phía hai người, “ Ơ, Mạnh Yên, sao cậu lại ở chỗ này?”

      Mạnh Yên hoảng sợ, nuốt vội bánh pudding xoài vào trong miệng, “ Đây là.....” Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, cơ hội cũng quá hiếm . Đây cặp đôi xuất sắc nhưng nhớ gì cả.

      “ Tớ là Đường Tiểu Thiên, cậu quên lần trước ở nhà Lâm Phương Phương......” Ánh mắt Đường Tiểu Thiên lướt qua người bọn họ, trong lòng ê ẩm. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Yên có ấn tượng rất tốt, nhưng lại có phản ứng. Từ trước đến nay đều là nữ sinh đuổi theo cậu ta, cậu ta chủ động theo đuổi nữ sinh, có để lại cách liên lạc với Mạnh Yên, lại ngượng ngùng hỏi Lâm Phương Phương. Cứ như vậy, hai người liền mất liên lạc, cậu ta cứ tưởng rằng hai người bị bỏ qua, cũng ngờ gặp lại ở chỗ này, nhưng người đẹp lại có người thích, điều này khiến cậu ta vô cùng hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nên tích cực hơn.

      Nghe cậu ta nhắc, Mạnh Yên mới nhớ ra, “ Oh, tớ nhớ ra rồi, cậu là bạn học của Phương Phương.”

      “ Đúng vậy, lâu gặp, ngờ gặp cậu ở đây.” Đường Tiểu Thiên nhịn được mở miệng hỏi thăm, “ Vị này là?”

      họ của tớ.” Mạnh Yên sớm trải qua hoảng sợ, lúc này trả lời tự nhiên, “ Cậu và bạn cũng đến dùng cơm sao?”




      Đường Tiểu Thiên mừng rỡ, vội vàng giải thích, "Là em ruột của tớ, phải là bạn ." tốt quá, cậu ta còn có cơ hội. "Ngại quá, xem như cũng quen biết." Mạnh Yên ngượng ngùng cười cười, cũng muốn nhiều. Nhưng Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh sớm thu vẻ mặt người trước mặt trong mắt, trong lòng sớm khó chịu.

      " sao sao." Sắc mặt Đường Tiểu Thiên vui mừng, "Trong nhà của bọn tớ nấu ăn, cho nên mới ra ngoài tìm đồ ăn, lại quên hôm nay là lễ tình nhân."

      Hàn huyên mấy câu, Đường Tiểu Thiên dẫn em tìm chỗ ngồi ngồi xuống ăn cơm.

      Diệp Thiên Nhiên thấp giọng hỏi, "Sao em biết cậu ta?"

      Mạnh Yên thấy khó hiểu hỏi ngược lại, " nghe thấy sao? Là hôm sinh nhật của Phương Phương nên quen biết." Lỗ tai rất tốt, nghe còn hỏi?

      "Chính là ngày khai trương công ty hôm đó?" Diệp Thiên Nhiên hỏi tới. nhớ ngày hôm đó đó chỉ nhắc tới chuyện của Phương Phương và Giang Vũ, những chuyện khác đề cập tới.

      "Đúng vậy, em kể qua sao?" Mạnh Yên khỏi hoài nghi nhớ lại.

      " có." Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nhìn , "Hai người chỉ gặp mặt qua lần sao? Sao thấy có vẻ em và cậu ta rất thân."

      “ Chỉ 1 lần, thiếu chút nữa em nhận ra, mất mặt.” Mạnh Yên nhớ được mặt của người quen, thường người mới gặp mặt hai lần chào hỏi , mặc dù cười đáp trả, nhưng trong đầu trống rỗng, hoàn toàn có ấn tượng.

      “ Trí nhớ của em luôn tốt.” Tâm trạng Diệp Thiên Nhiên dễ chịu hơn, bệnh đãng trí của rât , xem ra tên kia có cơ hội khiến cho nhớ, hoàn toàn cần lo lắng.

      “ Hừ, làm gì có?” Mạnh Yên đảo mắt, phát ra tiếng cười quái dị, “ phải là ghen nhỉ?”

      “ Làm gì có?” Diệp Thiên Nhiên tặng cái liếc mắt cho .

      Mạnh Yên nghịch ngợm giễu cợt mấy câu, “ Phải, chưa ăn dấm là tốt rồi, em còn sợ ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo.”

      “ Lúc nào ăn dấm chua rồi biến thành dáng vẻ điên cuồng quát tháo? bé này lại lung tung.” Diệp Thiên Nhiên siết chặt khuôn mặt tươi cười của . Nhìn bọ dáng đắc ý sao lại khó coi vậy?”Tuyệt đối có chuyện này.”

      sao? Có những chuyện thể trước.” Mạnh Yên thuận miệng câu.

      “ Đương nhiên là .” Diệp Thiên nHiên hùng hồn , đáng tiếc quên đời có chuyện tuyệt đối, có những chuyện tuyệt đối nên trước.

      Ăn xong món tráng miệng, hai người đứng dậy rời , lúc qua người Đường Tiểu Thiên lịch lên tiếng chào muốn rời .

      Đường Tiểu Thiên đứng dậy gọi lại, “ Mạnh Yên, cậu có cách thức liên lạc ? Cho tôi số điện thoại .”

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên tối sầm, nam sinh này lại muốn theo đuổi Mạnh Yên, thể tha thứ.

      “ Có chuyện gì ?” Mạnh Yên dừng bước chân khó hiểu nhìn cậu.

      Sắc mặt Đường Tiểu Thiên ửng đỏ, “ Ặc, nếu như trường học của bọn mình lại thi gì đó, mời cậu xem.” Đây là cái cớ cậu suy nghĩ lâu, theo đuổi nữ sinh hình như cũng đơn giản như vậy.

      “ Như vậy à.” Mạnh Yên suy nghĩ chút, “ Cậu có thể với Phương Phương tiếng, số điện thoại nhà của tớ tiện cho người khác.” Khéo léo từ chối như vậy là nể mặt Lâm Phương Phương, ai biết sau này cậu ta có quen Lâm Phương Phương ? Lúc này mà còn ý tứ của Đường Tiểu Thiên ngốc.

      “ Được.” Đường Tiểu Thiên đành đồng ý, dù sao đưa ra lý do hợp tình hợp lý. Nhưng đảo mắt nghĩ có lẽ gia đình rất nghiêm khắc, ba mẹ thích nam sinh gọi điện cho , như vậy với người khác cũng có cơ hội. Cậu có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.

      ra cổng lớn, Diệp Thiên Nhiên vẫn đen mặt, kéo tay im lặng lên tiếng .

      “ Thuê xe trở về, thời tiết quá lạnh.” Mạnh Yên đoạn đường, cảm giác bên cạnh có gì đó đúng.

      phải em chỉ gặp mặt cậu ta 1 lần sao?” Diệp Thiên Nhiên dừng lại nhìn chằm chằm , “ Vậy tại sao cậu ta muốn xin số điện thoại?”

      “ Làm sao em biết?” Mạnh Yên giải thích được.

      “ Em...” Diệp Thiên Nhiên vừa tức giận, có thể thấy ràng bộ dạng như tàng hình trong chuyện này, lại ngờ nam sinh kia ra ý đồ với .

      “ Người ta cũng làm gì, chẳng qua là muốn xin số điện thoại mà thôi.” Gương mặt Mạnh Yên vô tội, “ Khoan người ta muốn gì, em liên quan. có thể hẹp hòi như vậy chứ? Em có dụ dỗ cậu ta, có cần đến mức vậy ?” Người ta cũng làm gì, chưa kể đây là người mà Phương Phương thích, có hứng thú với đời sống tình cảm của người khác.

      Diệp Thiên Nhiên nghe lời này, biết cũng có thể trách , mười ngón tay nắm chặt , “ Em thế nào? Con dụ dỗ, khó nghe.”

      “ Ai biết đầu óc có nghĩ vậy ?” Mạnh Yên biết hết giận, lắc lư tay cố ý vậy.

      bậy, sao lại nghĩ em như vậy?” Diệp Thiên Nhiên nóng nảy, “ chỉ là... Chỉ là có chút khó chịu nam sinh kia, ngay trước mắt với em xin số điện thoại, cũng là quá đáng.” Ở trong lòng , Mạnh Yên vẫn là tốt nhất, làm việc gì cũng đúng. tốt đúng cũng là người khác.

      “ Cậu ta lại biết quan hệ của chúng ta.” Mặc dù Mạnh Yên biết rốt cuộc khó chịu chuyện gì, nhưng vẫn dịu dàng dỗ . Đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ.

      “ Em còn giúp cậu ta? Có phải em muốn chọc tức chết?” Diệp Thiên Nhiên lại thưởng cái liếc mắt.

      “ Được rồi.” Mạnh Yên chui vào trong ngực , ôm cọ cọ, “ Vui vẻ hưởng thụ ngày lễ, cần gì vì người ngoài mà cãi nhau, vậy có ngốc ?”

      chỉ là người ngoài?” Được ôm lấy cơn tức giận cũng biến mất, lại nghe được câu này, mặt Diệp Thiên Nhiên khỏi lộ ra nụ cười.

      Mạnh Yên cười híp mắt gật đầu, “ Dĩ nhiên, chỉ gặp mặt lần mà thôi.”

      “ Đừng đến trường học cậu ta.” Diệp Thiên Nhiên vẫn có chút yên lòng.

      “ Được.” Mạnh Yên rất sảng khoái.

      “ Phương Phương kéo em , cũng cho .” Diệp Thiên Nhiên càng được voi đòi tiên.

      “ Được.” Mạnh Yên buồn cười ngây thơ.

      “ Cậu ta tới tìm em, em cũng được để ý đến cậu ta.”

      “...” Im lặng.

      “ Sao lại đồng ý?”

      còn lời nào để .”

      “...”
      Last edited by a moderator: 30/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :