1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc y xấu phi - Chá Mễ Thố

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Hưu phụ nhân ác độc

      Edit: Cửuvĩhồ

      Thời điểm chạy đến Phỉ Thúy cư, nơi này cháy sạch chỉ còn lại bức tường đổ nát, khắp nơi đều đầy đầu gỗ cháy đen, còn có mùi khói đặc gay mũi.

      "Vãn nhi! Vãn nhi!" Hạng Trị Chung kinh hãi, bất chấp nguy hiểm, vọt vào Phỉ Thúy cư, khắp nơi tìm kiếm Hạng Quân Vãn.

      "Phu quân! Phu quân!" Ngọc phu nhân mang theo người vội vã chạy tới, nhìn thấy Hạng Trị Chung thế nhưng để ý an nguy bản thân, chạy vào Phỉ Thúy cư còn chưa cháy hết, sắc mặt Ngọc phu nhân trầm xuống.

      Xem tình hình này, Hạng Quân Vãn tựa hồ là lành ít dữ nhiều! Ngọc phu nhân chút cũng vì lựa chọn của mình mà hối hận, bộ dạng lo lắng của Hạng Trị Chung cho thấy địa vị của Hạng Quân Vãn trong lòng giống bình thường, nàng chết, nàng cùng Hạng Quân Nhu có ngày trở mình, cho nên Hạng quân Vãn đáng chết.

      Công Tôn Trường Khanh theo tới nhìn đến cảnh tượng trước mắt, giật mình đứng ở nơi đó. Cái nữ tử suốt ngày vâng vâng dạ dạ ấy chết? Tuy rằng cưới Hạng Quân Vãn phải là điều muốn, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là Vương phi danh nghĩa của ba năm. tại nàng chết, táng thân trong đống đổ nát đen thui, nội tâm Công Tôn Trường Khanh có tư vị nên lời.

      "Phu quân, Vãn nhi gặp bất trắc, thỉnh ngài nén bi thương!" Điều chỉnh lại tâm tình, Ngọc phu nhân vào Phi Thúy cư bị tàn phá.

      "Thúi lắm!"

      Hạng Trị Chung quay đầu,tóc trán có chút hỗn độn, hai mắt dưới cặp mày rậm hàn chứa nồng đậm băng sương: " Ngươi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao bỗng dưng lại cháy? Rốt cuộc là ai hại Vãn nhi?"

      Đối với khí tức cường đại của Hạng Trị Chung, chân Ngọc phu nhân bỗng dưng mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi mặt đất.

      "Phu nhân như vậy là hoài nghi ta sao? Phu quân là cho rằng ta hại Vãn nhi sao? Phu quân, ngươi vừa năm năm, mọi chuyện lớn trong nhà đều là ta xử lý, cái phủ lớn như vậy từ xuống dưới đều là ta xử lý, có công lao cũng có khổ lao. Phu quân trở về những đối với ta quan tâm, lại mực chắn chắc ta hại Vãn nhi, phu quân, ngươi đây là muốn ép ta chết sao?"

      Nhọc phu nhân vừa như vậy, Hạng Quân Nhu lập tức quỳ xuống trước mặt Hạng Trị Chung: "Phụ thân, phải nương hại tỷ tỷ! Phụ thân...."

      Chẳng những Hạng Quân Nhu, mà các phu nhân cùng các tiểu thư cũng đều quỳ gối trước mặt Hạng Trị Chung. tình hôm nay, các nàng đều có phần, nếu chuyện này bị tra ra, các nàng cũng có quả ngon mà ăn. Nay chỉ có thể khăng khăng kêu oan cho Ngọc phu nhân, như thế mới bảo vệ được bản thân mình.

      Nhìn đám phu nhân quỳ khóc sướt mướt trước mặt, da đầu Hạng Trị Chung run lên. cũng phải ngốc tử, tự nhiên bị chút tiểu xảo của những nữ nhân này lừa.

      tại Hạng Trị Chung muốn biết duy nhất là tung tích của Hạng Quân Vãn, vừa rồi tìm trong Phỉ Thúy cư cũng có phát thi thể nào, như vậy là Hạng Quân Vãn có gặp nạn. sở dĩ như vậy, bất quá là muốn dụ ra chân tướng, ngờ rằng Ngọc phu nhân đúng là cho rằng Hạng Quân Vãn chết, còn thêm vào. Xem ra Ngọc phu nhân chính là đầu sỏ gây ra vụ phóng hỏa, còn những người khác khẳng định là đồng lõa.

      đám người trước mặt Hạng Trị Chung khóc sướt mướt, bỗng nhiên thanh thanh lệ truyền đến: "Di, hôm nay có chuyện gì, sao náo nhiệt như vậy, như thế nào đều chạy đến Phỉ Thúy cư của ta?"

      Nghe thanh , sắc mặt Ngọc phu nhân trắng bệch. đúng! Hạng Quân Vãn phải là bị chết cháy sao? Thời điểm nàng quay đầu, nhìn thấy Hạng Quân Vãn thân quần áo màu trắng, Ngọc phu nhân kêu tiếng "Quỷ a", sau đó liền hôn mê.

      "Vãn nhi!" Nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung bước nhanh đến trước mặt nữ nhi, đem nàng kiểm tra hảo hảo phen. Thấy Hạng Quân Vãn có chuyện gì, Hạng Trị Chung mới nhàng thở ra: "Ngươi có việc gì là tốt rồi! có việc gì là tốt rồi!"

      Thời điểm Hạng Trị Chung chuyện, Hạng Quân Vãn cũng thầm đánh giá phụ thân trước mặt mình. Nàng vốn cho rằng đại tướng của quốc gia hẳn là cường tráng khôi ngô, là lão nhân ngoài năm mươi, ngờ rằng Hạng Trị Chung nhiều lắm chỉ mới ba bảy ba tám, làn da màu đồng cổ, lông mi đen dài, cằm có nhúm râu ngắn, vóc dáng cao gầy, tuy gầy nhưng rất rắn chắc.

      "Phụ thân, người trở lại!"

      Thực xin lỗi, ta về trễ, khiến ngươi phải chịu khổ!" Bàn tay to lớn của Hạng Trị Chung sờ sờ đầu Hạng Quân Vãn, ánh mắt giống như hết thảy, khuê nữ, ngươi có ủy khuất gì hãy cho phụ thân, phụ thân làm chủ cho ngươi!

      Có khẳng định của Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn vỗ vỗ tay, Kinh Hồn đem lão đạo sĩ mang đến trước mặt Hạng Trị Chung.

      "Phụ thân, ta vừa trở về, biết trong phủ xảy ra chuyện gì. Chỉ là vừa rồi ngoài cửa ta bắt gặp lão nhân này, nhìn lén la lén lút rất khả nghi, ta liền đem bắt lại."

      Hạng Quân Vãn như vậy Hạng Trị Chung lập tức ràng ý tứ bên trong, nhấc chân đá cái vào ngực lão đạo sĩ, chỉ nghe răng rắc tiếng, lão đạo sĩ bị gãy cái xương sườn, giống như chó nằm úp sấp mặt đất: "Đại nhân tha mạng a! Ta khai, ta khai hết!"

      đợi Hạng Trị Chung đe dọa, lão đạo sĩ khai Ngọc phu nhân là như thế nào tìm được , với những gì, còn cả chuyện hỏa thiêu Phỉ Thúy cư năm mười đều ra.

      Ngọc phu nhân vừa tỉnh lại nghe thấy những lời này, suýt chút nữa lại hôn mê: "Phu quân, ta biết người này! Ta là bị oan uổng a!"

      Nhìn Ngọc phu nhân hoa lê đái vũ, Hạng Trị Chung lạnh lùng hừ tiếng: "Có oan uổng hay , ta tự có chừng mực!"

      Hạng Trị Chung đưa tất cả hạ nhân phủ tướng quân tới, sau trận đe dọa, những người có mặt đều đứng ra làm chứng Ngọc phu nhân thỉnh lão đạo sĩ tới bắt quỷ, muốn giết chết Hạng Quân Vãn. Nhọc phu nhân càng nghe càng hoảng: Các ngươi to gan, dám xấu bản phu nhân, các ngươi muốn sống nữa hả?"

      Ngọc phu nhân uy hiếp, làm cho các nô bọc nhát gan rùng mình cái, khế ước bán thân của họ đều ở trong tay Ngọc phu nhân, nếu đắc tội Ngọc phu nhân, ngày sau chỉ sợ có quả ngon mà ăn. Nhìn đến Ngọc phu nhân còn biết hối cải, Hạng Trị Chung quét mắt đến những nữ nhân quỳ, Hoàn phu nhân lập tức đứng dậy: "Tướng quân, thiếp có thể làm chứng, lời đạo sĩ , là Ngọc phu nhân muốn hại Nhị tiểu thư".

      Hoàn phu nhân phản bội nằm ngoài dự liệu của Ngọc phu nhân: "Ngươi tiện nhân, thế nhưng bỏ đá xuống giếng?"

      "Ngọc phu nhân, phải ta bỏ đá xuống giếng, mà là lẽ phải tại tâm!" Hoàn phu nhân thế nào biết ánh mắt của Hạng Trị Chung vừa rồi, Ngọc phu nhân đích thực thể đắc tội, nhưng chủ nhân tướng quân phủ là Hạng Trị Chung, người nàng muốn dựa vào cả đời là Hạng Trị Chung, phải Ngọc phu nhân.

      "Tiện nhân, đừng cho là ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi bất quá là ghen tị ta chưởng quản nội vụ, muốn phân quyền, cho nên mới hãm hại ta. Phu quân, nàng là hãm hại ta, nàng hãm hại ta a!"

      Đối với Ngọc phu nhân lên cơn điên, Hạng Trị Chung cũng mềm lòng. Hạng Trị Chung làm cho ta viết đơn kiện, đưa cho mọi người đồng thời ký tên và đóng dấu tay, đứng dậy đến trước mặt Công Tôn Trường Khanh.

      "Hôm nay xin Yến Vương làm nhân chứng, ta muốn hưu độc phụ này!"

      Vừa nghe Hạng Trị Chung muốn hưu mình, Ngọc phu nhân trực tiếp nhảy dựng lên: "Phu quân, ngươi sao có thể hưu ta? Tỷ tỷ ta là Hoàng hậu, ngươi sao có thể hưu ta?"

      "Ngươi phụ nhân ác độc như vậy, ta hưu ngươi quả thiên lý khó dung! Chẳng lẽ ta còn lưu ngươi lại để hại Vãn nhi của ta sao?"
      minhminhle, thienbinh2388linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Phụ thân này cũng tệ lắm

      Edit: Cửuvĩhồ

      Hạng Trị Chung mỗi câu tiếng "độc phụ" này ra, đem Ngọc phu nhân tức giận đến bốc hỏa. Nàng là độc phụ, vì sao còn muốn cưới nàng? Đem nàng lợi dụng triệt để rồi muốn hưu nàng, có cửa đâu!

      "Phu quân, trong mắt ngươi chỉ có Vãn nhi, chẳng lẽ Nhu nhi phải nữ nhi của ngươi sao? Chẳng lẽ Nhu nhi cũng bằng con tiện chủng này?"

      "Ngươi cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem?" Nghe được Ngọc phu nhân như vậy về Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung tức giận vô cùng, hận thể tiến liên tát cái đem Ngọc phu nhân đánh bay: "Vãn nhi là nữ nhi của ta, ngươi đừng có ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ!"

      "Ta hồ ngôn loạn nữ? Thời điểm Triệu Nguyệt Như mang nàng đến nàng năm tuổi, ai biết nàng có phải thân sinh nữ nhi của ngươi hay ? Triệu Nguyệt Như là cái tiện nhân, đoạt vị trí của ta, nàng cũng là tiện chủng, là Triệu Nguyệt Như cùng người khác dã loại!"

      "Đủ rồi!"

      Hạng Trị Chung rít gào tiếng, chấn động lỗ tai của những người có mặt run lên, Ngọc phu nhân tránh thoát tay của Hạng Quân Nhu, vọt tới trước mặt Hạng Trị Chung: " đủ! Mãi mãi đủ! Nếu phải ta cùng tỷ tỷ vất vả nâng đỡ, ngươi là Đại tướng quân sao? Hạng Trị Chung, ngươi chớ có quên hôm nay, là ai cho ngươi....."

      Những lời này của Ngọc phu nhân, hoàn toàn chọc giận Hạng Trị Chung, bàn tay to của tiến lên, tóm lấy cổ của Ngọc phu nhân, đem nàng ta nhấc lên: "Độc phụ, ngươi câm miệng cho ta! Hôm nay ta nhất định phải hưu ngươi!"

      "Khụ khụ....." Ngọc phu nhân trung dùng sức giãy dụa, mặt cũng càng ngày càng hồng: "Hạng Trị Chung, ngươi ta là độc phụ, lòng của ngươi phải cũng độc như rắn rết? Ngươi...ngươi phản bội Bách thái tử, ngươi cho rằng chuyện này có người biết sao? Hạng Trị Chung, nếu ngươi hưu ta, ta làm cho mọi người biết tình năm đó, làm cho mọi người có mặt đều biết việc làm tốt của ngươi!"

      Ngọc phu nhân nhắc đến "Bách thái tử", khiến cho Công Tôn Trường Khanh giật mình khiếp sợ.

      Ngôi vị hoàng đế này nguyên bản tới phiên phụ thân Công Tôn Nam lên ngồi, ngay lúc đó Thái tử Công Tôn Bách tuấn tú lịch , văn võ song toàn, nổi tiếng thiên hạ là hiền đức thái tử. Nếu phải Công Tôn Bách gặp chuyện may, hoàng đế Thương Nguyệt quốc này hẳn là của Công Tôn Bách, mà phải Công Tôn Nam. Nhìn khuôn mặt Ngọc phu nhân đỏ lên cùng vẻ mặt thống khổ, trong lòng Công Tôn Trường Khanh đột nhiên nảy ra giả thiết, có khi nào cái chết của Công Tôn Bách cũng đơn giản như vậy, mà là cùng Hạng Trị Chung có liên quan.

      Quả nhiên, Hạng Trị Chung sau khi nghe đến "Bách thái tử", ánh mắt chợt lóe. túm Ngọc phu nhân hét lớn tiếng, đem nàng ném mặt đất.

      "Người tới, đem Ngọc phu nhân tiến phật đường, có mệnh lệnh của ta, ai cũng được thả nàng ra ngoài!"

      Ngọc phu nhân bị ngã thất điên bát đảo, lại nghe thấy lời của Hạng Trị Chung, liền hướng về phía Hạng Quân Nhu: "Nhu nhi, tìm Hoàng hậu nương nương! Nhanh tìm Hoàng hậu nương nương tới cứu ta!"

      "Ai cũng cho phép ra ngoài!"

      Hạng Trị Chung cho người mang Ngọc phu nhân , sau đó nhìn về phía Hạng Quân Nhu.

      "Phụ thân, phụ thân, mẫu thân có ý xúc phạm ngài....." Hạng Quân Nhu chưa từng thấy qua phụ thân hung hãn như vậy, dù rằng Hạng Trị Chung cũng thương nàng, nhưng đối với nàng coi như tệ, hôm nay khẳn định là bị chọc tức, Hạng Quân Nhu thậm chí thấy được sát khí nồng đậm trong mắt Hạng Trị Chung.

      "Phụ thân...."

      "Các ngươi đều xuống !" Hạng Trị Chung phất phất tay: "Đều xuống! tình trong phủ giao hết cho Hoàn phu nhân, đều xuống !"

      Hoàn phu nhân ngờ rằng Hạng Trị Chung lại đem quyền chưởng quản nội vụ cho nàng, trong lòng tự nhiên là cao hứng, mang theo Hạng Quân Yến hành lễ với Hạng Trị Chung rồi lui xuống. Về phần những người khác, cũng nhìn ra tâm tình tướng quân tốt, sợ lan cơn tức đến đầu chính mình, đám cũng ly khai khỏi Phỉ Thúy cư.

      Đợi đám người sai biệt lắm, Công Tôn Trường Khanh mới nhớ tới thánh chỉ, vội vàng mở ra tuyên đọc. Công Tôn Nam thưởng cho tướng quân phủ ít kim ngân châu báu, lại cho Hạng Quân Vãn cái danh hiệu Thái Bình công chúa.

      Nghe thấy phong hào "Thái Bình công chúa" Hạng Quân Vãn khẽ cười. Thái Bình? Chẳng lẽ hy vọng dùng thủ đoạn này đến trấn an, để mọi người trong phủ tướng quân coi màn vứt bỏ của Yến vương như trò khôi hài, từ nay về sau hai bên hòa thuận sao?

      "Chúc mừng Thái Bình công chúa!" Công Tôn Trường Khanh đến trước mặt Hạng Quân Vãn. Chuyện mới vừa rồi thấy rất ràng. tại mới biết được cuộc sống của Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân trôi qua như thế nào.

      Nhìn bạch y nữ tử trước mắt, Công Tôn Trường Khanh có chút áy náy. Bởi vì hưu nàng, nàng trở lại tướng quân phủ mới có thể bị người giẫm lên như vậy, lại tiếp hay là xin lỗi nàng. Đủ loại bất mãn cùng oán hận Hạng Quân Vãn trong lòng Công Tôn Trường Khanh qua việc vừa rồi liền biến mất triệt để.

      "Nếu Thái Bình công chúa có cần gì, có thể trực tiếp đến Yến vương phủ tìm ta". Công Tôn Trường Khanh muốn bồi thường cho Hạng Quân Vãn, như vậy trong lòng dễ chịu hơn chút.

      "Vậy mời ngươi nhanh chút biến khỏi mắt ta! Phủ tướng quân chúng ta chào đón ngươi!"

      Hạng Quân Vãn cầm thánh chỉ, xoay người thèm để mắt tới Công Tôn Trường Khanh. Nàng nể mặt như vậy khiến Công Tôn Trường Khanh rất xấu hổ. Lại thấy Hạng Trị Chung cũng là bộ dáng thích mình, Công Tôn Trường Khanh ngượng ngùng cười, lời cáo từ rồi rời khỏi phủ tướng quân.

      Địa phương lớn như vậy liền chỉ còn lại bốn người: "Vãn nhi, nào để phụ thân nhìn ngươi!" Hạng Trị Chung vẫy vẫy tay với Hạng Quân Vãn, chờ nàng qua,Hạng Trị Chung vẻ mặt tươi cười hiền lành, cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.

      "Vãn nhi trưởng thành, phụ thân cao hứng!"

      Trong mắt Hạng Trị Chung lên vẻ phức tạp, Hạng Quân Vãn nhìn thấy cũng gì. tựa hồ rất vui mừng, nhưng lại cũng có lo lắng. Bất quá mặc kệ thế nào, người cha này thông qua khảo nghiệm của nàng, biểu của hôm nay đủ để đảm nhiệm phụ thân của nàng.

      "Phụ thân, làn này về người ở lại bao lâu?"

      "Sau sinh thần thái hậu ta ...."

      "Phụ thân, lần này người mang ta theo ! Ta còn chưa được thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, ta nghĩ muốn ra ngoài chút!" Hạng Quân Vãn muốn ở lại tướng quân phủ cùng những nữ nhân kia lục đục với nhau, như vậy quả thực là lãng phí nhân sinh.

      Câu này của nàng làm Hạng Trị Cung cảm thấy ngoài ý muốn, rất vừa ý lại càng nhiều hơn là vui sướng: "Vãn nhi lớn, có tư tưởng chính mình! Hảo! Phụ thân đáp ứng ngươi, đến lúc đó mang ngươi khắp Thương Nguyệt quốc!"

      Náo nhiệt trong phủ tướng quân bị Phi Sương hỏi thăm được, lập tức bẩm báo cho Phượng Cửu.

      "Thiếu chủ, Hạng Trị Chung xuất thân nghèo hèn, bởi vì có can đảm có tri thức, được Bách Thái tử thưởng thức, đem giữ bên người. Bách thái tử cưới Bách Lý Thái Vi, Hạng Trị Chung chính là đội trưởng đội thị vệ. Người , cái chết của Bách thái tử có hay cùng Hạng Trị Chung có liên quan a?"

      Phi Sương liến thoắng rất nhiều, Phượng Cửu lại cúi đầu chơi đùa vỗ về Ngân Hồ trong lòng: "Phi Sương, ta bảo ngươi hỏi thăm tung tích của phu nhân, phải để ngươi bát quái chuyện nhà người ta".

      "Thiếu chủ, người hiếu kỳ sao?"

      " hiếu kỳ. Mặc kệ Công Tôn Bách vì sao mà chết, đều là người thắng làm vua, thua làm giặc. Ta sao phải vì người chết lãng phí thời gian? Đúng , Tiểu Ngân?" Ngân Hồ trong lòng Phượng Cửu nghe thấy chủ nhân gọi tên mình, vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước nhìn Phượng Cửu, móng vuốt cào lên tay , đầu dụi dụi.

      "Ngươi xem, Tiểu Ngân còn biết đạo lý này, Phi Sương a, ngươi ngay cả Tiểu Ngân cũng bằng".

      "Thiếu chủ, ta vẫn còn chưa xong mà!" Phi Sương uống ly trà cho nhuận họng: "Thiếu chủ, chủ nhân sau lưng Phỉ Thúy cư bị đốt ở phủ tướng quân chính là của phu nhân mà ngài gặp tại huyền nhai!"

      Chương 34: Dưỡng hồ ngàn ngày dùng hồ lúc

      Edit: Phượng chili

      “Nha!” Phượng Cửu kéo dài điệu, nhận lấy tư liệu Phi Sương tìm được nghiên cứu phen. Phế vật, dã chủng, kẻ quái dị, Vương phi bị vứt bỏ……Danh hiệu của Hạng Quân Vãn cũng nhiều! Người như vậy là nữ tử xuất ở huyền nhai đêm đó sao?

      Phượng Cửu trầm mặc, Phi Sương thẳng tắp mà đứng, dám gây tiếng ồn. Qua hồi lâu, Phượng Cửu mới để tư liệu bỏ xuống, đem Tiểu Ngân nhấc lên, “Tiểu Ngân, ngươi thăm dò nàng giúp ta!”

      Ngân Hồ tuy là động vật, nhưng rất có linh tính. Nghe Phượng Cửu như vậy, Ngân Hồ lập tức nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của nữ tử kia. “Chít chít!” Ngân Hồ cúi đầu, gối lên đầu gối Phượng Cửu, hai tiểu móng vuốt mềm mại che lấy mắt, mông uốn éo, thế nào cũng chịu phủ tướng quân.

      “Dưỡng hồ ngàn ngày dùng hồ lúc, đem ngươi nuôi đến tròn quay thế nào? Ngươi cũng chịu làm chút chuyện này cho ta?” Biết được tiểu gia hỏa này bị bạch y nữ tử dọa, Phượng Cửu xoa lỗ tai lông xù của Ngân Hồ, thấp giọng .

      “Chít chít!” Ngân Hồ đáng thương ngẩng đầu, tiểu móng vuốt trung khoa tay múa chân, cuối cùng lại lắc lắc mông phì phì chìa lưng cho Phượng Cửu xem, giống như : ngươi xem, lông lưng ta còn chưa rửa sạch vẫn lưu lại màu hồng nhạt, ta đây nếu chừng chính là bao giờ trở về.

      Phượng Cửu làm sao hiểu ý tứ của Ngân Hồ, bất quá, khứu giác của Ngân Hồ Thiên Hạ Vô Song, chỉ có nó mới có thể phân biệt được Hạng Quân Vãn có phải người muốn tìm hay .

      “Tiểu Ngân, ta chỉ là cho ngươi do thám, xem nàng có phải hay , chừng phải nàng đâu!” Phượng Cửu thanh trầm thấp, dùng dịu dàng để dụ dỗ nó. Ngân Hồ nhìn nhìn Phượng Cửu, lại cúi đầu nghĩ nghĩ chuyện đêm hôm đó, rùng mình cái mạnh, nhào vào trong lòng Phượng Cửu, thế nào cũng chịu phủ tướng quân.

      con gà trân châu!” Phượng Cửu vươn ngón tay quơ quơ. Ngân Hồ ngẩng đầu, liếm liếm môi, lại gục đầu xuống.

      “Hai con!”

      Ngân Hồ xoay xoay mông, được! Hai con đủ! Muốn thêm cân mới được!

      “Năm con gà trân châu cộng thêm giỏ Hắc đề!”

      Phượng Cửu tung ra mồi nhử này hậu, Ngân Hồ lập tức đứng thẳng lên, hai con mắt lớn như hai quả sơn trà khát khao nhìn chằm chằm khôn mặt nghiệt của Phượng Cửu, móng vuốt khoanh lại trước ngực, “Chít chít!”

      “Ta khi nào lừa gạt ngươi?”

      Phượng Cửu cười híp mắt xoa đầu Ngân Hồ, Phi Sương đứng ở bên cạnh bắt đầu bi ai thay tiểu hồ ly. Cái tên Ngân Hồ này hoàn toàn là tên ham ăn! Thiếu chủ hoàn toàn nắm bắt được sở thích của nó, mỗi lần đều có thể dùng mỹ thực dụ dỗ nó làm việc cho mình, nhìn thiếu chủ cười thành bộ “ mưu được thực ”, Phi Sương ở trong lòng thở dài. Tiểu Ngân, ngươi tự cầu nhiều phúc !

      “Chít chít!” Ngân Hồ đem hai móng vuốt khoát lên tay Phượng Cửu, “Chít chít!”

      “Mười con gà trân châu?” Phượng Cửu nghĩ tới Ngân Hồ lại bắt đầu cùng mình đàm phán điều kiện, tiểu gia hỏa này là càng ngày càng thú vị! “Nếu chuyện làm ổn thỏa, mười con cũng thành vấn đề. Vạn nhất chưa hoàn thành, con gà trân châu cũng có! Phi Sương, đem Tiểu Ngân đưa đến phủ tướng quân !”

      Đối với mệnh lệnh của thiếu chủ, Phi Sương thể cãi lời, đành phải ôm Ngân Hồ rời .

      “Chít chít!” Ngân Hồ lúc còn ngừng hướng Phượng Cửu kêu la, dường như thành vấn đề, chờ ta trở lại!

      Đến khi tới được phủ tướng quân, Phi Sương mới đem Ngân Hồ buông ra. “Tiểu Ngân, ngươi bảo trọng !” Phi Sương muốn xoa đầu Ngân Hồ, lại bị nó trốn tránh.

      Thấy Ngân Hồ nhất quyết để cho mình sờ đầu của nó, Phi Sương có chút mất mát. Tốt xấu cũng nuôi nó sáu năm, nhưng cái tên này chưa bao giờ để cho ai ngoài Phượng Cửu sờ đầu của nó, tiểu gia hỏa khó chiều!

      “Nhóc con vô lương tâm! Ta là lo lắng cho ngươi đấy!”

      Hai cái tai của Ngân Hồ run rẩy, thèm để ý Phi Sương, thả người lên cây cái, theo đại thụ trèo vào trong phủ tướng quân.

      Đại hỏa đem phủ tướng quân thiêu nửa, cũng may năng lực quản gia của Hoàn phu nhân tệ, an bài chỗ ở cho các phu nhân cùng tiểu thư khác. Hoàn phu nhân biết được Hạng Quân Vãn thích thanh tĩnh, mà nàng lại là tâm can bảo bối của Hạng Trị Chung, đương nhiên đem viện tốt nhất phân cho Hạng Quân Vãn.

      “Tiểu thư, tiểu thư người xem!” Lạc Tuyết từ bên ngoài trở về, trong lòng ôm cục lông xù . “Tiểu thư, ta bắt được con hồ ly ở tiền viện, biết của ai, bộ dạng đáng !”

      Chỉ liếc mắt cái, Hạng Quân Vãn nhận ra đây chính là tiểu tử hồ ly theo dõi mình đêm nọ, mà Ngân Hồ cũng ngửi được mùi hương người Hạng Quân Vãn, đúng vậy, chính là nàng! Tuy rằng nữ nhân này tướng mạo có chút kinh khủng, nhưng người nàng có mùi hoa quả thơm ngọt tự nhiên chắc chắn là lầm người!

      Vừa nghĩ tới mười con gà trân châu cùng giỏ hắc đề, Ngân Hồ xém chút nữa chảy cả nước miếng. đợi Lạc Tuyết đem nó giao cho Hạng Quân Vãn, Ngân Hồ nhảy xuống, nhanh chân chạy ra ngoài, muốn đem tin tốt này báo lại cho Phượng Cửu.

      Nó còn chưa chạy được hai bước, “Vèo vèo vèo!” trận lãnh phong đánh úp lại, mười miếng trúc đinh chặn lại lối thoát của Ngân Hồ. Trúc đinh này ngay sát lông chân trước của nó, nếu tiến thêm phân, găm lên móng vuốt của nó.

      Mẹ nó! Nữ nhân này khủng khiếp! Ngân Hồ rùng mình cái, xoay người đổi hướng, mười miếng trúc đinh lại ngăn phía trước mặt nó. Ngân Hồ cam lòng, lại chạy, lúc này đây ba mươi miếng trúc đinh, đem tứ chi của nó hoàn toàn cố định lại. Lần này Ngân Hồ hoàn toàn bị dọa sợ, quỳ rạp mặt đất run rẩy.

      “Nếu ngươi lại chạy, có tin hay ta lột da của ngươi ra, bắt ngươi làm thịt ăn?” Hạng Quân Vãn chậm rãi qua, đem Ngân Hồ bọ trúc đinh vây khốn nhấc lên. “Thế nào chạy? Ngươi về đưa tin cho chủ tử?”

      “Chít chít!” Ngân Hồ biết được nữ nhân trước mắt là thể đắc tội, quyết định giở đáng thương kế. Nó ngẩng đầu, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn Hạng Quân Vãn, giống như ta biết sai rồi, đừng giết ta.

      Ngân Hồ giở trò cũng thể khiến cho Hạng Quân Vãn lơ là cảnh giác, nó có thể tìm thấy nàng, có phải hay chứng minh rằng Phượng Cửu hoài nghi thân phận nàng? Đối với cái tên nghiệt bá đạo kia, Hạng Quân Vãn có cảm tình gì. Vòng Kim Long chân nàng đến bây giờ còn chưa gỡ xuống được, mỗi lần nhìn đến vòng Kim Long là Hạng Quân Vãn lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cái vật kia giống như xích lấy cổ chân nàng, giống như muốn đem nàng nhốt lại.

      phái ngươi tới?” Hạng Quân Vãn nhéo nhéo cái mũi ướt sũng của Ngân Hồ, nó nhịn được hắt hơi cái.

      “Chít chít!” Dù cho Ngân Hồ biết có thể bán đứng Phượng Cửu, nhưng mà nó cảm thấy, Hạng Quân Vãn mới càng đáng sợ. Nữ nhân này đem nó biến thành canh thịt hồ, cho nên nó hết sức thức thời dùng sức gật đầu, lấy lòng Hạng Quân Vãn.

      Ngân Hồ linh tính, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc, lại nghĩ, sủng vật bên người thiếu chủ Bàn Long thành đương nhiên giống bình thường, nếu đưa tiểu hồ ly này đến cửa, nàng thả nó trở về.

      Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn lấy ra hạt châu màu xanh biếc, đặt ở trong lòng bàn tay.

      Viên đan xanh mơn mởn tỏa ra mùi hương ngọt ngào, Ngân Hồ vừa ngửi, chỉ biết viên đan này là thứ tốt, vừa vươn đầu lưỡi hồng nhạt hòng đem viên đan cuốn vào miệng, Hạng Quân Vãn ra tay so với nó còn nhanh hơn.

      “Ba!” Viên đan tạo thành hình vòng cung, bị Hạng Quân Vãn ném vào trong ao nước, những con cá bên trong ngửi thấy mùi vị, tranh nhau bơi ra thưởng thức.

      Của ta, là của ta! Ngân Hồ trong lòng Hạng Quân Vãn giãy giụa vung móng vuốt. “Chít chít!”
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Bị ám sát!

      Edit: Phượng chili

      “Muốn ăn?” Hạng Quân Nhu xoa cái đầu lông xù của hồ ly.

      “Chít chít!” Ngân Hồ lập tức lấy lòng nhìn nữ nhân ôm mình. Viên đan dược vừa rồi thế nhưng bên trong lại chứa rất nhiều thảo dược quý báu, dùng ngôn ngữ loài người mà , ăn vào chẳng những cường thân kiện thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ.

      Ngân Hồ tại sớm đem lời dặn dò của Phượng Cửu ném lên chín từng mây, ở trong mắt nó, viên đan dược trong tay Hạng Quân Vãn nếu đem so với mười con gà trâu châu đương nhiên phải có sức quyến rũ hơn rồi. “Chít chít!” Ngân Hồ lắc lắc thân thể tròn vo của mình, tay bé ghé vào cánh tay của Hạng Quân Vãn, đầu lưỡi hồng nhạt trong miệng thè ra, ngừng đối với Hạng Quân Vãn nịnh nọt.

      Tiểu gia hỏa này cũng thông minh! Hạng Quân Vãn lại xoa xoa đầu Ngân Hồ, “Ngươi tham ăn như vậy, bằng đổi tên thành Bao Tử !”

      Bao Tử? Hai lỗ tai hồ ly dựng thẳng, mắt lóe lóe hai cái. Bao Tử Bao Tử! Hồ lấy ăn làm trời! Viên đan hoàn kia là đồ cực kỳ cực kỳ tốt a! Vì đan hoàn, nó có thể bằng bất cứ giá nào!

      “Thực ngoan!” Hạng Quân Vãn lấy ra đan hoàn nhét vào miệng Ngân Hồ, “Bao Tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thiếu đồ ngon cho ngươi!”

      Phượng Cửu nằm mơ cũng nghĩ đến Ngân Hồ nuôi lâu như vậy chỉ trong lát bị Hạng Quân Vãn thu mua, trực tiếp bán chủ cầu vinh. Hạng Quân Vãn đem đan hoàn mê hoặc Ngân Hồ, bắt nó quên sạch nhiệm vụ được giao, ngoan ngoãn làm sủng vật của nàng, hơn nữa, nó hết sức cái mùi vị người chủ nhân mới này, thơm thơm ngọt ngọt, giống như ăn hoa quả vậy. thích a!

      “Thiếu chủ, Tiểu Ngân ba ngày rồi chưa trở lại, có thể hay xảy ra chuyện gì?” Phi Sương hết sức bình tĩnh nhìn Phượng Cửu bình tĩnh luyện chữ trong thư phòng. Mí mắt hai ngày nay đều nảy dồn dập, chẳng lẽ Tiểu Ngân gặp bất trắc?

      So với Phi Sương, Phượng Cửu ngược lại có vẻ dị thường bình tĩnh. “Cái đồ tham ăn kia chừng gặp được cái gì ăn ngon, quên đường về nhà!

      Nghe Phượng Cửu như vậy, Phi Sương mới thoáng thoải mái ít. Trước kia cũng xảy ra chuyện tương tự, tiểu tử kia gặp phải mỹ thực liền quên đường về nhà.

      Buông xuống chuyện Ngân Hồ, Phi Sương đến bên cạnh Phượng Cửu, “Thiếu chủ, Thái tử đến kinh thành, đặc biệt tới đây chúc thọ Thương Nguyệt Thái hậu. Về phần Hoàng hậu, bà ta cũng phái người lại đây, còn có ý tránh mặt Thái tử, tựa hồ có chuyện tình mờ ám. Thiếu chủ, Bách Lý Thái Vi chẳng lẽ là còn hết hy vọng, muốn ở Cẩm thành tập kích người? Bà ta cũng quá mau quên! Người muốn cùng Thái tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bà ta cần gì phải ra công bức bách chứ!”

      “Bách Lý Thái Vi?” Phượng Cửu để cây viết trong tay xuống, đứng lên, “Mấy năm nay bà ta hao tổn ít người ở trong tay ta, khẳng định là cam lòng! Ngươi cho người lưu ý chặt chẽ hướng của những người đó, nếu bọn họ có tự mình hiểu lấy, trực tiếp đưa bọn họ . “Giọng của Phượng Cửu vân đạm phong khinh, nhàng bâng quơ tuyên án tử hình đám người đó.

      Chủ tớ cùng nhau hàn huyên đôi câu, con bồ câu đưa tin bay tới, dừng cánh tay Phi Sương. Phi Sương lấy ra tờ giấy trong ống trúc, vừa nhìn, sắc mặt đại biến. “Thiếu chủ, Hạng Trị Chung bị người ám sát, hung thủ…… là người của Hoàng hậu!”

      Phủ tướng quân, mấy nữ nhân khóc thành đoàn. Thái y băng bó vết thương cho Hạng Trị Chung, liền lui ra.

      “Thế nào?” Công Tôn Nam chờ ở bên ngoài có chút khẩn trương, vừa nghe tin Hạng Trị Chung bị ám sát ngay lập tức liền chạy tới, ngay thời khắc then chốt này, Hạng Trị Chung xảy ra chuyện như vậy, khiến cho Công Tôn Nam làm sao lo lắng.

      “Bẩm bệ hạ, chủy thủ của thích khách thoa độc dược, hơn nữa lại đâm trúng ngực Hạng tướng quân. May mà tướng quân thể lực hơn người, hơn nữa ý chí sống sót rất mạnh, cùng với cựu thần đem độc áp chế. Bất quá, độc này mạnh vô cùng, phải tìm được giải dược mới được, nếu trong bảy ngày có được giải dược, chỉ sợ tánh mạng tướng quân khó bảo toàn. “

      Lời của Thái y đối với Công Tôn Nam khác gì sét đánh giữa ban ngày, Hạng Trị Chung ngã xuống ngay thời khắc mấu chốt này, người của tam quốc kia chỉ sợ vui vẻ kịp. Thương Nguyệt quốc thể có Hạng Trị Chung, Hạng Trị Chung tuyệt đối thể chết được!

      “Người đâu, truyền ý chỉ của Trẫm, toàn thành lùng bắt thích khách!”

      Bởi vì Hạng Trị Chung gặp chuyện, Cẩm thành giới nghiêm, kinh vệ môn ra sức lùng bắt thích khách khả nghi. Công Tôn Nam lo lắng thích khách lẫn vào phủ tướng quân, cho người đem phủ tướng quân thanh tẩy lần, nghĩ tới đúng là bắt được vài người, bất quá bọn vừa thấy tình hình đúng, lập tức uống thuốc độc tự sát, toàn bộ phủ tướng quân bởi vì Hạng Trị Chung gặp chuyện, mà bao phủ tầng bóng ma.

      “Phụ thân, uống thuốc!” Hạng Quân Vãn lẻn vào trong phòng Hạng Trị Chung, đem giải dược chính mình phối chế đút cho Hạng Trị Chung. Liên tục vài ngày, nàng mỗi đêm đều đem giải dược tới cho Hạng Trị Chung. Hạng Quân Vãn luôn cảm thấy lần này ám sát rất kỳ quái, so với những kẻ khác, nàng là lo lắng thực .

      “Ta sao. “

      Hạng Trị Chung sau khi ăn khá nhiều giải dược, chỉ là Hạng Quân Vãn thích khách còn chưa bắt được, nguy hiểm chưa được bài trừ, bắt Hạng Trị Chung tiếp tục giả bộ bệnh, khiến địch nhân lơ là cảnh giác.

      “Phụ thân, rốt cuộc là ai muốn giết người?” Hạng Quân Vãn nghĩ ra thích khách là ai phái tới. Độc kia, độc tính rất mạnh, nếu phải bởi vì nàng xuất thân Độc môn, đối với độc hiểu biết ràng, chỉ sợ Hạng Trị Chung lần này sớm gặp Diêm Vương.

      “Ta cũng biết. Vãn Nhi, mấy ngày này vất vả ngươi! Ngươi sớm nghỉ ngơi, phụ thân có việc gì! Ngươi yên tâm!”

      Lời của Hạng Trị Chung biểu thị quan tâm tới Hạng Quân Vãn, nhưng nàng lại cảm thấy cố giấu diếm điều gì đó. Tựa hồ, Hạng Trị Chung biết được kẻ hạ độc thủ sau lưng là ai, vì sao ra? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có tình gì khác?

      Nhìn ra thần sắc mệt mỏi mặt Hạng Trị Chung, Hạng Quân Vãn có hỏi tới, việc này đành tạm hoãn, nàng liền trở về viện của mình.

      Rốt cuộc là ai muốn giết Hạng Trị Chung? Ai có thâm cừu đại hận với ? Hạng Quân Vãn nghĩ mãi mà , tính ngày hôm sau tìm La Húc, tin tưởng mạng lưới tình báo của bọn cung cấp được ít nhiều manh mối.

      “Ai?” Hạng Quân Vãn trở lại trong phòng vừa tính đốt đèn, đột nhiên nhận ra tia khác thường.

      “Ba!” Đèn thắp sáng, chiếu lên hồng y nam tử nghiệt đứng trước bàn, tay phải cầm nến, hai mắt mê ly nhìn Hạng Quân Vãn. “Nương tử, nàng trở lại?”

      Phượng Cửu? Nhìn thấy người đến, Hạng Quân Vãn chấn động. Công Tôn Nam phái người bảo hộ Hạng Trị Chung, phủ tướng quân toàn bộ đều có người gác, Phượng Cửu vào bằng cách nào?

      “Ai là nương tử của ngươi!” Hạng Quân Vãn nhíu mày, lại vừa thấy, Ngân Hồ ghé vào vai Phượng Cửu, bộ dáng lấy lòng hướng cái đuôi phe phẩy về phía nàng. Nàng quả nhiên đoán đúng, Ngân Hồ này là sủng vật của Phượng Cửu!

      “Nương tử nhận vật đính ước của ta, còn cẩn thận chiếu cố sủng vật của ta, nàng phải là nương tử của ta ai a?” Phượng Cửu vuốt đầu Ngân Hồ, xoa xoa lỗ tai nó, “Tiểu Ngân, nương tử chịu nhận thức ta, ngươi cho ta biết, nàng có phải nương tử ta hay ?”

      ra Bao Tử là ngươi nuôi? Ta thấy nó chơi vui, tóm về nuôi vài ngày. Nếu Bao Tử là của ngươi, vậy ngươi mang về !” Hạng Quân Vãn dịch bước, mở cửa, “ thong thả, tiễn!”

      Thấy nữ tử trước mắt đối với mình đều là tránh kịp, Phượng Cửu giọng cười, đem Tiểu Ngân đặt lên bàn. “Tiểu Ngân, nàng là người ta muốn tìm sao?”

      Chương 36: Gặp lại

      Edit: Phượng chili

      Đối với Ngân Hồ mà , đây là lựa chọn gian nan. Nó hết nhìn Phượng Cửu, lại nhìn sang Hạng Quân Vãn, có chút do dự, biết nên hay là giúp Hạng Quân Vãn giấu diếm. Phượng Cửu là chủ nhân, đối với nó tệ, đây là điều thể nghi ngờ. Nhưng mà nó cũng vô cùng đan hoàn của Hạng Quân Vãn, cùng hương vị người nàng.

      Tuy rằng nữ nhân này có đôi khi rất hung hãn, nhưng mấy ngày nay ở chung, nó phát lúc trước nàng chỉ là hù dọa nó, kỳ Hạng Quân Vãn là người tốt, nó rất thích nàng.

      Nhìn thấy tiểu sủng vật mình nuôi dưỡng bày ra bộ dáng “ta rất khó xử”, Phượng Cửu liền biết được mấy ngày nay tiểu gia hỏa này bị Hạng Quân Vãn mua chuộc. Mắt thấy vợ ở ngay trước mắt, Phượng Cửu trực tiếp tung ra dụ hoặc kinh người, “ trăm con gà trân châu.”

      Nếu là trước kia, Ngân Hồ nhất định ngay lập tức nhảy dựng lên, nhưng hôm nay Ngân Hồ vẫn nhúc nhích, ngồi chồm hổm ở giữa Phượng Cửu cùng Hạng Quân Vãn.

      Gà trân châu? Hạng Quân Vãn thiệt tình muốn cười. Ngân Hồ là cái đồ tham ăn nàng sớm biết, ra cái tất xấu này của nó là do Phượng Cửu nuôi thành. Gà trâu châu mỹ vị, giá cả đắt đỏ. Phượng Cửu dùng gà trân châu đến thu mua Ngân Hồ, biện pháp tốt. Bất quá, có biện pháp, nàng cũng thua.

      Thời điểm Ngân Hồ giãy giụa lựa chọn giữa muốn hay muốn gà trân châu, bỗng nhiên ngửi được mùi hương thơm mát. “Chít chít!” Ngân Hồ dựng thẳng lỗ tai chạy đến trước mặt Hạng Quân Vãn, toàn bộ thân mình đứng thẳng lên, hai con mắt hưng phấn long lanh nhìn Hạng Quân Vãn. Có đồ ăn ngon! Hơn nữa mùi vị này càng thêm thuần khiết! Ngân Hồ nhịn được liếm liếm môi, nhìn Hạng Quân Vãn như muốn lấy lòng.

      “Lại ăn, đem ngươi làm thành bánh bao thịt!” Hạng Quân Vãn dùng sức xoa đầu Ngân Hồ, đem đan hoàn nhét vào miệng nó.

      Mỹ vị a……Ngân Hồ híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc, khiến cho Phượng Cửu có chút giật mình. Tính tình của Tiểu Ngân biết, mấy năm nay, ngoại trừ Phượng Cửu, Ngân Hồ chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào đụng vào đầu của nó, mặc dù là Phi Sương nuôi dưỡng nó nhiều năm, Tiểu Ngân cũng đồng ý. Thế nhưng, chưa được vài ngày, nó lại hoàn toàn phản bội, lao vào vòng tay Hạng Quân Vãn? có khí tiết!

      “Tiểu Ngân!” Thanh của Phượng Cửu nhiều thêm phần áp bách. Nghe thấy Phượng Cửu gọi mình, Ngân Hồ nhanh chóng đem đan hoàn nuốt vào, lại chạy đến trước mặt Phượng Cửu, “Chít chít” kêu vài tiếng, tiểu móng vuốt trung khoa tay múa chân lâu, cuối cùng kiên định nhìn Phượng Cửu.

      “Ngươi , nàng phải người ta muốn tìm?” Phượng Cửu vuốt vuốt tai Ngân Hồ, trong mắt nhiều hơn tia nghiền ngẫm, “Ngươi chắc phải bị nàng mua chuộc, cho nên !”

      “Chít chít!” Ngân Hồ dùng sức lắc đầu, tội nghiệp nhìn Phượng Cửu, dường như ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a!

      Ngân Hồ biểu tình rất rất vô tội, nhưng trong lòng Phượng Cửu vẫn có chút hoài nghi. Chỉ là, thời điểm nhìn đến khuôn mặt kia của Hạng Quân Vãn, hoài nghi của Phượng Cửu biến thành nghi hoặc.

      Đêm đó có thấy dung mạo của bạch y nữ tử, chỉ là ánh mắt của nàng sạch , trơn bóng như ngọc, cũng có vết bớt. Thân hình Hạng Quân Vãn cùng nữ tử kia có chút tương tự, duy nhất giống chính là vết bớt bên má trái của nàng, từ đuôi lông mày tản ra xung quanh, đỏ sậm như máu.

      Nàng, là người muốn tìm sao? Nếu như đúng, vết bớt này là như thế nào?

      “Phượng Cửu công tử nếu có chuyện gì khác, phiền ngươi hãy rời . Ta là nữ tử, công tử hơn nửa đêm tới chỗ này của ta, hợp quy củ. Công tử danh khí tôn quý, thèm để ý những điều này, ta bất quá là tiểu nữ tử, vẫn còn cần giữ danh dự đạo đức.”

      Hạng Quân Vãn biết Phượng Cửu vì sao nhất quyết phải tìm được mình, mặc kệ mục đích của làm sao, nàng đều muốn cùng phát sinh quan hệ. Nàng khó khăn lắm mới trọng sinh lần, nhất định phải sống cho tự do tự tại, Phượng Cửu làm người quá mức bá đạo, làm cho trong lòng nàng có chút bài xích.

      Phượng Cửu tinh tường cảm nhận được Hạng Quân Vãn bài xích , nàng thích mình, điểm ấy ngược lại rất giống bạch y nữ tử. Ở trong mắt Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn càng thích mình, lại càng cho thấy nàng chột dạ. Nàng sốt ruột đuổi như vậy, chẳng lẽ là sợ vạch trần nàng?

      Tuy rằng chưa làm được mặt Hạng Quân Vãn tại sao lại có vết bớt lớn như vậy, nhưng trực giác của Phượng Cửu cho biết, nữ tử trước mắt này có nhiều điều giấu giếm . Để nghiệm chứng xem nàng có phải nữ tử đêm hôm đó chỉ có vòng Kim Long là biện pháp duy nhất, chỉ cần kiểm tra chân trái của nàng có vòng Kim Long , hết thảy bất công tự phá.

      nương, chân trái nương tử của ta có cái vòng Kim Long. biết nương có tiện cho ta nhìn chân trái của nàng ?”

      “Chít chít!”

      Nghe Phượng Cửu như vậy, Ngân Hồ có chút lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn. Nó khẳng định Hạng Quân Vãn chính là người xuất huyền nhai tối hôm đó, hơn nữa thời điểm Hạng Quân Vãn rửa chân cũng tránh mặt Ngân Hồ, nó sớm thấy được vòng Kim Long cổ chân nàng, đó là đồ của Phượng Cửu, Ngân Hồ biết .

      Hồng y nam tử chấp nhất như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn càng cảm thấy chán ghét: “Hơn nửa đêm, công tử chạy tới nội viện của ta, còn muốn xem chân ta, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ ngươi biết chân nữ tử chỉ có thể cho trượng phu mình xem sao?”

      nương là sợ hãi, hay là chột dạ? Hay hoặc là, nàng chính là người ta muốn tìm, cho nên mới tránh né ta?”

      Phượng Cửu về phía trước từng bước, nhìn chằm chằm vào mắt Hạng Quân Vãn.

      “Phượng Cửu, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

      Nhìn thấy trong mắt Hạng Quân Vãn dấy lên ngọn lửa , Phượng Cửu “Phốc xuy” cười, tránh sang bên, nhấc Ngân Hồ đặt lên vai mình. “Hạng nương, vừa rồi ta bất quá là trêu đùa nàng thôi, xin bỏ qua cho. Ta hôm nay tới đây là muốn cho nàng biết, ta bắt thích khách ám sát đại tướng quân, muốn bán cái nhân tình, đem thích khách giao cho nàng.”

      Phượng Cửu đột ngột chuyển hướng, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút đoán ra tính tình của . Nam nhân này thay đổi thất thường, hay là người ở địa vị cao đều hay thay đổi như vậy?

      Thấy Hạng Quân Vãn cũng vì lời của mình mà buông lỏng đề phòng, Phượng Cửu đối với nữ tử trước mắt càng thêm phần thưởng thức. Nếu nàng là người muốn tìm, cho dù đánh chết cũng muốn đem nương tử thông minh như vậy về nhà!

      “Nếu là bán cái nhân tình, ngươi muốn từ chỗ này của ta có được cái gì? Hoặc là, ngươi muốn phủ tướng quân giúp ngươi làm cái gì?”

      Hạng Quân Vãn tỉnh táo, lại khiến cho Phượng Cửu ở trong lòng giơ ngón tay cái. Chỉ là nữ tử này có ấn tượng tốt với , hơn nữa phòng bị như vậy, xem ra vừa mạo phạm đến điểm mấu chốt của nàng. Sớm biết thế nàng mẫn cảm như thế, nên tiến hành từng bước , vạn nhất đem nương tử dọa chạy, chẳng phải là muốn ân hận cả đời sao!

      Nghĩ như vậy, Phượng Cửu vỗ vào mông Ngân Hồ cái.

      Chỉ là ánh mắt, Ngân Hồ liền biết ý định của chủ tử. có lỗi với Hạng Quân Vãn, lúc này phái nó đến lấy lòng Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu đánh cái chủ ý thực là quá tốt! Bất quá Ngân Hồ tự biết đuối lý, nó che giấu thân phận giúp Hạng Quân Vãn, lại tiếp về chuyện này nó cũng có lỗi. Cho nên, Ngân Hồ rất nghe lời tới bên người Hạng Quân Vãn, thân mình tròn vo cọ cọ lên bàn tay bé của nàng.
      minhminhle, thienbinh2388linhdiep17 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Bí mật đằng sau ám sát

      Edit: Phượng chili

      Lưng Ngân Hồ mềm mại cọ cọ vào tay Hạng Quân Vãn, làm cho tâm tình của nàng dần dần bình phục. “Chít chít!” Tiểu móng vuốt của Ngân Hồ đặt vào tay Hạng Quân Vãn, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, giống như , thiếu chủ nhà ta phải người xấu.

      Tư liệu về Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn sớm xem qua.

      Tiên hoàng Nguyên Tung của Dực Nhân quốc trong lúc tuổi già sủng ái Phượng Quý Phi, sáu mươi tuổi sinh được Phượng Cửu, Nguyên Tung đem ấu tử bảo bọc ở trong tay, coi như trân bảo. Tiếc rằng, Thái tử Nguyên Khuê bốn mươi, ở trong triều sớm thành lập phạm vi thế lực của mình.

      Nguyên Tung lo lắng Thái tử làm hại Phượng Cửu, đành phải đem ái tử biến thành thần, ban thưởng cho theo họ của mẫu thân, đổi tên thành Phượng Cửu, cũng đem Phượng Cửu đưa đến nhà mẹ đẻ của Phượng Quý Phi, lại ban Bàn Long thành làm đất phong cho Phượng Cửu, lấy điều này để bảo hộ Phượng Cửu.

      Nguyên Tung sau khi chết chưa được bao lâu, Nguyên Khuê đăng cơ. Phượng quý phi bị vu tội là hồ , Phượng Cửu lại bị là con của hồ . Nếu có Nguyên Tung sớm dự đoán được Nguyên Khuê thể dung được ấu đệ, vì Phượng Cửu an bài đường lui, chỉ sợ Phượng Cửu sớm chết ở trong tay Nguyên Khuê…..

      Lại tiếp, Phượng Cửu cũng là người đáng thương, cùng nàng giống nhau, bị thân nhân coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn nhàng thở ra, “Được rồi! Nể mặt Bao Tử, ta cùng ngươi so đo.”

      Hạng Quân Vãn nhượng bộ, khiến cho Phượng Cửu mừng rỡ như điên. Tuy rằng biết Hạng Quân Vãn tại sao lại nhượng bộ bước, nhưng ở trong mắt Phượng Cửu, đây là khởi đầu rất tốt!

      “Vậy, chúng ta bây giờ……” Phượng Cửu bỗng dưng rối rắm, ràng cảm giác được tim mình đập nhanh, biết nên gì cho phải. Phượng Cửu bày ra bộ dáng ngu ngốc, khiến cho Ngân Hồ có chút biết gì. Bình thường chủ nhân đều khi dễ nó, thế nào, tại nhìn thấy Hạng Quân Vãn, thế nhưng đầu óc nở hoa rồi?

      “Mang ta gặp thích khách!”

      “Được!”

      Hai người nương theo bóng đêm rời phủ tướng quân, Phượng Cửu mang Hạng Quân Vãn đến trạch viện của mình ở Cẩm thành. Khi Phi Sương nhìn thấy Hạng Quân Vãn theo sau Phượng Cửu chấn động. Đây là căn cứ bí mật của thiếu chủ, thế nhưng đem Hạng Quân Vãn mang đến, chẳng lẽ Phượng Cửu xác định nàng chính bạch y nữ tử ở huyền nhai?

      Tuy rằng Phi Sương sớm biết được mặt Hạng Quân Vãn có vết bớt lớn bằng bàn tay, nhưng đến thời điểm thực nhìn thấy, vẫn là bị kinh hách chút. Khuôn mặt xinh đẹp, bị vết bớt lớn như vậy trùm lên, đem dung mạo của này hoàn toàn phá hủy.

      Biểu tình của Phi Sương hoàn toàn bị Hạng Quân Vãn thu vào trong mắt, kỳ lúc nàng soi gương, cũng bị khuôn mặt này dọa sợ. Lại người duy nhất mang thành kiến với nàng bởi khuôn mặt này cũng chỉ có Phượng Cửu, vừa rồi ở phủ tướng quân, Phượng Cửu cũng chỉ là rất bình thản nhìn lướt qua má trái của nàng, có biểu tình gì, dường như cái bớt kia hề tồn tại. kỳ nhân!

      “Thích khách ở trong lao, nàng chậm chút.”

      Phượng Cửu lo lắng Hạng Quân Vãn thấy địa hình trong địa lao, đặc biệt lấy viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay đưa cho Hạng Quân Vãn, lại nâng đèn lồng lên chiếu sáng phía trước cho Hạng Quân Vãn. Phi Sương theo ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt xém chút liền rơi xuống.

      Đây vẫn là thiếu chủ nhà mình sao? Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, chẳng lẽ là bị hoa mắt? Sau khi xác định chính là Phượng Cửu tự tay soi đèn cho Hạng Quân Vãn, trái tim Phi Sương có chút chịu nổi. Phu nhân còn chưa có qua cửa, thiếu chủ lại bày ra bộ dạng thê nô, nếu vào cửa rồi, thiếu chủ chẳng phải là có quyền lợi?

      Phi Sương trong lòng lo lắng Phượng Cửu sau khi thành hôn có thể chiếm được ưu thế hay , Phượng Cửu lại hết sức hưởng thụ “Vì nương tử phục vụ”. Tuy rằng Ngân Hồ đến chết cũng thừa nhận Hạng Quân Vãn là nữ tử bên huyền nhai nhưng làm sao có thể bị mánh khóe của Ngân Hồ lừa gạt chứ! Cái đồ tham ăn kia, nhất định từ Hạng Quân Vãn kiếm được đồ tốt, cho nên mới giúp đỡ nàng như thế. Nhưng ngờ Ngân Hồ làm như vậy, càng thêm lộ đặc biệt của Hạng Quân Vãn. Sủng vật của Phượng Cửu phải là tùy tiện người nào cũng có thể thu mua!

      Bất quá, dù cho trong lòng Phượng Cửu khẳng định Hạng Quân Vãn chính là bạch y nữ tử đêm đó, nàng thừa nhận, cũng có cách khó dễ nàng. Huống chi vừa rồi thử đụng vào điểm mấu chốt của nàng, Hạng Quân Vãn xém chút cùng trở mặt, khiến cho Phượng Cửu càng thêm ràng tính tình nương tử nhà mình.

      Vô luận như thế nào, đều phải dùng tất cả vốn liếng đem nàng lừa lên kiệu hoa mới được! Tiểu nương tử nhà mình phòng bị quá nặng, tiền đồ của tuy rằng quang minh, nhưng con đường cưới vợ lại hết sức quanh co.

      Trong địa lao, hắc y nhân bị trói chặt giá gỗ hình chữ thập, miệng bị bịt miếng gỗ, phòng ngừa cắn lưỡi tự sát.

      “Tổng cộng mười người, cuối cùng chỉ bắt được kẻ còn sống, những người khác đều uống thuốc độc tự vẫn. Chỉ là, cái gì cũng chịu . Nếu phải người của ta trông coi nghiêm khắc, sớm tự đoạn kinh mạch tự sát.”

      Phượng Cửu như vậy, Hạng Quân Vãn mới phát tính nghiêm trọng của tình huống. Uống thuốc độc tự sát? Chỉ có tử sĩ mới có thể như thế! Hạng Quân Vãn cũng thấy qua độc người Hạng Trị Chung, cực kỳ hung hiểm, rốt cuộc là ai muốn đưa vào chỗ chết?

      chịu ?” Hạng Quân Vãn cười lạnh, chậm rãi đến trước mặt tử sĩ, đánh giá .”Ta có biện pháp để khai ra!”

      “Ca ca ca!” Thanh liên tiếp vang lên, các khớp ngón tay của hắc y nhân đều bị Hạng Quân Vãn tháo rời, đau đến toàn thân y đổ đầy mồ hôi.

      Phu nhân là khủng khiếp! Phi Sương nhịn được sờ sờ ngón tay của mình. Rốt cuộc phải đối với thân thể có bao nhiêu hiểu biết, mới có thể nhoáng cái tháo hết các khớp ngón tay chứ? Phu nhân này, thể đắc tội!

      “Mười phút sau, cảm giác đau đớn người ngươi đạt tới mức thể chịu đựng nổi. Nếu sợ đau, thành trả lời câu hỏi của ta, nếu , ta đem các đốt ngón tay của ngươi khớp lại, cứ cách nửa canh giờ lại đem ra tháo dỡ lần, cho ngươi sống bằng chết.”

      “Chít chít!” Ngân Hồ ở vai Phượng Cửu rùng mình cái, nữ nhân này quá kinh khủng! Hoàn hảo nó thức thời, chưa đắc tội nàng!

      Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn quyết đoán rất là thưởng thức, đối đãi địch nhân, nên vô tình giống gió thu quét lá vàng như vậy. Hoàn hảo lúc trước còn chưa có tra hỏi, nếu bỏ qua trò hay này.

      Mười phút sau, hắc y nhân đau đến toàn thân phát run, các khớp ngón tay lỏng lẻo run rẩy trong trung, phát ra thanh “lách cách”. Tuy rằng kiệt lực muốn nhẫn nại, nhưng loại đau đớn này hoàn toàn vượt qua cực hạn huấn luyện tử sĩ của .

      “Ta ......”

      Phi Sương lấy miếng gỗ trong miệng hắc y nhân ra, hắc y nhân vừa định cắn lưỡi, Hạng Quân Vãn tiến lên tháo cằm xuống. “Xem ra ngươi chưa học tốt” Hạng Quân Vãn ném viên đan hoàn vào trong miệng hắc y nhân, chờ nuốt vào, nàng thối lui đến bên. Cũng lâu lắm, hắc y nhân tựa hồ quên đau đớn, biểu tình trở nên chết lặng.

      “Ngươi là người ở nơi nào?”

      “Dực....Dực Nhân quốc.”

      “Vì sao đến Cẩm thành?”

      “Hoàng hậu, lệnh chúng ta ám sát Hạng Trị Chung……”

      Người đứng sau lưng tử sĩ là Hoàng hậu Bách Lý Thái Vi của Dực Nhân quốc? Hạng Quân Vãn nhướng mày, tiếp tục hỏi. “Bách Lý Thái Vi tại sao phải giết Hạng Trị Chung?”

      “Vì, vì báo thù cho Bách Thái tử……”

      Bách Thái tử? Đây là lần thứ hai Hạng Quân Vãn nghe đến cái tên này. Lần đầu tiên là ở phủ tướng quân, Ngọc phu nhân trước mặt mọi người rằng Hạng Trị Chung phản bội Bách Thái tử. Lúc này đây, Bách Lý Thái Vi vì Bách Thái tử ám sát Hạng Trị Chung. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
      minhminhlethienbinh2388 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: Tiến cung

      Edit: Phượng chili

      “Trước đây Thái tử Công Tôn Bách của Thương Nguyệt quốc cùng công chúa Bách Lý Thái Vi của Chu Liên quốc từng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ người người hâm mộ, đường Bách Thái tử cưới Bách Lý Thái Vi bị gặp nạn, Bách Lý Thái Vi bị hoàng huynh Bách Lý Ảnh gả cho hoàng đế Nguyên Khuê của Dực Nhân quốc năm mươi tuổi. Bách Thái tử rốt cuộc là chết như thế nào, ai biết được……”

      Phượng Cửu mới chỉ nửa, còn chưa hết toàn bộ, tin chắc lấy trí thông minh của Hạng Quân Vãn, tự tìm ra được đáp án.

      Bất quá, Phượng Cửu là quá mức tự tin, đánh giá thấp nữ tử trước mắt, quên, Hạng Quân Vãn phải nữ tử tầm thường, lại càng phải người tùy ý có thể đùa giỡn.

      “Phốc!” đợi Phượng Cửu tiếp tục mở miệng, ngực hắc y nhân bỗng nhiều ra thanh chủy thủ. Hạng Quân Nhu đột nhiên ra tay, khiến cho Phượng Cửu có chút trở tay kịp.

      “Ngươi......”

      “Chuyện này dừng ở đây. Mặc kệ là ai, tổn thương cha ta phải chết!”

      Hạng Quân Vãn đối với chuyện năm xưa có hứng thú, dù cho Hạng Trị Chung phản bội Công Tôn Bách, điều này cùng nàng có quan hệ gì đâu. Hạng Trị Chung đối tốt với nàng, đây là , là người thân duy nhất bảo hộ nàng. Vô luận Hạng Trị Chung làm cái gì, nàng vẫn đem làm thân nhân, cho nên mặc kệ xảy ra tình gì, nàng đều che chở .

      Tiễn Hạng Quân Vãn , Phượng Cửu ngồi ở ghế, có chút trầm mặc. Tính cách Hạng Quân Vãn là ngoài dự liệu của , cứ tưởng Hạng Quân Vãn nhất định tìm hiểu nguồn gốc, thăm dò người đứng sau chỉ huy chuyện năm đó, nghĩ tới nàng lại cho đáp án như vậy.

      “Thiếu chủ, phu nhân rất cá tính.” Phi Sương tại đối với Hạng Quân Vãn ngoại trừ bội phục, còn có loại sợ hãi. đao kia, sạch lưu loát, chính xác cắt đứt động mạch chủ ở tim hắc y nhân, đao tiễn mệnh, thực khủng bố.

      là cá tính……” Phượng Cửu lắc lắc đầu, muốn đem người vợ cá tính như thế lừa về nhà, cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Hạng Quân Vãn trở lại phủ tướng quân, đêm ngủ ngon. biết ai là người ra tay động thủ với Hạng Trị Chung, khiến cho tâm trạng bất an của Hạng Quân Vãn bình tĩnh lại. Ý tứ trong lời của Phượng Cửu, nàng làm sao biết. Chỉ là, mặc kệ Hạng Trị Chung là người tốt hay xấu, phụ thân tệ, đối với nàng mà , cái này vậy là đủ rồi! Nàng phải sứ giả chính nghĩa, cần vì Công Tôn Bách giải oan, nắm chắc hạnh phúc tại mới là tốt nhất!

      Ngày hôm sau, Hạng Quân Vãn vừa kiểm tra thân thể cho Hạng Trị Chung, cầm thuốc mới sắc tới cho , có cung nhân tới đưa tin, Hoàng thái hậu Triệu Mạn tưởng niệm Hạng Quân Vãn, đặc biệt gọi riêng nàng tiến cung vài ngày.

      Nghe tin, sắc mặt Hạng Trị Chung đại biến, cầm chặt lấy tay Hạng Quân Vãn chịu buông ra, “Vãn Nhi, nhất định phải cẩn thận! Mọi thứ ăn uống, đều phải chú ý!”

      Hạng Trị Chung như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc. Hoàng thái hậu phải rất thích Hạng Quân Vãn sao, vì sao Hạng Trị Chung lại dặn dò nàng như vậy.

      Nhìn ra nghi hoặc của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung chỉ có thể ngắn gọn, “Thái hậu là mẹ đẻ của Bách Thải tử, lần này cho đòi ngươi tiến cung, nhất định là có tin đồn gì lọt vào trong cung…… Tóm lại, ngươi nghe lời ta, phải hết sức cẩn thận! Hai ngày nữa ta đón ngươi!”

      đường, Hạng Quân Vãn suy nghĩ lại lời của Hạng Trị Chung, chẳng lẽ Bách Thái tử chết có liên quan đến Hạng Trị Chung? Nếu là như thế, Hoàng thái hậu khẳng định hận thù tận xương tủy với kẻ giết hại con mình, nhất định dễ dàng buông tha Hạng Trị Chung, cũng bỏ qua cho nàng. Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn nhanh chóng viết mấy câu lên giấy, giao cho Kinh Hồn, để tìm La Húc, mà nàng chỉ dẫn theo Lạc Tuyết tiến cung.

      “Vãn Nhi, ngươi đến rồi! Mau mau, lại đây để cho ai gia nhìn xem —

      —” Vừa bước vào trong cung Triệu Mạn, Triệu Mạn liền cười híp mắt nắm lấy tay nàng, “ là nữ lớn a! Lúc Ai gia , Vãn Nhi vừa mới cùng Khanh Nhi thành thân, nay ba năm qua , Vãn Nhi trở thành đại nương.”

      “Thỉnh an Thái hậu nương nương!”

      đợi Hạng Quân Vãn hành lễ, Triệu Mạn lập tức kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Nếu phải Hạng Trị Chung nhắc nhở, Hạng Quân Vãn vô luận như thế nào đều thể đề phòng lão nhân từ ái trước mắt này.

      Đến khi cung nữ đem trà hoa tản ra mùi hương thơm ngát đặt ở trước mặt Hạng Quân Vãn, thời điểm ngửi ra bên trong có điều khác thường, Hạng Quân Vãn mới tin lời của Hạng Trị Chung. Lão thái thái này là hận chết bọn họ!

      “Đây là Phù Dung trà ngươi thích nhất, nào, nếm thử.”

      “Tạ Thái hậu!”

      Tuy biết có độc, nhưng Hạng Quân Vãn vẫn nâng trà lên uống. Nếu nàng uống, chắc chắn bị Triệu Mạn nghi ngờ, vạn nhất Thái hậu lấy cớ trừng trị Hạng Quân Vãn, chừng còn có thể liên lụy Hạng Trị Chung. Quân quyền khống chế xuống, tất cả mọi người đều có tự do. Hạng Quân Vãn bắt đầu nảy sinh ý niệm rời Cẩm thành trong đầu.

      Nhìn Hạng Quân Vãn uống xong Phù Dung trà, Triệu Mạn cười đến càng thêm hòa ái. Nhưng chỉ có chính bà biết được, lòng của bà máu. Mấy ngày hôm trước nghe được mật báo, Triệu Mạn cho là mình nghe lầm. ra Công Tôn Bách chết phải ngoài ý muốn, rất có thể là bị người hại, hung thủ chính là Hạng Trị Chung! Điều này bảo Triệu Mạn làm sao kinh ngạc!

      mười tám năm, mỗi khi nhớ tới Công Tôn Bách, Triệu Mạn đều nhịn được lệ rơi đầy mặt. Bà dưới gối chỉ có duy nhất Công Tôn Bách, vốn dĩ còn ngóng nhìn cưới vợ sinh con, nghĩ tới cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

      Năm đó Công Tôn Bách đề bạt Hạng Trị Chung, đem làm tâm phúc bên người, nếu Hạng Trị Chung có vị trí như ngày hôm nay. tại có người làm chứng, là Hạng Trị Chung hại Công Tôn Bách. Nếu phải lo lắng đến đương kim hoàng đế Công Tôn Nam phải là con thân sinh của mình, hơn nữa trong tay Hạng Trị Chung nắm quân quyền, Triệu Mạn sớm vọt tới phủ tướng quân đâm chết kẻ thù!

      tại tam quốc đều vì lời tiên đoán đổ xô tới Thương Nguyệt quốc, tình thế , tạm thời thể động Hạng Trị Chung, cho nên Triệu Mạn tính lấy Hạng Quân Vãn ra khai đao.

      “Ai gia trở về lâu như vậy, sớm muốn cho ngươi tiến cung bồi Ai gia trò chuyện. Ngươi ở lại trong cung ! Chờ ngày sinh của Ai gia qua lại trở về. Đúng dịp, Ai gia giúp ngươi tìm hôn tốt. Trước đây là Khanh nhi có lỗi với ngươi, Ai gia lần này nhất định chọn cho ngươi chỗ tốt.”

      “Thái hậu.....” Hạng Quân Vãn bày ra tư thái tiểu nữ nhi, chọc cho Triệu Mạn cười ha ha.

      Sau khi nghe tin Triệu Mạn “mời” Hạng Quân Vãn vào cung, Phượng Cửu lắc mình bay ra khỏi thư phòng, thời điểm tới hoàng cung, chính là giữa trưa, tìm được tẩm cung của Thái hậu, Phượng Cửu rốt cục gặp được Hạng Quân Vãn.

      theo ta!” Phượng Cửu phát bắt được tay Hạng Quân Vãn, muốn dẫn nàng xuất cung.

      Phượng Cửu xuất khiến cho Hạng Quân Vãn chấn động, “Ngươi buông tay! Ngươi vào bằng cách nào? muốn sống nữa sao?”

      Nghe Hạng Quân Vãn như vậy, Phượng Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, “Vãn Vãn chẳng lẽ là quan tâm ta sao?”

      tiếng “Vãn Vãn”, khiến cho Hạng Quân Vãn toàn thân đều nổi da gà. “Đừng tự mình đa tình! Nơi này là hoàng cung, phải phủ tướng quân. Cho dù ngươi là thiếu chủ Bàn Long thành, đến Thương Nguyệt quốc, vẫn là thu liễm chút mới được!”

      Đối với lời của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu giận mà còn trở nên vui mừng, “Nàng biết được nơi này là hoàng cung, thê so với phủ tướng quân, vì sao còn tiến vào? Nàng thông minh như vậy, ta tin nàng có đoán được ý tứ của Thái hậu.”

      “Đoán được sao? Chẳng lẽ nguy hiểm đến, có thể trốn được sao?”

      Phượng Cửu yên lặng nhìn Hạng Quân Vãn, bỏ qua đến vết bớt bên má trái của nàng, ngũ quan bên má phải của nàng cũng hết sức bình thường. Trong cái bình thường ấy, lại mang theo cứng cỏi, mang theo chấp nhất, mang theo thông tuệ, khiến cho người nhìn đến, quyến luyến quên lối về.
      thienbinh2388, minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :