1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Haha, đọc chươngs này, tác giả miêu tả tâm lý của khán giả vui quá
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56.1


      Editor: Nyanko - Cungquanghang


      Ngay lúc khí căng thẳng vì lời của Tề vương, từ đó phương hướng phát triển đề tài cũng quỷ dị theo.


      Tề vương lại : “Cho nên, phụ hoàng, thể vì đại hoàng tỷ gì chính là cái đó được, người cũng nên chút đạo lý mới đúng? Người nhìn, tới tình lúc đó, nhi thần cũng ở đấy. Khi đó tuy rằng là Ngũ hoàng huynh mở miệng trước, giọng điệu huynh ấy có hơi quá, chuyện xuôi tai. Nhưng phải chúng ta đều biết tính tình huynh ấy sao, ai cũng lười tức giận với người như vậy. Nhưng ra đại hoàng tỷ cũng trưởng thành, vẫn còn tiếp tục giơ roi đánh người vô cớ, hay. Người nhìn những nữ nhân khác bằng tuổi đại hoàng tỷ mà xem, tuổi này đều làm mẫu thân, cũng nên hiểu đạo lý, nào có thể tuỳ tiện lấy roi đánh đệ đệ như vậy?” Cuối cùng vẫn là nhịn được oán giận vị đại hoàng tỷ tàn nhẫn độc ác này. Từ đến lớn bị người này đánh biết bao nhiêu lần.


      Đương nhiên, Tề vương lời này, khác gì chém đao lên ngực đại công chúa. thể mang thai vĩnh viên là nỗi đau của nàng ta, mặc dù nam nhân chỉ có mỗi Phò mã, chỉ là vẫn thể có thai.


      Lúc này, Tiêu Lệnh Thù cũng tiếp tục đâm thêm nhát, “Nhục người giả tất tự nhục chi (*), từ đại hoàng tỷ học giỏi, vết thương hôm nay cũng là do nàng ta tự làm tự chịu.”


      (*) Nhục người giả tất tự nhục chi (Bản gốc: 辱人者必自辱之): nghĩa là con người phải có tự trọng, tự tôn bản thân trước khi cầu người khác phải tôn trọng mình. Mình trong tiếng Việt có câu nào tương tự hay nữa. Mình cũng biết là xuất xứ chính xác từ đâu, theo Baidu câu này bắt nguồn từ hoạ sĩ tên Tề Bạch Thạch khi ông chuyện với học trò của mình. Ai biết báo cho mình, có gì mình sửa nha.


      “...”


      Này phải là cái tát vào mặt ý bảo cha mẹ dạy dỗ tốt sao? Vẫn là dạy tốt phải ? Vẫn dạy tốt nhỉ?


      Những người khác hoàn toàn cúi đầu, dám nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Chính Đức đế. Ngay cả người cầu tình là Hoàng hậu và Thái tử đều hé răng. ra, mẫu thân Đại công chúa qua đời khi nàng ta được mười tuổi. Lúc ấy bởi vì sinh ra đại công chúa, cũng là nữ nhi đầu tiên của Chính Đức đế, được thăng phân vị, lên phi vị. Sau này, Chính Đức đế sủng ái nữ nhi, hơn nữa vì Đại công chúa làm nũng, nên thăng thành Quý phi, hàng cao nhất. Sau này mẫu thân Đại công chúa qua đời, Chính Đức đế đưa nàng ta đến bên người Hoàng hậu, xem như đích nữ mà sủng ái. Đương nhiên, lúc đó Đại công chúa cũng phải là người an phận gì, tiểu nương mười tuổi khó có thể quản giáo, Chính Đức đế lại sủng vô pháp vô thiên, Hoàng hậu cách nào quản giáo được. Hơn nữa khi đó bà còn phải dồn tâm lực vào nhi tử còn , vì vậy cũng mặc kệ.


      Có thể , dạy dỗ Đại công chúa, hoàn toàn do tay Chính Đức đế mà nên, dù thế nào nữa Chính Đức đế tự mình dạy dỗ.


      Chính Đức đế đen mặt nhìn hai nhi tử. ràng người bản chất là tên gấu con to xác, người bản chất biến thái, thế nhưng hợp lại tố cáo người khác ràng như vậy, cho dù muốn biện hộ thay đại nữ nhi cũng có lời nào để .


      Đại công chúa tức giận, tay phải sờ lấy roi, chờ khi chạm thấy, mới nhớ roi mình vì dính máu Tiêu Lệnh Thù nên nàng ghét bỏ ném . Trong lòng chịu nổi khuất nhục này, bổ nhào trước mặt Chính Đức đế khóc nức nở, khóc sướt mướt mà cái gì như nàng muốn sống này nọ.


      “Nếu muốn sống, tỏ hành động .” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng , tiếp tục chém nhát, “Bổn vương tra tấn phạm nhân trong thiên lao, người nào phải kiên cường mặc chém mặc giết, kết quả còn phải là cầu cần chết sao.”


      “...”


      Nghe như vậy, mọi người tức khắc nhớ tới thủ đoạn xưa nay của , sắc mặt cũng hơi thay đổi. Bên ngoài độc ác tàn nhẫn cũng phải là lời tuỳ tiện. quả giết người chớp mắt, phạm nhân nằm trong tay từ trước đến nay đều có kết quả tốt. Thậm chí khi xem thủ đoạn tra tấn của , nam nhân tâm chí kiên định thế nào cũng chịu nổi. Đặc biệt là sinh thần mấy năm trước đây của Chính Đức đế, có thích khách trộn lẫn vào đoàn sứ giả đến chúc thọ hành thích. Lúc ấy là Tiêu Lệnh Thù hộ giá, trạng thi thể của mấy tên thích khách đó nhìn nổi, tại nghĩ lại trong lòng cũng phát rợn.


      Chính Đức đế hiển nhiên cũng nhớ đến màn kia, sắc mặt thể nào tốt nổi – lúc ấy ông đứng phía trước, miếng thịt máu còn rơi trước mặt ông, làm ông tháng dám ăn thịt – thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Lệnh Thù, lại lần nữa ràng, nhi tử này là tên biến thái.


      Sau lúc lâu, Chính Đức đế : “Câm miệng!”


      Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn ông, nhưng ra lại có tiếp tục mở miệng kích thích thần kinh người khác nữa. Chỉ là biểu tình lạnh lùng sắc bén tỏ vẽ nếu ai phục, có thể tiếp tục chém thêm mấy lời cứa tim, làm người ăn ngon.


      im miệng, chỉ là Đại công chúa lại phục, nâng lên gương mặt tái nhợt, thảm thiết gọi: “Phụ hoàng...”


      Dù sao cũng là nữ nhi sủng ái hai mươi mấy năm nay, Chính Đức đế làm sao có thể để nàng ta bị ức hiếp được, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lệnh Thù, muốn mở miệng, lại nghe thong thả ung dung mà : “Đại hoàng tỷ dĩ nhiên quên chuyện ở thôn Lộ Hà Tây Bắc.”


      Sắc mặt đại công chúa thay đổi.


      Mặt Võ Liệt cũng hơi đổi, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.


      Những người khác tuy rằng biết cái gì, nhưng hiển nhiên cũng biết là dường như uy hiếp chèn ép đại công chúa.


      Sắc mặt Chính Đức đế và Thái tử cũng có chút khác thường. So với những người khác ngây ngô hiểu, hai người họ ràng biết Tiêu Lệnh Thù thầm làm gì. Thậm chí rất nhiều hành động của Tiêu Lệnh Thù là do họ bày mưu đặt kế. Có thể , rất nhiều chuyện thể đưa ra ngoài ánh sáng, đều là do Tiêu Lệnh Thù thầm xử lý.


      khí lập tức trở nên trì trệ.


      Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến giọng của thái giám ở bên ngoài báo: “Bình Vương thái phi, Bình Vương phi, thế tử phi đến!”


      Bình Vương thái phi tuy rằng được Bình Vương đón ra cung vinh dưỡng, nhưng bà cũng là người có tuổi từng ở trong cung. Chính Đức đế kính trọng bà, xem bà như mẫu thân mà hiếu thuận, những người khác tự nhiên cũng lễ ngộ như vậy với vị lão nhân này, mặt dám có chút bất kính. Mà phân lượng của Bình Vương thái phi trong lòng Chính Đức đế cũng có cân nặng, nếu bà muốn cầu tình cho ai, Chính Đức đế cũng cho bà mặt mũi.


      Chỉ là, tại Bình Vương thái phi tới đây cầu tình cho ai.


      Sắc mặt Chính Đức đế hơi hoà hoãn, đứng dậy dẫn đầu nghênh đón, Bình Vương thái phi lôi kéo tay ông, hoà ái : “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống. Hoàng thượng cần gì phải làm vậy.”


      Chính Đức đế cười cười, xua tay miễn lễ cho Bình vương phi và Bình vương thế tử phi, đỡ bà ngồi ở vị trí chủ thượng, cười : “Là vì mong mẫu phi tiến cung, ngài tới vừa đúng lúc, gia yến lập tức bắt đầu rồi. Nghe năm nay có vở kịch mới, muốn cùng mẫu phi xem diễn.”


      Giang Lăng Vi ở bên người Bình Vương thái phi đỡ bà, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua A Bảo chớp chớp mắt. A Bảo sửng sốt, trong lòng cũng buông lỏng.


      Từ động tác này của Giang Lăng Vi là có thể biết, Bình Vương thái phi tuyệt đối phải tới cầu tình thay cho Đại công chúa!


      Quả nhiên, Bình Vương thái phi vừa ngồi xuống liền : “Mới vừa tiến cung nghe người ta , Bảo Hoa và Tấn vương có xảy ra xung đột, đây là có chuyện gì vậy? Bảo Hoa tính tình nóng nảy, có chuyện gì như ý lấy roi đánh người, nào có nữ nhi nhà ai làm như vậy? phải khiến người khác công chúa hoàng thất của chúng ta có giáo dưỡng hay sao? Tính tình lão Ngũ lại lãnh đạm thích chuyện, ai trêu chọc nó, nó cũng tuỳ tiện động thủ. Hoàng thượng phải biết tính tình của hai tỷ đệ bọn nó hay sao? Trong này có phải có hiểu lầm gì hay ?”


      Tuy rằng lời này của Bình Vương thái phi cực công chính, nhưng lại làm người cảm thấy bà thay cho Tiêu Lệnh Thù, sắc mặt Đại công chúa tốt, cúi đầu, dấu oán độc trong mắt, nhanh chân : “Thái phi, lời này của người thoả đáng. Cháu chính là bị lão Ngũ đá phát trúng ngực, tại vẫn đau đây. Còn có bị thương gì đâu, hơn nữa nữ nhân như cháu làm sao làm bị thương được chứ?”


      “Hả, có chuyện này sao?” Bình Vương thái phi giật mình .


      Lúc này, A Bảo vẫn luôn mở miệng đột nhiên : “Bẩm thái phi, lời này của đại hoàng tỷ đúng rồi. Vương gia cũng bị thương, hơn nữa là do lúc trước đại hoàng tỷ muốn dùng roi đánh người đâu.”


      Đại công chúa trợn mắt tức giận nhìn, A Bảo tránh mà nhìn lại. Sau đó bị bàn tay che mắt, nghe được giọng kia: “Đừng nhìn, hư mắt.” Trong thanh ràng ghét bỏ Đại công chúa.


      Mọi người: “...”


      A Bảo: =口=! Đó là tỷ của chàng đấy, cho dù có ghét bỏ cũng cần phải biểu ràng vậy đâu!


      ra là như thế.” Bình Vương thái phi thở dài, sau đó nhìn về phía Chính Đức đế, giọng nhu hoà, “Hoàng thượng, ai gia lớn tuổi rồi, chỉ mong Hoàng thượng khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, các hoàng tử hoà thuận đồng lòng, cũng còn sở cầu gì khác. Nghe thấy tỷ đệ xung đột, trong lòng ai gia khổ sở lại lo lắng, cũng sốt ruột thay cho Hoàng thượng, sợ Hoàng thượng tức giận. Hoàng thượng, ai gia lo lắng cho Bảo Hoa, đứa này từ đến lớn người đều che chở trong lòng bàn tay, có người che chở dĩ nhiên có tổn hại gì. Chỉ là Tấn vương... Hoàng thượng, tâm trí của con người tuy rằng thiên vị, năm ngón tay cũng dài ngắn khác nhau, chỉ là thể thiên vị ra như vậy.”


      Chính Đức đế nghe người mà ông vẫn luôn kính trọng ra những lời thấm thía như vậy, sắc mặt có chút được tự nhiên. Chuyện mà Tấn vương trải qua từ đến lớn, mặc cho ai nhìn thấy, đều hoàn toàn đồng ý với những lời này. Chỉ là Chính Đức đế biết Bình Vương thái phi hiểu nguyên nhân trong đó, vì vậy trong lòng có chút thoải mái.


      Bình Vương thái phi xem bộ dáng này của ông, cũng gì. Sau đó đột nhiên cười hỏi Hoàng hậu gia yến bắt đầu lúc nào. Hoàng hậu tự nhiên cười cho bà biết, còn có khoảng nửa canh giờ nữa. Bình Vương thái phi lại : “ lâu ai gia chưa từng tâm tình với Hoàng thượng, Hoàng hậu trước dẫn bọn họ ra bên ngoài ngắm hoa , miễn mọi người ở đây buồn chán.”


      Tuy rằng ai ai cũng muốn bọn họ có chán chút nào, rất muốn lưu lại xem thái phi muốn làm cái gì. Nhưng Chính Đức đế lại im lặng tỏ vẻ đáp ứng, đành phải đứng dậy theo Hoàng hậu rời điện Giao Thái.


      “Bảo Hoa còn bị thương, Võ Phò mã, cháu trước đỡ nàng ấy thiên điện nghỉ ngơi tốt hơn.” Sau đó lại vỗ tay cháu dâu , “A Vi cũng chơi với mấy tỷ muội .”


      Giang Lăng Vi cười đáp ứng, làm lơ cái liếc nhìn của Bình vương phi, ưu nhã đỡ tay cung nữ ra ngoài, đuổi kịp bước chân của Tấn vương và A Bảo.


      Rất nhanh trong điện còn ai, ngay cả cung nữ thái giám cũng lưu lại.


      Chính Đức đế vẫn ngăn cản hành động này của Bình Vương thái phi. Tuy rằng Bình Vương thái phi phải mẫu thân ruột thịt, nhưng ông vẫn luôn xem bà như trưởng bối mà kính trọng hiếu thuận. Trong lòng cũng nhớ ân tình của Thái phi khi ông còn là hoàng tử. Tuy rằng lúc ấy Bình Vương thái phi chẳng qua là muốn tìm đồng minh, muốn đảm bảo cho mẫu tử bọn họ. Nhưng dưới tình huống gian nan như vậy, thái phi lại chịu duỗi tay giúp đỡ cũng đủ khiến ông nhớ kỹ ân tình này. Những năm gần đây, bởi vì mẫu thân mất sớm, Chính Đức đế đem hiếu thuận với mẫu thân dời đến người Thái phi. Thái phi cũng có qua có lại, đối với ông quan tâm chăm sóc, vậy nên quan hệ giữa hai người cũng giống như mẫu tử ruột thịt. Có nhiều lúc Bình vương còn ghen tị với điều này.


      “Hoàng thượng, Tấn vương, nó... Dù sao cũng là nhi tử của người.” Bình Vương thái phi mềm mỏng .


      Sắc mặt Chính Đức đế chậm rãi thay đổi, cuối cùng lại lạnh lùng vô tình. Dáng vẻ này, nhưng lại có năm phần giống Tấn vương. Bình Vương thái phi nhìn thấy lại thở dài trong lòng, tiếp tục : “Bộ dạng này của người giống với hài tử kia.”


      “Là nó hại chết A Kinh! Cả đời này trẫm cũng tha thứ cho nó!” Đôi mắt Chính Đức đế đỏ lên, trong giọng đều thể ngoan độc tuyệt tình.


      Bình Vương thái phi vỗ vỗ bàn tay nắm chặt cả gân xanh, bình tĩnh : “Hoàng thượng, trong lòng người cũng biết, Tấn vương vô tội. Lúc ấy A Kinh bị buộc đến đường cùng, nàng ấy phải buông bỏ mệnh của mình để hài tử kia sống sót, cũng để người phải lưu lại hài tử kia.”


      “... Nếu phải A Kinh mang thai nó, những người kia cũng bức bách A Kinh giết trẫm. A Kinh trẫm như vậy đành lòng động thủ, chỉ có thể sát để bảo toàn nghiệt chủng kia!” Chính Đức đế hung dữ , muốn ông tự mình đến thảm sát năm đó, tới nay vẫn là đau đến chết lặng. Nữ nhân mà ông nhất, lại tự sát ngay trước mặt, chỉ vì bảo toàn cho nghiệt chủng kia. màn tự sát kia của A Kinh dù qua bao nhiêu năm, vẫn khiến cho ông mỗi lần nhớ tới lại đau đến khó chịu.


      Bình Vương thái phi biết gì mới tốt, chỉ đành oán thân phận của nữ nhân kia. ràng biết mình có thân phận gì, thế nhưng còn dám hoài thượng hoàng tử, cuối cùng thân phận bị phát . Cùng đường mới có thể thảm khốc dùng mệnh mình đổi mệnh cho hài tử. Nếu là giết hài tử, giết chết ý nhiệm làm mẫu thân, nữ nhân đó vẫn có thể lưu lại hậu cung, cùng Hoàng thượng làm đôi phu thê ân ái, để thời gian chậm rãi phai mờ cảm tình hai người. Chỉ tiếc, khi nữ nhân làm mẫu thân trở nên mạnh mẽ. Cho dù là giết chính mình cũng để hài tử chịu bất cứ tổn thương nào. Mà thời điểm nàng ấy chết là lúc tình cảm hai người mặn nồng nhất, vậy nên mới có thể lưu lại vết thương lớn như vậy trong lòng hoàng thượng.


      Bình Vương thái phi oán hận nữ nhân kia, nếu phải Trưởng Tôn Thị bọn họ dã tâm quá lớn, hơn trăm năm còn chưa từ bỏ ý định với giang sơn này. Ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng nghĩ ra, Hoàng đế cũng đến mức sống trong oán hận hơn hai mươi năm. Mà oán hận này, cố tình lại phát tiết lên người hài tử vô tội, đưa đứa bé tới lãnh cung, mình lớn lên, ngay cả cung nhân còn bằng.


      Năm đó khi chuyện phát sinh, bà còn ở trong cung. Vì che giấu thân phận nữ nhân đó, hoàng cung bị rửa sạch, chết biết bao cung nhân, làm người ai cũng bất an. Đáng tiếc, cuối cùng nữ nhân đó vẫn tự sát, lúc hấp hối bà cũng gặp mặt nàng ấy lần, nàng khẩn cầu bà bảo hộ hài tử kia, giúp nó bình an khoẻ mạnh lớn lên, cần phải trở thành quân cờ của người khác, như mẫu thân của nó phải làm chuyện thể làm. tại, hài tử kia bình an khoẻ mạnh mà trưởng thành, nhưng hoàn cảnh trưởng thành lại đúng, vì vậy tính cách hài tử kia cũng lệch lạc ít. Mặc dù bà gặp Tấn vương, nhưng cũng nghe được ít lời đồn tốt lưu truyền bên ngoài về . Hơn nữa nhiều ít bà cũng có thể suy đoán chút tình, chỉ sợ Hoàng thượng muốn bồi dưỡng hài tử đó trở thành công cụ trả thù Trưởng Tôn Thị, báo thù cho nữ nhân kia.


      “Trẫm chính là hận, muốn nó sống cả đời có tôn nghiêm, muốn nó độc cả đời, muốn nó hối hận kịp... Chỉ có như vậy, A Kinh mới có thể biết trẫm đau như thế nào! Nếu A Kinh nó như vậy, trẫm huỷ hoại nó!” Hai mắt Chính Đức đế đầy tơ máu, khuôn mặt tức giận như ác quỷ.


      Bình Vương thái phi nhìn ông, đợi đến khi ông khôi phục lại ít cảm xúc, lại : “Nhưng Tấn vương cũng là hài tử duy nhất để lại cho người mà, phải sao?”


      Những lời này như cái búa tạ đập vào lòng Chính Đức đế, khiến lòng ông bỗng nhiên toạc ra, đột nhiên nức nở thành tiếng. Người cũng gần 60, lại khóc như hài tử, gối đầu hai gối Bình Vương thái phi, đau lòng phát ra tiếng khóc.


      Bình Vương thái phi vỗ đầu ông, tiếng động an ủi. Năm đó lúc nữ nhân kia tự sát ngay trước mặt ông, ông cũng khóc giống như hài tử như vậy. Cũng nằm ở đầu gối bà khóc lớn. Cũng bởi vì Bình Vương thái phi từng thấy mặt yếu ớt của hoàng đế, an ủi ông, mới khiến cho hai người có cùng huyết thống lại như mẫu tử ruột thịt.


      Lời editor: Vốn dĩ trước đây đọc lướt khi biết nguyên nhân mình cứ tưởng ông hoàng này vì mẹ Tiêu Lệnh Thù khó sinh mà chết nên giận lây qua nam 9, mình cũng thấy lạ lắm. Vì nhiều người chấp nhận được rằng người mình nhất vì sinh con lại rời bỏ mình, họ xem đứa con như là nguyên nhân gián tiếp họ mất người thương.
      Nhưng mà khi edit đoạn này mình nhịn được mà muốn đánh ông này vài phát cho tỉnh. Làm mẹ dĩ nhiên ai cũng bảo vệ con mình, ông này thương thôi, lại vất con nít mới sinh tới lãnh cung, để thái giám câm chăm sóc, tự sinh tự diệt. Lại bảo vì hận, vì muốn con mình có cuộc đời tốt đẹp để người ông ta hiểu được ông ta cũng đau. Mình thấy lý do này là ngu xuẩn hết mực luôn. biết mẹ nam chính có biết ông ta đau hay , nhưng mà mình mà là Thái phi mình bảo sau này chết xuống dưới kia gặp lại người kia, hỏi ông ta có chăm sóc tốt cho con mình , có mặt mũi gặp người kia sao?. Mình mà là mẹ nam chính chắc cầm chén canh Mạnh Bà táng vô đầu ông ta luôn lắm.


      Lảm nhảm vậy để xả giận thôi, bà con đừng quan tâm ╥_____╥

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mình thấy mấy lời nhảm của editor đúng á, ông Hoàng Thượng này cũng bị chấn sang tâm lý vì người mình nhất tự sát trước mặt mình đó mà. Haiza

    4. Jinie Vũ

      Jinie Vũ New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Tề Vương ổng quậy hết sức luôn á :)))) mà cả Tấn mặt liệt cũng hùa theo nữa.
      Gửi bạn editor ngàn tim nha :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      levuong thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56.2
      Editor: Nyanko - Cungquanghang

      A Bảo quay đầu nhìn điện Giao Thái, thấy Giang Lăng Vi chậm rãi ra, khỏi mở miệng cười.


      ra sau khi nảy sinh ra những chuyện này, cơ bản là ai còn tâm tình thưởng cúc cả. chừng ngay cả gia yến này cũng vô tâm tham gia, ai cũng sôi nổi suy đoán hành động xảy ra đột ngột của Bình Vương thái phi, rốt cuộc là muốn làm gì. thể nghi ngờ, Bình Vương thái phi là người có thể ảnh hưởng đến quyết định của Chính Đức đế nhất. Chỉ là, Bình Vương thái phi vẫn luôn là người mặc kệ thế , như thế nào nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa lúc trước nghe lời bà , dường như là thiên về phía Tấn vương, chẳng lẽ Tấn vương – người được sủng ái có thể xoay người?


      Nếu Tấn vương xoay người, như vậy bọn họ có nên suy nghĩ cho kỹ xem đối với vị huynh đệ này như thế nào cho đúng, phải ?


      Hiền vương đỡ Hiền vương phi lộ bụng, dọc theo đường suy tư, cho đến lúc Hiền vương phi nhéo nhéo tay . Cúi đầu thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, vội xinh chỉ thị Hoàng hậu, đỡ nàng đưa tới nghỉ tạm ở đình trong Ngự hoa viên.


      Ngự Hoa viên. Con cháu đệ tử nhà tôn thất đều tới. tình lúc trước liên quan đến hoàng gia, cho nên ở đây chỉ có nữ nhân của hoàng đế và mấy người nhi tử biết. Những người khác tuy rằng nghe nhưng cũng dám hỏi thăm, miễn phạm vào cấm kỵ hoàng thất. Lúc này thấy Hoàng hậu đem theo người tới đây ngắm hoa, mọi người vội vã đến bái kiến. Những người cố ý dò hỏi chuyện đều được Hoàng hậu và Thích Quý phi khéo léo dời đề tài.


      “Phong thuỷ muốn lưu chuyển rồi.” Hiền vương .


      Hiền vương phi ôm bụng, tươi cười mặt cực kỳ mê người, “Có số việc, con người nhất định thắng trời.”


      Hiền vương nghe ra ý trong lời của nàng, khỏi mỉm cười.


      Lúc này, cách đó xa truyền đến thanh trò chuyện, hai vợ chồng quay đầu thấy phu thê Tề vương. Hai người đứng trước vườn hoa cúc lúc trước Đại công chúa bị đá ngã, vẫn còn in hình người ở đó. Tề vương cười cực kỳ kiêu ngạo, dĩ nhiên là châm chọc Đại công chúa. Tề vương phi ràng có chút đồng ý, xe, thần sắc hẳn là khuyên bảo Tề vương thu liễn lại.


      “Tề vương phi là người hiền huệ, nhưng mà Tề vương...” Hiền vương phi cười nhàn nhạt.


      Hiền vương cười , giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Xem biểu của Tề vương ngày hôm này, cũng làm được chuyện lớn gì, lại chịu phục Thái tử. Công phu ngoài mặt của Thái tử so với ta còn tốt hơn gấp nhièu lần. Hơn nữa bên người Thái tử còn có chó điên nguyện trung thành giúp đỡ. Nghĩ nghĩ, thần sắc hơi nghiêm túc, cảm thấy chính mình thể lại nhìn thế lực Thái tử dần lớn mạnh được, nhất định phải có hành động.


      *****


      Bên kia, hai người A Bảo và Tiêu Lệnh Thù cũng xa, ở khu vực gần điện Giao Thái chờ Giang Lăng Vi. đường chờ đợi, A Bảo nhịn được lại bắt lấy tay bị thương của Tiêu Lệnh Thù xem xét.


      Thời điểm Giang Lăng Vi đến, thấy đôi nam nữ dựa nhau rất gần, nữ tử cúi đầu xem kỹ vết thương tay người kia. Vẻ mặt nam nhân tuỳ rằng lạnh lùng vô tình, nhưng đôi mắt đen lạnh lẽo xưa nay làm người sợ hãi lại có nét nhu hoà khó có, lại dịu ngoan như vậy, lặng im tuỳ ý để nữ tử cầm tay .


      Giống như thú dữ bỗng nhiên thu hồi lại năng ranh vậy.


      Nghĩ như vậy, đột nhiên lại thấy ánh mắt nam nhân kia như điện đâm thẳng đến, sắc bén lạnh băng, xem đến mức lòng nàng sợ hãi, cả người rịn tầng mồ hôi mỏng.


      Giang Lăng Vi lấy lại bình tĩnh, đợi bọn họ đến gần, cười : “Tấn vương, Tấn vương phi.”


      A Bảo vừa thấy nàng, lập tức lộ ra tươi cười, “A Vi.”


      Giang Lăng Vi cười đáp lại, quan tâm hỏi: “Muội sao chứ? Lúc trước ta nghe Đại công chúa ném roi đánh muội. Tiên pháp nàng ta luyện mười mấy năm, là sợ muội bị thương.”


      A Bảo nhận lấy quan tâm của nàng, quan tâm của tỷ muội tốt cần phải cái gì, mà cảm tình giữa nàng và Giang Lăng Vi đến cũng kỳ quái. Mà nàng tín nhiệm Giang Lăng Vi cũng như tín nhiệm phụ thân Lý Kế Nghiêu. Lúc trước chỉ cần ánh mắt của Giang Lăng Vi, nàng lập tức hiểu Bình Vương thái phi ra mặt đoán chừng có công lao của Giang Lăng Vi.


      “A Vi, cảm ơn tỷ chuyện lúc nãy.” A Bảo lôi kéo tay Giang Lăng Vi, “Bình vương phi trách tỷ chứ?”


      Giang Lăng Vi nhìn Tiêu Lệnh Thù, nắm tay A Bảo, sau đó làm lơ ánh mắt lạnh lẽo kia, cười : “Tỷ lại có làm gì sai, chỉ là trò chuyện với tổ mẫu. Tổ mẫu tự mình muốn tới, cùng ta có quan hệ gì chứ?”


      Nghe nàng như vây, A Bảo lập tức yên tâm.


      *****


      Sau nửa canh giờ, gia yến bắt đầu.


      Chính Đức đế ngồi vị trí trung tâm, bên phải là Bình Vương thái phi, bên trái là Hoàng hậu. Xuống dưới là Thích Quý phi và bốn vị phi cùng với vài vị phi tần trẻ tuổi. Các phi tần đều mặc y phục thêu hoa, đầu đều là châu ngọc, thoạt nhìn ung dung cao quý.


      Kế tiếp là Thái tử đứng đầu, mấy vị vương gia và các đệ tử tôn thất dựa theo bối phận ngồi đúng thứ tự chỗ, người rất đông, thoạt nhìn có chút náo nhiệt.


      A Bảo nhìn nhìn, Đại công chúa quả nhiên có ở đây. chỉ có Đại công chúa có mặt, mà Phò mã Võ Liệt cũng . Lúc trước khi khai yến, nghe Chính Đức đế và Thái phi thiên điện nhìn Đại công chúa, sau đó ngồi lại mười lăm phút tới đây, phu thê Đại công chúa ràng là bị bỏ lại. Nghe đâu sau khi Chính Đức đế rời thiên điện sắc mặt tốt lắm, cũng biết là xảy ra chuyện gì, làm người suy đoán thôi.


      Mọi người ở đây đều nghe chuyện hai tỷ đệ đánh nhau ở Ngự hoa viên, nay thấy sắc mặt Chính Đức đế tốt, tinh thần cũng có chút uể oải, cũng dám gì. Hơn nữa làm cho bọn họ kinh ngạc chính là Đại công chúa xưa nay được sủng ái vậy nhưng lại xuất ở yến hội. Thế nhưng Tấn vương được sủng ái lại ổn định vững chãi ngồi ở chỗ kia, khỏi làm bọn thể suy nghĩ nhiều.


      Chẳng lẽ phu thê Tấn vương trải qua “sủng ái” của Đại công chúa, nên Đại công chúa mới bị phạt, mới thể tham dự gia yến? Đây là trung thu gia yến đầu tiên sau năm năm rời kinh của Đại công chúa, vậy nhưng thể tham dự, nhìn thế nào cũng là Đại công chúa thất sủng, phu thê Tấn vương thay nàng ta thượng vị.


      So với mấy người tôn thất chuyện gì, phi tần và mấy vị vương lúc ấy lại nghĩ càng nhiều. Tuy rằng Đại công chúa thể tham dự nằm ngoài dự liệu, nhưng sắc mặt khó coi của Chính Đức đế vẫn làm bọn họ khỏi nghĩ đến đoạn đối thoại lúc trước của Tiêu Lệnh Thù với Đại công chúa, chuyện “thôn Lộ Hà Tây Bắc”, quả nhiên là nàng ta bị nắm trúng nhược điểm.


      Nghĩ như vậy, khỏi kinh ngạc nghi ngờ với thủ đoạn của Tấn vương.


      Mọi người ở đây đều cảm thấy, lần gia yến đêm trung thu này đoán chừng là khó ăn nhất trong vòng mấy năm tới. Cái loại khí làm người dám lỗ mãng như này khiến người ta cảm thấy gian nan mà. Ngay cả Bình vương, người ngày thường thích giả bộ huynh trưởng ngớ ngẩn với hoàng đế để lừa đảo, lúc này cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn thức ăn, giống như bình hồ. có ông đầu thay đổi khí, những người khác tự nhiên cũng dám mở miệng. Chỉ có thái phi ngẫu nhiên đôi ba câu, nhưng xoay chuyển được gì.


      Gia yến trong bầu khí quỷ dị như vậy cuối cùng cũng kết thúc.


      Cho đến lúc gia yến kết thúc, mấy người Chính Đức đế và Hoàng hậu rời , mọi người ở đây mới phản ứng lại, chuyện tỷ đệ đánh nhau lúc trước còn chưa đưa ra phán quyết, giống như hoàng đế vẫn có hạ chỉ trừng phạt Tấn vương to gan dám đá thương Đại công chúa mà nhỉ? Tuy lúc trước Tấn vương bị phạt ba mươi năm bổng lộc, lại bị tước chức quan, nhưng đả thương thân tỷ phải là nên chịu phạt sao? Theo như tình huống Đại công chúa được hoàng đế sủng ái trước đây, bị phạt có vẻ khoa học chút nào.


      Rất nhanh mọi người liền biết càng có chuyện khoa học hơn còn tồn tại, bởi vì Đại công chúa bị hoàng thượng ra mệnh hồi phủ công chúa tĩnh dưỡng, có việc gì cũng đừng ra ngoài, đây là biến tướng của việc cấm túc nàng ta phải ? phải Hoàng thượng sủng ái nhất là Đại công chúa sao, ngay cả khi nàng ta chọc thủng trời người cũng bọc cho nàng ta mà?


      Mang theo loại tâm tình thể tin nổi này, mọi người cùng rời khỏi hoàng cung. Cho đến khi qua mấy ngày sóng yên biển lặng cũng nghe thấy ý chỉ trừng phạt Tấn vương, lúc này mọi người mới tin cái chuyện thể tưởng tượng nổi này.


      Đương nhiên, những chuyện này đó là tình của ngày mai. Ít nhất rốt cuộc sau khi bình an rời khỏi hoàng cung, cũng thấy Chính Đức đế vị xấu cha này hạ ý chỉ trừng phạt bất công cái gì, trong lòng A Bảo cũng nhàng.


      “Vương gia, quá tốt rồi!” A Bảo vui vẻ bắt lấy tay Tiêu Lệnh Thù, “Phụ hoàng vẫn hiểu lý lẽ.” ra lời này có hơi đuối lý, chẳng qua xem việc Chính Đức đế biết là quên hay là còn lý do khác, thế nhưng lại có trách phạt Tiêu Lệnh Thù, A Bảo ngại khen ông ta vài câu.


      mặt Tiêu Lệnh Thù cực kỳ lãnh đạm, dường như đem chuyện này để ở trong lòng. A Bảo rất nhanh hiểu tâm tình của . có thói quen chịu đãi ngộ công bằng – hoặc là phụ thân ruột làm ngơ, người xung quanh thèm để ý. Cho nên vì việc này mà có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí hiểu vì gì nàng lại vui vẻ, điều này làm trong lòng nàng có chút cảm giác khổ sở .


      A Bảo nhàng vỗ vết thương tay , dám dùng sức, sợ đau . Cái loại tâm tình khổ sở này làm nàng đột nhiên có loại xúc động, nhịn được bật thốt lên : “Tiêu Lệnh Thù, về sau ta đối với chàng tốt!”


      “Được!”


      “...”


      Mặt A Bảo nhiễm tầng đỏ.


      Lời editor (Nyanako Cungquanghang): Chương sau mọi người biết lý do vì sao Tiêu Lệnh Thù lại nhất kiến chung tình với A Bảo đó. Càng đọc càng thấy thương nam chính đó TvT May mà đời này hai có A Bảo, chứ chắc là u ám cả đời mất ╥﹏╥
      Nguyên Nguyễn, Thanh Hằng, QTNZ14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :