Lời cuối sách
Cho dù là viết cuốn sách này hay như
tại
bàn luận về nó, tôi cũng
được
nhàng thoải mái giống khi làm cuốn “Người phiên dịch”. Phải thừa nhận rằng, khi viết “Người phiên dịch” tôi
gặp khó khăn gì nhiều bởi vì đó là nghề nghiệp của tôi, có rất nhiều thứ để vận dụng, nên tôi viết rất say sưa hứng thú, thế nhưng cuốn “Động cơ tàn khốc” lại chẳng liên quan đến công việc cũng như cuộc sống của tôi.
Sở dĩ khi đó có người
đây là
tác phẩm “Tự sướng” , kỳ thưc, tôi
phủ nhận bản thân chính là
kẻ mê giai đẹp, cho nên lúc ấy tôi chủ yếu là muốn miêu tả về điều đó, tự sướng về bản thân.
Giai Ninh sắp kết hôn lại gặp được
chàng trai trẻ tuổi
tuấn, còn Tiểu Sơn
bắt gặp
nhà khoa học xinh đẹp, mặn mà, cả tình cảm của Mạc Lị với Tiểu Sơn, Hương Lan đối với Tiểu Sơn, Nguyễn Văn Chiêu với Hương Lan, tất cả đều là tự sướng của bản thân tôi.
Vậy nên nếu
là tự sướng,
đương nhiên chúng
khác tiêu chuẩn của mọi người.
Bởi thế trong toàn bộ tác phẩm, tôi cố ý
miêu tả hình dáng của Tiểu Sơn và Giai Ninh, mà chỉ phác qua về họ với vài dòng theo khiếu thẩm mỹ chung như: trắng trẻo, cao ráo, thon thả, Giai Ninh
tóc xoăn và khoác áo choàng còn Tiểu Sơn
mi mày thanh tú. Với mong muốn mọi người có thể thả hồn cho trí tưởng tượng của mình.
Cũng có bạn hỏi tôi, tại sao lại có người lớn lên được như vậy chứ?
ra bạn biết cậu ra là
thanh niên đẹp trai là được rồi, sau đó bạn hãy nhớ lại người bạn trai đầu tiên mà bạn thích hồi học trung học là có thể tưởng tượng được ngay.
Thời còn
học tôi cũng từng mơ mộng về
người cũng rất cao ráo, trắng trẻo, mi thanh mục tú,
đường
và về từ nhà tới trường, giẫm
thảm lá rụng đầy dưới chân, tôi thường nghĩ ra rằng: Tất cả mọi người
thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi.
Đó là chuyện thời hoa niên, bây giờ
vấn đề chính.
1. Linh cảm khi viết cuốn sách này của tôi đến từ
giấc mơ, nhân vật nam là quản lý
trại tập trung, nhân vật nữ (cố nhiên vẫn là trong giấc mơ của tôi)
cứu em trai của mình, kết quả
ấy cũng bị bắt luôn, rồi
biết vì sao họ
nhau (trong mơ thường rất mơ hồ), sau đó
ấy bỏ trốn thành công, nhân vật nam kia
ràng là bắt được
ấy nhưng lại thả
ấy
. Cuối cùng mấy năm sau, trại tập trung này bị chính phủ quét sạch, nhân vật nam bị xử quyết như tôi phạm chiến tranh, về phần
sau này khi về lại chốn cũ, nhìn thấy đầu của chàng trai treo
tường thành, vẫn cứ đẹp trai như xưa,
với
ấy rằng,
đợi em trở vê. Ha ha , đây chính là
vài chi tiết tôi còn nhớ được, viết ra để mọi người cùng xem.
2. Cấu tứ lúc ban đầu, tên nam chính tôi cũng nghĩ rồi, cậu ta tên Phó Quân Thành. Khi tôi viết được hơn
chương, thấy
có linh cảm, liền bỏ nó
viết nữa. Sau đó vào
chiều đông, khi
du lịch trở về, bật máy tính lên, tôi viết
chương mới. Công việc tiến hành rất thuận lợi, đây chính là phiên bản được đăng
mạng.
3. Rốt cuộc Tiểu Sơn chết hay
chết? Vấn đề này các bạn có thể tự mình tưởng tượng
4. Nhân vật nữ chính Giai Ninh có nguyên mẫu nào
? Ban đầu khi sáng tác nhân vật nữ chính của tôi là
lý tưởng, công thành danh toại, cái gì cũng có, nhưng rồi lại bị chàng trai với gương mặt tuấn tú lôi cuốn. Tựa như
đoàn tàu hỏa mới nhìn qua
thấy hoàn toàn
có lý do gì khiến nó
trật đường ray ấy, vậy mà nó lại
lệch khỏi quỹ đạo và gặp nguy hiểm. Nêu biến cố mà
ấy gặp phải cũng phát sinh
người chúng ta
e rằng bất cứ ai trong chúng ta
khó lòng mà cưỡng lại được
hấp dẫn ấy.
5. Bắt đầu từ khi nào Tiểu Sơn
Giai Ninh?
Trong câu chuyện này tôi
làm
tình cảm của Tiểu Sơn đối với Giai Ninh là bắt đầu từ khi nào. Giống như cậu ta vẫn luôn mang mục đích theo đuổi và mê hoặc Giai Ninh vậy. Điều tôi muốn
, Tiểu Sơn kỳ thực chính là số mệnh của Giai Ninh, tựa như cái lồng bắt nhốt
ấy. Hay
cách khác, bất luận cậu ta xuất
trong cuộc đời Giai Ninh vào lúc nào
tình
và những nguy cơ mà
ấy phải đối mặt
tồn tại từ lâu rồi.
6. Nguyên mẫu của Dương Danh Thanh, người bạn học hại Tần Bân xuất
ở phần đầu câu chuyện, bắt
phải bán cuộn phim, tên là Dương Minh Sinh. Cậu ấy là bạn học của tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất thân thiết, do được tôi động viên mà giờ cậu ấy buôn bán kiếm được khá nhiều tiền. Nhân vật em
Linh Linh của Giai Ninh, tôi lấy tên từ
người bạn thân của mình,
ấy là Quách Kim Linh, nhân đây cho mình gửi lời chào hai bạn Dương Minh Sinh và Quách Kim Linh nhé! Nhóm bạn học cùng thời trung học của tôi, đều đồng ý cho tôi mượn tên, để đỡ phải phiền não trong chuyện đặt tên cho nhân vật.
7. Nước Pháp thực
có
con sư tử lai hổ là báu vật của quốc gia, nó màu trắng, rất đẹp, hơn nữa còn rất lớn. Tôi
nhìn thấy ở
tivi, mặc dù nó là sản phẩm của công nghệ biến đổi gen, nhưng vòng đời của nó rất dài. Mọi người cũng có thể tìm hình ảnh
mạng, những ai chưa thấy cũng có thể biết được vẻ đẹp và
uy phong của loài vật này.
Tôi
định viết
kết thúc, mà trong đó Giai Ninh và Tiểu Sơn đều chết hết, Tiểu Sơn giết Giai Ninh, sau đó tự sát, chỉ còn lại mình Tần Bân mang Hủy rời
. Có điều kết thúc này tôi cảm thấy viết ra quá khó, cho nên
dùng.
Nhớ lại hồi đó có rất nhiều chuyện, có điều sau khi viết xong cuốn này, đột nhiên co
người bạn Pháp quen biết từ lâu đến tìm tôi, tiếp đó
nghiệp viết tiểu thuyết của tôi bỏ dở mất
năm. Về người bạn Pháp này,
ấy
phải là mỹ nam hay giai đẹp gì đâu, nhưng
ấy lại thông minh và
,
ấy có đôi mắt xanh trong veo, lần nào
công tác
ấy cũng viết bưu thiếp gửi cho tôi. Bây giờ tôi
ở nhà
ấy trong dãy Alps. Hôm nay tuyết rơi đầu mùa, tôi đạp xe bên ngoài, giữa những dãy núi trùng điệp, đỉnh núi bao phủ
màu tuyết trắng như liền
dải với những đám mây
bầu trời xanh thẳm. Phía dưới là rừng cây xanh ngắt. Nơi đây là thành phố của hoa hồng và tử đinh hương. Chính cuộc sống ở đây là linh cảm cho tôi bắt đầu
câu chuyện khác, “Danis Haiguerre”.
Mâu Quyên
Hết