1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đội thi công tình yêu - Đông Ly Cúc Ẩn (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 54
      Editor: Cogau

      vất vả mới đến được salon 4S, cửa hàng cực lớn, trông vẻ bề ngoài của xe mấy chiếc biết, nhưng cũng chẳng liên quan đến chuyện của , - con gà mờ, nếu như dựa vào giúp đỡ của gia đình mà dựa vào thu nhập của bản thân cùng lắm là trong vòng hai năm mua chiếc xe cũ hoặc là mua xe đạp treo cái mác Benz lên.

      theo Sếp lớn tốt, tới chỗ nào cũng đều được tiếp đón trịnh trọng thỏa mãn lòng hư vinh (trừ Thành Thế), ví như có người đặc biệt mở thang máy cho lên lầu tìm Tổng giám đốc, vẻ mặt xem ra vô tội bị gọi đến xin lỗi Tưởng Lập Trình, là Liễu Diệp, sách quảng cáo giới thiệu sản phẩm là làm, nghĩ là sai rồi nên xin lỗi.

      Xem ra, Tưởng Lập Trình và Tổng quản lý họ Dư tên Phong ở đây rất thân quen, vì vậy cũng gì, đương nhiên là xe được trả lại thoải mái, ông chủ lớn Tưởng lại đổi chiếc xe khác, trong đầu Thành Hạ nghĩ đến hai chữ: ông chủ! Nhiêu đó đủ để mua cho Lâm Phóng kho xe mô hình rồi.

      Phải tuần sau mới có xe, vì vậy Tưởng Lập Trình bảo thuê taxi về, Thành Hạ có chút buồn rầu, ông chủ lớn này chẳng có vấn đề gì cả. Như vậy có thể mỗi người ngả rồi.

      "Sếp Tưởng, về trước , em còn muốn đến Viện thiết kế lấy bản vẽ." Thành Hạ tìm lý do, đột nhiên cảm thấy người mới tốt, có thể lấy Viện thiết kế để ngụy trang.

      chiếc xe taxi dừng ở trước mặt bọn họ: " sao, công ty lớn như vậy thiếu chút tiền thuê xe sao? đưa em ."

      Ông trời muốn chặn hết đường của người ta mà, vậy đừng trách ta đây dùng búa mở đường!

      "Sếp, được rồi, em , phải em muốn đến Viện thiết kế, mà chỉ là em muốn cùng cùng về với Sếp thôi ạ." Thành Hạ .

      Tưởng Lập Trình đóng cửa xe, ý bảo xe rồi mới hỏi : "Em có chứng sợ Sếp sao?"

      ", em có chứng sợ lời đồn nhảm." Thành Hạ .

      "Cây ngay sợ chết đứng." Tưởng Lập Trình cười cười, đột nhiên cảm thấy bé trước mặt này rất thú vị, dám gọi là Sếp lại còn sợ lời đồn đại.

      "Còn có câu: ‘trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ’. Em đây chỉ là thường dân – thực tập sinh nho , chỉ muốn thực tập cho tốt, muốn bị nhiều lời đồn đại lộn xộn lung tung như vậy làm phiền, còn có. . . . . ." Thành Hạ do dự chút vẫn quyết định , Tưởng Úy có thân phận quốc mẫu hay cũng hiểu lắm, cũng nên lôi mấy chuyện bên lề này vào làm gì.

      "Còn có cái gì?" Tưởng Lập Trình hỏi. hiếm thấy nha, còn có coi là rắn rết, bò cạp hận thể tránh xa đấy.

      " có gì." Thành Hạ .

      "A, vậy à." Tưởng Lập Trình như có điều suy nghĩ, vẫy xe taxi dừng lại ở trước mặt: "Lên xe thôi."

      Thành Hạ muốn đau đầu chứ.

      "Mặc dù là có tiền, nhưng bây giờ khắp thế giới đều đề xuất tiết kiệm nhiên liệu, dù sao cũng phải thuận theo trào lưu." Tưởng Lập Trình .

      "Em có thể tàu điện ngầm." Thành Hạ .

      "A, bản vẽ, vẫn còn có vấn đề chưa hỏi xong." Tưởng Lập Trình .

      Đoạn đường vừa rồi vì sao hỏi chứ? Cái người này thể gây chuyện sao?

      Xe chạy, bởi vì Tưởng Lập Trình muốn thảo luận vấn đề, cho nên đều ngồi ở ghế sau cho dễ dàng chút, Thành Hạ nhìn kính chiếu hậu thấy tài xế luôn len lén liếc hai người bọn họ.

      Vấn đề của Tưởng Lập Trình phải là nhiều bình thường, gần đến cửa công ty rồi mới hỏi xong, chung quy lại câu khiến Thành Hạ rất im lặng: " nghĩ, cảm thấy em vẫn có đạo lý, lời đồn đại quả đáng sợ, cho nên vẫn phải giữ khoảng cách giải quyết việc công tốt, lần này coi như chúng ta ghép xe nhỉ? Tiền xe mỗi người nửa em có ý kiến chứ?"

      "Mới vừa rồi em ngồi xe , lượt về này để em trả, hai bên coi như sòng phẳng." Thành Hạ , thanh toán tiền xe xong xuống xe thấy Tưởng Lập Trình vào cửa chính, lúc này Thành Hạ mới thoáng yên tâm.

      Trở lại lầu 18, ngồi chưa nóng đít tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang lên, móc ra vừa nhìn thiếu chút nữa là mở cửa sổ bên cạnh ra nhảy luôn xuống – chống lại áp bức của nhà tư bản có nhân tính.

      "Siêu xe của đủ mua được mười mấy chiếc xe taxi, nên tiền xe có phải
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 55
      Editor: Cogau

      Ngồi trở lại trong xe, Thành Hạ ngủ giống như con gà say - nhúc nhích mặc cho người gắp ăn. Điều chỉnh lại ghế, rồi cởi áo khoác của mình ra đắp kín cho , lúc này mới khởi động xe về nhà.

      Thành Hạ say như chết, chút thanh cũng có, Giang Nam Đồng đặt lên giường kéo chăn đắp kín mà vẫn ngủ tư thế đó, Giang Nam Đồng tắm xong ra vẫn tư thế đó.

      khách khí, Giang Nam Đồng vén bên chăn lên ôm Thành Hạ vào lòng để cho gối lên cánh tay của mình.

      "Các em quý của em bảo ăn em, Cầu Cầu, qua đây, gật đầu là tỏ vẻ đồng ý, lắc đầu bày tỏ đồng ý, lên tiếng bày tỏ cam chịu." Giang Nam Đồng cười .

      Thành Hạ ngủ như chết, dĩ nhiên thể nào có chút động tĩnh, Giang Nam Đồng lại lảm nhảm: "Cầu Cầu, có phải em xấu hổ ? Cho nên lên tiếng là tỏ ý cam chịu ư? Vậy cũng tốt, có thể ra tay rồi." Vừa xong vừa đỡ Thành Hạ ngồi dậy, bàn tay hướng vào cổ áo của . . . . . . Mấy phút sau, đèn tắt.

      Chăn đột nhiên bị tung lên, người nào đó ngủ ngon lập tức muốn đưa tay tới giành, trong miệng còn lẩm bẩm: "Em còn chưa tỉnh ngủ đấy. . . . . ."

      "Muộn làm rồi, Trần ‘ma quỷ’ la đấy!" Có người , quả nhiên Thành Hạ từ từ ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn có chút rã rời, có mấy sợi tóc cũng dựng đứng lên góp vui.

      Thành Hạ gãi đầu lẩm bẩm câu: " đúng, hôm nay là thứ bảy." Rồi lại nằm vật xuống, kéo chăn trùm tận đỉnh đầu, giây đồng hồ, hai giây. . . . . . Năm giây. . . . . ."Nhảy dựng lên" ngồi dậy: "Giang Nam Đồng, , em, chuyện này. . . . . ." Mặt lại có khuynh hướng đỏ lên.

      "Cầu Cầu, em thấy cả người mệt mỏi đau nhức à?" Giang Nam Đồng ngồi xuống tiến sát tới mặt đối mặt với .

      Thành Hạ gật đầu cái, đầu cũng đau nữa.

      "Cầu Cầu. . . . . ." Giang Nam Đồng nhìn , bày ra vẻ muốn lại thôi lại có chút xấu hổ, điều này làm trong lòng Thành Hạ từ từ dâng lên loại lo lắng, từ từ ngồi dậy lật chăn lên kiểm tra, có màu sắc chói mắt nào, tâm từ từ thả lỏng.

      " có chuyện nên nào phát sinh chứ?" Thành Hạ hỏi.

      "Cầu Cầu, em muốn phát sinh chuyện gì?" Giang Nam Đồng hỏi, càng tiến sát lại gần.

      "Ah, em đói rồi, em ăn cơm, ăn cơm." Bóng của Thành Hạ thoáng qua trước mắt Giang Nam Đồng rồi biến mất ở cửa phòng ngủ.

      Lúc Thành Hạ trở ra, tóc còn tí tách giọt nước, Giang Nam Đồng bày xong bát đũa, trứng trần nước sôi, bánh mì nướng, sữa tươi, đây chính là hạnh phúc trong truyện cổ tích ư?

      ăn cơm,
      [​IMG]


      CHƯƠNG 56
      Editor: Cogau

      đường về, Thành Hạ ôm hai con mèo con trong lòng, bởi vì xa lạ, nên hai con mèo con ngừng kêu gào. Ở gần siêu thị lại mua ổ mèo, thức ăn cho mèo, rồi bát ăn của mèo .v. .v . . . Vào nhà, do môi trường xa lạ, hai con vật từ từ chạy đến dưới gầm ghế sa lon thấy bóng dáng đâu, Thành Hạ phải nằm sàn nhà lôi ra ngoài. Trước đây, Thành Hạ từng nuôi chó, cho nên coi như có chút kinh nghiệm, cẩn thận ôm lên rồi vào toilet cùng Giang Nam Đồng tắm cho mèo, sấy khô xong rồi còn đeo cho chúng cái vòng cổ nữa, bé lọ lem mèo biến thân thành Công chúa mèo. Về tên mèo, hai người tâm ý tương thông, con đặt tên là Sao Mộc con tên là Địa Cầu, Thành Hạ nếu sau này có điều kiện muốn thêm cả Dải Ngân Hà nữa cho đủ, Giang Nam Đồng bày tỏ đồng ý, căn biệt thự chỗ mẹ rất rộng rãi thả được đủ.

      Bởi vì có hai con mèo này, Giang Nam Đồng có đầy đủ lý do khiến buổi tối Thành Hạ tiếp tục dừng chân, Giang Nam Đồng ở phòng sách đọc sách, cửa mở ra, có thể nhìn thấy Thành Hạ chơi vui vẻ với mèo con.

      Đến lúc ngủ, theo như bà dì dặn dò mở cái móc xích cho mèo, tránh cho bọn chúng sợ bị quấn, Giang Nam Đồng mệt, dựa vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng mèo con non nớt kêu trong phòng khách, có lẽ hai ngày tới được ngủ ngon.

      Trong chốc lát, tiếng kêu ngừng, có tiếng chuyện nho , Giang Nam Đồng lắc đầu xuống giường, vừa hé cửa ra, quả nhiên Thành Hạ ngồi sàn nhà ôm hai con mèo con: "Ngoan, đừng kêu, ồn ào ba tỉnh, nếu làm ba tức giận mang tụi bay đuổi đó nha, bên ngoài rất đáng sợ, có con cọp to cắn người, à , cắn mèo, còn có con chó đuổi theo, cho nên chúng mày phải ngoan chút biết ?"

      "Ba tức giận, mẹ hù dọa các con đấy." Giang Nam Đồng chợt mở miệng làm Thành Hạ giật mình, hai con mèo con cũng co rúm rúc vào lòng .

      "Ồn ào đến rồi à? xin lỗi nha." Thành Hạ có chút áy náy, đều là bởi vì thích.

      Giang Nam Đồng ngồi xuống đối diện , xích lại gần nhìn nét mặt : "Khoan hãy , nét mặt ba các ngươi còn giống nhau đấy."

      "Ừ, xem con này với mặt của cũng giống nhau." Nhét con ở trong lòng , hai người mỗi người ôm con mèo ngồi đối diện.

      "Nếu như chúng là hai đứa con của tụi mình tốt, Cầu Cầu, sau này chúng ta kết hôn sinh hai đứa con , tương lai bọn nó có người bầu bạn." Giang Nam Đồng .

      Có phải suy nghĩ quá xa xôi rồi vậy?

      " được, chính sách dân số cho phép." Thành Hạ .

      "Yên tâm, cho phép, cứ quyết định như vậy ." Giang Nam Đồng .

      Giang Nam Đồng mở máy sưởi, hai người ôm mèo trò chuyện cho đến khi gục đầu vào nhau ngủ, buổi sáng hai người bị mèo con đánh thức, vội vàng ôm tới Tam Liên chích ngừa, cắt móng vuốt thuận tiện mua hai bộ kìm cắt móng về.

      Hai con mèo này trở thành điểm yếu của Thành Hạ, là đòn sát thủ lợi hại để Giang Nam Đồng cầu "Cắt đất đền tiền".

      Ví như, thứ sáu nọ, Giang Nam Đồng : "Sao Mộc rất nhớ em, gần đây cơm cũng chịu ăn, ỉu xìu, em tới xem chút ." Đến nơi nhìn, thấy vui vẻ gặm hoa ở cửa sổ.

      Ví như nữa: Giang Nam Đồng công tác ở thành phố C ba ngày: "Sao Mộc và Địa Cầu ở nhà mình đáng thương . . . " Thành Hạ hấp tấp mang theo quần áo thay giặt ngay, có tiết vội vàng về học, hết giờ lại chạy vội trở lại, chạy tới nỗi bóng dáng thấy đâu. Buổi tối, khi Giang Nam Đồng trở về thấy người và hai mèo ngồi ở sàn nhà uống sữa tươi xem Đôrêmon.

      Mẹ Giang Nam Đồng biết bọn họ nuôi mèo kéo ông ba đến xem, đem mèo khoe khoang lên tới tận trời xanh, Thành Hạ suy nghĩ, nghe ý tứ của ‘lão gia’ mèo này chính là Tiểu Thần thú kiếp trước của vị Bồ Tát.

      Giang Nam Đồng chụp cho và mèo con rất nhiều hình, cũng đăng lên QQ của Thành Hạ, còn có hình chụp ở ruộng hoa cải dầu nữa, chắc phải hơn 100 tấm ấy, mỗi tấm đều là dáng vẻ cười nghiêng ngả.

      Chỉ chớp mắt đến tháng sáu, Tiếu Thanh khó được lên QQ chuyện phiếm với .

      "Cậu còn dám vào ruộng hoa cải dầu sao? Thối muốn chết, cậu dẫm lên hoa đấy chứ?"

      "Hứ, chuyện với loại người có thẩm mỹ này nhiều cũng vô ích. Sao, cậu tới ruộng hoa cải dầu ở Nhật rồi sao?"

      "Tiếu tôi đây sao lại nhàm chán đến đó chứ? Nếu có xem cũng xem Hoa đào, ai mà xem thứ này. Chờ sau này cậu tới Nhật Bản chơi, Tiếu tôi dẫn cậu xem."

      "Được, xem Hoa đào cũng chẳng tăng được cấp bậc của cậu lên đâu, đừng có lên mặt, tới gần cây hoa đào rực rỡ như vậy cậu thấy nhục sao? Dĩ nhiên, có thứ xấu xí mới có thể làm nổi bật lên thứ xinh đẹp hơn."

      "Cho nên, trước kia tớ đặc biệt thích đứng bên cạnh cậu, có vẻ Tiếu tôi đây đặc biệt đẹp trai."

      "Tớ cũng vậy, đặc biệt thích cậu đứng bên cạnh tớ, lập tức tớ cảm thấy mình rất cao thượng, cảm thấy nhân cách này quả nhiên cùng với vẻ ngoài liên quan."

      . . . . . .

      "Ông Tiếu, ở Nhật học hành thế nào? Sinh thời Tại hạ có thể nhìn thấy ngài áo gấm về nhà vậy?"

      "Năm sau tớ về, cậu yên tâm, tớ cho cậu có được vinh hạnh gặp mặt vị tinh ."

      "È hèm, xung quanh tớ đều là tinh , chỉ bằng con rùa biển như cậu đến lúc đó đừng có luống cuống nha."

      "Cậu nghĩ đến chuyện nuôi mèo rồi sao?"

      đến đây, Thành Hạ hưng phấn, mặt mày hớn hở, tươi như hoa, thao thao bất tuyệt , cuối cùng, Tiếu Thanh gửi tới khuôn mặt mồ hôi đầm đìa: " biết lại cho là cậu nuôi trẻ con đấy. . . . . . Mở camera , cho tớ xem con mèo mà cậu khoe khoang như bảo bối coi."

      Thành Hạ chạy bắt hai con mèo tới giơ lên trước Camera: "Nhìn , con này là Địa Cầu, con này là sao Mộc, đẹp trai ?"

      "Mèo quê mùa! ‘Em’ muốn nuôi mèo tiếng, ‘ đây’ chuẩn bị cho ‘em’ loại mèo quý, nhưng hai con này so với em cân xứng, đều quê mùa như nhau." Giọng Tiếu Thanh hình như rất gần cũng nghe được.

      "Cút! Tiên sư ông. Hừ! cho xem nữa, mèo quê mùa của nhà bọn tôi cũng rất có danh dự đấy." Thuận tay tắt camera.

      "Nhà bọn cậu á? Nhà cậu với ai?" Tiếu Thanh hỏi.

      Thành Hạ cười ha ha hai tiếng lại mở Camera ra, lấy chiếc nhẫn vô cùng lấp lánh đó phóng đại: "Kêu ca, thấy ràng chưa, nhẫn đấy, là bảo bối gia truyền nhà Giang Nam Đồng!"

      "Đây là sai lầm nữa của Giang Nam Đồng! Cứ mực chịu giác ngộ!" Trong giọng điệu của Tiếu Thanh mang vẻ khinh bỉ.

      "Tiếu Thanh!"

      "Hả?"

      "Đến cơ hội để sai lầm cậu cũng có, kêu ca cái gì? Ai đó
      [​IMG]


      CHƯƠNG 57
      Editor: Cogau

      Thành Hạ ngồi ở bên giường chống cằm nhìn Giang Nam Đồng, đúng là bệnh nhân đẹp trai! Mới vừa rồi gửi tin nhắn có lẽ là cũng rất cố gắng, chính vì muốn để cho lo lắng, người đàn ông này khi nào cũng đều lo lắng cho trước nhất, Thành Hạ đây có tài đức gì, biết tu luyện mấy kiếp mà may mắn có được ‘chiếc bánh bao lớn’ từ trời rơi xuống vậy, có khi cả đời cũng ăn hết.

      Chống cằm, Thành Hạ im lặng cười, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Giang Nam Đồng. Nếu như lúc này có người ngoài đến nhìn thấy nhất định phải giật mình cảm thấy bé này tinh thần được ổn định lắm.

      Giang Nam Đồng ngủ chưa tới tiếng tỉnh, thay đổi chỗ ngủ được, vừa mở mắt chỉ thấy người nào đó cười híp mắt nhìn mình.

      "Cầu Cầu?" Đưa tay quơ quơ ở trước mặt , tại sao vừa nhìn giống như lạc vào cõi thần tiên vậy?

      "Bánh bao lớn!" Thành Hạ phát bắt được tay của : "Giang Nam Đồng, khoanh tay chịu trói , đời này cũng đừng nghĩ chạy thoát!"

      Xác định là lạc vào cõi thần tiên, hình như còn có chút triển vọng cũng như hứng thú hoạch định tương lai, suy nghĩ chút, lần tai nạn xe cộ này mới đầu cảm thấy rất xui xẻo, nhưng bây giờ nhìn lại, lời của các cụ ta cũng rất có đạo lý, ‘Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường’! Mặc dù gọi ‘chiếc bánh bao lớn’, nhưng mặc kệ nó, cuối cùng thổ lộ rồi.

      "Lệnh bắt giam tới!" Giang Nam Đồng .

      "Hả? tỉnh rồi sao? Mau mau, bác sĩ phải ngủ nhiều chút, mau ngủ thêm ." Thành Hạ lấy lại tinh thần.

      "Nhưng trước mắt có việc gấp thể làm." Giang Nam Đồng , mặt nghiêm nghị.

      "Bây giờ, việc gấp gì cũng gạt sang bên, nghỉ ngơi cho khỏe trước rồi ." Thành Hạ cho là chuyện làm ăn.

      Giang Nam Đồng liền giọng với câu, Thành Hạ lập tức đấm vào vai cái: " vệ sinh vệ sinh, còn ‘việc gấp thể làm’ . . ."

      Dìu xuống giường, Giang Nam Đồng cố ý xiêu vẹo, Thành Hạ chỉ lo sốt ruột và đau lòng, còn hơi sức đâu mà phân biệt giả, vì vậy đảm nhiệm làm chiếc gậy di động dìu đến cửa toilet.

      Sáng sớm hôm sau, bác sĩ lại tới kiểm tra, vẫn là tiếp tục quan sát, ba mẹ Giang Nam Đồng tới, mang theo tất cả đồ dùng nằm viện cần thiết, vừa đúng lúc Thành Hạ cũng phải về đánh răng rửa mặt, thay quần áo lên lớp.

      Từ sáng tới trưa, Lâm Lâm thấy tâm thần tập trung, bộ dạng có chút khó hiểu, len lén hỏi có phải cãi nhau với Giang Nam Đồng , Thành Hạ lắc đầu: " cãi nhau nổi với ấy đâu, ấy là chuyên gia ‘chữa cháy’ mà."

      Vì câu này mà lại bị Lâm Lâm xuyên tạc, phóng đại chức năng ‘chữa cháy’ giới hạn. . .

      Mặc dù Thành Hạ chưa Giang Nam Đồng nhập viện, nhưng trong khoa có người đưa tin nhanh, vì vậy mấy ngày tiếp theo, phòng bệnh của Giang Nam Đồng cứ gọi là ‘ngựa xe như nước’, chỉ đến khi đêm khuya yên tĩnh trăng treo cành liễu hai người mới có thể lần tìm đôi bàn tay của nhau, lời âu yếm với nhau.

      Giang Nam Đồng xuất viện, y tá Liên tiễn ra tận cửa, trong lòng Thành Hạ vừa đắc ý vừa tỏa ra mùi dấm chua, ban ngày khi có ở đây làm gì? Ai chuyện với ? Thực ra, hiểu lầm, vì y tá này có cậu em họ năm nay muốn thi Đại học T nên nhờ Giang Nam Đồng phân tích chút, nên thuận tiện cảm ơn mà thôi.

      Thành Hạ để cho Giang Nam Đồng về nhà ba mẹ , cũng tiện bề chăm sóc cho , nhưng Giang Nam Đồng chịu, có vợ có con nên thể làm phiền tới ba mẹ, Thành Hạ đành hết cách với . Vì thế nên mỗi ngày Thành Hạ đều như vợ , học, về nhà, nấu cơm, trông nom "con cái". Thỉnh thoảng, Giang Nam Đồng tựa vào ghế salon choáng váng đầu óc, thuận tiện gối lên chân Thành Hạ hưởng thụ được phục vụ xoa bóp huyệt Thái Dương, cuộc sống trôi qua được coi là tốt đẹp.

      Sắp đến cuối kỳ, Thành Hạ lại bắt đầu bận rộn, bớt chút thời gian đến thăm Giang Nam Đồng và mèo, kinh ngạc thấy "Tình cảm" giữa hai con ‘tiểu nữ’ mèo và Giang Nam Đồng tăng lên nhanh chóng, gần như đâu bọn chúng cũng đó, ngoại trừ toilet. Thành Hạ ghen tỵ, nằm sàn nhà giả bộ là con cọp lớn để dọa mèo, chọc cho Giang Nam Đồng cười ha ha.

      Thành Hạ rất ít khi thấy cười to như vậy, bình thường là lịch nhưng tâm tư đen tối, hơi cười xấu xa (người khác coi đó là cười ôn hòa) cho nên, Thành Hạ ngây người nhìn.

      "Tư cách! Chú ý tư cách, thầy Giang!" Mãi Thành Hạ mới bộ ra câu.

      "Ở nhà thổ lộ với bà xã tới tư cách làm gì? Trừ khi . . ." bỗng nhiên nhào tới làm ngã nhào xuống đất: "Trừ khi phải đàn ông! Cầu Cầu, em thấy đây ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, có phải nên thưởng ?"

      Trong đôi mắt mang theo chút sáng rỡ bất thường.

      "Ha ha, nên, tắm trước ." Thành Hạ , cười híp mắt, túm cổ áo , thân thể cũng dám lộn xộn, nơi nào đó rục rịch rồi.

      Giang Nam Đồng bò dậy: " gạt người chứ?" thanh có chút khàn khàn.

      "." Thành Hạ đáp, lừa gạt mới là lạ . . . Rồi đẩy tắm, chờ vào toilet vội vàng ôm Sao Mộc và Địa Cầu vọt vào phòng ngủ của , thả lên giường, sau đó tốc độ như tên bắn lên lầu, tắt đèn giả bộ ngủ.

      Ban đêm yên tĩnh, tiếng nước chảy ở phòng tắm cách bức tường cách ở lầu mà vẫn còn nghe thấy, tiếng kéo cửa mở ra, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi tới, lên cầu thang, từng bước từng bước bước. . . . . . Sau đó từng bước từng bước rời . . . . . . Đèn của phòng khách cũng tắt, hoàn toàn chìm vào bóng đêm rồi.

      Thành Hạ thở phào hơi, ghét Giang Nam Đồng ôm hôn , nhưng đối với với việc kia vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cảm thấy đó là chuyện khó. Lúc này bỗng nhiên lại nghĩ đến vấn đề, tâm sinh lý Giang Nam Đồng cũng phát triển hoàn toàn, nếu cứ kìm nén như vậy biết có thể xảy ra vấn đề gì hay . . . . . .

      Nếu hỏi Tiếu Thanh xem cậu ta giải quyết thế nào? Để bắt chước theo á?!

      được, chuyện đó nhất định là phải tìm phụ nữ khác, Giang Nam Đồng là của , thể để cho người khác đụng vào.

      Nếu , để cho tự mình ‘động thủ’ ‘cơm no áo ấm’ ư?

      được, có phong cách.

      ‘Ầm’ cái nằm vật xuống.

      tiếng "Ai ui!" báo trước vang lên, chưa tới phút Giang Nam Đồng chạy lên tới, trước mắt: Thành Hạ ôm cái gáy mặt nhăn giống như chó nhìn cái bánh bao phải mở 18 lớp mới tới.

      Nhìn lại cái gối của , dĩ nhiên khung hình ưu nhã nằm lăn lóc, kéo qua kiểm tra cái gáy,
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 58
      Editor: Cogau

      Lâm Phóng vẫn như bận rộn như trước, nhưng cũng bớt chút thời gian cùng Thành Hạ tiếp Giang Nam Đồng, đa số thời gian ba Lâm bận rộn ba người bọn họ ra ngoài tìm quán ăn , gọi vài món đồ ăn, uống chút rượu chuyện linh tinh. Con nhớ mẹ, mỗi ngày Thành Hạ đều gọi điện thoại cho mẹ hỏi bà khi nào về, mẹ có lẽ rất lâu nữa. Mới đầu, Thành Hạ cảm thấy nghỉ hè gặp được là đáng tiếc, sau nghĩ lại, dù sao cũng ở Nội Mông, vừa hay có thể thăm mẹ lại còn thuận tiện tham quan phong cảnh thảo nguyên chút. với ba và Lâm Phóng, họ cũng được, tham quan chút cũng tốt, Thành Hạ chỉ lo vui mừng mà để ý đến vẻ mặt của họ, nôn nóng sốt ruột mua vé kéo Giang Nam Đồng chạy thẳng tới Hồi Hột (Nội Mông).

      Hình như mẹ gầy nhiều.

      Mẹ nhìn thấy rất vui, cũng rất hài lòng đối với Giang Nam Đồng, nhưng mẹ Thành Hạ và ba giống nhau, đều là người thích chuyện cho nên Thành Hạ cần phát huy chức năng ngừng của miệng lưỡi.

      Đưa Giang Nam Đồng đến khách sạn Thành Hạ có chút phờ phạc rã rượi: "Giang Nam Đồng, ba mẹ em - họ đều là người thích nhiều, cho nên, phải là hoan nghênh đâu, đấy, nếu họ thích ai đó căn bản gặp, phải tin em." Ấy, lời này hình như chẳng có sức thuyết phục gì cả.

      Giang Nam Đồng nhéo mặt của : "Ừ, tin! Ba mẹ vợ đều là người ‘ em trong lòng nhưng khó nên lời’, từ ánh mắt tha thiết của họ cảm nhận được họ vô cùng hài lòng đối với người con rể là đây."

      "Thôi , coi như là em chưa !" Thành Hạ nhăn trán, Giang Nam Đồng kể từ khi tới thăm Trường Giang da mặt càng ngày càng dày, có lẽ là có liên quan với nơi đó.

      dạo Hồi Hột xong, hỏi có thấy đẹp , Giang Nam Đồng , tuy là lần thứ ba tới nhưng vẫn thấy đẹp, Thành Hạ cười ngất, lần thứ ba tới mà còn lặng lẽ theo sát nhìn, sợ thấy phiền sao? Kết quả Giang Nam Đồng câu cực kỳ buồn nôn: "Chỉ cần cùng với em, dù có xem đồ bỏ cũng thấy đẹp." Nghe có vẻ là thấy thẩm mỹ quan lộn xộn rồi.

      Mẹ Thành Hạ rất bận rộn, chủ yếu chỉ có thể gặp mặt ở nhà khách, thấy họ dạo ở Hồi Hột hai vòng rồi tính cho họ tham quan thảo nguyên, Thành Hạ quay lại hỏi Giang Nam Đồng có muốn , thấy Giang Nam Đồng gật đầu Thành Hạ : "Được, vậy mẹ cứ làm việc , tự bọn con , cần dẫn."

      Buổi tối ngủ cùng phòng với mẹ, tắm rửa xong bò lên giường, mẹ đọc sách khép sách lại nhìn chiếc nhẫn tay .

      Thành Hạ cười xấu hổ: "Mẹ, con sai rồi, con chưa với mẹ. Sau này con dám nữa. Mẹ! Con chỉ đeo cái này mà thôi, làm thứ khác, làm chuyện sai!"

      "Hạ Hạ, con xác định là cậu ta sao? Cả đời đều thay đổi chứ?" Ý mẹ Thành Hạ bảo ngồi xuống, nhận lấy khăn lông lau tóc cho , động tác âu yếm làm Thành Hạ nhớ lại khi còn bé, vì vậy nhào vào lòng mẹ dựa dẫm như hồi còn .

      "Vâng, con xác định là ấy, từ khi quyết định quen với ấy chưa từng nghĩ tới việc xa nhau. Chiếc nhẫn này là con tình nguyện đeo." Thành Hạ .

      "Quả nhiên vẫn là cái tính khí đó, khi xác định hối hận, cũng tốt, mẹ thấy thằng bé này tệ, săn sóc cẩn thận, học vấn tốt tướng mạo cũng khá." Mẹ Thành Hạ .

      "Con chủ yếu là thích ấy rằng giặt tất (vớ) cho con, ha ha." Thành Hạ cười.

      "Đàn ông mà giặt tất cho con còn ra sao nữa, đàn ông áp lực lớn hơn, con đừng có thấy người ta tốt tính ăn hiếp đâu đấy." Mẹ Thành Hạ .

      "Con chỉ thôi, để cho ấy giặt, mà con để cho nấu cơm đấy." Thành Hạ .

      Mẹ Thành Hạ nhìn , Thành Hạ vội khoát tay: "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, hai bọn con ngủ riêng, con ngủ lầu ấy ngủ lầu dưới, tuyệt đối vượt rào bước."

      Mẹ cười, vỗ vỗ cho ngủ.

      Thành Hạ và Giang Nam Đồng tự trả tiền tham quan vòng thảo nguyên, nhưng đáng tiếc hàng năm mùa du lịch đều quá đông người, ngoài du khách cũng chỉ thấy du khách mà thôi, nhưng cũng may phong cảnh được, trời xanh mây trắng cỏ cây xanh tươi tô điểm thêm những đóa hoa màu đỏ cũng làm cho tinh thần rất sảng khoái, chơi ở Hồi Hột ba ngày rồi tạm biệt mẹ chuẩn bị về thẳng thành phố S.

      Ăn xong bữa tối sau cùng, Thành Hạ uống ly lớn nước mơ của ấy bên tai nhàng vang lên lời của mẹ: "Nam Đồng, Hạ Hạ nhà dì đôi lúc có chút bướng bỉnh, nếu con bé có khuyết điểm gì con đừng chấp nhặt với nó, cứ cần để ý đến nó mấy ngày là được."

      "Mẹ, có phải mẹ định mang lần lượt từng khuyết điểm của con ra kể hết cho ấy !" Thành Hạ bất mãn.

      "À, còn việc này
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 59
      Editor: Cogau

      Thủ tục trình diện trước khi làm, chỉ còn chưa tới tuần nữa là phải chính thức làm rồi, Thành Hạ suy nghĩ biết ở đâu, Hải Trí có chỗ ở, Thành Hạ định tìm thuê phòng ở gần Công ty, khi đến vấn đề này Giang Nam Đồng làm vẻ mặt bị vứt bỏ sâu kín nhìn : "Em muốn kết hôn với , em định bỏ Sao Mộc và Địa Cầu."

      Thành Hạ bó tay tới nỗi hồn bay trung vòng rồi lại trở về chỗ cũ: "Linh cảm thế nào mà lại đưa ra kết luận này vậy?"

      "Hè năm ngoái, mẹ vợ chấp thuận cho chúng ta Đăng ký rồi, sợ em ngại, nên chờ tốt nghiệp xong rồi , nhưng . . . " U oán liếc nhìn cái rồi lại tiếp tục : "Nhưng tốt nghiệp rồi em lại muốn ở mình, đây phải là muốn bỏ Sao Mộc và Địa Cầu là cái gì? phải là muốn kết hôn với là cái gì? Aizz, đây già cả, em ghét bỏ cũng phải thôi."

      Cả người Thành Hạ nổi da gà lên, mở to mắt nhìn Giang Nam Đồng lát: "Thầy Giang à, em thể , có lúc ý nghĩ của rất sáng tạo đấy."

      "Cảm ơn khích lệ." Giang Nam Đồng .

      "Việc này quan hệ trọng đại, có thể cho ‘Bổn cung’ suy nghĩ hay ?" Thành Hạ hỏi, vẻ nghiêm trang.

      Giang Nam Đồng liền đứng dậy chắp tay: "Kính xin ‘bệ hạ’ sớm ra quyết định!"

      Thành Hạ liền vung tay lên: "’Ái khanh’ trở về ‘phủ’ chờ đợi ."

      . . . . . .

      Sáng hôm sau, Thành Hạ bị điện thoại di động rung lên ở trong chăn đánh thức, sau khi tắt điện thoại di động nằm phút đồng hồ bật dậy, hôm nay còn có việc quan trọng muốn làm. vốn tưởng rằng nơi đây bình minh yên tĩnh, ngờ Giang Nam Đồng ở trong bếp nấu cháo rồi, thấy dậy sớm hơn bình thường cũng có chút kỳ quái, ôm lấy hôn cái rồi hỏi dậy sớm làm gì.

      "Việc quan trọng, lát nữa ." Thành Hạ cười, chạy rửa mặt.

      Ăn xong, Giang Nam Đồng làm, buổi sáng có tiết, hỏi Thành Hạ có cần đưa vội vàng lắc đầu, tiễn Giang Nam Đồng xong Thành Hạ trở về phòng mang tất cả quần áo ra chọn bộ đẹp nhất mặc vào rồi chạy tới trước gương ngắm nghía cẩn thận rồi mới ra ngoài.

      Chín giờ mười phút, tại đại sảnh Ủy ban nhân dân XX thành phố S. Tuy Ủy ban nhân dân mới vừa mở cửa làm việc chưa bao lâu, mà ít cặp tình nhân trẻ tuổi đợi trong đại sảnh, từng cặp từng cặp ngồi bàn luận xôn xao, chỉ có khoảng hơn 20tuổi gọi điện thoại.

      "Ba Sao Mộc, lên lớp à, ngại làm phiền nha."

      . . . . . .

      "Em có việc gấp, nhờ giúp chút được chứ?"

      . . . . . .

      " giúp em cùng nhau đăng ký nha?"

      . . . . . .

      "Em xếp hàng ở Ủy ban nhân dân XX, à, giấy tờ em mang hết rồi, của em cũng mang theo rồi, xem, trước mười giờ có thể tới được vậy?"

      . . . . . .

      "Nhanh lên chút nha, đừng có tới trễ, nếu em tùy tiện kéo người đăng ký."

      . . . . . .

      Cúp điện thoại, mọi người trong đại sảnh đều len lén nhìn , ánh mắt khác nhau, nhưng bé đó chẳng chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn chăm chú ở trong đại sảnh nhìn xem quy trình thủ tục người ta làm thế nào, nhàn nhã giống như dạo ở chợ vậy.

      Chín giờ bốn mươi phút, chàng đẹp trai cao lớn lịch sải bước vào đại sảnh Ủy ban nhân dân, nhanh đến bên ngó dáo dác xem vợ chồng son người ta chụp hình, vỗ bả vai cái: "Mẹ Địa Cầu, trễ chứ?"

      Nhìn đồng hồ đeo tay: "Ừ, ngại quá, làm chậm trễ buổi lên lớp của , chắc bị trừ lương chứ? ngại." Nhưng giọng lại đắc ý chẳng có chút áy náy nào cả.

      " sao, trừ lương là cái gì chứ, đình chỉ công tác cũng vấn đề gì, thôi, mẹ nó, chúng ta xếp hàng." Tay cầm chặt tay , ra hơi run run.

      "Ba Sao Mộc, hồi hộp à?" Mẹ Địa Cầu hỏi .

      "Ừ, hồi hộp." Ba Sao Mộc rất thành thực.

      Đối thoại của hai người càng làm mọi người trong đại sảnh thêm chú ý, bàn tán xôn xao hơn.

      Quá trình bắt đầu.

      Điền biểu mẫu.

      Sau khi xem giấy tờ của , bà dì ngẩng đầu nhìn : " bé còn trẻ như vậy mà kết hôn đúng là rất ít!"

      "Vâng, con kết hôn sớm, tương lai có lẽ con còn phải sinh đẻ sớm, cho Nhà nước thêm phiền toái rồi." Thành Hạ , da mặt dày.

      "Phải làm bà xã cai quản gia đình sao? bé đúng là tốt số, lấy được ông chồng tốt mà cần ra sức làm việc." Bà dì , vẻ như hâm mộ.

      "A, , ấy làm thầy giáo . . ." Thành Hạ .

      Bà dì nhìn về phía Giang Nam Đồng, nghi ngờ quan sát hồi lâu: "Giảng viên Đại học rất tốt, từ chức làm đáng tiếc."

      Giang Nam Đồng rất thành khẩn gật đầu: "Vâng, làm, ở nhà giữ con ạ."

      Bà dì nhìn họ hồi lâu như nhìn kẻ tâm thần, đưa mẫu biểu điền xong cho họ, ra ngoài còn nghe bà dì với những người bên cạnh: " đáng tiếc, chàng trai có tương lai như vậy . . ."

      Chụp hình.

      Ngày vui như thế này dĩ nhiên phải cười tươi như hoa mới dễ nhìn, nhưng với hình này Thành Hạ luôn muốn chụp hình nghệ thuật . . .

      vất vả đến quá trình tuyên thệ, hai người mỗi người đều đặt tay lên trái tim cười hướng về phía Camera, Thành Hạ cảm thấy, ra kết hôn chính là lưu bằng chứng lại, giống như cách chụp ảnh cho phạm nhân vậy.

      Khi bị hỏi: "Có thề cả đời này hiếu thuận với cha mẹ hai bên ?" Thành Hạ khẽ cười, lúc này còn muốn sao?

      Lại tốn mấy trăm nghìn mua bìa đựng hình, túi ..., cuối cùng cũng hoàn thành.

      Hai người ra, Thành Hạ cười híp mắt: " Giang, em hi vọng nhớ chuyện nhé."

      "Chuyện gì?" Giang Nam Đồng giơ đồ xách lên.

      " là do em bỏ ra mấy trăm ngàn mua về, sau này là người của em, về sau phải nghe lời, nếu , đóng cửa thả mèo đấy." Tiếp tục cười.

      "Cho nên hôm qua em trấn lột hết cả tiền mặt, ví của phải ?" Giang Nam Đồng nhướng
      [​IMG]


      CHƯƠNG 60
      Editor: Cogau

      đường, Thành Hạ nhận được điện thoại của Tiếu Thanh, hỏi có thời gian mua quần áo cùng cậu ta , chứ đồ ở Nhật cậu ta mang về, Thành Hạ nhìn Giang Nam Đồng cái, thấy ánh mắt lộ ra vẻ đáng thương nhìn mình, sau đó Thành Hạ rất quả quyết: "Hôm nay có thời gian, tôi có chuyện rất quan trọng, hôm khác . Mà này, cậu có quần áo mặc đừng tồng ngồng chạy lung tung đó nha? Chịu khó mộc mạc, gian khổ chút có hiểu ?"

      Để điện thoại xuống thấy Giang Nam Đồng nhìn mình cười, Thành Hạ lườm: "Cười gì? cũng đừng nghĩ bậy nha."

      "Nghĩ bậy thế nào chứ?" Giang Nam Đồng hỏi.

      Thành Hạ đấm cái rồi dứt khoát ngậm miệng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thèm nhìn Giang Nam Đồng, hai tay đan vào nhau mà cảm thấy lòng bàn tay mồ hôi lạnh, aizz, chỉ chút viễn cảnh đó thôi, sợ cái gì chứ, đăng ký kết hôn rồi mà còn sợ ư?

      Về nhà, khi cửa "lạch cạch" khóa lại, Thành Hạ khẽ mím môi, tiếp theo biết nên làm gì đây? Người ta say rượu dễ làm bậy, có nên uống chút rượu để làm bậy cho dễ đây . . .

      Trong lúc miên man suy nghĩ, bả vai bị ôm, thân thể được kéo vào lồng ngực ấm áp, thanh bên tai hình như cũng mang theo nhiệt độ nóng bỏng: "Bà xã!"

      Bên chân, hai con mèo cọ chân của , nhân cơ hội này Thành Hạ tránh thoát khỏi lồng ngực của Giang Nam Đồng ngồi xuống dưới sàn nhà: "Sao Mộc, Địa Cầu, lại đây mẹ ôm, nhớ mẹ rồi sao!"

      Cùng hai con vật chơi đùa trong chốc lát, khi hai con mèo ngủ ngon bế chúng bỏ vào ổ , Thành Hạ bưng qua phòng khách, vừa quay đầu lại, Giang Nam Đồng có ở đây, định thở phào nhõm thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, Giang Nam Đồng quấn khăn tắm lớn ra, tóc còn nước.

      Ôi, được rồi, có phần mê người . . . làm cho người muốn phạm tội đó nha.

      "Bà xã, em cảm thấy rất nóng sao? Có muốn tắm ?" Giọng dụ dỗ người phạm tội.

      " nóng, nóng, em chịu nóng được, à, hơi buồn ngủ rồi, em ngủ trưa lát trước nha, mặc đồ vào để mở điều hòa kẻo lạnh." Thành Hạ vừa lảm nhảm vừa tới bên cầu thang, muốn tay bị túm lại.

      " cũng buồn ngủ, cùng ngủ ." Thấy vẻ mặt căng thẳng của , Giang Nam Đồng bất đắc dĩ : "Bà xã, vợ chồng có nghĩa vụ cùng giường . . ."

      Khẽ cắn răng, dù sao sớm muộn gì cũng phải đến, đành chịu bị ôm tới phòng ngủ.

      Thành Hạ buồn ngủ, vô cùng tỉnh táo, đây đều là hồi hộp cho ‘lần đầu’. Nhưng vì sao lại như thế này đây? Vì sao Giang Nam Đồng lại ngủ rồi? Mới vừa rồi, dáng vẻ dụ dỗ còn làm người ta lo lắng muốn chết, mà bây giờ thở đều đều như chìm vào giấc ngủ rồi vậy?

      Sờ sờ lên mặt, chẳng lẽ có chút hấp dẫn nào sao? Sao tân hôn mà ông xã lại . . . làm cho người giận điên lên rồi mà.

      Thành Hạ "chợt" ngồi bật dậy, nhảy xuống giường.

      "Bà xã, em buồn ngủ nữa sao?" Giọng mang vẻ buồn ngủ.

      "Ừ, buồn ngủ nữa ngủ, à, em ra ngoài mua chút đồ, ngủ trước nha." Thành Hạ rồi xách túi .

      Trưa tháng tám trời rất nóng, lúc Thành Hạ nhảy lên xe buýt còn có chút hối hận, ngày như thế này ra ngoài chỉ vì mua chiếc áo ngủ gợi cảm, đúng là ăn nhiều dửng mỡ mà.

      Vào trung tâm thương mại, chạy lên lầu cuối, bộ vào trong khu quần áo, nội y khêu gợi, rồi váy ngủ khêu gợi . . . ngượng ngùng, trước kia cùng với Lâm Lâm còn tàm tạm, hôm nay chỉ có mình cảm giác giống như ăn trộm vậy.

      ra , nếu như có nhân viên bán hàng giới thiệu chiếc váy ngủ nào đó cho thuận nước đẩy thuyền mua chiếc, bởi vì hôm nay khiếu thẩm mĩ của có. Thế nhưng nhân viên bán hàng lại vẫn giới thiệu cho đồ bộ màu hồng phấn lại còn trang trí thêm nhân vật hoạt hình nữa chứ. thấy đeo nhẫn cưới rồi sao? Chiếc nhẫn còn to thế này cơ mà! Người phụ nữ kết hôn còn mua đồ bộ hoạt hình nữa ư? Đúng là nhân viên bán hàng đạt cầu rồi . . .

      Chửi thầm hai tiệm, tới tiệm thứ ba chưa đợi người ta mở miệng Thành Hạ : "Tôi muốn kiểu đồ ngủ khêu gợi."

      Nhân viên bán hàng sửng sốt chút rồi bắt đầu giới thiệu cho , màu hồng đào gì đó, kiểu đó rất được, Thành Hạ vẻ dứt khoát: "Kiểu này , chị tính tiền giùm tôi."

      Cầm hóa đơn định trả tiền, vừa quay đầu liền ngây người.

      Trừ ở cửa toilet ra, ở nơi ‘hang cùng’ này mà cũng gặp Sếp sao – còn là Sếp lớn chứ! Hơn nữa, bên cạnh ta còn có người đẹp với phong cách Tây, thân hình mang đường cong lồi lõm hấp dẫn.

      "Sếp Tưởng, chào ." Thành Hạ chào hỏi, cũng thể chờ Tưởng Lập Trình chào hỏi .

      "Mua đồ à?"

      nhảm, mua đến ăn trộm à?

      Gật đầu rồi như chạy trốn thanh toán, chỉ cầu mong khi quay lại hai người đó rời rồi thôi.

      ‘Trời cho người toại nguyện’ chính là hình dung của Thành Hạ hôm nay, hai người đó những , mà bé bán hàng còn nhiệt tình giới thiệu cho người đẹp đồ nội y rồi váy ngủ gợi cảm, thấy Thành Hạ quay lại, nhân viên bán hàng còn thêm: " bé này mua là chiếc váy hồng đào này đấy."

      Người đẹp nhìn cái, sau đó cười, ngón tay cũng vừa chuyển tới chiếc váy.

      Thành Hạ chào Tưởng Lập Trình xong xách túi đồ chuồn mất như kẻ ăn cắp vậy.

      là đồi bại chứ, ở chỗ này mà lại gặp ngay Sếp lớn.

      Về nhà, Giang Nam Đồng dậy, ở trong phòng làm việc lên mạng, thấy về hỏi đâu vậy, Thành Hạ dối là qua đưa đồ cho Lâm Lâm, rồi lại lên lầu lén lén lút lút giấu túi đồ kỹ làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, sau đó xuống lầu chơi cùng hai con mèo con.

      Thoáng cái đến năm giờ, buổi tối hai người họ luôn luôn ăn , nấu hai món ăn đơn giản là xong bữa, Giang Nam Đồng tiếp tục lên mạng tra tài liệu, nếu buồn ngủ ngủ trước.

      Thành Hạ tắm liền ấm ức, chạy đến trước gương soi, được rồi, mặc dù dáng người lồi lõm bằng người đẹp hôm nay nhưng cuối cùng cũng phát triển hoàn thiện rồi, chẳng lẽ lại có tí sức hút nào ư?

      Định lên lầu thay chiếc váy ngủ gợi cảm đó, suy nghĩ chút, thôi, cho thêm cơ hội.

      Kết quả là Thành Hạ cả đêm ‘Vô Mộng’ đến tận khi trời sáng, lúc thức dậy Giang Nam Đồng nấu xong cháo.

      Buổi tối ngày hôm sau cũng giống như vậy, khi thức dậy, bàn là sữa nóng thơm phức và trứng chần nước sôi.

      Kéo dài đến buổi tối ngày thứ năm, tắm xong Thành Hạ cắn răng rồi dậm chân cái chạy lên lầu lấy váy ngủ ra thay, thay xong hồi lâu trong lòng mới nghĩ ra được mưu "xảo quyệt" xuống, cảm thấy nếu đến phòng làm việc luôn có vẻ khả nghi vì vậy rót ly nước bưng theo: "Đọc sách mệt , uống nước ." là chẳng biết gì cho Logic.

      "Cảm ơn, bà xã tốt." Tầm mắt Giang Nam Đồng cũng rời máy vi tính.

      đếm xỉa đến ư. Nhưng khổ thân, điều hòa khí thổi vù vù đầu ,
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :