1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ghét con mụ công chúa kia thế nhỉ, xấu còn thích lên sân khấu cơ
      Betty thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 16

      Edit: Betty
      Beta: Ishtar

      Bầu khí trong phút chốc ngưng trệ cứng ngắc, chẳng qua Chu Ngự rất nhanh dẫn đầu phản ứng kịp, khuôn mặt ôn nhuận thanh tú lộ ra biểu tình thân thiết, hỏi thăm: "Lý nương có bị thương ?"


      A Bảo sửng sốt nhìn về phía , trải qua nhắc nhở, mới phát mình còn bị người ta ôm, hướng lắc đầu, vội vàng giọng với người ôm mình: "Đa tạ ơn cứu mạng của Tấn vương điện hạ, thần nữ có việc gì, phiền ngài thả ta xuống." A Bảo cúi đầu, cảm giác khi dựa vào lồng ngực kia, còn có loại hơi thở nam tính khác với phụ thân bao phủ lấy bản thân khó có thể bỏ qua, khỏi có chút cẩn trọng.


      Từ lần hồi kinh đó ở trạm dịch gặp được Tấn vương, mặc dù trải qua nguy hiểm, hai người đều trao đổi bao nhiêu, nhưng A Bảo có thể cảm thấy nam nhân này giống người thường, tồn tại mười phần nguy hiểm, nếu có thể tránh xa tránh càng xa. Trực giác của nàng xưa nay rất chính xác, khi cảm thấy mối đe dọa, như vậy nam nhân này tuyệt đối là nơi vô cùng nguy hiểm, nàng kiên quyết gặp được liền trực tiếp giả chết.


      Tấn vương cúi đầu nhìn nàng, đương nhiên chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu... Trầm mặc thả nàng xuống.


      Có lẽ là vừa mới té xuống bị dọa đến hoảng sợ, thời điểm A Bảo chạm đất, chân vậy mà mềm nhũn, thiếu chút nữa quỵ xuống, sau đó cánh tay được cái tay khác kéo lại.


      Thân thể A Bảo kéo căng, gắng gượng lấy lại bình tĩnh, hướng Tấn vương tiếng cám ơn, muốn rút lại cánh tay bị nắm chặt, lại phát bản thân động đậy chút nào, khỏi ngẩng đầu nhìn , rất nhanh lại bị ánh mắt lãnh khốc sâu thẳm nhìn bị dọa đến da đầu tê dại, vội cúi đầu xuống.


      Nụ cười mặt Chu Ngự có chút cứng ngắt, lặng lẽ thu hồi cánh tay vừa vươn ra nửa, nhìn về phía mấy nương còn hoảng sợ núi giả kia, : "Công chúa, Cẩn nhi, Liễu nương, các người sao chứ?"


      Mấy nương cũng đồng dạng bị dọa sợ , được Chu Ngự nhắc nhở, sắc mặt trắng bệch vội vàng lắc đầu, đám người thất công chúa cũng từ núi giả xuống.


      "Lý Minh Cẩm, ngươi sao chứ?"


      Thất công chúa nắm váy chạy tới, gương mặt xinh đẹp lúc này nhợt nhạt vài phần, còn vẻ tùy hứng nuông chiều trước kia, thoạt nhìn ngược lại tăng thêm chút mảnh mai, rất phù hợp với gu thẩm mỹ mỹ nhân yếu ớt như cành liễu của nhóm nam tử lúc này, làm cho mấy vị công tử theo cùng Chu Ngự nhịn được nhìn thêm mấy lần.


      A Bảo lắc đầu, nhìn bộ dáng bị dọa sợ của nàng ta, cũng biết nàng ta cố ý.


      "Trước đó các ngươi làm cái gì? Sao có thể để xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy?" Chu Ngự hiếm khinghiêm mặt hỏi muội muội mình, thất công chúa thân phận tôn quý, Liễu Nhược Nhi là khách, A Bảo là người bị hại, Chu Ngự khó mà cái gì.


      Chu Cẩn cho dù trầm ổn nữa, cũng chỉ là tiểu nương chưa đến tuổi cập kê, có chút hoảng sợ : "Đại ca, muội... Chúng muội ở phía ngắm phong cảnh, lúc đó gió hơi lớn chút, Lệnh Húc biểu tỷ đứng vững, thiếu chút nữa bị gió thổi ngã, là Minh Cẩm tỷ tỷ cứu biểu tỷ, nhưng cẩn thận ngã xuống..."


      "Hồ nháo!" Chu Ngự có chút tức giận, mặc dù giọng vẫn ôn nhã nhu hòa như trước, nhưng thời điểm nghiêm nghị cũng tự có cỗ uy nghi, "Núi giả được xây cao như vậy, muội sao có thể dẫn các nương lên đó? Quay về cẩn thận mẫu thân trách mắng muội!"


      Chu Cẩn khi nào gặp qua bộ dáng huynh trưởng nghiêm khắc như vậy, Chu Ngự vẫn luôn nhàng, xử ôn nhu săn sóc , lần đầu tiên bị huynh trưởng kính trách cứ như vậy, cộng thêm vừa bị dọa đến khiếp sợ, làm cho nàng cảm thấy uất ức mà khóc lên. ràng chính là thất công chúa đứng ở vị trí cao nhìn ra xa, cũng là nàng ấy làm liên lụy A Bảo vì cứu nàng ấy mà ngã xuống núi, thế nhưng cuối cùng bị mắng ngược lại là nàng, làm cho nàng vô cùng ủy khuất.


      "Biểu ca, huynh đừng mắng A Cẩn, là lỗi của muội." Thất công chúa trong lòng thích Chu Ngự lâu, đối với Chu Cẩn cũng là muốn thân thiết , thể để cho nàng bị mắng mà oán hận mình, đành phải lên tiếng vì nàng giải thích. Dè dặt nhìn Tấn vương, lúng ta lúng túng : " Lúc đó muội đứng rất cao, chú ý tới dưới chân, phong cảnh lúc đó rất đẹp, vừa lúc Nhược Nhi hỏi làm cho muội giật mình, mới cẩn thận làm hại Minh Cẩm ngã xuống núi. May mắn có ngũ hoàng huynh..." xong, đột nhiên chú ý tới hoàng huynh nhà mình vẫn nắm lấy A Bảo, khỏi có chút giật mình.


      Mấy người khác cũng nhìn thấy, chẳng qua nhớ tới nguyên nhân, cũng nhìn , may mắn lúc này Tấn vương thấy tay chân A Bảo còn mềm nhũng nữa, cũng thức thời thả tay nàng ra. A Bảo thở phào nhõm, vội vàng bước qua bên cạnh, lúc Tấn vương liếc mắt sang đây, lập tức trưng ra bộ dáng đoan trang.


      Liễu Nhược Nhi vành mắt đỏ hồng : "Xin lỗi, cũng là do lúc đó ta đột nhiên lên tiếng cẩn thận dọa đến công chúa, muốn trách trách muội được rồi. May mà Lý tỷ tỷ có việc gì, nếu muội thực là có lỗi với tỷ ..."


      Thất công chúa vô cùng xấu hổ, nếu phải nàng lúc đó nhìn đến ngây dại, cũng bị dọa.Đối với việc A Bảo lần này vì cứu mình mà ngã xuống núi, trong lòng thất công chúa cũng có chút cảm động, đột nhiên cảm thấy nàng phải đáng ghét như vậy. cho cùng, đúng là Liễu Nhược Nhi lên tiếng dọa nàng, khỏi có chút oán hận Liễu Nhược Nhi.


      Chu Ngự khiển trách muội muội trận, sau đó nóivới Tấn vương: "Tấn vương điện hạ, cũng may là có người, nếu ..." Nếu như ái nữ củaTrấn Bắc tướng quân gặp chuyện may ở phủ công chúa, hoặc là bởi vì muội muội đưa nàng chơi xảy ra chuyện, đối với phủ công chúa mà đều thoát khỏi liên quan, cộng thêm cũng thực muốn thấy nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


      Tấn vương nhàn nhạt gật đầu, cuối cùng nhìn về phía thất công chúa, thẳng đến khi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mới lạnh lùng : "Sau này ít tự chủ trương, đỡ phải liên lụy người ngoài." thanh lạnh lùng chút tình cảm.


      Thất công chúa ở trước mặt nhiều người như vậy bị Tấn vương dung tình chút nào khiển trách, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ là nàng từ trước đến nay rất sợ vị hoàng huynh này, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nghe mắng, trong lòng đối với Liễu Nhược Nhi càng thêm oán giận.


      Bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn, mọi người cũng còn tâm tư dạo nữa, liền trở lại Huệ Hòa Viên.


      Sương Bình trưởng công chúa rất nhanh nhận được tin tức, sau khi mềm giọng an ủi mấy vị tiểu nương, lại gọi riêng A Bảo đến trước mặt, đầu tiên là cảm tạ nàng cứu thất công chúa, lại thân thiết dò hỏi: "Có bị thương ở đâu ?"


      A Bảo lắc lắc đầu, mặt lộ ra ý cười, ôn thuần : "Chẳng qua là trầy da tay ít, có chuyện gì."


      việc Tấn vương cứu A Bảo, dưới đề nghị củaChu Ngự, người ở chỗ này từ cũng , mặc dù tình huống lúc đó khẩn cấp, nhưng A Bảo là nương chưa lấy chồng được nam nhân ôm lấy, thể nào được, đối với thanh danh của nàng cũng tốt. Mọi người ở đây đều biết được đạo lý này, cộng thêm cứu người là Tấn vương, ai dám tùy tiện lấy Tấn vương ra bàn tán, quả thực là muốn sống nữa —— lời Chu Ngự có thể nghe, thế nhưng nếu chạm đến Tấn vương, ngươi chờ diệt toàn gia , ai phạm đến loại sai lầm này. Là vì Sương Bình trưởng công chúa chỉ biết là Tấn vương cứu A Bảo, nhưng tình huống thực tế như thế nào, cũng biết ràng lắm.


      Nghe được lời của nàng, Sương Bình trưởng công chúa vén tay áo của nàng lên, khỏi hút khí, chỉ thấy cánh tay bị trầy đường dài từ khuỷu tay đến cổ tay, mặc dù vết thương sâu, nhưng khỏi tróc lớp da, chảy ra chút máu, nhiễm đỏ tay áo trắng, với nữ tử mà xem như là vết thương đáng sợ. Đây là lúc đó A Bảo ngã ra lan can, tay ma xát với lan can lưu lại.


      Vẻ mặt Sương Bình trưởng công chúa thương xót, lập tức gọi người đem thuốc mỡ Huyết sinh cơ trong cung ngự ban lấy đến, đưa cho A Bảo lọ. Sinh cơ cao này là thái y nghiên cứu chế tạo, sử dụng dược liệu sang quý, chế ra nhiều, trong cung cũng chỉ có mấy vị quý nhân được sủng ái mới có.


      Vì phát sinh việc ngoài ý muốn, lần yến hội ngắm hoa này cũng qua loa kết thúc.


      xe ngựa trở về, Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân tự mình kiểm tra vết thương tay A Bảo, đối với A Bảo thở dài, mấy vị biểu muội cũng là vẻ mặt đồng tình nhìn A Bảo.


      Nguyên nhân hai vị bá mẫu thở dài là, giống như mỗi lần A Bảo gặp gỡ Tấn vương đều có chuyện gì tốt cả —— mặc dù lần này được Tấn vương có lòng cứu giúp. Bất quá đáng giá cao hứng chính là, thái độ của Sương Bình trưởng công chúa đối với A Bảo, trong lòng các nàng cũng có ý nghĩ mơ hồ, Sương Bình trưởng công chúa có thể thực coi trọng A Bảo, muốn cho A Bảo làm con dâu, rốt cuộc cần lo lắng hôn của A Bảo nữa, có thể kết thân với Sương Bình trưởng công chúa đối với Uy Viễn hầu phủ cũng có lợi.


      ra ý nghĩ của Sương Bình trưởng công chúa cũng rất đơn giản, nàng xem trọng Lý Kế Nghiêu phụ thân của A Bảo, nếu nhi tử có được vị nhạc phụ như thế, đối với con đường làm quan tương lai của mới có lợi. Mặc dù lấy địa vị bây giờ, còn cầu cái gì, nhưng Chính Đức đế thể sống mãi già, sau khi tân hoàng đăng cơ, ai biết tình cảnh tương lai đảo lộn thế nào. Nàng nên vì nhi tử nữ nhi mà nhanh chóng tính toán cho tốt.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 17

      Edit: Betty
      Beta: Ishtar

      Trong Vinh An đường, lão phu nhân chờ sau khi cháu trai, cháu thỉnh an xong rời , giữ lại bốn nàng dâu chuyện.


      "Trưởng công chúa gần đây đều mời nữ quyến các nhà đến làm khách trong phủ công chúa?" Lão phu nhân vuốt phật châu trong tay hỏi.


      Uy Viễn hầu phu nhân đáp: "Có thiên kim Liễu đại nhân, Lạc Ninh quận chúa Bình vương phủ, tam tiểu thư quốc công phủ, thiên kim Chỉ huy sứ binh mã ngũ thành, còn có nha đầu Minh Cẩm." xong, khỏi lại cười, "Nha đầu Minh Cẩm hình như rất được Sương Bình trưởng công chúa xem trọng, mỗi lần trưởng công chúa gọi nàng qua phủ chơi, đều tặng cho nàng chút vật phẩm ."


      Nhị phu nhân cười theo: "Cũng chỉ có vậy, ngày hôm trước trưởng công chúa còn sai người đưa tới cho Minh Cẩm lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn nữa, nha đầu Minh Cẩm kia cũng có lòng, còn tặng cho các con dâu."


      Nghe thấy "Bách hoa ngọc lộ hoàn", nữ nhân ở đây đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ vàvui vẻ. Bách hoa ngọc lộ hoàn là dược làm đẹp được Thái Y viện nghiên cứu chế ra, nghe quá trình chế tạo phức tạp, dùng loại dược sang quý, cũng thể chế ra nhiều, bình thường chỉ cung cấp cho mấy vị quý nhân trong cung, ngay cả mấy vị công chúa muốn, cũng phải xin chỉ thị hoàng hậu nương nương mới được. Sương Bình trưởng công chúa là muội muội ruột của đương kim hoàng thượng, tình cảm cùng thánh thượng vô cùng tốt, thế nhưng nghe nàng cũng chỉ có được lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn, vậy mà tiếc trực tiếp tặng cho tiểu nương.


      Đương nhiên, sau khi A Bảo nhận được Bách hoa ngọc lộ hoàn, liền đem nó phân chia. lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn có chín viên, cho lão phu nhân 3 viên, Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân mỗi người 2 viên, tam phu nhân và Ngũ phu nhân người viên, bản thân giữ lại viên nào.


      Tam phu nhân có chút lo lắng : "Trưởng công chúa ưu ái Minh Cẩm mặc dù tốt, nhưng là quá mức như thế cũng tốt lắm đâu..." Trong lòng bà có chút đố kị, Minh Nguyệt của bà bộ dáng xinh đẹp, ngày đó ràng cũng theo cùng ngắm hoa, nhưng vì sao lọt vào mắt trưởng công chúa chứ? Hay là lúc đó trưởng phòng và nhị phòng đều đem cơ hội cho Minh Cẩm?


      Ngũ phu nhân liếc mắt nhìn bà, cười : "Tam tẩu đa tâm, nghe những thiên kim khác cũng được trưởng công chúa xem trọng, thường xuyên gọi các nàng đến phủ công chúa cùng Thanh Ninh quận chúa chơi đùa. Chẳng qua vẫn là Minh Cẩm nha đầu chịu thua kém, vừa mới hồi kinh, lạicó thể đạt được quý nhân xem trọng, hôn sau này cũng cần phải gấp."


      Tam phu nhân oán hận liếc mắt nhìn bà cái, cảm thấy bà là châm chọc mình, "Ngũ đệ muội, tứ đệ bây giờ quyền cao chức trọng, Minh Cẩm là nữ nhi duy nhất của tứ đệ, làm sao cũng kém."


      Nghe hai người ngươi tới ta , lão phu nhân có chút phiền lòng : "Được rồi, các ngươi im cả cho ta, đều lớn tuổi như vậy rồi, còn giống như tiểu hài tử vì chút việc mà tranh cãi."


      Hai người vội vàng yên lặng, bộ dạng phục tùng nghiêm mặt hướng lão phu nhân đáp tiếng.


      Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân đứng ngoài cuộc khi các bà bắt đầu đối khán, đặc biệt lúc trọng tâm câu chuyện của hai người chuyển đến Lý Kế Nghiêu, hiểu tứ thúc là cấm kỵtrong lòng lão phu nhân, càng muốn dính vào. Đương nhiên, lão phu nhân đối với con dâu lớn và con dâu thứ hai sở dĩ coi trọng hơn, chỉ vì các nàng đều là vợ của con trai ruột mình, còn bởi vì các nàng hiểu đạo lí, giống hai người còn lại luôn luôn ồn ào hiểu lòng người.


      Dườngnhư bởi vì nhắc tới Lý Kế Nghiêu, tâm tình lão phu nhân thế nào thoải mái, thanh cũng trầm mấy phần, : "Thê tử lão đại, con thử xem, Sương Bình trưởng công chúa có thể coi trọng Minh Cẩm ?"


      Uy Viễn hầu phu nhân cười : "Có thể, ngày đó Sương Bình trưởng công chúa xác thực tiết lộ ý của ngài với con, nhưng mà việc này thể ra bên ngoài, cũng có xác định,con dâu cảm thấy hay là trước mắt chúng ta hãy coi như biết."


      Lão phu nhân thở dài, gật đầu : "Phải làm như vậy. Chu Ngự tuấn tú lịch lãm, xử khiêm tốn, rất được thánh thượng tán thưởng, tiền đồ tương lai rộng mở.Kết đôi cùng Minh Cẩm, cũng tương xứng." Nếu là Uy Viễn hầu phủ có thể kết thân cng Sương Bình trưởng công chúa, đối với Uy Viễn hầu phủ trăm lợi hại. Việc nàycũng làm giảm lo lắng vì chung thân đại của cháu , xem như phụ lòng dặn dò của đứa con trai .


      mặt của Nhị phu nhân cũng lộ ra biểu tình vui vẻ, Minh Phượng của bà đính hôn, bên người chỉ còn thứ nữ Minh Sương, đương nhiên là càng quan tâm A Bảo, đối với cháu có thể có được nhân duyên tốt cũng đỏ mắt đau xót. Ngược lại trong lòng Tam phu nhân và Ngũ phu nhân có chút cam lòng lại có chút bất đắc dĩ. Chu Ngự có tài có tướng mạo có gia thế, hơn nữa tính tình khiêm tốn biết lễ, ôn nhu săn sóc, đúng là con rể tốt được chọn, người làm mẫu thân nào muốn đem nữ nhi gả cho nam tử ưu tú như vậy, chỉ tiếc các nàng có phu quân lập công ở biên quan, nữ nhi lọt được vào mắt trưởng công chúa. cho cùng, A Bảo có thể được Sương Bình trưởng công chúa để ý, chẳng qua là bởi vì công trạng của Lý Kế Nghiêu mà thôi.


      Nhưng mà, lão phu nhân vui vẻ chỉ kéo dài được ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Uy Viễn hầu phủ liền nhận được vài phong thư từ biên quan gửi về.


      "Nương, tứ đệ gửi thư. Sáng sớm hôm nay, thư liền đưa tới, mà còn có đến vài bức thư nữa." Trong tay Uy Viễn hầu phu nhân cầm mấy phong thư, "Tứ đệ có việc gì, liên tục gửi về mấy phong thư, chỉ gửi cho nương, lão gia và mấy vị tiểu thúc cũng có, à, ở đây còn có phong là cho Minh Cẩm."


      Lão phu nhân vui vẻ nhận thư từ trong tay con dâu, cao hứng : "Thằng nghiệp chướng này coi như có lương tâm!"


      A Bảo cũng là vẻ mặt vui sướng, cung kính nhận thư phụ thân gửi cho nàng từ trong tay Uy Viễn hầu phu nhân, cũng biết khi có nàng ở bên cạnh, phụ thân có thể lại chỉ ăn thịt ăn rau xanhhay , thường so đo cùng thân vệ quần ẩu đánh nhau đến bị thương, sau đó người đầy vết thương xử lý trực tiếp nằm giường ngủ như chết... Cũng biết có phải là nam nhân đều có tật xấu như vậy hay , sửa vài năm cũng được, có nàng ở bên cạnh chăm sóc, tật xấu lại bắt đầu.


      "Thằng nghiệp chướng này!!!"


      Đột nhiên tiếng mắng tức giận kéo suy nghĩ A Bảo lại, liền thấy lão phu nhận ngồi ở vị trí chủ thượng bộ mặt tức giận, tức giận đến mặt đỏ rần, làm mọi người sợ đến câm như hến, các tiểu nương có chút hoảng loạn, biết lão phu nhân vì sao lại tức giận lớn như thế.


      Uy Viễn hầu phu nhân cũng hoảng sợ, ràng lúc trước lão phu nhân còn vẻ mặt cao hứng xem thư, sao tạilại nổi giận, trực giác cho biết nhất định là Lý Kế Nghiêu ở trong thư gì đó làm cho lão phu nhân tức giận đây mà.


      "Nương, ngài trước đừng nóng giận, tránh cho chọc tức thân thể mình."


      Mấy vị phu nhân nhao nhao tiến lên trấn an, thấy lão phu nhân vẫn à hết giận, trong lòng biết lần này phải chuyện đùa. Uy Viễn hầu phu nhân ánh mắt ngầm ra hiệu cho mấy tiểu nương rời khỏi, A Bảo mặc dù rất muốnbiết cha mình lại làm chuyện"Tốt" gì, Nhưng tại sắc mặt lão phu nhân xác thực khủng bố, cũng ở lại, đành phải đầy bụng thắc mắc theo mấy vị muội muội cùng nhau rời khỏi Vinh An đường.


      Lý Minh Phượng và Lý Minh Nghi phân ra ở hai bên A Bảo, đều lo lắng nhìn A Bảo.


      Mỗi lần Tứ thúc làm chuyện gì chọc tổ mẫu tức giận, A Bảo cuối cùng đều bị tổ mẫu đối xử lạnh nhạt, thậm chí giận chó đánh mèo.Các nàng cảm thấy A Bảo rất vô tội, lần này tổ mẫu tức giận như vậy, còn biết A Bảo có thể lại bị liên lụyhay .


      A Bảo cười cười với các nàng, bên cầm tay hai người : "Hôm qua trưởng công chúa đưa ta ít trà ngon, các muội cũng đến nếm thử nha."


      Hai nương cười cười, tùy A Bảo .


      *****


      Chờ sau khi các tiểu nương rời , lão phu nhân rốt cuộc chịu nổi bực bội, đấm ngực mắng: "Tên nghiệp chướng đó, tức chết ta cam lòng sao? Cho rằng người nào cũng giống như vậy, ngay cả loại cầu hoang đường này cũng đưa ra, chẳng lẽ là muốn cho nữ nhi của đời này ai thèm lấy?! Tiểu thư Uy Viễn hầu phủ ta có ai thèm lấy, nếu phải chưa trưởng thành, trực tiếp để nàng vào am làm ni ..."


      Nghe như thế, mọi người đều hoảng sợ.Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân vội vàng xoa ngực thuận khí cho bà, tam phu nhân và tứ phu nhân vội vàng dâng trà, Trừ ma ma cũng gấp gáp lấy tĩnh tâm hoàn.


      Qua hồi, lão phu nhân ăn viên tĩnh tâm hoàn, vô lực dựa vào gối lớn, với con dâu cả: "Con cho lão đại, mặc kệ lão tứ ở trong thư đưa ra cầu gì, cũng đừng để ý đến , mặc kệ cái gì! Còn mấy người các con cũng như nhau, đem lời của ta rõchi tiết cho lão nhị lão tam lão ngũ."


      Uy Viễn hầu phu nhân khuyên nhủ: "Nương, ngài bớt giận, tứ đệ là người hiểu lẽ hiếu thuận, có lẽ là ngài hiểu lầm đệ ấy." Bởi chưa xem qua thư, Uy Viễn hầu phu nhân cũng biết trong thư cái gì, dựa vào tính tình của Lý Kế Nghiêu, có lẽ thực làm gì chuyện ra kinh thế hãi tục cũng phải là thể. Trong lòng hiểu , ngoài miệng lại thể ở trước mặt lão phu nhân thẳng ra được, làm mẫu thân có thể mắng con trai của mình, nhưng thể mặc cho người ngoài mắng.


      Lão phu nhân vô lực khoát khoát tay, đem phong thư bị bà trong lúc nổi giận cầm nhăn đưa cho nàng, "Tự con nhìn biết."


      Uy Viễn hầu phu nhân đầy bụng nghi vấn mở ra nhìn xuống, chờ khi nhìn đọc đến dòng nào đó, sắc mặt cũng cứng ngắc.


      Cái gì gọi là "Vị hôn phu của A Bảocon ta, cuộc đời này chỉ có thể cưới mình nàng, nếu có thông phòng tiểu thiếp nào khác, đều thể làmlương phối của A Bảo! Mong mẫu thân thương tiếc A Bảo thuở mất mẹ, vì nàng lựa chọn vị hôn phu trong sạch, ràng..." Chẳng lẽ nam nhân có thông phòng tiểu thiếp, chính là sạch ?


      Uy Viễn hầu phu nhân trong lúc nhất thời cách nào hiểu ý nghĩ của vị tiểu thúc này, cảm giác được thúc ấy có loại trầm ý sâu xa.


      chỉ Uy Viễn hầu phu nhân cách nào hiểu, chờ sau khi bốn vị lão gia Uy Viễn hầu phủ trở về, nhao nhao xem qua thư Lý Kế Nghiêu gửi về, cũng cảm thấy cách nào hiểu được đầu tứ đệ (tứ ca) rốt cuộc là lớn lên thế nào, vì sao luôn có thể đưa ra ít cầu làm cho người ta dở khóc dở cười.


      Mấy vị lão gia tụ lại trong thư phòng Uy Viễn hầu, đem các phong thư đều nhìn lần, phát trong thư trừ xưng hô bất đồng, nhưng nội dung lại là giống nhau, cũng câu kia "Vị hôn phu của con ta A Bảo, cuộc đời này chỉ có thể cưới mình nàng, nếu có thông phòng tiểu thiếp nào khác, đều thể làm lương phốicủa A Bảo! Mong mẫu thân (đại ca/ nhị ca/ tam ca/ ngũ đệ) thương tiếc A Bảo thuở mất mẹ, vì nàng chọn lựa chọn vị hôn phu trong sạch, ràng..."


      Mấy vị lão gia dở khóc dở cười, nhị lão gia lại vỗ bàn cười : "Quả nhiên là tác phong tứ đệ! Ai, Chu Ngự có thể có thông phòng nha đầu?" Cuối cùng quên bỡn cợt hỏi câu.


      Uy Viễn hầu cười lạnh : "Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, tuy cũng có thê tử duy nhất, nhưng sau lưng thông phòng lại là ít, sao có thể làm cho toàn bộ nam tử bình thường giống như đệ ấy gặp phải loại bệnh si ngốc này? cần để ý tới đệ ấy, Chu Ngự tướng mạo đều tốt, là xứng đôi với Minh Cẩm."


      Tam lão gia và Ngũ lão gia đưa mắt nhìn nhau, phát biểu ý gì. Kỳ thực bọn họ cảm thấy từ sau khi Lý Kế Nghiêu ở trước bài vị vong thê lập lời thề kia, vẫn cách nào hiểu ý nghĩ . đối với mình hà khắc , lúc này còn quản đến con rể, dựa vào cầu hà khắc của như vậy, chỉ sợ nữ nhi đời này cũng ai thèm lấy.


      "Đại ca, nếu nghe đệ ấy, đệlo lắng tứ đệ nháo ầm ĩ đến..." Nhị lão gia rất hiểu vị huynh đệ kia, than thở: "Chỉ sợ đệ ấysẽ trực tiếp viết thư đưa đến ngự án, thỉnh cầu hoàng thượng làm chủ cho đệ ấy."


      Nhất thời, mấy đại nam nhân ở đây giống như ăn phải thứ gì khó nuốt, sắc mặt nghẹn đến khó coi.

      chương mới nhé @Ishtar .
      Phuongphuong57500, Thanh Hằng, QTNZ49 others thích bài này.

    4. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      Phải như thế này chứ, cháu thích bac rùi đấy. Tks
      Betty thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Oa oa, lão cha number 1
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :