1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13:

      Thanh Nguyệt hơi ngẩn ra, con ngươi từ từ nheo lại.

      Hừ, trêu ghẹo trắng trợn như vậy, tính háo sắc của cũng .

      Bởi vì đau đớn người dần dần giảm bớt, vẻ mặt nam nhân cũng hòa hoãn ít, nụ cười hàm, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chút kiêng kỵ dừng ở người nàng.

      Thanh Nguyệt híp mắt nhìn lúc lâu, bỗng khẽ nở nụ cười, hàng mày cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Tuy rằng lúc này nàng mặc y phục dạ hành chứ phải trang phục lộng lẫy nhưng nụ cười này mang theo loại phong tình riêng. Gió đêm phất qua ánh trăng, màn đêm như sóng nước cũng hơn được.

      Nam nhân áo đen sớm biết nàng là nữ tử, trong phút chốc nụ cười rực rỡ đó, suýt nữa lung lay tâm thần của , tâm đột nhiên nhảy lỡ nhịp.

      Chỉ trong cái chớp mắt của nam tử áo đen, tay phải của Thanh Nguyệt hề báo động vung về phía , trong nháy mắt, trận ám hương bị nam tử hít vào cổ họng, phổi nhất thời truyền đến cơn đau, khiến rên lên tiếng, nụ cười trong mắt tức khắc cứng lại, mặt mũi vặn vẹo.

      Nhìn đến dáng vẻ khổ sở của , nhất thời tâm tình của Thanh Nguyệt thoải mái hơn nhiều, vỗ vỗ tay, ve mặt đầy tươi cười chậm rãi đứng dậy.

      “ Công tử hẳn là biết được cõi đời này có lời là: họa tử miệng mà ra, còn có câu nữa gọi là: nữ nhân và tiểu nhân là khó phòng nhất, tâm tiện đáng lo nhưng ngàn vạn lần miệng được tiện, gặp báo ứng.”

      Nam tử đau đến kêu lên tiếng, che ngực chịu đựng cơn đau khắc cốt ghi tâm, cười khổ nhìn nữ nhân tưởng như vô hại trước mắt.

      lại quên mất, mấy người đất kia chính là nữ nhân này hạ độc.

      “ Ngươi nên nhớ sau này thời điểm bị người đuổi giết, ngàn vạn lần đừng gặp gỡ ta, coi như gặp được cũng nên vội vàng tránh xa chút, bằng , người khác để cho ngươi thấy Diêm vương, chính ta tiễn đưa ngươi gặp Diêm vương.” Lúc chuyện nụ cười mặt Thanh Nguyệt biến mất, chỉ còn mảnh lạnh lùng, cũng để ý đến phản ứng của nam nhân đó như thế nào, chút do dự xoay người rời .

      trách được người ta đều : thà đắc tội quân tử nên đắc tội nữ nhân, nữ nhân này quả nhiên đủ ngoan độc.

      Nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất ở cuối đường, nam tử cười khổ khỏi lắc đầu cái, chịu đựng đau nhức trong lục phủ ngũ tạng, móc ra quả đạn tín hiệu bắn lên trung, chờ đợi người tiếp ứng của tới.

      là đau, róc xương lóc thịt chắc hẳn cũng đau như thế .

      Thanh Nguyệt rời xa liền nghe được thanh gì đó từ trung truyền đến, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đêm có tia sáng chợt lóe rồi biến mất, trong lòng hiểu nam nhân đó phát tín hiệu cho người của tới cứu.

      Lai lịch của nam nhân này , nếu phải nàng vừa mới tới Quang Phóng quốc, còn chưa các thế lực ở đây, chỉ bằng câu vừa nãy của , nàng tuyệt lưu tình.

      Trong Tướng phủ hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của dế mèn với mấy hộ vê tuần tra ở bên ngoài, ngoài ra có bất kỳ thanh gì.

      Thanh Nguyệt cẩn thận né tránh mấy hộ vệ tuần tra trong phủ, lặng yên tiếng động trở lại trong phòng mình, cởi bỏ y phục dạ hành xoay người trèo lên giường, bên trong gian phòng yên tĩnh, giống như nàng chưa bao giờ rời .

      Sáng sớm hôm đó, Thanh Nguyệt vừa dùng qua điểm tâm, quản gia liền vội vã chạy tới.

      "Tiểu thư, lão gia phân phó sau khi người dùng xong điểm tâm lập tức đến thư phòng chuyến, là có chuyện muốn với người."

      "Hả?" Thanh Nguyệt hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hồng Diệp bên cạnh, thấy nàng cũng là vẻ mặt mờ mịt, vì vậy nhìn quản gia hỏi "Có chuyện gì vậy?"

      Nghe Hồng Diệp , bởi vì bản thân Tô Thanh Nguyệt thích đọc sách, cho nên bình thường Tô Kính Tùng rất ít khi gọi nàng đến thư phòng của ông, hôm nay làm sao đột nhiên gọi nàng đến?

      "Lão nô biết." Quản gia mực cung kính trả lời, ve mặt già nua như cọc gỗ chút biểu tình cũng có.

      "Vậy ngươi , ta thay quần áo lập tức tới ngay." Thanh Nguyệt nhàn nhã với quản gia, liền trở về phòng đổi y phục bởi vì luyện kiếm mà có chút mồ hôi.

      qua vườn hoa, vòng qua thủy tạ, rất nhanh nàng với Hồng Diệp tới thư phòng. Lúc này mới phát ra hôm nay chỉ có Tô Kính Tùng ở đây, ngay cả mấy vị ca ca của nàng cũng ở đây, hơi sững sờ, sau đó phân phó Hồng Diệp đứng đợi ở ngoài cửa, liền mình bước vào thư phòng.

      Bước vào thư phòng, Thanh Nguyệt kỳ quái liếc nhìn mấy vị ca ca ngồi vững chắc như chuông, bước chân khỏi khẽ dừng lại, cảm giác khí nơi này có chút quái dị.

      “ Tới đây, ngồi .” Nhìn nữ nhi thân quần áo màu xanh, bước chân ung dung, trong nội tâm Tô Kinh Tùng mừng rỡ thầm gật đầu, vẻ mặt tươi cười chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.

      Đứa này kể từ sau khi tỉnh lại, tựa như thay đổi thành người khác, ít chút ngang ngược càn rỡ, nhiều thêm chút chín chắn điềm tĩnh, ràng hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều, cũng có phong thái hơn so với trước kia. Mặc dù có chút hoài niệm cá tính kiêu ngạo của nữ nhi trước kia động chút là khiến cả Tướng phủ gà bay chó sủa, nhưng vẫn hi vọng con của mình có thể chững chạc, như vậy mới bị người khác lợi dụng, hôm nay như vậy, thể tốt hơn.

      "Cha, ngài tìm con có chuyện gì?" Thanh Nguyệt đến vị trí Tô Kính Tùng chỉ định ngồi xuống, nghi ngờ mở miệng.

      "Ngày mai là sinh thần của đương kim Thái hậu, Hoàng thượng hạ chỉ cùng nhau vui mừng, tất cả quan viên đều phải mang theo con chưa lập gia đình tham gia yến tiệc, con. . . . . . Cũng ở trong đó." Tô Kính Tùng , nụ cười mặt hơi cứng ngắc, ánh mắt cẩn thận nhìn nữ nhi, mỗi tia biến hóa vẻ mặt nàng đều thu vào trong mắt.

      "Nha." Thanh Nguyệt sao cả gật đầu cái, mắt liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của các ca ca, trong lòng có chút hồ nghi.

      Bất quá chỉ là sinh thần của Thái hậu, bọn họ khẩn trương như vậy làm gì?

      "Ách. . . . . ." thấy nữ nhi nhảy dựng lên, Tô Kính Tùng có chút ngoài ý muốn, thở phào nhõm, đồng thời, câu kế tiếp biết nên mở miệng như thế nào.

      "Cha, ngài có lời gì cứ , nữ nhi nghe đây." Thanh Nguyệt thấy bộ dạng chần chừ biết sao của ông, mỉm cười nhàng . Chỉ là, lời của nàng khiến khóe miệng mấy nam nhân bên cạnh hơi run lên, vốn là gương mặt cứng rắn như đá càng căng thẳng hơn.

      "Cái đó. . . . . . , chính là. . . . . ." Thấy nữ nhi nở nụ cười như hoa, trong lòng Tô Kính Tùng đập thình thịch, lời vừa tới miệng lại chần chờ dám ra, cuối cùng mới cắn răng : "Ngày mai, con có thể cùng Ngũ điện hạ xung đột được hay , hoặc là tận lực tránh chút?"

      Trước kia, mỗi lần mặt nữ nhi xuất nụ cười như vậy, liền biết có chuyện tốt, hi vọng lần này là ngoại lệ.

      "Dạ?" Thanh Nguyệt sửng sốt.

      Ngũ điện hạ?

      Người này là ai?

      Tô Kính Tùng thấy nàng lời nào, cho là nàng đồng ý lời của mình, thể làm gì khác hơn là cẩn thận lại: " Cha biết, kêu con tránh né Ngũ điện hạ khiến con chịu uất ức, nhưng dầu gì cũng là người của hoàng gia, con cũng biết tâm địa của Ngũ điện hạ nhen như lỗ kim, kể từ khi con đánh lén , tuy có trắng trợn tìm con gây phiền toái, nhưng bao giờ bỏ qua con. Tuy mặc kệ chuyện gì cha cũng có thể che chở cho con nhưng dù sao cũng là người trong hoàng gia, nếu gây động tĩnh quá lớn, cha rất khó giao phó với Hoàng thượng"

      Nghe vậy, lúc này Thanh Nguyệt mới chợt nhớ tới, như Diệp Lạc qua kẻ thù của mình cũng có người như vậy, lập tức khẽ mỉm cười, đối mặt vẻ ưu sầu của Tô Kính Tùng, : "Con hiểu, ngày mai con tận lực trốn tránh là được, nếu còn chuyện gì nữa, con xin phép về trước."

      Tô Thanh Nguyệt, nữ nhi này luôn khiến toàn gia lo lắng đề phòng, là quá mức mà.

      "A, ừ, tốt tốt tốt, trở về , trở về ." ngờ nàng dễ dàng đồng ý như thế, Tô Kính Tùng lập tức tươi cười rạng rỡ, cục gạch đè nặng ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống, tâm tình tự nhiên cũng khá nhiều.

      Thanh Nguyệt ra thư phòng, nhìn trời mấy đám mây trắng bay nhàng, than tiếng.

      Ai! Xem ra ngày mai nên mang đồ vật nhiều chút, để ngừa ngộ nhỡ mới được.
      fujjkokoko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14:

      Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào viện, chiếu lên giọt sương đám cỏ xanh sáng lấp lánh.

      "Tiểu thư, người như thế này sao được chứ? Chúng ta vẫn nên đổi đổi bộ quần áo khác ." Diệp Lạc đuổi theo bước chân tiểu thư nhà mình, nhìn quần áo màu xanh người nàng, gấp gáp .

      Mặc kệ như thế nào, vào cung, tiểu thư trang điểm son phấn cũng thôi , đầu mang đồ trang sức nào, quần áo lại đơn giản như thế, cái này nếu để cho những quan gia tiểu thư kia thấy còn chê cười chết?

      "Ta cảm thấy được như vậy là tốt rồi, nhanh , cha đợi chúng ta." Thanh Nguyệt nghiêng đầu liếc mắt bĩu môi nhìn Diệp Lạc, trong lòng có chút buồn cười, cảm thấy ăn mặc đơn giản người này có gì ổn.

      Nàng tham gia yến tiệc, phải tuyển tú, chỉ cần ăn mặc thỏa đáng để mất mặt Tướng phủ là được, cần thiết phải ăn mặc long trọng như vậy, lại chủ nhân thân thể này biết đắc tội những người nào, quá mức chọc mắt người cũng tiện.

      Nhìn trang phục của nàng, Tô Kính Tùng bất mãn, ngược lại tán thưởng gật đầu cái, trong lòng thầm vui mừng nữ nhi rốt cuộc biết khiêm tốn, vung tay lên kêu nàng lên kiệu, cùng với mấy nhi tử khác cởi ngựa theo bên cạnh kiệu, đoàn người chậm rãi về phía hoàng cung.

      Vừa tới cửa cung, ngoài ý đoàn người Thanh Nguyệt lại gặp phải phụ tử Bạch gia, Thanh Nguyệt miễn cưỡng tựa vào nhuyễn kiệu, nghe tiếng hàn huyên giả dối bên ngoài kiệu, nhàm chán hắc hơi tiếng, chút ý tứ muốn ra ngoài chào hỏi cũng có.

      Ánh mắt Bạch Dật Hiên lạnh lùng tiếng động dừng lại cỗ kiệu, có chút ngoài ý muốn làm sao nữ nhân này lại an tĩnh như vậy, nhìn lại mấy nam nhân canh giữ ở chung quanh cỗ kiệu, trong mắt xẹt qua tia khinh thường.

      Nàng coi mình là đương kim công chúa sao? Thế nhưng, để huynh trưởng mình làm tùy tùng, quả nhiên chút quy củ cũng có.

      Đợi Tô Kính Tùng cùng phụ tử Bạch thị hàn huyên xong Thanh Nguyệt lảo đảo buồn ngủ rồi, định trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, để ý tới phía ngoài, cho đến khi tiếng của Diệp Lạc vang lên gọi nàng xuống kiệu, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra xuống kiệu, nghe Thừa tướng liên tục dặn dò, liền cùng bọn họ chia ra theo người dẫn đường phía trước vào.

      Sắc màu rực rỡ, oanh thanh yến ngữ, hương thơm lượn quanh, mỹ nữ như mây.

      Thời điểm ở Tử Mang quốc, nàng cũng thường thấy tình cảnh như vậy, cho là thân thể này có hảo hữu tốt gì đó, vì vậy tìm nơi thanh tịnh ngồi xuống, cứ dựa vào lan can nhắm mắt dưỡng thần.

      Mấy ngày nay, thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng vô cùng, hôm nay cũng coi như được nghỉ ngơi .

      Đứng ở nơi xa, Chư Phượng Liên thấy Thanh Nguyệt đến nụ cười mặt tản , nhìn chằm chằm người tựa vào lan can nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng tràn đầy phẫn hận.

      Ngày đó từ Tướng phủ ngoài, nàng cho là phủ Thừa Tướng nhất định Bạch phủ lý luận, bị sợ đến lục thần vô chủ ( làm chủ được tinh thần), vội vàng tìm Bạch Dật Hiên thương lượng, hai người đều đưa ra tất cả tình huống có thể xảy ra, cũng thương lượng xong nên như thế nào, nghĩ đến đợi vài ngày cũng thấy trong tướng phủ có nửa điểm phản ứng, hại nàng vô ích bị bạch Dật Hiên oán trách.

      “ Quận chúa nhìn ngươi kìa.” quan gia tiểu thư ở bên cạnh có giao hảo với nàng nhắc nhở, lúc này Chư Phương Liên mới phục hồi tinh thần, quay đầu lại quả nhiên thấy Quận chúa cười như cười nhìn mình, vội vàng nhìn về phía ghế kéo ra nụ cười nhàn nhạt.

      "Chư tiểu thư suy nghĩ cái gì vậy?" Vinh Hoa Quận chúa uống hớp trà thơm, nhàng nâng mắt hỏi.

      " có gì, chỉ là thấy thiên kim Tả Tướng đến nên sửng sốt chút mà thôi, dù sao, nàng rất ít khi an tĩnh như vậy." Chư Phượng Liên khẽ cười nhìn về phía Thanh Nguyệt an tọa, ngụ ý .

      "Hừ, nàng là nhàn nhã ." khác thấy Thanh Nguyệt thân quần áo màu xanh, khuôn mặt châm chọc .

      Chư Phượng Liên nghe lời của , trong lòng liền có chủ ý, làm ra vẻ, cảm thán tiếng : "Nhàn nhã nhàn nhã, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh thần của Thái hậu, nếu như Thái hậu sang đây nhìn như thế này quá thất lễ ."

      "Đúng vậy, chút gia giáo cũng có." khác cũng chen lời.

      "Các ngươi lo lắng như thế, các ngươi sợ gây phiền toái nhắc nhở nàng chút, như các ngươi chút nữa Thái hậu đến, nàng bị nhìn đến đúng là tốt lắm." Quận chúa nghe đến đó, ưu nhã buông ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt phân phó với mấy nữ nhân ngươi lời ta câu đó, tiếng tuy nhưng cho cự tuyệt.

      ". . . . . . , Vâng" Chư Phượng Liên lời này chỉ là muốn chiếm được mấy phần hảo cảm của Vinh Hoa Quận chúa, nghĩ rằng nàng lại dùng thái độ này, lập tức chỉ có thể ngượng ngùng cười tiếng, ngập ngừng đứng dậy.

      Mà mấy người nữ nhân khác nghe như thế mặt lộ vẻ hoảng sợ, họ chỉ dám ở sau lưng xấu chút mà thôi, ai có can đảm tìm nữ nhân kia gây phiền toái, nhưng đối mặt phân phó của Quận chúa, ai cũng có can đảm phản bác, lập tức cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận theo sau lưng Chư Phượng Liên.

      Nhìn Chư Phượng Liên lắc lắc mông rời , Vinh Hoa Quận chúa cười lạnh tiếng, nữ nhân biết chết sống, thiên hạ này phải ai cũng có thể để nàng tính toán.

      "Muội muội thanh nhàn a."

      Thanh Nguyệt dựa vào lan can hưởng thụ yên tĩnh khó có được này, bên tai liền vang lên tiếng chói tai, mở mắt liền nhìn thấy Chư Phượng Liên nhàng bước liên tục về phía nàng, nhịn được đau đầu nhăn mày lại, ánh mắt chậm rãi quét qua mấy người theo sau lưng nàng, gương mặt tỏ vẻ vui.

      Nàng biết hôm nay nhất định được yên bình mà.

      "Muội muội ngủ ở chỗ này, thấy mất thể thống sao?" Chư Phượng Liên thấy nàng mở mắt nhàng mở miệng, lời thành khẩn giống như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối hiểu chuyện, mà sau lưng nàng mấy người nữ nhân thấy Thanh Nguyệt mở mắt nhìn về phía mình kinh hãi vội vàng cúi đầu xuống, có ai dám mở miệng.

      "Ta rồi, chớ tùy tiện gọi ta muội muội, cha ta có con riêng." Thanh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, nhìn thấy sắc mặt Chư Phượng Liên thay đổi đột ngột, lại thêm vào câu: "Ngươi phải là người Tô gia ta, có tư cách dùng cái giọng điệu này chuyện với ta, chớ coi trọng chih1 mình."

      "Ngươi. . . . . ."

      "Thối chết."

      Chư Phượng Liên lúc nào bị người vũ nhục như vậy, nhất thời nụ cười tối sầm lại, vừa muốn gì đó, lại ngờ Thanh Nguyệt đột nhiên di chuyển thân thể lùi về phía sau giơ tay lên trước mũi vẫy vẫy, giống như bị nàng ta hun (xì hơi), mấy người sau lưng thấy vậy ‘xì’ tiếng phì cười, nhất thời làm nàng ta tức tới gương mặt xanh mét, cả người run cầm cập.

      "Diệp Lạc, chúng ta thôi, mùi này làm cho người ta chịu nổi." Phật còn ngại Chư Phượng Liên đủ lửa, Thanh Nguyệt lắc đầu cái vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn Chư Phượng Liên đứng dậy , nhưng ngờ, nàng vừa mới đứng dậy, Chư Phượng Liên liền kéo nàng lại.

      Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta bắt được tay của mình, biết nàng ta lại muốn làm cái gì.

      "Muội muội nếu ngại khí nơi này tốt, bên kia có chỗ lương đình, ngại đến kia bên ngồi chút." Chư Phượng Liên đè bủng lửa giận trong lòng, quơ quơ cái khăn trong tay của mình trước mặt nàng, chỉ vào cái đường bí mật ở bên trái bụi hoa.

      Thời điểm khăn tay quơ qua trước mặt, cỗ u hương mơ hồ bay tới, may là Thanh Nguyệt sớm có chuẩn bị vội vàng nín thở, nhưng vẫn cẩn thận hít hơi, vận khí chợt phát luồng nhiệt lưu bắt đầu lặng lẽ lan tràn, tâm đột nhiên trầm xuống, đây mạnh Chư Phượng Liên liền nhanh chóng mang theo Diệp Lạc tới nơi khác.

      Đáng chết, lại là mị hương, nữ nhân muốn tìm chết mà?
      fujjkoWinter thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:

      ra khoảng xa, Thanh Nguyệt vội vàng lấy giải độc đạn ở trong ngực do mình tự luyện ra nhanh chóng nuốt xuống, cảm thấy nhiệt lưu giống như chậm rãi có khuynh hướng bình thường trở lại. Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chư Phượng Liên, chỉ thấy nàng ta đứng ngay tại chỗ, nhìn thấy mình quay đầu lại lập tức khiêu khích cười tiếng, bộ dáng kia giống như tuyệt đối sợ mình tìm nàng ta tính sổ, thấy màn như vậy, trong lòng Thanh Nguyệt tối tăm.

      Chư Phượng Liên, người này là muốn đối nghịch chính diện cùng mình sao?

      Ai ngờ, tâm tình chập chờn của nàng trong nháy mắt, nhiệt lưu mới vừa bị dược vật kia đè xuống thế nhưng lần nữa cuồn cuộn dâng lên, hơn nữa so mới vừa rồi càng thêm mãnh liệt.

      Hỏng bét, thuốc giải độc này thế nhưng dùng được.

      Thanh Nguyệt thầm tốt, vội vàng lôi Diệp Lạc nhanh chóng rời .

      Đều do nàng quá sơ sót, bằng cũng trúng mưu kế của Chư Phượng Liên. CŨng do nàng quá mức tự phụ, cho là nàng ta có dùng tới loại thuốc hạ lưu này, cho nên chỉ điều chế thuốc giải độc, mà có chế ra loại giải dược này.

      Chư Phượng Liên tự nhận là hiểu Tô Thanh Nguyệt nhất, hôm nay dám tính kế nàng (Nguyệt tỷ), cũng chuẩn bị sẵn sàng bị Tô Thanh Nguyệt dạy dỗ lại, vừa vặn loại mị hương này càng giận dữ càng dễ dáng xúc tiến mị hương phát tác, đến lúc đó, Tô Thanh Nguyệt có muốn bị mất danh tiếng cũng khó khăn. khi chuyện này bị người Bạch gia biết, coi như nàng muốn từ hôn, Bạch gia tuyệt đối có khả năng dễ dàng tha thứ cho nữ nhân phóng đãng biết kiềm chế vào cửa.

      Chỉ là, nàng ngờ nữ nhân hạ tiện này, hôm nay thế nhưng lại có giận dữ, ngược lại ngoài dự đoán của mình.

      Chỉ là, nàng như thế nào?

      Chư Phượng Liên nhìn phương hướng Tô Thanh Nguyệt rời , khóe môi nâng lên nụ cười lạnh lẽo.

      Cái hướng kia chính là chỗ nàng an bài người ở trong phủ, nàng ta đến đó bị hủy càng nhanh thôi.

      Chỗ sâu trong bụi hoa, Thanh Nguyệt phát nếu nàng càng nhanh nhiệt lưu này cũng lan tràn càng thêm nhanh chóng, vì vậy thể làm gì khác hơn là vội vàng dừng lại, cố gắng bình ổn hơi thở nặng nề, áp chế ngọn lửa cháy hừng hực trong thân thể.

      "Tiểu thư, người làm sao vậy." Diệp Lạc lo lắng nhìn nét hồng bình thường mặt nàng, trong mắt đầy lo lắng.

      "Muội nhanh tìm lão gia hay thiếu gia đến, ta đợi ở đây." Thanh Nguyệt cắn răng trầm giọng phân phó, trán dần dần thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhanh ."

      Diệp Lạc còn muốn nữa, lại bị Thanh Nguyệt quát lớn, Diệp Lạc nhìn dáng vẻ khó chịu của tiểu thư nhà mình yên lòng, nhưng tiếp tục như vậy cũng được, cuối cùng chỉ có thể cắn răng xoay người chạy kiếm bọn người Tô Kính Tùng.

      Diệp Lạc vừa , Thanh Nguyệt lại lấy đống thuốc nuốt xuống, mặc dù thuốc này thể giải được mị hương, nhưng dầu gì cũng có thể trì hoãn mị hương phác tác. Có thể coi như vậy, nhiệt lưu nóng rực này như cũ chậm rãi từ bụng dưới lên, nhịp tim bắt đầu bị khống chế tốc độ tăng dần, đôi tay rục rịch muốn đem y phục người cởi xuống, ngay cả thần trí cũng có chút mơ hồ.

      Đáng chết, đến tột cùng cái mị hương là cái gì làm thế nào lại bá đạo như vậy?

      Thanh Nguyệt mạnh mẽ cắn môi, mượn đau đớn khiến cho mình có thể tỉnh táo hơn.

      "Tiểu Nguyệt Nhi, ra là ngươi ở đây chờ ta, làm hại ta tim ngươi nãy giờ."

      Đúng lúc này, giọng dâm tà từ phía sau chợt vang lên, Thanh Nguyệt cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào từ trong bụi hoa ra, gương mặt có ý tốt, đôi mắt càn rỡ dò xét người nàng, trong mắt tràn dày ham muốn.

      “Cút”. Thanh Nguyệt cắn răng gầm lên tiếng. Người đàn ông này sao lại xuất ở đây, nàng rất kích động có ý định muốn nhào tới, nếu phải còn giữ được chút thần trí, nàng biết mình làm ra chuyện gì.

      thùy mị gì cả, chỉ là, gia thích tính khí tiểu mèo hoang này của ngươi, ngay cả tiếng mắng chửi cũng dễ nghe như vậy, Tiểu Nguyệt nhi yên tâm, gia cút , hơn nữa còn ôm ngươi cùng , ở trong bụi hoa này, ta , ngươi dưới, muốn như vậy sao”.Thèm thuồng nhìn gò má ửng đỏ, nam nhân cười dâm đãng từng bước tiến tới, đôi tay còn ngừng kéo y phục người xuống, thanh cũng run rẩy, ràng bắt đầu động tình.

      sớm nhìn trúng nữ nhân này, dáng dấp tuyệt mỹ, tính tình lại cay cú, là loại hình thích, chỉ là bình thường có gì cơ hội đến gần nàng, hôm nay vất vả mới có cơ hội này, sao có thể kích động cho được?

      Nhìn nam nhân bỉ ổi trước mặt, Thanh Nguyệt nguy hiểm nheo cặp mắt lại lảo đảo lui về phía sau, lúc này mới phát ra hai chân thế nhưng mềm yếu vô lực như vậy, ràng rất chán ghét người nam nhân này đến gần, nhưng thân thể lại tự kìm chế được bởi vì nam nhân này đến gần mà run rẩy, giống như rất khát vọng.

      "Tới, bảo bối, tới gia ngươi, đừng thẹn thùng." Nam nhân vừa vừa đôi tay duỗi cái nhào qua, đúng lúc này, Thanh Nguyệt vẫn nắm chặt tay đột nhiên vung lên, cỗ sương mù màu đen đập vào mặt nam nhân, thình lình cho ăn miếng.

      "Hừ . . . . . , ngươi con mẹ nó cho gia ăn cái gì. . . . . . , Bịch. . . . . ." Nam nhân ngờ Thanh Nguyệt còn có chiêu này, liền hừ mấy tiếng chỉ vào mặt Thanh Nguyệt há mồm mắng, nhưng tiếng mắng vừa tới miệng, con ngươi khẽ đảo đột nhiên trừng lớn.

      Thấy nam nhân ngã xuống đất, thần trí Thanh Nguyệt căng thẳng lúc này mới buông lỏng, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống dưới đất, nhưng ngay khi nàng muốn rơi xuống đất, đột nhiên cảm giác ngang hông nhiều hơn đôi bàn tay, đụng chạm này thế nhưng khiến nàng cảm giác vui sướng, lập tức tự kìm hãm được khinh ngâm tiếng.

      Nghe mình tự chủ được khinh ngâm ra tiếng, Thanh Nguyệt chợt cả kinh, cảnh giác quay đầu lại đúng lúc chống lại đôi mắt tĩnh mịch đen thấy đáy, nàng còn chưa nhìn kỹ bộ dáng người tới, sau ót đột nhiên đau xót, trước mắt liền tối sầm lại, ý thức sau cùng, chính là dược khí nồng nặc từ người nam nhân truyền tới.

      “ Lần này nên trách ta có né tránh, là ngươi chủ động ôm ấp thương.” Nam nhân cười yếu ớt nhìn Thanh Nguyệt mất ý thức, môi nhàng nỉ non, tiếp đến khẽ cong người liền đem nàng ôm vào trong ngực, xoay người biến mất trong bụi hoa.

      Thời điểm Thanh Nguyệt tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là màn tơ màu xanh đỉnh đầu, trong hô hấp tất cả đều là dược khí nồng nặc, cái tháp hương ở bàn dâng lên làn khói .

      Đây là đâu vậy?

      Thanh Nguyệt nghi ngờ quan sát trước mắt, trước khi hôn mê cặp mắt đen sâu thẳm kia bỗng nhiên xẹt qua đầu, mắt trắng trợn to cái, chợt từ giường ngồi dậy luống cuống tay chân kiểm tra quần áo người, cho đến khi xác định người có cái bất ổn gì, hơn nữa nhiệt lưu trong cơ thể cũng biến mất thấy gì nữa, lúc này mới thở phào nhõm, chẫm rãi xuống giường.

      " nương, người tỉnh rồi." Mới vừa xuống giường, vén rèm vào, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười xa cách, chậm rãi tới trước mặt nàng.

      "Là ai dẫn ta tới?" Thanh Nguyệt thầm quan sát xa lạ này, chủ nhân cặp tròng mắt đen kia là ai?

      " Yến tiệc lập tức bắt đầu, nếu nương muốn khiến những người khác sinh nghi, xin mời theo ta." đó hiển nhiên muốn trả lời câu hỏi của nàng..., xong liền nghiêng người qua nàng ra ngoài, động tác gọn gàng linh hoạt, chút cũng khách khí.

      Thanh Nguyệt biết, nàng ta muốn trả lời câu hỏi của mình, vì vậy hỏi nữa, ngửi mùi thuốc nơi này thầm nhớ kỹ trong lòng, liền mang theo đầy bụng nghi ngờ, theo nàng ta rời .

      Bên trong gian phòng yên tĩnh trở lại, hai bóng dáng lặng yên tiếng động tự sau tấm bình phong ra, cả người mặc cẩm bào màu xanh da trời, mặt mũi tuấn tú, mà người còn lại thân cẩm y màu xanh, mặt như ngọc, mày kiếm như mực, tròng mắt đen tĩnh mịch như đầm nhìn chăm chú bóng lưng mảnh khảnh rời , môi mỏng chậm rãi nâng lên đường cong nhợt nhạt.
      fujjko thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:

      Nam tử áo làm híp mắt nhìn bạn tốt khóe môi khẽ nâng lên, ý vị sâu xa cười tiếng, : “Nếu bỏ được, tại sao cho nàng biết chính huynh cứu nàng? Như vậy, mới có thể khiến mỹ nhân tự mình báo đáp chứ.”

      “Ngươi cảm thấy, nàng là lấy thân báo đáp sao?” Thanh y nam tử nghe vậy khinh miệt liếc cái, phun ra câu lời cho là đúng.

      Nam tử áo lam thấy ánh mắt khinh miệt của mặt đen lại, chịu yếu thế, phản bác: “Làm sao ngươi biết nàng lấy thân báo đáp?”

      "Ta đương nhiên biết. thôi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi." Thanh y nam tử cười nhạt chợt nhíu mày, liền dẫn đầu ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng dáng của nàng biến mất ở khúc quanh, thân hình di chuyển về phía con đường khác.

      Chẳng những, nàng lấy thân báo đáp, đoán chừng còn có thể lấy ơn báo oán nữa?

      , cười?

      Nam nhân áo lam bỏ qua ý cười chợt lóe mặt , trong nháy mắt mắt trừng lớn, dám ti véo bắp đùi cái, lập tức truyền đến cơn đau khiến há miệng.

      , người này có thể cười, có quỷ, tuyệt đối có quỷ.

      Nam tử áo lam xoa xoa bắp đùi bị mình véo đau, bỉ ổi cười hắc hắc, chay nhanh như chớp đuổi theo.

      Chuyện thú vị như vậy, xem sao được?

      " nương, trước mặt chính là đại điện, ta tiện vào chỉ đưa người đến đây, xin mời người vào." Cách đại điện còn khoảng đoạn, nữ tử dẫn Thanh Nguyệt liền ngừng lại, hơi khom người với nàng rồi trực tiếp rời .

      Nhìn bóng lưng nhanh chóng rời , Thanh Nguyệt biết gì cười cười, mình về phía đại điện tráng lệ.

      Nhìn cách xưng hô của này khi chuyện với nàng liền có thể hiểu được, nàng ta có đặt mình ở trong mắt, thậm chí còn mang theo vẻ ngạo mạn, biết, dạng chủ tử gì thế nhưng dạy ra nô tỳ như vậy.

      Tô Cẩn Sơn bình tĩnh đứng ở cửa bên đại điện, mặt biểu gì dáng vẻ đứng như môn thần giữ cửa, nhưng hai tay để xuôi bên người nắm chặt lại, lại tiết lộ nội tâm chân chính của , kể từ khi Diệp Lạc kéo tìm Thanh Nguyệt lại tìm thấy nàng, trong lòng vẫn lo sợ bất an. lúc lòng như lửa đốt, bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên xuất , mạnh mẽ kiềm chế kích động trong lòng, lúc này mới xông lên.

      "Tiểu muội, muội làm sao vậy? có xảy ra chuyện gì chứ?" Đợi Thanh Nguyệt tới bên cạnh, lúc này Tô Cẩn Sơn mới lên phía trước, đè thấp giọng giọng hỏi thăm.

      " có, cha và các huynh đâu?" Thanh Nguyệt trấn an lắc đầu cái, giọng hỏi thăm.

      "Cha ở bên trong, bọn người nhị đệ vẫn còn tìm muội, muội vào trước , ta tìm bọn nhị đệ trở lại." Ánh mắt Tô Cẩn Sơn dừng người nàng tra xét phen, xác định nàng quả có gì, lúc này tâm tình lo lắng mới để xuống, tiếng, quay đầu tìm những huynh đệ khác.

      Nhìn bóng dáng cao lớn của nhanh chóng biến mất ở trước mắt, đáy lòng Thanh Nguyệt thở dài tiếng xoay người vào đại điện, đối với phụ tử Tô gia trong lòng nàng có chút áy náy, nếu phải là nàng, bọn họ cũng lo lắng đề phòng như thế.

      Trong đại điện, Tô Kính Tùng cùng những đồng liêu bên cạnh chuyện trò vui vẻ, nhìn thấy Thanh Nguyệt đến, mặt biến sắc khẽ gật đầu với nàng, liền xoay người lại cùng người bên cạnh tiếp tục đề tài mới vừa rồi, mặt ràng nhu hòa hơn so với vừa rồi rất nhiều.

      Thanh Nguyệt thấy ở bên cạnh ông còn có mấy chỗ trống, đoán chừng là lưu lại cho mấy huynh đệ Tô gia ngồi. Mà bên phía giành cho nữ nhi, bởi vì Thanh Nguyệt tới muộn, chỉ còn dư lại chỗ ngồi tầm thường trong góc đại điện, nàng cũng quan tâm mấy thứ này, liền thẳng đến chỗ đó ngồi xuống.

      Chư Phượng Liên chợt thấy nàng trở lại, hơn nữa còn là lông tóc tổn hao gì, nụ cười mặt lập tức cứng đờ, bất tri bất giác nắm chặt ly rượu trong tay.

      Tại sao quần áo tóc tai có bất kỳ biến hóa nào? Mới vừa rồi, rốt cuộc nàng ta nơi nào?

      "Chư tiểu thư?" Thấy Chư Phượng Liên hồi lâu có phản ứng, bên người nàng ta khỏi kỳ quái đưa tay đụng nàng ta cái.

      "A, xin lỗi, tiếp chuyện được." Chư Phượng Liên phục hồi tinh thần lại, cười yếu ớt khẽ gật đầu với đó, liền đứng dậy về phía chỗ ngồi của Thanh Nguyệt.

      đúng, Tô Thanh Nguyệt này nhất định là làm bộ trấn định, nàng xác định trình độ bá đạo loại mị hương, tuyệt đối có khả năng khiến người trúng mị hương còn có thể lông tóc hao tổn trở lại.

      Thanh Nguyệt cứ an tĩnh ngồi ở trong góc như vậy, uống trà ăn điểm tâm của mình, bộ dạng ngồi yên tĩnh như Phật, tiếng cười bên cạnh có quan hệ với nàng, dáng vẻ nhàn nhã tự tại, thoạt nhìn rất khó hòa đồng, nhưng lại hợp tính ý nàng.

      "Muội muội mới vừa rồi đâu vậy, thế nào tại mới đến?" đạo giọng kiều mỵ dịu dàng vang lên, nghe vậy Thanh Nguyệt khẽ cau mày, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Chư Phượng Liên cười thản nhiên đứng ở trước mặt mình, đôi mắt quyến rũ ngừng ở người nàng loạn chuyển, vừa nhìn là biết hảo tâm gì.

      "Tại sao chuyện? Chẳng lẽ muội muội có cái bí mật gì hay sao? A, mặt của muội hồng như vậy, phải là tìm tình lang chứ?" Chư Phượng Liên thấy nàng lên tiếng, vẻ mặt giả vờ thần bí hề hề , chỉ là giọng kia bị nàng ta cố ý tăng lên ít, hấp dẫn ánh mắt toàn bộ tiểu thư phu nhân quan gia đứng chung quanh nhìn sang đây.

      Thanh Nguyệt nhàn nhạt nhìn Chư Phượng Liên làm bộ làm tịch, đè lửa giận trong lòng xuống, khẽ mỉm cười, " Chư tiểu thư, xin có chút liêm sỉ được ? Ta liên tục thanh minh, Tô gia ta chỉ có nữ nhi là ta, có bất kỳ con riêng nào, mặc dù chức quan cha ta lớn hơn cha ngươi chút, ngươi cũng nên vô tình như thế, quên huyết mạch trong người là của nhà ai, muốn làm người của Sở gia ta, loại người quên tình bỏ nghĩa như ngươi, khiến lệnh tôn xử như thế nào ở triều đình?"

      Giọng nàng cao thấp, lượng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe, giọng xa cách, thần thái trong trẻo lạnh lùng, chân mày hơi nhíu, giống như hành động của Chư Phượng Liên khiến nàng rất phiền não.

      "Ngươi. . . . . . , a, miệng của ngươi sao sưng lên như thế? Bị người nào cắn?" Chư Phượng Liên bị chọc tức đến mặt xanh mét, vừa muốn phát tác chợt liếc thấy môi Thanh Nguyệt sưng đỏ, lập tức cố ý khẽ kêu tiếng, khiến tầm mắt mọi người toàn bộ đề tập trung ở môi Thanh Nguyệt.

      Môi đỏ mọng hơi sưng, có chút bầm tím, mọi người thấy ở trong mắt, nhất thời trong tim liền sáng tỏ, che môi cười khẽ vô cùng mập mờ.

      Nghe xung quanh bàn luận xôn xao với cười trộm, Chư Phượng Liên nhướng nhướng mày khiêu khích Thanh Nguyệt.

      phải quấn lấy nam nhân, môi này làm sao có thể sưng như vậy? Lần này, nàng muốn nhìn xem tiện nhân này còn có thể nguỵ biện nữa .

      Thanh Nguyệt híp mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt hả hê của Chư Phượng Liên, trầm mặc , mọi người ở đây đều cho là nàng giải thích được nàng lại đột nhiên đưa tay vuốt môi của mình, lộ ra lỗ kim môi, lắc đầu cái vẻ mặt buồn cười, : " Thời điểm ta đứng ở vườn hoa bị ong mật chích cái, nơi này vẫn còn lỗ kim, sao lại biến thành ta bị người nào cắn kia chứ? biết trong đầu Chư tiểu thư nghĩ cái gì, chẳng lẽ người có kinh nghiệm bị người khác cắn qua."

      Nàng biết ý đồ của Chư Phượng Liên, đơn giản là muốn chọc giận nàng, khiến nàng động thủ trước mặt mọi người, sau đó có thể danh chánh ngôn thuận chửi bới nàng. Đáng tiếc, nàng phải là Tô Thanh Nguyệt, có tính khí nóng nảy như vậy, cho dù muốn đánh người, nàng cũng khiến người bị đánh dám lời nào.

      Trong lòng của Chư Phượng Liên sớm nhận định nàng bị thất thân, bây giờ lại còn nghĩ dội nước đục lên người mình, lập tức trừng mắt nổi giận.

      "Ngươi bậy bạ gì đó, cái người này ràng chính là bị nam nhân cắn, còn dám vu oan ta?"

      "Càn rỡ, lại trong đại điện ra loại ô ngôn uế ngữ này, còn biết xấu hổ hay ?"

      Chư Phượng Liên vừa dứt lời, đợi Thanh Nguyệt xuất khẩu phản kích, tiếng quáy lớn nghiêm nghị từ ngoài điện truyền đến. Ngay sau đó đạo bóng dáng màu xanh theo đó xuất tại cửa đại điện, vẻ mặt kiên định lạnh như đá, ánh mắt sắc bén, làm cho người ta rét mà run.

      Chỉ thoáng, ồn ào náo động trong đại điện yên lặng như tờ, loại áp lực trầm trọng truyền khắp đáy lòng của mỗi người.

      ***********
      fujjko thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Mình đụng phải nòng súng trách được người

      "Tham kiến Duệ vương."

      Người này vừa xuất , trong đại điện khí tức liền hạ xuống, tâm thần mọi người chấn động bận rộn ngừng đứng dậy hành lễ, tiếng thỉnh ản điều nhịp vang lên đinh tai nhức óc, Chư Phượng Liên cả kinh liền vội cúi người hành lễ, lòng tràn đầy sợ hãi.

      người nào biết, Duệ vương này nổi danh là Thiết Diện vô tình, mặc kệ là hoàng thân quốc thích hay là bình dân bách tính, chỉ cần tội phạm trong tay chính là cửu tử nhất sinh, trong hai vương có thể lực lớn nhất Quang Phóng quốc, cái này có mắt, còn đến mức nào.

      Duệ vương?

      Thanh Nguyệt hành lễ theo mọi người đồng thời thầm quan sát người này, nghe hai vương của Quang Phóng quốc đều có tích cách riêng, Túc vương là người hòa nhã thân thiện, tiếng cười có thể khiến người ta ném vũ khí tháo áo giáp đầu hàng. Mà Duệ vương ngược lại với , là người quyết đoán sát phạt, câu có thể quyết định người đó sống hay chết, chỉ cần là quyết định của , kể cả Hoàng đế cũng có năng lực vãn hồi. Duệ vương với Túc vương mỗi người đều có thế lực riêng của mình, địa vị ở Quang Phóng quốc cũng phân cao thấp, thế lấy hoặc bỏ người nào, đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế lập Thái tử.

      Thời điểm Thanh Nguyệt thầm quan sát người tới, ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía nàng, lạnh lẽo như hàn băng, sắc như lưỡi kiếm, khiến nàng tự chủ được rùng mình cái, vội vàng rũ mắt tránh .

      Duệ vương, Quân Lăng Duệ, xem ra lời đồn đãi phải giả, người này cũng phải là nhân vật đơn giản.

      Quân Lăng Duệ nhìn Thanh Nguyệt nhanh chóng cúi đầu nhắm mắt, trong tròng mắt đen nhiều hơn tia nhu hòa, chán ghét lườm Chư Phượng Liên miệng câm như hến, hừ lạnh tiếng liền ngưng trọng áp suất thấp người, liền thẳng hướng đại điện phía trước tới.

      Chư Phượng Liên bị tiếng hừ lạnh kia của Quân Lăng Duệ cả kinh thân thể run lên, chỉ cảm thấy lạnh buốt cả người tựa như rơi vào hầm băng, cũng may, ngọn nguồn làm người ta sợ hãi này lập tức liền rời , thân thể mềm nhũn vừa mới thở hơi, liền nghe được liên tiếp tiếng người mắng từ xa truyền đến.

      " có gia giáo, biết thẹn, lòng dạ ác độc, dâm phụ."

      Nghe tiếng mắng chửi, Chư Phượng Liên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân chỉa mủi về phía nàng mắng, nụ cười mặt nhất thời cứng lại. Hiển nhiên người này chỉa mũi về nàng, khiến nàng muốn phủ nhận cũng được, nghĩ muốn phát cáu nhưng dám. Người này là cháu ruột của Hoàng hậu, hơn thế còn là tâm phúc của Duệ vương, thân phận địa vị đó, nàng nào có gan đối nghịch với chứ?

      Thanh Nguyệt nghe người này mắng chửi, nhịn được vụng trộm nhếch miệng, lặng lẽ giương mắt nhìn, chỉ thấy nam nhân tuấn tú chỉ vào Chư Phượng Liên mắng, bộ dạng nam nhân đó khiến nàng phải chắc lưỡi hít hà.

      Người này là người nào, miệng độc. Dâm phụ? Đây là cố ý khiến người ta sống được nha, chỉ là, hả lòng hả dạ.

      Phương Thiếu Khanh khinh thường liếc nhìn nữ nhân mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt dấu vết quét về phía Thanh Nguyệt đứng phía sau nàng ta cái, lúc này mới chép miệng mặt mang vẻ hồ nghi rời .

      Thú vị, thú vị, nữ nhân này thoạt nhìn bình thường như vậy, làm sao tên kia để mắt vậy?

      Chư Phượng Liên nàng lúc nào bị người mắng chửi như vậy, thất khiếu đều muốn bốc cháy nhưng thủy chung cách nào phát tiết được, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Nguyệt.

      Nếu phải tại nữ nhân hạ tiện này, cũng cũng xui xẻo như vậy.

      Thanh Nguyệt bị ánh mắt lúc gần của Phương Thiếu Khanh quét qua làm cho sửng sốt, người này biết nàng sao? suy tư lại thình lình chống tầm mắt nóng bỏng của Chư Phượng Liên, lập tức vô tội buông lỏng nàng ta.

      Đáng đời, chính ngươi đụng nòng súng, trách được người.

      Nàng cười sao, nhưng nàng cười chọc Chư Phượng Liên nổi trận lôi đình, răng trắng nghiến cộp cộp, hung tợn giọng : “Chớ lên mặt, ngươi làm như thế, đừng tưởng rằng Duệ vương coi trọng ngươi.”

      "Ngươi yên tâm, ta đương nhiên biết Duệ vương cao quý coi trọng người bé như ta, nhưng mà, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng vọng tưởng có thể gả cho Bạch Dật Hiên." Giọng Thanh Nguyệt lớn , vừa đủ để mấy người xung quanh nghe được, như vậy là được rồi.

      Mọi người đều biết, Bạch Dật Hiên là vị hôn phu của nàng, cái gọi là lời đồn đãi có thể giết chết người. Hôm nay, Chư Phượng Liên tới bới móc nguyên nhân, chắc mấy người này nghe được lời của mình trong lòng cũng biết , mấy ngày nữa, lời đồn này chắc đầy thiên hạ rồi.

      Chư Phượng Liên nghe vậy cả kinh, nhưng trong lòng chỉ hơi hồi hộp.

      Nàng làm sao biết chuyện này?

      "Nha, trách được. . . . . . ."

      "Hắc hắc hắc. . . . . ."

      Mấy người xung quanh luôn mực nghiêng tai lắng nghe lời của hai người, bây giờ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Chư Phượng Liên, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Mặc dù ra lời khó nghe, thế nhưng ánh mắt ý vị sâu xa cùng với lời bàn luận xôn xao, đủ để Chư Phượng Liên hận được tìm cái lỗ chui vào.

      Nàng biết, đợi ở chỗ này cũng chiếm được chỗ tốt gì, chỉ có thể hung tợn nhìn về phía Thanh Nguyệt hất tay áo rời , lại biết, bộ dạng hất tay áo lên này của nàng, ở trong mắt người khác chính là che giấu tức giận.

      Nên đều rồi, nơi này cũng coi như thanh tịnh, Thanh Nguyệt nhìn thấy mấy kia ràng đối với nàng nhiều hơn mấy phần thiện cảm, rất vô tội cười cười, ngồi xuống tiếp tục uống trà của mình.

      Sau khi Duệ vương đến, Túc vương cùng những hoàng tử khác cũng lần lượt đến, cho đến khi tiếng hô: Hoàng thượng, Thái hậu giá lâm, yến tiệc này mới xem như chính thức bắt đầu

      Sau khi đông đảo quan viên dâng lễ vật lên, chính là thời khắc của các công tử tiểu thư lộ diện. Tiếng đàn tiếng sáo, hát hay múa giỏi, đem tất cả vốn liếng bên ngoài lẫn bên trong thể ra, chỉ vì cuộc đọ sức hôm nay để mình tỏa sáng, đương kim Thánh thượng tán dương câu, mọi người thấy thế như si như say, diễn biết mệt.

      Trong góc, Thanh Nguyệt dùng tay che miệng ngáp to cái, trong mắt nhất thời phủ thêm tầng sương mờ, giương mắt ngó nghiêng xung quanh thấy ai chú ý nàng, tay chống cái trán tay khác kéo ống tay áo chê mặt lại, tiếng động nhắm mắt.

      Những thứ tranh đấu gây gắt này nàng nhìn đến phát chán, hôm nay tới cũng chỉ là có lệ mà thôi. Quà tặng của nàng Tô Kính Tùng sớm chuẩn bị tốt, nàng biết là cái gì, cũng quan tâm nó. Dù sao, những người này nàng đều biết, có được hay cũng quan hệ với nàng.

      Quân Lăng Duệ nhìn ngồi trong góc ngừng gục gục đầu ngủ, nhịn được lắc đầu cái, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy ý cười.

      Lúc này, Phương Thiếu Khanh ngừng gật gù đắc ý nhìn nhảy múa trong sân, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng bưng ly rượu lên uống hớp, bộ dạng quý công tử phong lưu phóng khoáng khiến mấy trong đại điện mặt hồng tim đập, trái tim rung động.

      khúc xong, Phương Thiếu Khanh coi như thoả mãn mà gật gật đầu, đưa tay bưng ly rượu lên uống ngụm, định nuốt xuống lại bị ý cười trong mắt huynh đệ khiến cả kinh nghẹn trong cổ, hồ nghi nhìn theo tầm mắt , rượu sắp sửa nuốt xuống ‘ phốc ’ tiếng phun ra ngoài, sặc đến đỏ mặt tía tai.

      Này, đây là nữ nhân sao? Trường hợp như vậy cũng có thể ngủ.

      Bởi vì phẫn hận, Chư Phượng Liên cũng mực chú ý Thanh Nguyệt, dĩ nhiên cũng biết động tác của nàng đại biểu cho cái gì, ánh mắt quét qua đánh đàn trong sân lui ra, tự nhiên đứng dậy nâng mông lắc eo vào trong sân, đáy mắt lộ ra nụ cười ác độc.

      Tô Thanh Nguyệt, đừng trách ta ác độc.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Có người có tựa đề thấy thoải mái, vậy ta liền bắt đầu viết tựa đề, chỉ là, ta đối với cái tựa đề rất nhức đầu

      ********
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :