1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc y xấu phi - Chá Mễ Thố

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Bảy cánh hoa tuyết

      Editor: Cửuvĩhồ

      Lạc Tuyết dù sao cũng lớn, mới chỉ mười lăm tuổi, tính tình đơn thuần, cộng thêm trước kia theo Hạng Quân Vãn chịu khổ, thường xuyên bị ức hiếp, cũng thành thói quen, bất quá vừa rồi nàng đứng ra bảo hộ Hạng Quân Vãn hoàn toàn là lòng. Đây cũng là lý do vì sao Lạc Tuyết có nhu nhược chút, Hạng Quân Vãn vẫn lưu lại nàng ở bên người.

      Nghe Lạc Tuyết như vậy, Hạng Quân Vãn hơi hơi cười. Mười lăm tuổi, nếu ở đại là học sinh trung học, Lạc Tuyết cũng làm nô tỳ theo hầu nàng được bảy năm.

      Lạc Tuyết như vậy cũng là xuất phát từ lòng quan tâm đến nàng, lo lắng nàng ở trong phủ tướng quân này, nàng bị người ta ăn hiếp. Đối với lòng trung thành do chính mình khảo nghiệm thông qua, Hạng Quân Vãn cũng giâu diếm nàng, đem mọi chuyện phát sinh gần đây phân tích lần.

      Lạc Tuyết tuy rằng đơn thuần, nhưng cũng là người thông minh, chủ khối thân thể này quá mức yếu đuối, mới khiến cho tính cách của Lạc Tuyết bị áp chế, tin tưởng chỉ cần qua chính mình dạy dỗ, lâu nữa, Lạc Tuyết trở thành trợ thủ đắc lực của nàng.

      Hạng Quân Vãn hồi tướng quân phủ. là dạo này có người hỏi thăm tin tức của nàng, hơn nữa là người có thế lực, hai là nàng muốn tìm nơi an toàn để đả thông kinh mạch.

      Ngày đó ở chung, nàng phát năm vị chưởng cũng đơn giản như vậy. Hạng Trị Chung đem năm người đó lưu lại cho nàng, rốt cuộc là lòng quan tâm nàng, hay là dụng tâm kín đáo, đó vẫn chưa thể kiểm chứng.

      Nếu Hạng Trị Chung lòng trân trọng nữ nhi này, vì sao năm đó lại để mặc những người trong phủ tùy ý ăn hiếp nàng? Chỗ này rốt cuộc có bí mật gì? Nàng biết, cho nên cảnh giác trong lòng vẫn giảm.

      tại việc cấp bách là phải khôi phục võ công, đem Lạc Tuyết bồi dưỡng thành người có thể trợ giúp nàng. Đến lúc đó, cho dù có mưu gì, cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Vừa lúc Hạng Trị Chung viết thư, kinh thành yên ổn, muốn nàng hồi phủ tướng quân, nàng liền biết thời biết thế trở lại. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nàng chững những muốn khôi phục thân phận , mà còn muốn tra xem rốt cuộc trong hồ lô của Hạng Trị Chung muốn làm cái gì.

      Đối với những tình , Hạng Quân Vãn chỉ vài điều trọng điểm, tránh lòng hoài nghi Hạng Trị Chung qua bên, để tránh Lạc Tuyết nghi ngờ.

      "Tiểu thư, người có thể lực tìm kiếm thân phận của Di Hồng công tử? như vậy, phủ tướng quân vẫn là an toàn hơn! Nhưng mà tiểu thư, năm vị chưởng quầy phải là Tướng quân để lại cho người sao? Vì sao phải đề phòng bọn ?"

      "Lạc Tuyết, hại nhân chi tâm thể có, phòng người chi tâm thể . Bọn họ đối với ta cung kính là vì phụ thân, nếu ngày có bọn , ta chẳng phải lại trở về như trước kia? Chúng ta thể mọi chuyện đều nhờ vào người khác, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới là cường đại!"

      Lời của Hạng Quân Vãn làm cho Lạc Tuyết bội phục thôi. Vì sao trước đây biết tiểu thư lại hiểu nhiều đạo lý như vậy? Nghĩ vậy, Lạc Tuyết dùng sức gật đầu: "Tiểu thư, người yên tâm! Ta nhất định hảo hảo luyện võ, về sau bảo vệ tiểu thư, để cho người ta ăn hiếp tiểu thư!"

      Lạc Tuyết trịnh trọng hứa hẹn, làm cho trong lòng Hạng Quân Vãn mềm nhũn.

      Nguyên bản bị thân muội muội phản bội, để lại trong lòng Hạng Quân Vãn thể xóa nhòa đau xót, hoàn hảo bên người còn có Lạc Tuyết đơn thuần vô lo vô nghĩ làm bạn cùng. Nhìn dấu tay sưng đỏ mặt Lạc Tuyết, Hạng Quân Vãn khẽ cười, "Ngươi vẫn là trước bảo vệ bản thân cho tốt. Nhớ kỹ, lần sau ai đánh ngươi, ngươi đánh lại cho ta! Xảy ra đại gì, có tiểu thư ta chống đỡ! Ta là hậu thuẫn của ngươi, xem ai còn dám động đến người của ta!"

      Lúc những lời này, mặt Hạng Quân Vãn lên sát khí, làm cho Lạc Tuyết hoảng sợ nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Tiểu thư che chở nàng như vậy, là đối với nàng quá tốt!

      Vào ban đêm, Hạng Quân Vãn đem nội công tâm pháp giao cho Lạc Tuyết. Lúc trước nàng hạ khẩu quyết trước, ngờ rằng Lạc Tuyết có trí nhớ rất tốt, chỉ hai ba lầm thông thuộc tất cả. Nàng ở tuổi này tập võ, qua thời điểm tốt nhất, bất quá Lạc Tuyết là người có thể chịu khổ, cộng thêm đầu óc thông minh, nhưng ra là hạt giống tốt.

      Trải qua náo loạn trước cửa tướng quân phủ ngày hôm nay, trong cung có người biết chuyện nàng quay về phủ tướng quân.

      Xuất phát từ lòng áy náy đối với Hạng Quân Vãn nên Công Tôn Nam và Triệu Mạn ban cho liên tiếp ngừng đưa đến phủ tướng quân, khiến cho các vị phu nhân và tiểu thư ở phủ tướng quân đỏ con mắt. Chỉ là ngại Thái hậu cùng Hoàng thượng sủng ái Hạng Quân Vãn, hơn nữa Triệu Mạn còn phái ma ma bên người đến giáo huấn Ngọc phu nhân phen, các nàng tạm thời dám tìm Hạng Quân Vãn gây phiền toái, vừa lúc cho Hạng Quân Vãn có thời gian khôi phục võ công.

      Đường môn, từ xưa đến nay đều lấy dụng độc, luyện đan, ám khí, cơ quan nổi danh giang hồ, thế nhân nghe đến Đường môn đều thấy biến sắc, mà người trong giang hồ càng muốn tránh Đường môn kịp.

      Độc, cấp Đường môn thần bí bịt kín khăn che mặt, võ lâm môn phái cũng dám tìm Đường môn gây phiền toái. Đệ tử Đường môn mấy trăm năm cố gắng, tạo ra rất nhiều võ công bí tịch tàng thất. Nàng ở Đường môn mười lăm năm, đọc vô số bí tịch, cộng thêm trí nhớ gặp qua là thể quên được, nên bí tịch trong đầu trăm cũng có chín mươi,

      Bởi vì Lạc Tuyết tâm tư đơn thuần, Hạng Quân Vãn chọn bí tịch "Ngọc Nữ kiếm pháp"
      cho nàng. Về phần muốn bồi dưỡng Kinh Hồn, Hạng Quân Vãn phân phó xuống dưới làm cho La chưởng quầy đưa vào tướng quân phủ. Kinh Hồn dung mạo xuất chúng, có cỗ phong lưu ý vị, tiếp qua vài năm, nhất định là thanh niên nhanh nhẹn. Hạng Quân Vãn vì tuyển, còn lại là Tiêu Dao Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cùng Bắc Minh thần công.

      Lạc Tuyết cùng Kinh Hồn theo Hạng Quân Vãn tập võ. Bọn họ tuổi tác tương đương, tự nhiên là so tài lẫn nhau về sức mạnh, cộng thêm Hạng Quân Vãn duy trì tốt cạnh tranh, lại dựa theo thể chất của hai người mà chỉ điểm, bọn họ ngươi truy ta đuổi thời gian thế nhưng đều tiên bộ thần tốc.

      Phỉ Thúy cư ở trong góc hẻo lánh nhất của tướng quân phủ, linh linh cái trong cái sân , chỉ có chủ tớ ba người bọn họ, cũng giúp Hạng Quân Vãn bọn họ có thêm thời gian luyện võ. Tuy rằng những phu nhân tiểu thư kia tạm thời đến tìm mình gây phiền toái, nhưng có nghĩa là được phép lơ là.

      Buổi sáng, Hạng Quân Vãn chỉ điểm cùng khảo sát Lạc Tuyết và Kinh Hồn, buổi chiều đến, là thời gian Hạng Quân Vãn bế quan. Làm truyền nhân Đường môn, bổn môn công phu là Hạng Quân Vãn am hiểu nhất cũng vui vẻ nhất.

      Thương Nguyệt quốc khai quốc Hoàng đế vì tự thân an toàn, cùng với hoàng triều có thể đứng vững, đem kinh thành Cẩm thành đặt núi. Sân sau của tướng quân phủ cách trăm thước sau vách núi, nơi này cũng trở thành nơi Hạng Quân Vãn tập võ.

      Buổi sáng, Hạng Quân Vãn mang Lạc Tuyết cùng Kinh Hồn đến chỗ này thao luyện, buổi tối, còn lại là mình nàng ở chỗ này luyện công.

      " Hô!" Đem khí trong lòng phun ra, Hạng Quân Vãn chậm rãi thu tay lại. đứng dậy. Đại khái là di truyền từ Hạng Trị Chung, thân thể này quả rất có tố chất để tập võ. Ngày đó, nàng muốn khôi phục lại công lực lúc trước đến sáu phần, có thể trong thời gian ngắn đạt tới hiệu quả này, muốn phi thường sai.

      Dựa vào vách núi đen, Hạng Quân Vãn hướng phía leo lên, chưa được hai bước, liền thấy bên kia, vật ngân màu trắng tản ra nhu hòa quang mang.

      "Bảy cánh hoa tuyết?" Nhìn đến vật ấy, Hạng Quân Vãn chấn động. Bảy cánh hoa tuyết là giải độc thánh phẩm, bởi vì giống như bông tuyết, hơn nữa có bảy cánh hoa nên được gọi như vậy. Trước kia nàng chỉ ở trong sách cổ thấy qua. Hoa này sinh trưởng vách núi đen, trăm năm mới nảy mầm, trăm năm sinh trưởng, trăm năm nở hoa. Hoa nở vào đêm khuya, bất quá thời gian nở rất ngắn. Phải trong thời gian nở hái xuống, nếu đến lúc hoa tàn lại như hoa cỏ bình thường, có tác dụng gì.

      Nếu đụng đến lào hoa khó gặp quý hiếm như vậy, Hạng Quân Vãn làm sao có thể buông tay.
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Mới gặp: ra tay quá nặng.

      Editor: Tuyết.Nhi.

      Sờ soạng đến bên cạnh bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn phát Hoa Nhi này còn chưa có hoàn toàn nở rộ. Trong sách cổ , lúc bảy cánh hoa tuyết hoàn toàn nở rộ mà hái, mới có dược lực tốt nhất, có thể giải bách độc, cho nên Hạng Quân Vãn chờ ở bên cạnh, nhìn bảy cánh hoa tuyết nở.

      Bảy cánh hoa tuyết này vừa lúc sinh trưởng ở tản đá bén nhọn lại mọc ra nguyên vẹn, đóa hoa màu trắng bạc ở trong gió hơi hơi run rẩy, tản ra mùi hương u thoang thoảng.

      đẹp! Hạng Quân Vãn ngây ngốc nhìn bảy cánh hoa tuyết, ngờ rằng đến thế giới này, còn có thể nhìn thấy bảy cánh hoa tuyết biến mất lâu.

      Ngay trong lúc Hạng Quân Vãn kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe được tràng thanh rất , có vẻ là tiếng bước chân. Hay là, còn có người muốn bảy cánh hoa tuyết? Hạng Quân Vãn vừa mới chuẩn bị quay đầu, cái ngân câu phi tới chỗ bảy cánh hoa tuyết, muốn chặt đứt nó.

      Vừa thấy có người cùng mình cướp bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn làm sao đồng ý, phi thân qua, tay đem bảy cánh hoa tuyết hái xuống, quay đầu, có hai người đứng ở bên nham thạch khác. nam tử hồng y (y phục màu đỏ) xinh đẹp, thiếu niên tuấn rắn rỏi.

      “Thiếu chủ, bảy cánh hoa tuyết bị đoạt mất rồi...” Phi Sương như thế nào cũng ngờ rằng, bọn thủ hộ bảy cánh hoa tuyết nhiều ngày như vậy lại bị người khác đoạt mất, nhìn bảy cánh hoa tuyết trong tay nữ tử áo trắng, Phi Sương vươn tay, “ nương, bảy cánh hoa tuyết này là Thiếu chủ của ta để ý trước, đưa nó cho ta...”

      “Các ngươi để ý, tức là của các ngươi sao? Vậy bản nương để ý giang sơn xã tắc, hay là thiên hạ này liền là của ta sao?” Hạng Quân Vãn cầm bảy cánh hoa tuyết, dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất đời.

      Bị Hạng Quân Vãn hỏi câu như vậy, Phi Sương nghẹn họng. Như thế nào lại có người giảng đạo lý như vậy? Bọn từ sau khi tìm được bảy cánh hoa tuyết mỗi đêm đều có người đến nơi này chờ hoa nở. Hôm nay đến đây, bị nữ tử xa lạ cướp mất, đối phương còn ngụy biện như vậy, là nhanh mồm nhanh miệng.

      Hạng Quân Vãn ở trong mắt hồng y nam tử nhìn thấy rất có ý tứ. Giang sơn xã tắc? Thiên hạ? Nữ tử này thế nhưng dã tâm lớn! Chỉ sợ chỉ có nữ tử trước mặt này, mới dùng "Thiên hạ" đến ví dụ. biết là nương nhà ai, khẩu khí lớn như vậy!

      “Vị nương này, ta có nhu cầu cấp bách cần bảy cánh hoa tuyết để cứu người, nếu được, ngươi có thể đem bảy cánh hoa tuyết bán cho ta ? Mặc kệ là giá cả gì!”

      Giọng hồng y nam tử giống như trăng thanh gió mát, dần dần động lòng người, Hạng Quân Vãn nghe xong cảm thấy thoải mái, vừa mới muốn đáp ứng, sau khi quan sát đến mắt phượng mỉm cười của nam tử, Hạng Quân Vãn rùng mình cái. Võ công là lợi hại! Thế nhưng trong giọng cất giấu mị hoặc ! Nếu phải nàng định lực tốt khẳng định liền rơi vào trong giọng của nam tử này.

      Hạng Quân Vãn có thể từ trong ma của mình thoát ra được, làm cho Phượng Cửu đối với nàng hứng thú hẳn lên. Nửa đêm xuất ở vách đá vách núi đen, nhận biết bảy cánh hoa tuyết, còn có thể trong thời gian ngắn như vậy tránh thoát được ma của , nữ tử này đến tột cùng là ai?

      Bởi vì Hạng Quân Vãn mang khăn che mặt màu trắng, cho nên Phượng Cửu thể nhìn thấy được dung mạo của nàng, chỉ là cặp mắt đen chói mắt kia của nàng, ở dưới đêm trăng phá lệ mê người. Có đôi mắt linh động như vậy, người này nhất định thông minh tuyệt đỉnh. Huống chi, vừa rồi dùng năm thành ma , đối phương chỉ cần thời gian lần hô hấp liền phá được ma của , đúng là có chút ý vị sâu xa.

      Phượng Cửu cũng có bởi vì vậy mà sinh ra cảm giác thất bại, ngược lại đối với Hạng Quân Vãn có hứng thú đặc biệt hơn. Vách núi đen này trừ phi có khinh công cực giỏi, nếu tự leo lên núi, nhất định rơi xuống đấy. tại Hạng Quân Vãn đứng ở đỉnh nham thạch, cũng có chút khiếp đảm hay sợ hãi, ngược lại giống như mặt trăng dưới cảnh đẹp, cùng chung quanh hòa hợp thể, nhìn thấy lập tức cảnh đẹp ý vui (đoạn này ta chém ^^). Chỉ là, giang hồ từ khi nào có thêm nữ tử như vậy?

      “Công tử, ngươi muốn cứu người, cùng ta có quan hệ gì chứ!”

      Hồng y nam tử đối với chính mình dùng mị hoặc làm cho Hạng Quân Vãn có chút phẫn nộ.

      Nếu cần bảy cánh hoa tuyết, thương lượng tốt, nàng cũng phải muốn giữ riêng bảy cánh hoa tuyết. Dù sao cứu mạng người bằng xây bảy tòa tháp, cho là được mà. Nhưng là, sai ở chỗ nên dùng thủ đoạn đối với mình. Nếu phải Đường môn thu nhận sử dụng rất nhiều bàng môn tà đạo, mà nàng đối với phương diện này cũng có kiến thức sâu đậm, nàng sớm bị vây hãm ở trong ma , thể tự kiềm chế.

      Nghĩ vậy, ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử lập tức suy giảm lớn. Nam nhân, xinh đẹp nghiệt có gì sai, nhưng nghiệt ra ngoài hại người chính là sai lầm!

      Giọng Hạng Quân Vãn bắt đầu trở nên lạnh lùng, hơn nữa nàng tuyệt đối đem bảy cánh hoa tuyết đưa cho bọn , làm cho Phi Sương có chút sốt ruột.

      nương, bảy cánh hoa tuyết này Thiếu chủ chúng ta tìm kiếm năm năm mới tìm được, lại ở chỗ này chờ đợi gần nửa tháng. Thiếu chủ chúng ta muốn lấy nó để cứu người, may hôm nay bị nương hái mất, nương, hay là ngươi đưa bảy cánh hoa tuyết cho chúng ta ! Ta muốn vì vậy mà cùng nương tổn thương hòa khí.”

      Vừa rồi ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử muốn giảm phân nữa, lúc này nghe Phi Sương thế, càng làm kích phát phản nghịch vừa rồi ở trong lòng nàng.

      “Tổn thương hòa khí? Cuối cùng phải hai đại nam nhân các ngươi muốn ỷ mạnh cướp của ta?”

      Chủ tử bên cạnh chuyện, làm Phi Sương đoán ra Phượng Cửu suy nghĩ gì. Bất quá bảy cánh hoa tuyết này xác thực thể đưa cho nữ tử áo trắng được, đây chính là quan hệ đến hạnh phúc về sau của Thiếu chủ đó!

      Nghĩ vậy Phi Sương cắn chặt răng, “ nương, nên ép ta!”

      “Ít nhảm! Rút vũ khí !”

      Hạng Quân Vãn lười cùng Phi Sương dong dài, ràng là bọn khí thế bức người, ngược lại đảo loạn đúng sai, sai trái đều ở người nàng, đây là cái logic gì.

      “Thiếu chủ...”

      Phi Sương ngờ rằng Hạng Quân Vãn bị mê hoặc, nếu như là nữ tử bình thường, sau khi quan sát được dung mạo Thiếu chủ phải đều thương nhung nhớ, rất háo sắc sao?

      Chỉ cần Thiếu chủ mở miệng, các nàng nguyện ý moi tim mình dâng lên, chứ đừng đến bảy cánh hoa tuyết này. Nhưng là, vì sao vị nương này đối với Thiếu chủ hoàn toàn coi như thấy? Chẳng lẽ Thiếu chủ sức quyến rũ giảm xuống?

      Phi Sương nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Cửu.

      Nhìn phía sau, Phi Sương lắc đầu. có mà! Thiếu chủ vẫn mị hoặc nghiệt như trước, hồng y như máu, đứng ở chỗ này, giống như vách núi đen nở rộ đóa hồng mai. Liền ngay cả là người theo Thiếu chủ mười năm, mỗi lần nhìn Thiếu chủ đều nhịn được mặt đỏ tim đập, vì sao nữ tử áo trắng này động tâm?

      Ngó thấy mê hoặc trong mắt Phi Sương, trong mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu chợt lóe ý cười. Điều Phi Sương nghĩ, cũng là nghi hoặc trong nội tâm . Thiên hạ này người bị dung nhan của mình động tâm, chỉ có nữ tử trước mặt này.

      nương, đắc tội!”

      Phi Sương còn chưa lấy lại tinh thần, Phượng Cửu động thủ đánh úp về phía nham thạch bên chỗ Hạng Quân Vãn. đợi Phượng Cửu tới gần, Hạng Quân Vãn nhảy xuống, nhảy vào vách núi đen. ngờ rằng nàng làm như vậy, Phượng Cửu cũng nhảy xuống theo, làm Phi Sương sợ tới mức kinh hãi. “Thiếu chủ...”

      Gió ở bên tai Hạng Quân Vãn gào thét, nhìn Phượng Cửu cùng chính mình rơi xuống ngay ở bên người, nội tâm Hạng Quân Vãn có chút giật mình. cổ chân nàng vòng quanh Thanh Đằng, cho nên có thể cho là lần nhảy ra cực xa, nam nhân này vì sao nhảy xuống? chết tâm sao!

      Nhìn trước mặt dần dần phóng đại gương mặt nghiệt, Hạng Quân Vãn cười, đem bảy cánh hoa tuyết nhét vào miệng. Đôi mắt khiêu khích nhìn Phượng Cửu, giống như “Ngươi làm gì được ta?”

      Đối phương hành động tính tình trẻ con, khiến cho Phượng Cửu muốn cười. Lúc nhảy xuống, nhìn thấy được Thanh Đằng cổ chân nàng. Nữ tử này từ khi nào đem Thanh Đằng quấn quanh chân, làm sao biết?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Mới gặp: ra tay quá nặng.

      Editor: Tuyết.Nhi.

      Sờ soạng đến bên cạnh bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn phát Hoa Nhi này còn chưa có hoàn toàn nở rộ. Trong sách cổ , lúc bảy cánh hoa tuyết hoàn toàn nở rộ mà hái, mới có dược lực tốt nhất, có thể giải bách độc, cho nên Hạng Quân Vãn chờ ở bên cạnh, nhìn bảy cánh hoa tuyết nở.

      Bảy cánh hoa tuyết này vừa lúc sinh trưởng ở tản đá bén nhọn lại mọc ra nguyên vẹn, đóa hoa màu trắng bạc ở trong gió hơi hơi run rẩy, tản ra mùi hương u thoang thoảng.

      đẹp! Hạng Quân Vãn ngây ngốc nhìn bảy cánh hoa tuyết, ngờ rằng đến thế giới này, còn có thể nhìn thấy bảy cánh hoa tuyết biến mất lâu.

      Ngay trong lúc Hạng Quân Vãn kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe được tràng thanh rất , có vẻ là tiếng bước chân. Hay là, còn có người muốn bảy cánh hoa tuyết? Hạng Quân Vãn vừa mới chuẩn bị quay đầu, cái ngân câu phi tới chỗ bảy cánh hoa tuyết, muốn chặt đứt nó.

      Vừa thấy có người cùng mình cướp bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn làm sao đồng ý, phi thân qua, tay đem bảy cánh hoa tuyết hái xuống, quay đầu, có hai người đứng ở bên nham thạch khác. nam tử hồng y (y phục màu đỏ) xinh đẹp, thiếu niên tuấn rắn rỏi.

      “Thiếu chủ, bảy cánh hoa tuyết bị đoạt mất rồi...” Phi Sương như thế nào cũng ngờ rằng, bọn thủ hộ bảy cánh hoa tuyết nhiều ngày như vậy lại bị người khác đoạt mất, nhìn bảy cánh hoa tuyết trong tay nữ tử áo trắng, Phi Sương vươn tay, “ nương, bảy cánh hoa tuyết này là Thiếu chủ của ta để ý trước, đưa nó cho ta...”

      “Các ngươi để ý, tức là của các ngươi sao? Vậy bản nương để ý giang sơn xã tắc, hay là thiên hạ này liền là của ta sao?” Hạng Quân Vãn cầm bảy cánh hoa tuyết, dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất đời.

      Bị Hạng Quân Vãn hỏi câu như vậy, Phi Sương nghẹn họng. Như thế nào lại có người giảng đạo lý như vậy? Bọn từ sau khi tìm được bảy cánh hoa tuyết mỗi đêm đều có người đến nơi này chờ hoa nở. Hôm nay đến đây, bị nữ tử xa lạ cướp mất, đối phương còn ngụy biện như vậy, là nhanh mồm nhanh miệng.

      Hạng Quân Vãn ở trong mắt hồng y nam tử nhìn thấy rất có ý tứ. Giang sơn xã tắc? Thiên hạ? Nữ tử này thế nhưng dã tâm lớn! Chỉ sợ chỉ có nữ tử trước mặt này, mới dùng "Thiên hạ" đến ví dụ. biết là nương nhà ai, khẩu khí lớn như vậy!

      “Vị nương này, ta có nhu cầu cấp bách cần bảy cánh hoa tuyết để cứu người, nếu được, ngươi có thể đem bảy cánh hoa tuyết bán cho ta ? Mặc kệ là giá cả gì!”

      Giọng hồng y nam tử giống như trăng thanh gió mát, dần dần động lòng người, Hạng Quân Vãn nghe xong cảm thấy thoải mái, vừa mới muốn đáp ứng, sau khi quan sát đến mắt phượng mỉm cười của nam tử, Hạng Quân Vãn rùng mình cái. Võ công là lợi hại! Thế nhưng trong giọng cất giấu mị hoặc ! Nếu phải nàng định lực tốt khẳng định liền rơi vào trong giọng của nam tử này.

      Hạng Quân Vãn có thể từ trong ma của mình thoát ra được, làm cho Phượng Cửu đối với nàng hứng thú hẳn lên. Nửa đêm xuất ở vách đá vách núi đen, nhận biết bảy cánh hoa tuyết, còn có thể trong thời gian ngắn như vậy tránh thoát được ma của , nữ tử này đến tột cùng là ai?

      Bởi vì Hạng Quân Vãn mang khăn che mặt màu trắng, cho nên Phượng Cửu thể nhìn thấy được dung mạo của nàng, chỉ là cặp mắt đen chói mắt kia của nàng, ở dưới đêm trăng phá lệ mê người. Có đôi mắt linh động như vậy, người này nhất định thông minh tuyệt đỉnh. Huống chi, vừa rồi dùng năm thành ma , đối phương chỉ cần thời gian lần hô hấp liền phá được ma của , đúng là có chút ý vị sâu xa.

      Phượng Cửu cũng có bởi vì vậy mà sinh ra cảm giác thất bại, ngược lại đối với Hạng Quân Vãn có hứng thú đặc biệt hơn. Vách núi đen này trừ phi có khinh công cực giỏi, nếu tự leo lên núi, nhất định rơi xuống đấy. tại Hạng Quân Vãn đứng ở đỉnh nham thạch, cũng có chút khiếp đảm hay sợ hãi, ngược lại giống như mặt trăng dưới cảnh đẹp, cùng chung quanh hòa hợp thể, nhìn thấy lập tức cảnh đẹp ý vui (đoạn này ta chém ^^). Chỉ là, giang hồ từ khi nào có thêm nữ tử như vậy?

      “Công tử, ngươi muốn cứu người, cùng ta có quan hệ gì chứ!”

      Hồng y nam tử đối với chính mình dùng mị hoặc làm cho Hạng Quân Vãn có chút phẫn nộ.

      Nếu cần bảy cánh hoa tuyết, thương lượng tốt, nàng cũng phải muốn giữ riêng bảy cánh hoa tuyết. Dù sao cứu mạng người bằng xây bảy tòa tháp, cho là được mà. Nhưng là, sai ở chỗ nên dùng thủ đoạn đối với mình. Nếu phải Đường môn thu nhận sử dụng rất nhiều bàng môn tà đạo, mà nàng đối với phương diện này cũng có kiến thức sâu đậm, nàng sớm bị vây hãm ở trong ma , thể tự kiềm chế.

      Nghĩ vậy, ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử lập tức suy giảm lớn. Nam nhân, xinh đẹp nghiệt có gì sai, nhưng nghiệt ra ngoài hại người chính là sai lầm!

      Giọng Hạng Quân Vãn bắt đầu trở nên lạnh lùng, hơn nữa nàng tuyệt đối đem bảy cánh hoa tuyết đưa cho bọn , làm cho Phi Sương có chút sốt ruột.

      nương, bảy cánh hoa tuyết này Thiếu chủ chúng ta tìm kiếm năm năm mới tìm được, lại ở chỗ này chờ đợi gần nửa tháng. Thiếu chủ chúng ta muốn lấy nó để cứu người, may hôm nay bị nương hái mất, nương, hay là ngươi đưa bảy cánh hoa tuyết cho chúng ta ! Ta muốn vì vậy mà cùng nương tổn thương hòa khí.”

      Vừa rồi ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử muốn giảm phân nữa, lúc này nghe Phi Sương thế, càng làm kích phát phản nghịch vừa rồi ở trong lòng nàng.

      “Tổn thương hòa khí? Cuối cùng phải hai đại nam nhân các ngươi muốn ỷ mạnh cướp của ta?”

      Chủ tử bên cạnh chuyện, làm Phi Sương đoán ra Phượng Cửu suy nghĩ gì. Bất quá bảy cánh hoa tuyết này xác thực thể đưa cho nữ tử áo trắng được, đây chính là quan hệ đến hạnh phúc về sau của Thiếu chủ đó!

      Nghĩ vậy Phi Sương cắn chặt răng, “ nương, nên ép ta!”

      “Ít nhảm! Rút vũ khí !”

      Hạng Quân Vãn lười cùng Phi Sương dong dài, ràng là bọn khí thế bức người, ngược lại đảo loạn đúng sai, sai trái đều ở người nàng, đây là cái logic gì.

      “Thiếu chủ...”

      Phi Sương ngờ rằng Hạng Quân Vãn bị mê hoặc, nếu như là nữ tử bình thường, sau khi quan sát được dung mạo Thiếu chủ phải đều thương nhung nhớ, rất háo sắc sao?

      Chỉ cần Thiếu chủ mở miệng, các nàng nguyện ý moi tim mình dâng lên, chứ đừng đến bảy cánh hoa tuyết này. Nhưng là, vì sao vị nương này đối với Thiếu chủ hoàn toàn coi như thấy? Chẳng lẽ Thiếu chủ sức quyến rũ giảm xuống?

      Phi Sương nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Cửu.

      Nhìn phía sau, Phi Sương lắc đầu. có mà! Thiếu chủ vẫn mị hoặc nghiệt như trước, hồng y như máu, đứng ở chỗ này, giống như vách núi đen nở rộ đóa hồng mai. Liền ngay cả là người theo Thiếu chủ mười năm, mỗi lần nhìn Thiếu chủ đều nhịn được mặt đỏ tim đập, vì sao nữ tử áo trắng này động tâm?

      Ngó thấy mê hoặc trong mắt Phi Sương, trong mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu chợt lóe ý cười. Điều Phi Sương nghĩ, cũng là nghi hoặc trong nội tâm . Thiên hạ này người bị dung nhan của mình động tâm, chỉ có nữ tử trước mặt này.

      nương, đắc tội!”

      Phi Sương còn chưa lấy lại tinh thần, Phượng Cửu động thủ đánh úp về phía nham thạch bên chỗ Hạng Quân Vãn. đợi Phượng Cửu tới gần, Hạng Quân Vãn nhảy xuống, nhảy vào vách núi đen. ngờ rằng nàng làm như vậy, Phượng Cửu cũng nhảy xuống theo, làm Phi Sương sợ tới mức kinh hãi. “Thiếu chủ...”

      Gió ở bên tai Hạng Quân Vãn gào thét, nhìn Phượng Cửu cùng chính mình rơi xuống ngay ở bên người, nội tâm Hạng Quân Vãn có chút giật mình. cổ chân nàng vòng quanh Thanh Đằng, cho nên có thể cho là lần nhảy ra cực xa, nam nhân này vì sao nhảy xuống? chết tâm sao!

      Nhìn trước mặt dần dần phóng đại gương mặt nghiệt, Hạng Quân Vãn cười, đem bảy cánh hoa tuyết nhét vào miệng. Đôi mắt khiêu khích nhìn Phượng Cửu, giống như “Ngươi làm gì được ta?”

      Đối phương hành động tính tình trẻ con, khiến cho Phượng Cửu muốn cười. Lúc nhảy xuống, nhìn thấy được Thanh Đằng cổ chân nàng. Nữ tử này từ khi nào đem Thanh Đằng quấn quanh chân, làm sao biết?
      thienbinh2388linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Thiếu chủ phu nhân tương lai

      Editor: Cửuvĩhồ

      Đối với việc Phượng Cửu "theo đuổi bỏ", Hạng Quân Vãn có chút ảo não. Như thế nào? Đều đem nàng bức đến như này, vẫn tính còn tiếp tục?

      Nàng phải là sợ Phượng Cửu, mà là nam nhân này có chút thần bí, mặc dù võ công nàng khôi phục ít nhiều, nhưng so với năng lực của nàng kiếp trước, vẫn còn kém xa.

      Nếu Phượng Cửu bởi vì nàng ăn bảy cánh hoa tuyết, muốn bắt nàng, dùng máu của nàng làm thuốc, nàng nên làm gì bây giờ? Dựa theo tình huống tại, nàng tuyệt đối đấu lại với nam nhân nghiệt này. Nghĩ vậy, nàng lấy ra ba chi trúc đinh. Cảm tử triền nát đánh? Trước nếm thử "Bách hoa say" tư vị. (ta k biết dịch đoạn này ntn, nàng nào biết chỉ ta với)

      Phượng Cửu nhìn ra nữ tử áo trắng muốn ra tay, lại đoán được tốc độ của nàng. Thời điểm cảm giác được đau đớn vai, Hạng Quân Vãn xoay người, ôm lấy Thanh Đằng, đứng giữa trung hề rơi xuống. Ngược lại Phượng Cửu bị ăn đau, có xu thế tiếp tục ngã xuống.

      thể ngã xuống! Phượng Cửu cơ thể chuyển động, bắt được chân trái của Hạng Quân Vãn.

      "Uy, buông tay!" Hạng Quân Vãn đoán được Phượng Cửu làm ra hành động như vậy. Người này chết tâm, trúng phải bách hoa say còn kiên trì như vậy. Chẳng lẽ đối tượng muốn cứu rất quan trọng? Phải chăng là người của ?

      Phượng Cửu biết được suy nghĩ của Hạng Quân Vãn, vai đau nhức khiến cho nhe răng trợn mắt. Nữ tử này là nhẫn tâm! Chẳng những đối với dùng độc, còn lấy chân dùng sức đạp . từ đến lớn quen xung quanh là những kẻ a dua nịnh hót, chưa bao giờ gặp nữ tử "bưu hãn" như vậy!

      "Ba!" Phượng Cửu thân thủ, bắt lấy chân còn lại của Hạng Quân Vãn, làm cho nàng thể nhúc nhích.

      Hai người cứ như vậy giằng co sườn núi, Hạng Quân Vãn lắc lắc chân, Phượng Cửu như thế nào cũng chịu buông tay, đến lúc giầy của nàng bị bấu rơi, trực tiếp chộp vào cổ chân của nàng.

      Vừa rồi Phượng Cửu cố gắng dung mọi biện pháp cũng thấy được dung mạo của Hạng Quân Vãn. nguyên cho rằng khi nàng rơi xuống, cái khăn che mặt cũng hạ xuống, ngờ rằng cái khăn che mặt lại liền thể với bộ quần áo của nàng, nên thời điểm nàng ăn cánh hoa, cũng chưa nhìn thấy bộ dạng của nàng.

      tại nắm chân đối phương, mới phát chân của nàng hết sức kiều nhắn.

      Chân của nàng ước chừng chỉ to bằng bàn tay của , hơn nữa mỗi đầu ngón chân đều tròn vo đáng , trơn mềm trắng nõn, tựa như huỳnh quang của trân châu. đầu móng tay, đều là nhu thuận như vậy, phấn hồng đáng cùng non mềm bạch bạch, hình thành đối lập ràng, trông rất đẹp mắt.

      "Hỗn đản, buông ta ra!"

      Hai chân đều bị Phượng Cửu nắm, Hạng Quân Vãn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân này là quá vô sỉ! lẽ muốn kéo nàng đồng quy vu tận? Bách hoa say vì sao có hiệu quả với ? phải sớm cả người đều tê dại sao?

      Thanh phẫn nộ của Hạng Quân Vãn rơi vào trong tai của Phượng Cửu, làm cho ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại cặp mắt của Hạng Quân Vãn. Trong mắt nàng lên hai đốm lửa , giống như muốn đốt thành tro cho hả giận. nương nóng tính! Phượng Cửu cười khẽ.

      vai đau đớn ngừng truyền đến, nửa người của bắt đầu run lên. biết nữ tử áo trắng trước mắt cũng muốn mạng của , độc này chỉ làm cho thể nào nhúc nhích. Bất quá, nếu muốn buông tay, theo người này ngã xuống, kết quả cuối cùng nhất định là ngã chết.

      Nhưng là, lòng nghĩ muốn buông tay. Nữ tử này là người đầu tiên khiến cho động tâm, còn chưa có hỏi danh tính của nàng, nếu bỏ qua, ngày sau nên tìm nàng thế nào?

      Nghĩ vậy, Phượng Cửu lấy từ trong ngực ra vật, bao quanh cổ chân của Hạng Quân Vãn.

      "Ngươi làm gì?" chân lạnh lẽo làm cho Hạng Quân Vãn cảm thấy giật mình.

      "Ta gọi là Phượng Cửu, nhớ kỹ tên của ta!"

      xong, Phượng Cửu buông tay, song chưởng mở ra, rơi nhanh xuống. Gió thổi áo đỏ "vù vù" rung động, giống như mặt ngọc yên tĩnh của , Hạng Quân Vãn ràng nhìn trong mắt nụ cười ôn nhu, còn có ánh mắt của , làm cho nàng rùng mình cái.

      "Mạc danh kỳ diệu......."

      Hạng Quân Vãn sờ sờ da gà người, cởi xuống dây Thanh Đằng chân, dọc theo vách núi đen leo lên. Về phần Phượng Cửu, nàng căn bản lo lắng bị ngã chết. Nam nhân này võ công sâu lường được, chính là bách hoa say cũng làm khó được đó sao?

      Nhìn bóng dáng màu trắng biến mất vách núi, đôi tay Phượng Cửu đột nhiên dang ra, bắt được nhành cỏ phiến đá. Đá vụn rầm rầm ngã xuống, nương theo nhành cỏ, cố thăng bằng thân mình.

      " nương nhẫn tâm!" Khi Phượng Cửu lấy vật thể vai xuống, mới phát là ba cây đinh Trúc Tử, mỏng như thiền cảnh, bé như ngân châm. ngờ đinh trúc bé này lực sát thương cư nhiên lớn như vậy.

      Phượng Cửu đem trúc đinh đưa lên mũi ngửi, cỗ mùi hương hoa thanh nhã truyền đến. Độc này quả nhiên kỳ diệu!

      "Thiếu chủ, thiếu chủ ngài có việc gì chứ?" Thời điểm Phi Sương tìm đến, nhìn thấy chủ tử nhà mình cầm trúc đinh bộ dáng bí hiểm. Thiếu chủ phải bị ngu chứ? Phi Sương trong lòng thầm nghĩ.

      " theo ?" Phượng Cửu chớp mắt, nhìn về phía Phi Sương.

      " theo......." Phi Sương còn chưa xong, chợt nghe đến trận thanh, con hồ ly trắng xuất trước mặt Phượng Cửu.

      "Trở lại?"

      Phượng Cửu thân thủ, ngân hồ bay nhanh đến trong ngực Phượng Cửu, nó ngẩng đầu, hai con mắt đáng trong veo như nước đáng thương nhìn Phượng Cửu, móng vuốt bám quần áo Phượng Cửu, giống như muốn đem quần áo bấu rách ra, miệng còn ngừng phát ra thanh chít chít.

      "Cũng bị mất dấu? Bị phát ?" Tay Phượng Cửu vuốt ve ngân hồ, nghe như vậy, tiểu hồ ly lập tức chán nản ủ rũ hạ đầu, trong ngực Phượng Cửu vo tròn cái thân, cho xem lưng của mình.

      Chỉ thấy lông ngân hồ trắng như tuyết, có dòng chữ to đỏ thẫm lưng nó, " theo ta nữa liền thiến ngươi!"

      Nhìn đến dòng chữ này, Phượng Cửu nhịn được cười ha hả.

      Nhìn Phượng Cửu cấp sĩ diện như vậy, ngân hồ có chút ảo não, làm cho nó theo Hạng Quân Vãn, ngờ rằng còn chưa đến mười thước, bị nàng phát , còn đem thân thể nó ra kiểm tra. Khi phát nó là con đực, Hạng Quân Vãn chút khách khí viết lưng nó dòng chữ, còn đối với nó đe dọa thiến nó. Nữ nhân đó là đáng sợ!

      "Chít chít......." Ngân hồ ngồi trong ngực Phượng Cửu, bộ dáng tố cáo Hạng Quân Vãn, chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu biết tình diễn ra. Quả nhiên lựa chọn đúng!

      "Thiếu chủ, nữ tử đó là ai?"

      Phi Sương vốn tưởng rằng Phượng Cửu nhất định tiếc hết thảy để doạt lại bảy cánh hoa tuyết, ngờ rằng kết quả lại như vậy, có chút ngoài ý muốn. Thiếu chủ chẳng những thả nàng, còn để cho ngân hồ theo, lúc này cũng có tức giận, ngược lại cười lớn, là thái độ khác thường, có điều khả nghi!

      "Nàng là thiếu chủ phu nhân tương lai!" Nghĩ đến đôi mắt linh động của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu bắt ngân hồ để vai.

      "Thiếu...thiếu chủ phu nhân?!" Phi Sương suýt chút nữa hôn mê. Này đây là gì a? Thiếu chủ phu nhân? Chẳng lẽ trong thời gian vừa rồi, bọn họ tự định chung thân cả đời?
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Hạng Quân Nhu khiêu khích.

      Editor: Tuyết.Nhi.


      Nhìn Thiếu chủ mặt toàn là "Xuân Ý dào dạt", đầu óc Phi Sương xoay chuyển nhanh chóng. Đây là cái tình huống gì? Thiếu chủ đối với nữ tử áo trắng nhất kiến chung tình? Trời ạ! tuy rằng trước kia ngày đêm đều hy vọng có vị phu nhân đến "Quản lý" Thiếu chủ nhà mình, nhưng khi đối mặt với ngày này, trái tim Phi Sương có chút tiếp thu được.

      “Thiếu chủ, phu nhân nàng là khuê nữ nhà ai?” Phi Sương mở miệng giọng hỏi.

      Phượng Cửu cười lắc đầu. phải khuê nữ? Phi Sương cả kinh, vậy chẳng lẽ là nha hoàn? Kỳ nha hoàn cũng được... Tuy rằng nha hoàn có huyết thống cao quý, so sánh cùng Thiếu chủ có chút tương xứng, nhưng chỉ cần Thiếu chủ thích, Phi Sương chẳng những hai tay, mà hai chân cũng tán thành luôn!

      “Thiếu chủ, phía bên nhà phu nhân làm sao? Ngài khi nào cầu hôn?”

      Phượng Cửu lại cười lắc đầu, Phi Sương thế này mới nhận thấy khác thường, ra từ nãy giờ Thiếu chủ chìm đắm ở trong thế giới say mê của chính mình, chưa từng gặp qua Thiếu chủ "Háo sắc" như vậy.

      Xem ra phu nhân rất có sức quyến rũ! Nhiều nữ tử như vậy đều muốn được Thiếu chủ ưu ái, nhưng Thiếu chủ đối với các nàng tránh còn kịp, ngờ rằng phu nhân chỉ trong thời gian ngắn ngũi liền bắt được tim Thiếu chủ, thể tin nổi! Trong lòng Phi Sương đánh giá đối với Hạng Quân Vãn lập tức tăng lên nhanh chóng.

      Nhìn Phượng Cửu bày ra nụ cười ngây thơ như mối tình đầu, đáy lòng Phi Sương vì chủ tử của mình cảm thấy cao hứng. Nhưng sau đó, vừa nghĩ đến Bàn Long thành, Phi Sương tâm tình lại chìm vào vực sâu.

      “Thiếu chủ, lão thái quân thích phu nhân chứ? có bảy cánh hoa tuyết, bệnh của Vân Tranh quận chúa...”

      Nhìn Phượng Cửu nghiệt liền từ tháng ba mùa xuân trực tiếp biến thành tháng sáu tuyết bay, Phi Sương nhanh chóng ngậm miệng, ngay cả Ngân hồ vai Phượng Cửu cũng cúi đầu chôn ở trong ngực, giống như biết đây là chỗ đau của Phượng Cửu.

      Câu của Phi Sương, đem Phượng Cửu đắm chìm ở trong thế giới tốt đẹp trực tiếp kéo về , nhìn thấy Phi Sương dám lên tiếng, bộ dáng "Ngượng ngùng", Phượng Cửu mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên, gió thổi qua đám tóc rũ trán , lộ ra vầng trán trơn bóng như ngọc, “Nữ nhân của ta, chỉ cần ta thích là được!”

      Phượng Cửu nghe được câu cực kỳ bá đạo này, liền đối với Thiếu chủ của mình sùng bái thôi. Nam nhân mà, tự nhiên là muốn che chở âu yếm cho nữ nhân của mình! Cho dù Lão thái quân thích Vân Tranh quận chúa, vậy thế nào? Là Phượng Cửu cưới vợ, nàng thích Vân Tranh, nàng tự mà cưới!

      Hạng Quân Vãn mò mẩn vào phủ Tướng quân, Phỉ Thúy cư cùng dĩ vãng giống nhau, lãnh thanh, có hơi người.

      Trở lại phòng, châm đèn, Hạng Quân Vãn đem vải thô bao ở chân tháo xuống, nội tâm đối với Phượng Cửu thống hận thôi. Tên khốn kiếp này! Tháo giày của nàng, hại nàng chỉ có thể xé vải váy xuống bao vào chân để về. Lần sau nàng nhất định khiến cho đẹp mặt!

      Quan sát chân, Hạng Quân Vãn mới nhìn ràng vật lạnh lẽo chân trái là thứ gì.

      ra là cái vòng chân bằng hoàng kim chạm khắc hình rồng. là vòng chân (lắc chân, ta định dịch là lắc chân), kỳ nhìn giống như là vòng tay hơn, bất quá mắt cá chân của nàng tinh tế, cho nên mang vào vừa vặn.

      Vòng chân này dùng hoàng kim tạo thành, thủ công cực tốt. Lân rồng dùng những miếng vàng lớn nối nhau mà thành, ngay đến râu rồng cũng từng sợi từng sợi ràng. Mắt rồng dùng từ Huyết Kê thạch tạo ra, ở trong miệng rồng còn có viên Nguyệt Quang thạch.

      Hạng Quân Vãn muốn đem vòng chân lấy xuống, nhưng ngờ rằng vật này tựa như sinh ra ở chân nàng, dán sát da thịt, làm sao cũng gỡ xuống được.

      Phượng Cửu khốn kiếp! Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử ấn tượng càng thêm sâu đậm. chân mang theo vòng, tựa như xiềng xích. Làm sao, còn muốn giam nàng đời?

      Cả đêm, Hạng Quân Vãn đều nghiên cứu cách đem vòng chân lấy xuống, vẫn làm cho đến khi trời hơi sáng, nàng mới buông tha ý niệm này trong đầu. Quên , vẫn là để khi nào thấy Phượng Cửu, bắt lấy ra. Hạng Quân Vãn dựa vào gối ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      biết qua bao lâu, Hạng Quân Vãn bị tràng thanh ồn ào đánh thức, nàng chậm rãi mở mắt ra, bên tai truyền đến vài giọng nữ nhân.

      “Hạng Quân Vãn, ngươi cút ra đây cho ta! Trốn ở trong Phỉ Thúy cư tính là bản lĩnh gì! Đừng nghĩ rằng ngươi ngày đó thực được ý đồ, ta cho ngươi biết! Đây là ở phủ Tướng quân! Nơi này ta là lớn nhất!”

      Vừa nghe được giọng , Hạng Quân Vãn liền biết người não tê liệt này nhất định là Hạng Quân Nhu bị nuông chìu đến hư hỏng, chỉ có nàng ở phủ Tướng quân mới có thể vô lo vô nghĩ như vậy.

      “Lạc Tuyết...” Lười đứng lên, Hạng Quân Vãn gọi Lạc Tuyết. “Hoa mai trận mở ra chưa?”

      “Mở rồi ạ!”

      “Ừ, ta tiếp tục ngủ, các ngươi luyện công .”

      Hạng Quân Nhu dẫn mấy người tỷ muội đứng ở cửa Phỉ Thúy cư, ngày đó thua ở trong tay Hạng Quân Vãn, khiến cho Hạng Quân Nhu rất là khó chịu. Nàng ở phủ Tướng quân thói quen hành tẩu, cư nhiên bị cái phế vật đem ra trêu đùa, điều này khiến cho Hạng Quân Nhu làm sao có thể chịu nổi. Nếu phải Ngọc phu nhân ngăn chặn, cho nàng tìm Hạng Quân Vãn gây phiền toái, nàng sớm lập tức đến đây đánh đập Hạng Quân Vãn cho hết giận .

      “Hạng Quân Vãn, mặt trời cũng mọc lên tới đỉnh, ngươi còn mở cửa, hay là ngươi đêm qua vụng trộm?” Hạng Quân Nhu thanh bén nhọn, cùng hình tượng tiểu thư kiều của nàng có vẻ khác xa, là đại sát phong cảnh. Trong phòng, Hạng Quân Vãn lấy bông nhét lỗ tai, nghiêng người lại ngủ tiếp.

      “Tiểu thư, nàng phải vụng trộm chứ, chỉ sợ là buổi tối vụng trộm với người ta!”

      Nha đầu Lục Liễu của Hạng Quân Nhu theo phía sau, đón ý hùa theo lời của nàng. Chủ tớ hai người giọng lớn, kẻ xướng người hoạ kéo tới đám người. Ngay cả ba người Hạng Quân Yến theo phía sau Hạng Quân Nhu, sau khi nghe lời này cũng che miệng cười khẽ.

      “Lục Liễu, ngươi làm sao thông minh như vậy chứ! Ta xem a, nàng chính là vụng trộm với người ta ! Trở thành người bị chồng ruồng bỏ, còn có mặt mũi quay về phủ Tướng quân, chừng là vì nàng vụng trộm với đàn ông nên mới bị Yến vương gia hưu...”

      “Xì...” Hạng Quân Văn nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.

      “Két...” Đúng lúc này cửa lớn Phỉ Thúy cư mở ra, ở cửa bóng người, nhìn qua dị thường thần bí.

      Nhìn thấy cửa lớn mở ra, Hạng Quân Nhu lắc mông rồi vào, những người khác cũng theo sát sau đó, muốn vào xem náo nhiệt. Dù sao, trước kia Hạng Quân Vãn chính là "Quả hồng mềm" trong phủ Tướng quân, mọi người đều có thể xem trò cười của nàng, đều có thể khinh thường nàng. Nay, Tứ tiểu thư qua đây muốn nhục nhã Nhị tiểu thư, mặc kệ là các tiểu thư, hay là bọn hạ nhân, cũng muốn buông tha cơ hội ngàn năm có này, muốn nhìn chút náo nhiệt.

      Phỉ Thúy cư bị Lạc Tuyết cùng Kinh Hồn thu thập làm sạch thanh tịnh, thoải mái dễ chịu. Trong sân rất im lặng, nhìn thấy người. Hạng Quân Nhu lại kêu hai tiếng, có người trả lời, ánh mắt trực tiếp ra hiệu cho Lục Liễu.

      “Lục Liễu, ngươi là đúng! chừng đó! Gian phu ở trong phòng! Chúng ta hôm nay vừa vặn tới! Các ngươi vài người bắt kẻ thông dâm !”

      Bắt kẻ thông dâm, là vở kịch có nội dung thối nát, nhưng những người đó vừa nghe đến từ "Bắt kẻ thông dâm" này, đều hưng phấn hẳn lên. Ở dưới sai bảo của Hạng Quân Nhu, ra ba cái nha hoàn, thẳng đến phòng Hạng Quân Vãn.

      Hạng Quân Nhu khoanh tay đứng ở bên, chờ xem trò cười của Hạng Quân Vãn. Hôm nay nàng đến là muốn báo thù! Ngày ấy Hạng Quân Vãn khiến cho nàng mất hết mặt mũi, hôm nay, nàng muốn Hạng Quân Vãn trở thành trò cười trong phủ Tướng quân, còn muốn khiến cho những người này đem chuyện "Bắt kẻ thông dâm" lan truyền ra ngoài, khiến cho Hạng Quân Vãn còn mặt mũi làm người!
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :