1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 29
      Edit: Betty



      Tịch Viễn đẩy cửa ra, liền ngửi được trong khí như như mùi máu tươi, mặt khỏi có chút lo lắng. Bất quá loại lo lắng này lúc nhìn đến người ngồi ở giường xem mật thư, da mặt khỏi co quắp xuống.

      "Vương gia, kinh thành có tin tức."

      Lúc này nam tử nửa dựa vào giường người chỉ mặc trung y, nhìn kỹ phía trước vạt áo mơ hồ có thể nhìn thấy băng vải thấm máu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút trắng bệch, vẫn lãnh ngạnh vô tình như cũ, dường như cảm giác được đau đớn.

      Sau khi Tịch Viễn cầm thư trong tay đưa cho , liền ngây ngẩn nhìn chằm chằm băng vải trước ngực người nọ, nhớ tới kiếm trí mạng kia, trong lòng vẫn còn có chút phát run, thế nhưng nam nhân này vẫn như cũ giống như con gián bình thường đánh mãi chết, nằm hai ngày tỉnh lại, nếu để thái tử biết việc này, khỏi trách mắng, mà người xui xẻo, vẫn là bọn họ những kẻ làm thuộc hạ này.

      "Cút!"

      thanh lãnh ngạnh vô tình làm cho Tịch Viễn hoàn hồn, ánh mắt dời lên, lúc chống lại cặp tròng mắt hung tàn lạnh như băng, mồ hôi lạnh của Tịch Viễn bổng chốc thoát ra, trong lòng biết chính mình cẩn thận nhìn quá lâu, bị chủ tử chán ghét ghét bỏ trực tiếp bảo lăn. Tịch Viễn ứng thanh, lập tức lăn.

      "Chạy trở về!"

      tới cửa, thanh kia lại vang lên, Tịch Viễn vội vã lăn trở về, gương mặt trẻ con nịnh nọt cười: "Vương gia có gì phân phó?"

      Lá thư này trực tiếp bị ném đến mặt , Tịch Viễn vội vàng tiếp được, mở ra vừa nhìn, trong lòng than tiếng, thầm nghĩ Tề vương Ninh vương Chu Ngự những người này đúng là có mắt, cũng dám cùng người phúc hắc này tranh nữ nhân, chết cũng đừng tìm Diêm Vương lão gia kêu oan a. Ngẩng đầu chống lại cặp con ngươi vô tình kia, Tịch Viễn bất chấp : "Khụ, vương gia, hôm qua thuộc hạ thu được tin tức của Linh Lung, nghe thất công chúa tự mình làm điểm tâm bưng đến điện Thái Hòa thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho nàng và Chu Ngự, còn Tề vương trong lòng ngưỡng mộ Kim gia tiểu thư, Ninh vương cùng Hoài Nam quận chúa sớm có tư tình..."

      Tịch Viễn thao thao bất tuyệt ra tin tức mình nhận được, trong lòng khóc ra, đường đường là ám vệ xuất thân từ đại nội thị vệ, mà bây giờ cứ lên con đường bát quái lối về như vậy, thu thập tin tức riêng tư khắp nơi của nhà người ta, cuộc sống này thực có cách nào qua mà, thái tử điện hạ tại sao có thể ném cho người lãnh khốc vô tình như thế chứ?

      "Xin người yên tâm, trong kinh còn có thái tử điện hạ, nhất định để cho mưu của bọn họ thực được." Trong lòng đau khổ, Tịch Viễn vẫn là làm hết phận : "Đúng rồi, đại thọ bảy mươi của Bình vương thái phi vài ngày nữa đến, hoàng thượng mệnh lệnh các hoàng tử, các vị đại thần cùng gia quyến tham gia chúc thọ thái phi." Mặc dù là mệnh lệnh tất cả các hoàng tử đến chúc thọ, thế nhưng Chính Đức đế vô ý bỏ quên ông còn có ngũ hoàng tử.

      Nghe xong, người nọ đột nhiên nhìn cái, lạnh lùng : "Hồi kinh."

      Tịch Viễn trợn tròn mắt, " tại?"

      Tiếp đó bị nhìn lướt qua, Tịch Viễn sợ run cả người, khó khăn : "Vương gia, Giải thần y , vết thương của ngài còn cần phải nằm dưỡng năm ngày nữa mới có thể đứng dậy, hoàng thượng và thái tử cũng giao cho, bảo ngài ở tại chỗ này hảo hảo dưỡng thương rồi quay về." Nhiệm vụ lần này có chút mạo hiểm, mặc dù đem thế lực giấu sâu của dư nghiệt tiền triều đều bắt được, thế nhưng những người đó lòng liều mạng cá chết lưới rách, giống nhau bất cứ giá nào cũng đều muốn sống, làm cho Tấn vương cẩn thận bị thương.

      Trả lời , là bóng lưng người nào đó trực tiếp biến mất ở sau bình phong, Tịch Viễn ngửa mặt lên trời thở dài, nam nhân này tùy hứng đứng lên thực là người quan tâm bản thân mình mà, sớm biết lúc trước liền nên biểu tốt như vậy, bị thái tử nhìn trúng ném cho nam nhân này bán mạng.

      Sau bình phong, nam nhân cẩn thận tỉ mỉ đổi thân y phục bị nhuộm máu, sau đó thay y phục sạch ra.

      "!"

      Tịch Viễn thở dài, bước theo, thuận tiện cho người đem Giải thần y so với càng bị khổ ép hơn mang theo cùng nhau.

      ******

      A Bảo liên tục đánh hai cái hắt xì, lập tức nhận được ánh mắt ân cần của mấy nương trong xe ngựa.

      Xoa xoa mũi, A Bảo cười : "Chắc là có người nhớ ta."

      Lý Minh Phượng gì nhìn nàng, : "lẽ nào có phải là sinh bệnh ?"

      "Đánh ba cái hắt xì mới là sinh bệnh, hai cái là có người nghĩ đến ta." A Bảo vô cùng chắc chắn.

      Lý Minh Nghi hiếu kỳ : "Vậy đánh cái hắt xì sao?"

      "Có người mắng ta!" như đinh đóng cột.

      "..."

      xe ngựa, bốn năm nương đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhịn được phốc tiếng cười rộ lên, Lý Minh Phượng nhào tới chọc mặt A Bảo, oán hận : "Ngươi này quỷ bỡn cợt, chỉ có ngươi ngụy biện là giỏi."

      "Thế nào lại là ngụy biện đâu? Ngũ tỷ tỷ xưa nay là lời vô tâm." Lý Minh Nguyệt che miệng cười : "Cũng chỉ có ngũ tỷ tỷ lời kỳ quái như vậy, mới có thể chọc cười người."

      Lý Minh Nghi giả vờ nghi ngờ ngoái tai, : " khí vì sao chua như thế?"

      "Ngươi —— "

      Lý Minh Nguyệt mặt đỏ lên, cáu thẹn muốn , xe ngựa đột nhiên ngừng, ngoài xe vang lên thanh của Hành ma ma, cho bọn họ biết đến Bình vương phủ.

      Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Bình vương thái phi, Uy Viễn hầu phủ lão phu nhân cùng Bình vương thái phi lúc còn trẻ là khuê mật hảo tỷ muội, hôm nay đương nhiên là mang theo con dâu và các cháu nhà mình qua đây chúc mừng lão tỷ muội, cũng nhân cơ hội này cùng lão tỷ muội tụ họp.

      Hôm nay Bình vương thái phi là trưởng bối có thân phận quý trọng nhất trong cung, Chính Đức đế đối với mấy vị trưởng bối còn đời có chút kính trọng, đối với đại thọ bảy mươi của bà, trực tiếp hạ lệnh Nội Vụ phủ giúp đỡ Bình vương phủ vì Bình vương thái phi làm lớn, hơn nữa hạ lệnh cho tất cả tôn thất con cháu cùng thế gia trong khinh đều đến chúc thọ lão nhân gia. Chính Đức đế ra lệnh tiếng, ai dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, trong kinh quan viên tứ phẩm trở lên cùng nữ quyến đều tới, đoàn xe ngựa dài thiếu chút nữa đem đường trước phủ Bình vương lấp kín.

      Lão phu nhân và mấy người con dâu ngồi ở xe ngựa phía trước, nhận được tin tức quản ma ma Bình vương phủ đón vào, về phần các nương, còn phải chờ thêm lát.

      Này chờ chính là nửa canh giờ, mặc dù trong lòng kiên nhẫn, nhưng ai dám biểu ra ngoài.

      Sau khi vào Bình vương phủ, lại có nha hoàn mặc y phục màu lam nghênh đoán đưa các nàng đến Thụy An đường nơi ở của Bình vương thái phi.

      Thời điểm mấy nương Uy Viễn hầu phủ vào, Thụy An đường chính là phòng đầy tiếng hoan hô náo nhiệt, Bình vương thái phi cùng lão phu nhân ngồi ở chỗ chuyện, mấy phu nhân cùng nương vây ở bên mỉm cười nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, xung quanh đều ngồi đầy nữ quyến các phủ, bầu khí vô cùng hòa hợp.

      Mấy người vào đến cũng có dẫn đến chú ý gì, sau khi Bình vương thái phi hòa nhã khen ngợi, liền đối với lão phu nhân : "Các nương nhà ngươi quả nhiên mỗi người đều là tốt, dịu dàng mền mại như nhau, ta biết ngươi giỏi nhất dạy bảo con cháu, nương nhà ngươi đều bị ngươi dạy qua, cũng tệ, ngay cả ta nhìn cũng đều thích."

      Các nương nghe được mặt phấn ngượng ngùng, nhao nhao cúi đầu bộ dáng e thẹn, Bình vương thái phi là lão nhân trong kinh, nếu nương nào có thể được bà khen, đối với thanh danh khuê phòng của các nàng mà đều tốt. Nhưng mà Bình vương thái phi đề tài vừa chuyển, lại : "Bất quá nhìn tới nhìn lui, ta vẫn cảm thấy cháu dâu a vi nhà ta là tốt nhất, ngươi cũng thể phản đối, có ai có được cháu dâu tốt như nhà ta đâu?" xong, cười híp mắt kéo bên cạnh thiếu nữ.

      Nghe như thế, mọi người đều nhìn dâu mới ăn mặc như thiếu nữ bị Bình vương thái phi lôi kéo, mặc kệ nhìn mấy lần, cũng nhịn được trong lòng chấn động, bị loại khí tức thanh dật như tiên nhiễm hồng trần sâu đả động. Bất quá, nương được Bình vương thái phi khen như vậy, mặc dù nương này có tướng mạo khí chất, nhưng lại có ai có ý niệm đố kị, đơn giản nguyên nhân là bởi vì thân phận cháu dâu của Bình vương thái phi... là đố kị nỗi mà, trái lại sâu đều cảm thấy đồng tình với nương này.

      A Bảo hơi chút ngẩng đầu, nhìn nương bị Bình vương thái phi lôi kéo —— Giang Lăng Vi, trong lòng sâu thở dài, Lăng Vi đương nhiên là tốt, chỉ tiếc gả được tốt.

      "Ngươi ánh mắt tốt, chọn cháu dâu tốt." Lão phu nhân phụ họa khen ngợi: "Thế nhưng ngươi khoe khoang như thế cũng sợ làm người xấu hổ, làm người ta thẹn thùng..."

      Sau khi vui cười chút , Bình vương thái phi đối với Giang Lăng Vi bên cạnh : "A vi, con mang các tiểu tỷ muội chơi , đỡ phải ở trong này nghe những lão thái bà chúng ta những việc nhàm chán,làm các nàng ngột ngạt."

      Giang Lăng Vi đứng dậy, mỉm cười phúc phúc thân, : "Nghe tổ mẫu." Sau đó nhìn về phía các nương trẻ tuổi ở đây, khẽ mĩm cười : "Lạc Ninh muội muội cùng mấy vị công chúa ở Hạ Ngữ Hiên làm thơ văn kết bạn, các ngươi cũng qua tham gia náo nhiệt thôi."

      Chúng nữ nhao nhao đáp ứng.

      Giang Lăng Vi lại hướng Bình vương phi bên cạnh phúc phúc thân, : "Mẫu thân, con liền dẫn các nàng chơi, làm phiền ngài vất vả hầu hạ tổ mẫu."

      mặt Bình vương phi hơi ra có chút cứng ngắc, cười : "Xem ngươi đứa này , mau , cùng Lạc Ninh các nàng chơi đùa vui vẻ chút."

      Vừa khỏi ra Thụy An đường, nụ cười mặt Giang Lăng Vi liền phai nhạt, quay đầu lại nhìn A Bảo liếc mắt cái, sau đó bưng dáng vẻ mang theo các vị nương hướng Hạ Ngữ Hiên mà .

      A Bảo ở giữa các vị nương, lặng yên chú ý Giang Lăng Vi, nhìn trái nhìn phải, cũng phát nàng có bất kỳ vẻ chán chườn nào, ngược lại tinh thần rạng rỡ, nhớ tới lúc bộ dáng có chút mất tự nhiên kia trước Bình vương thái phi, biết có nên vì Bình vương phủ cảm thán hay .

      Quả nhiên nương thiên tiên bản tính uy dũng phải hầu hạ tốt như vậy.

      Qùa đầu năm nhé. Chúc các nàng năm mới vui vẻ:yoyo55::yoyo55:

    2. meomeoconmeo

      meomeoconmeo Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      23
      truyện này liệu có bị drop . lâu r k thấy đăng

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      tuyển editor
      levuong thích bài này.

    4. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hong chuong moi

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 30

      Edit: Betty

      Đến Hạ Ngữ hiên, đập vào mắt đó là khu vườn hoa rực rỡ, xung quanh đình muôn hoa nỡ kém hơn so với các thiếu nữ kiều xinh đẹp.


      Trong đình, vài thiếu nữ hoặc ngồi hoặc đứng, tụ cùng chỗ cười vui vẻ, bên ngoài đình tấm bình phong dựng thẳng, mặt treo mấy bức vẽ đỏ xanh nét mực còn chưa khô, có tranh phong cảnh, tranh chân dung, tác phong bức vẽ đồng nhất, có thể thấy được chỉ là người vẽ.


      Lạc Ninh quận chúa thân thiết trò chuyện cùng Thanh Lạc quận chúa —— Chu Cẩn, nghe thấy nha hoàn tới báo thế tử phi mang theo khách nhân qua đây, nụ cười mặt lãnh đạm, đứng dậy nghênh tiếp.


      "Lạc Ninh muội muội ở đây rất náo nhiệt nha, tổ mẫu bảo tẩu đưa mấy vị muội muội qua đây, quả nhiên là đến đúng nơi rồi." Giang Lăng Vi mỉm cười , mang theo đám thiếu nữ phía sau tới.


      Lạc Ninh quận chúa lãnh đạm nhìn nàng cái, sau khi lên tiếng ứng phó rồi, cười : " ra là tổ mẫu bảo , nếu tổ mẫu phân phó, các vị tỷ tỷ muội muội đều qua đây cùng nhau chơi đùa thôi." Quay đầu đối với vài vị công chúa cùng tôn thất quận chúa bên trong đình cười : "Các vị tỷ tỷ, đại tẩu gả qua đây lâu, bởi vì công việc bận rộn, còn chưa có duyên ra mắt các người đâu. Đại tẩu, hôm nay mấy vị công chúa đều ở đây, còn mau qua đây bái kiến công chúa? Người là thế tử phi trong phủ, cũng thể mất cấp bậc lễ nghĩa."


      Nghe thấy lời thẳng thể tưởng được, các nương ở đây đều có chút ngạc nhiên, nhìn Giang Lăng Vi, khỏi có chút đồng tình.


      Bình vương thế tử là tiền Bình vương phi sinh hạ, Lạc Ninh quận chúa cùng Bình vương phủ nhị thiếu gia, tam thiếu gia là kế vương phi tại sở sinh, là cùng mẫu thân, tục ngữ có mẹ kế có bố dượng, lời này đặt ở Bình vương phủ là vô cùng thỏa đáng, cộng thêm Bình vương thế tử kia đầu óc ngu ngốc, đối lập với hai người đệ đất thiêng nảy sinh hiền tài này, cũng trách được Bình vương đối với đứa con này thích. Bình vương thế tử bây giờ có thể đứng ở vị trí thế tử này, là kết quả Bình vương thái phi đàn áp nhi tử, có thể nghĩ, nếu là Bình vương thái phi mất, vị trí Bình vương thế tử này tuyệt đối bảo đảm, kết quả của Giang Lăng Vi cũng có thể đoán được.


      Lạc Ninh quận chúa thích đại ca nhà mình, cảm thấy đại ca ngu ngốc giống như heo vậy là nỗi sỉ nhục của Bình vương phủ, thích cả phòng, nên cũng thích đại tẩu Giang Lăng Vi này, đặc biệt dưới tình huống tổ mẫu Bình vương thái phi thích Giang Lăng Vi như vậy, càng ghét hơn.


      Khóe miệng A Bảo co quắp, đột nhiên cảm thấy Lạc Ninh quận chúa đứa ngây thơ thẳng thắn a, biểu tình chán ghét này cũng biểu đạt được vô cùng nhuần nhuyễn như vậy, là chắc chắn Giang Lăng Vi dám lên đây, có lẽ cảm thấy bộ dáng Giang Lăng Vi như Lâm muội muội tựa như thiên tiên này nhu nhược mặc cho người ức hiếp? Trời biết dù cho có là Lâm muội muội cũng phải dễ khi dễ a.


      Giang Lăng Vi nhàn nhạt mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay Lạc Ninh, trách mắng cười : "Muội muội như thế nào lại lời như vậy? Ngược lại có vẻ như Bình vương phủ chúng ta giáo dưỡng, cẩn thận đại ca ngươi nghe xong lại muốn cho tổ mẫu muội muội thiếu dạy bảo ."


      "..."


      Nhìn sắc mặt xanh đen của Lạc Ninh quận chúa, mọi người ở đây có chút chân tướng, chỉ có mấy người cách Lạc Ninh quận chúa tương đối gần mới phát thân hình Lạc Ninh quận chúa có chút phát run, có thể thấy tức giận .


      Giang Lăng Vi buông Lạc Ninh quận chúa ra, cười tiến lên cùng các vị công chúa quận chúa chào hỏi, mọi người nhao nhao đáp lễ.


      Thất công chúa thấy tỷ muội tốt bị bắt nạt, cười lạnh : "Chẳng lẽ Bình vương thế tử phi cảm thấy nữ nhi hoàng thất chúng ta so với người ngoài giáo dưỡng được? chuyện cũng phải cẩn thận chút, đỡ phải làm đường ca tốt của ta cảm thấy cưới về nữ nhân chanh chua."


      "Cảm ơn công chúa nhắc nhở." Giang Lăng Vi tươi cười xinh đẹp.


      Thấy nàng hoàn toàn để ý lời của mình, thất công chúa trong lòng khó hiểu, lại cảm thấy giống như đấm đánh vào bông mềm, đặc biệt nghẹn khuất.


      Lúc này, ngũ công chúa lên tiếng, "Ai, các ngươi đều lại đây ngồi ! A Bảo, đến đây ngồi."


      A Bảo chống lại ánh mắt của đám người Lạc Ninh quận chúa và thất công chúa, tới bên người ngũ công chúa, cùng nàng ngồi chỗ chuyện.


      A Bảo bên uống trà bên cùng ngũ công chúa kề tai , "Thất công chúa hôm nay tính tình tựa hồ khá lớn, làm sao vậy?"


      Ngũ công chúa ăn hạt thông, đồng dạng cũng giảm thấp thanh xuống, " Tính tình nàng đương nhiên tốt, nghe mấy ngày trước nàng tự mình làm điểm tâm điện Thái Hòa, kết quả lại khóc ra, chắc hẳn là tìm phụ hoàng xin tứ hôn cho nàng và Chu Ngự, lại bị cự tuyệt vô tình ." Đối với đức hạnh thất công chúa, ngũ công chúa hổ là tỷ muội mười mấy năm cùng nàng, nhiều hoặc ít cũng có thể đoán ra ít.


      A Bảo cúi đầu uống trà, vì thất công chúa này buông tiếng thở dài, có thân phận có địa vị có sủng ái, có thể là thiên chi kiêu nữ , hết lần này đến lần khác còn có người bên làm người ác hôn nhân thể như nguyện, rất đáng thương.


      "Ai, nàng nữa, ngày nào đó lúc ngươi rảnh rỗi, đến phủ công chúa của ta chơi , Cảnh Giác rất nhớ ngươi , hy vọng có thể cùng ngươi chơi đùa." Ngũ công chúa cắn hạt thông .


      A Bảo 囧 , rầu rĩ : "Cái kia... là vị hôn phu của ngươi, lời như thế..."


      Ngũ công chúa nhìn nàng liếc mắt cái, hừ : "Chẳng lẽ ngươi biết mới năm tuổi sao? Coi như dỗ đứa ."


      "..." ra coi chính mình nuôi con sao? Giờ khắc này, A Bảo thô bỉ nghĩ, phải là bọn họ thành hôn mấy năm, cũng có viên phòng ? Thô bỉ qua , lại cảm thấy có chút xin lỗi tỷ muội tốt, vội vàng đem việc này vứt ra sau đầu.


      Hai người chuyện, lại có người đến Hạ Ngữ hiên, là Hiền vương phi và Tần vương phi.


      Ở đây mọi người nhao nhao đứng dậy nghênh tiếp.


      Tần vương là nay tam hoàng tử, bởi vì thuở ốm yếu, ít giao du với bên ngoài, về sau thân thể mặc dù tốt ,Tần vương giống dưỡng thành thói quen, vẫn ít giao du với bên ngoài, nghe là hoàng tử có tính tình lạnh nhạt vô tranh, được thánh sủng. Tần vương phi xuất thân thế gia, nhưng từ khi lập gia đình, phu xướng phụ tùy, cũng hờ hững với tầm mắt thế nhân, cùng Tần vương ở trong Tần vương phủ, ít giao du với bên ngoài.


      So với việc Hiền vương phi tuyệt sắc phong tình, Tần vương phi có thể là thanh tú, đứng ở bên người Hiền vương phi, hoàn toàn bị Hiền vương phi che lắp danh tiếng, càng thấy được.


      "Nhị hoàng tẩu và tam hoàng tẩu thế nào lại đến?" Thất công chúa kéo tay Hiền vương phi, chị em chồng hai người có vẻ vô cùng thân mật.


      Tần vương phi mỉn cười , Hiền vương phi trêu đùa : "Nghe các ngươi ở chỗ này mở hội thơ, cũng muốn qua đây dính chút mạch văn." xong, ánh mắt chuyển qua người Giang Lăng Vi bên cạnh.


      "Nhị hoàng tẩu cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, năm đó khúc 《 thập diện mai phục 》 làm cho nhị hoàng huynh rời vì tri kỹ."


      Hiền vương phi giống như có chút ngượng ngùng, mặt mảng ửng hồng, thấy ở đây các nương cực kỳ hâm mộ ngớt, Hiền vương cùng Hiền vương phi phu thê tình thâm, biết làm chết tâm bao nhiêu khuê tú nữ tử trong kinh, trong lòng chúng nữ đều có cùng ý nghĩ, lập gia đình phải gả cho người như Hiền vương, có thể gả cho người như Hiền vương phẩm đức cao thượng bậc này, nam tử ôn nhu sủng thê, cả đời tiếc .


      Sau khi Hiền vương phi cùng Tần vương phi ngồi xuống, Hiền vương phi nhìn về phía Giang Lăng Vi, ánh mắt lóe lên, ôn hòa : "Lăng Vi, lâu gặp, gần đây như thế nào? Bình vương thế tử đối với ngươi được ?" xong, che miệng cười, mặt mày cong cong lướt qua mấy phần thâm trầm.


      Giang Lăng Vi khóe môi mỉm cười, lạnh nhạt : "Tất cả bình an, tại Hiền vương phi quan tâm, là may mắn của Lăng Vi."


      Hiền vương phi hơi hí mắt, nhìn kỹ Giang Lăng Vi, phát nàng đối với tình cảnh của mình cũng có ý gì chán chường, cũng vì gả vào nơi thuộc về mình mà hối tiếc tự thương cảm, quả nhiên hổ là thiên mệnh hoàng hậu của kiếp trước, ngược lại tự mình có thể chịu . Chỉ tiếc a... số mạng của nàng bị rối loạn, nàng cũng muốn nhìn chút cuối cùng khi nàng ấy bị vứt bỏ bị hạ đường, là có tình cảnh như thế nào.


      Giang Lăng Vi đem người mang tới, lại ngồi chút, rất nhanh lại bị người gọi , hình như là người của Trung Dũng Bá phủ đến. Người ở chỗ này cũng có chút thông cảm, cười tiễn nàng rời .


      Sau khi Giang Lăng Vi rời khỏi, bởi vì có tài nữ Hiền vương phi ở đây, hội thơ càng thêm sinh động, Lạc Ninh quận chúa cũng mở đầu nhàng, cùng những nương kia tụ thành chỗ thơ luận từ, có chút sinh động.


      "Minh Cẩm, ngươi thế nào chỉ ngồi ở chỗ kia uống trà cùng ngũ tỷ tỷ, mau đến đây làm bài thơ cho chúng ta phẩm đọc ." Thất công chúa có chút nhiệt tình kêu lên.


      Nghe xong, Lạc Ninh quận chúa, Vinh Hoa quận chúa mặt đều lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, chờ A Bảo xấu mặt. Ở đây người nào biết A Bảo thường xuyên chạy đến biên cảnh, ngây ngô ở kinh thành nhiều, nghe còn theo Trấn Bắc tướng quân từng học qua công phu quyền cước, phương diện văn thơ nhưng chỉ là hiểu biết chút ít mà thôi. Ở trong lòng chúng nữ, đó là nương dịu dàng, lỗ mãng chịu nổi.


      Ngũ công chúa nhíu mày, muốn lên tiếng, vẻ mặt A Bảo áy náy : "Xin lỗi, Minh Cẩm đối với thơ từ các loại tinh thông."


      " phải là dám làm ?" Vinh Hoa quận chúa cười đến ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại lộ ra cỗ ác ý: "Yên tâm , dù cho ngươi làm có sai, chúng ta cũng cười nhạo ngươi ."


      Lạc Ninh quận chúa cũng ở bên ồn ào đứng lên.


      Ánh mắt chúng nữ ở đây bị hấp dẫn qua, ánh mắt Hiền vương phi lóe lên, nhấp ngụm trà mở miệng.


      Nhưng mà, thất công chúa giống như cảm thấy còn lòng hăng hái, rất nhanh lại : "Quên , nếu Minh Cẩm có sở trường về thơ, cũng phải cần phải làm khó nàng nữa, mời nhị hoàng tẩu làm đầu bài được rồi."


      Lạc Ninh quận chúa Vinh Hoa quận chúa cùng vài người ngưng mày, có chút khó hiểu sao thất công chúa lại thay đổi chủ ý. ra sau khi thất công chúa xong, trong lòng liền hối hận, mặc dù nàng biết nhìn trúng A Bảo, muốn A Bảo làm con dâu, trong lòng nàng rất tức giận, nhưng A Bảo cứu nàng hai lần, sớm đền bù được sai sót hồi bé, ban đầu nàng cũng có ý định muốn báo đáp , chỉ là liên quan đến Chu Ngự, nàng bước cũng chịu nhượng bộ. Cho nên tai thất công chúa vô cùng rối rắm, nghĩ muốn báo đáp ơn cứu mạng hai lần của A Bảo,nhưng lại giận A Bảo cướp Chu Ngự cùng nàng.


      Thấy A Bảo bị buông tha dễ dàng như vậy, các nương khác nhìn thôi, trong lòng pha vẫn cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt có mấy nương, vào lúc A Bảo đến liền mắt lạnh nhìn, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy bất quá cũng chỉ là nữ tử bình thường, có gì xuất sắc, luận hình dạng sánh bằng Giang Lăng Vi, luận văn chương sánh bằng Hiền vương phi, vẫn nghĩ ra vì sao Tề vương Ninh vương đều muốn cưới nàng làm phi. Chỉ nghĩ thôi, trong lòng càng tức giận.


      A Bảo cảm thấy bầu khí này vô cùng vi diệu, sờ sờ mũi, lại uống mấy chén trà, cảm giác được bụng nhịn nổi, có chút ngượng ngùng hướng người bên cạnh xin lỗi, để cho nha hoàn mang nàng thay y phục.


      Giải quyết vấn đề sinh lý xong, A Bảo vừa muốn trở về Hạ Ngữ hiên, liền thấy Yên Ngữ thiếp thân nha hoàn của Giang Lăng Vi qua đây, cười với A Bảo: "Lý nương ra người ở chỗ này, cũng cần nô tỳ lại chuyến ."


      "Có chuyện gì sao?"


      "Tiểu thư của nô tỳ ở trong thiên sảnh Lăng Vi các chờ Lý nương, muốn tìm Lý nương tâm chút."


      A Bảo cho nha hoàn mang mình thay y phục về Hạ Ngữ hiên trước hướngLạc Ninh quận chúa xin lỗi, trực tiếp cùng Yên Ngữ rời khỏi Hạ Ngữ hiên.


      Vừa rời khỏi Hạ Ngữ hiên, nha hoàn chạy tới, thở hồng hộc : "Yên Ngữ tỷ tỷ, bọn tỷ muội đều rảnh tay, có thể hay phiền tỷ giúp chúng ta việc gấp."


      Nha hoàn này xong, Yên Ngữ nhíu mày,sau khi hỏi ràng là việc Bình vương thế tử muốn đưa gì đó đến sảnh trước cho , liền chần chừ nhìn về phía A Bảo.


      A Bảo cười : "Nếu là việc của thế tử, ngươi chỉ đường cho ta biết, ta tự tìm Lăng Vi là được."


      Yên Ngữ nghĩ nghĩ, nơi này là phủ Bình vương cũng có gì nguy hiểm, đường cũng phức tạp, chỉ đường cho A Bảo tự cũng có vấn đề gì, liền đối với A Bảo chỉ đường, để cho nàng tự qua tìm Giang Lăng Vi.


      Đáng tiếc Yên Ngữ dự đoán sai lầm, người nào đó ra là kẻ mù đường, ngay cả chính A Bảo cũng biết việc mình là người mù đường, dù sao từ đến lớn, bên người chưa bao giờ thiếu người dẫn đường, chưa từng có kinh nghiệm lạc đường, thế là nương tràn đầy tự tin theo như Yên Ngữ , qua vòng hành lang, lại qụeo qua tòa nhà, lại qua cửa lớn, lại quẹo trái...


      Chờ A Bảo đoạn đường rất dài, trong lòng thầm , nơi ở của Giang Lăng Vi có phần quá hẻo lánh , chẳng lẽ người ở phủ Bình vương ngược đãi thế tử phi này?


      Lại qua đoạn đường, qua vòm cửa nguyệt nha, A Bảo liếc mắt cái liền nhìn thấy đạo thân ảnh đứng bên cạnh núi giả hoang vu ở trong viện kia, cảm giác nhìn rất quen mắt, muốn chuẩn bị vào để hỏi đường, nam nhân bên dưới núi giả đột nhiên xoay người lại, đôi lệ mâu như điện đâm tới.


      Lúc thấy mặt người nọ, thói quen tươi cười mặt A Bảo trở nên cứng ngắc, cảm thấy thắt lưng lại có chút đau, làm cho A Bảo lần nữa ý thức được, bóng ma trong lòng mình thực có khả năng theo nàng cả đời.

      @LạcLạc :nod: sorry mn vì ngâm lâu, tối nay bù thêm chương nữa nhé:063:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :