1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Động Cơ Tàn Khốc - Mâu Quyên (18 chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 2.1



      Bốn tên lưu manh ở phía ngoài vung gậy bóng chày đập nát của kính xe. Tần Bân nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110. Còn chưa bấm số xong, đầu gậy chuẩn xác đánh thẳng vào chiếc điện thoại tay . “Bụp” cái, màn hình điện thoại nổ mạnh, mảnh vỡ găm vào long bàn tay , máu chảy đầm đìa.

      gã túm tóc Tần Bân lôi ra khỏi xe, vừa ra tay tính vặn tay đối phương, bụng bị thúc cú nặng, giây sau bị gậy vào đầu, trán đập mạnh xuống đất.

      Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười mấy giây, đầu Tần Bân bị gã nào đó gối cái, mặt rê xuống mặt đường nhựa thô ráp, khoang miệng đầy mùi máu tươi, lại thể cất nổi tiếng.

      tên dung cây gậy gõ gõ lên đầu , cuối cùng cũng mở miệng : “ giai cũng nhiều chuyện quá đấy. Có người sai chúng tôi tới lấy đồ, lấy cái gì, có lẽ giai cũng biết? Đưa luôn , ai nấy đều rảnh nợ. Này, nghe thấy ?”

      “Tìm…nhầm người rồi.” Tần Bân giãy giụa .

      “Khốn! theo mày tám con phố, vất vả mãi mới tìm được nơi yên tĩnh để chuyện, mày còn dám già mồm với tao hả?” Cây gậy trong tay gã dồn thêm lực, giáng xuống, đau thấu tim, Tần Bân hoa mắt chóng mặt, cảm thấy có dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống.

      “Có banh não tôi ra, tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra đâu.”

      “Vậy tao giết mày, phải mọi chuyện xong hết sao?”

      “Tùy.”

      “Người em, hôm nay tao dạy bảo mày.”

      Tần Bân nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chày vút gió lao nhanh tới, trong tuyệt vọng, mỗi tế bào cơ thể tựa như đều cuộn tròn lại mặc số phận. Nhưng đúng lúc đó, lại cảm thấy cổ được thả lỏng, đầu gối cứng rắn vốn ghìm chặt bị lực mạnh hơn rất nhiều xốc lên, cố nén đau định đứng dậy nhưng lại bất lực, than thể như bị xé rách.

      Tiếng vật lộn, tiếng hung khí vụt gió vun vít, tiếng xô xát kịch liệt, tiếng xương cốt rang rắc…Máu đầu chảy xuống, chảy vào trong mắt, mắt nhòa , đột nhiên những thanh đó hoàn toàn ngưng bặt, có người nhàng chụp lấy vai , ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng màu đỏ ra gương mặt trẻ tuổi trắng trẻo, người đó hỏi :” có ổn ?”

      nhận ra cậu ta, mấy ngày trước từng gặp, học viên của Giai Ninh ở Đại học Bắc Hoa, Châu Tieur Sơn Sơn gì đó.

      Chuyện về sau đó, vì chấn thương ở đầu nên Tần Bân nhớ .

      Rất lâu sau mới tỉnh lại, nằm ở giường bênh, cả người đều quấn băng, tay bị ai đó nắm lấy, kiếc nhìn, là Giai Ninh.

      Thấy tỉnh tỉnh, khẽ gọi:”Tần Bân, có nghe thấy em ?”

      cất tiếng “Có.” Rồi ngập ngừng:”Xui , lái xe tệ hơn em nhiều quá.”

      “Đừng dối, em biết hết rồi. Ai mà lại có thù oán lớn như thế này với ? Liệu có phải…” hạ giọng, “Liệu có phải vì oạt ảnh kia ?”

      nghĩ thầm, thong minh này tinh tường, biết mấy chuyện rắc rối ấy để làm gì cơ chứ? Họng nghẹn ứ nên lời, cau mày.

      Tưởng có ý khác, Giai Ninh bèn :” yên tâm, em cho mẹ biết đâu.”

      đáp:”Học viên của em cứu .”

      “Ừm” Giai Ninh nhìn , “Em biết rồi, là Châu Tiểu Sơn. Cậu ấy gọi điện thoại tới Nam Kinh báo cho em.”

      “Nhớ cảm ơn người ta nhé.”

      cảm ơn mà được sao?”

      Giai Ninh bất an:”Em thấy nhất định là bọn họ muốn lấy số ảnh kia, chúng ta phải báo cảnh sát thôi.”

      tính rồi.” , “Đưa điếu thuốc.”

      Giai Ninh sờ túi:”Em hết rồi, để em mua cho .”

      “Nhanh nhé.”

      Giai Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào , hồi lâu vẫn động đậy.

      Tần Bân tỏ vẻ khó hiểu:”Sao vậy?”

      “Tạo hình của khá đẹp, rất giống xác ướp, có giá trị khảo cổ .”

      Tần Bân dở khóc dở cười:”Em có chút tình người nào hả?”

      cười khanh khách khép cửa lại, đứng trước của, thở dài hơi, nụ cười bỗng nhiên biến mất, đôi vai mỏi mệt rũ xuống, lặng lúc lâu.
      Tiểu Sơn ngồi bang ghế dài, nhìn hỏi:” ta tỉnh rồi à?”

      “Ừ.” Giai Ninh đáp, “Tỉnh rồi.”

      đứng dậy:”Tôi đây.”

      “Tôi tiễn cậu.”

      cần.”

      ấy cũng cần mua vài thứ mà.”

      Hai người thang máy xuống, được nửa đường có người bước vào, đó là ông cụ hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân, cả người chống lên cái nạng. Tiểu Sơn đưa tay ra đỡ lấy ông.

      Ông cụ :”Trời hôm nay đẹp .”

      Tiểu Sơn trả lời:”Nhưng cũng thể ở ngoài quá lâu được. Ông phải cẩn thận nắng gắt cuối thu nhé.”

      Giai Ninh và Tiểu sơn ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện, qua vườn hoa, tiến thẳng về phía cổng. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa mùa thu phủ lên người, tựa như đôi tay vuốt ve nỗi long.

      Giai Ninh lên tiếng trước:”Bố mẹ tôi ly hôn lâu rồi, từ tôi phải sống tự lập, vì vậy tôi sợ nhất là đơn.Tôi thích em cùng cha khác mẹ, thích bạn bè, học sinh, cũng thích ấy, họ mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Nếu như ấy xảy ra chuyện gì. Quả tôi biết phải làm thế nào nữa, vì vậy, tôi muốn cảm ơn cậu, Châu Tiểu Sơn, cảm ơn cậu cứu ấy. Sau này nếu có cầu gì, cậu nhất định phải với tôi.”

      “Tôi có làm gì đâu.” Tiểu Sơn , “Tôi chỉ báo cảnh sát thôi.”

      Giai Ninh nhìn Tiểu Sơn, mặc áo sơ mi quần dài, dáng người cao ráo nhưng hơi gầy, cường tráng bằng Tần Bân. đáp:”Dù sao đó cũng là cú điện thoại cứu mạng.”

      Giai Ninh mua xong thuốc lá cho Tần Bân đưa Tiểu Sơn ra bến đợi tàu điện ngầm, đường , cố ý cho biết:”Đây là thuốc mua cho Tần Bân.”

      “…”

      “Hơn nữa.” Giai Ninh khẽ cười nhìn , “Thế giới này cũng , sao người tình cờ cứu bạn trai tôi lại là cậu nhỉ?”

      Tiểu Sơn đứng lại, như tự hỏi vấn đề này, nơi đây người qua lại thưa thớt, tiếng còi xe ít ỏi, gió và lá cây cũng thinh lặng, lời nào, lúc này ngay cả thời gian cũng như thoáng dừng trôi.

      Đoạn, trả lờ:”Tôi biết đó là bạn trai . Tôi theo ta vài ngày rồi.”

      kinh ngạc nhìn .

      “Tôi theo ta, là muốn xem xem ta sống ra sao, ta là người như thế nào.” Tiểu Sơn đáp thẳng thừng.

      “Tại sao?” chỉ hỏi được câu này.

      trả lời lại mà lại vươn tay về phía , nâng gương mặt nho của lên, quai hàm xinh của có đường cong khá khớp với lòng bàn tay , giữa hai người là khoảng cách cánh tay, nhưng lại như hòa làm môt.

      Bị giữ chặt cằm, thể tránh thoát, thể suy nghĩ, cũng thể cử động, Giai Ninh chỉ đành nhìn gương mặt Châu Tiểu Sơn dưới ánh sang ngược, mắt hoa cả lên.
      Last edited: 7/12/14
      PanDoRa thích bài này.

    2. PanDoRa

      PanDoRa New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      5
      Truyện này hay lắm, hy vọng có chap mới đều đều, thanks bạn type!^^
      meobong271 thích bài này.

    3. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Mình Type hoàn truyện trước 15/12 do mình quân hehe:)

      Chương 2.2:



      Những ngày sau của quả thực rất bận rộn, vừa chăm sóc Tần Bân nằm viện, vừa phải kiểm tra kĩ lưỡng lần cuối bản báo cáo ứng dụng của vật liệu A, còn phải lên lớp.

      Những lúc làm việc thường xuyên ngẩn người, tự hỏi: Thời gian là thứ rất kỳ lạ, chàng trai trẻ tuổi kia vừa rồi làm chuyện táo bạo như vậy, nhiều năm sau nhớ lại liệu cậu ta có cảm thấy buồn cười và hối hận ? Giống như khi còn ở Mỹ, cũng từng phải đối mặt với cám dỗ. Mel là chàng trai da trắng, cao ráo đẹp trai, có nụ cười rất đáng , hai người cũng từng hẹn hò, nhưng cuối cùng lại chọn phòng thí nghiệm – nơi đem lại cho mình cảm giác yên ả, về nước sống cùng Tần Bân. giờ nhớ đến Mel, cảm thấy ta chẳng thể sánh được với loại rượu mơ của miền Nam California mà cứ khiến người ta lưu luyến.

      Ý nghĩ này khiến dần lấy lại bình tĩnh, cũng chắc chắn hơn với lựa chọn của mình. Gặp lại Tiểu Sơn khi lên lớp dạy học, lúc nào cũng rất thận trọng, ngay cả nụ cười cũng dè chừng, thể bộc phát tâm tình khi chuyện, cố gắng tỏ ra ôn hòa.

      Vừa khỏe hơn chút, Tần Bân liền tìm danh thiếp của Dương Danh Thanh, gọi ngay cho gã, thẳng vào vấn đề:”Các người ép tôi rồi đấy.”

      Dương hỏi lại:”Sao cậu lại thế?”

      “Đừng có phủ nhận, trong lòng cậu hiểu .”

      “…”

      “Thứ cậu muốn, tôi lưu trong blog cá nhân rồi, nếu bốn ngày tôi đăng nhập, blog này chuyển sang chế độ công khai, cậu biết đấy, làm phóng viên, có kế hoạch dự phòng , tôi còn có thể tồn tại sao?”

      Giọng điệu Dương Danh Thanh bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ:”Tôi tài nào hiểu nổi, cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Được bao nhiêu ích lợi thực tế? Sao cứ thích để tâm vào chuyện vụ vặt như thế? Chúng ta sống để làm gì? Phân cao thấp với ai chứ?”

      “Chắc cậu hiểu tình hình rồi chứ?”Tôi nhiều nữa.”Tần Bân chực cúp máy.

      ngững hiểu tình hình của cậu, tình hình nhà cậu tôi cũng hiểu. Tình hình của chị dâu tôi cũng hiểu. ấy làm ở Bắc Hoa đứng ? Giỏi quá nhỉ, đây phải là Marie Curie của Trung Quốc sao? bạn, tôi bảo này, cậu quan tâm đến ấy luôn sao?”

      “…”

      Dương Danh Thanh ngắt điện thoại.

      Tần Bân giống Giai Ninh, phải là người được trời phú cho tư chất thong minh, nhưng chăm chỉ cầu tiến cho nên cũng thi đỗ đại học danh giá, trở thành sinh viên có thành tích nổi trội. Sau khi tốt nghiệp, theo nghề phóng viên, ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo săn tin, những thể xác mà cả tinh thần vô cùng mệt mỏi, chứng kiến quá nhiều thói đời đổi trắng thay đen; quá để ý xem cái gì là đúng, cái gì là sai; tính cách bộc trực được di truyền từ cha ông nông dân miền Tây Bắc thể thay đổi. Giwof ngẫm lại, nếu ngày đó Châu Tiểu Sơn cứu , có lẽ cái chết cận kề rồi, nhưng vẫn cam lòng giao bằng chứng ra. Chuyện khiến khó xử giờ đây chỉ có mình, mà còn có Giai Ninh, thể quan tâm đến .

      bên là đạo đức làm người và lương tâm nghề nghiệp, bên là an nguy của người mình , đầu Tần Bân lại bắt đầu đau.

      Sẩm tối, vừa ra khỏi bệnh viện, Giai Ninh nhận được điện thoại của viện sĩ Vương:”Giai Ninh, khi nào em mới đến thế?”

      sửng sốt lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của viện sĩ Vương, ông mở tiệc ở nhà, vội trả lời:”Em đến ngay đây, đến ngay đây.”

      mua hoa tươivà trái cây bắt taxi đến nơi, trời vẫn chưa tối hẳn. Viện sĩ Vương ưa rộn rã, mời rất nhiều bạn thân và học trò, cạnh cửa còn có lẵng hoa do ủy viên Quốc hội gửi đến, Giai Ninh vừa vào thấy phòng khách chật kín người, là náo nhiệt.

      qua chúc mừng sinh nhật viện sĩ Vương, ông vừa giới thiệu học trò xuất sắc cho bạn tốt bên cạnh vừa , các ông xem thanh niên trưởng thành nhanh cỡ nào, Giai Ninh mới hai sáu tuổi mình đảm nhận phần công trình rồi đấy.

      Giai Ninh luôn miệng thầy quá lời, nghĩ bụng biết đến khi nào mới được ăn bánh gato đây. Viện sĩ Vương bảo, em xuống bếp tìm xem, bà ấy làm mì, xuống làm bát trước .

      Giai Ninh hỏi ông, sao thầy biết em đói bụng?

      Viện sĩ Vương giọng , từ lúc bước vào , ánh mắt em chưa từng rời khỏi cái bánh sinh nhật.

      Giai Ninh cười khì chuồn , viện sĩ Vương bảo, tí nữa quay lại đấy nhé, thầy giới thiệu mấy người bạn cho em làm quen.

      Người rất đông, trong phòng làm việc, trong hành lang, túm năm tụm ba, mọi người nhàng hỏi thăm nhau, hòa nhã chuyện phiếm về những vấn đề quan trọng cần phỉa giải quyết sắp tới, về luận văn, về các tác phẩm chuyên ngành được công bố. Quả là nơi các nhân sĩ trí thức tụ hợp, đơn giản mà sống động. Nhưng ngôi trường này đứng đầu toàn quốc về ngành công nghệ, bữa tiệc đây, nếu so trình độ của người tham dự chắc chắn thể kém cuộc hội thảo khoa học cấp quốc gia.

      Giai Ninh phải qua ban công mới có thể tới phòng bếp, góc ban công đối diện hồ Thành công, hình như có người đứng.

      nhìn , nhưng chỉ qua dáng vẻ, biết người ấy là ai.

      Giai Ninh bước nhanh, phải rời khỏi nơi đó, nhưng chưa được vài bước, chân cứng ngắc, xoay trở lại, bước từng bước về phía cậu ta.

      Ánh trăng làm chứng tất cả, rang là… bị mê hoặc.

      Giai Ninh hỏi:”Cậu cũng tới à?”

      Tiểu Sơn xoay người lại nhìn , gật đầu, xin chào.

      Giữa thu, từng làn gió ẩm từ từ lướt qua mặt hồ, Tiểu Sơn vẫn mặc bộ quần áo làm bằng vải bông kia, cổ tay áo trong gió đêm khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của toát ra khí chất mộc mạc.

      Muốn gì đó, lại biết nên gì.

      Trước mặt như có cả con sông thể vượt qua, Giai Ninh dè dặt:”Cậu mặc phong phanh quá, trời lạnh thế này, phải mặc thêm chứ, Tiểu Sơn.”

      quan tâm đến tôi vậy sao?” Tiểu Sơn hỏi.

      lưỡng lự lúc lâu mới :”Đương nhiên.”

      “Cừu Giai Ninh, sao cứ phải ra vẻ đạo mạo như thế?” Ngữ điệu thong thả, bước từng bước về phía , “Giống như đeo mặt nạ vậy.”

      Tiến gần theo nhịp bước chân, mặt dần ra rang, đây đúng là gương mặt hủy hoại lòng người, lại luôn giữ vẻ ngây thơ bình lặng.

      “Vậy tôi nên quan tâm cậu phải ?”

      “Tại sao lại phải quan tâm.”

      “Cậu là học viên, tôi là giảng viên.”

      “À, ra là vì thế.” khẽ cười.

      “Đúng thế, chính là vì thế.”

      dối.”

      “…”

      “Em lại dối. Cừu Giai Ninh.”

      Đương nhiên biết đung, dối là phản xạ tự nhiên để bảo vệ bản thân. Châu Tiểu Sơn coi giáo, vậy có coi là học viên ? Nếu có, vậy tại sao từ trước tới nay mỗi cử chỉ mỗi lời của đều khiến lo lắng? Nếu có, tại sao luôn phải mâu thuẫn, do dự? Nếu có, tại sao giờ khắc này lại nhìn ánh sáng kia trong mắt với vẻ say đắm như vậy? thể bỏ chạy, cũng có chỗ trốn.

      thể trốn.

      Đúng lúc này cậu đàn em khóa dưới tới giải vây:”Sao chị lại ở đây hả Giai Ninh? Thầy tìm chị đấy, với em nào.”

      Bị người nọ túm , lòng đầy bất an, tiến vào phòng khách, nhìn viện sĩ Vương, lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười, chuyện, nhưng dường như thể nghe thấy gì, chỉ có tiếng Tiểu sơn văng vẳng bên tai:” dối.”

      Khắp người Giai Ninh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Giai Ninh, Giai Ninh.” Thầy vương goi, khẽ bắt lấy tay .

      Lúc này mới nhớ ra phải xã giao, lại khoác lên gương mặt vẻ tươi cười quyến rũ, với người bạn mới:” Ồ, xin chào…”

      Hai người mặc thường phục họ Lưu họ Triệu, đến từ Tửu Tuyền, là những người phụ trách hạng mục vật liệu tàu vũ trụ có người lái, bọn họ mang rượu vang xanh xanh đến cho viện sĩ Vương, Giai Ninh nhấp hơi, vị ngọt thơm đậm đà.

      “Tương truyền nho Tân Cương ngon, nhưng thực ngon phải là nho băng ngấm sương sau thu của vùng Cam Túc mới đúng.” Ông Lưu . “Nhiều đường, nhiều dinh dưỡng, vị ngọt lại vừa. Lãnh đạo cấp trung ương ai cũng uống loại rượu này.” xong lạu rót ly cho Giai Ninh.

      Giai Ninh cười :”Ây dà, rượu của quân đôi, tôi dám uống nhiều.”

      Ông Lưu :”Nếu hạng mục này hoàn thành Cừ chính là công thần của quốc gia, khi đó, chẳng đến lượt chúng tôi mời rượu nữa đâu.”

      Lời khen dễ nghe, hoàn cảnh ấm cúng, trong tay có rượu ngon, Giai Ninh biết mình giờ hoàn toàn là người tham vọng, dục vọng lộ ra từ chót lưỡi đầu môi đến tận sâu đáy lòng. mặc sức uống, ly đón ly.

      Dưới tác dụng của cồn, dục vòng làm càn càng .

      Lúc này, ngồi trong taxi, bên cạnh là Tiểu Sơn. Bữa tiệc của viện sĩ Vương kết thúc, bảo đưa về nhà, từ chối. có lòng dạ nào để cố làm ra vẻ nữa, có thể chẳng kiêng nể gì, từ từ đưa mắt thận trọng nhìn trong bụng thầm khen, chàng Narcissus chỉ bản thân trong thần thoại Hy Lạp đẹp đến thế.

      Biết bị nhìn chăm chú, nhưng vẫn luôn nhìn về phía trước, gương mặt có biểu cảm gì, tĩnh lặng như nước.

      cũng biết hành vi của mình phù hợp, khẽ mỉm cười, khóe mắt kết lại môt giọt nước.

      Đột nhiên vươn tay, túm lấy bàn tay đặt trong vạt áo khoác của , rồi nắm chặt, động tác cực kỳ chuẩn xác. trốn tránh, mặc dần tăng thêm lực, trong cái siết tay này như chứa đựng tức giận, khó chịu, oán hận, đối với khoảng cách giữa họ, còn có cả khinh bỉ với lớp ngụy trang trước nay của . Gương mặt vẫn tĩnh lăng, chẳng chút sợ hãi, nhưng cái nắm tay kia lại như hàm chứa những cơn song ngầm cuồn cuộn, siết tới mức cảm thấy đau buốt.

      Xe dừng lại dưới nhà , hai người đều cử động.

      Giai Ninh hít hơi, gắng sức giãy ra khỏi , trả tiền cho tài xế rồi :”Chú ơi, nhờ chú đưa cậu ta về Đại học Bắc Hoa.”

      xuống xe, với Tiểu Sơn qua cửa kính:”Cảm ơn cậu hôm nay muộn rồi, nếu nhất định mời cậu lên nhà chơi. Cậu về sớm , mai còn có tiết.”

      thấy hình như khẽ mỉm cười, biểu cảm này chỉ thoáng qua giây lát, rồi gật đầu, để lên nhà.

      xoay người, vẻ mặt lập tức lộ vẻ suy sụp, uể oải lê từng bước.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi:”Cừu Giai Ninh.”

      quay đầu lại. Tiểu Sơn đứng cạnh xe, tay đút túi quần, đầu nghiêng nghiêng, như thể muốn nhìn kỹ.

      Chất giọng pha chút khẩu miền Nam, rang từng chữ từng chữ, như rơi vào lòng :”Nếu tôi tôi thích em, tôi muốn có em, em để ý phải ? Người Bắc Kinh thế nào nhỉ? Em thích. Đúng chứ?”



      nhìn vật liệu A phát quang ánh sáng màu xanh trong lò kiểm nghiêm cực nóng đạt 5000 độ C, cảm thấy ít ra vẫn còn số thứ mình có thể nắm bắt. Thí nghiệm với nhiệt độ cao, tính chất vât liệu cực tốt, tỉ lệ hao mòn giảm năm mươi phần trăm so với hợp kim titan luyện theo cách truyền thống. gọi điện thong báo cho viện sĩ Vương, ông rất vui, nữa tháng nữa, bọn họ thực thí nghiệm độ ăn mòn trong axit của vật liệu A, ông muốn đích thân tham gia.



      Tần Bân chuyển từ bệnh viện về nhà, tâm trạng bí bách. phải đối mặt với lựa chọn nhưng muốn làm Giai Ninh lo lắng, hôm nay cố ý muốn thử chút xem thế nào.

      “Dự án này quan trọng với em lắm à?”

      Giai Ninh nấu canh cá, liền quay qua liếc cái:” đùa gì thế, Tần Bân. Rất quan trọng, vô cùng quan trọng….Mau, đưa rượu cho em.”

      Lúc ăn cơm giải thích với :”Phải thế nào với người học xã hội như nhỉ? Kỹ thuật hàng áp dụng cho công nghiệp dân dụng, hiểu chứ?”

      “Ừ, vật liêu, công nghệ, hóa sinh. Mấy cái đó hiểu.”

      “Công nghệ hàng của quân đội nhờ có chính phủ dốc sức hỗ trợ cùng nguồn vốn đầu tư khổng lồ, cho nên luôn đứng đầu mọi phương diện, mỗi lần đổi mới công nghệ giải mã công nghệ cũ để dùng trong dân dụng, việc này mang lại hiệu quả và lợi ích rất lớn.”

      “Chúng ta toàn dùng lại đồ thừa của người ta.”

      “Dùng vật liệu hàng làm bát cho ăn được hả?” Giai Ninh tiếp, “Vật liệu A mà phòng thí nghiệm của bọn em làm hoàn toàn là dự án tự nghiên cứu của đại học công lập, nhưng lại đạt tới, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn hàng , cho nên được quân đội cực kỳ coi trọng, bọn em chỉ cần thong qua được đợt kiểm nghiệm là họ tiến hành hợp tác. Khoa học kỹ thuật dân dụng giúp kiến thiết hàng vũ trụ. cách khác, Mai Siêu Phong hoàn toàn lĩnh ngộ được Cửu Chân Kinh, phản lại Hoàng Dược Sư. xem ý nghĩa của nó lớn thế nào?”

      “Vâỵ võ lâm giang hồ lại nổi song phân tranh rồi.”

      Giai Ninh gắp miếng cá cho Tần Bân, cười :”Bảo mật cũng rất nghiêm ngặt. Ngoài em và thầy, có người thứ ba biết phương pháp điều chế và tinh luyện vật liệu.”

      Tần Bân nâng cốc coca lên:”Kính Mai Siêu Phong.”

      Giai Ninh đáp:”cảm ơn Huyền Phong sư huynh.”

      “tôi đại diện cho tổ quốc hỏi câu: Nếu có cơ quan nghiên cứu nước ngoài muốn chiêu mộ em, lương bổng rất hậu, liệu em có mang cơ mật quốc gia sang đó ?”

      Giai Ninh trả lời:”Nếu em muốn vài ba tấc đất ở nước ngoài lúc trước vòn về nước làm gì?”

      phải là vì sao?”

      “Quên mất, quên mất, đúng rồi, chủ yếu là vì .” Giai Ninh cười .

      “Nếu…” Tần Bân nhìn , “… cũng muốn xuất ngoại sao?”

      Đôi đũa tay khựng lại, sửng sốt nhìn .

      đùa thôi, đùa thôi mà.” Tần Bân gắp cá:”Con cá này chắc thịt đấy. Ngon quá.”



      Trời dần chuyển lạnh, lúc làm thí nghiệm có nữ học viên ngừng ho.

      Giai Ninh đến bên cạnh :” bệnh viện chưa?”

      “Em khám và mua thuốc rồi nhưng có vẻ ổn lắm.”

      khỏe phải truyền nước, thấy bệnh em nặng hơn phải?”

      “Vâng, em ổn mà, cảm ơn Cừu.”

      nữ học viên ấn vài lần mà tia lửa điện vẫn chưa phóng ra, bèn cúi xuống quan sát,tay vẫn còn đặt chỗ công tắc. Giai Ninh thấy bé ho khan tiếng, đầu ngón tay đẩy chốt ra. Lửa điện chợt lóe, đốt cháy phốt pho, bùng lên ngọn lửa trắng. chậm mà xảy ra nhanh, vươn tay ra bảo vệ khuôn mặt nữ sinh, chỉ cảm thấy mu bàn tay mình đau muốn chết, nhịn được thét lên.”aaaaaaaaaaa!”

      Ngay tức khắc, bàn tay khác phủ lên tay , tay kia dập tắt lửa. đau đớn ngẩng đầu lên, là Tiểu Sơn.

      Các học viên vội chạy lại hỏi han rối rít xem giáo bị thương hay , Giai Ninh đỡ bé kia đứng lên:”Vừa rồi đẩy ngã em chứ?”

      lo lắng khóc òa:”, và Châu Tiểu Sơn mau tới bệnh viện xem tay thế nào .”

      Giai Ninh và Tiểu Sơn ngồi ở khoa ngoại bệnh viện chờ bôi thuốc, mu bàn tay , lòng bàn tay đều bị thương, cũng may nghiêm trọng lắm, làn da hồng nhăn nhăn rộp lên.

      Hai người gì, nhớ tới tiểu phẩm trước đây từng xem: Con buôn bất hợp pháp Hoàng Hoành và khách hàng Tống Đan Đan bị dính chặt hai tay lại với nhau, tới đâu cũng phải ở bên nhau, mới đầu còn cãi cọ, sau đố chấp nhận quyết định cùng xem phim. càng nghĩ càng vui vẻ, nếu cố kia đúng lúc, và Tiểu Sơn cũng như thế, vậy ai có thể trách tuân thủ đạo đức nghề giáo.

      Bôi thuốc xong, hai người ra khỏi bệnh viện.

      Tiểu sơn sau :” Vết thương của khá nặng, hơn nữa lại ngay mu bàn tay, chỉ sợ sau này để lại sẹo. phải cẩn thận chút.”

      quay đầu lại nhìn , thoải mái :” Chỉ cần thời gian thôi. Qua mùa hè lưu lại chút dấu vết nào nữa đâu mà.”

      Last edited: 13/12/14
      PanDoRa, Sue úChó Điên thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @meobong271 ôi mình thích truyện này lắm , cám ơn bạn quánh may chia sẻ nhé
      meobong271 thích bài này.

    5. meobong271

      meobong271 Active Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      32
      Chương 3



      Cai thuốc hai tháng, Giai Ninh bắt đầu hút thuốc lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít hơi, nicotin vào chào hỏi khí quản trong lồng ngực, chợt thấy cực kỳ khoan khoái. tay cầm điếu thuốc, tay kia ấn phím tra tài liệu, đó là trạng thái lý tưởng nhất của Giai Ninh.

      Tần Bân ngồi bên kia cười vui vẻ:”Sớm biết thế này còn cai làm gì? Trước nay chưa bao giờ tự làm khổ mình.”

      đúng, rất đúng.” trỏ trỏ tay vào .

      Tần Bân bảo:” muốn mời Châu Tiểu Sơn ăn cơm.”

      Hả? Tại sao?”

      nhìn :”Em quên rồi à? Cậu ta cứu .”

      ngẫm lại:” cần thiết.”

      “Ý em là cậu ta cần thiết phải cứu hay là bọn cần thiết phải ăn cơm với nhau?”

      “Đại phóng viên à, ngài đừng đấu võ mồm với em nữa, muốn mời cứ mời, em được đâu, em bận lắm. Hơn nữa, em muốn ăn cơm với học viên.”

      “Em vốn rất tốt với học viên cơ mà, lòi cái tật xấu này ra khi nào thế?”

      gì, chuyên chú lên mạng.

      Lần trước về Mỹ gặp lại bạn cũ, hai vẫn còn độc thân, lần sau gọi, bạn kia muốn kết hôn với người nước ngoài. Giai Ninh kinh ngạc hỏi:”Sao lại quyết định như thế? Người đó là mới quen hay quen lâu rồi?”

      bạn ở bên kia đại dương :”Quen lâu rồi, trước kia chưa từng nghĩ có thể kết hôn nhưng cuối cùng cũng quyết định.”

      “Chất xúc tác là gì?”

      bạn cười rộ lên:”Giai Ninh, nữa phải trách cậu đấy.”

      “Tớ?”

      “Có nhớ lần tụ họp trước ? Chính là lần ở nhà hàng Vân Nam ấy, được nửa bữa cậu trốn mất, bỏ bọn tớ lại.”

      ấp úng trả lời được, đương nhiên là nhớ lần đó, gặp Tiểu Sơn bỏ học lâu làm việc ở đấy, lòng đầy căm phẫn đứng trong đại sảnh lý luận với quản lý, thu hút vô số ánh mắt quần chúng, sau đó Tiểu Sơn lấy áo bọc vào rồi đưa về nhà, tiếp đó giẫm nát điếu thuốc của xuống đất.

      bạn muốn thổ lộ hết, nhắc tới thất lễ của nữa, tiếp tục :

      “Lúc cậu hỏi bọn tớ, là gì, cậu còn nhớ ?”

      “Nhớ, rượu vào lời ra ấy mà.” Giai Ninh đáp. “Nhục quá .”

      “Bọn tớ thảo luận rất lâu mà vẫn có kết quả, đến lúc ngồi máy bay tớ vẫn nghĩ mãi. bỗng dưng gặp vố, túi dưỡng khí rơi xuống, khi đó tớ chợt nhớ tới ấy, tớ từng thấy ấy ở cùng người con khác, tớ thấy đau….”

      “….”

      “Mạng tớ coi như lớn, máy bay tiếp đất ở Hawaii, bọn tớ đổi máy bay quay về Los Angeles là hai ngày sau rồi. ấy luôn đứng ở sân bay chờ tớ.” dừng lại lát. “Giai Ninh, cậu biết , chàng ngoại quốc đó mấy ngày liền rửa mặt chải đầu, trông vô cùng xơ xác, tiều tụy. Vừa xuống máy bay, tớ hỏi ngay, Jason, sao lại thành ra thế này? ấy trả lời, em trở về được, chỉ cảm thấy rất đau, làm gì còn thời gian sửa sang sắc đẹp nữa?”

      Giai Ninh nghe xong, hồi lâu mới :”Sau đó quyết định kết hôn luôn hả?”

      “Ừ. được đến lúc nào cứ đến lúc đó thôi, bắt đầu từ giờ phút này, mãi lìa xa.”

      “Hôn lễ tổ chức ở đâu?”

      “Bên này. Tớ về, bọn cậu chúc phúc cho tớ là được rồi.”

      cười rộ lên:”Vậy mình tiết kiệm được ối tiền.”

      “Được lắm, Giai Ninh.” bạn cũng cười, “Cậu và Tần Bân, tớ cũng chỉ chúc phúc thôi nhé.”

      Lúc tắm, Giai Ninh gỡ từng lớp băng gạc ra, vết thương khá tốt rồi, chỉ còn vài nơi đỏ lên, lộ ra lớp da non, động vào chắc cảm thấy đây là vết thương. đưa tay xuống nước, nước vừa bắn vào, vết thương chợt nhói đau, khẽ run lên, cử động nữa. Cảm giác đau nhức từng chút lan vào trong lòng bàn tay.

      gạt hơi nước, nhìn mình trong gương: làn da trắng mịn, hơi gầy, ngực lớn nhưng lại rất đẹp, tròn trịa căng tràn, đưa tay lên đụng cái, có cảm giác gì.

      đẩy hé cửa, với ra ngoài:”Tần Bân, khỏe lại chưa? Kỳ lưng có làm được hay ?”

      lát sau mới nghe tiếng Tần Bân ở bên ngoài đáp lại:” Cừu à, kỳ lưng lúc nào cũng được; còn về vấn đề có làm được hay , em , ngày mai mua ít sâm, có lẽ chúng ta biết ngay thôi.”

      bật cười:”Thôi được rồi, xem tivi .”

      Giai Ninh tắm xong ra mới nhận thấy trong phòng quá lạnh, bèn ra ban công đóng cửa sổ lại, miệng lầm bầm:” là, năm nay sao lạnh sớm thế.”

      Tần Bân :”Điện thoại của em vang hai lần đấy.”

      “Ai thế?”

      biết, xem.”

      tự mình cầm lên xem, có hai cuộc gọi nhỡ, số máy khiến căng thẳng.

      Bàn tay lau tóc cũng dừng lại, qua lại hai vòng. Có nên gọi lại ?

      do dự, màn hình lại sáng lên, nhìn lâu rồi mới dám nhận, bất giác mở cửa trốn ra ban công, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn:”Cậu có chuyện gì ? Muộn lắm rồi đấy.”

      Ở đầu dây bên kia, đờ ra:” có chuyện gì.”

      “Vậy sao lại gọi?”

      “…..”

      “Cậu cho rằng tôi có thời gian chuyện phiếm sao? Cậu tưởng rằng tôi đồng ý tham gia cuộc chơi với cậu sao? Hay cậu xem tôi là bạn học nữ cùng lớp? Cậu biết cậu đẹp trai, cậu biết cậu luôn đánh đâu thắng đó, gì cản nổi đúng ? Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”

      gì.

      “Cậu biết tôi muốn gặp câu, nhưng còn điều này cậu biết chưa, thực ra tôi còn cực kỳ chán ghét cậu nữa.” Gió đêm lạnh buốt, Giai Ninh cảm thấy mình tức giận lý do mà biết trút vào đâu, giọng như thét lên trong điện thoại:”Tôi với cậu đấy, cậu có nghe ?”

      “Có.”

      “Cậu…”

      tắt máy, lẳng lặng để trút giận.

      , Châu Tiểu Sơn, cậu .”

      Tiếng vọng từ bên kia đến, ràng, rành mạch:”Em cứ , thé này còn tốt hơn là gì với tôi.”

      “…”

      “Tôi muốn gặp em.”

      lập tức tắt điện thoại

      Đứng ở ban công lúc để ổn định lại tâm trạng, Giai Ninh mới dám vào phòng.

      xem thời lúc chin giờ, Tần Bân quay ra hỏi:”Ai đấy? nghe thấy tiếng em tranh cãi.”

      “Bọn họ….. cất kỹ dụng cụ thí nghiệm.”Giai Ninh nghe giọng mình càng lúc càng chậm:”Để em ….”

      quay đầu lại nhìn :”Muộn lắm rồi.”

      nhìn , cảm thấy mình dần kiểm soát được nữa. phim, phụ nữ dối mặt đổi sắc tim loạn nhịp kia mà, từ từ trấn tĩnh đáp:”Em phải .”

      Tần Bân :”Buổi tối lạnh đấy, em mặc thêm áo vào.”

      Sai lầm trí mạng, dục vong nhất thời.

      Trong bóng đêm lái xe xuyên qua thành phố, xuyên qua khuôn viên trường, vào phòng . Cửa khép, nhàng đẩy ra, bên trong ai.

      Lần trước đến đây còn có ngồi bên trong, lúc ấy cũng thấy có chút căng thẳng, cẩn thận xem xét, bây giờ nhìn kỹ lại căn phòng này cũng mộc mạc giống như chủ nhân của nó, chỉ có giá sách và cây xương rồng bên cửa sổ là vật trang trí ở đây.

      ngồi xuống, theo thói quen sờ túi tìm thuốc.

      Bỗng ôm chặt từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc ẩm ẩm của .

      Tiếng cửa phòng khép lại, đèn vụt tắt, thấy trong tim mình giờ phút này dường như có vài thứ đổ sụp xuống.

      xoay lại đối diện với mình, trong bóng đêm, dưới ánh trăng, ở ngoài sáng, ở trong tối, mặt như băng đá, trong mắt có vô số ngọn lửa rực cháy, dục vọng thầm thiêu đốt, càng lúc càng mãnh liệt.

      Tay và môi phủ lên người , răng kéo mở cúc ra, tiến nhanh tới da thịt trước ngực , miệng ngậm đầu vú, lúc mới bắt đầu dường như rất kiên nhẫn liếm rồi mút, sau đó đột nhiên cắn hút vào trong khoang miệng.

      hít vào hơi, khẽ ngả người về phía sau, vùi đầu trước ngực liền ngẩng phắt đầu lên, vươn tay ra áp lấy mặt , ép nhìn thẳng vào minh:”Cừu giai Ninh, em muốn trốn? Em muốn trốn đâu?”

      Tiểu Sơn ôm đnag ngồi cuối bàn lên, đặt xuống giường, cởi tất cả chỗ quần áo còn sót lại của xuống, trần trụi nằm giường, giãy giụa muốn khép hai chân lại bị đè chặt, tay đặt ở nụ hoa của , ngón tay tiến vào, dịu dàng vuốt ve, linh hoạt quấy nhiễu, dục vọng của giống như chất dịch thể khống chế được chảy ra, muốn ngồi dậy đẩy ngón tay ác độc cảu ra, nhưng hoàn toàn bất lực, cánh tay gầy nhưng cứng rắn chắc khỏe của cố chấp chiếm giữ trung tâm sinh mệnh của .

      ngồi dậy tay , đau đớn, hỗn loạn, nắm lấy vai , ánh mắt mông lung, ngửa đầu nhìn, Cừu Giai Ninh trước nay luôn cao cao tại thượng giờ đây lại có chút đáng thương, thanh phát ra đứt quãng, dường như mất dần ý thức, vừa muốn cự tuyệt , lại khát khao cái gì đó.

      Biểu cảm, giọng của vẫn bình tĩnh như thường, khi chóp mũi của hai người chạm nhau, khẽ hỏi:”Tôi là ai?”

      “…”

      được lắc đầu, được giãy giụa, được dối, trả lời , tôi là ai?” Ngón tay tăng tốc, chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể , hét lên tiếng, hơi nhảy lên khỏi tay , rồi lại bất lực ngồi xuống, đau đớn và khoái cảm đồng thời tăng lên.

      “….”

      “Tôi muốn em .” Tay kia của ôm chặt lấy eo , khiến còn chỗ trốm.

      “Châu – Tiểu – Sơn.”

      Cả bàn tay đè lên nụ hoa của , ngón tay nháy mắt thâm nhập tận nơi sâu nhất, Giai Ninh chỉ cảm thấy giây phút này có tia chớp xuyên qua người, chạy dọc từ chân lên đầu, từ đùi xuống hai chân, ,em theo từng thớ thịt quấn quanh thân thể, thiêu đốt run rẩy, vọt tới đỉnh điểm, đạt tới vô hạn.

      Hoặc là xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường.

      thở hổn hển, mất hết sức lực, gục đầu lên vai Tiểu Sơn, chỉ dùng bàn tay ép kẻ luôn ra vẻ đạo mạo như phải lộ nguyên hình.

      nhìn cởi quần, phía dưới dần dần lộ ra. Thấy làm vật chút ngần ngừ, mơ màng nghĩ, cậu ta còn bao nhiêu chuyện làm kinh ngạc nữa?

      tiến vài, chậm rãi mà kiên định, bị thân thể của bao chặt, vây kín, hai người quấn lấy nhau còn chút kẽ hở. Thịt da nóng bỏng, trái tim uất hận, giống như muốn trừng phạt , muốn xé rách , thâm nhập sâu vào trong , xác thịt giao hòa.

      Mỗi lần chuyển động đều rất kiên nhẫn giống như tiến hành thí nghiệm tinh vi, ổn trọng, có lấy chút qua loa hay lãng phí, mỗi lần đều khiến rung động.

      Mồ hôi từ trán chảy xuống, trượt quanh chóp mũi, vươn tay chạm vào, lại bị nắm chặt lấy, áp lên đỉnh đầu.

      tay giữ chặt hai tay , tay kia nâng lên, đột nhiên dùng sức, tiến vào nơi sâu nhất trong , hai người đồng thời đạt đến cao trào.



      Chúng ta tạm quay trở về lúc câu chuyện mới bắt đầu, câu chuyện về chàng đột nhiên xuất kia.

      nhà khoa học có tương lai rộng mở, có trí tuệ, có nhan sắc, có hoài bão, công trình nghiên cứu sắp thu được thành công lớn, chuẩn bị kết hôn cùng người bạn trai lâu năm, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, chỉ có thứ nhiều hơn tí: dục vọng, thứ sâu dưới đáy lòng bị chàng thanh niên ấy dấy lên, thành ra sa ngã như ngày nay.

      nghĩ tới đây rợn cả gáy, khắc sâu vào đầu.

      Quay người rồi lại hối hận.

      mặc quần áo, để ý đến níu kéo trong im lặng của , xuống đến dưới tầng, trong lòng chợt bùng lên cảm giác sợ hãi như tên đàn ông ăn vụng muốn chùi mép, vội gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, miệng hùm gan sứa bảo quên chuyện này , đáp, lẳng lặng tắt máy.

      Giai Ninh lên xe, đủ sức lực và can đảm để quay về nhà.

      Khán phòng mái vòm như lấp lánh ánh xanh dưới vầng trăng rực rỡ, tiếng chuông xé tan màn đêm vọng tới từng hồi, ngọn gió giữa thu thổi qua tán tùng bách cao rộng, tĩnh lặng và yên ả. Đó là ngôi trường trăm năm, kết tinh của văn hóa và học thuật.

      là tội nhân của nó.

      Giai Ninh gục đầu xuống vô lăng nghẹn ngào nức nở.

      Sáng sớm ngày hôm sau mới về nhà, Tần Bân vẫn chưa dậy, vừa mở của nhìn thấy ngủ ngon lành. tắm rửa, thay quần áo, nằm xuống bên cạnh , nghe tiếng mơ màng:”Em làm à?”

      “Em đau đầu.” Giai Ninh đáp.

      “Sao vậy?” vươn tay ra xoa đầu , nóng đấy, em bị cảm lạnh à?’’

      nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng xuống giường mặc áo, lát sau quay lại đỡ :”Nào, Cừu tiểu thư, uống thuốc .”

      vẫn nhắm mắt, uống nước, nuốt thuốc rồi vội vàng nằm xuống, úp mặt vào gối, giọng ỉu xìu:” xin nghỉ giúp em nhé.”

      ra khỏi phòng, xem đồng hồ, sáu giờ ba mươi, mặt trời mới ló.

      ngồi sofa, mãi lâu vẫn nhúc nhích, trong tay là cốc nước của .

      Tới gần trưa Giai Ninh mới dậy, bàn ăn trong bếp có món cháo rau thanh đạm Tần Bân làm, còn xem tivi.

      Bản tin thời buổi trưa đnag phát, vị quan chức Tần Bân chụp được tham gia đại lễ khánh thành công trình xã hội mới, gần đây ông ta mới được thăng chức, cực kỳ vẻ vang.

      Tần Bân nhìn thẳng vào tivi rồi với Giai Ninh ở phía sau:” muốn bàn với em chuyện.”

      “Ừm.” nhấp miếng cháo náu.

      Triệu gọi điện cho .”

      ấy ở Singapore thế nào?”

      “Rất được, giờ là phó tổng biên tập, muốn qua giúp.”

      “….””

      “Đống đó…đống ảnh chụp đưcọ ở Pertersburg ấy… muốn giao cho cảnh sát.”

      “Được.”

      “Chúng ta ở đây được an toàn, hơn nữa cũng thể tiếp tục làm việc ở tòa soạn báo giờ nữa.”

      “…”

      Lúc chuyện hề quay đầu lại nhìn mà như thể trò chuyện với tivi, giọng cố tìm kiếm bình tĩnh thường ngày, đè nén cơn sóng trong lòng.

      “Nhưng mà, vẫn chưa trả lời Triệu.” , “ phải bàn bạc với em . Giả sử em đồng ý, giả sử em có ý khác…Dù có thế nào, nghĩ, ở đây, em….”

      “Cho em chút thời gian. Giai Ninh , “Để em hoàn thành xong công trình này , được ?” cầm chiếc muôi trong tay, khuấy khuấy nồi cháo trong vô thức, “Nếu chúng ta , em cũng phải liên lạc với trường đại học bên Singapore chứ nhỉ? Cho em chút thời gian.” Đầu lại bắt đầu đau.

      Tần Bân đưungs dậy, bước chầm chậm qua phía sau, nắm lấy bả vai :”Lại chuyện này đúng lúc em ốm, ….xin lỗi.”

      đặt tay lên tay :”Em nhớ hồi đại học thích thơ của Bắc Đảo*…”

      Tên tham quan tivi nhìn thẳng vào ống kính máy quay trình bày sáng kiến kiến thiết đô thị mới trong giai đoạn cuối năm, Tần Bân gằn giọng :” tin.”

      (*Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của TQ. Ông là trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ mông lung, ra đời từ khoảng thập niên bảy mươi, với tiếng và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đưcọ dịch ra hai mươi lăm thứ tiếng thế giới)

      ------------

      Tần Bân thấy Tiểu Sơn từ trong thư viện ra, tay ôm chồng sách dày cộp.

      Nhìn thấy chiếc xe Ford đỏ, Tiểu Sơn bèn đứng lại, Tần Bân bước xuống xe, đưa tay ra:”Xin chào, Châu Tiểu Sơn, có rảnh ? Cùng ăn bữa cơm được chứ?”

      Tiểu sơn nhìn , gì.

      “Sao lại nhận ra tôi rồi? Tôi là người được cậu cứu đây mà.” Tần Bân vỗ vai Tiểu Sơn. “Còn chưa gặp mặt cảm ơn cậu.”

      Tiểu Sơn lại :” cừu khỏe chưa? Bao giờ ấy lên lớp trở lại?”

      “Ồ.” Tần Bân , “Sắp khỏe rồi, bây giờ ấy vẫn còn hơi mệt, chắc hai ngày nữa.” Đôi bên đứng chuyện, nhìn vào đôi mắt của chàng trai trẻ ấy ở khoảng cách gần dưới ánh sáng mặt trời, thấy ánh lên bình tĩnh và tự tin.

      Tần Bân tiếp:”Có thời gian ?”

      Tiểu Sơn đáp:”Cũng được.”

      Bọn họ ngồi trong canteen, Tần Bân theo thói quen châm thuộc hút, đưa tới trước mặt Tiểu Sơn, xua tay từ chối.

      “Tôi hút được ?” Tần Bân hỏi.

      sao.”

      Tần Bân nghĩ hồi lâu rồi :” biết phải cảm ơn cậu thế nào. Tôi và Giai Ninh đều muốn nợ người khác.”

      có gì.” Tay vẫn ôm chồng sách nhìn người đối diện, định nán lại lâu.

      Tần Bân lấy chiếc phong bì ra, bên trong là xấp dày, đặt lên chồng sách, ngập ngừng:”Tôi biết mạng của tôi thể lấy tiền để mua, thế nhưng tôi cũng còn cách nào khác, nhà cậu ở xa, đây là ba mươi ngàn tệ, cậu muốn gì ….”

      Tiểu Sơn nhìn phong bì, cử động cũng gì.

      Tần bân lại cười:”Tôi chưa từng làm chuyện này, xấu hổ quá.” gọi phục vụ, quay đầu hỏi tiểu Sơn:”Tiểu Sơn, cậu uống gì? Chúng ra đừng ngồi đực ra thế này nữa.”

      Tiểu Sơn lắc đầu.

      “Vậy bia . Hai lon.” Tần Bân nhìn cậu, “Tiểu Sơn, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

      “Hai mươi hai.”

      “Ồ.” Tần Bân , “Trẻ đấy. Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp xong tôi ở lại Bắc Kinh làm việc, còn Cừu của các cậu cũng tầm tuổi ấy tốt nghiệp thạc sĩ rồi sang Mỹ học.” đến đây lại thấy mắt Châu Tiếu Sơn lóe lên, trúng tim đen của chàng thanh niên kia rồi.

      ấy ở Mỹ ba năm, suốt khoảng thời gian đó về được hai lần, bạn bè quen biết đều cho rằng chúng tôi thế là hết. Thế nhưng chuyện tình cảm cũng giống như thả diều, dù có bao xa cuối cùng diều vẫn quay về.”

      Bia được mang ra, Tần Bân muốn khui cho Tiểu Sơn bị cậu ngăn lại:” cần, chiều tôi có tiết.”

      “Vậy ăn chút gì ?”

      “Tôi hẹn bạn rồi.”

      Tiểu Sơn đưa phong bì cho Tần Bân:” hãy nhận lại cái này .”

      Tần Bân nhìn chiếc phong bì, mỉm cười lắc đầu:”Làm chuyện này quả là mất mặt.” ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đứng dậy, “Tôi biết cậu phải người tầm thường, ngày hôm đó cậu tự mình hạ gục bốn tên mà hề bị thương chút nào, đúng ?

      Tiểu Sơn phủ nhận.

      “Cậu để tâm đến việc cứu tôi đúng ? Thế nhưng…” Tần Bân đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt , “Vẫn phải nhờ cậu, Châu Tiểu Sơn.” Tần Bân từng tiếng, rất chậm:”Với cừu Giai Ninh, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”


      PanDoRaSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :