1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đội thi công tình yêu - Đông Ly Cúc Ẩn (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 15
      Editor: Cogau

      Nghỉ giải lao, Thành Hạ nhìn con vật lưỡng thê, hỏi: "Tiếu Thanh, cậu bảo đấy là vịt hay là chim vậy?"

      "Chim!" Tiếu Thanh .

      "Sao tớ lại cảm thấy nó là thiên nga vậy?" Thành Hạ .

      "Đại loại cậu cảm thấy nó có điểm giống với cậu, có chút hơi thở đồng loại sao?" Tiếu Thanh .

      Có giọng nữ êm ái tiếp: "Đó là chim thiên nga." Hai người quay đầu, ra là ‘đồ trắng’ chuyện.

      "Xem , tớ đúng rồi, chim thiên nga, chim là định ngữ, thiên nga là chủ ngữ." Thành Hạ .

      "Ấy. . . . . ." Giọng nữ êm ái có chút chần chừ, nhưng mà vẫn : "Chim thiên nga hay cũng gọi là vịt trời."

      "Cậu xem , vịt trời, hiểu chưa? Con vịt trời màu xám đấy." Đến phiên Tiếu Thanh cười, nhưng chưa cười xong lại nghe tiếng nữ sinh kia.

      "Chỉ là cách gọi như vậy thôi, vịt trời chủ yếu chăn nuôi ở vùng Đông Nam, người chăn nuôi ở Giang Tô gọi chúng là vịt xám bốn mùa." Nữ sinh .

      Thành Hạ và Tiếu Thanh đều lên tiếng, muốn cho ấy hết lời, tránh bêu xấu mất mặt.

      "Cho nên, mặc dù gọi chim, nhưng mà vẫn là vịt, chẳng qua là loại vịt lai trội thôi." Nữ sinh thấy bọn họ lên tiếng lại bổ sung.

      " cách khác, là loại vịt lớn?" Thành Hạ hỏi.

      bé ‘đồ trắng’ gật đầu, mỉm cười.

      "Vịt hay chim cũng cần phân biệt , tay chân chăm chỉ, cậu khiến cho người khác tức chết mà!" Thành Hạ quay đầu lại với Tiếu Thanh, sau đó đứng dậy phủi bụi quần xem hoa, mới vừa nghĩ, việc này cũng thể làm công, giá nào cũng phải kiếm được chậu hoa mang về.

      vất vả mới đến giờ nghỉ trưa, Thành Hạ đầu tàu gương mẫu định chạy thầy Vương dặn dò câu: "Này nhóc, buổi chiều đừng tới trễ đấy!"

      Thành Hạ buồn bực, nhiều người như vậy cơ mà, sao lại chỉ để ý mình vậy? Bộ dạng của giống như thường vi phạm lắm sao?

      Đến nhà ăn ăn cơm, vì Chủ nhật rất nhiều người còn ngủ nướng chưa ăn, nên người nhiều lắm, bưng khay chọn thức ăn lại đụng phải Giang Nam Đồng.

      "Thành Hạ, em cũng tới ăn cơm à?" Giang Nam Đồng hỏi.

      " ăn có sức làm việc, thầy Giang, thầy thi đậu chứ ạ?" Thành Hạ hỏi.

      "Ừ, thi đậu." Giang Nam Đồng cười: "Chương trình học gần đây thế nào?"

      "Cũng tạm ạ, giống như trước lễ vậy thôi." Thành Hạ , làm Quản sinh, lúc nào cũng quên hỏi thăm việc học nhỉ. Còn bút danh Sao Mộc, Hệ Ngân Hà nữa, cũng hay đấy.

      "Ngày 1.5 chơi à?" Giang Nam Đồng hỏi.

      Nhắc tới chuyện này, Thành Hạ cười gượng hai tiếng: " những chơi, về còn bị phạt nhiều hơn hai ngày."

      "Lúc ấy nên tìm người điểm danh hộ." Giang Nam Đồng .

      " nghĩ ra còn có thủ đoạn này." Thành Hạ : "Nếu thầy Giang mật báo trước cho bọn em tốt."

      Giang Nam Đồng cười cười: "Thầy Vương ở nhà kính rất thú vị, phải để ý chút cảm xúc của ông ấy."

      "Thầy Giang khéo hiểu lòng người." Thành Hạ .

      Thành Hạ, Giang Nam Đồng, Tiếu Thanh ngồi chung chỗ ăn cơm, Tiếu Thanh gắp đồ ăn của Thành Hạ, ăn xong rồi còn chê: "Lần trước với cậu là tớ thích ăn món này, sao vẫn mua thế?"

      " thích ăn cậu còn ăn? là, chưa từng gặp người ăn đồ ăn xin mà vẫn phách lối như thế đấy." Thành Hạ đốp lại.

      "Kẻ ăn xin cũng có tôn nghiêm." Tiếu Thanh xong còn hỏi Giang Nam Đồng: "Thầy Giang, thầy thấy đúng ?"

      "Chuyện này à, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào biết làm sao đây." Giang Nam Đồng .

      "Xem , về sau đừng phách lối như vậy, này, sao cậu vẫn còn ăn?" Thành Hạ , mắt thấy đôi đũa Tiếu Thanh di chuyển qua trước mặt .

      " ăn cũng uổng." Tiếu Thanh .

      Ăn cơm no, hài lòng về phòng ngủ trưa, ngủ tới hơn giờ bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, trong giấc mơ thầy Vương cầm cổ của con vịt trời "Cho mày trễ này, cho mày trễ này" sau đó bẻ rắc rắc gãy.

      Nhờ cơn ác mộng này mà Thành Hạ đến đầu tiên, nhìn kỹ, con vịt trời vẫn còn, bị bẻ đầu, lúc này mới yên lòng lại, thầy Vương thấy thái độ của tốt nên lúc này chuyện với sắc mặt cũng tốt hơn chút, trong lòng Thành Hạ sớm suy nghĩ về hoa cỏ nơi đây, lúc này dĩ nhiên là tùy cơ ứng biến, liền khen hoa cỏ ở đây như hoa tiên cỏ tiên bên dải Ngân Hà.

      ‘Ông chú’ Vương rất phấn chấn, Thành Hạ cũng vui, thuận tiện định ôm chậu hoa, ‘ông chú’ Vương vui
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      CHƯƠNG 16
      Editor: Cogau

      Loại ‘ướt người’ của Thành Hạ làm cho Chu Nhược Nhược rất khó hiểu, vòng quanh nghiên cứu hồi: "Chẳng lẽ, ở phía dưới, lúc trời mưa: đầu tiên là gió Nam, sau đó lại gió Bắc? Ông trời rất có kỹ thuật đấy nha."

      "Trời mưa." Lâm Lâm mới vừa vào cửa tiếp lời, nhìn thấy Thành Hạ khom người tìm quần áo, như phát vùng đất mới, lại kéo Thành Hạ xem xét hồi nữa.

      "Có gian tình, nhất định là có gian tình! Đây là chứng cứ phạm tội của trò đùa nước uyên ương để lại!" Lâm Lâm : "Nhìn , nước ở trước ngực hình dạng khác thường, có lẽ là trong lúc chơi đùa tình cờ hắt lên, nhưng sau lưng ngay ngắn chỉnh tề . . . . . . ép lên gì đó . . . Ừ, nhất định là có gian tình, mau thành khai báo ."

      "Thành Hạ, tớ nhớ là hôm nay cậu lao động công ích ở nhà kính trồng hoa mà?" Chu Nhược Nhược hỏi.

      Sau đó Lâm Lâm gào lên tiếng: "A a a a, Tiếu ‘đẹp trai’! Tớ hai người các cậu có gì đó đúng, nhìn , nhìn , ‘chuyện lớn’ rồi. . . . . ."

      Trí tưởng tượng phong phú làm cho người ta theo kịp chỉ có phục sát đất thôi.

      "Muốn chuyện lớn cũng phải tìm chỗ kín đáo chứ, mười mấy hai mươi con mắt nhìn, trước kia chỉ biết là cậu suy nghĩ đen tối, ngờ mấy ngày gặp Lâm ‘bà tám’ cậu lại quá tiến bộ, bội phục! Vì thời tiết nóng nực, con bọn tớ học theo Lễ té nước chơi đùa chút, qua miệng cậu lại biến thành chuyện xấu xa, làm người ta tức lộn ruột mà!" Thành Hạ vừa , vừa tìm quần áo để thay.

      Lâm Lâm liếc nhìn , còn Chu Nhược Nhược cũng đẩy mắt kính, chống cằm nhìn : " như vậy, là té nước . . . . . ."

      "Chính là té nước mà!" Thành Hạ , ừ, hô hấp thông, thể để cho người ta thấy mình chột dạ.

      "Đồng chí bạn, đừng quá kích động chứ?" Lâm Lâm vỗ bả vai : "Té nước. . . . . . mà thôi, đừng kích động, , ăn."

      "Lao động cả ngày toàn thân đều hôi hám, tớ tắm trước, các cậu mua về giùm tớ nhé." Thành Hạ vội vàng bưng chậu .

      Còn lại hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó yên lặng gật đầu.

      "Có gian tình!"

      "Tiếu Thanh!"

      lúc lâu sau, Tiếu Thanh gửi tin nhắn: "Này Nhóc, cậu giận hả?"

      "Nghỉ chơi học kỳ." Thành Hạ trả lời.

      "Vì sao cậu lại tức giận? Chúng ta phải là bạn thân sao? Bạn thân ôm cái được à?"

      "Nghỉ chơi năm học." Ôm cũng cần phải biết, ở đâu ôm được ở đâu chứ.

      "Cậu khó tính, phải chỉ ôm cái thôi sao? Ngày mai cho cậu ôm lại là được chứ gì?"

      Thành Hạ mới vừa bấm ra hai chữ "nghỉ chơi" điện thoại vang lên, là Tiếu Thanh, tắt máy rồi lại bấm tin nhắn, điện thoại ký túc xá lại vang lên, Chu Nhược Nhược ngồi trước máy vi tính cũng quay đầu lại: "Aizz, con nít . . . . . ."

      Vì ra vẻ mình lo lắng, Thành Hạ lẻn nghe điện thoại – nhưng khi nghe điện thoại lại nhấn tắt ngay, vẫn cầm ống nghe làm bộ như dáng vẻ gọi điện thoại mà thôi.

      Giả vờ mới vừa gián đoạn, định cằn nhằn mấy câu điện thoại di động lại kêu, Thành Hạ thuận thế liền cúp điện thoại bàn.

      Tên Tiếu Thanh này đúng là khó dây dưa, khẽ cắn răng nhận máy: "Tiếu ‘đẹp trai’, chuyện gì vậy?"

      "Chuyện gì á? Cậu hỏi tớ ‘chuyện gì’? Tớ còn hiểu ra sao đấy." Tiếu Thanh hình như có chút tức giận.

      "A, có gì. Cậu hỏi khoa Sinh à, tớ cũng biết, nhưng mà bộ dáng xinh đẹp, tính tình tốt hơn Lý Viện nhiều, chung cậu
      [​IMG]

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      CHƯƠNG 17
      Editor: Cogau

      Lại , nữ sinh hại Thành Hạ ở Nhà vệ sinh lần đó, tới học kỳ sau năm thứ hai đại học ở trong Ký túc xá của trường nữa, theo như ấy với Thành Hạ, ấy chịu nổi thanh nơi đây, phòng bốn người như vậy, từ lúc học Đại học ấy có cảm giác ngon giấc, mặc dù Thành Hạ cảm thấy hơi quá cường điệu, nhưng thể chất mỗi người khác nhau nên thể gì.

      Bởi vì trọ ở KTX nữa, cộng thêm "thân thể hay khó chịu" thỉnh thoảng học, nên thường xuyên mượn bài vở của Thành Hạ để chép, thường qua lại, so với bạn bè cùng lớp quan hệ với Thành Hạ thân thiết hơn nhiều.

      Vào ngày tháng Sáu, thời tiết vẫn nóng bức, Thành Hạ đến gần phòng học suýt nữa bị hơi nóng cuốn ra, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu nữ sinh kia tới, từ trong túi xách xinh đẹp thời thượng lấy ra tấm Thiệp mời càng xinh xắn hơn, dặn nhất định phải tới, sau đó lại lướt .

      Mở ra xem, lại là tiếng :

      Party’s Invition

      Vivian Jiang

      Request the pleasure of Ivy Sheng

      Company at the birthday party

      Thời gian là năm ngày sau đó, địa chỉ là, Thành Hạ tưởng mắt mình bị hoa nên để sát lại nhìn, OMG, ràng là khu biệt thự nổi tiếng Hà Nhĩ Hoa kiều ở trung tâm thành phố cách đó xa, đúng, phải biệt thự, mà là biệt thự cổ lớn, của Quý tộc chân chính ở thành phố S.

      chủ ý mà vẫn quen biết tiểu thư Quý tộc ư, lắc đầu cái, đúng là số … chó trong thần thoại.

      muốn , rất muốn . Có thể đoán được những người tụ tập hôm đó đều là khách quý: uyên bác, tai to mặt lớn, quen biết rộng rãi, còn sao – con chó Bắc Kinh, hàng nội địa chính cống, dù có cải trang thế nào cũng thể làm mất dáng người nhắn cùng cái mũi tròn tròn được, dù có “rưng rưng’ cũng cùng tần số - ngôn ngữ hợp.

      Hạ quyết tâm bỏ thiệp mời vào trong túi xách.

      ngờ, buổi chiều ngày thứ năm ở lớp, Tưởng Úy tự mình “giá lâm” vừa vặn đợi được , buổi tối nhất định phải tới, bạn bè của ấy nhiều lắm rất hi vọng tham dự, … v . . v, xem ra Thành Hạ trốn cũng được, nên nghĩ phải mua quà tặng để lát mang tặng.

      Trước khi trời tối Thành Hạ vào siêu thị, sau khi trời tối Thành Hạ ra khỏi siêu thị, giơ lên túi quà được gói đẹp, được rồi, ra dự tính mua quà tặng gì to tát cho Tưởng Úy, chỉ chọn chiếc kim cài áo đẹp mắt cho ấy.

      Lên xe tới đó, đoạn, sao mới vừa rồi ở xe lại nhìn thấy địa chỉ số 501!?

      Xuống xe lại đoạn nữa, ôi, con đường này xe qua lại nhiều nhưng lại có mấy người qua lại, vừa vừa nhìn những số nhà dễ thấy, chờ xem, đến số 590, Thành Hạ lau mồ hôi trán, trời ơi, có khi còn rất xa.

      Ai ngờ, tòa nhà lớn gần đó với Bảng số điện tử màu đỏ đột nhiên lên số "501", tuy nhiên cửa sắt lại khóa chặt, nhưng bên trong vẫn có tiếng nhạc du dương và tiếng tiếng cười truyền ra.

      Vậy nhất định chính là nhà của Tưởng Úy rồi, nếu nhà ai có việc gì mà buổi tối lại đông người, náo nhiệt như thế chứ.

      Ấn chuông cửa, người ở bên trong hình như chần chừ lúc nhưng mà vẫn mở cửa, người đàn ông mặc âu phục màu đen chào đón ở cửa: "Chào , xin hỏi có mang theo thiệp mời ?" Vừa chuyện, ánh mắt quét lượt, có lẽ là ngạc nhiên về trang phục của .

      Thành Hạ nghi ngờ, tham gia tiệc sinh nhật mà thôi còn phải mang thiệp mời nữa . . . . . . Mặc dù có chút thoải mái, nhưng tới cửa là khách, khách tùy chủ tiện, từ trong túi lấy thiệp mời ra đưa cho ta, người đàn ông cười liếc nhìn thuận tay đem thiệp mời bỏ vào trong hộp bên cạnh rồi làm dáng vẻ "Xin mời".

      Loại biệt thự cổ này, Thành Hạ mới chỉ xem qua ở trong TV mà thôi, vào mới phát , đúng là hữu tình, hơn nữa còn rất tráng lệ, cuối cùng Thành Hạ cũng cảm nhận được cảm giác của bé lọ lem lúc vào Hoàng cung tham gia dạ hội năm đó.

      Thành Hạ vừa tìm kiến bóng dáng của Tưởng Úy vừa đánh giá nam nữ ở đây, nam có gì đáng xem, cũng âu phục thắt cà vạt mà sợ nóng, các đều là dạ phục, sắc màu rực rỡ lộ đầy vẻ lạ ‘đua nhau khoe sắc’, khó trách vừa rồi người ở cửa nhìn với ánh mắt kỳ quái, bộ dạng này của cũng có dáng vẻ của nhân viên phục vụ chính thức tới lui nữa.

      xúc động! Đúng là kiểu tiệc sinh nhật chân chính, vẫn nên để quà tặng xuống rồi ‘lượn’ thôi.

      Nhưng ‘lượn’ sao - lặng lẽ nuốt nước miếng, hình như có rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa quà còn chưa tặng cho Tưởng Úy đấy, coi như tự mình tặng tận tay ấy ít nhất trước tiên cũng cần phải tìm "Nơi để quà tặng" chứ.

      Phòng rất lớn, giống như mê cung vậy, Thành Hạ chạy vòng rộng phía ngoài vẫn thấy Tưởng Úy đâu, có lẽ chủ nhân bữa tiệc sinh nhật vẫn còn trang điểm, trước tiên nên tìm nơi để ngồi , chờ Tưởng Úy tới rồi tính.

      Mặc dù, thức ăn quyến rũ tham ăn của , nhưng bàn kia bên trừ nhân viên phục vụ chẳng có người khách nào mà ăn rồi nuốt liên tục cả, nuốt ngụm nước bọt, cố gắng chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, nếu có lỗi với hao phí nhiệt lượng của mình lúc tìm 11 đường mới đến được đây.

      Ngồi chưa tới năm phút đồng hồ, có người đàn ông mang giày Tây tới, Thành Hạ nhìn thẳng ta. Chẳng lẽ muốn thu dọn sân bãi? Hay là muốn xác nhận thân phận lần nữa?

      Nào ngờ người đàn ông rất là lễ phép, cười với : " , Tưởng tiên sinh và Trần tiên sinh muốn gặp lần, xin hỏi muốn gặp ai?"

      Thành Hạ chỉ vào mũi mình: "Tôi á? xác định sao?"

      Người đàn ông vẫn hơi cười: " sai, chính là ."

      Mặc dù Tưởng Úy là bạn học của , nhưng
      [​IMG]

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      CHƯƠNG 18
      Editor: Cogau

      "Thế nào? quen à?" Giang Nam Đồng cúi đầu nhìn quần áo của mình chút: "Trước lúc , còn ngắm nghía, cảm thấy rất đẹp trai còn có vẻ trẻ trung đấy. . . . . ."

      Thành Hạ cười: "Trẻ trung, rất trẻ trung."

      So với ‘cụ khốt’ vừa rồi tốt hơn nhiều.

      Giang Nam Đồng ngẩng đầu nhìn bảng số nhà điện tử: "Có phải em bị số nhà kia che mắt ?"

      " đến đây vẫn còn tức, biệt thự hoành tráng thế sao sửa Bảng số nhà chứ?" Thành Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ coi thường: "Có lẽ tới nhà Tưởng Úy trễ, may mà quà của em còn chưa bỏ ra ngoài đấy."

      "Số 501 cũng xa, mấy phút là đến, mà em cũng cố ý, Tưởng Úy hiểu thôi." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ ngẩng đầu: "Làm sao biết đấy là nhà Tưởng Úy?"

      "Vậy em cho rằng chuyện sinh nhật ấy chỉ có em biết à?" Giang Nam Đồng cười: " đám nhóc náo nhiệt hợp, mang quà đến là tốt rồi."

      "A, còn tặng quà nữa à." Thành Hạ . Rất đáng hoan nghênh nha.

      "Ừ, định tặng, nhưng có cách nào!" Giang Nam Đồng . Ai bảo nhà và nhà Tưởng Úy quan hệ thân thiết như vậy.

      A, ra là phải chủ động.

      " dạo phố gần đây à?" Thành Hạ nhìn cây ngô đồng lớn che căn biệt thự: "Người học kiến trúc cũng nên tới đây xem chút, đúng là nơi thích hợp để ở, chắc hẳn rất vừa lòng."

      Giang Nam Đồng im lặng, mặc đồ ở nhà như vậy, hơn nữa lại lấy tốc độ của gió xuất trước mặt , lại cho là buổi tối có việc gì dạo phố ở đây à.

      Nhìn thông minh. . . . . . Nhìn lại chút, Thành Hạ ngẩng đầu nghiên cứu tòa biệt thự phong cách bất đồng.

      Đại khái, khi người ta quá tập trung vào chuyện nghĩ đến chuyện khác ? Giang Nam Đồng nghĩ như vậy, thôi, biết biết , sau này với . Vì vậy, lại chuyển đề tài đến tiệc sinh nhật "Kỳ quái".

      "Nãy em mới vừa nửa câu, cuối cùng tiệc sinh nhật sao lại tên kỳ quái vậy?" Giang Nam Đồng hỏi.

      đến đây, Thành Hạ nhìn hai bên chút sau đó tiếng lại: "Em cảm thấy giống như là ĐÊM TÌNH PARTY vậy." Có bữa tiệc sinh nhật nào mà tỉ lệ nam và nữ lại cân đối như vậy, đặc biệt nữa là nam nữ lại ngồi chung chỗ xì xào bàn tán, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi Thành Hạ có chút bốc hỏa, ông trời ơi, thiệt thòi cho Giang Nam Đồng, thiệt thòi cho mới vừa rồi uống đồ uống, thiệt thòi cho ăn gì đó, nhưng ai mà biết bên trong có bùa mê thuốc lú gì hay .

      Giang Nam Đồng rất trấn tĩnh: "Tại sao?"

      Thành Hạ ra nghi ngờ của , Giang Nam Đồng nghe cũng lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng gật đầu , nghe xong mới : "Trái Đất, em biết gần đây thành phố S rất phổ biến kiểu xem mắt sao?"

      Xem mắt?

      "Cái kiểu tổ chức xem mắt cả vạn người trong công viên ấy à? Hay là nơi môi giới hôn nhân, ủy thác hôn nhân?" Thành Hạ hỏi.

      Giang Nam Đồng lắc đầu cái: " phải, loại xem mắt này về cơ bản người đàn ông xem mắt đều là người giàu có thành đạt, bình thường quá bận rộn có thời gian chuyện đương, cho nên mới có kiểu xem mắt này."

      Cuộc xem mắt của những người giàu có, khó trách vừa nãy từng người từng người đều này ‘dáng chó hình người’ mang giày Tây đấy.

      " có thời gian tìm vợ nhưng lại có thời gian bao nuôi trẻ nha." Thành Hạ giọng điệu cực kỳ khinh thường, nghĩ đến ‘cụ khốt’ Tưởng vừa rồi này đột nhiên cảm thấy giống như nuốt phải con ruồi vậy, giờ mới hiểu được ý tứ lời của ‘cụ khốt’, ôi trời ơi, cho tuổi vô cùng tham tiền chỉ vì tiền thôi sao, lạnh đến buồn nôn!

      "Run cái gì? Lạnh à?" Giang Nam Đồng hỏi.

      "Vừa rồi có ông kỳ cục chuyện với em, còn hỏi tuổi và cách nhìn về hôn nhân của em nữa." Thành Hạ , mắt nhìn phía trước, híc, bị lão lưu manh đùa giỡn rồi.

      Nhìn vẻ mặt tức giận của , Giang Nam Đồng cười: "Ông kỳ cục á? Khoảng bao nhiêu?"

      "Chừng ba mươi thôi." Thành Hạ .

      " cũng gần 30 vậy." Giang Nam Đồng .

      ", so với ông đó nhìn trẻ tuổi hơn, trông ta giống như là ‘bông hoa tàn rụng dưới đất trong vạn bông hoa’ vậy." Thành Hạ .

      "Còn sao?" Giang Nam Đồng hỏi.

      " à, là ‘bông hoa ngát hương trong vạn bông hoa’." Thành Hạ nhìn qua Giang Nam Đồng khẽ nhếch khóe miệng lên, bổ sung thêm câu: "Dĩ nhiên, đây chỉ là nhận định chủ quan của em thôi, triết học cho chúng ta biết, bình thường nên dựa vào chủ nghĩa duy tâm, đồng chí Mác dạy chúng ta phải kiên quyết theo con đường chủ nghĩa duy vật."

      " ra , lúc ngang qua bụi hoa cũng đường vòng." Giang Nam Đồng . Cái này, Trái Đất. . . . . .

      "Tại sao?" Thành Hạ hỏi.

      " bị dị ứng với phấn hoa." Giang Nam Đồng , sau đó lại hỏi: " có thể coi là vừa rồi em khen ?"

      "Đúng là khen mà, đấy, đùa đâu, trông so với ông đó trẻ tuổi, lịch , lễ độ, có văn hóa có học thức, ngăn nắp, sạch , nhàng. . . . . ." Thành Hạ nghĩ tới từ để hình dung.

      "Đúng, hàng ngày đều dùng sữa tắm Lục Thần để tắm, nên đặc biệt sạch , nhàng khoan khoái!" Giang Nam Đồng , vẻ nghiêm chỉnh.

      Lại nữa rồi, đúng là hài hước ngầm.

      Vừa vừa chuyện nên đến số 501, Thành Hạ dừng bước: "Xong rồi, Thiệp mời em quên lấy lại, hay là, em về trước, hôm nào tặng quà cho Tưởng Úy sau vậy."

      Xoay người định bị Giang Nam Đồng kéo tay lại: "Vậy có thành ý, , với em, cũng mới qua đó lâu có lẽ họ vẫn nhận ra ."

      Thành Hạ khó xử nhìn , lúc này mới : "Em là sợ cùng với em, chuyện này, khi trai chưa vợ chưa chồng cùng xuất dễ dẫn đến nghi ngờ, ‘tình ngay lý gian’. Tin này mà truyền tốt đối với danh dự của đâu."

      Có lẽ là thời tiết quá nóng, toàn thân Giang Nam Đồng chợt có cảm giác bất lực.

      "Cây ngay sợ chết đứng." Giang Nam Đồng , huống chi tình ngay lý gian có gì tốt, dù sao cũng là trai chưa vợ chưa chồng mà.

      Nhớ tới mình từng hùng hồn với Lâm Lâm là "Cây ngay sợ chết đứng" Thành Hạ khẽ cắn răng: "Vậy nhất định phải là trong lúc dạo phố vô tình gặp em
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 19
      Editor: Cogau

      Tháng Sáu rồi đến tháng Bảy, nhanh , đến tháng Bảy là lại sắp được nghỉ rồi, công việc của mẹ Thành chuyển xong, tháng Sáu trở về thành phố H rồi, bây giờ chờ về.

      Lâm Phóng khó mà được nghỉ ngày, giờ chuyện phiếm với Thành Hạ ở mạng, Nhà tư tưởng Chu Nhược Nhược rửa mặt xong rồi thấy Thành Hạ cười với máy tính, liền vỗ bả vai cái: "Dè dặt chút!"

      Hình cái đầu QQ lại chợt lên, mở ra xem là từ nhóm 0302 ngành kiến trúc, tên là "Hành lý", trong hộp thoại có con chim cánh cụt nhảy nhảy!

      Nhìn thấy cái tên này Thành Hạ nghĩ tới Giang Nam Đồng, nhưng ở trong nhóm Giang Nam Đồng thường bị các nữ sinh nhắm tới để trêu ghẹo.

      "Who?"

      "Đoán ra sao? Tên chính xác, ràng như vậy còn đoán ra?" Phía sau là cái đầu mang theo đầy dấu hỏi phía .

      "A! phải là Sao Mộc . . . "

      "Hừ! Ta là người làm việc bí mật, chuyên bắt người xấu ta trong nhóm" Thêm cái đầu lè lưỡi ra nữa.

      "A, vậy ngươi từ từ bắt . Ta chưa xấu gì ngươi cả!" Thành Hạ , còn tặng thêm cái mặt quỷ.

      "Qua quan sát, thấy ngươi là đồng chí tương đối có thể tin tưởng được, cho nên, trong tổ chức chuẩn bị phát triển ngươi vào Đảng." Kèm theo khuôn mặt cười gian.

      "Nhưng. . . . . . vào Đảng gì vậy?" thích theo phái dân chủ.

      "Đương nhiên là Đảng bí mật, làm công việc điều tra bí mật, kịp thời báo cáo những hành động, tư tưởng mỗi người ở trong khu vực của mình." Kèm thêm người chống nạnh vẻ mặt cười to.

      " đúng ra là đặc vụ? Hay là Hán gian?" Mắt lé.

      Nhân phẩm tốt như vậy, làm sao lại làm đặc vụ bán các đồng chí đây. ra , cảm thấy công việc này thích hợp với Lâm Lâm hơn, khẳng định hoàn thành nhiệm vụ 120% cách mỹ mãn, có lẽ còn xuất thêm tới khoảng 20 tội danh.

      " đùa thôi, tìm em là có chuyện khác." Giang Nam Đồng .

      "Chuyện gì?" Tìm có thể có chuyện gì chứ, cũng phải là Thành viên Hội Sinh viên, cũng phải là Ban cán , chỉ là dân thường mà thôi.

      " thấy có phải Trái Đất em nên mời Sao Mộc ăn bữa cơm !" Giang Nam Đồng chuyện rất thẳng thắn.

      Ngón tay Thành Hạ ở bàn phím biết gõ từ gì. . . . . .

      "Cái này, là hối lộ công tác công khai sao!!" Cuối cùng, Thành Hạ cũng gõ ra mấy chữ.

      "Là giúp ai trông coi hành lý vậy? Là giúp ai tay lấy sách vậy? Là ai hung hăng đạp phát vậy? Là ai sắp ngã mà được ‘ hùng cứu mỹ nhân’ vậy? Là ai đưa em lạc đường tìm được phương hướng đây? Là ai ở xe buýt làm tay vịn cho em vậy?" Hành lý gõ ra loạt câu.

      "Bọn chịu trách nhiệm tiếp đón, trông coi hành lý giúp phải nhiệm vụ sao? Giúp tay lấy sách phải là người làm ‘đàn đàn chị’ nên làm sao? Còn việc đạp phát, phải em cố ý, người biết có tội . . . . . ." Thành Hạ gõ ra loạt hàng chữ, càng gõ càng cảm thấy chưa đủ, sau khi gửi đoạn này lại gõ câu: "Này, nếu như cố ý ‘giết người’ em có thể suy nghĩ chút!"

      "Thế cứ quyết định như vậy ! Ha ha, Chủ nhật luôn nhé." Hành lý gửi thêm khuôn mặt tươi cười.

      "Giới hạn là 150 nghìn!" Thành Hạ gửi quả đấm.

      "Ừ, được! Trái Đất, học bài , thầy Trịnh là người đứng đầu trong ‘Tứ Đại sát thủ’ nổi tiếng trong Khoa đấy." Hành lý giục học bài.

      "Ừ." Gửi thêm hình mặt ủ mày ê, bài môn chuyên ngành này đáng ghét!

      Chủ Nhật ư, ngày mai cũng là thứ Sáu rồi. Đúng là xui xẻo mà, sắp nghỉ rồi mà hầu bao của lại bị rút đến cạn kiệt.

      Con người mà, lúc nhàn rỗi nhàn rỗi vô cùng, còn khi có chuyện ví như hẹn hò mời mọc lại từ khắp tới tìm tới, hành trình Chủ Nhật mới vừa thiết lập xong, ngay lập tức lại có người đến tìm nữa.

      Ông Tiếu gửi tin nhắn Chủ nhật cùng ăn cơm, nam tử hán vẫn muốn gặp chút.

      "Muốn gặp là gặp sao? Phí lên sàn diễn trả bao nhiêu?" Thành Hạ trả lời lại.

      Điện thoại của Tiếu Thanh liền gọi tới: "Thế cậu muốn bao nhiêu?"

      "Bao nhiêu cũng được, ‘bản nương’ cuối tuần này có hẹn rồi, rất bận rộn." Thành Hạ .

      "Hẹn ai vậy?" Tiếu Thanh hỏi.

      "Căn cứ vào điều khoản giữ bí mật, thể tiết lộ." Thành Hạ , vừa định để cho cậu ta tìm Phương Ngu , nhưng nghĩ lại, hay, nên thôi.

      " phải hai ngày cậu đều có việc chứ? Chiều hoặc tối đều được mà?" Tiếu Thanh hỏi.

      "Này, trước, đừng hy vọng tớ bỏ đồng, tiền xe cũng đừng mơ!" Thành Hạ .

      "Dài dòng cái gì, nhanh lên chút, lúc nào được?" Tiếu Thanh hỏi.

      Thành Hạ bảo cậu ta chờ xác nhận với thư ký , Tiếu Thanh cười cúp điện thoại.

      Gọi chim cánh cụt "Hành lý", nhưng đáng tiếc, số điện thoại của lại có. Cũng may, trong điện thoại của lại có số điện thoại của "Sao Mộc".

      Gửi tin nhắn "Sao Mộc, em hỏi chút, Chủ nhật khi nào?"

      Trong chốc lát tin nhắn được gửi lại: "Tối thứ bảy , ban ngày có việc, đến lúc đó liên lạc lại em."

      "OK!" Thành Hạ gửi tin nhắn lại, sau đó hẹn Tiếu Thanh chiều chủ nhật, bởi vì ban ngày quá nóng muốn đâu.

      "Ờ, quả là cậu rất bận nhỉ!" Tiếu Thanh nhắn lại, rất vẻ coi thường.

      "Cũng bận lắm, so với Đại biểu Quốc hội còn thua xa." Thành Hạ nhắn lại.

      Sáng Thứ Bảy muốn ngủ bù, nhưng nghĩ tới ánh mắt sắc bén dưới cặp mắt kính của thầy Trịnh Thành Hạ vẫn bật dậy chuẩn bị thư viện đọc sách.

      Đến ba giờ chiều Thành Hạ chống cằm say sưa đọc sách điện thoại trong túi rung lên hai chữ "Sao Mộc" to.

      Thời gian hẹn là năm giờ rưỡi ở cổng trường, tệ, Giang Nam Đồng - Sao Mộc so với Tiếu Thanh kia nhân từ hơn nhiều, ‘mạnh tay’ với , nhưng nếu ăn uống xung quanh trường 150 nghìn có vẻ thiếu.

      Năm giờ hai mươi lăm phút Thành Hạ ra cổng trường, ánh trời chiều lúc này vẫn rọi đến chói mắt, nhất là ánh mặt trời phản chiếu từ dãy núi phía trước.

      Năm giờ 28 phút, chiếc Buick dừng ở trước mặt , Thành Hạ tránh sang bên, trong lòng còn buồn bực, đứng ở lối dành cho người bộ rồi mà sao còn có người còn cản đường chứ?

      Cửa xe mở, Giang Nam Đồng xuống xe: "Chờ lâu rồi sao?"

      Nhìn đồng hồ: " có, mới ba phút thôi."

      Trong lòng thầm suy nghĩ, bây giờ Trợ giảng Đại học cũng Buick rồi, đúng là quá tụt hậu, cho là Giảng viên đại học đều xe đạp chứ.

      Lên xe rồi, Thành Hạ nhịn hồi lâu nhưng vẫn hỏi: "Sao Mộc, xe này là của à?"

      Giang Nam Đồng cười: "Tại sao lại hỏi thế?"

      "Em cho là giảng viên đại học đều rất nghèo khó, đều xe đạp chứ." Thành Hạ .

      "Ừ, thực tế là, xe này quả phải của , của thầy Đới, ông ấy tiếp khách lái được xe, lát đón ông ấy." Giang Nam Đồng .

      "Viện trưởng Đới à? Quan hệ thầy trò nhà khá tốt nhỉ!" Thành Hạ .

      "Muốn ăn gì?" Giang Nam Đồng hỏi, đối với quan hệ với Viện trưởng, có hứng thú gì.

      "Muốn ăn gì à. . . . . . em , em mang hết tiền theo, tất cả có 1.507.000 thôi, trong đó có 900 nghìn là tiền ăn đến ngày phải nộp, cách khác. . . . . ." Thành Hạ còn chưa xong bị cắt ngang.

      "Cuộc sống hàng ngày sao lại thảm như vậy? Nếu , như vậy , bữa này mời em, chờ tới học kỳ sau có tiền em lại mời ." Giang Nam Đồng .

      "Dự định 150 nghìn vẫn phải có." Thành Hạ .

      "Ngộ nhỡ 150 nghìn đủ sao?" Giọng Giang Nam Đồng mang theo nụ cười.

      "Vậy đến chỗ 150 nghìn đủ ." Thành Hạ .

      "Nếu , như vậy , dù sao lát nữa cũng đón ông chủ Đới, hay là chúng ta. . . . . ."

      "Lấy về!" Thành Hạ .

      Giang Nam Đồng nghiêng đầu nhìn , gật đầu sâu tỏ vẻ đồng ý: " cũng cảm thấy phương pháp này tốt, chỉ là, dùng đồ ăn dư mời có phải có chút thành ý hay ?"

      "Ha ha, đùa thôi, hay là chúng ta ăn đồ ăn nhanh? Đây coi như là ăn đồ ngoại, quan trọng là chi phí khá ổn." Thành Hạ , ăn no lúc về mua thêm hai cái bánh bao ăn.

      "Được!" Giang Nam Đồng gật đầu.

      KFC ở thành phố S có rất nhiều, lái xe bao xa liền nhìn thấy tiệm, Giang Nam Đồng đậu xe, Thành Hạ chạy vào chọn đồ ăn, hai phần đồ ăn, suy nghĩ chút lại muốn thêm cái Hamburger, có thể ăn hai cái, Giang Nam Đồng là người đàn ông to cao như vậy đương nhiên cũng phải thế.

      Tìm được chỗ ngồi, đợi lát Giang Nam Đồng mới tới, nhìn đồ ăn bày bàn còn khen ngợi: "Ngửi rất thơm, vừa đúng lúc đói bụng."

      "Thầy Giang kính mến, cũng đừng mỉa mai em chứ." Thành Hạ .

      " có, mà." Giang Nam Đồng rửa tay quay lại: " ra rất thích ăn món này, chẳng qua thấy đều là giới trẻ nên cũng hơi ngại."

      "Thầy Giang mới chỉ 26 xuân xanh thôi, nếu ấn định là 40 tuổi mới có thể ổn định nghiệp tính toán xem, tại cũng tương đương với mới lên lớp 10 PTTH mà thôi." Thành Hạ .

      "Vậy phải em vẫn còn mẫu giáo sao?" Giang Nam Đồng .

      " phải vậy, chưa từng nghe qua ‘trai 30 tuổi xuân, 30 tuổi toan về già’ sao? Như vậy đổi lại, so với , em còn lớn hơn đấy." Thành Hạ giơ Hamburger lên, .

      "À? sao! Thành Hạ, vậy sau này em đừng gọi ‘thầy’ hay ‘Học Trưởng’ nữa, em lớn hơn mà, xin lỗi, về sau gọi tên thôi." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ bị Hamburger làm nghẹn: "Đùa sao, thỉnh thoảng, ‘tôn sư trọng đạo’ vẫn phải gọi là . . . . ."

      "Chuyện này à, giảng viên cũng chỉ là giải thích nghi vấn mà thôi. bài cũng chưa giảng, mặt khác, việc trợ giảng này phải việc chính của , cũng chỉ là tạm thời thay thế người khác, cho nên, chưa được gọi là thầy!" Giang Nam Đồng .

      "Tiến sĩ Giang, miệng dẻo!" Thành Hạ .

      "Ôi, cách gọi ‘Tiến sĩ’ này thực như kẻ lừa đảo trong chương trình ‘Chuyện đêm khuya’ vậy." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ bị sặc cola: " , trai, dung mạo đặc biệt chính nhân quân tử, tuyệt đối giống như cái nghề của người trong chương trình đó đâu."

      " trai à? Ừ, cách gọi này tệ, gọi là Giang hay là trai Giang đây?" Giang Nam Đồng hỏi.

      trai Giang? Mồ hôi đổ như thác!

      "Sao Mộc!" Thành Hạ , đầu tiến sĩ quả nhiên có khác biệt với khoa Chính quy như đây .

      "Trái Đất!" Giang Nam Đồng cười với : "Đồng chí, ra vẫn là ám hiệu quy củ như ban đầu kia."

      "Đồng chí, là người tổ chức cử tới để làm phong phú thêm đời sống sinh hoạt của bọn em hả?" Thành Hạ cười hỏi, sửa lại, trước kia thấy Giang Nam Đồng có vẻ lịch quân tử, bây giờ nhìn lại giống như hẳn vậy.

      "Nếu như em để ý, có thể coi là ‘đồ trang sức’ trong cuộc sống, đồ trang sức, làm cho cuộc sống càng tươi đẹp hơn!" Giang Nam Đồng nghiêm trang .

      "Sao Mộc, tài đấy." Thành Hạ .

      "A, sao? cũng cảm thấy như vậy." Giang Nam Đồng.

      "Có thể khiêm tốn chút ?" Thành Hạ vô cùng thành khẩn.

      Giang Nam Đồng giương mắt nhìn rồi lại cầm lên chiếc Hamburger thứ hai cắn cái: " muốn khiêm tốn, nhất định em lại cảm thấy là giả bộ."

      Ôi, có vẻ như cũng có chút đạo lý nhỉ.

      Thành Hạ hôm nay ăn rất chậm, nhai kỹ no lâu, nhưng khi nhìn thấy Giang Nam Đồng chỉ vài miếng giải quyết xong chiếc Hamburger thứ hai thầm nuốt nước miếng, nếu như lần trước chơi chuyến đó bây giờ có thể ăn ba cái Hamburger.

      "Giống như em ăn chưa no vậy, Trái Đất." Giang Nam Đồng .

      "A, gần đây em giảm cân." Thành Hạ , lát về mua hai chiếc bánh bao to, uống nước lọc là xong.

      "Ôi, phái nữ gần đây cũng đua nhau giảm cân nhỉ." Giang Nam Đồng .

      Cũng phải là vui lòng giảm cân, mà là sợ cái ví của mình cạn kiệt khó khăn mà thôi.

      CHƯƠNG 20
      Editor: Cogau

      Đẩy cửa ra ngoài, Thành Hạ vẫn còn chút lưu luyến mùi vị của KFC - dĩ nhiên, đây thuần túy chỉ là lưu luyến của người chưa ăn no đối với mùi đồ ăn mà thôi. Vừa ra cửa, điện thoại Giang Nam Đồng kêu lên, nhìn điện thoại cái liền "Hiệu trưởng Đới, nhất định là kêu đón rồi."

      "Ah, vậy , em tự bắt xe về trường là được." Thành Hạ để bụng, vừa vặn là bên cạnh điểm xuống xe buýt có tiệm gỏi chua cay và chè lạnh.

      "Như vậy sao được, em mời ăn, ăn xong rồi lại bỏ mặc em mình để ý à, yên tâm , hiệu trưởng Đới rất bình dị gần gũi." Giang Nam Đồng .

      Được rồi, Thành Hạ thừa nhận có lòng riêng, Lâm Lâm vẫn thường khen ngợi Đới Dịch Quang là người đàn ông có sức quyến rũ, cơ bản là Thần Long thấy đầu mà thấy đuôi, cho nên họ học đại học sắp được nửa thời gian rồi mà mới gặp qua ông ấy lần, đó là ở lễ khai giảng ngày mới nhập học ông xuất với thân phận là trợ lý của Hiệu trưởng, thoáng nhìn từ xa, ông đứng bục với trang phục vest cùng áo sơ mi trắng, thắt cà vạt – chút xấu xí nào.

      "Có thể nhờ Hiệu trưởng Đới ký tên ?" Thành Hạ cười hỏi.

      "Chuyện này . . ." Giang Nam Đồng vừa mở cửa xe cho , vừa : "Nếu em mời ăn cơm nữa cân nhắc giúp em."

      " có cần thích ăn như vậy ?" Thành Hạ bĩu môi. Thôi, sau này để Lâm Lâm tự mình nhờ Hiệu trưởng ký tên , vì chữ ký mà liên lụy đến tiền là đau lòng, để ăn hơn đấy.

      Khởi động xe, Giang Nam Đồng cười: "Ăn , cũng cần giảm cân đâu."

      Để hai hộp màu tím nhạt lên mặt bàn xe, nhận ra được đó là màu sắc của cửa hàng Liên Hồng nổi tiếng ở thành phố S, từng cái bánh ngọt trước mặt nhanh chóng tỏa mùi sữa, mùi chocolate - quá hạn mấy ngày cũng được.

      "Quên, mới vừa rồi thấy có cửa hàng bánh ngọt bên cạnh KFC, hình như nữ sinh bọn em cũng thích ăn, biết em thích ăn vị gì nên mua đại hai loại, em ăn thử chút ." Xe vững vàng bon bon đường.

      "Sao Mộc, sợ ăn no nên để cho mình đường lui à?" Thành Hạ hỏi.

      "Đúng vậy, gấp gáp nên quên giấu . Em được lời rồi, ăn thử xem có ngon ?" Giang Nam Đồng đưa tay phải ra cầm cái bánh ngọt để lên đùi : "Vừa nhìn chính là chưa ăn no, chiếc Hamburger so với thịt nướng mùa đông năm ngoái ít hơn nhiều. ăn với đừng khách sáo, cũng phải biết sức ăn của Trái Đất em đâu, ăn ."

      Cầm bánh ngọt, Thành Hạ suy nghĩ đấu tranh: "Em cảm thấy mưu."

      " thử xem?" Giang Nam Đồng liếc nhìn cái, vẫn hơi cười.

      " muốn dùng hai cái bánh ngọt để đổi lại bữa cơm em mời!" Thành Hạ .

      Giang Nam Đồng lên tiếng.

      "Hai bữa?" Thành Hạ cao giọng.

      "Được, cứ quyết định như vậy !" Giang Nam Đồng cười: "Đây là chính em nha, chưa gì đâu."

      " quá gian trá!" Thành Hạ cầm chiếc bánh ngọt , tay run run: "Tưởng là lấy lại được 3-5 đấu, cuộc sống tốt hơn chút, ai ngờ gặp phải ông thầy gian trá như vậy, số mình sao mà khổ thế."

      "Thay vì than trời khóc đất, nên nghĩ biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn này!" Giang Nam Đồng , lại thể bộ dáng làm gương cho người khác.

      Thành Hạ nhìn chằm chằm hai hộp bánh ngọt, muốn ăn, vẻ luyến tiếc, chỉ ăn vài miếng là hết nhưng đổi lại là bữa cơm đấy.

      Nghiêng đầu ngắm gò má Giang Nam Đồng, Lâm Lâm trong ngoài khoa, nhiều mới lớn đều chọn trúng ‘gốc cây trưởng thành’ ngành kiến trúc này, mấy đó rất hi vọng có được cơ hội ăn tối chung với Giang Nam Đồng, như vậy . . .

      Wow, hai chiếc bánh ngọt này quá đáng giá rồi!

      Im lặng lúc, Thành Hạ nhếch miệng cười, càng cười càng làm cho Giang Nam Đồng ‘rợn tóc gáy’.

      "Sao Mộc, có bạn chưa?" Thành Hạ giương mắt nhìn.

      "Tạm thời có, em có đề nghị gì ?" Giang Nam Đồng hỏi.

      " thích kiểu người thế nào?" Thành Hạ hỏi, ra dáng bà mai.

      "Có mắt duyên." Giang Nam Đồng .

      "Diễn viên hả? Thế này, diễn viên tạm thời được ? Diễn viên chuyên nghiệp rất khó tìm." Thành Hạ than thở.

      Giang Nam Đồng liếc nhìn cái: " phải em chính là diễn viên tạm thời sao?" Kìm nén cười trong lòng, hài hước quả nhiên có lúc rất thú vị.

      " từng thấy bà mai tự giới thiệu mình à?" Thành Hạ . Người này cầu quá cao, trước tiên căn cứ theo tiêu chuẩn diễn viên mang hai chiếc bánh ngọt này ra ngoài bán .

      "Em chưa nghe là, ‘những gì nhìn thấy cũng chưa chắc là những gì nhìn thấy’ sao." Giang Nam Đồng lắc đầu cái: "Các thời nay cũng biết nghĩ cái gì, người ta mời ấy ăn hai cái bánh ngọt ấy cũng có thể nghĩ đến những chuyện đâu."

      " phải hai bữa ăn sao?" Thành Hạ hỏi.

      "A, đây là em nha, chưa gì mà, đúng ?" Giang Nam Đồng .

      Sao cứ cảm thấy như mình bị lừa vậy chứ.

      " đúng ra là em có thể hưởng thụ hai chiếc bánh ngọt này mà cần có bất kỳ trách nhiệm đối với pháp luật, nhân đạo, xã hội công cộng phải ?" Thành Hạ hỏi, có thể phải hỏi cho ràng, giờ mới phát Giang Nam Đồng tâm địa xấu xa.

      "Muốn trách nhiệm xã hội công cộng à, vẫn phải xử lý chuyện sau đó , hộp giấy này tối thiểu cũng phải ném chứ?" Giang Nam Đồng .

      "Cái này thành vấn đề." Thành Hạ vừa bùi ngùi vừa mở hộp bánh ngọt bên cạnh: "Em dễ dàng sao, ăn miếng bánh ngọt mà bất ổn ‘chín cong mười tám quẹo’ đấy."

      "Cho nên, chuyện này giáo dục chúng ta, cơm phải ăn chùa." Giang Nam Đồng cười .

      " phải ăn chùa, là dùng trí." Thành Hạ nuốt bánh ngọt, mùi sữa ngọt ngào, ăn ngon.

      Vừa giải quyết xong cái, rồi bóp dẹp hộp bánh ngọt xong thấy ở phía trước có Nhà hàng lớn nguy nga lộng lẫy, ở trước cửa có người đứng chờ xe, Giang Nam Đồng lái xe tới, dừng lại, Thành Hạ biết đây là Hiệu trưởng Đới trong truyền thuyết xuất , cũng vội theo xuống xe, vừa nghĩ lại thấy đúng, là thân phận gì đây.

      Tạm thời coi như Hiệu trưởng Đới là thầy của thầy , đó chính là sư tổ của .

      Len lén quét mắt vòng, dáng của Hiệu trưởng Đới đúng là có tròn có méo, tinh thần phấn chấn, vẻ mặt hồng hào, điển hình của mẫu người làm khoa học trẻ.

      " này là?" Cuối cùng, Hiệu trưởng Đới cũng chú ý tới cái con tôm này rồi.

      "Chào Hiệu trưởng ạ!" Thành Hạ vội chào hỏi, nghĩ tới nghĩ lui, nên gọi "thầy của thầy" rồi, thứ nhất Đới Dịch Quang nhìn cũng quá trẻ, nhiều lắm là 35, thứ hai là bị nghi ngờ cố ý nịnh hót làm thân.

      "A, Xin chào, bé tên gì vậy?" Đới Dịch Quang giọng trầm ấm, có cảm giác xa cách. Làm chợt có loại cảm giác vinh hạnh được gặp mặt người lãnh đạo quốc gia thân thiết vậy.

      "Thành Hạ ạ."

      "Ồ, tên tệ, bé là bạn của Nam Đồng hả?" Đới Dịch Quang tự mình mở cửa ngồi ghế sau, còn lại hai người cũng trở về vị trí cũ của mình.

      Thành Hạ nhìn về phía Giang Nam Đồng, đây được coi là bạn bè sao?

      "Đương nhiên là bạn rồi, mới vừa rồi Tiểu Hạ mời em ăn cơm đấy." Giang Nam Đồng .

      "Tôi , người trẻ tuổi phải kết giao nhiều bạn vào, cậu thấy , vừa có bạn có người mời ăn cơm rồi, tốt, đúng Tiểu Hạ?" Đới Dịch Quang hỏi.

      ra những người này là thần thánh, là thần bởi vì bạn cách ta quá xa, khi gần bạn phát ta lưu loát cỡ nào, từ nơi thần thánh nào đó nhảy xuống.

      "Tiểu Hạ mời em ăn hai lần rồi, năm ngoái tới thành phố H ấy mời em ăn thịt nướng, lần này mời em ăn đồ ăn tây, em còn chưa mời lại lần nào đấy." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ quẫn trí, thịt nướng là miễn phí, còn bữa ăn tây - trừ KFC, MacDonald ra còn có đồ ăn tây nào giá rẻ như vậy nữa sao? Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diend3nleq4yd0n.com.

      "Cậu đúng rồi, sao lại để phái nữ mời ăn cơm vậy? Về sau khó , nếu là phái nữ mời thỉnh thoảng cậu cũng nên mời lại mới thể hai phần tấm lòng chứ, nếu về sau ai còn mời nữa? Bình thường tôi dạy cậu thế nào?" Đới Dịch Quang .

      Thành Hạ len lén nhéo chân mình, phải nghe nhầm chứ, là thần thánh ở đâu nhập vào Đới Dịch Quang đọc diễn văn.

      "Vâng, thầy dạy bảo em xin ghi nhớ ạ." xong nghiêng đầu nhìn Thành Hạ: "Tiểu Hạ, mấy ngày nữa mời em ăn cơm, đây chính là ý của Hiệu trưởng Đới, em đừng từ chối."

      Thành Hạ gật đầu cái, cuối cùng cũng biết vì sao Giang Nam Đồng như vậy, đều học của Đới Dịch Quang cả. Quả nhiên, thầy giỏi đào tạo ra trò giỏi!

      Xe qua lại đường hơi lộn xộn, nhìn thấy cổng trường gần ngay trước mặt nhưng xe lại chạy vèo cái qua, rồi quẹo vào khu gia đình của Trường Đại học T cách đó hai con hẻm, dừng xe xong đưa chìa khóa cho Đới Dịch Quang, trong tay còn giơ lên hộp bánh ngọt, Giang Nam Đồng kéo Thành Hạ với vẻ hài lòng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanl3q4yd0n.com.

      "Hiệu trưởng Đới rất hay đùa." Giang Nam Đồng .

      nhìn ra, đây phải là loại người thích đùa.

      "’Cao nhân’ đều như vậy, hiểu mà." Thành Hạ .

      "Mau ăn bánh ngọt , lót dạ." Giang Nam Đồng đưa bánh ngọt để vào trong tay .

      " thích ăn nữa rồi." Thành Hạ .

      "Nếu ngại lại mời ăn cơm là được." Giang Nam Đồng .

      Cái gì? nhìn : " thể nào chứ? Em mời ăn hai lần rồi? Gì vậy, là kẻ bịp bợm chuyên lừa dối người khác sao?"

      "Những người khác lừa dối, lại , em đừng thấy vừa nãy Hiệu trưởng Đới mời em, nhưng ra ý chính xác của ông ấy là nếu cuối cùng có người tình nguyện làm chủ mời đương nhiên là phải làm chủ đến cuối! làm việc cùng ông ấy nhiều năm rồi còn có thể biết ý của ông ấy sao?" Giang Nam Đồng .

      " xác định ông ấy đúng là thầy của chứ?" Thành Hạ hỏi.

      "Phát biểu chính thức với bên ngoài đều như vậy." Giang Nam Đồng .

      " xác định là học trò của ông ấy chứ?" Thành Hạ hỏi.

      "Chuyện này, giống như Trái Đất quay quanh Mặt Trời, sờ sờ vậy." Giang Nam Đồng .

      "Hai người đúng là thầy trò cặp trời sinh!" Thành Hạ . Có điều, rất hâm mộ quan hệ thầy – trò hòa hợp như vậy, cảm giác rất ấm áp.

      "Ha ha, tương lai nếu em thi nghiên cứu sinh, chừng có thể hướng dẫn nghiên cứu sinh, đến lúc đó em làm học trò của , chúng ta cũng là đôi trời sinh vậy." Giang Nam Đồng .

      "Tránh làm gương cho đời sau, em nào dám trà trộn vào quan hệ thầy trò nhà ! Vả lại, em thi nghiên cứu sinh, em mới cần nghiên cứu kiến trúc tại, em muốn kiến thiết kiến trúc cho tương lai." Thành Hạ .

      "Vũ Trụ bùng nổ!" Giang Nam Đồng cười .

      đường về trường, hai người tranh luận sâu về vấn đề kiến thiết kiến trúc, cũng chẳng tới quan điểm chung nào.

      CHƯƠNG 21
      Editor: Cogau-***************.com

      Vừa cầm chiếc bánh ngọt vào phòng, Thành Hạ bị ‘đội chó săn’ bao vây nghiêm hình bức cung, cả người Thành Hạ đầy mồ hôi bưng chậu tắm rửa, kết quả là lại gặp người quen hỏi "Thành Hạ, cậu ra ngoài ăn cơm à?" Ban đầu, Thành Hạ còn quanh co cho qua, nhưng bị hỏi quá nhiều Thành Hạ liền cười híp mắt trả lời: "Ôi, tin tức lan nhanh như vậy à? Tớ thấy truyền trực tiếp đấy."

      Nước lạnh dội ào ào lên người, Thành Hạ buồn bã gõ vào cánh cửa bên cạnh: "Aizz, người nổi tiếng cũng là người, sao cho tớ chút gian riêng tư chứ?"

      "Trách ai đây? Cậu là hoa có chủ, còn cua trái liếc phải làm gì, đây thuần túy phải là dựa vào lăng xê để nổi tiếng sao?" Ở bên cạnh, Lâm Lâm .

      "Hứ, bây giờ ngu mà dựa vào lăng xê để nổi tiếng à? Đều có quy tắc ngầm, ai còn quan tâm đến lăng xê. . . . . ." Thành Hạ .

      "Sa đọa!" Lâm Lâm cũng đập cánh cửa: "Này, , ăn với ai vậy."

      "Đồng hương, trai đẹp." Đồng hương Dải Ngân Hà.

      "Có bạn chưa?" Bên cạnh lại hỏi.

      "Cậu cũng là hoa có chủ rồi, còn muốn trái cua phải liếc à? Muốn làm gì?" Thành Hạ hỏi.

      "Dưỡng mắt! À, đúng rồi, có phải tối mai gặp mặt ba bên cùng Tiếu ‘đẹp trai’ và người đẹp Khoa Sinh ? Tớ thấy khó chịu, Tiếu ‘đẹp trai’ nghĩ sao vậy chứ, cậu cũng đâu phải là mẹ cậu ta, cậu ta tìm bạn người trước người sau đều nhất định giới thiệu với cậu." Lâm Lâm .

      "Con mắt tớ tinh." Thành Hạ . phải mẹ cậu ta, mà là vú nuôi của cậu ta - có cơm ăn, cậu ta tìm .

      "Đúng vậy, từ ‘người của cậu’ suy ra có thể thấy rồi. Mà này, cậu và ấy có hay KISS ?" Lâm Lâm hỏi.

      Thành Hạ liếc mắt coi thường: "Ít xấu xa thôi."

      Lau khô qua loa rồi khoác áo ngủ vào, chuồn mất.

      Mới vừa chuồn về phòng, lau qua mấy giọt nước bắn lên sách, điện thoại di động vang lên, có tin nhắn, là "Sao Mộc".

      Sao Mộc: "Về phòng rồi hả?"

      "Rồi, về tới chưa?"

      Sao Mộc: "Tới. Tốt nhất em học bài , buổi tối sợ là phải thức đêm đấy? Aizz, sinh viên đáng thương!"

      "Đừng quên là ai tạo thành cục diện đáng thương của em hôm nay đấy."

      Sao Mộc: "Để thể áy náy chân thành, thi xong mời em ăn."

      "Nghỉ là em về nhà luôn."

      Sao Mộc: "Về thành phố H à?"

      "Đúng! thèm nghe nữa, em phải đọc sách đây, môn này là phiền chết người, thi xong chắc lượng lớn tế bào não chết theo mất."

      Sao Mộc: " việc gì cả, tốc độ tế bào phân chia nhanh hơn so với tốc độ chết, học bài ."

      Sách chưa đọc được hai trang, tên Tiếu Thanh lại gọi điện thoại ngày mai phải , Thành Hạ nghiêng đầu vừa kẹp điện thoại, vừa ăn chiếc bánh ngọt đó: "Ông Tiếu, tế bào não của tôi còn chưa chết hết đâu, đến nỗi mau quên đến mức đó, biết chưa?"

      "Vậy ngày mai mấy giờ gặp?" Tiếu Thanh hỏi.

      "Này ông Tiếu, ông mời ăn cơm, gặp bạn của ông, sao ông lại hỏi tôi?" Thành Hạ cau mày cắn miếng bánh ngọt: "Ngày mai báo cho tôi, đừng sớm quá, nóng lắm, có chuyện gì nữa đừng quấy rầy, tôi cố gắng học bài."

      "OK, ngày mai gặp." Tiếu Thanh cúp điện thoại.

      "Aizz, đúng là tuổi trẻ!" Chu Nhược Nhược trăm năm vẫn câu đổi.

      Ngày hôm sau, Thành Hạ thoi thóp ở phòng thư viện có máy điều hòa khí, đúng lúc Phương Ngu và bạn trai đầu của ấy ở cách đó xa, Thành Hạ suy nghĩ, biết là Tiếu Thanh có mời Phương Ngu cùng ? Nếu , Phương Ngu có suy nghĩ gì đây?

      phiền, so với môn chuyên ngành rách này còn phiền hơn.

      Kết quả, đến buổi chiều có lẽ là muộn hơn ngày hôm qua chút, Phương Ngu đến tìm , cùng ăn với Tiếu Thanh, lúc này tâm tình Thành Hạ mới thả lỏng chút.

      Người đẹp khoa Sinh - Đinh Phương vẫn như lần gặp ở nhà kính trồng hoa ngày đó, vẫn bộ quần áo trắng, tóc dài xõa vai, Tiếu Thanh vẫn Tshirt, cao bồi, giày thể thao, Thành Hạ cũng ăn mặc như lúc ban đầu, lại , bọn họ hôm nay đều cùng mặc T shirt màu trắng, Phương Ngu hôm nay mặc chiếc áo kiểu phù thủy HP, váy màu xanh nước biển nhạt, đeo hai chiếc vòng tai to màu trắng, chân mang đôi giày hở mũi, theo như con mắt thẩm mỹ của Thành Hạ, ấy so với Đinh Phương tuyệt đối là xinh đẹp. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3hdahl33qu4don.c0m.

      Ánh mắt len lén so sánh giữa Đinh Phương và Phương Ngu, biết có phải khi đối mặt với Phương Ngu thị giác Tiếu Thanh có điểm mù hay nữa, Phương Ngu xinh đẹp modern như vậy đứng chung chỗ với cậu ta rất cân xứng, hiểu nổi.

      Kiểu chuyện của Đinh Phương vẫn chậm rãi trước sau như vậy, vừa ăn cơm vừa chuyện, thỉnh thoảng nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Tiếu Thanh, sau đó khóe miệng cười, bàn tay ngọc thon thon đôi khi khẽ vuốt tóc, loại động tác này có lẽ trong mắt đàn ông coi là đẹp, nhưng Thành Hạ lại thấy hơi đau dạy dày nhức gân cốt, người đẹp ơi, sợ tóc lòa xòa bọn tôi còn dứt khoát cắt đấy, vô tình cứ vuốt lên vuốt xuống tôi sợ làm rớt vào đồ ăn đấy!

      Được rồi, thừa nhận những lời này tương đối ác độc, tuyệt đối là Thành tiểu nhân sinh lòng ghen ghét đối với người đẹp.

      "Ê nhóc, nghỉ cậu về nhà à?" Tiếu Thanh hỏi.

      "Ừ, về nhà nghỉ hè." Thành Hạ hỏi.

      "Khi nào cậu về?" Tiếu Thanh tiếp tục hỏi.

      Thành Hạ cảnh giác, từ từ nhai cơm rồi nhìn khuôn mặt cười to đối diện: "Này, tớ Tiếu ‘đẹp trai’ này, cậu là hoa có chủ Thành Gia Lập Nghiệp được rồi, đòi ăn cơm của bạn thân vẫn thấy ngon sao?"

      " phải cậu là bạn thân dùng để giúp nhau tiếc cả mạng sống sao?" Tiếu Thanh hỏi.

      " sai, giúp bạn tiếc cả mạng sống, có điều, gần như tớ chỉ hại cậu mà thôi." Thành Hạ .

      Đinh Phương mắt to chớp chớp, lại nghiêng đầu nhìn Tiếu Thanh, Phương Ngu cười.

      "Cậu cũng quá tàn nhẫn rồi." Tiếu Thanh .

      "Tiếu ‘đẹp trai’, đừng trách Thành Hạ đối với cậu như vậy, cậu đều ‘ăn chùa’ của cậu ấy bao nhiêu lần rồi, quyên góp cứu đói cũng có mức độ thôi, coi người ta như trẻ con cậu cũng đừng gây tổn hại thế chứ." Phương Ngu mỉm cười . Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanl3qu4don.com.

      " phải chỉ ăn của cậu ấy vài bữa cơm thôi sao, keo kiệt vậy." Tiếu Thanh .

      "Này, cậu . . . . . ." Thành Hạ trợn mắt lườm Tiếu Thanh, chốc lát lại cúi đầu ăn cơm: "Thôi, coi như tới nuôi con chó vậy."

      bàn chân to từ phía đối diện nhàng đá cái: "Chừa cho chút mặt mũi , bạn ở đây mà."

      Đồ vô sỉ, biết mặt mũi mà ở trước mặt người ta còn xin cơm ăn!

      ra bữa cơm này, bởi vì mọi người có tiếng chung gì, nên ăn cũng vui vẻ lắm, mặc dù là Tiếu Thanh mời, ăn xong rồi Tiếu Thanh còn muốn ca hát, Phương Ngu và Thành Hạ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng lên tiếng: "Các cậu chơi vui vẻ nhé, bọn tớ quấy rầy nữa."

      Sau đó, ai về nhà nấy, nên làm gì làm đó.

      Chỗ ăn cơm cách trường học có đoạn, nhưng Phương Ngu muốn Thành Hạ cùng dạo lát, mặc dù Thành Hạ sốt ruột về học bài nhưng bạn bè mà, muốn dạo nên dạo.

      "Thành Hạ, , tớ rất hâm mộ cậu, hâm mộ cậu và Tiếu Thanh có thể chơi chung tự nhiên như vậy." Lời dạo đầu của Phương Ngu thiếu chút nữa làm cho Thành Hạ đụng vào cột điện.

      "Cái này có gì mà hâm mộ chứ?" Thành Hạ . Chơi chung tự nhiên – chẳng thấy ai chơi chung với Tiếu Thanh mất tự nhiên cả.

      "Tớ thích Tiếu Thanh, đáng tiếc là ‘tình trong như , mặt ngoài còn e’, làm bạn thân với cậu ta là cách duy nhất có thể gần cậu ấy chút, khó chịu, có lẽ Tiếu Thanh cảm nhận được, cậu ấy cứ luyến thắng, cảm giác lại nhạy bén, tớ rất khó chịu." Phương Ngu , giọng yếu ớt.

      Thích cậu ta mà cậu còn nhiệt tình người khác ư?

      "Vậy tình cảm cậu với Chương Minh, là thế thân sao? Đối với Chương Minh quá công bằng." Thành Hạ .

      Phương Ngu ngẩng đầu nhìn trời: "Tớ cũng qua với Chương Minh là tớ có người trong lòng rồi, nhưng ấy tớ hãy cho ấy cơ hội, tớ ích kỷ, tớ chấp nhận Chương Minh, coi ấy là phao cứu sinh, chẳng qua là giờ tớ cố gắng tìm hiểu ấy, tớ cũng hi vọng ấy, mọi thứ như vậy là tốt đẹp rồi."

      Thành Hạ gật đầu cái, nhưng quá có thể hiểu được.

      "Mặc kệ cậu ai, tớ đều hi vọng các cậu vui vẻ bên nhau." Thành Hạ .

      "Cám ơn cậu, Thành Hạ." Phương Ngu .

      Thành Hạ nhún vai, khuyên người khác những chuyện lặt vặt thế này giỏi.

      Nhờ vào lần dạo này, tâm tư Thành Hạ có vẻ như dày dạn kinh nghiệm lên, thổ lộ chuyện gì nhiều, chủ yếu chỉ động viên thôi.

      Kỳ thi trôi qua rất nhanh, mọi người cũng về nhà với mẹ của mình, so với trước đây, Thành Hạ muốn về nhà nhanh hơn, bởi vì kỳ nghỉ hè này mới tính là có gia đình hoàn chỉnh.

      Mẹ Thành và ba Lâm làm thủ tục tái hôn, Thành Hạ và Lâm Phóng ở phòng chờ có máy điều hòa khí của Ủy ban nhân dân, dáo dác ngó vào bên trong.

      "Kết hôn đơn giản như vậy, 200 nghìn là có thể kết hôn rồi." Thành Hạ bùi ngùi: "Khó trách càng ngày càng nhiều người cầm Đăng ký kết hôn mà coi ra gì, so với việc mua phần đùi gà chiên cay còn dễ dàng hơn, bằng giá với phần thịt gà cuốn Bắc Kinh cổ."

      "Sao em lại so sánh như vậy?" Lâm Phóng nhéo tai : "Kết hôn là thể trách nhiệm, trách nhiệm cả đời đấy."

      Thành Hạ bĩu môi, chỉ vào hàng người ly hôn dài hơn so với hàng người kết hôn: "Giải thích thế nào đây?"

      "Đây chỉ là số ít." Lâm Phóng .

      Thành Hạ liền chỉ vào hàng người kết hôn: " biết đếm à?"

      Lâm Phóng vỗ tay ‘bộp’ cái: "Sao em học người tốt?"

      "Ai? Người tốt ở đâu?" Thành Hạ bĩu môi, giọng cằn nhằn: "Ngay cả ba mẹ mình đều là tan tan hợp hợp . . . . . . xu hướng của xã hội rồi, hợp rồi có tan, tan rồi ắt có hợp, đây là chân lý."
      Lâm Phóng cười: "Lời này đừng để cho ba mẹ nghe thấy, tân hôn của người ta đấy."

      Thành Hạ cười ha ha: "Ba mẹ mình còn rất đại đấy, trước khi kết hôn còn sống thử hai năm trước."

      "Bộp!" Đầu lại bị vỗ: "Cái con bé này có suy nghĩ phải ?"

      Thành Hạ xoa đầu nhìn Lâm Phóng: "Lâm Phóng, đến lúc đó cưới luôn hay là sống thử trước?"

      " tới lượt em trông coi, cái đồ biết học điều tốt." Lâm Phóng lườm .

      "Mẹ hai em các con, cứ gặp nhau là có lúc nào yên tĩnh nhỉ?" Mẹ Thành xuất , giơ lên cái bọc .

      "Mẹ, chúc mừng mẹ." Thành Hạ đứng lên, cầm tay mẹ.

      "Mọi người cùng vui!" Mẹ Thành .

      Hả, như vậy, có đúng ?

      Kể từ khi mẹ và ba tái hôn, Thành Hạ cảm thấy mình và ba có vẻ thân mật hơn chút, dĩ nhiên, so với Lâm Phóng thân bằng.

      Thành Hạ giặt tất thối cho Lâm Phóng, dùng thuốc tẩy ngâm hồi lâu rồi mà vẫn còn bốc mùi, Thành Hạ phải dùng khăn giấy vo lại thành hai cục nhét vào lỗ mũi, còn vừa ý than thở với Lâm Phóng: "Lâm Phóng, tất mà thối như vậy nữa phải lên giá đấy."

      "Kinh tế suy thoái, có việc làm nên quý trọng, đòi tăng giá á? Em sợ là xa thải em à?" Lâm Phóng gác chân nằm ghế sa lon, vui vẻ hưởng thụ điều hòa khí.

      Thành Hạ như tên trộm chạy ra cửa toilet: "Thành thực khai báo, có phải tìm được người giặt tất rồi ? Ai vậy?" Hai bàn tay vẫn mang bao tay cao su, Thành Hạ chạy đến bên cạnh Lâm Phóng.

      "Bốc mùi quá, mau cách xa xa chút ." Lâm Phóng cố ý cau mày.

      "Ai vậy? mau! em . . . " Thành Hạ giơ hai tay lên, cố ý khua khua ở trước mặt , làm như sắp bôi lên mặt : " mau, có phải Lữ Đồng hay ?"

      "Phải cái gì mà phải, đừng có mà đoán mò." Lâm Phóng tựa vào ghế sa lon nhìn chằm chằm này hai cái bao tay nguy hiểm: " trai em là muốn trước lập nghiệp sau mới thành gia."

      Thành Hạ mất hứng, quay lại toilet: "Người xưa , Thành Gia Lập Nghiệp, phải Thành gia trước sau đó mới Lập nghiệp, định làm ngược lại với lời dạy các cụ sao? Đừng lâu la nữa, nếu lâu thêm nữa, các tốt đều trở thành vợ người ta hết rồi, đến lúc đó có khóc cũng vô dụng thôi."

      Trong phòng khách, Lâm Phóng trợn mắt đứng dậy lẻn về phòng của mình khóa trái cửa lại, trong lòng hiểu vì sao mình ở trong mắt em lại thành hàng ‘tồn kho’ chứ, nha đầu này còn càng ngày càng bà tám, có việc gì chỉ thích hỏi người ta có đối tượng chưa, trái lại rất hợp với Lữ Đồng.

      Nghĩ đến Lữ Đồng, lại nghĩ ngay đến đám bạn thân kia, lại thò đầu ra: "Hạ Hạ, bọn Vu muốn mời em uống rượu đấy."

      " rảnh, trừ khi cho em biết bạn của là ai." Thành Hạ la.

      Lâm Phóng lại đóng sầm cửa lại.

      Trong thời gian nghỉ hè, tưởng là có thể gặp được Lữ Đồng, ai biết chị ấy lại có ở trong nước, thấy kỳ nghỉ hè ngắn ngủn sắp kết thúc, Thành Hạ cũng sắp phải về trường rồi, định cho chị ấy biết chân tướng mà cũng tìm được cơ hội.

      Kỳ nghỉ này trôi qua rất yên tĩnh, trừ lên mạng tán gẫu cùng các bạn học, còn tiến hành thương lượng, trao đổi vô số lần với Sao Mộc về vấn đề hai bữa cơm, cuối cùng Sao Mộc cũng thỏa hiệp, mời ăn.

      CHƯƠNG 22
      Editor: Cogau

      Thành Hạ là người đến phòng cuối cùng, Phương Ngu có ở đây, Lâm Lâm thấy liền phấn chấn xông lên: "Tin đặc biệt đây!"

      "Gì? Nhà trường thay đổi chương trình ba năm rồi hả?" Thành Hạ để đồ đạc xuống, quá nóng, tốt nhất nên rửa mặt trước.

      "Hứ! Chuyện như hạt mè hạt đậu đó đáng nhắc tới. Tớ với cậu rồi. Thành Hạ, cậu biết Tiếu ‘đẹp trai’ và bạn cậu ấy chứ?" Lâm Lâm thừa nước đục thả câu.

      "Biết, sao? Kết hôn rồi à?" Thành Hạ cầm cây quạt vừa ra sức quạt mạnh, vừa tu hơi nước.

      "Chia tay rồi." Lâm Lâm .

      Thành Hạ nuốt nước xuống, lau mồ hôi: "Phương Ngu như tiên tri vậy!"

      " hỏi xem vì sao à?" Lâm Lâm mắt lé.

      "Vì sao? Còn có thể vì sao, có gì hơn cứ lấy cớ như vậy, vả lại có quan hệ gì tới tớ chứ, tớ tắm rửa đây, nóng chết được." Thành Hạ gom đồ, vui vẻ ra nhà tắm tắm.

      Vừa vừa suy nghĩ, tên Tiếu Thanh này có phải cũng quá chơi bời rồi , nếu như nhớ lầm, trước đây Lý Viện dầu gì cũng duy trì được gần hai học kỳ! Lần này, lại chỉ kỳ nghỉ hè, làm ơn , còn chưa tới ba mươi ngày nữa.

      chưa có cơ hội để hỏi Tiếu Thanh, ngược lại cậu ta gọi điện thoại nhờ xem phòng cùng cậu ta, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thành Hạ là tên này muốn ra ngoài thuê phòng để dễ dàng ‘hoạt động’!

      Gặp Tiếu Thanh, thấy cậu ta có vẻ hơi gầy, nhưng tinh thần tốt, vẫn cười đến chịu để ý như trước đây.

      "Vì sao lại thuê phòng vậy? Ký túc xá ở trường tốt sao?" Thành Hạ hỏi.

      "Tiếu tôi muốn cố gắng phấn đấu, ở Ký túc xá giới hạn thời gian tắt đèn nên đủ." Tiếu Thanh như vậy.

      Phản ứng đầu tiên, người này uống lộn thuốc sao.

      "Lãng tử quay đầu sao? tệ nha. xem, tiên nào ‘tẩy tâm lột xác’ cho cậu vậy?" Thành Hạ hỏi.

      Tiếu Thanh vỗ đầu cái: "Tiếu tớ đây hoàn toàn tỉnh ngộ phải sao? Nhóc con, về sau có Tiếu tớ đây bảo kê cậu, cậu cũng đừng gây họa đấy."

      "Làm ơn ông Tiếu, người cho tôi thêm phiền toái chỉ có ông thôi." Thành Hạ .

      Mặt trời cuối tháng tám chói chang, hai người theo người môi giới xem phòng, căn nhà xinh phòng ngủ phòng khách, tiền cho thuê là 2,5 triệu, Thành Hạ chậc lưỡi, đây chẳng khác nào ăn cướp tiền, ông Tiếu rất chảnh, liếc nhìn: "Căn này , chủ nhà tới đây ký hợp đồng."

      Tiếp theo, Tiếu Thanh dọn nhà, mặc dù Tiếu Thanh có mấy em giúp tay, có điều là mấy người đó chuyển đồ đến rồi chạy lấy người, để lại đống ngổn ngang trong phòng khách, Thành Hạ cũng muốn chuồn nhưng bị Tiếu Thanh giữ lại: "Nhóc con, cậu giúp tớ sắp xếp với, những việc này tớ có năng khiếu."

      "Ông Tiếu, tôi cũng có năng khiếu!" Thành Hạ .

      "Vậy ai tự xưng mình là vợ hiền mẹ đảm thế?" Tiếu Thanh liếc xéo , tự mình bắt tay vào bắt đầu dọn dẹp.

      Thành Hạ vừa sắp xếp, vừa : "Sớm định ra ngoài ở sao còn chia tay? Nếu có bạn cũng đến mức. . . . . ."

      "Bạn là dùng để thương, phải dùng để cưỡng bức lao động, còn bạn bè được." Tiếu Thanh .

      Thành Hạ dọn sách, nhìn bóng lưng của cậu ta, hung dữ câu: "Tiên sư ông!"

      Đối với chuyện Tiếu Thanh chuyển khỏi Ký túc xá, Lâm Lâm cũng thăm dò được gì, vì vậy ngày ngày dán mắt vào Thành Hạ, Thành Hạ truyền đạt lại nguyên lời ‘phấn đấu’ của Tiếu Thanh!

      Từ khi đó trở , trừ lúc học hình như hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Thanh, người này giống như là biến mất từ năm 2 vậy, mỗi tuần Tiếu Thanh đều gọi điện thoại cho Thành Hạ để nhờ cùng siêu thị mua đồ, mua cái gì chính cậu ta cũng chẳng đếm xỉa, mỗi lần Thành Hạ đều như mẹ già nghĩ tới phải mua thứ này mua thứ nọ vậy, mấy lần phát Tiếu Thanh đúng là học, bàn sách đều là sách mới mua, mép sách bộ giáo trình Nhật ngữ được giở hơi dơ chút.

      Đúng là, ba ngày gặp mặt làm thay đổi cách nhìn lẫn nhau!

      Vô tình lại liên lạc với Tiếu Thanh ít, liên lạc với Giang Nam Đồng nhiều hơn. Học kỳ này Giang Nam Đồng dạy môn tự chọn, nên với nhất định phải chọn, tuy quá hứng thú với thiết kế nội thất, nhưng học ít cũng tốt, học thêm kỹ năng rèn luyện bản thân ! Lên lớp, Thành Hạ mới phát , toàn bộ sinh viên lớp 0302 giới tính thẻ căn cước ghi là “Nữ” đều tới, ở dãy cuối cùng còn có hai rất nữ tính giả danh nữ sinh lớp 0302 nữa. Truyện đăng độc quyền tại di3nd4nlequyd0n.com.

      bục giảng, Giang Nam Đồng rất lịch bình tĩnh, dáng vẻ dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, Thành Hạ vẫn thói quen quan sát địa hình phòng học – nhưng hàng cuối cùng bị chiếm cứ, đành đóng qua lâu dài hàng thứ hai từ dưới lên, tan học phi như bay chạy trốn.

      Cứ thế liên tục, Giang Nam Đồng có nghi ngờ, nên lên mạng hỏi thăm việc này.

      Sao Mộc: Có phải gần đây đẹp trai như trước ?

      Thành Hạ: có, Sao Mộc lúc nào cũng tỏa ra vầng hào quang, vĩnh viễn là đẹp chói lóa như vậy.

      Sao Mộc: Vậy tại sao hết giờ học em liền chạy như bay, chỉ để lại bóng lưng thế?

      Thành Hạ: Đổ mồ hôi !©¸®! ra , cuộc sống có ba thứ gấp, em đây, vừa đúng chiếm thứ. . . . . .

      Sao Mộc: À, vậy tốt, , cùng tồn tại trong Dải Ngân Hà, cùng nhìn lên mảnh vũ trụ, Trái Đất em sao có thể để ý đồng hương chứ nhỉ!

      Thành Hạ: Vâng, Trái Đất sao dám để ý đến Đại Hành tinh chứ.

      Sao Mộc: này Trái Đất, học gần nửa học kỳ rồi, em vấn đề gì sao?

      Thành Hạ: Báo cáo Sao Mộc, có, nhưng mà em tự mình giải quyết rồi. Tạm thời có.

      Sao Mộc: Nếu có phải hỏi luôn, có vấn đề phải giải quyết ngay, nếu trở thành vấn đề lớn đấy.

      Thành Hạ: Vâng, hiểu rồi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đến giữa kỳ, Giang Nam Đồng gửi bài tập cho sinh viên học môn tự chọn trong email: Thiết kế căn nhà 84m2, cầu cơ bản như sau:

      1, Đây là căn hộ tân hôn, nam nữ chủ nhân đều là Kiến trúc sư.

      2, Bản vẽ bao gồm: Bản vẽ mặt bằng tổng thể, bản vẽ mặt cắt đứng, bản vẽ 3D (ba bản trở lên).

      3, Tiến độ thiết kế (bao gồm: tiến độ công việc, dự toán tổng thể, vị trí dự định) nộp trong vòng tuần, làm căn cứ trao đổi với thầy.

      4, Thuyết minh thiết kế (500 chữ).

      Thành Hạ nghĩ gì, nhưng Lâm Lâm lại lộ vẻ háo sắc: "Nếu đây là chỗ ở của tớ và Đồng Đồng tuyệt."

      Thành Hạ hơi run, Chu Nhược Nhược đẩy mắt kính: "Tỉnh lại , sắp thi rồi, đừng nằm mơ giữa ban ngày. Đồng Đồng mà cho trứng vịt cậu ôm mà chạy đấy."

      Bài tập này nhìn có gì khó lắm, nhưng khi bắt tay vào làm mới phát cũng đơn giản, Thành Hạ vẽ vẽ xóa xóa làm trong vòng tuần là hoàn thành, gửi cho Giang Nam Đồng. Nhưng ai biết, Giang Nam Đồng lại cầu nhiều như vậy, chỗ này được chỗ kia đúng, gửi trả lại cho bản vẽ 3D để làm lại, mặc dù Thành Hạ ấm ức, nhưng mấy ngày làm làm lại cũng hiểu hơn chút nên rất có cảm giác thành tựu.

      Khi gửi lại, Giang Nam Đồng , ý tưởng tốt, nhưng còn chưa đủ tinh tế, màu sắc có chỗ phối hợp chưa hài hòa lắm.

      Nhất định phải làm lại!

      Thành Hạ lại xóa xóa sửa sửa bản vẽ 3D đó, hình vẽ và màu sắc đầy trong đầu, rồi các loại đèn trang trí tường, có ngày buổi tối còn nằm mơ thấy mình lại thiết kế lại căn hộ lần nữa, sáng dậy quên mất, khi tới nhà ăn còn suy nghĩ xem căn nhà trong giấc mơ kia sơn màu gì, xếp hàng thoắt cái cũng tới lượt mua đồ ăn sáng, nhìn người bán hàng, người bán hàng cũng nhìn .

      "Hai tô sơn!" Thành Hạ . Sau lưng hình như có tiếng cười a. . . . . .

      " bé, ra cửa quẹo phải, dọc hồ Bích Ngọc tới Khoa Kiến trúc, có lẽ có đấy." Người bán hàng cười múc thêm tô cháo to đặt lên khay của .

      "Cám ơn." Thành Hạ cúi đầu bưng khay che mặt rơi nước mắt, mất mặt chứ, người ở nhà ăn nhiều thế xấu hổ mà. Nhưng hai tô cháo loãng ăn no, dạ dày đáng thương, lại nhìn quanh, có người mới gọi đồ ăn xong ra nên Thành Hạ mới vui vẻ chạy tới, "Bánh mỳ trứng ốpla" lẩm bẩm năm lần mới xấu hổ, sau đó ỉu xìu quay lại ăn, lại phát ràng Sao Mộc ngồi đối diện.

      "Ăn sáng à?" Sao Mộc hỏi, trước mặt cũng là "Hai tô sơn".

      "A, trùng hợp thế, thầy cũng ăn sáng à?" Thành Hạ cười.

      "Ừ, buổi sáng ăn cháo tốt cho dạ dày." Sao Mộc .

      quyết định sau này ăn tránh xa nhà ăn E này chút.

      "Vậy thầy ăn nhiều chút." Thành Hạ bưng cháo húp hai miếng còn cảm khái hạ: "Hôm nay cháo hơi loãng, quá nhiều nước, vẫn là Sĩ Lạc Đa ăn ngon."

      Giang Nam Đồng cười: "Bài tập gặp phải vấn đề khó sao?"

      Gặm miệng bánh mì nhai kỹ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Giang Nam Đồng cái: " hẳn là gặp vấn đề khó, phải là cầu của thầy tốt còn muốn tốt hơn sao."

      "Như vậy , tôi cho em mượn vài cuốn sách, em về tham khảo." Giang Nam Đồng .

      "Vâng, cám ơn." Thành Hạ .

      "Sách ở phòng của tôi, lần sau học tôi mang cho em." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ gật đầu cái, tiếp theo lại lắc đầu: "Thôi , kiếm chỗ nào vắng người rồi đưa, chứ nhiều nữ sinh ‘săm soi’ em như vậy, em biến thành ‘thịt nướng’ mới lạ đấy."

      Mấu chốt là Lâm Lâm này rất ‘bà tám’, lại tuyên truyền khắp nơi xong đời, lại trở thành đại diện tiêu biểu cho việc "bắt cá hai tay" ngay đấy.

      "Hả? ngờ tôi được hoan nghênh thế." Giang Nam Đồng cười .

      "Tất nhiên rồi, gốc cây của Ngành kiến trúc cơ mà!" Thành Hạ .

      "Gốc cây á? Cây Giáng Châu Tiên à? Ai là người hầu Thần ?" Giang Nam Đồng hỏi.

      Ơ, nhìn ra nha, đọc ‘Hồng Lâu Mộng’ quá kỹ rồi.

      "Sau này thầy để ý, nếu thầy phát thầy có cảm giác đặc biệt kiểu ‘nước mắt tuôn như suối’ đối với ai đó, chính là người đó." Thành Hạ .

      "Vậy khi chỉ ‘ giọt’ thôi là gì?" Giang Nam Đồng hỏi.

      "Loại bỏ nhân tố bên ngoài, nhân tố tình cảm trong sáng." Thành Hạ .

      Đúng là, mới sáng sớm ra, hai nhân vật Ngành Kiến trúc ở đây ‘giả bộ’ thảo luận Văn học và Tâm Lý Học.

      Ăn bữa sáng nhanh, Thành Hạ mới nhớ tới, nhìn xung quanh lượt, chỉ sợ phát hình ảnh của bà tám thầm cộng thêm ánh mắt lạnh lẽo, nhưng may mắn, hôm nay ấy lại tới ăn sáng.

      Thành Hạ để ý hai ngày nhưng phát quả ai tung tin gì mới có chút yên tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :