1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách - Diệp Lạc Vô Tâm (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 9: Trở lại chốn xưa







      Action 1


      Ráng chiều ở nhà trọ lưu học sinh của trường đại học Osaka bao trùm lên tất cả quang cảnh bằng dải ánh sáng nối tiếp nhau, cho cảm giác như được quay về những ngày xa xưa càng mạnh mẽ, giống như vật lịch sử lâu đời. Thế nhưng nhà trọ vẫn vô cùng sạch , tay vịn của cầu thang cũng bám chút bụi, dãy hành lang vẫn có rác.

      Trước văn phòng làm việc của nhà trọ vẫn có hàng cây xương rồng được sắp xếp rất chỉnh tề, màu xanh biếc, điều này lên thói quen của dì Yamaguchi vẫn thay đổi.

      Diệp Chính Thần dẫn theo Bạc Băng và mang vali vào phòng, dì Yamaguchi vừa thấy Diệp Chính Thần liền nở nụ cười như bông hoa tỏa nắng nở rộ rồi trò chuyện với , vui mừng giống như vừa nhìn thấy con trai của mình.

      Trò chuyện rất lâu, dì Yamaguchi mới lấy chiếc chìa khóa bà chuẩn bị sẵn giao cho .

      “Chúng ta có thể ở đây à?” Tuy rằng thấy Diệp Chính Thần lấy được chiếc chìa khóa phòng trọ, nhưng Bạc Băng như khó có thể tin vào mắt mình. Dù sao Nhật Bản phải là nơi dễ dàng phá vỡ quy tắc vốn có của nó, mà nhà trọ lưu học sinh cũng phải là nơi để người ngoại quốc có thể đến ở trọ.

      “Ừm, còn là phòng của chúng ta.”

      ?!”

      Trong kinh ngạc vui mừng, bất giác bước đến nơi cuối cùng hành lang, dùng chìa khóa mở cửa phòng .

      Trong phòng trọ được trang trí rất tỉ mỉ, trước cửa sổ là chậu hoa phù dung trắng, rèm cửa sổ và drap trải giường mới tinh, sạch đến mức hoàn toàn hạt bụi.

      có gì thay đổi, bao gồm cả chiếc hàng rào chắn giữa ngăn cách hai ban công cũng vẫn còn đó.

      Bạc Băng ngạc nhiên vui mừng vuốt mặt đá kệ bếp, phía vẫn còn lưu lại dấu vết do cọ rửa trước đây: “Làm sao có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến vậy?”

      “Thế giới này, chỉ cần em muốn, có việc gì là làm được.”

      “Vậy cũng phải xem là người đó là ai…”

      Nghe được người khen mình, bạn sắc lang nào đó lại bắt đầu lộ nguyên hình, buông hành lý trong tay, bắt lấy vai , ôm vào vòng tay rắn chắc của .

      “Nha đầu, có phải em rất tôn sùng và ngưỡng mộ ? Có phải hận thể lấy thân báo đáp phải ? Đừng ngại, , chỉ cần em mở miệng, lúc nào cũng có thể thỏa mãn em…”

      Biểu vô sỉ giống hệt như trong ký ức của , giọng điệu chuyện cũng giống như trong trí nhớ của , hình ảnh mặt hồ xanh biếc phía trước căn phòng lăn tăn gợn sóng trong hồi ức của như dập dờn trước mắt, Bạc Băng phảng phất cảm thấy như được trở về trong ký ức của chính mình, đơn thuần ấy, ngây thơ ấy, nha đầu vì mà liều lĩnh tự mình chui đầu vào lưới…

      cười, gương mặt ửng hồng của so với lá phong còn xinh đẹp hơn: “Đúng vậy, sư huynh, em rất tôn sùng , rất ngưỡng mộ , vì để biểu đạt loại tình cảm ngưỡng mộ vô hạn của em dành cho … Buổi tối em mời ăn mì cay Thành Đô, gà xào cay, lát nữa chúng ta siêu thị Carrefour mua thức ăn .”

      “Ăn xong rồi sao? ... Hả?”

      trừng mắt nhìn , nhưng ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ: “Đêm dài đằng đẵng, đương nhiên là… Ngủ rồi…”

      “Ngủ” từ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa nha.

      Bạn sắc lang nào đó trong lòng ngưa ngứa, khó khăn lắm mới kiềm chế được ham muốn ngủ ngay lập tức: “Được rồi, vậy trước hết em thu dọn phòng chút , xem có thiếu gì , lát nữa đến siêu thị mua luôn thể.”

      sao?”

      lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: “ cũng trở về phòng, lát nữa đừng quên sang trải drap giường bị nhăn cho sư huynh nhé…”

      “…”


      Action 2


      bầu trời là mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, trong khí là màn đêm vô cùng mát mẻ.

      Ngôi nhà nghỉ mát nằm bên cạnh hồ, trăng soi mình mặt hồ, gió mát thoảng qua làm mấy nhành cây liễu buông xõa, phất phơi trong gió.

      gắn kết như keo sơn ngọt ngào cùng nhau vừa nấu cơm vừa trò chuyện tạo nên bầu khí vô cùng ấm áp.

      Bạn bè Diệp Chính Thần dường như biết hôm nay trở lại nhà trọ hưởng tuần trăng mật, tốp năm tốp ba liên tục kéo đến.

      Trong số đó, có vài người biết bạn bác sĩ nào đó vừa nhận chức Diệp phu nhân, cho nên họ cố ý đến để chiêm ngưỡng chút “niềm vui mới” của Diệp đại soái ca.

      Thỉnh thoảng cũng có vài người trước đó quen biết Bạc Băng, chỉ là bọn họ từng biết tình cảm của trước đó bệnh mà chết, bây giờ lại thấy cả hai trong phòng bếp thân mật đến mức chạm vành tai, lồng mái tóc, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc thốt lên tiếng “Ồ”, muốn hỏi gì đó lại ngượng ngùng, trò chuyện vài câu lại viện cớ rời , nhưng mà sau đó lại chạy tìm người có thể giải đáp cho họ rốt cuộc là như thế nào.

      Ăn xong cơm chiều, bạn sắc lang nào đó được ăn uống no say bắt đầu hâm nóng suy nghĩ ham muốn phóng đãng của mình, vừa thấy bạn bác sĩ nào đó đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp, dường như có chút kiềm chế được, bước đến, cố ý giả vờ sờ soạng thắt lưng .

      “Giờ còn sớm, cũng nên về phòng mình .”

      “Về cũng có việc gì làm, hay là, ở đây với em, mình trò chuyện thêm lát nữa.”

      “Nửa đêm, nam quả nữ, trò chuyện cái gì?” trừng mắt lườm , dùng tay đẩy ra, tạo cự ly an toàn: “, , trở về phòng của .”

      Trong mắt Diệp Chính Thần đâu đâu cũng thấy những đường cong duyên dáng của : “Nha đầu, em thử xem… Tại sao em càng từ chối , lại càng muốn có em?”

      “Hừ, con người như thế, chỉ có thể dùng từ hình dung là tương xứng nhất.”

      “Sao? Từ gì?”

      “Về phòng rồi tự suy nghĩ .”


      Action 3


      Thu dọn xong căn phòng, ngâm mình trong nước ấm xong, Tiểu Băng có chút mệt mỏi, nằm giường, lưng tựa vào vách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lâu lắm rồi được nhìn thấy những ánh sao lấp lánh như vậy, được nhìn thấy trăng tròn sáng ngời như thế…

      bỗng nhiên rất muốn biết, ở sát vách bên kia làm gì.

      Nhớ đến lúc trước khi ở nơi này, cũng thường xuyên như vậy, len lén nghĩ về phòng sát vách, nghĩ về - Diệp sư huynh, giờ này làm gì nhỉ?

      Xem tài liệu? Uống trà? Hay là ngắm phong cảnh?

      “Nha đầu?”

      Bởi vì tai gần vách tường, kèm theo đó là tiếng gọi truyền đến vô cùng ràng. Bạc Băng phấn khởi bật dậy, lớn tiếng vào vách tường: “Chuyện gì thế?”

      có gì, muốn thử xem nhà trọ sau khi tu sửa, phương diện cách có được tăng cường . tồi, tăng cường gì cả.”

      Khóe miệng Bạc Băng cong lên: “ làm gì vậy?”

      “Vừa tắm xong, chuẩn bị ngủ.” hỏi: “Có phải em nhớ , muốn sang đây ngủ cùng đúng .”

      ra, rất nhớ , muốn gối đầu lên vai , ôm thắt lưng hoàn mỹ của để ngủ giấc ngon lành. Mà ban đầu quyết liệt đưa ra cầu rất ràng, giờ nhanh như vậy lại vào khuôn phép, dường như có chút rất mất mặt nha.

      “Sư huynh…” Bạc Băng quyết định đổi đề tài.

      “Hử?”

      do dự lát: “Em nghe , sau khi em lâu, và Dụ Nhân chuyển ra ngoài sống, nơi này, có trở lại ?”

      “Mỗi lần tâm trạng tốt, trở về ngồi lại chút.”

      và Dụ Nhân…”

      Bên kia vách thanh, thể xác định có thể nghe thấy hay , quay lại và tiếp: “Lúc ấy cùng nhau, có hận ấy ? ấy lừa em, khiến em và hiểu lầm. Lúc ở sân bay xin em ba phút, em cũng chịu quay đầu cho cơ hội giải thích…”

      “…”

      Phía bên kia vẫn thanh.

      “Ngủ , khuya rồi.”

      Cảm nhận được lẩn tránh, hỏi nhiều nữa, Bạc Băng quay đầu nhìn vách tường dày lạnh lẽo, thở dài hơi.

      Năm đó, có vách tường ngăn cách, đó cũng chính là khoảng cách của tâm hồn, giống như lúc trước, mãi mãi cũng hiểu được suy nghĩ của , vĩnh viễn cũng biết được bước tiếp theo làm gì, luôn quyết đoán như vậy, là làm.

      Nhưng dù sao mọi việc cũng có gì, tất cả đều qua hết rồi.

      Suy nghĩ lát, những ý nghĩ vây hãm đầu óc cứ tràn ra, nặng nề vào giấc ngủ.


      Action 4



      Khi thức giấc ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi.

      Tiểu Băng đứng lên, đến ban công, vừa hóng gió vừa vươn vai căng giãn thân thể cứng nhắc của mình.

      Hồ nước xanh biếc, bầu trời xanh lam, là đẹp!

      “Chào, nha đầu!”

      Là giọng của Diệp Chính Thần, Băng Băng ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cười đến mức chân mày cong lên: “Chào, sư huynh!”

      “Hôm nay em muốn đâu?”

      “À…” suy nghĩ lát: “Chúng ta dạo quanh Viện y học .”

      “Được!”

      ***

      Viện y học lâu rồi vẫn thay đổi.

      Mặt đá hoa văn vừa dày vừa cứng, đó chính là điển tích cho thấy nó trải qua bề dày lịch sử, mặt in chữ vàng bằng tiếng Nhật hơi bạc màu, nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.

      vào cổng lớn, mùi hỗn hợp thuốc nước ập đến, khiến lại nhớ đến hình dáng và vẻ mặt của Diệp Chính Thần mặc áo blouse trắng lúc làm phẫu thuật cho con chuột bạch.

      biết ? Dáng vẻ lúc mặc áo blouse trắng làm phẫu thuật, rất là mê người.” Bạc Băng khẽ với .

      Diệp Chính Thần cười cười: “ cứ nghĩ em chỉ thích nhìn mặc quân trang.”

      “Vâng, ra em rất muốn thấy mặc quân trang bên trong, bên ngoài lại khoác áo blouse trắng…” Vừa có trang nghiêm của quân nhân, vừa có tao nhã của bác sĩ, nghĩ đến mà nhốn nháo trong lòng.

      “À? Lúc học quân y thường mặc như vậy, đáng tiếc là em biết hơi muộn.”

      sao, có rừng xanh lo gì có củi đốt!


      Action 5


      Thời gian tuần thoáng chốc trôi qua, rất nhiều nơi, có số chuyện cũ muốn ôn lại, có số nơi muốn đến, nhưng lại chưa kịp đến.

      Lê tấm thân mệt rã rời nhưng tràn ngập hạnh phúc về nhà trọ, quần áo Bạc Băng ướt đẫm mồ hôi.

      cởi quần áo, nằm trong bồn tắm, vừa nghe giai điệu du dương của ca khúc [], vừa nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày ngọt ngào vừa qua.

      Ngày thứ hai, Togetsukyo ở Arashiyama, đứng cầu cùng chụp ảnh, cả hai lại cùng nhau đến câu hỏi của thủ tướng chính phủ năm nào “trong mưa Arashiyama”, sau đó cùng nhau thảo luận về bốn vị mỹ nam của Trung Hoa Dân Quốc.

      Ngày thứ ba, Disneyland ở Tokyo, buổi tối hai người còn xem cảnh núi lửa phun trào, xem Thủy Tinh Linh và Hỏa Tinh Linh trình diễn nước và lửa thể gắn bó với nhau trong tình .

      Ngày thứ tư, Kobe ngâm suối nước nóng, thuyết phục được , nên đành phải xuống suối ngâm cùng với … Nhớ đến cảnh tượng đó, khỏi đỏ mặt, may mắn là ở suối nước nóng có nhiều người qua lại, dám suồng sã, nhưng tay ở trong nước vẫn chịu an phận, thường lướt qua những nơi mẫn cảm cơ thể

      Bạc Băng lớn tiếng kháng nghị: “Diệp Chính Thần, nếu lấy bàn tay của ra, em tố cáo có ý định quấy rối đấy.”

      Kết quả là lại trả lời mà biết xấu hổ: “Em tố cáo , dù sao cũng có mang giấy chứng nhận kết hôn theo.”



      Điều này cũng chưa phải là điều đáng giận nhất, mà điều đáng giận nhất hôm nay là đưa xem phim, bên ngoài là phim tình cảm Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ mới biết được, thiếu mất hai từ trong poster, đó là phim hành động tình ...

      Trong rạp chiếu phim, ngọn đèn mờ ảo, khiến cảm thấy trong khí như vậy có phần chân thực, màn sân khấu màu đen, trong khi cả phòng là màu vàng…

      Người xem nhiều lắm, chỉ có vài người, nhưng mang lại chút cảm giác nhạt nhẽo nào.

      Bạn sắc lang nào đó lại càng nhạt nhẽo hơn nữa, bàn tay ma quái của lúc nào cũng đặt đùi , khiến thể động đậy, mồ hôi toát ra ướt cả đẫm áo lót…



      Càng ngâm càng nóng, Bạc Băng với tay lấy khăn tắm, đứng lên, muốn choàng khăn tắm lên người.

      Phía cửa sổ bất chợt vang lên tiếng động khẽ, rồi chợt có chiếc bóng vút qua như cơn gió, mở cửa phòng tắm ra.

      Thấy bóng người đó chính là Diệp Chính Thần, Bạc Băng nhanh chậm vây khăn tắm quanh người: “Tìm em có việc gì sao?”

      “Biết rồi mà vẫn cố hỏi!”

      kéo vào lòng, ôm đến giường…


      Action 6


      QJ và JQ, vào thời điểm này khác biệt chẳng qua là nhìn nhận từ góc độ khác nhau mà thôi.

      Thời khắc hạnh phúc như vậy, trước khi chìm vào giấc ngủ, bạn “đàn ông” nào đó đặt lên giường, mạnh mẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay.

      bàn tay đặt cố định cả hai tay ra sau lưng, bàn tay khác bắt lấy chân của , vật đàn ông nóng như lửa của cho lấy chút thời gian để chuẩn bị mà lập tức tiến quân thần tốc.

      Quá trình này, cho chút cơ hội phản kháng. Vâng… thực tế, cũng có ý định phản kháng.

      Cái gì là bạn bè, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng rồi tùy tiện thôi.

      Sau đó, giả vờ cự tuyệt, cứ mỗi lần như thế nghe thấy vào tắm nước lạnh, chuyện như thế diễn ra vài lần mới ngủ. Bạc Băng lén cười trộm, cười đến mức khóe miệng như muốn rút gân…

      biết sớm muộn gì cũng vào khuôn khổ, nhưng ngờ có thể kiên trì đến tuần, như vậy rất sùng bái tự chủ của rồi.


      Action 7


      Cuối cùng cũng phá bỏ được rào cản, Diệp Chính Thần bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuần trăng mật trong mơ của .

      Ráng chiều, siêu thị Carrefour mua thức ăn, chuẩn bị nguyên liệu để làm món lẩu cay.

      Hành lang bên ngoài cửa sổ có người qua, xinh đẹp dẫn theo người đàn ông Nhật Bản khoảng ba mươi tuổi, miệng và dưới cằm là hàng ria mép kinh tởm.

      Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Bạc Băng có thể nhận ra, đó chính là Tần Tuyết.

      Tần Tuyết cũng thấy Bạc Băng và Diệp Chính Thần, như có chút bất ngờ, ấy đứng trước cửa sổ, hoảng hốt rất lâu.

      Tần Tuyết thay đổi rất nhiều, chiếc váy ngắn hầu như che được cái mông gợi cảm của ta, khi nhìn thoáng qua, trông Tần Tuyết khác phụ nữ Nhật Bản cho lắm. Duy nhất chỉ có điều là ấy thay đổi, đó chính là ánh mắt khi ấy nhìn Diệp Chính Thần, vẫn quấn quít si mê như vậy, ánh mắt trong suốt hàm chứa nhiều điều, như màu đá hổ phách ngàn năm ngưng kết đau thương khôn xiết.

      Tần Tuyết bước đến gần chút, ấy nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, lại nhìn thoáng qua Bạc Băng, vô cùng xa lạ mà chào hỏi vài câu: “Ha ha, lâu gặp. Tôi bao giờ nghĩ đến hai người vẫn có thể trở về nơi này.”

      “Tớ cũng nghĩ đến, cậu ăn cơm chưa? Vào trong ăn lẩu nhé.” Bạc Băng chân thành mời.

      được, tôi còn có việc.” xong, Tần Tuyết bước , được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Chính Thần: “À, đúng rồi, Dụ Nhân có khỏe ?”

      Bị đâm trúng chỗ đau, Diệp Chính Thần giật giật khóe môi: “Chắc khỏe, từ khi ly hôn tôi chưa gặp lại ấy.”

      Tần Tuyết cong cong khóe miệng đầy châm biếm: “ nghĩ đến hai người ly hôn. Năm đó, đối xử với ta tốt như vậy, giặt quần áo cho ta, vui vẻ nấu cơm cho ta, vì muốn ta cười, ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn tiếc tiền mà mua chiếc váy ta thích nhất…”

      Rất ràng, ấy phá nát tuần trăng mật này mà.

      Thấy Diệp Chính Thần ngấm ngầm nghiến răng, tay nắm thành quyền, Bạc Băng thể ra mặt giúp thoát nguy: “Loại tình cảm như vậy, rất khó lý giải… Đôi lúc bản thân còn hiểu trái tim của chính mình, huống chi là người khác.”

      “Nước sôi rồi, nên cho thịt vào .” Diệp Chính Thần bỗng nhiên .

      “A, được.”

      “Cẩn thận coi chừng bỏng đấy, để làm cho…” nhận lấy khay thịt bò từ trong tay : “Em mà bỏng, đau lòng lắm.”

      “Hay là sợ em bị bỏng, có người cởi cúc áo cho ?”

      cười ôm thắt lưng , vô cùng thân mật hôn lên vành tai , dùng giọng đủ để Tần Tuyết nghe được như mê bên tai : “ chỉ là hy vọng buổi tối, lúc vuốt ve em, ngón tay lại phải quấn miếng băng gạc vướng víu…”

      Tần Tuyết cứng nhắc ôm người đàn ông bên cạnh, nhanh bước rời . Thấy Tần Tuyết xa, vẻ mặt Bạc Băng lập tức trở nên lạnh nhạt, đẩy bạn sắc lang nào đó ra: “‘Giặt quần áo cho ta, vui vẻ nấu cơm cho ta?’ Rồi cả ‘Vì muốn ta cười, ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn tiếc tiền mua chiếc váy ta thích nhất’, Diệp Chính Thần, đối xử với vợ trước là tốt nha?!”

      “A, nước sôi rồi, cho thức ăn vào .”

      Hơi nóng bốc lên, bọt nước cuồn cuộn, nếu phải luyến tiếc cái gương mặt điển trai này, muốn hất cả nồi nước nóng lên mặt .


      Action 8


      “Uống ly bia , hạ hỏa đấy.” Diệp Chính Thần bật nắp lon bia Asahi, đổ vào chiếc ly trước mặt , vẫn là hương cà phê, bọt bia trắng như tuyết nổi bồng bềnh bia màu nâu nhạt.

      Bạc Băng càng nghĩ càng nghẹn thở, cầm ly bia lên uống hơi hết sạch, hà hơi cách hào phóng.

      “Em em đến đây để tìm lại cảm giác bạn bè mà, sao lại thấy em hạnh phúc gì hết?” còn cách nào khác mà hỏi.

      “Còn nữa à, đối xử với người phụ nữ khác như thế, cho nên đương nhiên thấy vợ hạnh phúc!”

      “Hừ, ghen, ghen tuông hề che đậy.” vội vàng hùa theo, sau đó lấy ly bia của .

      Bạc Băng giật lại ly bia, ngửa đầu lên uống. Mùi vị cay đắng chảy vào dạ dày làm cho cơn tức giận nguôi chút.

      Hơi men rất nhanh khiến cho đầu có chút choáng váng, Bạc Băng bất chợt nhớ đến liền hỏi : “ đối xử với Dụ Nhân tốt như vậy sao? Giặt quần áo rồi nấu cơm cho ta? Cho đến bây giờ chưa hề làm cho em tí cơm nào.”

      “Bởi vì nấu cơm thể ăn được, muốn hãm hại em.” giải thích ậm ờ: “Về phần quần áo, đều đem đến tiệm giặt ủi để giặt.”

      “Em từng thấy mạng ảnh chụp hôm sinh nhật Dụ Nhân, ta mà mua bánh ga tô rất đẹp, phía có rất nhiều dâu tây, còn có chữ: em! Em còn thấy ghé vào tai ta thầm gì đó, thân mật như vậy…”

      ly hôn với Dụ Nhân rồi, có số việc, biết còn hơn là biết…”

      “Có phải thích ta ? Ngày đó, ghé vào tai ta những gì?”

      than , đầu chân mày có chút biểu của thương xót: “Em nhất định phải biết?!”

      “Ừm.” Mặc kệ như thế nào, cũng hơn ghen tuông vô bờ bến.

      “Được rồi, ngày đó sinh nhật Dụ Nhân, mời rất nhiều người đến để chúc mừng sinh nhật cho ta, hỏi là: Ở bên cạnh có hạnh phúc ?”

      Chóp mũi cay cay, tự mình uống bia, uống xong, cảm giác tê liệt càng khiến khổ sở hơn.

      gắp miếng thịt đưa đến bên miệng : “Em ăn chút gì , bụng trống rỗng mà lại uống nhiều bia như vậy.”

      lắc đầu, nhìn thẳng vào : “ ta rất hạnh phúc...”

      Trong bức ảnh, Dụ Nhân rất hạnh phúc, loại hạnh phúc đó ở trong ánh mắt ấy dường như kìm nén nổi cho nên mới biểu cả ra ngoài, cách nào giả vờ được.

      Vì vậy, lúc đó mới tin rằng, tình cảm của thay đổi.

      “Ừm, ấy ấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn.” nghênh đón ánh mắt của , đáy mắt đen sẫm tĩnh mịch như có lốc xoáy đem ngòm: “Tuy nhiên sau đó, với ấy: ‘Hạnh phúc là tốt rồi, tôi rất lo lắng cho , sợ biết hưởng thụ hạnh phúc của tình , càng biết cảm nhận nỗi đau đớn khi mất mát…’”

      Bạc Băng hoảng hốt nên lời, nhìn , mơ màng giống như đêm tối bao trùm lên con người thâm trầm của .

      cười chế giễu bản thân, ngắm nhìn ly bia rồi với tay lấy: “Có phải em thấy thủ đoạn của rất bỉ ổi đúng ?”

      biết nên trả lời thế nào, chỉ là cảm thấy Dụ Nhân rất đáng thương…

      “Khi đó, em ra như vậy, xuống giọng cầu xin em, em vẫn lựa chọn giải pháp ra hận ta, hận ta lừa gạt em, tổn thương em, cho nên cũng muốn ta nếm thử mùi vị bị lừa gạt là như thế nào, mùi vị đau khổ khi bị tổn thương là như thế nào…” Diệp Chính Thần lắc đầu: “Bây giờ, nghĩ lại, lúc ấy cư xử có phần quá đáng…”

      “Đừng suy nghĩ nữa, ăn chút gì .” gắp vài miếng thịt để vào chiếc đĩa trước mặt : “ muốn cho em biết, vì sợ em nghĩ ngợi lung tung.”

      Thịt dê nhập khẩu, mùi vị tanh nồng rất đậm, chỉ ăn hai miếng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày như bị sốc ngược, nôn khan trận, rồi vội vàng che miệng chạy vào toilet…

      vỗ lưng : “Có phải để bụng rỗng uống bia, nên kích động đến dạ dày ?”

      Bỗng nhiên Bạc Băng nhớ đến việc gì đó, cẩn thận tính chu kỳ sinh lý, muộn mười ngày…

      kinh ngạc vui mừng nảy sinh trong lòng : “Chu kỳ sinh lý của em muộn mười ngày…”

      ngây người: “Ý em là…”

      nghĩ mừng rỡ như điên mà : sắp được làm bố ư?!

      Kết quả, lại là: “Vậy là mười tháng tới được chạm vào người em…”


      Action 9


      Trải qua năm giờ đau đớn, cuống rốn được cắt, đứa bé được mang trong người suốt mười tháng, cuối cùng cũng chịu tách rời cơ thể người mẹ.

      Bạc Băng khó khăn chống thân thể ngồi dậy, nhìn y tá lau thân thể cho bé con.

      Ngoài phòng sinh, chỉ có Tham mưu trưởng Diệp vô cùng lo lắng, mà ngay cả Tư lệnh Diệp cũng khẩn trương đến mức trán ông đầy mồ hôi.

      Bác sĩ bước ra, Tham mưu trưởng Diệp vội ngăn bác sĩ lại: “Vợ tôi thế nào rồi?”

      “Chúc mừng, chúc mừng , mẹ tròn con vuông.”

      ?” vội vã chạy vào phòng sinh, ngắm nhìn bé con mà chờ mong suốt mười tháng, sau đó ngồi trước giường bệnh: “Em cảm thấy thế nào? Có đau em?”

      lắc đầu, yếu ớt mỉm cười: “Vẫn ổn, em muốn nhìn con của chúng ta lát.”

      bế bé con đến trước mặt , Bạc Băng nhìn bé con có gương mặt giống hệt Diệp Chính Thần, lại nhìn ngón tay nhắn nắm lấy ngón tay , nước mắt bỗng nhiên rơi xuống…

      Đây là bé con của , là huyết mạch của , cũng chính là minh chứng tình của hai người!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 10: 100 Question





      Kết hôn cũng kết hôn rồi, hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản cũng rồi, có em bé cũng có rồi, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của gia đình coi như cũng tạm ổn. Bây giờ, thể theo cầu của mọi người, giải đáp số vấn đề mà mọi người luôn muốn biết.

      Người chủ trì kiêm phỏng vấn: Tâm Tâm

      Đối tượng phỏng vấn: Tiểu Diệp, Nha đầu


      1. Xin hỏi tên hai người

      Tiểu Diệp: Diệp Chính Thần

      Nha đầu: Bạc …

      Tiểu Diệp: ấy là Diệp phu nhân

      Tâm Tâm: Tiểu Diệp, tất cả mọi người đều biết nha đầu là của con, là tất cả đều biết.

      Tiểu Diệp: Mẹ xác định ai cũng biết chứ? Ấn Chung Thiêm cũng biết sao?!

      Nha đầu: ấy đến tham dự hôn lễ, cũng tặng tiền mừng rồi.

      Tiểu Diệp: Vậy tại sao ta còn quấn lấy em?

      Nha đầu: ấy quấn lấy em lúc nào?

      Tâm Tâm: Dừng, thay câu hỏi khác …


      2. Hai người bao nhiêu tuổi?

      Tiểu Diệp: Mẹ có thể đừng hỏi những vấn đề chán ngắt như vậy được ?

      Tâm Tâm [nhìn lướt qua những câu hỏi, cố sức gật đầu]: Có thể, câu hỏi tiếp theo, giới tính của hai con là gì?

      Tiểu Diệp [ gì]: Mẹ lấy câu hỏi này ở đâu vậy?

      Tâm Tâm: A, hình như là người Nhật Bản hỏi đấy.

      Nha đầu: Người Nhật Bản? Câu hỏi này… giống như tác phong của họ nha.

      Tâm Tâm: Ừm, 50 câu đầu tiên giống, nhưng năm mươi câu cuối là “ thích hợp với trẻ .”

      Tiểu Diệp: A, vậy mẹ cho qua năm mươi câu đầu tiên này .

      Tâm Tâm [vẻ mặt cam chịu, lật sang trang khác]: … Ta cố gắng tìm câu hỏi có tính chất mấu chốt. A, câu này thú vị đây!


      3. Ấn tượng đầu tiên trong mắt hai con, đối phương là mẫu người như thế nào?

      Nha đầu: là dạng công tử đào hoa điển hình, đồ háo sắc.

      Tâm Tâm [lắc đầu, thở dài]: Con , đó là thành kiến của người đời đối với Tiểu Diệp, phóng đãng kiềm chế được chỉ là cái vẻ bề ngoài. ra Tiểu Diệp là người đàn ông tốt rất khó gặp được, có trách nhiệm, có bản lĩnh, trọng tình cảm.

      Tiểu Diệp: Ấn tượng đầu tiên của tôi với ấy là… [nhớ lại lúc lâu], à, vóc dáng rất đẹp, chân rất dài.

      Tâm Tâm [đổ mồ hôi]: … Bỏ câu vừa rồi của mẹ .

      Phụ nữ á, phải tin vào trực giác của mình, đừng bao giờ nghe lời người khác .


      4. Hai con thích nhất đối phương ở điểm nào?

      Tiểu Diệp: Thích nhất là… Khi ấy cởi quần áo.

      Nha đầu: …

      Khỏi , khẳng định là đáp án như nhau

      [Bạn nào có thể tham khảo đoạn đối thoại ở chương đầu:

      --- Em cởi bỏ quần áo vẫn mê người như vậy

      --- cởi bỏ quần áo vẫn cầm thú như xưa!]


      5. Nếu như lấy động vật để ví von, hai con nghĩ đối phương là con vật nào?

      Nha đầu: Sói.

      Tâm Tâm: Ta hiểu, háo sắc.

      Tiểu Diệp: Chừng nào mẹ mới hỏi câu thứ 51?

      Tâm Tâm: Được rồi, câu 51 có nội dung là: Hai đứa có giấu nhau chuyện gì ?

      Nha đầu: [Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, chờ trả lời.]

      Tiểu Diệp: Câu hỏi số 5 hỏi gì thế mẹ?

      Tâm Tâm: Nếu như lấy động vật để ví von, hai con nghĩ đối phương là con vật nào?

      Tiểu Diệp: Mèo, có đôi lúc rất đáng , có đôi lúc rất quyến rũ. Có đôi lúc lại cào người ta ngưa ngứa, có đôi lúc lại cào người ta đến máu chảy đầm đìa…

      Đáng đời, ai bảo con trêu chọc con nhà người ta!


      6. Khoảnh khắc hai con cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên cạnh nhau là lúc nào?

      Nha đầu: Làm gì cùng nhau cũng hạnh phúc.

      Tiểu Diệp: Hôm đó khuya, tôi gần như kiệt sức, thể cứu được sinh mệnh của bệnh nhân, tôi rất mệt, rất đói bụng, ấy nấu cho tôi bát mỳ, suốt đời tôi cũng quên được mùi vị của bát mỳ đó…


      7. Hai con nghĩ tình dành cho đối phương có tồn tại mãi mãi hay ?

      Nha đầu: phải là tồn tại, mà là nỗ lực.

      Tiểu Diệp: phải là duy trì mà là hành động…

      Tâm Tâm: hổ danh là con của ta, đến quan niệm tình , hai đứa cũng giống nhau!


      8. Nếu tình nghi đối phương thay đổi, hai con làm thế nào?

      Tiểu Diệp: Tôi nhắc nhở ấy, quân hôn được pháp luật bảo vệ, chỉ cần tôi đồng ý ly hôn, ấy có chết cũng là Diệp phu nhân.

      Nha đầu: Tôi điều tra ràng, tuyệt đối tùy tiện hoài nghi tình ta dành cho tôi. Cho dù là tận mắt thấy ấy nằm giường cùng người phụ nữ khác, tôi cũng cho ấy cơ hội giải thích.

      Tiểu Diệp: Nha đầu… [Bắt đầu màn hôn thắm thiết, nóng bỏng…]

      Tâm Tâm: Đoạn này phải được cắt ghép mới được, nếu bị phạt thẻ vàng mất.


      9. Lúc nào là lúc tim hai con đập nhanh nhất khi ở gần nhau?

      Nha đầu: Tim đập nhanh nhất… Chắc là khi hôn lần đầu tiên.

      Tiểu Diệp [cẩn thận suy nghĩ lúc lâu]: Là lần đầu tiên của tôi và ấy…

      Tâm Tâm [nháy mắt]: Có thể kể chút ? Cảm giác như thế nào?

      Tiểu Diệp: Khi cởi bỏ chướng ngại vật đầu tiên, tôi có cảm giác xa xuống hố sâu dường như mãi mãi thể quay lại được.

      Tâm Tâm: Hối hận à? Hối hận vì bản thân thể khống chế, để xảy ra cuộc hôn nhân ngoài giá thú.

      Tiểu Diệp: Hối hận… Hối hận vì ra tay quá muộn!

      Câu tiếp theo, khụ khụ, đến trọng điểm rồi đây.


      10. Nơi lần đầu tiên diễn ra H?

      Tiểu Diệp: Cái này còn phải hỏi sao?

      Nha đầu: Tôi nghĩ, cái này ai là biết.

      Tâm Tâm: Có ai thấy chấn động của chiếc xe ?

      Rất ràng, có!

      ra trọng tâm là câu tiếp theo.


      11. Cảm giác lúc đó thế nào?

      Nha đầu: Tuy rằng có bất kì chuẩn bị tâm lí nào, nhưng mà cảm giác đau như dự đoán, ấy rất dịu dàng, vì ấy phải là dạng đàn ông chỉ nghĩ đến bản thân mình.

      Tiểu Diệp: Tôi cảm thấy địa điểm được chọn được tốt cho lắm, gian vô cùng bất lợi cho những động tác tôi muốn phát huy.

      Tâm Tâm: Tại sao mẹ cảm giác được chút nào là hai con bị hạn chế kia chứ? Cái gì nên làm và nên làm, con cũng làm hết rồi!

      Nha đầu: Câu tiếp theo .


      12. Dáng vẻ của đối phương khi đó?

      Nha đầu: Ánh mắt của ấy rất chăm chú, trong con ngươi đen láy chỉ có hình dáng mình tôi.

      Tiểu Diệp [trầm tư]: Đáng , gợi cảm… Khụ, còn bao nhiêu câu nữa?

      Tâm Tâm: Còn 88 câu nữa.

      Tiểu Diệp: Mẹ hỏi nhanh lên chút !


      13. Ở bên ngoài, hai con có quen biết ai vượt quá giới hạn được cho là “người chính thức” chưa?

      Nha đầu: Nếu Chung Thiêm được tính là “người chính thức”, tôi nghĩ, tôi từng.

      Tiểu Diệp: Ấn Chung Thiêm được tính là “người chính thức” của em à?

      Tâm Tâm: Đúng là cậu ta từng là vị hôn phu của Nha đầu, đương nhiên tính!

      Tiểu Diệp: Nếu Dụ Nhân được tính là “người chính thức”, như vậy tôi cũng từng.

      Tâm Tâm: Nếu như Dụ Nhân tính sao?

      Tiểu Diệp: Tôi chưa từng có “người chính thức”…

      Như thế mà cũng được, dạng đàn ông này, là quá gian trá!


      14. Đối với quan niệm “Nếu như có được trái tim, ít nhất cũng phải có được thể xác”, hai con tán thành hay phản đối ý kiến này đây?

      Nha đầu: Tôi đồng ý, nếu như có được trái tim, giữ lại thể xác có lợi ích gì nữa.

      Tiểu Diệp: Nếu tôi muốn có được thể xác của người, trái tim của người đó, thoát khỏi đâu.


      15. Nếu như đối phương bị tên côn đồ cưỡng bức, hai con làm thế nào?

      Nha đầu [khó tin chỉ vào Tiểu Diệp]: Mẹ nhìn ấy xem, ấy cưỡng bức người ta tốt rồi.

      Tiểu Diệp: Tôi tuyệt đối để chuyện này xảy ra.

      Tâm Tâm: Nếu như vẫn xảy ra sao? Ta chỉ nếu như thôi nha.

      Tiểu Diệp: Tôi khiến cho người đó phải chết.

      Tâm Tâm: Giết người là phạm pháp nha.

      Tiểu Diệp: Vậy còn phải xem tôi dùng phương pháp gì để giết chết.


      16. Hai con thích H trước khi tắm hay H sau khi tắm?

      Tiểu Diệp: Tôi thích trước và sau, cả khi tắm luôn.

      Nha đầu: Cái này, tôi thích sau khi tắm, nhưng phải xem tình hình có cho phép hay nữa.


      17. Khi H hai con có mong muốn gì ?

      Tiểu Diệp: ấy mong muốn tôi dịu dàng chút.

      Nha Đầu: Nhưng mà, ta chỉ nhớ điều đó lúc dạo đầu.

      Tiểu Diệp: vẫn chưa đủ dịu dàng sao?

      Nha đầu: …


      18. Tình hình chung sau khi H?

      Tiểu Diệp: Điều này rất khó , cái gì là “tình hình chung”.

      Nha đầu: A, “tình hình chung” là như thế nào?


      19. cách thẳng thắn, hai con có thích H ?

      Tiểu Diệp: Vấn đề này có thể định nghĩa sao? Có người đàn ông nào mà thích?

      Nha đầu: Rất thích…

      Tiểu Diệp: Tôi cảm thấy chuyện đó rất có ý nghĩa!


      20. Hai con muốn trải nghiệm H ở nơi nào nhất?

      Tiểu Diệp: Hình như tất cả các nơi đều trải nghiệm hết rồi.

      Nha đầu: Tôi thích nhất là bãi biển. Ánh nắng mặt trời, sóng biển và bãi cát mềm…

      Tiểu Diệp [ánh mắt ngay tức khắc sáng lên rực rỡ]: Hôm nay dừng lại ở đây , ngày mai tiếp tục!


      ---


      Phỏng vấn tiếp. À, trước khi phỏng vấn, ta muốn hỏi câu cá nhân.

      Tâm Tâm: Ánh nắng mặt trời, sóng biển, và bãi cát mềm… Cảm giác như thế nào?

      Nha đầu: Ánh nắng ấm áp, sóng biển nhè , cãi cát cũng rất mịn…

      Tâm Tâm: Ai hỏi cái này! Tiểu Diệp, hay là con miêu tả .

      Tiểu Diệp [tưởng nhớ lát]: Ừm, rất kịch liệt.

      Tâm Tâm: Hết rồi à? thể kể lại tường tận sao?

      Tiểu Diệp: Tường tận, phải ưu điểm của mẹ sao?

      Tâm Tâm: … Để bị thẻ vàng, chúng ta tiếp tục câu hỏi khác thôi.


      21. Hai con thích đối phương có biểu cảm gì khi H?

      Tiểu Diệp [cười xấu xa, ánh mắt nhìn xuống]: Vẻ mặt cầu xin buông tha.

      Nha đầu: bằng cầm thú.

      Tâm Tâm: Nha đầu, đừng mắng, trả lời câu hỏi .

      Tiểu Diệp: ấy trả lời rồi.

      Tâm Tâm: …


      22. Hai con nghĩ có thể H với nhân tình bên ngoài ?

      Tiểu Diệp: Tạm thời chưa có hứng thú đó.

      Nha đầu: Tạm thời có thể lực cho chuyện này.


      23. Đối với việc H trong thai kỳ hai con có hứng thú ?

      Tiểu Diệp: Có dịp trải nghiệm, có gì phải đam mê đặc biệt.

      Nha đầu: có hứng thú, tôi chỉ thích cởi cúc áo cho ấy…

      Tâm Tâm: Bé con của hai con thể xác và tinh thần rất khỏe mạnh, xem xét hoàn tất!


      24. Nếu như bỗng nhiên đối phương có nhu cầu thân thể với mình, hai con làm thế nào?

      Tiểu Diệp: Tự phát sinh nhu cầu thân thể với đối phương.

      Nha đầu: Tôi nghĩ loại khả năng này tồn tại.


      25. Cách nhìn của hai con với SM như thế nào?

      Nha đầu [ gì]: Câu hỏi này, đúng là có phong cách của người Nhật Bản.

      Tiểu Diệp: Cảm giác cũng tệ lắm, có cơ hội tôi cũng muốn thử lại lần.

      Tâm Tâm: hổ danh là người du học ở Nhật, gần mực đen gần đèn sáng.

      Tâm Tâm [suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ tới!]: Có à! Khẳng định giáo sư Dương như thế.

      Lăng Lăng: Mẹ à, mẹ khẳng định chứ?

      Tâm Tâm: Á, khẳng định cho lắm. Xem ra, gần mực đen gần đèn sáng, là ta.


      26. Vấn đề khổ nhất trong việc H là gì?

      Tiểu Diệp: Thể lực của ấy quá kém.

      Nha đầu: Thể lực của ta quá tốt…

      Tâm Tâm: Nghe xong giật mình, quả là rất đau khổ.


      27. Cho đến bây giờ, nơi khiến hai con vừa hưng phấn vừa lo lắng nhất trong khi H là ở đâu?

      Tiểu Diệp: Khi ở trong khách sạn.

      Nha đầu: Lần cuối cùng tại nhà trọ ở Nhật Bản, nơi đó cách rất kém…


      28. Đối với hai con “đối tượng H” lý tưởng là?

      Tiểu Diệp: Nữ bác sĩ.

      Nha đầu: Quân nhân.

      Tâm Tâm: cặp đôi kiểm soát rất thống nhất.


      29. Đối phương nay có phù hợp với hình mẫu lý tưởng ?

      Tiểu Diệp: Hoàn toàn phù hợp!

      Nha đầu: trời vực!

      Tiểu Diệp: sớm cho em biết, quân nhân khi cởi bỏ quân trang cũng là người đàn ông bình thường, về cơ bản sinh lí như nhau cả thôi.

      Nha đầu: Vậy khi mặc quần áo phải là đàn ông à!


      30. Khi H có sử dụng “đồ bảo hộ” ?

      Tiểu Diệp: Mẹ nghĩ có cần .

      Nha đầu: ấy hoàn toàn cần.


      31. Hai con thích được hôn ở đâu?

      Tiểu Diệp: Tôi thích chủ động.

      Nha đầu: Môi.


      32. Hai con thích nhất hôn nơi nào của đối phương?

      Tiểu Diệp [nhìn chằm chằm vào vị trí 70C của bạn bác sĩ nào đó]: Ở đâu cũng thích.

      Nha đầu: Môi.


      33. đêm H bao nhiêu lần?

      Tiểu Diệp: Vậy phải xem ấy có thể chịu được nhiều hay ít.

      Nha đầu: Mời đến tham quan vách tường nhà chúng tôi.

      Tâm Tâm: 100 câu hỏi này quá dung tục, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi, nhớ hỏi sáng ý chút.


      34. Trần Trần: Tôi muốn hỏi Băng Băng dự tính khi nào mới trả hết món nợ học phí dạy kèm?

      Tiểu Diệp: nhanh thôi, gần đây ấy rất nổ lực.

      Nha đầu: Vậy phải xem sau này ấy có thể tiếp tục dạy kèm cho tôi nữa hay .

      Sau đây là số câu hỏi, do các đọc giả đặt ra. Tâm Tâm chủ trì. Ta phát những câu hỏi do đọc giả trực tuyến đặt ra có chiều sâu hơn so với 100 câu hỏi kia.


      35. Đọc giả Phạn Phạn (Còn được biết đến là người bán hàng rong): Tôi muốn hỏi chút, số đo của Tiểu Diệp là bao nhiêu?

      Tâm Tâm: Khụ… Khụ… Điều này so với 100 câu hỏi kia đúng là có chiều sâu hơn.

      Tiểu Diệp: biết, cho đến bây giờ tôi chưa từng đo qua.

      Nha đầu: Theo tôi nhìn, ấy cao hơn 1m80, vòng ngực có số đo bằng nửa chiều cao, vai rộng bằng ½ vòm ngực trừ 4cm, vòng eo hơn vòng ngực chừng 20cm, xương hông có số đo lớn hơn vòng ngực 4cm, vòng đùi hơn vòng eo 10cm, cẳng chân hơn 20cm, vòng tay bằng nữa vòng đùi.

      Tâm Tâm: Ừm, bà xã của con giám định rất chuẩn vóc dáng đàn ông Châu Á.


      36. Đọc giả Hải Hải: Khoảng thời gian ba năm, Tiểu Băng nhung nhớ Tiểu Diệp chút nào sao?

      Tâm Tâm: Sao hỏi câu này? Đáp án của câu hỏi này, còn phải hỏi sao?

      Nha đầu: Nếu chút nhung nhớ cũng có, làm sao tôi có thể chờ ấy ba năm?


      37. Đọc giả Hải Hải: Nếu Tiểu Diệp lừa dối lần nữa, Tiểu Băng xử lý như thế nào? (Ngẫu nhiên nghĩ ra thôi, biết có bị cho là lạc đề =.:)

      Tâm Tâm: , rất sát đề.

      Nha đầu: Còn có thể làm thế nào được, kết hôn cũng kết hôn rồi, động phòng cũng động phòng rồi, tuần trăng mật cũng trải qua rồi, con trai cũng có rồi, nếu như ấy lại dối tôi lần nữa tôi sẵn lòng tin rằng đó là lời dối thiện ý.


      38. Đọc giả Hoa Hướng Dương: Tôi muốn hỏi Tiểu Diệp, trong ba năm có Tiểu Băng, “giải quyết” vấn đề sinh lý như thế nào?

      Tâm Tâm: A, vấn đề này quá sâu sắc, đối với vấn đề cá nhân, Tiểu Diệp từ chối trả lời. Căn cứ vào việc kiểm tra của chính phủ cho thấy Tiểu Diệp tuyệt đối hề tìm phụ nữ khác.


      39. Đọc giả Lộ Lộ: Nha đầu nhìn Tiểu Diệp thú nhận mọi việc, Tiểu Diệp nên có phản ứng gì, (vốn định hỏi câu: Nha đầu quyến rũ Tiểu Diệp, Tiểu Diệp có phản ứng như thế nào. Sau lại suy nghĩ lại, chỉ là có khả năng… chính là lao đến)

      Tiểu Diệp: Đáp án ở phần bên trong dấu ngoặc.

      Tâm Tâm: Câu trả lời của Tiểu Diệp là câu trả lời tiêu biểu thay cho phần lớn các con trai của ta, các bạn hiểu chứ…


      40. Đọc giả Sắc Hà Đê: Việt Việt và Tiểu Diệp, ai lợi hại hơn?

      Tâm Tâm [vò đầu]: Đây là bạn đọc hỏi phương diện nào?

      Tiểu Diệp: Rất ràng, chính là phương diện đó.

      Việt Việt: Cái này so kiểu gì đây…

      Tâm Tâm: A, vậy kiểm tra thể lực , hai con đến sân tập hít đất 1000 cái là được chứ gì…


      41. Đọc giả Búp bê ngày nắng: Tiểu Diệp cho là sở trưởng của là H đúng ? Nha đầu có từng chủ động đòi hỏi H ? Kỹ thuật có thỏa mãn Tiểu Diệp ? Mỗi lần H có đạt độ cao như thủy triều ?

      Tâm Tâm: Bạn Tâm Tâm nào đó rất thuần khiết, ra ngoài tản bộ, mọi người cứ trò chuyện .

      Tiểu Diệp: Cho đến bây giờ vẫn chưa nghiên cứu đến vấn đề kỹ xảo, khi nào tình đến cứ thuận theo tự nhiên làm theo ý mình thôi.

      Nha đầu: Thường đến lượt tôi chủ động đòi hỏi, trừ khi lúc cãi nhau… Về phần kỹ thuật, cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần có tình , cần đến kỹ thuật. Về phần câu hỏi cuối … Gần như vậy!


      42. Đào Đào: Tôi muốn biết lúc ở Nhật Bản, lúc ăn tiệc, Tiểu Diệp ghé vào tai Dụ Nhân gì?

      Tâm Tâm: Vấn đề này xin tham khảo trong phần “Cuộc sống hôn nhân của Tham mưu trưởng Diệp Chính Thần” phần 9, trong đó giải đáp vấn đề này rồi.


      43. Đọc giả Lulu: Tôi muốn hỏi là lần đầu tiên của Tiểu Diệp là ai?!!!

      Tâm Tâm: Tại sao mọi người luôn quan tâm đến vấn đề này nhỉ? người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai bẩm sinh, có thể hai mươi mấy tuổi có bạn sao?

      Giáo sư Dương: Có thể!

      Tiểu Diệp: Cuộc sống, có gì là tuyệt đối, huống hồ tình hình thực tế khác nhau có lựa chọn khác nhau.


      44. Đọc giả PP: Tôi muốn hỏi Tiểu Diệp và Việt Việt mỗi lần H đều SHE[1] vào trong à?

      [1] SHE: là viết tắt của từ Shejing (phiên của chữ 射精). 射精 (ejaculation) có nghĩa là xuất tinh.

      Tiểu Diệp [thay mặt Việt Việt]: Đương nhiên là phải, phần lớn thời gian đều sử dụng biện pháp an toàn, chỉ là mẹ kế diễn tả quá trình theo sắc thái chủ nghĩa lãng mạn, cả đoạn văn.

      Tâm Tâm: Đúng là con mẹ.


      45. Đọc giả Sherry: Biện pháp tránh thai? Thời gian mỗi lần H? Tư thế H?

      Tiểu Diệp: Biện pháp truyền thống cũng là phương pháp thường dùng nhất trong việc tránh thai. Thỉnh thoảng xảy ra ngoài ý muốn là uống thuốc ngay sau đó (xem chương 1 chính văn). Thời gian xác định, và mức độ kích thích liên quan đến tư thế, những tư thế chuẩn bị trước đó…


      46. Đọc giả Điềm Đầu: Tiểu Diệp Tokyo có phải là giải quyết…

      Tâm Tâm: Câu hỏi này khó trả lời, ta kể lại chút: Là bác sĩ, có người gọi điện bảo Tiểu Diệp Tokyo, đương nhiên là phải hỗ trợ việc đánh nhau rồi.

      Tiểu Diệp Tokyo là để cứu người, đáng tiếc là tình trạng của hai người đó quá nặng, Tiểu Diệp cố gắng hết sức, nhưng cũng thể cứu được mạng sống của họ.


      47. Đọc giả DinhDinh: Xin hỏi Tham mưu trưởng và Diệp phu nhân có mấy bé con?

      Tiểu Diệp: Con và vợ như nhau, thích, người là đủ rồi!

      Nha đầu: Tôi muốn hai bé con, trai, là em .

      Tâm Tâm [nhộn nhạo]: em a ~~~

      Nha đầu: … Sư huynh thích có bé con, có lẽ bé con thôi cũng được rồi!


      48. Thời gian Tiểu Băng mang thai, Tiểu Diệp thế nào?

      Tiểu Diệp: Bình thường.

      Nha đầu: Ừm, tất cả đều bình thường, chỉ là, “cầm thú” như trước mà thôi.

      Tâm Tâm: Là bác sĩ là tốt, lý thuyết hướng dẫn thực tế!


      49. Sau này Tiểu Diệp có độc chiếm mẹ của bé con hay ?

      Tiểu Diệp: đâu, tôi độc chiếm bé con, cũng độc chiếm luôn mẹ của nó…

      Nha đầu: Trước đây em phát , ham muốn chiếm giữ của lại mạnh mẽ như vậy.

      Tiểu Diệp: giờ em mới biết muộn rồi…


      50. Nếu như Việt Việt và Mộc Mộc có bé , có thể để Tiểu Diệp Tử và nhau ?

      Tâm Tâm: Vấn đề này ta muốn thỉnh cầu đáp án, ta thích con nhà giáo sư Dương, giống như Lăng Lăng nhà ta chẳng hạn, biết có cách như giáo sư Dương ? Kết hợp chút… Cũng tốt.


      51. Nếu như Tiểu Diệp Tử trưởng thành cũng cầm thú như Tham mưu trưởng Diệp, Tham mưu trưởng Diệp và Diệp phu nhân nghĩ như thế nào?

      Tiểu Diệp: Tôi cầm thú sao?

      Nha đầu: Có chút.

      Tiểu Diệp: chỉ là người đàn ông bình thường… tin em hỏi bạn thân của em chút , cũng tin ông chồng giáo sư có dáng vẻ đạo mạo kia, so với ít hơn.

      Lăng Lăng: Khụ, khụ, chưa từng so sánh, thể được. Mẹ à, mẹ lý giải so sánh , mẹ cảm thấy sao?

      Tâm Tâm [đổ mồ hôi]: Ta chưa từng kiểm nghiệm qua… Thay cho câu hỏi đầu tiên, vợ chồng các con cũng cần biểu ràng như vậy, người khác xấu hổ đấy.

      Lăng Lăng: ra tôi biết trong lòng mẹ nở hoa tưng bừng rồi, hận thể viết thêm mười ngoại truyện báo đáp tình của mẹ.

      Tâm Tâm: … A, [thân làm mẹ lặng lẽ ra !]

      Tạm thời có câu hỏi, Tâm Tâm rồi, các độc giả có gì cứ để lại lời nhắn.

      --- Hoàn ---

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ca khúc:

      Trình bày: Tạ Đình Phong (Nic) & Thái Trác Nghiên (Ah Sa)


      Nic: Ngật ngà ngật ngưỡng, mơ mơ màng màng
      Số kiếp luân hồi, sinh mệnh nối tiếp.

      Sa: Dường như em nghe được khổ não của giữa những rối bời
      Chỉ biết khóc cay đắng vì em vô dụng
      Đêm tối quạnh hiu lòng đau mà ôm chặt lấy
      Băng núi, vượt biển vì ai mà ngừng?

      Nic: Có Trời mới biết với , em quan trọng đến nhường nào
      Có trời mới biết thực rung động
      , cho dù có nguy hiểm
      cần biết đến thời gian.



      Nic & Sa: Bảo vệ em/ mãi mãi.

      Sa: là giữ vững niềm tin
      cần để tâm tới gian



      Nic & Sa: /em mãi ở đây thay đổi.

      Nic: Tình đem đến cho chúng ta ánh dương
      Tình mang chúng ta bay cao
      Ngước nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.

      Sa: Em quan tâm thay đổi như thế nào.

      Nic: muốn trở thành ánh sáng khi em lạc trong bóng đêm.



      Nic & Sa: Muốn mang em/ rời xa nơi sa mạc đơn.



      --- Dịch lời: [email protected] ---



      Ca khúc: Thiên hương

      Trình bày: An Dĩ Hiên



      Xuân sang muôn hoa đua thắm ánh trăng huyền ảo
      Hè về liễu rủ như xoa dịu lòng người
      Thu sang hoa đào ngập trời tung bay trong gió
      Đông đến kiều diễm khiến băng tan chảy
      Mấp máy môi xinh thầm trò chuyện
      Từng cánh hoa hồng tàn phai
      nhàng gặp bạn tri kỉ
      Hai trái tim từ từ đắm say
      Kiếp này vì cái đẹp
      Chết cũng hối tiếc


      Thiên hương em như nước
      Xuyên thấu nội tâm
      Kiếp này vì cái đẹp
      Sống cũng ân hận


      Thiên hương em như hương
      Thấm qua phòng ngự của
      Kiếp này vì cái đẹp
      Chết cũng hối tiếc


      Thiên hương em như mơ
      Làm lưỡi đắm say
      Kiếp này vì cái đẹp
      Thề chẳng hề hối hận

      mê say vì ai
      Ai làm cõi lòng rối loạn
      Đôi mắt ai đầy nước
      Hai hàng lệ tuôn rơi
      Chẳng qua chỉ là hoa
      Nở rồi tàn
      Hà tất là vì ai
      Mà phải tiều tụy

      Chẳng qua là duyên phận
      Đến rồi lại
      thầm bước tới
      Cùng sánh đôi
      Những cánh hoa hồng khẽ khàng bay
      Rồi bỗng nhiên úa tàn



      --- Dịch lời: [email protected] ---

      Bài cảm nhận đạt giải đặc biệt của bạn Mei_123

      BÀI HỌC TÌNH


      Hi, xin chào cả nhà! Trước tiên, lòng cảm ơn nhóm biên tập đem đến bộ "Động phòng hoa chúc sát vách" hoàn hảo hơn, sâu lắng hơn. Mình đọc cả hai bản cũ và mới, ngoài việc bản thân tác giả chỉnh sửa nội dung hợp lí và chặt chẽ hơn, mình thực "cam bái hạ phong" vì khả năng biên tập rất mượt mà của Nhutphonglin và Ong. (cho ôm hun 1 cái để tỏ chút lòng được hem? (*_^). Tiếp theo, hơhơ, là chút "suy tư" của mình khi đọc Động phòng hoa chúc sát vách, viết ra để chém gió với mọi người, hehe ;0).

      Động phòng hoa chúc sát vách có đầy đủ những điểm quen thuộc trong truyện của Tâm Tâm: đôi kim đồng ngọc nữ, tình để đời, tình huống quanh co dẫn đến ‘đường tình đôi ngả’, và quan trọng hơn là kết thúc HE như hoa nở rực rỡ sau bao nhiêu sóng gió, mất mát.

      Nhưng, khác với khí nhiều hận thù của thế giới tranh tối tranh sáng trong hai truyện Đồng lang cộng chẩm và Đồng lang cộng hôn, cũng day dứt bởi tình huống éo le của Vượt qua lôi trì, Sa ngã vô tội, hay tình mạng đẹp như cổ tích trong Trao lầm tình cho , Động phòng hoa chúc sát vách là câu chuyện của những ngẫu nhiên tình cờ rất thường gặp trong đời. Nam chính và nữ chính tình cờ là hàng xóm của nhau khi du học ở Nhật. Dù Diệp Chính Thần ban đầu tiếp cận với Bạc Băng là do nhiệm vụ, nhưng... người con làm nảy sinh tình cảm tại sao phải là ai khác? Đơn giản thôi, bởi vì cuộc sống vốn có rất nhiều những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, phần lớn chúng lướt qua rất nhanh, nhưng cuộc gặp gỡ này ở lại, như hạt mầm tìm được vùng đất hứa, chỉ chờ mưa xuống nảy chồi.

      cách rất tự nhiên, Diệp Chính Thần tìm thấy ở Bạc Băng những gì mình khao khát: tự do, ngây thơ thuần khiết, và đời - những thứ vốn trái ngược với thế giới đầy những kỷ luật và quân lệnh của . Và ngược lại, khí chất của Diệp thiếu chính là hình bóng mơ ước của bé Bạc Băng từ ngày xa xưa - chứa đầy những đối cực: vừa mạnh mẽ, phóng khoáng, dữ dội, cực đoan lại vừa dịu dàng, cẩn trọng, tỉ mỉ, trách nhiệm; vừa rất bá đạo lại cũng trẻ con "hẹp hòi", dám dám hận và nỗ lực bằng tất cả khả năng để đạt được mục đích cả trong tình lẫn công việc.

      Bởi vậy, họ gặp và nhau tự nhiên giống như hoa nở vào mùa xuân, lá rụng khi thu đến, như mưa mùa, như đói phải ăn, lớn lên phải dựng vợ gả chồng... như trăm ngàn thứ nhặt hoặc to lớn tự nhiên trong trời đất.

      Bạc Băng có thể phải là trong mơ của các chàng trai nhưng Diệp Chính Thần chính xác là giấc mơ của rất nhiều ‘sắc nữ’. Diệp Chính Thần đủ lí trí để ‘bỏ việc hay bỏ nhà theo vợ’, lại càng ‘cao thượng’ theo kiểu ‘nhìn thấy ấy hạnh phúc là tôi vui’. tự tin có thể và mang lại hạnh phúc cho của mình cho nên ngại dăm lần bảy lượt mà "phỗng tay ", mà "cướp ngay trước mắt" Bạc Băng từ tay người khác.


      Bởi vậy, để lại ấn tượng cho mình hẳn là thời gian đẹp như mơ của Diệp Chính Thần và Bạc Băng vào giữa mùa xuân, nơi nhà trọ có cây hoa đào nở hoa bay bay bên cửa sổ mà chính là cách Diệp Chính Thần : bằng cả sinh mạng, ‘dụng tâm để ’, quyết liệt ‘giành’ lại tình , hạnh phúc vốn thuộc về mình.

      Động phòng hoa chúc sát vách tất nhiên vẫn chỉ là tiểu thuyết, cùng với Dương Lam Hàng, Diệp Chính Thần khó có thể tìm thấy ngoài đời, nhưng bản thân mình "học" được bài học tuyệt vời về tình , chỉ đơn giản như thế thôi nhưng thấm thía.


      --- [email protected] ---



      Bài cảm nhận đạt giải đặc biệt của bạn libraIme

      TÌNH KINH ĐIỂN – TÌNH KHẮC CỐT GHI TÂM – TÌNH CUỒNG DẠI


      phải là tác phẩm kinh điển về văn học, nhưng với tôi, “Động phòng hoa chúc sát vách” là tác phẩm xứng đáng được coi là kinh điển về tình .
      có người tôi mơ mộng, tôi ngây thơ, tôi dại khờ khi tin vào cái tình giấy, mà cụ thể ở đây là trong ngôn tình.


      Phải, nhưng có ai cấm mơ đâu. Và quan trọng hơn là, trong giấc mơ ấy, tôi vẫn tìm được cái thực cho cuộc đời, cho lý tưởng tình .
      Điều đó là sai sao???



      “Động phòng hoa chúc sát vách” cho tôi biết rằng:


      có ai đúng, ai sai… chỉ có người hiểu và người hiểu.


      … là cuồng si, là chiếm hữu, là có chỗ cho người thứ ba.


      … là phải biết tin, nếu còn tin, tình sớm muộn cũng rạn nứt.


      … đôi khi phải chờ phải đợi, buông tay khi còn vấn vương đau khổ hơn khi còn nắm chặt.


      … cũng là loại thử thách bản lĩnh của con người. nhược tâm, nhược thân, nhưng trái được kết ngọt vô cùng.



      Tôi chưa , nên càng thể hiểu được cái gọi là “Tình khắc cốt ghi tâm”.

      Nhưng chí ít tôi có thể hiểu được thế nào gọi là “Tình cuồng dại” từ “Động phòng hoa chúc”.


      Trong tình của Diệp Chính Thần và Bạc Băng có ba điều làm tôi nhớ , đó là:
      “Hận”, “Tin” và “Cuồng”

      ...

      đến “Hận”, tôi nhớ đến Băng Băng hai lần với Diêp Chính Thần:

      “Hận… muốn được tha thứ chỉ khi nào chết ”.


      Tôi thực muốn hỏi Băng Băng: “Phải bao nhiêu mới hận được như thế?”

      Còn đối với Diệp Chính Thần, tôi cũng từng nghĩ, khi ở Nhật nhát dao Băng Băng dành cho ; cùng với việc khi ở sân bay cầu xin ba phút ngắn ngủi để giải thích mà được là đủ để cho hận Băng Băng cả đời. Nhưng có vẻ như cái tình điên dại mà dành cho Băng Băng còn lớn hơn cái ‘hận’ mà tôi nghĩ rất nhiều.


      Bạc Băng từng hỏi Diệp Chính Thần:


      hận em như vậy à? Hận đến nỗi muốn em sống cũng được, chết cũng xong ư?”


      trả lời: “ phải hận mà là cần biết dùng bất cứ phương thức gì, hay thủ đoạn như thế nào, cho dù chỉ là thể xác thôi cũng được, nhưng cũng nhất định phải mang em trở về bên cạnh …”


      Tới đây tôi chợt hiểu ra rằng… ‘Hận’ … âu cũng là cung bậc của tình .

      càng đậm, hận mới càng sâu.



      về “Tin”… Tôi thực biết nên thương, nên trách hay nên buồn cho họ…

      Đau khổ ba năm, thổn thức ba năm, nhớ nhung ba năm, lại đè nén suốt ba năm…

      Tất cả đều bắt nguồn từ chữ “Tin” mà Băng Băng dành cho Chính Thần.

      Diệp Chính Thần từng :


      “Đừng tin những lời người khác , hãy tin vào cảm giác của chính mình.”

      Nhưng có lẽ, Bạc Băng đủ can đảm để tin vào cảm giác của chính mình, đủ can đảm để tin vào tình cảm mà Diệp Chính Thần dành cho .

      Để rồi sau ba năm đầy luyến tiếc, đầy nhớ mong, Băng Băng mới chợt nhận ra rằng:

      “Diệp Chính Thần hề tự cho mình là đúng, chỉ tin tưởng vào bản thân mình và cũng tin tưởng vào . Có trách trách có đủ niềm tin mà đợi đến cuối cùng.”



      Dấu ấn lớn nhất để lại trong lòng tôi, mà tôi tin là phần lớn đọc giả của “Động phòng hoa chúc sát vách” cũng phải công nhận đó chính là “Cuồng”.

      Vốn dĩ tình đến với họ hề dễ dàng. Họ từng phải đè nén cảm xúc vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ, vì cả cái gọi là đạo lý đời thường mà chối bỏ, chạy trốn tình .


      Nhưng với họ, hai con người, hai tâm hồn luôn khao khát tình , càng đè nén bao nhiêu, tình đó càng mạnh mẽ bấy nhiêu.


      Để rồi…


      Bao lần ‘cuồng loạn’ xé bỏ những rào cản giữa hai người, để da lạnh được hòa vào thịt nóng.


      Bao lần trong thân , trong tay mà cảm xúc vỡ òa, để gọi tên trong cơn mê dài.


      Bao lần chiếc drap giường trở nên nhàu nát cùng với vách tường tràn ngập chữ Chính minh chứng cho thăng hoa trong tình của họ.



      gọi là cầm thú, là sắc lang, bỉ ổi, đê tiện...


      gọi là Nha đầu, là bé ngốc...


      Nhưng có trời mới biết, nhiều đến nhường nào…


      Tựa như lời bài hát mà họ hát cùng nhau:


      “Chỉ có trời mới biết đối với em quan trọng như thế nào…”


      “Chỉ có trời mới biết tình cảm của chân thành như thế nào…”

      ...

      Tất cả cứ từng chút, từng chút, góp nhặt tạo nên tình của họ…


      Diệp Chính Thần và Bạc Băng



      --- [email protected] ---


      Bài cảm nhận đạt giải khuyến khích của bạn VanJen

      HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG


      Đọc ‘Động phòng hoa chúc sát vách’ hẳn ai cũng hâm mộ tình của cặp đôi Diệp Chính Thần và Bạc Băng. , tưởng chừng như hai đường thẳng song song bao giờ có thể giao nhau, nhưng định mệnh cho thấy điều ngược lại…

      chàng quân nhân “miễn cưỡng” làm nhiệm vụ nơi đất nước mà từng thề bao giờ đặt chân đến. năng động sang Nhật theo đuổi ước mơ của mình… tiếp cận với mục đích tìm tư liệu cho tổ chức, muốn lợi dụng , cố gắng làm tổn thương trái tim non nớt của . Nhưng chính những lúc ở gần nhau, lại cảm nhận được nét đáng và dễ thương của đem lòng . thích lúc giơ tay hứng nắng buổi ban mai, lúc chào tiếng “Sư huynh”, thích lúc tất bật nấu ăn trong bếp, thích món mỳ cay Thành Đô làm… tặng chiếc đồng hồ có khắc hai chữ “Nha đầu”, bởi đối với đời này, ngoài em ra có rất nhiều người phụ nữ khác tên ‘Băng’, nhưng ‘Nha đầu’ của chỉ có ! Độc nhất vô nhị!”

      Còn Bạc Băng, trong bỡ ngỡ nơi đất khách quê người, gặp được . chàng trai tốt, biết quan tâm đến mọi người. cảm động trước quan tâm chân thành của . Nhưng đào hoa, thay bạn còn nhanh hơn cả thay xe… Dù vẫn biết phải là người thích hợp để nương tựa, nhưng trái tim vẫn luôn hướng về

      Và rồi, trong đêm mưa lạnh lẽo, họ nhận ra trong tim mình luôn có hình bóng của người kia. Họ nhau như thế, trao cho nhau những gì tuyệt vời nhất của tình , chỉ mong thời gian ngừng mãi nơi giây phút đó…

      Xin cuộc đời cho ta được bình yên.

      Để cho ta mãi được … như bây giờ.

      Để cho ta mãi được bên nhau… trọn đời.

      Nhưng tình luôn có những lúc sóng gió để thử thách lòng người. Đó là lúc Dụ Nhân xuất , tiếp cận Bạc Băng, rồi danh nghĩa là người vợ “hờ” của Diệp Chính Thần, làm cho Bạc Băng phải từ bỏ tình của mình. Bạc Băng bị sốc, tin vào tình của Diệp Chính Thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến hình ảnh và Dụ Nhân trước ngôi nhà gỗ kia, phải cầm lòng mà rời xa . Bởi biết, mình thể làm người thứ ba...

      xin thời gian ba phút, cho, bởi sợ, lúc quay lại nhìn thấy gương mặt lúc đó, nghe giải thích , thể rời xa đất nước hoa đào này được. Đối với Diệp Chính Thần, giải thích ràng cho hiểu, là sai. Nhưng vai bây giờ là nhiệm vụ to lớn của tổ chức, là con chim bị nhốt trong lồng, có tự do, thể nào làm khác. “ cho rằng lừa dối của là đúng nên ngại ngần che giấu bản thân, cho nên tự tay hủy hoại người phụ nữ mà nhất”. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của lúc ra , cảm thấy đau lòng, rất đau…



      The most distant way in the world


      Is not that you’re not sure I love you

      It is when my love is bewildering the soul

      But I can’t speak it out…

      đường đời tấp nập, vô tình để lạc mất … Nhưng tin rằng, ba năm sau, nhất định tìm được !


      Quả đúng như vậy, lúc quyết định buông xuôi trở về. Có nhiều cách để , có người chấp nhận buông tay để người mình được hạnh phúc, riêng : làm mọi thứ để tìm lại tình của chính mình. là như thế, dẫu biết là ích kỉ, nhưng người đàn ông, Tham mưu trưởng, cho phép mình từ bỏ. Bây giờ, “ cần lo lắng cấp phản đối; cần lo lắng Dụ Nhân vạch trần những lời dối tỉ mỉ của ”.

      Tình trong có thể khô cạn.


      “Nhưng dù vậy, vẫn muốn có được , cho dù là tim chết hay chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi là người thực vật, vẫn phải có được . Bởi vì trái tim vẫn chưa chết, tình của dành cho vẫn hề khô cạn…”

      “Chỉ có trời mới biết đối với em quan trọng như thế nào…”


      “Chỉ có trời mới biết tình cảm của chân thành như thế nào…”

      ...

      Họ gặp lại nhau, tình ngưng đọng bao nhiêu năm lại ùa về…


      Là cánh đào nhàng rơi trước góc ban công...

      Là cơn mưa lạnh lẽo nơi ta biết mình thuộc về nhau…


      Là bức tường đầu giường viết đầy chữ “chính”…


      Là món mỳ cay Thành Đô em vẫn nấu cho


      Là chiếc đồng hồ đôi có khắc tên hai đứa mình…


      Tất cả những kỉ niệm từ ba năm trước dường như chỉ mới đây thôi. Em vẫn là em của ngày đó, dịu dàng và đáng . vẫn như thế, điển trai, thông minh, đào hoa…


      Giữa mênh mông biển người, ta tìm thấy nhau… Từ nay trở về sau, đôi ta mãi mãi bao giờ chia lìa…


      Cuộc đời như chuyến xe mà chúng ta là người lái, mỗi khi qua bến, có người lên và người xuống. Những người lên xe cùng chúng ta lúc khởi hành phần đông đến giữa đường họ rời , còn người cùng ta đến cuối hành trình rất ít, thậm chí chẳng có ai. may mắn được định mệnh ban cho được gặp nhau, nhau, ở bên nhau đến suốt cuộc đời…


      P/S: Xin gửi đến tác giả Diệp Lạc Vô Tâm và các editor Nhutphonglin, Banhmatong lời cảm ơn chân thành nhất. Cảm ơn những nỗ lực, mồ hôi, công sức mà các ss bỏ ra để hoàn thành bộ truyện này!!!!



      [email protected] ---

      Bài cảm nhận đạt giải khuyến khích của bạn violetrose

      SÂU SẮC


      Từ trao lầm tình cho
      Đến động phòng hoa chúc sát vách
      Mẹ Tâm làm cho giới nữ sắc
      Háo hức, muốn bá đạo cùng .

      Diệp Chính Thần ánh mắt long lanh
      Nhìn ai kia áo ôm sát chặt
      Mỏng như cánh ve, đường cong dụ hoặc
      làm điên đảo tâm hồn .

      Dưới ánh nến đỏ rực lung linh
      Tiếng gọi “nha đầu” thân tình
      “Còn nhớ lời ba năm trước
      Nhất định rước em về dinh”

      Ngón tay lướt, kêu “sư huynh”
      “Là đó sao?”, hỡi người tình
      Là mơ hay , mộng hay tỉnh?
      em, cho em lòng tin.

      Áo mỏng manh che thân người em,
      bá đạo xé phăng thử xem.
      Từ hôm nay cho đến vĩnh viễn,
      Em là của , sở hữu riêng.

      Đêm nay chẳng phải đêm đầu tiên
      Mà tim rạo rực khi kề bên
      Bởi em ngây thơ và thanh khiết
      khao khát em đến phát điên.

      " cảm nhận được lòng chưa?
      Tình cho em sâu cho vừa?"
      Thiên đường tình ái của đôi lứa
      dắt em vào, cùng say sưa.

      --- [email protected] ---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :