1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hi vọng editor cho chương sớm, hihi
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59.1

      Editor: Nyanko cungquanghang


      Hôm nay là ngày lành thành thân của đích thứ tử đại phòng phủ Trung Võ tướng quân, tuy rằng Trung Võ tướng quân ở Tây Bắc thể trở về chủ trì hôn lễ cho nhi tử, nhưng trưởng tử Võ Liệt được phong làm võ tướng quân trở về để tham gia hôn lễ của đệ đệ.


      Võ Liệt và mấy vị thúc bá đứng ở cửa chính nghênh đón khách khứa đến chúc mừng, xa xa thấy hai chiếc xe ngựa trước sau cùng hướng tới nơi này. Trong đó có chiếc xe ngựa treo phù hiệu làm sắc mặt có chút biến hoá nho , rất nhanh thu liễm, mặt vẫn nét thong dong trầm ổn như trước.


      “A Liệt, có chuyện gì sao?” Võ nhị lão gia hỏi.


      Võ Liệt cười cười, : “Tấn vương và Tề vương điện hạ tới.”


      Nghe thấy hai vị hoàng tử này tới, sắc mặt Võ nhị lão gia cũng có chút biến hoá.


      Lúc này, xe ngựa dừng lại ở trước cửa. Mấy xe ngựa của các vị quan viên khác khi phát xe ngựa của hai vị thân vương này tiến đến cũng tự động lùi lại, tới chiếm vị trị.


      Xe ngựa phủ Tấn vương dừng lại trước, hơn nữa so với xe ngựa của người khác, theo bên cạnh xe ngựa này có thêm mười thị vệ, khí thế mạnh mẽ cũng đủ áp chế người khác. Người hầu đánh xe ngựa nhảy xuống, sau đó mở cửa xe ngựa, khom người thỉnh người bên trong xuống xe.


      Dẫn đầu xuống xe chính là Tấn vương mặt biểu tình, vén lên áo choàng, bước xuống xe ngựa, sau đó xoay người đỡ nữ tử mặc áo màu đỏ nhạt phối hợp với váy màu hoàng hôn xuống xe ngựa.


      “Gặp qua Tấn vương điện hạ, Tấn Vương phi.” Người của phủ Trung Võ tướng quân vội vàng đến bái kiến.


      Lúc này, phu thê Tề vương ở phía sau cũng bước xuống, Tề vương trẻ tuổi tuấn mỹ dẫn theo Vương phi tiến đến, cười vang : “Võ Liệt, tân lang Võ Hạo đâu rồi? Ai u, ra là Ngũ hoàng huynh phía trước chúng ta.”


      Tấn vương nhàn nhạt nhìn cái, có lên tiếng.


      Dường như Tề vương cũng quen với việc nửa ngày vị huynh trưởng này cũng thèm mở miệng chữ, mang theo Kim Cảnh Hi đến thỉnh an huynh tẩu. Ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Võ Liệt cười gian manh, cười đến mức tâm của nam nhân Võ gia cũng nhảy theo. Quay đầu nhìn qua lại gặp phải ánh mắt lạnh lùng như sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


      mỹ mạo của Tề vương vượt qua tiêu chuẩn cái đẹp của triều đại Đại Nghiệp này. Là vẻ đẹp đạt chuẩn của mỹ nam, hơn nữa lại là người kín kẽ biết giữ mình, trời sinh ung dung tự tại, dễ làm người khác có thiện cảm. Chỉ tiếc người này bản tính chính là con gấu lớn to xác, lòng dạ khó lường. giây trước có thể ghét người khác vì mưu dương mưu này nọ, giây sau có thể làm ra chuyện ngu ngốc khiến người khác hận thể đem chôn sống mới tốt. Kết luận là người có tâm tính dễ thay đổi.


      Đương nhiên Tấn vương Tiêu Lệnh Thù lớn lên cũng tồi, chỉ tiếc cả ngày cứ trưng bộ mặt lạnh như tiền, dường như chưa bao giờ có người thấy cười. Hơn nữa gương mặt lạnh lùng vô tình kia hợp với ánh mắt hung dữ tàn bạo của , rất ít người có thể nhìn thẳng gương mặt của , vậy nên cho dù nhan sắc có đẹp cũng ai thưởng thức nổi.


      Lúc này các nam nhân của phủ Trung Võ tướng quân chỉ cảm thấy hai vị chủ nhân này người cười đến đặc biệt khó coi, người quan sát người khác càng khó coi hơn nữa. vậy trong phủ còn có vị chủ nhân như vậy ở lại, càng làm cho người ta thấy đau trứng mà.


      “Võ tướng quân, hôm này là ngày đại hỉ của tiểu tử Võ Hạo kia, biết đại hoàng tỷ của ta, thân làm trưởng tẩu biết ở đâu? Tục ngữ , trưởng tẩu như mẹ, cho dù là công chúa hoàng thất, vẫn nên làm tròn trách nhiệm cần làm chứ.” Tề vương giả mù sa mưa .


      Sau khi nghe xong, vài vị lão gia Võ gia đều có chút bất đắc dĩ, nhưng biểu tình mặt Võ Liệt có gì thay đổi, mặt mang nét xin lỗi : “Thân mình công chúa khoẻ, vẫn nghỉ tạm ở phủ công chúa. Hai vị Vương gia nếu muốn gặp công chúa, thỉnh chờ sau hôn lễ, thần cùng hai vị.”


      Phủ Đại công chúa nằm kế bên phủ Trung Võ tướng quân, cũng là do năm đó Chính Đức đế ra lệnh phủ Nội Vụ chi ngân sách tạo áp lực lên Công bộ mà xây dựng. Dựa toà nhà có sẵn mở rộng gấp đôi, xây dựng xa hoa lộng lẫy, thậm chí cảnh trí trong đó ngay cả phủ Thái tử cũng khó sánh bằng. Có thể thấy được Chính Đức đế quý đại nữ nhi này thế nào.


      Tuy rằng Võ Liệt là đích trưởng tử đại phòng phủ Trung Võ tướng quân, dù cưới công chúa, nhưng tất cả quy củ vẫn lấy Đại công chúa làm chủ. Mặc dù cái danh Phò mã dễ nghe, cũng kiến công lập nghiệp ở Tây Bắc, tại cũng có chút thành tựu. Chỉ là ở trong mắt A Bảo, nhà ở là do nhạc phụ cấp, dùng tiền nhạc phụ, cảm giác thế nào cũng giống như ở rể thế nhỉ?


      Ngay khi A Bảo bổ não suy nghĩ, con gấu Tề vương e sợ thiện hạ chưa đủ loạn lại bày vẻ mặt ta hiểu, sau đó làm bộ làm tịch : “Đại hoàng tỷ vất vả, bị bệnh rồi. Làm đệ đệ quả nên thăm chút! Đáng giận là mấy tên nô tài dám ăn gan hùm mật gấu, thế nhưng can đảm khinh thường chủ tử, dẫn đến đại hoàng tỷ bệnh càng thêm nặng, bổn vương nghe xong cũng thấy khổ sở. Đại tỷ phu vẫn nên thông cảm cho thân mình tại của đại hoàng tỷ tốt, cũng đừng tuỳ tiện quấy rầy tỷ ấy làm gì. Có cầu cứ để những nữ nhân khác hầu hạ, phủ công chúa cũng thiếu hạ nhân như vậy, tinh tưởng với tính tình của đại hoàng tỷ, cũng so đo…”


      “Vương gia!” Kim Cảnh Hi thấy càng càng kỳ quặc, vội vàng lên tiếng ngăn lại.


      Các nam nhân ở phủ Trung Võ tướng quân bị Tề vương biết xấu hổ đến mức ai cũng trợn mắt há mồm.


      Tương tự A Bảo cũng há hốc mồm nhìn Tề vương, còn gì để . Trong thâm tâm nàng nghĩ nếu dựa theo góc độ nữ nhân để xem xét Tề vương quả nhiên là tên khốn nạn, có người đệ đệ mấy chuyện bẩn thỉu như vậy với tỷ tỷ của mình sao? có người đệ đệ ngay lúc sức khoẻ tỷ tỷ khoẻ lại xúi giục tỷ phu ngủ với nữ nhân khác hả?


      Đương nhiên, nếu vị tỷ tỷ kia đổi thành Đại công chúa – A Bảo có chút rối rắm. Trong lòng vừa có cảm giác khoan khoái hả dạ, lại có cảm giác nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân. Tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét Đại công chúa, nhưng có nghĩ tới chuyện trong lúc thân mình Đại công chúa khoẻ mà hi vọng trượng phu của nàng ta vượt tường với người khác.


      Quả nhiên là suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân giống nhau sao?


      Nghĩ như vậy, A Bảo liếc nhìn Tiêu Lệnh Thù cái, vừa lúc Tiêu Lệnh Thù như có cảm giác, cúi đầu nhìn nàng cái, dùng ánh mắt làm bộ như có việc gì mà nhìn nàng.


      Tề vương lại cười ha ha, tiếp: “Được rồi, chúng ta cũng quấy rầy mấy người nữa, các ngươi tiếp tục .”


      “…”


      Sau khi bốn người tiến vào phủ Trung Võ tướng quân, Tiêu Lệnh Thù và Tề vương được Võ Liệt dẫn đến đại sảnh tiền viện, mà hai vị Vương phi là A Bảo và Kim Cảnh Hi được đưa tới thiên thính hậu viện, bái kiến lão thái quân phủ Trung Võ tướng quân.


      Lão thái quân phủ Trung Võ tướng quân năm nay gần bảy mươi, đầu đầy tóc bạc, chẳng qua thoạt nhìn thần trí ràng, thân thể nghe đều khoẻ mạnh, sống thêm mười hay hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề.


      Ở đại sảnh có rất nhiều người của phủ Trung Võ tướng quân và thông gia là phủ Uy Viễn Hầu, lấy lão thái quân đứng đầu, vốn dĩ các nữ nhân vừa vừa cười, chờ nghe nha hoàn thông báo là Tấn vương phi và Tề vương phi cùng đến thanh cũng chậm rãi biến mất. Lão thái quân dường như nhìn, mang theo mấy vị con dâu cháu dâu vội vàng đứng dậy nghênh đón. A Bảo và Kim Cảnh Hi cũng dám để bà ra đón tiếp, vừa vào đại sảnh lập tức qua đỡ lấy lão quân định bái kiến, hai người nở nụ cười cùng vấn an bà.


      Sau khi chào hỏi xong A Bảo và Kim Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh lão thái quân, bên cạnh cũng có vài vị nữ quyến tôn thất, đều đến đây tham gia hôn lễ. Khi chuyện, A Bảo có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá của người khác, hơn nữa ánh mắt đó còn giống như có chút kính sợ, làm trong lòng nàng có chút được tự nhiên.


      A Bảo tất nhiên biết là chuyện gia yến đêm trung thu, Đại công chúa bị Tiêu Lệnh Thù đá cước, tổn thương đến tim mạch; cáo trạng lên Chính Đức đế, thế nhưng ông lại ra lệnh Đại công chúa ở trong phủ dưỡng thương. Chuyện này khiến ánh mắt người ngoài nhìn phu thê bọn họ toàn thay đổi. Họ cho rằng hai người đạp lên Đại công chúa được sủng ái nhất để thượng vị, hơn nữa Chính Đức đế vẫn có hạ ý chỉ trừng phạt Tiêu Lệnh Thù, càng chứng thực suy đoán của mọi người.


      Chuyện gia yến đêm trung thu, Đại công chúa được đế sủng hai mươi năm lại trở thành trò cười, cũng khỏi làm người ta nhìn kĩ phu thê Tấn vương lần nữa. Thậm chí có người suy đoán rằng hoàng thượng vì ngại mặt mũi của Trấn Bắc tướng quân, mới có truy cứu việc này, lần đầu điên để Đại công chúa chịu oan ức lần. Cho nên, tại người được quan tâm sủng ái là Tấn vương phi sao?


      A Bảo để ý đến ánh mắt của người khác, ngồi kề tai với Kim Cảnh Hi ngồi bên cạnh.


      “Lục đệ muội, lời Lục hoàng đệ lúc trước là có ý gì vậy? Đại hoàng tỷ bị gì sao?” A Bảo bị màn vừa nãy tò mò đến mức vò đầu bứt tai, đáng tiếc lúc ấy Tề vương còn chuyện, vẫn có cơ hội dò hỏi.


      Kim Cảnh Hi vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, “Ngũ hoàng tẩu biết sao?”


      A Bảo có chút ngượng ngùng : “Mấy ngày nay tâm tình vương gia nhà ta được tốt lắm. Chúng ta vẫn luôn ở biệt trang kinh thành, đối với chuyện trong kinh cũng biết nhiều lắm.”


      Nghe vậy Kim Cảnh Hi cũng hiểu , tuy rằng quá tin tưởng cách “tâm tình Tấn vương tốt”, nhưng nếu A Bảo vậy ngoài mặt nàng vẫn phải tin tưởng. Mấy ngày qua, Tề vương vẫn thường xuyên lải nhải ở bên tai nàng cái gì mà “Tính tình của Ngũ hoàng huynh ấy hả, mà cũng có lúc vui được sao? Đừng nhìn huynh ấy mười ngày nửa tháng gặp ai, vừa xuất nhất định hù chết người đấy, ra biết huynh ấy làm cái mưu quỷ kế gì đâu, trong lòng chắc chắn có quỷ kế…” Cho nên cho dù vốn dĩ cảm thấy Tấn vương là người trầm mặc ít lời, là hoàng tử khó thân cận nhất trong mấy người. Bị Tề vương lải nhải bên tai nhiều như vậy cũng khó mà có những ý tưởng khác thường.


      Chẳng qua ngờ mấy ngày nay phu thê Tấn vương thế nhưng lại chạy đến thôn trang… từ đáp án nghe được này, đầu tiên Kim Cảnh Hi nghĩ đến chính là công tác bảo mật của Tấn vương phủ làm tốt, thế nhưng người nào biết chủ nhân phủ Tấn vương có ai. Tiếp theo là Tấn vương đối với Tấn Vương phi cực kỳ tốt, dưới loại tình huống như vậy, vẫn đưa nàng đến thôn trang giải sầu, có thể thấy được tình cảm hai vợ chồng bình thường. Cuối cùng là Tấn Vương phi thoạt nhìn có hiền lương đoan trang như vẻ bề ngoài…


      ra việc này muội cũng nghe được từ miệng Vương gia nhà muội ra.” Kim Cảnh Hi uống ngụm trà, giọng giải thích với A Bảo: “Nhân lúc đại hoàng tỷ bị phụ hoàng lệnh đóng cửa ở phủ công chúa dưỡng thương thân thể…” , lại nhìn A Bảo liếc mắt cái, thấy vẻ mặt vô tội của nàng nhìn lại, tiếp tục: “Nghe trong phủ công chúa có tên nô tài lớn mật, thừa dịp chủ tử sinh bệnh thân thể khoẻ, bởi vì hận thù cá nhân mà bỏ thêm dược vật ở thuốc uống của đại hoàng tỷ. Khiến cho bệnh của đại hoàng tỷ nặng thêm, vốn dĩ thái y đại hoàng tỷ chỉ cần nằm mười ngày nửa tháng khoẻ lại. Thế nhưng cái tên nô tài to gan lớn mật kia lại nhân lúc thân thể đại hoàng tỷ khoẻ, nghe bảo bệnh rất nặng.”


      biết vì cái gì, trước hết A Bảo nghĩ đến lúc hôm nay khi ra cửa, Tiêu Lệnh Thù dùng biểu tình lạnh lùng với nàng “ cần lo lắng”, lại nghĩ đến mấy ngày trước Tiêu Lệnh Thù muốn dược ở chỗ Giải Thần Y. Giải Thần Y nghi ngờ lại muốn làm chuyện hại ai… Cho nên, phải giống như nàng tưởng chứ?


      iết tại bệnh của đại hoàng tỷ như thế nào rồi?” Vẻ mặt A Bảo quan tâm hỏi, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của chính mình là quá tốt mà. Quả nhiên uổng công nàng thường xuyên luyện tập, mặt hẳn là có lộ ra điều gì khác thường .


      Kim Cảnh Hi nhìn nàng lâu cái, giọng : “Ta cũng ràng lắm. Nghe từ đại hoàng tỷ tập cưỡi ngựa bắn cung, thân mình khoẻ mạnh. Lúc này lại vì cái tên nô tài đáng chết kia, thân mình đại hoàng tỷ cực xấu, trong ngày hơn phân nửa thời gian là muốn nằm nghỉ…”


      A Bảo yên lặng mà uống ngụm trà.


      “Vừa lúc hôm nay được gặp tỷ, Vương gia nhà ta , sau khi ăn xong tiệc hỉ cùng thăm đại hoàng tỷ, Ngũ hoàng tẩu muốn cùng ?” Kim Cảnh Hi hỏi.


      Vẻ mặt A Bảo đứng đắn : “Tất nhiên là rồi.” Hôm nay cùng với nàng là Nhạn Hồi, A Bảo sai nàng ấy ra bên ngoài tìm Tịch Viễn, bảo hồi phủ chuyến lấy lễ vật, đỡ lát nữa phải tay đến phủ công chúa khó coi.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59.2

      editor: Nyanko cungquanghang

      Sau khi xong việc này, hai người khôi phục lại dáng ngồi ban đầu, lắng nghe mấy vị thế gia phu nhân khác chuyện. Bọn họ đều là nàng dâu, còn có tạo ra vòng xã giao của riêng mình, đối với giới phụ nhân chưa quen thuộc lắm, nên lắm miệng, lắng nghe cũng có thể nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng.

      lát sau, người tiến đến chúc mừng càng ngày càng nhiều, từ giữa cũng có thể nhìn ra uy thế của phủ Trung Võ tướng quân, hơn nữa trong phủ bọn họ còn có vị Phò mã của công chúa được sủng ái cực kỳ nữa. Vậy nên quan viên kinh thành đều cực kỳ nể tình, quan hệ họ hàng đều tới, có tới cũng đưa lễ trọng đến đây, ngay cả Thái tử cũng rất nể tình mà dẫn Thái tử phi đến.

      Chẳng qua hôm nay người tới phần lớn là hàn huyên, sau đó hướng lão thái quân dò hỏi tình huống thân thể của Đại công chúa như thế nào, rồi lại bên hỏi bên nhìn về phía A Bảo, làm trong lòng A Bảo cực kỳ buồn bực. Tuy biết rằng bọn họ chỉ muốn chứng thực nàng và nam nhân của nàng có chống lại Đại công chúa hay , chính là xem nhiều như vậy, làm nàng cảm thấy bọn họ như chất vấn nàng vậy.

      Chờ sau khi đón tân nương tử bái đường, A Bảo cùng với những người khác tân phòng nhìn nương tử mới vào cửa.

      Võ Hạo là đích thứ tử đại phòng phủ tướng quân, Võ Hạo cũng giống như phụ huynh, vào quân doanh nguyện trung thành với đất nước. Chẳng qua mấy năm nay chiến Tây Bắc cũng nhiều, vậy nên phần lớn thời điểm vẫn ở lại kinh thành, thuận tiện thay phụ huynh ở Tây Bắc hiếu thuận tổ mẫu. Võ Hạo có chức ở Binh bộ, tuy rằng cao như phụ huynh, chẳng qua cũng xem như là thanh niên đầy hứa hẹn.

      A Bảo nhìn Lý Minh Phượng, vẫn như cũ là gương mặt trang điểm theo kiểu Nhật mặt, xem vẻ mặt muội ấy thẹn thùng thoả mãn, biết muội ấy rất hài lòng với Võ Hạo.

      “Ngũ tỷ tỷ.” Thừa dịp người chú ý, Lý Minh Phượng với A Bảo: “Lúc trước mẫu thân vì muội an bài cho gặp Võ nhị công tử. Mặc kệ về sau thế nào, muội cũng hối hận. Chuyện của Bảo Hoa công chúa, Ngũ tỷ cũng cần lo lắng.”

      A Bảo vỗ vỗ tay nàng, trong lòng thở dài, nơi nào có thế lo lắng được chứ.

      Khi nhập cuộc yến tiệc, Thái tử phi và A Bảo là vương phi ngồi ở thủ vị, cùng bàn với lão thái quân. Sau khi chúc mừng lão thái quân vài câu, A Bảo cười : “Lão thái quân, dối gạt người, tình cảm từ giữa ta và lục muội cực kỳ tốt. nay muội ấy gả lại đây, vốn dĩ trong lòng có chút lo lắng. Chẳng qua vừa thấy lão thái quân và tướng quân phu nhân, biết hai người đều là trưởng bối tâm tư thiện lương, trong lòng ta cũng an tâm. Muội ấy còn trẻ, nếu có làm gì tốt, còn thỉnh lão thái quân và tướng quân phu nhân dạy dỗ muội ấy.”

      Lão thái quân và tướng quân phu nhân vừa nghe lời này biết Tấn vương phi là chống lưng cho muội muội nhà mình, lập tức trong lòng có chút đắng.

      ra nếu có chuyện đại công chúa trước đây, lời hôm nay của Tấn Vương phi, bọn họ cũng chỉ biết cười . Tức phụ đích thứ tử thể so với trưởng tức, trách nhiệm có lớn như vậy, cho dù làm tốt cũng bị trách mắng quá nặng nề. Hơn nữa bọn họ cũng phải là người hà khắc gì, tất nhiên làm khó xử tức phụ nhà mình. Chỉ là tại phía còn có vị đại công chúa mà Tấn Vương phi đắc tội, việc này lại thành khó , chỉ sợ phủ Trung Võ tướng quân bị kẹp ở giữa khó xử rồi.

      Những người khác nghe được lời này mờ mịt mà nhìn A Bảo. Thầm nghĩ nhìn ra được người thoạt nhìn ôn hoà như Tấn Vương phi cũng dám muốn đối nghịch cùng với Đại công chúa, chẳng lẽ nàng sợ Đại công chúa chạy đến mách lẻo trước mặt Chính đức đế hay sao?

      Mọi người ở yến hội cân nhắc suy nghĩ, thời gian qua , chờ mọi người ăn sai biệt lắm, đám người Thái tử phi và A Bảo đứng dậy cáo từ. Lão thái quân và tướng quân phu nhân vẫn luôn giữ lại, sau mới sai người đưa bọn họ ra ngoài.

      Chỗ của nam nhân bên kia, đám người Thái tử, Tề vương cũng cáo từ mấy người Võ Liệt, rất nhanh mọi người cùng gặp lại.

      “Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ, hai người cũng muốn thăm Bảo Hoa sao?” Thái tử hỏi, thấy hai người gật đầu, cười : “Vừa hay, cùng , cũng xem như là có bạn.”

      “Ai muốn có bạn cùng huynh…” Tề vương lẩm bẩm tiếng, bị Kim Cảnh Hi kéo tay áo, đem lời còn lại nuốt trở về.

      Tiêu Lệnh Thù vẫn là bộ dạng lãnh đạm như trước, thời điểm A Bảo đến đây, duỗi tay chỉnh lại cây trâm hoa đầu nàng. màn này làm mọi người ở đây đều sững sờ, chẳng qua khi Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn qua, rất nhanh mọi người chuyển tầm mắt, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có những ý tưởng khác.

      Ừm, nhìn ra được nam nhân lạnh lùng vô tình như vậy có hành động dịu dàng như thế.

      Ba đôi phu thê tới đây là để uống rượu mừng, lúc này cùng làm bạn đồng hành đến phủ đại công chúa thăm bệnh.

      Chẳng qua thời điểm bọn họ tới cửa, phát trong phủ Đại công chúa có khách, phu thê Hiền vương và Ninh vương đến đây trước bọn họ bước để thăm Đại công chúa, lúc này ở bên trong bồi Đại công chúa chuyện.

      “Nhị đệ và Thất đệ cũng đến đây?” Thái tử hỏi ma ma dẫn đường.

      Vị ma ma kia là người tâm phúc nhất của Đại công chúa, chán ghét nhìn Tiêu Lệnh Thù, mới đáp: “Hồi Thái tử điện hạ, Hiền vương và Ninh vương điện hạ cùng với hai vị Vương phi đến đây từ sáng sớm, lúc này ngồi chuyện giải sầu với công chúa.” So sánh hai vị Vương gia từ sáng sớm tới đây, còn ba vị này bây giờ mới tới, ở trong mắt ma ma là biểu bất kính với Đại công chúa, càng thêm buồn bực.

      “Thân mình Bảo Hoa sao chứ?” Vẻ mặt Thái tử vui vẻ hỏi.

      “Nhanh như vậy sao? Mệnh cũng quá tốt rồi!” Cái tên gấu con Tề vương này lại muốn tìm đường chết rồi.

      Quả nhiên lời này tuy rằng được , nhưng mọi người ở đây đều nghe rành mạch, vị ma ma kia mở to mắt nhìn, lộ biểu tình “các ngươi như thế nào lại độc ác như vậy” mà nhìn đám người Tề vương và Tiêu Lệnh Thù, run giọng : “Tề vương điện hạ, công chúa chính là hoàng tỷ của ngài, như thế nào ngài có thể vậy chứ?”

      Tề vương mắt trợn trắng, cười nhạo : “Bổn vương cái gì? Lão ma ma như ngươi đừng cho là ta biết ngươi nghĩ gì. Lời này ngươi cũng cảm thấy thẹn hả? Sao nghĩ lại năm đó đại hoàng tỷ đánh bổn vương và Ngũ hoàng huynh, đánh đến mức nằm giường sốt cao lui, tỷ ấy ở nơi nào chứ? Tỷ ấy có nửa điểm áy náy sao? chừng… Đại hoàng tỷ như thế nào lại quý huynh đệ mà ra tay với chúng ta, tất nhiên là do mấy ma ma độc ác các ngươi lắm miệng ở bên cạnh xúi giục ! Tốt, tốt lắm, bổn vương phải về báo với phụ hoàng, đem mấy người vô cớ sinh như các ngươi, xúi giục tình cảm tỷ đệ của chúng ta, tất cả đều đưa đến am Tịnh Linh cải tạo!”

      Thấy vẻ mặt Tề vương có ý tốt mà nhìn mình chằm chằm, sắc mặt vị ma ma kia chuyển biến, vừa hận vừa sợ mà nhìn . Am Tịnh Linh trong lời Tề vương là am ni theo danh nghĩa hoàng gia, bên trong ngoại trừ ni còn có rất nhiều hoàng thất nữ quyến và nô tỳ phạm tội. Hơn nữa ni nơi đó cũng từ bi chút nào, có thể , vào nơi đó, đừng nghĩ đến chuyện sống sót trở ra. Ngay cả có thể sống sót mà trở ra người cũng nhìn ra hình người rồi.

      May mắn, Thái tử ra mặt : “Lục hoàng đệ, đừng náo loạn.”

      Vị ma ma kia cũng biết Tề vương là người thích càn quấy, để ý đến ngược lại càng nắm người buông, tuy rằng trong lòng có tức giận, nhưng cũng dám khiêu khích , ngược lại trừng mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù, tức giận : “Công chúa , nếu là Tấn vương điện hạ và Tấn vương phi đến ngài ấy muốn gặp.” Bà ta hề che dấu đôi mắt đầy cừu hận.

      Trời, là quá kiêu ngạo rồi! A Bảo rất muốn chân đá qua, cho cái tên nô tài kiêu ngạo như vậy biết thế nào là đẹp mắt.

      Tiêu Lệnh Thù trả lời là trực tiếp chân đá qua - kèm lời giải thích.

      “…”

      sớm vừa mắt với loại ma ma dám can đảm hạ dĩ phạm thượng như này, thế nhưng cũng dám trừng mắt nhìn và A Bảo.

      A Bảo cũng tương tự nhìn loại ma ma này vừa mắt, thấy Tiêu Lệnh Thù ra tay, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn . Ngón tay Tiêu Lệnh Thù giật giật, khắc chế nỗi xúc động muốn sờ đầu nàng như sờ đầu Trà Trà giống nhau.

      Tương tự, Tề vương cũng dùng vẻ mặt sùng bái mà nhìn , chỉ có Thái tử và Thái tử phi bất đắc dĩ.

      Ma ma kia khi bị đá ngã ra sau, phát ra thanh như heo bị chọc tiết, cực kỳ thê lương. Rất nhanh có mấy thị nữ ma ma khác chạy tới, nhìn đến ma ma kia ngã đất ôm ngực, sắc mặt biến đổi, vội vàng tiến lên thỉnh an mấy vị chủ tử ở đây.

      ra nô tài trong phủ Đại công chúa có thể kiêu ngạo như vậy cũng có nguyên nhân. Tục ngữ , chủ nhân thế nào nô tài thế đó. Đại công chúa được sủng ái bao nhiêu năm nay, dựa vào khí thế của nàng ta, mấy ma ma nha hoàn kia thậm chí còn kiêu ngạo hơn quan lại thế gia tiểu thư, hoành hành ngang ngược cố kỵ, hoàn toàn đem người khác để vào mắt. Mà Đại công chúa cũng cảm thấy người của nàng ta như vậy là đại biểu cho thể diện của nàng ta, càng cổ vũ cho bọn nha hoàn ma ma có khí thế như vậy.

      Chỉ là, gặp phải chủ nhân hung tàn như Tiêu Lệnh Thù, là kiêu ngạo nổi.

      Mọi người đồng thời quỳ xuống, cũng dám hô hấp mạnh.

      “Ồn ào!” Tiêu Lệnh Thù có chút vui , “Lại gào trực tiếp cắt đầu lưỡi.”

      “…”

      Thanh tru như heo kia hoàn toàn im bặt, so với thánh chỉ còn dùng tốt hơn. Đương nhiên cũng bởi vì vẻ mặt của hoàn toàn giống như là giỡn.

      Mặt khác mấy người ma ma nha hoàn quỳ hai mặt nhìn nhau, trong đó có nha hoàn diện mạo xinh đẹp lấy hết can đảm : “Tấn vương điện hạ, nơi này là phủ công chúa, người thể…” Vừa vừa nhìn phải đôi mặt lạnh lùng như như băng của , gian nan khó thành lời.

      Sau lại có vị ma ma mặt mày nghiêm túc : “Thái tử điện hạ, Thái tử phi, công chúa phân phó, nếu là vết thương này là vì Tấn vương điện hạ ban tặng, cho nên muốn gặp Tấn Vương chút nào. Còn thỉnh chư vị đừng làm khó dễ bọn nô tỳ.”

      Tề vương lập tức quát lên, “Các ngươi là mấy lão chủ chứa to gan lớn mật mà, đại hoàng tỷ như thế nào những lời này nọ như vậy. Nhất định là các ngươi dĩ hạ phạm thượng, tự mình chủ trương. Người tới, đem bọn họ trói lại đưa đến am Tịnh Linh cải tạo lao động cho tốt.”

      Tất nhiên là ai động đậy.

      Tề vương lập tức nghẹn khuất, giận mắt trừng đám thị vệ kia, chỉ dẫn theo hai người thị vệ đến đây, người khác phải là người của dĩ nhiên là ai nghe lời. Sau đó nhìn về phía Tấn vương, : “Ngũ hoàng huynh, huynh thấy thế nào?”

      Tiêu Lệnh Thù khó có được mà gật đầu phối hợp. Ngay lúc gật đầu, năm người thị vệ tiến lên hành lễ, bên vặn trụ tay của nhóm nha hoàn ma ma, ngay khi bọn họ phát ra tiếng thét chói tai, lập tức dùng váy bọn họ che miệng lại, lộ ra quần ở bên trong.

      “…”

      Mọi người xem trợn mắt, là lưu manh mà!

      Tiêu Lệnh Thù vẫn là bộ dạng bình tĩnh như cũ, dường như cũng cảm thấy phủ vệ của mình lưu manh như vậy có gì là đúng.

      Lời tác giả: Tấn Vương và Tề vương là tổ hợp quái dị: Tề vương thích chuyện, Tấn vương thích động thủ, là hoà hợp đến hoàn hảo, chương sau tiếp tục phối hợp ~~

      Còn A Bảo ấy à, có nam nhân ở phía trước ra tay, nàng đứng xem diễn là tốt rồi, thuận tiện làm cổ động viên, chương sau nàng tiếp tục cổ vũ~~ nyannyan cungquanghang
      Nguyên Nguyễn, Thanh Hằng, QTNZ17 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Haha, xem tiếp cái đoạn che váy mấy mama lắm mồm mà cưới ngoác miệng. Tổ hợp 2 vương gia động thủ - động khẩu vui quá vui luôn
      Nyanko129 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60


      Editor: Nyanko cungquanghang


      Thị vệ phủ Tấn vương hành động nhanh nhẹn sạch , nhưng ở trong mắt người ngoài, chính là chơi lưu manh. Mà những nha hoàn ma ma bị chơi lưu manh lại bi phẫn muốn chết, đặc biệt bọn họ chỉ bị chính váy của mình bịt miệng, mà còn bị mấy tên thị vệ thô lỗ xoắn tay ép quỳ gối trước mặt mấy vị chủ tử, thân thể chạm với nền đất cứng, đau lại càng đau, có tức giận lại có có chút thể tin nổi.


      Những người khác cũng nghĩ tới thị vệ phủ Tấn vương hành động nhanh gọn như vậy, nhịn được đưa mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù. Thầm nghĩ vốn biết thị vệ phủ Tấn Vương giống như tay sai hoành hành khắp kinh thành, hoàn toàn là loại sợ hãi, lại ngờ ngay cả phụ nữ và trẻ bọn họ cũng bạo lực như vậy, xem như được tận mắt thụ giáo.


      Kim Cảnh Hi và Thái tử phi đồng thời liếc mắt nhìn A Bảo, ý tứ của ánh mắt đó A Bảo vờ như hiểu.


      Sau khi mấy nha hoàn ma ma bị bịt miệng còn cách nào phát ra thanh, chỉ còn lại ma ma dẫn đường lúc trước còn che ngực ngơ ngác nằm mặt đất, biểu tình mặt như dám tin tưởng, đợi đến khi nghe được giọng như giọng của ác ma vang lên rùng mình cái.


      “Dẫn đường.” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng .


      Vị ma ma kia run rẩy nhìn , cho dù ngực đau cũng dám giống như lúc trước làm ra vẻ này nọ, nhanh chóng bò dậy, mỡ béo mặt co giật đôi chút, ở trong mắt người ngoài nhìn thấy là có chút dữ tợn, rốt cuộc cũng có nét kiêu căng làm càn lúc trước.


      “Ma ma, dẫn đường , ngươi cũng đỡ phải chịu khổ.” Thái tử mỉm cười , tuy giọng nhàng, nhưng biểu tình lại lạnh lùng, có cảm giác giận nhưng uy nghiêm.


      Lúc này mấy ma ma nha hoàn mới ý thức được, mấy vị này đều là hoàng tử kim tôn, mà nơi này còn có người là thiên tử tương lai. Vậy mà bọn họ lại ngay lập tức đắc tội như vậy, tuy có cường thế trước đây của Đại công chúa, nhưng trực tiếp đối mặt với thủ đoạn thô bạo như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.


      Vì vậy kế tiếp, ma ma kia dám linh tinh mấy lời kiểu “Công chúa muốn gặp Tấn vương và Tấn Vương phi” gì đó nữa, ngoan ngoãn dẫn đường cho bọn họ.


      *****

      Lúc này Đại công chúa chuyện cùng với hai vị đệ đệ và đệ muội ở Uy Nhuy Hiên.


      Uy Nhuy Hiên được phỏng theo kiến trúc đình đài lầu các tinh xảo ở vùng Giang Nam, trong viện đều là những loại hoa và cây cối quý hiếm. Năm đó Công bộ thu nạp nhiều danh hoa dị thảo trong thiên hạ để trồng ở đây, lúc này đúng lúc mùa thu, từ trong viên vẫn có thể nhìn thấy hoa tươi nở rộ đến tận cuối đình. Mùi hoa quanh quẩn khắp người, có thể thấy được thợ thủ công tốn ít tâm tư, khiến mấy vị Vương gia Vương phi tiến đến bái phỏng nhìn thấy kinh ngạc cảm thán thôi.


      người Đại công chúa mặc chiếc áo màu đỏ sắc thu phối với váy trân châu dài, vào ngày mùa thu với thời tiết thế này, nhưng lại khoác thêm chiếc áo choàng mỏng to rộng, nửa nằm giường mỹ nhân sát cửa sổ, sắc mặt tái nhợt. Lâu lâu lại ho tiếng, làm người khác vừa nhìn thấy cảm thấy bệnh này cũng .


      thực thế, lúc trước Tiêu Lệnh Thù đá cước kia làm ngực Đại công chúa đau vô cùng, nhưng thân thể nàng rèn luyện từ đến lớn, hơn nữa canh bổ dược tốt được chuẩn bị, cơ bản cũng tính nghiêm trọng lắm, chỉ cần mười ngày nửa tháng nàng có thể hoàn toàn khôi phục khoẻ mạnh. Chỉ đáng giận là trong phủ vậy mà lại có tên nô tài đáng chết, cũng biết nàng ta từ nơi nào tìm được dược đó bỏ vào thuốc Đại công chúa uống, hại nàng bây giờ có bộ dáng như Tây Thi bị bệnh, hơi động chút ho liên tục, có chút sức lực nào, rất có cảm giác có lòng mà có lực.


      Khi việc này phát sinh, thái y cũng kiểm tra xem dược của nàng uống, điều khiến nàng phẫn nộ là ngay cả thái y cũng biết đó là thuốc gì, chỉ kiểm ra tên mấy loại thuốc, còn cái khác hoàn toàn biết. Hại nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa cầm roi đánh người, đáng tiếc cuối cùng ngược lại tự mình tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.


      Xưa nay Đại công chúa là người khoẻ mạnh, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình ngày mình như mỹ nhân bệnh nằm giường triền miên, bộ vài bước cũng phải cầu hạ nhân đỡ. Làm người có thói quen cưỡi ngựa dạo phố khó chịu đánh người, trời nam đất bắc đều có thể chạy quen chút nào. Thậm chí bởi vậy hận lây tới phu thê Tấn vương, nếu phải bọn họ, nàng cần phải uống thuốc sao, bị tên nô tài đáng chết hại được hả?


      Cho nên khi Đại công chúa nghe báo đám người Thái tử tới cửa đến thăm, trực tiếp lạnh mặt, sai người để phu thê Tấn vương ra ngoài.


      “Đại hoàng tỷ, có lẽ Ngũ hoàng đệ tới xin lỗi tỷ, đều là huynh đệ, tỷ cứ gặp bọn họ lần .” Hiền vương nhàng khuyên nhủ, đứng giữa làm người tốt, như việc ở giữa đám huynh đệ sắm vai huynh đệ hữu cung.


      Đại công chúa cười mỉa tiếng, “Tính khí lão Ngũ, đệ cảm thấy hiểu được xin lỗi huynh đệ tỷ muội sao?” Lời mang tính khinh miệt.


      Tuy rằng xưa nay nàng hề nhìn thẳng người đệ đệ này, chính là năm đó khi Tấn vương từ lãnh cung ra, ràng là đứa ngốc cái gì cũng hiểu, tính tình lại quật cường đến tàn nhẫn. Nàng đánh trận, đánh đến mức vết thương người chồng chất, cũng chưa từng thấy tỏ ra yếu đuối, hoặc cầu xin tha thứ. giống những đệ đệ muội muội khác, lập tức khóc lóc thảm thiết khẩn cầu tha thứ, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng vừa mắt với Tấn vương. Vừa thấy gương mặt lạnh lùng biểu cảm đó, dường như khắp thiên hạ có điều gì đáng để bỏ vào mắt, liền muốn làm nhục , cho biết trong cung này do nàng định đoạt.


      Hiền vương Ninh vương đều biết dường như Đại công chúa rất thích hành hạ Tấn vương, tuy rằng biết xuất phát từ nguyên nhân gì. Nhưng khi Đại công chúa còn chưa rời khỏi kinh thành, mỗi lần tiến cung hoặc gặp Tấn vương ở địa điểm khác, đều dùng roi đánh trận, hơn nữa hoàng thượng cũng chẳng quan tâm, cũng ai dám cái gì.


      Đương nhiên những chuyện đó là khi Tấn vương còn tuổi, sau này lớn lên, luyện tập bản lĩnh đầy mình, cũng có thế lực của bản thân, chưa chắc Đại công chúa có thể lại tiếp tục đắc thủ. Chẳng qua khi đó bắt đầu trở nên xuất quỷ nhập thần, thường xuyên ở kinh thành, có gặp qua Đại công chúa, cho nên hai người vẫn có giằng co, coi như là bình an việc gì. Đợi đến gia yến trung thu đêm đó, là lần đầu tiên chính diện đối đầu sau khi Tấn vương và Đại công chúa lớn lên.


      “Đúng vậy đó, còn có vị Tấn vương phi nữa, vừa thấy chính là người biết tốt xấu.” Ninh Vương phi phụ hoạ nhiệt tình với Đại công chúa, “Đại hoàng tỷ, bọn họ hại tỷ như vậy, nhất định phải giáo huấn bọn họ chút.”


      Nét tàn bạo giữa hàng mày Đại công chúa chợt loé rồi biến mất, cười lạnh liên tục.


      Ninh vương nhíu mày nhìn Vương phi của mình, Hiền vương lãnh đạm gì. Tuy rằng có danh hiền vương, nhưng cũng ngu ngốc đến mức đâm họng súng. ràng là Đại công chúa cực kỳ hận phu thê Tấn vương, cũng vội vàng tiến lên vì Thái tử mà lời hay, chỉ vài ý tứ, những điều khác cũng cần làm quá ràng, mọi việc tuỳ mức độ.


      Hiền vương phi đĩnh bụng ngồi ở ghế thái sư, thầm xoa ấn bụng, vòng eo có chút mệt mỏi. Tuy tại bụng của nàng cũng năm tháng, thai vị ổn định, nhưng nàng vẫn cực kỳ cẩn thận, sợ có chút sơ xuất. Nếu phải thân phận của Đại công chúa ở màn đoạt đích sau này còn có tác dụng quan trọng cơ bản Hiền Vương phi cũng nghĩ đĩnh cái bụng to tới đây thăm nàng ta.


      Hiền Vương phi vẫn luôn coi trọng Đại công chúa, chuyện coi trọng này là vì ký ức đời trước. Cho nên khi biết Đại công chúa trở về từ Tây Bắc cùng với Võ Liệt, Hiền Vương phi thương lượng với Hiền vương, dựa vào địa vị của Đại công chúa trong lòng Chính Đức đế, bọn họ nhất thiết phải giao hảo với Đại công chúa. Hơn nữa phải khiến Đại công chúa chán ghét Thái tử, điều này cầu kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng chút, cũng cần phải vội vàng.


      Chỉ là kế hoạch thường theo kịp biến hoá, bọn họ nghĩ tới gia yến trung thu phát sinh chuyện như vậy. nghĩ tới Đại công chúa kiêu ngạo đến mức trực tiếp cầm roi đánh người, thế nhưng lại có người dám phản kháng. thực tế, roi chặn lại của Tấn Vương phi làm bọn họ giật mình, thể tưởng tượng được Tấn vương phi ngày thường nhìn hiền hoà dịu ngoan dám tiếp roi của Đại công chúa, càng thể ngờ được Tấn vương trực tiếp đá phát lên ngực Đại công chúa.


      Quả nhiên đời này lòi ra hai người này khiến cho lịch sử cũng giống nhau. Đời trước Đại công chúa hồi kinh cùng với Võ Liệt, được Chính Đức đế coi trọng, nổi bật của Đại công chúa rất nhanh vượt qua Hoàng Hậu và Thái tử, khi thân thể Chính Đức đế dần suy yếu được ông ấy toàn tâm toàn ý tín nhiệm. Đương nhiên, gia yến trung thu này Đại công chúa cũng có bị thương, thậm chí bởi vì sau này nghe đến việc Phò mã Võ Liệt dưỡng ngoại thất, Đại công chúa trực tiếp dẫn người giết chết vị ngoại và hài tử đó. Sau này hai người trở mặt, Võ Liệt vì tức giận thỉnh chỉ Tây Bắc, đến năm sau nghe trong lần săn thú ngã từ ngựa xuống nên bị thương xương sống, nửa người bị liệt, tới hai năm qua đời.


      Đối với chuyện Võ Liệt qua đời, Đại công chúa có cảm giác gì. Sau khi nàng ta bị phủ Bình vương hưu về nhà mẹ đẻ, Hiền Vương phi nghe ở trong phủ Đại công chúa dưỡng rất nhiều trai lơ, hàng đêm sênh ca, sung sướng vô cùng. Cho đến lúc nàng ta chết, vẫn thường nghe Đại công chúa xuất nhập cung, giao hảo với Quý phi, thậm chí ngay cả thánh chỉ truyền ngôi cũng là do Đại công chúa lúc ấy ốm yếu cực kỳ chấp bút thay Chính Đức đế…


      Ngay khi Hiền Vương phi trầm tư, nha hoàn vội vàng chạy vào, sắc mặt trắng bệch : “Công chúa, hay rồi, mấy ma ma và nha hoàn khác đều bị thị vệ Tấn vương đem theo chế trụ, bọn họ tới nơi này.”


      “Cái gì?!”


      Đại công chúa tức giận, lập tức đứng dậy, đáng tiếc thân mình chút sức lực, thiếu chút nữa ngất xỉu, được hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh đỡ lấy.


      Đại công chúa thở hồng hộc, tuy rằng thân thể yếu đuối, nhưng tính tình thô bạo nóng nảy hề thay đổi, tức giận : “ là phản rồi! Người tới, gọi phủ vệ phủ công chúa đến, dám can đảm tự tiện xông vào phủ công chúa trói lại cho bản công chúa!”


      Nha hoàn kia chần chừ : “Công chúa, người quên rồi, hôm nay là ngày Hạo thiếu gia phủ Trung Võ tướng quân thành thân, ngài cho Phò mã đem theo hơn nửa phủ vệ theo nghe sai bảo, nhân thủ đủ.” Nha hoàn kia có chút sợ hãi cúi đầu. So với những thị vệ hung hãn phủ Tấn vương, phủ vệ phủ công chúa những năm gần đây sống trong nhung lụa, có vài người mới nhập phủ, lơ là rèn luyện. Cơ bản võ công đánh lại phủ vệ phủ Tấn vương, bị người ta đánh ngã mặt đất ngay lập tức, là cực kỳ mất mặt mà.


      Nghe được nha hoàn bẩm báo thị vệ trong phủ và nha hoàn ma ma đều bị thị vệ phủ Tấn vương đem theo trói lại, thương thế tàn tật, Đại công chúa tức giận suýt nữa ngất xỉu. Đám người Hiền vương Ninh vương cũng có chút kinh ngạc, nghĩ tới đám người Ngũ hoàng đệ (hoàng huynh) lớn mật như vậy, hơn nữa ràng Thái tử cũng ở đó, vì sao ngăn lại? Chẳng lẽ từ trước tới nay Thái tử đều giả vờ hiền từ thương huynh đệ sao?


      Chỉ có Ninh Vương phi vô cùng vui vẻ, mặt lại tỏ ra phẫn nộ : “Đại hoàng tỷ, bọn họ quá kiêu ngạo rồi, tuyệt đối thể bỏ qua như vậy, nếu thể diện của đại hoàng tỷ biết để nơi nào chứ? Đại hoàng tỷ là tỷ tỷ, nơi nào có thể để người làm đệ đệ tuỳ tiện khinh nhục như vậy, việc này nhất định phải với phụ hoàng…”


      “Bảo Hoa, tới xem muội.”


      Ninh Vương phi bị thanh nóng lạnh nhàng cắt ngang, dường như có chút sợ hãi xoay người, nhìn về phía cửa.


      Chỉ thấy Thái tử ở đằng trước, phía sau có hai vị Vương gia, ba vị nữ quyến cuối cùng. mặt Thái tử là nụ cười chân thành ôn hoà, Tề vương kiêu căng cười nhếch mép, mặt Tấn vương có biểu tình gì, hơi thở lạnh lùng vô tình, mặt ba vị hoàng tử phi có nụ cười , chỉ là thần sắc có chút bất đồng.


      “Hừ, thất đệ, đệ nên dùng chút phu cương , quản Vương phi của đệ, đỡ bị cái người ồn ào có đầu óc này bậy, lại còn lấy chúng ta làm điểm ngắm, ly gián tình cảm huynh đệ tỷ muội của chúng ta. Đây chính là tối kỵ, nếu phụ hoàng biết được, còn biết tức giận như thế nào đâu đấy.” Tề Vương miệng tiện mà , hất cằm, xứng với gương mặt tuấn mỹ kia, biểu tình cao ngạo, hoàn toàn xem thường người khác.


      Phu thê Ninh Vương bị nhìn xem thường đều có xúc động muốn đánh người trận.


      Hiền vương thấy môi Đại công chúa run run, điệu bộ tức giận đến mức thành lời, chạy nhanh ý bảo Ninh vương và Vương phi của mình tiến lên hành lễ Thái tử, thuận tiện hoà giải : “Thái tử, Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ cũng tới thăm Bảo Hoa sao? Sao mọi người đều tới cùng lúc vậy?”


      Miệng rộng Tề vương chuyển hướng sang Hiền vương, ngoài cười nhưng trong cười : “Nhị hoàng huynh và Thất hoàng đệ có thể tới cùng lần, tại sao chúng ta lại được chứ? À, đệ biết rồi, là ngại bọn đệ tới trễ đúng ? Hôm nay là ngày đại hỉ của tên tiểu tử Võ Hạo kia, qua uống ly rượu mừng rồi mới tới đây.”


      Đối với vị đệ đệ giống như pháo nổ hơn nữa tính cách lại khó ở chung, Hiền vương sớm thể nghiệm qua lực sát thương, ngại ta là hoàng tử trung cung, có đôi khi cũng thể thoái nhượng vài bước, cho nên lời châm chọc này Hiền vương cũng chưa từng để trong lòng.
      Nguyên Nguyễn, Thanh Hằng, QTNZ17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :