1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đội thi công tình yêu - Đông Ly Cúc Ẩn (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 10
      Editor: Cogau

      Giặt xong định xách cây lau nhà phơi, nhưng nghĩ đến Giang Nam Đồng vẫn còn tuần tra đâu đó, ngộ nhỡ lại bị cái giọng oang oang nào truyền phiên bản "Rơi bồn cầu" khác nên thôi vậy, quay lại , huống chi cũng sắp mười hai giờ rồi.

      Vội vàng thay đồ, cầm phiếu ăn chạy xuống nhà ăn, xa xa nhìn thấy Tiếu Thanh tay đút túi quần nhìn về phía phòng của họ, thấy , lập tức nở nụ cười vô cùng nịnh nọt, giống như chó con đói bụng hai ngày nhìn thấy xương vậy.

      "Aizz, chim vì ăn mà chết." Thành Hạ thầm, liếc xéo Tiếu Thanh: "Sao, Tiếu đại gia mà đến tiền ăn cơm cũng có sao?"

      " câu khó hết." Tiếu Thanh cố ý than thở.

      Tiếu Thanh bưng khay giả bộ đáng thương theo phía sau Thành Hạ, Thành Hạ mua ba suất đồ xào, cậu ta thể thương, xung phong nhận việc cầm khay mua cơm.

      Ngồi chỗ chờ, mắt lại nhìn thấy khay người quay lại còn có chai bia nữa.

      "Tiếu đại gia, ăn đồ ăn lại còn uống bia, biết hưởng thụ à nha?" Thành Hạ cười.

      " uống chút có lỗi với cậu vì mua ba suất đồ xào này." Tiếu Thanh cũng cười.

      "Cậu uống vào mới có lỗi với tiền của chị đây đấy!" Thành Hạ cụp mi mắt xuống. Ôi, nếu là ở nhà tốt, có thể cùng Lâm Phóng ra ngoài uống rượu, ở trường, thường là người ..." uống được rượu".

      "Hẹp hòi thế? Cậu đừng thấy Tiếu đại gia tớ hôm nay nghèo túng, lấy năng lực của Tiếu đại gia tớ muốn phát tài khó khăn sao? Chỉ tốn mười mấy ngàn của cậu mua chai bia thôi, chờ ngày Tiếu đại gia tớ phát đạt đừng chai, chuẩn bị cho cậu cả hầm rượu cũng được nữa." Tiếu Thanh xong, ực mạnh ngụm bia.

      "Vậy trông cậy gì được rồi, đợi khi Tiếu đại gia ngài phát đạt, hay là đưa đủ tiền cơm trước rồi hãy ." Thành Hạ .

      ăn cơm Thành Hạ chợt nhớ tới: "Này, Tiếu Thanh, khi nào cậu về?"

      " chuyện này, Tiểu Hạ . . . . . ." Thân thể Tiếu Thanh nhoài về phía trước, Thành Hạ đành lùi về sau dựa sát vào thành ghế.

      "Bộ dạng này! Muốn vay tiền sao." Thành Hạ .

      "Ai với cậu là muốn vay tiền? Tiểu Hạ, tớ là có thể cho xin bữa cơm tối nữa ? Ngày mai tớ mới về nhà." Tiếu Thanh .

      " sớm, làm tớ lo lắng! ngon miệng thiếu chút nữa bị dọa rồi." Thành Hạ tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      Sau gáy như bị đập quyền: "Keo Kiệt là thần tượng của cậu sao. Cậu xem, thời gian cậu lăn lộn với Tiếu đại gia tớ cũng ngắn, sao lại học được coi tiền bạc như cặn bã đây?"

      "Đừng miệng, đối với loại người như cậu, có đồng nào mà lời này nghe quá AQ." Thành Hạ .

      Cuối cùng cũng ăn xong bữa, Tiếu Thanh hỏi lúc nào về, Thành Hạ bảo trưa ngày mai, Tiếu Thanh liền cười: "Ha ha, vậy sáng mai cũng có đồ ăn rồi, định nhịn đói về nhà rồi tính."

      "Nếu hôm nay tớ về cậu định làm thế nào?" Thành Hạ hỏi.

      "Vậy ngủ thẳng tới ngày mai, nếu đói quá chịu được chạy đến các phòng khác xin cơm, xin được tớ đành uống nước cho no bụng vậy." Tiếu Thanh , như có chuyện riêng: "Ê nhóc, lát nữa cậu làm gì?"

      " dạo phố." Mua quà cho Lâm Phóng.

      "Vừa hay tớ cũng có việc gì, tớ đưa cậu . Coi như là báo đáp cậu mời tớ ăn cơm." Tiếu Thanh .

      Thành Hạ suy nghĩ chút, cũng được, mua quà cho Lâm Phóng có bạn nam ở bên cạnh cho ý kiến cũng tồi.

      Siêu thị xa lắm, bộ khoảng 20 phút, vừa ra khỏi cổng trường Tiếu Thanh rất tự nhiên đưa cánh tay lên, chiếc xe taxi tới dừng ngay trước mặt họ. Thành Hạ vội vàng níu cánh tay Tiếu Thanh lại, thuận thế giơ tay khác lên nhìn về phía đường bên kia kêu: "Dì ơi, dì thong thả nha!"

      Tài xế xe taxi rất bất mãn lườm họ cái, xịt khói về phía sau chạy thẳng.

      Tiếu Thanh nghiêng đầu: "Chiêu này học được ở đâu vậy? Phản ứng rất nhanh nha?"

      "Lại giơ cánh tay lên nữa có thể hiểu , cơm tối đấy nha!" Thành Hạ .

      đường , Tiếu Thanh hỏi chiêu vừa rồi học của ai, Thành Hạ nghe được từ chuyện tiếu lâm, ban đầu cho là chuyện tiếu lâm thôi, ai biết đụng phải Tiếu đại gia như vậy nên có cơ hội để diễn tập rồi.

      Đến siêu thị, thẳng lên lầu năm, ở đó có model xe điều khiển từ xa, Lâm Phóng vẫn luôn thích đồ chơi này.
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 11
      Editor: Cogau

      Về nhà nhưng cũng ngủ, Thành Hạ nấu cháo gà cho ba người, đợi cha và Lâm Phóng về hâm nóng lên là có thể ăn. Ăn no lúc này mới buồn ngủ, lên giường ngủ vậy. Tỉnh dậy hai giờ chiều rồi, trong phòng vẫn yên tĩnh tiếng động, nhưng Thành Hạ cũng quen rồi, từ đến lớn mẹ thường ở nhà.

      Tới phòng của Lâm Phóng lên mạng, chuyện vui vẻ với mấy người bạn cũ QQ chân dung Tiếu Thanh xuất .

      "Sao cậu lại đến thành phố H? phải nhà cậu ở Trùng Khánh sao?" Kèm theo là khuôn mặt với đầy dấu hỏi chấm ở đầu.

      "Bà nội tớ nhà ở đây." Thành Hạ trả lời. Đồ đần, chẳng lẽ lại biết kiểu quê quán thế này sao?

      "Thành phố H lạnh lắm phải ?" Tiếu Thanh hỏi.

      Thành Hạ chẳng muốn trả lời cậu ta vấn đề này.

      "Tương đối lạnh, máy tính của tớ còn phải sưởi bếp than mới được đấy." Thành Hạ bậy bạ.

      "Cậu đừng ba hoa! Lúc này sao lại làm ổ ở nhà vậy, phải em em với bạn sao?" Tiếu Thanh hỏi.

      "A, tớ ở nhà ấy, ấy gọt táo cho tớ." Thành Hạ trả lời, gửi hình ảnh quả táo.

      Tiếu Thanh gửi lại hình chim cánh cụt lăn lộn cười: "Chính mình cũng là quả táo. . . . . . Cùng cội sinh ra giống nhau thôi!"

      Thành Hạ khẳng định, Tiếu đại gia chắc là rảnh rỗi quá đây mà.

      Chuông cửa vang lên, có lẽ là Lâm Phóng về, Thành Hạ vội vàng tạm biệt với Tiếu Thanh gặp lại rồi logout.

      Là Lâm Phóng, mang theo luồng khí lạnh vào nhà: "Hạ Hạ, ăn cơm chưa?"

      "Ăn rồi, em nấu cháo gà, có gì , ăn chưa? Ba đâu?" Thành Hạ vừa vừa giúp treo quần áo lên.

      "Có ca phẫu thuật, Hạ Hạ, múc cho tô cháo , tắm!" Lâm Phóng vào phòng lấy quần áo.

      Ngồi ở cạnh bàn ăn nhìn Lâm Phóng ăn như hổ đói, Thành Hạ cầm quả táo cắn, thích ăn nhất loại táo to, màu xanh lá cây trơn bóng này, thị trường tuy hiếm, nhưng mỗi lần về Lâm Phóng luôn có thể kiếm cho thùng, ăn thoải mái.

      "Lại gọt vỏ." Lâm Phóng .

      " biết, dinh dưỡng của quả táo này đều ở vỏ đấy." Thành Hạ , ghét gọt vỏ quả táo, cảm giác có thẩm mỹ.

      "Vậy em ăn dinh dưỡng , đưa phần còn lại cho ." Lâm Phóng .

      "Đợi lát nữa, em đưa tinh chất quả táo cho ăn." Thành Hạ cười: "Lâm Phóng, buổi chiều còn phải đến bệnh viện sao? Khi nào ba mới về?"

      "Buổi chiều , buổi tối trực đêm, khoảng tối ba mới về." Lâm Phóng ăn xong rồi Thành Hạ ném cho cái quả táo: " ngủ chút, Hạ Hạ, em chơi mình nhé."

      " ngủ , em siêu thị mua đồ." Thành Hạ , dọn dẹp bát đũa xong quay lên phòng khách thấy Lâm Phóng ngủ thiếp rồi, vừa định lấy quà đưa cho Lâm Phóng, nhưng thôi, từ từ rồi đưa.

      Chạy về phòng, lấy xe đua điều khiển từ xa đặt khay trà, Thành Hạ dọn dẹp chút rồi .

      Siêu thị xa lắm, người cũng nhiều lắm, tha hồ trái chọn phải nhìn, chẳng mấy chốc xe đẩy đầy, giơ lên bốn túi mua hàng lớn, xuống lầu dưới Thành Hạ cảm thấy cánh tay nhức mỏi đau đớn, mắng mình ra ngoài mà suy nghĩ, có Lâm Phóng xách đồ, phải tự mình gánh hết sao?

      vất vả cũng về đến nhà, Lâm Phóng còn ngủ, Thành Hạ nhàng, rón rén mang tất cả đồ mua được sắp xếp gọn gàng, sau đó đóng cửa phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Lâm Phóng thích ăn thịt gà, lấy chút gà hầm cách thủy với nấm, xào rau nấu canh là xong.

      rửa rau cải, nghe tiếng Lâm Phóng gọi ở trong phòng khách, mở cửa thấy mở hộp quà xe điều khiển từ xa: "Hạ Hạ, em mua à?"

      " phải là em mua chẳng lẽ là tiên nữ đưa cho sao?" Thành Hạ ra, còn đeo tạp dề: "Cái này là mới ra đấy, vẫn quy tắc cũ, cho em chơi trước, em chơi chán rồi chơi."

      "Tiền ở đâu ra mà mua?" Lâm Phóng hỏi.

      "Cướp. Nhanh rửa mặt cho tỉnh rồi ăn cơm." Thành Hạ .

      Sau tiếng nước chảy ào ào, trong chốc lát Lâm Phóng đứng ở cửa phòng bếp: "Hạ Hạ, em về bằng xe lửa à?"

      "À" Thành Hạ tùy ý trả lời, suy nghĩ chút đúng: " có, máy bay."

      "Vậy phải là em ăn trộm vé xe lửa của người ta đấy chứ?" Chiếc vé xe lửa màu hồng phấn lấp ló trong tay Lâm Phóng.

      "Hôm qua nhặt được, định gài trả tiền cho em đấy." Thành Hạ .

      "Ngốc, sao nhặt thêm mấy tờ?" Lâm Phóng cười.

      " mới ngốc đấy? Em cũng phải là con cua, người có thể ngồi mấy chỗ như vậy, diễn trò cũng phải làm như chứ." Thành
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 12
      Editor: Cogau

      Tụ tập gặp mặt, đơn giản là ăn uống rồi ca hát, những người đàn ông Phương Bắc gặp nhau thể thiếu rượu, ngoài ra còn trêu chọc ‘ dâu’ của bạn nữa. Gặp mặt lần này, có hai người nữa cũng dẫn theo nửa kia đến, nhưng độ thu hút của Thành Hạ chiếm hơn phân nửa, theo như cách của đám em: Lâm Phóng từ hồi học tới nay rất đào hoa, nhưng Thành Hạ là bạn duy nhất thừa nhận.

      Có điều Thành Hạ thấy, có lẽ họ tò mò vì sao Lâm Phóng lại tìm bé chưa trổ mã hẳn, so sánh với Lữ Đồng ngồi đây giống như người thiếu kẽm, thiếu canxi, chưa lớn.

      Dù là nam hay nữ ngồi đây tửu lượng cũng tệ, Lâm Phóng đỡ thay mấy ly nhưng chịu nổi họ thay nhau chuốc, biết Lâm Phóng say rượu bị phát ban, ói ầm ầm mà còn nhức đầu hai ngày sau, Thành Hạ suy nghĩ mình nên ra trận thôi, nếu đóng giả nên đóng giả cho tốt, tránh sau này mọi người bạn Lâm Phóng thoải mái nhăn nhăn nhó nhó làm mất mặt.

      "Lâm Phóng, nghỉ , em uống!" Thành Hạ cười .

      Tuy Lâm Phóng biết tửu lượng của nhưng muốn uống quá nhiều: "Hạ Hạ, để uống!"

      Thành Hạ vỗ bả vai : " đừng uống, lát nữa còn phải cõng em về nhà." Nhìn xung quanh vòng: "Lâm Phóng, em uống."

      Qua ba tuần rượu, Thành Hạ mặt biến sắc, cũng uống kha khá rồi, bước hơi liêu siêu chân nam đá chân chiêu, bên kia ca hát hình như giọng cũng liên tục méo mó.

      "Hạ Hạ, em sao chứ?" Lâm Phóng lấy chai sữa chua từ trong túi xách ra đưa cho , mấy chàng trai liên tục lên tiếng:

      "Tớ này Lâm Phóng, trước kia cũng thấy cậu săn sóc với em như vậy, cậu trọng sắc quên bạn."

      " em là dùng để giúp nhau tiếc cả mạng sống." Lâm Phóng .

      Thành Hạ uống sữa chua ừng ực, cảm giác mình vẫn rất hoạt bát, chỉ là biết, gượng được bao lâu nữa.

      Cửa phòng thình lình bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi người bất ngờ mở cửa đó.

      "Giang. . . . . . thầy Giang?" Thành Hạ lắp bắp, giọng giống như là học sinh cắn thuốc ở nhà vệ sinh bị thầy bắt được vậy.

      "Hả? Thành Hạ? là trùng hợp!" Giang Nam Đồng vừa cười vừa : " nhầm tầng rồi, tưởng đây là 402, ngờ còn gặp người quen, ngại quấy rầy." còn gật đầu ra hiệu.

      Mọi người đều " có việc gì ", nhìn Giang Nam Đồng biến mất phía sau cánh cửa.

      Chỉ có Thành Hạ vỗ cái trán, thần kỳ, ngay ở đây cũng có thể gặp được, chẳng lẽ đúng là tìm hiểu gia cảnh sao?

      Tiếp đó, có người đưa ra sáng kiến để cho các cặp tình nhân hát đối tình ca, Lâm Phóng xua tay lia lịa: "Cha nhà các cậu, biết tớ hát được, cố ý hả? Phá đám có phải ?"

      " hát kể chuyện tình , tự chọn ." Mọi người đều ồn ào lên.

      "Lâm Phóng, chúng ta hát , ai nghe người đó cố chịu thôi." Thành Hạ cười, để cho mọi người ghi nhớ thanh kỳ dị của em họ Lâm, chất lượng bảo đảm, ôm cột nhà cả đời, làm bạn với cơn ác mộng!

      Họ chọn bài hát "Người tình tri kỷ" . . . . . . rất hay!

      Khi Thành Hạ vừa bắt đầu hát thấy vẻ mặt nhiều người rất kinh ngạc, nhịn được, Thành Hạ cười, vừa cười vừa hát, cuối cùng và Lâm Phóng cứ thế biến bản tình ca ngọt ngào thành khúc nhạc vui.

      "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lỗ tai cũng chịu nổi rồi." Có người bạn lên tiếng tổng kết.

      Nhưng ra là vui chơi cũng gần đến nửa đêm rồi.

      Mọi người vừa vừa cười ra khỏi phòng, Lữ Đồng kéo cánh tay Thành Hạ ,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 13
      Editor: Cogau

      Nơi Thành Hạ muốn cách quán cà phê xa, chỉ qua lối bộ ngầm rồi dọc theo đường cái quẹo trái là tới. lối bộ, người đường ít, mọi người đều hớn hở.

      "Rất có khí năm mới." Giang Nam Đồng , hai tay đút ở trong túi áo nhìn trái nhìn phải, cực kỳ thong dong.

      "Vâng. Đúng vậy, em cảm thấy khí đón Tết ở đây càng náo nhiệt hơn." Thành Hạ : "Thầy Giang, thầy đến thành phố H ăn tết à?"

      " và cha mẹ tới thăm nhà bạn ông ấy, thuận tiện du lịch năm mới luôn. Em sao?" Giang Nam Đồng hỏi.

      "Em à, em cũng có người thân ở đây!" Thành Hạ cười , ba , trai coi như là người thân chứ.

      Len lén liếc Giang Nam Đồng cái, hỏi như thế chứng tỏ là có xem qua hồ sơ của sinh viên đúng ? biết trong hồ sơ công khai của , rụt rè viết ba chữ "Mồ côi cha" sao?

      Vào quán thịt nướng kiểu Hàn, lúc này ít người, may mắn còn có bàn ăn vừa mới để trống, vị trí đẹp.

      Lại cởi áo lông và khăn quàng lần nữa.
      "Chiếc khăn quàng cổ này rất đặc biệt, nhưng có vẻ hợp với phong cách của em." Giang Nam Đồng .

      "Của mẹ em, rất ấm áp." Vừa chuyện, nhân viên phục vụ mặc trang phục dân tộc đặc sắc cầm thực đơn đứng ở bên cạnh, mặc dù Thành Hạ tới ăn rồi, nhưng cũng thể quyết định thay cho nên để Giang Nam Đồng tự xem muốn ăn gì.

      Coi như làm chủ, mời khách , tiền mừng tuổi năm nay kha khá, lại ăn chơi cùng Lâm Phóng.

      "Thầy Giang, biết lần viếng thăm này muốn tìm hiểu chuyện gì ạ?" Thành Hạ hỏi mặc dù vẫn tin chắc rằng thầy Giang tuyệt đối là quá rảnh rỗi tìm người giết thời gian, nhưng dù sao vẫn muốn hỏi.

      "Tùy tiện xem chút, để tình cảm thầy trò gần hơn thôi." Giang Nam Đồng .

      Ôi!

      "Thầy Giang là tận tụy với công việc đấy!" Thành Hạ .

      "Ôi, học được ngôn ngữ nghệ thuật nhanh thế, trẻ con dễ dạy!" Giang Nam Đồng mỉm cười.

      "Lời này nghe có chút ‘minh bao ám biếm’*." Thành Hạ .
      (*Bề ngoài khen ngợi nhưng bên trong lại ngấm ngầm châm biếm)

      bàn đầy thịt và đồ ăn được bưng lên, Thành Hạ thấy sắp chảy nước miếng tới nơi, đôi đũa vươn ra lại rút về: "Thầy Giang, mời thầy ăn trước."

      Bị thức ăn ngon làm cho mờ mắt, thiếu chút nữa quên cả ‘tôn sư trọng đạo’, cũng may kịp thời ‘ghìm cương bên bờ vực thẳm’.

      " còn muốn học em xem ăn thế nào, tránh mất mặt, phải em ép buộc đấy chứ?" Mặc dù Giang Nam Đồng như vậy, nhưng vẫn động đũa, lúc về phía bên này ngồi, nhanh chóng quét mắt xem người ta ăn thế nào, nếu nhìn, có lò có miếng thịt chịu khó suy nghĩ chút cũng biết ăn thế nào.

      động đũa, tự nhiên Thành Hạ làm theo, chỉ là - động tác có vẻ nhanh hơn so với Giang Nam Đồng.

      "Trong Võ hiệp có Phật Sơn Vô Ảnh Cước, em đây là Trường Bạch Vô Ảnh đũa à?" Giang Nam Đồng cười hỏi.

      Miếng thịt nướng nóng hổi thơm ngát nuốt đến cổ họng Thành Hạ, từ từ nuốt xuống rồi uống ngụm coca nữa: "Lúc ăn, phiền thầy Giang đừng chuyện cười, gây cản trở an toàn tính mạng, thời gian giải trí lùi lại tới giờ chiều ."

      " tập dượt trước." Giang Nam Đồng bâng quơ câu.

      Đạo hạnh, đây chính là đạo hạnh.

      "Tập dượt xong rồi sao nữa? Thầy Giang à, em vô cùng đói." Đôi đũa của Thành Hạ gắp miếng thịt do dự có nên ăn luôn hay .

      "Ừ, xong rồi, ăn ." Giang Nam Đồng .

      bữa cơm, Giang Nam Đồng ăn nhiều lắm, Thành Hạ ăn được ít, nếu có phân chia, đại khái là chia 3:7.

      "Thầy Giang, ăn ngon hả? Sao thầy ăn ít thế ạ?" Thành Hạ hỏi.

      "Buổi sáng, trước khi ra ngoài mới vừa ăn sủi cảo, ăn hơi nhiều nên giờ vẫn chưa đói." Giang Nam Đồng .

      Thành Hạ lại : "Vậy sao thầy , nếu em ăn tạm gì đó là được."

      là áy náy, lôi kéo người ăn no vào nhà hàng còn ăn món dầu mỡ như vậy, đây phải là cố ý đối xử tệ với người ta sao?

      " cho là em muốn lôi kéo uống rượu, nỡ từ chối." Giang Nam Đồng .

      đến uống rượu, Thành Hạ nhìn cái ly đồ uống hồi lâu, giọng : "Thầy Giang, ra bình thường em uống rượu, ngày hôm qua vì giúp của em tay, nếu ấy uống rượu là phát ban, lại còn khó chịu hai ba ngày sau nữa."

      " của em á?" Giang Nam Đồng nhàng lắc ly đồ uống, nhìn chất lỏng nâu đỏ đầy bọt khí.

      "Ngày hôm qua thầy thấy ai cõng em ? Đó chính là em, nhưng mà ấy ở với cha em, còn em ở với mẹ." Thành Hạ .

      " em nhà em lớn lên có chút giống nhau." Giang Nam Đồng .

      tới đây, Thành Hạ nhịn được cười: "Tụi Lâm Lâm còn , em và Lâm Phóng có tướng phu thê, ha ha, làm em cười muốn chết rồi."

      "Đóng vai người lẫn cho nhau, sợ chuyện tình cảm phiền phức hả?" Giang Nam Đồng .

      cười, Thành Hạ sửng sốt chút: "Chuyện này, cũng có cân nhắc qua, có lẽ là vậy."

      Bả vai bị người từ phía sau vỗ cái, Thành Hạ giật mình quay đầu lại nhìn, là Lữ Đồng, hôm nay thay chiếc áo khoác dạ lông cừu màu trắng, cắt may vừa vặn, dáng người hoạt bát nhìn trọn vẹn.

      "Này, Thành Hạ, người này là thầy Giang đúng ? Xin chào, tôi là Lữ Đồng, bạn học của bạn trai Thành Hạ." Lữ Đồng thoải mái chào hỏi, rồi lại quay lại với Thành Hạ: "Thấy hai người ở đây nên tới chào hỏi, định hai ngày nữa tìm em đấy, cũng may hôm nay có tìm, như vậy , mấy ngày nữa nhé, trước khi em được ?"

      "Vâng! Chị cũng tới ăn cơm à?" Thành Hạ hỏi.

      "Coi như là vậy! Chị trước, còn có chút việc muốn làm, từ từ ăn nha." Lữ Đồng , sau đó ra cửa như cơn gió.

      "Phụ nữ Phương Bắc quả nhiên rất cởi mở." Giang Nam Đồng tán dương.

      "Vâng, em cũng rất thích chị ấy, hi vọng chị ấy làm chị dâu của em, chị ấy và Lâm Phóng ở chung chỗ khẳng định là siêu thú vị luôn." Thành Hạ .

      " tại, ràng
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 14
      Editor: Cogau

      Khi Thành Hạ về, Lâm Phóng và cha còn chưa về, mẹ Thành chuẩn bị cơm tối, làm cho phòng bếp lênh láng, nhanh nhẹn thay đồ giúp mẹ, mẹ hỏi ra ngoài với ai, Thành Hạ khai báo đầu đuôi ngọn ngành - vốn là cũng cho đây là chuyện thể .

      " thăm hỏi các gia đình à? Sao con mời thầy đến nhà?" Mẹ Thành hỏi.

      "Rất kỳ cục! Mẹ, con mẹ lớn rồi, qua tuổi bị tới gia đình thăm hỏi rồi, mà có lẽ, chính là thầy ấy mới đến nên hơi rảnh rỗi, rất may gặp được người quen là con đây." Thành Hạ qua rồi chợt nghĩ đến Lữ Đồng, liền như tên trộm theo sát mẹ , xong mặt mày hớn hở lại còn thêu dệt thêm.

      "Nghe con như vậy, này ngược lại rất tệ, con có thể xứng với người ta sao?" mẹ Thành hỏi.

      " chuyện này, mẹ coi Lâm Phóng như con cóc ăn thịt thiên nga vậy." Thành Hạ cười.

      "Cái con bé này, cứ ‘Lâm Phóng! Lâm Phóng!’ biết lớn gì, người ngoài nghe thành cái gì? Về sau đừng thế." Thịnh mẹ hạ lệnh.

      "Dạ." Thành Hạ tùy tiện trả lời tiếng.

      Cơm tối, Lâm Phóng bị mẹ hỏi han, vừa qua có gì vừa hung ác trừng mắt với Thành Hạ.

      "Mẹ, mẹ xem , Lâm Phóng trừng con kìa, con cảm thấy ở đây nhất định có quỷ, trúng tim Lâm Phóng rồi." Thành Hạ vừa nhìn nhưng vẫn quên rưới thêm chút dầu.

      "Tiểu Phóng, tuổi của con cũng nên tìm bạn rồi, nếu là tệ, con đưa về ra mắt chút coi. . . . . ." Mẹ Thành .

      Ba Lâm cũng thêm vào: "Con bé Lữ Đồng này cũng tệ."

      "Vâng, tệ, tự nhiên, cởi mở, còn xinh đẹp nữa. Lâm Phóng, theo đuổi ." Thành Hạ .

      "Hạ Hạ, thế nào!" Mẹ Thành quay đầu lại quát lớn , lúc này Lâm Phóng cười.

      Mấy ngày sau, Lữ Đồng cũng tìm dạo phố, có lẽ là rất bận, Thành Hạ cũng chẳng để ý, chỉ là lúc sắp nhờ Lâm Phóng truyền đạt lời chúc phúc năm mới cho chị ấy, Lâm Phóng mặc kệ .

      Hết Tết rồi, mẹ con Thành Hạ phải về Trùng Khánh, trước khi mấy ngày, Thành Hạ hé cửa nghe lén, hình như nghe bà về làm thủ tục gì đó, Thành Hạ đoán đại loại là chuyển công việc về thành phố H, nỡ rời căn nhà kia, thời gian ở cũng dài nên so với nơi này tình cảm nhiều hơn, nhưng tuổi mẹ ngày nhiều lên, cũng nên có nơi nương tựa để bà dựa vào nghỉ ngơi chút, huống chi chỉ là đậy nắp chai rượu mở vào với chai mà thôi.

      Quay về bằng máy bay, Thành Hạ dựa vào cánh tay mẹ.

      "Mẹ, chúng ta định chuyển về sao? Nhà bán à?" Thành Hạ hỏi.

      "Căn nhà ở Giang Cảnh tốt như vậy bán cũng rất tiếc, nếu bán, sau này cha con về hưu chúng ta tới Trùng Khánh dưỡng già, ở đây có sông có núi rất thoải mái." Mẹ Thành Hạ .

      "Mẹ, mẹ và cha con. . . . . ."

      "Hạ Hạ, có số việc con cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được, giống như khi con mua căn nhà vậy, chẳng lẽ ngày ngày nhìn chằm chằm họ xây từng viên gạch, lợp từng viên ngói sao? Chỉ cần biết làm xong có thể ở là được." Thành Hạ mẹ .

      "Nhưng ít ra cũng phải có ‘Hồ sơ nghiệm thu’ và ‘Cam kết chất lượng ngôi nhà’ chứ?" Thành Hạ .

      " có lỗi lớn là có thể tiếp nhận được. ảnh hưởng đến việc sử dụng là được, những chỗ tự mình sửa chữa." Thành Hạ mẹ .

      ". . . . . . Vâng." Trong cổ họng Thành Hạ phát ra .

      Trong lòng hoang mang, có chút cảm giác chân .

      Lại tới ngày tựu trường, là nửa học kỳ sau năm thứ hai đại học rồi, bấm ngón tay tính toán, mới qua học kỳ mà có thể thăng cấp làm ‘ma cũ’ rồi. Tất cả mọi người thay đổi nhiều, muốn có thay đổi gì, phảng phất hình như là tóc cũng dài ra chút vậy, ngoại trừ Phương Ngu, này biết sao lại thích tóc dài nên cắt thành tóc ngắn, cùng "độ dài tri thức" với Thành Hạ.

      Tiếu Thanh khá là tiếc.

      "Phương Ngu, cậu xem, cậu là xinh đẹp vì sao muốn học con nhóc này vậy? Cậu ấy, tóc ngắn mặc kệ tóc ngắn, còn cậu rất đáng tiếc, đây phải là phá hủy phong cảnh của khoa Kiến trúc năm 2 chúng ta sao?"

      Cốc cốc! Thành Hạ gõ cái bàn: "Ông Tiếu, cái gì gọi là tóc tôi ngắn mặc kệ tóc ngắn vậy hả? Làm phiền đến ai chứ?"

      " nhóc cậu để tóc dài. . . . . . trông hài hòa, dài ra trông như rau diếp vậy, mà mấu chốt là, có dài như rau diếp cũng có ‘hoàng tử’ nào tự nguyện vuốt đâu." Tiếu Thanh .

      "Nhắc nhở cậu này, hoàng tử của Thành Hạ rất đẹp trai, phóng tầm mắt nhìn khắp ngành Kiến trúc có người nào vượt qua được đâu. Tớ muốn Thành Hạ cũng đừng nuôi dài lại, kẻo đám hoàng tử Ếch bò tới vuốt rất đáng sợ." Phương Ngu .

      Sau đó, Tiếu Thanh tức chết, Thành Hạ vui chết.

      Sau đó nữa, Thành Hạ và Phương Ngu hình như lại khôi phục quan hệ như hình với bóng như trước kia.

      Tựu trường, thầy quản sinh Giang Nam Đồng xuất lần, chuyện nội dung chương trình học kỳ sau, Quản sinh có gì khác biệt, có điểm duy nhất là muốn mượn "khoa học kỹ thuật đại" hỗ trợ việc quản lý, vì vậy, muốn tạo QQ nhóm để dễ cho mọi người có việc kịp thời thông báo. Mặt khác cũng có thể giúp mọi người trao đổi với nhau. (QQ giống như FB hoặc Skype vậy, vì giữ nguyên tác nên tớ vẫn để QQ)

      "Cái này, là khoa học kỹ thuật đại sao?" Thành Hạ chống cằm, Học trưởng có sáng kiến, năm nhóm cộng lại thành nhóm lớn, mỗi ngày gõ chữ đầu ngón tay chắc gãy mất.

      "Chẳng có gì đặc sắc." Phương Ngu phụ họa.

      "Đúng vậy, QQ là quá phổ biến rồi, nghề nghiệp tương lai của chúng ta là thành phần tri thức nên làm quen trước chút với MSN mới đúng." Chu Nhược Nhược .

      Có điều đại đa số mọi người có ý kiến, nên được thông qua, vì vậy hai ngày sau Lớp kiến trúc 0302 triển khai gấp cuộc xây dựng hoạt động QQ nhóm kỳ quái, câu đầu tiên khi mọi người gặp mặt là: "Hôm nay cậu vào chưa?"

      Vô cùng ý nghĩa, vô cùng viển vông.

      Bởi vì có Lâm Phóng "Quyên tặng" laptop, Thành Hạ lên thư viện lên mạng, ngồi ở trong phòng cũng lên mạng. Ban đầu có chút hưng phấn, nhưng chỉ mấy ngày sau hưng phấn cũng bay mất.

      Bắt đầu có ít bài học thiết kế đơn giản, sớm muộn gì đều muốn dùng ứng dụng chuyên ngành để hoàn thành, cho nên Phương Ngu, Lâm Lâm, rồi Chu Nhược Nhược đều lần lượt mua máy vi tính, máy vi tính
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :