1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      “ Nữ nhi, con làm sao rồi? Bị thương ở đâu vậy?”

      Tô Kính Tùng vừa nhìn thấy vết máu người nữ nhi, dọa cho sợ đến mặt trắng còn chút máu, lập tức đứng lên vọt đến bên cạnh nàng, lo lắng kiểm tra từ xuống dưới.

      Đứa trẻ đáng thương, làm sao lại xấu số như vậy, luôn bị thương đây?

      " có chuyện gì, hôm nay con đường gặp phải con hổ, thời điểm chạy trốn va phải người bị thương, máu này là của người đó." Thanh Nguyệt sao cả cười cười, thầm lườm Bạch Dật Hiên bên cạnh, có đem chuyện hai con hổ con ra.

      Áo trắng như tuyết, cây quạt trong tay khiến người có thêm cổ hơi thở văn nhân, mi thanh mục tú cũng coi như nam tư tuấn mỹ, chỉ tiếc đầu mày nhíu chặt cùng vẻ khinh bỉ trong mắt phá hỏng bộ mặt tốt đẹp đó, hơi thở văn nhân có vẻ hơi chua thối.

      “ Vậy tốt, vậy tốt.” Nghe như vậy, tâm Tô Kính Tùng lo sợ cuối cùng cũng để xuống, lúc này mới nhớ tới Bạch Dật Hiên ở bên cạnh, vội vàng lôi kéo nàng đến trước mặt Bạch Dật Hiên : “ Bạch công tử nghe con bị thương, hôm nay cố ý tới thăm con.”

      Bạch Dật Hiên liếc mắt nhìn người bị Tô Kính Tùng kéo đến trước mặt mình, tức giận hừ lạnh tiếng, ngồi tại chỗ nhúc nhích, bộ dáng kia giống như người ta thiếu bạc vậy.

      “ Tin tức của Bạch công tử nhạy bén nha, vết thương của ta mới khỏi có thể xuống giường, ngài lập tức liền chạy tới, là phí tâm của ngài.” Thanh Nguyệt thấy cái bộ dáng này của cũng có tức giận, giọng mang theo châm chọc .

      Thời điểm vị hôn thê nằm giường nửa tháng sống chết, cũng thấy đến, hôm nay mới ra cửa tới rồi, ai có thể cái này chỉ là trùng hợp sao?

      "Biết thương thế của mình nên ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, bộ dạng này của ngươi, là mất hết mặt mũi của phủ Thừa Tướng." ngờ nàng còn dám tiếng lớn tiếng với mình, Bạch Dật Hiên bật dậy lạnh lùng quát.

      Nữ nhân nên ra cổng trước nên bước cổng trong ( ý là được ra khỏi cửa a), có người nào như nàng, ngày ngày như bà điên chạy nhảy đường cái.

      "Ta mất mặt kệ ta, mắc mớ gì tới ngươi? Cha ta ta, ngươi là cái thá gì?" Thanh Nguyệt cười lạnh tiếng, khi chuyện cố ý lớn văng nước bọt lên mặt .

      Nam nhân này chính là thiếu dạy dỗ, lúc nào Sở Thanh Nguyệt nàng bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy chứ?

      "Ngươi. . . . . ." Bạch Dật Hiên lau nước bọt mặt, lập tức như khỉ xù lông (chỗ này ta chém), cây quạt vung lên, chỉ vào nữ nhân biết chết sống tức đến mặt mày xanh mét.

      Cái rắm? Đây là lời nữ nhân nên sao?

      “ Đừng lấy cây quạt thối của ngươi chỉ vào ta, ngươi được giáo dục à, có hiểu lễ nghi làm khách ?” Thanh Nguyệt đẩy cây quạt trước mặt mình ra, sức lực rất lớn khiến phải lảo đảo.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi quả thực là. . . . . . thể lý."

      "Ngươi mới rắm
      chó kêu, đến nhà người khác còn dám lớn lối như vậy, ngươi tưởng ngươi là Thiên Hoàng Lão Tử sao?"

      "Ngươi..."

      "Như thế nào?"

      Bạch Dật Hiên câu Thanh Nguyệt liền đáp câu, dù có tài ăn cũng thể cãi lại nữ nhân, vất vả đáp lại Thanh Nguyệt tiếng lại bị lời càn quấy của nàng uy hiếp, tức giận đến đỏ mặt tía tai, khóe miệng co rút được nửa câu phản bác.

      "Hiền chất, hiền chất, nên tức giận, nên tức giận, đầu óc con bé bị hỏng còn chưa khỏe, biết ăn , ngươi đừng để ý, chớ để ý nha." Tô Kính Tùng nhìn bộ dáng mắt lớn trừng mắt này, đoán chừng hai người muốn trở mặt, lập tức đem Thanh Nguyệt kéo ra sau lưng, ngừng ở trước mặt Bạch Dật Hiên cầu hòa.

      "Hừ, đầu óc bị hỏng? Bá phụ nên hảo hảo dạy lễ giáo cho nàng, nữ nhân như vậy sao xứng với thân phận phu nhân Bạch gia ta, cáo từ." Thấy Tô Kính Tùng ăn khép nép nhận lỗi với mình, sắc mặt Bạch Dật Hiên mới tốt hơn chút, dứt lời liền nổi giận đùng đùng rời .

      "Bốp..."

      Bạch Dật Hiên vừa mới , chưởng của Tô Kính Tùng liền vỗ vào bàn, tình trà rung động vang lên tiếng, dọa Thanh Nguyệt giật mình, chột dạ câu nào.

      Kể từ tỉnh lại, ông đối với nàng liền che chở có thừa, người nhà xem nàng như bảo bối mà nâng niu, đây là lần đầu tiên thấy ông nổi giận lớn như vậy,

      ", rốt cuộc con muốn như thế nào?" Ngón trỏ Tô Kính Tùng chỉ vào mũi Thanh Nguyện, khuôn mặt râu ria run cầm cập, hiển nhiên bị tức .

      "Con...., con muốn sao, con chính là ưa bộ dạng mắt cao hơn đầu của , ở trong nhà của chúng ta mà còn phách lối như vậy, coi mình là trời hả." Thanh Nguyệt cam lòng goingj , chợt ngẩng đầu lên tiếp: "Cha, người làm gì phải ăn khép nép với như vậy, người xem bộ dáng kia của , có coi người là trưởng bối ? Người cảm thấy bực bội sao?"

      Nàng hiểu cha làm cái gì, tại sao ở trước mặt người khác hai, lại cam nguyện ở trước mặt Bạch Dật Hiên khuất phục nịnh hót.

      "Cha là vì cái gì? Còn phải bởi vì cha thương con sao? Còn phải là bởi vì con thích người ta? Mỗi lần ầm ĩ liền vội vàng xin lỗi với người ta, khóc lóc kêu cha cùng con xin lỗi. Cha ăn khép nép? Ta đánh bạc tấm mặt mo này, cái mối hôn này còn có thể giữ được sao?" Tô Kính Tùng càng càng tức giận, càng càng sục sôi, đến cuối cùng nước bọt bay đầy trời.

      Suy nghĩ chút tốt xấu gì ông cũng là đương triều Tả Tướng, nếu phải vì nữ nhi này, nàng cho là ông nguyện ý chịu bẽ mặt sao.

      Thanh Nguyệt nghĩ tới còn có chuyện này, nhìn nam nhân trung niên trước mắt đến nước bọt văng tung tóe, trong lòng đột nhiên đau xót, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.

      Cha của nàng Sở Hành Phong cũng thương nữ nhi này như vậy, vì nàng cái gì cũng dám làm, nhưng đến cuối cùng.....

      "Con khóc cái gì mà khóc, có ai ức hiếp con?"

      "Cha....., xin lỗi." Thanh Nguyệt nghẹn ngào.

      "Thôi, thôi, ai biểu con thích tiểu tử thúi kia? Cha chỉ ăn đôi câu cũng mất miếng thịt nào, có gì." Thấy bộ dạng nữ nhi lã chã chực khóc, lập tức tiếng quát mắng của Tô Kính Tùng yếu dần. Hết các rồi, ai bảo chính là nhìn nổi nữ nhi khóc đây.

      ", cha." Nghe đến đó, Thanh Nguyệt đột nhiên cắt đứt lời của Tô Kính Tùng, ánh mắt sáng quắc nhìn kiên định ra: "Lần bị thương này mặc dù con quên rất nhiều thứ, nhưng mà lại nghĩ thông rất nhiều chuyện, dù sao cũng thích con, coi như miễn cưỡng cưới con, cũng nhất định tốt với con, người như vậy con muốn gả, con thể để cho cha cả đời bị người ta khinh bỉ, cả đời ngốc đầu lên được.

      Trước đó, nàng đối với Bạch Dật Hiên cũng có tình cảm, còn về phần nhân phẩm của tuyệt đối thể gả rồi. Khiến người nhà theo nàng chịu vũ nhục như vậy, biết trước kia Tô Thanh Nguyệt nghĩ như thế.

      "A, con... chứ?" ngờ nữ nhi lại đột nhiên như vậy, Tô Kính Tùng nghe đến ngây người, nhất thời có chút phản ứng kịp.

      Nàng phải thích tiểu tử thúi kia thích đến chết sống lại sao? Lúc đó bị thương cũng bởi vì cầu bùa bình an cho tiểu tử thúi kia, thế nào đột nhiên lại hiểu mọi thứ muốn lấy chồng?

      "Dạ." Thanh Nguyệt trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng lại như cũ dùng sức gật đầu cái: "Con nghĩ kĩ, nam nhân tôn trọng trưởng bối, xứng với con."

      Mặc kệ Tô Kính Tùng có đồng ý hay , dù sao nàng quyết định, hôn này nàng nhất định phải hủy bỏ.
      Last edited: 28/10/14
      fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10:

      " hối hận?" Khuôn mặt Tô Kính Tùng hồ nghi, còn có chút tin.

      " hối hận." Thanh Nguyệt dùng sức gật đầu cái, ba chữ đó có lực sát thương rất lớn.

      Tô Kính Tùng há hốc mồm cứng lưỡi nháy mắt mấy cái, bao nhiêu năm, mặc cho khuyên như thế nào, nha đầu này nhận định rồi cho dùng chết cũng quay đầu, tại lại quay đầu là có gì đó đúng.

      hồi lâu, thấy Thanh Nguyệt cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, ánh mắt kiên định như cũ, tuyệt giống bộ dạng nhất thời xúc động, lúc này mới chợt tỉnh ngộ nha đầu này , lập tức mạnh mẽ vỗ đùi, Thanh Nguyệt cả kinh vội vàng lùi lại bước, gương mặt lộ vẻ đề phòng.

      Lão đầu tử này phải là muốn đánh nàng trận chứ?

      Nếu là đánh , nàng có nên đánh trả lại hay ?

      Nếu như nàng đánh trả, cũng phải là đối thủ của ông ấy!

      "Tốt, ha ha ha. . . . . . ."

      Thời điểm Thanh Nguyệt rối rắm có nên đánh trả hay , đột nhiên Tô Kính Tùng cười lớn, tiếng cười kia cao ngất rung động lỗ tai nàng kêu ong ong: " hay, đây mới là nữ nhi ngoan của ta, lão tử sớm nhìn tiểu tử kia vừa mắt, nếu phải vì con của ta thích , cũng chỉ là cộng lông thôi, con mẹ nó, lão tử sớm chịu đủ đồ ruồi nhộng này rồi, Bạch gia bọn họ nhìn con của ta vừa mắt, ta chướng mắt từ lâu rồi, từ nay về sau ta có thể ưỡn ngực ngẩng đầu làm người, sảng khoái, sảng khoái a, ha ha ha. . . . . ."

      Tô Kính Tùng cười đến ngửa tới ngửa lui, Thanh Nguyệt thấy màn này rợn cả tóc gáy, nghĩ thầm, người này phải là bị nàng chọc giận đến điên rồi chứ?

      "Nữ nhi, hôm nay con có thể ra những lời này, cha rất vui mừng, rất vui mừng, con cũng mệt mỏi rồi, nhanh nghỉ ngơi , tại cha liền đem cái tin tức tốt này cho mẹ con biết." Vẻ mặt Tô Kính Tùng cảm khái vỗ vỗ đầu vai Thanh Nguyệt, nhanh chóng chạy ra đại sảnh, đột nhiên cảm thấy sống lưng thẳng hơn.

      Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng cười lớn rời kia, cảm thấy người này có chút bình thường?

      Mang theo đầy bụng nghi ngờ ra đại sảnh, bỗng nhiên lại nhớ tới lời Diệp Lạc, tiện tay gọi gã sai vặt bên cạnh, hỏi "Mấy vị thiếu gia trở về chưa?"

      "Bẩm tiểu thư, chưa có về." Gã sai vặt nghe nàng hỏi thăm, vội vàng đứng ngay ngắn cung kính trả lời .

      "Vậy ngươi cho quản gia, kêu phái mấy người ra ngoài tìm mấy vị thiếu gia, ta trở lại, cần tìm nữa."

      "Dạ"

      Gã sai vặt đáp tiếng quay đầu lại tìm quản gia, mà Thanh Nguyệt cũng quay đầu thẳng về viện tử của mình.

      "Tiểu tổ tông a, ngươi liền ăn , ngươi ăn, tiểu thư nhất định huấn ta."

      Mới vừa vào viện, thấy Diệp Lạc ngồi chồm hổm mặt đất, giọng van xin với người nào đó, thân thể ngồi
      chồm hổm kia muốn đến phía trước như lại dám, chần chừ nửa ngày cũng di chuyển nửa bước, bộ dáng kia có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

      Nha đầu đó làm gì vậy?

      Thanh Nguyệt nghi ngờ chậm rãi đến gần, lúc này mới phát ra, ở mặt đất cách Diệp Lạc khoảng hai thước có hai con hổ nhắm chặc hai mắt giọng nức nở nghẹn ngào, phía trước hai con hổ con có mấy khối điểm tâm rơi vãi đầy đất.

      Nhìn đến đây, Thanh Nguyệt lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ mà lắc đầu trực tiếp lướt qua nàng, ôm hai con hổ con mặt đất lên, phân phó : "Ngươi lấy ít cháo, lấy nhiều chút, ta tới uy nó ăn."

      Nàng vẫn cho là lá gan của nha đầu này lớn, ngờ, thậm chí ngay cả vật mới ra đời còn chưa mở mắt cũng sợ.

      Thấy nàng đến, Diệp Lạc vốn là có chút chột dạ quắp, chỉ sợ tiểu thư ghét bỏ nàng ngay cả chuyện như vậy cũng làm xong, lúc này nghe nàng phân phó vui mừng, đồng ý tiếng liền chạy như bay ra ngoài. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần để nàng ở trong này đối phó hai tiểu tổ tông này là được.

      Thanh Nguyệt quan sát hai con hổ con nàng ôm trong ngực, lúc này mới phát dáng dấp của hai con hổ con này cùng con hổ mẹ kia giống lắm, con hổ lông người đều là màu trắng, trắng như tuyết có chút tạp mao, dáng vẻ nho , nếu phải nhìn kỹ đúng là nhìn ra nó là hổ con. Mà hổ con còn lại lông mình có đường vân trắng đen xen kẽ nhau, bộ dáng điển hình của con hổ.

      Rất nhanh, Diệp Lạc liền bưng chén cháo tới, Thanh Nguyệt bảo nàng đặt chén xuống, lại kêu nàng chuẩn bị nước tắm cùng y phục tắm rửa, mà mình thận trọng đút hai con hổ con ăn, chờ đút nó ăn no, lại vì hổ con dọn dẹp chỗ cho nó nằm, lúc này mới xoay người trở về phòng rửa mặt.

      "Diệp Lạc, tiểu thư nhà ngươi, ta.... Trước kia là hạng người gì?" Sau khi tắm rửa xong, lúc ăn cơm, Thanh Nguyệt nhịn được hỏi.

      Trước kia, nàng chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng hôm nay lần đầu tiên ra đường liền giải thích được bị nam nhân đó đuổi theo, lại thêm vào thái độ của Bạch Dật Hiên cùng lời của Tô Kính Tùng ở trong đại sảnh, làm cho nàng chợt ý thức được, nhân duyên của Tô Thanh Nguyệt hình như tốt lắm.

      "Trước kia? Tiểu thư chính là người rất nổi danh, người rất lợi hại nha." Diệp Lạc gãi gãi đầu, đối với vấn đề này hiểu lắm.

      "Lợi hại? Lợi hại như thế nào?" Thanh Nguyệt cau mày, đây là cái đáp án sao?

      "Chính là... chính là người của toàn kinh thành có người nào biết tên của tiểu thư, trong kinh thành có ai là bị tiểu thư chỉnh."

      "Ách...." Xấu như vậy?

      Toàn bộ kinh thành có ai bị nàng chỉnh, uy phong này như thế nào a? Nhưng nếu như lợi hại như vậy, vậy hôm nay đường cái người áo xanh kêu tên của nàng, đuổi theo nàng là chuyện gì xảy ra?

      "Vậy....Ta có kẻ thù ?" Suy nghĩ hồi lâu, Thanh Nguyệt hỏi lần nữa.

      "Kẻ thù? Vậy cũng có nhiều lắm." Diệp Lạc rất là dứt khoát, bô bô liền bắt đầu kể ra: "Muội đếm chút, có đương kim Ngũ hoàng tử điện hạ, Tam tiểu thư phủ Hữu tướng, Lưu Quốc cữu, tiểu công tử phủ Thượng Thư, tiểu gia Thanh Vân sơn trang, Ngô Phách Thiên của Long Phượng tiêu cục, lại đến...."

      Danh sách kẻ thù trong miệng Diệp Lạc hình như còn chưa hết, Thanh Nguyệt nghe mà đầu đầy hắc tuyến, cuối cùng buồn bực cúi đầu, tiếng nào bắt đầu vùi đầu ăn cơm, bao giờ hỏi tên kẻ thù nữa.

      Nghe Diệp Lạc , kẻ thù của Tô đại tiểu thư là từ thiên tử môn đình cho tới lê dân bách tính, có người nào phải là kẻ thù của nàng. Cái này mà rất nổi dang, rất lợi hại à? ràng chính là tiếng xấu lan xa, tiếng xấu ràng, nếu như khách khí mà câu, đó chính là ngang ngược càn rỡ, mối họa lớn của kinh thành.

      Đêm, yên tĩnh.

      Thanh Nguyệt lười biếng ngồi ở trước bán gần cửa sổ, ngón tay vô thức gõ mặt bàn, tóc dài nghiêng vén hết về phía sau, mặc bộ áo trắng đơn bạc, trận gió lớn thổi qua, mê người nên lời.

      "Ai...."

      Đôi mắt thanh tú khóa chặt, Thanh Nguyệt thở dài tiếng, trong lòng ưu sầu.

      Vốn còn tưởng rằng mình nhập vào người của thiên chi kiêu nữ, ai ngờ lại là mầm họa. Nhiều kẻ thù như vậy, sau này làm sao nàng dám ra khỏi cửa?

      được, nàng thể trông cậy vào việc khôi phục công lực được, gì cũng phải nhanh chóng tìm đường thoát thân mới được, nếu có năng lực tự vệ, chừng ngày nào đó bị hãm hại, đến lúc đó nàng hướng ai kêu oan đây?
      Last edited: 28/10/14
      fujjko, Winterkoko thích bài này.

    3. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      tks ban nhe, moi doc noi dung da thay hap dan roi. Co len ban nha!!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11:

      Sắc trời chưa sáng, trong sân đột nhiên vang lên thanh ‘vèo vèo’ của lưỡi kiếm chém vào khí, Hồng Diệp ngủ tưởng đâu có thích khách đột kích, nàng cả kinh ngay cả y phục cũng mặc, tiện tay nhặt lên liền chạy ra ngoài, nhưng khi thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc trong sân mặt mũi kiên trì bình tĩnh của nàng rốt cuộc rách ra đường.

      Tiểu thư nhà nàng bị quỷ nhập vào người sao, cư nhiên dậy sớm luyện công như vậy?

      Lúc này, Thanh Nguyệt mới biết Hồng Diệp cũng biết võ công, vì vậy ngoắc tay gọi nàng bồi mình cùng nhau luyện công, có người luyện cùng tiến bộ nhanh hơn so với mình nàng tự luyện.

      Lúc Diệp Lạc đứng lên liền thấy cảnh tượng thế này: Thần Hi bay lượn giữa ánh kiếm của hai nữ tử, mái tóc tung bay theo chuyển động của cơ thể. Gió mát cỏ thơm, thiếu nữ như hoa - cảnh tượng này đẹp thể diễn tả thành lời.

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Thanh Nguyệt cũng lãng phí thời gian, mang theo hai nha đầu lập tức ra cửa.

      đường cái, lúc này Thanh Nguyệt mới phát ra mọi người nhìn thấy nàng theo bản năng nghiêng người tránh xa, bộ dáng kia giống như chỉ sợ đụng nàng lây bệnh truyền nhiễm. Ngày hôm qua, nàng chỉ chú ý mục tiêu mình tìm kiếm chú ý những thứ này mà hôm nay nhìn đến mấy người này trong nội tâm biết là tư vị gì, cảm giác kia, giống như mình bị mọi người vứt bỏ vậy.

      Chỉ là, danh tiếng bị phá hư cũng có chỗ tốt, thí dụ như tại, nàng vừa vào tiệm thuốc, vốn là đội người xếp hàng dài lập tức tránh xa như gặp rắn rết nhường cho nàng con đường, cũng tiết kiệm dùm nàng thời gian xếp hàng.

      "Tô, Tô tiểu thư, xin, xin hỏi người, có phân phó gì." Tiểu đồng trong tiệm thuốc run run rẩy rẩy nhìn như ôn hòa trước mắt này, biết ôn thần này chạy đến nơi này làm gì.

      "Cây tỏi trời, ngọc hương hoa, phi yến thảo, tiên mã thảo, nguyệt tử đằng, lung trư thảo. . . . . ." (ko biết edit sao lun, ai biết giúp mình với!!)

      Thanh Nguyệt liên tiếp ra rất nhiều tên thuốc, tiểu đồng nghe vậy trong đầu mờ mịt, mặc dù biết những thứ thảo dược này rốt cuộc có thể trị bệnh gì, nhưng tốc độ hốt thuốc hề chậm, chỉ cần có thể đuổi ôn thần này, nàng cầu cái gì lấy cái đó thôi.

      Dược thảo hốt xong, Thanh Nguyệt phân phó Diệp Lạc thanh toán bạc, lấy gói thuốc liền xoay người bước ra tiệm thuốc, tiếp đó Hồng Diệp dẫn đường tìm đến tiệm thợ rèn nổi danh ở kinh thành, lấy ra bản vẽ mình vẽ cả đêm, lệnh bọn họ chế tạo theo bản vẽ, sau khi xong hết mọi việc liền trở về Tướng phủ, ngay lập tức chui vào phòng sau đó có ra ngoài.

      Mấy ngày sau, Thanh Nguyệt xem bình sứ trước mắt mình, thở hơi dài nhõm, nhìn lại bình sứ trong tay khẽ chau mày, phần hỏa lam còn thiếu chút đồ, nhưng biết đến nơi đâu tìm?

      Thôi, trước hết cứ như vậy , có ít thứ này cũng đủ nàng dùng để phòng thân rồi.

      Ban đêm.

      Thanh Nguyệt lẳng lặng nằm giường, đôi mắt nhìn chằm chằm rèm che mắt nháy cái, giống như nơi đó bị nàng nhìn chằm chằm có thể nở ra đóa hoa.

      "Ken két"

      Tiếng đóng cửa nhàng vang lên, đôi mắt nhìn chằm chằm rèm che khẽ động, lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe, cho đến khi tiếng bước chân ‘sột soạt’ cùng giọng rất dần dần yên lặng, lúc này mới lặng lẽ đứng dậy thay y phục dạ hành, tiếng động đẩy cửa ra rồi biến mất trong màn đêm.

      Phong Vũ Lâu

      Bóng đen lặng lẽ dừng ở nóc phòng, cẩn thận quan sát xem xung quanh mình thấy có người nào, lúc này mới phi thân xuống vào trong nhà.

      Theo thân thể rơi xuống, trong khí mơ hồ vang lên tiếng động , Thanh Nguyệt cảnh giác cúi đầu xem xét, ngờ phát nơi cổ chân bị vòng tơ bạc quấn quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm tơ bạc quấn chân,
      Khỏi bất đắc dĩ thở dài, thủ pháp tốt.

      Nấu như bị người phát , nàng cũng định che giấu nữa, ánh amwts nhìn về nơi bí phái bên trái, thẳng thắn lên tiếng. “ ra .” “Nhĩ lực tốt.”

      Thao nàng lên tiếng, thân ảnh màu đỏ từ nơi bí bên cạnh ra, ánh sang trong nhìn người trước mắt, khóe môi chứa nụ cười. Chân mày cợt nhả phong tình vạn chủng, núp vạn vạn sát cơ.

      Cơ quan này thể bảo là lợi hại, nếu như có người chỉ điểm người trúng chết cũng trọng thương, chưa từng có sai lầm, lần dầu tiên có người phát , thậm chí còn là có chút thương tích nào, làm cho người ta dám khinh thường.

      “Cơ quan tốt, thu lại .” Thanh Nguyệt cười nhạt tháo cái khăn đen mặt xuống, lộ ra mặt mũi với .

      “Nha, đắc tội đắc tội.” Phan Lỗi vừa nhìn thấy là nàng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, vội vàng cười trừ tiếng trở lại nơi bí , tay nắm chặt lại, ‘lộp bộp’ tiếng vang lên, tơ bạc quấn ở chân Thanh Nguyệt lập tức biến mất thấy gì nữa.

      “Chuyện làm như thế nào rồi?” Đợi trở lại, Thanh Nguyệt liền hỏi.

      “Tiến hành rất thuận lợi, tin tức của vài quốc gia khác bắt đầu trực tiếp truyền về nơi này, chỉ là……” đến chánh , cười đùa mặt Phan Lỗi nhất thời biến mất, chỉ là giọng có chút chần chờ.

      “Chỉ là cái gì?”

      “Chỉ là phương diện kia ở Tử Mang quốc gia giống như có chút đúng. Ám Sứ bên kia hỏi nguyên do.”

      Ám Bộ có quy định, bên trong tổ chức bất luận là kẻ nào chỉ thực hành mệnh lệnh cho hỏi tới nguyên do, Ám Sử này hành động như thế thể khiến người hoài nghi.

      Nghe đến đó, ánh mắt Thanh Nguyệt lạnh lẽo, trầm giọng : “Đem lập, ra lệnh tất cả thuộc hạ Ám Bộ tiếp xúc với Ám Sứ đó, nếu có người hỏi nguyên do hoặc hành động khả nghi, đều lập.”

      “Vâng.”

      “Tử Mang quốc còn truyền về tin tức gì nữa ?”

      “Có, chúng thần tử Tử Mang quốc thượng tấu Thiên tử phong hậu vị nhưng bị Thiên tử bác bỏ, sau đó sắc phong nhi nữ của Liễu Thừa tướng Liễu Nhược Vân làm quý phi, chuyện còn lại chỉ là râu ria đáng nhắc đến. Những chuyện liên quan đến thuộc hạ bên cạnh Sở tướng quân, Ám Sứ bên kia chỉ thu thập tin tức, có bất kỳ hồi báo nào.”

      “Nha?” Tâm trạng Thanh Nguyệt tối tăm, suy tư hồi lâu mới mở miệng lần nữa: “Ngươi lựa chọn mấy người tin cậy phái Tử Mang quốc, về sau tất cả công việc ở Tử Mang quốc liền do bọn họ phụ trách, lệnh cho bọn tra xét ràng công việc của tất cả Ám Bộ lệ thuộc Tử Mang quốc, người có thể dùng dùng, thể dùng sa thải. Nếu phát có người tiết lộ tin tức cho người của hoàng gia hay quan viên, giết tha.”

      Sở gia bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà mà nàng phát giác được gì, lúc đó nàng liền hoài nghi trong Ám Bộ có người phản bội. Hôm nay xem ra, quả nhiên như nàng đoán.

      Long Hạo Thiên, người quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

      “Dạ……” Phan Lỗi bọ sát khí khắp người nàng tỏa ra cả kinh ngẩn ngơ, tiếp theo trong mắt xẹt qua tia hồ nghi, ánh mắt như có điều suy nghĩ đánh giá toàn thân cao thấp nàng, đột nhiên nhíu mày, xinh đẹp cười tiếng, hỏi: “Nếu có tin tức, ta liên lạc với ngài như thế nào?” (Lúc này, Nguyệt tỷ giả trai nha)

      Giọng uyển chuyển du dương, câu thể bình thường hơn như khi ra vô cùng mập mờ.

      Tìm tòi nghiên cứu kiêng kỵ như vậy, khiến trong lòng Thanh Nguyệt khỏi cả kinh, trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, thẳng tắp hướng bắn tới, Phan Lỗi thấy thế đôi tay lắc lắc, vội vàng : “Ta phải là hoài nghi ngài, ta chỉ là muốn ngay lập tức đưa tin tức đến trong tay ngài.”

      “Ngươi cần quan tâm, đến lúc đó ta tự nhiên tới.” Thanh Nguyệt tức giận xong liền phi thân ra khỏi phòng, nháy mắt biến mất thấy tung tích.

      Phan Lỗi cười như cười nhìn bầu trời đêm tối đen, ngón tay nhàng vuốt cằm, giờ tất cả trong đầu đều là bóng dáng yểu điệu thon thả trong bộ y phục dạ hành của người đó.

      Nữ nhi? Tính khí tốt nha, so với nữ nhân kia kém lắm, là ai đây?

      Cho đến khi cách xa Phong Vũ Lâu, Thanh Nguyệt mới ngừng lại, quay đầu lại, nhìn về phía Phong Vũ Lâu, tức giận rủa thầm tiếng, tiếp tục về phía trước.

      Còn tưởng người này đổi tính rồi, ai dè đức hạnh thối như cũ, khắp nơi câu dẫn bất kể nam nữ.

      Trong lòng rủa thầm Phan Lỗi, vừa qua khúc quanh, đạo bóng đen đột nhiên từ trong bay ra ngoài, hung hăng đụng nàng quay về chỗ cũ. Trong phút chốc, Thanh Nguyệt cảm thấy bụng đau nhức kịch liệt, tiếng rên vừa phát ra, bỗng nhiên bàn tay to che miệng của nàng, thân thể bị cỗ sức lực mạnh mẽ đặt ở tường, thân thể cao lớn mang theo hơi thở lạnh lẽo bao trùm toàn bộ nàng.
      fujjkoWinter thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12:

      Áp lực như bị núi đè nặng, thắt chặt như gông cùm xiềng xiếc, khiến Thanh Nguyệt khỏi kêu đau lần nữa, mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt, trong mắt lóe lên hàn quang, tay khẽ động, lồng bàn tay lập tức xuất thêm đồ vật, nhưng nghĩ đến thân thể người nàng bỗng nhiên trầm xuống, đầu tựa lên vai của nàng, trong phút chốc, nàng chỉ cảm thấy đầu vai tê rần, tay cũng cử động được.

      "Đừng động." Giọng cảnh cáo của nam nhân cố ý đè thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phun cổ nàng tê tê dại dại, thân thể nàng khỏi cứng đờ. lúc này, hồi tiếng bước chân ‘lộp bộp’ truyền đến, từ xa nhanh chống chạy lại đây.

      Trong bóng tối, bốn năm nam nhân mạnh mẽ im hơi lặng tiếng xuất tại khúc quanh, động tác nhàng này, hiển nhiên trải qua huấn luyện, mà mục tiêu của đám người đó chính là nam nhân người nàng.

      Thanh Nguyệt vội vàng ngừng thở, dám động đậy.

      Nàng biết, nếu như bị những người này phát , chỉ là người nam nhân này, ngay cả nàng cũng bị giết người diệt khẩu.

      Mấy người đó chạy đến khúc quanh hơi dừng lại, sau khác, người ở trong đám người đó phất tay chuyển sang hướng khác chạy .

      Xác định những người đó xa, Thanh Nguyệt nhịn được thở phào nhõm, cùng lúc đó, bàn tay che miệng nàng buông xuống, thế nhưng thân thể vẫn rời như cũ đè lên người nàng.

      Thanh Nguyệt đưa tay đẩy đẩy , nàng muốn tiếp tục ở chỗ này, ngộ nhỡ những người đó rồi mà quay lại xong. Tay của nàng vừa động, chỉ thấy thân thể nam nhân mới buông lỏng chợt buộc chặt, đợi nàng hiểu được chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, nam nhân ở phía sau nhấc nàng lên liền chạy , tiếng bước chân sau lưng chợt vang lên, hiển nhiên mấy nam nhân biến mất lúc nãy quay lại.

      Tiếng gió bên tai thổi ‘vù vù’, tâm của Thanh Nguyệt nhảy lên tới cổ họng, thỉnh thoảng quay lại nhìn thấy những người kia bám riết tha nhanh chóng đuổi tới, trong lòng rét lạnh, chân càng dốc hết sức mà chạy như bay. Trong lúc bất chợt, bước chân nam nhân chạy trốn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nàng cũng bị kéo lại, ánh mắt lạnh thấu xương của nhìn chăm chú vào phía trước. Thanh Nguyệt thở hổn hển ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng trước mặt mình là nam nhân hung thần ác sát, đại đao trong tay trong màn đêm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, như ma quỷ đòi mạng.

      "Còn khoanh tay chịu trói?" Nam nhân tay cằm đại đao chậm rãi mở miệng, giọng lạnh lùng lộ ra nồng đậm sát khí, khiến người ta rét mà run.

      "Tìm cơ hội bỏ chạy." Theo tiếng rét lạnh kiên định ra lệnh, tay nam nhân áo đen ôm chặt nàng buông lỏng ra, tay cầm kiếm phi thân xông về phía nam nhân cầm đại đao.

      Lúc này, Thanh Nguyệt mới nhìn thấy, cái tay khác của rũ xuống, hiển nhiên là bị thương.

      "Phác phác phác. . . . . ."

      Mấy người đuổi theo
      Mấy người đuổi theo lúc nãy cũng chạy tới trước mặt, thấy có người đánh nhau với nam nhân đó, ánh mắt hung ác nhất thời rơi vào người Thanh Nguyệt, cười hắc hắc tiếng liền nâng kiếm đánh về phía nàng.

      Đối mắt lạnh lẽo của Thanh Nguyệt nhìn chăm chú vào mấy người đó, đôi tay khẽ động thầm nắm chặt, thận trọng lui về phía sau, thuốc này nếu dùng ở khoảng cách xa có hiệu quả, nhưng chỉ cần mấy người này đến gần thêm chút nữa, nàng đảm bảo tuyệt đối có sai sót. Nhưng ai biết, mấy người huy kiếm này còn chưa đến gần nàng, ‘keng’ tiếng, lưỡi kiếm kia liền bị cản trở về, ra là nam nhân áo đen chắn trước mặt nàng. Trong phút chốc, mấy người đó liền cùng nam nhân áo đen giao đấu với nhua, ai chú ý đến Thanh Nguyệt.

      Thanh Nguyệt thấy tình thế như vậy, trong lòng vừa động liền len lén rời ,nhưng, khi thấy nam nhân cầm đại đao kia bỏ cái ý niệm này. Mặc kệ như thế nào, dầu gì người ta vừa rồi cứu mình, nàng cứ như vậy hình như trượng nghĩa lắm.

      Quyết định chủ ý xong, Thanh Nguyệt liền động nữa, chăm chú nhìn bong lưng của nam nhân áo đen cùng mấy người đánh nhau, thầm tìm kiếm thời cơ để xuống tay. Cơ hội rất nhanh tới, thể lực nam nhân áo đen hình như dần dần yếu , khắc sau kiếm thế của chém ra uy lực ràng bằng lúc đầu, mà sát khí của mấy người kia lại càng thêm mãnh liệt, chỉ lần sơ sót, nam nhân áo đen liền bị cước người trong đó đá bay, thân thể chợt bay ra khỏi vòng vây.

      Trong nháy mắt, thành Nguyệt thấy nam nhân bay ra, thân thể đột nhiên xông lên phía trước, đôi tay trắng xanh giương lên, hai loại bột bất đồng lập tức hwuowngs về phía sau người áo đen mà thổi . Toàn bộ lức chú ý của những người kia đều đặt người nam nhân áo đen, sơ ý chút liền theo hô hấp vào trong bụng, dưới chân nhất thời mềm nhũn, ‘rầm rầm rầm’ mấy tiếng té nhào mặt đất, mất tri giác.

      “Chúng ta mau, bọn ho rất nhanh tỉnh lại.” Thanh Nguyệt cất bước tới trước mặt nam nhân áo đen, đưa tay đỡ , thế nhưng lại vô lực đứng lên.

      đao…… có độc.” Nam nhân giannan ra mấy chữ, mặt nạ che kín hơn phân nửa gương mặt của nhìn ra sắc mặt như thế nào, thế nhưng ánh mắt sắc lạnh dần dần tan rã.

      Thanh Nguyệt nghe vậy, hai lời đưa tay dò xét mạch đập của , mạch đập lúc nhanh lúc chậm, độc khí sắp sửa công tâm. Ánh măt phức tạp nhìn nam nhân áo đen cái, nhanh chóng đứng dậy tới bên cạnh đám người đó lục soát khắp người bọn , nhưng kỳ quái, người bọn họ có bất kỳ thuốc giải nào, thậm chí ngay cả ít bạc cắc, loại đồ vật gì gì đó cũng có, còn mảnh.

      “Ngươi…… trước , ta…… chết…… đâu.” Thấy nhất cử nhất động của nàng, nam nhân mở miệng chuyện đứt quãng, trong con người lúc tối lúc sang.

      “Ta , ngươi chết chắc.” Thanh Nguyệt tức giận trở lịa bên cạnh , từ trong lòng móc ra bình sữ đổ ra mấy viên thuốc màu trắng, đưa tới trước mặt , : “Những thuốc này tuy thể giải độc trong người ngươi, những có thể khống chế độc tính mấy ngày.”

      Nhìn viên thuốc trước măt, nam nhân có động, chỉ giương mắt như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

      “Khoogn tin? Vậy coi như xong.” Chờ đợi hồi lâu những thấy nhận viên thuốc, Thanh Nguyệt chợt nhíu mày thu hồi viên thuốc, chưa kịp lấy lại, lúc này nam nhân chợt đưa tay đoạt viên thuốc bỏ vào trong miệng.

      sợ ta độc chết ngươi sao?” Thanh Nguyệt thấy thế buồn cười ngồi xuống trước mặt , nếu phải niệm tình vừa rồi cứu nàng mạng, nàng đem Giải độc đan này cho đâu.

      “Đại tiểu thư phủ Tả tướng, yên tâm, ta chết ngươi cũng sống được lâu.” tiếng cười trầm thấp từ cổ họng nam nhân tràn ra, lời ra như đinh đóng cột.

      Trong nháy mắt, nụ cười mặt Thanh Nguyệt chợt biến mất, lạnh lùng quan sát hồi lâu, đột nhiên cười lên, chỉ là nụ cười này có chút trầm: “Ngươi là xui xẻo, mỗi lần đều bị người đuổi giết, sớm muộn gì cũng gặp Diêm Vương.”

      sai, chính là người áo đenngày đó ở trong noãn các kiềm chế nàng khiến nàng có lực phản kháng, vừa rồi thời điểm bị đột nhiên đè ở tường, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, hơn nữa giọng này khiến nàng càng thêm xác định, chỉ là ngờ được, thế nhưng cũng nhận ra mình.

      “Vận khí của ngươi cũng kém, mỗi lần gặp phải ta bị người đuổi giết, nhưng Diêm Vương kéo ngươi , cảm thấy được.” Nam nhân lưng dựa vào tường, cười như cười nhìn Thanh Nguyệt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ý vị .
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      fujjkoWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :