1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Động Cơ Tàn Khốc - Mâu Quyên (18 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 4

      Trận ốm này của Giai Ninh, dai dẳng tận hơn tuần, nằm giường mà luôn nghĩ tới đề nghị Singapore của Tần bân, có quá nhiều chuyện làm bận lòng: công việc, cuộc sống, tương lai, vật liệu A, Tần Bân, còn cả Châu Tiểu sơn – sai lầm có hối cũng kịp của trằn trọc bao lao vẫn thể quyết định.

      Hơn tuần sau, cuối cùng Giai Ninh cũng khỏi bệnh, lê cơ thể yếu ớt tới trường sắp xếp đợt thí nghiệm cuối cùng, học viên dưới bục im lặng ghi chép. Giai Ninh chống tay lên đầu giảng bài, dám nhìn Châu Tiểu Sơn, tan học, vội vàng lao như để chạy trốn.

      hẹn gặp viện sĩ Vương. Vừa thấy người giúp việc bưng tách trà đặc pha xong lên, nghĩ: Đâu đâu cũng thấy bóng dáng Châu Tiểu Sơn, còn lâu mới uống trà Phổ Nhĩ của cậu ta.

      Viện sĩ Vương :”Hồi thập niên bảy mươi, thầy từng tới Tây Hồ họp. Khi mọi người chụp ảnh ở trước miếu Nhạc Vương người chen lên phía trước, người đó cao, gầy gò, thầy nghe thấy người khác hỏi: Đặng, sao hôm nay lại chịu chụp ảnh vậy?”

      Người gầy gò đáp:”Cái này giống mọi khi, đây là ‘tận trung báo quốc’.”

      “Lúc đó thầy vẫn còn trẻ, biết gốc gác của người đó. Tới thập niên tám mươi, sau khi người đó mất thân phận được giải đáp, thầy mới biết, ra người đó là Đặng Giá Tiên*.”

      (*Đặng Giá Tiên (1924-1986): viện sĩ Viện khoa học Trung Quốc, nhà vật lý học nổi tiếng, có cống hiến vô cùng to lớn cho ngành vũ khí nguyên tử của Trung Quốc. Trong lần thí nghiệm ông bị nhiễm phóng xạ. Năm 1986 ông tạ thế tại Bắc Kinh, hưởng thọ sáu mươi hai tuổi.)

      Giai Ninh yên lặng lắng nghe.

      Viện sĩ Vương tiếp lời:”Giai Ninh, có hay , tất nhiên vẫn là lựa chọn của em.”

      “….”

      “Nếu phải bàn giao lại toàn bộ. Trước kia em quay về là muốn báo ơn tổ quốc, điều kiện nơi này còn sơ sài cũng là nhà của chúng ta. Điều kiện và kinh phí nghiên cứu bên đó chắc chắn hề kém bên Mỹ. Thầy có học sinh ở đại học công nghệ Nam Dương, có thể giúp em liên hệ.”

      “Thầy, em vẫn còn chưa quyết định mà.” Giai Ninh , “Đó là ý của Tần Bân. Giờ ấy có việc, cũng là bất đắc dĩ thôi.”

      “Em là phụ nữ, đương nhiên phải lấy gia đình làm trọng. Nếu cũng có gì đáng trách. Thầy hoàn toàn thông cảm.” Viện sĩ Vương nhấp ngụm trà.

      “…Thầy, em phải hoàn thành công trình vật liệu A.”

      “Chuyện thầy muốn với em cũng chính là chuyện này. tổ chức quốc tế trả giá cao để có được vật liệu này của chúng ta, nếu em …”

      “Đó là công trình của thầy, lầ công trình của quốc gia, phải của em. Thầy à.” Giai Ninh cướp lời, “Em hiểu ý của thầy.” bước lên phía trước, đặt tay lên vai viện sĩ Vương.

      Viện sĩ Vương vỗ lên tay :”Giai Ninh, em là đứa trẻ ngoan. Nếu có mưu cầu gì đó trước kia trở về. Thầy rất yên tâm về em.”

      “Cảm ơn thầy.” Giai Ninh đáp.

      Viện sĩ Vương khẽ nắm vai :”Nếu sau này Tần Bân dám bắt nạt em qua nổi của của thầy đâu.”

      nhìn ông, sống mũi cay cay, ràng rất buồn nhưng lại phì cười.

      Giai Ninh ngồi thêm lát rồi cáo từ, viện sĩ Vương cũng giữ, ông :”Vậy được, em về , thầy hẹn Chậu Tiểu sơn lát nữa đánh cờ. “

      Vừa nghe thấy tên , tim ngừng nhịp:”Châu Tiểu Sơn?”

      “Phải, học viên của em đó. Cao thủ đấy, thầy cũng thắng nổi cậu ta.” Viện sĩ Vương .

      “Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      Viện sĩ Vướng đứng dậy tiễn ra đến cửa, vô tình nhìn vào cốc trà của :”Sao thưởng trà? của em mang từ Nhật Bản về đấy, ngon lắm.”

      nghe vậy mới cầm lên uống ngụm to, nuốt ực cái.

      Viện sĩ bật cười:”Em khát hả? Uống như thế thưởng thức ra vị gì đâu.”

      Giai Ninh giày ở huyền quan, đó là giày có khóa kéo. chỉ thấy cái khóa này cũng muốn chống lại mình, càng vội càng kéo được.

      Bỗng có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đôi giày của Châu Tiểu Sơn, cuối cùng cũng oan gia ngõ hẹp, bất giác lưng ứa mồ hôi.

      cúi đầu khom lưng, chuyên tâm giày cách chưa từng có.

      Châu Tiểu Sơn đứng cạnh hỏi:” khỏe chưa?”

      ngẩng đầu, tỏ vẻ tự nhiên đáp lời:” sao rồi, khỏe hẳn rồi, cảm ơn cậu.”

      Đây là lần đầu tiên bọn họ chuyện sau đêm đó.

      đứng dậy, cầm túi toan bước , viện sĩ Vương trong phòng khách vọng ra:”Tiểu Sơn lại đây, ván cờ dở lần trước thầy vẫn giữ nguyên.”

      Giai Ninh thở phào nhõm, bất cẩn đập đầu vào giá treo áo khoác, hét lên, nhắm mắt tịt, sao bay vòng vòng, may mà ngất.

      Châu Tiểu Sơn đứng sau muốn đưa tay ra đỡ lại bị gạt ra.

      Giai Ninh đau tới chảy nước mắt, đưa hai tay bịt kín miệng, mãi lâu nhúc nhích.

      nhìn , cố gượng ép nữa, bèn thay giày vào phòng.

      Về sau chỗ đó đỏ như bao lì xì , ngày vẫn tan . Tối đến Tần Bân thấy vậy bèn :”Sao gần đây em gặp nhiều chuyện thế? Thế này ổn, chúng ta thắp hương .”

      Giai Ninh ngạc nhiên:”Đúng thế, y như bị ma ám vậy.”

      May mà có tin tốt: vết thương của Tần Bân lành hẳn, Giai Ninh tới bệnh viện kiểm tra lại cùng , xương cốt hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý bồi bổ canxi là được.

      Giai Ninh cầm đơn tới quầy thuốc lấy canxi dạng lỏng, lúc ngang qua phòng xử lý thấy từng gặp.

      đó bị thương ở cánh tay, phải bó bột, phần bả vai có hình xăm tam giác màu đen, Giai Ninh đứng nhìn ta bên ngoài, ấy cảnh giác ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt , đó là gương mặt xinh đẹp với đôi mắt trong veo của người Nam Á.

      từng gặp ấy, ở trong phòng Châu Tiểu Sơn.

      Lại nghĩ đến bọn họ hẳn tính là quen biết nên dù hơi do dự Giai Ninh vẫn bước .

      Giai Ninh lái xe về nhà, lúc dừng xe đợi đèn xanh, Tần Bân lên tiếng:”Chuyện lần trước em suy nghĩ đến đâu rồi?”

      Giai Ninh nhìn nhìn về phía trước, ậm ừ.

      cười:”Ừm là có ý gì?”

      “Chúng ta .” Giai Ninh đáp:”Em nghĩ rồi, em nhanh chóng liên lạc với trường Nam Dương, nếu được cứ đến đó rồi sau. Dù sao, “ ngừng lát:” được cứ ở nhà trước vậy, dầu gì cũng thừa sức nuôi em.”

      Tần Bân đặt tay lên tay , nắm chặt:”Được, Giai Ninh, được.”

      Đài phát ca khúc do Vương Lạc Tân sáng tác. Giọng ca trầm bổng giàu cảm xúc cang lên:”Ở nơi xa ấy, có người con đẹp, mỗi lần ngang qua căn lều của nàng, kìm lòng đậu lại ngóng lại trông…”

      Trước kia chỉ thấy ca khúc này giai điệu êm tai, hôm nay ngẫm kỹ lời ca mới thấy, ra điều nó muốn khắc họa chính là cảm giác đơn vắng lặng, Giai Ninh thấy mắt mình cay cay, vội vàng đeo kính râm vào.

      “Trước khi chúng ta kết hôn nhé.” Tần Bân .

      “Được.” đáp cần nghĩ, “Em nghe , dù sao cũng đặt tiệc hết rồi.”

      “còn phải đăng ký, chụp ảnh, chọn váy…”

      “Đón cả bố mẹ đến đây nữa.”

      “Còn em sao?”

      “Em cố gắng liên lạc với bố mẹ.”

      muốn mua nhiều hoa bách hợp để trang trí hội trường, Giai Ninh, em thích bách hợp trắng nhất đúng ?”

      “Ừm.”

      “Hay là màu vàng nhỉ?”

      “….”

      “Giai Ninh? Giai Ninh?”

      “Xin lỗi. Em nghĩ đến chuyện thí nghiệm, thời gian này phải phiền rồi.”

      “Tất nhiên, rảnh hơn mà.”

      bật cười, khóe miệng cong lên, nhưng ai thấy đươc đôi mắt của dưới chiếc kính.
      Chả mấy chốc ngày chủ nhật bận rộn đến: Sáng sơm phải dậy chụp ảnh cưới với Tần Bân, có làm thế nào cũng cười nổi, nhiếp ảnh gia đành phải đến kéo miệng cong lên cho đúng kiểu; sau đó Tần Bân đến khách sạn chọn thực đơn, Giai Ninh tới sân bay đón bố mẹ , đưa hai người đến khách sạn xong mới về trường hẹn mấy học viên sửa luận văn.
      Tới khi mọi việc đâu vào đấy trời tối.

      Giai Ninh thấy vai và lưng mỏi nhừ, vừa bóp vai vừa gọi cho Tần Bân:” ăn cơm với hai bác , lát nữa em về thẳng nhà luôn, hôm nay mệt quá. Mai chúng ta đưa hai bác Cố Cung, được ?”

      Tần Bân đáp:”Được, em đừng tự lái xe, bắt taxi về .”

      đồng ý rồi tắt điện thoai, nghĩ nghĩ lại lại thấy có chuyện yên tâm, bèn gọi cho phòng thí nghiệm bên tập đoàn Thủ cương xem kiểm tra kỹ các chi tiết để thứ hai tiến hành thí nghiệm chống axit ăn mòn của vật liệu A chưa, rồi mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc về nhà, cả người mệt mỏi.

      ra khỏi khu giảng đường, cơn gió lạnh thổi qua, Giai Ninh rung mình, kéo kín áo tìm xe lại thấy bóng lưng dưới ánh đèn đường.

      Vì sao cậu ta lại thế này?

      Trong ngày đông phương Bắc cậu ta biết mặc thêm áo sao? Sao vẫn mặc độc chiếc áo vải mong manh thế kia? Còn lẻ loi đứng đó trong gió đông nữa?

      nhanh qua, bước tới bên cạnh rồi dần chậm lại, do dự lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, vỗ lên tay , khẽ gọi:”Tiểu Sơn?”

      quay đầu lại.

      bỗng cảm thấy giống khi xưa.

      Vẫn là gương mặt bình tĩnh ấy, nhưng chứa nét vui, hàng lông mày và khóe mắt cong cong của là cả nỗi u buồn.

      nghĩ đó là lỗi của mình, bị tổn thương là do dục vọng của mà ra, vừa mềm lòng vừa xót thương, giọng trở nên khan khan:”Xin lỗi.”

      Bỗng nhiên có tuyết rơi.




      Trong bữa ăn , mẹ Tần Bân gắp miếng vịt quay cho Giai Ninh:”Tần Bân là người xuề xòa, mẹ biết, kết hôn rồi con phải bao ban nó nhé.”

      đáp:”Dạ.” nhìn Tần Bân, ăn uống ngon lành, nhìn mẹ và Giai Ninh, ra vẻ vô tội.
      “Còn vô tâm nữa. Hôm qua uống với bố bao nhiêu là rượu rồi đánh giấc luôn ở khcsh sạn. Mẹ bảo nó gọi cho con tiếng mà nó cũng chịu.”

      “Con sợ làm ấy thức giấc đấy chứ.” Tần Bân đáp, “Giai Ninh ghét nhất là phải nhận điện thoại khi ngủ.”

      cúi đầu uống canh.

      ôm vai hỏi:”Tối qua ngủ ngon ?

      “Có.”





      muốn về nhà sớm hơn.

      Lúc mặc xong đồ lót, định với lấy quần áo bị Tiểu Sơn kéo lại.

      “Em lại định ?”

      đáp:”Ừ.”

      đứng lên, cũng ngồi dậy theo, vòng hai tay qua ôm lấy , áp gò má lành lạnh lên cái bụng của , bương bỉnh như trẻ con:” được.”

      vuốt tóc , trong tiết trời mùa đông đầu Tiểu sơn vẫn đượm hương cỏ cây:”Đừng như thế.”

      lại :” được.” Rồi cọ cọ mũi lên làn da mượt mà của .

      Giai Ninh :” Cậu cho tôi , lẽ nào chúng ta cứ mãi thế bày?”

      ngẩng đầu lên nhìn :”Em theo về phương Nam .”

      bật cười, chậm rãi kéo tay ra:”Đừng mấy lời ngốc nghếch thế.”

      Giai ninh tới bên cửa mặc quần áo, hết lớp này đến lớp khác, màu đông nhiều quần áo, phiền phức. Choàng khăn xong xuôi chuẩn bị , quay đầu nhìn Tiểu Sơn để trần ngồi bên giường, bình thường luôn cảm thấy dưới lớp áo mỏng manh ấy hơi gầy, nhưng lúc này đây dưới ánh trăng, có thể thấy khung xương , bờ vai, cơ bắp mà vừa vuốt ve tuy gầy nhưng săn chắc, xếp thành những khối gọn gàng, phủ dưới lớp da trắng như ngọc.

      Gương mặt điển trai, làn môi du đãng người , tay , từng phần của ….Tiểu Sơn dùng mọi thứ để thể tình .

      ra vẻ đẹp của người đàn ông cũng có sức hút như thế, còn chưa rời xa mà Giai Ninh bắt đầu mong mỏi rồi.

      nghĩ nếu mình bỏ , rời khỏi đây sau này bao giờ có người đàn ông như vậy nữa, vậy buông thả cũng đâu sao?

      tháo khăn, quay lại hôn .

      Châu Tiểu Sơn cũng cùng lúc đứng lên, nghiêng về phía .

      Phút chốc hai người như vồ vập lấy nhau, đưa hai tay nâng mặt lên, trong đôi mắt ấy là khát vọng, là oán trách, muốn vùi ngập cả Giai Ninh, nụ hôn của tanh mùi máu.
      Từng lớp áo người Giai Ninh bị cởi hết xuống, hai cơ thể lại dính vào nhau, khoái cảm lao tới dồn dập theo mỗi lần tiến vào.

      Tay và chân quấn lên người , muốn kéo lại gần, kéo dài cuộc truy hoan.

      nghe thấy tiếng thầm bên tai:” Giai Ninh, Giai Ninh….”

      Tiếng chuông đồng hồ vang lên tích tắc, họ nằm giường, Giai Ninh nhắm mắt cảm thấy hơi mệt, Tiểu sơn tựa cằm lên vai , giọng trầm trầm như thầm:”Tôi từng mơ thấy em.”

      cười, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền:”Mơ thấy gì?”

      “Tôi bỏ học, em lại đuổi theo bắt tôi về, còn cãi nhau với người ta.”

      nghe vậy liền nhớ tới trước kia vì tiền mà phải bỏ học, lại bắt đầu thấy yên tâm, mở mắt ra nhìn :”Này, sau này cậu được bỏ học nữa đâu đấy, phòng thí nghiệm trợ cấp cho cậu đến tận khi tốt nghiệp.”

      vuốt tóc , hôn vội lên môi , vốn hề nghe cái gì:”Có bao giờ em nhớ đến tôi ?”

      Đặt tay lên trán, Giai Ninh nghĩ lát:”.”

      nhìn , làn mi cong cong, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

      :”Cậu cũng biết, chúng ta giống nhau. Tôi có rất nhiều việc, mệt lắm.”

      gì, nghiêng người đè dưới ngực, trượt tay xuống dưới vuốt ve, chạm nhàng.

      Nơi đó lại bắt đầu nóng lên, dường như còn ươn ướt.

      Giai Ninh chỉ cảm thấy khó thở, tim lại đập dữ dội, dứt khoát bắt lấy tay cậu:”Tiểu Sơn, được, tôi phải rồi.”

      ngừng lát, nghĩ lát, chậm rãi đứng dậy mặc quần áo vào:”Tôi tiễn em.”

      Giai Ninh đáp:” cần, cậu ở lại đây, tôi tự về.”

      cố ép.

      Cuối cùng lần này cũng mặc được quần áo ổn thỏa, tới bên cửa, nhìn thấy bộ quần áo vải của ,sạch lại mong manh. sợ mất can đảm và quyết tâm rời nen lúc chuyện quay đầu lại nhìn :”Trời lạnh rồi, cậu phải mặc thêm vào. Chẳng lẽ cậu biết tự chăm sóc bản thân?”

      “Tôi lạnh.”

      “Nghe lời xem nào.”

      lái xe băng qua con đường tuyết về nhà, dọc đường đều suy nghĩ xem phải lấy lý do gì để giải thích chuyện tối nay về muộn. Bình thường thế mạnh của Giai Ninh là mở miệng dối cần suy nghĩ, nhưng giờ lại thấy bí, tâm trạng khó chịu, đột nhiên bật khóc nức nở, biết là vì Châu Tiểu sơn, vì Tần Bân hay là vì chính bản thân mình.

      Nhưng hôm nay Tần Bân có ở nhà, thoát được lần.

      Ngày hôm sau lúc ăn cơm cùng, mẹ tần Bân chịu gọi điện thoại tới, Giai Ninh nghĩ thầm, sợ làm phiền , hay là cố ý vẽ đường cho hươu chạy?

      Ăn cơm xong, bọn họ đưa bố mẹ Tần Bân từ Thiểm Tây tới tham quan cố cung, rồi tới trung tâm thương mại. Mẹ Tần Bân cũng là giảng viên đại học, dạy tiếng ở đại học sư phạm Thiểm Tây, mắt thẩm mỹ rất tốt, lại thích shopping, còn hai cha con kia sợ điều này nhất nên trốn trong quán trà, chỉ có Giai Ninh theo bà.

      Trong lúc đợi bà thử quần áo, bỗng thấy cửa hàng đồ hiệu cho nam ở phía đối diện có chiếc áo khoác ngắn rất đẹp đặt trong quầy trưng bày. Màu xanh nước biển, có mũ đằng sau, khuy cài bọc da, kiểu dáng trẻ trung lại sợ bị lỗi mốt.

      bước qua, nhân viện tiệm đó rất nhiệt tình giới thiệu đây là nhãn hiệu nổi tiếng đến từ Scotland, làm bằng lông cừu thượng hạng.

      “Quý chọn đồ cho bạn ạ? Vóc dáng người đó thế bào?”

      Giai Ninh đáp:”Khoảng gần mét tám, hơi gầy.”

      Lập tức có nhân viên nam vóc dáng tương đương tới mặc thử cho xem, Giai Ninh nghĩ thầm: Châu Tiểu Sơn mà mặc biết đẹp đến nhường nào.

      Giai Ninh rút thẻ trả tiền, viết địa chỉ ở trường của Tiểu Sơn cho cửa hàng.

      Bên kia mẹ Tần Bân thay đồ xong, vẫy tay bảo qua xem thế nào, vội vàng dăn bên này:”Gửi nhanh giúp tôi, tuyết rơi rồi trời rất lạnh.”



      Tối chủ nhật, Giai Ninh tắm xong ra soi gương chải tóc, Tần Bân từ phòng sách ra, trong tay là mấy phong thư dày cộp đãm được dán cẩn thận. Giai Ninh nhìn địa chỉ phía , lần lượt là Ủy ban kiểm tra, Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Ủy ban nhận ý kiến trực tiếp.

      Giai Ninh hỏi:” định gửi lúc nào?”

      “Trước hôn lễ.”

      “Cuối cùng cũng làm được chuyên mình muốn rồi.”

      “Ừm.” đáp, “Khỏi ăn ngon ngủ yên nữa.”

      “Liệu có ích gì ?”

      “Ít ra còn hơn làm.”

      gật đầu, tiếp tục chải từng lọn tóc.

      Tần Bân nhìn Giai Ninh trong kính:”Sau này chúng ta tới Singapore rồi, giờ em phải với , bắt em từ bỏ nhiều như thế em có hối hận ?”

      .” đáp, nhanh gọn dứt khoát, “Ngày mai nếu vật liệu A qua được thử nghiệm nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, tìm chỗ khác nghiên cứu cũng rất tốt.”

      “Sau này, có lẽ chúng ta quay về….”

      “Tần Bân.” ngắt lời .

      “Hửm?”

      “Chuyện sau này, cứ để sau này .”
      Last edited: 7/12/14
      PanDoRa, Sue úxixon thích bài này.

    2. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 5:



      Sáng thứ hai, thí nghiệm chống tính ăn mòn của vật liệu vũ trụ A được tiến hành đúng theo kế hoạch tại phòng thí nghiệm theo dõi tính năng đặc biệt thuộc Tập đoàn Thủ Cương. Sau khi hoàn tất quy trình kiểm tra độ cứng, độ bền, khả năng chịu nhiệt, cách nhiệt đây chính là khâu cuối cùng. Nhóm phụ trách dự án hàng có người lái của quân đội, đại diện phía trường Đại học Bắc Hoa, lãnh đạo Tập đoàn Thủ Cương đều đích thân tới cùng tham dự quá trình kiểm định.

      Viện sĩ Vương Chí Lý đến muộn hơn kế hoạch chút, đúng lúc Giai Ninh bàn bạc hợp đồng với ông Lưu tới từ Tửu Tuyền nhìn thấy thầy giáo, bèn vội vàng lên, trông sắc mặt ông được tốt, tay chợt lạnh toát.

      “Thầy có khỏe ạ?”

      sao.”

      “Vẫn là bệnh gan ạ? “ Giai Ninh nhờ nhân viên mang nước ấm đế, “Thầy, hay là ta dời sang ngày khác.”

      Viện sĩ Vương xua tay:” bảo sao mà. Chúng ta cứ tiến hành như bình thường.”

      Giai Ninh mời ông nhấn phím khởi động thí nghiệm, ông :”Giai Ninh tốn nhiều tâm huyết nhất, chuyện này để em làm .”

      Giai Ninh từ chối, viện sĩ Vương vẫn kiên quyết.

      Thấy hai bên thái dương của ông ứa mồ hôi, biết mình thể lay chuyển ý ông được nữa, bèn lên trước, ấn cái nút khởi động thí nghiệm màu xanh.

      Máy tính nhận được chỉ thị lập tức điều phối lượng axit và dung dịch kiềm đặc gấp hai trăm lần so với điều kiện tiêu chuẩn ngoài vũ trụ. Điều phối dung dịch xong, lại tự động đưa tấm vật liệu A dày 0,5 cm từ từ vào trong.

      Cả quy trình đều được tiến hành dứt khoát, rành mạch.

      Giai Ninh ngơ ngẩn nhìn theo tâm huyết của mình và thầy, vật liệu màu bạc lấp lánh ánh sáng từ từ ngâm mình vào dung dịch axit và kiềm có sức ăn mòn cực mạnh, bất động như thể vị sư thầy nhập định.


      “Với việc bổ sung nguyên tố mới, cải tiến công nghệ luyện kim truyền thống, tỉ lệ kết cấu hợp kim được thay đổi, khả năng chống ăn mòn vật liệu A của chúng tôi được tăng cường hơn năm mươi lần so với vật liệu hàng titan…” Giai Ninh thuyết trình với những chuyên gia có mặt ở đó.

      Ông Lưu mặc quân phục màu xanh, đeo quân hàm thiếu tướng đặt hai tay lên bàn kiểm soát, nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát trạng thái ổn định của vật liệu A trong dung dịch ăn mòn, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười.

      Đây là vị chuyên gia có uy tín nhất, cũng là giám khảo khó tính nhất, nụ cười mỉm của ông khiến Giai Ninh thấy bất an.

      Nửa giờ sau, thí nghiệm hoàn tất. Theo số liệu, ngoài việc thấy ánh kim loại dung dịch kiềm và axit hề tác động gì đến vật liệu A, cuối cùng vật liệu A cũng thông qua tất cả các bước kiểm tra.

      Mọi người cùng vỗ tay, vì vật liệu A, vì viện sĩ Vương, vì Cừu Giai Ninh.

      Ông Lưu bước qua bắt tay viện sĩ Vương, “Viện sĩ, tôi là quân nhân, biết làm ăn ra sao, nhưng tôi biết tôi cần gì. Điều kiện chuyển nhượng kỹ thuật như thế nào, tất cả đều tôn trọng ý kiến của ngài.”

      Vương Chí Lý đáp:”Tôi làm nghề gõ đầu trẻ, cũng biết buôn bán, nào dám đặt điều kiện.”

      Giai Ninh đưa viện sĩ về nhà, đưa chỗ tài liệu nghiên cứu cuối cùng của mình cho ông, nhưng ông nhận:”Em cất vào két .”

      biết mật mã của chiếc két sau giá sách ấy nên lẳng lặng tới chỗ đó, mở ra rồi cất vào.

      Viện sĩ Vương đứng bên bàn, tay phải đặt lên bụng, đúng chỗ gan. Thí nghiệm thành công, ông rất vui, tuy vậy giọng ông vẫn lộ ra vẻ mệt moi:”Lại rồi, lại phải rồi. Lúc em tốt nghiệp thạc sĩ sang Mỹ lấy bằng tiến sĩ, thầy biết chắc chắn em quay về đây nghiên cứu, bởi vì cậu Bân vẫn ở đây. Nhưng lần này em lại với cậu ấy, thầy biết bao giờ mới được gặp lại em.”

      Giai Ninh quay lưng về phía viện sĩ Vương, khóa két lại:”Lần trước có đàn của em , thầy , trái đất tròn, đời này kiểu gì cũng có duyên gặp lại kia mà.”

      “Giống nhau được sao? Nó tới đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân giảng dạy thôi.”

      “Em cũng có đâu xa.” Giai Ninh cãi bướng.

      “Cử hành hôn lễ xong luôn à?”

      “Dạ vâng, công việc bên kia của Tần Bân rất gấp.”

      vẫn quay lưng về phía ông, thâm tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, dám dự định về sau, đẩy hết sang Tần Bân đẻ trốn tránh hèn nhát của mình.

      nghe thấy tiếng cười ha hả đầy khoan dung của ông, tiếng cười càng lúc càng yếu, tiếp theo là tiếng phịch, người ông ngã sõng xoài.

      Giai Ninh vội quay phắt lại, nghẹn ngào hét lên:”Thầy! Thầy!”



      Phòng bệnh rất yên tĩnh, mu bàn tay của viện sĩ Vương cắm dây truyền dịch, ông ngủ rất say. Chiếc máy phun sương màu hồng phấn tỏa ra làn sương mỏng manh, khí rất dễ chịu.

      Giai Ninh sốt ruột cắn móng tay, vợ viện sĩ vương bước khẽ tới khẽ giật tay ra:”Lớn tướng rồi mà sao vẫn thế hả?”

      ngước mắt nhìn bà:”Con lo lắm.”

      sao đâu.” Bà , “Thất thập cổ lai hy, ai mà chả có bệnh chứ.”, rồi bà khẽ cười:”Thế mà còn muốn theo Tiểu Sơn xuống phương Nam du lịch cơ đấy, thấy ông già này phải nghỉ ngơi thôi.”

      Giai Ninh nhìn bà, gì.

      “Đúng rồi, Giai Ninh, phải chiều này con tới cục dân chính đăng ký kết hôn với Tần Bân sao?”

      “Con nữa, con ở đây với .”

      Bà kéo đứng dậy:” được, chuyện của con là chuyện lớn, thể chậm trễ. Con đừng lo, có ở đây, thầy sao đâu.”

      còn muốn ở lại nhưng bà đẩy ra khỏi phòng bệnh, cao giọng :”Giai Ninh, con là phụ nữ, chuyện gì quan trọng nhất con cũng biết. Thầy con mến tài năng của con, luôn muốn giữ con lại, thế nhưng thứ phụ nữ có thể thực dựa vào phải là vật liệu A, mà là người ở bên cạnh con. thế con có hiểu ?”

      vừa hiểu lại vừa hiểu, lê bước ra khỏi bệnh viện, thất cảnh ông lão dìu bà lão, bà lão dìu ông lão, dạo trong sân bệnh viện. Hai tấm lưng còng nương tựa vào nhau thành chữ “nhân”.

      Ở phía ngoài cục dân chính, Tần Bân đợi từ rất lâu, thấy Giai Ninh bước tới bèn chạy lên hỏi:”Thầy sao rồi?”

      có gì đáng ngại, chắc là suy nhược cơ thể thôi. ở bên thầy rồi.”

      “Đợi mình đăng ký xong cũng qua thăm thầy luôn.” Tần Bân .

      “Ừm.” tựa đầu vào vai .

      Hôm nay rất đông người tới xếp hàng đăng ký, có người thảo luận tên con, có người bàn tiền mua nhà, có người ”đón mẹ lên Bắc Kinh khám bệnh”, còn Tần Bân và Giai Ninh lại im lặng.

      Tới phiên hai người họ, Giai Ninh định bước vào đột nhiên Tần Bân kéo tay .

      nhìn .

      “Giai Ninh.”

      “…”

      “Giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”

      nhìn , gạt tay ra, sau đó ngẩng đầu nghĩ lát.

      nghĩ tới đôi vợ chồng già dìu nhau, nghĩ tới lời vợ thầy Vương, nghĩ tới vật liệu A được thu xếp ổn thỏa, nghĩ tới tình của mình và Tần Bân, bọn họ nhau.

      Bởi vậy có vài thứ quên được hãy cứ quên , chàng trai trẻ với gương mặt điển trai, làn da trắng ạnh buốt, nụ hôn và những lần ái ân cuồng nhiệt.

      Đó là những điều có thể quên.

      trưởng thành, biết cái gì nên chọn , cái gì nên buông.

      Giai Ninh :”Em hối hận. có hối hận ?”

      .”

      “Vậy đăng ký thôi.” Giai Ninh đáp,”Cuối tuần là đám cưới của bọn mình rồi, trước khi phải thu đống phong bì mới được.”

      Ký tên, hôn môi. Người chứng hôn là nhân viên hơn ba mươi tuổi, gương mặt trắng núng nính, giọng Bắc Kinh:”Sau này là vợ chồng rồi, phải sống hanh phúc đấy nhé.”

      Bọn họ ôm nhau ra, kể từ này về sau hai ngươi là vợ chồng.

      Giai Ninh đưa chìa khóa xe cho Tần Bân:” lấy xe , em bận cả ngày rồi, mệt quá.”

      Trời sẩm tối.

      Trong lúc đợi Tần Bân lấy xe, mở điện thoại ra xem, dù gì cũng phải cho người ấy câu trả lời.

      Có ba cuộc gọi nhỡ, điện thoại vẫn luôn để chế độ rung.

      Là Châu Tiểu Sơn.

      “A lô?”

      “Tiểu Sơn, tôi đây.”

      Bên đầu dây kia, giọng có vẻ rất vui:”Tôi nhận được áo khoác rồi.”

      “Vừa ?”

      “Rất vừa. Cảm ơn em.”

      khẽ cười, bản thân cũng biết tại sao.

      “Bây giờ em ở trường à?”

      . Tôi ở trường.”

      “…”

      “Tôi ở cục dân chính.”

      “…”

      “Tiểu Sơn, tôi vừa đăng ký kết hôn với bạn trai xong.”

      “…”

      “Đám cưới vào cuối tuần này, sau đó chúng tôi Singapore.”

      “…”

      “Tạm biệt.”

      “…”

      do dự định cúp máy, chợt nghe thất tiếng .

      Ngữ khí vẫn bình thản, hề kích động, cùng hề có chút ấm áp nào, quả rất thản nhiên, lãnh đạm.

      Nhưng dù có kích động nữa, cũng thể khiến sợ hãi như bây giờ.

      được.” rành mạch, “Giai Ninh, em được làm thế.”



      Giai Ninh mất ngủ cả đêm, lo lắng biết rốt cuộc Châu Tiểu Sơn đinh làm gì? Tất nhiên cậu ta phải người xấu, người xấu có ánh mắt như vậy. Nhưng dù thế chăng nữa, cậu ta vẫn đủ lý do trả thù , bời ngay từ ban đầu giữ được mình, tham lam, lại tuyệt tình.

      Gương mặt lộ lo lắng.

      Lúc thử váy cưới, Linh Linh, em cùng cha khác mẹ đùa:”Cứ buồn bực thế này đến phấn cũng che được đâu.”

      Giai Ninh đáp:”ai bảo chị buồn? Chị chỉ hơi mệt thôi.”

      Linh Linh đưa cho điếu thuốc, nhìn trong gương:” hiểu sao đến cả thói quen xấu này mà Tần Bân vẫn dung túng cho chị được.”

      Giai Ninh khẽ cười:”Bởi vì ấy cũng là kẻ nghiện thuốc.”


      Tối hôm đó tivi chiếu phim Cám dỗ chí mạng của Michael Douglas: Người đàn ông ngoại tình nhưng kịp quay đầu, ả tình nhân phát điên muốn giết hết cả nhà ông ta. Đúng lúc và Tần Bân ăn ngao. Nhìn thấy đôi mắt xám xịt của kia lóe lên sát khí, lúc lâu sau cả hai người vẫn gì.

      này là…” Tần Bân mở miệng.

      Bộ phim kết thúc, ngã xuống vũng máu, chết nhắm được mắt.

      Giai Ninh thể thốt nên lời.

      Lúc đánh răng nghĩ, liệu châu Tiểu Sơn có làm thế ? Ý nghĩ này bỗng lên khiến cũng phải bật cười, lòng dạ con người thay đổi khó lường, chỉ mấy tháng trước thôi còn đinh ninh rằng ánh mắt cảu chàng trai ấy giống những chàng thiên sứ lặng lẽ trong các bộ phim thần tượng, giờ có tật giật mình, lại sợ tới mức này.

      Tần Bân vào toilet với :” bảo này…”

      “Vâng?”

      “Ngày kia là tổ chức tiệc cưới rồi, ngày mai gửi mấy bức thư tố cáo kia, giải quyết xong xuôi mọi chuyện.” ngừng lát, “Lần này biết lúc nào mới về được. Còn bao nhiêu thầy , đồng nghiệp, bạn bè, cả học viên nữa, muốn em cứ , chúng ta vẫn còn thời gian, đừng mắc nợ người khác. Hiểu ?”

      Tâm trạng căng thẳng của lại được thả lỏng. biết, biết hết, muốn cũng phải cách quang minh chính đại.

      đồng ý, lấy khăn lau gương mặt ướt đẫm.

      Hôm sau trời quang, nhưng lại rét kỳ lạ.

      Trong ký ức của Giai Ninh, Bắc Kinh chưa từng thế này. Mặt băng phản chiếu ánh nắng lấp lánh vắt ngang qua khung trời xanh tiêu điều, dưới cái lạnh con người như phủ trong lớp màng trắng, mờ mờ ảo ảo.

      Giai Ninh tới trường, Tần Bân gửi thư. Hai người hẹn trưa nay ăn cơm với cha mẹ . Đưa tới đại học Bắc Hoa, lúc xuống xe, chợt nắm lấy tay :”Lát nữa đến đón em.”

      đồng ý, nhìn , cảm nhận hơi ấm nơi tay .

      Giữ thể diện cho tới mức này, quả nhiều lắm.

      tới ký túc xá của châu Tiểu Sơn.

      Giờ nghỉ đông nên nơi này trống huơ trống hoác

      Giai Ninh nghĩ bụng, dây dưa bao lâu có gì cũng thể ràng được, nhưng câu tạm biệt vẫn phải , có khó đến đâu cũng phải do tự mới được.

      Nhưng Châu Tiểu Sơn còn ở đó nữa.

      từ từ đẩy cửa phòng ra, phản, bàn học, ghế, khung cửa sổ mở toang, nhành cây dương vươn vào phòng, gió lạnh lướt qua, Giai Ninh khẽ rùng mình.

      ngồi xuống, căn phòng lạnh lẽo cùng cực. Dáng vẻ của Châu Tiểu Sơn luẩn quẩn mãi trong đầu suốt mấy ngày qua dần trở nên nét hơn. Chàng trai trẻ giản dị kiệm lời ấy có làn da trắng, đôi mắt đen, chân tay thanh mảnh mà cứng cáp, lúc ân ái tuy đẫm mồ hôi nhưng hề lên tiếng, thái dương lại lộ ra mạch máu xanh mờ mờ. cố nhớ lại nhiều thứ về hơn, nhưng ngoài việc đến từ Vân Nam ra hề biết gì nữa. Hôm nay , dứt khoát đến mức ngay cả tờ giấy cũng để lại, ra cũng đường đột như lúc mới đến.

      Giai Ninh vô cùng mâu thuẫn, mặt mong luôn, như thế phải khó xử khi đối mặt với nữa, mặt khác lại muốn biến mất như vậy, như thể có vài lời còn chưa kịp xong. Ngay giữa thời khắc mâu thuẫn đó, giọng lạnh lung của Châu Tiểu Sơn lại vang lên bên tai , , em được làm như vật. nỗi kinh hoảng mang theo áp lực đè nặng bao phủ trong .

      Tần Bân gửi ba lá thư tố giác , rồi ngồi lên xe hút mấy điếu thuốc.

      Từ khi công tác về, cả công việc lẫn cuộc sống nảy sinh những trắc trở mà thể ngờ đến, may mà dường như tất cả moi thứ đều qua rồi, tuy rằng phải đến đất nước mới để bắt đầu công việc khác, nhưng hề làm trái nguyên tắc của mình, đương ba năm, người con luôn dao động mấy tháng nay cuối cùng cũng trở thành vợ .

      là vợ của , vậy cũng cần cho chút thời gian, họ còn cả đời, cần phải quá vội vã.

      nhìn đồng hồ, cảm thấy xêm xêm, bèn gọi điện cho .

      Điện thoại vừa vang được mấy tiếng nhận.

      “Chuyện bên đó xong chưa? đến đón em”

      Vâng, xong rồi. gửi thư chưa?” Giai Ninh hỏi.

      “Cũng ổn rồi. Mười lăm phút nữa đến.”

      Đúng lúc này có người gõ cửa sổ xe.

      Tần Bân cúp máy, đó là khá trẻ, ăn mặc phong phanh, run rẩy trong gió rét. hạ cửa kính xe xuống.

      giọng phía Nam:”Tôi bắt được taxi, có thể cho tôi nhờ đoạn ? Phía đại học Bắc hoa ấy.”

      đáp:” lên , vừa hay tôi thuận đường.”

      cười, bước lên xe:” quả là người tốt.”

      Giai Ninh thấy Tần Bân đến, điện thoại lúc nào cũng bận.

      Bố mẹ cũng tìm . Hai tiếng sau, Giai Ninh tự đến nhà hàng bọn họ hẹn nhau. Mẹ khóc.

      Giai Ninh nắm tay bà, tay kia gọi điện thoại cho tất cả bạn bè của Tần Bân, kiên nhẫn nghe bọn họ chúc phúc xong rồi mới bình tĩnh hỏi xem lúc nãy họ có gặp Tần Bân .

      liếc mắt nhìn hai vị phụ huynh lo lắng và hoang mang, lần đầu tiên cố thấy thành phố lớn đến đáng sợ, rồi tự nhủ với mình rằng phải bình tĩnh, nếu cả cũng bối rối bọn họ biết làm thế nào?

      số điện thoại lạ gọi đến.

      vừa nhìn liền nghe máy.

      Bên đó , họ là đội giao thông Hải Điện.

      nghe cẩn thận rồi đáp:”Được, tôi đến ngay, phiền các .”

      Bố mẹ tần Bân lo lắng hỏi:”Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

      Giai Ninh chớp mắt :” sao ạ, Tần Bân mang hộ chiếu nên bị người ta giữ lại. Đội giao thông bảo con đến.”

      Mẹ Tần Bân :”Gọi điện lại , mẹ muốn chuyện với nó. Thằng bé này khiến người khác lo lắng.”

      Giai Ninh cười xòa:” ấy bị giam nên được nghe điện thoại ạ.”

      Linh Linh vào nhà hàng, Giai Ninh thấy em , bỗng thở phào nhõm, nắm lấy vai :”Em giúp chị đưa hai bác về khách sạn nhé.”

      Linh Linh nhìn , cảm thấy tay chị mình run:”Sao vậy chị? Tìm được Tần Bân chưa?”

      Giai Ninh gật đầu rồi lịa lắc đầu:” có gì, em đưa hai bác về trước . Đợi điện thoại của chị.”

      ngoảnh đầu lại nhìn bố mẹ Tần Bân, cũng chẳng kịp mặc áo khoác, Giai Ninh ra ngoài rồi bắt taxi, cả người ớn lạnh nhưng mồ hôi cứ vã ra, với tài xế:”Mau cho tôi tới đội giao thông Hải Điện.”

      Last edited: 7/12/14
      PanDoRaxixon thích bài này.

    3. PanDoRa

      PanDoRa New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Bạn năng suất quá ^^
      Đúng là truyện của Kỷ Viện Viện, ko làm mình thất vọng, tình tiết nhanh, hấp dẫn...
      Hóng chap tiếp~~~
      meobong271 thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Mình thích đọc những truyện được xuất bản vì sức hút của nó nên mới được NXB lựa chọn chứ nhỉ, đọc vắn án thấy truyện có kịch tính rồi. Tình đương nhiên là thể thiếu trong truyện ngôn tình, trong truyện này mình thấy nữ chính phải thể loại tiểu bạc thỏ hay thánh nữ mà là người có lý trí, còn nam chính khỏi phải bàn rồi. Vậy là quá đủ để nhảy hố mới này của nhà CQH rồi. Cảm ơn bạn.
      meobong271 thích bài này.

    5. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 6



      Tiếp người họ Mã, phải cảnh sát giao thông mà là cảnh sát hình của thành phố. Lúc Giai Ninh đến, gương mặt còn nhìn đâu là nước mắt đâu là mồ hôi nữa tim đập thình thịch, hốt hoảng kéo kéo viên cảnh sát:”Tôi là Cừu Giai Ninh, chủ của chiếc xe Ford mang biển số 25896. Chồng tôi sao rồi?”

      Cảnh sát Mã nhìn đáp:”Tình huống rất lạ: xe của bị nổ tung, rơi khỏi cầu vượt, nhưng bên trong lại có người.”

      Giai Ninh hoảng loạng khi nghe thấy câu cuối cùng, tảng đá trong lòng rơi thẳng xuống, sau đó lại cuống cuồng hỏi:”Vậy Tần Bân chồng tôi, ấy ở đâu?”

      “Trước đó hai người gọi điện cho nhau à?” Viên cảnh sát trả lời câu hỏi của .
      “Lúc mười giờ mười lăm.” Giai Ninh nhớ lại, lấy điện thoại ra, “ ấy gọi điện bảo đến Đại học Bắc Hoa đón tôi. Ở đây còn có nhật ký cuộc gọi.”


      “Theo phỏng đoán của chúng tôi, vụ nổ xảy ra ngay trong khoảng thời gian đó.”

      “Vụ nổ?” ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát nọ, như thể mới chỉ nghe chứ chưa hiểu ý của từ này,

      “Đây phải tai nạn giao thông, chúng tôi phát được vật liệu gây nổ. Chiếc xe nát tung, còn chuyên nghiệp hiệu quả hơn cả kỹ xảo điện ảnh.” Từng lời của cảnh sát Mã như đâm vào lòng , “Kết quả kiểm tra sơ bộ là có người rắp tâm hãm hại. Tần Bân chồng có thù oán với ai ?”

      Giai Ninh nhắm mắt lại, phút chốc thể thở nôi. Có người rắp tâm hãm hại, hành động quá sức đáng sợ, quá sức khủng khiếp đó ngờ lại xảy ra với Tần Bân.

      cừu Giai Ninh…” Cảnh sát Mã gọi .

      “Vâng.” Giai Ninh choàng tỉnh.

      “Nghĩ ra điều gì rồi sao? ta đắc tội với ai?” Viên cảnh sát hỏi , “Đó có thể là manh mối tìm thấy chồng .”

      nhìn gương mặt viên cảnh sát, nhanh chóng nhận ra điều: Tần Bân vẫn mất tích.
      Chắc chắn giờ ấy vẫn trong tình trạng nguy hiểm.

      Vậy càng thể hoang mang, phải bình tĩnh.

      ấy là phóng viên, đắc tội với rất nhiều người, nhưng rất ít đến chuyện công việc với tôi.” Giai Ninh lắc đầu, nghẹn ngào:”Giờ tôi thể nhớ ra được.”

      Cảnh sát gật đầu:”Vậy phải nhanh lên.”

      Trong quá trình điền đơn tố giác, Giai Ninh gì, cẩn thận điền bảng khai.

      Viên cảnh sát xem xong rồi gật đầu:” ngờ ngày mai lại là hôn lễ của hai người. Thế nhưng có chuyện mong chú ý, chủ nhân chiếc xe là , liệu có khả năng người đó nhằm vào ta mà là nhằm vào ?”

      Giai Ninh nhìn viên cảnh sát.

      “Mong giấu chúng tôi điều gì.”

      Giai Ninh ra khỏi sở cảnh sát, lê từng bước về phía trước, điện thoại của hết pin, thấy bốt điện thoại công cộng bèn chạy qua gọi về nhà, còn khờ khạo nghĩ, phải chăng Tần Bân về nhà đợi rồi?

      ai nghe máy.

      Đương nhiên là có ai nghe máy.

      Lúc này bỗng thấy lạnh, mệt mỏi, đứng vững. trốn vào cửa hàng KFC ven đường, cuộn mình trong góc, nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây ùa về, y như đề toán rắc rối, tìm đáp án nguy hiểm.

      Lời cuối cùng của viên cảnh sát vang lên bên tai :”Liệu có khả năng người đó nhằm vào ta mà là nhằm vào ?”

      Nỗi sợ hãi, ám ánh, trong lòng mấy ngày này cuối cùng cũng .

      người đột nhiên mất tích, mang theo Tần Bân bên cạnh .

      Châu Tiểu Sơn.

      Dạ dày Giai Ninh bỗng nhiên đau dữ dội, che miệng, vịn tường chạy nhanh vào phòng vệ sinh, nôn tới mức quỳ rạp xuống sàn.

      Đằng sau bỗng vang lên giọng của . Có chút quen thuộc như từng nghe thấy ở đâu:”Nhìn nhìn lại cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, biết ấy coi trọng ở điểm nào?”

      từ từ quay đầu lại, là đó, từng xuất trong phòng Châu Tiểu Sơn, gương mặt xinh đẹp nhưng độc ác khẽ cười nhìn xuống Giai Ninh hoảng loạn nhếch nhác.
      Giai Ninh đột nhiên mất bình tĩnh, nhào lên, nhưng kia lại dễ dàng tránh được, đâm vào vách tường lạnh băng, cơ thể còn sức lực, nghiến răng :”Là ? Các người đưa ấy đâu rồi?”

      đó trả lời mà rút điện thoại ra, bấm phím rồi đưa cho .

      Đó là chiếc điện thoại màu đen, giữa các phím còn lóe lên ánh sáng màu đỏ quye dị.

      chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy điện thoại.

      Giọng Châu Tiểu Sơn vang lên từ đầu bên kia vẫn bình thản như xưa:”Giai Ninh à.”

      “Cậu đưa ấy đâu rồi?” nắm điện thoại tới mức khớp tay trắng bệch.

      ta ở chỗ tôi.” Châu Tiểu Sơn , “Em đoán ra rồi đúng ? báo cảnh sát à? Giai Ninh, tôi quả nhìn nhầm em. Em rất thông minh.”

      Giờ hoàn toàn chắc chắn Tần Bân nằm trong tay cậu ta. Cậu ta là ai mà có thể đạo diễn nên vụ nổ lớn chuyên nghiệp đến vậy? muốn cúi mình cầu xin, thế nhưng nghĩ lại, làm vậy có ích gì? Nếu cậu ta chịu cho cơ hội ra tay độc ác như thế, nghĩ vậy, Giai Ninh chuẩn bị tâm lí thương lượng, đứng thẳng dậy, nhìn sang vẫn khẽ cười kia, hề tỏ ra yếu thế, vào điện thoại:”Tiểu Sơn, là tôi có lỗi với cậu. Cậu vui, cậu muốn thế nào cũng được, câu muốn tôi làm gì cũng được. thả ấy .”

      nghe thấy tiếng cười khẽ của Châu Tiểu Sơn, cậu ta chưa từng cười. Giờ tình thế lại nghịch chuyển, bị cậu ta khống chế, Châu Tiểu Sơn còn là chàng học viên đáng đáng thương trước kia nữa, giờ cậu ta là ma quỷ thao túng mọi việc.

      “Em dối.” Tiểu Sơn , lộ vẻ trách móc, “Em thích nhất là dối.”


      “Tần Bân ở trong tay cậu. Cậu biết tôi dám.”

      “Em biết là được.”

      “Cậu hãy nêu điều kiện .”

      “Vật liệu A. Phương pháp điều chế, cách thức tôi luyện.”

      ra là vậy.

      Người đàn ông khiến kịp đề phòng, thể kháng cự mà bị mê hoặc, ôn tồn dịu dàng quấn quýt ấy và cả chiếm đoạt gian xảo độc ác kia, tất cả ra đều vì vật liệu A, vì kỹ thuật công nghệ cao cấp tuyệt mật. Quả là động cơ tàn khốc.

      lập tức đồng ý:” thành vấn đề.”

      “Trò chơi bắt đầu.”




      Năm 2006, quốc bảo của Pháp bị đánh cắp.

      Đó là con sư tử lai hổ màu trắng trưởng thành, thân dài ba mét, nặng khoảng nửa tấn, tính khí hung tơn, đôi mắt rực rỡ ánh vàng. Để nuôi dưỡng báu vật hiếm thấy thế gian này, Pháp phải chi cả trăm triệu euro, thế nhưng vào ngày hè, con hổ lai sư tử ấy bỗng nhiên mất tích ngay tại Trung tâm nghiên cứu sinh vật Pháp, nơi vẫn luôn chăm sóc nó.

      Đó phả là bức tranh có thể đóng gói, phải là châu báu có thể mang theo, cũng phải là danh sách hay phương trình có thể phát tán qua internet, mà đó là quái vật khổng lồ có thể cử động, có thể cắn xé, có thể chạy, có thể gào thét.

      Thế nhưng nó lại biến mất như thể bốc hơi.

      Có bảo vật, tất có người khao khát, ra cái giá thỏa đáng có người lấy giúp .

      Họ coi đó là nghề, bước nguy hiểm, kiếm về lợi ích.

      Châu Tiểu Sơn chính là kẻ buôn bán giỏi nhất.

      Nếu ngay cả sư tử lai hổ mà cậu ta cũng trộm được rồi đưa việc mang theo người có hề gì.

      Lúc xuất cảnh ở sân bay, nhân viên hải quan cẩn thận kiểm tra hộ chiếu đến từ nước ngoài của hai người, Tiểu Sơn :” trai tôi tới Bắc Kinh khám đông y.”

      “Chữa khỏi chưa?”

      “Có khởi sắc, thế nhưng….” Tiểu sơn chỉ vào đầu, “…tắc động mạch là vấn đề lớn.”

      “Phải điều trị dần dần.” Nhân viên hải quan .

      Tần Bân đứng bên cạnh nghe thấy gì, mở mắt, có thể nhìn đường nhưng lại thể nghe thấy.

      “tiếng Trung của cậu tốt.”

      “Tôi là Hoa Kiều.” Châu Tiểu Sơn đáp.

      Phía sau có hành khách ôn tồn giục, :”Có thể nhanh hơn chút ?”

      Tiểu Sơn dìu “ông lên phía trước:”Xin lỗi.”

      Bọn họ lên máy bay, ngồi cạnh nhau, Tiểu sơn với Tần Bân:”Nghỉ lát .” Sau đó giúp nhắm mắt lại.

      đó ngồi phía sau , giúp đặt hành lý rồi ngồi xuống đọc tạp chí – tạp chí du lịch toàn là những quảng cáo về Đông Nam Á, non sông gấm vóc đẹp tựa nụ cười mỹ nhân.

      Nữ tiếp viên hàng mặc trang phục dân tộc đưa đu đủ tươi đến, Tiểu Sơn cầm miếng lên rồi cảm ơn.

      vừa lật mấy trang tạp chí, bỗng nhớ ra điều gì, bèn vẫy tay về phía sau:”Mạc Lị.”

      nghe thấy gọi mình, rướn người lên hỏi:”Sao thế?”

      khẽ hỏi:”Em đặt thuốc nổ ở chỗ nào xe ta vậy?”

      “Trước máy gia tốc, dài hơn hai ngón tay, chếch sang bên phải bốn mươi lăm độ, phương nằm ngang.” Mạc Lị đáp, “Vừa dùng sức nặng của chất nổ để áp chế máy gia tốc , giữ vững tốc độ xe khi có người lái, vừa đặt gần động cơ, nổ hoàn toàn, để lại dấu tích.”

      “Có chút vấn đề.” Tiểu Sơn , “Đó là xe Ford, kết cấu khá rộng rãi, khoảng cách hơn hai ngón tay trước máy gia tốc thể gần với tâm động cơ, nổ hoàn toàn để lại dấu vết.”

      Mạc Lị cúi đầu.

      Tiểu Sơn :”Lần này có gì đáng ngại, chúng ta dùng chất nổ bình thường, bọn họ điều tra ra đâu.”

      sao, phải xin lỗi,.” , nghiêng đầu nhìn , “Vết thương ở tay lần trước khỏi chưa?”

      “Khỏi rồi.” Mạc Lị đáp.

      Tiểu Sơn lại :”Lần này hơi lâu, Bắc Kinh lại lạnh, trở về là ổn thôi.”

      “Em muốn ăn phở.” Mạc Lị .

      “Về đến nơi cho em ăn.” Tiểu Sơn , “Cả nem rán nữa.”

      Máy bay cất cánh về phía chân trời, nhìn từ cửa sổ xuống, thành phố càng lúc càng xa.

      Ký ức của Châu Tiểu Sơn xuyên qua lớp mây trùng trùng điệp điệp thoáng cái quay về quá khứ.

      Châu Tiểu Sơn sáu tuổi chú lính , mặc quân trang màu xanh, nấp trong rừng rậm, thăm dò động tĩnh của kẻ địch,. Kẻ địch là ai, cậu lắm, bản thân là ai, cậu cũng biết: Ở miền giáp ranh giới ba nước này mọi người tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng Myanmar và tiếng Pháp, mặc áo và quần dài dệt từ sợi đay, lòng bàn chân giẫm thẳng lên những gò đá và cát sỏi sắc lẹm, gương mặt và dáng vóc của họ đều giống nhau, vừa giống mình lại vừa giống kẻ địch.

      Đó chưa bao giờ là môt nơi an toàn, bị xâm lược, bị bóc lột, bị áp bức và chưa từng có thỏa hiệp. Trăm năm nay, pháo đạn và thi thể luân phiên ngã xuống, làm nguồn dinh dưỡng cho đất đai, loài thực vật xanh quỷ dị mà mạnh mẽ nở hoa trong mùa mưa, dưới gốc hoa ấy, đứa bé thượng võ hiểu biết, dũng mãnh thiện chiến, ngang tang bạo ngược ra đời.

      thể sử dụng được vũ khí “nóng”, Tiểu Sơn thuần thục chặt bỏ cành trúc, tay nâng lên lia môt phát đóng con rắn độc xuống mặt đất, hoặc chọc thẳng vào mắt mèo rừng, heo rừng. Bọn chúng tốt, chúng cắn bà con, chúng ăn gà nuôi bên cây trà của mẹ. Bọn chúng là kẻ địch.

      Người lớn nhét cây sung vào tay cậu, sắc thép đen huyền, hình ống dài, đòn cân hơi nhô ra, dù đối thủ có nhạy bén gian ngoan đến đâu cũng thoát khỏi tầm ngắm, cánh tay thon dài cứng cáp trời sinh kéo chốt khóa, đông tác gọn gàng, chưa từng được huấn luyện nhưng lại bắn phát nào trúng phát đó, khiến người lớn vô cùng kinh ngạc.

      Kẻ địch khi đó là những người đến từ phương Bắc. Vốn từng là em bạn bè nay lại trở mặt thành thù. Mẹ cũng thắc mắc, bọn họ làm sai chuyện gì? Chúng ta làm sai chuyện gì?
      Cậu vẫn là đứa trẻ con, hề nghi ngờ giữa đúng và sai. Lúc đó cậu lại được biết thêm thứ còn đáng sợ hơn : hình tròn, hình thoi, hình vuông, màu đen, bề mặt lồi lên cái chốt cảm ứng nho . Đặt nó dưới đất, hay giữa nhành cây, vùi dưới lớp bùn, cành lá, khẽ cham cái, chỉ khẽ chạm thôi tiếng nổ cực lớn vang dội, tia lửa bùng lên, cơ thể bị nổ tanh bành. Thứ đó giống đạn, nó phá hỏng mọi thứ đến tận cùng, đến tuyệt đẹp.

      Tên nó là mìn.

      Tiểu Sơn cần mẫn chôn tất cả chỗ mìn vào trong địa bàn được phân của mình, đợi tới lúc từng cái bị dẫn nổ, tình thế có chuyển biến mới.

      Địch còn là địch, biên giới giáp ranh quân địch biến thành vùng bị phong tỏa, sau đó lại bắt đầu giao thương qua lại. Nơi cậu chôn mìn, có người dùng rất nhiều cột mốc cảnh báo: Khu vực có mìn, xin đừng qua. Phía dưới còn vẽ đầu lâu xương chéo.

      Hòa hảo với kẻ địch trước kia, còn người nhà cùng chung mối thù giờ lại vì thuốc lá, đá quý, lương thực và sung đạn mà quay sang cấu xé nhau, hơn nữa lại còn điên cuồng hơn. Chỗ mìn cậu chôn cuối cùng cũng có người dẫm phải, Tiểu sơn ngồi cây ló đầu xuống nhìn, đó chính là người chú đặt cây sung vào tay cậu, ruột ông ta vị phòi ra ngoài, hai chân cụt mất.
      Cậu nhìn ông ta.

      Ông ta chỉ vào cây sung trong tay cậu.

      Lúc tiễn ông ta lên đường, tay cậu hề run, tim cũng hề lạc nhịp.

      Khi ấy, Châu tiểu Sơn còn rất trẻ.


      Cậu giống người ở đây. Ánh nắng cháy bóng, bầu khí ngột ngạt hoặc rừng cây u ẩm ướt thể tác động đến làn da hay cơ thể của cậu. Cậu cao ráo, da trắng, gầy nhưng yếu, rắn rỏi nhưng thô lậu. Niềm đam mê đối với chết chóc và tàn phá, cùng với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ khiến cậu ra tay trước khi kịp suy nghĩ.
      Vật cực tất phản, hỗn loạn và chiến tranh ít dần , vùng đất chia năm xẻ bảy bị thế lực khổng lồ thâu tóm.

      Châu Tiểu Sơn ngày càng nghe thấy mọi người nhắc nhiều đến cái tên: Tướng quân Tra Tài.

      Mẹ cũng nhắc đến ông ta lúc bà cẩn thận đảo lá trà sao trong nồi.

      Có tướng quân Tra Tài, có trà ngon, bán được ra ngoài, thu tiền về.

      Hôm đó, cuối cùng cậu cũng gặp ông ta.

      Tướng quân Tra Tài cưỡi ngựa trắng, vẫy tay với mọi người. Ông ta độ ba mươi tuổi, mặc quân trang chỉnh tề, mặt mũi lương thiện. Tùy tùng dỡ ông ta xuống ngựa, làm theo phong tục địa phương, thanh niên cường tráng khom người xuống cho ông ta.

      Người làm bục mặc bộ áo trắng, khom người thành góc tiêu chuẩn, sống lưng như tấm phản.

      Tấm lưng đó nên phẳng như phản.

      Thế nhưng bên lại có chỗ hơi lồi ra, rất , ai chú ý đến quả mìn được cài người kẻ đó. Nhưng Châu Tiểu Sơn lai như thế, cậu là thiếu niên của rừng rậm, có thị lực tốt nhất, cậu quá quen thuộc với hình dáng cái chốt đó, cậu xông lên, ngay trước khi chân tướng quân giẫm lên bục xuống ngựa, đưa tay kéo ông ta. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu cứu được tướng quân.

      Sau đó cậu ở lại bên cạnh ông ta.

      Từ ấy cậu nhớ kỹ mỗi câu ông ta :

      “Cậu thử xem vì sao ta lại có thể chiếm được vùng đất này? Mỗi người đều có nhu cầu của bản thân: Lương thực, hạt giống, lá trà, muối, giao thông thuận lợi, đoàn tụ với người thân, tôi thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.”

      “Giao dịch nào cũng vì lợi ích. Tiểu Sơn, cậu giỏi như thế, nhưng từ giờ trở cậu phải nhớ, có lợi ích, cần ra tay, nếu cũng chỉ lãng phí sức lực.”

      “Quân đội khổng lồ chỉ là trang trí, tinh binh mới là mấu chốt giành thắng lợi. Tinh binh là gì? Tiểu Sơn, cậu phải học tri thức, ngôn ngữ , võ thuật, vũ khí. Cậu thích thuốc nổ nhất đúng ? Vậy chúng ta bắt đầu từ thuốc nổ….”

      “Tiểu Sơn, có kẻ muốn viên đá này, cậu thấy chưa, nhớ chưa? mang nó về đây. Phải, nó ở trong hoàng cung Thái Lan…”

      Còn cả:

      “Tiểu Sơn, đây là con tôi, Hương Lan.”

      Phía sau vang lên tiếng cười, cắt vang hồi ức của Châu Tiểu sơn.

      quay đầu lại, Mạc Lị xem phim, nàng cười rất vui vẻ y như trẻ con. Thấy ngoảnh lại, rướn người lên :” mau bật tivi lên , hay lắm đấy. Hoàn châu cách cách cạo trọc đầu làm lính thủ thành.”

      Tiểu Sơn :” Đây là phim cũ, xem rồi."

      Mạc Lị đáp:” Xem rồi xem lại cho đỡ buồn.”

      quay người lại, lật tờ báo trong tay:” thấy buồn.

      Mạc Lị tắt tivi, mãi lâu sau mới bên tai :”Liệu ta có tới ? Em Cừu Giai Ninh ấy. Liệu ta có đủ thông minh, đủ dung cảm ?

      buông báo xuống, nghĩ lát, ”Có thể.”




      Last edited: 7/12/14
      laula, xixonPanDoRa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :