1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc y kiều nữ - Mưa Dầm Tháng Sáu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Thực Vị Cư

      Edit+Beta: Huyết Linh tộc

      lâu sau, các món ăn được dọn lên đầy đủ. thể món ăn của Thực Vị Cư này, đích thực có sắc có hương đầy đủ.

      Liền đầu cá băm tiêu này, nhìn sang liền là thanh, đầu trái ớt đỏ đều giao tiếp lẫn nhau, hạt tiêu được rải ở phía , nhìn rất đẹp mắt. Nhìn phía , trừ đoàn khói trắng, còn lộ ra hương vị thơm ngon.

      Ngọc Trúc cầm lấy chiếc đũa, lấy xương trong thịt cá ra, đặt thịt vào trong chén Tố Uyển, sau đó lấy cho mình khối , nàng là người sợ ăn đồ ngon đắt tiền, cho dù rất mĩ vị, cũng dám ăn. Chỉ nhìn bộ dáng vui vẻ tiểu thư, giống như bản thân quyết định gì, liền cắn xuống ngụm.

      Hương thơm thịt cá tràn ngập trong miệng, mang hương vị đặc trưng, thế nhưng trong lúc nhất thời nàng nhịn được mà ăn thêm.

      Đến món ăn sau cần nhiều lời, so với món ăn tướng phủ, biết ăn ngon hơn bao nhiêu lần.

      Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc ăn vui vẻ khỏi cười : "Thức ăn này, nếu vui vẻ ăn, mới có thể tạo ra mùi vị."

      "Công tử, ăn ngon." Ngọc Trúc đem thức ăn nhét đầy miệng .

      Hai người ăn rất lâu, lại uống với rượu Thanh Diêu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lúc Ngọc Trúc chuẩn bị lấy tiền thanh toán toàn bộ khuôn mặt đều trắng bệch.

      "Tiểu... Tiểu công tử, ... có tiền." Nhìn bộ dáng Ngọc Trúc lắp bắp , Tố Uyển thở dài. bé này dễ dàng hoảng loạn như vậy, thể thay đổi được sao?

      "Hai vị muốn tính tiền?" Tiểu nhị nhìn bộ dáng kỳ quái của hai người, liền tới gần dò hỏi.

      Nếu để ý, vừa xong, mặt Ngọc Trúc liền đỏ hơn, trước đó Ngọc Trúc còn mắng chửi tiểu nhị này.

      "Tiểu thư, bằng như này, người trước , ta cản trở ở phía sau." Ngọc Trúc nuốt nước miếng cái, giọng với Tố Uyển.

      "Ngươi muốn làm cái gì?" Tố Uyển nhìn thấy bộ dáng thấy chết sợ của Ngọc Trúc, hiếu kỳ hỏi.

      Tiểu nhị nhìn tình hình trước mắt có chút nhịn được, trước cửa có hai nam tử cường tráng đứng ở chỗ đó. Nếu như phải ngay từ đầu hai người này còn có bộ dáng con người, muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

      "Tiểu Đinh, công tử nhà chúng ta , vị công tử này có thể miễn." nha hoàn có dung mạo xinh đẹp, từ cầu thang xuống từ từ.

      Tiểu nhị nhìn thấy nữ tử có dung mạo xinh đẹp này, mặt vốn kiên nhẫn trở thành vẻ mặt tươi cười, cũng phá lệ cung kính đối với Tố Uyển chút.

      " ra vị công tử này, là bằng hữu của Đông thiếu gia nhà ta, xin chớ trách tiểu nhân có mắt như mù."

      "Cũng biết bản thân mình ngốc, mau đóng gói những thứ thức ăn này lại cho chúng ta, thuận tiện lấy mâm trái cây lên đây." Ngọc Trúc vừa thấy có người mời khách, lập tức mừng rỡ, sau đó nhìn sắc mặt tiểu thư trầm tư lát, giọng : "Tiểu thư, chúng ta có nên lời cảm tạ hay ?"

      Tố Uyển gật gật đầu, đối với nha hoàn có dung mạo xinh đẹp : "Lâm mỗ có thể gặp Đông thiếu gia hay ?"

      "Bên này, mời." Nha hoàn nghiêng người sang bên, nhìn Tố Uyển .

      Tố Uyển lên phía trước, trong lòng lại là hiếu kỳ, trước kia nàng cũng biết, Thực Vị Cư này chẳng phân biệt nhã gian, chỉ có đại sảnh, nhưng là từng vị trí trong đại sảnh đều có bình phong che chắn lại, tạo cho mỗi người gian đơn độc, kẹp lấy tiếng đàn mạc mạc, tạo ra hương vị khác.

      Chỉ là Thực Vị Cư này có lầu hai, nhưng từ trước đến nay cho người ta lên, mới vừa nghe tiểu nhị là Đông thiếu gia, chắc hẳn chỉ là để cho mình .

      lên từng bậc thang, Tố Uyển nghe thấy tiếng sáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển, có thể thấy được người thổi sáo lòng dạ rộng lớn, là người ôn nhã lễ độ, chỉ là, cuối cùng tiếng sáo kia lại có chút ít vẻ u sầu.

      "Công tử, khách nhân đến."

      bình trà màu xanh, cây sáo ngọc, đôi mắt trong suốt.

      Tố Uyển cảm giác mình gần như trong suốt ở trước mặt , sớm bị nhìn thấu triệt, khẽ mỉm cười, chính nàng nhìn thấy hết tâm của con người trong cuộc sống, thế nhưng tim nàng "bang bang" nhảy lên.

      "Ra cửa gặp trộm cho nên ăn cơm chùa lần, mặc dù công tử cần trả tiền bữa cơm này, nhưng ngày sau ta nhất định trả lại." Tố Uyển khẽ cúi đầu .

      Nhưng lâu sau, cũng có ai đáp lại mình.

      "Công tử , nương chớ để trong lòng, chỉ là bữa cơm, Thực Vị Cư này chính là Đông thiếu gia mở." Nha hoàn bên cạnh nhìn chữ mà công tử nhà mình viết, chuyển lời lại Tố Uyển.

      Trong lòng Tố Uyển cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trêu tức của nha hoàn, lại nhìn người trước mắt chút liền hiểu, nhất định người này là có tâm thất khiếu linh lung. Chỉ là mình nghe thấy tiếng nào, như thế nào nha hoàn này có thể truyền đạt lời của công tử?

      "Năm mười tuổi công tử chúng ta mắc phải bệnh lạ, đến bây giờ vẫn thể mở miệng chuyện dù mời các danh y cũng thể làm gì." Nha hoàn kia thở dài hơi .

      "Lâm mỗ có hiểu chút y thuật, có thể hay để cho Lâm mỗ xem thử?" Mặc kệ người khác có nhìn thấu mình hay , tại mình cải trang nam tử, xưng hô tự nhiên cũng thể đổi.

      Nha hoàn này cũng cơ trí, nhìn thấy Tố Uyển như vậy cũng chỉ khẽ do dự chút, sau đó nhìn về phía công tử nhà mình.

      Khi thấy công tử nhắm mắt và gật gật đầu mới .

      "Công tử cho mời."

      Tố Uyển khẽ lại gần ngửi thấy mùi dược liệu nhàn nhạt, tay để mạch đập nam tử khẽ nhíu mày, biết thầy thuốc bọn họ kiểm chứng là như thế nào.

      Mạch tượng này ràng là ăn độc dược nào đó mà khắc chế cổ họng của mình cho phát , hơn nữa thỉnh thoảng đau họng, cho nên buổi tối thể ngủ ngon.

      "Có phải công tử thường xuyên cảm thấy đau họng?" Tố Uyển ngẩng đầu lên, dò hỏi.

      " nương rất đúng, công tử chúng ta cứ vài ngày lại đau họng lần, ngay từ đầu chỉ trong chớp mắt, về sau thời gian đau đớn kéo dài thêm chút ít, thậm chí ngày đau theo từng đợt."

      Nàng như vậy rất đúng, ăn độc dược nào đó thể chết người, nếu để lâu ngày đối với thân thể có ảnh hưởng, nhưng tích trữ nhất định đến ngày nào đó, đó chính là thời điểm mất mạng, là ai muốn hại nam tử ôn hòa như ánh trăng này, là ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà có thể hạ độc thủ được?

      Mà thôi, lúc trước mình phải trả giá tất cả rồi sao, mới gặp tiểu nhân liền ám toán sát hại, thế nên mới chết có chỗ chôn, danh xấu quấn thân.

      "Công tử... Có biện pháp giúp công tử nhà ta hay ? Các đại phu đến xem đều lắc đầu thở dài bỏ , cho nên công tử cũng từ bỏ ."

      Nha hoàn mong đợi nhìn công tử trẻ tuổi trước mặt , nhưng xong cũng bỏ qua, các đại phu tốt nhất cũng xem qua, tiểu nương giả nam này có biện pháp gì.

      "Có thể giúp ta chuẩn bị ít ngân châm ?" Tố Uyển nhìn nha hoàn .

      Nha hoàn có chút do dự, cái này chỉ là người mới gặp mặt lần, đáng giá để tin tưởng sao? Hơn nữa là thuật châm cứu ở huyệt vị, nhưng nếu sai châm là trí mạng.

      "Cạch cạch cạch." Nam tử gõ bàn xuống.

      Nha hoàn nhìn sang, biết ý tứ chủ tử nhà mình, rồi mới lên tiếng: "Ngân châm có, nhưng Hái nhi biết cách đó xa có quán thuốc có bán, Hái nhi ngay mua." Hái nhi xong liền chuẩn bị rời .

      "Ngọc Trúc, rót ly trà cho ta và công tử."

      "Dạ, công tử "

      Ngửi thấy hương trà bốn phía, ban đầu tâm tình Tố Uyển còn khẩn trương cũng buông lỏng xuống, biết vì cái gì, người đối diện chỉ cười nhạt tiếng, hiểu vì sao bản thân lại căng thẳng, trong đôi mắt ôn nhuận kia, giống như ma lực, cuống hút nàng.

      Nam tử cầm lấy tờ giấy, viết xuống vài nét bút, tờ giấy trắng thuần, là ba chữ lớn mạnh mẽ.

      "Ngọc Tử Nhiễm" Tố Uyển yên lặng đọc lần.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Châm cứu

      Edit - Beta: Huyết Linh Tộc

      “Trong mắt của ngươi dấu quá nhiều bất an, ngươi nên như thế” Chỉ câu làm cho mũi của Tố Uyển hơi ê ẩm. Mới gặp nhau lần đầu nhìn thấu nàng. Do nàng che dấu quá kém cỏi hay là nàng vẫn luôn tiến bộ.

      "Nhiều chuyện chỉ có thể bất lực, ngươi hiểu được" Tố Uyển nhìn dòng chữ tờ giấy, thản nhiên đáp lại.

      Cả phòng chỉ có hai người bọn họ. ràng là mới gặp gỡ nhưng lại giống như những người bạn cũ chuyện với nhau.

      người nâng tách trà nhàng cười, người còn lại thong thả viết chữ. Ánh mặt trời luồn qua cửa sổ rơi vào hai người ngồi bàn, giống bức tranh.

      Ngọc Trúc hết sức hiểu ý nhường lại gian yên tĩnh, nghe quen những lời trong nhà, quen với ngoài cười nhưng trong cười, khoảnh khắc này hết sức an bình.

      "Ngươi có nghĩ đến lí do vì sao ngươi thể chuyện ? Ngươi hận người làm việc đó?" Tố Uyển kỳ quái nhìn Ngọc Tử Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi .

      "Khuyên người phải có lòng khoan dung." Bốn chữ mang theo ý cười, Tố Uyển lắc đầu.

      Nàng cũng từng làm như vậy, nhưng kết quả lại là ngược lại .

      chỉ có bất kỳ báo đáp nào mà ngược lại chính mình lại rơi vào vực sâu vạn trượng.

      Chết, phải đau nhất, đau nhất chính là trái tim nàng, hồn phách trong nháy mắt cùng rơi vào vách núi, vỡ nát, sau khi sống lại nàng muốn làm điều tốt giúp mọi người, lần này lộ ra y thuật cũng chỉ bởi vì nàng muốn thiếu nợ .

      "Công tử, ngân châm." Thải nhi trở về, đặt ngân châm tay Tố Uyển.

      Ngọc Trúc trợn tròn mắt, nàng từ theo tiểu thư, mặc dù tiểu thư đối đãi tốt với nàng nhưng cuộc sống sinh hoạt thường ngày và tính tình của tiểu thư nàng rất hiểu , đừng đến y thuật, ngay cả băng bó đơn giản tiểu thư cũng biết.

      Tính cách của tiểu thư thay đổi nàng có thể hiểu bởi vì tiểu thư trải qua sinh tử nên thay đổi, nhưng mà khi tỉnh dậy lại biết y thuật ? Điều này quả nàng mới nghe lần đầu.

      "Công tử... Cái này được đâu..."

      Ngọc Trúc sợ khi châm cứu xảy ra chuyện gì, muốn ngăn cản nhưng tay của Tố Uyển đặt xuống. Ngọc Trúc nhìn ngân châm vừa dài vừa mảnh, công tử người ta còn chưa có biểu cảm gì nàng cũng bày ra bộ dáng đau đến nhe răng trợn mắt.

      lâu sau, trán của Tử Nhiễm đầy mồ hôi, Thải nhi ở bên giúp lau mồ hôi, cũng giúp Tố Uyển lau mồ hôi, nhìn bộ dáng của Thải nhi Tố Uyển bắt đầu hoài nghi.

      Bệnh này mặc dù dễ chữa khỏi, chỉ khi nào bắt mạch xong mới biết chứng bệnh này xuất ở chỗ nào, nhưng vì sao lại có ai phát ?

      "Thải nhi, có thể giúp ta mua ít bánh hoa quế ở lầu dưới ? Nhớ là sáu bánh hoa quế mùi vị tốt chút" Tố Uyển nhìn khuôn mặt của Thải nhi, dịu dàng .

      "Công tử, ta có thể giúp ngươi chuẩn bị." Ngọc Trúc nghe thấy thanh của Tố Uyển lập tức đứng bật dậy.

      "Đứng lại, ngươi giúp ta lấy ít nước sôi." Tố Uyển đau đầu .

      "Công tử..." Thải nhi nhìn công tử nhà mình, nhưng khi thấy Tử Nhiễm khẽ gật đầu, đành phải xuống lầu mua bánh.

      Ôn Tử Nhiễm quay đầu lại nhìn Tố Uyển, Tố Uyển giữ lấy tay , tinh tế miêu tả lòng bàn tay, : " thể đề phòng người khác." Sau đó viết huyệt vị kim châm cứu đưa vào tay của Ôn Tử Nhiễm.

      "Châm này dùng ba lần, ngươi giọng luyện tập chuyện, hiệu quả tưởng tượng được đâu. Chỉ là lúc ngươi châm cố gắng đừng để người khác phát , lại càng nên để mọi người biết, tìm đại phu mà ngươi tín nhiệm."

      Trong Vân Đô Thành này người nào là đèn cạn dầu, Thực Vị Cư lớn như vậy, chắc chắn có người đứng sau lưng, nàng luôn nhớ đến cay đắng đó, cho dù như thế nào luôn cẩn thận mới tốt.

      Lúc này Thải nhi và Ngọc Trúc cũng trở về , Tố Uyển chỉ thản nhiên cười cười, đặt bánh hoa quế ở trước mặt Ôn Tử Nhiễm, : "Sáu cái bánh ngọt hoa quế này có mùi thơm ngát mềm mại, ngọt mà ngán, ngươi nếm thử , bây giờ cũng còn sớm nữa, Lâm mỗ cáo từ." xong Tố Uyển mang theo Ngọc Trúc với vẻ mặt khó hiểu rời .

      "Tiểu thư, người học châm cứu từ khi nào vậy ? Ta nhớ trước kia lúc tiểu thư ốm đau sợ nhất chính là những thứ này. Nhưng bây giờ lại lợi hại như vậy. Ta thấy sắc mặt của vị công tử kia có thêm chút hồng hào." Bộ dạng Ngọc Trúc hết sức sùng bái , cho nên quên mất cái gì mới là trọng điểm.

      "Chuyện này chỉ có ta và ngươi có thể biết." Tố Uyển quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Trúc.

      "Vâng... Tiểu thư."

      Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, con ngươi như nước, chút cảm xúc, trong lòng mỉm cười chua xót, cuối cùng tiểu thư cũng thể tin được mình.

      Những chữ viết xinh đẹp kia bị Ôn Tử Nhiễm dấu tốt, nụ cười mặt càng ấm áp.

      "Công tử, vị công tử vừa rồi cho dù mặc nam trang nhưng cũng đẹp như vậy, lại còn biết y thuật, ngài xem, biết có phải là tiểu thư Phượng gia ? Nghe Phượng tiểu thư nhân tâm nhân thuật, sở trường là dùng ngân châm, chừng lần này đúng lúc ngang qua nơi này của chúng ta, biết công tử nhà chúng ta. Ôi chao, vừa rồi nếu ở lâu chút tốt rồi, mỹ nhân như vậy cũng thấy nhiều." Thải nhi nhìn công tử, cười trêu ghẹo .

      Ôn Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thải nhi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Trong đầu nhớ lại lúc phụ mẫu đánh giá Phượng Kinh Hoa, có dung mạo trời sinh, là thầy thuốc tái thế.

      Nghĩ lại bộ dáng mặc nam trang vừa rồi nếu đổi thành nữ trang có thể khuynh quốc khuynh thành đến mức nào, chẳng qua là Phượng gia bồi dưỡng nữ nhi, nhất định có ý muốn nàng lấy được vương miện quý báu mà tất cả nữ tử đều mơ ước, phải người bình thường như có thể chạm đến.

      "Ngọc Trúc, ta với ngươi về nhà."

      Tố Uyển thấy Ngọc Trúc rầu rĩ vui, cũng biết nàng suy nghĩ gì, nếm qua lần thiệt thòi mới có thể trở nên nhạy bén, thể tin được người khác nhưng nàng biết nương trước mắt này có ý đồ xấu, nhưng ai có thể bảo đảm những người xấu kia lợi dụng nhược điểm đến gần người bên cạnh mình.

      "Công tử, đó là xóm nghèo, nếu ngài thích nên vào ." Ngọc Trúc lúng túng .

      Vân Đô Thành rất phồn thịnh, nhưng sau lưng lại luôn luôn có những nơi tầm thường, tràn đầy u.

      "Chuyện mà bổn công tử quyết định, thay đổi."

      Tố Uyển thu hồi cây quạt, ung dung . Kể từ khi đến chỗ này, nàng hiểu mỗi người bên cạnh mình, đảm bảo ai có thể tin, ai thể tin.

      Mặc dù Ngân Hạnh là do mẫu thân Tố Uyển để lại cho nàng, nhưng lòng người dễ thay đổi, việc dù sao cũng có vạn nhất, cho nên lần đó nàng mới có thể để Ngân Hạnh xử lý hoa giao.

      "Công tử, mời tới bên này."

      Ngọc Trúc nghe thấy mình có thể về nhà thăm đệ đệ, ánh mắt vốn chán nản cũng phát sáng lên, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, chẳng qua là trong ánh mắt trong trẻo mang theo lo lắng sâu đậm.

      Thay vì là nhà, bằng phòng là ở chỉ dựng lên bằng gỗ, vô cùng u lạnh lẽo, cửa sổ đều có lỗ hổng, đệm giường cũng có chút đơn bạc, nhưng ở nơi này phải chỉ có ngôi nhà nghèo khổ như vậy.

      Ngọc Trúc cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tố Uyển, sợ nàng chán ghét, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên của tiểu thư, đoán ra vui hay tức giận.

      Những chỗ như thế này Tố Uyển tới ít lần, tất nhiên là lúc làm Hạ Uyển Thanh, cho nên đối với những nơi bẩn thỉu như vậy, hiển nhiên là có có phản ứng gì.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Thu phục lòng người

      Edit+Beta: Huyết Linh Tộc

      Trong phòng, thiếu niên gầy gò nằm giường, sắc mặt trắng bệch môi tím ngắt.

      Tố Uyển khó hiểu nhìn về phía Ngọc Trúc, nàng thấy Ngọc Trúc là nha hoàn, mỗi tháng Ngân lượng tính là ít, nếu như nàng chi tiêu ít , để tiền cho đệ đệ khám bệnh, mua thêm vài thứ cũng là chuyện đơn giản, sao bây giờ vẫn còn nghèo khổ như vậy.

      Ngọc Trúc có thể hiểu được Tố Uyển nghĩ cái gì, nàng quay đầu nhìn đệ đệ, con ngươi chứa đầy nước mắt: "Tiểu thư hẳn rất kì lạ, vì sao hàng tháng người cho nô tì ít ngân lượng, nhưng vẫn khiến đệ đệ phải chịu khổ."

      "Những năm gần đây nô tỳ chi tiêu ít , nhưng tiền đều bị phụ thân lấy đánh bạc, ta cố gắng khuyên bảo mà được, dù sao cũng là phụ thân, đành mặc cho tùy ý làm gì làm, nhưng hi vọng xem chúng ta là con cái, có thể chiếu cố đệ đệ chút, nhưng trước đó lâu, chủ nợ tìm đến tận cửa, phụ thân ôm bạc chạy , để lại đệ đệ cho ta lo."

      “Dù thế nào cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm, làm sao có thể làm ra loại chuyện này.” Tố Uyển nghe Ngọc Trúc mà phẫn nộ.

      "Đệ đệ lúc phụ thân có để lại ít bạc, bởi y biết thân tỷ tỷ ta chiếu cố , y , y ở lại chỉ làm hại cho chúng ta, dứt khoát rời khỏi đợi cho sóng gió qua , muốn chúng ta chiếu cố lấy nhau. Mà nợ người, có gì cầm cố được đem cầm , ta có số thứ có thể cầm cố. Mấy ngày này lạnh, đệ đệ sợ là bệnh nặng hơn." Ngọc Trúc khóc đến lợi hại, quỳ xuống trước giường đệ đệ, sờ thấy người rất nóng

      "Ngọc Trúc lấy ít gừng thêm ít nước sôi,đúng rồi, đến hiệu thuốc mua bình Chí Bảo Đan." Tố uyển nhìn Ngọc Trúc bình tĩnh , hơn nữa từ đầu lấy xuống chiếc trâm tinh xảo màu xanh ngọc trong suốt đưa cho Ngọc Trúc: " người chúng ta đều có bạc, ngươi cầm cây trâm này đem đổi chút bạc, tuy rằng đổi được nhiều nhưng cũng đủ để đệ đệ ngươi qua được lúc này, càng nhanh càng tốt."

      "Tiểu thư, đây là trâm ngọc mà phu nhân lưu lại, là vật mà người thích nhất. Điều này sao có thể.” Ngọc trúc vừa khóc nức nở vừa .

      Tố uyển cau mày tỏ vẻ vui, nàng biết vật đó quan trọng nhưng nó quan trọng bằng mạng người: "Đồ có thể có nhưng mạng đệ đệ ngươi thể mất nay lại hôn mê, toàn thân nóng bỏng, nếu cho uống thuốc, chỉ có con đường chết, chờ ta hồi phủ có người đến chuộc về."

      “Dạ, tiểu thư” Ngọc Trúc cũng thêm gì nữa, cầm trâm ngọc ra ngoài.

      Tố Uyển cầm tay đệ đệ Ngọc Trúc bắt mạch, lâu sau mới thở dài, tâm cũng thả lỏng. Dù sao cũng là đứa mới năm sáu tuổi, cần dinh dưỡng, lại bị trúng gió độc, được ăn uống đầy đủ bệnh tự nhiên khỏi.

      "Tiên nữ tỷ tỷ." Đứa tựa hồ tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền câu như vậy. Tố Uyển nghe được gọi nàng là tiên nữ, thân thể chấn động, rất nhanh nàng ổn định lại tâm tình, ban đầu nàng làm được việc gì, bây giờ nàng muốn dùng thân phận này đạt được thứ nàng muốn.

      Chính là ánh mắt tiểu hài tử lợi hại, mới liếc mắt biết nàng nữ giả nam trang. Nhưng Tố Uyển nàng cái gì cũng đẹp, dù có giả trang nam vẫn rất đẹp, trong mắt tiểu hài tử này nàng cải trang so với nữ nhi cũng có gì khác biệt.

      Ôn nhu câu, tiểu hài tử lại ngủ. Tố Uyển đưa bàn tay hơi lạnh vuốt ve đầu tiểu hài tử, khiến trán có cảm giác thoải mái hơn. Tiểu hài tử vốn nhíu chặt mày sau đó dần dãn ra vào giấc ngủ.

      "Tiểu thư, thuốc, gừng và tỏi có đủ rồi." Ngọc Trúc thở hổn hển chạy vào, đem đồ mua được đặt lên bàn.

      "Ngọc Trúc, mua chút thức ăn, sinh bệnh lại lâu được ăn, mua chút cháo bí đỏ ."

      "Dạ, tiểu thư." Nhìn Ngọc Trúc lại chạy tới, Tố Uyển chỉ lắc đầu, nha đầu này còn phải tôi luyện.

      Lấy viên Chí Bảo đan đưa vào miệng tiểu hài tử, lại lấy khăn tay lau vết bẩn mặt, đem gừng rửa sạch , nhàng sát vào nách, lòng bàn chân, qua thời gian nhấp ly trà, Tố Uyển mới làm xong, cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi. Thân thể này nhu nhược, so với trước khi trùng sinh thân thể này kém rất nhiều.

      Tố Uyển lau mồ hôi, ngồi xoa bóp hai mắt của mình.

      "Tiểu thư, tiểu thư, cháo đến đây." Ngọc Trúc lại chạy vào, mặt tràn đầy chờ mong.

      "Lúc này cũng vừa vặn, đánh thức dậy cho ăn chút" Tố Uyển mỏi mệt xoa bóp đôi mắt. Tất cả Ngọc Trúc đều xem ở trong mắt, nàng biết tiểu thư là từ đâu học được mấy thứ y thuật này, nhưng tiểu thư chính là tiểu thư, biết nhiều hơn, hại bản thân, nàng cũng muốn hỏi. Có số việc, nhìn là tốt rồi. Hơn nữa sống trong dạng hoàn cảnh kia, tiểu thư che dấu việc này cũng là có chủ ý.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ." yếu ớt câu mang theo kinh hỉ, bàn tay khô nứt đưa ra muốn Ngọc Trúc ôm, Ngọc Trúc nhìn đệ đệ tỉnh lại, đuôi lông mày hướng Tố uyển lộ vẻ áy náy, trước kia nàng đối với tiểu thư còn có oán hận, tại lại chỉ có cảm kích.

      "Thảo Nhi, Thảo Nhi." Ngọc Trúc ôm đầu Thảo Nhi, giọng gọi tên của .
      Thảo Nhi thân rúc hình nho vào trong lòng tỷ tỷ , cái lạnh ban đầu tan hết.

      "Tỷ tỷ, đệ nghĩ đệ sắp chết, tiên nữ tỷ tỷ cũng tới đón đệ, đệ còn nghĩ, nếu đệ lên trời rồi, nhất định hảo hảo bảo vệ tỷ tỷ." Thanh nho mang theo kiên định.

      Tố Uyển thấy sống mũi cay cay, là đứa , bản thân còn bảo vệ được nhưng lại muốn bảo vệ cho người bên cạnh mình, Ngọc Trúc nàng thực hạnh phúc.

      "Tiên nữ tỷ tỷ?" Ngọc Trúc hơi sửng sốt, như nhớ tới cái gì đó, lại quỳ gối mặt đất vội vàng hướng Tố Uyển dập đầu ba cái.

      "Tiểu thư, giờ ta chỉ có đệ đệ, ta nghĩ ta mất người thân duy nhất này, là ngài cứu trở về, cũng cứu ta trở về, Ngọc Trúc cùng Thảo Nhi làm trâu làm ngựa đều khó có thể báo đáp ân tình cho ngài."

      Tố Uyển vội vàng nâng Ngọc Trúc dậy, : "Nếu cảm tạ ta, ngươi hãy xem ta như tỷ tỷ của ngươi , ngươi cũng biết tình hình trong phủ, Ngọc Trúc, ngươi thực hạnh phúc."

      Lời Tố Uyển rất đúng , vốn dĩ nàng là được sư phụ nhặt về dạy bảo, sư phụ rời , nàng xuống núi làm nghề y, vô tình gặp được Cố Cảnh Phạm, lại lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng hận.

      Trùng sinh vào Hầu phủ, lại ngươi lừa ta gạt, nhìn thấy tình cảnh ấm áp như vậy, nàng chỉ có hâm mộ cùng chua xót.

      "Tiểu thư." Ngọc Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc của Tố Uyển, nếu phải vì khoảng cách thân phận giữa hai người, nàng rất muốn nhào vào lòng Tố Uyển.

      "Ngươi cũng biết, ở hậu trạch* (*nơi ở của thê thiếp, tiểu thư) Hầu phủ luôn đấu đá lẫn nhau, những y thuật này ta đều học từ sách, ta đều dùng thân để thử, ta thể để mọi người biết được, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng, Ngọc Trúc ngươi hiểu ?" Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc

      "Tiểu thư Ngọc Trúc hiểu."

      "Tỷ tỷ, đây là thần tiên tỷ tỷ.” Thảo Nhi chỉ vào Tố Uyển vui vẻ , tựa hồ nghĩ là mình nhìn lầm, lại xoa xoa hai mắt to, dùng sức nhìn nhìn, lại càng cao hứng cười.

      "Nơi này rất sơ sài, đứa lại cần thuốc bổ, chi bằng để lấy thân phận tên sai vặt rồi đưa vào phủ" Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc, thản nhiên .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Gặp lại ăn trộm

      Edit+beta: Huyết Linh tộc

      "Tiểu thư, thực có thể sao?"

      Mắt Ngọc Trúc sáng long lanh, nhìn đệ đệ vẻ mặt ngây thơ đáng , trong nội tâm là vui vẻ, chỉ thiếu là tới gần để có thể bảo vệ , làm gã sai vặt chiếu Cố tiểu thư, cho dù chiếu cố đời đời kiếp kiếp cũng cũng câu oán hận.

      Tố Uyển gật gật đầu : "Ngươi yên tâm, đợi đến khi nào Thảo (cái tên chắc lắm nhớ coi lại) có thể chiếu cố chính mình, ta khiến rời , đến quan lộ (con đường làm quan), để cho hắncả đời làm gã sai vặt."

      "Cỏ, ngươi nghe được sao? Tiểu thư, là ân nhân của chúng ta , về sau cho dù chúng ta có chết cũng thể làm tiểu thư tổn thương phân nửa." Ngọc Trúc ôm cỏ, vui mừng đến phát khóc.

      Tố Uyển Ngọc Trúc vui vẻ nư vậy , nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút được tự nhiên, cứu người đúng là nàng cứu giúp , nhưng là nàng cũng muốn sau này bọn họ có thể giúp đỡ bản thân.

      "Theo ta, tên cũng thể là gọi cỏ tùy tiện như vậy, Ngọc Trúc, cha mẹ ngươi có thể đặt tên."

      Ngọc Trúc lắc lắc đầu : "Cha mẹ , khổ hài tử càng khó nghe càng tốt nuôi sống, cho nên vẫn luôn là cỏ, vốn là nghĩ đệ đệ lớn lên điểm, lần nữa lấy được, kết quả, người viên ." ( biết edit làm thao)

      "Như thế, ta liền ban thưởng cho ngươi cái danh, Văn Hạo, hi vọng ngươi tài văn chương tung bay, lòng dạ khoan dung." Tố Uyển nhìn hài tử .

      "Cám ơn tiên nữ tỷ tỷ."

      , kia hai mắt to cười thành trăng lưỡi liềm. mặt Đen sẫm tràn đầy ngây thơ.

      "Cám ơn tiểu thư."

      "Vậy dọn dẹp chút ."

      Tố Uyển khẽ mỉm cười, sắc mặt tuyệt diễm giống như mặt trời , cả căn phòng đều ấm áp.

      Ngọc Trúc cùng Văn Hạo hơi sững sờ, nhưng là rất nhanh liền mặt đỏ thu dọn đồ đạc, tiểu thư nhà mình đúng là đạt tới cảnh giới nghiệt.

      Thời gian còn lại thấy Ngọc Trúc thu thập bên trong bên ngoài , mặc dù gian phòng hẹp thựckhông có cái gì có thể thu thập , Ngọc Trúc lại , như vậy thu thập sạch , phụ thân trở về, cũng có thể trực tiếp vào ở.

      Đúng vậy, Ngọc Trúc có oán có hận, nhưng là dù sao cũng là thân nhân, nhưng thực tâm muốn gặp người kia sao? Tố Uyển biết , cũng muốn biết, bản thân trong "Gia" còn có cặp hổ lang chờ đợi mình.

      "Lần này có thể làm thịt dê béo, tiền bạc có thể làm cho chúng ta ăn uống hưởng lạc tháng này." cái tiếng cười gian khiến cho Tố Uyển chú ý, nàng nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy tên nam nhân mà Ngọc Trúc đâm vào buổi.

      Vốn là nàng nghĩ tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng là nàng muốn chuộc cây trâm ngọc, còn muốn chuẩn bị vài thứ, cho nên nàng quay đầu lại với Ngọc Trúc: "Ngươi ở bên ngoài phủ chờ ta, ta đuổi theo người kia."

      Vừa dứt lời, Ngọc Trúc liền há hốc mồm giật mình nhìn tiểu thư lao ra ngoài cửa , trong tay còn có đệ đệ ôm của mình, khiến cho nàng thể kịp đuổi theo , đợi nàng đem đệ đệ để ở giường thời điểm đuổi theo, tiểu thư sớm còn ảnh.

      Trái tim nhảy phù phù phù phù (thình thịch hay hơn), trong ánh mắt tràn đầy bối rối, nhưng bây giờ cũng có biện pháp khác, chỉ có thể theo lời tiểu thư , ở ngoài cửa Hầu phủ đợi nàng .

      "Đứng lại."

      Tố Uyển để ý thân thể khó chịu nhanh chóng chạy tới, lúc mọi người kinh ngạc xuyên qua lại con phố.

      Thực Vị Cư Ngọc Tử Nhiễm trông thấy màn này hết sức là kinh ngạc, nữ tử này mặc dù mặt tràn đầy lạnh lùng, nhưng là nhưng nhìn ra trong đó có bất đắc dĩ cùng ôn nhu, nhưng là biết ôn nhu sau lưng cũng có vẻ như vậy hùng hùng hổ hổ.

      Có lẽ chính vì thể chuyện, cho nên thói quen dùng con mắt nhìn, nhìn người, xem tâm. Về sau Ngọc Tử Nhiễm cuống quít mặc phong y lên, bên hông buộc thượng gấm ra ngoài. hái nhi ở bên thu thập đồ xong, cũng gấp rút theo ra.


      "Ngươi... Ngươi... Ngươi tiểu tử này... Lại theo ta cẩn thận ta đao đâm chết ngươi."

      Trước mắt nam nhân râu ria xồm xàm nhìn Tố Uyển, hận thể bóp chết , đừng xem tiểu tử này bộ dạng giống như nữ nhân nhu nhược yếu ớt , chân này lực đúng làtốt, mặc dù có đuổi theo mình, lại theo mình chạy xa như vậy, cũng bởi vì hầu bao nho này ?

      "Sợ thiên khăn , ngươi tính cái gì? Giao ra đây."

      Tố Uyển chút nào yếu thế, nhưng là ánh mắt lại quan sát hoàn cảnh bốn phía, nàng dù sao cũng là nữ tử, người khí lực cũng đạt tới cực hạn, nếu như phải là kiềm chế, nàng nghĩ tại nàng cũng hôn mê bất tỉnh.

      "Cho ngươi." Nam nhân đem hầu bao tay ném cho Tố Uyển.

      Tố Uyển vội vàng tiếp được bạc, đại hán ở đây thấy đúng thời cơ, vội vàng vọt tới, đao chuẩn bị vẽ lên cánh tay Tố Uyển, đương nhiên, là cầu xin cũng thể sát hại tính mệnh.

      Tố Uyển trông thấy dao hướng đến chính mình mà đâm, thầm kêu tốt, thời điểm chuẩn bị tiếp nhận đau đớn, cái bàn tay kéo nàng qua.

      "A..."

      Thanh khàn khàn xuất ở bên tai Tố Uyển, nàng rơi vào vaongf tay ấm áp.

      cái dây thừng dài buộc quanh người nọ, tay dao thuận theo rơi xuống, mà người kia bởi vì dao đâm ra dùng quá sức, bị chưởng đánh cho rơi xuống đau đớn vô cùng, ở tại chỗ dứt khoát rú lên.

      Đây hết thảy đều quá nhanh, nhưng là cũng bởi vì điều này Tố Uyển biết chính mình quá lỗ mãng, nếu như xuất chút sai lầm, chính mình khả năng thực chết rồi.

      Nàng vừa nhấc mắt, muốn nhìn người ôm lấy mình, lại rơi vào mộtánh mắt u thâm thúy, trong mắt mang theo lo lắng, mang theo khó hiểu, càng nhiều hơn là quan tâm.

      Tố Uyển trong lòng khỏi chua xót, nhìn tới đôi tròng mắt kia, tại đối với , này đôi mắt cũng là có thể gạt người .

      Nàng đẩy qua Ngọc Tử Nhiễm cấp phúc phúc thân thể, bởi vì đầu váng mắt hoa, mà lần nữa ngã vào trong lòng .

      "Công tử, công tử." theo mà đến hái nhi thở hổn hển vịn tường kêu.

      Ngọc Tử Nhiễm khẽ mỉm cười, lúng túng đem Tố Uyển giao cho Thải nhi, chính mình kéo đại hán,trong tay của cầm lạihầu bao tinh xảođưa cho Tố Uyển
      .
      "Vị công tử này, chúng ta đúng là có duyên, nếu như phải công tủ chúng ta, mạng của ngài khó có thể giữ được , những người này thế nhưng là kẻ phạm tội, ham tiền như mệnh." Hái nhi mặt mày hớn hở , thế nhưng vẻ mặt cùng lời nóinhư vậy ở trong mắt Tố Uyển, có chút kỳ quái.

      "Ngài phải nhớ kỹ công tử nhà chúng ta..." Hái nhi còn chưa hết, ánh mắt Ngọc Tử Nhiễm nhìn sang, hái nhi lập tức dừng lại, bộ dáng cười tủm tỉm , càng làm cho Tố Uyển có chút ít khó chịu.

      Tố Uyển từ trong ví lấy ra chút bạc giao cho Hái nhi : "Đây là tiền ăn cơm , nếu có duyên còn có thể tái ngộ, liền là bằng hữu, cũng cám ơn Ngọc công tử cứu giúp, Lâm mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng."

      "Tiền này, hái nhi là dám nhận, nếu là bằng hữu, như vậy bữa cơm tự nhiên đáng kể, sắc trời này cũng còn sớm, công tử nên sớm trở về, hái nhi sớm chuẩn bị xe, công tử có thể bình an trở về."

      "Nếu như vậy, Lâm mỗ lần nữa tạ ơn." Tố Uyển mỉm cười .

      Tố Uyển lên xe, trông thấy trong xe bày đặt cái hộp gỗ, nàng hiếu kỳ mở hộp ra, tâm trạng khẽ chấn động, trong hộp đẻ ràng là cây trâm buổi chiều nàng để cho hái nhi cầm.

      Có thể là bởi vì trùng sinh ở trong thân thể này, có thể bị thân thể này ảnh hưởng đến tình cảm, nàng đối này cây trâm hết sức là thích. Mà hộp gỗ bên cạnh để đó là buổi chiều để cho tỳ nữ hái nhi vừa mua ngân châm.

      Tố Uyển vội vàng mở rèm xe ngựa ra, cũng chỉ có thể nhìn thấy
      bóng lưng Ngọc Tử Nhiễm , trường bào trắng ngà ởdười mặt trời lặn càng lộ vẻ thon dài. Trong lòng ở nơi nào bắt đầu mềm nhũn ra, Tố Uyển vội vàng lắc lắc đầu, hy vọng cảm tình khác quấy rầy chính mình.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Bàn tay
      Edit+beta: Huyết Linh tộc


      "Tiểu thư, tiểu thư."

      Ngọc Trúc thấy tiểu thư muốn xuống xe ngựa, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng cõng đệ đệ vội vàng tiến lên tra xét thương thế tiểu thư, phát có vết thương liền vui mừng đến phát khóc.

      "Dù như thế nào, tiểu thư cũng phải mang Ngọc Trúc theo, tất cả mọi chuyện đều phải cho Ngọc Trúc biết, nếu Ngọc Trúc vô cùng lo lắng cho người."Lần đầu tiên Ngọc Trúc oán trách tiểu thư.

      "Ngọc Trúc mau lau nước mắt, chúng ta cửa sau." Tố Uyển kéo Ngọc Trúc đến cửa sau.

      Vân Nam thành(Vân Đô) nữ tử ra ngoài cũng ít, chỉ là Hầu gia bọn họ thích nữ tử xuất đầu lộ diện, vì tranh giành bách hoa hội, là phá lệ khai ân, đương nhiên muốn so tài với tiểu thư Phượng gia , vì muốn đạt được mục đích, bản thân phải giả dạng nam tử cho thoả đáng.

      "Ngọc Trúc, đệ đệ ngươi trước hết an bài ở trong nội viện tây sương của ta."

      "Tiểu thư đây là cái gì vậy?"

      Ngọc Trúc nhìn thấy tiểu thư cầm tay nải to, tò mò hỏi. Giơ tay muốn tiếp nhận hành trang, tiểu thư liền ngăn cản nàng.

      "Chẳng qua là ít đồ. Cũng nặng cho lắm, ngươi còn mang theo Văn Hạo nên tiện. Mau chóng vào , mặc dù cơn sốt của bớt, người cũng thanh tỉnh chút ít, thế nhưng là thân thể còn nóng, lại vì những thứ nghi thức xã giao kia, Văn Hạo chịu nổi." Tố Uyển nhìn làn da khô cằn của Văn nhíu mày .

      Hiển nhiên tên tiểu tử này chịu nổi, nhưng lại phát ra bất kỳ thanh gì, sau này lớn lên, nhất định nhân vật khó lường.

      Ngọc Trúc nhìn Văn Hạo lại nhìn tiểu thư chút, nhiều, lập tức mở cửa vào.

      Cũng may tại là trước giờ cơm, tất cả mọi người chuẩn bị cơm tối, lúc bọn họ trở lại còn người nào.

      "Đại tỷ tỷ, ngươi đâu vậy? Muội hôm nay đến muốn đưa cho tỷ ít đồ chơi , nhưng mà tỷ tỷ ở đây. Đợi cả ngày, cuối cùng tỷ cũng về."

      Lâm Hạm thân y phục xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Tố Uyển, con ngươi ý cười càng sâu.

      "Thứ muội đúng là có tâm, vậy mà ở trong phòng chờ ta, biết thứ muội mang đồ chơi mới mẻ gì mau cho tỷ nhìn chút."

      Trong phòng chỉ có Lâm Hạm, Tố Uyển thoáng thả lỏng, biết nàng này đánh Thái Cực, chính mình cũng bồi nàng vui đùa chút.

      Lâm Hạm cũng phải thực mang tới đồ chơi mới mẻ gì. Mà là muốn Tố Uyển mặc nam trang ra ngoài.

      Đại tỷ tỷ ra ngoài vốn là chuyện bình thường, thế nhưng bộ dáng lén lén lút lút có chút mờ ám, huống chi phụ thân bọn họ thích nữ tử ra khỏi cửa.

      Cuối cùng cũng bắt được lỗi của nàng. Cho dù có nhận được thông cảm của phụ thân, nhưng ấn tượng trong lòng người cũng giảm bớt nhiều, đợi đến khi mình ngồi vị trí đích nữ Hầu phủ, nàng nhất định phải hành hạ nàng ta tốt .

      "Này... Tỷ tỷ, trong tay nải của ngươi có gì vậy?" Lâm Hạm khinh thường lời của Tố Uyển, đến bên cạnh muốn mở tay nải ra.

      Tố Uyển bất động thanh sắc cầm lấy tay nải tránh Lâm Hạm : "Muội muội ở tại chỗ này, có phải có chuyện trọng yếu gì, tỷ tỷ có chút mệt mỏi, muội muội nếu như có việc gì, xin cứ tự nhiên."

      Tố Uyển hạ lệnh trục khách, nhưng Lâm Hạm dễ dàng rời .

      "Tỷ tỷ hôm nay nữ giả nam trang, bộ dáng đúng là có thể so sánh cùng với đệ nhất công tử Vân Nam thành(Vân Đô) , chỉ là yên lành vì sao như thế? biết hạ nhân nào lanh mồm lanh miệng như vậy, bị phụ thân nghe được, giờ phụ thân nổi nóng, muội muội cũng là hảo tâm, tới chỗ này chờ tỷ, mang tỷ qua. Còn muốn giúp đỡ tỷ, làm cho phụ thân nguôi giận."

      Nguôi giận, hạ nhân? Tố Uyển lạnh lùng cười tiếng, mặt lại là cực kỳ vui vẻ .

      " đúng là hảo muội muội, như vậy liền chờ tỷ tỷ đổi xiêm y rồi thỉnh an phụ thân ."

      "Tiểu thư... ."

      Ngọc Trúc đem đệ đệ Văn Hạo an bài ổn thoả, bản thân cũng thay đổi y phục sạch liền chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng chưa kịp bước vào nhà, ngửi thấy tiêu vị, Lâm Hạm thân xanh biếc cùng lá sen trong hồ đồng dạng, nhìn liền phiền lòng.

      "Trong Hầu phủ hô to gọi còn thể thống gì, quỳ xuống." Lâm Hạm lạnh lùng .

      Ngọc Trúc vừa nhìn thấy thần sắc của nhị tiểu thư, phịch tiếng quỳ xuống, trong lòng tràn đầy bối rối.

      "Muội muội sợ là quên đây là phòng ta, hạ nhân cho dù làm sai, quản giáo như thế nào, chỉ ta mới có thể!" Tố Uyển nhìn Lâm Hạm lạnh lùng ra, tự tay kéo Ngọc Trúc, con ngươi chìm trong lạnh lẽo.

      "Muội biết tỷ mềm lòng. Cho nên muội muốn giúp tỷ dạy dỗ hạ nhân chút, mặc dù muội là thứ nữ. Nhưng muốn dạy dỗ hạ nhân hiểu quy cũ, điểm quyền lợi này vẫn phải có. Tỷ tỷ tức giận như vậy, làm trái tim muội đau, Nếu như người ngoài biết, còn tưởng rằng Hầu phủ đích nữ chèn ép thứ nữ, làm cho thanh danh tỷ tỷ rất khó nghe."

      Lâm Hạm học giỏi, đem chỗ yếu chính mình ra.Nguyên lai vốn là việc liền biến thành việc lớn.

      Người ở bên ngoài nghe được, đích nữ Hầu phủ bạo ngược, ức hiếp thứ nữ nặng quy củ.

      Ngọc Trúc nghe Lâm Hạm , cảm thấy sợ hãi, mặc dù như vậy nhưng vẫn kiên cường ra.

      "Tiểu thư của chúng ta ôn nhu có lễ, nếu hiểu quy củ, cũng là nô tỳ chúng hiểu quy củ, cần gì dội nước đục cho tiểu thư. Nếu như nhị tiểu thư muốn phạt nô tỳ, xin mời tự nhiên. Nhưng tiểu thư thương tiếc nô tài, đành lòng nô tài chịu phạt mới mở miệng che chở, thỉnh nhị tiểu thư nên làm khó tiểu thư."

      "Ngươi xem cái hạ nhân nho này cũng biết phản kháng." Lâm Hạm nhìn hạ nhân cũng dám biện minh cho chính mình, trong nội tâm hết sức tức giận, giơ tay phải đánh Ngọc Trúc bàn tay.

      "Ba..." Tiếng bạt tai thanh thúy khiến cho từng người đều có thể nghe ràng.

      Ngọc Trúc chuẩn bị kỹ càng, nhưng tiểu thư nhà mình đứng trước bản thân mình, miễn cưỡng thay mình nhận bàn tay.

      Ngoài phòng gã sai vặt, nô tỳ nhìn thấy ràng rành mạch, mọi người dám ra ngoài, sợ dính vào vũng nước đục, trong nội tâm khỏi thương xót cho Tố Uyển , cũng tiếc hận cho Lâm Hạm.

      Hầu gia chú trọng danh tiếng, dù cho Tố Uyển được Hầu gia sủng ái, mà Lâm Hạm được Hầu gia thích, cũng phải dựa vào danh phận.

      Đích nữ dịu dàng, thứ nữ lại ngang ngược ương ngạnh, Liễu di nương phải làm chủ, Lâm Hạm biết trời cao đất rộng, đùa giỡn quyền uy Hầu gia.

      "Tỷ tỷ... Tại sao ngươi lại lên?" Nhìn thấy dấu tay mặt Tô Uyển, Lâm Hạm vừa ý. Nếu để cho phụ thân biết thứ nữ như nàng đánh đích nữ, hậu quả kia... thể nào lường được.

      "Muội muội đùa, đánh người làm sao có thể đánh sai. thôi, phụ thân chờ." Tố Uyển sờ gò má của mình, đôi mắt nhìn Lâm Hạm run lẩy bẩy, lạnh lùng .

      "Tiểu thư." Ngọc Trúc che miệng kinh ngạc nhìn Tố Uyển nên lời, muốn theo lại nhận được ánh mắt ngăn lại của Tố Uyển.

      "Trong coi nhà cho ta." Mấy chữ đơn giản, như búa tạ rơi vào lòng Ngọc Trúc. Đây là nhà, đúng vậy, có tiểu thư ở đây chính là nhà, nàng muốn trở nên cường đại, tuyệt đối thể liên luỵ tiểu thư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :