1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Ngóng típ!!!!
      Thank nàng nhé, @ wjuliet43
      wjuliet43 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5:

      Ngày hè nắng chói chang chỉ có sáng sớm coi như mát mẻ. Sáng sớm tinh mơ, Sở Thanh Nguyệt bắt đầu luyện kiếm trong sân, cổ tay xoay tròn múa kiếm, tóc dài bay trong gió, từng tiếng vang của lưỡi kiếm chém vào khí thỉnh thoảng truyền vào tai.

      đến nửa khắc, hơi thở của nàng có hơi hỗn độn, vì vậy ‘soạt’ tiếng dừng kiếm thế, thở sâu hơi xoay người đưa kiếm cho tiểu nha đầu bên cạnh, có chút mất hứng vào phòng. Tiểu nha đầu kia lưu loát vung tay lên tra kiếm vào vỏ, rồi theo.

      Kể từ ngày trong noãn các bị nam nhân xa lạ áp chế có lực phản kháng, nàng quyết định phải nhanh chóng đề cao công lực của mình, bị người áp đảo như vậy phải là tác phong của nàng. Nhưng thân thể này bị thương nặng, lúc luyện kiếm thuật có chút cố hết sức, cũng may thân thể này có nội hàm tệ, chăm chỉ luyện tập cộng thêm uống dược phụ trợ, công lực muốn khôi phục như trước kia khó lắm.

      Trong phòng, Diệp Lạc dọn cơm, thấy hai người trước sau vào, lập tức nở nụ cười ngây thơ tiến lên đón: “ Tiểu thư, người lau mặt , xong rồi dùng cơm.”

      “ Ừ.” Thanh Nguyệt mỉm cười gật đầu, dùng nước trong chậu chuẩn bị tốt rửa mặt, liền tiến đến cạnh bàn ăn cơm, mới gấp thức ăn bỗng nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu với Diệp Lạc, : “ Các muội ngồi xuống ăn luôn , xong rồi cùng ta ra ngoài chút.”

      “ Dạ, tiểu thư.” Hai người nghe vậy đáp ứng tiếng, theo quy củ ngồi xuống cùng nàng ăn cơm, động tác kia rất thuần thục, hiển nhiên chuyện như vậy chỉ lần.

      Tiểu nha đầu này chính là Hồng Diệp bị thương cùng lúc với nàng mới khỏi, mấy ngày trước cảm thấy tốt hơn nên tới đây hầu hạ nàng.

      Thanh Nguyệt vừa ăn vừa thầm quan sát hai người, khóe môi nở nụ cười hài lòng.

      thể , mặc dù ánh mắt Tô Thanh Nguyệt kết giao bằng hữu ra hình dáng gì, nhưng chọn nha đầu lại tệ.

      So với Diệp Lạc, Hồng Diệp cơ trí hơn nhiều, người cũng tỉnh táo chững chạc, chỉ cần nàng phân phó, Hồng Diệp chưa bao giờ hỏi chi tiết, lập tức làm, nhiều. Mà Diệp Lạc ngược lại với Hồng Diệp, người hơi ngốc có phần kích động, cũng hay càu nhàu, nhưng nha đầu này cũng có chỗ tốt, chính là bao giờ khích bác thị phi.

      đường cái, vẻ mặt Diệp Lạc hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng kia như con chim mới được thả khỏi lồng, mà Hồng Diệp theo sát bên cạnh, mặt chút thay đổi.

      “ Tiểu thư, chúng ta đâu vậy? Có phải người phát chỗ tốt để chơi hay ? Nơi nào? Có xa hay ? Là cái gì vậy?” lúc, Diệp Lạc nhịn được lên tiếng hỏi.

      “ Ta….” Thanh Nguyệt buồn cười nhìn vẻ mặt tò mò của tiểu nha đầu cố ý kéo dài giọng, hồi lâu đến thời điểm nha đầu ấy hy họng dâng cao nhất, giội xuống chậu nước lạnh: “ Chỉ là dạo mà thôi.”

      “ Thôi , muội tin đâu.” Diệp Lạc bĩu môi, vẻ mặt như muội rất thông minh bị người gạt đâu.
      “ Có tin hay tùy muội.” Thanh Nguyệt sao cả cười cười, dù sao nàng đều là , tin cũng được.

      tin.” Diệp Lạc dí dỏm trộm ở sau lưng nàng le lưỡi, lầm bầm theo.

      Nghe phía sau lầm bầm làm tâm tình Thanh Nguyệt tốt lên, cứ chẳng có mục đích dạo như vậy, thời điểm nàng quẹo vào khúc quanh, thấy nơi đó náo nhiệt liền xem chút. Bộ dáng tràn đầy hưng phấn của Diệp Lạc dần dần biến thành u oán, ra, chỉ tùy tiện dạo mà thôi, làm hại mình tưởng rằng có cái thú vị gì.

      "A, mau tránh ra, mau tránh ra."

      "A. . . . . ."

      Bỗng nhiên phía trước truyền đến trận tiếng la hoảng sợ, đường phố vốn rất náo nhiệt nhất thời rối loạn cả lên, tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên, đám người hỗn loạn như thủy triều cấp tốc chạy về phía ba chủ tớ Thanh Nguyệt.

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      Thanh Nguyệt nghi ngờ nhấc chân lên phía trước nhìn, vừa nhìn liền sợ hết hồn, vội vàng xoay người đẩy Hồng Diệp với Diệp Lạc cũng sợ ngây người, nhanh chóng chạy theo đám người đó.

      Hóa ra, có mãnh hổ phía trước chạy tới, tại võ công của nàng chưa hồi phục, căn bản thể hàng phục mãnh hổ kia, vì vậy chỉ có thể chạy trốn. Chỉ là con hổ này sống núi mà? Như thế nào lại ở đường cái trong kinh thành?

      "Súc sinh."

      lúc mọi người chạy trối chết, tiếng hét to vang dội cả bầu trời, Thanh Nguyệt nghe tiếng hét quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng màu xanh từ trong quán rượu nhảy ra, mạnh mẽ đâm thẳng mãnh hổ, dùng tay đấu với mãnh hổ. Trong nháy mắt, dường như con mãnh hổ đấu lại nên chật vật muốn trốn, mà ánh sáng lạnh trong tay người mặc áo xanh chợt lóe bắn thẳng đầu mãnh hổ, chỉ nghe mãnh hổ ‘Ngao…ooo’ tiếng, liền nhảy qua con phổ khác thấy bóng dáng.

      Cõi đời này, đúng là có ngưu nhân.

      Thấy mãnh hổ kia biến mất, Thanh Nguyệt thở phào nhõm xoay người kêu hai nha đầu kia. Ai ngờ, quay lại mới phát , bóng dáng hai nha đầu kia mất tiêu, vội vàng nhón chân lên tìm kiếm hai nha đầu này. hồi lâu, rốt cuộc phát được bóng dáng sốt ruột của hai nha đầu phía bên trái đường lớn, trong lòng vui mừng bước chân qua, nhưng chân mới nâng lên liền dừng lại.

      tại Hồng Diệp với Diệp Lạc ở bên người nàng chẳng phải dễ dàng làm việc hơn sao?

      (Chỗ này còn đoạn nữa nhưng bị lỗi rồi fond, mình ko edit được.)

      Người áo xanh thấy con cọp chạy trồi chết đuổi theo nữa, xác định con cọp kia trúng ám khí của mình nếu muốn đả thương người rất khó khăn, coi như chạy thoát đoán chừng cũng sống được bao lâu.

      Nghĩ vậy, người áo xanh thở phào hơi xoay người rời , ngoài ý muốn phát bóng dáng lén lén lút lút vào cái hẻm , với lại bóng dáng kia có chút quen thuộc, mày kiếm nhăn lại, lập tức theo.

      Sở Thanh Nguyệt rời khỏi hẻm , chút liền bước vào tiệm may, lần nữa ra biến thành thiếu niên đẹp trai. Ai ngờ mới vừa ra khỏi tiệm may thiếu chút nữa nàng va chạm với người ta, ngẩng đầu lên khỏi sửng sốt.

      thân áo xanh, mày kiếm sáng ngời, ràng chính là người vừa rồi đánh mãnh hổ.

      Tại sao ở chỗ này?

      Người áo xanh nhìn thiếu niên trước mắt nhìn mình đến phát ngốc, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím lại, nhanh chóng lắc mình lướt qua Thanh Nguyệt vào tiệm may, tìm nữ gây họa đó.

      Thanh Nguyệt thấy tránh mình như tránh ôn dịch, khỏi bĩu môi, ‘ chậc chậc’ tiếng lắc đầu rời .

      Tưởng rằng ta là chính nhân quân tử, xem ra chỉ là mắt cao hơn đầu mà thôi, hạng tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp.

      Mới vừa rồi nhìn như nàng có mục đích loạn đường cái, kỳ , trong lòng thầm nhớ kỹ mỗi nơi nàng qua, vận số của nàng cũng tệ, lần đầu tiên ra cửa liền phát được nơi mình muốn tìm. Lúc đầu, nàng nghĩ sau khi trở về phủ rồi tìm cơ hội mình ra ngoài làm chuyện này, nhưng ngờ ông trời giúp nàng, nhanh chóng cho nàng tiện nghị như vậy.


      Theo trí nhớ, rất nhanh nàng tìm đến nơi mình muốn tìm, ngửa đầu nhìn bảng hiệu dưới ánh mặt trời nheo mắt lại.

      Phong Vũ Lâu
      fujjkoChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6:

      Phong Vũ Lâu

      Thanh Nguyệt trầm ngâm nhìn ba chữ to tấm bảng hiệu, , chính xác, nàng là nhìn cái chữ ‘Vũ’kia, trong đó giấu chữ ‘Nguyệt’.

      Ban đầu, thời điểm thành lập ám tuyến ở các quốc gia, vì lý do giữ bí mật nên có tên thống nhất, nhưng có dấu để nhận diện, đó chính là vô luận ám tuyến này tồn tại ở cái dạng gì, bảng hiệu hay tổng hội đều giấu chữ ‘Nguyệt’. ra, cái gọi là ám tuyến kì thực là tổ chức tình báo, cái tổ chức này là do tay nàng thành lập, ngay cả Long Hạo Thiên cũng biết.

      Long Hạo Thiên có tổ chức tình báo riêng của , mà nàng lại thể dùng, vì để có thể trợ giúp , nên nàng mới thầm thành lập cái tổ chức này. Cũng vì muốn đả kích lòng tự trọng của , nên nàng chưa từng với , mình vì thầm trả giá bao nhiêu. Cái tổ chức này thu thập thông tin từ những chuyện lớn đến việc , lớn như thu thập tin tức nội bộ của các quốc gia, quan viên lớn trong Tử Mang quốc, như thu thập tình hình của thương nhân thậm chí quan hệ của thương nhân với quan triều đình, nhưng duy nhất nàng thu thập tin tức về Long Hạo Thiên, bởi vì nàng tin . nghĩ đến, chữ ‘tin’ này, lại hại gia tộc của nàng.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Nguyệt ảm đạm, bình ổn suy nghĩ hỗn loạn, thu hồi ánh mắt u ám rồi về phía Phong Vũ Lâu.

      "Công tử, xin mời ngồi." Thấy có khách đến, tiểu nhị lập tức nhiệt tình lên đón, dẫn nàng lên lầu hai.

      Lúc lên lầu Thanh Nguyệt như vô ý nhìn về phía cửa thang lầu, sau đó liền tìm vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhàn nhạt phân phó, : " bình trà Long Tỉnh, mang thêm ít điểm tâm ngon nhất trong tiệm lên."

      "Công tử, xin chờ chút." Tiểu nhị lập tức đáp ứng tiếng, kèm theo nụ cười chuyên nghiệp xoay người rời .

      Sau khi tiểu nhị , Thanh Nguyệt thầm đánh giá bố cục nơi này, lối lên lầu treo mấy bức tranh chữ, mỗi cái bàn được ngăn cách bằng bình phong, tạo thành gian riêng biệt, bố trí đơn giản, nho nhã nhưng cao quý.

      Cái gọi là Phong Vũ Lâu, kì thực là gian trà lâu, là nơi tốt để thu thập tình báo. Vừa rồi, nàng đánh giá sơ lược xung quanh, lầu bố trí đơn giản hiển nhiên là giành cho người bình thường, lầu hai này bố trí nho nhã lịch , là chỗ giành cho những người có thân phận với tài sản, mà lầu ba nàng chỉ liếc qua cái, ràng bố trí so với hai lầu này càng hoa lệ phú quý hơn, đại khái chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách vào, về phần lên nữa, nàng nhìn thấy cách bố trí đó, nhưng theo đó chắc hẳn bố trí tầng so với tầng còn cao quý hơn, đoán chừng người có thể lên đó nhiều.

      Phong Vũ Lâu, quả nhiên tệ.

      "Công tử trà của ngài, điểm tâm bưng lên sau." .

      Rất nhanh tiểu nhị bưng trà lên, Thanh Nguyệt dấu vết thu hồi ánh mắt dò xét, cười nhạt nhìn về phía tiểu nhị gật đầu cái, đợi tiểu nhị rời , lúc này mới nhanh chậm cầm ly trà lên, khẽ nhấp ngụm nước trà trong miệng đảo vòng mới nuốt xuống. cái cúi đầu vô ý, phát bàn có ít nước trà cẩn thận rơi xuống, vì vậy ngón tay duỗi ra thấm nước trà tùy ý vẽ loạn ở bàn, dáng vẻ lo này, hoàn toàn là bộ dáng công tử con nhà giàu biết khói lửa nhân gian.

      Lúc sau, tiểu nhị kia bưng mâm điểm tâm lên, thấy vậy Thanh Nguyệt chậm rãi thu hồi tay vẽ linh tinh bàn, đợi tiểu nhị để điểm tâm xuống lập tức lấy khối điểm tâm ăn, bộ dáng thể đợi được nữa.

      Ai cũng biết điểm tâm của Phong Vũ Lâu là ngon nhất kinh thành, tiểu nhị thấy bộ dáng của nàng như vậy, nghĩ thầm nàng nhất định là người thích ăn vặt, kiêu ngạo cười tiếng muốn giới thiệu cho nàng vài món ăn ngon ở đây nhìn thấy hoa văn nàng vẽ linh tinh ở bàn, tinh quang trong mắt chợt lóe, như có gì lấy khăn ra lau vệt nước ở bàn, tiếng ‘mời dùng’ rồi xoay người rời , chỉ là, bước chân lần rời này ràng nhanh hơn rất nhiều so với lần trước.

      Thanh Nguyệt nhìn bóng dáng tiểu nhị rời , khóe môi nâng lên nụ cười nhợt nhạt. Nếu nàng đoán sai, tiểu tử này rất nhanh trở lại.

      “ Công tử, chưởng quỹ nhìn ngài rất quen muốn mời ngài trò chuyện chút, biết công tử có thể gặp mặt hay ?” Quả nhiên, nàng chưa ăn được hai khối điểm tâm, tiểu nhị kia lại xuất , chỉ có điều thái độ lần này ràng càng thêm cung kính hơn so với vừa rồi. “ Dĩ nhiên, tại hạ cầu cũng được.” Nghe vậy, Thanh Nguyệt nở nụ cười, lập tức đứng lên theo tiểu nhị. Tất nhiên, bộ dáng này của nàng là giả bộ cho người khác nhìn, dù sao, thân phận tại của nàng rất đặc biệt, thể khinh thường.

      Theo tiểu nhị xuống lầu rồi ra cửa sau của tửu lâu vào cái sân , dọc theo hành lang qua mấy cái khúc cua. hồi lâu quanh quẩn lại, lúc này mới đến cửa cái viện khác trồng nhiều hoa cỏ rồi ngừng lại.

      "Chưởng quỹ, thuộc hạ đưa người đến." Tiểu nhị đứng trước cửa phòng, cung kính .

      “ Được rồi, ngươi .” đạo tiếng tràn đầy từ tính truyền đến, tiểu nhị đáp lại tiếng rồi quay về, nhất thời trong viện chỉ còn lại mình Thanh Nguyệt.

      ít đường sao?” Người bên trong phòng mở miệng mời nàng vào, cũng ra ngoài nghênh đón, chỉ là đứng trong phòng hỏi vọng ra, giọng lạnh nhạt, lộ ra vẻ lười biếng.

      "Phụng mệnh chủ tử."

      Thanh Nguyệt thèm để ý chậm trễ của nam trong trong phòng, từ trong áo lấy ra cái khăn lụa bình thường dùng ám kình bắn vào trong phòng. hồi lâu, trong phòng truyền đến từng trận ‘sột soạt’, sau đó tiếng ‘hô’ vang lên, bóng dáng màu đó ‘vèo’ từ bên trong bay ra ngoài, lập tức trong viện xuất trận hương thơm nồng đậm.

      Đó là nam tử trẻ tuổi mặt trái đào, thân hình thon dài, mắt hoa đào khẽ nhíu, tóc đen như mực nhàng bay sau lưng, tuấn mỹ nghiệt.

      "Thuộc hạ Phan Lỗi tham kiến Ám sứ, biết chủ tử có phân phó gì." Gặp người trước mặt là công tử văn nhã, Phan Lỗi đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cung kính khẽ khom người, trong đôi mắt hoa đào dấu diếm tinh quang, thầm đánh giá Thanh Nguyệt.

      “ Bắt đầu từ hôm nay, các tin tức thu thập cần truyền về Tử Mang quốc, truyền lệnh xuống bảo sứ giả ở Tử Mang quốc, thu thập tình báo trong Tử Mang quốc truyền về Phong Vũ Lâu cho ta, bao gổm tin tức về Đế vương Tử Mang, đặc biệt phải chú ý tất cả tướng lĩnh từng theo Sở Hành Thiên tướng quân, kêu bọn họ thu thập tốt rồi truyền về Phong Vũ Lâu. Mặt khác, còn chuyện quan trọng nữa, thông báo ám sứ ở các quốc gia khác, từ bây giờ trở , tất cả thông tin thu thập được cần truyền về Tử Mang, cứ truyền đến Phong Vũ Lâu là được.”

      Nàng ra thân phận của mình, bởi vì cần có vật, vật này là độc nhất vô nhị, nhưng tại nàng có. Nhưng nếu là thuộc hạ vất đồng, chỉ cần có vật đặc thù có thể chứng minh thân phận của mình là được.

      "Chuyện này. . . . . . ." Phan Lỗi nghe vậy, kinh hãi đột nhiên ngẩng đầu.

      "Thế nào? Ngươi có ý kiến?" Thấy tin, đôi mày thanh tú của Thanh Nguyệt nhíu lại, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén.

      “ Thuộc hạ dám, thuộc hạ tuân lệnh.” Tiếp xúc với ánh mắt tràn đày áp lực của Thanh Nguyệt, Phan Lỗi khỏi rùng mình, lập tức khom người tuân lệnh.

      Nhìn cúi đầu nhận mệnh, Thanh Nguyệt thở ra hơi, hề dừng lại lâu, xoay người rời viện tử có hương khí nồng đậm này. nàng hiểu nổi, nam nhân sử dụng hương khí nồng đậm như vậy làm gì?

      Rời khỏi Phong Vũ lâu, Thanh Nguyệt có lập tức trở về phủ, mà dạo đường cái lúc lâu, thấy sau lưng có ai theo dõi, lúc này mới yên tâm trở lại tiệm may thay nữ trang chuẩn bị về phủ.

      " nữ."

      Thời điểm cách hai con đường nữa là đến tướng phủ, đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, tiếng rống đó khiến Thanh Nguyệt cả kinh, vội vàng quay đầu lại xem xét chung quanh, có phát nữ nhân nào ngoài mình ra, chỉ thấy nam nhân mặc áo xanh.

      " nữ, hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo." Nam nhân áo xanh nhìn nữ nhân hết nhìn đông tới nhìn tây, ngọn lửa trong mắt bùng lên.

      Thanh Nguyệt sững sỡ nhìn mặt mày xanh đen của nam nhân về phía mình, rốt cuộc vẫn biết tiếng kêu ‘ nữ’ kia là kêu ai?

      Hả. . . . . . nữ? Người nào? Nàng sao?
      fujjkoChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7:

      “ Giả ngu cái gì, chính là ngươi.” Thấy nàng sững sờ bất động tại chỗ, tay cầm kiếm của nam nhân giơ lên chỉ vào mặt nàng, lạnh lùng quát.

      “ Ta?” Nghe vậy, trái tim Thanh Nguyệt co rụt lại, nhưng mặt lộ ra nửa phần, vẻ mặt mờ mịt cúi đầu nhìn chóp mũi chính mình, bộ dáng kia có bao nhiêu là vô tội.

      Đây là người nào vậy, lớn lên thuận mắt(???)? phải nhìn nàng thành ma quỷ quái bắt chứ? nhận ra mình là Tô Thanh Nguyệt sao?

      “ Giả bộ vô tội cái gì? Ngươi khẳng định con mãnh hổ đó phải ngươi thả ra sao?” Mày kiếm thanh y nam tử xoắn lại trừng mắt nhìn nàng, mang theo tức giận đến gần nàng.

      “ Mãnh hổ? , dĩ nhiên phải ta thả ra rồi, ta nào có lá gan lớn như vậy.” Nghe lời này, tâm Thanh Nguyệt co rút cái rồi buông xuống, lời lẽ phủ nhận đúng lý hợp tình, đầu lắc như trống bỏi.

      Cũng may, cũng may, có nhìn ra mình phải là Tô Thanh Nguyệt. Nhưng mãnh hổ này liên quan đến nàng.

      “ Ngươi có gan lớn như vậy? Thiên hạ này còn ai có gan lớn hơn ngươi sao? Tô Thanh Nguyệt, đừng tưởng rằng có Tô gia che chở ngươi, thiên hạ này mặc ngươi muốn làm gì làm. Hôm nay, ta thay dân chúng ở kinh thành này giáo huấn ngươi.” Đến bây giờ mà nàng vẫn dám phủ nhận, nam nhân áo xanh thể nhịn nữa, hai lời trực tiếp huơ quyền về phía mặt nàng, quả đấm mạnh mẽ xé gió nghe ‘vù vù’ hiển nhiên có nương tay.

      Thanh Nguyệt thấy chuyện ổn, dưới chân di động lùi lại phía sau bước, tránh thoát công kích của nam nhân đó, trong lòng tức giận trừng mắt nam nhân áo xanh, cao giọng quát: “ Ngươi có biết đạo lý hay ? Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thả mãnh hổ.”

      “ Đạo lý? Tô đại tiểu thư ngươi lúc nào đạo lý rồi? Thử hỏi trong kinh thành này trừ ngươi ra còn người nào có gan làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy ?” Nam nhân áo xanh ràng tin lời của nàng, nắm đấm uy vũ xé gió lần nữa đánh về phía nàng.

      Đối mặt với nam nhân đạo lý này, Thanh Nguyệt được gì có cảm giác như tú tài gặp nhà binh, bước chân ngừng di chuyển, chỉ có thể tránh được quả đấm của có nửa điểm năng lực đánh trả, nháy mắt qua mười mấy chiêu, nàng vừa khỏi bệnh nên có chút lực bất tòng tâm, bước chân né tránh có hơi chậm, tránh né dần dần nhếch nhác, nàng rất tức giận vừa tránh vừa quát: “ Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dừng tay lại, ta khách khí.”

      khách khí? Hừ, khi nào ngươi biết khác khí rồi?” Nam nhân hừ lạnh tiếng, động tác ngừng chút nào, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.

      Nữ nhân này sao lại lợi hại như vậy, thế nhưng ở dưới tay có thể sống sót lâu như vậy.

      Nha, trong lòng Thanh Nguyệt rủa thầm tiếng, ánh mắt chợt sáng lên hướng phía sau hô: "Đại ca, cứu mạng, có người muốn giết muội."

      Nghe được tiếng la của nàng, quả đấm của nam nhân dừng quay đầu lại nhìn, Thanh Nguyệt thừa dịp quay đầu mà bỏ chạy.

      Binh bất yếm trá, mới khách khí, ra chỉ là phô trương thanh thế, bây giờ người nàng cái vũ khí chống địch cũng có, chỉ có thể trước chạy trốn mà thôi.

      Nam nhân áo xanh cũng bị lừa, quay đầu phát sau lưng có bóng người nào, lập tức ý thức được mình bị gạt, nhưng chậm bước. Mới vừa rồi, người bị công kích khó có thể đánh trả bây giờ thấy bóng dáng, lửa giận trong lòng bừng lên, rống to tiếng lập tức phi thân đuổi theo.

      "Nha đầu thối, ta đánh chết ngươi."

      Thanh Nguyệt nghe tiếng bước chân đuổi theo sau lưng càng ngày càng gần, dưới chân lại dồn sức chạy. Thân thể này tốt, nếu là thân thể của trước kia làm sao lại nhếch nhác như vậy, chỉ cần ngón tay liến đâm chết xú nam nhân đó.

      ‘Vèo’ tiếng lưu loát quẹo khúc cua, Thanh Nguyệt xông lên phía trước đột nhiên ngưng lại, nhìn trước mặt trong lòng khỏi ‘lộp bộp’ tiếng, bởi vì nơi đó là ngõ cụt, đầu tường cao khoảng ba thước, khiến tâm người băng giá, nếu bây giờ quay trở lại tìm con đường khác kịp, bởi vì nam nhân áo xanh này đuổi sát theo.

      Liều mạng, cùng lắm chết thôi.

      Thanh Nguyệt cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm bức tường kia, nhanh chóng vận chuyển đan điền đem toàn bộ nội lực thưa thớt rót vào chân, sau khắc bắp chân chợt dùng lực, thân thể ‘vèo’ lập tức xông ra ngoài, lúc này tốc độ nhanh hơn so với vừa rồi rất nhiều, người áo xanh kia nàng tuyệt đối đánh lại , nếu rơi vào trong tay chỉ có bị đánh, hôm nay nàng chỉ có thể trốn mà thôi.


      Mười thước, chín thước, tám thước, mắt thấy bức tường kia gần ngay trước mắt, chân Thanh Nguyệt khẽ cong, hai chân hung hăng đạp xuống đất cái, thân thể lập tức bay lên ra ngoài, nàng đánh giá cao nội lực trong thân thể này, liều mạng xông lên, như theo dự đoán của nàng bay lên được đầu tường, nhưng mới vừa bay qua đầu tường nội lực hề bào trước liền biến mất. Ở giữa trung, nàng cách nào giữ vững thân thể của mình, ‘vèo’ tiếng liền ngả xuống đất.

      "A. . . . . ."

      "A, a . . . . . ."

      Hai tiếng kêu thảm thiết, thanh vật nặng rơi xuống đất, vang dội bầu trời.

      Ah? Thế nào lại đau? Đất này là đất mềm sao?

      Thanh Nguyệt cảm thấy đúng, tiếng kêu thảm thiết dừng lại, dồn sức chống thân thể đột nhiện chống lại đôi mắt tràn đầy uất ức, trong con ngươi kia mơ hồ nổi lên hơi nước, dưới mũi là hai hàng máu tươi đỏ bừng. Ách, lúc này nàng mới ý thức được mình đầu tường rơi xuống nện vào người ta, đôi tay vội vàng chống người đứng lên, chột dạ nhìn nam nhân dưới đất biết mở lời thế nào.

      "Đăng đăng đăng. . . . . ."(ko hiểu)

      “ Về sau, đường nhớ mở to mắt chút, đừng có cúi đầu nhìn dưới chân.” Sau tường truyền đến trận tiếng bước chân nặng nề, khiến Thanh Nguyệt hồi hồn lại, nhíu mày trừng mắt hung tợn nhìn nam nhân câu vừa dưới đất, rồi quay đầu chạy vào con hẻm khác.

      Xin lỗi? Nàng cho là người nào đó bị nàng té đè ngã ở đất còn có thể dịu dàng tiếp nhận lời xin lỗi của nàng, đội mắt đẫm lệ mông lung, nhìn khuôn mặt nam nhân này ủy khuất như bị người khi dễ, vì để mình có thể trốn chạy nhanh hơn, chỉ có thể làm ác nữ.

      Nghe được lời của nàng…, nam nhân dưới đất có chút dở khóc dở cười, có người nào va phải người khác còn đúng lý hợp tình như vậy chứ? Dĩ nhiên cũng nghe được tiếng bước chân chạy tới sau bức tường, lệ quang trong mắt chợt lóe, cái lật người liền rời . Trong nháy mắt ở nơi vừa rời , lập tức xuất người áo xanh.

      Nhảy quả tường rơi xuống đất, nam nhân áo xanh ngờ được xuất trước mặt thế nhưng là nam nhân, hơn nữa nam nhân này nhìn rất quen, lập tức sững sờ, tiếp đến nhìn thấy hai dòng máu chảy từ mũi đối phương khỏi cười lớn, hả hê : “ Minh huynh? Huynh làm sao……”

      "À, bộ mở to mắt, cẩn thận người ta đặt dưới lòng bàn chân, kết quả là bị đập đến như vậy, " nam nhân được người áo xanh xưng là Minh huynh để ý chút nào đưa tay lau máu mũi, sau đó ngẩng đầu nhìn đầu tường cao ba thước, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Mạc Thanh thiếu hiệp, ngươi đây là. . . . . ."

      "Bắt tiểu tặc mà thôi, ngờ nàng chạy thoát, biết Minh huynh có nhìn thấy nàng chạy hướng nào ?" Mạc Thanh cười gượng, giọng hết sức bình thản.
      fujjkoChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Sửa đổi

      “ Oh, là sao? Ừ, chạy hướng này.” Minh Vô Ưu nghe vậy tinh thần tựa hồ chấn động, chỉ hẻm trái ngược con hẻm Thanh Nguyệt chạy trốn, ánh sáng trong mắt lấp lánh.

      “ Vậy àh, đa tạ Minh huynh.” Liếc mắt nhìn cái mũi của vẫn chưa lau sạch vết máu, trong lòng Mạc Thanh cười thầm, trì hoãn nữa liền ôm quyền với , xoay người chạy theo hướng ta mới chỉ.

      Đợi Mạc Thanh xa, ánh sáng rực rỡ trong mắt Minh Vô Ưu biến mất, nhìn cái ngõ Thanh Nguyệt rời , khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, thân thể cường tráng vô song, làm sao còn có bộ dạng mềm yếu bị người khi dễ lúc nãy.

      Trời giáng mệnh thiên nữ, cả đời khóa tâm liêm.

      Điều này cũng rất đúng với đó, đáng tiếc phải là nàng. Xem ra, sau này khi bộ phải để mắt chút, biết con nghiệt súc đó chạy đâu rồi, còn trông cậy vào nó giúp đỡ tìm chân mệnh thiên nữ của mình.

      Mạc Thanh chạy qua mấy con hẻm nhưng thấy nửa bóng dáng của nữ nhân kia, bước chân đột nhiên dừng lại, trước mặt là ngã tư đường bóng người, trong lòng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Nữ nhân này sao có thể chạy nhanh được?

      Thanh Nguyệt chạy nhanh, cho đến khi xác định sau lưng có người đuổi theo, lúc này mới dừng lại, mệt mỏi dựa vào vách tường thở hổn hển.

      mệt nha, bao nhiêu năm chưa từng chật vật như vậy. Xú nam nhân kia hiểu ra sao cả, nếu sau này nàng có năng lực đánh trả nhất định chỉnh chết .

      "Ô. . . . . . ngao ô ô ô. . . . . ."

      Mơ hồ truyền đến tiếng động vật rên rất . Thanh Nguyệt cảnh giác hô hấp chậm lại, nhìn về phía tiếng rên truyền đến trầm tư suy nghĩ, nhàng nhấc chân bước như là kẻ trộm, lặng yên tiếng động men theo thanh tới. Khi nàng chuyển qua khúc quanh khác mọc đầy cỏ dại lập tức bị màn trước mắt dọa sợ ngây người, con hổ thân thể khổng lồ nằm trong đám cỏ, cái hoa văn loang lổ kia nhìn rất quen, ràng chính là con hổ hung ác ở đường cái hôm nay.

      Nhìn chằm chằm con hổ to lớn kia, Thanh Nguyệt nghiến răng khanh khách, vừa sợ vừa hận.

      Nếu phải vì con nghiệt súc này, nàng cũng xui xẻo bị người áo xanh kia đuổi theo. Chuyện này nếu là trước kia, nhất định nàng xông lên giải quyết con nghiệt súc này. Nhưng bây giờ được ah…, ngay cả bản thân tự vệ cũng có, còn biết người nào giải quyết người nào đây.

      Vì vậy, bước chân nhàng tính toán thần biết quỷ hay rời khỏi chỗ thị phi này.

      "Ô. . . . . . , ngao…ô ô ô . . . . . ."

      Chân nàng mới nâng lên, tiếng rên truyền đến lần nữa, thanh mềm nhũn này giống tiếng hô của con hổ, ngược lại như là tiếng nức nở nghẹn ngào của động vật nào đó. Từ từ đem chân hạ xuống đất định thần nhìn lại, lúc này mới
      phát con hổ nằm đằng kia nhúc nhích, đầu hổ cắm thanh kiếm sắc bén, xung quanh lưỡi kiếm chảy ra máu đen, hiển nhiên thanh kiếm có độc, phía dưới con hổ có vũng máu lớn, nhìn dáng vẻ này của nó chắc chết rồi. Mà nằm trong vũng máu này, còn có hai vật động đậy bụng con hổ, thanh ô ô lúc nãy chính hai con vật nay phát ra.

      Đó là… hổ con?

      Thanh Nguyệt cả kinh mắt trừng lớn, oán niệm trong lòng đối với con hổ này trong nháy mắt mất hết, nghĩ đến nó vừa rồi mạnh mẽ đâm người đường cũng phải là có nguyên nhân.

      Đúng lúc này, hồi tiếng bước chân huyên náo truyền tới bên tai, Thanh Nguyệt theo bản năng định chạy , nhưng vừa xoay người bỗng dừng lại, nghiêng đầu thấy hai vật này, hơi chần chờ sau đó bước nhanh tới bãi cỏ ôm lấy ít cỏ đắp lên người con hổ mẹ, sau đó đưa tay ôm hai con hổ con vào trong ngực liền nhanh chóng chạy .

      Dọc theo đường , vì muốn người ta phát bí mật trong ngực, nàng tận lực tìm những nơi ít người để , có gây ra tai họa gì, thời điểm nàng chạy trở lại Tướng phủ mây tím đầy trời (trời chiều).

      Trước cửa Tướng phủ, Diệp Lạc đứng ngồi yên hết nhìn đông tới nhìn Tây, vừa thấy bóng dáng của Thanh Nguyệt lập tức chạy tới.

      “Tiểu thư, người trở lại, người hù chết nô tỳ rồi.” Diệp Lạc nắm chặt cánh tay Thanh Nguyệt, mắt sưng húp lên hiển nhiên khóc rất lâu.

      “Tốt lắm, tốt lắm, ta phải trở lại rồi sao, Hồng Diệp đâu?” Thanh Nguyệt muốn đưa tay vỗ nha đầu an ủi chút, nhưng trong ngực còn có hai vật , thể làm gì khác hơn là nàng vòng tay quanh mình thả.

      “Hồng Diệp tìm người, chưa có trở lại đâu, bọn người Đại công tử cũng đều tìm người rồi, muội đứng chậm chạp nên ở lại trong nhà. Diệp Lạc rút lấy khăn tay màu đỏ lau lệ mắt, nghẹn ngào : “Bạch công tử cũng tới, lão gia phân phó nếu tiểu thư trở lại, vào tiền thính gặp lão gia.”

      Bạch công tử?

      tới làm gì?” Nghe cái tên này, Thanh Nguyệt hơi nhíu đầu mày.

      Vị hôn thê là nàng bị thương lâu như vậy, tới nhìn cái, lại cùng khác vào quán rượu, nghe là biết tốt lành gì rồi, trong lòng tự nhiên đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt này có chút cảm tình nào.

      biết.” Diệp Lạc rất dứt khoát lắc đầu cái.

      “Nha.” Nghe đến đó, trong lòng Thanh Nguyệt trầm ngâm chút, tiếp theo đem hai vật trong ngực đưa vào lòng Diệp Lạc rồi quấn lại: “Đưa bọn nó đến viện chúng ta, tìm chút đồ ăn cho bọn nó ăn.”

      “Cái gì vậy? đáng .” Trong ngực đột nhiên bị nhét vào hai vật , lúc này Diệp Lạc mới phát ra tồn tại của bọn nó, mặt tò mò quan sát hai con vật , lông xù lên, chưa có mở mắt ra, vừa nhìn biết là mới ra đời, nhưng thân thể này giống con chó lắm.

      “Là hổ con, mới ra đời.” Thấy nha đầu này thích như vậy, Thanh Nguyệt cười híp mắt ra thân phận của bọn nó, lập tức dọa Diệp Lạc sợ cả người khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đem hai vật ném ra ngoài.

      “Hổ, hổ con?”

      “Cẩn thận chút, đừng để bị ngã.” Nhìn Diệp Lạc hấp ta hấp tấp, Thanh Nguyệt vui dặn dò câu, y phục cũng đổi, quay đầu lại trực tiếp chạy tới tiền thính.

      Dù sao nàng cũng muốn lấy Bạch công tử kia, nên cần để ý hình tượng gì đó.

      Mà Diệp Lạc sớm bị hai vật trong ngực dọa sợ đến hoa dung thất sắc. cũng quên đuổi theo, thân thể cứng ngắc ôm hai vật này, thiếu chút nữa khóc rống lên.

      Tiểu thư rất dễ dàng ah, hổ con cũng là con hổ mà, mặc dù mới ra đời nhưng cũng rất đáng sợ có được hay ? Còn kêu nàng cho bọn nó ăn, đây phải là muốn mạng nàng sao?

      Thanh Nguyệt bước nhanh như bay, rất nhanh đến tiền thính, xa xa, liền thấy nam tử mặc áo trắng ngồi trong phòng, giọng cùng phụ thân Tố Kính Tùng chuyện, nhìn y phục lộn xộn bẩn thỉu người mình, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.

      “Cha, con trở về.” Thanh Nguyệt bước vào cửa, trực tiếp bỏ qua cái bộ mặt vui nhìn mình, cười cười với Tô Kính Tùng, tự động bưng bình trà bàn rót cho mình ly trà, như trâu uống ừng ực.

      ngày uống miếng nước nào, khát quá .

      Khi thấy diện mạo tại của Thanh Nguyệt, gương mặt Bạch Thạch Lỗi lập tức tối sầm lại, cây quạt tay nhịn được gõ vào lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng khing thường.

      Đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch, còn dính vết máu, cử chỉ thô lỗ, uống nước như thôn phụ hương dã (phụ nữ trong núi) phát ra tiếng như vậy có chút xíu nữ nhân sao? biết lúc đó phụ thân có bị váng đầu , làm sao lại định hôn với nữ nhân này, là làm nhục môn phong, nhục, nhục a…

      *****
      Last edited by a moderator: 27/10/14
      fujjkoWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :