1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Đổi đường

      Bạch Dật Hiên lúc này mới biết ý định của Thanh Nguyệt, là văn nhân, có khi nào trải qua những thứ này? Hai chân cầm được bắt đầu phát run, mặt từ trắng bệt chuyển xanh mét.

      " lựa lời ? lựa lời mà miệng đầy tục như thế?" Thanh Nguyệt thét to lên tiếng, kiếm tay càng thêm dùng sức, lưỡi kiếm kia lập tức đâm vào thịt, Bạch Thụ Đào bị dọa sợ đến ngao tiếng, thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung ác bây giờ của Thanh Nguyệt dám động thủ cướp người, nôn nóng ngừng nhảy lên, chỉ sợ nàng kích động cắt cổ nhi tử , chỉ đành phải quay đầu lại cầu cứu Tô Kính Tùng.

      "Thân gia, Tô đại nhân, Bạch gia ta chỉ có đứa con trai này. . . . . ."

      "Thanh Nguyệt, buông kiếm, có quy củ hay ?" đợi Bạch Thụ Đào hết lời, Tô Kính Tùng trầm mặt rút kiếm trong tay nàng. ngờ Thanh Nguyệt có ý định như vậy, theo như tính tình của nha đầu này, sợ xảy ra chuyện.

      ra Thanh Nguyệt muốn làm như thế, đơn giản chỉ giáo huấn Bạch Dật Hiên chút, hả giận cho Tô gia, nghĩ đến người này lại nhát gan như vậy, chỉ cắt ít da thịt của mà lại sợ như vậy, nhất thời làm nàng mất hứng thú dạy dỗ , vì vậy Tô Kính Tùng vừa mở miệng, nàng cũng thu tay lại, mặc ông đoạt kiếm .

      "Tô đại nhân, cảm xúc của chắt nữ hôm nay tốt lắm, hôm khác cha con ta tới cửa bái phỏng sau." Bạch Thụ Đào thấy thế vội vàng tiến lên xem xét vết thương cổ nhi tử, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hung ác trợn mắt nhìn Thanh Nguyệt, lôi kéo Bạch Dật Hiên rời .

      Thanh Nguyệt bĩu môi khinh thường, nghĩ tới, người Bạch gia này đúng là cực phẩm, đến lúc này còn dám trừng nàng? sợ chọc tới mình, mình xông lên cho bọn kiếm sao?

      "Cha, người thấy đấy, Tô Thanh Nguyệt là người chanh chua, nếu nàng vào Bạch gia chúng ta, còn có ngày sống dễ chịu sao? Trực tiếp từ hôn luôn ." Vừa ra khỏi cửa Tướng phủ, Bạch Dật Hiên phẫn hận , lệ khí khắp người.

      "Con biết cái gì? Nếu phải con gây ra chuyện như vậy, nha đầu Tô gia kia có thể liều mạng như thế sao? về nhà cho ta." Bạch Thụ Đào tức giận đánh lên đầu , Bạch Dật Hiên bị đau vội vàng che đầu, oán niệm đầy bụng liếc mắt nhìn phụ thân, hất tay áo rời .

      Sau khi Bạch Dật Hiên , Bạch Thụ Đào ngửa đầu nhìn cửa chính Tướng phủ, khỏi thở dài tiếng, quay đầu lại cũng rời .

      biết, cửa hôn này sợ là kết thúc , nhìn ra được, Tô Kính Tùng chính là muốn ép Bạch gia chủ động mở miệng từ hôn, nhưng làm sao có thể mở miệng được chứ? Danh tiếng của Bạch gia thể cứ hủy ở tay như vậy.

      "Cha, Bạch gia nên tới từ hôn phải sao? Thế nào lại biến thành đưa sính lễ hả?" Hai người được hoan nghênh rời rồi, lúc này Thanh Nguyệt mới quay đầu hỏi nghi vấn của mình.

      " Vì sao ư? Còn phải vì sợ người trong thiên hạ chỉ trích, sợ gánh cái tiếng xấu vong ân phụ nghĩa sao? Nếu bọn họ có lựa chọn tốt hơn, tiếng xấu này bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng gánh chịu, nhưng trải qua cái chuyện xảy ra đại điện, Bạch Thụ Đào lão bất tử đó còn có thể thông suốt được sao? biết trong kinh thành này có nhà nào chịu đem nữ nhi trong sạch của mình gả cho Bạch gia, nên lúc này mới hấp tấp đưa sính lễ đến đây, nếu chúng ta nhịn được cục tức này quyết định từ hôn, Bạch gia cần gánh cái tiếng xấu này, nếu chúng ta từ hôn bọn họ cũng có chỗ xấu gì, tóm lại dù là gì Bạch gia cũng được lợi." Tô Kính Tùng đến đây liền nổi giận bụng, Bạch gia quá đáng.

      "Vong ân phụ nghĩa?" Vẻ mặt Thanh Nguyệt hồ nghi, chỉ từ hôn thôi, nhiều nhất truyền ra danh tiếng tốt chút, làm sao lại trở thành vong ân phụ nghĩa như thế rồi?

      "Hừ, sớm biết Bạch gia là đám bạch nhãn lang, ta nên cứu bọn họ, cái quái gì chứ, năm đó bọn họ liều chết bám lấy tới cửa cầu hôn, tại lại muốn chúng ta mở miệng từ hôn, muốn rút lui toàn thân? Nằm mơ." Tô Kính Tùng giận đến râu mép run run, hung hăng vỗ chưởng bàn chấn động làm nước trà bàn văng khắp nơi.

      "Kia. . . . . . , chẳng lẽ cứ tính như vậy? Chẳng lẽ muốn con gả vào Bạch gia sao?" Thanh Nguyệt nghĩ tới còn có chuyện như vậy, xem bộ dáng nổi trận lôi đình của Tô Kính Tùng khỏi phiền muộn.

      Ý tứ này, Bạch gia quyết chủ động từ hôn, nhìn bộ dạng Tô Kính Tùng, giống như có ý định chủ động từ hôn, làm sao có thể tốt đây?

      "Dĩ nhiên được, khuê nữ tốt của ta sao có thể gả cho bạch nhãn lang, yên tâm , cha nghĩ biện pháp khác, thể có chuyện gì tốt cũng cho Bạch gia bọn họ chiếm." Tô Kính Tùng nhìn nữ nhi buồn bực nhăn mày, giọng lập tức ôn hòa xuống, an ủi: "Cùng lắm , chúng ta bắt chước Bạch gia bọn họ kéo dài hôn này, Bạch gia cũng thể để cho tên tiểu tử kia độc suốt đời? Bọn họ chỉ có đứa con là Dật Hiên, lại chậm chạp thể thành thân, đến lúc đó sốt ruột cũng là bọn ."

      "Ừ." Chuyện cho tới bây giờ, Thanh Nguyệt còn có thể gì? Chỉ có thể gật đầu đồng ý, xem ra, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

      Vốn cho là có sơ sẩy gì để từ hôn, ngờ giải quyết được gì.

      Thanh Nguyệt phờ phạc rã rượi trở lại sân , chợt có hai vật chui ra, toàn thân lông lá cắn chéo quần của nàng kéo tới kéo lui, nhìn hai con hổ nho trước mắt tâm tình khỏi khá hơn chút, nhấc chân nhàng đá hai tiểu tử té xuống đất lộ ra cái bụng mềm mềm, sau đó di chuyển bước chân, sau khắc bóng dáng của nàng xa khoảng lớn, mà hai tiểu tử thấy thế lập tức lật người lên, giống như sao băng hai con theo vọt ra ngoài, tốc độ của nó cùng nàng phân cao thấp.

      Thanh Nguyệt tới phòng khách hai tiểu gia hỏa cũng đến, tiện tay đem khối điểm tâm ném ra, hai tiểu tử lập tức lại vọt ra ngoài tranh đoạt.

      Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi hai con hổ con mở mắt giống như cho rằng nàng cùng loại với nó, nàng ở nhà thôi, chỉ cần nàng ở đây, hai tiểu gia hỏa nhất định quấn nàng thả, người nào hung dữ hay tiếng lớn chút đối với mình, hai tiểu tử này lập tức xông vào hung ác nhe răng nhếch miệng bộ muốn cắn người, bộ dáng kia giống như hộ vệ của mình, cho nên, đến bây giờ Diệp Lạc thấy bọn nó là đường vòng.

      Xem hai tiểu tử giật đồ ở trong sân, trong mắt Thanh Nguyệt chợt sáng lên.

      Trước đó vài ngày nàng vẫn luôn sầu lo chuyện phương thức liên lạc với Phong Vũ Lâu, nàng thể tự mình liên lạc cùng Phong Vũ Lâu hoài được, vạn nhất nếu có cái tin tức quan trọng gì, Phong Vũ Lâu tìm được nàng nhất định làm trễ nãi rất nhiều chuyện, nhiệm vụ truyền tin tức phải chỉ có người hoặc bồ câu đưa tin mới được, dù động vật gì, chỉ cần huấn luyện xong là có thể để bản thân sử dụng, phải Tô Thanh Nguyệt có nuôi mấy con đại xà sao? tại huấn luyện bọn nó cũng muộn.

      Thanh Nguyệt nghĩ tới đây khẽ mỉm cười, trước kia động vật để Ám Bộ truyền tin tức đều do nàng huấn luyện, tại vừa đúng lúc dùng tới. Nhưng khi nàng tới nuôi rắn, lập tức bị dọa trợn tròn mắt, cái này mà là mấy con đại xà? Từng con đều lớn bằng bắp đúi của người trưởng thành, dài chừng mười thước, coi như nàng có thể huấn luyện được, hành động thế nào cũng thể im hơi lặng tiếng a, chỉ là cũng may, Tô Thanh Nguyệt trước kia hình như động vật gì cũng thích, cả khu vườn trong này giống như vườn thú, chim, khỉ, chuột con gì cũng có.

      Huấn luyện đại xà được rồi, nhưng huấn luyện những động vật khác có thể ngoài dự đoán của mọi người.

      làm liền làm, từ ngày đó, Thanh Nguyệt trừ mỗi ngày dậy sớm luyện công chính là huấn luyện những con này, cái gì Bạch gia, Chư gia tất cả đều để ý tới, người Tô gia đối với tính tình này của nàng giống như tập mãi thành thói quen, chỉ cho là nàng khôi phục bản tính, cũng có bất kỳ ngoài ý muốn, điều này cũng làm cho nàng dễ dàng làm việc.

      Ngày vội vàng qua, xem thành quả huấn luyện của bản thân, Thanh Nguyệt hài lòng thở ra hơi sâu, tại chỉ chờ tìm thời gian thích hợp mang cho Phan Lỗi.

      đường cái, Thanh Nguyệt xuyên qua đám người đông đúc, ánh mắt trùng hợp rơi vào chỗ nào đó bên đường, bộ dáng kia nhìn như tùy ý kì thực có lòng, bên tai là thanh ríu rít của Diệp Lạc, hưng phấn giống như tám đời rồi ra đường, ngay cả Hồng Diệp luôn luôn thích yên tĩnh cũng có vẻ mặt vui vẻ.

      Nhưng vào lúc này, trước mặt chủ tớ ba người trống rỗng đột nhiên xuất bóng dáng bạch sắc, chặn đường của các nàng, lúc Thanh Nguyệt lôi kéo Diệp Lạc cảnh giác lui về phía sau bước, Hồng Diệp chuẩn bị rút kiếm người nọ chậm rãi quay người sang, là nam tử như ngọc dịu dàng, mang nụ cười ấm áp mặt, mi mắt cong cong che phủ tâm tình chân , thoạt nhìn hết sức vô hại.

      "Nha. . . . . . , ngươi là. . . . . ."

      Diệp Lạc thét kinh hãi, vừa muốn kêu tên nam nhân đó, cây quạt trong tay nam nhân mở ra, tác phong nhanh nhẹn cười tiếng với Thanh Nguyệt, ôn thanh mở miệng.

      "Tiểu thư, đổi con đường thôi, hôm nay con đường này, thích hợp cho ngươi ."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Khẩn cấp lên đường, đao kiếm có mắt

      thích hợp cho nàng ?

      Có ý tứ gì?

      Thanh Nguyệt cau mày nhìn người từ xuống dưới này, ôn hòa như ngọc, người khiêm tốn là thứ người như thế ? Nhưng biết sao, nàng cảm thấy gương mặt này tựa hồ gặp ở nơi nào.

      "Tiểu thư, Minh công tử chuyện từ trước đến giờ có sai, nếu , chúng ta đổi con đường khác thôi." Diệp Lạc lên trước giọng thầm bên tai nàng, vẻ mặt trịnh trọng.

      Đổi đường? Qua mấy con phố trước mặt liền đến nơi muốn đến, tại phải đổi đường? Đây chính là lượn quanh hơn nửa vòng .

      Lại , Minh công tử này là người thế nào? Có cần thiết nghe sao?

      Thanh Nguyệt nhìn vẻ mặt cẩn thận của Diệp Lạc, trong đầu đầy tương hồ, hiểu nổi trong đầu nha đầu này suy nghĩ gì, có chút lý do nào lại nghe lời của người xa lạ.

      "Tại hạ là người Thần Ky sơn trang, Minh Vô Ưu, hôm nay con đường này thích hợp để tiểu thư , nên đổi con đường khác cho thỏa đáng." Minh Vô Ưu khẽ mỉm cười, chiếc phiến trong tay quạt, lộ ra vẻ ôn tồn phong độ nho nhã của văn nhân.

      Thần Ky Sơn Trang?

      "Đa tạ ý tốt." Thanh Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu với , coi như là lễ phép đáp lại, sau đó vòng qua tiếp tục tiến lên.

      Khó trách tại sao Diệp Lạc lại nghe lời như vậy? ra là người của Thần Ky sơn trang.

      Mặc dù nàng lớn lên ở nước Tử quốc, nhưng phải là tiểu thư khuê các suốt ngày chỉ ở trong nhà, lúc nàng chiến trường cùng giang hồ từng nghe đến Quang quốc tồn tại nơi đặc thù, Thần Ky Sơn Trang.

      Nàng nghe người ta người trong Thần Ky sơn trang, cơ hồ mỗi người đều biết xem thiên tượng, thiên cơ, như vật bị mất chỗ nào, cát hung xuất nhập, lớn như khuynh hướng quốc gia, tình thế thiên hạ thay đổi, gì xem được, gì đoán được.

      Nghe Quang quốc có thể vững vàng đứng đầu ngũ quốc, Thần Ky Sơn Trang thể có công.

      Nhưng, ở trong lòng Thanh Nguyệt, những người này chính là thần côn, phải nàng tin thiên cơ, mà nàng càng tin người làm, bằng , Long Hạo Thiên hôm nay cũng ngồi long ỷ, Sở gia nàng cũng toàn tộc diệt vong như vậy.

      "Tiểu thư, hôm nay người thể con đường này, có phiền toái."

      Tiếng gió xẹt qua, trước mắt có người, Minh Vô Ưu sững sờ, gấp chiết phiến lại liền vội vàng đuổi theo.

      Thanh Nguyệt đối với thanh sau lưng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tiến lên, Diệp Lạc nhìn Minh Vô Ưu đuổi sát theo, nhịn được đưa tay kéo y phục của nàng, còn muốn điều gì, nhưng bị nàng trừng mắt hung ác, le lưỡi đem lời lại nuốt trở vào, mà Hồng Diệp từ đầu đến cuối mặt chút thay đổi, chỉ là ánh mắt kia mơ hồ như có điều suy nghĩ.

      "Tiểu thư, ta , người cần tin."

      "Ta lấy danh nghĩa Thần Ky Sơn Trang thề với trời, nếu có nửa điểm dối, bị thiên lôi đánh chết."

      "Tiểu thư, ta là vì an toàn của người, có câu con người lúc còn sống, thời điểm người ta khuyên, nên nghe tốt hơn."

      Thấy nàng chẳng những ngừng, ngược lại càng chạy càng nhanh, Minh Vô Ưu thao thao bất tuyệt cũng theo sát ở phía sau, bộ dạng ngươi đổi đường , ta tới cùng.

      "Tiểu thư. . . . . . , a. . . . . . ."

      Thời điểm Minh Vô Ưu mở miệng tiếp, Thanh Nguyệt rốt cuộc thể nhịn được nữa chợt quay đầu lại, Minh Vô Ưu nhắm mắt theo đuôi theo sát sau lưng thiếu chút nữa đụng vào nàng.

      Minh Vô Ưu hiểm hiểm ngừng lại, môi thiếu chút nữa đụng cái trán của nàng, khỏi vội vàng lui về phía sau bước, lúng túng dùng chiết phiến vỗ trán trán, gương mặt ngượng ngùng.

      Người đường phố bị tình cảnh kỳ lạ này hấp dẫn tầm mắt, khi thấy hai người danh chấn kinh thành này lập tức hứng thú dồi dào dừng bước, nhìn diễn.

      Thanh Nguyệt chịu đựng hỏa khí, cứng nhắc kéo ra nụ cười đối với nam nhân trước mặt, cắn răng hỏi "Xin hỏi Minh công tử, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

      "Ách. . . . . . , ta...ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, hôm nay ngươi thể con đường này, có phiền toái, ." Nhìn sắc mặt nữ nhân trước mặt được tốt, Minh Vô Ưu lui về phía sau nửa bước, đưa tay chỉ về phía trước vẻ mặt hết sức vô tội.

      "Trừ cái này ra, còn có chuyện khác sao?" Thanh Nguyệt dùng sức nắm chặt tay rụt rịt muốn đánh người, hỏi nữa.

      muốn đánh quyền, chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà mình lại có ý nghĩa như vậy hình như có chút quá đáng, mặc dù nàng tuyệt hiếm nhắc nhở của .

      " có, có." Minh Vô Ưu lập tức lắc đầu cái, trừ chuyện này, đúng là chuyện khác.

      "Được, ta hết sức cám ơn nhắc nhở ngài, tại, ta xin phép cáo từ, được ?" Thanh Nguyệt nhẫn nại cười cười.

      Nhịn, nhịn vô địch.

      "Tốt." Đối mặt nụ cười như vậy, Minh Vô Ưu nháy mắt mấy cái gật đầu.

      Tốt lắm, Thanh Nguyệt thở sâu hơi, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười gật đầu cái với , sau đó lưu loát xoay người tiếp tục tiến lên.

      "Nơi đó thể. . . . . ." Thấy nàng thay đổi đường , Minh Vô Ưu theo bản năng lại theo sát bước, cất giọng vừa muốn gì, đột nhiên bị ánh mắt hung ác của Thanh Nguyệt dọa sợ hết hồn, miệng mở ra được lời nào.

      " theo nữa, ta đánh ngươi." Thanh Nguyệt lời độc ác vung quyền muốn đánh . là muốn chết, nam nhân này có bị bệnh vậy? Nàng con đường nào liên quan gì đến chứ.

      ngờ lời nàng vừa dứt, đám người xem trò vui chung quanh lập tức đập nồi, từng ánh mắt lộ ra hung quang bao vây ba người chủ tớ Thanh Nguyệt, phải biết, ở trong lòng bọn họ Minh Vô Ưu chính là thần, thần trong lòng bọn họ sao có thể bị người khác vũ nhục như vậy? Còn là người mang danh ác nữ, kết quả là, mặc dù bọn họ dám trắng trợn dạy dỗ Thanh Nguyệt, nhưng nhất định phải lên tiếng phê phán.

      " biết điều, Minh Công tử tốt bụng nhắc nhở ngươi...ngươi còn lời ác độc."

      " nghe lời khuyên, hôm nay xui xẻo là đáng đời ngươi, cả đời xui xẻo, xui xẻo tám đời."

      "Đúng vậy, ngoại trừ Minh công tử lòng tốt như vậy nhắc nhở ngươi ra, còn ai tốt bụng như vậy? Nếu là ta, quản chết sống của ngươi, chết sớm sớm."

      "Đúng, chết tốt hơn, tiết kiệm. . . . . ."

      lầu sát đường, Phương Thiếu Khanh nhàm chán nghe thấy thanh huyên náo ngoài cửa sổ, từ cửa sổ ghé đầu ra nhìn, khi thấy ba nữ tử bị vây quanh ánh mắt lập tức sáng lên, ngoắc tay hảo hữu vẫn còn cúi đầu nhìn sổ sách.

      "Ai u, có trò hay để xem, mau tới nhìn chút."

      "Có cái gì tốt để xem chứ?" Ánh mắt Quân Lăng Duệ vẫn chuyên chú nhìn sổ sách, chút cử động.

      "Chính là Tô Thanh Nguyệt đại náo yến tiệc đó, hình như phạm phải cái gì đó làm nhiều người tức giận, bây giờ bị vây lại rồi kìa."

      Nghe vậy, ánh mắt Quân Lăng Duệ xem sổ sách bỗng dừng lại, suy nghĩ chút thả sách trong tay chậm rãi tới bên cửa sổ, chỉ thấy người phía dưới nhao nhao ầm ĩ, toàn bộ chỉ vào ba nữ tử bên trong, người trong đó chính là nữ tử bị mang danh thiên hạ đệ nhất ác nữ, nhìn đến đây, trong mắt Quân Lăng Duệ thoáng qua tia hứng thú, giơ tay lên kêu nam tử phục vụ rồi ở bên tai, đợi người nọ lui ra ngoài, ánh mắt lần nữa trở lại người Thanh Nguyệt đứng trong đám người, nhếch môi mỉm cười.

      Người chung quanh càng càng vô lý, trong lòng Thanh Nguyệt tràn đầy lửa giận, nàng đây là trêu ai ghẹo ai?

      Thanh Nguyệt tức giận hai mắt trừng lớn, ánh mắt như lưỡi dao bắn về phía đám người, cỗ sát khí lạnh lùng lan tràn toàn thân, kiếm tay Hồng Diệp ‘soạt’ tiếng ra khỏi vỏ, mọi người bị dọa sợ vội vàng lùi lại bước cách xa các nàng, lúc này nàng chính là đại ác nữ kinh thành, mới vừa rồi mở miệng mắng sảng khoái, ngược lại quên chuyện này, nhưng vì thần trong lòng mọi người sợ chết, lập tức lại nghểnh cổ giằng co với Thanh Nguyệt.

      "Chúng hương thân, đều là ta được, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý, nên như vậy." Lúc này, Minh Vô Ưu hình như mới phát giác khí đúng, vội vàng ôm quyền tạ lỗi cùng khuyên can với mọi người, giọng vội vàng, ánh mắt chân thành, khiến người khác thể lời cự tuyệt.

      "Dối trá." lầu, Phương Thiếu Khanh bĩu môi, còn Quân Lăng Duệ lại nhìn chằm chằm Minh Vô Ưu toàn thân áo trắng, mày kiếm nhíu lại.

      "Minh Công tử, thể bỏ qua cho nàng như vậy, nàng quá biết phân biệt."

      "Chính là. . . . . ."

      Minh Vô Ưu mở miệng cũng may, vừa mở miệng mọi người càng tức giận hơn, nữ nhân này cũng quá biết phân biệt rồi, Minh Công tử tốt như vậy lại còn tuyên bố đánh người, quả là mất hết tính người.

      Thanh Nguyệt mắt lạnh híp lại nhìn cử chỉ của minh Vô Ưu, nhìn vẻ mặt đám người dân hận được đem nàng hủy da bóc cốt, răng ngà thầm cắm, đoạt lấy kiếm tay Hồng Diệp, uy phong mạnh mẽ quơ múa đánh về phía đám người phía trước, vừa vừa hét lớn.

      "Khẩn cấp lên đường, đao kiếm có mắt, tránh ra là vận tốt, tránh đáng đời xui xẻo, đả thương ta đưa y, chết ta đưa chôn."
      Winter thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: cầu quá đáng

      Bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời tản mát ánh dáng lạnh thấu xương, bộ mặt của đám người chính nghĩa dương cương nhất thời rối loạn, quan hệ đến tính mạng của mình, ai cũng muốn bất bình cho vị Thần trong lòng mình, thét lên liên tiếp né tránh, tuy vậy, vẫn có ít người bị lưỡi kiếm chém nát y phục, tóc rối loạn, nhất thời đường cái thanh kêu cha gọi mẹ liên tiếp vang lên.

      Minh Vô Ưu sững sờ nhìn người cầm kiếm, há hốc mồm cứng lưỡi ra lời, mặt chỉ biểu ôn tồn nho nhã lần đầu tiên lộ ra vẻ khiếp sợ.

      Mặc dù Thanh Nguyệt đả thương đưa y, chết đưa chôn, nhưng nàng phải cường đồ ác bá gì, đừng xem kiếm trong tay nàng múa ngừng, thanh xé gió vù vù, ra nàng khống chế sức lực vô cùng tốt, trừ cố ý phá vỡ áo mấy người đó, đánh gãy tóc mấy người đó, bộ dáng có chút hung ác, thực tế cũng thương tổn bất luận kẻ nào.

      Rất nhanh, ba người liền thoát khỏi vòng vây, cổ tay Thanh Nguyệt lưu loát ‘cheng’ tiếng liền tra vào vỏ kiếm trong tay Hồng Diệp, vạt áo tung bay thân thể về phía trước, từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nhìn cái đó đầu sỏ gây chuyện, bởi vì nàng biết, lần này có thể thoát ra khỏi đám người đó, bất quá chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, nếu chọc giận đám người, nàng chịu nổi.

      Cho đến bóng dáng của nàng sắp biến mất, Minh Vô Ưu mới phục hồi tinh thần, trong mắt bỗng chốc thoáng qua vẻ hưng phấn, hét lớn tiếng xuyên qua đám người đông đảo chưa tỉnh hồn phi thân đuổi theo.

      "Tiểu thư. . . . . ."

      "Oa, chỉ như vậy." Nhìn ba người nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây, Phương Thiếu Khanh rung động trừng lớn cặp mắt, luôn miệng sợ hãi than.

      vốn tưởng rằng nữ nhân này hôm nay nhất định rất khó thoát thân, coi như miễn cưỡng thoát thân cũng bị đám người giận dử cắt lớp da, ngờ, trong chớp mắt người ta rồi, hơn nữa cần tốn nhiều công sức, kiếm hoa tung bay, áo quần phiêu dật, bóng dáng hiên ngang này chưa từng thấy qua.

      Trong mắt Phương Thiếu Khanh tất cả đều là kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái rời thu hồi được, mới bắt đầu là vì bạn tốt chú ý nàng nên cảm thấy hứng thú, nhưng tại, chính là thưởng thức từ trong đáy lòng.

      ra nữ nhân ngoại trừ dịu dàng động lòng người, còn có thể như vậy a.

      Nghe được bạn tốt cảm thán, khóe môi Quân Lăng Duệ khẽ nhếch sau đó thu hồi tầm mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ thưởng thức trong mắt Phương Thiếu Khanh, ánh mắt lập tức tối sầm lại, áo bào rung động người biến mất ở bên cửa sổ, chỉ chừa đạo thanh nghe ra cảm xúc truyền đến.

      "Những thứ còn lại này giao cho ngươi, nội trong hôm nay phải chuẩn bị xong, buổi tối mang vương phủ giao cho ta."

      Bên tai đột nhiên truyền đến câu giải thích được, kéo hồn Phương Thiếu Khanh lại, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy vạc áo bào màu xanh biến mất ở góc cầu thang, câu kia lần nữa vang lên trong đầu, sắc mặt lập tức đại biến, nhảy dựng lên liền đuổi theo.

      "Quân Lăng Duệ, ngươi quay lại cho ta. . . . . ." Phương Thiếu Khanh đuổi theo tới cửa cầu thang thanh bỗng ngưng lại, nhìn cửa cầu thang trống rỗng thiếu chút nữa khóc lên, nơi này đâu còn bóng dáng Quân Lăng Duệ a.

      Kéo bước chân còn hơi sức trở lại bên cạnh bàn, đưa tay lật cuốn sổ bàn, Phương Thiếu Khanh đột nhiên kêu rên tiếng, đặt mông xuống ghế ngã mình về phía trước, cái trán ‘ầm’ tiếng đụng xuống mặt bàn.

      Oan, oan a.

      rốt cuộc đắc tội vị đại gia này ở chỗ nào chứ, cư nhiên chỉnh như vậy?

      Điều này cũng quá hiền hậu , đừng là tối hôm nay, chính là tối mai cũng hoàn thành kịp a.

      "Này, Tiểu thư. . . . . ."

      đường cái, nam tử áo trắng nhanh chóng xuyên qua đám người, đuổi theo bước chân ba ở phía trước, sợi tóc tung bay phía sau, mặc dù cảnh tượng này thoạt nhìn vội vã, nhưng lại loại cảm giác khinh trần thoát tục, khiến mấy đại nương tiểu tức phụ đường mặt hồng tim đập, xuân tâm nhộn nhạo.

      Hai quả đấm Thanh Nguyệt nắm chặt sắc mặt lạnh lùng, dưới chân tốc độ nhanh như gió, mặc kệ tiếng sau lưng dừng truyền đến.

      muốn đuổi liền đuổi, dù sao nàng cũng mất miếng thịt nào, nhiều nhất lỗ tai được thanh tịnh mà thôi. Trải qua chuyện vừa rồi nàng coi như hiểu , thể đánh , càng thể nhục mạ , bằng người đường tùy thời có thể hợp nhau tấn công nàng.

      biết là năm hạn bất lợi, hay là nhân duyên của Tô Thanh Nguyệt kém, kể từ khi nàng nhập vào thân thể này, mỗi lần ra đường đống phiền phức tìm đến.

      Hồng Diệp theo sát phía sau, nàng có công phu căn bản nên từ đầu đến cuối hô hấp cũng có bất kỳ biến hóa gì, ngay cả bước chân cũng có trở ngại. Nhưng Diệp Lạc lại thảm hại, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, tóc tai xốc xếch, bước chân lảo đảo, nhìn nhếch nhác, may nhờ có Hồng Diệp ở bên kéo nàng theo, bằng , biết nàng bị vứt ở nơi nào rồi.

      ai biết, ở sau lưng mấy người, còn có bóng người nhanh chậm theo đám bọn họ, so với cảnh tượng mấy người vội vã chạy đuổi, bước chân ràng ung dung rất nhiều, hành tẩu mang chút tiếng gió nào, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng động.

      biết qua bao lâu, cho đến phía trước truyền đến tiếng rèn sắt đinh đinh , Thanh Nguyệt mới thở phào nhõm, dừng bước.

      "Ngăn lại." Liếc mắt nhìn nam nhân sau lưng mau chóng đuổi đến, Thanh Nguyệt phân phó tiếng với Hồng Diệp rồi trực tiếp thẳng vào tiệm rèn, nàng muốn bàn chuyện mà bên tai vẫn ầm ĩ.

      Hồng Diệp gật đầu buông tay Diệp Lạc ra, quay lại liền ngăn ở cửa, mà Diệp Lạc cứ như vậy ‘phịch’ tiếng ngã ra mặt đất, thở hồng hộc.

      "Tiểu. . . . . ."

      "Keng. . . . . ."

      Minh Vô Ưu đuổi sát theo vừa đến tiệm rèn, bước chân còn chưa bước qua cửa, tiếng kiếm vang lên, lợi kiếm đến trước mắt.

      ", nương, chuyện gì cũng từ từ." Minh Vô Ưu nhìn mủi kiếm trước mắt lóe ánh sáng lạnh, gương mặt vô tội.

      "Thứ tự trước sau." Hồng Diệp luôn luôn trầm mặc ít , khó được đột xuất mấy chữ, nhưng lại làm Minh Vô Ưu hiểu.

      "Nàng. . . . . . Ý của nàng, muốn. . . . . . có thứ tự đến trước và sau, ngài phải. . . . . . Nếu muốn vào, chờ tiểu thư nhà ta ra ngoài, rồi vào." Diệp Lạc tức giận thở hổn hển giải thích, chạy suốt đoạn đường này, nàng đối với nam nhân mình từng xem giống như thần này, lần đầu tiên thầm oán niệm.

      "Ừ, đồ rất tốt." Bên trong tiệm rèn Thanh Nguyệt kiểm tra đồ của mình, thoả mãn gật gật đầu, đem thù lao đưa cho đại hán khôi ngô trước mặt.

      "Cái này. . . . . . , như thế này." Xem bạc trước mặt, đại hán khôi ngô thà cười tiếng đem bạc đẩy trở về, sau đó gãi gãi đầu chần chờ : "Chủ nhân nhà ta phân phó, những thứ đồ này chúng ta thu bất kỳ phí dụng nào, nhưng là, có cầu quá đáng, hi vọng người có thể đồng ý."

      "Hả? cầu quá đáng?" Thanh Nguyệt nghe vậy trong lòng căng thẳng cảnh giác, nhưng sắc mặt như cũ ngại, làm cho người ta nhìn ra bất kỳ đúng gì.

      Ở Tử quốc, nàng thiết kế binh ám khí … Binh khí cũng được coi là nhất tuyệt, chỉ có đội quân sử dụng rất ít truyền ra ngoài, nhưng có nghĩa chưa từng truyền ra Tử quốc, lần này nàng chế tạo ám khí chính là căn cứ vào những ám khí trước kia nàng dùng qua cải chế lại, người này chủ nhân của họ chắc phải nhìn ra cái gì chứ?

      ---Hết chương 25---

      Chương 26

      Đại hán khôi ngô cũng biết ý định trăn trở của nàng, thấy mắt nàng lộ ra nghi ngờ, tận lực kéo ra nụ cười coi như ôn hòa, : "Chủ tử nhà ta rất có hứng thú với Ngân Tinh tiêu của người, cũng muốn hỏi mua bản vẽ của người, hơn nữa, hi vọng trừ người ra vật này lưu truyền đến tay người khác, vật này được coi là đặc hữu ở tiệm chúng ta, dĩ nhiên, để báo đáp lại, về sau chỉ cần người chế tạo thứ gì, có thể tới nơi này của chúng ta, chúng ta quyết thu bất kỳ phí dụng nào."

      là thợ rèn, hiển nhiên hiểu được món binh khí trong yếu như thế nào đối với người sử dụng, huống chi phải là thợ rèn bình thường, khi thấy bộ bản vẽ kia, tự nhiên biết vật này cùng những vật khác bất đồng đến cỡ nào, chủ tử của khôn khéo hơn , tự nhiên cũng biết tầm quan trọng của vật này.

      Nghe đến đó, tâm treo lơ lửng của Thanh Nguyệt lúc này mới lặng lẽ để xuống, chỉ cần phải bị người nhìn ra cái gì là tốt rồi, bỏ cảnh giác, đầu óc của nàng lại bắt đầu nhanh chóng chuyển động, trong đầu lọc lại từng lời của hán tử khôi ngô, lập tức thản nhiên cười, che giấu giảo hoạt ở trong mắt chậm rãi mở miệng.

      "Được, nhưng mua cần, bản vẽ ra cũng đáng bao nhiêu tiền, các ngươi nếu để mắt cũng coi như chúng ta hữu duyên, vậy đưa cho các ngươi , nhưng có điều kiện, về sau mặc kệ ta chế tạo thứ gì, lấy tài liệu gì các ngươi phải miễn phí cho ta."

      ra , bản vẽ này chỉ cần là người có tâm vừa nhìn liền , người này có thể quang minh chính đại ra mà phải thầm nuốt riêng, là có thể chứng minh chủ nhân của người nay tuyệt đối là người trọng chữ tín, đối với cái điểm này nàng rất hài lòng, trù mưu sau này, thời điểm chế tạo binh khí phòng thân là thể tránh khỏi, có đồng bạn có thể thành thực tin cậy là tốt nhất.

      "Quân tử nhất ngôn khoái mã nan truy, về sau chỉ cần nương chế tạo đồ vật gì, ta bảo đảm tuyệt đối tự mình chế tạo, hơn nữa lấy đồng tiền." Thanh Nguyệt sảng khoái, đại hán khôi ngô cũng sảng khoái, lập tức đối với nàng tăng lên ít hảo cảm, cười ha hả, hai người coi như là đạt thành ước định.

      Bên ngoài tiệm rèn, Hồng Diệp như môn thần ngăn ở cửa nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở góc tường, Diệp Lạc cũng từ mặt đất đứng lên, đứng bủn rủn đỡ cánh cửa, nhìn chằm chằm Minh Vô Ưu ánh mắt cũng khá hơn chút nào.

      Minh Vô Ưu đứng ở góc tường đối với ánh mắt tốt của các nàng làm như thấy, thân thể cứ nghiêng ngã tựa vào tường, chẳng những chê bùn đất tường làm bẩn quần áo màu trắng của , ngược lại còn mỉm cười chào hỏi những người ngang qua, tao nhã, ung dung.

      Thanh Nguyệt vừa ra khỏi tiệm rèn liền nhìn thấy màn này, lập tức hết sức thở dài bất đắc dĩ, nhắm mắt ra.

      là đen đủi, làm sao lại gặp được người khó dây dưa như vậy chứ? Xem ra, về sau trước khi ra cửa cần phải xem lịch kỹ mới được.

      "Tiểu thư, . . . . . ."

      " , ngươi muốn ta con đường nào?"

      Vừa thấy Thanh Nguyệt ra tiệm rèn, ánh mắt Minh Vô Ưu sáng lên, lập tức mang theo nụ cười tới, chuẩn bị tận tình khuyên bảo nữ nhân chịu nghe người khác khuyên này, nghĩ đến lời của còn chưa hết liền bị nàng nửa đường cản lại.

      Minh Vô Ưu hơi giật mình nháy nháy mắt, sắc mặt của Thanh Nguyệt luôn tốt, đường đuổi theo, thái độ của nàng vẫn kiên định như vậy, thậm chí còn mang theo tia tàn nhẫn, thế nào lại vào tiệm rèn chuyến trở về tâm tính liền chuyển biến tốt cơ chứ?

      Thấy , Thanh Nguyệt cũng còn kiên nhẫn nữa, tùy ý chọn phương hướng muốn .

      "Chuyện này. . . . . . ." Thanh Nguyệt vừa mới xoay người, Minh Vô Ưu lập tức hô to tiếng.

      "Này, con đường kia có thể ?" đợi Minh Vô Ưu xong, Thanh Nguyệt nhức đầu thân thể dừng lại, nhịn được hỏi.

      Nếu chỉ đường như vậy, như vậy tùy , như vậy chắc theo mình nữa?

      Minh Vô Ưu bị nàng trừng khiến lông tơ cả người dựng đứng, khóe môi run rẩy mấy cái, kìm được đưa ngón tay chỉ phương hướng mới cho Thanh Nguyệt .

      Liếc mắt nhìn nơi chỉ, dưới chân Thanh Nguyệt chuyển cái lập tức hướng phía đó tới, Hồng Diệp theo sát , mà Diệp Lạc quái dị nhìn Minh Vô Ưu cái, lúc này mới vội vàng theo.

      Chẳng lẽ người này có thuật gì sao? Bằng làm sao tiểu thư lại đột nhiên nghe lời như vậy?

      "Ai, cái đó, ta là . . . . . . ." Ba người rời , Minh Vô Ưu chợt lấy lại tinh thần, lời cảnh cáo còn chưa xong, liền chột dạ được nữa, bởi vì, nhìn thấy phía trước có đoàn người chặn Thanh Nguyệt lại, ràng tìm đến.

      ra lời của chính là, trừ con đường này con đường nào đều được .

      Nhìn đoàn người trước mắt ngăn đường , Thanh Nguyệt hung hăng trừng mắt như lưỡi đao quét về phía Minh Vô Ưu, chỉ đường tốt a.

      " là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Tiểu Nguyệt Nhi, ca ca xem như lại gặp được nàng." Nam tử thèm thuồng nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, ánh mắt đắm đuối chặt bao lấy thân thể Thanh Nguyệt, đưa tay hướng gia đinh vung lên, đám người kia lập tức bao vây ba người chủ tớ Thanh Nguyệt.

      Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm mặt nam nhân dâm tà này, nguy hiểm nheo mắt lại, đây phải là nam nhân cợt nhã ở trong hoàng cung tính toán nàng sao? phải biết mình phiền, cho nên đưa tới cửa để nàng hả giận?

      "Cái đó. . . . . . Huynh đài, ngươi làm như vậy là đúng."

      "Chạy trở về Thần Ky sơn trang của ngươi , chuyện của Bản Tiểu Hầu ngươi cũng dám trông nom?"

      Minh Vô Ưu rất hùng khí khái đỡ lời cho Thanh Nguyệt, đáng tiếc, nam nhân ngăn trở đường của Thanh Nguyệt căn bản coi vào đâu, khoát tay bổ chưởng bên cạnh , mấy gia đinh đồng loạt xông lên khống chế giống như trói gà.

      "Ngươi làm như vậy là phạm pháp. . . . . ." Minh Vô Ưu thấy nam nhân cười dâm đảng hướng Thanh Nguyệt tới, chính nghĩa lẫm nhiên la lớn, nhưng ánh sáng hưng phấn loé lên trong mắt rất ràng.

      "Tiểu Nguyệt Nhi, ca ca dẫn nàng đến nơi rất thú vị, ta bảo đảm nàng vui đến quên cả trời đất." để ý tới cảnh cáo có sức thuyết phục của Minh Vô Ưu, nam nhân tự xưng Tiểu Hầu gia đắm đuối mời mọc Thanh Nguyệt.

      Ngày đó trong cung thiếu chút nữa liền đắc thủ, lại nghĩ rằng nhất thời chưa chuẩn bị lại bị nữ nhân này ám toán, khi tỉnh lại, cả khuôn mặt như đầu heo thê thảm nỡ nhìn, để tránh bị người chê cười, vội vàng ảo não chạy trốn, lễ mừng thọ của Thái hậu cũng hiến tài, buổi tối hôm đó sau khi từ trong cung trở về liền bị cha đánh cho trận.

      Nhắc tới cũng kỳ lạ, mặc dù hết sức ghi hận chuyện ngày đó, nhưng biết tại sao, nhớ tới nàng ngày đó ở hoa viên dáng vẻ nghiêng mặt gò má ủng hồng, trong lòng muốn ngừng mà được, làm hại tại mỹ nhân ở trong ngực cũng có cảm giác, trong đầu ngày ngày chỉ nghĩ đến dáng vẻ mị hoặc của nàng.

      " là Hầu Gia nhà nào? So với Ngũ Hoàng Tử như thế nào?" Thanh Nguyệt để ý lời thấm thía khuyên bảo của Minh Vô Ưu, cặp mắt xem xét kỹ lưỡng nam nhân trước mắt tự xưng Tiểu Hầu gia, lặng lẽ hỏi Hồng Diệp bên cạnh.

      Tiểu Hầu gia? biết có thể đánh giữa ban ngày ban mặt hay ?

      "Thừa kế Hầu gia, Lưu Thiên Tứ." Hồng Diệp trả lời rất là đơn giản, cũng hiểu ý tứ trong lời của Thanh Nguyệt, suy nghĩ chút sau lại : "Có thể đánh."

      Thanh Nguyệt nghe vậy có ý tốt cười hắc hắc, trong mắt lệ quang lóe lên, đôi tay chậm rãi nâng lên nắm quyền, xương lập tức phát ra tiếng ‘rắc rắc’ giòn vang, tim Lưu Thiên Tứ đập rộn lên, lùi lại bước.

      thích tính cách mạnh mẽ của nàng, nhưng có nghĩa là thích bị đánh.

      --- Hết chương 26 ---

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27:

      "Ngươi, làm gì? Ta chính là Hầu gia tương lai." Lưu Thiên Tứ mặt phòng bị nhìn nàng, hoàn toàn có phách lối như vừa rồi.

      biết lòng dạ nữ nhân này luôn luôn độc ác, ra cửa cũng luôn mang theo rất nhiều gia đinh võ công cao cường, đây cũng là lý do tại sao thèm thuồng nàng bao lâu nay, nhưng vẫn có đụng được đầu ngón tay của nàng.

      "Ta là đại tiểu thư Tô gia đấy." Thanh Nguyệt nhướng mày cười trầm, từng bước từng bước đến gần , đôi tay nắm chặt ‘khanh khách’ vang dội, Lưu Thiên Tứ bị dọa sợ ‘cộp cộp cộp’ ngừng lui về phía sau.

      " là to gan, dám vô lễ với Tiểu Hầu gia chúng ta, Hầu phủ chúng ta bỏ qua cho ngươi."

      Lưu Thiên Tứ mới vừa lui về phía sau mấy bước, tôi tớ bên cạnh đột nhiên hô to tiếng, mặc dù thanh kia có ý đồ phô trương thanh thế, nhưng lại nhắc nhở Lưu Thiên Tứ chuyện. Hôm nay Tô Thanh Nguyệt cũng giống như trước đây mang theo nhiều người ra ngoài, mà bên cạnh mình lại dẫn theo ít người, thế nào cũng chiếm thượng phong, cơ hội khó được, chỉ cần nàng ở cùng , cửa hôn này Tô gia thể đồng ý rồi.

      Lưu Thiên Tứ nghĩ như vậy sắc đảm lại lớn ít, khí diễm lập tức lại lớn lối .

      "Lúc này thể so với ngươi thường ngày, bên cạnh có nhiều người che chở ngươi, suy nghĩ muốn động tiểu gia cũng dễ dàng như vậy."

      "Đúng vậy." Nghe , Thanh Nguyệt làm bộ nhìn Hồng Diệp cùng Diệp Lạc bên cạnh, nhìn lại đám gia đinh phía sau , hình như có chút ảo não gật đầu, "Hôm nay giống như người của ngươi tương đối nhiều a."

      "Đúng vậy, Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nên thức thời chút , ngươi yên tâm, tiểu gia thích ngươi lâu rồi, bảo đảm làm đau ngươi." Thấy Thanh Nguyệt hình như có chút kiêng kỵ, Lưu Thiên Tứ dương dương hả hê cười lớn tiếng lưng ưỡn thẳng, hoàn toàn quên dáng vẻ uất ức vừa rồi của mình.

      "Lớn mật." vừa dứt lời, Hồng Diệp giận đến cặp mắt đỏ bừng, hét lớn tiếng, ‘keng’ liền rút kiếm ra nhắm thẳng vào Lưu Thiên Tứ.

      "Ngươi dám." Diệp Lạc cũng theo rống to tiếng, tức giận đỏ mặt tía tai, mặc dù nàng biết võ công, nhưng so khí thế cũng có thể.

      đợi hai nha đầu xông tới, Thanh Nguyệt hai tay đưa liền kéo họ lại, ai phát , nháy mắt khi nàng đưa tay kéo người, loại hơi thở nhàng vô sắc vô vị bay về hướng Lưu Thiên Tứ, ngay cả Minh Vô Ưu cũng có bỏ qua.

      nên trách nàng lòng dạ độc ác, ai bảo người này lại tìm phiến toái đến cho nàng chứ?

      Nữ nhân hiểm.

      Người khác nhìn ra vẻ mờ ám của nàng, nhưng Minh Vô Ưu nhìn thấy, cả kinh trong lòng, rủa thầm tiếng vội vàng ngừng thở, đôi tay thầm động, khiến hai nha đinh kiềm chế chắn trước mặt, hiểm hiểm tránh những thứ kia.

      Thấy Thanh Nguyệt ngăn cản tỳ nữ vì nàng ra mặt, Lưu Thiên Tứ còn tưởng rằng nàng thỏa hiệp, cười ha ha về phía nàng, trời rớt xuống a, hôm nay là quá may mắn rồi.

      Thanh Nguyệt đáp lại mím môi cười tiếng, kéo Hồng Diệp cùng Diệp Lạc quay đầu lại bỏ chạy.

      Tựa như Quân Lăng Duệ , đánh người là việc tốn sức, ngày đó sau khi dạy dỗ Chư Phượng Liên, tay của nàng tê rần cả nửa ngày, đối phó người cặn bã như vậy, dùng chút thuốc có hiệu quả nhanh tương đối tốt hơn.

      "Muốn chạy? dễ dàng như vậy, bắt nàng lại cho ta."

      Thấy nàng bỏ chạy, Lưu Thiên Tứ ha ha cười lớn tiếng vung tay lên ra lệnh gia đinh đem người ngăn lại, nhưng ai biết, tay mới vừa huơ lên, lập tức cảm giác cánh tay chợt ngứa ngay sau đó đau xót, đợi trở lại, cảm giác đau khổ lập tức lan tràn toàn thân, quần áo mặc ở người giống như châm gai, khiến kịp nghĩ đây là đường cái, tháo cổ áo lộ ra lồng ngực, hai tay ngừng gãi người.

      "Đau đau đau, ngứa ngứa. . . . . . Chuyện gì xảy ra vậy."

      ở nơi này xé y phục, những gia đinh kia cũng từng người đột nhiên thét lên, cùng dạng với Lưu Thiên Tứ, đôi tay ‘xoạt’ tiếng xé rách quần áo, cái này cũng chưa tính, có người giống như mất trí, ngay cả y phục cận thân cũng xé xuống lộ ra thân thể trần truồng, đôi tay dùng sức gãi, chỉ chốc lát sau liền lấy mảnh vết máu người.

      Nghe được tiếng động sau lưng Thanh Nguyệt đột nhiên chạy, dừng tại chỗ nhìn Lưu Thiên Tứ cùng gia đinh ngừng kêu rên, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

      Dám trêu chọc nàng, nên chuẩn bị chịu khổ .

      "A. . . . . ."

      Lần đầu tiên Diệp Lạc nhìn thấy nam nhân lỏa thể, lập tức hét lên tiếng, vội vàng che mắt dám nhìn, Hồng Diệp khá tốt, nhưng cũng dám quay đầu lại nhìn, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng.

      Minh Vô Ưu mọi người nằm mặt đất ngừng kêu rên, nhìn lại Thanh Nguyệt lạnh lùng đứng tại chỗ, khỏi thầm chắc lưỡi hít hà.

      Cũng may, cũng may, tránh khỏi, bằng giống mấy người nam nhân này nằm mặt đất kêu la ?

      Đều là những nam nhân trần truồng thứ thiệt, nếu là nữ tử đàng hoàng ai dám nhìn chằm chằm người ta như vậy, nhưng cố tình nàng lại nhìn mặt đỏ tim đập, quả nhiên bất đồng với người khác.

      "Ngươi...ngươi. . . . . . , ngươi làm cái gì ta?" Lưu Thiên Tứ vừa gãi vừa rống giận xông về phía Thanh Nguyệt, hé ra khuôn mặt kiêu ngạo nhưng người bị lấy mất lớp da, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hai tay dùng còn sức gãi.

      Thanh Nguyệt đáp lại là tiếng hừ lạnh, sau đó kéo hai nha đầu ngượng ngùng, nghênh ngang xoay người rời .

      "Ngươi...ngươi cho ta đứng. . . . . . , bịch." Lưu Thiên Tứ nổi giận gầm lên tiếng nhấc chân đuổi theo, nghĩ đến vừa mới nhấc chân, hai chân đột nhiên mềm nhũn ‘phịch’ tiếng liền nằm đất, sau lưng những gia đinh kia cũng tương tự như sủi cảo thả vào nồi ‘bùm bùm’ ngã nhào đất, cả người vô lực ngay cả ngứa ngáy cũng biến mất, thế nhưng cảm giác đau khổ theo mọi người ngã xuống đất lại đột nhiên tăng lên, khiến bọn họ đau đến oa oa kêu to lăn lộn đầy đất, hận được chết quách cho rồi.

      "Tô Thanh Nguyệt, ngươi chờ đó cho ta , a, a, đau chết ta rồi, ta bỏ qua cho ngươi. . . . . . ." Lưu Thiên Tứ đau đến nằm mặt đất dậy nổi, lát mắng Thanh Nguyệt, lát oa oa kêu to.

      Vốn là, nhìn thấy tình huống lúc trước mọi người lẫn mất tránh xa xa, lần này càng tránh xa hơn nữa, chỉ là giọng chỉ chỉ chõ chõ, có chút kỳ quái nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng người dám lên phía trước.

      Minh Vô Ưu buồn cười nhìn bóng dáng xa của Thanh Nguyệt lắc đầu cái, sau đó nhìn vòng chung quanh đám người chỉ chỉ chõ chõ, hắng giọng, mặt mũi trang nghiêm mở miệng.

      "Thiện ác hữu báo, báo ứng xác đáng, đây chính là trừng phạt của trời đối với các người làm việc ác, về sau nên làm việc ác."

      thanh của đủ để truyền ra xa, những người chung quanh lập tức bừng tỉnh hiểu ra, đối với lời của rất tin nghi ngờ gì.

      "Thần."

      Thanh Nguyệt nghe lời này cả kinh dưới chân lảo đảo cái, quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân áo trắng phiêu dật, như hạc đứng trong bầy gà đứng ở đầu đường, vội vàng gia tăng tốc độ nhanh chóng rời .

      Nam nhân này chính là phiền phức, về sau thấy tuyệt đối phải trốn xa chút.

      Nơi góc đường, Quân Lăng Duệ liếc mắt nhìn cái người giả thần giả quỷ đường, tròng mắt đen hơi trầm xuống, lòng bàn tay khẽ nhúc nhích đạo ám quang thầm lặng lẻ biến mất trong tay áo, nhanh chậm hướng về phía Thanh Nguyệt rời .

      ---Hết chương 27---




      Chương 28: vào mộng ta

      thẳng rất xa, cho đến khi Thanh Nguyệt xác định cái phiền toái đó có đuổi theo nữa, mới thả chậm bước chân, ra thêm đoạn, giống như phát cái gì, nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc.

      "Trước kia khi chúng ta gặp phiền toái, có rất nhiều người giúp chúng ta phải ?"

      Theo nàng biết, nhân duyên Tô Thanh Nguyệt hình như rất kém cỏi, nhưng vì cái gì Lưu Thiên Tứ lại , hôm nay có nhiều người giúp nàng đây? Trước kia có người giúp nàng sao? Nếu là có, tại sao mới vừa rồi đường cái nàng bị người ta bao vây thấy người nào đứng ra giúp tay đây?

      "Hả, ở đâu ra người giúp chúng ta a, chỉ lúc trước khi chúng ta ra cửa đều mang theo rất nhiều người mà thôi." Diệp Lạc buồn cười lắc đầu cái, trả lời rất thành .

      Mang rất nhiều người ra cửa?

      Thanh Nguyệt sững sờ, mờ mịt nháy mắt mấy cái lại hỏi: "Tại sao phải mang nhiều người ra cửa?"

      "Bởi vì kẻ thù của tiểu thư quá nhiều a, cẩn thận bị người chặn lại đánh, tiểu thư, muội xem về sau chúng ta ra cửa nên giống như trước đây mang nhiều người theo , như vậy nếu gặp chuyện ngày hôm nay, chúng ta cũng chật vật như vậy." Diệp Lạc cảm thấy bản thân đau ê ẩm, giọng có chút uất ức .

      Thanh Nguyệt nghe thế im lặng, ho khan hai tiếng che giấu bối rối của mình, vội vàng dẫn đầu về phía trước.

      Xem ra, nàng hỏi quá ngu rồi, thế nhưng quên chuyện Tô Thanh Nguyệt có rất nhiều kẻ thù.

      Bước chân vội vã, đề phòng lại xảy ra chuyện gì, ba người nhanh chạy về cửa Tướng phủ, chuẩn bị bước lên bậc thang, chợt nghe sau lưng truyền đến từng trận tiếng vó ngựa dồn dập, theo tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người uy phong lẫm lẫm tung người xuống ngựa.

      Tại sao là ?

      đợi Thanh Nguyệt phục hồi tinh thần, Quân Lăng Duệ mang theo hồi gió tới trước mặt nàng.

      "Tô tiểu thư, Tô tướng ở trong phủ sao?" Quân Lăng Duệ đứng lại trước mặt nàng, hỏi hết sức bình thản, thanh thậm chí còn mang theo vài phần xa cách, nhưng nghe trong tai lại hề dễ nghe.

      "Cái này. . . . . ." Thanh Nguyệt vụng trộm liếc mắt xem thường, nàng cũng là mới về tới đây? Ai biết Tô Kính Tùng có ở nhà ? Theo bản năng muốn có ở đây, nhưng lại nén trở về, ngược lại hỏi người gác cổng bên cạnh: "Tiểu Đinh, Tướng gia có ở nhà ?"

      Ngộ nhỡ người ta tìm Tô Kính Tùng có chuyện gì, mình lung tung chẳng phải trì hoãn quốc gia đại sao? Tuy nàng phải nữ nhi ruột thịt của Tô Kính Tùng, nhưng là thể gây ra phiền toái cho Tô gia phải ?

      " Đại tiểu thư trở về, Tướng gia ở trong phủ." Người gác cổng vội vàng ứng tiếng lên trước, cúi đầu khom người trả lời.

      "Vậy ngươi nhanh thông báo cho Tướng gia biết, Duệ vương tới, Hồng Diệp ngươi mang Vương gia tiền thính." Thanh Nguyệt nghe vậy lập tức phân phó gã sai vặt cùng Diệp Lạc, sau đó hết sức khách khí đối với Quân Lăng Duệ, mỉm cười : "Vương Gia xin mời."

      Quân Lăng Duệ nghe vậy chân mày để lại dấu vết hơi nhíu lại, hình như đối với sắp xếp của nàng có chút vừa ý, chỉ là gì, hơi gật đầu với nàng liền dẫn đầu cất bước vào Tướng phủ, mà Hồng Diệp cũng gấp vội theo sau dẫn đường.

      Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng rời của khẽ cau mày, ngửi hơi thở trong khí, hơi mang theo mùi thuốc, giống như ngửi qua ở nơi nào, nhưng nàng cũng suy nghĩ nhiều, sau đó theo.

      Quân Lăng Duệ nhanh chậm, Thanh Nguyệt theo bước chân thả chậm ít, lại như cũ thiếu chút nữa liền trước , nàng kìm nén đến đầy bụng oán hận, mấy ngày nay nàng luôn có thói quen hùng hùng hổ hổ, bây giờ đứng chậm rãi như vậy thấy quen lắm. Nhưng hết cách rồi, ai bảo đến hậu viện chỉ có con đường đây? Cũng may, tình hình như thế rất nhanh có thể kết thúc.

      Nhìn thấy ngã ba ở phía trước, Thanh Nguyệt khẽ thở ra hơi, đợi vừa đến ngã ba bước chân lập tức chuyển cái, ngược hướng với Quân Lăng Duệ.

      "Tô tiểu thư, đây là nơi nào?"

      Ai ngờ, nàng vừa mới xoay người, thanh Quân Lăng Duệ hề báo trước đột nhiên vang lên, giật mình dưới chân nàng run lên cái, quay đầu lại chỉ thấy lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt chuyên chú khiến lòng nàng đột nhiên lỡ nhịp, cả kinh vội vàng ổn định tim mình.

      Choáng nha, có chuyện gì làm gì nhìn người ta như vậy, biết người dọa người có thể dọa chết người sao?

      "Là chủ nhà, chẳng lẽ ngươi nên tự mình dẫn khách sao? Cử chỉ đem khách ném ở nửa đường hình như có chút ổn a." Quân Lăng Duệ nhíu chặt mày nhìn nàng, bộ dáng kia hình như rất là bất mãn.

      Thanh Nguyệt nghe thế nụ cười cứng đờ, cắn nát thép nuốt vào bụng, cứng rắn kéo ra nụ cười nghiến răng nghiến lợi, hết sức tẫn trách về phía : "Đúng vậy a, ta ngược lại quên đây vốn là bổn phận của ta, xin mời theo ta."

      Thuộc bổn phận cái rắm, tiểu nhân hiểm, có chuyện nàng làm được?

      Nhìn vẻ mặt phẫn hận cắn răng nghiến lợi của tiểu nữ nhân đó, Quân Lăng Duệ khỏi tràn ra nụ cười khẽ, chậm rãi theo.

      Thanh Nguyệt hận thể vội vàng đem đưa đến tiền thính, cho nên rất gấp, nhưng bất đắc dĩ người ta vội a, bước nhanh chậm nhàn nhã tản bộ, thường thường đều là nàng khoảng cách mới phát căn bản có theo kịp, bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, chờ từ từ bước thong thả đến bên cạnh mình lúc này mới lần nữa về phía trước.

      Trải qua mấy lần lặp lại như vậy, Thanh Nguyệt coi như hiểu, nam nhân này thuần túy chính là cố ý, thể làm gì khác hơn là đè nén tính tình cùng từ từ.

      đường im lặng, khí quái dị, hai nha đầu Diệp Lạc cùng Hồng Diệp mờ mịt nhìn thẳng vào mắt đối phương, đều là vẻ mặt khó hiểu.

      Có thể là bọn họ quá chậm , khi Thanh Nguyệt mang theo Quân Lăng Duệ tới tiền sảnh, Tô Kính Tùng sớm chờ ở trong đó, Thanh Nguyệt giống như thấy cứu tinh, đưa người tới cho cha rồi như thỏ con vội vàng chuồn mất.

      theo nam nhân này ám lực quá lớn, nếu là người bình thường cũng thôi , nàng đánh liền đánh, đánh là đánh, tỷ như Lưu Thiên Tứ hôm nay, dù sao có Tô Kính Tùng dọn dẹp tàn cuộc cho nàng, nàng cũng có bận tâm gì, nhưng người này lại hết lần này đến lần khác nàng thể động, ngay cả Tô Kính Tùng cũng từng uyển chuyển với nàng, tận lực cần đối địch với , điều này khiến nàng làm sao bây giờ? Chỉ có thể nhịn xuống.

      Đột nhiên, Thanh Nguyệt cảm giác mình hình như xui xẻo, bằng hồn phách làm sao nhập vào người khắp nơi gặp phiền toái này? Ra cửa cũng có nhiều phiền toái như vậy.

      Tử quốc.

      Bên trong Vĩnh Hòa điện im ắng yên tĩnh, nam tử mặc long bào ánh mắt chuyên chú nhìn tấu chương, đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt, mặt mũi như được thần khắc ra, mang theo tia lành lạnh, tia bạc tình.

      "Phù. . . . . ."

      Gió thổi phất qua, ngọn đèn dầu trong đại điện lúc sáng lúc tối, người áo đen im hơi lặng tiếng xuất bên cạnh long án.

      "Chuyện gì." Long Hạo Thiên đầu cũng ngẩng hỏi, có thể là bởi vì thời gian dài có mở miệng giọng có chút khàn khàn, giọng hề phập phồng, tuyệt ngoài ý muốn đối với người áo đen.

      " Nội bộ Ám tuyến hình như có gì đó đúng, Ám tuyến ở các quốc gia gần đây chút tin tức cũng có truyền đến, hơn nữa, ám tuyến quốc nội giống như cũng mất tích trong đêm." Người áo đen hết sức thận trọng , mày rậm nhíu chặt hình như rất là hiểu.

      Long Hạo Thiên ánh mắt dừng lại tấu chương, cứ như vậy nhìn chằm chằm tấu chương, hồi lâu, trầm mặc tiếng động biết suy nghĩ gì.

      "Chủ tử. . . . . ."

      " xuống ."

      Đợi hồi lâu nghe thấy hồi , người áo đen nhịn được mở miệng, lại bị Long Hạo Thiên đột nhiên cắt đứt, sau khi sửng sốt cũng hỏi nữa xoay người biến mất ở trong điện, giống như chưa bao giờ xuất tại nơi này.

      Tĩnh, yên tĩnh.

      Long Hạo Thiên lần đầu tiên cần người khác nhắc nhở buông tấu chương trong tay xuống, từ trong ngực móc ra thanh đoản kiếm, ngón tay êm ái tỉ mỉ vuốt ve mỗi hoa văn thanh kiếm, để ý như vậy, chuyên chú như vậy, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có.

      " trách ngươi, trách, vào mộng ta, cho dù là hận, cũng với ta câu."

      ---Hết chương 28---

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Tính tình chậm chạp


      biết qua bao lâu, mới kết thúc động tác lặp lại biết bao nhiêu lần này, nhìn ánh trăng thanh u xuyên thấu qua song cửa sổ chạy vào nội điện, bỗng nhiên buộc chặt đoản kiếm trong tay ra ngoài, lưu lại cây đèn linh nhàng toát ra ngọn lửa, lúc sáng lúc tối trong điện.

      Phượng Minh cung, cung nữ cúi đầu vào, đứng lại bên cạnh nữ tử nằm ở ghế quý phi, giọng mở miệng.

      "Nương nương, hoàng thượng Ngọc Tú cung."

      Nữ tử nằm ghế quý phi nhàng nhíu mi, phất phất tay với cung nữ, ánh mắt nhìn sang dãy ngân hà bầu trời, tiếng động nâng lên nụ cười giễu cợt.

      Dưới ánh trăng, thân bóng đen tiếng động đứng nóc phòng nội viện hoàng cung, tránh né các đường tuần tra của Ngự Lâm quân như vào chỗ người, nháy mắt liền lặng yên tiếng động ra khỏi Hoàng Thành.

      " ra ."

      Vừa đến ngoài thành, bóng đen đột nhiên dừng lại, hướng về phía nơi nào đó sau lưng lạnh lùng ra tiếng, khí lạnh giết chóc lan tràn toàn thân.

      Nhưng, qua hồi lâu, trừ gió đêm lay động lá cây vang lên, có bất kỳ động tĩnh gì, điều này làm cho người áo đen khỏi thầm nhăn mày lại.

      Chẳng lẽ, lòng nghi ngờ của quá nặng?

      Lại trận gió thổi qua, người áo đen hồ nghi chợt trợn trắng mắt, thân thể chậm rãi ngửa ra sau té ngã đất, cổ nhiều hơn đạo huyết tuyến, ánh trăng chiếu sáng tia hoảng sợ trong ánh mắt , thanh khiết như vậy, lạnh lẽo như vậy, nhìn chăm chú .

      ngủ say Thanh Nguyệt chợt mở mắt ra, hô hấp dồn dập nhìn màn che trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Tại sao lại mơ về người kia?

      Hồi lâu, hô hấp của nàng từ từ mà khôi phục lại, nhưng ngủ được nữa, phủ thêm áo choàng ra ngoài viện, nhìn bầu trời phía đồng đầy sao, lạnh lùng như băng.

      Long Hạo Thiên. . . . . .

      Ban đêm, trong viện dế mèn kêu vàng, gió đêm thổi qua, thân thể ướt đẫm mồ hôi hơi run, làn váy dưới chân nàng bị kéo cái, Thanh Nguyệt cúi đầu xem xét, chỉ thấy dưới ánh trăng có hai vật cắn xé váy nàng.

      Nhìn thấy hai con hổ con, gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Thanh Nguyệt nhu hòa rất nhiều, cúi thấp thân thể nhàng trêu chọc bọn nó, mà bọn nó đáp lại nhàng ‘NGAO...OOO’ tiếng, sau đó ngừng nhào tới, Tiểu Bạch càng thêm đứng thẳng lên, bò lên đầu gối nàng.

      Nhìn vật được voi đòi tiên, biết sao trong lòng Thanh Nguyệt chợt hồi phiền não, chợt nâng đầu Tiểu Bạch lên dùng sức giày xéo phen, đến khi Tiểu Bạch gào khóc phản kháng, lúc này mới thả tay, lệ khí trong lòng cũng tiêu tán ít.

      Tiểu Bạch thoát được ma chưởng, cực kỳ tức giận ‘ngao’ tiếng với nàng liền nhảy trở về ổ của mình, Tiểu Hoa vừa nhìn tình hình đúng cũng chạy trốn, ngó dáo dác nhìn chủ nhân ngồi dưới ánh trăng, có chút hiểu hôm nay chủ nhân làm sao vậy.

      Nhìn động tác của hai con vật , Thanh Nguyệt nhàng thở dài tiếng, xem ra dáng vẻ mới vừa rồi của mình hù dọa bọn nó rồi.

      Chợt nhớ tới đợt huấn luyện trước đó vài ngày, mấy ngày qua bị những thứ chuyện vặt kia làm cho rối loạn, ngược lại quên chuyện này, nhưng nên dùng biện pháp gì đây? Nàng cũng thể người dẫn đám người gặp người trùng trùng điệp điệp qua a?

      Suy tư hồi lâu, trong mắt Thanh Nguyệt sáng lên, mặt lên nụ cười xảo trá, bước chân nhàng bước tới viện bảo bối của mình.

      Ban đêm, thanh ‘phành phạch’ của động vật giương cánh bay ở hậu viện Phong Vũ Lâu vang lên, ngủ say hai mắt Phan Lỗi chậm rãi mở ra, áng sáng u thoáng qua trong mắt, lấy áo khoác vắt kệ khoác lên người, tóc đen tán loạn sau lưng, cửa sổ tiếng động mở ra, chim bồ câu trắng ở cây trước cửa sổ thấy lập tức bay tới.

      Phan Lỗi cởi ống đồng chân con chim bồ câu, mở tờ giấy bên trong ống đồng ra, khỏi ngoài ý muốn nhàng ồ lên tiếng.

      Lặng lẽ đợi khắc?

      Phan Lỗi suy tư xem chữ tờ giấy rồi thu vào trong tay, tiếng ‘cọt kẹt’ đẩy cửa phòng ra, ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ trong viện, trong lúc nhàm chán nhìn ánh sao đầy trời mất hồn.

      Năm đó, người kia thích nhất chính là bóng đêm như thế này, ánh trăng trong ngần, trời đầy sao, mây trắng như lụa mỏng bay nhàng.

      "Sột soạt. . . . . ."

      "Phành phạch. . . . . ."

      Khi người mất hồn, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chỉ là giống như lát, bên tai Phan Lỗi đột nhiên truyền đến hồi thanh huyên náo rất , hơn nữa thanh này hiển nhiên phải từ chỗ truyền đến, định thần nhìn, chỉ thấy từng con động vật bốn phương tám hướng hoặc trèo tường mà qua, hoặc từ động đất chui ra, hoặc từ bầu trời bay tới, trùng trùng điệp điệp hướng mà đến.

      "Nha. . . . . ."

      Lúc đầu khi gặp như thế, Phan Lỗi nhịn được kêu lên tiếng, ‘vụt’ chợt lách người bay lên cành cây đại thụ, chấn động khiến cánh hoa rơi xuống.

      Mẹ a, từ đâu tới vậy?

      con chim đỉnh đầu rơi xuống, Phan Lỗi tức giận nắm chặt, chỉ thấy đùi con chim tờ giấy, mở ra xem suýt chút nữa chửi tục, chỉ thấy phía tờ giất viết mấy chữ đơn giản ‘Giao cho ngươi, dùng để truyền tin tức’.

      Truyền cái rắm a, người hầu được sao? Nhất định phải dùng cái thứ này sao?

      Phan Lỗi nhìn mấy con vật nhốn nháo đầy đất, khóc ra nước mắt, lần đầu tiên cảm giác ngày tốt của mình tiếp diễn nữa.

      buổi sáng tinh mơ, Thanh Nguyệt cùng Hồng Diệp luyện kiếm pháp còn chưa xong, quản gia liền thở hổn hển chạy tới cắt đứt.

      "Tiểu thư, người phủ Hầu gia đến, lão gia gọi ngài tới."

      Hầu phủ?

      Thanh Nguyệt cùng Hồng Diệp liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy tia sáng hiểu , lập tức cười cười với quản gia: "Được, ta lập tức đến liền."

      Lập tức đến? Mới là lạ.

      Quản gia ứng tiếng rời , Thanh Nguyệt động cũng động, quay đầu lại gật đầu với Hồng Diệp rồi tiếp tục luyện kiếm, có ý tứ di giá chút nào.

      Ba ngày, ngờ tên kia còn có thể nhịn.

      Trong chính sảnh, Tô Kính Tùng vững vàng ngồi vị trí chủ vị, nhanh chậm uống trà, nhìn thấy gương mặt trầm của Hầu gia, nghe được Lưu Thiên Tứ ở bên khổ sở ‘hừ hừ’ cùng tiếng rên của đám người hầu trong viện tử kia.

      "Tô Thừa Tướng, sao lệnh ái còn chưa tới?" Qua khắc, hầu gia ngồi yên, nhịn được mở miệng.

      "À, tính tình nha đầu này luôn chậm chạp, muốn nhìn thấy nàng phải thúc giục, quả khiến người khác nhức đầu muốn chết, Hầu Gia đừng nóng vội, ta kêu người thúc giục nó." Tô Kính Tùng hết sức bất đắc dĩ , giọng điệu tốt chút nào hô to kêu quản gia: "Gọi tiểu thư nhanh chút, có hai bước nàng tính tới trời tối hay sao?"

      Người nào biết tính tình thiên kim Tả Tướng đương triều nóng nảy, làm việc nào cũng hùng hùng hổ hổ, mạnh mẽ vang dội?

      Tính tình chậm chạp? Lừa quỷ a.

      Mặt Hầu gia co rút, nhưng đành phải nhẫn nại, ai bảo người đuối lý chính là nhà ?

      Quản gia thúc giục, rất nhanh trở về, nhưng thời gian dần dần trôi qua vẫn nhìn thấy bóng dáng Thanh Nguyệt, Tô Kính Tùng giả bộ thở dài tiếng lại kêu người thúc giục, người thúc giục trở về lại hồi lâu, như cũ vẫn thấy bóng dáng, Hầu gia lần này nén tức giận được, cũng quản Tô Kính Tùng như thế nào, vọt cái đứng dậy.

      "Xem ra tính tình lệnh ái quả chậm chạp, hay là chúng ta tự mình chuyến vậy?"

      ---Hết chương 29---


      Chương 30: Đánh nhau với chó

      "Cái này. . . . . . , tốt lắm đâu." Tô Kính Tùng khó khăn : "Nào có đạo lý trưởng bối gặp vãn bối chứ? Vẫn là chờ chút , nha đầu này cũng sắp tới rồi."

      "Ta chỉ gặp chắt nữ của mình, có đạo lý gì đâu? ." Hầu gia đè nén hỏa khí xong, cũng quản Tô Kính Tùng có đồng ý hay , kêu người hầu đỡ Lưu Thiên Tứ liền ra ngoài.

      Tô Kính Tùng thấy thế cũng ngăn cản, chỉ là chậm rì rì đứng lên theo, gương mặt lạnh lùng.

      Tô gia của ông, cho tới bây giờ phải mặc cho người bóp méo, huống chi, tin tưởng nha đầu kia tự có phương pháp ứng đối.

      "Sao có ai tới?"

      Trong tiểu viện, Diệp Lạc lấy tay chống cây chổi nhàm chán đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn cửa trống nhịn được lầu bầu, lúc này, bên ngoài sân mơ hồ truyền đến hồi tiếng bước chân huyên náo, nghe thế ánh mắt nàng sáng lên, cây chổi tay vội vàng quét ‘soàn soạt soàn soạt’ về phía cửa viện, trong phút chốc bụi đất bay đầy trời.

      "Đừng quét nữa." Hầu gia dẫn đám người hùng dũng bước vào viện, liền bị sặc hớp bụi đất, ho khan nổi giận gầm lên tiếng, vất vả bụi đất tản chỉ thấy trong viện có nha đầu run run rẩy rẩy đứng đó, tức giận kềm được, ra lệnh: "Tiểu thư nhà ngươi đâu? Gọi nàng ra ngoài cho ta."

      Tiếng hô của rơi xuống, thân thể Diệp Lạc lập tức co rúm lại, bộ dạng nhát gan sợ phiền phức, giọng : "Tiểu thư nhà ta tiền thính rồi."

      "Thúi lắm." Hầu gia nghe xong lời này mắt đỏ lên vì tức, tiếng sư tử hống khiến màng nhĩ mọi người ‘vù vù’ chấn động.

      "Người nào thúi lắm?"

      Tiếng sư tử hống vừa dứt, đạo thanh trong trẻo nhanh chậm từ ngoài viện truyền đến, Hầu gia quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng thanh lệ nhắn xinh đẹp từ ngoài sân vào, cặp mắt lành lạnh như băng quét qua cả đám người Hầu gia mang tới.

      "Ngươi là Tô Thanh Nguyệt?" Hầu gia híp mắt nhìn từ xuống dưới người trước mặt, quả nhiên có mấy phần nhan sắc, trách được đứa con mình coi trọng.

      " ra là ngài . . . . . . , ha ha, xin lỗi, lựa lời ." Thanh Nguyệt che miệng cười xin lỗi, dáng vẻ cười rất khả nghi.

      Lần đầu tiên Hầu gia bị người ám chỉ ‘thúi lắm’’, chỉ cảm thấy ngực căng đầy phát đau, lập tức bộc phát: "Ngươi tốt a, ba phen mấy bận cũng mời được ngươi, còn cần Bản Hầu tự mình tới mới có thể gặp ngươi, quả nhiên còn khó thấy hơn Đương Kim Thánh Thượng a."

      "Hầu Gia ngài cũng đừng hù dọa tiểu nữ, nàng chỉ là tiểu nữ tử làm sao có thể so sánh với Đương Kim Thánh Thượng chứ? Lời này nếu bị truyền ra ngoài bị chém đầu a." Tô Kính Tùng nghe xong lời này, vội vàng tới bên cạnh Thanh Nguyệt, kéo nữ nhi bảo hộ sau lưng, trợn mắt nhìn Hầu gia.

      "Đúng vậy, ta được quản gia báo tin lập tức liền chạy tới, chỉ là thời gian trước bị thương đứng chậm chút, ngờ vừa tới phòng khách liền nghe ngài đến tiểu viện của ta rồi, ta hấp tấp vội vàng chạy về, ngờ, Hầu Gia lại vu oan ta như vậy, quả thực là, khinh người quá đáng." Tô Kính Tùng mới vừa xong đợi Hầu gia tiếp, Thanh Nguyệt lập tức đáp lời, trong mắt còn hàm chứa tia lửa tức giận, thân thể ngừng rung động, khiến Tô Kính Tùng nhìn mà thầm kinh dị, bản lãnh láo của nha đầu này quả thực càng thêm lô hỏa thuần thanh.

      Khinh người quá đáng?

      Hầu gia bị phụ tử hai người xướng họa chọc tức khiến ngực căng phồng, nửa ngày ra lời, Lưu Thiên Tứ vốn là bị dày vò thoi thóp hơi thấy thế đột nhiên giằng co, tơ máu tràn đầy mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Nguyệt, trong miệng a a ư ư quang quác rống lên, chỉ là cổ họng của như bị rách, đầu lưỡi giống như bị thắt lại, khiến người ta căn bản nghe cái gì, nhưng nhìn bộ dạng giận kềm được, hiển nhiên phải lời hữu ích gì.

      "Nha, đây phải là Tiểu Hầu gia sao? Thế nào lại biến thành như vậy? Đây là. . . . . . Đánh nhau với chó sao?" Thấy Lưu Thiên Tứ, Thanh Nguyệt hét lên tiếng, chợt ôm lấy cánh tay phụ thân, bộ dáng như nhìn thấy quỷ.

      Diệp Lạc bị tiếng quát đột nhiên này của tiểu thư nhà mình chấn động lỗ tai ‘ông ông’ chút, xem dáng vẻ nhếch nhác của Lưu Tiểu Hầu gia, vội vàng nắm cây chổi cúi đầu, kìm nén đến thân thể ngừng run rẩy.

      Lưu Tiểu Hầu gia bây giờ, đầu tóc bù xù rối bời, sắc mặt xám trắng, còn đầy vết máu đông lại, y phục bị xé rách thành từng mảnh, hình tượng đúng là có điểm hướng tới hình ảnh tên ăn xin cùng chó mới vừa đánh qua trận.

      Diệp Lạc nhịn được có nghĩa là Tô Kính Tùng nhịn được, ‘phù’ tiếng liền bật cười, nhưng vừa nhìn thấy mặt đen như đáy nồi của Hầu gia, lại vội vàng làm bộ ho mãnh liệt hai tiếng, đôi mắt lung tung nhìn về nơi khác, nghẹn đau cả bụng.

      "Làm sao biến thành như vậy? Ngươi lại biết?" Lý trí Hầu gia trong nháy mắt hỏng mất, tay chỉ thẳng vào mũi Thanh Nguyệt bộc phát tại chỗ.

      vốn muốn để nhi tử ăn mặc thảm chút, mang theo người hầu đến đây chất vấn, khiến Tô gia đưa thuốc giải nhanh chút, ai ngờ lại bị thành chó, quả thực là có thể nhịn thể nhẫn.

      "Hầu Gia rất hay, chuyện của con ngài ta làm sao biết? Đúng , cha." Nhìn ngón tay run rẩy chỉ mình, trong mắt Thanh Nguyệt chợt lóe sáng, nhàn nhạt rồi quay qua nhìn Tô Kính Tùng.

      Từ lúc nàng ra đời tới nay, người dám chỉ vào mũi mình nhiều lắm, cho dù có đó cũng là người nhà của nàng, , là cái khỉ gì.

      "Đúng." Tô Kính Tùng lập tức gật đầu, mặc kệ nàng hay giả, dù sao nữ nhi thế nào, cũng đúng.

      "Các ngươi. . . . . ." Nhìn đôi phụ tử trước mặt, Hầu gia muốn tát cái, đường đường Hầu Gia đương triều lúc nào lại bị người châm chọc như vậy? Huống chi còn là nha đầu chưa dứt sữa, lập tức hừ lạnh tiếng, : "Nha đầu, làm chuyện gì cũng phải lưu lại con đường cho mình, chỉ cần hôm nay ngươi đem thuốc giải ra, ta bảo đảm, chuyện cũ gì Hầu phủ ta cũng có thể bỏ qua, nếu , Tô phủ ngươi đừng nghĩ có quả ngon để ăn."

      "Hừ hừ. . . . . ." Hầu gia mới vừa xong, bên kia Lưu Thiên Tứ cũng từ trong mũi ‘hừ hừ’ mấy tiếng, trợn mắt nhìn phụ tử Tô gia, gương mặt phách lối.

      "Thuốc giải? Thuốc giải gì? Ta hiểu ngài cái gì." Thanh Nguyệt xong hết sức vô tội, trong lòng thầm cười lạnh.

      Vốn là nàng tính toán xem mặt mũi của Tô Kính Tùng dù gì cũng là quan đồng liêu, đối với Lưu Thiên Tứ cảnh cáo cái là tốt rồi, nhưng bây giờ chỉ tay vào mũi mắng nàng còn muốn giao thuốc giải? Nằm mơ.

      "Ngươi chịu thừa nhận? Đừng quên ngày đó đường cái. . . . . ."

      "Ngày đó con trai của ngài ban ngày ban mặt tính toán trắng trợn cướp đoạt ta, ông trời nhìn được để cho gặp báo ứng, ta có động thủ, hai có đụng con trai của ngài nửa đầu ngón tay, lúc ấy người ở đường rất nhiều, thấy cũng chỉ có người, nếu ngài vu oan cho ta, cũng phải có chứng cớ." Thanh Nguyệt năng khí phách, lời sắc bén chận họng Hầu gia há hốc mồm cứng lưỡi, Lưu Thiên Tứ hừ hừ.

      Thấy á khẩu trả lời được, Thanh Nguyệt lại thiện tâm nhắc nhở: "Các ngươi nếu có nhân chứng, nhưng ta lại có nhân chứng, lúc ấy Minh Vô Ưu của Thần Ky Sơn Trang đứng ở đó, ta tin tưởng người của Thần Ky Sơn Trang đều là chính nhân quân tử, làm hành vi xấu xa vu oan cho người tốt ."

      "Nguyệt nhi. . . . . ." Tô Kính Tùng cả kinh, nha đầu này tại sao có thể tìm nhân chứng cho mình chứ? Phải biết, sau lưng Hầu gia là Hoàng hậu, vu oan giá hoạ chỉ là việc .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :