1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Hôm qua nhìn thấy nên đọc 1 lèo tới đây, truyện này ko ngờ còn có tình tiết xuyên ko lẫn trọng sinh nữa cơ đấy, mà đại công chúa đáng ghét đó, chỉ mong nằm giường nửa đời còn lại đỡ hại ng thôi.
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 60.2

      editor: Nyanko cungquanghang

      Hiền vương rộng lượng cười cười, nhưng Ninh vương phi phải là người rộng lượng, tầm mắt oán hận nhìn mặt A Bảo, lạnh lùng liếc bọn họ, cong môi cười, “Từ hôm qua khi nghe bệnh tình đại công chúa bắt đầu nghiêm trọng, từ sáng sớm chúng ta tới đây thăm, cũng thể so được với những người khác tự tiện tiến vào.”


      Thái tử phi nhíu mày, giọng xa cách nhưng mất tính ôn hoà: “Thất đệ muội gì vậy, Bảo Hoa xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên chúng ta cũng lo lắng. Chẳng qua chúng ta phải là thái y, sáng sớm tới đây cũng giúp được gì, còn bằng để Bảo Hoa nghỉ ngơi nhiều hơn chút, cũng để thân thể mau chóng bình phục.”


      Lời này của Thái tử phi hợp tình hợp lý, mặt Thái tử lộ nét cười, : “Thái Tử phi đúng, cũng sợ quấy rầy Bảo Hoa dưỡng bệnh. Bảo Hoa, thân mình muội thế nào? Có tốt hơn chút nào ? Nếu có gì khoẻ, có thể sai người đến với tiếng.”


      Lúc này, rốt cuộc Đại công chúa cũng nuốt qua cơn giận, đỡ tay nha hoàn, gương mặt tái nhợt có nét đỏ ửng -- ừm, nhìn thoáng qua có vẻ tinh thần tốt, chỉ là giọng có bình ổn như vậy, giống với thân thể gầy yếu của nàng.


      “Mấy người… Mấy người còn có mặt mũi tới hỏi thăm ta? Đại hoàng huynh, chẳng lẽ đây là cách huynh đối xử với muội muội, thế nhưng nhìn người đả thương muội xông vào trong phủ của muội? Muội… Khụ khụ khụ….”


      trận ho vang lên, bộ dạng Đại công chúa lại như thể muốn ho tiếp, vốn dĩ hàng mày khí lại như thêm vài phần bệnh trạng mệt mỏi, vài câu lại ho vài tiếng, đường cũng phải có người đỡ, chính là bộ dạng của Giả phủ Lâm muội muội (*) mà. Chỉ là Lâm muội muội người ta là trời sinh, mà Đại công chúa là mới xảy ra, ho cũng có nét đẹp như Lâm muội muội bệnh, ngược lại nét tức giận mặt làm gương mặt mới nhìn còn có chút xấu xí.


      (*) Chú thích thêm cho ai ở đây nàng Lâm muội muội ở đây là nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng nhé.


      Bộ dạng Đại công chúa cứ như Lâm muội muội làm A Bảo cực kỳ kinh ngạc. Nhớ tới gia yến đêm trung thu đó, vẫn là nữ nhân hào khí bừng bừng đầy mỹ lệ, tại lại biến thành bộ dạng như Tây Thi hai bước cũng phải ho tiếng, trong lòng nàng đối với thuốc khiến Đại công chúa thành ra như thế này cũng cực kỳ ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng có vướng mắc, rốt cuộc


      đường , A Bảo nghe được tình trong phủ Đại công chúa từ Thái Tử phi. Đại công chúa là người được sủng ái, Chính Đức đế sủng ái phóng túng, trong đám hoàng tử hoàng nữ là người duy nhất, vậy nên dưỡng nàng ta có tính tình kiêu ngạo kiêng nể gì, vì vậy đôi khi nàng ta hành có lúc quá mức độc ác tuyệt tình. Nghe người hạ dược Đại công chúa là nha hoàn bậc ba, ở trong phủ công chúa phải là nhân vật đáng để nhắc tới, cũng là người dễ bị ức hiếp nhất. Có lần bởi vì Đại công chúa cãi nhau với Phò mã nên tâm tình tốt, nàng ta phát tiết tức giận lên người tỳ nữ kia, đánh nàng ấy nửa sống nửa chết, mà huynh đệ của tỳ nữ kia làm sai vặt ở phủ công chúa, lại nghĩ bởi vì nguyên nhân thể hiểu nổi, bị Đại công chúa nhàng bâng quơ câu sống sờ sờ lại bị đánh chết. Bởi vậy tỳ nữ kia hận Đại công chúa, mưu báo thù, vì vậy lớn mật hạ dược Đại công chúa.


      Nghe được câu chuyện xưa này có thể thấy hoàn toàn là Đại công chúa gieo gió gặt bão, thậm chí động cơ hạ dược của tỳ nữ đó hoàn toàn bình thường. Chẳng qua là vì sao A Bảo vẫn cảm thấy bình thường chút nào? Đặc biệt là khi Tiêu Lệnh Thù vô cùng hung tàn mà dẫn bọn họ hoành hành ở phủ Đại công chúa, A Bảo càng có dự cảm là thuốc mà Đại công chúa uống phải, đoán chừng xuất phát từ tay của Giải Thần Y.


      Ừm, sau khi trở về lại hỏi Giải Thần Y chút vậy.


      Chờ Đại công chúa cuối cùng cũng ho xong, lại tiếp tục mắng: “Đại hoàng huynh, huynh hẳn là biết nguyên nhân bệnh trạng của muội từ đâu mà đến, chính là vì chân kia của lão Ngũ mới hại muội thành như vậy.” Tầm mắt oán độc trừng Tiêu Lệnh Thù, Tiêu Lệnh Thù chỉ lãnh đạm nhìn lại, đem ánh mắt đó để trong lòng. Nàng ta tức giận lại ho lên, “Ta muốn gặp lão Ngũ cũng sai sao? Tuy rằng ta biết vì sao phụ hoàng phạt lão Ngũ, nghĩ đến chẳng qua là vì mặt mũi của Thái phi mà thôi, cũng đừng quá đắc ý!”


      Đối mặt với vẻ mặt hiểm ngoan độc của Đại công chúa, Tiêu Lệnh Thù lôi kéo A Bảo ngồi xuống ghế thái sư ở đại sảnh, lạnh lùng : “Xem ra đại hoàng tỷ khá tốt.”


      Lời này kháy mà, Tề vương nhịn được phụt cười tiếng.


      Tề vương cam lòng yếu thế nhảy ra : “Đại hoàng tỷ đừng quá tức giận, tại thân mình giống như năm xưa, phải dưỡng tốt mới được. Haiz, ra cũng thể trách Ngũ hoàng huynh, chúng ta là huynh đệ tỷ muội, đáng giận là mấy tên nô tài chết bầm đó thế nhưng lại ngăn cản thân nhân cùng dòng máu tới thăm tỷ, tuỳ tiện đổi trắng thay đen, tự đoán tâm ý chủ tử, là nên phạt. Chúng ta cũng vì đại hoàng tỷ mới giáo huấn đám nô tài nghe lời đó, đại hoàng tỷ cần phải cảm kích chúng ta làm gì ~~”


      “…” Gặp qua người vô sỉ, lại chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.


      ra Tề vương đối nghịch với Đại công chúa cũng có nguyên nhân. Tề vương là hoàng tử từ trung cung, trừ bỏ Thái tử, là người có thân phận tôn quý nhất trong đám hoàng tử hoàng nữ, cũng dưỡng tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, từ bắt đầu kiêu ngạo rồi. Mà cuộc đời Tề vương lại thua trong tay hai người, người thứ nhất là Tiêu Lệnh Thù, thứ hai là Đại công chúa.


      Tiêu Lệnh Thù cần phải , Tề vương “chết” tay vị hoàng huynh này chẳng qua là vì tự tìm. quen nhìn Tiêu Lệnh Thù giống như chó ngoan đầy trung thành và tận tâm làm việc bên cạnh Thái tử, cho nên vẫn luôn tìm vị hoàng huynh này gây phiền toái. Ngược lại bị Tiêu Lệnh Thù đánh cần giải thích, mà mấy cái này là vì tự tìm phiền toái, vậy nên tất nhiên oán thán.


      Chỉ là ‘bại’ trong tay của Đại công chúa, hoàn toàn phải vì tự tìm, trái lại là Đại công chúa tìm tới . Tuy rằng Đại công chúa phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng đế sủng suy, tự nhiên quen nhìn thấy trong cung lại có hoàng tử hoàng nữ so với nàng ta còn kiêu ngạo hơn, cho nên Tề vương gặp xui xẻo. Hơn nữa, mỗi lần sau khi Đại công chúa đánh người xong, Chính Đức đế cũng chỉ trách cho có, sai người tặng dược tặng thuốc cho Tề vương xong việc, tự nhiên trong lòng Tề vương sinh ra oán hận.


      Loại oán hận này tích luỹ qua năm tháng, tại thấy Tiêu Lệnh Thù – người hung tàn này lại dám can đảm chống đối Đại công chúa, vì vậy tự nhiên xoa tay chuẩn bị theo, cùng nhau chỉnh Đại công chúa, còn cái tình tỷ đệ gì đó – đừng có bắt đối với người gọi là tỷ tỷ đánh thiếu chút nữa gặp Diêm Vương sinh ra cái gì tình tỷ đệ, quá dối trá rồi.


      Đại công chúa tức giận đưa tay sờ bên hông, sờ soạng lúc thấy, quay đầu thấy cái roi mới làm nằm giường mỹ nhân, trực tiếp lấy tới, quất roi hướng về phía mặt của Tề vương.


      Tất nhiên là Tề vương chịu đòn roi đó, chính là gấu con, ngay cả khi Chính Đức đế muốn đá , cũng dám trốn, huống hồ là tỷ tỷ đánh , tất nhiên cũng ngoan ngoãn đứng bị đánh, trực tiếp chạy. Dĩ nhiên là Đại công chúa cam lòng, chỉ là thân thể nàng ta có chút sức lực nào, hai bước thở hổn hển, sau khi bớt khó thở, nhìn thấy hai người ngồi ở ghế thái sư, quất roi đến chỗ bọn họ.


      ‘Vút’ tiếng, chiếc roi màu đen cuốn lấy roi của Đại công chúa.


      Đại công chúa lại nhìn A Bảo lần nữa dám can đảm tiếp roi của nàng ta, hai mắt bốc lửa, hận thể nào xẻo máu thịt nàng.


      Lần này A Bảo giống như lần trước để Đại công chúa bắt được cơ hội, vết thương tay của Tiêu Lệnh Thù vẫn làm nàng canh cánh trong lòng, cho nên khi nàng cuốn lấy roi của Đại công chúa, dùng lực chút, roi từ tay Đại công chúa tuột ra, nàng ta vì quán tính, cả người đều lảo đảo. Vẫn may hai nha hoàn luôn toàn lực chú ý nàng ta kịp thời đỡ được, mới có té ngã mặt đất. Mà lúc này, sức lực Đại công chúa hoàn toàn bị vắt kiệt, cả người tựa như cá thiếu nước, miệng lúc đóng lúc mở mà hô hấp, khuôn mặt trắng bạch.


      Tất nhiên bộ dạng Đại công chúa làm đám người Thái Tử kinh hãi, vội sai người đưa nàng ta về phòng, lại sai người thỉnh thái y. Vừa hay bởi vì Đại công chúa phát sinh chuyện này, Hoàng hậu phái hai thái y tới thường trú ở trong phủ công chúa, cho nên rất nhanh thái y tới.


      Vaì vị hoàng tử lúc này cũng bất chấp nam nữ có khác, đều chen vào trong phòng, đến nỗi ai quan tâm ai xem kịch vui, cũng ai thèm để ý.


      “Thái y, Bảo Hoa thế nào rồi?” Thái tử làm huynh trưởng, biểu cực kỳ lo lắng.


      Thái y kiểm tra xong mới : “Hồi Thái tử điện hạ, thân mình công chúa chỉ có chút hư nhược, cũng có gì đáng ngại.”


      ngại?” Nhóm người Thái tử và Hiền vương nhìn thái y đầy nghi hoặc.


      “Vâng, tuy rằng đám người thuộc hạ còn chưa nghiên cứu ra thuốc mà Đại công chúa ăn trúng lúc trước là gì, chẳng qua đối với thân thể cũng có gì tổn hại, chỉ là làm cho người suy yếu mà thôi, cũng đoạt tính mệnh người khác. Haiz, cũng biết cao nhân nào có thể chế ra thuốc hiệu quả như vậy, nhưng ra có chút giống thủ pháp của Lăng Nam Giải gia mấy chục năm trước…” Vẻ mặt thái y lộ nét tiếc nuối, rất nhanh lại phủ quyết suy đoán của bản thân, bởi vì gia tộc Giải thị xuống dốc, dật góc ở Lăng Nam, hơn hai mươi năm có đệ tử Giải gia nào xuất sĩ.


      Thái y chưa xong, nhưng lại làm sắc mặt Hiền vương phi khẽ thay đổi.


      Đồng dạng sắc mặt có chút khác thường còn có A Bảo. Ngay lập tức nàng nhìn qua Tấn vương giống như khách qua đường đứng bên ngoài, ràng an tĩnh trầm mặc như vậy, chính là cảm giác tồn tại cực mạnh, làm người khác cách nào bỏ qua tồn tại này.


      Ngay khi A Bảo nhìn qua, im lặng nhìn lại, so với những người khác làm lơ, vẫn luôn cực nhanh mà bắt giữ được ánh mắt của nàng.


      Bởi vì nguyên nhân thân thể Đại công chúa suy yếu, cho nên đoàn người chỉ ngây ngốc trong chốc lát cáo từ rời khỏi.


      Trước khi rời , Tề vương còn muốn kích thích Đại công chúa phen, “Đại hoàng tỷ, những hạ nhân đó của tỷ bất kính chủ tử, đệ đệ tốt tính, giúp tỷ dạy dỗ bọn họ, đều trói đưa Tịnh Linh Am nhé.”


      Đại công chúa dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, trừng mắt nhìn Tề vương.


      Hiền vương vội : “Lục hoàng đệ, tại thân mình Bảo Hoa tốt, tội gì phải khiến tỷ ấy dễ chịu chứ? Đệ nên thu liễm chút .”


      Tề vương muốn mở miệng, lúc này Tiêu Lệnh Thù vẫn luôn chưa từng mở miệng, : “Bổn vương sai thị vệ đưa những tên nô tài to gan đó Tịnh Linh Am rồi.”


      “…”


      Mọi người: =口=! Cái này hổ là người từng quản khâm phạm mà, hành động nhanh như vậy, là…


      Lúc này, Đại công chúa ‘a’ tiếng, rốt cuộc cũng ngất xỉu.


      Trong phủ công chúa lại trận gà bay chó sủa.


      *****


      canh giờ sau, ma ma của Đại công chúa là Trương thị đến điện Thái Hoà quỳ, khóc lóc kể lể trước mặt Chính Đức đế.


      Trương thị là lão nhân trong cung, năm đó Chính Đức đế có được nữ nhi đầu tiên nên hiếm lạ, cái gì cũng thu xếp cho nàng ta, vì chuyện đó còn làm nữ nhân trong hậu cung buồn bực ghen ghét, biết sinh cái hàng lỗ tiền có gì mà vui vẻ, chẳng lẽ thích của Hoàng đế giống người thường, thích nữ nhi? Vì vậy trong hậu cung từng có đợt sinh hoàng nữ. Mà Trương thị này, cũng do Chính Đức đế tự mình phủ Nội Vụ chọn bà vú cho nữ nhi, hơn nữa có chút phân lượng, cơ hội diện thánh của Trương thị so với nữ nhân trong cung còn nhiều hơn.


      “Hoàng Thượng, người biết, công chúa Bảo Hoa là… Nô tỳ biết Tấn vương và Tề vương có ý gì, công chúa bị bệnh, vậy mà bọn họ còn đến gây chuyện, làm nàng ấy tức giận . Còn đem những người hầu hạ phủ công chúa là nha hoàn ma ma đưa Tịnh Linh Am… Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho công chúa…”


      Vẻ mặt Chính Đức đế biểu tình gì nhìn bà ta, chỉ có Trương Kiệt có thể nhìn ra từ gương mặt rồng hết sức bình tĩnh đó, phát ra Hoàng đế nhẫn nại vì cái gì, ánh mắt nhìn Trương thị khỏi có chút thương hại.


      So với những người khác, Trương Kiệt ràng hơn vì sao Hoàng đế lại sủng ái Đại công chúa như vậy. Có lẽ lúc ấy Đại công chúa sinh ra, xác Hoàng đế bởi vì có nữ nhi đầu tiên mà thấy hiếm lạ, sau này sủng ái Đại công chúa như vậy, chẳng qua là vì Đại công chúa lớn lên có vài phần tương tự Trưởng Tôn Quý phi qua đời mà thôi.


      Nhớ tới Trưởng Tôn Quý phi qua đời, trong lòng Trương Kiệt thở dài. Hoàng đế nữ nhân đó, sau khi bà ấy chết, ước chừng phải đến năm năm sau trong cung mới truyền được tin cung phi có thai, khiến cho hai em Tấn vương và Tề vương cách nhau năm tuổi, so với mấy huynh đệ khác chỉ cách nhau hai tuổi hoàn toàn giống. Mà năm năm thời gian đó bởi vì Trưởng Tôn Quý phi chết, hoàng đế căn bản có tâm tình tới hậu cung.


      Mà Đại công chúa được đế sủng, chẳng qua là vì tưởng nhớ Trưởng Tôn Quý phi qua đời, lúc trước có Bình Vương Thái phi thức tỉnh, sợ là từ nay về sau Đại công chúa thể giống như trước hoành hành cố kỵ.


      Quả nhiên, ngay lúc Trương thị mách lẻo Tấn vương, đột nhiên da mặt Chính Đức đế co giật chút, bạo nộ quát: “Đừng lấy mấy việc này tới phiền trẫm, có cầu gì muốn làm chủ, tìm Hoàng Hậu!”


      “…”


      Tiếng khóc Trương thị hoàn toàn im bặt, vẻ mặt thể tưởng tượng được mà nhìn Chính Đức đế, hoàn toàn trợn tròn mắt.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, đáng đợi cả chú lẫn chóa theo!

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 61.1


      Editor: Nyanko – Cungquanghang


      thực tế, những người phải há hốc mồm còn có nữ nhân hậu cung khi nghe được tin tức này.


      Ngay khi Hoàng hậu nghe ma ma Trương thị của Đại công chúa tiến cung tới tìm hoàng đế khóc lóc kể lể đòi làm chủ gì đó, bà cũng để bụng. Dù sao chỉ cần Đại công chúa có chút cân bằng, chịu chút xíu uất ức, Trương thị đều trực tiếp tiến cung tìm hoàng đế, nữ nhân hậu cung cũng quen việc hoàng đế vì Đại công chúa mà vừa làm cha vừa làm mẹ.


      Cho nên, sau khi Chính Đức đế kiên nhẫn tức giận mắng Trương thị ngu ngốc, bà ta cũng khờ khi chạy hậu cung tìm Hoàng hậu.


      Hoàng hậu: =口=! Đây là tình tiết thay đổi hoàn toàn mà!


      Trương thị quỳ gối trong đại điện Phượng Tường cung, đem nội dung lúc trước bà ta với Chính Đức đế ở điện Thái hoà, khóc lóc kể lể thêm lần, lau nước mắt, trông đáng thương, chẳng qua Hoàng hậu lại chăm chú nghe chút nào. thực thế, Hoàng hậu nghĩ chiếu theo tính tình của hoàng đế, nếu Đại công chúa chịu uất ức gì cũng chưa bao giờ tới tìm mẹ cả là bà, mà là hoàng đế, dường như sợ Hoàng hậu này ức hiếp nàng ta bằng, mà tại sao, đem người tống cổ tới đây tìm mình là có ý gì vậy chứ?


      Tuy biết có ý tứ gì, Hoàng hậu vẫn ôn tồn trấn an Trương thị, đến khi Trương thị về chuyện Tấn vương và Tề vương làm công chúa hôn mê, bà vẫn tiếp lời, nhàng bân qươ mở miệng khiển trách bọn họ lần, ngược lại cũng có thêm phân phó gì.


      Chuyện Đại công chúa bị tỳ nữ to gan hạ dược làm hại được truyền vào cung từ hai ngày trước, toàn bộ người trong cung đều biết – lại là Trương thị tiến cung tới khóc lóc kể lể, cuối cùng còn đem theo vài vị thái y nhập phủ công chúa. Đại khái trừ bỏ Thích Quý phi và số ít người khác, nữ nhân toàn hậu cung đều thầm trầm trồ khen ngợi, vui sướng khi người gặp hoạ.


      Tất nhiên hoàng hậu cũng nằm trong số những người vui sướng khi người gặp hoạ, tuy rằng bà là chủ hậu cung, xử lý việc phải công bằng, chính là cho dù là người bình thường cũng có tư tâm. Hai nhi tử của Hoàng hậu chính là mệnh của bà, thậm chí cái người hoàng đế -- phu quân xứng kia, đều phải xếp hạng phía sau hai nhi tử. Đại nhi tử cần phải , đó là Thái tử, nửa đời sau của bà đều dựa vào . Tiểu nhi tử là kiểu quấn người, khác với đại nhi tử ổn trọng, thường xuyên dỗ bà, càng khiến bà thương.


      Mà Đại công chúa từng đánh nhi tử của bà đến thương tích đầy mình, sốt cao ngừng, thiếu chút nữa là đời nhà ma, là bà ngủ nghỉ túc trực bên cạnh ba ngày ba đêm mới đem tiểu nhi tử trở về. Khi đó thấy nhi tử của mình phải chịu tội, tâm tình muốn ‘gặm’ Đại công chúa cũng có. Chỉ đáng giận là lúc đó Hoàng thượng lại che chở nàng ta, tuy rằng trong miệng trừng phạt hai ba câu, cũng bồi thường nhi tử , nhưng vẫn làm bà khó chịu trong lòng.


      Cho nên tại Đại công chúa biến thành như vậy, mặt Hoàng hậu khổ sở nhưng trong lòng lại như nở hoa, chỉ cảm thấy đây chính là báo ứng. Càng báo ứng hơn là biết não của Chính Đức đế có phải hay đột nhiên tốt lên, tình lần này thế nhưng lại có hướng về phía Đại công chúa, ngược lại mệnh nàng ta ở trong phủ công chúa đóng cửa tĩnh dưỡng, Trương thị tiến cung cũng đem bà ta tống cổ đến chỗ bà nơi này.


      Tâm tư hoàng hậu thay đổi liên tục, mặt lại có nửa phần biểu lộ, với Trương thị: “Hài tử Bảo Hoa là làm bổn cung đau lòng, đáng thương, thế nhưng phải chịu tội như vậy. Ngươi trước trở về chiếu cố công chúa, bổn cung với Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng trừng phạt lão ngũ và lão lục, tất nhiên để Bảo Hoa chịu uỷ khuất.”


      Trương thị cúi đầu lau nước mắt, như thế nào biết Hoàng hậu đánh Thái cực chứ, trong miệng dễ nghe, chẳng qua lấy Hoàng thượng áp người, sợ là đảo mắt bỏ mặc chuyện này. Trong lòng Trương thị cáu giận, trong miệng vẫn phải ngàn ân vạn tạ, trong lòng nghẹn khuất vô cùng. Trước kia khi Đại công chúa được sủng ái, ai đối với bà vú của Đại công chúa là bà phải thêm phần cung kính chứ, ngay cả Hoàng hậu cũng phải lễ độ vài phần, nhưng còn bây giờ sao? là phong thuỷ lưu chuyển mà.


      Chờ khi Trương thị ra khỏi Phượng Tường cung, cơ bản được Hoàng hậu tỏ vẻ chuyện gì, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cảm thấy công chúa đây là chịu tội vô lý, như thế nào có thể để như vậy được?


      Vì vậy Trương thị lại Triều Dương cung, Triều Dương cung Thích Quý phi cho tới nay đều giao hảo tốt với Đại công chúa, đối với Đại công chúa cũng hỏi han ân cần, nếu có thể để bà ấy ra mặt tìm hoàng đế cầu tình, hẳn là hoàng thượng làm chủ cho Đại công chúa.


      Tất nhiên Thích Quý phi trực tiếp ra mặt tiếp kiến Trương thị, chẳng qua cũng giống như Hoàng hậu, Thích Quý phi cũng dám hứa hẹn đáp ứng cái gì. Tuy bà nguyện ý giao hảo với Đại công chúa, chính là cũng muốn đắc tội hai vị Vương gia, đặc biệt hai vị này là khó sống chung nhất trong chúng hoàng tử. Đắc tội bọn họ, chừng ngay cả con trai của bà cũng trôi qua tốt.


      Đương nhiên, mặt mũi vẫn phải cho, cho nên Thích Quý phi dùng ngôn ngữ vô cùng lừa tình làm Trương thị cảm động phen, nếu có cơ hội, bà ở trước mặt Hoàng đế nhắc tới cảnh ngộ của Đại công chúa, đồng thời cũng bảo Hiền vương ở ngoài cung chiếu cố phủ công chúa nhiều chút. Nghĩ đến tin tức hôm nay bà nghe được, da mặt Thích Quý phi co giật chút.


      Thị vệ nô tỳ phủ công chúa bị người Tấn vương đem theo đánh trận, hơn nữa con gấu con Tề vương còn hiểu dùng trò đánh đòn phủ đầu, chế tạo dư luận. tại trong kinh người người đều biết vài vị hoàng tử đến thăm Đại công chúa, nhưng ai ngờ được hạ nhân phủ công chúa lại kiêu ngạo như vậy, thế nhưng dám bất kính hoàng tử, còn xúi giục chia rẽ thân tình hoàng thất, vì vậy bị Tấn vương đánh, đưa Tịnh Linh Am. Phủ công chúa lập tức trống , chỉ chừa lại vài người hầu hạ, là keo kiệt hết mức. Còn Đại công chúa tức giận ngất – kia có là gì, phải Đại công chúa bị người ta hạ dược nên thân mình suy yếu sao? Tuỳ thời đều có khả năng ngất phải do bọn họ làm hại đâu, bọn họ còn tốt bụng thăm đó ~~


      Vì vậy, dưới lý do quang minh chính đại như thế, Trương thị tiến cung khóc lóc kể lể, nếu là Chính Đức đế để ý, nữ nhân hậu cung nào dám vì nàng ta đối đầu với hai vị chủ nhân khó chơi như vậy chứ? Đối đầu với Tề vương, cả đời ngươi đều được sống yên ổn; nếu là đối đầu Tấn vương, đến , ngươi lập tức được vãng sinh.


      Cuối cùng Trương thị rời sau khi bị Thích Quý phi lừa tình hồi lâu, chờ sau khi rời mới phát , ai ui, căn bản là Thích Quý phi chưa cho cái đảm bảo gì kia mà, ám chỉ dùng được gì chứ? Công chúa của bà còn nằm ở giường muốn tìm Hoàng thượng, để ông làm chủ cho nàng đó!


      Chờ sau khi Trương thị rời , Thích Quý phi ngẫm lại cũng an tâm, triệu ma ma tâm phúc tới : “Ngươi lập tức sai người đến phủ Hiền vương, với Hiền vương, chỗ Bảo Hoa, bảo chú ý nhiều chút, nếu có thể, đừng quá thân cận với nàng ta, vấn đề mặt mũi có trở ngại gì là được.”


      Ma ma có chút hiểu, “Nương nương, vốn dĩ trước đây điện hạ và Bảo Hoa công chúa có quan hệ tốt, phải ngài thấy vậy rất vui mừng sao?”


      Thích Quý phi cười lạnh, “Đó là trước kia, tại sao… Biểu của Hoàng thượng ràng đến như vậy, chúng ta cũng nên ước lượng chút, đỡ bị ông ấy ghi hận.” Hầu hạ Hoàng đế nhiều năm như vậy, Thích Quý phi tự nhận so với Hoàng hậu bà còn hiểu tính nết người nam nhân kia hơn. Cũng phải là chủ nhân có tâm nhãn sao, năm đó Trưởng Tôn Quý phi muốn chết sống lại, đảo mắt người ta vừa chết lập tức ném nhi tử đến lãnh cung chẳng thèm quan tâm.


      Ma ma lắp bắp kinh hãi, ở trong lòng bà ta, Đại công chúa thịnh sủng hơn hai mươi năm giống như núi cao tồn tại, sao có thể bị đẩy ngã ngã chứ? Tuy rằng tình Tết Trung thu là nằm ngoài dự đoán, nhưng mọi người vẫn để ở trong lòng, chỉ cảm thấy rất nhanh Hoàng thượng lại thương tiếc Đại công chúa.


      “Hẳn là thể nào? Ngài xem, nghe Đại công chúa bị người hạ dược hãm hại, Hoàng thượng còn phái người tra việc này lại phái thái y đến trú ở phủ công chúa…” Cho nên như thế nào cũng thấy đây là biểu của thánh suy được.


      Thích Quý phi chậm rãi phẩy quạt, nửa dựa vào giường mỹ nhân, giọng : “Tuy rằng biết Trung thu ngày đó, Bình Vương Thái phi và Hoàng thượng ở Giao Thái điện gì, nhưng nghĩ đến hẳn là có quan hệ tới mẫu thân của Tấn vương… Ảnh hưởng của Thái phi đối với Hoàng thượng rất lớn, nếu Thái phi gì đó, nghĩ đến hẳn là Hoàng thượng cũng nghe vào…”


      Thích Quý phi hạ mắt, hồi tưởng năm đó Trưởng Tôn Quý phi cực thịnh sủng, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thế nào cũng thấy khả nghi. Bởi vì việc này hơn phân nửa cung nhân bị rửa sạch, nháo đến toàn bộ hậu cung đều lo sợ yên, cũng khiến cho việc này cũng trở thành điều bí . Mà làm người ta dám tin tưởng chính là, hoàng đế sủng ái Trưởng Tôn Quý phi như vậy, thế nhưng sau khi nàng ta chết, con trai nàng ta lại bị ném đến lãnh cung để tự sinh tự diệt, như thế nào cũng thấy có điều kỳ quặc. Chẳng qua bởi vì khi đó Trưởng Tôn Quý phi chết, tính tình Chính Đức đế cũng trở nên khó hiểu, cho dù mọi người có nghi vấn trong lòng, cũng dám sai người tra xét, miễn gặp rủi ro. Cho đến hôm nay, người biết nguyên nhân Trưởng Tôn Quý phi chết cũng nhiều lắm.


      Đến nỗi Đại công chúa càng lớn càng giống Trưởng Tôn Quý phi, cũng bởi vậy làm Chính Đức đế nảy sinh chuyển tình cảm sang nàng ta. Chẳng qua Trưởng Tôn Quý phi là nữ nhân phong hoa tuyệt đại, có như Đại công chúa ngu xuẩn ương ngạnh, ỷ vào đế sủng mà kiêng nể gì, về sau chết như thế nào cũng biết. Nếu tồn tại của Tấn vương, hoặc là năm đó Tấn vương chết ở trong lãnh cung, Thích Quý phi cảm thấy, đoán chừng Đại công chúa giống như Trưởng Tôn Quý phi, là bảo vật duy nhất trong lòng hoàng đế, chỉ tiếc…


      “Haiz, thuận tiện với Hiền vương, cứ ổn định bên phía Đại công chúa trước , nếu được bỏ .”


      Nghe ra được lời Thích Quý phi có ý tứ để ý, trong lòng ma ma hiểu , nếu là hoàng đế ghét bỏ Đại công chúa, như vậy Đại công chúa ở nơi Quý phi chính là điểm chết.


      *****


      Sau khi Hiền vương tiễn người đưa tin trong cung khỏi, lập tức nhấc chân tới chủ viện.


      Hiền vương phi đĩnh bụng nghênh đón, được Hiền vương đỡ lấy ngồi trở lại ghế.


      Sau khi nha hoàn rót trà, Hiền vương cho bọn họ ra ngoài, đem lời Thích Quý phi sai người truyền đạt tới cho thê tử. Sau khi Hiền vương phi nghe xong, như thế nào lại ý tứ của Thích Qúy phi chứ, cái này là đem Đại công chúa coi như điểm yếu, ánh mắt hơi tối lại.


      Hiền vương gõ mặt bàn, chậm rãi : “Xưa nay Bảo Hoa được phụ hoàng thích, tuy rằng phụ hoàng xử lý lần này có chút nằm ngoài dự đoán, chẳng qua cũng là nhất thời. Chỉ tiếc, tại thân thể Bảo Hoa…” Hiền vương tiếc hận phen.


      Nếu là thân thể Đại công chúa khoẻ mạnh, có thể lúc nào cũng tiến cung đến biểu trước mặt Chính Đức đế, gợi lên ký ức xưa, tin tưởng nữ nhi thương hơn hai mươi năm, cho dù trong lúc nhất thời nàng ta làm sai chuyện, cũng thể bỏ xuống được. Nhưng nếu là Đại công chúa vẫn luôn bị bệnh như vậy, đóng cửa ra, cho dù là tình cảm thâm sâu cũng có thời điểm đạm nhạt, mà tình cảm chính là qua được khảo nghiệm của thời gian.


      Hiền vương phi nghe hiểu ý tứ của , kỳ ở trong lòng nàng, vẫn là đối với tình mấy ngày nay vẫn nghĩ ra, thể nào tưởng tượng được tình như thế nào biến thành như vậy. Có thể là ký ức đời trước đối với Đại công chúa khắc quá sâu, đối với Đại công chúa lại trợ giúp Hiền vương đăng cơ, nàng tin phục thôi. Có thể đời trước nếu ở giữa có Đại công chúa chu toàn, Chính Đức đế nhanh như vậy mà ghét bỏ Thái tử, tiện đà phế Thái tử, tuỳ ý để Thái tử chết bệnh ngoài cung. Sau đó vì có Đại công chúa hỗ trợ, Hiền vương chèn ép trung cung hoàng tử là Tề vương, khiến ta bị Chính Đức đế khiển trách đưa đất phiên, sau này lại chết trong tay bạo dân đất phiên.


      Cho nên, Hiền Vương phi nghĩ từ bỏ Đại công chúa.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ôi ko được gặp Tề vu7o7nng rồi. thanks Nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :