1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 62.2

      editor: Nyanko cungquanghang

      Đây là Kim Cảnh Hi đánh giá cao A Bảo, ra A Bảo so với nữ tử thời đại này có thêm vài phần kiến thức luân lý của đời trước, thời đại bùng nổ thông tin, đủ loại thông tin tri thức, đủ để bổ sung tầm nhìn của mọi người thời đó.


      phải hôm qua phủ Ninh vương truyền ra tin tức Ninh Vương phi có thai sao? Hôm nay ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu, vậy mà cũng gặp nàng ở trong cung. Bụng vẫn còn chưa lộ ra, lại đỡ thắt lưng rồi, giống như sợ người ta biết nàng ta có thai vậy.”


      Kim Cảnh Hi biết nên khóc hay nên cười, A Bảo nghe cũng thấy buồn cười. Ninh Vương phi này phải là muốn để người khác ghen tị hậm mộ hay sao? Mới thành thân tháng có tin tức, đây là nàng ta muốn với mọi người, thân thể nàng ta mắn đẻ, đặc biệt là với những người chưa có thai là nhất định do các ngươi thân tính toán quá nhiều.


      “Ngày thường trừ bỏ mồng và mười lăm, cũng chưa thấy nàng ta tới cung mẫu hậu, thế nhưng hôm nay lại phá lệ cung Phượng Trường thỉnh an. Chưa đủ ba tháng là thời gian nguy hiểm, lúc ấy mẫu hậu còn trách cứ Quý phi nương nương, bảo Ninh vương phi an thai ở trong phủ, chờ sau ba tháng ra cửa cũng muộn. Ai ngờ nàng ta lại bảo chính mình thân thể khoẻ mạnh, thái y cũng có việc gì, cơ bản là để trong lòng. Ta thấy, nàng ta là muốn tìm tẩu đấy!” Kim Cảnh Hi cười nhạo biện pháp của Ninh Vương phi, với A Bảo.


      Da mặt A Bảo co giật chút, tự nhiên biết nguyên nhân Ninh Vương phi muốn tìm mình. Đoán chừng trong lòng nàng ta vẫn bỏ xuống được chuyện Ninh vương cầu thú mình trước đây. Nàng ta xem mình như tình địch, có chuyện gì cũng đua đòi với nàng. tại vào cửa mới tháng có thai, cũng phải là nghĩ muốn khoe khoang trước mặt nàng hay sao?


      “Nàng ta biết hôm nay tẩu cũng vào cung thỉnh an mẫu hậu, ai biết thấy tẩu đâu, còn cực kỳ kinh ngạc mà hỏi ta, sao hôm nay tẩu tẩu lại đến đấy?”


      “Để ý nàng ta làm gì chứ.” A Bảo bỉu môi .


      Kim Cảnh Hi nén cười , “Tẩu thấy biểu tình nàng ta ngày hôm nay đâu, là cực kỳ thất vọng. Hôm nay tẩu cũng tốt, lỡ may nàng ta mới hoài thai, lại thuận khí sao.”


      A Bảo phụ hoạ: “Về sau cơ hội nàng ta hít thở thông còn nhiều lắm, từ từ mà nhìn thôi.”


      Hai người chuyện lát, Kim Cảnh Hi thầm sờ sờ bụng mình, thở dài: “Nếu ta cũng mang thai, cũng tưởng tượng đến cảnh nàng ta hít thở thông!” Kim Cảnh Hi là điển hình của nữ tử khuê các thời phong kiến, vẫn cho rằng sớm sinh con vợ cả là tốt nhất.


      A Bảo có chút đồng ý : “Ta nghe đại phu , nữ tử tuổi tác còn , sinh con tốt lắm. Thân thể còn chưa trưởng thành hoàn toàn, đối với cơ thể mẹ và em bé đều tốt. Chờ lớn hơn chút lại mang thai, như vậy mới có thể sinh hạ con cái thông minh khoẻ mạnh được.” Mà Kim Cảnh Hi vừa mới cập kê lâu, tuy rằng ở thời đại này có thể lấy chồng, nhưng ở trong mắt của A Bảo cũng chỉ mới là loli tuổi mười lăm. Hơn nữa nhìn nàng lớn lên như con nít, thoạt nhìn như , vậy mà tên cầm thú Tề vương kia cũng có thể hạ miệng được.


      Kim Cảnh Hi nghe A Bảo như vậy, hơi sửng sốt, nhăn mày như suy nghĩ gì đó: “Lời này của tỷ giống như ta cũng từng nghe qua ở đâu đó… À, ta nhớ ra rồi, là dì nào đó với mẫu thân của ta. Nếu như vậy muộn chút cũng quan trọng, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa trễ.”


      “Chính là đạo lý này.”


      Tâm lý hai người đều thoải mái, rất nhanh chuyển qua chủ đề khác.


      *****


      A Bảo chuyện với Kim Cảnh Hi rất vui vẻ, trong lòng lại chửi thầm tên Tề vương cầm thú. Mà người bị A Bảo chửi cầm thú lại cố gắng lôi kéo Tiêu Lệnh Thù làm chuyện xấu với .


      Từ lần trước khi hai người liên thủ đấu Đại công chúa, đột nhiên Tề vương cảm thấy vị Ngũ hoàng huynh này cực kỳ hợp gu , đặc biệt ở khoản hại người. Cho nên quyết định hạ mình, có chuyện gì đều lôi kéo Tiêu Lệnh Thù, chừng có thu hoạch gì ngoài ý muốn đâu.


      “Ngũ ca, lúc này huynh cũng thể đánh ta, ta cũng có làm gì sai!” Vẻ mặt Tề vương đúng lý hợp tình, trong đám đệ tử hoàng thất, chỉ có cảm tình thân cận, mới có thể bỏ chữ “Hoàng”, trực tiếp xưng huynh gọi đệ. tại Tề vương thân thiết mà gọi “Ngũ ca”, cũng là muốn tỏ vẽ mình thân cận với Tiêu Lệnh Thù, thích hợp cùng nhau làm chuyện xấu.


      Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn , “Muốn tìm đường chết cũng đừng kéo theo bổn vương.”


      Vẻ mặt Tề vương giật mình : “ uống chút rượu mà bảo tìm đường chết? Ngũ hoàng tẩu lợi hại như vậy chứ?” Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi, mỹ nhân thoạt nhìn dịu dàng như vậy là mẹ Dạ Xoa hả? copysaumottuanrachuongnhe.camon


      Tiêu Lệnh Thù phẩy tay áo cái, rút khỏi móng vuốt của Tề vương, lãnh đạm : “Bởi vì bổn vương đánh chết ngươi!”


      Cho nên đối tượng khiến tìm đường chết là Ngũ hoàng huynh chứ phải Ngũ hoàng tẩu?


      Tề vương rùng mình cái, chạy nhanh bày tỏ thái độ, “Ây da, huynh hiểu lầm đệ rồi, đệ phải dẫn huynh đến mấy hoa điếm uống rượu, cái nơi dung chi tục phấn đó nào đáng xem? là quá đau mắt rồi, lần này đệ gọi huynh, chẳng qua là xem trò hay mà thôi.”


      Hiển nhiên là sóng điện não của Tiêu Lệnh Thù cùng kênh với Tề vương, lập tức xoay người rời .


      Tề vương vẫn bám riết tha mà quấn theo, mặc dù bị đánh bên mắt vẫn chịu từ bỏ, còn vì sao chịu từ ấy à, là vì biết xem diễn dẫn theo bạn đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau, đến mức quá mất mặt. Hơn nữa tin tưởng, với năng lực hại người của Ngũ hoàng huynh, hợp tác với , tuyệt đối là vô địch thiên hạ, nhìn Đại công chúa mà xem, phải là bị bọn họ đấu đến thảm hại sao?


      “Ngũ ca à, Ngũ ca, cùng . Chúng ta cũng mấy thanh lâu tiểu quán thấp kém mà, là vườn Yên Vũ Giang Nam đó! Nghe từ tết Trung thu, vườn Yên Vũ Giang Nam có mấy người đẹp từ Giang Nam tới, eo dáng thon, bộ dạng cực kỳ thoát tục, nhìn thấy mà thương, hấp dẫn biết bao nhiêu kẻ ăn chơi trác táng vào vung tiền như rác.” xong, vẻ mặt Tề vương lộ ra nụ cười xấu xa, “ phải Thất đệ muội có thai hay sao? khéo hôm nay Thất hoàng đệ cũng ở đó đâu. Chúng ta cùng xem thử, xem cho biết ~~”


      Còn xem cho biết như thế nào … Haha ~~


      Đối với chuyện này Tiêu Lệnh Thù cũng để bụng, hai người ở đó lôi lôi kéo kéo, vừa vặn Thái tử ngang qua.


      “Ngũ đệ, Lục đệ, hai người làm gì vậy?” Thái tử cười , thấy hai người cùng nhau đến, trong lòng khỏi vui mừng, tất nhiên là hy vọng hai người đệ đệ này có thể ở chung với nhau tốt.


      Vừa thấy Thái tử, Tề vương lập tức reo lên: “Thái tử ca ca, huynh đến vừa lúc. Ta muốn khuyên Ngũ ca cùng với ta tới nơi này hay ho để chơi đây. Chỉ là Ngũ ca vẫn luôn cự tuyệt, quả nhiên Ngũ ca vẫn luôn thích người đệ đệ là ta đây.” xong lại đưa ánh mắt cực kỳ oán niệm nhìn Thái tử.


      Thái tử bật cười, bởi vì lớn hơn vị bào đệ này gần mười tuổi, vẫn luôn xem đệ đệ này như con nít, lập tức : “Nếu là tìm Ngũ ca của đệ chơi cũng phải là chuyện gì lớn. Nếu Ngũ đệ vội cùng Lục đệ chút thôi, đừng ở trong phủ buồn cả ngày.” Cũng đỡ thành trạch nam.


      Lời Thái tử Tiêu Lệnh Thù vẫn nghe, so với Chính Đức đế còn muốn tuân theo hơn. Nghe Thái tử như vậy lập tức đồng ý. truyendangocungquanghang


      *****


      Sau khi tiễn Kim Cảnh Hi rời phủ, A Bảo lại trở về dựa vào giường đất sát cửa sổ. Giường đất được trải thảm mềm mại, tay vịn cửa sổ, đầu dựa vào đó, gió mùa thu thổi , cảm giác thoải mái cực kỳ, dễ làm người mơ mơ màng màng.


      Sau đó A Bảo ngủ say.


      Thời điểm Tiêu Lệnh Thù trở về, nhìn qua cửa sổ thấy người dựa cửa sổ ngủ rồi, dùng ánh mắt ngăn lại nha hoàn định tiến vào, bảo bọn họ xuống. Sau đó liền yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn A Bảo ngủ. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cây cổ thụ phía trước cửa sổ, như có vô số hạt lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng, sáng ngời cả góc cửa. Da thịt nàng trắng như sứ, dường như nhìn thấy chút lông tơ nào, mềm mềm trắng hồng tuyệt đẹp.


      Mặt nàng đè lên cánh tay, khuôn mặt bị chèn biến hình đổi dạng, miệng hơi chu ra càng thêm đáng .


      Nhìn lát, nam nhân trực tiếp vào từ phía cửa sổ, ngồi xuống giường đất, cởi giày ném qua chỗ khác. Vốn dĩ muốn ôm nàng vào lòng ngực, cúi đầu thấy chú chó dựa vào đầu gối . Ánh mắt nam nhân lạnh lùng, đem chú chó như chén trà đặt vào cái ổ ở bên, làm lơ tiếng kêu nho của nó, đem người ôm vào ngực, ngủ cùng nàng.


      Chờ khi mặt trời ngả về tây, khi A Bảo khôi phục ý thức phát mình dựa vào lồng ngực vững chắc ngủ gật, ngây người ngẩng đầu thấy nam nhân ôm mình dựa vào giường đất cùng ngủ trưa. Đầu A Bảo đầy vạch đen, cảm giác bọn họ như hai tên ngốc, có giường nệm hoàng lại nằm đó ngủ, cứ dựa đầu vào giường đất ngủ là sao, chẳng trách xương cốt thoải mái là phải.


      Khi A Bảo hơi có động tĩnh Tiêu Lệnh Thù tỉnh lại, thấy nàng tỉnh, đỡ nàng bả vai để nàng ngồi dậy.


      “Vương gia trở về lâu chưa?”


      “Mới vừa về.”


      A Bảo à tiếng, đột nhiên lại bò tới lồng ngực của , ngửi ngửi giống như con chó , sau đó ngẩng đầu nhìn .


      Tiêu Lệnh Thù cũng cúi đầu nhìn nàng.


      A Bảo có chút rối rắm, băn khoăn : “Có phải Vương gia có gì cần với thần thiếp hay ?”


      Tiêu Lệnh Thù lắc đầu.


      A Bảo nghiến răng, ánh mắt có chút hung ác, chẳng qua rất nhanh cũng thu lại, mặt cười : “Vương gia vừa về, trước hết rửa mặt chải đầu chút, mùi người vương gia có hơi nặng rồi.”


      Tiêu Lệnh Thù gật đầu, thấy nàng giống như giả bộ, tuy rằng hiểu vì sao, chẳng qua cũng rất nghe lời mà tắm gội đầu.


      Chờ Tiêu Lệnh Thù rời khỏi, vẻ mặt A Bảo lại hung dữ.


      Vừa lúc này Hoa ma ma bưng trà táo đỏ tiến vào, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của nương nhà mình, sợ tới mức bưng khay trà có chút vững. Chờ khi thấy A Bảo khôi phục lại bộ dạng ngày thường mới nhàng thở ra.


      Đem trà táo đỏ đặt bàn, Hoa ma ma cẩn thận : “Vừa rồi tiểu thư làm sao vậy? Bộ dạng đó là doạ lão nô mà, phải là lão gia bên kia…” Hoa ma ma nhớ lần trước khi A Bảo trưng ra bộ dạng này đó là thời điểm Lý Kế Nghiêu bị thương.


      có gì, vừa rồi nghĩ đến chuyện vui, Hoa ma ma cần lo lắng.”


      Thấy nàng cười tủm tỉm, Hoa ma ma nửa tin nửa ngờ quay trở về chuẩn bị trà hạnh nhân cho Vương gia.


      Chờ Hoa ma ma rời , A Bảo kéo kéo chăn, sau đó cảm thấy bản thân mình ở đây rối rắm cái gì chứ. Là phụ nữ thế kỷ mới những lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, đánh thắng lưu manh, đấu lại tiểu tam, mà còn dạy được chồng. phải chỉ lạnh lùng đôi chút, tàn khốc tẹo, có chút sát khí thôi sao.


      Sau khi nghĩ thông suốt, A Bảo cảm thấy nên làm thế nào làm thế đó. Chẳng qua, đến buổi tối ngủ, thấy hôm nay vẫn rất có hứng thú ấy ấy, mà nghĩ đến đó, A Bảo to gan lớn mật cự tuyệt, thậm chí lớn gan xoay người ngồi lên eo .


      Tiêu Lệnh Thù như có gì suy tư, nhớ tới lúc trước Thái tử cho xem bí tịch, lập tức hiểu , ánh mắt nhìn nàng có chút nóng bỏng, giọng khàn khàn hỏi: “Nàng thích tư thế này?”


      “…”


      Khi A Bảo hiểu ý của Tiêu Lệnh Thù, thiếu chút nữa phun ngụm máu lên mặt .


      “Thần thiếp thích tư thế này!” A Bảo cắn răng ngẹn giọng .


      Thấy thần sắc của nàng đúng, Tiêu Lệnh Thù cũng khiêu chiến tinh thần nàng, chẳng qua ánh mắt cực kỳ thất vọng, thất vọng đến mức làm A Bảo cảm thấy bản thân mình rất rất quá đáng – quá cái đầu ngươi ấy!


      A Bảo vội vàng xoá bỏ cái ý nghĩ đáng tin cậy này, từ người nằm xuống, dựa vào bên cạnh hỏi: “Hôm nay Vương gia đâu? Vì sao người lại có mùi của son phấn của nữ nhân? Nếu Vương gia thích mùi này hôm nào thần thiếp mua để dùng quần áo của chàng nhé?”


      Tiêu Lệnh Thù kinh ngạc nhìn nàng, dường như hiểu , ngày thường phải giả bộ làm người hiền thục sao, như thế nào đêm nay lại giả bộ nữa, còn có chút cảm giác hung dữ, chẳng qua vẫn thành : “Là Lục hoàng đệ làm.”


      “Tề vương?” A Bảo sửng sốt, lập tức bổ não, chẳng lẽ cái tên cầm thú Tề vương cảm thấy chơi loli vui, nên sửa lại khẩu vị, chơi nặng đô là BL hả? Hơn nữa lại là huynh đệ tình cảm? Chẳng qua đoán chừng nếu dám làm như vậy, khéo Tiêu Lệnh Thù trực tiếp để thấy được mặt trời ngày mai lắm. Tiêu Lệnh Thù này vừa nhìn thấy chính là loại người cấm dục, hơn nữa chiếu theo tối hôm qua làm nàng tới mức muốn cắn tên này cho hả dạ biết người này tương đối thích BG… Tưởng tượng nhiều = =!


      “Ừm, hôm nay vườn Yên Vũ Giang Nam với Lục đệ. Ở đó xảy ra chút chuyện, nên Lục đệ cẩn thận đem phấn dính người.”


      A Bảo chớp chớp mắt, Yên Vũ Giang Nam là nơi nào vậy? Cảm giác hơi kì lạ khi nghe tên, còn có bọn họ nơi đó làm gì? Vì sao Tề vương đem phấn trát lên người Tiêu Lệnh Thù?


      Trong lòng xoay chuyển trăm hướng, chẳng qua A Bảo thấy ánh mắt nóng bỏng của , biết là hiểu lầm, khỏi có chút chột dạ. Vì biểu đạt xin lỗi, vội vàng chủ động tiến lại hôn lên môi cái. Rất nhanh bị chế trụ gáy nàng, lưỡi của nam nhân mạnh mẽ xâm chiếm khắp nơi, như bản thân của , cực kỳ có cảm giác tồn tại, hơi thở xâm lược cực kỳ nồng đậm.


      Chời hai người lăn qua lộn lại giường, A Bảo mơ hồ suy nghĩ, hẳn là phải chuyện gì đại chứ nhỉ?


      *****


      Sao có thể phải là chuyện đại được chứ? Chuyện này là chuyện lớn đó!


      Ngày hôm sau, A Bảo mới biết được, cái tên ngốc Tề vương kia rốt cuộc làm chuyện hung tàn gì, quả là hại chết người mà!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63

      Editor: Nyanko – Cungquanghang


      Bởi vì hôm qua có vào cung thỉnh an Hoàng hậu, cho nên sáng sớm ngày thứ hai, A Bảo lập tức rời giường, sau khi chuẩn bị thoả đáng cùng Tiêu Lệnh Thù tiến cung.


      Ngồi ở trong xe ngựa, A Bảo có chút kỳ quái mà nhìn , trong lòng nghi hoặc, tại sao cũng tiến cung? Từ khi Chính Đức đế rút chức vụ và công chuyện ban sai của Tiêu Lệnh Thù, chỉ để lại cái chức vụ thân vương, Tiêu Lệnh Thù đối với người cha nào đó cũng rất xa cách, dường như nếu thượng triều mỗi lần tiến cung cũng chỉ Đông Cung chút mà thôi.


      Nghĩ nghĩ, A Bảo liền hỏi: “Hôm nay Vương gia Đông Cung sao?”


      Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng cái, duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm như bông của nàng, gật gật đầu.


      A Bảo có nghi ngờ , lập tức cười : “Vậy chờ thỉnh an mẫu hậu xong, ta chờ Vương gia cùng nhau về nhé. À, hôm nay ta cũng muốn Trân Bảo Các nhìn trang sức chút.”


      “Bổn vương cùng nàng.”


      Tất nhiên mặt A Bảo tràn đầy tươi cười đáp ‘được’, cái này có tính là nàng dạo phố với chồng (*) ? Ừm, so với mấy nữ nhân khác tốt hơn nhiều.


      (*) nguyên gốc là lão công, nên mình dịch theo chữ đại nhé, dù sao chị nhà cũng xuyên qua, nên nhiều khi trong suy nghĩ chị nhà dùng từ đại.


      Sau khi xuống xe ngựa, A Bảo tách đường với Tiêu Lệnh Thù, ngồi kiệu liễn thân vương, tâm tình cực tốt hướng Phượng Tường cung. đường A Bảo gặp Kim Cảnh Hi, thấy mặt nàng có nét u sầu, khỏi kỳ quái, muốn hỏi tại sao, lại sợ đông người, đề cập đến cái gì hay, vì vậy liền kiềm chế.


      Sau khi hạ kiệu, Kim Cảnh Hi tiến vào cung Phượng Tường, giọng với A Bảo: “ lát nữa, nếu Ninh Vương phi khóc lóc kể lể gì với mẫu hậu, tẩu cần để ý nàng ta.”


      Khóc lóc kể lể? Hôm qua còn đĩnh bụng bình thản khoe khoang, hôm nay lại tới khóc lóc kể lể? Có cái gì hay mà khóc khóc nháo nháo chứ?


      “Phát sinh chuyện gì sao?” A Bảo cũng giọng hỏi.


      “Haiz, lời khó hết. Là Vương gia nhà ta gây hoạ, Ngũ hoàng huynh cũng liên quan đến, lát nữa tẩu biết.”


      Mắt thấy sắp tới cung Phượng Tường, Kim Cảnh Hi khó có thể nhiều, lập tức ngậm miệng. Tuy rằng A Bảo cảm thấy kỳ quái, nhưng tình , cho nên cũng kiềm chế lại.


      Đợi khi bọn họ đến cung Phượng Tường, nhóm cung phi hậu cung cũng đến thỉnh an Hoàng hậu, hoàng gia tức phụ cũng tới đủ cả. Hoàng hậu vẫn như cũ, ngữ điệu chuyện hay nội dung cũng thay đổi gì, chỉ là A Bảo cảm thấy khí cung Phượng Tường ngày hôm nay có chút quái dị, chẳng lẽ liên quan đến tình Kim Cảnh Hi vừa nhắc tới?


      ra cũng chẳng thể trách A Bảo tin tức linh thông được, hôm qua sau khi Tiêu Lệnh Thù trở về vẫn luôn bám bên người nàng, cơ bản A Bảo có thời gian hóng chuyện. Người ngoài khiếp sợ danh tiếng hung tàn của Tấn vương, tự nhiên cũng dám đem lời đồn đãi truyền tới phủ Tấn vương, cho nên thành ra A Bảo là người cuối cùng được biết tin.


      nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng khóc từ ngoài điện truyền vào, rất nhanh liền thấy mấy cung ngữ đỡ Ninh Vương phi khóc lóc lại đây – khóc lóc gì đó … A Bảo có chút 囧, nhìn kỹ mắt Ninh vương phi, thấy có sưng, chẳng lẽ gần tới cung Phượng Tường mới bắt đầu khóc sao?


      Nhìn thấy Ninh vương phi đến, A Bảo cảm giác tinh thần cung phi trong cung điện đều thay đổi.


      “Tức phụ lão Thất làm sao vậy? Trước hết, con mang thai, cũng thể tuỳ tiện hành động. Người tới, ban ngồi.” Ngay khi Ninh Vương phi ngồi xổm xuống bắt đầu khóc lóc kể lể Hoàng hậu mở miệng, để Ninh vương phi có thời gian mở miệng, quay đầu đối với đám phi tần kéo tới thỉnh an : “Hôm nay đến đây thôi, các vị muội muội cứ về nghỉ ngơi trước .”


      Mấy vị cung phi mặc dù muốn lưu lại xem kịch vui, nhưng ngại việc Hoàng hậu mở miệng, chỉ đành cáo lui, chỉ có Quý phi và bốn vị phi lưu lại. Trong đó mấy vị công chúa chưa lấy chồng cũng theo ý Hoàng hậu, tiễn người.


      Chờ mọi người hết, Hoàng hậu hoà ái hỏi: “Tức phụ lão Thất, con hoài thai, khóc nhiều cẩn thận thương thân.”


      Ninh vương phi lau nước mắt, khóc như mưa : “Mẫu hậu, thần tức khổ sở trong lòng mà... Hu hu, Ngũ hoàng huynh và Lục hoàng huynh sao có thể làm loại chuyện đó chứ? Vương gia khó chịu, trong lòng thần tức cũng khó chịu! Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho thần tức...” xong lại dùng khăn che mặt mà khóc thành tiếng.


      Hoàng hậu vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Đây là làm sao? Phát sinh chuyện gì? Trước hết đừng khóc, miễn cho khóc hỏng thân mình.” Hoàng hậu dùng ngôn ngữ nhàng khuyên bảo, cũng bảo cung nữ lấy khăn ướt cho nàng lau mặt.


      Được Hoàng hậu và Thích Quý phi khuyên giải an ủi, rốt cuộc Ninh vương phi cũng khóc nữa, đầu tiên là nàng ta dùng đôi mắt khóc đến đỏ bừng của mình trừng mắt nhìn A Bảo và Kim Cảnh Hi, sau đó lại nhìn Hoàng hậu : “Mẫu hậu, lần này người phải làm chủ cho thần tức. Thần tức biết tại thân mình tiện, thể hầu hạ Vương gia. Nhưng Tấn Vương và Tề vương cũng thể đưa nữ nhân khác vào phủ Ninh vương như vậy chứ. Còn khó nghe như vậy...” Dứt lời, lại tiếp tục khóc nấc.


      Thực ra mà , Ninh vương phi là người có dung mạo diễm lệ, thích hợp hình tượng hoa làm nũng, tương đối thích hợp hình tượng nữ vương vung roi lộng thương hơn. Cho nên tại nàng ta khóc rất thương tâm, nhưng cũng có cảm giác yếu đuối như hoa lê run rẩy dưới làn mưa được.


      Chiếu theo lời của Ninh vương phi, A Bảo cũng biết đại khái chuyện gì xảy ra.


      Ngày hôm qua, cái tên trời đánh Tề vương này cùng Tiêu Lệnh Thù đến vườn Yên Vũ Giang Nam nổi danh trong kinh thành. Yên Vũ Giang Nam, tên rất văn nhã, thiết kế cũng làm theo kiến trúc vùng sông nước Giang Nam. Đây là nơi mà mấy người đọc sách và các con em vương tôn quý tộc thích, bên trong có nơi dành cho thơ văn, vẽ, đánh đàn hay chơi cờ, vậy nên rất hấp dẫn quan viên và người lưu tới nơi này đều là người có tài học. Đương nhiên, làm người ta thích thôi vẫn là các vị tài nữ ở Yên Vũ Giang Nam. Bọn họ đều đến từ vùng sông nước Giang Nam, vậy nên đều là nữ tử dịu dàng như nước, tài nghệ siêu phàm, bán nghệ bán thân, thanh cao thoát tục.


      Đương nhiên, cái này là cách của người ngoài, thực tế chỉ cần có tiền có quyền, vào vườn Yên Vũ Giang Nam này, muốn làm cùng với vị tài nữ nào đó lần cũng có vấn đề gì, thậm chí muốn nạp tài nữ về nhà để hồng tụ thêm hương cũng chỉ cần trả bạc, phải là vấn đề gì lớn lao. Mà các nương của Yên Vũ Giang Nam chỉ có tài nghệ, còn là người có tính cách dịu dàng, biết săn sóc tỉ mỉ, nam nhân nào mà thích được chứ?


      Hôm qua cũng biết vì nguyên nhân gì, vài vị hoàng tử cùng tới vườn Yên Vũ Giang Nam. Sau đó, biết vì nguyên nhân gì, Tề vương sai người đem ra mấy con chó săn, nháo toàn bộ Yên Vũ Giang Nam đến gà bay chó sủa. Hơn nữa lúc ấy ở đó có nhiều khách nhân bị chó cắn, tương tự cũng có vài vị hoàng tử bị thương. Xong việc, vì biểu đạt lời xin lỗi của mình, Tề vương mua vài vị tài nữ từ Yên Vũ Giang Nam đưa tới phủ các Hoàng tử để nhận lỗi...


      Cái này là đánh vào mặt nữ nhân mà! Có nữ nhân nào hy vọng thúc bá đưa tiểu tinh đến cửa để đoạt trượng phu của mình chứ? Cho nên đừng trách vì sao Ninh vương phi tức giận như vậy, Tề vương đàng hoàng thành chút nào.


      “Có ai nhận lỗi lại đưa nữ nhân đến trong phủ huynh đệ mình như vậy chứ? Như vậy cũng quá quắt rồi!” Ninh vương phi lại hậm hực : “Lục hoàng huynh còn cái gì mà ta ăn hiếp Vương gia, là đố phụ...” tới đây Ninh vương phi nghẹn ngào thành tiếng.


      “.......”


      mặt Hoàng hậu ngại ngùng, ra so với trần thuật của Ninh vương phi, bà còn biết tình tỉ mỉ chính xác hơn. Tối hôm qua Hoàng đế tới đây với bà, bảo bà tác động dạy dỗ mấy vị con dâu chút, bảo bọn họ khuyên nhủ mấy vị hoàng tử. Lúc Hoàng hậu nghe xong, muốn cắn Chính Đức đế miếng, nam nhân phạm sai lầm, có quan hệ gì với thê tử sao? Chẳng lẽ mỗi ngày thê tử buộc bọn họ ở bên lưng để quản đông quản tây hả? Hơn nữa là hiền thê nữ tử, khuyên nhủ cũng thể quá phận được. Nếu là nam nhân muốn nghe, khuyên nhủ có tác dụng chắc?


      Chỉ có thể , Hoàng hậu vẫn hiểu biết tính tình nhi tử của mình, biết tên kia là người có đức hạnh gì, tìm mấy con chó hung dữ đem cắn người, con bà quả có thể làm được.


      “Mẫu hậu, lời của Lục hoàng huynh quá đáng mà, thần tức là đố phụ ở điểm nào chứ? Vương gia cũng có vài thông phòng, sau khi thành thân, thần tức cũng tống cổ bọn họ chỗ khác, ngược lại còn chu cấp ăn ngon mặc đẹp. tại thần tức có thai, hôm qua Thích mẫu phi còn nhấc mấy vị thông phòng. Chờ mấy ngày nữa, lại nạp Trắc phi cho Vương gia, trong lòng thần tức dù muốn, nhưng cũng đáp ứng việc này...” Ninh vương phi nghiến răng nghiện lợi mà lời trái với lương tâm, nếu phải hôm qua Thích Quý phi nhắc nhở nàng ta, nàng ta căn bản cho phép bên người Ninh vương có nữ nhân nào khác, nếu là có cũng chỉ để trang trí mà thôi. tại như vậy chẳng qua là tỏ thái độ, làm gì có nữ nhân nào dám thừa dịp nàng ta mang thai mà câu dẫn trượng phu của nàng ta chứ, nàng ta giết chết người đó mới là lạ.


      là quá đáng, tức phụ lão Thất, con yên tâm, bổn cung giáo huấn Tề Vương.” Hoàng hậu an ủi .


      Ninh vương phi lau nước mắt, cảm tạ Hoàng hậu , lại : “ đến việc này, thần tức còn so được với Ngũ hoàng tẩu. Ngũ hoàng huynh là người biết thương tiếc người khác. Nghe tình cảm giữa Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu rất tốt, bên người Ngũ hoàng huynh cũng có thông phòng nào. Lục hoàng huynh tuy cũng có thông phòng, chẳng qua nghe huynh ấy ngưỡng mộ Lục hoàng tẩu, mấy người đó cũng chỉ là bài trí cho có...”


      Giọng Ninh vương phi đầy ghen ghét ai ai trong điện cũng nghe , mọi người khỏi nhìn về phía A Bảo và Kim Cảnh Hi, sau đó ai cũng có sắc mặt khác nhau.


      Nếu là lúc trước Hoàng hậu còn có chút đồng tình với Ninh vương phi về việc hôm qua, tại nghe nàng ta như vậy, cảm giác đồng tình cũng phai nhạt hẳn. Tiêu Lệnh Thù là loại người nào? Chính là người ném hết toàn bộ cung nữ bà phái qua làm thông phòng, chẳng lẽ Hoàng hậu là bà có thể buộc làm chuyện gì hay sao? Cho nên Tiêu Lệnh Thù có thông phòng hay , là sủng ái Tấn vương phi hay giả, Hoàng hậu cũng muốn quản. Còn nhi tử của bà, cũng là người khiến người ta đau đầu. Là tên nhóc to xác, căn bản là để người làm nương như bà quản, vài câu, cũng đáp bà lại từng đó. Hơn nữa Tề vương phi là chất nữ của bà, chất nữ còn chưa có thai, làm sao Hoàng hậu có thể để cho nhi tử sủng hạnh nữ nhân khác, phân chia sủng ái với chất nữ của bà được?


      Cho nên nếu hôm nay Ninh vương phi nghĩ muốn đưa tầm ngắm tới A Bảo và Kim Cảnh Hi, e là thành công rồi.


      *****


      Ở cung Phượng Tường, trong lòng Hoàng hậu tức giận bao nhiêu ở điện Thái Hoà, Hoàng thượng cũng giận dữ bấy nhiêu.


      Lúc này ở trong điện Thái Hoà, các hoàng tử kim tôn ngọc quý đều quỳ, tình cảnh này ở trong mắt các cung nhân trong điện cực kỳ tương tự với việc các hoàng tử tiến cung thỉnh tội ngay sau ngày đại hôn của Tề vương. Mà bất đồng với lần trước chính là lúc này Thái tử cùng quỳ, mà đứng ở phía dưới ngự án, mặt còn có chút sầu lo.


      Nếu Thái tử biết được hôm qua Tề vương dẫn Tiêu Lệnh Thù đến vườn Yên Vũ Giang Nam đánh chết cũng khuyên Tiêu Lệnh Thù giải sầu linh tinh này nọ, bây giờ hối hận đến xanh ruột. Tuy rằng Tề vương là huynh đệ cùng phụ mẫu, nhưng Thái tử thể thừa nhận, Tấn vương là người tam quan bất chính, nhưng lại là đệ đệ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, mà Tề vương lại là người đệ đệ to xác mà muốn xách lên đánh trận.


      Càng làm cho nghĩ tới chính là như thế nào mà hôm qua mấy vị huynh đệ đều tụ tập đầy đủ chạy đến vườn Yên Vũ Giang Nam vậy? Nếu là thiếu hai người có mất mặt như vậy, chừng Chính Đức đế cũng tức giận như thế đâu.


      “Các ngươi đều có tiền đồ nhỉ, thế nhưng lại nháo tới cái địa phương hạ lưu như vậy, là muốn chiêu cáo thiên hạ rằng các ngươi đều tới loại địa phương này để phong lưu khoái hoạt phải ? Như thế nào Trẫm lại có mấy đứa con nghiệp chướng như vậy chứ? người hai người đều khiến Trẫm tức giận, có phải hay muốn Trẫm tức chết các ngươi mới vui vẻ hả?”


      Chính Đức đế kích động rít gào, ý tứ lời trong lời ngoài là quá đáng sợ, sợ tới mức ngay cả Thái tử cũng quỳ xuống, vội vàng : “Thỉnh phụ hoàng bớt giận! Bảo trọng thân thể!”


      “Bớt giận cái gì! Trẫm cách nào bớt giận được! cách nào bảo trọng thân thể được!” Chính Đức đế tiếp tục la mắng mấy đứa con trai.


      Đại khái sau nửa canh giờ gào thét, Chính Đức đế uống trà do Trương Kiệt bưng lên, sau đó điều khí, thanh lạnh lùng : “Lão Lục, con tới xem, vì sao lại đem theo mấy con chó săn tới loại địa phương đó? Lại cắn mấy người huynh đệ là thế nào? Mệt cho con vẫn là hoàng tử, thế nhưng lại thả chó cắn người, sao con để mấy con chó đó nó cắn con vài phát!” xong, tầm mắt Chính Đức đế nhìn vòng, nhìn gương mặt xanh tím của mấy người nhi tử, lại muốn gào thét lần nữa.


      Chiến tích hôm qua cũng rất lợi hại, trừ bỏ Tề Vương và Tấn Vương, Hiền, Tần và Chu vương đề bị chó cắn. Hơn nữa mặt cũng trầy da với mức độ khác nhau, tuy rằng xử lý, nhưng có vài dấu vết vẫn cách nào che giấu nổi. Ninh Vương và Trần Lưu vương có bị cắn, có điều lại bị chó rượt đến mức ngã vài lần, thiếu điều xương cốt đều sai vị trí, hiên tại quỳ gối ở nơi này, vẫn cảm giác được xương cốt thoải mái.


      Tề vương bị mắng thảm, cho nên có chút uể oải trả lời, “Phụ hoàng, chó săn đó nhi thần dùng để doạ người mà thôi. Nghe lão bản phía sau vườn Yên Vũ Giang Nam có vấn đề, nên phải là nghĩ cùng Ngũ hoàng huynh tra xét chút thôi sao, muốn phân ưu thay phụ hoàng...” Thả chó chỉ vì nhất thời tuỳ hứng thôi, phải chơi rất vui sao, còn có thể tìm ra mấy tên ra vẻ đạo mạo, phải rất tốt hả? Tại sao phụ hoàng thể hiểu vậy?


      Lời còn chưa xong, bị quyển tấu chương ném trúng đầu. Khi quyển tấu chương rơi xuống đất mà mở ra, vài vị hoàng tử tinh mắt nhìn lại thấy đó là quyển sổ buộc tội, buộc tội chuyện ngày hôm qua Tề vương thả chó cắn người, đức hạnh đủ này nọ. thực tế, buổi sáng hôm nay có ngự sử buộc tội chuyện xảy ra ở Yên Vũ Giang Nam ngày hôm qua, chẳng qua vừa mới mở miệng, bị Chính Đức đế và Thái tử cùng nhau liên thủ dập tắt.


      Tuy rằng Chính Đức đế là người cha được tốt lắm, nhưng tốt xấu vẫn có chút bênh vực người mình. Mấy người con của làm ra chuyện mất mặt, muốn mắng cũng phải là người làm phụ thân mắng, để người ta bắt được này nọ triều đình làm làm sao?


      thực tế, tình ngày hôm qua, người bị định tội rất nhiều, phần lớn đều là đệ tử huân quý với quan viên thích phong nhã, mấy người chịu tội, có rất nhiều người có quan hệ thông gia với ngự sử, bị tội lớn như vậy đều bị chó cắn. Cho nên nhiều người với vài vị ngự sử, bảo bọn họ hôm nay mạnh mẽ tấu mấy vị hoàng tử.


      Vì sao lại vài vị hoàng tử à, Tề vương là người đáng giận nhất, thế nhưng sai người thả chó săn, mà mấy vị hoàng tử bị chó rượt tìm được chỗ trốn, cũng đem mấy con chó đó rượt đến đây, mở rộng phạm vi tai hoạ, cho nên tất nhiên cũng hận lây mấy vị hoàng tử.


      Nhìn đống nội dung trong tấu chương, các hoàng tử ở trong lòng đều mắng to, phải! Phải mạnh mẽ mà buộc tội tên này đấy! tryenduocdangocungquanhang


      “Khốn nạn, bản thân mình tốt lại còn lấy cớ. Bắt đầu từ hôm nay, con trở về đóng cửa tu dưỡng, viết kiểm điểm cho tốt, viết đến khi nào trẫm hài lòng ngày đó mới được ra khỏi cửa!” Cơ bản là Chính Đức đế muốn nghe nhi tử giảo biện, trực tiếp phạt, đương nhiên cũng phạt luôn về vấn đề tiền tài, phạt mấy năm bổng lộc.


      Sau khi Ninh vương uể oải tạ ơn, tầm mắt Chính Đức đế chuyển qua nhìn Tiêu Lệnh Thù, cũng biết như nào mà ông có chút dám nhìn thẳng người nhi tử này. Cho nên trực tiếp bỏ qua, hỏi mấy nhi tử khác, “Hôm qua các con tới nơi đó làm gì?” xong ánh mắt cũng có chút tốt.


      Trong triều có luật lệ, quan viên được chơi , làm hoàng tử càng phải làm gương tốt. Bởi vì luật lệ này, cho nên nơi thanh nhã như Yên Vũ Giang Nam mới được nghĩ ra, ngầm làm mấy cái hoạt động kia, nhưng ở mặt ngoài là nơi phong nhã, bán nghệ bán thân, mọi người ngầm biết là được rồi. ra Chính Đức đế cũng mặc kệ sinh hoạt của mấy nhi tử, chỉ là bọn họ lại tụ tập ở địa phương như vậy, khiến trong lòng của ông thoải mái.


      Hoàng đế có bệnh đa nghi, con trai càng lớn tuổi tác của ông lại ngày già , tự nhiên hoài nghi có phải là vì mấy nhi tử có vây cánh lớn mạnh, đều ước mơ vị trí này của ông? Hơn nữa tụ tập thôi, như thế nào lại vô dụng như vậy, làm mất mặt trước người trong thiên hạ. Thể diện hoàng gia có còn cần nữa hay thế?


      Trong đầu Hiền vương vốn sớm nghĩ ra, thành khẩn : “Phụ hoàng, ra nhi thần nghe Thất đệ muội hoài thai, nên vui thay cho Thất đệ. Vậy nên mới hẹn ước mấy vị đệ đệ cùng chúc mừng. Yên Vũ Giang Nam có danh thanh nhã, nên mới hẹn ở đó. Nhưng ai biết Ngũ đệ và Lục đệ ...” xong cười khổ tiếng.


      Mấy vị vương khác cũng sôi nổi gật đầu, Tề vương thầm: “Lừa ai vậy, nếu muốn chúc mừng sao lại gọi Thái tử ca ca và mấy đệ đệ khác? ràng là muốn bài trừ chúng ta, Nhị hoàng huynh tốt rồi.”


      Lời này của Tề vương ràng là oán trách Hiền vương và mấy người kia có tình huynh dệ, kéo bè kéo cánh, bài trừ mấy huynh đệ khác. Hiền vương cũng dám đồng ý với lời này, vội : “Thái tử bận rộn, đệ đệ tự nhiên dám quấy rầy Thái tử điện hạ. Ngũ hoàng đệ cũng phải là người thích náo nhiệt, còn Lục hoàng đệ ...” Hiền vương lại cười khổ, Tề vương là hoàng tử sinh ra ở trung cung (ý chỉ là chỗ của Hoàng hậu) tính cách kiêu ngạo, tốt. Mặc dù tính tình xưa nay được người khen, cũng muốn chịu đựng tính xấu này của Lục hoàng tử.


      “Xem , nhị hoàng huynh còn lời nào để phải ?” Thấy Hiền vương lời nào để , Tề vương lại lập tức lên cơn, đắc ý dạt dào, là tiểu nhân đắc chí mà.


      Chính Đức đế lại ném quyển tấu chương khác, đem người trở về bộ dạng uể oải.


      Mặt Chính Đức đế biểu tình gì, nhìn bọn họ, xem đến mức mấy người cũng dám thở mạnh, bắt đầu xử trí đám người. Tuy rằng đám người Hiền vương có khả năng vô tội, nhưng ai biểu vừa hay lúc đó bọn họ ở đó, lại vừa hay bị chó rượt tới mức gà bay chó sủa, bị nhóm ngự sử bắt được buộc tội đây? Cho nên mỗi người đều phải phạt.


      Sau khi phạt xong, Chính Đức đế để mấy nhi tử rời , lưu lại Tề vương và Tấn vương – hai tên đầu sỏ gây tội.


      Mặt khác mấy vị vương sau khi rời khỏi điện Thái Hoà, Ninh vương đột nhiên nhớ tới mỹ nhân mà Tề vương đưa đến hôm qua, sắc mặt cứng đờ, mịt mờ : “Vài vị hoàng huynh, trong phủ mấy người thu được lời nhận lỗi của Lục hoàng huynh chứ?”


      Nghĩ đến lời nhận lỗi kia – là vị mỹ nhân vùng Giang Nam, khoé miệng vài vị Vương cũng run rẩy, lần nữa trong lòng lại mắng Tề vương đàng hoàng. Còn Tấn vương, tuy rằng có ác, nhưng vừa nhìn biết là bị Tề vương kéo theo, nên ra có bị giận chó đánh mèo gì nhiều.


      “Đều tự mình xử lý thôi.” Hiền vương chỉ có thể như thế.


      Vài vị vương sau khi nghe xong, đồng loạt gật đầu.


      *****


      Mà ở điện Thái Hoà, Chính Đức đế vẫn có chút cứng nhắc mà nhìn thẳng vào nhi tử mà ông vẫn luôn dám nhìn. Mặc dù lần trước được Bình Vương thái phi khuyên bảo đây là hài tử mà người ông nhất để lại, cũng là chứng minh cho tồn tại của nàng, nhưng vẫn thể tiêu trừ ác cảm trong lòng của ông. Cho nên trong lúc nhất thời biết nên đối mặt với đứa con này như thế nào, đơn giản là mấy ngày nay toàn làm ngơ.


      Chỉ là tại, phát nhi tử này cũng đồng dạng làm ngơ ông, biết như thế nào trong lòng ông lại có chút hụt hẫng.


      “Lão Ngũ, vì sao con lại nháo cùng với lão Lục hả?”


      Mặt Tiêu Lệnh Thù có biểu tình gì, : “Cái gì mà nháo loạn chứ? Quả thực Yên Vũ Giang Nam có điểm khả nghi.” Cho nên lúc ấy mới khoanh tay đứng nhìn, muốn tra xét thế lực phía sau Yên Vũ Giang Nam.


      “Đúng vậy đó, cũng chỉ có Ngũ ca hiểu ta!” Tề vương lập tức ngẩng đầu, lại được tiếng ho khan của Thái tử nhắc nhở, nhanh chóng cúi đầu tỏ vẻ sám hối.


      Chính Đức đế nhẫn nại : “Mặc dù có vấn đề, nhưng lén tra xét là được, cần gì phải nháo lớn như vậy hả? Mất mặt chính là hoàng thất!”


      Tiêu Lệnh Thù để bụng : “ quan tâm!”


      “Con...” Đôi tay Chính Đức đế gắt gao nắm mép bàn, nhịn xuống xúc động muốn xốc bàn ném chết nhi tử này.


      khi phụ hoàng xem trọng mặt mũi như vậy, vậy trực tiếp hạ lệnh phong toả Yên Vũ Giang Nam là được rồi, phải sao? Giả cái tội danh cho qua việc này, ai dám gì?” Tiêu Lệnh Thù lãnh đạm , “Tuỳ tiện cho cái tội danh có vẻ đúng đắn, cũng ai ý kiến gì.”


      Nghe lời lạnh nhạt, giọng cũng lạnh lẽo, cực kỳ chói tai, Chính Đức đế lại có xúc động muốn đá chết , tức giận đến ngực phập phồng, môi run rẩy ra lời. Chính Đức đế cảm thấy đây là báo ứng mà, ném nhi tử này ở lãnh cung mười năm quan tâm, đến khi lớn , ngược lại đến đây chọc tức ông.


      Tuy rằng nghĩ bồi thường cái gì, nhưng mà – vẫn cực kỳ tức giận trưởng thành lại có đức hạnh này!


      Cuối cùng sau khi Tiêu Lệnh Thù bước ra khỏi điện Thái Hoà, Chính Đức đế tức giận đến mức muốn ăn tĩnh tâm hoàn, cố tình Tiêu Lệnh Thù căn bản để ở trong lòng, mắng đau ngứa, phạt cũng tỏ vẻ sao. Chính Đức đế chưa từng thấy người nào khó giải quyết như vậy, quả nhiên là thiếu nợ mà.


      Càng nghĩ Chính Đức đế càng hài lòng, nhớ tới ngày hôm qua Tề vương còn đưa mỹ nhân Giang Nam đến phủ mấy huynh đệ nhận lỗi trong lòng Chính Đức đế có quyết sách.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Ây za
      Ông Hoàng lại định là Tấn vương khó chịu bằng cách đưa mỹ nhân đến phủ à :v
      Many thanks editor

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chắc chắn là tính thưởng cho lão Ngũ vài mỹ nhân cho hậu viện của con ông gà bay chó sủa đây mà

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      *Đăng lại vì mất dữ liệu*

      Chương 64


      Editor: Nyanko - Cungquanghang


      Sau khi Tiêu Lệnh Thù và Tề vương bình an bước ra từ điện Thái Hoà, Tề vương dùng ánh mắt sùng bái như nước sông cuồn cuộn mà nhìn Tiêu Lệnh Thù.


      “Ngũ ca, Ngũ ca, huynh lợi hại. Vậy mà có thể khiến phụ hoàng tức giận như vậy mà vẫn toàn thân thoát ra. Hôm nào chúng ta lại…”


      “Khụ! Lục hoàng đệ, ăn cẩn thận!” Thái tử nhắc nhở, sắc mặt có chút đen, chẳng lẽ tên gấu con này còn nghĩ muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa hả? Chỉ cần tưởng tượng việc sai người đem mấy chó săn đến cắn đủ mấy vị vương Thái tử có xúc động muốn đánh người.


      Cơ bản Tề vương sợ Thái tử, bĩu môi. Thấy Thái tử bắt đầu lải nhải, nhẫn nại nghe xong lát, cuối cùng cũng kiên nhẫn, : “Thái tử đại ca, chúng ta cùng cung Phượng Tường thỉnh an mẫu hậu thôi.”


      Giọng Thái tử cứng lại, trong lòng thở dài, cũng hề gì, cùng hai vị đệ đệ tiến vào cung Hoàng hậu.


      Trong cung Phượng Tường, chỉ có mấy vị Vương phi, mà còn có vài vị Vương gia. Bọn họ cũng đến đây thỉnh an Hoàng hậu, cũng thuận tiện đón thê tử của mình. Thấy đám người Thái tử xuất , sắc mặt mọi người khác nhau, trong đó Ninh Vương phi là ràng nhất, oán hận liếc mắt nhìn Tề vương và Tấn vương.


      Vì lúc trước đáp ứng làm chủ cho Ninh Vương phi, vậy nên Hoàng hậu phải răn dạy Tề vương trận, nghe Hoàng đế trừng phạt, oán hận : “Con hồi phủ viết kiểm điểm cho tốt, ở trong phủ suy nghĩ tỉnh táo, lại để Tề Vương phi nhìn. Nếu nó thành , con cứ việc tiến cung cho bổn cung, bổn cung tin trị được nó!”


      Tề vương đành phải xin Hoàng hậu khoan dung.


      Răn dạy Tề vương trận, Hoàng hậu mới : “Được rồi, mọi người cũng trở về thôi. Thân mình tức phụ lão Nhị nặng nề, cần thường xuyên tiến cung thỉnh an làm gì. Tức phụ lão Thất cũng vậy, chưa đủ ba tháng đều có nguy hiểm, cứ yên tĩnh ở trong phủ thôi…”


      Hoàng hậu hồi, cũng đủ mấy người ở đây ngoan ngoãn tuân theo. Chỉ có Ninh Vương phi nghe Hoàng hậu răn dạy Tề vương đau ngứa, trong lòng cũng biết hôm nay tiến cung cáo trạng thành, cho dù tính với việc trừng phạt của Hoàng đế, chỉ là phạt viết kiểm điểm và phạt bổng lộc tính là gì chứ? Khi nàng tức giận vô công như vậy hả?


      Trong lòng Ninh Vương phi cực kỳ tức giận, cảm thấy quả nhiên Hoàng hậu đáng tin cậy. Khi vừa rời khỏi cung Phượng Tường, gương mặt cũng xụ lại.


      A Bảo và Tiêu Lệnh Thù cùng nhau, bên là Tề vương và Tề Vương phi, Thái tử và Thái tử phi về hướng Đông cung.


      Tề vương đột nhiên kêu lớn: “Các vị hoàng huynh, mỹ nhân hôm qua đệ đưa đến có vừa lòng ? Nếu hài lòng, đệ có thể lại đưa đến, cho đến khi các vị hoàng huynh hài lòng mới thôi.”


      Ninh Vương phi quắc mắt xoay người, mắt phun lửa mà nhìn . Mấy vị Vương phi khác tuy rằng có biểu tình gì ràng, nhưng mặt vẫn lộ vẻ chán ghét. Chẳng qua ngại thân phận Tề vương, có biểu quá ràng mà thôi, miễn cho bị Hoàng hậu và Thái tử chán ghét oán hận.


      Hiền Vương phi đỡ bụng : “Lục hoàng đệ, người là đệ đệ, nào có đạo lý đệ đệ đưa nữ nhân tới cho huynh trưởng của mình chứ?” Là nữ nhân có bối phận cao nhất ở đây, Hiền Vương phi có tư cách mấy lời này. Mà mấy vị Vương khác cũng muốn dây dưa với người Tề vương đưa tới, cho nên hoàn toàn giao cho Vương phi của mình xử lý.


      Tề vương cười như cười : “Nhị hoàng tẩu sai rồi, phải đệ đưa nữ nhân tới, cái đó gọi là nhận lỗi.”


      “…”


      Hiền Vương phi vỗ về bụng, thiếu chút nữa bị chọc tức đến mức đau bụng. Hiền vương thấy sắc mặt nàng đúng, chạy nhanh đến đỡ nàng, xoa bóp tay nàng để nàng đừng nóng giận, vì loại người này mà tức giận đáng.


      Hiền Vương phi bị đánh bại, mà Ninh Vương phi khác, tính tình nàng ta nóng nảy, ở nhà là nữ nhi được nhận sủng ái vô song, sau khi gả chồng được Ninh vương chăm sóc, cũng để nàng ta chịu chút uất ức nào. Tề vương đưa nữ nhân cho Vương gia nàng ta, ra đánh vào mặt nàng ta rồi, nàng ta ghi hận mới là lạ.


      “Lục hoàng huynh lời này là có ý gì? Phương thức nhận lỗi nhiều như vậy, lại đưa nữ nhân cho Vương gia nhà ta, ràng là có ý tốt gì.” Ninh Vương phi cười lạnh mà nhìn Kim Cảnh Hi và A Bảo đứng bàng quan, lại : “Nếu đệ săn sóc như vậy, sao đưa người cho Ngũ hoàng huynh? Hoặc là đệ cũng có thể đem mấy người trở về phủ?”


      Tề vương nheo mắt, cười mỉa mai : “Tính tình Thất đệ muội là lớn, cảm tình giữa ta và Thất hoàng đệ đều phải quan tâm đắn đo đến đệ muội sao? Thất hoàng đệ, là nam nhân phải trị điêu nữ này cho tốt, đỡ bị người ta là người hèn nhát!”


      Lời này quá khó nghe, mất công vẫn là hoàng tử trung cung. Ngay lập tức Ninh Vương phi bật khóc tại chỗ, biểu tình của mấy vị Vương phi khác cũng tốt.


      Hiền vương thấy vậy, nhanh ý bảo Ninh vương dẫn thê tử của rời , những người khác cũng thức thời mà cãi cọ với Tề vương làm gì, nhanh chóng đem theo thê tử rời , đỡ phải bị Tề vương như chó điên này gặp người cắn người.


      Tề vương thấy bọn họ là nhanh, chậc tiếng, biểu tình mặt có chút tình nguyện, cuối cùng cũng cáo từ Tiêu Lệnh Thù mà rời khỏi.


      *****


      Bên trong xe ngựa Ninh vương phủ, Ninh vương lấy khăn tay lau nước mắt cho Ninh vương phi khóc cực kỳ thương tâm, có chút bất đắc dĩ : “Đức hạnh của Lục hoàng huynh luôn như vậy, nên vì lời ta mà thương tâm, đáng.”


      “Hức... Nhưng chàng nghe chút mà xem, lời của ta cũng quá khó nghe rồi. ràng là đánh vào mặt thiếp mà, còn muốn ly gián tình cảm phu thê của chúng ta. Thiếp lớn như vậy còn chưa từng bị ai như thế, người làm huynh trưởng như lại đưa nữ nhân đến cho đệ đệ nhà mình, an tâm cái gì mới được chứ? Còn nữa, cho chàng thu mấy nữ nhân đứng đắn đó...” Nàng ta vừa khóc vừa la mắng.


      Ninh vương có chút được tự nhiên, trước kia thông phòng của đều bị nàng lấy thế lực chèn ép. Từ sau khi cưới nàng, cũng tới chỗ của thông phòng. Chẳng qua sợ nàng khóc quá nhiều ảnh hưởng tốt đến hài tử, khỏi khuyên giải an ủi bận. thực tế, hôm qua Tề vương đến vườn Yên Vũ Giang Nam nháo trận là vì ta muốn nhắm vào mình và Hiền vương, hơn nữa ngẫm nghĩ lại cũng biết được nguyên nhân.


      Từ khi Đại công chúa trở về, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện. Tề vương lại có thâm cừu đại hận với Đại công chúa, mặc dù tại thân thể Đại công chúa tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong phủ công chúa, nhưng vẫn khiến Tề vương tích ngụm ác khí, cũng giống như chó điên thấy người lập tức cắn. Ngày Võ Hạo thành thân, bọn họ thăm Đại công chúa sớm hơn nhóm Tề vương mấy canh giờ, biểu ràng đứng ở phía Đại công chúa, tất nhiên khiến Tề vương oán hận, cho nên chuyện ngày hôm qua chỉ là cho bọn họ cái cảnh cáo mà thôi.


      Quả là tên điên mà!


      Trong lòng Ninh vương cũng mắng Tề vương xối xả, chỉ là bên ngoài biểu gì, thậm chí thể để mọi người biết bọn họ thích cả Hoàng hậu và Thái tử.


      Ninh Vương phi khóc lát, dùng khăn lau nước mắt, đột nhiên : “Chúng ta phủ Đại công chúa.”


      Ninh vương nhíu mày, tại sức khoẻ Đại công chúa tốt, lại biến thành bộ dạng như này, muốn quá thân cận với Đại công chúa. Chẳng qua thê tử của dường như rất tôn sùng Đại công chúa. Nếu như là Đại công chúa được sủng ái trước kia, tôn sùng như vậy, Ninh vương cũng cảm thấy có gì, chỉ là tại...


      Ninh vương phi là người cao ngạo, hơn nữa tại nàng mang thai, kiêng nể cảm xúc gì, ngay khi quyết định, lập tức sai người thay đổi phương hướng, tiến đến phủ Đại công chúa. Sau đó quay đầu với Ninh vương: “ phải Tề vương đắc ý sao? Thiếp đoán ra đại hoàng tỷ cũng muốn trị hai người Tề vương và Tấn vương, lần này có nhược điểm tốt như vậy, nắm chắc quá lãng phía.”


      Xe ngựa phủ Ninh vương chạy thẳng đến phủ công chúa, thực tế lại biết bây giờ Đại công chúa nổi trận lôi đình ở trong phủ.


      “Hôm qua Phò mã vườn Yên Vũ Giang Nam sao?” Gương mặt Đại công chúa vặn vẹo, tái nhợt khuôn mặt nét dữ tợn, đôi mắt lên nét hung tàn.


      Ma ma quỳ mặt đất sợ tới mức run lập cập, nhanh chóng trả lời: “Công chúa, cái này chỉ nghe người ta mà thôi. Hôm qua ở vườn Yên Vũ Giang Nam, Tề vương thả chó cắn người, rất nhiều đệ tử huân quý và quan viên trong triều đều bị thương, nghe đâu hôm nay triều còn bị Đình ngự sử buộc tội các vị Vương gia. Lúc ấy tuy rằng Phò mã cũng ở đó, chẳng qua có bị thương...”


      “Bản công chúa quan tâm ta bị thương hay , chỉ muốn biết có phải tới nơi đó để tìm nữ nhân hay mà thôi? Tiện nhân đó...” Gào thét hai câu, Đại công chúa lại cảm thấy còn sức lực, nha hoàn hầu hạ nhanh chóng chạy đến bưng trà cho nàng ta, để nàng ta lấy lại chút sức.


      Gương mặt Đại công chúa đầy oán khí ngồi ở giường La Hán để bình ổn hơi thở. Tuy rằng tại thân thể vô cùng suy yếu, cũng có sức lấy roi đánh người. Chẳng qua theo thói quen, dưới tình huống như vậy rất nhanh nắm giữ quy luật, sức khoẻ Đại công chúa cũng tốt lên. Đối với việc phò mã Võ Liệt dám chơi hoa sau lưng nàng, Đại công chúa vẫn cực kỳ tức giận. Cho dù nàng tìm nam nhân, hầu hạ ta, chỉ cần là nam nhân của nàng, nàng cũng cho phép nữ nhân khác nhúng chàm.


      “Người tới, triệu Phò mã đến đây!”


      Sau khi người hầu lĩnh mệnh rời , lại có nha hoàn tiến vào thông báo, Ninh vương và Ninh vương phi tới.


      “Bọn họ tới làm gì?” Đại công chúa có chút kinh ngạc, chẳng qua nhớ đến tính tình Ninh vương phi cũng hợp gu của nàng ta, vậy nên sai người dẫn bọn họ tiến vào.


      *****


      Cho đến khi rời khỏi hoàng cung, A Bảo vẫn hôm nay tới để làm gì. Là nghe Ninh vương phi khóc lóc kể lể, sau đó bị nàng ta dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn nàng? nghe xem, liên quan gì đến nàng chứ?


      Ngồi trong xe ngựa, A Bảo dùng tay chống cằm suy tư hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại gương mặt lạnh lùng của nam nhân bên cạnh.


      Ánh mắt Tiêu Lệnh Thù vẫn chưa bao giờ rời khỏi người nàng, dường như phát nàng nhìn chăm chú, tầm mắt di chuyển, dường như hỏi có chuyện gì sao?


      A Bảo nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định cần phiền lòng mấy chuyện đó, chỉ : “Vương gia, hôm nay phụ hoàng lại phạt chàng cái gì?”


      phạt.” Tiêu Lệnh Thù trả lời dứt khoát.


      A Bảo cẩn thận đánh giá vẻ mặt của , phát căn bản là thèm để ý, trong lòng mới nhàng thở ra. Từ khi nghe Chính Đức đế nổi giận lôi đình ở trong điện Thái Hoà, trong lòng nàng có chút lo lắng Chính Đức đế lại phân nổi xanh đỏ trắng đen mà mắng chửi người. Nam nhân nhà mình dĩ nhiên là mình đau rồi. Chẳng qua đối với việc hôm nay Chính Đức đế thế nhưng lại có phạt Tiêu Lệnh Thù cái gì, thực khiến nàng kinh ngạc, còn nghĩ rằng rốt cuộc hoàng đế muốn hoàn lương tẩy trắng chứ.


      Chờ khi A Bảo biết nguyên nhân Chính Đức đế phạt Tiêu Lệnh Thù là bởi vì có gì để phạt rồi. Phạt bổng ba mươi năm, chức vụ cũng lấy lui, chẳng lẽ còn muốn lấy lại tước vị của nhi tử hay sao? Chính Đức đế còn cần Tiêu Lệnh Thù thay ông thầm xử lý vài chính vụ, tự nhiên thể tước tước vị của . Cho nên, có hình phạt, chỉ có mắng mỏ, ai biết mắng cho hung, cuối cùng lại hại mình tức giận muốn chết.


      A Bảo nhịn được che miệng cười, cười đến mức trực tiếp ngã vào trong ngực mà cười rộ, thấy vẻ mặt đầy khó hiểu, A Bảo cũng giải thích.


      Bởi vì buổi sáng trước khi rời phủ, có muốn Trân Bảo Các xem trang sức. Cho nên sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng có trực tiếp hồi phủ mà thành đông tới Trân Bảo Các.


      Vừa đến Trân Bảo Các, lại nghe được thanh nhiệt tình vui vẻ vang lên: “Biểu muội, biểu muội phu!”


      A Bảo mới đầu cho rằng thanh đó là kêu mình, cho đến khi thanh niên chạy đến trước mặt mình cười như người ngốc, A Bảo mới nhận ra đây phải là biểu ca Triệu Dịch Dương nhà đại sao?


      A Bảo có lễ gọi biểu ca, Tiêu Lệnh Thù mắt cũng thèm liếc nhìn , lãnh đạm hết sức. Chẳng qua cũng có cách nào dập tắt nhiệt tình của Triệu Dịch Dương, há mồm là bắt đầu lải nhải: “Biểu muội, biểu muội phu, nghĩ tới hai người hôm nay cũng Trân Bảo Các. Biểu muội muốn chọn trang sức sao? Haiz, mùa thu tới rồi, nghe Trang Bảo Các lấy mùa thu làm chủ đề, cho ra mấy bộ trang sức mới, các vị phu nhân rất thích...”


      A Bảo nhìn tiểu nhị Trân Bảo Các đứng ở bên muốn nên lời, cực kỳ xấu hổ. Lại thấy cách đó xa, Triệu Tử Khanh đứng cùng nha hoàn, mặt đỏ lên đứng ở đó, nghĩ muốn mở miệng gọi ca ca, nhưng lại có mở miệng nổi. A Bảo nhìn nhìn biết hôm nay Triệu Dịch Dương bồi muội muội đến Trân Bảo Các chọn trang sức, nghĩ tới gặp được bọn họ. Nếu là biết Triệu Dịch Dương hôm nay cũng ở đây, còn bằng trực tiếp gọi chưởng quầy Trân Bảo Các đem đồ tới phủ lựa chọn còn hơn, là thất sách mà.


      A Bảo đối với hai người biểu ca biểu muội này hoàn toàn có ý gì, chẳng qua lần trước đại Lý Tú Viện nổi giận đùng đùng rời , vẫn khiến nàng ấn tượng khắc sâu. Cho nên muốn tiếp xúc quá nhiều với vị biểu ca biểu muội này, mặt mũi bên ngoài có trở ngại tốt rồi.


      Vì vậy A Bảo cắt ngang Triệu Dịch Dương lải nhải, : “ ra biểu ca và biểu muội cũng tới, ta và Vương gia còn có chuyện phải làm, vì vậy quấy rầy hứng trí của hai người. Ngày khác nếu rảnh, lại đưa thiếp mời biểu muội đến vương phủ chơi.”


      Triệu Tử Khanh vội hành lễ : “Đạ tạ biểu tỷ, Tử Khanh có rảnh .”


      Đây là A Bảo lời khách khí, ai ngờ Triệu Dịch Dương lại tưởng , lập tức gật đầu : “Được, tốt thôi. Biểu muội nhất định phải nhanh chóng đưa thiếp mời cho muội muội đấy. Ở chỗ này gặp được biểu muội và biểu muội phu, trong lòng ta cũng vui vẻ. Biểu muội à, biểu ca nơi này có gì...”


      có gì, còn thỉnh biểu ca thận trọng.” A Bảo lần nữa cắt ngang lời .


      Triệu Dịch Dương có chút há hốc mồm, mà Triệu Tử Khanh quẩn bách, vội vàng kéo tay áo huynh trưởng nhà mình, cúi đầu với A Bảo: “Biểu tỷ, tỷ đừng nghe ca ca bậy, muội...”


      “Huynh bậy khi nào? phải muội và nương muốn tham gia hoa yến ở phủ Xương Bình trưởng công chúa tổ chức hay sao? Đây là cơ hội...”


      “Ca!” Triệu Tử Khanh muốn khóc. Tuy rằng tính tình nàng ta lanh lợi, nhưng nơi này còn có nam nhân khác...


      A Bảo hết chỗ , quả nhiên lại là vì Chu Ngự. Nghĩ nghĩ, đột nhiên phát cái người vốn dĩ đối với đôi huynh muội này mười phần coi thường, đột nhiên chuyển mắt nhìn Triệu Dịch Dương, giọng lạnh lùng: “Ngắm hoa ở phủ Trưởng công chúa?” Tên này nghe cũng quen tai, về sau nhớ lại mùa xuân năm nay, Xương Bình trưởng công chúa cũng làm tiệc ngắm hoa, còn bị Thái tử kéo tới tham gia. Mỹ danh là tiệc ngắm hoa, thực tế là tiệc xem mắt, bảo nơi đó để chọn vị Vương phi.


      Triệu Dịch Dương thấy lên tiếng, lập tức kích động, giọng : “Đúng đúng đúng, nghe Xương Bình trưởng công chúa muốn tổ chức tiệc ngắm hoa. Ta nghe bằng hữu ra là vì chuyện chung thân đại của Chu công tử.”


      “...”


      Khoé miệng A Bảo run run, rốt cuộc là đại và dượng như thế nào lại giáo được người này lớn lên từng này vậy? chuyện là trắng trợn... May mắn còn hiểu được cố kỵ đến khuê danh của muội muội nhà mình, có to giọng ồn ào.


      Nhưng ra khi Tiêu Lệnh Thù nghe được tin tức này, tức giận trong mắt cũng tiêu tán rất nhiều. Lại nghe Triệu Dịch Dương bắt đầu lải nhải muốn có thiệp mời của phủ công chúa đưa cho muội muội, mới sảng khoái : “Qua mấy ngày nữa bổn vương sai người đưa thiệp mời đưa đến Triệu phủ.”


      “...”


      Dưới ánh mắt ngàn ân vạn tạ của Triệu Dịch Dương, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù rốt cuộc cũng rời . A Bảo biết trưng ra biểu tình gì mặt mới phải, cả người đờ đẫn. Bởi vì gặp Triệu Dịch Dương, A Bảo cũng có tâm tư xem trang sức, sai người hẹn thời gian với chưởng quầy Trân Bảo Các, bảo bọn họ khi nào đem trang sức tới phủ để nàng chọn ít.


      Chờ sau khi lên xe ngựa, A Bảo hỏi: “Vì sao hồi nãy Vương gia đáp ứng Triệu biểu ca vậy?”


      Vẻ mặt Tiêu Lệnh Thù đứng đắn : “Chẳng qua là chuyện tốn sức thôi.”


      “Phải ?” Vì sao nàng cảm thấy chuyện này phù hợp với tác phong và tính tình của vậy? Chiếu theo tính của , trực tiếp coi thường, chuyện liên quan, cũng thèm quan tâm ngươi tìm chết. Sao có thể vì vậy mà tốt bụng vì Triệu gia mà lấy thiệp mời của phủ Xương Bình trưởng công chúa được chứ?


      Nghĩ ra nguyên nhân, thấy gương mặt vẫn có biểu lộ gì mà nhìn mình, A Bảo chỉ có thể kiềm chế, cảm thấy việc này hẳn là có gì. Chẳng qua nghĩ đến Xương Bình trưởng công chúa lại tổ chức hoa yến, người sáng suốt vừa nhìn biết là vì Chu Ngự. Hoa yến mùa xuân lần trước cũng được tổ chức long trọng, cũng là vì Chu Ngự tìm đối tượng đầy hứa hẹn, ai ngờ giải quyết được gì, lúc này làm lại... biết Thất công chúa có thể lại làm ầm ĩ nữa hay ?


      Cứ như vậy nghĩ tới những chuyện liên quan bọn họ về tới phủ Tấn vương.


      Mắt thấy rất nhanh đến tháng chín, thời tiết cũng dần mát mẻ, cuối cùng cũng còn cảm nhận được mùa hè nóng bức nữa. A Bảo cảm thấy đây là thời tiết mà nàng thích nhất, quá nóng cũng quá lạnh, tâm tình tốt, lại nghĩ đến ớt trái mà nàng ngày nhớ đêm mong.


      Uống trà hạnh nhân, A Bảo sai người gọi Giải Thần Y tới.


      “Vương phi tìm ta có chuyện gì sao?” Giải Thần Y trực tiếp hỏi.


      A Bảo nhìn quần áo người , cũ nát, hiểu còn tưởng là gã sai vặt chuyên nhóm lửa của phòng bếp, lời vừa đến miệng liền chuyển, : “Rất nhanh cũng tới mùa đông rồi, ngày mai ta sai người ở phòng châm tuyến may mấy bộ quần áo thích hợp.” Cũng đỡ ngươi lúc nào cũng ăn mặc lôi thôi như vậy.


      Giải Thần Y vừa nghe, nhanh chóng xua tay: “Đa tạ ý tốt của vương phi, quần áo của ta đủ mặc, cần phải làm thêm.”


      A Bảo cười đầy đoan trang: “Ngươi là đại phu phủ Tấn vương, chính là thể diện của phủ Tấn vương, cũng thể ăn mặc như vậy... Ừm, ra cũng khá tốt. Chẳng qua áo quần của ngươi toàn đồ cũ, trong phủ cũng định cấp cho bọn hạ nhân làm mấy bộ đồ, cũng để phòng châm tuyến làm cho người mấy bộ. như vậy, cũng chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, Giải Thần Y cần từ chối.”


      Phúc lợi phủ Tấn vương rất tốt, chỉ bao ăn còn bao mặc nữa đó ~~


      “...”


      ra vương phi ghét bỏ ăn mặc quê mùa ? Tuy rằng lời xoay chuyển nhanh chóng, nhưng Giải Thần Y vẫn cảm thấy thương tâm.


      Vốn dĩ Tiêu Lệnh Thù ngồi bên đọc sách để ý đến A Bảo làm gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giải Thần Y, : “Quả quá cũ, bằng mặc!”


      “...”


      Nhìn Giải Thần Y chịu đả kích, A Bảo có chút phúc hậu mà buồn cười ở trong lòng, thầm nghĩ Tiêu Lệnh Thù khi nào chuyện cũng trực tiếp như vậy, làm người ta có loại xúc động muốn chọc tức chết.


      A Bảo khụ khụ hai tiếng, dời đề tài, “Đúng rồi, Giải Thần Y, hôm nay gọi người tới ra muốn hỏi chuyện. biết ở chỗ ngươi có còn hạt giống ớt trái? Ta muốn xem mấy hạt.”


      đến cái này, A Bảo lại thởi dài. Nàng nhớ đời trước người nhà của nàng cũng thích ăn cay, nhiều món phải bỏ hai muỗng ớt cho có vị. Khi đó nàng phụ nấu ăn, có đôi khí moi hạt của ớt ra, trực tiếp ném vào chậu hoa ở ban công, tuỳ tiện tưới chút nước, sau thời gian thế nhưng lại nảy mầm. Chờ khi mấy cây lớn lên, thành gốc cây nho , nở hoa kết quả, mấy quả ớt hồng hồng chụm lại, thoạt nhìn giống như đoá hoa. Chẳng trách lúc trước khi truyền tới Trung Quốc, lại bị người ta cho là bồn hoa để ngắm.


      tại sao, nàng muốn ớt trái, muốn ăn chút đồ ăn có vị cay, chính là loại ớt trái này có vấn đề, cũng thể sai người trực tiếp vùng núi Tây Nam tìm kiếm được, phải ? Ai biết lúc trước Giải Thần Y địa phương nào có được? Nghe vùng núi Tây Nam vừa ướt lại nóng, chướng khí mù mịt, vẫn là biên giới giữa Đại Nghiệp và Nam Man, an toàn. Cũng thể vì muốn ăn trái ớt lại sai người chịu tội, ở chỗ Giải Thần Y có trước thử dùng xem sao.


      “Hạt giống có, chẳng qua đều phơi khô hết, cũng biết có dùng được hay .” Giải Thần Y nhớ tới bao ớt trái phơi khô, thấy vương phi thèm muốn như vậy, trong lòng có chút kỳ quái. Người bình thường thích hương vị của nó, vậy nên hỏi: “Vương phi dùng cái đó để làm gì?”


      Tất nhiên là ăn rồi ~~


      để bản thân mình trong mắt người khác là người tham ăn, A Bảo nghiêm trang : “Là để ngắm!”


      Giải Thần Y nhớ tới mấy trái ớt chụm lại, quả thực đẹp mắt, vậy nên cũng cực kỳ hào phóng đem mấy trái ớt có tách ra, bảo bọn nha hoàn lấy hạt, còn lại ớt đỏ lấy.


      Chờ sau khi Giải Thần Y rời , A Bảo gọi người đưa đến ba chậu hoa, đều bỏ đất, bắt đầu trồng ớt.


      Khoan , kỳ sinh trưởng của ớt trái là như thế nào vậy? Trong quá trình trồng trọt có cầu độ ấm ra sao? Chăm sóc thế nào ?


      Đầu A Bảo tràn đầy nghi vấn, nhìn hạt giống ớt trái, hy vọng chúng nó có thể sống, lại để mình trồng ra vài cây. Đương nhiên, cũng sợ bản thân mình trồng đúng, A Bảo còn chút hạt giống, sai người đưa đến thôn trang núi Bắc Minh, bảo nương tử của Lâm quản thử trồng, hy vọng trước mùa đông có thể có thu hoạch.


      Mà hai vợ chồng quản ở thôn trang Bắc Minh sau khi nhận lệnh từ vương phi, tò mò nhìn hạt giống có tên ớt trái này, đồng thời cảm thấy kỳ quái đối với mong muốn của vương phi.


      “Nếu vương phi muốn chúng ta cứ thử đủ cách xem sao?” Lâm quản dặn dò thê tử.


      Lâm gia nương tử tất nhiên gật đầu đồng ý.


      Mấy ngày liền A Bảo mỗi ngày đều quan sát xem hạt ớt trái có nảy mầm hay , chờ đến khi A Bảo lần nữa tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, nhận được tin bom tấn: Tấn vương phủ có phải nên nghênh vị trắc phi hay ? Nơi này của Hoàng hậu chọn được người, mập ốm cao thấp, mỗi người đều là mỹ nhân đó, tuỳ ngươi lựa chọn.
      Nguyên Nguyễn, nancy1986Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :