1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc sủng vương phi kiêu ngạo - Tử Yên Phiêu Miễu(c35/139c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linda

      Linda New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      16

    2. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      hố mới hố mới a...cung chúc nàng "dụ dỗ"...ý lộn thu hút khách nhảy hố nhiều nha...truyện trọng sinh lâu rồi ta mới kiếm được hố mới nha,đọc mấy chương đầu là đã thấy thích rồi..một nhà tạ gia tuy là đại gia tộc nhưg có vẻ nhiệt tình ấm áp a..tạm thời là vậy sao này biết thế nào...tks nàg nhìu:grin::grin::grin:

    3. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Cố lên nàng nhé. :yoyo69:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Sau khi kêu lên tiếng, Thanh Nguyệt nhíu mày khiêu khích , thân thể vốn là căng thẳng chậm rãi buông lỏng, khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt.

      Mặc dù thời gian hai người giằng co lâu, nhưng nàng có thể nhìn ra được người đàn ông này phải muốn giết nàng, bằng , mạng của nàng sớm đời nhà ma rồi, đâu còn có thể ở nơi này cùng mắt to trừng mắt ? Hơn nữa, rất ràng nam nhân này muốn để cho người khác biết hữu của , như vậy, nàng còn khẩn trương cái gì chứ?

      ngờ đến này lúc mà nàng vẫn có thể cười được, nam nhân mày rậm khẽ nhíu cái, trong mắt lóe lên tia hứng thú.

      "Tiểu thư?" nghe hồi , Diệp Lạc lên tiếng lần nữa, lặng lẽ chờ đợi đợi lát lại thấy bên trong vẫn có hồi , thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhấc chân vào noãn các.

      Nghe được tiếng bước chân rất từ ngoài cửa truyền vào, quay sang nhìn thấy nét mặt sao cả của nữ nhân, nam nhân đột nhiên cười tiếng, bàn tay ở cổ họng của nàng chợt dùng sức chút, lực đạo này giống như là thực muốn lấy cái mạng của nàng.

      Thanh Nguyệt lập tức bị bóp cổ đến nghẹn liền khụ khụ mấy tiếng, trong lòng thầm mắng , mặc dù muốn khuất phục trước uy quyền của nam nhân này, nhưng mạng ở trong tay của người ta, thể làm gì khác hơn là lên tiếng với nha đầu ở ngoài.

      " ta nghỉ ngơi, muốn gặp ai hết."

      Nghe vậy, người bên ngoài quả nhiên dừng bước, nam nhân làm như rất hài lòng với tình phát triển này, lực đạo tay thả lỏng chút. Mà Thanh Nguyệt bên hung hăng nhìn chằm chằm người nam nhân này, hận được dùng nhãn đao bâm thành trăm mảnh.

      "Muội muội muốn gặp ta, là bởi vì còn tức giận sao?"

      Ai ngờ có người căn bản thức thời, lời của Thanh Nguyệt mới vừa dứt, thanh kiều mỵ mềm mại ở ngoài cửa vang lên, mà màn cửa kia khẽ động, tựa hồ nếu như người bên trong mời tự vào.

      Nghe thấy tiếng động, Thanh Nguyệt sững sờ, nàng cũng ngờ người tới thế nhưng thức thời như vậy, ngay sau đó giả vở rất vô tội hướng nam nhân nháy mắt mấy cái, bày tỏ việc này có liên quan đến nàng.

      Nam nhân nhìn bóng người dii động trước cửa kia, sát khí quanh thân càng thêm mạnh mẽ. Cảm thấy hơi thở người chợt thay đổi, Thanh Nguyệt tâm thần căng thẳng, cho là muốn hạ sát thủ, hai bàn tay ngay lập tức thầm nắm chặt.

      Liều mạng thôi, chết chết.

      Ai ngờ, hai tay của nàng mới vừa nắm chặt, cổ chợt buông lỏng, bóng dáng nam nhân đó ở bên cạnh nàng lóe lên đến bên cửa sổ nhảy xuống ra ngoài. Cùng lúc đó, màn cửa cũng bị người khác vén lên, đạo bóng dáng vàng nhạt lay động tiêu sái tiến vào.

      Mắt hạnh má đào, thân hình yểu điệu, vòng eo nhắn lắc lư nếu như có gió thổi qua chắc gảy, thực nữ tử xinh đẹp độc nhất vô nhị a, chỉ tiếc, nụ cười khuôn mặt kia thấy thế nào cũng là giả dối .

      "Chư tiểu thư, đúng là lâu thấy a." Thanh Nguyệt ngắm nhìn mấy cây trúc xanh lay động ở ngoài cửa sổ, xem đau xót ở cổ chậm rãi đứng dậy, thái độ ung dung, giống như nam nhân kia từ nãy đến giờ chưa từng xuất ở đây.

      Chư Phượng Liên gặpThanh Nguyệt nhìn thấy mình đến chẳng những đứng dậy nghênh đón, còn chút khách khí châm chọc nàng, nụ cười mặt lập tức cứng đờ, bất quá, cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức thay vẻ mặt thành bộ dạng uất ức, bước lại gần mấy bước nắm tay Thanh Nguyệt nằm nhuyễn tháp nhàng lay động, mềm mại : "Ta biết muội là giận ta, nhưng ngày đó ta cũng là bị dọa đến hỏng a. . . . . ."

      "Bịch. . . . . ."

      "A a. . . . . ."

      tiếng vang lớn, hai tiếng kêu thảm thiết, thanh mềm mại của Chư Phượng Liên dừng lại, bên trong gian phòng bụi đất tung bay, mặt đất nhiều hơn hai tên nam nhân bi thảm kêu lên, sưng mặt sưng mũi dáng vẻ giống như là bị đánh phải , cái màn cửa nguyên bản treo lên giờ phút này sớm bị ngũ mã phanh thây, tan tác rơi vãi đầy đất.

      "Chuyện này. . . . . ."

      Nhìn người mặt đất quần áo tả tơi, Chư Phượng Liên kinh ngạc há hốc mồm, vừa muốn cái gì, đột nhiên ánh sáng ở trong phòng đột nhiên tối sầm lại, ở trước cửa xuất người nam nhân, thân thể dũng mãnh, đầu đội trời chân đạp đất giống như Cự nhân (người khổng lồ).

      "Nguyệt nhi, hai người này là đại ca mang đến, muội xem xét rồi xứ lý ?" Cự nhân vừa vừa cúi đầu vào, hung hăng nhìn chằm chằm hai người đất ánh mắt sắc bén như kiếm, lộ ra cổ lệ khí dày đặc. Người khổng lồ này phải là ai khác, chính là Lực Đại Vô Song Tô gia Đại công tử, Tô Cẩn Sơn.

      "Đại ca, bọn là ai a?" Khẽ nhíu mày xem xét hai nam nhân ngừng kêu thảm thiết, lại nhìn dưới đất mảnh hỗn độn, khóe miệng khẽ co rút.
      Nàng biết hai nam nhân nằm dưới đất này là ai, muốn xử lý cái gì chứ?

      “ Bọn chính là hai cái người hại muội bị thương ngày đó, bọn may, hôm nay hai huynh đệ bọn chạy đến đường cái dạo vừa lúc bị ta bắt gặp, nên cho người xách bọn về đây.” Tô Cẩn Sơn nhìn hai người mặt đất xấu bụng cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng làm cho người ta rét mà run.

      Nghe được lời của Tô Cẩn sơn, sắc mặt Chư Phượng Liên biến đổi lớn, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía hai người mặt đất, tự chủ được nắm chặt tay Thanh Nguyệt.

      "Phải ?" Sở Thanh Nguyệt cười nhạt, mắt lạnh nhìn vẻ mặt khẩn trương của Chư Phượng Liên, nhàng đem tay của mình rút ra đứng dậy tới trước mặt hai người đó, nặng hỏi "Xem y phục các ngươi mặc cũng giống lưu dân, , thù oán tại sao muốn tổn thương ta?"

      Chư Phượng Liên bị Thanh Nguyệt đẩy tay ra, lúc này mới phát giác mình hơi luống cuống, vội vàng ổn định tâm thần, theo sát Thanh Nguyệt tới trước mặt hai nam nhân, thầm nhìn mấy người kia, trong mắt tràn đầy vẻ độc cuối xuống.

      Hư việc nhiều hơn là thành công, sớm nên phái người giải quyết bọn .

      "Ta...ta. . . . . ." Đối mặt với chất vấn của Thanh Nguyệt, tâm thần hai người sớm đại loạn, ngập ngừng lúng túng nửa ngày lại ra câu.

      “ Muội muội, muội cũng biết trong cái tình cảnh kia có bao nhiêu loạn, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là đoạt lấy cái này nọ thôi, cho dù là đả thương người cũng phải là bọn họ cố ý, tâm tính của muội hiền lành, tại thân thể của muội cũng tốt sai biệt lắm, nếu … coi như xong .” Trong lòng của Chư Phượng Liên rủa thầm hai nam nhân này, ngoài mặt giọng mở miệng cầu cạnh cho bọn , giọng nó êm ái, bộ dáng điềm đạm đáng , nếu là nam nhân đoán chừng mềm lòng.

      Đáng tiếc Sở Thanh Nguyệt phải nam nhân, sinh lòng thương tiếc với nàng ta, chỉ là đối với nàng ta khỏi nhàng cười tiếng, nhưng cái gì cũng .

      Chư Phượng Liên bị nàng nhìn trong lòng cả kinh, khẽ cười buông tay của nàng ra, trong lòng có chút thấp thỏm yên.

      “ Đúng vậy, đúng vậy a, chúng ta phải cố ý, ngày đó quá là đói bụng mới có thể nhất thời xúc động theo bọn họ đoạt đồ, Tiểu thư, chúng ta phải cố ý muốn hại ngài, cầu xin Tiểu thư tha chúng ta , ta cúi đầu lạy ngài, van cầu ngài, van cầu ngài." Lúc đầu, hai người nam nhân này sớm tâm hoảng ý loạn, sau lời của Chư Phượng Liên khác nào cho bọn con đường sống, nhìn lại Sở Thanh Nguyệt cũng giống cái chủ nhân lòng dạ độc ác, vì vậy, tròng mắt láo liên chuyển động lập tức nằm rạp mặt đất dập đầu, đầu đụng xuống mặt đất vang lên tiếng ‘thùng thùng’, chút khí lực cũng chừa lại.

      "Nha. . . . . . , muội xem bọn họ cũng chảy máu rồi, muội muội. . . . . . ." Chư Phượng Liên nhìn máu đầu bọn , con mắt hạnh lóe sáng, bộ dáng nhu nhược thương hại.

      Nàng ta ở nơi này cố làm ra vẻ, Sở Thanh Nguyệt lại làm như có phát , ở trong lòng thầm sợ hãi than nữ nhân này làm diễn viên quả là uổng phí a.

      “Đáng thương cái rắm, cái bọn hung ác bực này tuyệt đối thể tha thứ dễ dàng như vậy, hôm nay bọn vì đoạt đồ đả thương người, ngày mai bọn lại giết người sao.” Tô Cẩn Sơn phải là người nam nhân bình thường, nghe lời của Chư Phượng Liên tâm dao động ngược lại nổi trận lôi đình, chân liền hướng nam nhân mặt đất đạp tới, cước chưa hết giận lại ‘bang bang’ bổ thêm mấy cước nữa, sau khi đá xong trừng mắt nhìn Chư Phượng Liên liếc cái, ngực phâp phồng, hiển nhiên bị hành động cầu tình của nàng ta chọc cho tức giận .

      Xú nữ nhân này nhàng, thiếu chút nữa gặp Diêm vương phải nàng ta.

      Chư Phượng Liên bị cái trừng mắt hung thần ác sát của , dọa sợ khỏi lùi lại bước, vừa định cái gì đó với Sở Thanh Nguyệt, lại bị nàng lướt ánh mắt tới, trong lòng giật mình cả kinh.

      Cái ánh mắt đó, sắc bén, lạnh lùng còn mang theo vài phẩn giễu cợt, hình như sáng tỏ suy nghĩ trong lòng của nàng ta từ lâu. Cảm giác này, làm cho nàng ta rợn cả tóc gáy.

      "Đại ca rất đúng, cái bọn hung ác bực này tuyệt đối thể tha thứ dễ dàng như vậy, nghe , muội có nuôi mấy con đại xà, sau khi muội bị thương có người cho ăn, hay là đem bọn đưa đến chỗ bọn nó , cũng coi như hảo hảo khao bọn nó, tỷ đúng , Chư tiểu thư." Thanh Nguyệt làm như thấy sắc mặt khó coi của Chư Phượng Liên, ra câu vô cùng vân đạm phong kinh.

      “ Đúng, đúng a.” Nghe nàng đến mấy con đại xà, cả người Chư Phượng Liên bắt đầu
      run run.

      Nghe được mình bị cho rắn ăn, hai nam nhân mặt đất bị sợ đến ‘oa oa’ kêu to thiếu chút nữa tiểu ra quần, Tô Cẩn Sơn khi nghe Thanh Nguyệt lời đó chỉ hơi sững sờ chút, sau đó là cười lên ha hả, đối với cử động này của Thanh Nguyệt tuyệt ngoài ý muốn, bàn tay to duỗi ra nhắc hai cái đại nam nhân chân mềm nhũng ra.

      "Tiểu thư tha mạng, Công tử tha mạng, ta là bị người chỉ điểm, ta là bị người chỉ điểm a."
      Hai người nam nhân vừa thấy tình hình này, kêu cha gọi mẹ liều mạng quỳ mặt đất, gì cũng chịu .

      "Bọn dân đen kia, chết đến nơi còn nhiều." Chư Phượng Liên thấy hai người này bị sợ đến cái gì cũng muốn ra, lập tức quên sợ hãi trong lòng, tiến lên bước nhấc chân đá vào miệng của bọn , dáng vẻ dữ tơn kia có chỗ nào nhu nhược đáng thương lúc nãy.
      fujjko, Winter, Chris2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      “Oan uổng quá, có người sai khiến chúng ta, là người phụ nữ sai khiến chúng ta làm, phải rồi là nhà hoàn, ô ô, nàng trả cho chúng ta hai thỏi bạc trắng, ô, , ta đều là , ta bị oan.” Nam nhân bị đá dù khóe miệng chảy máu vẫn ngừng kêu oan, muốn làm thức ăn cho xà, vậy phải bị ngũ mã phanh thay sao.

      "Oan cái gì mà oan, còn nữa."

      "Ô, ô, ô, tiểu…tiểu thư, ta…ta đều là , tha, tha mạng."

      Nam nhân càng kêu oan, Chư Phượng Liên đánh càng hung ác, mặc dù nàng chỉ khoa tay múa chân nhưng mấu chốt là hai nam nhân này dám phản kháng, nhất thời bị đánh gào khóc, đau khổ kêu cha gọi mẹ. Bọn họ hiểu, nữ nhân này mới vừa rồi mang vẻ mặt thương xót cầu tình cho bọn họ, vì cái gì đột nhiên thay đổi như vậy.

      Sở Thanh Nguyệt nhìn cảnh hung ác này sợ ngây người, liếc thấy Tô Cẩn Sơn cũng kinh ngạc như mình, nhịn được lắc đầu nhếch nhếch miệng, mà Tô Cẩn Sơn cảm thấy vô vị nhún nhún vai nhìn nàng, hai người ai cũng muốn lên can ngăn, chỉ đứng nhìn.

      Bất quá, nữ nhân này hung ác, nhằm vào bộ vị yếu hại của hai nam nhân mà đánh. Sở Thanh Nguyệt thường thấy trường hợp này cũng nhịn được chắc lưỡi, nghĩ đến nữ nhân này vừa rồi còn bộ dáng nhu nhược tao nhã, nháy mắt liền thay đổi thành cọp mẹ. Nhưng mà điều này khiến nàng xác định, Chư Phượng Liên tuyệt đối có liên quan đến chuyện đó.

      lâu sau, nam nhân đất chỉ còn hơi thở, Chư Phượng Liên mới thở dốc thu tay, cuối cùng còn trừng mắt bọn họ cái, rốt cuộc mới hết tức giận.

      Hừ, xem bọn dám lung tung nữa hay , nhưng nàng cũng cảm giác có cái gì đó đúng, yên tĩnh, quá yên tĩnh. Quay đầu lại, thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Sở Thanh Nguyệt và Tô Cẩn Sơn nhìn mình, dọa tim nàng đập thình thịch nhưng lập tức bình tĩnh lại, vội vàng nở nụ cười, ngượng ngùng : “ Ta chỉ là quá tức giận, hai người này đả thương người còn biết hối cải nên ta mới cho bài học. Đúng , muội muội?”

      “ Đúng vậy, thứ người như thế dạy dỗ được, nhưng mà vất vả cho Chư tiểu thư.” bội phục tốc độ thay đổi sắc mặt của nàng, mặt vậy mà bị rút gân? Sở Thanh Nguyệt cười như cười rồi quay mặt qua nháy mắt với Tô Cẩn Sơn, Tô Cẩn Sơn hiểu ý, lập tức duỗi tay ra kéo hai nam nhân này ra ngoài.

      Hiển nhiên cũng thấy có chuyện mờ ám, nên việc đầu tiên cần làm là thẩm vấn hai người này.

      “ Diệp Lạc, gọi vài người đến dọn dẹp nơi này.”

      Tô Cẩn Sơn vừa , Sở Thanh Nguyệt có ý định giao thiệp gì với Chư Phượng Liên, nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng liền thở dài, phân phó Diệp Lạc đứng lẳng lặng ở ngoài cửa tiếng, cùng Chư Phượng Liên câu nào, liền ra khỏi noãn các. Mà Diệp Lục lúc này như được Phật tổ soi sáng trở nên thông minh, dưới chân vừa động liền nhanh như làn khỏi chạy tìm người, chủ tớ hai người ai cũng thèm nhìn sắc mặt khó coi của Chư Phượng Liên.

      Nhìn bóng lưng ung dung ra ngoài, Chư Phượng Liên hơi thấp thỏm nắm chặt tay, tim nhảy thình thịch.

      Nàng ta biết được cái gì rồi sao? Nhưng nghĩ lại chút, mặc kệ nàng biết cái gì, biết biết, cùng lắm trở mặt về sau bao giờ lui tới nữa, nàng cũng thích. Vả lại, nếu như nàng ta biết được cái gì thế nào? Chuyện này nàng chỉ phái người làm, căn bản mình có ra mặt, coi như tra ra cũng tra được đến đầu nàng. Mới vừa rồi cũng chỉ nhất thời nóng nảy mới có thể xúc động như vậy, bằng , hai nam nhân kia sớm chết trong bụng xà.

      Nghĩ như vậy, tâm của Chư Phượng Liên hạ xuống, thở hơi dài, kéo ra nụ cười hoàn mỹ, vòng eo uốn éo cái đuổi theo Sở Thanh Nguyệt: “ Muội muội, chờ ta với.”

      Nữ nhân này phiền toái. Nghe phía sau truyền đến giọng mềm mại, Sở Thanh Nguyệt nhịn được nhăn mày lại, bước chân nửa điểm cũng dừng lại.

      “ Muội muội, muội muội……” Thấy nàng chờ mình, nụ cười mặt Chư Phượng Liên lập tức hạ xuống, cả người cũng trầm, bước chân đuổi theo càng nhanh hơn.

      “ Muội muội, tỷ gọi muội, muội nghe sao?” Trong nháy mắt, Chư Phượng Liên liền theo kịp Sở Thanh Nguyệt, cái lắc mình chặn lại đường của nàng, giọng được tốt.

      Cho tới bây giờ đều là nàng cho người ta sắc mặt, lúc nào có người dám bỏ rơi nàng?

      “ A, mới vừa rồi là ngươi gọi ta sao?” Sở Thanh Nguyệt nháy mắt nhìn nàng, gương mặt mờ mịt.

      quen, nàng quen nàng ta.

      "Sao vậy, chúng ta trước kia phải xưng hô như vậy sao?" Trong lòng Chư Phượng Liên nghiến răng nghiến lợi, nhưng mặt vẫn nở nụ cười rực rỡ.

      Tiện nhân, ngươi chờ xem, dám đối xử với ta như vậy có ngày ta cho ngươi đẹp mặt.

      “ A, có thể là đầu bị hỏng , ta nhớ xưng hô trước kia của chúng ta, chỉ là, về sau ngươi đừng có gọi ta như vậy, dù sau nhà ta chỉ có nữ nhi là ta, ngươi kêu ta muội muội, người ta còn tưởng rằng ngươi là con riêng của cha ta ở bên ngoài đấy.” Thanh Nguyệt đỡ đỡ đầu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó vẻ mặt thành .

      Giả vờ, xem ai giả vờ giỏi.

      “ Haha………” Chư Phượng Liên dùng sức đè nén phẫn nộ trong lòng, nụ cười có chút co quắp, muốn bị nàng chọc tức chết, vì vậy sang chuyện khác: “ Muội bị thương năng như vậy, Bạch đại ca có đến thăm ?”

      "Bạch đại ca?" Sở Thanh Nguyệt có chút lờ mờ.

      Đây là người nào vậy? Từ lúc nàng tỉnh lại cho tới nay ai đề cập đến người này hết.

      “ Đúng vậy, muội bị thương nặng như vậy, có tới thăm muội sao?” Vẻ mặt Chư Phượng Liên vô cùng nghi hoặc hỏi thăm, nhưng trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tất cả đều là hả hê.

      có.” Sở Thanh Nguyệt trả lời rất khẳng định, mặc kệ có tới hay , dù sao nàng cũng chưa từng thấy qua người này. Chỉ là, tại nàng nhìn ra được, Chư Phượng Liên đến nơi này, vì Bạch công tử kia phải?

      “ Phải ?” Chư Phượng Liên kinh ngạc hô to ra tiếng, giọng rất cao giống như sợ người khác nghe được lời của nàng: “ Ngày hôm qua chúng ta còn ở tửu lâu ăn cơm nữa mà, nếu như tỷ biết chưa thăm muội, tỷ với , Bạch công tử cũng là, làm vị hôn phu của người ta tại sao đến thăm chứ, đúng là quá đáng mà.”

      “ Ừ, nghe ngươi như vậy, có chút quá đáng .” Nhìn vẻ mặt khoa trương của nàng ta, sắc mặt Thanh Nguyệt cũng biến đổi theo, ác thanh ác khí : “ Làm vị hôn phu, vị hôn thê suýt chút nữa chết vậy mà hỏi thăm tiếng cũng thôi , đằng này còn có tâm tình vụng trộm với nữ nhân khác, ta muốn mời phụ thân đến Bạch gia hỏi chút, rốt cuộc Bạch gia bọn họ có đem Tô gia của chúng ta để vào mắt .”

      Dứt lời, đợi Chư Phượng Liên phản ứng kịp, Thanh Nguyệt xoay người bỏ , bộ dáng khí thế hừng hực kia, tuyệt đối là bộ dáng liều mạng với người khác.

      Nhìn bóng lưng mất của nàng, mồm của Chư Phượng Liên mở lớn, cả người phát run.

      Tại sao có thể trở thành như thế này? Nàng chỉ muốn kích thích Sở Thanh Nguyệt mà thôi, để nàng đừng có phách lối trước mặt mình, thế nào đảo mắt liền thay đổi thành Bạch công tử vụng trộm cùng nữ nhân khác cơ chứ? Hơn nữa người vụng trộm phải ai khác, chính là nàng. Cái chuyện này nếu truyền , thanh danh của nàng phải bị hủy hay sao? Nếu như cha biết còn xé xác nàng sao? được, nàng phải nhanh tìm Bạch công tử để suy nghĩ đối sách ứng phó.

      Nghĩ vậy, Chư Phượng Liên dám lưu lại nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      Chư Phượng Liên vừa rời , bóng dáng mảnh khảnh từ khúc quanh gần đó yên lặng tiếng động ra, Sở Thanh Nguyệt nhìn bóng dáng của nàng ta như bị chó rượt mà bật cười, nhanh chậm về tiểu viện của mình.

      tại nàng có ý định trôm nom cái gì Bạch công tử, Hắc công tử. Nàng chỉ muốn nghe những tin tức của Tử Mang quốc, đến đây nhiều ngày như vậy, tình hình Tử Mang quốc lúc này như thế nào, Sở gia sụp đổ, chết toàn thây, nhưng mà thể bỏ mặc những thuộc hạ theo cha, bây giờ biết bọn họ có an toàn hay . Còn có mấy người nội gián nằm vùng ở các quốc gia kia, biết bọn họ có xoay chuyển được . Xem ra, nên tìm cơ hội dò xét phen.


      Cây đại thụ bên cạnh noãn các, nam nhân áo đen nhìn bóng lưng mảnh khảnh cách đó xa vào tiểu viện, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua tia nghiền ngẫm, trận gió thổi qua lá cây nhàng lay động, chỉ là trong nháy mắt này bóng dáng màu đen kia biến mất thấy bóng dáng.
      fujjko, Winter, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :