1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đội thi công tình yêu - Đông Ly Cúc Ẩn (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 5
      Editor: Cogau

      vất vả tới ngày cuối cùng của kỳ Quân , ngày mai là ngày huấn luyện 15km dã ngoại truyền thuyết, ngày huấn luyện cuối cùng tưởng là có chuyện gì nữa, ai dè lại có chuyện khẩn cấp phát sinh – trong vòng 15’ phải chạy thục mạng về phòng ở gói ghém chăn màn đeo lưng chạy quay lại sân huấn luyện, Thành Hạ vừa nghe mười lăm phút muốn chết ngay rồi, chạy 800m cũng qua mà.

      Phương Ngu kéo đường tắt, tối thui nhìn , chân biết dẫm phải cái gì, chỉ cảm thấy lòng bàn chân lập tức đau nhói giống như bẻ thành hai nửa vậy, cho rằng chỉ là đau chân nên Thành Hạ cũng chú ý lắm, chỉ sau khi về phòng mới phát bàn chân lâm râm đau, bộ cũng phải nhàng.

      Phương Ngu nhìn như nhảy, hỏi bị làm sao, Thành Hạ có thể vừa rồi trẹo chân, có gì lớn.

      Ba giờ sáng, cả tầng thức dậy, bốn giờ, đội ngũ từ khu tập trung lên đường, mới xuất phát Thành Hạ lại cảm thấy có điểm ổn, chân càng ngày càng đau, đau đến mức phải cắn môi. Tình hình này có vẻ muốn tàn phế rồi.

      vất vả kiên trì đến khu tập trung, ngồi xuống đất nghỉ ngơi Thành Hạ xoa xoa bàn chân, vừa đụng vào đau, lúc Lâm Lâm bỏ gói hành lý xuống cẩn thận bình nước ở trong rơi ra, cũng tại Thành Hạ xui xẻo, bình nước 500ml đập trúng vào giữa chân , đau đến nỗi "Oa" lên tiếng.

      Vẻ mặt đau đớn thể là giả, Lâm Lâm vội tới hỏi thăm, Thành Hạ có lẽ tàn phế rồi, Lâm Lâm là ngu, như vậy còn kiên trì làm gì, rồi chạy nhanh tìm huấn luyện viên báo xin đến Phòng Y tế kiểm tra.

      Lâm Lâm rồi, hai người đỡ Thành Hạ , nhưng vừa đứng lên chân Thành Hạ đau muốn chết.

      Phương Ngu nhìn trái nhìn phải kêu tiếng "Tiếu Thanh", Tiếu Thanh cũng nhìn bên này vội tới.

      "Cậu cõng Thành Hạ đến Phòng Y tế của trường , cậu ấy đau chân thể nào bộ được." Phương Ngu quả nhiên là chỉ huy nhân tài, biết cách dùng người.

      "Ấy, cần, cậu và Lâm Lâm đỡ tớ là được rồi." Thành Hạ . Việc này, mặc dù xã hội đại cần chú ý ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ vả lại ‘Quan sứ cũng có phụ nữ’ mà - ngộ nhỡ gây mâu thuẫn nội bộ cho người ta là có tội lớn.

      "Đừng khoe khoang, thôi!" Tiếu Thanh ngồi xổm xuống: "Nhanh lên , chậm phút chân cậu có thể tăng thêm nguy cơ tàn phế cả đời đó."

      Phương Ngu cũng khuyên, Thành Hạ cắn răng cái, đành liều mạng vậy.

      có người đưa , nên huấn luyện viên để nhiều người theo, chỉ để Tiếu Thanh cõng đến Phòng Y tế, balo hành lý quẳng cho bạn trai hỗ trợ rồi.

      Trời cực nóng lại cõng người lớn đúng là mệt chết được, trong chốc lát Thành Hạ nhìn thấy mồ hôi từ đầu Tiếu Thanh chảy xuống cổ chảy vào cổ áo.

      "Tiếu ‘đẹp trai’, nghỉ lát ." Thành Hạ có chút ngượng ngùng, quen biết, đối với Tiếu Thanh mà đây phải là bay lên tận đỉnh núi sao?

      "Nếu tớ nghỉ lát, có thể cả đời này cậu ‘chấm phẩy’ đấy." Tiếu Thanh nhưng cũng dừng lại.

      "Cám ơn, đợi quay về tớ mời cậu ăn cơm." Thành Hạ , đây là phong tục quê họ.

      "Đến lúc đó tớ ‘giết’ cậu, cậu đừng kêu khóc nha." Tiếu Thanh .

      " thành vấn đề, tớ tìm chỗ tớ có thể mời được." Thành Hạ . mời nổi ở Nhà hàng sang trọng, nhưng quán ăn bình dân có thể mời được, Tiếu Thanh có phình bụng ra thoải mái, 700 nghìn cũng đủ rồi.

      Phòng Y tế của trường xa lắm – xuyên qua góc đối diện kia là đến, dọc theo con đường này hai người bị ít ánh mắt chăm chú.

      Mơ hồ còn nghe được lời bình luận "Bây giờ sinh viên mới thoáng . . . . . ." .... Thành Hạ buồn bực, chỉ vì bàn chân bị thương mà có thể đánh giá cả nhân phẩm, là. . . . . . Gì cũng được, ông trời ạ.

      Vào Phòng y tế, Tiếu Thanh đặt xuống chờ, mình chạy đăng ký sau đó lại cõng lên lầu bốn, bác sĩ nhéo chân của rồi lại hỏi quá trình bị thương, sau đó đặt bút ghi "X quang", bất đắc dĩ, Tiếu Thanh lại phải chạy tới chạy lui hồi, cuối cùng chụp X quang khoảng 1 giờ mới có thể lấy, cũng được, bác sĩ lại làm việc liên tục nên phải buổi chiều mới tới lấy được.

      "Tiếu ‘đẹp trai’, xin lỗi, trời quá nóng, làm phiền cậu." tại, Thành Hạ đành phải biết xấu hổ thôi.

      "
      [​IMG]
      251XYZ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 6
      Editor: Cogau

      Kỳ Quân kết thúc là lúc năm học thứ hai đại học chính thức bắt đầu, cũng thể là họ chính thức bước vào cánh cửa lớn của Ngành Kiến trúc, thời khoá biểu dày đặc chương trình chuyên ngành: thiết kế kiến trúc, cấu tạo kiến trúc, cơ học kiến trúc, CAD, khảo sát thiết kế; đại đa số mọi người rất hưng phấn, vì dần tiến tới tên tuổi "Kiến trúc sư" mà.

      Mấy người trong phòng bắt đầu giỡn, người trong phòng họ chính là Phương kiến trúc sư, Lâm kiến trúc sư, Chu kiến trúc sư, đến lại thành "Thừa"** kiến trúc sư. . . . . . Thành Hạ suy nghĩ biết có nên đổi hộ khẩu để cùng họ với Lâm Phóng . (**Tiếng Trung chữ ‘Thừa’ và chữ ‘Thành’ đồng ).

      học, ghi bài, thư viện, thỉnh thoảng bị lôi xem trận đấu bóng rổ, bóng chuyền gì đó, tự nhiên, có vài cao thủ luôn luôn thể hết tài năng ra như vậy làm cho người ta suy nghĩ vô cùng xa xôi.

      Đẹp trai chơi bóng, ném bóng vào rổ, đến cả việc mồ hôi vã ra vung vẩy khắp nơi cũng thấy đẹp.

      "Aizz, bây giờ sinh viên mới chịu nổi." Lâm Lâm , bạn trai trong sân mồ hôi vã ra như tắm, có mấy nghẹn ngào gào lên, khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng.

      "Làm bà lớn đòi hỏi phải bao dung. Hãy để cho mấy ấy kêu ." Chu Nhược Nhược .

      Bây giờ, thời tiết nóng lắm, xem trận đấu bóng cũng thoải mái, chỉ có điều thanh quá lớn làm cho đầu óc cũng ong ong.

      " xem nữa, tớ về ngủ đây." Thành Hạ .

      "Ôi, đừng vội, Tiếu Thanh còn chưa vào sân đâu." Chu Nhược Nhược kéo .

      "Cậu ấy có vào sân hay quan hệ gì tới tớ? Tớ cũng phải là huấn luyện viên của cậu ấy, vả lại chân tớ bị đau cũng thể đứng lâu, đây." Thành Hạ . biết cái đầu thiên tài nào nghĩ ra được sáng kiến, chỉ vì lần giúp đỡ mà cảm thấy và Tiếu Thanh chết chia lìa.

      Vừa mơ mơ màng màng ngủ bị tiếng chuông điện thoại di động làm tỉnh giấc, cầm lên nhìn là Lâm Lâm, Thành Hạ biết, đại khái là lại muốn nhiều chuyện đây mà.

      Quả nhiên, tiếng của Lâm Lâm tuy thấp nhưng lại vô cùng phấn khích, giống như là rất tâm đắc: "Tới nhanh chiêm ngưỡng người đẹp, bạn Tiếu Thanh đến."

      "A, các cậu nhớ kỹ, cần phải làm công tác tiếp đón cho tốt, rồi báo cáo cho tớ, được, yên tâm !" Thành Hạ mơ hồ tắt điện thoại.

      Bạn Tiếu Thanh cũng phải nữ hoàng , phấn khích làm cái gì biết, vả lại, nếu có là nữ hoàng cũng quan tâm!

      Bốn giờ rưỡi, Thành Hạ đói bụng nên tỉnh giấc, cần phải ăn cơm, rửa mặt qua loa rồi nhanh nhẹn cầm khay đến nhà ăn, vừa ra khỏi cửa phòng, lại nhận được điện thoại hỏi thăm của Tiếu Thanh.

      "Chân cậu lại đau à?" Tiếu Thanh hỏi.

      "." Thành Hạ đáp, người này tại sao lại rủa đau chân chứ?

      "Vậy sao cậu xem trận đấu?" Tiếu Thanh nghi ngờ.

      "Tớ mệt nên quay về ngủ, sao? Thua à?" Thành Hạ hỏi, nhìn đám đàn năm 3 họ phải người dễ ăn.

      "Hứ, coi thường tớ đúng ? Trận đấu có Tiếu ‘đẹp trai’ tớ trấn giữ và chỉ huy sao có thể thất bại chứ?" Tiếu Thanh hài lòng.

      "Stop! Chỉ là trận đấu trong nội bộ khoa mà thôi! Cúp máy đây, ăn cơm ." Thành Hạ .

      Cúp điện thoại xong mới nhớ là quên nhiều chuyện bạn cậu ta.

      Ăn cơm xong Thành Hạ lên thư viện đọc sách, có quyển sách ở ngoài tiệm sách kiến trúc hết hàng, ở thư viện bị cho mượn, có lẽ tới giờ này cũng phải trả lại rồi chứ, xem nào, quả nhiên là có, đáng tiếc tay lại với tới, muốn tìm ghế, Thành Hạ nhón chân lên, đầu ngón tay với với, lại với thêm nữa thấy có sách rơi xuống, có thể là vì phấn khích hơi dùng sức nên làm các cuốn sách bên cạnh rơi thẳng xuống mặt .

      Theo bản năng, tránh sang bên cạnh, mặc dù cũng có chướng ngại vật, nhưng dù sao cũng tránh được nguy hiểm hủy hoại dung nhan.

      "Tri thức đúng là sức mạnh, chuyển hóa thành sức mạnh giết người cũng ha . . . . ." Thành Hạ lầm bầm.

      "Ha ha!" Có người cười, áp sát vào chướng ngại vật này, tiếng cười liên tiếp ngừng, chẳng lẽ là ‘gặp gỡ định mệnh’ thư viện sao? chuẩn bị tâm lý tốt để nhìn dung nhan của con người này.

      "Chào Học trưởng." ‘Gặp gỡ định mệnh’ tiêu tan, thay vào đó là gặp lại phiên bản cũ. đúng là cao, chỉ đến nách thôi, nếu nhìn hình dáng giống cha và con vậy.

      Giang Nam Đồng dáng cao, giơ tay cầm quyển sách xuống: "Quyển này sao?"

      "Vâng, cám ơn học trưởng." Thuận tiện giúp luôn việc xếp sách lại.

      "Đừng khách sáo. Chỉ có điều, có thể thả cái chân của bị đè ra trước ?" Giang Nam Đồng cười cười.

      giày da của đột nhiên có dấu chân, ra chỉ là sát thủ giày da khi khiêu vũ thôi đâu!

      Nhân tiện, hai người cũng lần lượt đọc sách, sách tối nghĩa khó hiểu lại hấp dẫn, làm hoa cả mắt, lúc
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 7
      Editor: Cogau

      Sau hồi ầm ĩ, Phương Ngu lại càng vui, uống rượu nhiều hơn, lúc này say, họ la hét lớn tiếng vẫn làm tỉnh, Thành Hạ giả bộ mình uống được rượu, nhân vật chính phải nên cũng chẳng ai tàn nhẫn ép uống cả, vì thế đầu óc vẫn hết sức tỉnh táo.

      Ba hao tổn sức lực cuối cùng cũng khiêng được Phương Ngu lên giường, cả người Thành Hạ đều bốc mùi, Lâm Lâm thần thần bí bí kéo Thành Hạ lại hỏi, có phải Phương Ngu uống nhiều , Thành Hạ uống cũng ít. Lâm Lâm lại hỏi bạn Tiếu Thanh có đẹp ? Thành Hạ thực là xinh đẹp. Sau đó Lâm Lâm đưa ra kết luận: khó trách Phương Ngu tâm tình tốt, tình địch quá mạnh mẽ.

      Lúc này Thành Hạ như được khai thông đầu óc, ra là như vậy. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

      Tắm rửa thay đồ xong, chuẩn bị ngủ có tin nhắn, xem là Tiếu Thanh.

      "Này, cậu hãy học cho kỹ, ở mạng ấy?? Ngày mai có đấy." Tiếu Thanh đánh hai dấu chấm hỏi.

      "Chỗ nào với chỗ nào thế?" Thành Hạ đầu đầy mê muội.

      "Bị lừa bao lần rồi. . . . . . cậu rút kinh nghiệm sao?" Tiếu Thanh hỏi.

      "Sao toàn kiểu như vậy thế? là. . . . . ." Thành Hạ mặc kệ cậu ta: "Ngủ ngon."

      "Phương Ngu sao rồi?" Tiếu Thanh lại hỏi.

      "Uống nhiều quá, ngủ rồi."

      Kỳ thi đông thế nhưng may mà và Tiếu Thanh cùng phòng thi, cậu ta lại vẫn ngồi phía trước .

      "Ôi, Thành Hạ, lát nữa nếu làm bài tớ buồn ngủ ngủ quên, cậu đạp cái ghế của tớ nhé." Trước khi thi Tiếu Thanh dặn dò .

      Thành Hạ cảm thấy có chút đùa giỡn, làm bài thi còn ngủ hoàn thành sao đây? ngủ được.

      Nhưng đời vẫn có chuyện ly kỳ như vậy, phải là tồn tại, chỉ là xảy ra mà thôi, Thành Hạ vừa làm bài xong, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Tiếu Thanh hình như ngủ gục bàn.

      Đá cái nhúc nhích, đá tiếp cái nữa, lúc này tiếng động hơi lớn nên bị thầy giám thị nhìn, nhìn thấy cụ Tiếu ngủ, thầy cũng có vẻ sửng sốt, tới gõ mặt bàn cậu ta cái, Tiếu Thanh tỉnh dậy theo bản năng quay đầu lại nhìn Thành Hạ, rồi lại quay lên làm bài tiếp.

      Thành Hạ nộp bài đầu tiên, chưa đến cửa cầu thang bị Tiếu Thanh đuổi theo.

      Thành Hạ nhìn chằm chằm cậu ta: "Phục đấy, Tiếu ‘đẹp trai’, ông đổi tên ông Tiếu! Đồ con trâu!"

      "Tối hôm qua đánh bài hơi khuya." Tiếu Thanh .

      "Sống về đêm phong phú ha." Thành Hạ khinh bỉ.

      "Thành Hạ, ăn , sáng dậy trễ nên chưa ăn sáng, được quỵt nợ đâu, lần trước mời tớ ăn đấy." Tiếu Thanh .

      "Ba trăm ngàn trở xuống thôi đấy." Thành Hạ .

      Kết quả là Tiếu Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi cậu ta biết nhà hàng buffe hải sản, buổi trưa là 175 ngàn/người. Thành Hạ lấy ví tiền ra, cầm 200 ngàn: "Kêu ca, , còn 25 ngàn là tiền xe."

      "Sao cậu chẳng có thành ý chút nào vậy? , thiếu 50 ngàn và tiền xe, Tiếu đại gia tớ trả cho, . . . . . ." Tiếu Thanh .

      Thành Hạ sờ sờ ví, từ khi biết Tiếu Thanh, ví của thường xuyên trong tình trạng teo tóp.

      Tiếu Thanh định vẫy taxi nhưng bị Thành Hạ ngăn lại, lượt 150 ngàn cũng phải 100 ngàn, bằng cả tiền ăn.

      Xe điện ngầm ồn ào, Tiếu Thanh lên xe điện ngầm cảm thấy ù tai choáng váng, Thành Hạ Tiếu đại gia có tiền máy bay .

      Lập tức, mấy cặp mắt đàn ông tập trung vào Thành Hạ, Thành Hạ nhìn Tiếu Thanh, vẻ mặt cậu cũng tức cười . . . . . Thành Hạ chợt ý thức được mình sai gì đó. . . . . . Xong rồi, vì vậy danh tiếng nữ lưu manh tàu điện ngầm xuất .

      Tiếu Thanh giọng bên tai : "Chắc bị đưa lên mạng đấy! Nếu tớ tuyên truyền giùm cậu."

      tàu điện ngầm, Tiếu Thanh cười ha ha cảm giác như đứt dây thần kinh tới nơi, cánh tay vô tình khoác lên vai Thành Hạ.

      "Tớ ngồi chờ xem ngày mai có ai viết chuyện của cậu post lên ." Tiếu Thanh vẫn cười ngặt.

      Thành Hạ liếc cậu ấy, giật mình thấy mặt người này quá gần, liền đẩy ra.

      "Nếu có, tớ post!" Tiếu Thanh .

      Thành Hạ nhịn được: "Cậu rảnh quá."

      "Tiếu đại gia tớ đây ngày ngày đều vô cùng nhàn rỗi." Tiếu Thanh .

      15 phút lên lầu bốn, cuối cùng cũng tới nơi, bên ngoài còn có người xếp hàng, Thành Hạ nghĩ có lẽ ăn được, ai biết Tiếu Thanh lại đặt trước rồi. Hơn nữa, chờ lấy tiền Tiếu Thanh đặt cái thẻ lên quầy thu ngân.

      Gần đây, người có tiền đều cà thẻ.

      Nhà hàng Buffe hải sản này cũng tệ lắm, ồn ào như những nhà hàng buffe bình thường khác, ngồi xuống chỗ
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 8
      Editor: Cogau

      Dù Thành Hạ chào hỏi, nhưng Giang Nam Đồng vẫn gật đầu cười cười với – đây là kích thích rất lớn đối với người nhiều chuyện nhạy cảm như Lâm Lâm, vì thế khi học dứt khoát kiên quyết từ chối xe đạp với hoàng tử của , ngược lại lại cùng Thành Hạ chen chúc ở phía sau thầm .

      Thành Hạ bị ép bất đắc dĩ, là vì khi nhập học nhờ người khóa trước này trông giúp hành lý, Lâm Lâm cười gian "Đàn – đàn em thành đôi đúng là phù hợp", sau đó BLA BLA cho rất nhiều về chuyện của Giang Nam Đồng.

      Ví như, Giang Nam Đồng tốt nghiệp nghiên cứu sinh chính thức ở lại trường, dễ dàng thừa kế nghiệp lớn của thầy, chẳng biết tại sao tiến sĩ lại muốn chuyển đến thành phố lớn làm cấp dưới cho người ta, theo phân tích, hoặc là muốn chinh phục kỹ thuật cao, hoặc là nếm trải đủ cát bụi rồi, muốn nhìn chút thực vật xanh để bảo vệ thị lực.

      Rồi ví như, Giang Nam Đồng đẹp trai, lịch tuổi thanh xuân năm vừa tròn 25tuổi lại ầm ĩ chuyện bạn , hơn nữa bạn ấp ủ dự định ở lại Mỹ nên phản bội, tìm nơi nương tựa vào người da trắng bản địa để đảm bảo việc định cư.

      Rồi ví như, lời đồn rằng, Giang Nam Đồng tiếp nhận hướng dẫn lớp 0302.

      xong ánh mắt còn lấp lánh: trời ơi, cho tớ thầy hướng dẫn đẹp trai, cuộc sống sinh viên còn gì tiếc nuối cả.

      Thành Hạ vừa ghi bài, vừa xoa huyệt Thái Dương, ông trời ơi, có thể làm cho Lâm Lâm tạm thời im lặng hay đây.

      Tin tức lan truyền ở lớp này so với ở phòng phát thanh có vẻ trì trệ hơn, cuối cùng Lâm Lâm tìm ‘hoàng tử’ của âu yếm, bên tai Thành Hạ cũng được yên tĩnh.

      Lâm Phóng nhắn tin tới, là ở thành phố H tuyết rơi nhiều, giống như khi họ còn , tuyết rơi như là lông ngỗng ấy.

      Thành Hạ rất muốn về xem, kể từ khi cùng mẹ khỏi thành phố H rất hiếm khi thấy tuyết rơi nhiều như vậy nữa, theo , tuyết ở Trùng Khánh thể gọi là tuyết, chỉ có thể gọi là nước mưa trước khi rơi xuống đất khoác chiếc áo khoác bông tuyết hàng nhái chất lượng kém mà thôi.

      Ra khỏi tòa nhà giảng đường, lại thấy bé xinh xắn chần chừ nhưng thấy vẫn bắt chuyện: "Thành Hạ, có thấy Tiếu Thanh đâu ?"

      Thành Hạ lắc đầu cái, cũng phải là bảo mẫu của Tiếu Thanh, mà phải luôn luôn để ý đến cậu ta, cậu ta có học hay cũng biết nữa.

      bé lại tiếp tục chờ, Thành Hạ đến nhà ăn ăn cơm, xếp hàng mua cơm bả vai lại bị vỗ cái, Thành Hạ có chút ảo não, gần đây biết là gặp phải cái gì, có việc gì cũng thích vỗ vai , cũng đều thần biết quỷ hay.

      Quay đầu lại, Tiếu Thanh, khay có hai món xào, gà xé phay thịt kho, ăn toàn món thịt.

      "Bạn cậu chờ cậu ở cửa khoa đó, sao cậu lại tới ăn cơm mình vậy?" Thành Hạ hỏi.

      đến nỗi là điện thoại di động hư liên lạc được chứ?

      Tiếu Thanh ồ tiếng quay đầu ra khỏi hàng.

      Lúc này phòng ăn nhiều người, Thành Hạ đợi lát mới tìm chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống Tiếu Thanh ngồi xuống
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 9
      Editor: Cogau

      Bởi vì sắp thi, các nữ sinh đa số đều thuộc hàng nghiêm túc, cho nên phía trong hành lang tắt đèn là địa bàn học tập, kẻ đứng người ngồi, kẻ yên lặng nhẩm bài, người vò đầu bứt tai, còn có cả uể oải, các loại dáng vẻ khác nhau, như bức tranh "Treo đèn chiến đấu ở hành lang" vậy.

      Thành Hạ thức đêm kém, cộng thêm bình thường cũng khá nỗ lực, lúc này cũng cần thức đêm, tắt đèn ngủ, người có thói quen tốt giống như chính là Phương Ngu.

      Lúc này, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược phải cật lực học, phòng ngủ cũng mới vừa tắt đèn, Thành Hạ mò mẫm lên giường, chợt giường đối diện có ánh sáng chiếu lên bậc thang, ra Phương Ngu còn chưa ngủ.

      "Còn chưa ngủ à?" Thành Hạ bò vào chăn, chân lạnh cóng.

      "Ngủ rồi, dậy vệ sinh." Phương Ngu cầm điện thoại di động ra ngoài.

      Thành Hạ nằm trong chăn ôm túi chườm nóng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Mơ hồ nghe cửa mở, còn có tiếng để cái ghế, ánh sáng ngoài hành lang cũng chiếu vào, có lẽ là Lâm Lâm vào, đúng lúc Thành Hạ muốn toilet liền ngồi dậy: "Đừng đóng cửa!"

      "Aaaaaaaa" Chu Nhược Nhược hét lên cái: "Thành Hạ, cậu làm tớ sợ muốn chết."

      " xin lỗi, cố ý." Thành Hạ vội bò xuống lê dép ra toilet, mấy người chiếm đóng hành lang giờ phút này căn bản cũng thu quân về, mơ mơ màng màng vào toilet tiện tay kéo cánh cửa khép hờ ra, vào.

      Thuận tiện còn nhắm mắt lại, chợt cánh cửa trước mắt nhanh như chớp biến mất, thay vào đó là mảng trống sáng choang, còn mơ hồ phấp phới. . . . . . Nhìn lên , hai gương mặt đen kịt ở hai bên.

      Hai giây sau.

      "Aaaaa"

      "Aaaaaaa"

      "Oạp . . . " hình như là tiếng giẫm vào trong nước.

      " xin lỗi, bạn, xin lỗi, tớ ngờ bên trong có người, xin lỗi." mặc áo ngủ trắng vội vàng , lôi Thành Hạ ra ngoài.

      Dép vải dưới chân bị thấm ướt, theo bản năng Thành Hạ liền nhấc chân lên.

      "Cũng may, buổi tối tớ chỉ uống nước." Thành Hạ . Nếu ăn nhiều cơm . . . . . . chắc nôn ra rồi.

      "Xấu hổ quá, bạn, tớ nhìn thấy, dép tớ đền cho bạn đôi mới, xin lỗi nha." Nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ lên.

      " việc gì, ngoài ý muốn thôi." Nghĩ tới lòng bàn chân dẫm lên chút chất lỏng hóa học Thành Hạ rất thoải mái, ném thẳng đôi dép vào trong thùng rác, rồi dùng nước lạnh như băng xối sạch chân mới tung tăng chạy về phòng.

      Nữ sinh áo trắng sửng sốt nhìn quên cả việc đuổi theo xem Thành Hạ ở phòng nào.

      Đợi khi ấy lấy lại tinh thần dọn dẹp xong ra khỏi toilet chỉ nghe phòng tắm bên cạnh có tiếng nước chảy rào rào, nghiêng đầu nhìn thấy bạn hồi nãy ra sức chà chân, chân đôi dép mùa hè.

      "Bạn . . . . ."

      " việc gì, còn sớm nữa, về ngủ ! Ngủ ngon nha!" Thành Hạ lại lê dép chạy.

      Nằm ở trong chăn, mang túi chườm nóng đặt ở lòng bàn chân cho ấm áp, xả hai lần nước lạnh sắp tê cóng rồi.

      Sáng sớm hôm sau thức dậy, ba người phát Thành Hạ đổi dép rồi, bởi vì đôi dép cũ của Thành Hạ vốn là đôi dép to vừa dày vừa nặng rất dễ thấy, hỏi sao vậy, Thành Hạ ném rồi, cũng giải thích gì.

      Nhưng đến tối chân tướng ràng.

      Lúc Thành Hạ rửa mặt về, vừa ngâm chân nước nóng vừa đọc sách ngon lành có người gõ cửa, khuôn mặt xinh đẹp từ từ ngó vào, sau khi nhìn thấy Thành Hạ liền cười và vào giơ lên cái túi ny lon lớn.

      "Chào bạn, ngại quá, đây là đôi dép mới, cùng kiểu dáng, nhưng màu sắc nhạt hơn chút." Nữ sinh vừa vừa lấy ra đôi dép to, so với đôi dép của đúng là nhạt màu hơn.

      "Cậu khách sáo quá, phải chuyện gì to tát cả." Thành Hạ , suy nghĩ chỉ cần đối phó với hai ngày thi xong ở trường, khi về cũng cần dép lông nữa, mùa đông tới mua đôi kiểu mới.

      Nữ sinh lại vài câu khách sáo rồi mới , bạn ấy vừa Thành Hạ bị bức cung, để khai báo xem có gì mờ ám, có phải nam sinh đưa cho vật đính ước hay , Thành Hạ muốn kể ra cảm xúc buồn nôn của .

      Sau khi khai báo toàn bộ chi tiết, Phương Ngu bưng chậu rửa mặt, Lâm Lâm đun nước nóng, họ đều ra ngoài, Chu Nhược Nhược câu: "Cậu xem mới vừa rồi sao tớ lại là người chăm chỉ như vậy đây? Nếu như chưa giặt tất, có cơ hội trốn ra phòng tắm để cười rồi."

      Bởi vì Lâm Lâm ra ngoài cho nên Thành Hạ biết chuyện này lan truyền rất nhanh tới nhóm nữ sinh ngành kiến trúc, tiếp theo dám tưởng tượng, vậy chỉ có thể cầu nguyện cho mọi người trí nhớ kém, bệnh hay quên hơn.

      Tự
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :