1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc y kiều nữ - Mưa Dầm Tháng Sáu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: tranh luận

      Edit: Huyết Linh tộc





      Có lẽ toàn bộ khí bữa tiệc hầu như quá mức ngột ngạt, Nhị di nương Liễu thị múc chén canh :

      "Tình hình thời có thể coi như là an ổn, việc làm ăn cũng lúc càng tốt, bách hoa hội bắt đầu cử hành, Hầu gia, thiếp muốn cho Hạm Nhi cũng tham gia."

      "Như thế rất tốt, nghe tiểu nữ Phượng gia cũng tham gia, Hầu phủ ta tự nhiên nhường ai. Tố Uyển cùng Hạm Nhi đều ."

      Lâm Tiêu đối với chuyện trong nhà cũng , cũng quá coi trọng nữ nhi bồi dưỡng trong nhà, chỉ là con trai con Hầu phủ bọn họ từ mời các giáo sư tiên sinh ở ngoài đến dạy, tự nhận so với các công tử tiểu thư quan lại khác tốt hơn nhiều.

      Liễu thị đối với Tố Uyển từ trước đến nay đều tùy ý mặc kệ quan tâm, lại số tiền đó đều đưa cho các tiên sinh để bồi dưỡng nữ nhi của mình, cho nên nàng mới dám , nữ nhi của mình là tài mạo song toàn, trái lại với bộ dánh tầm thường của Lâm Tố Uyển, làm sao có thể so sánh được.

      Lâm Tiêu xong câu này trong lòng tất cả mọi người đều cười, sau đó lại chờ đợi chế giễu.

      "Sư Vũ, còn cách bảy ngày nữa bắt đầu, ngươi có ý tưởng gì ."

      đến đây, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn lên người Tam di nương Lý Sư Vũ.

      Sư Vũ bởi vì phải làm mẫu thân cần bồ bổ thân thể, vốn dáng người gầy, tính cách lại dịu dàng, làn da cũng trắng ngần trong suốt, làm cho người khác muốn cắn cái.

      Càng làm cho Lâm Tiêu vui vẻ là, Tam di nương chỉ cần lần là có thể có con trai cho , làm cho có con nối dõi, cho nên phá lệ coi trọng Tam di nương.

      Bất quá, nam nhân này từ trước đến nay đều bạc tình, phần tâm tình này có thể bảo trì bao lâu, cũng biết được.

      "Đều nghe theo Hầu gia làm chủ." Tam di nương dịu dàng cười tiếng, con mắt giống như thu thủy, đem tâm hồn con người cuốn hút . Có thể thấy được bởi vì vậy mà Hầu gia thích nữ tử dịu dàng lại hiểu biết lễ nghi.

      Lâm Tố Uyển nhìn thấy hết ở trong mắt.

      "Vậy các y phục lộng lẫy uyển chuyển trong yến tiệc lớn và mời các gánh hát đều cho ngươi xử lý."

      Hầu gia nhìn vào trong mắt Tam di nương .

      Lời này vừa ra, Liễu thị và Tứ di nương tự nhiên đều vui.

      Nhất là Liễu thị, nàng chỉ sinh nữ nhi, còn sinh nhi tử, nhi tử còn là trưởng tử, nếu lúc ấy có con tiện nhân Ngữ Yên kia ngăn trở, cho nên chỉ sắp xếp bữa tiệc qua loa, như thế nào lần này lại vì con vợ kế mà rêu rao như vậy.

      "Hầu gia, mặc dù Tam di nương sinh đứa con trai là chuyện vui, nhưng dù sao cũng là con vợ kế, nên làm yến tiệc lớn, thời Hoàng thượng khuyến khích giản lượn tiếp kiệm, làm nổi bật như vậy sợ là được tốt."

      Liễu thị đứng dậy rót rượu cho lão gia, từ từ .

      "Này... Vân Phỉ có lý." Mặc dù Lâm Tiêu tình nguyện nhưng thể thừa nhận.

      Tam di nương liếc nhìn Liễu thị cái, cúi đầu : "Nếu vậy giản lược , bằng mọi người cùng nhau ăn bữa cơm giản dị , thiếp vốn thích yên tĩnh, cũng muốn gây phiền toái cho Hầu gia, có tâm ý đến là tốt rồi."

      "Xem ý kiến Tố Uyển như thế nào ." Lâm Tiêu .

      Tố Uyển sớm đoán được bọn họ đem đề tài đưa đến người mình, ngừng đích (con vợ cả) với thứ (con vợ kế), phải là trách oán mình có ca ca ruột lại có huynh đệ.

      Nhưng mệnh là như thế, vô lực trả lời.

      Ngược lại Lâm Tiêu hy vọng có thể làm yến tiệc lớn, lấy cái vui mừng, Nhị di nương muốn, Tam di nương lại nuốt ngụm lời tức giận, nàng cho rằng cần gì để ý đến bản thân như vậy.

      "Kỳ Hầu phủ chúng ta sinh con trai là chuỵen vui, như vậy nên làm yến tiệc lớn mời khách."

      Mới đến đây, Lâm Tiêu cảm thấy có vài phần vui vẻ, trong mắt , muốn, tự nhiên phải lấy được, quản người khác cái gì, làm cái gì.

      "Nhưng là Liễu di nương cũng có đạo lý, Hoàng thượng giản lược tiếp kiệm, thích yến tiệc lớn. Chỉ là, cái gọi đích thứ, là phải hiểu bổn phận của mình, nhưng là đối với Tố Uyển mà , chỉ là đệ đệ ta."

      "Đến tột cùng ngươi muốn điều gì." Lâm Tiêu đen mặt nhìn tới nhìn lui người Tố Uyển, nhưng vô luận nàng thấy thế nào, chuyện nàng quyết định thể nào thay đổi, điểm này hiểu được, Tố Uyển cũng hiểu.

      "Ta đồng ý với phụ thân làm yến tiệc lớn, hơn nữa còn phải là ba ngày tiệc liên tiếp." Tố Uyển bình thản nhiên thẳng vào mắt Lâm Tiêu , thầm mắng tiếng hồ ly.

      "Đoạn thời gian trước ở trong thành bị bệnh, làm lòng người lo sợ yên nên lấy lần này để cho mọi người bớt bàng hoàng, thời khí vui mừng phụ thân nên chia sẻ cho mọi người biết, bao toàn bộ Thực Vị Cư, trong bữa tiệc phân phát bánh kẹo cưới, cùng chia cho dân chúng chung vui. Ta nghĩ Hoàng thượng cũng rất thích."

      Những lời này làm cho và Tam di nương vui vẻ, Liễu thị thầm nắm chặt bàn tay trắng nõn, khống chế cảm xúc của mình, từ nãy giờ, tất cả mọi người đều biết , Lâm Tiêu , coi trọng nữ nhân Lý Sư Vũ kia.

      "Hầu gia. Tố Uyển tuổi còn chỉ là đùa cho vui." Liễu thị cười cười .

      "Tố Uyển rất hợp ý ta, bất quá chỉ cần đãi rượu ở trong nhà ngày là được rồi. Đến lúc đó các quan gia đến phải qua trứng gà ở cửa. Gần đây thần kinh chúng ta phải liên tục khẩn trương, rất sợ quái bệnh này ở trong thành lan tràn đến, giờ khắc chế được, dân chúng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng lúc giờ là mùa xuân, sống bừng bừng, ta lại vừa có quý tử, nên chia sẻ cho dân chúng, cũng là biểu tượng tốt."

      "Phụ thân, thân thể Tố Uyển có chút khó chịu, xin ra khỏi phòng nghỉ ngơi trước."

      xong còn lộ ra khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù như thế, cũng che dung nhan tuyệt mĩ diễm lệ nhưng lại lạnh lùng điểm tỳ vết nào.

      "Ngọc Trúc, chiếu cố tiểu thư nhà ngươi tốt, nếu xảy ra chuyện may ta hỏi ngươi." Hầu gia .

      "Dạ, Hầu gia." Ngọc Trúc đáp, đỡ liền tiểu thư .

      Trong mắt Liễu thị chợt lóe qua tia sát khí, vạt áo bên hông cũng bị vân vê còn hình dáng.

      Phảng phất nội tâm Lâm Hạm có ngọn lửa thiêu đốt, sau khi Lâm Tố Uyển an toàn trở về liền hung hăng đề lên đầu nàng, vốn phụ thân ưa thích nàng, thời cũng quan tâm nàng ta (LTU), được, phải làm chút chuyện mới được.

      Có thể là có người vui vẻ cũng có người buồn, thế nhưng cả bàn cao lương mỹ vị ăn vào trong miệng lại có hương vị gì. Ăn xong, Liễu thị và Lâm Hạm nhanh chóng trở về phòng của mình,

      Còn chưa chờ Liễu thị nổi giận, Lâm Hạm lửa giận ngút trời ném đồ đạc khắp nơi, trong lúc nhất thời, tất cả người hầu đều quỳ đất run lẩy bẩy.

      Chứng kiến tình hình như vậy Liễu thị chỉ có thể thở dài, xem bên ngoài có người hay sau đó đem cửa đóng lại.

      " nên như thế, Hạm Nhi, giờ đến mức này, chúng ta phải lần nữa lên kế hoạch cho phụ thân người phiền chán nàng ta, mà ngươi cũng làm cho phụ thân ngươi càng thêm vui vẻ."

      "Mẫu thân, hàng năm người , ngày ngày người , nhưng căn bản có gì thay đổi, cái danh thứ nữ này luôn áp đỉnh đầu ta làm ta thở nổi, lại đè nặng vai đại ca làm cho người khác cười nhạo, ràng người và phụ thân nhau nhưng tại sau lại gì thành như vậy? ràng Lâm Tố Uyển kia ngang ngược vô lý, như thế nào người khác đều thiên vị nàng?"

      "Hạm Nhi." Lúc này Liễu thị bực bội lại bất an, làm người phải biết chữ nhẫn, ở thời điểm nên làm người kinh ngạc làm, nhưng tính cách Hạm Nhi lại nóng nảy như vậy như thế nào xử lý chuyện lục đục trong nhà.

      "Hạm Nhi ngươi suy nghĩ chút, giờ ta là Nhị di nương Hầu phủ, duy nhất chỉ có trai , Tam di nương cũng sinh đứa con trai còn như vậy, nhưng đủ để trở thành tai hoạ, cho dù có thể sinh nhưng là sinh rơi, phải xem xem có phúc khí hay , có còn sống được nuôi dưỡng hay , Tứ di nương có nữ nhi, nhưng đời này nàng cũng chỉ có nữ nhi."

      "Lâm Tố Uyển lớn lên, tuy tiện nhân kia có ở đây, lại có con trai trưởng, có như thế này, gả nữ nhi ra ngoài tát nước ra ngoài, cho nên gả nàng , chẳng phải tốt hơn sao." Liễu thị oán hận .

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Hoa Giao

      Edit - Beta: Huyết Linh tộc


      "Nương, nhưng nàng gả cho đệ nhất công tử Vân Đô, Hạ Lan Huân."

      ra cái tên này, khuôn mặt nhắn của Lâm Hạm lên phiếm hồng, giọng hơi bị mất tự nhiên, y phục cầm tay bị vò nát, hết sức sốt ruột.

      "Đệ nhất công tử, hừ? Cái phúc khí đó còn phải coi nàng có hay . trong sạch của nàng bị hủy, đến lúc đó thân bại danh liệt, ta gả cho ai liền gả cho người đó, nàng bị người kia giải trừ hôn ước, nàng càng thống khổ ta càng vui sướng, tức giận trong lòng mới được tan biến. Đương nhiên... Đây là sau này, tại việc chúng ta cần làm là khiến Lâm Tố Uyển phòng bị nữa. Hoa Giao này đưa đến tặng cho nàng ."

      "Nữ nhi muốn." Nhìn Hoa Giao, trong lòng Lâm Hạm tràn ngập tức giận.

      "Ta nghĩ .. Việc này phải làm từng bước , nếu như ngươi vì xúc động nhất thời, như vậy tất cả như bọt biển mà tan biến.|”

      Hoa Giao được Liễu thị đặt ở trước mặt Lâm Hạm để nàng tùy ý lựa chọn.

      Lâm Tố Uyển ngồi trong phòng uống thuốc Lâm Hạm mặt mũi vui mang theo Hoa Giao đến. Khi tới bên giường, dù muốn nhưng khuôn mặt cũng được thay bằng vẻ tươi cười ra.

      "Hoa Giao này giúp bổ huyết dưỡng khí, Liễu di nương kêu ta đưa đến. Đại tỷ, tỷ nên bỏ, mấy thứ tốt thế này nên uống ngay cho nóng." Lâm Hạm nghiêm túc , bày ra bộ dáng hào phóng nhìn Lâm Tố Uyển, khiến cho Tố Uyển khẽ buồn cười.

      bên Ngọc Trúc vụng trộm cười, dường như nhớ tới chuyện gì, nhanh chóng lui xuống .

      lúc sau, Ngọc Trúc bưng chén thuốc vào.

      "Tam tiểu thư, đây là cực phẩm sò Tuyết Sơn kết hợp với cây đu đủ giúp dưỡng nhan rất tốt."

      xong liền đặt ở trước mặt Lâm Hạm. Nhìn sắc mặt Lâm Hạm chuyển thành màu xanh , Ngọc Trúc vội vàng lui ra.

      " Về sau ở trước mặt người ngoài muội đừng nên lời như vậy, chúng ta là tiểu thư Hầu phủ, đại biểu cho Hầu phủ, người biết khen Liễu di nương cần cù tiết kiệm, biết chăm lo cho gia đình, người ngoài biết cho rằng Hầu phủ có tiền, ngay cả thuốc bổ đều có mà dùng. Bây giờ chỗ ta có rất nhiều chim én vàng và sò Tuyết Sơn, nếu như muội thích, bằng muội nhận lấy , coi như lời cảm ơn của tỷ tỷ đối với muội."

      Lâm Hạm nghe Tố Uyển như thế, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, rồi chuyển thành màu hồng, cuối cùng lại là lúng túng : "Tỷ tỷ thân là đích nữ, đãi ngộ tự nhiên tốt hơn rồi , tỷ tỷ thong thả mà hưởng thụ, Hoa Giao này muội cũng cần nên để ở đây tốt hơn, thuốc bổ đều ở trong nhà, muội sợ đầy tớ chậm trễ đưa đến cho tỷ, có chuyện gì tốt rồi. Muội còn có việc cần phải làm, muội trước."

      "Muội muội thong thả , giúp ta cảm ơn ý tốt của Liễu di nương, tâm ý của di nương, Tố Uyển xin ghi nhớ ." Tố Uyển nhàn nhạt cười cái, trong mắt Lâm Hạm hết sức châm chọc.

      Lâm Hạm chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị ngàn mũi kim đâm lại nóng như lửa đốt làm nàng rùng mình cái , liếc nhìn xung quanh lại xoay qua nhìn Ngọc Trúc nhưng lại tìm được nguyên nhân, cũng chỉ có thể ôm bụng nghi ngờ mà nhanh chóng rời .

      " Ngọc Trúc nhiều chuyện xin tiểu thư trách phạt " Sau khi Lâm Hạm , Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống.

      "Làm tốt lắm."

      Tố Uyển tán thưởng , nàng cầm lấy cánh tay Ngọc Trúc đỡ dậy sau đó ngồi xuống ghế kế bên Hoa Giao được đặt bàn : "Mau dậy ! thể nhẫn nhịn loại người này, ngươi chỉ cần lùi bước, người khác bắt nạt ngươi trượng, người bị thống khổ là ngươi, dứt khoát mạnh mẽ lên, tự bảo vệ mình, làm cho những người đó biết Ngọc Trúc ngươi cũng phải người dễ bị ăn hiếp."

      "Tiểu thư..."

      Nghe Tố Uyển như vậy, Ngọc Trúc có chút giật mình, mặc dù trước kia tiểu thư ngang ngược vô lý, nhưng lại cực kì nghe lời Liễu di nương, đối với Tam tiểu thư có thể là sủng ái đến cực điểm, nếu nàng mở miệng lỡ sai câu, liền bị vả miệng trừng phạt, cho nên lần này tam tiểu thư vừa , nàng liền quỳ xuống chờ đợi trừng phạt.

      Nhưng trừng phạt lại thấy mà còn được tiểu thư khen ngợi.

      Tiểu thư sau khi tỉnh lại như trở thành người hoàn toàn khác, thậm chí làm người khác tự chủ được muốn tới gần, nghĩ muốn bảo vệ nàng, mà bọn họ cũng có quan tâm lo lắng hay đề phòng gì cả, làm mọi chuyện hăng hái vô cùng, chỉ là nàng sợ hãi, tất cả chỉ là do nàng tưởng tượng .

      Nhìn Ngọc Trúc đứng ngẩn ra, Tố Uyển liền đoán được vài phần, nàng khẽ cười giọng ôn nhu mang theo áy náy : "Trước kia vất vả các ngươi rồi, người chết lần, nhìn mọi chuyện càng thêm thông suốt, hiểu được cũng nhiều hơn, tại toàn bộ Hầu phủ, ta chỉ có các ngươi ."

      Đúng vậy, ngoại trừ tín nhiệm những người bên cạnh mình, nàng còn có thể tín nhiệm ai? Mẫu thân qua đời, phụ thân lại là người phân phải trái, đối với mình hận nhiều hơn , điểm này, lấy tư cách người ngoài quan sát mà , nàng hiểu càng thông suốt, đương nhiên nàng thèm để ý những thứ này.

      Bởi vì nụ cười này, mặt Ngọc Trúc đỏ lên nhìn đến si ngốc : "Tiểu thư cười rất đẹp, giống như là tiên tử trời ."

      Lâm Tố Uyển nghe được câu này, thân thể đột nhiên chấn động sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

      "Bùm... ." cái ly bị rớt xuống mảnh vỡ đầy mặt đất, Ngọc Trúc vội vàng quỳ xuống, biết mình khen ngợi tiểu thư từ tận đáy lòng , sao tiểu thư lại tức giận như vậy.

      "Đây phải là Y Tiên nương nương sao? Đây là tiểu thư Đại học sĩ sao? Bộ dạng chút cũng giống. Ai , đây ràng là tiên tử trời ."

      Từng câu lời luẩn quẩn bên tai Tố Uyển, nàng nhớ tới, khi đó chính mình chịu được mệt mỏi , có bất kỳ khí lực nào bị trói ở giá treo, bên tai , trong mắt đều là khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của người kia .

      "Ngọc Trúc, ta và Phượng Kinh Hoa , người nào đẹp hơn, ." Lâm Tố Uyển lạnh lùng thản nhiên .

      "Tiểu... Tiểu thư, theo Ngọc Trúc nhìn thấy cả hai người hơn kém nhau ." Vừa thân thể Ngọc Trúc khẽ phát run.

      "Ngọc Trúc đứng dậy , có số việc được nhìn bề ngoài, cũng thể tin vào hai mắt của mình, sau khi hiểu mới có thể trả lời."

      "Vâng , tiểu thư."

      Ngọc Trúc đứng dậy, nàng giống như hiểu ra đạo lý, tiểu thư nhà mình cực kì thích Phượng Kinh Hoa, nhưng dựa theo trực giác của nàng tuyệt đối phải là bởi vì ghen tị.

      "Ngọc Trúc, nấu Hoa Giao này với cây bạch quả, sau đó đưa cho mấy di nương khác."

      Lâm Tố Uyển khẽ nhíu mày, ngửi Hoa Giao rồi lạnh lùng .

      "Đúng rồi , ban thưởng cây bạch quả cho các nàng , hơn nữa phải nhìn nàng uống hết, nhưng ngươi tuyệt đối được chạm vào."

      "Dạ , tiểu thư."

      Ngọc Trúc vội đáp . Ngọc Trúc mặc dù đối với lời của Tố Uyển có chút hiểu , nhưng tiểu thư như vậy, nàng tuyệt đối chạm vào.

      "Nhớ kỹ, khi đưa đến cho các di nương nên là công lao của người khác, chúng ta tuyệt đối thể chiếm lấy ." Tố Uyển tiếp tục , sau đó nhìn sang Hoa giao.

      "Dạ." Ngọc Trúc lên tiếng rồi lui ra.

      Giống như trước nàng theo lời, món ngon vật lạ trân quí , thuốc bổ dinh dưỡng nàng chưa bao giờ thiếu, thế nhưng nếu bán được , như vậy nàng liền bán cho mọi người , làm cho người trong phủ cũng phải dính phần ân tình này.

      Tố Uyển đến ngồi ở ghế dựa tay vuốt cái rổ trống , nhìn theo Ngọc Trúc mang đồ ra ngoài , hưởng thụ thời gian nhàn rỗi .

      bao lâu , nàng sắp chìm vào trong giấc mộng , tiếng kinh hô lo lắng vang lên .

      "Tiểu thư, tiểu thư, lão gia mời người đến chính đường." Ngọc Trúc cuống quít .

      "Đến tột cùng chuyện gì xảy ra? phải là kêu ngươi tặng hoa giao sao?" Tố Uyển thản nhiên hỏi .

      "Theo như lời tiểu thư ,Hoa giao được Ngọc Trúc tặng cho di nương bọn họ, cũng chính là vào lúc này xảy ra chuyện, bọn họ đều bị nổi mẩn đỏ , nhìn rất đáng sợ." Ngọc Trúc có chút kinh hoảng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: hoa giao (2)

      Edit: Huyết Linh Tộc

      " vội, ngươi từ từ ." Tố Uyển như người có việc gì ngồi ở ghế ăn viên viên thuốc màu tím rồi mới

      "Vốn là dựa theo phân phó của tiểu thư, nô tỳ đem hoa giao đưa cho nhóm di nương, Nhị di nương ăn mà đổ hết, Tam di nương ở đó nhưng lại có Hầu gia, nô tỳ đây là hoa giao Nhị di nương tặng cho tiểu thư, tiểu thư muốn chia sẻ cùng mọi người cho nên đưa tới đặt ở bàn của Hầu gia. Tứ di nương ăn chỉ là bị phong hàn nên dám ăn bạch quả, nhưng ta đây là phân phó của tiểu thư nên nàng mới tình nguyện ăn hết,nhưng khi ăn xong bạch quả bao lâu mặt và toàn thân đều bị ngứa, sau đó khắp người đều nổi lên mọng nước khiến người ta sợ hãi, nô tỳ vừa nhận được tin tức từ Vương bá là lão gia rất tức giận muốn mời tiểu thư cùng Nhị di nương tới chính đường."

      " là di nương tốt của ta, Ngọc Trúc ngươi xem, người đưa đồ dụng tâm kín đáo." Tố Uyển vừa vừa ra ngoài.

      "Lão gia, thiếp thực biết, thiếp thấy Tố Uyển thân thể suy nhược, liền muốn đưa ít đồ cho Tố Uyển, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hoa giao là thích hợp nhất,vì hoa giao có thể bổ huyết, dưỡng khí, cũng biết Tố Uyển thiếu đồ bổ, đây cũng chỉ là tâm ý của thiếp, nhưng thiếp thực , Tố Uyển vì cái gì lại nhận, hơn nữa còn phân phát đến các phòng. Nếu được tặng hoa giao vì cái gì ăn, lại có thể nhịn đau nhường cho người khác, đến tột cùng nàng có rắp tâm gì? Hầu gia, ràng những hoa giao này đều là thiếp cẩn thận chọn lựa, làm sao biết ăn có độc." đến chữ độc này, Hầu gia tâm liền lộp bộp kinh hãi.

      "Hầu gia, ta thấy chính là Liễu thị làm, vài ngày trước ta nhìn thấy nàng công khai mua hoa giao, để ở trong kho nhưng lại ăn, qua lâu như vậy mới lấy ra, phải là hết sức khả nghi sao?" Tam di nương khóc sướt mướt bên cạnh .

      Đối với chuyện trong bữa cơm tối hai ngày trước, bà còn ghi ở trong lòng, cộng thêm lần này nhi tử mình ăn phải hoa giao có vấn đề, trong nội tâm bà lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất kể có phải là Liễu thị hạ độc hay , hoa giao là của nàng, tất cả khoản nợ đều phải tính đến đầu nàng, hơn nữa chuyện này nếu lộ ra, còn đụng phải ranh giới cuối cùng của Hầu gia, như vậy càng dễ dàng loại trừ người này, như vậy toàn bộ Hầu phủ là do mình làm chủ, khi đó lại đối phó Lâm Tố Uyển cũng muộn.

      "Lý di nương, thể như vậy, nếu như ta thực hạ độc bên trong hoa giao, ta cần phải đưa cho Tố Uyển nhiều như vậy sao? chén là đủ rồi, hơn nữa nếu như ta hạ độc, Tố Uyển ăn nhất định biết là do ta, như vậy cũng quá ngốc.”

      "Đó là ngươi sớm nghĩ ra lí do thoái thác, người nào biết tìm con đường riêng mà , lại có thể bảo vệ mình, ngươi ràng là ghen tị Tố Uyển, ghen tị ta." Lý thị công kích .

      "Câm miệng, ồn ào như người đàn bà chanh chua vậy, các ngươi quá có quy củ rồi rồi. Ta tự có suy đoán há lại để các ngươi khóc lóc om sòm." Lâm Tiêu nghe bọn họ ngươi câu ta câu, suy nghĩ muốn loạn cả lên, cảm thấy phiền khỏi nổi giận .

      Thấy Lâm Tiêu tức giận, Liễu thị dám hé răng, chỉ ủy ủy khuất khuất quỳ mặt đất, cầm lấy khăn lụa lau nước mắt.

      Nhìn mẫu thân mình quỳ mặt đất, Lâm Hạm tự nhiên là dễ chịu. "Phụ thân, mẫu thân là hạng người gì, ngài cần phải ràng, hơn nữa mẫu thân đối xử với Tố Uyển như con ruột, như thế nào hại nàng? Chắc chắn là bị người hãm hại, phụ thân cầu người minh xét chớ làm tổn thương tình cảm của người và mẫu thân." Lâm Hạm cũng quỳ xuống .

      Vừa như vậy, Lâm Tiêu lại bắt đầu hoài nghi Lâm Tố Uyển, Liễu thị đúng, hại người chỉ cần đưa chén là được rồi, cần gì đưa nhiều như vậy, mà Tố Uyển cần gì phải chia cho mọi người, chính mình dùng chẳng phải là tốt hơn sao. Nếu là như thế, đại nữ nhi của có tâm kế quá nặng, mặt muốn hại Vân Phỉ, mặt lại muốn hại đến Tử Thông, được, nếu quả như là như vậy, chẳng những phải dùng gia pháp hầu hạ, còn phải đuổi khỏi Hầu phủ.

      "Đại tiểu thư đến." Theo thanh của nô tài, tất cả mọi người ở chính đường đều nhìn về phía Lâm Tố Uyển, chỉ nhìn thấy nàng dùng khăn che mặt chậm rãi đến trong sảnh. "Trong nhà đeo khăn che mặt, còn thể thống gì." Lâm Tiêu nổi giận . Chứng kiến Lâm Tố Uyển đeo khăn che mặt chứng tỏ Lâm Tố Uyển chột dạ, lại càng thêm xác định suy nghĩ của , lại nhìn Liễu thị nhu nhu nhược nhược trong nội tâm hết sức thương tiếc.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Hoa giao ( hạ )

      Edit+Beta: Huyết Linh tộc.

      Lâm Tiêu nhìn mặt Tố Uyển, có lời muốn nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng. Khiến ho khan dữ dội trận.

      Mặc dù người hết sức ngứa ngáy nhưng vì hình tượng, nhất định phải vững như bàn thạch.

      Đến cũng thể chịu được, có thể nghĩ tại Lâm Tử Thông và Tố Uyển khó chịu đến mức nào.

      "Phụ thân, lúc trước con chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân. quan tâm đến lời phụ thân , nhưng lời Liễu di nương ngược lại rất hợp lí." Tố Uyển đứng dậy tháo khăn che mặt ra với Liễu thị.

      "Di nương đưa ta Hoa giao để ta bồi bổ huyết khí, nhưng vì cái gì mặt của ta lại biến thành thành như thế này? Vừa rồi di nương nhiều như vậy, ta còn chưa hiểu. tại lại rất ràng, Liễu di nương nghi ngờ là ta tự hại chính mình? "

      "Phụ thân, trước kia con ngang ngược bất hiếu, chỉ có thể dựa vào di nương để được mọi người chú ý đến. Nhưng về sau nữ nhi nghĩ thông suốt, cho dù phụ thân đối với con như thế nào người cũng là đấng sinh thành của nữ nhi. Con cũng muốn hiếu kính người, cho dù xảy ra chuyện gì đều lấy người vi tôn, lấy người làm gương."

      "Phụ thân là người làm quan, phải xem xét kĩ mọi việc để dân chúng tán thuởng người là vị quan tốt. Người cũng là cha, nhất định phải làm người cha tốt. Tố Uyển biết chính mình được phụ thân thích, nhưng chỉ mong phụ thân xem Tố Uyển trở thành nữ nhi, cho nữ nhi phần công đạo."

      Lần đầu tiên Tố Uyển ở trước mắt nhiều người, ra những lời như vậy. Trong ánh mắt mang theo thở dài, đau lòng và bất đắc dĩ.

      "Tố Uyển, làm sao ngươi có thể như vậy..." Liễu thị kinh hãi muốn cãi lại.

      "Tố Uyển tôn trọng người là di nương. Cho nên dù người đối với ta như thế nào, Tố Uyển đều nhường bước để di nương vui vẻ. Nhưng di nương lại khiến Tố Uyển thương tâm, biết di nương cần cù tiết kiệm trong việc chi tiêu, mà lại phải mang vật phẩm quý giá cho ta dùng. Tố Uyển đành lòng để di nương chịu khổ, liền bảo Ngọc Trúc nấu chút ít Hoa giao mang đến cho di nương. Nhưng di nương ăn mà còn đổ .Tố Uyển cũng hảo tâm đưa thứ muội ít tuyết sò để mang đến cho di nương. Nhưng hiểu tại sao, muội ấy lại tức giận rời . Tố Uyển tự biết trong phòng có thứ khiến di nương nhìn thuận mắt, nhưng đó là phần tâm ý của ta."

      Nhìn Liễu thị chuyện lắp bắp, trong lòng Tố Uyển mới hết giận. Muốn dùng thuốc để hại nàng, cũng quá ngu xuẩn.Thấy Lâm Hạm mang theo Hoa giao vào, nàng nghĩ đến thuộc tính của Thiên lôi đằng.

      Thiên lôi đằng có kịch độc, chỉ là Liễu thị dùng nhiều lắm, lại thuốc dẫn khác để trung hòa. Khiến cho khi sử dụng xuất mụn nước sưng đỏ, nóng rực. Chỉ cần dùng thanh nhiệt giải độc liền biến mất. Nhưng nếu trong thời gian đó, nàng ta sử dụng phương pháp khác tương đối phiền toái. Nếu cho nàng ăn, vậy bằng cùng nhau chịu, xem đến cuối cùng ai là người thắng.

      "Liễu thị, ngươi còn có lời gì để ."

      Nghĩ tới người bên gối lại là người ác độc như thế, nội tâm Lâm Tiêu tràn đầy sợ hãi. Biết Liễu thị hơn mười năm, vừa dịu dàng vừa biết săn sóc, lại nghĩ lòng dạ độc ác như bò cạp.

      "Hầu gia, thiếp thực biết. Nếu như thiếp muốn hại Tố Uyển, nàng ta chết lâu rồi. Tại sao phải kéo dài đến tại, còn dùng chính Hoa giao mà thiếp mang đến để tự hại bản thân, đây phải là ngốc sao? Những thứ Hoa giao kia đều là chính thiếp chọn lựa, thiếp thực biết ."

      "Tố Uyển đưa thuốc cho thiếp, thiếp phải là uống, mà là cẩn thận làm đổ. Chẳng lẽ cẩn thận cũng có lỗi hay sao?" Liễu thị dùng khăn lụa tự lau nước mắt, ủy khuất .

      thể , Liễu thị khóc như hoa lê đái vũ, diễm lệ vô cùng, khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng và hy vọng nàng có thể cười nhiều. Đương nhiên cái này là nhằm vào đại nam nhân- Lâm Tiêu. Tam di nương và Tứ di nương đồng thời quay lại trừng mắt với Liễu thị.

      Lời của Liễu thị cũng phải có lý, ai lại dùng chính đồ của mình để hại mình. Nhưng có câu gọi là: Binh hành hiểm chiêu, thắng vì đánh bất ngờ, có nhiều thứ cần phải mạo hiểm mới đổi được.

      "Di nương, Hoa giao có qua tay người khác ?" Tố Uyển khóc như mưa .

      ra điều này, Liễu thị cũng có chút kinh hãi, nàng cho Hạm Nhi đưa Hoa giao. Mặc dù có cho dược gây ra mụn nước nhưng nàng thêm ít xạ hương.

      chút này tự nhiên phát , nhưng lâu dần tích lũy lại có thể làm cho vô sinh.

      Chẳng lẽ lại là nha đầu Hạm Nhi? được chuyện này tuyệt đối thể liên lụy đến nàng, tất cả những việc kia coi như là mình làm.

      "Là thiếp chuẩn bị Hoa giao để Hạm Nhi đưa cho Tố Uyển. Trong lúc đó lại xuất bất kì người nào khác. Nhưng thiếp có thể dùng tính mạng bảo đảm, thiếp tuyệt đối có làm ra bất kì chuyện gì thương thiên hại lý." Giống như chuẩn bị từ trước, Liễu thị bình tĩnh .

      "Di nương." Hạm Nhi ở bên cạnh .

      "Hạm Nhi chớ nhiều lời." Liễu thị quay đầu lại, sờ mặt Lâm Hạm dịu dàng .

      Lâm Tiêu cũng tin, người dịu dàng như vậy làm ra tình hèn hạ đó, nhìn Liễu thị có vài phần đau lòng.

      "Để tỏ lòng trong sạch, thiếp nguyện ý lấy cái chết chứng minh." Vừa dứt lời, Liễu thị liền chạy tới cây cột trong chính đường, tốc độ cực nhanh vượt qua tưởng tượng của người khác. Lâm Hạm kéo được tà áo Liễu thị nhưng cũng bị xé rách.

      " Đừng nhìn." Tam di nương chạy đến, che kín mắt Lâm Tử Thông. Còn Tứ di nương ôm lấy Lâm Khả Hinh rồi che mắt nàng ta lại.

      Tố Uyển nhanh chóng chạy lên phía trước ngăn cản Liễu thị. Kết quả hai người đều bị đụng ngã lăn mặt đất. Liễu thị vừa ngã xuống đất liền khóc thút thít trận.

      "Vân Phỉ, vì cái gì lại ngốc như vậy, vi phu tin ngươi. Ngươi tính tình cương liệt, làm ra được loại chuyện như vậy. Nhất định là bị người khác hãm hại." Lâm Tiêu đau lòng nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu thị .

      "Di nương." Tố Uyển giọng gọi.

      "Tố Uyển, chuyện này ngươi cũng bị ủy khuất, cho dù như thế nào ta cho ngươi phần công đạo, cho Vân Phỉ phần công đạo, mình đến mức này, ngươi cần phải cố chấp gây ." Vừa Lâm Tiêu liền đỡ Liễu thị dậy.

      Rất nhanh, Thang thái y mang theo hòm thuốc cùng với tiểu đồng đến, đưa cho mỗi người viên thanh nhiệt giải độc nuốt xuống. Những cơn đau đớn, ngứa rát mới biến mất.

      Khi Thang thái y đến chứng kiến tình cảnh này, cảm giác cuộc sống sau này bình yên, cái nhà này giống như càng ngày càng yên ổn.

      "Hầu gia, thoải mái hơn sao? Ta chuẩn bị chút nước."

      Liễu thị khóc liền ngồi dậy, cúi đầu xuống dịu dàng . Nàng mặc chiếc váy dài hồng sắc kết hợp với trâm thạch lựu làm nổi bật lên màu da như tuyết, mặt mày như tranh vẽ, ở trong mắt Lâm Tiêu nàng luôn xinh đẹp mềm mại.

      Lâm Tiêu hít sâu hơi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, , còn có chút mùi hương riêng biệt khác. khẽ nhíu mày, muốn điều gì nhưng cuối cùng ra.

      "Hầu gia, Hoa giao này là vật sạch , khiến cho thân thể khó chịu gây ra mụn nước. Chỉ cần tâm tính bình thản là tốt rồi, cũng để lại di chứng." xong Thang thái y liền chờ ở đó.

      "Tố Uyển, Hoa giao này là ai xử lý?" Hầu gia thản nhiên .

      "Phụ thân, là Ngân Hạnh. Nhưng vì muốn để nữ nhi yên lòng. Nên mới làm cho Liễu di nương uống chén Hoa giao, kết quả toàn thân nàng cũmg nổi mụn". Tố Uyển nhàn nhạt hồi đáp.

      "Ta nhớ nàng được Ngữ Yên giữ lại, chỉ là người như vậy được, lôi nàng ta ra lấy lại hồng tiêu, đuổi ra Hầu phủ."

      " Dạ, phụ thân."

      Nghe được đoạn đối thoại như vậy, Liễu thị có chút ít kinh hãi. Nhìn vào ngực Lâm Tiêu, nàng cảm giác giống như bị phát cái gì. Nhưng là rất nhanh nàng lại buông tha cho ý nghĩ như vậy.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Công bằng

      Edit - Beta: Huyết Linh Tộc

      “Tiểu thư, chuyện lần này liền kết thúc như vậy sao?” Ngọc Trúc nhìn Lâm Tố Uyển yên tĩnh bên tò mò hỏi.

      Chuyện này ràng chính là do Liễu di nương hại người, như thế nào Hầu gia chút cũng tức giận, lại ra lệnh phạt Ngân Hạnh?

      “Ngươi còn chưa ràng? Hầu gia các ngươi là muốn bảo vệ Liễu di nương, cho nên đổ toàn bộ lỗi cho Ngân Hạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến ta.” Lâm Tố Uyển thở dài .

      Có phụ thân thiên vị như vậy, con đường này, thực khó khăn.

      “Nô tỳ vẫn hiểu.” Ngọc Trúc lắc lắc đầu, như thế nào cũng nghĩ thông, Hầu gia vốn là nổi giận, như thế nào lại trở nên bình tĩnh, là bởi vì Liễu di nương muốn tự sát sao?

      “Ngân Hạnh theo Liễu di nương từ lâu, phụ thân nhất định là biết , nhưng thể để Liễu di nương gặp chuyện may, cái gọi là việc tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện này khiến người ngoài Hầu gia trọng thiếp khinh thê. Đến mức, di nương lên được mặt bàn cũng có thể bắt nạt đến đầu đích nữ, đây quả thực là truyện cười. Cho nên, liền lấy Ngân Hạnh khai đao, muốn cho ta câu trả lời thỏa đáng.” Tố Uyển bình tĩnh toàn bộ mọi truyện.

      Trong đầu chợt nhớ tới thần sắc của Lâm Tiêu khi đỡ Liễu di nương dậy, có lẽ là ngửi được mùi hương, cũng đúng, mùi hương người Lâm Hạm rất nặng, Liễu di nương thân cận cùng nàng lâu như vậy, ít nhiều gì cũng bị nhiễm mùi.

      “Hầu gia lại thiên vị như vậy? là quá đáng.” Ngọc Trúc giận dữ .

      “Nhân sinh rất nhiều chuyện công bằng, nhưng ta tin tưởng, Liễu di nương kia khoảng thời gian ngắn thể gây chuyện.” Tố Uyển , sau đó nhìn mặt Ngọc Trúc lại : “Ngày mai chúng ta xuất phủ .”

      “Tiểu thư.” Ngọc Trúc có chút kinh ngạc.

      “Nghe Thực Vị Cư lại cho ra món ăn mới, xem ra phải hảo hảo nếm thử, hơn nữa ta nhớ đệ đệ ngươi mắc bệnh có người chiếu cố đúng ? Gần đây nhiều chuyện quá, ngày mai ngươi trở về xem chút .”

      “Tiểu thư ngươi cũng biết sao?” Ngọc Trúc nhìn tiểu thư nhà mình, mũi có chút ê ẩm.

      Mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở thư phòng nếu cũng giao cùng Liễu di nương, hoàn toàn năng động giống như trước kia, mà lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho nàng đau lòng.

      nên hơi tí lại khóc, khóc là biểu của nhu nhược, chúng ta ở trong hang sói, nhất định phải cường đại, nếu ngày nào đó bị ăn cũng biết.” Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc muốn khóc liền thở dài .

      Cái nha đầu mềm lòng này, đơn thuần, biết quyết định từng bước dạy dỗ nàng (NT) thành người nàng (LTU) muốn có phải quyết định sai lầm hay ? Nhưng nàng nhất định phải như thế.

      "Đúng, tiểu thư." Ngọc Trúc cố gắng đứng thẳng vỗ vỗ ngực : "Ta muốn biến thành người cường đại, bảo vệ tiểu thư, bảo vệ mình."

      "Nha đầu ngốc." Tố Uyển khẽ mỉm cười , nhận được ấm áp lâu có làm cho mũi nàng có chút ê ẩm, nhưng trừ khi tình huống cần thiết, nàng khóc.

      "Lão gia, tốt như vậy sao?" Liễu thị dịu dàng cười tiếng, xem xét Lâm Tiêu, hoàn toàn khinh thường phẫn nộ mặt Lâm Tiêu.

      Lâm Tiêu đứng lên tới gần Liễu thị, sắc mặt hết sức khó coi. Liễu thị lúc này mới nhìn sắc mặt của Lâm Tiêu, trong lòng có chút kinh hãi, muốn tránh cũng kịp, thân thể dựa vào tường, dứt khoát nhắm mắt lại.

      Lâm Tiêu lúc này tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Liễu di nương.

      " là to gan, thế nhưng ở trước mặt ta chơi đùa tâm kế, ngươi có biết hay , Lâm Tố Uyển là nữ nhi của ta, Lâm Tử Thông là nhi tử của ta, ngươi lại dám xuống tay với bọn họ."

      "Hầu gia, thiếp có." Liễu thị biết mình lộ ra sơ hở ở đâu, chỉ có thể gian nan hỏi .

      "Nếu như phải từng ăn phải Thiên lôi đằng, mũi lại dị thường nhạy bén, chắc hẳn ta cũng ngửi ra mùi hương Thiên lôi đằng người ngươi." Dứt lời, tay Lâm Tiêu lại dùng lực vài phần.

      "Hầu gia, ta... ." Bởi vì lực tay của Lâm Tiêu rất lớn, Liễu thị vì thống khổ mà thể chuyện.

      "Độc phụ." Lâm Tiêu ra sức quăng Liễu thị xuống đất. Mặc cho Liễu thị khóc như thế nào, đều quan tâm.

      "Bắt đầu từ bây giờ ngươi liền hảo hảo ở trong căn phòng này được phép ra cửa nửa bước, nếu ta nhất định dùng gia pháp hầu hạ."

      Lâm Tiêu phất tay, sải bước ra ngoài.

      "Khụ khụ... Hầu gia. Làm nhiều như vậy, chỉ vì ta quan tâm ngươi a." Liễu thị bụm mặt , nhưng người kia đến ngoại viện, tia do dự.

      " chuẩn bị chút ít thuốc bổ đưa đến phòng đại tiểu thư." Vừa ra khỏi viện Lâm Tiêu liền ra lệnh, đôi mắt dừng ở Vân Hương uyển, thầm ngẩn người.

      "Tiểu thư, vì cái gì muốn ta đóng giả thành cái dạng này, phải là rất kỳ quái sao?" Ngọc Trúc nhìn bộ dạng nam trang của nàng, có chút thích ứng .

      "Nữ tử ra cửa có nhiều bất tiện, đóng giả nam tử lại bất đồng, ngươi có thể thích làm gì làm, có nhiều kiêng kị như vậy, nhớ kỹ hôm nay ta là công tử, Lâm công tử, nên gọi sai." Lâm Tố Uyển thu lại cây quạt phe phẩy .

      "Dạ, công tử."

      Lâm Tố Uyển mỗi lần ra đường đều là vội vã mà , phần lớn thời gian đều là đeo cái hòm thuốc chạy khắp nơi, chưa bao giờ xem qua phong cảnh trước mắt, biết sau khi nàng rời khỏi trần gian, hài cốt xử lý như thế nào, theo tính tình của , nhất định làm rất cẩn thận, chừng, nghiền xương cốt nàng thành tro.

      Đôi mắt Tố Uyển u ám, oán hận trong lòng càng thêm lớn.

      "Ai nha, ngươi người này sao lại có mắt như vậy." Ngọc Trúc bên cạnh tức giận .

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Người trước mặt trung thực , khả năng bởi vì vội vàng mà lúc rời đều là chân thấp chân cao .

      "Ngọc Trúc, bên này." Tố Uyển trông thấy biển hiệu Thực Vị Cư, liền trực tiếp tiến vào.

      Ngọc Trúc nhìn tiểu thư kể từ lúc tỉnh lại, đối với mọi thứ đều thản nhiên đối mặt, vậy mà hôm nay ánh mắt lại ra vẻ kinh ngạc.

      Thức ăn trong phủ kỳ tồi, nhưng là tiểu thư lúc nào cũng có vẻ hài lòng, bất quá nàng cũng có thể hiểu được, mỗi lần đều ở bàn ăn ứng phó với những người kia, dù cho có ăn cũng đều mệt chết, bất quá bộ dạng thèm ăn quá mức như vậy của tiểu thư là lần đầu tiên nàng thấy.

      "Tiểu nhị, phần đầu cá băm tiêu ( món ăn cay nổi tiếng ở Hồ Nam – Trung Quốc), phần lưỡi vịt, phần rau xào, thêm bình rượu Thanh Diên." Ngọc Trúc nhìn các món trong thực đơn, khách khí gọi món. (*ảnh minh họa ở bên dưới)

      "Vừa nhìn công tử liền biết là người biết ăn ngon, đây đều là những món ngon nhất bổn điếm, chỉ là... ." Tiểu nhị nhìn bọn họ có chút khó xử .

      "Chỉ là cái gì, bảo ngươi mang lên, ngươi liền mang lên." Ngọc Trúc cũng có chút đại khí, vỗ bàn quát.

      Tố Uyển ở bên cạnh nhàn nhạt uống trà, quản nữ tử nổi đóa này.
      Có lẽ là đè nén quá lâu, đến nơi đường phố phồn thịnh, lại có thể phóng thích cảm xúc của nàng.

      "Tiểu nhân chính là sợ nhiều món ăn như vậy, nhị vị ăn hết, nhị vị chờ, tiểu nhân liền chuẩn bị." Tiểu nhị cũng là cơ trí, nhìn công tử thanh tú cẩm y ngọc bào cũng giống người ăn quỵt, nhất là Tiểu công tử lời nào kia, lớn lên đẹp a, nếu là nữ tử nhất định khuynh quốc khuynh thành.

      "Hừ, Tiểu... Tiểu công tử, ta nhìn Thực Vị Cư cũng bình thường, đối đãi khách nhân vô lý như vậy." Ngọc Trúc thở phì phò .

      "Kìm nén lâu, nên thả lỏng ." Tố Uyển khẽ mỉm cười.

      "Ta giống như nghe thấy thanh kỳ quái." Bởi vì Tố Uyển cười tiếng này, Ngọc Trúc tựa hồ nghe thấy thanh hít khí, thời điểm nàng định thần tìm nơi phát ra tiếng, liền thấy rất nhiều nữ tử đụng phải ánh mắt của nàng trong nháy mắt liền cúi đầu, ngốc như nàng cũng biết là có ý gì.

      Liền lấy dung nhan tiểu thư mà , nghĩ đến hẳn là thanh ái mộ của các nương khác. Quả nhiên, mấy nữ tử bên cạnh, đều cúi đầu cười yếu ớt, lời nào, ăn cũng chỉ tùng chút, từng chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :