1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Nàng dưới ánh trăng

      "Cha, chúng ta làm việc trái với lương tâm, có gì phải sợ?" Cánh tay Thanh Nguyệt khoác tay phụ thân khẽ dùng lực, mắt nhàng nháy mắt.

      Tô Kính Tùng thấy thế mặc dù vẫn yên lòng, nhưng nữa, mày rậm nhíu chặt rất là lo lắng.

      "Được, đây chính là ngươi , các ngươi cũng đừng hối hận." Hầu gia thấy Tô Kính Tùng thêm gì nữa, phẫn hận cắn răng xong hầm hừ kêu gia đinh nhấc Lưu Thiên Tứ lên, cực kỳ tức giận rời .

      Chỉ là cái Tướng phủ nho , cũng dám lớn lốí như thế, muốn xem xem bọn họ có thể phách lối đến khi nào, nếu nàng chịu giao thuốc giải, vậy khiến cả Tướng phủ chôn theo.

      "Nguyệt nhi. . . . . ." Hầu gia vừa , Tô Kính Tùng nhịn được mở miệng, muốn điều gì, nhưng lại bị mặt lạnh nhạt của Thanh Nguyệt cắt đứt.

      "Cha, hôm nay Hầu gia tới xin lỗi với ngài sao?" Thanh Nguyệt hỏi, nhàng buông tay phụ thân ra, thấy Tô Kính Tùng lắc đầu, trái tim lạnh lẽo, trầm giọng : "Cha, con biết người hỏi cái gì, nhưng trước tiên chúng ta Lưu Thiên Tứ xảy ra chuyện gì, chỉ bằng thái độ của Hầu gia hôm nay, ngài cảm thấy chúng ta cần khách khí với sao? Đừng con có thuốc giải, dù là có, ngài cảm thấy nếu con đưa thuốc giải, bỏ qua chuyện cũ sao?"

      Nhi tử làm sai, làm cha chẳng những xin lỗi ngược lại còn lớn lối như thế, nếu nàng giao ra thuốc giải độ lượng bỏ quả sao?

      , tại nàng vô cùng may mắn với quyết định vừa rồi của mình, bằng , khi cho Lưu Thiên Tứ thuốc giải, có được sợ phải là bỏ qua chuyện cũ, mà là mang đến tai nạn cho Tướng phủ.

      " phải con làm sao?" trách Tô Kính Tùng đa nghi, mà là nữ nhi này trước kia quả tốt lắm.

      "Dĩ nhiên phải." Thanh Nguyệt kiên quyết phủ nhận, mới vừa rồi có thừa nhận, tại tự nhiên càng thêm thể thừa nhận, dù sao cũng chứng cớ đúng ? Chỉ là, thấy bộ dạng Tô Kính Tùng hình như tin tưởng, lại tiếp: "Cha, người Thần Ky Sơn Trang đều đó là ông trời trừng phạt , ngài còn lo lắng gì chứ? Lại , ngày đó đường cái mọi người đều nghe được, coi như Hầu gia có thể bình dân bách tính vu oan giá hoạ, nhưng người của Thần Ky Sơn Trang đâu? dám động sao?"

      phải nàng tin tưởng Minh Vô Ưu giúp nàng, mà là nàng chắc chắn minh Vô Ưu đem danh dự của Thần Ky Sơn Trang giỡn, ngay lúc đó lời của cũng chỉ có người nghe được, nếu ngược lại, tổn thất của Thần Ky Sơn Trang phải chỉ có vấn đề danh dự.

      "Con cũng hợp lý." Tô Kính Tùng nghe vậy, như có điều suy nghĩ gật đầu cái, việc đến nước này còn có thể gì?

      Chỉ là, Hầu gia từ trước đến giờ là người có thù tất báo, hôm nay ở nhà họ Tô bị thua thiệt, ngày khác nhất định từ bỏ ý đồ.

      được, ông phải nhanh làm chút chuẩn bị mới được.

      Nghĩ tới đây, tinh thần Tô Kính Tùng chấn động, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía nàng: "Nguyệt nhi, con phải nhớ, chuyện này có quan hệ gì với con, mặc kệ ai hỏi cũng liên can tới con, ngàn vạn phải nhớ, cha còn có việc phải trước."

      Tô Kính Tùng xong liền vội vả chạy , lưu lại Thanh Nguyệt đầy bụng nghi ngờ nhìn bóng lưng của ông mất hồn.

      Chẳng lẽ, xảy ra điều gì? Bằng , tại sao ông dặn dò nàng nhớ chứ? Hay là, có chuyện gì phát sinh sao?

      Quả nhiên, dự cảm của nàng sai, Hầu gia thế nhưng tố cáo ngự hình, cũng biết cái gì, Hoàng thượng giận dữ, lập tức chiêu Tô Kính Tùng cùng nàng vào cung hỏi thăm chuyện này, nàng đương nhiên là căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình chết thừa nhận, còn ra chuyện Minh Vô Ưu. Mà Tô Kính Tùng còn ngừng kêu oan, nhảy chân mắng Lưu Thiên Tứ đùa giỡn nữ nhi của ông, Hầu gia chẳng những giáo huấn Lưu Thiên Tứ còn ngậm máu phun người, Hầu gia dĩ nhiên phục, chỉ vào mũi Tô Kính Tùng liền mắng ngược lại.

      Kết quả là, hai đại thần nguyên lão tính khí nóng nảy liền lao vào đánh nhau, khiến trong hoàng cung trận long trời lở đất, ngay cả thị vệ hoàng gia xuất động cũng thể kéo hai người ra. Cho đến khi người Hoàng thượng phái Thần Ky Sơn Trang trở lại, lời của người Thần Ky Sơn Trang quả như Thanh Nguyệt , Lưu Thiên Tứ bị trời cao trừng phạt, bởi vì ngày đó là mùng mười, cho nên, khổ sở của Lưu Thiên Tứ phải thừa nhận mười ngày mới có thể kết thúc, nếu như mười ngày sau còn chưa kết thúc, đến lúc đó Thần Ky Sơn Trang tự nhiên nghĩ cách hóa giải.

      Nghe tin tức thế, Hầu gia lặp tức yên lặng, thầm mắng Thanh Nguyệt gieo họa, hại nhi tử tốt của thành như vậy, Hoàng thượng tức giận sai người đuổi trở về, ngược lại nàng cái đầu sỏ gây tội này, chẳng những bó tay chịu tội còn được Hoàng thượng ban thưởng.

      Chuyện này cứ như vậy được giải quyết, nhưng trong đầu Thanh Nguyệt lại tràn đầy nghi vấn.

      Độc dược của nàng cũng phải chỉ có mười ngày mà thôi, chỉ cần độc này ngày giải, dược hiệu vĩnh viễn kéo dài.

      Chẳng lẽ, Thần Ky Sơn Trang có thuốc giải?

      đúng, độc này là bí chế độc môn của nàng, Thần Ky Sơn Trang làm sao có thể có thuốc giải chứ?

      Mặc kệ nó, dù sao chỉ cần có quan hệ gì với nàng là được. Thanh Nguyệt quẳng nghi vấn ra khỏi đầu, chân ngồi giường trầm ngâm tĩnh tọa hô hấp nhàng thở ra hít vào, nội tức tuần hoàn toàn thân, ràng so với trước kia tăng lên ít, chắc hẳn lâu sau nữa, có thể khôi phục lại như cũ.

      Đêm lạnh như nước, bóng trẳng lẳng lặng nằm ở nóc phòng xuyên thấu qua ngói vá nhìn ngồi xếp bằng phía dưới, dần dần có chút mất hồn, chợt trong tiểu viện mơ hồ truyền đến thanh động vật kêu lên ‘ô ô’, nghe thanh này, thân thể bóng trắng dừng lại, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong góc viện loáng thoáng có bóng dáng động vật gì đó lay động, định nhìn kỹ đạo thanh lạnh lùng đột nhiên từ phía dưới truyền đến.

      "Hết hy vọng , những thứ kia, phải ngươi có thể động."

      Minh Vô Ưu nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy người vốn tĩnh tọa biết lúc nào mở mắt, ánh mắt thanh u cách ngói vá vừa đúng chống lại mắt , Minh Vô Ưu khẽ mỉm cười liền phi thân rơi xuống đất, cùng lúc đó, Thanh Nguyệt cũng đẩy cửa ra ngoài.

      "Ngươi giống như tuyệt ngoài ý muốn a." Nụ cười mặt Minh Vô Ưu vẫn giảm nhìn nữ tử bước chân thong dong từ từ tới, có nửa điểm lúng túng khi bị người phát , nhưng khi nàng ra mái hiên, đặt mình ở dưới ánh trăng lẳng lặng giật mình.

      Ánh trăng ở người nàng độ tầng vầng sáng, tuyệt mỹ dung nhan óng ánh trong suốt, tới eo sợi tóc ở dưới gió đêm khẽ lay động, giống như tiên tử ánh trăng giống như nhau, để cho nhịp tim lần đầu tiên thoát khỏi khống chế của mình.

      "Cũng có chút ngoài ý muốn thôi." Thanh Nguyệt cười nhạt, trong lòng có chút chán ghét ánh mắt rơi vào người mình.

      Nông cạn, vốn tưởng rằng người của Thần Ky Sơn Trang nhất định bất phàm, nhưng bây giờ xem ra giống người đời bình thường ánh mắt thiển cận, nhưng thể phủ nhận, công lực của sâu lường được, nếu phải mới vừa rồi thanh Tiểu Bạch ‘ô ô’ khiên hơi thở dừng lại, nàng cũng phát tồn tại của .

      Mang theo vài tia thanh tức giận, lập tức đem Minh Vô Ưu từ trong hoảng hốt nháy mắt kéo trở lại, che giấu hốt hoảng nhàng khụ khụ tiếng, mặt lại nở nụ cười trước sau như .

      "Như vậy, ngươi hiểu ý ta đến đây sao?"

      "Hiểu thế nào?" Thanh Nguyệt cười híp mắt trả lời mà hỏi lại, trong lòng mơ hồ có chút nhịn được.

      Nàng dĩ nhiên biết ý của khi tới đây, ra vốn là nàng định tìm thời gian thần biết quỷ hay giải độc cho Lưu Thiên Tứ. Nhưng chỉ bằng ngày đó Hầu gia trong hoàng cung ô ngôn uế ngữ đối với nàng, nên nàng có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Lưu Thiên Tứ, dĩ nhiên, người khác giải độc cho Lưu Thiên Tứ nàng cũng sao cả.

      ---Hết chương 31---



      Chương 32: Hôn ta cái

      "Dầu gì ngày đó ta cũng giảng hòa cho ngươi, ngươi thể lấy ơn báo oán a, Thần Ky Sơn Trang chúng ta rất khó ăn a." Nụ cười Minh Vô Ưu khẽ cứng đờ, dám tin .

      biết thế nào, luôn có cảm giác mình giống như bị rơi vào bẫy a.

      "Có liên quan đến ta sao? Nam tử hán đại trượng phu, người nào làm người đó chịu, chẳng lẽ mình , nên do mình phụ trách sao?" Thanh Nguyệt cười nhạt tiếng, trả lời lại cách mỉa mai.

      Chuyện ngày đó, nàng có tìm tính sổ tệ rồi, lại còn muốn tính toán với nàng, nằm mơ ?

      Minh Vô Ưu bị nàng chận họng, hơi thở hơi chậm lại, nhíu mày nhìn nữ tử đứng dưới ánh trăng, hiểu, ràng thoạt nhìn là nữ tử yếu đuối trói gà chặc, sao lời ra lại có thể tức chết người như vậy chứ?

      Theo nàng , ngày đó là lỗi của sao?

      Vốn cho là ngày đó mình câu kia, nữ nhân này thế nào cũng nhận chút tình, nhưng ngờ tới người ta căn bản coi trọng, chỉ là, suy nghĩ chút, trước đây lâu nàng trượt chân từ trời té xuống nện vào , nàng lại làm như có chuyện gì.

      Nàng chính là nữ tử vô pháp vô thiên.

      Tóm lại Minh Vô Ưu vẫn là minh Vô Ưu, cảm xúc dao động rất nhanh bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ ưu nhã thong dong những ngày qua, tiêu sái vung cây quạt, chợt quạt lại thấm lạnh gió đêm, bất ôn bất hỏa : "Được rồi, ngươi liên quan đến mình, ta cũng được cái gì. Chỉ là, Thần Ky Sơn Trang tự có nguyên tắc của Thần Ky Sơn Trang, thể để cho người đời mất lòng tin với chúng ta, mười ngày vừa đến, nếu độc người Lưu Thiên Tứ còn chưa giải như lời , ta nghĩ cách đem vấn đề trả lại tay ngươi, đến lúc đó cũng đừng trách ta trước với ngươi nha."

      "Tùy ngươi." Thanh Nguyệt nghe lời của , trong nội tâm hồi hộp, chỉ là biểu ra, sao cả cười tiếng, lạnh nhạt : "Chỉ là, ngươi cho rằng ngươi như vậy người khác tin sao?"

      "Tin hay tin. . . . . . Ngươi cứ ?" Minh Vô Ưu trả lời mà hỏi lại, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên cười ý vị, bình thản ung dung.

      Nhìn vẻ bình thản ung dung của , nụ cười Thanh Nguyệt dần dần biến mất, trong đầu thoáng qua tình hình giằng co cùng mọi người ngày đó đường cái, nàng ngược lại quên mất ở Quang quốc địa vị Thần Ky Sơn Trang trong lòng dân chúng rất cao quý, sợ rằng người Thần Ky Sơn Trang thả rắm, chỉ cần bọn họ đó là Thiên Lôi, đoán chừng những dân chúng ngu muội kia cũng lựa chọn tin tưởng vô điều kiện ? Huống chi, nếu như Minh Vô Ưu kéo nàng vào lại chuyện này, nàng sợ là có cách nào thoát thân.

      biết sao, thấy nụ cười của nàng dần dần biến mất, trong lòng Minh Vô Ưu chợt buồn bực, chỉ là, lập tức liền đem cảm xúc vi diệu này ném ra sau ót, ngược lại có loại ý tưởng chọc người lóe lên, lập tức cười cười : " ra , còn có biện pháp có thể giải quyết chuyện này, biết, ngươi có đồng ý hay ."

      "Biện pháp gì?" Thanh Nguyệt thầm cảnh giác, mặc dù biết người này tuyệt đối có khả năng có biện pháp tốt gì, nhưng vẫn tự chủ được hỏi.

      Minh Vô Ưu trả lời mà dẫu môi cười tiếng, ánh mắt chút kiêng kỵ rơi vào mặt của nàng, bước chân khẽ nhúc nhích từng bước đến gần nàng.

      phải Thanh Nguyệt có trải qua trường hợp lớn người, ánh mắt của , cử động của , mơ hồ cũng hiểu những thứ này, nhất thời trong lòng dâng lên lửa giận, bình tĩnh đứng tại chỗ, bàn tay lặng yên tiếng động nắm chặt, lặng lẽ đợi đến.

      Mặc dù mặt nam nhân này luôn là nụ cười vô hại, nhưng nàng có thể cảm thấy, đây phải là mặt của , người còn dấu loại nguy hiểm. Chỉ là, nếu cho rằng mình có thể mặc cho người khi dễ, sai mười phần.

      biết là cố ý hay là vô ý, ánh mắt Minh Vô Ưu quét qua bàn tay nàng khóe môi nhếch lên nụ cười càng thêm lạnh lùng, cách nàng chỉ có bước ngừng lại, quạt nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt lướt qua cánh môi nàng, lại trở về con ngươi trong sáng sâu kín ở dưới ánh trăng, giọng ra: "Hôn ta cái, có chuyện ta gánh chịu."

      "Ngươi chắc chắn chứ?" Mặc nâng cằm mình, Thanh Nguyệt nhíu mày mỉm cười giọng hỏi thăm, giống như tình nhân nỉ non với nhau, thanh cao nhưng lại đủ Minh Vô Ưu nghe nhất thanh nhị sở.

      Nử tử mềm mại nỉ non mang theo mấy phần quyến rũ, khiến Minh Vô Ưu hơi sững sờ, cho là nàng thẹn quá hóa giận, lại nghĩ nàng chợt biến thành nữ tử dịu dàng, ngờ đồng thời lại khẽ gật đầu cái, dùng giọng khàn khàn nỉ non trả lời: "Dĩ nhiên."

      Muốn lừa , cũng dễ dàng như vậy.

      Thanh Nguyệt nghe vậy khẽ mỉm cười, mặt mày loan loan như hồ thanh tuyền, ánh mắt mềm mại tinh tế như nũng nịu, làm cho người ta nhịn được nghĩ muốn hãm vào trong đó, đồng thời, dưới chân khẽ di chuyển, sau khắc thân thể cơ hồ muốn dán lên người , đồng thời mủi chân nhàng nhón lên, ngước đầu đem môi chậm rãi gần gần đến môi .

      , thể nào? Nàng tới ?

      Minh Vô Ưu nhìn cử động của nàng, tâm đột nhiên dừng đập nhịp, sau đó liền ‘thùng thùng’ nhảy lên.

      chỉ là nhất thời cao hứng muốn trêu chọc nàng chút, lại nghĩ rằng ngoài ý muốn như vậy, theo môi của nàng dần dần đến gần, trong mũi mơ hồ bay tới u hương đặc biệt người nàng, trái tim của nhất thời đập càng nhanh hơn, đập lớn đến nổi muốn chấn điếc màng nhĩ , hô hấp tự chủ bắt đầu dồn dập, mặt nổ đỏ như lửa.

      Có thể từ biết trong sinh mệnh mình có nữ tử, cho nên đến bây giớ có hứng thú đối với nữ nhân, cũng từng có nữ nhân nghĩ trèo lên giường , còn có đông đảo nữ nhân tuyệt mỹ vô song bế nguyệt tu hoa mặc kệ danh phận chỉ muốn theo bên cạnh , cũng biết sao, có cảm giác đó, mặc kệ nữ nhân kia có bao nhiêu đẹp, bao nhiêu xinh, bao nhiêu sắc, chính là nghĩ đến, càng có loại kích động đó, ngược lại trong lòng còn có cảm giác chán ghét.

      Cũng biết tại sao, nữ nhân trước mắt này ràng phải tuyệt mỹ nhất, lại có thể khiến tim của đập. ràng tính tình nóng nảy phách lối mà người đời chỗ để dung, thế nhưng lại còn cố tình cảm thấy thú vị. ràng phải nữ tử định mệnh của , nhưng lại nhịn được muốn đến gần thêm nữa.

      Nhận thấy được hô hấp của chợt rối loạn, Thanh Nguyệt thầm cười tiếng, môi mềm mại tinh tế mang theo mùi thơm ngát cách môi chỉ có cm, chỉ cần nàng lên trước chút nữa có thể môi hai người chạm vào nhau, có thể triền miên, nhưng vào lúc này, trong con ngươi của nàng lóe lên ánh sáng giảo hoạt rồi biến mất, người nào có thể phát , tay thầm giấu trong tay áo chợt động.

      Dám sàm sở nàng? Gặp quỷ .

      Vậy mà, nháy mắt nàng muốn động thủ, đạo gào thét phá mà đến mang theo nồng đậm lệ khí từ trong bóng tối chợt tập kích tới, Thanh Nguyệt cả kinh trong lòng, vội vàng quay ngược lại hiểm hiểm tránh qua, mà Minh Vô Ưu dĩ nhiên cũng nhận thấy được tiếng gió đột nhiên tới này, chỉ là khi lui về phía sau lại chậm nhịp, vật thể biết tên lập tức quét qua môi, môi dưới mảnh đau rát.

      ---Hết chương 32---

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Thuốc giải duy nhất

      Đôi mắt sắc bén của Minh Vô Ưu nhìn chằm chằm hướng ám khí bay tới, lại chỉ thấy được bóng dáng cây cối đung đưa, còn gì khác.

      biết , vật này hướng mà đến, bằng , coi như chậm nửa nhịp cũng thể tránh thoát, hơn nữa bị thương ở nơi khác mà là môi.

      Thanh Nguyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm nơi bóng cây đung đưa, trái tim hơi trầm, nếu như nàng nhìn lầm, nơi đó giống như có đạo bóng đen thoáng qua.

      Là ai đây?

      Nhưng mặc kệ là ai, tóm lại người nọ có ác ý gì với nàng, bằng , cũng thể để cho nàng dễ dàng tránh qua như vậy, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại vừa hay nhìn thấy môi của Minh Vô Ưu, lập tức nhịn được hì hì bật cười, che giấu chút nào.

      Mặc dù dưới ánh trăng nàng xem ràng lắm, thế nhưng màu sắc đỏ sẩm dưới môi ràng chính là máu.

      Minh Vô Ưu quay đầu lại thấy nàng cười vui sướng, tay còn có vật gì đó chiếu lấp lánh dưới ánh trăng, nghiêm túc nhìn hẳn là ám khí đẹp đẽ, ót chợt toát ra mồ hôi lạnh.

      Quả nhiên, đầu chữ sắc có cây đao, coi như mới vừa rồi có trận tập kích này, đoán chừng bây giờ cũng dễ chịu mấy?

      Đáy lòng Minh Vô Ưu thầm hút khí, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn nữ tử trước mặt, nhướng mày cười khẽ.

      “Xem ra ngươi đồng ý với cách của ta, như vậy, ngươi giải độc, hoặc là ta dẫn người đến đây, do ngươi quyết định, đến lúc đó rồi xem.” Dứt lời, thân hình nhảy lên bay vút nóc nhà, nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Thanh Nguyệt.

      Hả, nàng giải độc, hoặc là dẫn người tới đây, cái này có gì khác nhau sao?

      Còn này ràng là dồn nàng vào chỗ chết mà.

      Sắc mặt Thanh Nguyệt khó coi nhìn bóng người biến mất nóc phòng, tức giận giơ tay đánh quyền vào bầu trời đêm, lúc này mới xoay người trở về phòng, chỉ thấy hai nha đầu Hồng Diệp cùng Diệp Lạc ngủ say sưa trong phòng, trong phòng mơ hồ có mùi hương kỳ lạ.

      Mê hương, tính là quá nặng, đoán chừng ngày mai hai người này có thể tỉnh lại.

      Coi như còn có chút lương tâm, có hạ thuốc gây mê, bằng ngày mai hai nha đầu này tỉnh lại nhất định đầu óc choáng váng.

      Ngửi mùi hương trong trung, Thanh Nguyệt rất nhanh đoán được dược vật bên trong, xác định có gì đáng ngại lúc này mới trở về gian phòng của mình, trước khi vào cửa liếc nhìn bóng cây chập chờn ở dưới ánh trăng.

      Người nọ, rốt cuộc là người nào?

      Bên ngoài đường, Minh Vô Ưu dừng ở chỗ cao nhất trong thành, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi sưng lên, cỗ ngai ngái lan tràn trong miệng, xa xa nhìn tòa viện sớm mơ hồ , trong mắt lóe lên ánh sáng hứng thú.

      Người thú vị, chuyện thú vị, xem ra, ngày tháng sau này tẻ nhạt nữa.

      Ngày thứ hai, khi Hồng Diệp tỉnh lại sợ hết hồn, chỉ thấy bên ngoài trời sáng choang, vội vàng lật người lên, lại thấy Diệp Lạc bên cạnh vẫn còn ngang nhiên ngủ, kịp khống chế sức mạnh dùng sức lây nàng tỉnh, Diệp Lạc mờ mịt tỉnh lại cũng cả kinh, vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo vào.

      Hai người vội vàng tới chủ phòng lại phát tiểu thư nhà mình ngồi ở bên cạnh bàn trước cửa sổ tập trung tinh thần làm cái gì đó, thấy các nàng dậy muộn hình như có bất kỳ bất mãn nào.

      " xin lỗi tiểu thư, muội... muội dậy trễ." Mấy bước tới bên cạnh Thanh Nguyệt, Diệp Lạc hạ mắt cúi đầu, trong lòng rất là lo lắng.

      Từ khi nàng theo tiểu thư đến nay, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

      "Ừ, lấy điểm tâm , ta đói chết rồi." Thanh Nguyệt ngẩng đầu , nhìn ra nửa điểm phải tức giận dáng vẻ.

      Diệp Lạc vừa nghe vội vàng đồng ý tiếng chạy vào phòng bếp, là đáng chết mà, tại sao nàng có thể khiến tiểu thư nhà mình bị đói chứ?

      Sau khi Diệp Lạc , Thanh Nguyệt mở miệng nữa, Hồng Diệp trầm mặc suy tư, suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua, Diệp Lạc đầu óc ngu si nghi ngờ, có nghĩa là nàng nghi ngờ, nàng là người tập võ, bình thường có chút gió thổi cỏ lay cũng thể gạt được nàng, nhưng tối ngày hôm qua. . . . . .

      "Tiểu thư, tối ngày hôm qua. . . . . ." Suy tư hồi lâu, Hồng Diệp chần chờ mở miệng.

      " có việc gì, tiểu mao tặc mà thôi, bị ta đánh chạy." Thanh Nguyệt rồi ngẩng đầu trấn an cười với nàng, đem bình đưa cho nàng, : " lấy cho ta bình nước, ta cần dùng."

      Hồng Diệp nhận lấy bình , muốn lại thôi nhìn xem các loại bột bàn chút rồi lúc này mới rời , đối với những loại bột kia nàng biết được tiểu thư chế độc dược phòng thân, trong lòng hơn thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau phải cố gắng luyện công gấp bội, tuyệt thể khiến mình tiểu thư đối mặt nguy hiểm.

      Thanh Nguyệt cẩn thận đem mấy loại bột thuốc hòa cùng nhau, cẩn thận phân biệt dược vật mới vừa hòa hợp cùng dược vật ban đầu có bất đồng gì , dám phân tâm.

      ra , nàng có đặc biệt nhằm vào thuốc giải của Lưu Thiên Tứ, lúc trước nàng làm thuốc giải kia đều là Giải Bách Độc, sau khi dùng thân thể rất có lợi, nếu dùng thời gian dài còn có thể bách độc bất xâm, nhưng thứ đồ tốt này, nàng làm sao có thể cho Lưu Thiên Tứ? Những thứ khác , đây chính là tiền a, cho nên, nàng chỉ có thể lâm trận mới mài gươm thôi.

      Nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu), bóng đen lặng yên tiếng động nhảy lên tường cao Hầu phủ, cẩn thận quan sát phen, hai chân khẽ cong nhảy xuống tường.

      "Ừ, rất đúng giờ."

      Trong nháy mắt bóng đen nhảy xuống, tiếng sâu kín báo động trước từ trong bóng tối vang kên, lực đạo dưới chân đột ngột dừng lại thân thể lập tức ngã về phía trước, nếu phải nàng phản ứng nhanh nhanh chóng chống tay vào tường sợ là ngã sấp xuống rồi.

      "Có bệnh à, có biết người dọa người bị dọa chết người hay ?" Thanh Nguyệt bới lấy đầu tường nhảy lên nhanh chóng ngồi xong, tức giận nhìn đầu tường xuất Bạch Ảnh, giận kềm được.

      Giọng điệu này, rất quen, trừ Minh Vô Ưu còn ai nữa.

      "Ha ha, ngượng ngùng." Tiếp thu ánh mắt như muốn ăn thịt người của nàng, Minh Vô Ưu xin lỗi, lại cười cười thần thái phấn khởi, đối với vẻ mặt giờ phút này của nàng hết sức hài lòng.

      Ngượng ngùng cái rắm.

      Thanh Nguyệt rủa thầm tiếng ổn định thân thể, từ trong lòng lấy ra vật rồi ném tới mặt , Minh Vô Ưu ngờ nàng động thủ liền động thủ, cây quạt trong tay ‘phạch’ mở ra liền đánh bay vật bay tới, hóa thành đường vòng cung bay về phía nơi xa.

      Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn vật thể bay nơi xa, lặng lẽ há to miệng.

      Đây chính là. . . . . .

      Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, cây quạt trong tay Minh Vô Ưu đung đưa, trong lòng rất là sung sướng.

      Nữ nhi Tô thị xuất thủ làm sao có cái thứ tốt chứ? đương nhiên tiếp a.

      "Ngươi ném thuốc giải." Nhìn bộ dáng kia của , Thanh Nguyệt thở dài tiếng từ đầu tường đứng lên, lên án .

      "À?" Nụ cười mặt Minh Vô Ưu chậm rãi hạ xuống, trong đầu đầy nghi vấn, trái tim chợt có loại dự cảm xấu. Quả nhiên, nữ nhi Tô thị bên kia nhàn nhạt mở miệng, nghe thấy trong lòng run rẩy mấy cái.

      "Đó là thuốc giải, thuốc giải duy nhất a." Thanh Nguyệt nhấn mạnh từ ‘duy nhất’, khiến người ta tức giận cúi đầu dậm chân.

      Nàng nghĩ điều chế thuốc giải lần này để dùng cho lần sau nữa, cho nên chỉ điều chế có ít giải dược đủ dùng.

      "Duy nhất?" Thanh Minh Vô Ưu đột nhiên to lên, dám tin nhìn nàng chằm chằm.

      Cũng phải là thần đan diệu dược gì, làm sao lại chỉ điều chế chút chứ?

      ---Hết chương 33---



      Chương 34: Ném, ta bồi

      "Nếu có nửa câu dối, bị thiên lôi đánh." Thanh Nguyệt hết sức trịnh trọng giơ tay thề độc, có nửa điểm đùa giỡn.

      Đây quả phần thuốc giải duy nhất, muốn viên khác, tuyệt đối có.

      "Vậy. . . . . ." Minh Vô Ưu chỉ vào nơi thuốc giải rơi xuống, há hốc mồm cứng lưỡi chờ nàng, màn đêm đen nhánh, viên thuốc như vậy, tìm ở chỗ nào?

      "Ta muốn mà giúp gì được, thuốc giải ta giao cho ngươi, danh dự Thần Ky Sơn Trang trong tay ngươi, ai, vùng đất lớn như vậy biết rơi vào nơi nào nữa, hắc hắc hắc, ngươi cố gắng tìm , ta quấy rầy, hẹn gặp lại." Thanh Nguyệt hả hê nhìn mảnh đất lớn đó, cứ như vậy phi thân bay vào trong bóng đêm, chỉ để lại vẻ mặt có chút ngốc trệ của Minh Vô Ưu đứng ở đầu tường đón gió đêm.

      trách được, trách được quái tượng hôm nay biểu thuận lợi, ra là như vậy.

      Minh Vô Ưu cực kỳ hối tiếc động tác vừa rồi, sớm biết đây là thuốc giải duy nhất, gì cũng đánh bay a.

      Cũng may, phải thuốc cứu mạng , làm trễ nãi chút cũng sao.

      Hồi lâu, Minh Vô Ưu mới phục hồi tinh thần lại, thở dài tiếng lắc mình vào Hầu phủ, quá thời gian nửa nén hương, bên trong viện lập tức đèn dầu sáng rỡ, Hầu gia cùng tất cả gia đinh tới Tiền viện, nhốn nha nhốn nháo đốt đèn lồng tìm thuốc giải duy nhất ở mảnh đất đó.

      người khác tiếng động đứng đó, Thanh Nguyệt rồi quay lại nằm ở đầu tường nhìn nơi đèn dầu sáng rỡ, khóe môi tiếng động nâng lên đường cong, lặng yên tiếng động phi thân về phía hậu viện.

      Trong sân yên tĩnh, đạo bóng đen nhắn tới trước cánh cửa, nhìn bản đồ tay, sau khi xác nhận có sai lầm liền đem bản đồ thu vào trong lòng, cứ như vậy nghênh ngang vào, dễ dàng phá cơ quan bên trong, nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng cười đến run rẩy cả người.

      Thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí? Muốn thuốc giải của nàng, trả giá chút sao được?

      Trong bóng đêm, tất cả mọi người trong Hầu phủ chạy tới Tiền viện tìm kiếm Ngọc Linh hoàn đạo bóng đen từ trong hậu viện Hầu phủ tiếng động ra vào lần lại lần, mỗi lần đều là mình mà đến thắng lợi trở về. Cho đến giờ tý, người Hầu phủ rốt cuộc tìm được Ngọc Linh hoàn say mê cuồng nhiệt ăn mừng lại biết kim khố Hầu phủ cũng có vật gì.

      nơi nào đó yên tĩnh trong kinh thành, Thanh Nguyệt đem đồ lưng để xuống đất, lau mồ hôi , muốn ngửa mặt lên trời cười dài tiếng.

      thể , Hầu phủ này rất giàu có a, vàng bạc trắng thêm ngân phiếu châu báu thế nhưng có thể làm cho nàng dời đến đùi mềm nhũng, cũng coi như Hầu phủ có vận khí tốt, nếu phải chuyển đồ trong kim khố ra khiến đùi mềm chân nhũn, nàng nhất định vơ vét tất cả mọi thứ đáng giá trong Hầu phủ còn gì, cái lưu.

      Cũng biết, thời điểm Hầu gia biết trong kim khố còn vật gì, là vẻ mặt gì đây, suy nghĩ chút cảm thấy sảng khoái.

      "Đinh đinh đương đương. . . . . ."

      lúc nàng phán đoán bộ dáng tức điên của Hầu gia phía trước đột nhiên truyền đến tiếng binh đao va vào nhau. Thanh hỗn loạn, có ít người đối chiến, hơn nữa giống như là đánh về hướng này.

      Choáng nha, mỗi lần ra cửa là chuyện tốt mà.

      Mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ trong nháy mắt sắc mặt Thanh Nguyệt xụ xuống, rủa thầm tiếng động tác lưu loát xốc đồ đất chạy về phía sau, bước chân chuyển cái chạy như bay về hướng khác.

      Nàng có tâm tư tham gia náo nhiệt, sơ ý chút bị kiếm bay đến là tiêu mạng của nàng.

      Thanh Nguyệt vừa mới rời lâu, đạo bóng đen như gió xẹt qua nàng nơi nàng mới đứng, cuốn lá rụng dưới đất bay lả tả, tiếp tục chạy , phương hướng kia chính là nơi nàng chạy trồn.

      Dù sao nửa đêm mang đồ nhiều như vậy, hơi sức sớm hao tổn sai biệt lắm, chỉ mấy con phố Thanh Nguyệt thở hổn hển, muốn dừng lại nghỉ lát, chợt phát đạo hơi thở nhanh chóng đến gần, nàng chưa kịp phản ứng, liền bị cỗ sức lực khổng lồ đụng vào.

      "A. . . . . ."

      Kêu thảm tiếng, ‘bùm’ rơi xuống đất, Thanh Nguyệt nằm mặt đất khuôn mặt bi thống, xem bao đồ bị vứt cách mình xa mấy mét, tức giận từ mặt đất nhảy lên, xoay người trừng mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên, trong lòng bỗng nhiên run lên, hoảng sợ há hốc mồm lớn yên lặng dám lên tiếng.

      Quá xui xẻo, làm sao lại đụng phải chứ?

      Quân Lăng Duệ hơi thở rối loạn, thân thể cao ráo vẫn đứng nghiêm ở ngoài đường phố, nhìn thấy bao đồ lớn rơi đất, lại nhìn nữ tử nhắn chống nạnh ngẩn ra nơi đó, bộ mặt kinh ngạc.

      Đêm hôm khuya khoắc, thân y phục dạ hành, bao đồ lớn nguồn gốc, thấy thế nào đều giống. . . . . . Tặc.

      " là trùng hợp, ha ha, gặp lại." Nhận thấy ánh mắt dò xét của , Thanh Nguyệt lúng túng cười ha hả, cũng có ý định giải thích với cái gì, đưa tay nhắc bao đồ liền chuẩn bị chạy trốn.

      Quân Lăng Duệ nhìn nàng quang minh chính đại chạy trốn, gương mặt lạnh lùng khỏi rách ra khe hở , muốn lên tiếng chợt thấy đúng, nghiêng tai lắng nghe tiếng thở ở cái hướng khác, đột nhiên ánh mắt mãnh liệt tiến lên hai bước bắt được nàng liền phi thân về phía trước lao .

      Thanh Nguyệt mới vừa nhắc tới bao đồ cảm giác tay căng thẳng, giây kế tiếp cảnh tượng trước mắt ‘soàn soạt soàn soạt’ bắt đầu quay ngược lại, gió đêm lạnh thổi qua gương mặt, sợi tóc bay bay ở phía sau, bị người lôi kéo chạy như bay, tốc độ kia ràng so với nàng chạy trốn nhanh chỉ chút.

      cái tay dùng sức nắm bao đồ nặng nề của mình, Thanh Nguyệt chạy có chút chật vật, nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, la lớn: "Này, buông ra."

      " muốn chết chạy nhanh lên." Quân Lăng Duệ nắm bàn tay của nàng chặt hơn, thanh lạnh như băng.

      Nha, đúng.

      Thanh Nguyệt nghe vậy sững sờ, cái gì gọi là muốn chết? Hồ nghi quay đầu nhìn lại, lập tức hít sâu hơi, chỉ thấy sau lưng có mười người áo đen đuổi sát, từng cái binh khí lạnh nắm chặt trong tay bọn họ, như lệ quỷ lấy mạng.

      A a a.

      Thanh Nguyệt lên tiếng kinh hô, dưới chân chợt tăng sức, thân thể lập tức cân bằng cùng nam nhân lôi kéo nàng. Quân Lăng Duệ thấy nàng đột nhiên tăng nhanh tốc độ lập tức cả kinh, nhưng hỏi nhiều, chỉ là nắm chặt tay của nàng đường bay nhanh, phòng ốc lay động ngay trước mắt càng thêm nhanh chóng lui về phía sau.

      Kẻ địch sau lưng ngừng đến gần, thời điểm đến gần thành tường, người áo đen sau lưng gần đuổi kịp bọn họ.

      "Ném."

      Vẫn trầm mặc đột nhiên Quân Lăng Duệ rống to tiếng, Thanh Nguyệt đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lập tức hiểu ném là vật gì, lập tức nắm chặt bao đồ hơn.

      Choáng nha, nàng mất nửa ngày hơi sức mới mang ra được, tại sao có thể ném chứ? Nàng tại rất thiếu vật này có được ?

      "Ném, ta bồi." Nhìn dáng vẻ nàng bảo vệ bao đồ, Quân Lăng Duệ quát chói tai, ánh mắt kia sắc bén như kiếm.

      "?" Nghe xong lời này, trong ánh mắt Thanh Nguyệt sáng lấp lánh, cặp mắt khát vọng theo dõi , chờ đáp án của .

      Liếc mắt nhìn con ngươi như ánh sao lấp lánh của nàng, khóe mắt Quân Lăng Duệ khỏi neo lại, tức giận rên lên tiếng.

      muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa cái gì, mạng cũng còn, lại còn cố giữ vật ngoại thân kia.

      Vừa thấy gật đầu, Thanh Nguyệt lập tức hoan hô tiếng, chút do dự thu gom bao đồ quay thân lại liền hung hăng đập tới sau lưng, ‘vèo’ tiếng tiếng xé gió xa, sau lưng lập tức truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, người áo đen đuổi sát theo phía sau lập tức ít mấy người.

      Nhìn người áo đen nằm mặt đất, Thanh Nguyệt hả giận cười ha hả, nắm chặt tay Quân Lăng Duệ liền ra sức chạy trối chết, hoàn toàn quên, mới vừa rồi là bị người kéo chạy.

      Coi như ném cũng muốn ném có giá trị chút phải sao? Lúc này cũng uổng phí nàng phế sức cả buổi chứ sao.

      --Hết chương 34--
      anhhai1997Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chẹp, nam chính là ai vậy nàng ơi, ta thấy Minh vô Ưu cũng dc mà quân lăng duệ cũng tốt, hi. chị that tội, vác 1 bao tải đồ mà chưa kịp sử dụng là quang mất rồi, cũng may cò người chịu đền ko công cho. hehe.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Đôi chân


      Hắc y nhân đuổi sát theo thấy đồ vật khổng lồ nguồn gốc bay tới, vội vàng lắc mình tránh thoát, nhưng đồng bạn sau lưng lại gặp tai họa, kêu ‘ai da’ rồi té xuống đất nhúc nhích nữa, mấy hắc y nhân may mắn tránh thoát, kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nhìn đồng bạn hôn mê bất tỉnh, lông mao toàn thân dựng đứng.

      Phải biết rằng, mặc dù mấy người bọn được coi là tuyệt thế cao thủ, nhưng cũng đứng đầu bảng, đến cùng đó là ám khí gì, lại có thể khiến bốn võ lâm cao thủ hôn mê bất tỉnh ngay lập tức?

      Trong lòng mấy người hắc y nhân vẫn còn sợ hãi hẹn mà cùng nhìn về phía ám khí này, từng người nhất thời hít mạnh.

      Túi đen bị mở phân nữa, vàng bạc châu báu tán lạc chung quanh, ngân quang tản mạn trong màn đêm, có nửa điểm ám khí, ràng chính là túi lớn vàng bạc châu báu.

      "Đuổi theo."

      Thủ lĩnh đám người áo đen nhìn thấy mấy đồ vật đó nhất thời tức giận gầm lớn, bỏ viên thuốc vào trong miệng, nhanh chóng đuổi theo hai người, mấy người sau lưng cũng bỏ viên thuốc vào miệng, chạy theo.

      Hôm nay, bọn họ nhất định phải diệt khẩu hai người này, bọn hằn dù gì cũng là thích khác tiếng tăm lừng lẫy trong chốn gian hồ, lại bị bạc đập ngất, cái này nếu truyền bọn họ làm thế nào để lăn lộn trong giang hồ nữa chứ?

      Bọn lại biết, mấy người đồng bạn của bọn phải bị bạc đập ngất, mà là bị độc dược Thanh Nguyệt vẩy vào bao đồ hôn mê.

      Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng gầm thét nổi giận, trong lòng Quân Lăng Duệ khỏi thất kinh, nhìn chằm chằm nữ nhân bên cạnh tràn đầy kinh ngạc.

      Trong cái bọc kia rốt cuộc là cái gì, khiến mấy người kia tức giận như vậy?

      phải phát ánh mắt thăm dò của Quân Lăng Duệ, nhưng tại Thanh Nguyệt có tâm tư giải thích những cái này, bởi vì đám người áo đen đuổi theo phía sau, hơn nữa tốc độ ràng nhanh hơn so mới vừa rồi rất nhiều.

      Choáng nha, đây rốt cuộc là người nào? Chạy lâu như vậy cũng mệt?

      "Chia nhau chạy."

      Mắt thấy những người đó sắp đuổi kịp, dưới tình thế cấp bách Thanh Nguyệt hét lớn tiếng, muốn thoát khỏi tay Quân Lăng Duệ, dù sao mục tiêu của những người đó là , chỉ cần tách ra khỏi , cơ hội sống của nàng có thể nhiều chút.

      Ai ngờ, tay của nàng mới vừa buông lỏng, bàn tay to của bỗng nhiên nắm chặt lại, chợt lôi nàng lại, sau khắc, thân thể vừa to vừa lớn của ‘vèo’ cái xuất trước mặt nàng, chặn đường của nàng.

      Thanh Nguyệt phản ứng kịp đụng , mũi xinh xắn chút lưu tình đụng vào lồng ngực cứng rắn của , cỗ chua xót đau đớn lập tức lan tràn, khiến nàng thiếu chút nữa rơi lệ.

      "Làm gì?" Thanh Nguyệt tức giận trợn trừng mắt nhìn , trái tim vọt lên dòng hỏa diễm.

      "Ngươi nếu muốn về phía trước, ta ngại." Đối mặt chất vấn khách khí của nàng, Quân Lăng Duệ cũng phản bác, chỉ là cái chớp mắt rời chỗ khác, ra phía sau —— vách đá.

      Gió đêm rét mướt, mang theo cỗ lạnh lẽo thấu xương, quét qua mặt đau rát, ra bất tri bất giác, hai người chạy lên đỉnh núi, đến sát mép vách núi.

      Nhìn sang vách đá đen ngòm phía dưới, Thanh Nguyệt khỏi hít sâu hơi, đầy bụng hỏa khí vèo cái tiêu mất, lần nữa nhìn về phía ánh mắt của nhiều thêm chút phức tạp.

      Nếu phải đột nhiên ngăn trước người mình, nàng sợ té xuống dưới ?

      ", tìm đường khác." Nể tình cứu nàng mạng, nàng muốn chia đường nữa. Mặc dù làm như vậy nàng giảm nguy hiểm hơn nhiều.

      " còn kịp rồi." Quân Lăng Duệ nhìn phía sau nàng, vẻ mặt nặng nề.

      còn kịp rồi?

      Thanh Nguyệt mờ mịt nhìn theo ánh mắt của , lúc này mới phát mấy người áo đen kia đuổi kịp, hơn nữa nơi này còn đường nào khác có thể , quả nhiên đến đường cùng.

      Choáng nha.

      Nhìn mấy cái bộ mặt hung ác thở hổn hển của đám người áo đen, lợi kiếm cầm trong tay bọn người áo đen đến gần, Thanh Nguyệt lần nữa thầm mắng, thân thể tự chủ được nhích lại gần , trực giác cho nàng biết, dựa vào nam nhân này, nguy hiểm hình như nhiều lắm, ít nhất công lực của cao hơn nàng, muốn đánh cũng là lên trước.

      thể trách tâm cơ nàng tiểu nhân, đối mặt nguy hiểm dĩ nhiên cái mạng của mình quan trọng hơn, huống chi, nàng vẫn bị người này cứng rắn kéo tới.

      Nhận thấy động tác của nàng, Quân Lăng Duệ cũng quản tâm tư nàng là gì, theo bản năng bước lên trước giấu nàng ở phía sau.

      Thủ hộ, nam nhân có trách nhiệm.

      Thanh Nguyệt ngờ lại che chở mình, trong phút chốc, nhìn nam nhân lấy thân che chắn công kích cho mình, có chút ngốc trệ.

      Nàng đứng rất gần , chóp mũi cơ hồ dính vào lưng , khiến nàng tránh được ngửi được mùi hương đặc biệt người , đó là mùi thuốc nhàn nhạt, tính nồng đậm nhưng lại rất đặc biệt, tấm lưng cao rộng, khiến người ta có cảm giác an toàn, giống như chỉ cần có ở đây, cần lo lắng cái gì, gánh chịu tất cả.

      Bỗng nhiên, trong lòng Thanh Nguyệt đau đớn, cổ họng co rút lại khiến nàng hít thở thông, mũi nàng chua xót, cảm giác đau đớn lần nữa tập kích đến, khiến mắt nàng tự chủ được bịt kín tầng hơi nước.

      từng, cũng có nam nhân như vậy ngăn trước người nàng, , chỉ cần có ở đây, để nàng chịu bất cứ thương tổn gì, chỉ cần có ở đây, tất cả đau đớn cũng để nàng chịu đựng dù chỉ chút.

      Nhưng cuối cùng, tất cả bi thương của nàng đều là làm, toàn bộ đau đớn cũng do tay tạo ra.

      "Nạp mạng ."

      Theo tiếng quát đằng đằng sát khí, sống lưng rộng lớn trước mắt đột nhiên biến mất, gió đêm lạnh thấu xương vay lấy khiến đầu óc nàng rối loạn, tiếng binh khí va chạm chói tai liên tiếp truyền đến.

      Thanh Nguyệt ngẩng đầu, chỉ thấy Quân Lăng Duệ đánh nhau với những người áo đen, mỗi lần có người muốn đánh lén nàng, đều hoành thân ngăn chặn, cho bất luận kẻ nào đến gần nàng, ý vị bảo vệ rất ràng.

      Nàng có thể nhìn được, công lực của Quân Lăng Duệ mạnh hơn mấy người này, nếu như đối kháng với bất kỳ người nào trong mấy người này, tuyệt đối ở thế bất bại, coi như bị mấy người này vây công, mặc dù thể chiến thắng, nhưng muốn bảo toàn tánh mạng chạy trốn vẫn dư thừa, nhưng tính toán muốn chạy trốn, mà lựa chọn bảo hộ nàng, buộc phải lo trước phòng sau, khi đánh nhau với mấy người áo đen trong thời gian dài nên bắt đầu có chút cố hết sức.

      Nhìn nam nhân trước mặt dần dần rơi xuống thế hạ phong, trong lòng Thanh Nguyệt có chút phức tạp, nhanh chóng sờ soạn tìm đồ trước ngực, nhưng nàng phát , lúc nàng cúi đầu, đạo sát khí lạnh lẽo đột nhiên bắn nhanh về phía nàng.

      Quân Lăng Duệ thấy vậy rét lạnh, nghĩ ngợi nhiều chợt lách người đưa tay bắt lưỡi kiếm, trong phút chốc, mùi máu tươi lan tràn trong trung.

      Thanh Nguyệt chợt nghe tiếng gió vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn thấy đưa tay bắt lấy lưỡi kiếm, mủi kiếm bị nắm chặt trong tay, máu tươi róc rách chảy ra, mũi kiếm chỉ trực diện cái trán của nàng.

      "Ha ha ha. . . . . . , lần này xem ngươi còn có thể chết nữa ?"

      Mấy người áo đen công kích bên kia đột nhiên ngừng lại, ngông cuồng cười lớn.

      Thanh Nguyệt nghe vậy chợt nhìn về phía tay chảy máu của Quân Lăng Duệ, phát máu này thế nhưng biến thành màu đen, hiển nhiên kiếm kia có độc.

      Thấy màn như vậy, trong mắt Thanh Nguyệt bỗng nhiên lên nồng đậm sát khí, độc dược được nàng móc ra vừa nãy, phất tay bay về phía mấy người áo đen, rơi vào người bọn họ, tuôn ra trận khói mù.

      Mấy người áo đen cuồng tiếu ngờ được nàng còn có chiêu này, cẩn thận hít hơi, vẻ mặt đại biến, nổi trận lôi đình gầm lên tiếng liền vọt tới, thế công mãnh liệt giống như liều mạng.

      Quân Lăng Duệ cũng quản nhiều huy kiếm lên ứng chiến, những người này như dã thú nổi giận hai mắt đỏ ngầu, dẫu có chết cũng phải giết được nàng, chiêu thức ngoan lệ, mang theo quyết tâm quyết tử, ép từng bước lui về phía sau.

      Thanh Nguyệt nghĩ tới có chuyện như vậy, động tác của mấy người này ràng cho thấy có tính kháng thuốc đối với độc dược của nàng, chẳng lẽ. . . . . .

      Lúc Thanh Nguyệt hết sức khiếp sợ, có chú ý đến Quân Lăng Duệ từng bước thối lui về phía nàng, thân thể lảo đảo đụng vào nàng rồi ngã xuống, dưới tình thế cấp bách nàng vội vã kéo y phục của , nghĩ rằng ‘xoạt’ tiếng, kéo rách cái đai lưng cẩm bào, đôi chân thẳng tắp bỗng nhiên xuất trước mắt nàng.

      ---Hết chương 35---
      anhhai1997 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :