Chương 3
Cai thuốc hai tháng, Giai Ninh bắt đầu hút thuốc lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít hơi, nicotin vào chào hỏi khí quản trong lồng ngực, chợt thấy cực kỳ khoan khoái. tay cầm điếu thuốc, tay kia ấn phím tra tài liệu, đó là trạng thái lý tưởng nhất của Giai Ninh.
Tần Bân ngồi bên kia cười vui vẻ:”Sớm biết thế này còn cai làm gì? Trước nay chưa bao giờ tự làm khổ mình.”
“ đúng, rất đúng.” trỏ trỏ tay vào .
Tần Bân bảo:” muốn mời Châu Tiểu Sơn ăn cơm.”
Hả? Tại sao?”
nhìn :”Em quên rồi à? Cậu ta cứu .”
ngẫm lại:” cần thiết.”
“Ý em là cậu ta cần thiết phải cứu hay là bọn cần thiết phải ăn cơm với nhau?”
“Đại phóng viên à, ngài đừng đấu võ mồm với em nữa, muốn mời cứ mời, em được đâu, em bận lắm. Hơn nữa, em muốn ăn cơm với học viên.”
“Em vốn rất tốt với học viên cơ mà, lòi cái tật xấu này ra khi nào thế?”
gì, chuyên chú lên mạng.
Lần trước về Mỹ gặp lại bạn cũ, hai vẫn còn độc thân, lần sau gọi, bạn kia muốn kết hôn với người nước ngoài. Giai Ninh kinh ngạc hỏi:”Sao lại quyết định như thế? Người đó là mới quen hay quen lâu rồi?”
bạn ở bên kia đại dương :”Quen lâu rồi, trước kia chưa từng nghĩ có thể kết hôn nhưng cuối cùng cũng quyết định.”
“Chất xúc tác là gì?”
bạn cười rộ lên:”Giai Ninh, nữa phải trách cậu đấy.”
“Tớ?”
“Có nhớ lần tụ họp trước ? Chính là lần ở nhà hàng Vân Nam ấy, được nửa bữa cậu trốn mất, bỏ bọn tớ lại.”
ấp úng trả lời được, đương nhiên là nhớ lần đó, gặp Tiểu Sơn bỏ học lâu làm việc ở đấy, lòng đầy căm phẫn đứng trong đại sảnh lý luận với quản lý, thu hút vô số ánh mắt quần chúng, sau đó Tiểu Sơn lấy áo bọc vào rồi đưa về nhà, tiếp đó giẫm nát điếu thuốc của xuống đất.
bạn muốn thổ lộ hết, nhắc tới thất lễ của nữa, tiếp tục :
“Lúc cậu hỏi bọn tớ, là gì, cậu còn nhớ ?”
“Nhớ, rượu vào lời ra ấy mà.” Giai Ninh đáp. “Nhục quá .”
“Bọn tớ thảo luận rất lâu mà vẫn có kết quả, đến lúc ngồi máy bay tớ vẫn nghĩ mãi. bỗng dưng gặp vố, túi dưỡng khí rơi xuống, khi đó tớ chợt nhớ tới ấy, tớ từng thấy ấy ở cùng người con khác, tớ thấy đau….”
“….”
“Mạng tớ coi như lớn, máy bay tiếp đất ở Hawaii, bọn tớ đổi máy bay quay về Los Angeles là hai ngày sau rồi. ấy luôn đứng ở sân bay chờ tớ.” dừng lại lát. “Giai Ninh, cậu biết , chàng ngoại quốc đó mấy ngày liền rửa mặt chải đầu, trông vô cùng xơ xác, tiều tụy. Vừa xuống máy bay, tớ hỏi ngay, Jason, sao lại thành ra thế này? ấy trả lời, em trở về được, chỉ cảm thấy rất đau, làm gì còn thời gian sửa sang sắc đẹp nữa?”
Giai Ninh nghe xong, hồi lâu mới :”Sau đó quyết định kết hôn luôn hả?”
“Ừ. được đến lúc nào cứ đến lúc đó thôi, bắt đầu từ giờ phút này, mãi lìa xa.”
“Hôn lễ tổ chức ở đâu?”
“Bên này. Tớ về, bọn cậu chúc phúc cho tớ là được rồi.”
cười rộ lên:”Vậy mình tiết kiệm được ối tiền.”
“Được lắm, Giai Ninh.” bạn cũng cười, “Cậu và Tần Bân, tớ cũng chỉ chúc phúc thôi nhé.”
Lúc tắm, Giai Ninh gỡ từng lớp băng gạc ra, vết thương khá tốt rồi, chỉ còn vài nơi đỏ lên, lộ ra lớp da non, động vào chắc cảm thấy đây là vết thương. đưa tay xuống nước, nước vừa bắn vào, vết thương chợt nhói đau, khẽ run lên, cử động nữa. Cảm giác đau nhức từng chút lan vào trong lòng bàn tay.
gạt hơi nước, nhìn mình trong gương: làn da trắng mịn, hơi gầy, ngực lớn nhưng lại rất đẹp, tròn trịa căng tràn, đưa tay lên đụng cái, có cảm giác gì.
đẩy hé cửa, với ra ngoài:”Tần Bân, khỏe lại chưa? Kỳ lưng có làm được hay ?”
lát sau mới nghe tiếng Tần Bân ở bên ngoài đáp lại:” Cừu à, kỳ lưng lúc nào cũng được; còn về vấn đề có làm được hay , em , ngày mai mua ít sâm, có lẽ chúng ta biết ngay thôi.”
bật cười:”Thôi được rồi, xem tivi .”
Giai Ninh tắm xong ra mới nhận thấy trong phòng quá lạnh, bèn ra ban công đóng cửa sổ lại, miệng lầm bầm:” là, năm nay sao lạnh sớm thế.”
Tần Bân :”Điện thoại của em vang hai lần đấy.”
“Ai thế?”
“ biết, xem.”
tự mình cầm lên xem, có hai cuộc gọi nhỡ, số máy khiến căng thẳng.
Bàn tay lau tóc cũng dừng lại, qua lại hai vòng. Có nên gọi lại ?
do dự, màn hình lại sáng lên, nhìn lâu rồi mới dám nhận, bất giác mở cửa trốn ra ban công, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn:”Cậu có chuyện gì ? Muộn lắm rồi đấy.”
Ở đầu dây bên kia, đờ ra:” có chuyện gì.”
“Vậy sao lại gọi?”
“…..”
“Cậu cho rằng tôi có thời gian chuyện phiếm sao? Cậu tưởng rằng tôi đồng ý tham gia cuộc chơi với cậu sao? Hay cậu xem tôi là bạn học nữ cùng lớp? Cậu biết cậu đẹp trai, cậu biết cậu luôn đánh đâu thắng đó, gì cản nổi đúng ? Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”
gì.
“Cậu biết tôi muốn gặp câu, nhưng còn điều này cậu biết chưa, thực ra tôi còn cực kỳ chán ghét cậu nữa.” Gió đêm lạnh buốt, Giai Ninh cảm thấy mình tức giận lý do mà biết trút vào đâu, giọng như thét lên trong điện thoại:”Tôi với cậu đấy, cậu có nghe ?”
“Có.”
“Cậu…”
tắt máy, lẳng lặng để trút giận.
“ , Châu Tiểu Sơn, cậu .”
Tiếng vọng từ bên kia đến, ràng, rành mạch:”Em cứ , thé này còn tốt hơn là gì với tôi.”
“…”
“Tôi muốn gặp em.”
lập tức tắt điện thoại
Đứng ở ban công lúc để ổn định lại tâm trạng, Giai Ninh mới dám vào phòng.
xem thời lúc chin giờ, Tần Bân quay ra hỏi:”Ai đấy? nghe thấy tiếng em tranh cãi.”
“Bọn họ….. cất kỹ dụng cụ thí nghiệm.”Giai Ninh nghe giọng mình càng lúc càng chậm:”Để em ….”
quay đầu lại nhìn :”Muộn lắm rồi.”
nhìn , cảm thấy mình dần kiểm soát được nữa. phim, phụ nữ dối mặt đổi sắc tim loạn nhịp kia mà, từ từ trấn tĩnh đáp:”Em phải .”
Tần Bân :”Buổi tối lạnh đấy, em mặc thêm áo vào.”
Sai lầm trí mạng, dục vong nhất thời.
Trong bóng đêm lái xe xuyên qua thành phố, xuyên qua khuôn viên trường, vào phòng . Cửa khép, nhàng đẩy ra, bên trong có ai.
Lần trước đến đây còn có ngồi bên trong, lúc ấy cũng thấy có chút căng thẳng, cẩn thận xem xét, bây giờ nhìn kỹ lại căn phòng này cũng mộc mạc giống như chủ nhân của nó, chỉ có giá sách và cây xương rồng bên cửa sổ là vật trang trí ở đây.
ngồi xuống, theo thói quen sờ túi tìm thuốc.
Bỗng ôm chặt từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc ẩm ẩm của .
Tiếng cửa phòng khép lại, đèn vụt tắt, thấy trong tim mình giờ phút này dường như có vài thứ đổ sụp xuống.
xoay lại đối diện với mình, trong bóng đêm, dưới ánh trăng, ở ngoài sáng, ở trong tối, mặt như băng đá, trong mắt có vô số ngọn lửa rực cháy, dục vọng thầm thiêu đốt, càng lúc càng mãnh liệt.
Tay và môi phủ lên người , răng kéo mở cúc ra, tiến nhanh tới da thịt trước ngực , miệng ngậm đầu vú, lúc mới bắt đầu dường như rất kiên nhẫn liếm rồi mút, sau đó đột nhiên cắn hút vào trong khoang miệng.
hít vào hơi, khẽ ngả người về phía sau, vùi đầu trước ngực liền ngẩng phắt đầu lên, vươn tay ra áp lấy mặt , ép nhìn thẳng vào minh:”Cừu giai Ninh, em muốn trốn? Em muốn trốn đâu?”
Tiểu Sơn ôm đnag ngồi cuối bàn lên, đặt xuống giường, cởi tất cả chỗ quần áo còn sót lại của xuống, trần trụi nằm giường, giãy giụa muốn khép hai chân lại bị đè chặt, tay đặt ở nụ hoa của , ngón tay tiến vào, dịu dàng vuốt ve, linh hoạt quấy nhiễu, dục vọng của giống như chất dịch thể khống chế được chảy ra, muốn ngồi dậy đẩy ngón tay ác độc cảu ra, nhưng hoàn toàn bất lực, cánh tay gầy nhưng cứng rắn chắc khỏe của cố chấp chiếm giữ trung tâm sinh mệnh của .
ngồi dậy tay , đau đớn, hỗn loạn, nắm lấy vai , ánh mắt mông lung, ngửa đầu nhìn, Cừu Giai Ninh trước nay luôn cao cao tại thượng giờ đây lại có chút đáng thương, thanh phát ra đứt quãng, dường như mất dần ý thức, vừa muốn cự tuyệt , lại khát khao cái gì đó.
Biểu cảm, giọng của vẫn bình tĩnh như thường, khi chóp mũi của hai người chạm nhau, khẽ hỏi:”Tôi là ai?”
“…”
“ được lắc đầu, được giãy giụa, được dối, trả lời , tôi là ai?” Ngón tay tăng tốc, chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể , hét lên tiếng, hơi nhảy lên khỏi tay , rồi lại bất lực ngồi xuống, đau đớn và khoái cảm đồng thời tăng lên.
“….”
“Tôi muốn em .” Tay kia của ôm chặt lấy eo , khiến còn chỗ trốm.
“Châu – Tiểu – Sơn.”
Cả bàn tay đè lên nụ hoa của , ngón tay nháy mắt thâm nhập tận nơi sâu nhất, Giai Ninh chỉ cảm thấy giây phút này có tia chớp xuyên qua người, chạy dọc từ chân lên đầu, từ đùi xuống hai chân, ,em theo từng thớ thịt quấn quanh thân thể, thiêu đốt run rẩy, vọt tới đỉnh điểm, đạt tới vô hạn.
Hoặc là xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường.
thở hổn hển, mất hết sức lực, gục đầu lên vai Tiểu Sơn, chỉ dùng bàn tay ép kẻ luôn ra vẻ đạo mạo như phải lộ nguyên hình.
nhìn cởi quần, phía dưới dần dần lộ ra. Thấy làm vật chút ngần ngừ, mơ màng nghĩ, cậu ta còn bao nhiêu chuyện làm kinh ngạc nữa?
tiến vài, chậm rãi mà kiên định, bị thân thể của bao chặt, vây kín, hai người quấn lấy nhau còn chút kẽ hở. Thịt da nóng bỏng, trái tim uất hận, giống như muốn trừng phạt , muốn xé rách , thâm nhập sâu vào trong , xác thịt giao hòa.
Mỗi lần chuyển động đều rất kiên nhẫn giống như tiến hành thí nghiệm tinh vi, ổn trọng, có lấy chút qua loa hay lãng phí, mỗi lần đều khiến rung động.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, trượt quanh chóp mũi, vươn tay chạm vào, lại bị nắm chặt lấy, áp lên đỉnh đầu.
tay giữ chặt hai tay , tay kia nâng lên, đột nhiên dùng sức, tiến vào nơi sâu nhất trong , hai người đồng thời đạt đến cao trào.
Chúng ta tạm quay trở về lúc câu chuyện mới bắt đầu, câu chuyện về và chàng đột nhiên xuất kia.
là nhà khoa học có tương lai rộng mở, có trí tuệ, có nhan sắc, có hoài bão, công trình nghiên cứu sắp thu được thành công lớn, chuẩn bị kết hôn cùng người bạn trai lâu năm, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, chỉ có thứ nhiều hơn tí: dục vọng, thứ sâu dưới đáy lòng bị chàng thanh niên ấy dấy lên, thành ra sa ngã như ngày nay.
nghĩ tới đây rợn cả gáy, khắc sâu vào đầu.
Quay người rồi lại hối hận.
mặc quần áo, để ý đến níu kéo trong im lặng của , xuống đến dưới tầng, trong lòng chợt bùng lên cảm giác sợ hãi như tên đàn ông ăn vụng muốn chùi mép, vội gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, miệng hùm gan sứa bảo quên chuyện này , đáp, lẳng lặng tắt máy.
Giai Ninh lên xe, đủ sức lực và can đảm để quay về nhà.
Khán phòng mái vòm như lấp lánh ánh xanh dưới vầng trăng rực rỡ, tiếng chuông xé tan màn đêm vọng tới từng hồi, ngọn gió giữa thu thổi qua tán tùng bách cao rộng, tĩnh lặng và yên ả. Đó là ngôi trường trăm năm, kết tinh của văn hóa và học thuật.
là tội nhân của nó.
Giai Ninh gục đầu xuống vô lăng nghẹn ngào nức nở.
Sáng sớm ngày hôm sau mới về nhà, Tần Bân vẫn chưa dậy, vừa mở của nhìn thấy ngủ ngon lành. tắm rửa, thay quần áo, nằm xuống bên cạnh , nghe tiếng mơ màng:”Em làm à?”
“Em đau đầu.” Giai Ninh đáp.
“Sao vậy?” vươn tay ra xoa đầu , nóng đấy, em bị cảm lạnh à?’’
nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng xuống giường mặc áo, lát sau quay lại đỡ :”Nào, Cừu tiểu thư, uống thuốc .”
vẫn nhắm mắt, uống nước, nuốt thuốc rồi vội vàng nằm xuống, úp mặt vào gối, giọng ỉu xìu:” xin nghỉ giúp em nhé.”
ra khỏi phòng, xem đồng hồ, sáu giờ ba mươi, mặt trời mới ló.
ngồi sofa, mãi lâu vẫn nhúc nhích, trong tay là cốc nước của .
Tới gần trưa Giai Ninh mới dậy, bàn ăn trong bếp có món cháo rau thanh đạm Tần Bân làm, còn xem tivi.
Bản tin thời buổi trưa đnag phát, vị quan chức Tần Bân chụp được tham gia đại lễ khánh thành công trình xã hội mới, gần đây ông ta mới được thăng chức, cực kỳ vẻ vang.
Tần Bân nhìn thẳng vào tivi rồi với Giai Ninh ở phía sau:” muốn bàn với em chuyện.”
“Ừm.” nhấp miếng cháo náu.
“ Triệu gọi điện cho .”
“ ấy ở Singapore thế nào?”
“Rất được, giờ là phó tổng biên tập, muốn qua giúp.”
“….””
“Đống đó…đống ảnh chụp đưcọ ở Pertersburg ấy… muốn giao cho cảnh sát.”
“Được.”
“Chúng ta ở đây được an toàn, hơn nữa cũng thể tiếp tục làm việc ở tòa soạn báo giờ nữa.”
“…”
Lúc chuyện hề quay đầu lại nhìn mà như thể trò chuyện với tivi, giọng cố tìm kiếm bình tĩnh thường ngày, đè nén cơn sóng trong lòng.
“Nhưng mà, vẫn chưa trả lời Triệu.” , “ phải bàn bạc với em . Giả sử em đồng ý, giả sử em có ý khác…Dù có thế nào, nghĩ, ở đây, em….”
“Cho em chút thời gian. Giai Ninh , “Để em hoàn thành xong công trình này , được ?” cầm chiếc muôi trong tay, khuấy khuấy nồi cháo trong vô thức, “Nếu chúng ta , em cũng phải liên lạc với trường đại học bên Singapore chứ nhỉ? Cho em chút thời gian.” Đầu lại bắt đầu đau.
Tần Bân đưungs dậy, bước chầm chậm qua phía sau, nắm lấy bả vai :”Lại chuyện này đúng lúc em ốm, ….xin lỗi.”
đặt tay lên tay :”Em nhớ hồi đại học thích thơ của Bắc Đảo*…”
Tên tham quan tivi nhìn thẳng vào ống kính máy quay trình bày sáng kiến kiến thiết đô thị mới trong giai đoạn cuối năm, Tần Bân gằn giọng :” tin.”
(*Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của TQ. Ông là trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ mông lung, ra đời từ khoảng thập niên bảy mươi, với tiếng và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đưcọ dịch ra hai mươi lăm thứ tiếng thế giới)
------------
Tần Bân thấy Tiểu Sơn từ trong thư viện ra, tay ôm chồng sách dày cộp.
Nhìn thấy chiếc xe Ford đỏ, Tiểu Sơn bèn đứng lại, Tần Bân bước xuống xe, đưa tay ra:”Xin chào, Châu Tiểu Sơn, có rảnh ? Cùng ăn bữa cơm được chứ?”
Tiểu sơn nhìn , gì.
“Sao lại nhận ra tôi rồi? Tôi là người được cậu cứu đây mà.” Tần Bân vỗ vai Tiểu Sơn. “Còn chưa gặp mặt cảm ơn cậu.”
Tiểu Sơn lại :” cừu khỏe chưa? Bao giờ ấy lên lớp trở lại?”
“Ồ.” Tần Bân , “Sắp khỏe rồi, bây giờ ấy vẫn còn hơi mệt, chắc hai ngày nữa.” Đôi bên đứng chuyện, nhìn vào đôi mắt của chàng trai trẻ ấy ở khoảng cách gần dưới ánh sáng mặt trời, thấy ánh lên bình tĩnh và tự tin.
Tần Bân tiếp:”Có thời gian ?”
Tiểu Sơn đáp:”Cũng được.”
Bọn họ ngồi trong canteen, Tần Bân theo thói quen châm thuộc hút, đưa tới trước mặt Tiểu Sơn, xua tay từ chối.
“Tôi hút được ?” Tần Bân hỏi.
“ sao.”
Tần Bân nghĩ hồi lâu rồi :” biết phải cảm ơn cậu thế nào. Tôi và Giai Ninh đều muốn nợ người khác.”
“ có gì.” Tay vẫn ôm chồng sách nhìn người đối diện, định nán lại lâu.
Tần Bân lấy chiếc phong bì ra, bên trong là xấp dày, đặt lên chồng sách, ngập ngừng:”Tôi biết mạng của tôi thể lấy tiền để mua, thế nhưng tôi cũng còn cách nào khác, nhà cậu ở xa, đây là ba mươi ngàn tệ, cậu muốn gì ….”
Tiểu Sơn nhìn phong bì, cử động cũng gì.
Tần bân lại cười:”Tôi chưa từng làm chuyện này, xấu hổ quá.” gọi phục vụ, quay đầu hỏi tiểu Sơn:”Tiểu Sơn, cậu uống gì? Chúng ra đừng ngồi đực ra thế này nữa.”
Tiểu Sơn lắc đầu.
“Vậy bia . Hai lon.” Tần Bân nhìn cậu, “Tiểu Sơn, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Hai mươi hai.”
“Ồ.” Tần Bân , “Trẻ đấy. Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp xong tôi ở lại Bắc Kinh làm việc, còn Cừu của các cậu cũng tầm tuổi ấy tốt nghiệp thạc sĩ rồi sang Mỹ học.” đến đây lại thấy mắt Châu Tiếu Sơn lóe lên, trúng tim đen của chàng thanh niên kia rồi.
“ ấy ở Mỹ ba năm, suốt khoảng thời gian đó về được hai lần, bạn bè quen biết đều cho rằng chúng tôi thế là hết. Thế nhưng chuyện tình cảm cũng giống như thả diều, dù có bao xa cuối cùng diều vẫn quay về.”
Bia được mang ra, Tần Bân muốn khui cho Tiểu Sơn bị cậu ngăn lại:” cần, chiều tôi có tiết.”
“Vậy ăn chút gì ?”
“Tôi hẹn bạn rồi.”
Tiểu Sơn đưa phong bì cho Tần Bân:” hãy nhận lại cái này .”
Tần Bân nhìn chiếc phong bì, mỉm cười lắc đầu:”Làm chuyện này quả là mất mặt.” ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đứng dậy, “Tôi biết cậu phải người tầm thường, ngày hôm đó cậu tự mình hạ gục bốn tên mà hề bị thương chút nào, đúng ?
Tiểu Sơn phủ nhận.
“Cậu để tâm đến việc cứu tôi đúng ? Thế nhưng…” Tần Bân đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt , “Vẫn phải nhờ cậu, Châu Tiểu Sơn.” Tần Bân từng tiếng, rất chậm:”Với cừu Giai Ninh, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”