1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Di

      Bạch Di Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      192
      mình rất thích bộ này , thanks các chị xinh đẹp:th_95: ra mấy chị đừng giận chứ, nếu được mình cũng muốn phụ 1 tay :th_81:
      Betty thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 23

      Edit: Betty


      Trong điện thắp ngọn đèn , do tiểu cung nữ Linh Lung tri kỷ, đem tim đèn cắt bớt, dùng chụp đèn chụp bên ngoài, tia sáng mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy hình dáng người trước giường.


      Đầu tiên, đó là nam nhân.


      Thứ hai, đó là nam nhân đưa lưng về phía sáng.


      Cuối cùng, khí thế nam nhân này lớn như vậy, sắp nghẹn chết nàng.


      Vốn A Bảo bị dọa cái gần chết, cho rằng đây là quỷ, sau lại phát bàn tay bụm miệng của mình lại có nhiệt độ, còn chưa kịp thở phào, rơi vào cảnh lúng túng. A Bảo dùng sức đẩy bàn tay to bịt miệng mũi mình ra, cẩn thận đụng đến phần eo, lập tức toàn thân truyền đến trận co rút đau đớn, đau đến nỗi nàng kêu rên ra tiếng, thanh nghẹn ở trong họng, có vẻ là lạ .


      Người nọ giống như cũng phát cảnh lúng túng của nàng, rốt cuộc buông tay lỏng ra.


      A Bảo hút ngụm khí lớn, cẩn thận di chuyển vị trí thắt lưng co rút đau đớn, chờ khi mắt thích ứng với ánh sáng yếu ớt, lúc này mới mơ hồ nhìn ràng gương mặt ngược sáng đó, lập tức im lặng, khiếp sợ thôi, bất chấp vết thương ngang hông, tay chân đồng thời lung tung ôm lấy chăn lui về phía trong giường, chờ sau khi lui lại xong, nàng lại buồn bực.


      , nàng rốt cuộc sợ cái gì? Nam nhân này canh ba nửa đêm ngủ được lại chạy đến nơi này, nếu bị người khác phát , ngoại trừ thanh danh của nàng bị ảnh hưởng, cũng hơn gì nàng, truyền ra ngoài với thanh danh của cũng có trở ngại, còn có thể bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ.


      Nghĩ như vậy, A Bảo lập tức cố lấy dũng khí, cẩn thận nhìn sang, lại lần nữa chịu nổi rũ tầm mắt xuống, dám đối diện cùng cặp mắt kia. Cho nên, nàng cũng phải là thực sợ , mà giác quan thứ sáu mách bảo nàng tốt nhất nên tránh xa nam nhân nguy hiểm này. Cộng thêm người người này dày đặc sát khí, ràng phải cùng dạng, vẫn là tránh xa chút.


      trận gió đêm mát mẻ thổi vào, màn trướng bay.


      A Bảo cảm giác có chút lạnh, tự chủ được kéo chăn người ôm lấy, len lén nâng mắt nhìn nam nhân trước giường, phát vẫn duy trì tư thế kia, giống như pho tượng, nhúc nhích. Nếu phải hơi thở lạnh lẽo kia quá mức mạnh mẽ, A Bảo cho rằng đây là pho tượng tức giận. Nhớ tới lúc trước ngủ ngon giấc, chính là bị người này véo mặt đau nên tỉnh lại, trong lòng A Bảo liền buồn bực.


      Nàng hình như có đắc tội phải? Vì sao mấy lần ra tay cứu giúp, ràng cảm giác được là đối với nàng đặc biệt quan tâm! Hơn nữa nàng chưa bao giờ cảm thấy mình làm việc gì có thể khiến cho hoàng tử thủ đoạn độc ác đặc biệt chú ý, cũng phải là mình xinh đẹp như tiên, để cho vừa gặp thương nhớ mãi quên, càng nghĩ rằng lúc bé mình là thánh mẫu cùng hoàng tử sức khỏe yếu ớt lớn lên trong lãnh cung quen biết, trở thành người cứu giúp tâm linh ... Cho nên, nàng thực biết, vì sao đối với mình khác như vậy.


      Khi A Bảo còn nghĩ ngợi lung tung, chỉ mong nam nhân trước giường mau mau rời , cần dùng cặp mắt u tràn ngập lệ khí kia nhìn nàng, làm cho trong lòng nàng lạnh run .


      Nhớ tới động tác của người này, sau khi mình rơi xuống nước lúc sắp ngất, vẻ mặt A Bảo lại cứng đờ, lương tâm bắt đầu cảm thấy mê mang, có lẽ mình là đặc biệt, cho nên cẩn thận lọt vào mắt xanh của vị hoàng tử thủ đoạn độc ác này.


      Nghĩ như vậy, A Bảo nỗ lực cố lấy dũng khí, muốn hướng về phía cười cái, chứng minh mị lực của mình, sau đó phát : >__<. . , ánh mắt này hung dữ sát khí đáng sợ a a a! ! ràng lúc trước vẫn còn yên ổn, vì sao thay đổi nhanh như vậy? Nàng có phải hay từng đắc tội , cho nên tại đến trả thù, muốn làm cho nàng chết ngoài ý muốn —— ngã chết, chết đuối gì gì đó quá lợi cho nàng, nên muốn tự tay báo thù dằn vặt nàng, làm cho nàng sống tốt, sau đó đem nàng ngược thân lại ngược tâm, lại giết cả nhà của nàng, cuối cùng đem nàng ngược thành nữ nhân cặn bả trực tiếp ném thi thể nàng đến bãi tha ma...


      lúc suy nghĩ vẫn vơ, nàng cảm giác được bầu khí càng phát ra trầm khủng bố, A Bảo ở trong lòng rơi lệ, hôm nay nàng thực là ngược thân lại ngược tâm, cuộc sống này có cách nào mà qua .


      Đến khi tư thế nàng cũng cứng ngắc, người nọ vẫn giống như là bức tượng điêu khắc đứng ở nơi đó, A Bảo cũng còn cách nào khác, cộng thêm nàng uống thuốc trước khi ngủ, thuốc kia có tác dụng trợ ngủ, làm cho mí mắt nàng mở nỗi nữa, đầu cũng mảnh lờ mờ, là muốn nằm xuống ngủ giấc ngon.


      Vì thế, nàng rốt cuộc cố lấy dũng khí : "Tấn vương điện hạ, hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của ngài..."


      "..."


      có bất kỳ phản ứng nào.


      A Bảo lập tức cảm thấy rầu rỉ yên, cảm thấy nam nhân này là khắc nàng từ , mấy lần gặp phải , nàng lúc nào cũng rơi vào phiền phức hoặc nguy hiểm, sau đó đúng lúc trở thành ân nhân cứu mạng của mình, quả là đối tượng cần phải tránh xa!


      ... ...


      ... ... ...


      Ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ tràn vào trong phòng, tiếng chim hót líu lo làm phiền người thanh mộng, khiến cho A Bảo cuối cùng từ trong giấc ngủ tỉnh lại.


      Vừa mới mở mắt ra, A Bảo lại càng hoảng sợ, sao trời sáng rồi?


      Mồ hôi lạnh lập tức toát ra , bỗng nhiên bật người lên nhìn về phía trước giường —— đại ma vương đâu đại ma vương đâu?


      "A! ! ! ! !"


      A Bảo kêu thảm tiếng, run run đỡ lấy thắt lưng ngã xuống giường với loại tư thế vặn vẹo, nước mắt lưng tròng.


      tiếng hét thảm này kinh động đến người bên ngoài, loạt tiếng bước chân vang lên, A Bảo hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đoàn người hoàng hậu, Thích quý phi, Xương Bình trưởng công chúa, Thanh Ninh quận chúa Chu Cẩn, Uy Viễn hầu phu nhân đến.


      "Làm sao vậy?" Hoàng hậu dẫn đầu hỏi trước, nhìn thấy tư thế vặn vẹo kia của A Bảo, khóe miệng co quắp xuống, rất nhanh thay đổi thành tiêu chuẩn dịu dàng hiền lương tươi cười, : "Ngươi đứa này sao cẩn thận như vậy, quên mình bị thương ở thắt lưng sao?"


      Đoàn người Thích quý phi và Xương Bình trưởng công chúa cũng đồng dạng khóe miệng co rút nhìn người giường, Uy Viễn hầu phu nhân biết bày biểu tình nào tốt, mặc dù bà biết cháu này có chút thời điểm nằm ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng ở trong hoàng cung như vậy việc ngoài dự đoán mọi người thực được chứ? Lý Kế Nghiêu, con ngươi ngoài dự đoán của mọi người như vậy ngươi có biết ?


      Chỉ có Chu Cẩn là cảm thấy tư thế này của A Bảo là cực kỳ buồn cười , mím môi đứng ở bên vùi đầu cười trộm.


      Cung nữ rất nhanh đem tư thế quái dị này đỡ A Bảo nằm xuống , bên dưới thắt lưng nàng lót gối tựa mềm mại, mà thái y và y nữ cũng rất nhanh đến, thái y chuẩn mạch cho A Bảo, cảm giác nàng trở nên suy yếu hơn, y nữ xoa bóp thắt lưng A Bảo, A Bảo kêu thảm tiếng, lập tực đem mặt chôn ở gối đầu, để tránh làm mình kêu khó nghe dọa đến quý nhân trong cung.


      Sau khi y nữ trẻ kiểm tra xong, nghẹn cười, mỉm cười bẩm báo với đoàn người hoàng hậu: "Vốn hôm qua Lý nương bị thương xương sống ngay thắt lưng chưa tốt, hôm nay có thể động tác hơi mạnh, làm tổn thương cơ lưng..."


      "..."


      Ánh mắt đoàn người Hoàng hậu nhìn về phía A Bảo thập phần thương hại, đứa xui xẻo này, sao có thể biến thành như vậy chứ? bị thương càng thêm thương, còn phải nằm giường nửa tháng ?


      Hai mắt A Bảo vô thần nhìn về phía trước, trong lòng lặng lẽ rơi lệ, hận chết Tấn vương cái tên hại nàng thương càng thêm thương.


      Nếu phải lên cơn điên canh ba nửa đêm ngủ được đem nàng niết tỉnh, sau đó giống như tượng gỗ ngồi trước giường nàng trầm nhìn nàng chằm chằm, làm hại nàng mạnh mẽ chống đỡ chờ gì đó, chờ đến lúc nàng nhịn được mơ mơ màng màng ngủ thiếp , sáng sớm cũng suy nghĩ còn ở đây mà hoảng sợ, sợ đến phải bật người lên, mới làm cơ lưng bị thương...


      Đoàn người Hoàng hậu vốn là tới thăm A Bảo , bây giờ nhìn đến hình dáng A Bảo đáng thương, trong lòng đều nổi lên đồng tình. Hoàng hậu thưởng cho đống lễ vật, thuận tiện phân phó Nội Vụ phủ cấp cho A Bảo đồ dùng và các loại thuốc bổ tốt nhất, có phong cách hiền thê, A Bảo cũng bị cảm động đến khóc. Sau đó những người khác cũng cam lòng rớt lại phía sau nào là tặng quà nào là tặng thuốc bổ , làm cho A Bảo thu được khoản tài sản .


      Thế nhưng vì sao vẫn vui được? (╥╯﹏╰╥)


      Nghe đến việc A Bảo bị thương càng thêm thương, Chính Đức đế giống như có chút khiếp sợ, chờ sau khi nghe hoàng hậu là nàng lúc rời giường động tác hơi mạnh, bản thân cẩn thận làm bị thương , Chính Đức đế đột nhiên gì, cảm thấy nương này cùng cha nàng Lý Kế Nghiêu đều như nhau, thỉnh thoảng rất chọc cười .


      Bị chọc cười Chính Đức đế vô cùng rộng rãi thưởng cho A Bảo đống đông tây, làm cho A Bảo cảm giác mình như là vì quốc vong thân. Sau đó cung phi tần các thấy Chính Đức đế như vậy, cũng nhao nhao cho người đưa lễ vật quý trọng qua đây an ủi A Bảo bị thương. Trong cung quý nhân cũng có chỗ bày tỏ, các công chúa cùng hoàng tử phi cũng cam lòng rớt lại phía sau, đồng thời đưa tới đống vật phẩm an ủi...


      A Bảo đấm giường: TAT vì sao vẫn là cảm thấy vui chứ?


      ******


      Chu Cẩn đường nghẹn cười về tới phủ trưởng công chúa, sau khi cùng mẫu thân tách ra, liền vội vã hướng viện của huynh trưởng Chu Ngự mà , trực tiếp chạy đến thư phòng Chu Ngự.


      "Ca ca ~~ "


      Chu Ngự vẽ tranh, nghe thấy thanh của muội muội, vội vàng kéo giấy Tuyên Thành ra, đem kia bức họa vừa hoàn thành che lại, mỉm cười nhìn muội muội từ cửa nhàng chạy vào.


      "A Cẩn có chuyện gì vậy?" Chu Ngự tò mò nhìn bộ dáng muội muội có vẻ mặt buồn cười, muội muội này của xưa nay thành thục ổn trọng, rất ít khi có bộ dáng có chuyện vui mà thể nhịn được như vậy.


      Chu Cẩn sắp nhịn nổi, cảm giác mình cần tìm người gấp để chia sẻ chút, liền nín cười : "Đại ca huynh biết hôm nay ở trong cung muội nhìn thấy gì ?"


      Chu Ngự ôn hòa nhìn nàng, trong lòng khẽ nhúc nhích, biết vì sao hôm nay mẫu thân tiến cung, cũng biết việc hôm qua ái nữ của Trấn Bắc tướng quân ngoài ý muốn rơi xuống nước. Hoàng cung xưa nay là nơi giấu được bí mật, việc này chẳng qua chỉ mới nửa ngày, người trong cung ngoài cung đều biết, cũng biết Lý Minh Cẩm ngoài ý muốn rơi xuống nước là bị thất công chúa và Kim Cảnh Giác liên lụy đến, càng biết nàng bị thương thắt lưng, bị giữ lại trong cung dưỡng thương.


      Chờ sau khi Chu Cẩn đem việc hôm nay nàng nghe thấy xong, Chu Ngự vừa buồn cười lại có chút lo lắng, vốn nghĩ là vết thương ba ngày là có thể xuống giường, tại kéo dài tới nửa tháng, thực là... nương luôn luôn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn a!

      Chương mới nhé @Ishtar , nàng @Bạch Di cùng tham gia các chương sau nên tốc độ được đẩy nhanh hơn nhé:yoyo40:
      Thanh Hằng, QTNZ, chuoivuive47 others thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Hú hú. Có truyện rồi.
      Đợi mãi màn ông bố chồng quay về náo loạn kinh thành đó
      Betty thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030

    5. Bạch Di

      Bạch Di Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      192
      Chương 24

      Đêm khuya, cả hoàng cung chìm vào yên tĩnh , chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran ở vườn hoa ngoài điện .

      Có chút ầm ĩ.

      A Bảo muốn cẩn thận lật người đột nhiên phát trước giường lại có thêm bóng đen, trong lòng liền run lên, sau đó cố gắng bình tĩnh cẩn thận trở mình, đầu cũng ngẩng lên, cứ coi như thấy là được.

      lát sau, A Bảo chịu nổi ánh mắt như đứng ngồi yên kia, quay mặt lại, cẩn thận đỡ thắt lưng co quắp chuẩn bị ngồi dậy, sau đó người kia vậy mà cầm lấy gối mềm lớn trước đầu giường đưa tới bên hông nàng.

      A Bảo: "..."

      muốn khóc mà ! ! Trời muốn giáng đại hồng thủy sao? Mặt trời muốn mọc ở phía tây sao? Nàng rốt cuộc cũng xuất hào quang nữ-chính-xuyên- vạn người mê , còn hấp dẫn được đại Boss hắc ám trong truyền thuyết nữa, sắp được xưng hùng xưng bá ở thời đại phong kiến lạc hậu này rồi sao? Nên làm hoàng hậu hay là làm nữ đế luôn đây…

      Sau khi thuần túy tưởng tượng chút, A Bảo nương nhìn lại cặp mắt đầy lệ khí kia , lại yểu xìu dám sinh ra chút vọng tưởng nào nữa.

      Giống như tối hôm qua, vẫn là ánh đèn lờ mờ, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nam nhân trước giường. A Bảo tại biết tiểu cung nữ Linh Lung chính là nội ứng giám thị mình của người nào đó, có Linh Lung hiểu chuyện canh gác như vậy, cho nên nam nhân này thực như là xâm nhập vào chốn người , chẳng trách lúc trước nàng làm như cẩn thận tạo ra tiếng vang muốn dọa người nào đó cũng làm được.

      A Bảo rất muốn hỏi, ngài rốt cuộc là muốn làm gì. Hàng đêm tới nơi này nhìn chằm chằm nàng ,làm nàng sợ đến mức ngủ được rất vui sao?

      Trong lòng dù nghĩ như vậy, nhưng đáng trách chính là nàng có can đảm ra, chỉ có thể giống như vợ , chỉ cần xuất , liền núp ở trong giường lộ ra mỗi cái đầu.

      Bất quá, đêm nay người này giống như định làm đầu gỗ .

      "Nàng... đỡ hơn chưa?"

      Khóe miệng A Bảo co quắp, cảm thấy người này giống như là có hậu mã chiêu, nếu phải tối hôm qua mạc danh kỳ diệu dọa nàng, nàng làm sao phải như vậy? Thực là quá hợp lí!

      Nhưng mà dù cho trong lòng có tức giận như thế nào cũng dám biểu mặt, A Bảo rất bình tĩnh gật đầu, "Tốt hơn rồi."
      Người nọ lại trầm mặc, sau đó đưa chân kéo qua cái tú đôn, ung dung bình tĩnh ngồi xuống, tầm mắt như trước rời nàng.
      Khóe miệng A Bảo lại co quắp, cũng muốn điên luôn , rốt cuộc là có ý gì? Đêm qua đứng trước giường của nàng cho đến khi nàng ngủ thiếp , làm nàng sợ đến mức sáng nay tỉnh lại cho rằng người này vẫn còn đứng mới hoảng mà lăn xuống giường luôn, đêm nay lại làm đầu gỗ nữa, cứ nghĩ nhân lúc nàng còn thức rời , ai biết lại lôi ghế ngồi ở trước giường, bộ dạng hết sức bình tĩnh , rốt cuộc là muốn làm gì a a a ! ! !

      Nương theo tia sáng lờ mờ , A Bảo can đảm trừng cái, sau đó lại nhanh chóng hoảng sợ dời mắt, giống như sợ rơi vào tầm mắt sắc bén kia.

      A Bảo cảm thấy thể tiếp tục như vậy được, liền hít hơi sâu, dũng cảm hỏi: " biết điện hạ đêm khuya đến đây có việc gì ?"

      Vẫn là trầm mặc.

      Cảm giác giống như chuyện mình, trong lòng A Bảo có chút xấu hổ. Mặc dù lúc này là nam quả nữ ở chung phòng, nhưng A Bảo lại thấy có chút cảm giác nguy cơ gì, chủ yếu tại nàng chính là bị thương, đứng dậy xuống giường còn cần có người đỡ, thảm như vậy rồi mà còn có thể sinh ra ác ý, A Bảo cảm thấy đối phương chính là bằng súc sinh. Hơn nữa người này hàng đêm chạy tới làm pho tượng nhìn cũng quen.

      Phẩm chất tốt nhất của nàng chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần việc này truyền , đối với nàng vô hại, nàng có thể thản nhiên đối mặt.

      "Điện hạ, nếu có chuyện gì vậy nên nghỉ sớm chút. Ngài như vậy... Đối với Minh Cẩm là thập phần quấy nhiễu." A Bảo uyển chuyển .

      May mắn là lần này Tấn vương có trầm mặc, mở miệng : "Nàng làm sao lại bị thương nặng hơn?"

      Ngữ khí của có chút lãnh ngạnh, giọng lại hết sức trầm thấp, trong ban đêm yên tĩnh, giọng nam có chút khàn khàn lướt qua màng nhĩ, làm cho trong lòng có loại cảm giác khác thường. A Bảo trong lòng vừa nhảy, cũng biết là có phải do bầu khí hay , mà cảm thấy giọng trầm thấp này hết sức dễ nghe.

      Nhất định là ảo giác! Đều do ánh trăng đêm nay quá đẹp rồi!

      "Ha ha." Cũng thể làm hại, ai biết có trả thù hay ? A Bảo chỉ có thể cười ha ha hai tiếng.
      rang đối phương đối với đáp án của nàng hài lòng lắm, tầm mắt băn khoăn ở mặt nàng đảo qua, vẫn là ánh mắt sắc lạnh đó làm A Bảo lại run lên, liền nghe được chậm rãi tiếp, "Nữ nhân trong đại lao bị đánh năm mươi roi vẫn còn có thể ăn cơm! Nàng... là quá yếu!"

      "..."

      A Bảo nhìn cái, phát cũng phải là đùa, hoàn toàn là ghét bỏ nàng quá yếu, liền trợn trắng mắt, chậm rãi quay người về vị trí cũ, nằm xuống, đem chăn đắp lên đầu, ngủ.

      Vừa mới đắp lên, chăn bị người ta mạnh mẽ xốc lên.

      A Bảo nhắm mắt lại, làm như mình ngủ, sau đó lại nghĩ tới hôm qua trong mộng bị cái càng cua lớn nắm lấy —— quả nhiên mặt lại bị người nắm.

      A Bảo xác định, nàng nhất định là từng đắc tội Tấn vương, tại tới trả thù .

      Đột nhiên, cả người nàng bị kéo lên, thân thể rơi vào trong lòng ngực người, người nọ thô lỗ đưa tay đến hông của nàng, đau đến mức nàng muốn há miệng kêu thảm tiếng, liền có bàn tay nắm lấy cằm của nàng, căn bản kêu được, sau đó phần eo truyền đến trận đau, A Bảo hai tay hung hăng nắm lấy tay của người kia, móng tay bén nhọn luồn vào tay áo của , muốn hung hăng bấm cho xả giận ngờ trong nháy mắt cảm thấy cơ bắp dưới y phục kia móng tay cũng muốn đứt luôn.

      A a a a ——

      Trong lòng thảm thiết kêu đau ngừng, A Bảo mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí còn nghĩ muốn chết luôn, nàng chưa từng chịu đau như vậy.

      Sau khi tất cả kết thúc, A Bảo đau đến mức ra lời, chỉ có thể uể oải rúc ở trong lòng người nọ, căn bản có tâm tư suy nghĩ, cũng bất chấp tình cảnh này nếu bị truyền , đủ để cho nàng thanh bại danh liệt, chết cả trăm lần cũng rửa sạch.
      Người nọ đem nàng đặt lại giường, cầm khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh mặt nàng, lại sờ ngang khóe mắt nàng, cảm thấy hơi ẩm ướt, nhưng có nước mắt. Động tác chỉ là cúi xuống, liền thu tay về .

      cũng giải thích hành vi vừa rồi của chính mình, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Ngủ ."

      "..."

      Ngủ cái đầu ngươi , đau muốn chết lão nương làm sao mà ngủ? !

      A Bảo quả thực đau muốn chết, phần eo đau từng đợt co quắp , làm cho nàng cảm thấy thần kinh cũng đều run lên, nếu có trải qua, thể tưởng tượng được thế gian còn có thống khổ bậc này .

      Có thể là quá đau đớn, hao phí tất cả tinh thần của nàng, A Bảo thôi miên chính mình, ngủ còn cảm giác đau đớn nữa, ngủ ngủ .

      Nghẹn ngào tiếng, rốt cuộc A Bảo thiếp .

      Người trước giường trầm mặc nhìn, sau đó lại vươn tay, rốt cuộc tại nơi khóe mắt cảm nhận được giọt lệ ẩm ướt.

      Chỉ có ngủ mới có thể khóc sao?

      dường như hơi trầm ngâm.

      Đến khi xác nhận nàng ngủ, mới rời .

      ********

      "Vương gia, ngài vừa đâu?"

      Tịch Viễn thân trang phục đại nội cấm vệ khó hiểu nhìn nam nhân bước ra từ bóng tối, sau khi bị đối phương liếc mắt cái , lập tức tự oán trách mình lắm miệng, quản vương gia nơi nào làm gì, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là được, ở trước mặt vương gia lắm miệng là có kết cục tốt .

      Nghĩ xong, lại phát vương gia dừng lại ở trước mặt , Tịch Viễn nơm nớp lo sợ, đột nhiên nghe thấy Tấn Vương lên tiếng: "Ngày mai ngươi tìm Giải thần y."

      Tịch Viễn trực giác việc này cùng người dưỡng thương ở Lệ Cảnh hiên có liên quan, cẩn thận : "Vương gia, Giải thần y quen ngao du, chỉ sợ cam tâm tình nguyện vào kinh."

      Sau đó Tịch Viễn phát người nào đó bí hiểm nhìn cái, trong lòng liền quýnh lên, trực giác nam nhân này bắt đầu bộc phát, quả nhiên liền nghe thấy thanh thập phần tàn khốc lãnh liệt như phát ra từ địa ngục: "Đả thương hông của , lôi đến."

      "..."

      Tịch Viễn: =__=! Vì sao luôn cảm thấy phải là ngoài ý muốn chứ?

      Ngay lúc rầu rỉ, phát vương gia dùng ánh mắt thập phần lạnh lẽo vô tình nhìn mình chằm chằm, Tịch Viễn sợ run cả người, lắp bắp hỏi: "Ngài, còn gì phân phó?"

      "Thủ pháp trị thương thắt lưng của Giải thần y tốt, bảo cải tiến, bằng bổn vương làm cho sống bằng chết!"

      đầu tay nha~~~ có sai sót gì góp ý nha :th_18::th_81::th_81::th_81:
      Last edited: 3/11/15
      Thanh Hằng, QTNZ, chuoivuive54 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :