1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      cái câu kia của vương gia nghe có vẻ hơi chua nha:))) haha

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      bellchuong thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 43
      Editor: An Tịnh Nguyệt
      Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thị vệ ở bên ngoài vội phái vài người bắt thích khách đánh lén xe ngựa, nam nhân trong xe ngựa ngồi vô cùng bình tĩnh, nhân tiện ôm A Bảo vì xe ngựa phanh gấp mà nhào tới trước vào lòng.

      A Bảo xoa cái mũi bị đụng đau, mắt ngấn lệ rời khỏi lòng , định hỏi có chuyện gì xảy ra thấy nâng cầm nàng lên, dùng khăn tay thô lỗ lau nước mắt cho nàng.

      A Bảo: “…….” Mặt đau quá, cái người này kỳ có có thù oán với mặt nàng đúng ?

      Cuối cùng, A Bảo chịu nổi sức lực thô lỗ của , cũng sợ càng lau nước mắt nàng càng rơi nhiều, vội vàng cho lau nữa, ậm ờ : “Nô tì tự mình làm là được, đa tạ vương gia……”

      Lùi đến khoảng cách an toàn, A Bảo dùng khăn lau mặt bị cọ đến phiếm hồng và nước mắt chảy xuống, ngẩng đầu lên liền bắt gặp người nọ rét buốt nhìn nàng chằm chằm, thiếu chút nữa nàng sợ tè ra quần, sởn tóc gáy, có chút biết làm sao.

      Chính trong lúc này, giọng Tịch Viễn vang lên: “Vương gia, vương phi.”

      A Bảo nhìn Tiêu Lệnh Thù, thấy chút ý phản ứng, may mà Tịch Viễn là thuộc hạ tốt, biết tính , đợi trả lời, tiếp tục : “Khiến vương gia và vương phi sợ hãi, lúc nãy có thích khách đánh lén, thị vệ đuổi theo trở lại bẩm báo rằng ta mới tự sát.”

      chết?!

      A Bảo trợn mắt, nhịn được liếc Tiêu Lệnh Thù cái, sau đó thoáng phát điên, rất muốn lắc gào thét, đại ca à, tốt xấu gì ngươi cũng cho ta phản ứng ! Hơn nữa ràng là ban ngày, ám sát gì đó cần quá kích thích!

      Dường như cảm giác được nàng phát điên, Tiêu Lệnh Thù thẳng: “Hồi phủ!”

      Tịch Viễn tuân lệnh, xe ngựa lại nhanh chóng chạy.

      Thoạt nhìn Tiêu Lệnh Thù để bụng chuyện này lắm, nhưng có người làm bọn họ quan tâm được.

      “Phía trước chính là Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu à?”

      giọng hơi kiêu căng truyền đến, A Bảo nghi hoặc người nọ là vị vương nào, giọng Tịch Viễn vang lên: “Tham kiến Tề vương điện hạ.”

      Tiếng vó ngựa lọc cọc từ xa tới gần, sau đó ở cách đó xa dừng lại, chỉ nghe Tề vương : “Lúc trước trở về thế nào? Có ai có mắt đến gây chuyện với Ngũ hoàng huynh của bổn vương à? Haizz, bổn vương nhớ hôm nay là ngày tốt Ngũ hoàng tẩu về nhà thăm cha mẹ đúng ?” Lời này khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu, “Thần đệ ở chỗ này chúc mừng Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu.”

      Khuôn mặt trẻ con của Tịch Viễn tươi cười, cung kính trả lời: “Hồi bẩm Tề vương điện hạ, hôm nay xác thực là ngày vương phi trở về nhà thăm cha mẹ, lúc nãy có thích khách đánh lén, may mắn thuộc hạ phản ứng nhanh mới làm xe ngựa mất khống chế khiến vương phi bị thương. Khi nãy thủ hạ đuổi theo tên thích khách kia, nhưng ngờ đó là tên can trường, trực tiếp uống thuốc độc tự sát.”

      Tề vương chậc tiếng, nhìn chằm chằm vào xe ngựa với màn xe khép kín, cười khẽ : “ ra là thế, vừa rồi bổn vương dường như nghe được thích khách kêu cái gì đó…. Khiến Ngũ hoàng huynh nợ máu trả máu, đúng là xui xẻo, nhưng đừng dọa Ngũ hoàng tẩu mới được.”

      Tịch Viễn tiếp tục cười: “Đa tạ Tề vương điện hạ quan tâm, có vương gia ở đây, nhất định để vương phi bị hoảng sợ.”

      Tề vương bỗng thu lại nụ cười, mặt đổi sắc nhìn Tịch Viễn, thấy khuôn mặt trẻ con của mang theo vẻ cung kính, nhưng tươi cười đổi, cẩn thẩn trả lời, khiến trong lòng ta khỏi tích bụng lửa giận. Cộng thêm người trong xe ngựa như vỏ ngọc trai hé miệng, cơn tức càng hừng hực, nhịn được đâm chọc: “Hôm nay là ngày tốt của Ngũ hoàng tẩu, ngờ còn có người có mắt đến ám sát, dưới chân thiên tử còn dám làm chuyện như vậy, ràng là huyết hải thâm cừu. Ngũ hoàng huynh cần phải cẩn thận, họa sát thântổn hại phúc khí, hôm khác Ngũ hoàng tẩu nên thỉnh vị cao tăng đến phủ trừ tà đuổi ma, tránh cho ra cửa gặp xui xẻo.”

      Cái tên này chuyện muốn ăn đòn .

      A Bảo nhíu mày, định mở miệng chợt nghe giọng lạnh lẽo cứng rắn của Tiêu Lệnh Thù vang lên: “Hửm, nếu Lục hoàng đệ quan tâm thế, việc này liền giao cho đệ, ngày mai ta chờ tin tốt của đệ.”

      châm chọc đó! Ai muốn giúp ngươi thỉnh cao tăng đến quỷ trạch của ngươi trừ tà chứ! Đánh!

      Khuôn mặt Tề vương hơi vặn vẹo, lại nghe người trong xe ngựa tiếp tục : “Về sau nếu bổn vương ra cửa gặp xui xẻo, nhất định là hoàng đệ dụng tâm.”

      Ai biết ăn ! chỉ thích thôi, ngươi xem lời này có bao nhiêu tốt đẹp? Bẫy người ta cỡ nào kìa!!

      Tề vương thiếu chút nữa tức gần chết, chỉ vào xe ngựa ra lời, lúc này Tiêu Lệnh Thù hạ lệnh hồi phủ, vứt —— Tề vương đáng thương tới hãm hại ra sau đầu.

      Từ sau khi mở miệng, A Bảo từ khiếp sợ đến cuối cùng lại liều mạng nhịn cười, suýt nữa quên mất ngoài ý muốn lúc nãy, trong lòng len lén giơ ngón tay cái với Tấn vương.

      Thân phận Tề vương tôn quý, ngoài trừ Thái tử, các hoàng tử khác đối với như tránh né mũi nhọn, khiến số thời điểm hành cực kỳ kiêu ngạo tùy ý, làm người ta ghét. Tiêu Lệnh Thù cũng chẳng biết có phải hiểu hay giả vờ hiểu, chưa từng khách sáo với người nào, Tề vương cũng chưa từng chiếm được chỗ tốt ở tay .

      Tề vương đột nhiên xuất và màn cay đắng rời sân khấu làm A Bảo dời chú ý, quá để ý chuyện xảy ra lúc nãy. Dọc đường thấy Tiêu Lệnh Thù hình như cũng để ý đến chuyện đánh lén trước đó, khiến nàng chỉ có thể kiềm nén việc này. Có điều, A Bảo nhanh chóng hiểu ra Tiêu Lệnh Thù phải thèm để ý, sau khi trở về phủ, đưa nàng về chính viện, bèn gọi Tịch Viễn đến thư phòng xử lý việc này.

      Nhạn Thanh và Nhạn Hồi hầu hạ A Bảo rửa mặt thay y phục, sau khi lau cả người đầy mồ hôi, nàng ngồi ngay cửa phòng khách hóng gió uống nước ô mai ướp lạnh, thưởng thức rang mây sáng lạn phía chân trời dưới mặt trời chiều ngã về tây.

      “Vương phi, Nhạn Nhiên trở lại”. Nhạn Vân cười .

      Thấy Nhạn Nhiên đầy mồ hôi vào, A Bảo kêu Nhạn Thanh bưng bát nước ô mai cho nàng ấy, sau khi đợi nàng ấy uống hết nửa, hòi: “Thế nào, có hỏi thăm được chuyện lúc nãy là sao ?”

      Đối với việc mình về thăm cha mẹ lúc hồi phủ lại bị ám sát, trong lòng A Bảo tất nhiên quá thoải mái, cảm thấy công dân tốt tuân theo pháp luật như mình sao có thể chọc ra thích khách chứ? Cho nên thích khách này tuyệt đối nhắm vào Tấn vương, nàng hẳn là người vô tội bị liên luỵ vô. Đối với việc này, trong lòng mấy người Nhạn Hồi cũng phẫn nộ và tức giận, hôm nay là ngày gì, sao có thích khách có mắt ám sát ngay thời điểm này chứ? Tuy rằng có hậu quả gì làm người ta thu dọn, nhưng xảy ra nhân mạng là , ít nhiều gì đều thể nào thoải mái. Về phần thích khách tự sát…… Mấy người Nhạn Hồi ở Cảnh Thành từng gặp qua chiến tranh tàn khốc, năng lực chịu đựng còn mạnh hơn đám nha hoàn ở kinh thành nhiều, có bao nhiêu sợ hãi.

      “Vương phi, thi thể của thích khách được người đưa tới nha môn thẩm tra, nghe , thích khách này có lai lịch lớn, liên quan tới khâm phạm triều đình trốn khỏi thiên lao trước đó. Những chuyện khác nô tỳ hỏi thăm ra.”

      A Bảo phất phất tay cho nàng ấy lui, nàng chống cằm suy tư việc này, lúc nãy Tề Vương cái gì mà “nợ máu phải trả bằng máu”, khiến đầu óc nàng lại mở rộng, tưởng tượng ra mấy câu chuyện về ân oán hào môn, hãm hại trung lương, chém đầu cả nhà, mà trong những câu chuyện đó, Tấn Vương là đao phủ tay nhuộm máu tanh, đại Boss phản viện!

      Về phần vì sao sợ hãi gì, có lẽ do chính mắt thấy tên thích khách kia chết, hơn nữa nam nhân cùng xe quá bình tĩnh, tận mắt chứng kiến, tất nhiên có cảm giác gì. Vả lại nơi này là kinh thành, cho dù thích khách ám sát, cũng có động tác quá lớn, cho nên trước đó chỉ ra tay đối phó ngựa, muốn con ngựa giật mình để người trong xe bị thương chút thôi.

      Khi sắc trời dần tối đen, Tiêu Lệnh Thù mới trở về.

      A Bảo cẩn thận nhìn sắc mặt , vẫn có thay đổi gì mới yên lòng. A Bảo vắt khăn lông ướt cho lau mặt, lấy dũng khó hỏi: “Vương gia, thích khách đó, tra ra cái gì rồi?”

      có gì đáng ngại.” Tiêu Lệnh Thù đáp, đồng thời cũng ngăn bất cứ khả năng truy vấn nào của A Bảo.

      Đêm khuya, Tiêu Lệnh Thù bế A Bảo, trực tiếp đặt giường, lúc chuẩn bị cởi y phục nàng, A Bảo đột nhiên giọng : “Vương gia, hôm nay nô tỳ khoẻ, thể hầu hạ ngài……”

      Tiêu Lệnh Thù chợt ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.

      A Bảo bị nhìn sợ hết hồn hết vía, cho rằng tin, hơi lúng túng : “Lúc nãy ăn cơm xong, nô tỳ mới phát ……”

      A Bảo đợi hồi, vẫn thấy chẳng có phản ứng gì, khỏi buồn bực. , khi nàng phát quỳ thủy mình tới, phản ứng đầu tiên là vui vẻ, rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi, cần rối rắm chuyện đêm nay muốn mấy lần. Vui vẻ qua , rối rắm, quỳ thủy đến, thể hầu hạ trượng phu, thậm chí nghe còn thể ngủ chung với trượng phu, bởi vì nữ nhân có quỳ thủy sạch , đối nam nhân là vật dơ bẩn, nên dính vào, tránh đen đủi. Mà việc này ở những phủ đệ bình thường, làm chính thê, là thể chiếm lấy trượng phu, còn phải sắp xếp tiểu thiếp ngủ với trượng phu mình —— Mẹ kiếp! muốn đánh người!

      A Bảo tất nhiên ngốc sắp xếp nữ nhân khác ngủ với Tiêu Lệnh Thù, huống hồ trong phủ này có tiểu thiếp thông phòng, ngay cả nha hoàn cũng chỉ có ba người, có tư sắc gì. Mà nha hoàn nàng từng thấy đều là nha hoàn hồi môn nàng mang đến, muốn chạm vào nha hoàn nàng, có cửa đâu! Dù sao nghe Tấn Vương là người gần nữ sắc, để tiếp tục duy trì tác phong tốt đẹp này .

      Nếu sắp xếp nữ nhân ngủ với , mình lại có cách nào ngủ với , vậy…… để ngủ thư phòng sao? Trong lúc nhất thời Tấn vương phi mới nhậm chức hơi khổ não, biết ngay thời điểm này, kẻ làm vợ nên giải quyết thế nào, đặc biệt khi thấy bộ dáng hứng thú muốn lăn giường của .

      thể trách A Bảo vô thố, từ nàng có mẫu thân, phụ thân lại tái hôn, chẳng có ví dụ để nàng tham khảo, đương nhiên biết nên làm gì bây giờ. Về phần mấy vị bá mẫu thúc tẩu ở phủ Uy Viễn Hầu, gì, nàng là vãn bối, đâu thể hỏi thăm những chuyện này? Quả nhiên đứa trẻ có mẹ thiệt thòi mà!

      Trong khi A Bảo miên man suy nghĩ, Tiêu Lệnh Thù yên lặng lấy ngoại bào mặc vào, : “Bổn vương kêu Giải thần y tới.”

      A Bảo: (⊙_⊙) Hả?!

      A Bảo nhìn trân trân, như khúc gỗ bị đóng giường, tới khi đến cửa, nàng nghẹn ngào kêu: “Vương gia!” Chờ nam nhân quay đầu nhìn lại, nàng lắp bắp : “Vương, vương gia, thân thể thần thiếp rất tốt, cần kêu Giải thần y……”

      Làm nữ chủ nhân trong phủ, A Bảo tất nhiên thăm dò ràng người nào ở trong phủ, đối với vị Giải thần y ở Bán hạ các kia như sấm nổ bên tai, bởi vì y thuật của nghe còn lợi hại hơn thái y, hơn nữa là tên ăn đòn mãi chịu nhớ, thường xuyên bị tức đến nổi trận lôi đình. A Bảo là người luyến tiếc sinh mệnh, sớm tính toán tuyệt đối phải cắm chặt Giải thần y tại phủ Tấn Vương.

      —— thể , đôi phu thê này đúng là tuyệt phối, quyết định về Giải thần y đều giống như đúc.

      Nhưng chuyện này có bao lớn đâu, tìm Giải Thần Y phải làm trò cười à? A Bảo kiên quyết kéo nam nhân này trở về.

      Tiêu Lệnh Thù thấy nàng kiên trì, thoáng nhăn mày, trở lại giường ngồi, vừa lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, lại phát đêm nay nàng ra mồ hôi khá ít, ngay cả nhiệt độ da thịt cũng giảm vài phần.

      Lúc này lòng A Bảo nóng như thêu đốt, đầu cũng to ra, cuối cùng nhắm mắt lại, thẳng:

      “Vương gia, thần thiếp có quỳ thủy, có chút khó chịu, thể hầu hạ ngài.”

      “Nếu khó chịu, vì sao gọi thái y?” hỏi.

      “…… Thần thiếp có bệnh, cần kêu thái y ạ.” A Bảo đờ đẫn .

      “Vì sao thể hầu hạ bổn vương?”

      “……”

      A Bảo phát điên, tin chắc vị gia này hiểu “quỳ thủy” của nữ nhân là cái gì, nàng thoải mái ý chỉ thứ kia tới bụng hơi trướng, thân thể dễ dàng cảm thấy mệt mỏi thôi, quả có chuyện gì, cũng cần uống thuốc. Nàng là cục cưng khỏe mạnh mà! Chẳng qua, ngẫm lại những gì trải qua, biết chuyện này, A Bảo cũng thấy kỳ quái.

      Cuối cùng, A Bảo hết cách : “Vương gia nếu biết, có thể hỏi đại phụ tìm hiểu thêm.” Có lẽ, để Giải thần y y thuật cao siêu phổ cập cho ít kiến thức sinh lý . Bất quá, hình như cũng hơi mất mặt, hay đừng hỏi .

      Nghĩ muốn thôi, A Bảo định đổi giọng, ai ngờ vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Nàng nghỉ ngơi trước .”

      Tay A Bảo giơ ra giữa trung, vẫy gọi được bóng dáng vị vương gian nào đó nhanh chóng rời . lúc sau, nàng đành yên lặng thu tay lại, kéo chăn xem như thịt Tiêu Lệnh Thù mà cắn .

      Huhuhu —— giờ mất thể diện nữa!

      Đêm khuya, vì qùy thủy của A Bảo đến, sợ nàng lạnh, nên băng trong phòng chỉ đặt ít, căn bản cảm giác được mát lạnh gì, chốc lát sau mồ hôi lại ra, cực kỳ khó chịu. Mà quỳ thủy đến, cũng khiến nàng dễ mỏi mệt, nằm giường từng trận buồn ngủ đột kích, trong lúc vừa mệt vừa nóng mắt bắt đầu híp lại……

      Ngay khi A Bảo cảm thấy mình gần như ngủ rồi, đột nhiên gương mặt bị sờ soạng làm nàng tỉnh táo, mở mắt liền thấy nam nhân trước đó rời trở về.

      “Vương gia……”

      A Bảo xoa xoa mắt, yếu ớt kêu tiếng, muốn ngồi dậy lại bị ngăn cản.

      Nét mặt của Tiêu Lệnh Thù ràng hiểu ra cái gì, vì tầm mắt quét xuống hạ thân của A Bảo, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái kiểu này làm nàng suýt muốn kẹp chặt hai chân, lén lút quấn chặt chăn định bọc mình thành cái kén tằm.

      “Có mùi máu tươi.” đột nhiên , “ cần cầm máu sao?”

      “……”

      Sau khi giải thích ràng, A Bảo oán hận cắn chăn, trong lòng nguyền rủa tên Giải thần y đáng tin cậy này phen! Vốn cho rằng nhặt được bảo bối, ai ngờ thần y là tên phẩm đức thế, dám dối tay mơ, ngày mai lập tức cho người cắt luôn việc cung ứng băng cho Bán Hạ các, để đầu óc ta bốc hỏa rồi hẳn .

      Trong lúc tức giận, thấy nam nhân kia cởi áo bào muốn lên giường, nàng nhanh chóng tiếp: “Vương gia, tại nô tỳ sạch , Hoa ma ma dặn dò thể cùng giường……”

      Tiêu Lệnh Thù để ý đến lời nàng , nằm bên cạnh nàng, ấn mặt nàng bên gáy, lấy loại tư thế trầm mặc bày tỏ, chuyện đại gia muốn làm, mười con ngựa cũng kéo nhúc nhích . Còn Hoa ma ma là ai…… có lẽ căn bản chú ý tới tồn tại của nhũ mẫu này.

      Vì thế, toàn bộ rối rắm trước đó của A Bảo đều cần thiết.

      Hôm sau, khi A Bảo tỉnh dậy, tất nhiên Tiêu Lệnh Thù còn ở đấy, mấy người Nhạn Hồi hầu hạ nàng rời giường, lúc thu dọn giường đệm, phát giường xuất mảng đỏ máu nhuộm giang sơn, đây là do tối qua tư thế ngay ngắn rỉ ra ư?

      A Bảo thiếu chút nữa tức muốn chết, mấy người Nhạn Hồi ràng hơi khó hiểu, tư thế ngủ của A Bảo ngay ngắn sao, lại có thể rỉ ra giường, chỉ có Hoa ma ma là người từng trải, hiểu được chuyện gì xảy ra, thừa dịp ai chú ý, giọng khuyên nhủ: “Sao tiểu thư hiểu chuyện vậy? Vương gia là người làm việc lớn, dù cho tiểu thư có phóng túng vương gia chăng nữa, cũng thể bá chiếm trong lúc ngài bất tiện, còn……”

      A Bảo: QAQ, ta bị oan mà, đuổi có thể làm sao đây? chạm vào người à?

      Như thường lệ Tiêu Lệnh Thù và A Bảo cùng nhau dùng bữa sáng, thấy vẻ mặt A Bảo mệt mỏi, hình như mùi máu tươi hôm nay còn nồng hơn hôm qua, nhớ tới những lời Giải thần y , tình huống này kéo dài vài ngày, phải săn sóc nàng, nên gọi Lưu quản gia tới phân phó: “ được cho bất luận kẻ nào quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.”

      Lưu quản gia vốn định hôm nay kêu quan nha tử đưa nha hoàn, sai vặt chọn tới phủ cho bọn họ xem, ai ngờ còn chưa mở miệng, vương gia nhà bọn họ hạ tử lệnh rồi.

      Được rồi, vẫn là nghe lệnh làm việc !

      Sau khi ăn sáng, Tiêu Lệnh Thù mang theo đám phủ vệ hung thần ác sát ra cửa, chắc xử lý chuyện thích khách hôm qua.

      Sau khi Tiêu Lệnh Thù rời , A Bảo nằm giường , sau lưng lót gối to, sai người lấy sổ sách trong vương phủ đến, tiếp tục kiểm tra tài sản phủ Tấn vương, rồi ghi lại mấy chỗ mình nghi hoặc vào vở. Đáng lẽ hôm nay nàng định gọi các quản quản lý sản nghiệp danh nghĩa phủ Tấn vương tới nhận thức, nhưng nghe giọng điệu trước đó của Tiêu Lệnh Thù, cảm thấy vẫn là nghe lời tốt hơn.

      Sau khi lật sổ sách lát, đột nhiên nghe thái tử phi đến thăm. A Bảo thoáng kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, sai người đưa thái tử phi đến chính sảnh uống trà, sau khi chỉnh trang mình ổn thỏa, nàng vội vàng tới chính sảnh.

      Hôm nay thái tử phi phải đến mình, nàng ấy còn dẫn theo hoàng thái tôn bốn tuổi tới. Đứa bé trai bốn tuổi vẫn là bánh bao trắng mịn, môi hồng răng trắng, cực kỳ đáng , nhưng kiên quyết bày dáng vẻ nghiêm chỉnh, dễ thương tới nỗi làm người ta gào thét. Ở trong mắt A Bảo, đứa bé bốn tuổi vẫn chưa biết gì, nhưng vị hoàng thái tôn bốn tuổi này lại rất nề nếp hành lễ với nàng, sau đó nề nếp đứng cạnh mẫu thân, xkết hợp với vóc dáng thấp lè tè, vừa 囧 vừa đáng , khiến A Bảo cực kỳ thích.

      “Thỉnh an ngũ hoàng tẩu!” Giọng còn chưa dứt sữa phát ràng.

      A Bảo thầm nuốt nước miếng cái, thoáng tự chủ kéo cái tay non nớt của bánh bao , vội cười : “Mau đứng dậy, đừng đa lễ.”

      Sau khi hai bên chào hỏi, nha hoàn dâng trà bánh lên, thái tử phi ôm con trai đến bên cạnh, lúc này mới thân thiết hỏi thăm: “Nghe hôm qua bọn muội gặp thích khách, có bị thương ?”

      Hóa ra là đến hỏi thăm. Trong lòng A Bảo nắm , vội cười : “Đa tạ thái tử phi quan tâm, lúc ấy ta ngồi trong xe ngựa, thích khách còn chưa thấy được giải quyết rồi, ngược lại chưa từng bị hoảng sợ.”

      Sau khi thái tử phi nghe xong, chắp tay trước ngực niệm Phật tiếng, lúc này mới cười : “Hôm qua nghe các ngươi bị ám sát, thái tử cực kỳ lo lắng, vốn muốn sai người tới hỏi thăm tình hình, nhưng khi đó đêm khuya, tiện quấy rầy, Sáng sớm hôm nay, điện hạ lập tức phân phó ta sang đây nhìn ngươi cái.”

      A Bảo cười cười, cảm tạ thái tử và thái tử phi quan tâm. Kỳ đối với việc thái tử phi đến thăm, A Bảo cũng hơi mất tự nhiên, bởi vì ngoại trừ thái tử phi ra, trong phủ thái tử còn có vị đường tỷ của nàng, nhưng theo lí mình và thái tử phi là chị em dâu, đường tỷ chỉ là trắc phi trong phủ thái tử, nếu nàng có quan hệ tốt với thái tử phi, cảm thấy có lỗi với đường tỷ. Nếu có quan hệ tốt với đường tỷ, dường như danh chính ngôn thuận. Hơn nữa quan hệ giữa thái tử và Tấn vương vô cùng tốt, chị em dâu hai phủ tất nhiên cũng qua lại thân thiết, nhưng điều kiện tiên quyết là, qua lại thân thiết hẳn là chính thê, liên quan gì tới thiếp thất, đúng là đau đầu.

      “Các ngươi có việc gì tốt rồi, chẳng qua thích khách cũng lớn mật , dưới chân thiên tử cũng dám hành thích xa giá của thân vương và thân vương phi. Sau khi thái tử nghe tin tức giận thôi, còn muốn cho người tăng cường lực lượng canh phòng trong kinh ……”

      Nghe thái tử phi xong, A Bảo cảm thấy hôm nay triều có rất nhiều quan viên bị trách phạt, dĩ nhiên, dựa theo thuộc tính cha cặn bã kia của Chính Đức đế, có thể cũng để tâm người xảy ra ngoài ý muốn là Tấn vương, mà nghĩ rằng thích khách khiêu chiến uy quyền của ông, phải chỉnh phen. Từ chỗ thái tử phi, A Bảo cũng biết chuyện hôm qua bọn họ bị ám sát thông qua cái miệng rộng của Tề vương kia, kể hết cho những người nên biết, cần nghe ngóng cũng biết, câu “Nợ máu phải trả bằng máu” đó tuyệt đối làm thanh danh của Tấn vương nâng cao thêm bậc, Tấn vương phi mới nhậm chức như nàng chắc cũng bị ảnh hưởng.

      Sau khi thái tử phi hỏi han A Bảo, bèn bắt đầu việc nhà với nàng. Thái tử phi là người chu đáo, làm người khác cảm thấy tẻ nhạt, chuyện với nàng ấy cực kỳ thoải mái, còn bánh bao bên cạnh vô cùng có định lực, im lặng ngồi cạnh mẫu thân gặm điểm tâm, càng khiến A Bảo thích.

      Thái tử phi cũng phát ánh mắt A Bảo liên tục nhìn con mình, khỏi cười, : “Ngũ đệ muội thích trẻ con như thế, bằng tự mình sinh đứa.” Trong giọng khỏi có chút trêu chọc.

      A Bảo đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, “Chuyện này phải xem duyên phận, hơn nữa….. Đứa ta sinh có thể đáng bằng Khánh ca nhi đâu, nhìn điềm tĩnh của Khánh ca nhi kìa, vẫn là thái tử phi biết nuôi.”

      Tất cả mẫu thân đều thích nghe người ngoài khen con mình, mặc dù ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng cũng đắc ý vài phần. Mặt mày thái tử phi ngậm ý cười thản nhiên, cười đến cực kỳ kiềm chế, song khó nén nổi thích dành cho đứa .

      A Bảo sai người lấy bộ xếp gỗ tới cho hoàng thái tôn chơi, bánh bao chớp đôi mắt to trắng đen ràng, : “Đa tạ Ngũ hoàng thẩm ạ~~! Trực tiếp giết chết A Bảo.

      Thái tử phi ngồi lát liền cáo từ, A Bảo tiễn bọn họ đến cửa.

      Sau khi thái tử phi rời , có thể trước đó do ngồi thẳng lưng liên tục, nên A Bảo cảm thấy thắt lưng và chân đều hơi chua, nàng trở lại phòng, miễn cưỡng nằm xuống.

      Bữa trưa Tiêu Lệnh Thù trở về, sai người về phủ báo cho nàng biết hồi phủ dùng bữa, A Bảo cũng để bụng. Sau khi dùng bữa lâu, bèn nằm giường nghĩ ngơi, bất tri bất giác ngủ giấc tới chiều, lúc tỉnh dậy chân trời ráng chiều.

      A Bảo vừa dậy, thấy bên giường có người ngồi, trong lúc lơ mơ cũng khiếp sợ quá lớn. Đợi thanh tĩnh chút, thấy lại lãnh khốc vô tình nhìn mình, da đầu bất giác tê dại, trong lòng kinh ngạc, ai chọc vậy?

      Dear all, bạn @Tiểu Bông quay lại, mọi người hãy đòi nợ bạn ấy, đừng đòi Lạc
      Trúc Khải, Thanh Hằng, chuoivuive33 others thích bài này.

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      @Tiểu Bông mình k đòi nợ bạn đâu,chỉ là trải chiếu chờ bạn thôi:yoyo63:

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      @ Tiểu Bông ơi, lên sàn , đợi Nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :