1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đời Này Kiếp Này - Phỉ Ngã Tử Tồn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương hai mươi lăm





      Trương Tuyết Thuần nhìn Kỷ Nam Phương khi quay mặt ra cửa sổ. Nhìn nghiêng, trông tuấn tú. Ánh đèn ngoài đường và trong nhà hàng tạo thành gian giao tranh giữa sáng và tối, khiến vẻ mặt càng trở nên trầm lặng. Thực ra, phải thuộc kiểu mỹ nam công tử, nhưng ở mang vẻ đẹp trai, phong lưu và dễ gần. Trương Tuyết Thuần hơi sững người khi nhận ra điều đó. Kỷ Nam Phương bất giác quay đầu lại khiến giật mình.
      : “Bố mẹ rất tức giận vì chuyện ly hôn, chỉ hận nỗi thể lột da thôi. Những chuyện xui xẻo có thể xảy ra với em chắc chắn đơn giản. buộc phải thu xếp cho em ra nước ngoài thời gian. Tay của trai em cũng sắp khỏi rồi. Em cứ yên tâm. Sau này học xong, em ở lại Mỹ cố gắng tìm người đàn ông tốt mà lấy. Con lấy được người chồng tốt mới hạnh phúc”.
      Trương Tuyết Thuần nhìn Kỷ Nam Phương, đôi mắt đen huyền trong sáng mở to: “ hai..
      “Được rồi cần gì nữa. Ăn cơm !”
      định thế nào?”
      “Haizzz, em lại lo lắng thay nữa à? Sau này lại lấy vợ. Hai chúng ta hợp tác với nhau cũng đến nỗi tệ đâu. Đến lúc đó qua Mỹ tìm em, chúng ta đến Alaska đăng ký kết hôn, thể nào bố mẹ cũng tức mà chết.”
      Đôi mắt trong suốt của Trương Tuyết Thuần bỗng ngân ngấn nước nhìn Kỷ Nam Phương, khiến thể đùa được nữa. Kỷ Nam Phương rút ra điếu thuốc nhưng hút, mà cứ gõ nhịp bàn: “ hiểu em muốn gì, nhưng chuyện đến nước này buộc phải như vậy”.
      “Sau này thế nào? Buổi tối hôm đó, nhìn thấy ôm chị ấy đến bệnh viện, em nghĩ trong lòng câu hỏi này. biết lừa dối người khác... Em vốn tin những lời , nhưng từ hôm ấy, em thể tin được nữa. thể làm được. gạt em, gạt chính bản thân mình. thể xa chị ấy, tại sao còn muốn bỏ chị ấy?”
      “Chuyện qua rồi. đời này có ai chưa từng ly hôn lần chứ? Em lo lắng làm gì?”
      “Tại sao với chị ấy? chị ấy đến như vậy, sao cho chị ấy biết? còn lôi em vào lừa chị ấy. biết sắc mặt chị ấy lúc đó...”
      “Trương Tuyết Thuần!”
      Cả hai người đều trở nên gượng gạo, Trương Tuyết Thuần đưa tay vội vã quệt nước mắt.
      biết em muốn tác thành cho , và cũng chỉ muốn tác thành cho chị ấy”, cuối cùng Kỷ Nam Phương châm thuốc, làn khói mỏng tang bay giữa hai người. điềm tĩnh:
      “Lôi em vào chuyện này đều do có nghĩa khí. Em nên . Chuyện trường lớp, lo liệu cho em cả rồi. Bên nước ngoài cũng có những người bạn đáng tin cậy của , họ giúp đỡ em. Em cố gắng học hành chăm chỉ, đến khi thành đạt, hãy đón bố mẹ, cả trai em sang đó.”
      cứu trai em, cứu em...”
      Kỷ Nam Phương lại đùa cợt: “Tại tốt đột xuất đấy thôi. Thời đại nào rồi mà còn chuyện báo đáp? Nếu như em thực thấy khó xử, được, tối nay chúng ta khách sạn thuê phòng. Trả xong món nợ, em phải cảm thấy mắc nợ nữa, có thể thoải mái mà được rồi”.
      Trương Tuyết Thuần bỗng bật khóc: “ hai, sao lại ngốc vậy hả? Ly hôn với chị ấy, ân hận cả đời đấy...”.
      “Em ngốc sao? ràng biết thích em, mà ngày nào cũng vào bệnh viện thăm . Chỉ có mười vạn tệ, em còn làm thêm gia sư để tích góp tiền trả . ràng biết thể nào thích em, vậy mà ly hôn, em còn lo lắng hơn cả . Như thế chẳng phải ngốc sao?”, Kỷ Nam Phương rồi bật cười: “ đời này, người luôn là kẻ ngốc của người khác”.
      Thủ Thủ nghĩ rất nhiều về những lần gặp gỡ với Dịch Trường Ninh, có điều lạ là, chưa bao giờ mơ thấy .
      Lần này thực gặp lại Dịch Trường Ninh, nhưng Thủ Thủ lại thấy mình như trong giấc mơ. Từ khi trở về, luôn ở trong tâm trạng hoang mang, như cả thế giới này đều là ảo tưởng, có gì là . Con người và mọi thứ đều nằm trong chuồi biến đổi khôn lường của tạo hóa khiến người ta khó lòng thích nghi được.
      Hai người đều im lặng . Ánh mặt trời trải mặt bàn lớp nắng vàng nhạt. Thủ Thủ mặc chiếc áo tay lỡ. đặt tay bàn, cảm thấy nóng bức dù trong quán bật điều hòa. Dịch Trường Ninh khẽ nắm tay , ngón tay vẫn lạnh như vậy. : “Hãy cùng
      !”.
      Thủ Thủ cảm thấy đau khổ, thực rất đau khổ. Khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, nhưng dường như mọi niềm vui đều vỗ cánh bay đâu hết cả, chỉ còn lại mệt mỏi.
      Thủ Thủ nghĩ ngợi nhiều, đồng ý lời đề nghị của .
      về nhà chuyện ấy với mẹ, Thịnh Khai khéo léo phản đối: “Thủ Thủ, con biết là chúng ta nên có quá nhiều quan hệ với nhà họ Tang mà”.
      Thủ Thủ dám tranh luận nhiều với mẹ, chỉ : “Mẹ, mẹ hãy tha lỗi cho con”.
      Gần đây, Thủ Thủ mất ngủ trầm trọng nên gầy rất nhiều. thường phải nhờ đến thuốc an thần mới chợp mắt được, nhưng rồi lại giật mình tỉnh dậy trong cơn ác mộng, nước mắt hình như cũng cạn. đờ đẫn như người mất hồn nhìn mẹ. Thịnh Khai chịu đựng nổi, bà dang tay ôm Thủ Thủ vào lòng: “Con , mẹ cần gì cả, mẹ chỉ mong con hạnh phúc. Con có hạnh phúc mẹ mới sống vui vẻ được”.
      Thủ Thủ ngồi im, đáp lại, sợ bất cứ cử động nào bây giờ cũng khiến nước mắt trào ra.
      vẫn luôn yếu đuối như vậy, dám đối mặt mà chỉ biết trốn tránh. Cho dù hạnh phúc ở đâu, ở nơi nào, vẫn luôn cố chấp đuổi bắt nó, nhưng chưa bao giờ nắm được nó trong tay.
      Thủ Thủ vốn nghĩ bố phản đối kịch liệt, nhưng ngờ ông chỉ : “Nếu con bận gì ngày mai leo núi với bố nhé!”.
      Hôm sau, họ xuất phát từ rất sớm. Cây cối xanh um tùm dưới chân núi. Đường lên núi rất vắng vẻ, thi thoảng lắm mới gặp vài người già tập thể dục buổi sớm.
      khí núi trong lành. Lâu lắm rồi Thủ Thủ bộ như thế này, leo đến lưng chừng núi, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Diệp Dụ Hằng cũng thấy hơi mệt, cho nên họ dừng lại nghỉ ngơi. Nhìn trán đẫm mồ hôi và gương mặt đỏ như quả cà chua của Thủ Thủ, Diệp Dụ Hằng mỉm cười: “Nhìn con kìa, còn bằng ông già này nữa”.
      Đây là lần đầu tiên ông nhắc đến từ “già” trước mặt con , giọng vô cùng thoải mái. Mặt trời nhô lên cao. Những giọt sương đêm đọng lại lá và cành cây vẫn còn chưa khô hết. Diệp Dụ Hằng ngắt chiếc lá rồi tỉ mỉ cuộn tròn lại. Thủ Thủ bất giác nhớ ngày còn , ông thường dạy thổi kèn lá như vậy.
      Khi đưa chiếc lá lên miệng, vẫn còn cảm thấy vị ngai ngái đắng của các loài thực vật. thanh phát ra rất khẽ. Thủ Thủ thổi bài “Sao đỏ lấp lảnh”, thanh lúc lên bổng khi xuống trầm. Hai bố con cùng thổi kèn đến khi còn ra giai điệu gì nữa. Thủ Thủ nhịn nổi, bật cười. Diệp Dụ Hằng cũng cười theo. Ông bỏ chiếc kèn miệng xuống : “ bao nhiêu năm rồi thổi loại kèn này”.
      Đứng núi cao, tầm nhìn của họ như được trải rộng. Đưa ánh mắt ra xa, gần như có thể thấy cả thành phố như thu , ra trước mắt. Mặt trời từ từ lên cao. Thủ Thủ dang hai tay cảm nhận ánh bình minh buổi sáng sớm. Gió vi vu thổi đến, mơn man mái tóc, rồi lại vuốt ve gương mặt , tưởng chừng như nếu khép cánh tay lại lúc này, có thể ôm được cả vòng ánh sáng ấm áp rạng rỡ. Thủ Thủ như hòa tan vào ánh sáng ấy, mặt trời ấy, tất cả đều biến thành nắng và gió.
      “Lần đầu tiên bố đưa con leo núi là năm con bốn tuổi.”
      Thủ Thủ vẫn còn nhớ hồi đó bố thường leo núi và ở lại trong căn phòng dưới chân núi. Có lần bố , cùng các họ mình leo núi với ông nội.
      “Ngày ấy, con còn rất , được lúc
      nhúc nhích nổi, nên bố phải cõng con leo lên.”
      Hồi đó, bố còn rất trẻ, bố cõng lưng bên cạnh ông nội, vừa leo vừa cười vui vẻ cả chặng đường, rồi họ lên đến đỉnh núi tự lúc nào hay.
      “Chóp mắt, hai mươi năm trôi qua”, Diệp Dụ Hằng : “Con lớn, còn bố già mất rồi”.
      Thủ Thủ cảm thấy khó chịu: “Bố đừng có lúc nào cũng nhắc đến từ ‘già’ nữa”.
      “Già bảo già có gì đâu?”, những tia sáng mặt trời chói chang chiếu gương mặt Diệp Dụ Hằng, ông khẽ nheo mắt: “Thủ Thủ, bố thể leo cùng con lên đỉnh núi mãi được, đoạn đường sau này con phải tự mình tiếp, nhầm cũng sao, vì thực ra con đường nào rồi cũng dẫn con lên đỉnh núi”.
      “Bố trải qua những con đường quanh co, nên lúc nào bố cũng nghĩ phải làm sao để con bố có thể bước con đường lớn nhất, bằng phẳng nhất, nó giúp con bị lạc đường. Thế nhưng bây giờ bố lại nghĩ, theo con đường lớn tất nhiên tiết kiệm được sức lực, song biết đâu đấy, những con đường khác cho con cơ hội ngắm nhìn phong cảnh đẹp hơn, lộng lẫy hơn!”
      “Bố...”
      “Bố gặp Dịch Trường Ninh hai lần. Nó là thanh niên có năng lực. Nếu như con quyết tâm muốn lấy nó, bố cũng phản đối. Con đường này là do con chọn, bất kể hai bên đường có như thế nào cũng đều là phong cảnh của riêng con. Bố mong con sống tốt, sống hạnh phúc. Mấy năm nay, con sống bên cạnh Kỷ Nam Phương như thế nào, bố đều biết , bố biết con miễn cưỡng, con vui. Con là công chúa của bố, cho dù con làm gì, con lựa chọn ra sao, bố đều cảm thấy rất vui.”
      “Bố...”
      “Các con ra nước ngoài cũng được, sống ở đó đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần thường xuyên về thăm bố mẹ là bố mẹ vui rồi”, ngừng lát, ông tiếp: “ số chuyện trong quá khứ, Thủ Thủ, con hãy tha lỗi cho bố”.
      Thủ Thủ nghẹn ngào, quay mặt chỗ khác, sợ rằng mình khóc.
      Diệp Dụ Hằng vỗ lên vai : “Con bố xinh nhất, nhưng khóc đẹp, nên được khóc”.
      Thủ Thủ mếu máo, cuối cùng nước mắt vẫn tuôn rơi.
      Thủ Thủ và Dịch Trường Ninh tổ chức bất kỳ lễ đính hôn nào, họ quyết định ra nước ngoài đăng ký, cho nên suốt mấy ngày liền, Thủ Thủ đều bận rộn lo thu dọn hành lý. Thịnh Khai đích thân cùng dì Tống giúp sắp xếp đồ đạc, thành ra lại có việc gì làm, chỉ biết ngồi bên cạnh nghe mẹ và dì Tống bàn bạc nên mang cái này, nên mang cái kia...
      Ngày xuất phát mồi lúc đến gần, Thủ Thủ càng mất ngủ trầm trọng hơn.
      Hiếm lắm, mới ngủ được, nhưng lại tỉnh giấc trong dòng lệ. Lần nào thức dậy, vỏ gối đều lạnh lẽo vì ướt đẫm nước mắt. Thủ Thủ khóc rất nhiều. Trong những giấc mơ, đều tìm thấy thứ mình muốn tìm, lúc đó, vùng dậy trong tuyệt vọng, mở mắt trong cơn nức nở. Buổi sáng tinh mơ tĩnh mịch, bốn vách tường kín như bưng, chỉ có mình . Thủ Thủ nghĩ có thể vì Dịch Trường Ninh, vì chờ đợi quá lâu nên mất cảm giác an toàn, khiến trở nên tuyệt vọng. Cho nên chỉ có mình ấy, chỉ mình mới có thể giúp mang cả thế giới quay trở lại.
      Giây phút biệt ly nào cũng mang đầy luyến lưu. Giang Tây và Cố Trấn Tùng cũng đến tiễn Thủ Thủ ra sân bay. Đối với người thân bạn bè giây phút chia tay đều trở nên khó khăn, bịn rịn. Thủ Thủ dặn dò cố Trấn Tùng: “Chăm sóc Giang Tây tốt nhé!”.
      Giang Tây mỉm cười ôm Thủ Thủ: “Cậu cũng nhớ giữ
      gìn sức khỏe đấy!”.
      ràng chỉ là ra nước ngoài, nhưng hiểu sao Thủ Thủ lại cảm thấy rất buồn, thể khóc được nữa. Giang Tây thầm vào tai : “ vui quay về”, ngập ngừng giây lát lại : “Nhưng, cậu nhất định phải vui vẻ, như vậy nếu cậu về, tớ qua thăm cậu”.
      Hai mắt Thủ Thủ đỏ và sưng mọng, gật đầu với Giang Tây.
      Đen quầy làm thủ tục đăng ký, Thủ Thủ ôm bố mẹ lần cuối. Thịnh Khai và Diệp Dụ Hằng đều dang tay ôm chặt lấy .
      Có chần chừ thế nào cũng đến lúc phải chia tay.
      Nữ tiếp viên hàng nở nụ cười ngọt ngào đứng trước cửa dẫn vào khoang máy bay. Khi tìm được chỗ ngồi ổn định, tiếp viên giúp họ cất những hành lý xách tay đơn giản. Khoang máy bay rộng lớn lấp đầy hành khách. Cuối cùng, cửa đóng lại, máy bay từ từ cất cánh. Đội ngũ điều hành chuyến bay tự giới thiệu về mình, sau đó hướng dẫn hành khách các quy định an toàn khi bay. Dịch Trường Ninh giúp Thủ Thủ thắt dây an toàn, hỏi : “Em có mệt ?”.
      Chuyến bay dài còn chưa bắt đầu, Thủ Thủ cảm thấy mệt mỏi, cái mệt thấm đến khắp da thịt, nhưng vẫn lắc đầu.
      Hồi , rất thích được ngồi máy bay cùng ông bà bố mẹ hoặc người thân đến những vùng đất mới. Khi lớn lên, cũng nhiều lần bay ra nước ngoài cùng với bạn bè. Nhưng hôm nay, khi máy bay vừa cất cánh, khi cơ thể thoát khỏi trọng lực nỗi đơn, bơ vơ bỗng trào dâng trong lòng như thể con nước lớn vỡ bờ. Dường như trong khoảnh khắc đó, Thủ Thủ bị lập cả về gian và thời gian. thanh gầm gừ của động cơ phát ra, máy bay chuyển phương huớng, tất cả những thứ xa lạ cũng như quen thuộc đều nhất loạt ùa về nhấn chìm đầu óc , khiến mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, bám chặt lấy tay vịn trong vô thức.
      Dịch Trường Ninh dịu dàng nhìn Thủ Thủ. Khi máy bay vào ổn định, các hành khách tháo dây an toàn ra. Thi thoảng có người qua lại lối . Thủ Thủ cảm thấy mình căng thẳng quá mức, nên nhìn Dịch Trường Ninh mỉm cười.
      “Có muốn uống nước ?”
      Thủ Thủ chỉ lắc đầu.
      Dường như Dịch Trường Ninh phải do dự lúc, sau đó : “Thủ Thủ, nếu em hối hận bây giờ vẫn còn kịp”.
      Thủ Thủ kinh ngạc nhìn Dịch Trường Ninh.
      Dịch Trường Ninh bình tĩnh tiếp: “Từ trước đến giờ luôn nghĩ, là người duy nhất đời này có thể mang lại hạnh phúc cho em, nên cố gắng hết sức để đưa em , cho dù bất kể ai, bất kể chuyện gì ngăn cản, vẫn hy vọng được ở bên em”.
      “Ba năm là khoảng thời gian ngắn, khi gặp lại em, biết trong ba năm ấy phải chỉ mình đau khổ. Nỗi khổ em phải chịu, tháng ngày em phải trải qua có thể còn khó khăn hơn . Ngày trước, luôn cho rằng em chỉ là đứa trẻ, khiến người khác thương, khiến người khác chiều, cho nên năm đó, chọn cách ra , tưởng rằng đó là cách tốt nhất cho em, nhưng khi gặp lại em Trường Thành, mới biết mình hành động ngu xuẩn thế nào. từ bỏ nữa đâu, thể để em mình lại nơi đây. Tự nhủ lòng như thế, suy nghĩ đến rất nhiều điều và rất nhiều người. biết chúng ta có nhiều trở ngại, chúng ta phải đối mặt với bố mẹ, gia đình, người thân... Nhưng, dù có xảy ra chuyện gì, tuyệt đối buông em ra lần nữa.”
      “Bởi vì luôn nghĩ rằng đời này còn ai em hơn .”
      biết lúc này em nghĩ gì, nhưng giờ đây những lúc chúng ta ở bên nhau, em dường như đều im lặng. Chắc em biết, trước khi em ly hôn, và Kỷ Nam Phương gặp nhau. cứ tưởng cậu ấy uy hiếp , hoặc dùng những thủ đoạn khác gây áp lực cho , nhưng cậu ấy chỉ với câu. Em có biết là gì ? Cậu ấy ba năm nay em vẫn luôn đợi , chuyện đó dễ dàng với em chút nào, cho nên mong sau này hãy đối xử tốt với em.”
      vẫn luôn tin rằng là người duy nhất mang lại hạnh phúc cho em, bởi vì thế gian này là người em nhất. Nhưng khi nghe Nam Phương câu ấy, hiểu ra. Có lẽ đời này, phải là người em nhất, hoặc ít ra, phải là người duy nhất em.”
      “Hai ngày trước muốn hỏi em: Em thực hạ quyết tâm sang Mỹ cùng chưa? Nhưng, sợ em đưa ra câu trả lời, dù phải người yếu đuối. Con người sở dĩ yếu đuối là bởi vì biết mình thể chiến thắng. nghĩ đến áp lực gia đình, áp lực người thân, rồi bị điều tra, bị cấm xuất cảnh, nhưng đó lại là khi bình tĩnh nhất. Những chuyện như vậy chẳng có gì ghê gớm cả, vì chúng nằm trong dự liệu của . có bất kỳ ai, bất kỳ việc gì có thể chia rẽ hai ta, bởi vì biết em luôn tin , luôn đợi , cho nên mới tự tin đến thản nhiên như vậy. Dù có phải ngồi tù, cũng thể chia lìa chúng ta. nghĩ đến những vấn đề chúng ta phải đối mặt, những gì có thể ngăn cản chúng ta. chuẩn bị mọi đối sách, mọi phương án đề phòng, nhưng điều duy nhất chưa nghĩ đến là em, nếu như em người khác, phải làm thế nào đây?”
      Thủ Thủ chỉ còn biết nhìn Dịch Trường Ninh: “Trường Ninh...”.
      Dịch Trường Ninh đưa ngón tay lên môi : “Nghe hết ”.
      “Rời xa em là quyết định ngu ngốc nhất trong đời . hy vọng hai chúng ta vẫn còn cơ hội bắt đầu lại, nhất là khi gặp em sau ba năm. Nhưng đúng là có nhiều việc như ta mong muốn. Lúc đầu, chủ quan cho rằng việc rời xa em là sắp đặt tốt nhất với em, nhưng kết quả là khiến em đau khổ thế này. Rồi vẫn chủ quan cho rằng chúng ta có thể làm lại từ đầu, kết quả là đưa em vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ, em cũng chủ quan cho rằng theo sang Mỹ là lựa chọn tốt nhất. Thủ Thủ, em có bao giờ tự hỏi bản thân mình, khi em vừa mở mắt tỉnh dậy buổi sáng, tự hỏi lòng rằng đây có phải là điều em muốn ? Em thực quyết định hay chưa?”
      “Nếu em do dự, nếu em chút đắn đo, hôm nay rất hạnh phúc mà nắm lấy tay em, đợi máy bay hạ cánh, lập tức đưa em đến nhà thờ làm lễ cưới. Nhưng bây giờ, dám chắc nữa. Lần đầu tiên em khiến cảm thấy mình yếu đuối. Bao nhiêu năm nay, bất kể trong công việc hay thương trường, đều tự cho rằng yếu đuối là điều đáng khinh. Khi người bắt đầu cảm thấy yếu đuối, về cơ bản người đó thất bại.”
      “Chúng ta vẫn còn mười mấy tiếng đồng hồ máy bay. Trong khoảng thời gian này, hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”
      “Bởi vì em, cho nên mong em có quyết định đúng đắn nhất, hãy nghe theo trái tim em mách bảo. Cho dù em có lựa chọn thế nào, vẫn vui vẻ, vì em, luôn mong em sống hạnh phúc hơn . Em hãy nhớ rằng, đời này phải chỉ có mình Kỷ Nam Phương mới làm được, em.”
      Thủ Thủ nhìn Dịch Trường Ninh, đôi mắt sáng như vì sao lấp lánh nhất bầu trời, trong đôi mắt ấy gương mặt đau khổ của Thủ Thủ. Có lẽ khóc, cũng có thể là . nhiều như vậy, giọng điệu vẫn thản nhiên, nhưng biết tất cả những điều ấy đau khổ và khó khăn đến mức nào với cả .
      từng như vậy, cũng đến thế. Họ luôn cho rằng người kia là duy nhất, là định mệnh của mình đời này kiếp này, thể chia xa, thể tách rời. Họ tin rằng họ mãi ở bên nhau cho dù phải trải qua trăm ngàn khổ đau.
      Nhưng hôm nay, cho đến tận giờ phút này, khi nhìn vào mắt , nhìn vào hai hàng mi dày rậm như tán lá dừa tỏa bóng bên mặt hồ của , thấy những sóng nước miên man ở trong ấy.
      ai biết, bản thân cũng hề hay biết, tất cả những chuyện này diễn ra như thế nào, bắt đầu ra sao?
      Có lẽ Dịch Trường Ninh đúng, cũng có thể sai. Trái tim Thủ Thủ lúc này dường như hỗn loạn. biết nên trả lời như thế nào. kiếp người lâu như vậy, những tháng ngày trước mắt dài đến thế, ở cùng bên , thế nên muốn biết quyết định cuối cùng của ra sao.
      “Nếu như em nghĩ kỹ, chúng ta lập tức đăng ký kết hôn ngay sau khi máy bay hạ cánh. Còn nếu em có quyết định khác, sau khi xuống máy bay, em hãy trở về bằng chuyến bay sớm nhất.”
      Thủ Thủ nấc lên: “Em biết”.
      “Em nhất định phải biết”, Dịch Trường Ninh mỉm cười động viên : “Thủ Thủ, đó là điều thể khác được, em nhất định phải biết”.
      Nhưng biết, biết phải quyết định thế nào mới phải.
      Nhìn Thủ Thủ nức nở, trái tim Dịch Trường Ninh đau nhói, ôm vào lòng, khẽ hôn lên trán : “ em!”.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương Kết



      "Hôm nay Thủ Thủ rồi”, đợi lúc vẫn thấy đầu dây bên kia trả lời, Diệp Thận Khoan lại : “Tôi mong cậu chạy đến sân bay, trước đây tôi cứ nghĩ tôi ngốc nghếch nhất, nhưng giờ cậu còn ngốc hơn tôi nhiều”.
      Kỷ Nam Phương im lặng giây lát rồi bật cười: “ ? Vậy mà tôi tưởng cậu ngốc hơn tôi chứ”.
      Diệp Thận Khoan cũng cười, nhưng nụ cười tắt ngay sau đó. tiếp: “Rồi qua thôi, Nam Phương, hãy quên !”.
      xong, Diệp Thận Khoan cúp điện thoại, Kỷ Nam Phương thầm nghĩ cậu ấy mới là kẻ ngốc nghếch, trước đây ràng cậu ấy từng : “Từ trước tới giờ, tôi cho rằng quên là việc dễ dàng nhất, nhưng sau này tôi mới hiểu, hóa ra việc khó nhất đời chính là quên lãng”. Cậu ấy làm được, sao lại nghĩ có thể chứ?
      Kỷ Nam Phương về nhà, mà quay về căn hộ chung cư của mình. Thực ra, kể từ khi Thủ Thủ khỏi,
      chưa từng quay lại đây. thấy sợ vì cái suy nghĩ ở nơi này, sợ rằng có thể nhìn thấy . Căn phòng vẫn trống trải như cũ và vẫn sạch , chút bụi bặm. Những bông hoa trong bình tươi tắn như thể vừa được cắm, dường như người quản gia muốn làm cho căn phòng này trở nên mãi mãi gọn gàng, ngăn nắp. Kỷ Nam Phương đứng trước cửa nhìn lượt căn phòng rồi thở phào. Căn nhà còn chút dấu vết nào. nghĩ sau này nếu như vẫn thể quên , thay toàn bộ đồ đạc trong phòng, hoặc tu sửa lại hết. Nhưng giây phút này đây, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
      ngâm mình trong bồn tắm. Vì quá mệt, nước lại ấm rất dễ chịu nên ngủ quên trong đó. Khi tỉnh dậy, nước lạnh ngắt, rùng mình đứng dậy mở vòi nước nóng và tắm lại. Sau khi sấy khô tóc, bước vào phòng ngủ.
      Do dự lúc, cuối cùng ngồi lên giường, khẽ khàng như thể sợ làm kinh động thứ gì đó.
      Mấy ngày vừa rồi, tối nào cũng ngồi nơi đây, cẩn thận và nhàng như thể sợ tỉnh giấc, khóc.
      khóc nhiều lắm, nước mắt khiến đau lòng. bao đêm thức trắng với suy nghĩ: Cứ ích kỷ giữ lại chẳng bằng buông tay để tìm hạnh phúc.
      Chiếc giường tuy rộng rãi, nhưng hề êm ái. Thủ Thủ từng thích chiếc giường này. Mỗi câu của , đều nhớ . đứng dậy ra phía cửa sổ, gian bên ngoài yên ắng quá, mưa vẫn rả rích rơi, nhưng cách hai lớp kính dày nên nghe thấy gì cả.
      Hút xong điếu thuốc, càng biết nên làm gì bèn bước lại giường nằm. Mùi thơm gối phảng phất như có như , là mùi sữa tắm của . cố bắt mình chợp mắt, nhưng chỉ ngủ được lát tỉnh dậy.
      đứng dậy, quyết định ra ngoài ăn tối, rồi mở tủ quần áo thẫn thờ tìm bộ nào đó. số vừa được cửa hàng giặt khô mang đến, quản gia xếp chúng cực kỳ ngăn nắp. Quần áo được phân ra từng loại, treo theo từng khu riêng biệt, những chiếc áo sơ mi treo thành hàng dài, rồi vest, áo khoác dài ngắn, áo phông, lễ phục... Từng cánh cửa được mở ra, nhưng đều thấy.
      mở ngăn kéo ra, những chiếc quần âu và cà vạt được gấp rất gọn gàng, bên trong ngăn kéo là những ô vuông xếp cà vạt và ghim cài, cả huy hiệu hội viên các câu lạc bộ đủ màu sắc, chỉ có điều đều phải là thứ tìm.
      Mở cánh cửa tủ cuối cùng, trong đó đều là đồ ngủ.
      Ngăn kéo bên dưới bị kẹt, phải kéo mạnh mới mở được. Hóa ra nó ở đây, bộ quần áo ngủ màu xanh có in hình chú gấu trúc đáng , cổ có thêu ba chữ “YSS”. Đây là thói quen của từ khi còn ở ký túc xá nhà trường. Tất cả quần áo, kể cả đồ lót đều được thêu tên tiếng viết tắt của . Từ đó về sau, quần áo nào cũng thêu ba chữ như thế. ở lại đây vài ngày, vậy mà khi hề để lại bất cứ thứ gì, mồi bộ quần áo ngủ này, vì nó được mang đến tiệm giặt, lúc họ mang trả rồi.
      Kỷ Nam Phương ngắm nghía bộ đồ. Bên dưới còn có chiếc khăn lụa, hoa văn trắng nền đen rất đẹp mắt. Bao nhiêu năm trôi qua nhưng màu sắc đó phai chút nào. Lụa rất khó nhuộm màu, nên ngày đó, tra cứu biết bao tài liệu và cũng thử qua rất nhiều cách thức, cuối cùng, quyết định gọi điện cho thầy hướng dẫn luận văn Thạc sĩ của mình. Vị giáo sư già chỉ dẫn cho rất nhiều điểm cần lưu ý và kết quả là tuyệt phấm ra đời, màu sắc giống như in lên vậy. Kỷ Nam Phương tự tay làm lấy thay vì mang nó đến xưởng nhuộm.
      Kỷ Nam Phương vẫn còn nhớ ngày đính hôn với Thủ Thủ vào độ đầu xuân, khi những bông hoa đào ngoài cửa sổ vừa hé nở, cả cây hoa dần chuyển sang màu hồng nhạt.
      ngồi trước cửa sổ vẽ, trái tim, thêm trái tim nữa, rồi vô số hình trái tim, thấy đẹp vẽ lại hình khác, và cứ vẽ vẽ lại nhiều lần... Chưa bao giờ chuyên tâm làm việc gì như thế, luôn nghĩ chỉ cần tặng , nhất định hiểu...
      Kỷ Nam Phương cúi người đứng trước tủ quần áo quá lâu, hai đầu gối bắt đầu mỏi nhừ, còn đứng vững được nữa. vết thương ở chân cũng giống như vết thương trong lòng , bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn đau.
      lúc sau, nhét cả bộ đồ ngủ và chiếc khăn vào trong túi giấy, sau đó vứt chiếc túi vào thùng rác trong bếp.
      tựa vào bệ bếp, châm điếu thuốc. hiểu sao vừa đưa lên miệng hút, ho sặc sụa, ho đến nỗi ngừng lại được. đành dụi thuốc . Sau đó, cúi xuống mở nắp thùng rác, vừa ho vừa lôi chiếc túi giấy, và rồi lấy ra bộ đồ ngủ và chiếc khăn nhăn nhúm lại.
      Kỷ Nam Phương trở về phòng ngủ, cẩn thận trải phẳng bộ đồ ngủ giường, cũng quên vuốt vuốt lại chiếc khăn cho đến khi nó còn vết nhăn nào nữa. Các đầu ngón tay vẫn cảm nhận được mềm
      mại đó, giống như mùi hương của , luôn thoang thoảng cả vị dịu ngọt ngào. bất giác ngồi bần thần lúc, rồi đột nhiên lấy bộ đồ ngủ của mình lồng ra ngoài bộ đồ ngủ kia, sau đó gài chiếc khăn lụa ấy vào chiếc áo bên trong, bởi vì mồi trái tim đó đều là do bàn tay tự vẽ lên.
      biết rằng hành động của mình là vô nghĩa, nhưng hai chiếc áo ở cạnh nhau cũng giống như người ôm người vậy, gần gũi như còn khoảng cách. Thực ra, chưa bao giờ được ôm như vậy, vì muốn.
      Hai năm trước, khi bộ phim “Brokeback Mountain”^ của đạo diễn Lý An được chiếu khắp toàn cầu, nhưng trong nước lại xem được, cũng đúng dịp đó có việc phải Hồng Kông, vậy là chỉ vì muốn xem bộ phim ấy, Thủ Thủ bám theo .
      Xem đến cảnh Ennis ôm quần áo của Jack, Thủ Thủ khóc thút thít. ngồi bên cạnh lấy khăn giấy đưa cho mà chỉ thấy buồn cười: “Có đến mức đó ?”.
      Thủ Thủ dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc lườm : “ hiểu gì chứ?”.
      Kỷ Nam Phương thực hiểu, nhưng Thủ Thủ bao giờ tin điều đó.
      Bởi vì thể được cho nên chỉ còn biết dùng cách này, hèn nhát đến thế, tỉ mẩn đến thế, cũng giống như hai người mãi mãi ở bên nhau, ở bên nhau. Cái ý nghĩ tuyệt vọng nhất ấy kỳ thực lại là tham vọng gần như có cách nào trở thành thực.
      Đời này kiếp này, vĩnh viễn rời xa.
      _______________________________________




      Hết
      Chú thích:

      (1) Brokeback Mountain: Là phim Mỹ của đạo diễn Lý An, được trình chiếu vào cuối năm 2005, phim đoạt rất nhiều giải như: Oscar 2006, Quả cầu vàng 2006, LHP Venice 2005...

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :