1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Thê Không Dễ Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      mềnh là mềnh thích hệ liệt này của vụ thỉ dực lắm nè :3
      đáng tiếc hố mới đào, làm mình chưa dám nhảy, chủ thớt cố lên nhé :Cheerleader:

    2. chi chi

      chi chi Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      124
      Lịch post truyện là 2/6 nhé các bạn. Mong các bạn ủng hộ
      Nyanko129 thích bài này.

    3. chi chi

      chi chi Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      124
      Chương 14

      Gió mát ấm áp dịu dàng, liễu xanh đón gió, ngăn cách nam nữ trộm nhìn nhau, thêm vài phần đẹp như tranh vẽ, thơ trù.


      A Bảo đen mặt cũng chả buồn tranh cãi với các vị nương này, mặt nàng vốn dày đối với những vị công tử bên kia cũng đỏ mặt, chẳng qua lại sợ thích họp đành tỏ ra có chút ý tứ rụt rè.


      Các vị công tử bờ bia kia đều biết các nương trong Thủy Các len lén chú ý đến mình, đều thể ra mặt, hết ngâm thơ, rồi lại sai người mang bàn tứ bảo, đem những thơ từ mà họ vừa ngâm xong viết lại, truyền tay nhau cùng xem.


      "A Cẩn, biết bọn họ làm thơ gì nhỉ?." Liễu Nhược Nhi hiển nhiên đối những thơ văn của họ rất hứng thú, nàng xuất thân từ thư hương thế gia lâu đời phụ thân là Hàn Lâm viện học sĩ, gia cảnh quyền quý, đối với thơ từ rất thích nghiên cứu, thường xuyên mời gọi các khuê tú, danh môn chưa thành thân đến cùng nhau tổ chức hội thơ, ở điểm này rất có tài danh.

      Chu Cẩn hiểu tính tình của hảo tỷ muội, lại thấy các nương khác mặc dù , nhưng mà thái độ cũng lộ vài phần ham muốn, cười cười, gọi nha hoàn y phục xanh đen đến, : "Phiền ngươi với đại ca ta , có thể hay nhườn thơ mà các vị công tử mới viết cho chúng ta thưởng thức, luận bàn, như vậy cảnh xuân lại càng thêm ý hợp."

      Nha hoàn kia cười đồng ý, liền sang hồ bên kia.

      hồi sau, nha hoàn của Chu cẩn quay lại, trong tay Chu Cẩn là những bài thơ vừa viết xong của các vị công tử kia, các thiếu nữ hưng phấn tụ cùng chỗ, liền thấy Lạc Ninh quận chúa nhanh tay lấy bài thơ của Chu Ngự lên trước, nở nụ cười xinh đẹp : "Thơ của Ngự ca ca quả nhiên vô cùng phong nhã." Lập tức liền cao giọng đọc bài thơ của Chu Ngự.

      Thanh của thiếu nữ cao nhưng cũng rất thanh thúy, giống lúc nãy bén nhọn chói tai, lãnh lót vang sang bờ bên kia, cũng làm cho các quý công tử bên bờ bên kia nhìn sang.


      Thấy Lạc Ninh quận chúa đoạt lấy bài thơ của Chu Ngự, cái khác nương cảm thấy bất bình nhưng lại tiện tranh với nàng ta, chỉ có thể cầm bài thơ khác lên xem, bài thơ vừa viết, rất khá, cũng cao giọng đọc lên, thanh truyền tới bờ bên kia, thêm vào chú ý vị riêng.

      Ngay lúc bầu khí náo nhiệt nhất, hoa viên lại xuất nhóm người, a hoàn đưa người đến bẩm: "Quận chúa, các vị nương, Tấn vương điện hạ cùng thất công chúa tới."

      "..."

      Thanh đột nhiên ngừng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời phản ứng kịp, bầu khí rơi vào loại trạng thái quỷ dị.

      Chu Cẩn phản ứng đầu tiên, cười với các vị nương rơi vào trầm mặc: "Biết, các vị tỷ tỷ, Tấn vương điện hạ cùng thất công chúa tới, mời các ngươi ta cùng thôi."

      Các nàng rời Thủy các, các vị công tử kia vòng qua hồ, tụ hội lại dưới tàng cây hoa tử đằng, lúc này chính là mùa hoa tử đằng nỡ, màu tím cánh hoa rơi xuống đầy đất.

      Sương Bình trưởng công chúa cùng phò mã Chu Vĩnh Ngôn ở phía trước, Tấn vương cùng thất công chúa làm vãn bối theo hai bên, phía sau là các phu nhân gia đình quyền quý. Rất xa, Sương Bình trưởng công chúa tiếng cười liền truyền đến, "Các ngươi khi nãy có chuyện gì náo nhiệt vậy, ở mãi xa cũng nghe được giọng của các ngươi."

      Chu Ngự và Chu Cẩn dẫn đầu, mang theo hai đội nhân mã tới thỉnh an trưởng công chúa, Tấn vương, thất công chúa , Chu Ngự lại cười : "Lúc nãy thấy cảnh xuân tươi đẹp, khỏi cao hứng làm thơ luận cờ."

      Chu Cẩn tiếp: "Rồi chúng con rất muốn chiêm ngưỡng ca ca cùng các vị công tử, liền cho người đến xin thơ cảo về thưởng thức, các tỷ muội rất vui vẻ, mọi chuyện chỉ có thế thôi ạ."

      "Các ngươi trái lại rất là phong nhã!" Phò mã Chu Vĩnh Ngôn vỗ tay cười .

      "Còn phải, nghe Ngự biểu ca thơ phú vô cùng tốt." Thất công chúa cười xinh đẹp chen miệng , mặt mày xinh đẹp, là công chúa mỹ lệ vạn phần, làm cho ít các công tử đỏ mặt.


      Chu Ngự ôn nhã tươi cười, hơi có chút ngại ngùng : "Công chúa quá khen rồi."

      "Mới có đâu, thơ trù của biểu ca ngay cả Liễu Trường Thanh tiên sinh cũng công nhận” Thất công chúa nhìn ôn nhuận như mỹ ngọc, mặt cười khanh khách, "Ta đây cũng là nghe mấy vị hoàng huynh đó." Vì chứng minh chính mình thế sai, vốn là thất công chúa nghĩ tìm kiếm người làm chứng, bất quá xoay mặt lại phát ra vị hoàng huynh đáng sợ nhất trong hoàng thất, khuôn mặt tươi cười có chút cứng ngắc.

      Những người ở đây đều thấy , nhịn được cười khúc khích trong lòng.
      Nhìn ra sắc mặt của thất công chúa, trong lòng Sương Bình công chúa khẽ động, : "Các ngươi như vậy mà hiểu được thế nào là vui vẻ. Hôm nay nhìn thấy các ngươi như vậy, tâm tình ta vui lây, rất lâu vui như vậy, nghĩ đến màn này cũng cảm thấy cực kỳ thư thái, biết các ngươi có bằng lòng hay cùng ta dạo hoa viên?"

      Phò mã cũng theo: "Công chúa hôm nay có phúc, ngay cả Tấn vương và thất công chúa đều qua đây cùng nàng dạo công viên."

      "Bọn họ tất nhiên là có lòng thành." Trưởng công chúa lại cười .

      Phu thê hai người kẻ người đáp, tâm tư nhạy cảm sớm suy đoán ra, sợ rằng hôm nay chỉ là Sương Bình công chúa vì ái tử mà tìm tức phụ, sợ là còn vì tìm phò mã, vương phi cho thất công chúa và Tấn vương . ràng như vậy, sắc mặt mọi người đều tỏ ra cứng ngắc.

      Các nương công tử ở đây đều là xuất thân cao quý, gia tộc bọn họ cũng cần cùng hoàng thất thông hôn, cũng có ý muốn thông hôn cùng hoàng thất. Đương nhiên, nếu đổi là vị công chúa đến đây, nam nhân ở đây có chút động tâm, thế nhưng thất công chúa điêu ngoa kiêu căng thanh danh lan xa, thú nàng cũng phải là thú lão tổ tông về nhà sao? Hay là thôi ! Về phần Tấn vương... Quên , nghe qua “truyền thuyết” về , nương nào muốn gả cho , chừng vừa mới gả cho bị khắc chết, hơn nữa hoàng thượng cũng thích hoàng tử này, gả cho thực tiền đồ.

      Mọi người tâm tư thay đổi nhanh, bất quá mặt vẫn là cười tươi.

      Sương Bình công chúa ghi nhớ hết sắc mặt mọi người, tất cả những kẻ ở đây đều là cao thủ diễn trò, mặc dù bắt đầu có chút kinh ngạc, rất nhanh liền thu lại. Sương Bình trưởng công chúa tầm mắt lướt qua chi nữ Liễu đại học sĩ Liễu Nhược Nhi, cảm thấy Liễu Nhược Nhi ngọt ngào vô cùng thích hợp với đứa chất tử tính tình u ám tối tăm của mình.

      đến chuyện Sương Bình công chúa vì nhi tử mà mở hội thưởng hoa, ra cũng là do Chính Đức đế bày mưu lập kế. Từ lúc Chính Đức đến được thái tử nhắc nhở, còn có vị ngũ hoàng tử chưa thành thân, đơn lẻ loi, thậm chí ngay cả bát hoàng tử năm ấy mới mười tám tuổi cũng có vương phi, phát này làm cho xưa nay vốn quan tâm đến ngũ hoàng tử cũng có quyết định phải làm tròn trách nhiệm của phụ thân, tuyệt đối nội trong năm nay phải đẩy cái tên nhi tử tuổi sấp này thành thân, tìm cho vị vương phi.


      Chỉ là muốn cho chọn vương phi cũng dễ dàng, đầu tiên người này tính cách là làm cho người ta đau đầu, trừ thái tử, tựa hồ có hoàng tử nào có thể cùng yên ổn cùng ở phòng, cũng có vị huynh đệ nào chịu được tính tình của . Thứ hai “truyền thuyết”về trong kinh thành ít, huân quý đại thần ít có ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho , huống hồ Chính Đức đế cũng thích gì , những điều này cộng lại mấy lão hồ ly kia sao lại gả nhi nữ cho chứ. Còn về các nhi nữ của thế gia kém hơn Chính Đức đế cũng vừa ý, dầu gì cũng là con trai mình, đâu dễ gì để cho người ngoài vũ nhục? Chuyện hôn của cứ thế năm này kéo sang năm nọ, đến thái tử cảm thấy ổn, nhắc kéo Chính Đức sắp lờ quên mất Tấn Vương, mới làm hạ quyết tâm.

      Thế là Sương Bình trưởng công chúa được bày mưu đặt kế, liền quyết định mở hội thưởng hoa, mở tiệc chiêu đãi tất cả quý tử quý nữ nhà quyền quý trong kinh, để cho Tấn Vương cùng thất công chúa tự mình lựa chọn, đến lúc đó hoàng đế trực tiếp tứ hôn, cũng giảm nhiều phiền phức.

      Về phần thất công chúa, nàng ta coi như lớn, Chính Đức đế quyết định đem nhi tử cùng nhi nữ của mình định hôn, cứ để hai đứa thặng nam cùng thặng nữ này trước mắt thấy cũng phát hoảng, Mà Sương Bình trưởng công chúa, đối với tính cách của thất công chúa có chút thích, nhưng còn ngại mặt mũi của hoàng đế, đành phải chấp nhận, chỉ cần hai người này xen ngang chuyện tốt của hai nhi tử nhà mình là được, cái khác cũng quan tâm.


      Nghĩ xong, Sương Bình công chúa lại nhìn về phía A Bảo đứng chung chỗ với các nương phủ Uy Viễn hầu, hết nhìn dung nhan rồi lại xem tính cách, càng nhìn càng hài lòng, cũng thích hợp với con trai của nàng.
      Mỗi người đều ôm tâm tư riêng, đoàn người cùng với Sương Bình công chúa dạo chơi hoa viên, dạo đủ rồi lại đến Thanh Huệ viên xem trò vui, hôm nay trưởng công chúa mời giáo phường trung nổi danh nhất vào phủ diễn, bọn họ hàng năm đều có tuồng mới, bỏ cũ làm mới, rất được các quý phụ, tiểu thư thích.
      Đài hát được đặt trong Thanh Huệ viên, mọi người có thể ngồi ở đình các đối diện đài mà xem hát, nha hoàn bưng khay qua lại ngớt mà qua.

      Mọi người đều yên vị, đài cũng bắt đầu khai màn.

      Chia chỗ ngồi hai bên trái phải, nam tả nữ hữu, trung gian dùng tấm bình phong tách ra, nam nữ tách ra. Sương Bình công chúa cùng thất công chúa ngồi ở vị trí đầu, phò mã Chu Vĩnh Ngôn cùng Tấn vương ngồi ở vị trí bên trái, những người khác lần lượt ngồi ở sau đó. Vị trí này đặc biệt gì, mà đặc biệt là, Sương Bình trưởng công chúa trực tiếp để nhi nữ của Lâm đại học sĩ là Liễu Nhược Nhi cùng ái nữ trấn bắc tướng quân Lý Minh Cẩm đến ngồi cạnh mình kể chuyện vui, làm cho nhiều người biết đến.


      ra lúc A Bảo được gọi đến, da đầu cũng có chút tê dại, nhưng mà vẫn là thấy Liễu Nhược Nhi ngồi bên cạnh Sương Bình công chúa kể chuyện vui, A Bảo đối với mấy cái chuyện cười biết nhiều, cũng giống như Liễu Như Nhi uyên bác, rất nhanh trở thành người làm nền cho bọn họ. Tình cảnh này tự nhiên dẫn đến bị người khác xấu sau lưng, quả nhiên là nhi nữ nhà tướng quân, ngay cả chuyện vui cũng được vài câu,

      Trình độ học vấn là quá thấp.


      Thất công chúa mắt liếc nhìn bình phong phía nam nhân, nhìn thoáng cũng mơ hồ thấy có vài người, tầm mắt rơi thẳng vào bình phong của Chu Ngự, quay đầu lại nhìn thấy có hai nương ngồi bên cạnh Sương Bình công chúa, răng ngọc cắn chặt, nàng biết, trong hai người này nhất định có người được hoàng coi trọng chọn tức phụ, bất kể là ai, nàng tuyệt đối để họ được gả cho Chu Ngự. Chớp mắt, nhìn thấy sau bình phong còn có người ngồi chung với Chu Vĩnh Ngôn, thất công chúa trong lòng có chủ ý.

      "Hoàng , sao lại mãi lo chuyện cùng người khác để ý đến chất nữ chứ?" Thất công chúa làm nũng .

      Sương Bình công chúa có chút buồn cười véo mũi nàng, "Con khỉ nhà ngươi thường hay đến chỗ ta quậy phá, chuyện với con đến chán rồi, còn Minh Cẩm và Nhược Nhi lâu lâu ta mới gặp mặt."

      Thất công chúa giọng oán trách: "Con liền biết Hoàng thương con, nhưng mà cũng chẳng trách được người, ai Minh Cẩm tỷ tỷ ở đây chứ. đến Minh Cẩm tỷ tỷ, trước đây con cùng tỷ ấy có chút hiểu lầm, khi đó là con hiểu chuyện, qua mấy năm gặp lại cảm thấy có chút thích. Minh Cẩm tỷ tỷ, chuyện mấy ngày trước là ta chỉ đùa vui chút, hi vọng là tỷ để trong lòng."

      A Bảo kinh ngạc nhìn nàng, tuy biết nha đầu kia muốn làm cái gì, vẫn là khiêm tốn : "Công chúa khách khí, Minh Cẩm vẫn để bụng."

      "Quả nhiên Minh Cẩm tỷ tỷ tốt nhất, ta là rất thích. Hoàng , Minh Cẩm tỷ tỷ tốt như vậy, nếu có thể gặp thường xuyện là tốt, có phải ạ?." Thất công chúa tỏa ra dạng vô cùng ngây thơ


      Sương Bình công chúa cũng có chút hiểu ý tứ của chất nữ, mặt vẫn cười : "Nếu là con thích nàng ấy, có thể thường xuyên gọi nàng ấy vào cung chuyện."

      Thất công chúa vỗ tay cười : "Được, cứ quyết định vậy ."

      "..."

      Mọi người gần như quên việc xem hát, chỉ có thể nhìn cháu hai người ngươi lời ta lời, ngược lại là A Bảo, câu ra, liền trở thành khuê mật của Thất công chúa.
      Thanh Hằng, chuoivuive, thuyt52 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      khổ thân A Bảo, dù có là ái nữ nhà ai chăng nữa trước mặt công chúa vẫn chẳng là cái gì, chỉ có thể để cho ngta sắp đặt

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 15

      Edit: Betty.

      Thời điểm nữ quyến bên này mỗi người có tâm tư khác nhau, nam quyến bên kia cũng thầm bàn tán.

      Phò mã Chu Vĩnh Ngôn thân là trưởng bối, đương nhiên phải quan tâm tới vãn bối chút. Mặc dù người làm phò mã này cũng dễ dàng, nhưng tình cảm giữa ông cùng Sương Bình trưởng công chúa lại vô cùng tốt, trước khi thành thân mặc dù có vài thông phòng, nhưng sau khi cưới công chúa, ông giải tán những thông phòng ấy, chỉ có hai người tuổi tác hơi lớn được công chúa ban ân ở lại trong phủ dưỡng lão, nhưng cử chỉ và hành vi, cũng dám buông thả. Phu thê hai mươi mấy năm, hai người rất ít tranh cãi, có thể là đôi phu thê hoàng thất ân ái điển hình, thường xuyên được Chính Đức đế khen ngợi.


      "Lệnh Thù a, gần đây rất ítgặp được người, có phải làm việc rất vất vả hay ? Nhưng cũng đừng vì mải mê làm việc mà để thân thể mệt mỏi, làm cho hoàng thượng phải lo lắng..." Chu Vĩnh Ngôn cũng là người ôn hòa, lời hòa nhã nhàng, trong hoàng thất cũng chỉ có ông dám chuyện cùng Tấn vương như thế, trong giọng tha thiết quan tâm dặn dò, so với Chính Đức đế xưa nay đối với nhi tử này hề có sắc mặt tốt xứng chức hơn.


      Tấn vương sắc mặt thay đổi, nhàn nhạt trả lời: "Cũng vất vả."


      "Nghe thái tử , khoảng thời gian trước thậm chí có người dám cả gan xông vào thiên lao cướp khâm phạm, lúc đó còn để cho người đó trốn thoát, hoàng thượng hạ lệnh người ra khỏi thành truy nã phạm nhân, người có bị thương chứ? Hình như về sau nghe có quý nữ của trọng thần nào đó có liên quan đến... Cũng biết người nào lớn mật như thế."


      Tấn vương liếc nhìn biểu tình lo lắng của ông, khóe môi hơi giơ lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt : "Chẳng qua là dư nghiệt tiền triều, gây nên việc gì. Nhưngcũng may lúc đó ở trạm dịch nhờ có ái nữ của Trấn Bắc tướng quân Lý nương tương trợ, mới có thể đúng lúc bắt được phạm nhân. Nhưng hình như Lý nương cẩn thận bị thương, cũng biết vết thương của nàng khỏi chưa."


      Hiếm khi đột nhiên nhiều lời như thế, phụ tử Chu Vĩnh Ngôn đều có chút kinh ngạc, những con cháu thế gia ngồi xung quanh phía sau cũng tập trung chú ý, muốn nghe chút nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân lúc đó lại làm việc hung tàn gì, khi đó nhìn thấy Tấn vương hộ tống đoàn xe nữ quyến của Trấn Bắc tướng quân vào thành, lời đồn đại huyên náo đầy trời, nhưng thị vệ Tấn vương phủ đều kín miệng, nên ai biết khi đó phát sinh chuyện gì.


      Chu Ngự ngồi bên cạnh Chu Vĩnh Ngôn nghe hơi nhíu mày, sau đó yên lặng liếc nhìn Tấn vương, trong đầu nhịn được nhớ tới vừa rồi ở trong vườn hoa nhìn thấy thiếu nữ kia, trước kia thấy qua bức họa của nàng, nhưng có nhanh nhẹn sinh động như người . Đó cũng phải lần đầu tiên gặp nàng, năm đó lúc mười hai tuổi, ở trong cung gặp qua nàng lần, lúc đó là cung yến vào dịp trung thu, trong cung xuất thích khách, tiểu nương lưu loát đứng lên cầm ghế ngồi đánh ngất tên thích khách uy hiếp ngũ công chúa. còn nhớ màn kia, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc đến ngây người,dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng, mà tiểu nương sau khi đánh người xong, mới phát mình làm chuyện nên làm, lập tức thay đổi biểu tình, thay đổi vẻ mặt thành bộ dáng hoảng sợ, tránh sau lưng cung nữ cả người phát run. thể thừa nhận, lúc đó nhìn màn như vậy, chẳng biết tại sao chỉ muốn cười to, bộ dáng của nàng ràng giống như khiếp sợ vô cùng, rất sống động, mặt cũng đều trắng bệch, thế nhưng lại cảm giác được nàng chỉ là giả vờ.


      Rất nhiều người đều nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân làm việc luôn khiếnngười khác phải kinh ngạc, phải hiền thê tốt để chọn, thế nhưng lại cảm thấy nương này vô cùng thú vị, chỉ tiếc rằng nam nữ khác biệt, rất ít khi gặp được nàng, hơn phân nửa thời gian nàng đều ở biên quan làm bạn cùng phụ thân, lại càng khó gặp. Lần này nàng trở về, mẫu thân từng tiết lộ vớihắn, hoàng thượng muốn trọng dụng Trấn Bắc tướng quân, mẫu thân cũng cảm thấy nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân là hiền thê có thể chọn, muốn chọn nàng làm con dâu...


      Vừa nghĩ tới, khuôn mặt ôn nhuận hiếm thấy có vài phần nóng lên, dám nghĩ sâu hơn.


      đài hí khúc hát đến khúc cao trào, Tấn vương đột nhiên đứng dậy, tỏ vẻ ra bên ngoài chút, Chu Vĩnh Ngôn biết được kiên nhẫn xem loại hí kịch này, hơn nữa vừa rồi trong hoa viên đoán chừng nên nhìn cũng nhìn, mỉm cười căn dặn mấy câu, liền để cho rời khỏi.


      *****


      "Lệnh Húc biểu tỷ, đừng nhanh như vậy, cẩn thận té."Chu Cẩn kêu lên.


      Thất công chúa Tiêu Lệnh Húc quay đầu lại nhìn về phía biểu muội, hơi cau mày, cố gắng đè nén tính tình xuống, cười : "A Cẩn, muội phải dẫn chúng ta đến nơi tốt sao? Vẫn là nhanh lên chút, để tránh cho lát nữa hí kịch hát xong, phải tìm chúng ta." xong, thất công chúa lôi kéo A Bảo ở phía sau, cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, : "Minh Cẩm, ngươi đúng ?"


      A Bảo cố gắng đè nén xúc động muốn rút tay về, cười đáp lời ‘đúng vậy’.


      Nàng tại chỉ cảm thấy, mình giống như là bà mẹ trẻ, mang theo ba tiểu nương hiểu chuyện loạn ở nhà người khác, cảm giác này thực tốt.


      Xem hí khúc được nửa, thất công chúa ràng cảm thấy nhàm chán, Sương Bình trưởng công chúa liền phân phó nữ nhi mang theo A Bảo, Liễu Nhược Nhi và thất công chúa dạo trong phủ công chúa phủ, Chu Cẩn cười nhận lời, bỗng nhiên vẻ mặt thần bí nóivới mấy nương đưa các nàng đến chỗ tốt để ngắm cảnh. Lúc rời , A Bảo vẫn có thể cảm giác được các nương khác vẫn an phận mà ngồi bồi trưởng bối xem hát, nhưng ánh mắt kia lại tràn đầy hâm mộ và ghen tỵ —— A Bảo luôn cảm thấy Sương Bình trưởng công chúa đối với nàng dường như là có khác biệt, thái độ của thất công chúa cũng thay đổi quá nhanh, có chút nắm bắt được a!


      "Biểu tỷ đừng nóng vội, rất nhanh đến."Chu Cẩn vẫn cười mỉm cách bình thản, tuổi tuy còn , nhưng vẫn thể được hết uy nghi, nhẫn nại hơn so với thất công chúa, tiền đồ tương lai rất rộng mở.


      Hành lang trong viện lòng vòng chín khúc quanh co, quacửa tròn phía sau, tới viện tên là Lục Lâm Viên. Trong viện này yên ắngmà tĩnh mịch, toàn viện chủ yếu là rừng cây, xa xa nhìn lại, mảnh xanh biếc, giống như đặt mình ở trong rừng rậm thanh u.


      "Ở ngay phía trước rồi, mọi người đến đây ." Chu Cẩn cười , dẫn mấy nương vào con đường sỏi trong rừng cây, rất nhanh liền đến chỗ núi giả, hai bên núi giả cao năm thước, dưới chân núi là bình thạch xây thành bậc thang uốn lượn quanh núi lên.


      Chu Cẩn mỉm cười mời các nàng lên, mấy người biết càn khôn trong đó thế nào, vẻ mặt hoài nghi theo sát lên, đến khi trèo đến đỉnh núi, lúc nhìn thấy đình nghỉ chân ở núi giả, khỏi thán phục lên tiếng. Gió thổi nhè , đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, mặc dù thể nhìn hết toàn bộ kinh thành, nhưng phong cảnh rộng lớn này uổng công các nàng chuyến.


      Mấy nương sôi nổi cảm thán, Liễu Nhược Nhi : "Đình nghỉ chân này được phủ Công chúa xây bao lâu rồi?" Liễu Nhược Nhi thường xuyên đến phủ công chúa tìm Chu Cẩn chơi đùa, đối với phủ công chúa có vài phần hiểu biết,nhưng lại biết có nơi này.


      "Hỏa hoạn vào tháng bảy năm ngoái, trong kinh phải là rất nhiều gia đình cẩn thận để xảy ra hỏa hoạn hay sao?Khi đó Lục Lâm viên bên này cũng bị cháy mấy gian phòng, thời điểm mẫu thân cho người đến sửa lại, nhân tiện bảo họ xây dựng ngôiđình này, ngược lại thuận tiện cho chúng ta ngắm phong cảnh."


      , có nha hoàn bưng trà bánh trái cây lên, thất công chúa uống trà, chợt nhìn về nơi, vui vẻ : "Ở đây nhìn được rất xa." xong để chén trà xuống, đứng lênvịnlan can nhìn ra xa, thấy vị lam y công tử dẫn theo vài người bạn tốt về phía này.


      Lúc nhìn đến mê mẫn, Liễu Nhược Nhi ngồi ở bên đột nhiên hỏi: "Thất công chúa, người nhìn cái gì mà nhập thần như vậy?"


      Thất công chúa vốn nhìn đến say mê, bất thình lình bị gọi làm cho hoảng sợ, tay vịn lan can vừa trượt, đúng lúc trận gió mạnh thổi tới, người lại đứng ở chỗ cao, thân thể có chút lảo đảo muốn ngã.


      "Công chúa!"


      "Biểu tỷ cẩn thận!"


      Liễu Nhược Nhi và Chu Cẩn mặt mũi trắng bệch, nhìn nàng thân hình lảo đảo bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống, sợ đến mức đứng hình, trái lại A Bảo ngồi tương đối gần vội vàng đứng lên kéo tay áo nàng lại. Thất công chúa cũng bị dọa đến hoảng loạn, lúc thân thể nghiêng ra bên ngoài, trở tay lại kéo tay A Bảo, A Bảo bị nàng kéo lấy, thất công chúa đứng lại vững vàng, tay nắm lấy cột nhà, nhưng mà A Bảo lại cẩn thận bị nàng kéo qua lan can ngã ra ngoài.


      "A —— "


      Cách đó xa Chu Ngự dẫn theo bằng hữu hướng tới nơi này cũng nhìn thấy người từ đình nghỉ chân núi giả ngã xuống, gương mặt biến sắc, lập tức kêu lên: "Cẩn thận!"


      Gió mạnh ở bên tai gào thét, A Bảo cảm giác như mình chơi trò chơi lên thẳng, trái tim cũng muốn rớt ra ngoài, khắc kia ý thức trống rỗng, ý nghĩ gì cũng có.


      Mọi người theo bản năng nhắm mắt lại đành lòng nhìn, qua vài giây, sau khi mở mắt ra, mọi người lao thẳng tới trước lan can, nghĩ rằng thấy người ngãxuống huyết nhục mơ hồ, nhưng lại phát mọi việc cũng giống như là nghĩ.


      Dưới núi giả, người nên ngã đến huyết nhục mơ hồ lúc này được người ôm lấy, mà người nọ...


      "Tấn, Tấn vương biểu ca..." Chu Cẩn lắp bắp kêu tiếng, nhận được ánh nhìn lạnh lẽo đầy lãnh khóc của nam tử phía dưới, sợ đến được, tim nhảy loạn.


      Vừa vặn lúc này, đám người Chu Ngự cũng chạy vào Lục Lâm viên, chạy thẳng đến, đợi nhìn thấy màn trước mắt, khỏi có chút ngây ngốc.


      Bốn phía ngoại trừ tiếng gió và tiếng chim hót, yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe.


      Chỉ đến lúc A Bảo cảm giác được bản thân có ngã chết, vỗ ngực cái trong lòng hô may mắn, muốn ngẩng đầu cảm tạ người có lòng tốt cứu mình, vừa ngước lênnhìn thấy chính là cái cằm kiên nghị của nam tử, hàm râu được cạo sạch , có vài phần nhã nhặn, nhìn lên nữa —— lúc chống lại đôi lãnh mâu nghiêm nghị mang theo lệ khí, toàn thân A Bảo cũng cứng ngắc.


      , hồn tiêu tan, tuyệt đối muốn gặp lại ác mộng !>__<. .

      @Ishtar nàng update chương mới nhé!!!
      Thanh Hằng, QTNZ, chuoivuive53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :