1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc y kiều nữ - Mưa Dầm Tháng Sáu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: giải thích

      Edit+Beta: Huyết Linh Tộc


      "Tỷ tỷ, lời này của tỷ là đúng, muội muội ràng là dạy dỗ tỳ nữ của tỷ tỷ, làm sao lại trở thành đánh tỷ tỷ được."

      Lần này, Lâm Hạm có hơi chút bối rối, mặc dù phụ thân thích nữ tử ra cửa, nhưng cũng phải đồng ý.

      Nhưng người nàng đánh lại là đích nữ, đó là sai lầm , nương vào từ đường, nếu nàng cũng vào đó, vậy tương lai còn gì cả

      "Đó là tỳ nữ của ta, ràng tỷ tỷ đứng ở phía trước, muội muội nhìn thấy ràng mà còn đánh xuống, thử hỏi, nội tâm của muội muội nghĩ như thế nào, tại tỷ tỷ cũng nghĩ đến phải làm gì, chỉ có thể với phụ thân để lấy được công bằng."

      Tố Uyển để ý tới Lâm Hạm nữa, bước nhanh về phía trước.

      Người ở nhà ăn cũng đến đông đủ, chỉ còn thiếu Tố Uyển và Lâm Hạm.

      Lâm Tiêu nhìn buồn vui, ngồi ở chính giữa cái bàn, nhắm mắt dưỡng thần. Tam di nương ôm Tử Thông, giọng dỗ dành. Lâm Khả Hinh mang theo nét mặt tươi cười,cũng có chút hả hê, còn lại Tứ di nương vẻ mặt cũng tràn ngập tươi cười.

      "Tố Uyển, thân thể ra sao rồi, lần đó trở về khiến ta lo lắng đến bệnh mất." Tam di nương nhìn thấy Tố Uyển đến, ân cần .

      "Tạ Tam di nương quan tâm, sức khỏe Tố Uyển tốt hơn rồi." Tố Uyển nhàn nhạt rồi hành lễ cái sau đó nhìn về phía Lâm Tiêu

      "Phụ thân bình an, chỉ là mấy ngày gặp, khuôn mặt phụ thân sao lại thêm u sầu?" Tố Uyển đến bên người Lâm Tiêu .

      "Hôm nay đường có náo nhiệt hay ." Lâm Tiêu mở mắt ra chậm rãi .

      Thấy Lâm Tiêu sắc mặt bình thường, Tố Uyển biết phụ thân mình rất tức giận, chỉ là giận ra mặt.

      Mà ngay lúc này Lâm Hạm hết sức vui mừng, nhưng lại khó hiểu nhìn nữ tử khuynh thành trước mắt, nàng vì sao biện minh mình oan ức

      Tố Uyển lập tức quỳ xuống, thấp giọng : "Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi biết nữ tử tiện ra ngoài, làm tiểu thư khuê các nên ở trong nhà, nữ nhi chỉ là có nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ mới phải làm như thế."

      xong vẻ mặt Tố Uyển hết sức phiền muộn nhìn Lâm Tiêu.

      "Nỗi khổ tâm, ha ha." Lâm Tiêu giận dữ đưa tay vỗ mạnh mặt bàn lại : "Giả dạng nam trang, ăn uống tùy ý, đến khu dân nghèo nhặt về đứa , đây chính là nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của ngươi sao?" Lâm Tiêu nhíu mày nhìn nàng.

      Việc này tự nhiên chính là chuyện , nhưng thường thường việc lại có thể quyết định vận mệnh của con người, nhất là ở trong thâm cung nội viện kia, chữ sai liền có thể khiến đầu ngươi rơi xuống đất.

      "Nghe tiểu nữ của Phượng gia che mặt ra ngoài, cứu vô số người, đều là bởi vì có phụ thân ủng hộ hết sức, biết dân khổ, hiểu nội tâm của mọi người, được phong làm Y Tiên." Tố Uyển buộc tự mình ra những lời này.

      "Vậy sao?"

      Lâm Tiêu nghe được câu này, trong lòng cũng là thắc mắc, tự hỏi phương diện dạy dỗ hài tử kém hơn ta lão sư mời đến đều là danh sư, vì sao cuối cùng vẫn kém hơn hài tử của chút.

      "Theo lời người trong phủ, dung mạo nữ nhi so với nàng phân biệt được cao thấp, đề phòng người ngoài nhận nhầm mới phải giả nam trang, còn về tài năng, nữ nhi tự hỏi kém hơn nàng, mà y thuật, mặc dù nữ nhi tại biết, nhưng mà nữ nhi biết, Phượng Kinh Hoa này y thuật cũng phải vượt trội như chúng ta biết, lời đồn chỉ là giả, bách hoa hội rất nhanh đến, nữ nhi muốn so đấu cùng nàng."

      Vừa như thế, di nương trong phòng, cùng với hai nữ nhi đều nhướng mắt khinh thường.

      Hầu gia , nhưng bọn họ lại biết , Lâm Tố Uyển từ là được danh sư dạy bảo, nhưng người nào bị nàng đuổi ra ngoài phủ, thậm chí rất nhiều danh sư đều thầm giận trong lòng.

      Chỉ là Liễu Vân Phỉ lần nữa mời về nhà dạy bảo nữ nhi của bà ta, hơn nữa đều cho mỗi người chút phí bù cho vất vả, lại dùng lời khuyên bảo hữu ích, đến cuối cùng, đều nữ nhi Hầu gia tài mạo song toàn, nhất là nhị tiểu thư Lâm Hạm.

      Bởi vì điều này nên tứ kiều mới được sinh ra, đó là Phượng Kinh Hoa của Phượng gia, Cổ Tích Nhu của Cổ gia, Hạ Lan Vô Song của Hạ gia, Lâm Hạm của Lâm gia.

      Có bao nhiêu tuấn kiệt đều là đếm đều đếm được, cho nên Lâm Tiêu hết sức vui vẻ, cũng bởi Lâm Hạm này, nên đem kỳ vọng đều đặt ở người nàng, chỉ là điều duy nhất hài lòng là tứ kiều, Hầu phủ bọn họ nhưng lại xếp hạng cuối cùng.

      Mà Lâm Tố Uyển lúc trước bội phần kỳ vọng thế nhưng lại yên lặng vô danh, mà về sau, Lâm Tố Uyển lại ngang ngược vô lý, đối với phụ thân như cũng hờ hững, cũng bỏ qua nữ nhi này.

      "Như thế nào, ngươi còn muốn cùng Phượng Kinh Hoa so đấu sao?" Lâm Tiêu có chút kinh ngạc, biết nữ nhi này đến tột cùng là có năng lực như vậy, hay chỉ mạnh miệng, nhưng là chỉ cần có cơ hội vì sao thử lần.

      "Nếu như nữ nhi để cho Hầu phủ mất mặt, nữ nhi nguyện ý buông tha danh hiệu đích nữ này, nhường cho thứ muội, chỉ là phụ thân cho nữ nhi ít thời gian, để nữ nhi có thể lần nữa đền bù." Tố Uyển nghiêm túc, mắt phượng dài tràn đầy tự tin

      đôi mắt như vậy, đem Lâm Tiêu lâm vào vực sâu, duy nhất nhịn được là nhìn thẳng vào đôi mắt nữ nhi này, tựa hồ trông thấy bóng dáng của người kia, vừa lại vừa hận.

      " hươu vượn, ngươi là đích nữ của Hầu phủ, cả đời này cũng là như vậy, thể đổi được."

      Lời như vậy, Lâm Tố Uyển hiểu, nhưng vài di nương lại hiểu được, vài người mi sắc vừa động lại muốn suy nghĩ về những ký ức kia.

      Tố Uyển lần này thêm gì nữa, những thứ khác nàng nghe hiểu, nhưng nàng biết vị phụ thân này của nàng đồng ý.

      “Mặt của ngươi là bị làm sao?”
      Lâm Tiêu lúc này mới chú ý tới dấu đỏ mặt Tố Uyển, lần này ra tay ngoan độc, Tố Uyển tới lâu như thế, còn chưa biến mất.

      Nghe được lời như vậy, cơ thể Lâm Hạm run lên cái, phụ thân đối với nàng thương, nhưng tất cả lại được tự nhiên, lúc nào cũng chú ý tới nàng, đề đạt nàng, nhưng lại ở bên tai của nàng nhắc tới Tố Uyển, mặc dù phụ thân nhìn như rất thương nàng, kỳ lại để ý tới Lâm Tố Uyển.

      "Nhị muội cũng là tận tâm, nữ nhi ngay cả nô tỳ của mình còn có dạy dỗ, Nhị muội động thủ đánh người, chỉ là biết vì sao đánh tới mặt ta, kỳ Tố Uyển còn lo lắng, có thể hay đem tay của Nhị muội bị đau."

      Tố Uyển dù sao cũng là đứa bé, bị đánh chẳng lẽ còn thể có chút oán niệm?

      "Hạm Nhi, này ngươi đúng, Tố Uyển dù sao cũng là trưởng tỷ của ngươi." Tam di nương thở dài .

      "Đại tỷ tỷ có đau hay , Khả Hinh thổi cho ngươi, Khả Hinh rất sợ đau, nếu như có cái gì đụng phải chính mình, nhất định khóc, Đại tỷ tỷ là kiên cường." Khả Hinh lúc này thế nhưng lại chạy đến bên người Tố Uyển hỏi han ân cần.

      Lâm Hạm trong lòng hận, hận thể ngụm cắn nát người trước mắt này.

      Tố Uyển xảy ra chuyện gì nguyên đám cũng nhảy vào góp vui, tại đến phiên nàng cũng hận thể ném cho nàng vài tảng đá.

      "Hạm Nhi." Lâm Tiêu nghe thấy lời của Tố Uyển lông mày nhíu lại nhìn sang.

      Tâm của Lâm Hạm loạn như ma, tại vô luận nàng giải thích thế nào đều vô dụng, nhưng nếu giải thích, ức hiếp đích tỷ được cho là biết tôn trọng trưởng tỷ, cũng bị thi hành gia pháp.

      "Phụ thân đừng giận,bạt tay này đánh đều đánh rồi, Tam muội muội lại là muội muội của ta, bằng bỏ qua ."

      Mọi người nghe thấy Tố Uyển như vậy cũng có chút giật mình. người ngang ngược, vô lý thế nhưng học được thông cảm, thậm chí buông tha người muốn hại nàng.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :