1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đời người bình thản - Nam Lâu Họa Giác (114C+1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44 :
      Editor : Nhạc Lam

      Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên vẫn bị bọn họ kéo ngồi vào hoạt động tập thể cùng nhau.

      Diệp Thiên Nhiên cau mày ngồi ở bên cạnh Mạnh Yên, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người muốn đến gần, nhiệt tình dâng cao của các nữ sinh cũng biến mất. Ngược lại những nam sinh kia lại bắt đầu cười .

      Mạnh Yên giọng ghé vào lỗ tai cười , "Đừng nóng giận, chúng ta chờ lát rồi mượn cớ tránh ."

      " chỉ nhẫn nại nửa tiếng." Giọng Diệp Thiên Nhiên rất kiên nhẫn, những người này những lời nhạt nhẽo, những người con kia lại nồng nặc mùi son phấn khiến lỗ mũi khó chịu, mấy người con trai kia lại như con ruồi vo ve, có lúc còn ném ánh mắt khinh thường .

      "OK." ra Mạnh Yên cũng muốn qua lại với bọn họ, nhưng giữa nhiều người như vậy lại nể mặt mũi Mạnh Tuệ, hơi khó xử. "Em mời bữa cơm đền bù."

      "Mua đồ ăn bên ngoài?" Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa nhìn , hề tin tưởng vào món ăn nấu cho mình.

      Mạnh Yên tặng cái liếc mắt cho , "Có ăn là tốt rồi còn ý kiến?" Hai người thấp giọng đùa, mặc kệ những người kia.

      người đột nhiên chỉ về hướng bọn họ, "Ai, hai người lén lút gì đó? Để cho mọi người nghe chút."

      Những người khác đều sáng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt tươi cười.

      "Nếu thầm, làm sao có thể để cho mọi người nghe chứ?" Mạnh Yên cười rất hồn nhiên, trong lòng lại cảm thấy phiền phức. Người kia lúc nãy quấn lấy Mạnh Tuệ sao giờ lại chú ý tới bọn họ?

      Người đó dò xét đứng lên, "Như vậy, em , hai người ra ngoài chơi, cũng dẫn theo bạn bè khác sao?" Hai người này có gì mờ ám nhỉ? Chẳng qua bé này rất đáng , tên nhóc kia lại để cho người ta thoải mái, thái độ đáng ghét, cho là dáng dấp đẹp mắt chút xem thường người khác? Hừ, còn thu hút ánh mắt của những người khác. Ngay cả Mạnh Tuệ cao ngạo cũng len lén nhìn về phía tên nhóc kia, cậu ta đuổi theo Mạnh Tuệ rất lâu rồi, tên nhóc kia còn cho Mạnh Tuệ mặt mũi, đây là người nào vậy, khó chịu! muốn đánh cậu ta!

      Mạnh Yên mới để ý tới trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, vẻ mặt đổi, cười híp mắt , "Từ bọn tôi thân như tay chân rồi, có gì kỳ lạ sao?"

      " có." gương mặt người đó mang nụ cười thô tục, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người, "Chẳng qua là chưa từng thấy qua tình cảm tốt như vậy."

      "Đó là do ít thấy." Mạnh Yên cười tự nhiên, đột nhiên lấy ra hộp nhựa trong túi xách, bên trong là hàng bánh bí đỏ vàng óng, "Đúng rồi, họ, buổi sáng lúc ra ngoài ba mẹ em mang bánh bí đỏ cho , mới làm, ăn ngon lắm."

      Lời này rất khéo léo, trong mắt Diệp Thiên Nhiên lướt qua nụ cười.

      Đến cả người nhà cũng biết, chắc hẳn có chuyện gì mập mờ. Người kia cũng hứng thú hỏi tiếp. Những người con kia lại đồng thời thở phào nhõm, ánh mắt nhìn Mạnh Yên khỏi lắc đầu. Nam sắc hại người!

      người khác lại nhảy ra, "Tớ rất thích ăn bí đỏ bính, em cho miếng nha."

      Mạnh Yên sửng sốt chút, người này cũng quá tự nhiên, vừa lấy ra tự nhiên xin ăn, giọng điệu còn tự nhiên như vậy.

      Gương mặt Diệp Thiên Nhiên u ám, im lặng nhận lấy bánh bí đỏ trong tay Mạnh Yên, tiếp theo ăn, để cho người khác.

      " ấy rất tham ăn, hihi." Mạnh Yên khỏi cười ngây ngô mấy tiếng, bộ dáng như vậy là đáng . còn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của .

      Người kia nhìn hồi lâu, bĩu môi , "Vậy xem như lớn tuổi hơn, để cho em trai ăn vậy.” Lời này chua giống như bình dấm trăm năm.

      “Phụt” Mạnh Yên nhịn được cười ra tiếng, Diệp Thiên Nhiên hung hăng liếc cái, tầm mắt chuyển qua nhàn nhàn mở miệng, “Bác à, bác bao nhiêu tuổi vậy?”

      Lời này vừa ra, mọi người sửng sốt ba giây tất cả đều bật cười thành tiếng, còn mặt người kia lại đỏ như đít khỉ vậy.

      Mạnh Yên cười nghiêng ngã, tay ôm lấy bụng đau vì cười, trong lòng thầm nghĩ, trình độ này mà muốn đấu với Diệp Thiên Nhiên, chỉ có tìm chết. Câu đầu tiên thôi cũng đủ khiến người ta im miệng.

      “Bọn tôi còn có việc trước.” Diệp Thiên Nhiên cất hộp, gương mặt cứng nhắc, kéo Mạnh Yên muốn .

      “Tiểu Yên, chị có chuyện muốn với em.” Mạnh Tuệ nóng nảy, muốn đưa tay cản. Đúng lúc thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhiên rút tay trở về, người này dáng dấp rất tuấn tú, nhưng ánh mắt sao lại lạnh lùng như thế? Dù gì cũng là mỹ nữ, ngay cả mặt mũi cũng cho. Nhưng mà có sức quyến rũ của đàn ông.

      “Có chuyện gì, chị .” Mạnh Yên cau mày, phải chuyện phiền toái gì chứ? Chuyện nhà bác cả đủ để sáng tỏ.

      Mạnh Tuệ khó xử nhìn xung quanh, chỏ vào tảng đá cách đó xa, “Chúng ta đến đó .” Rồi trước.

      Mạnh Yên cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Thiên Nhiên.

      Diệp Thiên Nhiên khẽ gật đầu, Mạnh Yên trong lòng thầm thở dài, thể làm gì khác hơn là theo sau lưng Mạnh Tuệ.

      Mạnh Tuệ cũng cảm thấy khó xử nữa, dứt khoát mở miệng, “Tiểu Yên, chị muốn đến cửa tiệm mua mấy bộ quần áo.”

      “Vậy chị .” Mạnh Yên giải thích được nhìn , sao lại chuyện này với mình? Chẳng lẽ muốn đưa sao? Trước kia có gì đáng , muốn gì cũng được, nhưng lần trước vì chuyện công việc của ta mà bài xích. Hôm nay nếu phải tình cờ gặp Mạnh Tuệ, lo lắng bị đồn đãi lung tung, chứ bản thân hề muốn nhiều lời với ta.

      “Có thể thím muốn gặp chị.” Mạnh Tuệ đan hai tay lại, gương mặt bất an, coi như ta cũng hiểu .

      Nhưng trong huyện chỉ có mấy cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh, rất nhiều người cảm thấy tự hào về quần áo nhà họ, có thể là tiêu biểu. ta chỉ lần nghe người ta nhắc qua, trong lòng rất muốn mua mấy bộ.

      Mạnh Yên nhìn ta hồi lâu, “Chị là khách hàng, mẹ em đuổi chị .” Người buôn bán, tôn trọng hòa khí sinh tài, có thói quen chọn khách.

      “Nếu em giúp chọ chọn mấy bộ, chọ mới nhận tiền lương, còn chưa sử dụng. Ánh mắt Mạnh Tuệ sáng lên đề nghị.

      Mạnh Yên liếc mắt, “Quần áo phải thử, tùy tiện đem tới lỡ chị thích sao?” Vì chuyện nhặt này mà kỳ kèo, nhàm chán. Muốn mua quần áo đến tiệm, chọn rồi trả tiền là xong. Cho dù Lý Thiến muốn gặp ta chẳng lẽ lại bán cho ta sao?

      “Chị dám.” Mạnh Tuệ cúi đầu, giọng cực .

      “Có gì mà dám?” Mạnh Yên thấy dáng vẻ khép nép sợ hãi như con thỏ , bây giờ im lặng. “Như vậy , thứ năm thứ sáu mẹ em có trong tiệm, chị chọn trong hai ngày qua mua.” Cố gắng ra vẻ nhu nhược với cũng vô dụng thôi. có để bản thân mình phải phục tùng đâu!

      “Tốt” Mạnh Tuệ chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên ánh mắt lại ảm đạm, “ được hai ngày ấy chị làm.” Chỗ làm chỏ được nghỉ chủ nhật.

      “Xin nghỉ ngày.” Mạnh Yên nhàn nhạt , muốn để ý tới ta. Chuyện như vậy còn cần người khác chỉ sao?

      “Vậy bị trừ rất nhiều tiền.” Gương mặt Mạnh Tuệ đau lòng.

      Mạnh Yên nắm tay lại thành quyền nhọn được, “Vậy sau này hãy .” Xoay người muốn . ghét nhất giao thiệp với những người dứt khoát, cả chủ ý của bản thân cũng ràng, hồi ý nghĩ, làm việc dây dưa. Chuyện này cũng cần suy tính sao?

      Mạnh Tuệ vội vàng kéo lại tay của , “Tiểu Yên, vậy… vậy có thể giảm giá ?”

      Mạnh Yên thầm thở dài trong lòng, “ bộ giảm, nhưng em có thể cho chị thẻ, có thể giảm 20%.” Lúc nào cũng để mấy thẻ VIP trong bóp tiền để tặng. Thói quen bày xuất phát là giáo viên dây Văn muốn có thẻ VIP, nhưng kịp chuẩn bị tinh thần mà ngẩng người, may mắn cuối cùng cũng đồng ý, thiếu chút nữa đắc tội. Sau lại có mấy giáo viên cũ thông qua giáo viên văn xin mấy thẻ, Lý Thiến dứt khoát đưa mấy tấm thẻ giữ trong người.

      “20%, có giảm hơn nữa ?” Mạnh Tuệ lộ ra vẻ khẩn cầu.

      Mạnh Yên bĩu môi, “ được, đây là giá vốn, thấp nữa lỗ vốn.” Chẳng qua chỉ là lời dối, nếu vậy còn kỳ kèo hồi lâu nữa.

      “Vậy cũng tốt.” Mạnh Tuệ tình nguyện gật đầu, “Vậy mấy ngày nữa chị đến.”

      Miệng Mạnh Yên giật giật, im lặng nuốt xuống, lấy ra thẻ VIP đưa cho ta.

      “Ai, còn có việc.” Mạnh Tuệ chỉ sợ em họ , trong lòng lẩn quẩn hồi lâu bật thốt lên, “Diệp Thiên Nhiên là bạm bè với em? ấy làm gì? Hình như bằng tuổi chị?”

      Mạnh Yên cắn răng, ghê tởm, quả nhiên coi trọng Diệp Thiên Nhiên. được phải nghĩ cách khiến ta từ bỏ ý nghĩ. “ ấy học đại học, sau khi tốt nghiệp muốn làm quân nhân, có lẽ về đây.” Hừ, như vậy mới có thể bóp chết suy nghĩ từ trong trứng nước.

      Mạnh Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên cách đó xa, " thể nào, ấy phải người ở đây sao?"

      Mạnh Yên rất chắc chắn gật đầu, " phải, ấy là người thành phố khác, mẹ ấy là người ở đây gả xa."

      Mạnh Tuệ lấy hết dũng khí, thẹn thùng đỏ mặt hỏi, "Vậy ấy có thể vì…thích người nào đó mà ở lại chỗ này ?"

      Nhìn vẻ mặt ta, Mạnh Yên thoải mái. như vậy, ta còn chịu chết tâm sao? Vòng vo đảo mắt, " , ấy là con trong nhà, sau này phải chăm sóc cha mẹ."

      khẽ oán thầm trong lòng, , tìm bạn trai thể tìm người quá xuất sắc, quá dễ dàng gây họa. Chỉ nhìn cái thu hút bao nhiêu . Còn hại dối bức người ta lui. là quá đáng ghét! muốn hủy khuôn mặt của mà.

      Mạnh Tuệ thất vọng cúi đầu, vất vả mới để ý được người, lại là hoàn cảnh này. Nhà chắc chắn đồng ý, chuyện này cũng có cách. đau lòng!

      Mạnh Yên cổ quái nhìn sắc mặt ta biến đổi, hồi lâu ném lại câu, "Em phải ."

      để ý tiếng những người phía sau, kéo Diệp Thiên Nhiên .

      Diệp Thiên Nhiên tiếng nào bị dắt , trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân đột nhiên mất hừng. Lúc nãy còn vui vẻ mấy câu với chị họ vui? Chẳng lẽ chị họ mắng ? Loại suy nghĩ này xuất , trong lòng cũng mất hứng, đúng là nên để cho họ ở cùng nhau.

      Lúc đến cổng công viên, tâm trạng Mạnh Yên cũng thay đổi, chuyện như vậy có lẽ sau này thiếu, nếu muốn ở bên cạnh , có số việc phải tính trước, người khác thích , cũng phải lỗi của , cần thiết vì người liên quan mà bực bội, hơn nữa cần vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt mình. Chỉ cần trong lòng chỉ có mình , thích người khác là được. Những chuyện khác cách nào kiểm soát được.
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45 :
      Editor : Lam Lam

      Mạnh Yên cùng Diệp Thiên Nhiên đến Hương Phiêu Viên ăn cơm, nơi này nổi tiếng về món vịt quay, nhúng vịt vào trong giấm đỏ rồi cuốn với bánh, thêm rau, chấm với nước chấm. Mạnh Yên thích tới đây nhất, chẳng qua giá ở đây rất cao. Thỉnh thoảng tới mấy lần tạm được, thường xuyên đến hơi xót tiền.

      Trong tiệm cũng vắng người người, hai người gọi phần, phần cơm chiên thịt bò và chân giò hun khói, món ăn được dọn lên rất nhanh, Diệp Thiên Nhiên cuốn miếng cho , nhận lấy ăn từng ngụm lớn, có chút để ý hình tượng nào cả.

      "Từ từ ăn, có ai giành với em đâu." Diệp Thiên Nhiên cười lắc đầu, nhưng mà nhìn ăn ngon như vậy, khẩu vị của cũng tốt lên. Bánh bí đỏ vừa ăn cũng tiêu hết.

      Mạnh Yên vốn để ý tới việc chuyện, ăn xong rồi uống canh, canh này mùi nồng , có mùi tanh của thịt, phía còn nổi mấy lá rau xanh biếc, đủ cả sắc – hương – vị.

      Thừa dịp ăn ngon miệng, Diệp Thiên Nhiên hỏi, "Lúc nãy sao lại mất hứng? Có phải chị họ em chuyện gì ?"

      Mạnh Yên dừng tay ăn cơm, nhìn , " có, chẳng qua chị ấy hỏi chuyện của người khác." Đây mới là nguyên nhân tức giận.

      Diệp Thiên Nhiên hơi sửng sốt, có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Mà chuyện liên quan đến , vốn có để ý tới ta." vô tội, cũng thể bị oan.

      Mạnh Yên nhún vai cái, "Cho nên em cũng tức giận ."

      Diệp Thiên Nhiên bận rộn rót mật vào tai, "Tiểu Yên nhà mình càng ngày càng sáng suốt, càng ngày càng hiểu chuyện."

      "Hừ, ai là người nhà chứ?" Mạnh Yên nhịn được giọng khó nghe, "Lúc trước em hiểu chuyện sao?" cũng muốn nhanh chóng quên chuyện này , lại còn nhảy ra hỏi lại, là.

      " chỉ chèn thêm chữ ‘càng’ thôi, đừng nghĩ oan cho ." Diệp Thiên Nhiên giơ tay đầu hàng, "Sau này tránh người như vậy, tuyệt đối để ý với bọn họ."

      "Đây là chuyện của , cần với em." Mạnh Yên bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

      "Em đó." Diệp Thiên Nhiên sờ sờ đầu của , bé này mọn, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, bé này ghen nhỉ? Cuối cùng cũng để ý tới .

      Mạnh Yên bĩu môi, kỳ lạ, dáng dấp cũng tệ, sao lại có người thích nhỉ? Lúc học trung học đệ nhất cũng có nhiều nữ sinh được theo đuổi, duy chỉ có có, tự chủ hỏi vấn đề này.

      Diệp Thiên Nhiên cổ quái nhìn , "Em mong có người theo đuổi em?"

      " hẳn, chỉ là cảm thấy khó hiểu." Mạnh Yên ngậm phần cơm .

      Diệp Thiên Nhiên đảo mắt, "Có cái gì kỳ lạ đâu? Lúc em học trung học đệ nhất dáng vẻ còn chưa trổ mã, ai lại thích người như cây đậu chứ?"

      "Em tệ thế sao." Mạnh Yên dậy muộn, nhưng cũng đến mức như . nhớ tới những nữ sinh được hoan nghênh, chợt suy nghĩ thoáng qua đầu, chẳng lẽ là... "Diệp Thiên Nhiên, phải là động tay động chân gì chứ?"

      "Em xem." Diệp Thiên Nhiên ba phải chuyện gì cũng cười cười.

      Mạnh Yên liếc mắt, sao lại nghĩ tới nhỉ? Theo tính tình của , để nam sinh khác có cơ hội đến gần , hơn nũa càng có chuyện tỏ tình với . Dù sớm muộn đều là đưa đón, người khác sao có thể đến gần chứ? " cũng quá là...quá gian xảo."

      Diệp Thiên Nhiên rất thản nhiên, " có cách nào, ai bảo thích em chứ? Em cho là để người khác có cơ hội sao?"

      Mạnh Yên thấy như vậy, ngược lại có hứng thú tranh cãi với , "Phải, làm cũng làm rồi, sau này đừng như vậy nữa."

      Diệp Thiên Nhiên gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, vất vả mới theo đuổi được Mạnh Yên, thể buông lỏng cảnh giác. Trước kia những nam sinh trẻ con rất dễ xử lý, lúc Mạnh Yên chú ý làm vài hành động thân mật, tạo ra gần gũi thân thiết giữa hai người vì thế bọn họ dám theo đuổi nữa. Nhưng trung học đệ nhị cũng dễ dàng như vậy, cũng thể ngày ngày ở bên cạnh . Chẳng qua động tay động chân chút, nhất định phải bóp chết tâm tình chộn rộn của bọn họ từ sớm.

      "Buổi chiều muốn đâu?" Diệp Thiên Nhiên hỏi, hẹn hò vui vẻ bị người khác quấy rối nên hỏi ý kiến của .

      "Cũng biết chỗ nào, bằng với em mua máy vi tính ." Mạnh Yên chợt phấn khích, rất lâu rồi dùng máy vi tính, trong trường học chỉ học mấy tiết, cũng có bao nhiêu máy, các bạn học phải thay phiên sử dụng, nhàm chán. Máy vi tính trong lúc này chưa được thông dụng, muốn đánh tài liệu phải ra tiệm photocopy, phiền toái.

      "Cũng được, đến chỗ chú Mạnh mượn xe." Chuyện này Diệp Thiên Nhiên luôn luôn nghe theo .

      Mạnh Yên ngẩn ngơ, " biết lái xe?" Chuyện này hề biết.

      "Dĩ nhiên, từ học, đủ 18 tuổi thi lấy bằng." Diệp Thiên Nhiên chớp mắt, "Yên tâm, lái xe rất cứng."

      Mạnh Yên gật đầu đồng ý, "Xe của ba em dùng buổi sáng, bây giờ dùng tới, có thể mượn được."

      Hai người cơm nước xong, Diệp Thiên Nhiên trả tiền, rồi tìm Mạnh Ngọc Cương mượn xe.

      Mấy năm gần đây nhà họ Mạnh thêm hai chiếc xe, chiếc màu trắng như bánh bao, chuyên môn dùng để vận chuyển gà đến các chợ trong trấn, nhưng mà hùn tiền với Giang Hải Thiên mua. Còn chiếc là màu den8 Lý Thiến dùng trong cửa tiệm, đặc biệt tiếp khách hoặc là giao hàng tới cửa.

      Mạnh Ngọc Cương yên lòng dặn dò lần nữa, "Cẩn thận chút, chậm chút, vượt đèn đỏ, chú ý an toàn."

      Diệp Thiên Nhiên nhịn được, ngừng gật đầu.

      "Đừng nữa, e là trời tối mất." Mạnh Yên bất đắc dĩ đoạt chìa khóa xe, leo lên xe.

      Mạnh Ngọc Cương đành bó tay với con mình, chẳng qua cười, " , con bé này có kiên nhẫn."

      "Chú Mạnh, vậy tụi con ." Diệp Thiên Nhiên lễ phép gật đầu.

      "Cẩn thận chút." Mạnh Ngọc Cương yên lòng nhìn hai đứa trẻ, "Tiểu Yên, đủ tiền chưa? đủ ba có nè."

      "Đủ rồi." Mạnh Yên vỗ vỗ túi sau lưng, bên trong có tờ chi phiếu vạn.

      Lái xe đến nơi bán máy vi tính lớn nhất trong thành phố, Diệp Thiên Nhiên dẫn vào xem kỹ từng máy, lúc này giá cả máy vi tính còn rất đắt, phần mềm cũng rất đơn giản. Diệp Thiên Nhiên nghiên cứu hồi lâu, chỉ vào hai máy vi tính hỏi ý kiến của Mạnh Yên.

      Mạnh Yên chỉ biết thao tác chứ đối với cấu hình máy biết, chỉ biết là ngoại hình có được hay , sờ tay cảm giác thế nào? Những chuyện khác chỉ có thể để làm chủ.

      Diệp Thiên Nhiên có cách nào, chỉ vào máy, "Vậy cái này ."

      Mạnh Yên gật đầu, Diệp Thiên Nhiên bắt đầu trả giá, chủ cửa hàng lúc đầu muốn đánh lừa bọn họ, muốn nghe đạo lý ràng, phải người chuyên môn, hai người trả giá hồi lâu lấy được giá 6000 đồng.

      Mạnh Yên hớn hở trả tiền, bớt phiền toái, vốn cần phải hao tổn tâm trí, tệ, có bạn trai cũng có lợi chỗ này, sớm biết như thế, chừng đồng ý.

      Thêm cái máy in, hai người ôm đồ trở về.

      Diệp Thiên Nhiên khởi động xe, còn chưa ra ngoài đột nhiên tắt máy, cởi dây an toàn.

      "Sao vậy." Mạnh Yên cho là quên thứ gì, bận rộn cúi đầu kiểm tra.

      "Bên kia có cửa hàng điện thoại, chúng ta xem chút." Diệp Thiên Nhiên đưa tay chỉ về phía trước.

      "Điện thoại di động? Rất đắt tiền." Mạnh Yên lắc đầu muốn xuống xe, lúc này điện thoại di động lại đắt lại xấu xí lại nặng muốn chết, đây cũng là nguyên nhân muốn mua.

      " sao, có tiền." Diệp Thiên Nhiên dụ dỗ .

      " vẫn nên tiết kiệm tiền sửa nhà ."

      "Tiền sửa nhà đủ rồi." Diệp Thiên Nhiên mở cửa xe cứng rắn kéo xuống.

      "Trong nhà có điện thoại cần gì điện thoại di động nữa, mua cũng lãng phí." Mạnh Yên phải sợ tốn tiền, mà là người bên cạnh cũng có điện thoại di động, mua để làm gì?

      "Tại sao lãng phí? Chúng ta có thể liên lạc với nhau." Diệp Thiên Nhiên kéo về phía trước.

      Liên lạc? Lời này xuất trong đầu , giờ mới hiểu được. Ngất, thẳng là đường dây nóng của hai người . Nhưng mà phải là quá xa xỉ? cái điện thoại cũng hơn 10.000, hai người tốn hơn 20.000. được. "Điện thoại di động cũng cần, chúng ta mua cái máy BP , có chuyện gì cứ nhắn cho em." Ký túc xá trường có trang bị điện thoại, muốn liên lạc cũng có phương tiện.

      Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe Mạnh Yên, mua hai máy nhắn tin BP, hai màu khác nhau nhưng kiểu dáng cặp đôi. là màu đen, là đỏ thẫm.

      Nhìn dáng vẻ Mạnh Yên máy nhắn tin BP cười ngẩn người, Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt, dắt tay bước chậm. Lòng người vui nên thấy cảnh cũng đẹp. Ở nơi đông đúc người này, trong mắt của chỉ có người cúi đầu thưởng thức máy.

      Nhưng mà sau khi về, Lý Thiến nhìn hóa đơn hồi lâu, đứa này sử dụng quá nhiều tiền. Vật này bà cũng chưa từng thấy qua, lại tốn 6000 đồng, lại phải bán thêm mấy bộ quần áo.

      Diệp Thiên Nhiên ở trong phòng lay hoay hồi lâu, gắn máy vi tính xong xuôi. Ra ngoài gọi Lý Thiến, “Dì Lý, dì nhìn máy vi tính , rất có lợi, kết nối internet là thấy cả thế giới.”

      lợi hại như vậy?’ Lý Thiến bán tín bán nghi, nhìn trái nhìn phải thấy cũng là cái máy, có ích như vậy sao?

      “Dĩ nhiên rồi, Tiểu Yên thông minh lắm, làm sao chịu lỗ tiền mua cái máy này chứ.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên kiêu ngạo.

      Điều này cũng đúng, tuy trong tay đứa Mạnh Yên này có tiền, nhưng chưa bao giờ phung phí, tiền cũng dùng chỗ cần thiết, đây cũng là nguyên nhân bà rất tin tưởng con hề thu tiền riêng.

      khi Lý Thiến nghĩ thông suốt, cũng xót tiền. Đứng dậy theo Diệp Thiên Nhiên vào phòng khách, Mạnh Yên hết sức vui vẻ nghịch máy tính mới.

      Thấy mẹ vào, Mạnh Yên cười híp mắt kéo mẹ ngồi xuống, mình đứng ở sau lưng mẹ, đắc ý biểu diễn khoa học công nghệ mới khiến mẹ trợn mắt há mồm nhìn.

      Mạnh Yên ra sức khoa khoang, “Mẹ, sau này nhờ cái máy mẹ ó thể xem những buổi trình diễn thời trang mới nhất, còn có thể liên lạc thông tin với nhà máy, đánh văn kiện, đánh tài liệu đều được, rất có lợi đó.”

      “Có thể xem được bộ sưu tập mới?” Những cái khác nhưng bà hứng thú việc này nhất. Bà giữ rất nhiều tạp chí thời trang. Nếu quả đúng như con vậy đỡ phiền toái hơn rất nhiều.

      “Đúng vậy, tạp chí mẹ mua đều phải mới nhất.” Mạnh Yên chỉ vào máy tính này, “Nếu như là máy vi tính, hôm qua bên New York có gì hôm sau có tin tức có thể xem được.”

      “Tốt vậy sao?” Lý Thiến bị thuyết phục, trong lòng ngứa ngáy, “Dùng thế nào? Mau chỉ mẹ.”

      Mạnh Yên dạy Lý Thiến thao tác tay thế nào, dù sao Lý Thiến lớm tuổi, lần đầu tiên dùng máy tính, ngón tay chưa linh hoạt cầm chuột.

      Mạnh Yên kiên nhẫn dạy mấy lần, thấy mẹ vẫn chưa học được, khỏi nhức đầu. Diệp Thiên Nhiên gõ gõ sau lưng, ý bảo lui ra, để tới dạy.

      ràng Diệp Thiên Nhiên kiên nhẫn hơn , hề thấy phiền mà dạy dạy lại cho Lý Thiến, cho đến khi bà học thông thạo.

      Lý Thiến rất cảm động, “Thiên Nhiên, tối nay ở đây ăn cơm, dì làm món sở trường cho con ăn.” đứa bé ngoan, mới vừa rồi bà cũng hiểu được làm phiền đứa này kiên nhẫn.

      “Cảm ơn dì Lý, con thích mấy món dì nấu, ăn rất ngon.” Miệng lưỡi Diệp Thiên Nhiên trơn nhẵn, “Căn tin trường con nấu khó ăn lắm, mỗi lần con ăn phải tưởng tượng mấy món dì nấu mới nuốt được.”

      sao? Thích sau này tới đây ăn cơm nhiều chút.” Lý Thiến đắc ý, tay nghề của bà tốt thế sao.

      “Được được được.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên hớn hở, khiến Mạnh Yên ở bên chỉ biết kêu trời, đồ nịnh bợ!

      Diệp Thiên Nhiên thừa dịp Lý Thiến ra ngoài nấu ăn, đưa tay kéo tóc của , có lương tâm, làm tất cả phải vì sao?

      Quả nhiên Lý Thiến làm bàn lớn đầy món ăn, trong đó có món thịt kho và canh thịt bò mà Diệp Thiên Nhiên thích, khiến Diệp Thiên Nhiên ăn cũng ngẩng đầu lên, vùi đầu vào ăn.

      Lý Thiến thấy rất vui mừng, ngừng gấp thức ăn cho . Mình làm món ăn có người khen, cảm giác thành tựu đó còn thỏa mãn hơn là bán được mấy bộ quần áo.

      Mạnh Yên trợn mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên, mẹ thiên vị, ai mới là con ruột của mẹ?

      Hành động của khiến Lý Thiến bất mãn, trợn mắt nhìn , “Con bé này, sao lo ăn cơm , còn trách móc gì?” Sao lễ phép như vậy? Bình thường nó cũng thích ăn, cũng làm chuyện thất lễ. Hôm nay sao vậy?

      “Con muốn ăn đùi gà.” Ánh mắt Mạnh Yên nhìn chằm chằm vào đùi gà trong chén Diệp Thiên Nhiên. Biết thích ăn, còn gắp đùi gà cho .

      Lý Thiến vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại giống đứa bé hiểu chuyện? “Bình thường là con ăn, hôm nay Thiên Nhiên là khách nhường cho .”

      Ghét, là khách gì chứ? Mạnh Yên vui bĩu môi, ủy khuất cúi đầu ăn cơm trắng.

      Diệp Thiên Nhiên lắc đầu, gắp đùi gà vào trong chén .

      Thấy thế Lý Thiến vội vàng ngăn cản, “Thiên Nhiên cần để ý nó.”

      “Dì Lý, con thích ăn đùi gà.” Diệp Thiên Nhiên vội vàng mở miệng, chỉ sợ bà trách Mạnh Yên.

      Mạnh Yên cắn đùi gà vừa thơm vừa ngon, tâm tình tốt, mặt lộ ra nụ cười khoái trá. Vẫn là Diệp Thiên Nhiên lên tiếng nhường.

      Lý Thiến bất đắc dĩ nhìn , con bé này quá tùy hứng, sao lại đối với khách như vậy? Người ta khách sáo, lại tưởng . Ngày thường cũng thấy nó như vậy? Làm sao bà biết có người tự nguyện vì ai, trong lòng cũng vui sướng đây!

      Mạnh Ngọc Cương lại thu hết tất cả trong mắt, trong lòng có cảm giác là lạ. Hai đứa bé này có quá thân thiết rồi ?
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Chris2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46 :
      Editor : Lam Lam

      Cơm nước xong, Diệp Thiên Nhiên tiếc rẻ về. Lý Thiến ở trong phòng bếp rửa chén, Mạnh Ngọc Cương gọi Mạnh Yên vào ngồi ghế salon.

      "Chuyện gì vậy? Ba." Mạnh Yên đợi hơn hồi lâu, cũng nghe ba gì. Đây là muốn phạt ngồi sao?

      "Tiểu Yên, con... con..." Mạnh Ngọc Cương muốn lại thôi, vô cùng khó xử, lời này như thế nào đây? Hôm nay mới phát chuyện với con lại có hơi khó khăn để mở miệng như thế.

      Mạnh Yên để ý lấy quả chuối khay trà, lột vỏ rồi cắn, "Ba muốn gì cứ thẳng ra ."

      Mạnh Ngọc Cương do dự hồi lâu, "Con... Con và Thiên Nhiên...Hình như…Quan hệ rất tốt."

      Mạnh Yên hồi hộp trong lòng, giọng lại hết sức bình tĩnh tự nhiên, "Đúng vậy, quan hệ giữa chúng con vẫn luôn rất tốt, sao vậy?" Càng phải bình tĩnh mới có thể qua mặt người khác.

      Ngược lại Mạnh Ngọc Cương giống như bị người ta gặng hỏi, ấp úng hồi lâu cũng thể mấy chữ, " có... có gì, chỉ là... Chỉ là... Con cũng lớn, nên lễ phép làm ầm ĩ với Thiên Nhiên." Lời này quá hàm súc.

      "Có chuyện gì mà con biết lớn ?" Mạnh Yên dứt khoát giả bộ hồ đồ, mở to đôi mắt tràn ngập vô tội hỏi, "Chẳng lẽ con giành đùi gà với ấy là lễ phép?"

      "Con... Quên ." Bây giờ Mạnh Ngọc Cương có cách nào đành nhìn về gương mặt tươi cười của Mạnh Yên, chỉ có thể nhắc nhở câu, "Tiểu Yên, con đồng ý với ba mẹ, trung học đệ nhị đương." Có phải ông hiểu lầm? Nếu như vậy càng chất vấn làm con ông tổn thương, vẫn nên quên .

      "Đương nhiên rồi, ba yên tâm ." Mạnh Yên thầm thở phào nhõm, lần này xem như là qua ải trót lọt. Sau này hành động nên cẩn thận chút, để lộ sơ hở. "Con biết cân nhắc mà, vì chuyện khác mà phân tâm, con nhất định thi đậu đại học."

      Mạnh Ngọc Cương hài lòng gật đầu, thành khẩn , "Vậy tốt, con luôn luôn hiểu chuyện, để cho ba mẹ lo lắng."

      "Dĩ nhiên, vậy con vào nghỉ ngơi." Mạnh Yên xong, ăn xong trái chuối rồi trở về phòng..

      Lý Thiến ló đầu ra trong phòng bếp , "Chờ chút, Tiểu Yên. Mẹ có số việc phải , họp gia đình nào."

      Vừa nghe lời này, hai cha con trao đổi ánh mắt, thời gian gần đây nhà ba người đồng ý khi gặp chuyện trọng đại mở cuộc họp gia đình, rồi cùng nhau quyết định. Cách làm dân chủ tránh khỏi rất nhiều chuyện phiền toái. Cho nên thời gian gần đây người nhà rất hòa thuận, đây cũng là nguyên nhân quan trọng. Chỉ có những chuyện cần họp gia đình rất ít.

      Mạnh Ngọc Cương ngồi cảm thấy hơi căng thẳng, "Xảy ra chuyện gì?"

      Trước Lý Thiến rót ba ly trà, đưa cho hai cha con , lúc này mới ngồi xuống mở miệng, "Em nghĩ lâu rồi, chuẩn bị mua vài miếng đất làm nhà máy.”

      "Có quá mạo hiểm ?" Mạnh Ngọc Cương rất tán thành nhưng hoàn toàn phủ nhận, chậm rãi , "Em lại chưa từng làm trong nhà máy, đâu có hiểu về nó."

      "Chuyện này cũng có cách nào, những năm gần đây việc buôn bán ở cửa hàng rất tốt, nhưng những xưởng may hợp tác với chúng ta lại có vấn đề, em thấy rất phiền toái." Lý Thiến ủ rũ cau mày, "Cho nên bằng mình tự mở xưởng may, mình quản lý, vừa đỡ lo vừa đỡ tốn sức lực."

      Lý Thiến suy nghĩ việc này rất lâu rồi, mấy xưởng may kia phải là trễ hạn đồng phục còn bị lỗi, mỗi việc khiếu nại thôi khiến bà kiệt sức.

      "Vậy tìm những xưởng may khác." Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ chút đề nghị.

      "Cũng như vậy, phải là người của mình đều có tính toán riêng, cứ dây dưa mãi khiến người ta cảm thấy phiền toái." Lý Thiến cau mày, "Hôm nay tiệm chúng ta có quy mô lớn, những chuyện này chúng ta cũng làm được, cần phải giao cho người ngoài.”

      Thời gian gần đây theo đề nghị của Mạnh Yên về vấn đề quần áo, tổng cộng có hai mẫu, tất cả quần áo đều có ký hiệu “Thiến”. bộ là kiểu dành cho các thiếu nữ, màu sắc tươi tắn tràn đầy hơi thở thanh xuân. bộ này khoảng dưới 200 - 300. bộ khác dành cho phụ nữ, đoan trang đứng đắn, tràn đầy hơi thở của thành thị. bộ quần áo tầm sáu bảy trăm. Giá cả đắt đỏ trong huyện này còn hạn chế, nhưng vẫn có vô số người bon chen, có vài người thiếu tiền, thiếu chính là phong thái cao quý. Mà có vài người cam lòng với người khác, có vài người muốn khoe khoang.

      Ban đầu lúc Lý Thiến đổi mới rất do dự, bởi vì điều này tương đương bỏ những mẫu quần áo DIY trước đây. Chẳng qua nhờ Mạnh Yên hết sức khuyên nhủ, bà cũng nhìn vào việc nước ngoài đầu tư, nghĩ thông suốt chỉ có làm như vậy mới có thể từng bước thiết lập đẳng cấp của mình, xây dựng danh tiếng . Sau lại dứt khoát điều chỉnh phương pháp lần nữa, dùng kiểu dáng của nước ngoài hoặc của Hồng Kông mà làm theo, chú trọng chi tiết và chất lượng.

      Ngược lại lại thành công ngoài dự đoán, nhiều khách quen cũ lần đầu tiên đến mua có hơi tiếc rẻ, sau lại cảm thấy rất có phẩm chất, có bộ quần áo này cũng tự hào với bạn bè. Mà đúng lúc Lý Thiến làm những loại thẻ như thẻ VIP…giữ chân nhiều khách hàng cũ, qua thời gian, cửa tiệm quần áo của bà càng trở nên tiếng tăm, trở thành cửa hàng thời trang cao cấp nhất.

      Mà những khách hàng VIP trong cửa hàng đều là những người tai to mặt lớn, Lý Thiến cũng thuận tiện kết giao quan hệ bạn bè với họ. Có lúc nhờ họ giúp đỡ bà cũng đễ dàng hơn, mấy ăm nay bà buôn bán vô cùng thuận lợi.

      Vì vậy Lý Thiến rất đắc ý, mặc dù nâng cao giá thành, nhưng tiền lời lại tăng gấp bội, đồng thời kiếm được nguồn nguyên liệu tốt, đây chính là có tiền muốn làm gì cũng được.

      vẫn nghĩ chúng ta nên cẩn thận, tốt nhất giao cho người khác làm.” Mạnh Ngọc Cương lắc đầu tán thành.

      Lý Thiến quay đầu hỏi con vẫn lên tiếng, “Tiểu Yên, con nghĩ sao?” Đứa này mắt thẩm mĩ rất tốt. mỗi bước đều vô cùng chính xác.

      Mạnh Yên gì nãy giờ, suy nghĩ các quyết định quan trọng. Nghe Lý Thiến hỏi, nhấp hé miệng, “Vậy quy trình kỹ thuật xưởng may sao? Phương diện quản lý mẹ có biết ? Dựa vào việc nhất thời xúc động chưa hẳn giải quyết được vấn đề.

      “Vấn đề quy trình mẹ nghe ngóng, việc quản lý mẹ cũng tham khảo sách rất nhiều, ngoài ra kinh nghiệm quản lý tiệm mấy năm nay cũng có thể tin tưởng.” Lý Thiến cực kỳ tự tin, “Huống chi mẹ có thể tuyển dụng những người trợ lý giỏi giúp chúng ta.”

      “Nếu như mẹ chuẩn bị tốt tâm lý, vậy làm .” Mạnh Yên thầm , rất tán thành ý tưởng của mẹ . Nếu như dám có suy nghĩ lớn chuyện mở xưởng may cũng sớm hay muộn thôi, tốt nhất là có dây chuyền, mỗi phân đoạn đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Vừa bớt việc trung gian phức tạp còn có thể kiếm tiền nhiều chút, cớ gì mà làm chứ?

      “Vẫn nên cẩn thận suy xét lại.” Mạnh Ngọc Cương vẫn giữ ý kiến phản đối.

      Lý Thiến buồn rầu nhìn chồng, “Em nghiên cứu thị trường, cũng tìm tòi rất nhiều lần.” Bản thân ông chỉ có điểm tốt là quá mức bảo thủ thôi.

      Đầu óc Mạnh Ngọc Cương suy nghĩ, đổi góc độ phân tích, “Nhưng mà em bận rộn sao đây? Sức em có hạn, vừa phải trông tiệm vừa kiểm soát xưởng may, như vậy rất mệt mỏi.”

      Gương mặt Lý Thiến trông chờ, “Nếu giúp em ? Chúng ta cùng nhau làm?” Nếu vợ chồng liên thủ, vậy càng tốt hơn.

      Mạnh Ngọc Cương lên tiếng từ chối, “ và Hải Thiên làm tệ, muốn bỏ giữa chừng.” Ông cũng muốn có nghiệp của mình, muốn dựa vào vợ mình kiếm sống. Mặc dù sân nuôi gà là gì, tiền cũng kiếm nhiều như vợ mình, nhưng đó là hoàn toàn thuộc về mình.

      “Vậy cũng có cách nào.” Lý Thiến bất lực tựa vào ghế salon, ngửa đầu suy nghĩ hồi lâu , “Như vậy , thời gian này Nhân Hoa cũng có thể làm việc độc lập. Em định để ấy quản lý mấy cửa hàng. Sau đó còn lại nhờ mấy chị em giúp trông nom, em chỉ cần nắm quyền quản lý cao nhất, sau này có thể chuyên tâm giải quyết việc xưởng may.”

      Lý Mai là chị em ruột duy nhất của bà, tình hình gia đình chị bà rất nghèo. Thời gian này bà vẫn phải gửi tiền trợ cấp cho chị mình. Kể từ khi mẹ chồng và chổng của Lý Mai qua đời, cuộc sống của Lý Mai lại nhàng hơn, dẫn theo con trai nương tựa em , Lý Thiến thuê căn nhà trong huyện cho mẹ con họ ở, còn để chị bà làm nhân viên, tuy Lý Mai ăn vụng về tính lại hướng nội thể làm nhân viên, nhưng bà lại tỉ mỉ chu đáo làm thu ngân rất tốt.

      Mạnh Ngọc Cương thoải mái, cứng rắn , “Em cũng nghĩ xong? Vậy còn thảo luận cái gì?” ràng cần gì hỏi ý ông nữa chứ?

      “Ngọc Cương, phải là em tôn trọng sao?” Lý Thiến nhàng giải thích, “ nhà ba người chúng ta cùng thương lượng, nếu mọi người được em từ bỏ suy nghĩ này.”

      Bề ngoài bà là người phụ nữ mạnh mẽ, ở nhà lại là người mẹ, người vợ dịu dàng, đảm .

      sao? Vậy chúng ta cứ theo quy định cũ, bỏ phiếu giải quyết.” Nghe lời của vợ lòng ông cũng dễ chịu hơn. “Tán thành giơ tay, tán thành cần giơ.”

      Lý Thiến giơ tay lên, đôi mắt Mạnh Yên đảo tới đảo lui, cũng cười híp mắt giơ tay lên.

      Mạnh Ngọc Cương hung hăng trợn mắt nhìn con , “Tiểu Yên, con cũng đồng ý để mẹ con làm sao, vậy rất cực khổ.” Ông tán thành điều này vì rủi ro, còn có nguyên nhân nữa là sợ vợ mình mệt mỏi.

      “Ba ba, mọi người nên thừa dịp còn trẻ làm việc mình muốn, con kiên quyết ủng hộ.” Mạnh Yên cười hì hì nhào tới bên cạnh Mạnh Ngọc Cương kéo cánh tay của ông lay động, “Về phần sau này chuyện trong nhà cần mẹ phải làm, tìm người giúp việc tới quét dọn xử lý việc nhà, để mẹ làm việc mẹ thích.”

      “Lúc nào con cũng bênh mẹ.” Mạnh Ngọc Cương đành bó tay, bị làm nũng hồi sớm còn tức giận.

      “Đâu có?” Giọng Mạnh Yên nũng nịu kéo dài, bắt đầu nịnh bợ, “Lần trước ba muốn mua xe con cũng giơ tay, con về phe ba mà.”

      Việc mua xe Lý Thiến tán thành, giao hàng cứ dùng xe ba bánh, sao phải bỏ tiền mua xe hơi? Sau cũng mở cuộc họp gia đình, Mạnh Yên cũng ủng hộ Mạnh Ngọc Cương mua xe.

      “Tốt lắm, hai phiếu đồng ý phiếu , cũng có ý kiến gì nữa.” Bị con như thế, mặt Mạnh Ngọc Cương lộ ra nụ cười, “Nhưng mà quan trọng là đừng để bản thân kiệt sức, sức khỏe là quan trọng nhất.”

      “Biết, em có chừng mực mà.” Lý Thiến cũng thoải mái hơn, “Em còn muốn bên cạnh hai cha con lâu dài mà.”

      Thấy cha mẹ tranh cãi về việc đó nữa, Mạnh Yên yên tâm hỏi, “Mẹ, có đủ tiền ? đủ bán căn nhà.” nhớ mẹ trong ngân hàng có bao nhiêu tiền gửi.

      “Lần trước bán hết hàng tồn, còn thu hồi ít tiền hàng, vốn lưu động cũng ít, sau này nếu như đủ hãy tiếp.” Lý Thiến sớm có tính toán, cho nên theo bản năng xử lý chút vấn đề.

      “Cũng được, đến lúc đó cứ với con tiếng.” Mạnh Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện. “Nhưng mà mẹ cũng nên mua vài miếng đất.”

      “Tại sao?” Lý Thiến giải thích được hỏi, “Đủ xây xưởng may được rồi, cần lãng phí.

      “Tại sao là lãng phí? Sau này đất có giá.” Mạnh Yên đơn giản ra lý do của mình, “Chúng ta có thể trở thành nhà đầu tư.”

      Lý Thiến cúi đầu tính toán chút, thời gian này tiền kiếm được trừ nguyên liệu bên ngoài, cũng có làm đầu tư gì khác. Trừ trước kia mua hai cửa hàng bên ngoài, những chi nhánh khác đều thuê nhà. “Đây cũng là ý kiến hay.” Vốn lưu động để trong ngân hàng cũng dùng gì nhiều.

      Lý Thiến được ủng hộ của người nhà, bắt đầu nóng lòng làm, bà có quan hệ rất tốt với những khách hàng, lúc này có thể nhờ giúp đỡ, bà dùng vốn lưu động mua 50 mẫu đất cách đó xa, Mạnh Yên bán căn nhà, dùng tiền xây xưởng may. Mà Mạnh Ngọc Cương hễ rảnh rỗi hỗ trợ. Vợ chồng vô cùng bận rộn để ý tới con , nghe ý kiến của con nhờ chị Chu 40 tuổi tới nhà nấu cơm, giặt quần áo quét dọn phòng cho Mạnh Yên.
      Last edited by a moderator: 16/12/16
      thuyt, KisaragiYue, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47

      Editor : Lam Lam


      Mạnh Yên cũng thèm để ý, đối với tình huống như thế sớm thành thói quen. Suốt khoảng thời gian này cố gắng học tập, trong trường học rất chịu khó, khiến các giáo viên đều khen ngợi.


      Chủ nhật lại cùng Diệp Thiên Nhiên ở chung chỗ, giúp thiết kế nhà. xem căn nhà, là kiểu nhà 2 phòng 2 sảnh, nằm ở hướng Nam, diện tích khoảng 100 mét vuông. Bọn họ muốn để 2 phòng làm phòng sách và phòng ngủ, mà 2 sảnh dùng đèn trần nhà chia làm hai khu vực phòng ăn và phòng khách. Mà Mạnh Yên thích phong cách Châu Âu đơn giản, thương lượng với kiến trúc sư Thẩm An về màu sắc, chất liệu, tổng cộng các cách thức rất chi tiết.


      Diệp Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn , "Tiểu Yên, em là lợi hại. Kiến trúc sư gì em cũng hiểu, còn nghe hiểu."


      "Có việc gì đâu, con tương đối nhạy cảm với vấn đề này mà." Mạnh Yên cười tránh được câu hỏi, những chuyện kiến trúc này nghe có vẻ cao siêu đối với , chẳng có gì lạ. lại trải qua hơn 10 năm, hiểu biết chuyện này cũng là bình thường.


      Bởi vì nơi đây lại vắng vẻ, cần có người ngày ngày quan sát nơi này, Diệp Thiên Nhiên chỉ có lúc rảnh rỗi mới có thể đến, hoặc Chủ nhật Mạnh Yên đến kiểm tra. Mà kiến trúc sư Thẩm An bình thường ở đây hai ngày canh giữ ở trường, chờ Mạnh Yên đến. có vấn đề gì cũng trực tiếp tìm Mạnh Yên bàn bạc. phát tuy bé này tuổi, nhưng thỉnh thoảng đều ra chỗ mấu chốt, khiến cho trố mắt đứng nhìn đồng thời đập bàn ca ngợi.


      "Mạnh Yên, sau này em học kiến trúc làm học trò của tôi , bảo đảm em làm nghề này rất giỏi, em là thiên tài." Thẩm An nghe Mạnh Yên đề nghị đổi ban công phía sau thành phòng nghỉ ngơi yên tĩnh lúc rảnh, ánh mắt tỏa sáng, lại ca ngợi thêm lần nữa.


      Thẩm An tốt nghiệp đại học ngành kiến trúc ở thành phố S, đây là trường học rất nổng tiếng, mà ngành kiến trúc ở đây đứng đầu.


      "Em cũng thể làm mọi người mất chén cơm, quên ." Mạnh Yên cười hì hì giỡn. là thiên tài sao? chỉ nhiều kiến thức hơn người khác kiếp thôi, mà kiếp trước rất thích sưu tầm các tài liệu về phương diện sửa chữa, mong đợi có ngày có thể tự tay thiết kế căn nhà ấm áp của mình. Cho nên đối với phương diện này có nghiên cứu chút ít mà thôi. Nếu học có lẽ lộ chỗ kém cỏi.


      " đâu, bây giờ nghề này mới xuất , có thể mặc sức phát huy tài năng." Thẩm An lại rất nghiêm túc khuyên , hiếm khi nhìn thấy nữ sinh lại có cách nhìn tốt với nghề kiến trúc như vậy, mặc dù chỉ là bé mười mấy tuổi, nhưng vẫn khiến cho cảm thấy cảm giác tiếc nuối và tài năng.


      Lúc này chính là lúc nghề kiến trúc sư mới xuất , tài liệu giá cả đều thoải mái, lợi nhuận rất cao, chính là thời đại hoàng kim nhất.


      Mạnh Yên mỉm cười lắc đầu, "Em có hướng tương lai rồi, thay đổi đâu."


      Mấy ngày nay tiếp xúc, biết Thẩm An là người có tài và cũng rất thực tế, là người tốt. Những lời này của cũng là lòng, cũng tùy tiện qua loa với .


      "Nhưng mà đáng tiếc, em rất có thiên phú." Gương mặt Thẩm An tiếc rẻ, "Mấy ngày nay tiếp xúc với em, cũng học hỏi được rất nhiều, giống như người luyện công được đả thông kinh mạch vậy, đây chính là công lao của em."


      Lời này là , có rất nhiều thứ được đơn giản chỉ bảo, có cảm giác sáng tỏ thông suốt.


      Mạnh Yên có chút đỏ mặt dám tham công, cười , "Em đâu có làm gì, đây là thành quả cố gắng của . Kiến trúc sư Diệp à, kiến trúc sư rất giỏi."


      Những lời mấu chốt hôm nay rất mới lạ, rất đặc biệt. Dù sao những chuyện này đều là nhận thức của 10 năm sau.


      Diệp Thiên Nhiên luôn luôn ở bên cạnh mỉm cười nhìn bọn họ, lúc này đột nhiên xen vào , "Đúng vậy, kiến trúc sư Diệp, cũng rất xuất sắc, mấy ngày nay giúp bọn em ít việc."


      Nhưng mặt Thẩm An thấy vui vẻ, ngược lại có chút ảm đạm, "Vậy sao? Có năng lực sao? Làm nghề này ở đây rất khó đứng đầu."


      ta là người ngoài, điều kiện gia đình tốt, dựa vào xuất sắc mới có thể ở lại thành phố lớn, làm vừa lòng khách hàng rất khó. Lúc nào mới có thể kiếm được đủ nhiều tiền đón người nhà đến ở cùng đây?


      "Sao thế?" Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên có vẻ khó hiểu.


      "Bọn em phải là người trong nghề, hiểu chuyện nội bộ." Dù sao Thẩm An còn trẻ tuổi, rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình cười , " sao, ngày, có công ty kiến trúc của mình." Ở thành phố này cố gắng đánh cược ba năm, đến năm năm hay tám năm tiếp thực được giấc mộng của mình nhỉ?


      Diệp Thiên Nhiên ra vẻ tò mò, "Chuyện này cũng khó nhỉ? Ngành nghề này kiếm được nhiều, chừng mấy năm tới kiếm đủ." Lờinày khiến Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn , sao thế? Đến bây giờ phải là người thích tò mò, hơn nữa cũng thích chuyện với người khác, lời này giốg như chuyện với mấy người quen vậy. có suy nghĩ gì?


      Thẩm An lắc đầu cười khổ , “Tiền kiếm được phần lớn đều đưa cho công ty, bọn được như người ngoài tưởng tượng đâu.” Nhìn về phía bọn họ, tình hình thực tế. Mấy ngày nay cũng dần dần có tình nghĩa bạn bè khiến ngại .


      Diệp Thiên Nhiên nhìn hồi lâu, Thẩm An có chút khó hiểu, sao ánh mắt của thằng bé này sắc bén như vậy? Giống như đánh giá gì đó?


      bằng chúng ta hợp tác mở công ty thiết kế xây dựng .” Giọng Diệp Thiên Nhiên rất bình thản cũng rất kiên định, “Bọn em góp vốn, góp sức.”


      “Bọn em?” Lần đầu tiên Thẩm An kinh ngạc ra lời, đùa gì thế? Đây chỉ là hai đứa bé, sợ rằng còn chưa đến tuổi vị thành niên nhỉ? Lại còn muốn mở công ty? Lỗ tai của có phải bị gì ?


      có hứng thú sao?” Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên đen láy thẳng tắp nhìn , vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.


      Trong mắt Thẩm An thoáng qua vẻ kinh ngạc, im lặng hồi lâu, “ có hứng thú nhưng các em tính toán hợp tác thế nào?” Đứa bé này cũng phải dạng người hời hợt, người cậu còn có loại khí chất tả được.


      Đây có lẽ là cơ hội để thay đổi số mệnh. còn trẻ cũng có thể thử chút. Cùng lắm thất bại làm lại, vẫn muốn có công ty của riêng mình, muốn mình có gian thích hợp để phát triển.


      “Tiểu Yên, em thấy sao?” Khóe miệng Diệp Thiên Nhiên lộ ra vẻ mỉm cười, đáp vấn đề của , ngược lại quay đầu.


      Mạnh Yên chợt thoáng qua tia sáng, mỉm cười gật đầu, “Ý kiến này tệ, có thể tiến hành.”


      Ba người chuuyện hồi lâu, cuối cùng quyết định phương án hợp tác, quyết định áp dụng hình thức đầu tư cổ phần, Mạnh Yên can thiệp nhiều vào hoạt động của công ty, chỉ làm bà chủ sau màn, nhưng chiếm 4 phần, Diệp Thiên Nhiên trông coi quyền hành trong công ty, chiếm 3 phần. Mà Thẩm An phụ trách đưa công ty vào hoạt động, cũng chiếm ba phần. Hợp kế hồi lâu, cũng bàn bạc xong số tiền cần thiết.


      Lúc Thẩm An Lâm yên lòng thử dò hỏi, “Bọn em có nhiều tiền như vậy sao?”


      Diệp Thiên Nhiên phất tay cái cười , “Yên tâm, bọn em nhàm chán đến mức đùa với đâu, chút tiền ấy sao đâu.”


      Thẩm An suy nghĩ chút, hai đứa bé này dù còn tuổi, nhưng năng đều tầm thường, còn có cả căn nhà người bình thường mua nổi. Làm gì có đứa trẻ nào có năng lực như thế chứ? Có lẽ trong nhà có tiền lại có hậu thuẫn.


      Chờ sau khi ta , Mạnh Yên vẫn nhìn Diệp Thiên Nhiên, chẳng qua là cười khẽ .


      Diệp Thiên Nhiên kéo vào trong ngực, “Muốn hỏi cái gì cứ hỏi .” cũng tạm thời nghĩ ra việc này.


      cần hỏi, tự có tính toán của .” Mạnh Yên quan tâm nhún vai cái, “Chẳng qua em cũng rất thích việc này, có cơ hội như thế tham gia chân vào cũng tệ.”


      “Yên tâm, để cho em bị lỗ.” Diệp Thiên Nhiên sờ sờ tóc của , dáng vẻ có lòng tin.


      “Lỗ bồi thường.” Vẻ mặt Mạnh Yên thờ ơ. Số tiền này cũng coi là nhiều, cứ bồi thường cho nếu lỗ. Nhưng làm việc rất có trình tự có lẽ lên kế hoạch toàn bộ.


      thành vấn đề.” Diệp Thiên Nhiên nghe vui vẻ trong giọng của nhưng vẫn là đồng ý tiếng. Dù sao tất cả tài sản của đều do kiếm giúp, cũng để ý tiền bạc.


      Kế tiếp, Mạnh Yên bán căn nhà để gom góp tiền bạc.


      Diệp Thiên Nhiên chọn địa điểm làm văn phòng làm việc, Thẩm An là phụ trách đăng ký công ty, chuẩn bị tất cả những việc liên quan đến mở công ty.


      Mấy ngày nữa, biết từ đâu mà Diệp Thiên Nhiên tìm được nhóm người, tạo thành đội xây dựng công trình.


      Mạnh Yên nhìn mấy lần, trong lòng biết bụng biết, “Những người này đều là quân nhân giải ngũ.” Những người này cơ thể tráng kiện, đặc biệt tư thế lại có đặc thù của quân nhân. Quan hệ rất thân thiết với Diệp Thiên Nhiên, vừa nhìn biết là người quen.


      “Đúng, trước kia là cấp dưới của ba , đều người tốt.” Diệp Thiên Nhiên cũng dối gạt , , “Từ lúc bọn họ giải ngũ cuộc sống ổn định, nên muốn để bọn họ tới làm việc, coi như là giúp họ giải quyết vấn đề.”


      vì họ nên mới muốn thành lập công ty?” Mạnh Yên cười híp mắt ngẩng mặt lên, đoán được dụng ý của .


      tệ.” Diệp Thiên Nhiên siết chặt khuôn mặt tươi cười của , rất thản nhiên, “Công việc này rất thích hợp bọn họ, cần quá nhiều kỹ thuật. Có rất nhiều người quen của . Biết cuộc sống họ tốt, trong lòng cũng chịu nổi.”


      Rất nhiều quân nhân giải ngũ ở trong bộ đội cũng thành lập chiến công, đổ bao mồ hôi xương máu, nhưng chuyển nghề nghiệp hay đến vùng khác quen. Rất nhiều quân nhân thể ổn định, chỉ có thể dựa vào làm việc công để kiếm sống. Chưa kể tính tình quân nhân ngay thẳng, rất khó sống ở địa phương. Khi vô tình biết được, trong lòng cứ canh cánh.


      “Hôm nay được rồi, cũng coi như làm được chuyện lớn.” Mạnh Yên cười kéo tay của , “ tìm được kế toán chưa?”


      Diệp Thiên Nhiên còn phải học, có thời gian trực tiếp tham gia quản lý, nên nghĩ cách tìm người đáng tin giúp .


      “Cũng khá.” Diệp Thiên Nhiên gật đầu, chỉ liên lạc mấy người, tình hình xong, bọn họ liền đưa ra mấy gia cảnh tương đối khó khăn ở khắp nơi, việc tin tưởng cần cũng biết.


      “Người nào?” Bây giờ Mạnh Yên bội phục tốc độ của , là nhanh chóng, có năng lực hô mưa gọi gió.


      “Ông ấy là Ân Hạo, cũng là quân nhân giải ngũ, từng là Đại đội trưởng, chẳng qua sau khi bị thương thể đổi nghề, phẩm hạnh tốt, ở trong bộ đội cũng từng học qua kế toán học, quản lý tiền cũng thành vấn đề.” Diệp Thiên Nhiên giới thiệu hoàn cảnh người này, ban đầu thấy Ân Hạo chống chân bị thương, làm bảo vệ ở công ty, trong lòng vô cùng chua xót. từng lập được vô số chiến công, lại rơi vào cảnh này, khỏi khiến nhiệt huyết xông lên. Đây chính là nguyên nhân muốn mở công ty để an bài cho họ, mà nghề này lại rất thích hợp với những người chất phác chịu làm.


      “Trong bộ đội còn học cả thứ này?” Mạnh Yên dám tin mở to hai mắt. nghe học lái xe học truyền tin và tu dưỡng học vấn, nhưng chưa từng nghe học kế toán? Là lạc hậu?


      “Ít thấy nên thấy lạ.” Diệp Thiên Nhiên buồn cười, cần phải hoảng hốt đến vậy sao, “Trong bộ đội cái gì cũng phải học, cầu tối thiểu.”


      Mạnh Yên im lặng, hồi lâu mới hỏi, “Vậy cũng học lái xe trong quân đội?”


      “Đúng, nhà ở trong trụ sở quân đội, chung quanh toàn bộ là quân nhân.” Diệp Thiên Nhiên chỉ vào người ba mươi mấy tuổi mặc quần áo màu vàng, “Đúng rồi, khi còn bé học lái xe với chú đó.”


      “Khi còn bé? Mấy tuổi học?” Mạnh Yên theo tầm mắt nhìn mấy lần, thuận miệng hỏi tới.


      Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ chút, “Có lẽ là mười tuổi nhỉ.”


      Mạnh yên lại kinh ngạc lần nữa, mười tuổi vẫn còn là đứa trẻ con, lại học lái xe, người lớn nhà cũng yên tâm?! Đây là gia đình gì vậy?
      Last edited by a moderator: 19/5/16
      thuyt, KisaragiYue, Hale2053 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48 :
      Editor : Lam Lam

      Đột nhiên tinh thần Diệp Thiên Nhiên sôi nổi, cất giọng gọi, "Chú Ân."

      Mạnh Yên vội vàng quay đầu nhìn, người đàn ông chừng bốn mươi tuổi từ bên ngoài bước vào, nhìn thoáng qua dung mạo, thấy trong mắt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, tuy bước hơi khập khiễng nhưng rất nổi bật.

      Những công nhân kia cũng kích động tới chào hỏi niềm nở. Những người này lâu ngày gặp, hiếm khi gặp nên rất vui vẻ phấn khích.

      Mọi người lớn tiếng hỏi han nhau phen, qua chút lại yên tĩnh. Diệp Thiên Nhiên lại gọi tiếng.

      "A Nhiên." Ánh mắt Ân Hạo sáng lên, tới cởi mở cười to, ôm chặt Diệp Thiên Nhiên, " nghĩ tới nhóc con lại có tiền đồ như vậy, quả là hổ phụ sinh hổ tử, nếu thủ trưởng biết chắc chắn rất vui mừng."

      "Chú Ân, chuyện này cũng cần với ông ấy." Diệp Thiên Nhiên mím môi ngại ngùng, "Sau này công ty phải phiền chú trông coi giùm."

      Ân Hạo sảng khoái gật đầu, "Yên tâm, đây là con đường sống của bọn chú, chú để nó thất bại đâu."

      Diệp Thiên Nhiên lộ ra khuôn mặt trẻ con tươi cười, "Chú Ân, hi vọng sau này công ty có thể càng làm càng lớn, tương lai có thể tuyển thêm nhiều quân nhân giải ngũ."

      "Đó là tâm nguyện lớn nhất của chú." Nét mặt Ân Hạo chất phác tự nhiên biểu lộ tia sáng, "A Nhiên, con tốt, còn có ý tưởng này." Điều khiến ông cảm động chính là việc này, quả nhiên là huệ dậu quân nhân, trong tư tưởng cũng là quân nhân.

      "Khụ khụ, cũng phải là ta người công lao." Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên khẽ đỏ lên, mất tự nhiên nên ho khan mấy tiếng, " ra phần lớn đều là công lao của em ấy."

      Lúc này Ân Hạo mới chú ý tới Mạnh Yên đứng bên cạnh , nheo mắt lại nhìn kỹ, " bé là?"

      "Chú Ân, em ấy tên là Mạnh Yên, là cổ đông lớn nhất của công ty." Diệp Thiên Nhiên hớn hở giới thiệu bọn họ, "Tiểu Yên, đây chính là chú Ân nhắc, chào hỏi ."

      Gương mặt Mạnh Yên nghiêm nghị, rất cung kính chào, "Chào chú Ân, sau này phải làm phiền chú nhiều rồi."

      bội phục những người vì nước nhà mà làm quân nhân, bọn họ luôn xuất ở nơi nguy hiểm nhất, động đất cũng có, lũ lụt cũng có, bọn họ vĩnh viễn ngại đến an toàn, tính mạng của bản thân mà cứu tính mạng của nhân dân trước tiên. Chính điều này cũng khiến cho cảm thấy kính nể.

      "Mạnh. . . Mạnh. . ." Ân Hạo biết nên xưng hô thế nào với bé, gọi là Mạnh tổng? bé này cũng còn tuổi. Gọi Mạnh Yên? Dường như có lễ phép.

      "Chú Ân, gọi con là Tiểu Yên ." Mạnh Yên chủ động giải vây.

      "Vậy chú khách khí, Tiểu Yên." Ân Hạo thử dò xét , "Con còn tuổi có tài năng rồi, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt." bé là cổ đông lớn nhất công ty? Sao lại nghe như vào đầm rồng hang hổ? Nhưng Diệp Thiên Nhiên tuyệt đối dối ông.

      "Đây chẳng qua là giúp người nhà tay." Mạnh Yên phát ý nghĩ của ông, nhưng lại giả vờ như biết, cười híp mắt , "Nhắc đến chú Ân mới phải khiến người ta khâm phục, nghe chú từng đạt rất nhiều huy hiệu, lúc nãy bọn con còn thán phục chú đây."

      "Chuyện này dám." Ân Hạo cười nhạt . Vinh quang trước kia sớm là quá khứ, hôm nay những chuyện này vốn đáng giá để nhắc tới.

      Mạnh Yên thấy ông khách khí, khỏi cười , "Chú đừng khách khí với con như vậy, cứ xem con là tiểu bối trong nhà ."

      Diệp Thiên Nhiên hết sức muốn kéo quan hệ của hai người đến gần, "Chú Ân, Tiểu Yên rất đúng, đều là người nhà, cần khách sáo."

      Ánh mắt Ân Hạo hoài nghi đảo người hai người, "Như vậy cũng được, dù sao Tiểu Yên cũng là chủ." Hai đứa bé này rốt cuộc là mối quan hệ thế nào đây?

      "Chú đừng làm con ngại, con chỉ bỏ chút vốn thôi." Mạnh Yên lộ ra nụ cười ngọt ngào, thuận tay chụp được nịnh bợ, "Sau này công ty còn phải dựa vào những hùng các chú."

      "Được rồi, cũng đừng dông dài nữa." Diệp Thiên Nhiên nhìn đồng hồ tay chút, "Cũng đến buổi trưa rồi, chú Ân, mọi người cùng ăn cơm , chúng ta vừa ăn vừa chuyện."

      Tìm cửa tiệm tương đối sạch , gọi vài món ăn và món canh. Những người đó ở bên ngoài ăn uống cực kỳ náo nhiệt.

      Ân Hạo cùng ba người đứng đầu công ty họp lại trong phòng ăn cơm, bọn họ muốn chuyện cụ thể, ổn thỏa.

      Diệp Thiên Nhiên cùng Ân Hạo và Thẩm An uống rượu, mấy người tán gẫu rất vui vẻ.

      Mạnh Yên chỉ có thể ủy khuất bưng chén cơm ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về ly rượu trong tay bọn họ, nhìn có vẻ rất thơm rất ngon.

      Thẩm An thấy khỏi cười , "Nếu để cho Tiểu Yên uống vài hớp , nhìn có vẻ bé cũng thèm."

      Diệp Thiên Nhiên lên tiếng cự tuyệt, " được, em ấy thể uống rượu được, uống vào nổi mẩn."

      Hừ, người nào uống nổi mẩn? bậy. Nhưng như thế, cũng tiện phản bác trước mặt người khác, thể làm gì khác hơn là bĩu môi cúi đầu buồn bực ăn.

      Diệp Thiên Nhiên cười cười, gắp miếng thịt cá thả vào trong chén, sờ sờ đầu , "Ăn ."

      Mạnh Yên ngừng buồn bực, đây phải xem như trẻ con mà dỗ sao?

      Hai người khác thu màn này vào mắt, im lặng trao đổi ánh mắt.

      Diệp Thiên Nhiên cầm chai rượu mở rót đầy cho bọn họ, giơ ly rượu lên mời, "Sau này con và Tiểu Yên ra mặt, mọi người hợp tác vui vẻ. Con mời hai người ly, chúc công ty chúng ta thuận buồm xuôi gió."

      Ba người vui vẻ uống rượu, lúc này Thẩm An mới cười , "Em và Tiểu Yên cũng ra mặt sao?"

      "Công có hai người là được, trước mắt bọn em mà học tập và bài tập mới là quan trọng nhất." Thân phận của đặc biệt, mà Tiểu Yên còn thích hợp xuất công khai.

      "Cũng đúng." Thấy có lý, Thẩm An chấp nhận lời giải thích của , quay đầu cười , "Nhưng mà Tiểu Yên, sau này em có rảnh rỗi phải thường xuyên đến công ty nghĩ kế giúp ."

      Mạnh Yên nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Đương nhiên rồi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho em, dùng máy vi tính liên lạc cũng được, mỗi ngày 9 đến 10 giờ tối em đều online."

      Bởi vì Lý Thiến vẫn chưa dùng máy tính thông thạo, muốn tìm tài liệu gì cũng nhờ Mạnh Yên giúp bà, cho nên mấy ngày nay Mạnh Yên cũng thành thói quen, làm xong bài tập đến 9 giờ tiếng tìm tài liệu giúp mẹ , xem tin tức này nọ.

      "Ý kiến này rất tốt, có chuyện gì cũng dễ hơn nhiều." Ánh mắt Thẩm An sáng lên, thường dùng máy tính để làm việc, liên lạc cũng thuận tiện hơn, " cũng biết em là học sinh trung học đệ nhị, khá bận rộn với việc học và làm bài tập. Nhưng mà có số việc vẫn muốn nghe ý kiến em."

      "Dạ được, An." Mấy ngày nay ba người hợp tác khiến Mạnh Yên cũng quen thuộc với Thẩm An, cách xưng hô cũng thân cận.

      "Tiểu Yên rất giỏi việc này sao?" Ân Hạo nghe Thẩm An sùng bái bé như vậy, khỏi sinh lòng kinh ngạc. Ông vốn kinh ngạc bé hồi lâu nay lại càng kinh ngạc hơn.

      " bé là thiên tài." Gương mặt Thẩm An hồng hào thao thao bất tuyệt khen ngợi Mạnh Yên. Có lẽ cũng uống rất nhiều rượu nên rất dài dòng.

      Lần này trong quá trình làm việc, Mạnh Yên đưa ra vô số ý tưởng lớn, lại khiến lần nữa kinh sợ.

      Mạnh Yên đỏ mặt muốn ngăn cản lại chuyện này, này…Ý tưởng của đều đạo của người khác. Đặc biệt là đưa ra chất lượng đầu tiên, an toàn chính là hết. Lúc này hành nghề chưa chắc có quy tắc mẫu, phần lớn công ty thiết kế chỉ cần nhận đơn hàng, những chuyện khác đều quan tâm. Còn nghe công trường xảy ra chuyện, công nhân gặp chuyện may chỉ có thể tự nhận là xui xẻo, hoàn toàn có nửa điểm bồi thường. Mỗi lần nghe đến mấy chuyện này, tâm tình Mạnh Yên rất nặng nề. Nếu hôm nay có năng lực thay đổi cuộc sống của người khác, vậy hãy để cho cố gắng hết khả năng. Tối thiểu để cho người của công ty gặp phải chuyện khóc ra nước mắt như vậy, cuộc sống lâm vào khốn khó.

      Mà Diệp Thiên Nhiên ra sức ủng hộ, rất cảm động ý kiến này. Hai người chủ đều đồng ý, Thẩm An cũng có lời nào để , cũng phải là loại người máu lạnh.

      Khi Ân Hạo nghe Mạnh Yên đề nghị mua bảo hiểm cho tất cả nhân viên, ánh mắt cũng thay đổi. Lúc đầu ông cảm thấy bé này có chỗ nào đặc biệt, nhưng Diệp Thiên Nhiên và Thẩm An cũng coi trọng như vậy. Khiến ông càng tò mò, nghe đề nghị này, trong lòng ông dâng lên hồi ấm áp.

      Người ngoài xã hội bây giờ đều mất kiên nhẫn, tất cả vì đồng tiền, lợi ích trước. chỉ đảm bảo việc làm cho họ mà còn khiến họ lo lắng về tương lai sau này. Có những người chủ xem trọng người khác, hề tôn trọng, chỉ muốn ra sức bóc lột. có ích lợi giá trị sau này thẳng tay ném , vốn dĩ muốn để ý sống chết của người khác. Những chuyện này lúc ông chuyển đến địa phương đều chứng kiến hết khiến ông đau lòng nhưng có cách nào thay đổi tình hình.

      Hiếm thấy người còn như suy nghĩ như vậy, hiểu được tôn trọng người khác, vì người khác mà giữ lại đường lui. Chỉ bằng điểm này, cũng đáng giá để ông kính trọng mấy phần.

      Cơm nước xong, Diệp Thiên Nhiên dẫn bọn họ đến ký túc xá nhân viên, ký túc xá chứ ra là phòng ốc dưới tên của , các phòng ghép với nhau. Bởi vì sắp tới nơi này mở rộng ra, Mạnh Yên mua phòng ốc, chờ tăng giá trị.

      Tòa nhà này được xây từ những năm 90, bố cục có chút cũ kỹ, tầng lầu có ba cửa hai phòng, có ánh sáng thông gió, vẫn còn nguyên bản. Nhưng người ở thành vấn đề, điện nước, phòng bếp phòng vệ sinh đều có.

      Mạnh Yên mua tòa nhà này, tầng dưới là danh nghĩa của Diệp Thiên Nhiên, bốn tầng khác đều là của . Hôm nay Diệp Thiên Nhiên cũng lấy ra làm thành ký túc xá của công nhân, sắp xếp cho họ ở.

      Diệp Thiên Nhiên mua giường rồi cho người đưa tới đây, những người kia nhiệt tình quét dọn vệ sinh để xếp đồ.

      Vốn phòng đặt bốn giường, nhưng có vẻ nhiều người ở đủ. Diệp Thiên Nhiên khó xử nhìn Mạnh Yên."Tiểu Yên, cũng còn dư, em xem nếu . . ."

      "Được rồi, vậy cứ lên ở. Dù sao cũng bỏ trống vô ích, có người vào ở cũng tốt." Mặc dù Mạnh Yên mua ít phòng ốc chờ ngày có giá, nhưng rảnh xử lý, giao cho người nào cũng yên lòng. Dứt khoát để trống, là quá lãng phí.

      Mạnh Yên lấy ra chùm chìa khóa to trong túi xách đưa cho , vừa mừng vừa lo, "Em sớm chuẩn bị?"

      "Phòng ngừa." Mạnh Yên liếc , cười híp mắt , "Tất cả chìa khóa trong phòng ốc, giao cho chú Ân giữ ."

      "Em có thể yên tâm về chú ấy?" Diệp Thiên Nhiên cổ quái nhìn . bé này từ trước đến giờ rất đa nghi, cũng dễ dàng giao chìa khóa cho người khác bảo quản.

      " cũng tin tưởng chú ấy, sao em lại yên lòng?" Mạnh Yên xem thường nhún vai, phiếu bất động sản viết tên , có cái gì yên lòng. Trước kia cũng giao phòng ốc cho người khác quản lý, chủ yếu là sợ người khác phá hoại phòng ốc trở nên hư hỏng, đó là chuyện chịu được. Dù sao, tác phong những quân nhân giải ngũ này sạch nhanh nhẹn, tin tưởng được. Phòng ốc trống để cho bọn họ ở .

      "Những chìa khóa này đều là của mấy căn phòng ở tầng ?" Ân Hạo thể tin lặp lại.

      "Dạ, mọi người cứ yên tâm ở." Mạnh Yên gật đầu, "Nhưng mà điện nước gì mọi người tự phụ trách." cũng mặc kệ chuyện như vậy.

      "Đương nhiên rồi." Ánh mắt Ân Hạo nhìn càng kinh ngạc.
      Last edited by a moderator: 16/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :