1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc y kiều nữ - Mưa Dầm Tháng Sáu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 5: Vọng tưởng tan biến


      Edit: Hà Nguyễn Devil

      Beta: Sally Băng Băng




      Lâm Tiêu vốn bước chân ra rồi nhưng ngừng lại, ánh mắt nhìn Tố Uyển cũng khỏi mềm lòng.

      quyết định, cho dù có thế nào chăng nữa cũng phải tìm được mấy tên khốn kiếp kia, loạn côn đánh chết. Dám trêu chọc người của Hầu phủ , muốn chết.

      "Phụ thân."

      Tố Uyển về phía trước vài bước quỳ xuống, hi vọng Lâm Tiêu có thể dừng bước, tay kéo vạt áo của Lâm Tiêu lại.

      Lâm Hạm nhìn bộ dáng Tố Uyển khỏi nghiến răng nghiến lợi, người này khi nào học giả vờ giả vịt? Tố Uyển quỳ gối áo khoác mỏng lặng lẽ dịch chuyển bước chân.

      Chỉ nghe tiếng, thanh vang lên, rất thành công thu hút tất cả mọi người.

      Dáy lòng Lâm Hạm cảm thấy hớn hở, kết quả Tố Uyển chứng kiến cánh tay, cả người đều cứng ngắc tại chỗ.

      Tố Uyển quỳ mặt đất, tay che dấu cánh tay như ngọc của mình, thủ cung sa đỏ tươi hết sức làm người khác chú ý.

      Mà nàng cũng kéo Lâm Tiêu lại nữa, chỉ là cúi thấp đầu, che mặt khóc thút thít.

      "Trời lạnh gió lớn, còn mau lấy phục cho đại tỷ tỷ ngươi mặc."

      Liễu Thị nhìn thủ cung mà chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tất cả đều là làm theo kế hoạch của bà, như thế nào kết quả lại như mong muốn. Nàng thầm nhìn thoáng qua Lâm Tiêu thấy sắc mặt vẫn là nhàn nhạt, trong lòng khỏi bồn chồn.

      "Tố Uyển, ngươi phải tìm bùa bình an sao? Mau đem tới cho phụ thân?"

      Liễu Thị đành phải nuốt lời theo Tố Uyển, nàng cũng tin Lâm Tố Uyển lại tốt như vậy xin bùa bình an, hơn nữa nàng còn phái người theo ràng là ra vùng ngoại ô, ở đâu ra bùa bình an.

      Lâm Tiêu lúc này cũng nhìn về phía nàng, qua, nếu như Tố Uyển là mất trinh tiết, nhất định phải Tây biệt viện, nhưng nhìn đến cánh tay nàng, tảng đả dưới đáy lòng cuối cùng cũng buông xuống.

      "Vốn là Tố Uyển cầu xin được lá bùa tốt, rồi lên kiệu hồi phủ, nào biết nửa đường có kẻ cắp xuất , khốn khổ là, bên cạnh Tố Uyển trừ kiệu phu ra có những người khác, mà kiệu phu vào thời điểm đó toàn bộ đều chạy mất , khóc lóc cầu cứu cũng vô ích, nhìn dáng vẻ bọn họ đáng sợ, Tố Uyển vì bảo vệ trinh tiết mà lấy đao đâm chính mình, có lẽ là máu chảy quá nhiều, ngược lại hù đến bọn họ, bùa bình an cũng bị máu nhiễm hồng, có thể coi là như thế, Tố Uyển vẫn như cũ đem bùa bình an mang tại bên người."

      Lúc này Tố Uyển đứng dậy, tiến đến trước giường của mình, từ dưới cái gối lấy ra cái bùa bình an mang theo mùi máu tanh nâng ở trong lòng bàn tay.

      "Trước kia, nữ nhi biết bản thân mình bướng bỉnh, ngu dốt cỡ nào. Nhưng người là phụ thân của nữ nhi, bất kể người như thế nào nữ nhi cũng trả lời chống đối người, xem phụ thân gần đây mệt mỏi vì chuyện triều đình, nữ nhi chỉ cảm thấy đau lòng, bùa này bị bẩn, nữ nhi cũng cho là mình có mạng trở về, lại nghĩ gặp gỡ lòng tốt của gia gia, nãi nãi thực đưa nữ nhi trở về."

      Tố Uyển than thở khóc lóc, mỗi câu , mỗi cái ánh mắt đều giống như nữ nhi hiếu thuận bình thường, nàng nhiều tiếng gọi người trước mắt là cha mình, hy vọng có thể nhớ đến tình cảm cha con ruột thịt, mặc dù đáy lòng Tố Uyển đối với việc lần này là coi thường, nhưng là thân thể này đúng là trúng vết đao, thứ hai ở lại Hầu phủ mới có thể đạt tới mục tiêu của mình, cũng đành phải như thế.

      Suy cho cùng Lâm Tiêu là người có trái tim, nhìn đến bản thân nữ nhi bị ủy khuất, chỉ cảm thấy đau lòng, vội vàng khom người đỡ Lâm Tố Uyển dậy, lại đụng đến thân thể lạnh buốt của nàng, mới xem kỹ chính
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 06: Gần như ràng

      Edit: Hà Nguyễn Devil

      Beta: Mít

      Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, Tố Uyển cảm thấy thân thể có tốt hơn chút, cũng bởi vì nàng liên tục uống thuốc bổ, da thịt của nàng còn tái nhợt như nước trong suốt, gầy gò như trước kia, nàng bây giờ nhìn qua rất có linh khí khiến cho người ta dời mắt được.

      Chỉ là xem những y phục đỏ rực này, Tố Uyển cảm thấy đau đầu, làm người thầy thuốc, tính tình lại đạm bạc vẫn là nên chọn những y phục trắng thuần làm cho người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái.

      "Tiểu thư, đây là canh tổ yến vừa mới hầm, nhân lúc còn nóng người hãy uống ." thanh mềm mại mà cẩn thận xuất bên tai nàng.

      Lâm Tố Uyển nhìn sang thấy Ngọc Trúc, liền bất đắc dĩ lắc đầu, trước kia Lâm Tố Uyển tính tình vô cùng cao ngạo, đối hạ nhân lại là hà khắc, khiến cho cả nha hoàn trong phòng trông thấy nàng liền run rẩy, nay nàng thay đổi như thế nào đều thể tránh khỏi, cứ đơn giản tùy ý .

      "Để đó , lại lấy cho ta bộ y phục trắng ." Lâm Tố Uyển phân phó , sau đó uống huyết yến bàn.

      Nhưng nhìn tay phải Ngọc Trúc cầm bộ y phục màu hồng thạch lựu đường viền hoa thêu tơ vàng , tay trái cầm thêm bộ y phục màu xanh da trời thêu hoa văn , nàng thở dài hơi, nhanh chóng mặc bộ y phục màu xanh da tời vào, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Trúc.

      Lâm Tố Uyển lúc trước lạnh nhạt thích những bộ y phục màu đỏ chói mắt, hỉ hồng, nàng phải là Lâm Tố Uyển , cho nên nàng hiểu được tại sao Ngọc Trúc kinh ngạc .

      "Gần đây ngoài thành có tin tức gì ?" Tố Uyển đến xích đu sân phơi nắng, hưởng thụ ánh mặt trời.

      "Tin tức?" Ngọc Trúc có chút ít khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình lại : " biết tiểu thư muốn nghe tin tức gì?"

      "Mấy ngày trước bệnh dịch ở Vân Nam bớt chưa? Dường như phụ thân cũng vì chuyện này phiền não, lòng người hoảng sợ, trong lòng ta nỡ ." Tố Uyển uống trà Ngọc Trúc mang đến, ngửi mùi thơm ngát kia nhấp miếng, thản nhiên .

      "Tiểu thư chính là việc này." Ngọc Trúc lộ ra vẻ vui mừng hớn hở thao thao bất tuyệt .

      "Tiểu thư cũng biết Phượng gia tiểu thư Phượng Kinh Hoa? Quả thực nàng là tiên tử đến cứu khổ cứu nạn, người ở Vân Nam đều bị bệnh đến mười ngày , bệnh tình ớ đó thể ngăn chặn đều bị nàng ngăn lại,quan trọng là , ngày đó ban đêm cũng chết vài người."

      "Còn có cái nữ y dùng sai thuốc, làm cho nhiều người sống dở chết dở, vẫn là tiểu thư Phượng gia chạy tới, trải qua đêm ngủ nghỉ chữa trị mới cứu vẫn được, nếu người chết còn nhiều. Nữ y kia vốn nên bị dìm lồng heo, nhưng là được Phượng tiểu thư lương thiện cứu."

      Ngọc Trúc mặt mày hớn hở cũng có trông thấy thần sắc oán hận của Tố Uyển.

      "Lạch cạch."

      Chén trà rơi mặt đất phát ra thanh trong trẻo, nhìn thần sắc lạnh lùng của tiểu thư nhà mình Ngọc Trúc mới biết mình lỡ lời vội vàng quỳ xuống tay vừa lúc bị mảnh vỡ làm bị thương, đau nhưng dám lên tiếng.

      Tố Uyển biết tâm tình mình quá mức ràng, vội vàng thu liễm, nếu ngày khác gặp được bọn họ như vậy ổn.

      Nhìn miệng vết thương của Ngọc Trúc, Tố Uyển hơi nhíu mày, vội vàng đem lá trà mình uống lấy ra , sau đó kéo sa y thân đem lá trà thoa lên trân tay của Ngọc Trúc.

      Ngọc Trúc khẽ run lên, nàng dám ngẩng đầu nhìn tiểu thư. Chỉ là tay động tác dịu dàng thoải mái cũng đau đớn, làm cho nàng hiếu kỳ tiểu thư khi nào học được, bình thường tiểu thư giải thích đối với bọn họ hay dùng cách xử phạt về thể xác lại có thể dịu dàng như vậy.

      Mặc dù Ngọc Trúc cúi đầu rất thấp nhưng Tố Uyển vẫn có thể trông thấy thần sắc của Ngọc Trúc, nàng cười : "Chỉ có chết lần mới biết được sinh mạng đáng quý, mọi người đều là ngang hàng, ai cũng giống nhau."

      "Đại tỷ tỷ."

      Từ ngoài viện Lâm Hạm chạy vào, lời gì liền ngồi ghế nằm của Tố Uyển.

      "Muội muội hôm nay rỗi rảnh đến thăm tỷ ?"

      Tố Uyển trông thấy bộ dáng tình cảm cùng mình liền buồn cười, dường như cùng nàng diễn , đều thấy mệt mỏi.

      "Thân thể tỷ tỷ có tốt lên chút ít ."

      Lâm Hạm ngước đầu vẻ mặt ngây thơ mơ mộng.

      "Chớ xem thường những thứ bỏ trong cuộc sống , đôi khi xảy ra chuyện nó có thể giúp được việc, máu ngừng chảy, bôi thuốc là đỡ rồi, cái này cần băng bó nếu hỏng việc." Tố Uyển cũng có nhìn phản ứng của Lâm Hạm, mà là nghiêng đầu hướng Ngọc Trúc ra.

      Ngọc Trúc nhìn Tố Uyển ôn nhu như nước trong lúc nhất thời có chút ít thể tiếp nhận, nhưng là cảm thấy hết sức là vui vẻ, nàng liền lui xuống.

      "Đại tỷ , bất quá là hạ nhân cần gì phải để ý như vậy." Lâm Hạm bĩu môi cho là đúng.

      "Mạng tỷ là được nhặt về, tự nhiên biết quý trọng người bên cạnh thứ muội, muội có đúng hay ?." Tố Uyển cười tiếng, nhìn Lâm Hạm đặc biệt nhấn mạnh.

      Lâm Hạm trong nháy mắt cứng ngắc, từ lúc nào mà nàng luôn kêu mình là muội muội giờ lại cộng thêm cái chữ kia.

      "Đại tỷ rất đúng."

      "Tiểu thư, nhị tiểu thư mời dùng trà."

      Lúc này nha hoàn thanh tú động lòng người bưng trà đến đến bên Tố Uyển cùng Lâm Hạm.

      Nhìn nha hoàn trước mắt Tố Uyển chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng mà nghĩ ra gặp nàng ở đâu, đương nhiên đây là thuộc về ký ức của Hạ Uyển Thanh, mà trong ký ức của Lâm Tố Uyển, nha hoàn trước mắt nàng là của hồi môn của mẫu thân nàng.Tố Uyển vô cùng tín nhiệm nàng.

      Lâm Hạm nhanh hơn Tố Uyển bước cầm lấy trà uống, nhưng là trà vào trong miệng, trong lòng lại dâng lên ghen ghét, chi phí ăn mặc trong phủ là chứng cứ cho thấy phân chia cấp bậc, kể từ khi mạng Lâm Tố Uyển được cứu, tất cả thứ đồ tốt đều đến nàng ta, nàng vốn là được đối xử như trưởng nữ nay cũng trở thành thứ nữa, tất cả đều do người trước mắt gây họa

      Nhưng là nàng vẫn lộ ra biểu mừng rỡ, bởi vì nương qua muốn làm cho Lâm Tố Uyển tiếp nhận họ, lần nữa tín nhiệm họ như vậy có thể khống chế Lâm Tố Uyển tốt hơn, tiếp theo loại bỏ Tố Uyển.

      "Đại tỷ, tỷ xem,tỷ từ vùng ngoại ô trở về chúng ta Iìên trở nên xa lạ, như thế nào kêu muội muội thành thứ muội , nếu tỷ gọi muội Hạm Nhi, như thế nào?"

      "Thiếp chính là thiếp, quy củ thể bỏ, muội gọi tỷ tiếng Đại tỷ , tỷ tự nhiên cũng muốn đáp lễ muội ." Tố Uyển vừa cười nhạt vừa , nhìn mặt Lâm Hạm đen phần.

      "Bất quá ta cảm tạ thứ muội, nếu như phải là thứ muội ngày đó cẩn thận quỳ đè y phục của tỷ y phục của tỷ cũng lộn xộn càng trong họa gặp may

      "Này... Muội là cẩn thận." Lâm Hạm nhìn ánh mắt hề bận tâm của Tố Uyển, trong lòng khỏi nhảy dựng, tựa như mình ở trước mặt nàng ta hoàn toàn bị nhìn thấy hết.

      "Tiểu thư nhà chúng ta rất rộng lượng, huống chi cũng bởi vì chuyện này mà tiểu thư mới cần biệt uyển Tây Giao, tiểu thư là muốn đa tạ nhị tiểu thư." Ngân nha đầu ở bên vốn lời nào lúc này lại mở miệng ra.

      Tố Uyển ở lại lần nữa nhìn về phía Ngân nha đầu, đột nhiên trông thấy tóc nàng ta cài trâm bạc loại tốt nhất, trong đầu nàng liền nảy ra ý nghĩ cảm kích này có vấn đề, Nhị di nương như vậy lại có thể biết được nàng.

      Mặc dù nàng chỉ là nữ y, nhưng theo Cố Cảnh Phạm nên cũng quen biết đồ gì tốt, biết người nào mới xứng với nó.

      Trâm bạc này bất luận là trình độ mài đều là tốt nhất mặc dù đợn giản thanh lịch ngưng phải là thứ mà nha hoàn có thể có được.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Ngân nha đầu


      Edit: Huyết Linh Tộc





      "Đại tỷ là muốn cảm tạ muội?" Lâm Hạm nhìn thoáng qua Ngân nha đầu, sau đó hoài nghi nhìn về phía Tố Uyển.

      "Thứ muội tạ liền là tạ , người nhà vốn là có gì so đo, trưởng tỷ cũng là bởi vì ốm đau ở giường, vô pháp lại lại mới chưa xem di nương cùng thứ muội, những thứ này di nương biết, trách tỷ chứ?"

      "Đại tỷ ngược lại đùa, có thể nào oán trách tỷ tỷ đâu? Ai? Đại tỷ, tỷ ăn bánh ngọt ngược lại có điểm hấp dẫn, vào miệng là tan, ngọt mà ngán, giốngnhư muội ăn những thứ kia, phải là ngọt từ nhân mà cứng rắn có hương vị."

      "Thích liền ăn nhiều chút."

      "Tiểu thư, nhị tiểu thư, nghe mấy ngày sau trong thành trung tổ chức Bách Hoa Hội, mượn khí vui mừng đẻ xóa tan khí u ám, mà ác phủ công tử, tiểu thư cũng tham gia Bách Hoa Hội, biết các tiểu thư có chuẩn bị ." Thời điểm hai người trầm mặc Ngân nha đầu liền mở miệng .

      Tháng tư ở Vam Nam chính là mùa hoa nở, hoa tranh nhau khoe sắc, thành trung đẹp sao tả xiết.

      Cách ba năm vào tháng này triều đình tổ chức Bách Hoa Hội lần để tuyển chọn Bách Hoa tiên,người tuyển chọn đơn thuần là có tài văn chương, tứ nghệ còn có huệ tâm, đức hạnh, dung mạo.

      Nếu tuyển trăm hoa tiên số bạc bỏ ra , hơn nữa nếu được những quan lại nhìn trúng cơ hội tiến cung cũng phải có.

      Nếu có được tuyển cũng quan trọng, người xuất sắc trong đó có lẽ là người có cơ duyên.

      Khi Tố Uyển còn là Hạ Uyển Thanh tự nhiên nghe qua cái này thịnh thế, khả mấy lần đều gặp thoáng qua hơn nữa tại trong đống người chết mò mẫm lăn lộn, lúc này đây vất vả có thể thấy thời hoàng kim, lại bởi vì Cố Cảnh Phạm mà ngã chết ở vách núi.

      Lâm Tố Uyển là bị Nhị di nương nhốt ở trong nhà nên biết thế , nhưng cũng ngừng lộ diện.

      Nay Hạ Uyển Thanh trở thành Lâm Tố Uyển, tự nhiên cái gì cũng muốn nếm thử cũng muốn nhìn chút.

      Vốn là những lời này nên nhắc tới trước mặt Lâm Tố Uyển , nhưng là Liễu Thị cùng Lâm Hạm suy nghĩ chút lại cảm thấy để Tố Uyển tham gia cũng tốt,cho nàng biết , nàng là người như thế nào.

      Nhưng là bước sai, ai biết chuyện phát sinh phía sau là do mình gây họa biết vậy chẳng làm.

      Lâm Tố Uyển nhàn nhạt cười cái, nhưng Ngân nha đầu nàng cũng tham gia, hơn nữa nàng biết , Liễu Thị dốc lòng bồi dưỡng Lâm Hạm thành tài là muốn cho Lâm Hạm đoạt giải quán quân, nhưng đoạt giải quán quân mà cầm cái đệ nhị thứ ba cũng là tốt.

      "Nghe lần này Phượng gia tiểu thư cũng tham gia, vốn là Phượng gia tiểu thư chỉ là xuất phát từ khuê phòng, dễ dàng lộ diện, cũng biết vì cái gì, năm nay liên tiếp ra vẻ yếu duối, trước đó vài ngày cứu trị dân chúng, về sau lại là tự mình chữa bệnh điều dượ, nay tổ chức đại hội, có lẽ cũng đoạt giải quán quân."


      " Phượng Kinh Hoa kia như thế nào ta biết , nhưng là ta cảm thấy đại tỷ ta cũng rất tốt."

      Lâm Hạm vui , nhìn qua Lâm Tố Uyển giống như châm chọc.

      Lần này Ngân nha đầu dám tiếp, giống như là đồng ý với lời của Lâm Hạm. Về dung mạo, Lâm Tố Uyển cùng Phượng Kinh Hoa phân cao thấp, lúc này mới đức là còn chờ khảo xét, ngược lại nhị tiểu thư, từ được bồi dưỡng, đến là có thể thi đấu.

      "Có gì mà dám lời nào , Đại tỷ ... ."

      "Ngọc Trúc, trà nước nguội rồi, lại bưng chút ít trà nóng đến."

      Lúc này nghe hai người kẻ xướng người hoạ ở bên tai chuyện, Lâm Tố Uyển cảm thấy trong nội tâm là bực bội.

      Ngọc Trúc nhìn tiểu thư, trực tiếp đem trà nóng bưng đến đặt ở giữa bàn lại đem chít bánh trà đến. Nàng tiếp tục lui về.

      Ngân nha đầu nhìn bộ dạng Ngọc Trúc hèn mọn có chút ít khinh thường, ngược lại là nàng đứng ở bên này, bồi hai vị tiểu thư chuyện phiếm mà cảm thấy tự hào.

      Ngọc Trúc trong lòng cười được,nếu chủ tử vui vậy cũng làm phiền tới rồi.

      Quả nhiên, Ngân nha đầu đắc ý mà thử nước ấm mà đem đổ trức tiếp vào ly trà bưng lên cho hai vị tiêu thư.Bởi vì trà nóng nên cẩn thận làm nước trà đổ lên người nước bắn tung tóa vào hai vị tiểu thư.

      Tố Uyển động tác nhanh nhẹn nên chỉ đụng phải y phục, Lâm Hạm là có vận tốt như vậy tung tóe lên mặt.

      Lâm Hạm hoảng sợ sờ mặt giơ tay tát cho Ngân nha đầu cái.

      "Nếu như mặt ta bị thương, ta lấy mạng chó của ngươi." Lâm Hạm nổi giận mắng.

      bên Ngọc Trúc cũng bưng lên nước lạnh, Tố Uyển dùng khăn lụa thấm nước lạnh, lau mặt Lâm Hạm, mà Ngân nha đầu bị hù dọa quỳ rạp xuống đất khóc.

      "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, là nô tỳ có thử nước ấm làm tiểu thư bị phỏng."

      Lúc này, ngón tay của nàng cũng bị nước nóng bắn vào nàng cảm thấy đau đớn, tất cả đều được Tố Uyển thu vào tầm mắt.

      "Nhưng tất cả đều là do Ngọc Trúc đem nước sôi lên ." Ngân nha đầu lại .

      Lúc này Ngọc Trúc vội vàng quỳ mặt đất thưa: "Đây là mới vừa nấu nước nóng xong để nguội chút đem nước trà đổ ra chén vừa lúc phải pha trà, chính là nàng ta đem Trà Hương mang ra. Nhưng động tác chậm chút, điểm này hiển nhiên là Ngân nha đầu chú ý."

      Ngân nha đầu định trả lời nhìn thấy ánh mắt của Tố Uyển, ánh mắ tđó lạnh như băng làm cho nàng trong nháy mắt quên đau đớn, là tiểu thư phát cái gì? Hình như mình đa nghi, như thế nào cảm thấy tiểu thư cố ý?

      Ngân nha đầu cúi đầu xuống nhìn tới nàng, mà Lâm Hạm lại hề đau đớn, nhìn người quỳ mặt đất cũng chỉ có khó chịu ở trong lòng, nàng nhìn Lâm Tố Uyển, nếu phải chịu trách nhiệm cho nàng phản bội đứng lên, có chút ít phiền toái.

      "Đại tỷ, giờ cũng sớm, Hạm Nhi lúc này phải rời rồi." Lâm Hạm nhìn Tố Uyển có chút buồn bực, rời .

      Lâm Tố Uyển vốn là ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngân nha đầu rồi thay đổi thành bộ dạng mỉm cười, dùng khăn lụa dịu dàng băng bó ngón tay của Ngân nha đầu, thanh ôn nhu ra.

      "Người này tựa như ly trà,ngươi cho rằng ấm liền có thể uống, cho nên chú ý, kỳ còn nóng, uống hớp lại khiến cho người kêu khổ thấu trời. Ngươi là nương ta chọn lựa nha hoàn cho ta, ta hết sức là tín nhiệm ngươi, lần sau cần phải cẩn thận, ngươi thận trọng, những thứ này bưng trà rót nước liền để cho Ngọc Trúc, ngươi tới phụ trách quản lý trong phòng chi phí ."

      Ngân nha đầu nghe thấy vài câu trước của Tố Uyển, trong lòng thình thịch nhảy lên, cho rằng nàng nhìn ra chuyện gì, nhưng là nghe phía sau cũng mắt choáng váng.

      chỉ có phạt nàng làm việc cẩn thận, còn tăng lên nàng địa vị cùng uy tín, lại có thể làm cho nàng nhìn thấy rất nhiều thứ đồ tốt.

      "Tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ nhất định có nhục sứ mệnh." Ngân nha đầu khách khí đáp ứng.

      Ngọc Trúc nhìn cảnh này có chút ít thở dài.

      Đều ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cổ nhân sai, tiểu thư thanh mặc dù nhu hòa nhưng chút độ ấm cũng có, ánh mắt mang theo vui vẻ lại là lạnh như băng. Vừa mới ràng là muốn trừng phạt nàng, tại chỉ là đổi thành phương pháp.

      "Như thế tốt nhất, lui ra , ta cũng là mệt mỏi." Tố Uyển xong tiếp tục nằm ở xích đu, hưởng thụ nắng ấm, trong lòng lại mảnh lạnh buốt.

      Lâm phủ dưới, mỗi người đều là vì tư lợi, hậu trạch trong lại là vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, tranh đấu gay gắt, đều vừa vào hầu môn sâu như biển, quả như thế.

      "Tiểu thư, hôm nay muốn phòng ăn ăn cơm ?" Ngọc Trúc giọng .

      Lâm Tố Uyển gật gật đầu, nếu thân thể tốt, tự nhiên là muốn .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 08: Va chạm

      Edit: Huyết Linh tộc


      Đây là cái hành lang phức tạp, hai bên trồng hoa đào xanh biếc còn có chuối tây, người qua có thể ngửi thấy hương hoa đào nhàn nhạt.

      Lâm Tố Uyển từ trước đến nay rất thích mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan, nhưng là kể từ gặp chuyện may đó, đối với mùi hương thoang thoảng vư thế này lại hết sức là phản cảm. Nàng bước có chút nhanh nàng muốn bởi vì mùi hương này làm cho nàng thống khổ.

      "Tố Uyển, Tố Uyển."

      Nghe thấy có người gọi mình, Tố Uyển quay đầu lại nhìn.

      Chỉ thấy nữ tử mặcy phục màu vàng nhạt, da trắng mượt mà, dung nhan thanh tú, trong tay ôm hài tử về phía nàng đến hơn nữa phúc phúc thân thể, Tố Uyển mới nhớ tới là Lâm Tiêu Tam di nương, Lý Sư Vũ.

      "Là Tam di nương."

      Tố Uyển cười tiếng, lại nhìn Lý Thị ôm ấp trẻ mới sinh, cười nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của , nhìn nó mở to tròng mắt đen bóng, tay hướng về nàng duỗi tới cười rất vui vẻ, đáy lòng nàng cũng nhuyễn ít.

      Có lẽ nàng cảm thấy hài tử này hết sức đơn thuần, Tố Uyển tiếp nhận hài tử trong tay di nương : "Chỉ là mấy ngày gặp, nghĩ tới Tử Thông càng ngày càng trở nên lanh lợi đáng , cũng nặng ít."

      Nhưng Tam di nương lại vội vàng tiếp nhận Tử Thông trong tay nàng vừa cười vừa : "Nghe Tố Uyển thân thể chưa lành, Tử Thông cứ để cho di nương ôm tốt hơn." Nhìn bố dáng cẩn thận của Tan di nương, Tố Uyển thoáng buồn cười nhưng nàng cũng để ý.

      "Mấy ngày gần đây cảm thất tốt chút nào ? Bởi vì gần đây Tử Thông tử thông gần nhất hay khóc, hay đau ốm, di nương cũng cũng bị giày vò đến ngủ yên đến thăm con.Tố Uyển có trách mắng di nương ?"

      "Người nhà mà Tam di nương sai người đem Ngọc Như Ý đến! Như ý cát tường, Tố Uyển rất là thích."

      "Đại tỷ."

      Giọng trong trẻo như chuông bạc từ phía sau vang lên. Tố Uyển cần nhìn cũng biết là giọng này là con của Tứ di nương, Lâm Khả Hinh.

      "Khả Hinh bái kiếnTam di nương."

      Sau đó cau mày tay Tố Uyển làn nũng : "Đại tỷ, biết ngươi bị thương, muội muội hết sức lo lắng."

      "Muội muội tại sao thăm tỷ?"

      Tố Uyển nhìn thấy đôi mắt đơn thuấn đáng của Khả Hinh cẳm thấy kiêng kị, ở đây trong phủ này nàng có gặp ai là đơn thuần sao?

      Trừ tiểu hài tử mới sinh kia, còn lại đều đều tiếp nhận tâm kế mưa dầm thấm đất, càng là hài tử, càng được khinh thường.

      "Đại tỷ đúng là Khả Hinh, chỉ là Nhị di nương , Đại tỷ ở bên ngoài bị người xấu làm cho kinh hãi nên cho chúng ta quấy rầy tỷ, sợ tỷ nghĩ đến tình cảnh lúc đó bị xú động." Khả hinh nghiêng đầu, bộ dáng muốn nhưng lại thôi khiến cho trong nội tâm Tố Uyển phát ra hừ hừ

      "Bất quá nhìn bộ dáng của đại tỷ cũng biết đại tỷ rất lợi hại, chút cũng sợ."

      "Khả Hinh, có sợ hay phải trải qua mới biết được." Tố Uyển khom nửa người sờ đầu Khả Hinh ôn nhu nó, dáy mắt nàng lóe lên tia rát lạnh.

      "Đại tiểu thư." Lúc này Tứ di nương Lã Thúy cũng đến, nhìn thấy Tố Uyển liền cúi chào.

      Khả hinh bỗng xông vào lòng Tứ di nương ôm, nàng chú ý tới Tố Uyển thích, nhưng là nàng muốn đạt tới mục đích như vậy.

      "Như thế này đều chặn ngang hành lang, đến trong sảnh ngồi cũng muộn."

      Liễu Thị từ xa đến cười khanh khách , thấy Tố Uyển lại phúc phúc thân thể : "Tố Uyển thân thể còn chưa tốt, hôm nay gió lớn, chúng ta đều nhanh chút vào ."

      "Nhìn mấy người chúng ta, đếu chuyện đứng chắn ở noi này đứng biết, là lạnh."

      Tam di nương cười đáp lại, hấp tấp ôm chặt Tủe Thông thẳng về phía trước.

      Tố Uyển nhìn Liễu Thị cười tiếng cũng theo.

      Khả Hinh nháy mắt, con ngươi đen nháy chuyển mấy vòng, cố ý đẩy Tứ di nương ra muốn dắt tay Tố Uyển . Có thể là " chú ý" trượt cái ngã vào người Tố Uyển mà phía trước nàng là Tam di nương.

      "Cẩn thận." Lúc này Tứ di nương giọng , tâm đề cổ họng. Phải biết rằng trước mắt Lâm Tiêu là chỉ có tiểu nhi tử tay Tam di nương, Lâm Tử Thông.

      Vạn nhất có cái cái gì sai lầm, hậu quả thể lường được, huống chi là bởi vì nữ nhi của mình gây họa.

      Mặc dù thực có chuyện đều là đáng mừng, có thể muốn nàng làm người mai mối.

      Mà Nhị di nương cũng có con nối dõi, chính mình bụng chưa hoài, nàng có thể lợi dụng Lý Thị đến đối kháng Liễu Thị.

      Tố Uyển biết thời điểm này thây đổi phương hướng kịp, thân thể đụng vào Tam di nương, cách đó xa mặt đất còn có hòn đá, nếu như dụng phải có thể nguy hiểm.

      Lâm Tiêu cùng Lâm Hạm thấy màn như vậy, tâm hí tiếng kinh hãi, Lâm Hạm giả vờ giả vịt muốn chạy tới xem thấy thế nào , Lâm Tiêu chỉ cảm giác mình khí huyết dâng trào, đầu váng mắt hoa.

      Ai ngờ ở thời khắc căng thẳng này Tố Uyển ở giữa trung lật người đem chính mình bgã tảng đá tay vững vàng ôm lấy Lý Sư Vũ, Sư Vũ càng ppm chặt lấ Tử Thông

      Bởi vì Tố Uyển nằm mặt đất, Sư Vũ cùng Tử Thông tự nhiên là có vấn đề gì, nhưng là Tố Uyển vừa mới bị thương do đao xem như là họa đơn vô chí, sắc mặt lập tức tái nhợt, trán rò rit mồ hôi, đau đớn khiến cho nàng phải cắn chặt răng.

      Thời điểm nhìn Tố Uyển trong miệng đầy máu tười vì sợ bị người khác nhìn thấy liền dùng khăm lụa mang theo bên mình chùi miệng cho nàng nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt Lâm.

      Ngọc Trúc lúc này vội vàng đỡ Tố Uyển dậy, Tố Uyển đứng dạy việc đầu tiên phải là quam tâm tới vết thương của nàng mà lại đứng xa xa hỏi thăm Tam di nương cùng Lâm Tử Thông có hay bình an.

      Mà người khởi xướng khóc sướt mướt đứng bên Tứ di nương, Tố Uyển đem nửa thân thể dựa vào Ngọc Trúc.

      "Nhanh truyền thang thái y đến." Lâm Tiêu chứng kiến kết quả sau cùng, hù dọa mất hồn mất vía, cũng may Lâm Tố Uyển kịp thời cứu trợ, nhưng là vì cái gì lại phát sinh chuyện như vậy?

      "Tất cả theo ta."

      Lâm Tiêu lắc lắc báo áo rộng thùng thình thở phì phì hướng phòng ăn mà . Sau lưng Tứ di nương, Nhị di nương đỡ Lâm Tố Uyển dậy.

      Lâm Hạm lại ở bân tích cực ở bên hỏi han ân cần.

      Tố Uyển lúc này cảm thấy mơ mơ màng màng , vất vả mới cóthể dưỡng tốt thân thể, giờ tựa như chén sứ vỡ vụn loại cảm giác khó chịu.

      "Chuyện gì xảy ra." Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Tiêu Lâm Tố Uyển và Lâm Khả Hinh.

      "Chỉ là cẩn thận trượt chân chân té, thiếu chút nữa làm liên lụy tới Tam di nương." Tứ di nương ở bên giộng .

      "Ngươi ." Lâm Tiêu đột nhiên vỗ bàn ra.

      "Ô ô... Phụ thân, là lỗi của Khả Hinh,người phạt Khả Hinh mọi chuyện liên quan tới đại tỷ."

      câu của Khả Hinh như vậy làm cho mọi ánh mắt của mọi người đều đặt người Tố Uyển và Khả Hinh.

      Tố Uyển nhìn bộ dáng của Khả Hinh, trong mắt hàn khí càng phát ra mãnh liệt, mặc dù nàng ta như vậy là muốn ôm hạ lỗi lầm nhưng cũng là hiển nhiên hướng nàng giội nước bẩn.

      Khả hinh tê tâm liệt phế lớn tiếng khóc làm cho Lâm Tiêu đau lòng, đây là tiểu nữ nhi, bình thường hết sức là thương, nhưng là chuyện lần này hết sức nghiêm trọng.

      "Đều do Khả Hinh cẩn thận nhắc tới chuyện thương tâm của đại tỷ làm cho đối với Khả Hinh sinh ra xa cách. Nhưng là Khả Hinh vô cùng thích Đại tỷ, cho nên muốn qua giữ chặt nàng tay, nhưng là đại tỷ tránh ra, ta biết , này là bình thường , nhưng là khả hinh còn là thực vội, cho nên liền cẩn thận trẹo chân cái ngã ở người Đại tỷ, liên lụy Đại tỷ tỷ ngã vào Tam di nương cùng tiểu đệ đệ. Này toàn bộ đều là lỗi của Khả Hinh lỗi."

      Nước mắt của Khả Hinh ước chừng lớn bằng hạt đậu cuồn cuộn rơi khuôn mặt nhắn trắng nõn.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 09: chất vấn

      Edit: Huyết Linh tộc


      Trông thấy ánh mắt Lâm Tiêu mang theo lửa giận, Tố Uyển cảm thấy vừa buồn vừa nực cười.

      Nàng che lấy miệng vết thương bất lực nhìn Khả Hinh ngây thơ chỉ cảm thấy khốn khổ, nàng ngẩng đầu lên suy yếu với Lâm Tiêu.

      "Nữ nhi mực thương muội muội, giống như vậy nữ nhi cũng hy vọng ngũ đệ bình yên vô . Nữ nhi cũng hiểu mình làm cái gì khiến cho tứ muội hiểu lầm, khi đó nữ nhi chỉ là ở phía trước, cũng biết có người ở đằng sau nữ nhi, càng biết Tứ muội như thế nào lại dụng vào nữ."

      Trông thấy lửa giận trong mắt Lâm Tiêu hạ , Tố Uyển tiếp tục : "Phụ thân là người công cính liêm minh, cho nên dân chúng cũng khoe phụ thân là vị quan tốt, con nghĩ phụ thân cũng hiểu. Lúc ấy nữ nhi là biết chuyện mà bị đụng, biết nguyên nhân là gì mà đụng phải Tam di nương. Nếu như nữ nhi cố ý, làm cho mình ngã mặt đất, phụ thân, Tố Uyển rất đau."

      Đúng vậy, Tố Uyển rất đau, chỉ là đau thân thể so với đau lòng còn kém xa.


      cái tâng bốc mang Lâm Tiêu lên đầu, câu phụ thân làm cho Lâm Tiêu nhận thân phận của chính mình, thân phận của nàng, câu , đảo ngược .

      "Nhưng là nếu như phải là Đại tỷ tránh Khả Hinh như thế nào lại trẹo cái."

      Khả Hinh chu môi ra, tình huống này xem Tứ di nương sợ hết hồn hết vía, quay đầu lại muốn hảo hảo dạy dỗ Khả Hinh.

      Nếu như nhất thời phục, lại hại chính mình, Tố Uyển là đích nữ, lão gia lúc ấy lại ở sau lưng, nếu như ngẫm nghĩ, nhất định sinh ra hoài nghi, thậm chí thích Khả Hinh.

      "Uyển nhi cũng đúng, chỉ là Hinh Nhi dù sao phải là cố tình, ngũ công tử nếu có chuyện gì, Tam di nương cũng làm sao, vì sao hóa chuyện lớn thành chuyện ?"

      xong Tứ di nương bưng ly rượu đến đến bên người Hầu gia, thay Hầu gia rót ly rượu, bưng cho Hầu gia.

      Hôm nay Tứ di nương mặc vày dài màu đỏ có thêu hình hao hải đường, phối hợp với trâm hồ điệp làm cho tứ di nương càng trở nên xinh đẹp động lòng người, người tỏa ra hương hoa lan nhàn nhạt làm cho Hầu gia vồn tức giận trở lên an tĩnh.

      "Hồ ly tinh."

      "Hồ ly tinh "

      Liễu thị cùng Tam di nương hẹn mà dưới đáy lòng thầm mắng Tứ di nương biết làm thế nào lại có làn da vô cùng mịn màng.

      Bản thân mặc dù kém gì nàng ta, nhưng là Tứ di nương lúc nào cũng có phương pháp mê hoặc hấp dẫn Hầu gia. Mà lúc này đây, bọn họ cũng bỏ quên việc của Khả Hinh và Tố Uyển.

      "Mặc dù Tứ di nương rất có lý, nhưng là theo quy tắc sao thành được luật lệ, chúng ta là Hầu phủ, thể so với dân chúng bình thường, chúng ta về sau còn gặp gỡ với hoàng thân quốc thích, hơn thế nữa sau còn nhiều lần ra vào hoàng cung, thể nào cẩn thận,cũng phải phạm phải sai lầm lớn, mà được tha thứ.Vạn nhất đắc tội cái nào chủ tử hoặc là Hoàng thượng, kia có thể là đại ."

      Tố Uyển quyết định thừa dịp lúc này kéo về bọn họ giải quyết được gì tâm tính, lại mang cái tảng đá, hung hăng nện ở trong lòng của bọn họ.

      Sau khi sống lại, nàng tùy ý đe người bắt nạt, người ta kính nàng thước, kia nàng liền trả trượng.

      "Tố Uyển có đạo lý."

      Vốn là bị Tứ di nương trêu chọc cho tâm thần rối loạn, thế nhưng vì Tố Uyển mà cảm giác chính mình thực quá thiên vị, đích nữ cùng thứ nữ cũng giống nhau.

      Theo tán thưởng tính nhìn thoáng qua Lâm Tố Uyển.

      Bọn họ phải là đại gia đình, bọn họ là quan gia, là Hầu phủ, về sau đối mặt với số nhân vật khó lường khác, hơn nữa có cơ hội vào cung.

      bước sai là từng bước sai, nếu như nhất thời cẩn thận, xem mạng là nhưng chuyện lớn có thể liên lụy tới cả nhà .

      "Nhưng phụ thân, khả hinh còn ."


      Khả hinh ủy ủy khuất khuất nhìn phụ thân. Hoàn toàn có trước phen chống được lỗi lầm hào khí.

      "Cha, chúng ta là Hầu phủ, chúng ta cần phải có bộ dạng của tiểu thư khuê các , từ lễ nghi có ma ma dạy, nếu như bởi vì khả hinh tiểu mà nhậm , lớn lên như thế nào?"

      Tứ di nương trông thấy Tố Uyển gây , bộ dáng phân biệt phải trái, thầm cắn chặt răng ngọc, bên trong mắt oán giận vài phân, Nhìn khả Hinh quỳ mặt đất mà lòng đau như cắt.

      “ Vậy học lại lễ nghi từ đầu, cấm túc hai tháng, mỗi ngày trừ ăn cơm ra, đều phải trở về phòng, được ra khỏi cửa. Ngươi nghe chưa?"


      Với bản tính của hài tử phạt như vậy có chút nặng, dù sao Lâm Khả Hinh bây giờ mới có tám tuổi.


      "Cám ơn phụ thân." Khả Hinh giọng trả lời.

      Nhìn bọn họ cứ như vậy mà đem chính bản thân mình cấm túc, trong nội tâm hết sức oán hận, phải biết rằng tại cách ngày hội bách hoa xa, hơn nữa, tháng này chính là lúc hoa nở rộ nhất, qua đợt này phải đợi thời gian lâu nữa mới có.

      Tô Uyển dù sao cũng đỡ, khẩn trương đứng dậy đỡ Khả Hinh, nhưng thân thể lại cứng rắn thể động, cũng chỉ có thể : “Tỷ tỷ ngờ rằng lại có hiểu lầm, chẳng qua là chỉ muốn muội thoải mái, thả lỏng tinh thần, ngươi là muội muội, tỷ tỷ tự nhiên gánh vác trách nhiệm của tỷ, chúng ta là người nhà, cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.”

      “ Hồi bẩm Hầu gia, Thang thái y đến.” nô tài vào trong phòng , đại phu tóc bạc phơ đứng ở trong viện.

      “Mời vào.”


      Toàn bộ trong sảnh rơi vào im lặng, Nhị di nương tự uống trà, đem đây hết thảy ở trong mắt, nghĩ tới hồi mưu hại chỉ chỉ tổn hại tới Lâm Tố Uyển, ngược lại giống như nâng đỡ nàng, chứng kiến nàng vừa mới nhanh mồm nhanh miệng, hiển nhiên biết là phải người chủ dễ gạt trước kia, mơ hồ thoát ra khỏi tình trạng tự khống chế của bản thân.

      "Thang thái y đến , mau giúp ta xem chút Ngũ đệ như thế nào?"

      Tố Uyển nhìn Thang thái y, trong mắt lên vẻ lo lắng, có chút nào nghĩ tới mình.

      Lâm Tiêu đối với Tố Uyển hiểu roc đạ lý vừa thấy vui vừa cảm thấy áy này, lại nhìn Lâm Khả Hinh, mặt tất nhiên thể thương.

      "Hồi Hầu gia, Tiểu công tử hết thảy bình an, trái lại đại tiểu thư thân thể có thể ổn, vốn là lần trước cũng thương căn bản còn chưa khỏi hẳn, lần này lại tổn thương nguyên khí rồi."

      "Vậy phải trị như thế nào, làm thế nào mới trị hết. Vô luận dùng dược liệu đắt thế nào cũng được." Lâm Tiêu nặng nề ra.

      Thang thái y vội vàng cúi đầu, nhìn Lâm Tiêu giận thấy run run lại : "An tâm tu dưỡng, uống thuốc đúng giờ ,là khỏi hẳn."[stream][/stream]

      "Phụ thân, Tố Uyển thân thể có kém như vậy, giờ tốt, nghỉ ngơi nhiều liền sao." Tố Uyển đứng dậy hướng về Lâm Tiêu cúi đầu.

      "Vậy làm phiền Thang thái y chuyến này ." Lâm Tiêu phái người đưa về Thang thái y.

      Lâm Khả Hinh lòng tràn đầy phục, nhưng là loại tình huống này chỉ đành phải nhain xuống, vốn là muốn cho Lâm Tố Uyển cái người tự cho là hơn mình xúi quẩy, nghĩ tới bị chính mình thành người đem tội, xem ra sau này phải cẩn thận chút.

      Lâm Tiêu bao nhiêu đều có điểm hoài nghi Tố Uyển, vốn là nàng liền bướng bỉnh tuân theo quy tắc, hoàn toàn bất hòa tỷ muội, thậm chí đối với phụ thân của mình cũng biết lớn , chẳng lẽ hồi tìm được đường sống trong chỗ chết có thể khiến người ta thay đổi? Chỉ là tình huống tại mà , Trái lại phải suy nghĩ nhiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :