Chương 29: Lễ vật Yến hội viên mãn chấm dứt, tối thiểu Thang Nguyên thực vừa lòng. Nhưng cũng có khối người hài lòng, còn có vài người trực tiếp bị dọa vỡ mật. Vu Phi muốn điên rồi, hoàn toàn thể tin được, chẳng qua nàng muốn gặp người ta, mới dỗi . Nàng ta tính là cái gì, đáng để nàng tâng bốc. Lúc tin tức truyền đến Hoàng thượng, nàng mới vội vàng thay trang phục, chuẩn bị lộ mặt, khiến hoàng thượng nhìn thấy, nàng và người xuất thân cung nữ bất đồng như thế nào. đường, lại bị mấy cẩu nô tài ngăn cản phải quay trở về cung. Nàng tuyệt đối thể tin được, điều này sao có thể, Hoàng thượng nàng ở trong cung dưỡng bệnh, nàng bệnh dưỡng cái gì. Khẳng định là nữ nhân kia châm ngòi, nàng phải ra ngoài, chỉ cần Hoàng thượng thấy nàng, tất cả mọi người hướng về phía nàng. Đáng tiếc, cung điện của nàng bị vây thực nghiêm kín, đám người thân cận đều bị xử lý sạch , những người mới thay nàng chưa từng thấy qua, hầu hạ chút chậm trễ, chỉ có người bên ngoài vào được, nàng muốn nhắn vài lời với Hoàng thượng cũng có người. Qua vài ngày như vậy, nàng biết nàng muốn gặp Hoàng thượng là vô vọng, ngược lại nàng muốn truyền tin ra ngoài cung, chỉ cần tìm được ca ca nàng, nàng tin tưởng ca ca mặc kệ nàng. Bất kể Vu Phi ở thâm cung nghĩ biện pháp gì, Tiêu Nhạc Vân nàng muốn gặp có người truyền tin thay. Lúc Tiêu Nhạc Vân nhận được tin, mặt hề có chút biểu tình lo lắng, chắng qua thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn người tới cái, cái gì nên cũng chưa kịp , người tới rồi. và Phí thống lĩnh vừa mới dọ thám biết được chỗ giấu bảo tàng của Na Lỗ, là chỗ rất nguy hiểm, vốn định nghỉ ngơi hồi phục sau đó mới triển khai, nhưng sáng sớm hôm sau, lại tìm Phí thống lĩnh quyết định xuất phát sớm hơn chút. Vào thời điểm bấp bênh này, nếu Hoàng thượng ra tay bảo trụ mệnh của Vu Phi, phải nỗ lực tận trung để báo đáp. Rất nhanh kinh thành lại náo nhiệt trở lại, bởi vì cuối cùng Đại hoàng tử cũng trở về kinh thành. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn , suy đoán làm cái gì. Kết quả người ta ngoan ngoãn gặp mặt Phụ hoàng, giao binh quyền. Im lặng trở về Vương phủ, giống như Nhị hoàng tử đóng cửa ra ngoài. Người xem náo nhiệt thất vọng, Hoàng thượng cũng biết cách giáo dục con cái, đám đều trầm lặng như vậy. tình qua vài ngày, Thang Nguyên bắt đầu cuộc sống yên bình, mặc dù có thấy bái thiếp, thậm chí ít, nhưng Triệu Nguyên Duệ , cần phải khó xử bản thân, nàng liền đương nhiên tất cả đều làm như phát ra. Đầu thu dạo trong viện là thích nhất, đến cuối thu, lúc Thang Nguyên chỉ có mình, ngọ thiện cũng trực tiếp giải quyết trong viện, dùng xong liền lười biếng, lập tức có người bố trí lại đình phen, nàng có thể nằm ngủ. Mấy ngày nay nàng cân nhắc kiện, chính là sinh nhật Triệu Nguyên Duệ sắp đến, nàng phiền não nghĩ nên tặng gì cho . Những thứ nàng có đều là cho nàng, chỉ sợ nàng tìm kiện lễ vật hiếm lạ trong cung, đó cũng là mượn danh của , cho nên lựa chọn tốt nhất chính là tự mình động thủ. Nhưng đến tự mình động thủ, ngoại trừ xà phòng lần trước, căn bản Thang Nguyên thể làm ra cái gì, tại Phủ Nội Vụ làm ra còn sang trọng lại dùng tốt hơn nàng bao nhiêu lần. Bây giờ mấy thứ nàng dùng đều do thợ thủ công chuyên môn chế riêng cho nàng, bên trong thả những nguyên liệu nàng chưa từng nghe hoặc thấy qua nhưng tuyệt đối có lợi cho thân thể. Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến thuê thùa may vá, nàng nghĩ có lẽ tài năng của mình còn chờ được khai phá. Nhưng qua vài ngày làm thử, đầu ngón tay bị kim đâm sắc mặt Triệu Nguyên Duệ cũng tốt, cuối cùng Thang Nguyên cũng biết, nàng muốn con đường này trời cũng cho, từ nay về muốn chạm vào kim cũng khó. Sau khi tự mình động thủ làm được, ta liền dựa vào trí nhớ kiếp trước thiết kế kiện y phục đẹp, tâm ý cũng như nhau thôi. Cứ như vậy, vì tìm kiếm linh cảm, nàng thường xuyên lật hết y phục Triệu Nguyên Duệ ở Dưỡng Tâm điện lên xem lần, mọi thứ đều tinh xảo xuất sắc, trí tuệ cổ nhân a, nghe muốn may kiện y phục của Triệu Nguyên Duệ đều phải tìm nhóm tú nương có kinh nghiệm nhiều năm, đó chỉ mới là y phục bình thường, chứ đừng đến long bào. Được rồi, chỉ bằng đầu óc bình thường của Thang Nguyên, con đường này trực tiếp chết non. Thang Nguyên thầm than thất bại, cho dù Triệu Nguyên Duệ muốn cái gì, muốn cái gì, người ta đều chủ động dâng lên. Làm hại nàng suy nghĩ này nọ đều khó như vậy, nếu giống như kiếp trước, sinh nhật người , tự đan khăn quàng cổ cũng là thứ tốt. Thang Nguyên vỗ đầu, đúng rồi, đan len nha, thời đại này cũng có, dù thế nào cũng thắng ở mới mẻ. Kiếp trước lúc nàng vô cùng nhàm chán nằm giường liền tự đọc sách nghiên cứu qua, học được ít kiến thức, ngày đó cả nhà đều mặc đồ len nàng đan. Vấn đề quan trọng tại là phải tìm được sợi len, nàng chỉ biết sợi len tốt làm từ lông dê, vì thế liền sai người tìm mấy tú nương đến. Có thể đến trước mặt Thang Nguyên tuyệt đối là người giỏi nhất trong cung, Thang Nguyên miêu tả khối thô thô như vậy, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy có chút khó xử, nếu cuối cùng làm ra đạt hiệu quả như nàng mong muốn, nàng cũng hạ quyết tâm trách người ta. Kết quả chứng minh trí tuệ cổ nhân xuất sắc, nàng chỉ cho trọng điểm muốn làm còn khó hơn lên trời, vậy mà rất nhanh người ta đem thành phẩm đến trước mặt nàng để nàng xem qua, còn thời gian gấp rút làm có chút thô ráp, thỉnh Nguyên phi nương nương thứ tội. Thang Nguyên đưa tay sờ thử cuộn, trơn mịn mềm mại, rút sợi ra cũng thấy cứng chắc, phẩm chất thích hợp. Người tới còn có tâm tặng thêm vài cuộn màu khác, hiệu suất đúng là suy ra ba, chân chính rất tốt a. Thang Nguyên liền trọng thưởng tại chỗ cho các nàng, khiến tú nương cao hứng dập đầu, tuyên bố làm ra thành phẩm tốt nhất lại đưa cho nương nương xem qua. Thang Nguyên đề nghị các nàng thêm vài màu nữa, đương nhiên chất lượng cũng phải tốt. Kim đan lại càng đơn giản, nàng thuyết minh chỉ cần lấy trúc bào nhẵn, bị nhám là được, kết quả đưa tới đủ loại, xấu nhất chính là kim đan làm từ trúc, vào Thang Nguyên mắt chính là kim đan từ bạch ngọc chế thành, xúc cảm ôn nhuận, đầu kim còn nạm vàng sáng bóng. Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, Thang Nguyên bắt đầu thử vài mũi, bắt đầu có chút ngốc, thử vài lần liền bắt đầu thành thạo. Đan len quả là lợi khí tốt nhất để chống nhàm chán, quân thấy, phàm là trong phòng có người bắt đầu làm, cơ bản toàn phòng đều bắt đầu làm theo. Hơn nữa vì có thể sớm ngày làm ra thành phẩm, mọi người đều bảo trì nhiệt tình tuyệt đối, thậm chí đêm cũng ngủ. Rốt cục Lý cũng thấy chủ tử nhà mình bắt đầu làm việc giống nương bình thường, mặc dù biết là làm cái gì, nhưng vẫn có thể im lặng ngồi, cũng bị thương như lúc thêu thùa, liền an tâm đứng lên. Vất vả cần cù cày cấy vài ngày, rốt cục nàng cũng hoàn thành cặp len sợi màu trắng, hoàn toàn dựa theo thưởng thức của người đại --- Vớ chân. Tối đó, lúc Triệu Nguyên Duệ dùng bữa cùng Thang Nguyên, tổng cảm thấy nàng vụng trộm ngắm , còn khống chế được cười ngây ngô, cơm cũng chưa ăn được mấy miếng, mình no rồi. Trông mong chờ ăn xong, liền vội vàng ấn ngồi xuống ghế, nàng như vậy ngốc tử cũng biết nàng muốn khoe khoang. Triệu Nguyên Duệ phối hợp, thấy nàng muốn cởi giày mình mới thân thủ ngăn cản, nhưng nàng lại cảm kích, cản tay , còn trách nhiều chuyện. Cởi giày ngoại trừ vớ xong, Thang Nguyên đứng dậy lôi đôi vớ trắng giấu dưới nệm ra. Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng tự mình lấy thứ gì đó hình thù kỳ quái đeo vào chân mình, đại khái đoán hẳn là vớ, sau khi đeo vào vừa mềm lại ôm chân, thấy nàng đeo xong, lần nữa xỏ giày lại cho , đứng dậy, ý bảo mấy bước. Triệu Nguyên Duệ đứng dậy mấy bước, thoải mái hơn lúc đầu, nhưng lại có chút quen. Nhưng biết quả là vật tốt, nếu theo thói quen trước kia chắc chắn vào. Ngẩng đầu lên liền thấy hai mắt Thang Nguyên tỏa sáng nhìn chằm chằm vào , vẻ mặt mau khen ngợi ta , mau khen ngợi ta . nhịn được bật cười, tiếc khen ngợi, "Quả sai." "Đúng vậy, đúng vậy." Lập tức Thang Nguyên liền cao hứng, "Ta làm sao có thể kém, chàng thấy đó, còn rất tốt nữa là." Triệu Nguyên Duệ sờ sờ đầu nàng, biết rành mạch mấy ngày nay nàng cái gì, hảo ý của nàng đành lòng cự tuyệt, nhưng vẫn nhịn được dặn dò câu, "Đừng quá mệt bản thân." tại Thang Nguyên làm sao nghe vào, tâm muốn đối xử tốt với chiếm cứ hết thảy, trong đầu xoay vòng những vật có thể làm cho , nàng cao hứng đến hỏng rồi, nháy mắt liền quên mất, ban đầu nàng chuẩn bị này nọ để làm lễ vật tặng sinh nhật , tại hay rồi, mới làm được cái tranh công, vậy đến sinh nhật nàng còn cái gì kinh hỉ? Mấy ngày kế tiếp, chỉ cần Triệu Nguyên Duệ ở bên cạnh nàng đều bận việc này việc nọ, kim đan đưa cực nhanh, lại làm ra ba đôi vớ màu sắc khác nhau, tại liền muốn bắt đầu đan bao tay. Cứ như vậy, đan này làm nọ liền chiếm hết thời gian rảnh rỗi của nàng, mắt bắt đầu đau, ngón tay run lên. Lý nhìn thấy nàng như vậy, cũng bắt đầu mất bình tĩnh, cố ý vô tình khuyên chủ tử, nhưng căn bản là nàng nghe vào. Lúc đan tinh thần chấn hưng, Triệu Nguyên Duệ đến tận cửa, nàng mới vội vàng buông xuống. ngày ép buộc trôi qua như vậy, đến buổi tối, tinh thần tốt, ăn cơm cũng dậy nổi hứng thú, dính giường liền ngủ mất. Triệu Nguyên Duệ cũng thấy nàng thích hợp, tìm đến Khang tiên sinh, là nàng làm lụng quá mức vất vả. Triệu Nguyên Duệ lập tức tức giận tận trời, người người ở trong cung, sống an nhàn sung sướng còn kịp, vậy mà còn dưỡng ra người làm lụng quá mức vất vả. Đương còn chưa kịp thu tất cả lại, tính tình đùa giỡn của Thang Nguyên cũng chưa dùng, cuối cùng rốt cục Thang Nguyên cũng tức giận, lớn tiếng tranh cãi : "Cái gì cũng cho ta làm, ta biết làm sao đây, sinh nhật chàng sắp đến, ta biết tặng chàng cái gì." Nàng kích động, liền ra hết kế hoạch ban đầu. Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng cũng có chút mất hứng, "Ta rồi, nàng đều quên." Triệu Nguyên Duệ mất hứng, Thang Nguyên liền thanh tỉnh, đầu óc dùng sức nhớ lại những câu từng , nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được, cỗ hỏa khí ở ngực thoát ra được, tức giận trừng mắt nhìn như cũ. Triệu Nguyên Duệ thấy nàng như vậy, liền biết căn bản là nàng hiểu được được ý mình, tốt nhất thẳng với nàng, quanh co lòng vòng chỉ có thể mệt chết chính mình, nhịn được thở dài : "Nguyên nhi, nghe lời, đừng khiến ta lo lắng." Nháy mắt Thang Nguyên liền mất hết lòng dạ, ủy khuất đến cạnh , thân thủ ôm lấy , "Ta chỉ muốn tốt với chàng thôi." "Vậy nàng có thể ép buộc mình thành như vậy." Triệu Nguyên Duệ tức giận . Thang Nguyên giọng thầm, "Vậy ta làm lâu, được ." xong cũng cảm thấy đó cũng là biện pháp giải quyết, "Chàng phái người giám sát ta." "Sao nàng sai hạ nhân làm?" Thang Nguyên nghe xong, trừng mắt đúng lý hợp tình : "Vậy còn ý tứ gì nữa, ta làm có thể giống các nàng làm sao, chàng mặc vào sao có thể giống nhau." Triệu Nguyên Duệ rất muốn có cái gì giống, nhưng biết chỉ cần thốt ra lời này, đêm nay khẩu khí bảo bối nhà liền nuốt xuống, sửa miệng thiện tâm : "Là giống, được rồi, mấy ngày nay đừng làm, sau khi dưỡng lại, nhiều nhất chỉ có thể làm nửa canh giờ." Thang Nguyên vươn đầu ngón tay ra, lắc lắc trước mắt . Triệu Nguyên Duệ thẳng: "Vậy , nàng vẫn nên nhìn hạ nhân làm ." Vẻ mặt Thang Nguyên đau khổ, vội vàng che miệng lại, "Nửa liền nửa ."
Chương 30: Mã cầu (môn thể thao po-lo: cưỡi ngựa đánh bóng) Thang Nguyên tranh thủ thời gian nửa canh giờ, bắt đầu thầm hoàn thành vật màu vàng tròn tròn, đây là vật do chính tay nàng làm. Sau đó nàng dạy lại cho các cung nữ, để các nàng làm số vật mình cần. Nàng kiên quyết cho phép đồ Triệu Nguyên Duệ do người khác làm, len thành phẩm người toàn xuất từ tay nàng. Về phần vấn đề thời gian nàng có thể từ từ, dù sao trời còn nóng phải sao. Lúc này nàng bắt đầu đan áo len hở cổ, chọn màu nâu thành thục lại trầm ổn, mặc lên nhìn thấy cũng ấm áp. Ngoại trừ tranh thủ thời gian nửa canh giờ, nàng còn nhân lúc có người chú ý đan tiếp mấy đường, tiến triển xem như nhanh chóng. ngày này nàng đuổi hạ nhân , mình bận việc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng nhét hết mọi thứ xuống dưới nệm, tiếp đó nghiêng người nằm xuống. Sau khi Lý tiến vào, rất tự giác xem đám len rũ xuống tháp. "Chủ tử, Như phi đưa bái thiếp mời ngài." Thang Nguyên tiếp nhận bái thiếp thanh lịch lại thơm mùi hoa, tùy ý xoay người, " ." "Vài ngày nữa tới lễ cập kê của Tam công chúa, Như phi thỉnh chủ tử tới xem lễ." ra có chuyện như vậy, "Vậy đặt ở đây trước ." Nàng và Như phi qua lại, nhưng có được hay phải hỏi Triệu Nguyên Duệ. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Thang Nguyên lấy thiệp mời ra đặt xuống trước mặt . Triệu Nguyên Duệ lật xem chút, hỏi: "Nàng muốn , muốn từ chối." Thang Nguyên biết như vậy, cũng có gì kinh ngạc, nương theo đề tài tán gẫu này bắt đầu chuyện, "Tam công chúa cập kê, ta nên . Với lại Như phi cũng rất tốt." Triệu Nguyên Duệ tiếp lời : "Lần này nàng chúc mừng hay là vì Như phi?" Thang Nguyên nghe xong, mờ mịt, "Có gì khác nhau sao?" "Nếu là vì chúc mừng nàng cần , vì Như phi, cũng ảnh hưởng gì." "A." Quả lần này nàng chuẩn bị rất kỹ a, nguyên nhân đầu tiên là vì đây là nữ nhi của , nàng cảm thấy người ta mời, nàng nên mới đúng, tiếp theo mới là vì Như phi. Buông khối thạch nghịch trong tay xuống, tìm tòi nghiên cứu nhìn Triệu Nguyên Duệ, nàng rất muốn sao thái độ đối với nữ nhân của ngươi lại như vậy. Triệu Nguyên Duệ biết nàng muốn hỏi cái gì, dứt khoát giải thích với nàng, mất bao nhiêu thời gian người sáng suốt đều nhìn ra tầm quan trọng của nàng đối với , tìm đến nàng tuyệt đối phải chỉ có người như vậy, "Có thể cho ta cho, thể cũng cho được, kế tiếp phải xem bản thân các nàng. Ta cho người theo, để bọn họ có cơ hội tổn thương nàng, nàng cũng nên cầu bọn họ tốt. Nghe hiểu chưa?" Thang Nguyên ngẫm lại, đúng a, nữ nhi của , làm tốt những gì có thể làm, với nàng hề có liên quan gì, cho nên căn bản cần nàng lo lắng thay . " biết, là ta nhiều chuyện rồi." Thang Nguyên cười cười đáp lời, có nam nhân cường đại có thể dựa vào liền bất đồng, quan hệ khó xử như con riêng gì đó đều nên tìm cách tránh ra, cho dù có cũng vậy. Thấy nàng hiểu được ý tứ của mình, Triệu Nguyên Duệ cũng vừa lòng, đột nhiên lại chuyển đến vấn đề cập kê, "Vậy lễ cập kê của nàng thế nào?" Thang Nguyên bị lời làm cho sửng sốt, chút để ý : "Lễ cập kê gì nha, lúc đó ta còn phải lo lắng này nọ." Bây giờ còn có người nhớ thương, nhưng lúc đó làm cung nữ, ai lại nhớ đến a. Triệu Nguyên Duệ thấy nàng hề khổ sở, bản thân lại bất bình thay nàng, vẫn là gặp quá trễ, nếu sớm chút, , nếu nàng luôn ở cạnh mình, nàng cũng chịu khổ sở như vậy. "Nàng yên tâm , trước kia đều qua, tương lai nàng có ta, tất cả tốt đẹp." Triệu Nguyên Duệ rất đúng sau này nàng luôn dựa vào . Đột nhiên Thang Nguyên cảm thấy vô cùng yên tâm, cho dù tại nàng làm được gì cho , nhưng nhìn thấy mến chút nào che dấu trong mắt Triệu Nguyên Duệ, trái tim nhảy lên thôi, nàng đến trước mặt , chui vào lòng , hấp thu ấm áp của , rốt cuộc nên lời. Ngày hôm sau, Lý dành chút thời gian giải thích hết trình tự trong lễ cập kê cho nàng, biết được mình chỉ cần ngồi xem, sau đó tặng cây trâm, liền yên lòng, sai người đáp lời Như phi, xem như đáp ứng việc này. Tới lễ cập kê, chờ Thang Nguyên thu thập bản thân xong, cũng vừa đến lúc xuất phát, ngồi nhuyễn kiệu, ra khỏi Dưỡng Tâm điện, sau lại đổi sang ngồi xe ngựa, đường gặp trở ngại gì. Cảnh Huy viên ngay bên cạnh Hoàng thành, phong cảnh tuyệt đẹp, xem như là lâm viên Hoàng gia ngự dụng. Bất quá cơ bản đều là nhóm Hoàng tử Công chúa trước khi thành niên sử dụng, bởi vậy thiếu khí tức trang trọng, tuy nhiên vẫn rất tinh xảo, cũng có cái tu sửa hoàn thiện, chỗ lớn nhất dùng làm sân chơi mã cầu. Hơn nữa ngọn núi bên cạnh đều được vây lại, nuôi thả dã thú, rất thích hợp để săn bắn. Những người trẻ tuổi quyền thế trong kinh thành vô cùng thích chỗ này, chỉ cần trong nhóm Hoàng tử có người tổ chức yến hội, lập tức chen chúc vô số người. Lúc Thang Nguyên tới Cảnh Huy viên, cửa chính mở, xe ngựa chạy thẳng tới trước cửa đại sảnh Cảnh Huy viên mới dừng lại. Như phi dẫn theo vài phu nhân đứng trước cửa đại sảnh nghênh đón nàng, thấy nàng bước xuống, ngoại trừ Như phi, tất cả đều làm lễ với nàng. "Muội muội, ngươi đến rồi." Như phi tươi cười nắm lấy tay nàng, tiếp đó ba công chúa đứng đằng sau cũng bước ra làm lễ với nàng. Ngoại trừ Lục công chúa Thang Nguyên gặp, hai người còn lại đều là lần đầu gặp mặt, Lý theo sau lấy hà bao ra đưa cho nàng, Thang Nguyên cúi đầu nhìn xuống, mới tỉnh ngộ, tiếp nhận liền đưa cho ba nương xinh đẹp, trong đó nương mặc trang phục trang trọng mắt thủy tinh to tròn, chút cố kỵ nhìn nàng chằm chằm. Thang Nguyên nhìn nàng cười, đối phương ngây ra lúc, sau đó tươi cười lập tức lên đuôi lông mày. Đại công chúa ở bên cạnh nhìn tất cả, trực giác cảm thấy làm sao hai người này có thể nhanh chóng thân thiết như vậy, ra đều ngốc như nhau. Vô hình trung tâm phòng bị cũng buông xuống. Tiếp đến Như phi giới thiệu những người đứng bên cạnh, đều là phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, mỗi người mỗi vẻ, Thang Nguyên chào hỏi xong, người cũng nhớ được, dù sao địa vị tại của nàng rất cao, căn bản cần cũng nhất thiết giao thiệp với những người này. Nàng và Như phi ngồi vị trí chủ vị, nhà bình thường giữ vị trí chủ vị là phụ mẫu thiếu nữ, đáng tiếc phụ thân Tam công chúa là Hoàng thượng, muốn Triệu Nguyên Duệ đến đây chuyến, tốt nhất đừng nghĩ a. Cho nên ngồi ở chủ vị liền thành Như phi và nàng. Nghi thức tiến hành trang trọng, lúc tiến hành được nửa Như phi bên cạnh nàng nhịn được bắt đầu chảy nước mắt, những người có mặt ở đây cũng bị cảm nhiễm. Thang Nguyên thể hòa nhập vào cảm xúc này, nàng cảm thấy, 'Ừ, sai, xem rất tốt'. Nhưng muốn nàng đồng cảm, khó xử nàng, nàng lớn hơn Tam công chúa tuổi, ngay cả câu an ủi cũng nên lời, chỉ có thể giả bộ biết gì cứng rắn chống đỡ, vị quan bưng khay theo sau Tam công chúa đến trước ghế quỳ lạy mẫu phi, đáp tạ công ơn dưỡng dục. Như phi khóc như mưa, thể ngừng lại. Thang Nguyên thực xấu hổ, có rất nhiều người nhân cơ hội này kiêng nể gì đánh giá phía , ra vẻ giống như Như phi, kỳ đại đa số ánh mắt đều bay về phía Thang Nguyên. Đủ loại biểu tình mặt mấy tiểu thư trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn. Đại công chúa ở bên, đổ mồ hôi ròng ròng, với mẫu phi bao nhiêu lần, lúc nào cũng có thể khóc, nhưng lúc này thể, phải chỉ là lễ cập kê về sau phải gả thôi sao, nàng gả còn gả cho người trong tộc, người có gì phải khóc. Nhìn những ánh mắt xung quanh, nhìn Nguyên phi hề che dấu, nếu bọn họ đánh chủ ý gì lên người Nguyên phi, mọi chuyện đều đổ hết lên đầu mẫu phi. Đại công chúa ở bên vô cùng lo lắng, cuối cùng Như phi cũng lấy lại tinh thần, đặt trâm vào trong khay, theo sau Thang Nguyên cũng đặt trâm vào khay, phần diễn của nàng xem như kết thúc. Bởi vì thân phận Tam công chúa cao quý, mấy phu nhân khác được phép đặt trâm, vị quan kia bưng khay vòng, sau đó Tam công chúa đứng ở trung tâm, nhận mọi người chúc mừng, xem như kết thúc buổi lễ. Cuối cùng Như phi cũng khôi phục lại bình tĩnh, dẫn Thang Nguyên vào buồng trong. Lúc dùng bữa cũng có người quấy rầy, Thang Nguyên tự động uống thuốc, nữ nhân trong cung đều có bí quyết dưỡng sinh riêng, Như phi nhìn đến cũng thấy có gì lạ. Đại công chúa dẫn Tam công chúa vào thỉnh an, là Tam hoàng tử tổ chức trận mã cầu, hỏi nàng có muốn đến xem náo nhiệt. Khách nữ trong Cảnh Huy viên đều do Đại công chúa chiêu đãi, còn khách nam bên ngoài là do Tam hoàng tử chiêu đãi. Chỉ cần nơi này khai yến, chắc chắn tổ chức trận mã cầu, coi như là lệ thường. Thang Nguyên thấy thời gian còn sớm, khó có khi được ra ngoài chuyến, cũng bài xích, chỉ cần Như phi , nàng cũng có hứng thú xem chút. Hiển nhiên Như phi rất thích náo nhiệt, lập tức vui vẻ ra mặt đứng lên, "Ai nha, bao nhiêu năm rồi ta được xem, từ..." Sau đó nhớ tới cái gì, ngượng ngùng cười : "Muội muội, xem náo nhiệt , trong cung cũng được xem cái này." Thang Nguyên gật gật đầu, tự nhiên đáp ứng. Khỏi phải Đại công chúa nhanh chóng sai người sắp xếp. Khương quốc quá hạn chế nữ tử, có thể cùng nam tử trưởng thành, cũng có nương trẻ tuổi lại đường, cho nên đến xem trận mã cầu mọi người đều ngồi cùng huynh đệ tỷ muội trong nhà, cũng có gì kiêng kị. Thang Nguyên và Như phi thân phận cao nhất, ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn tình hình bên dưới sót thứ. Thêm nữa là hạ nhân nhiều nàng có thể nhìn thấy ràng, cho nên nhóm khách nam chưa thấy qua Thang Nguyên, tầm mắt cũng có gì ngăn cản. Thang Nguyên lại bị nhìn, cũng có gì luống cuống, nam nhân nhà mình rất cường đại, người nào nhìn cứ chuẩn bị nằm sấp xuống , nàng hề thấy xấu hổ a. Ở đây, thân phận cao tiếp theo chính là nhóm hoàng tử, trưởng thành cũng có ba người, trong đó Đại hoàng tử giống Triệu Nguyên Duệ nhất, chọc Thang Nguyên nhiều nhìn vài lần. Nhưng lại hơn vài phần háo thắng của tuổi trẻ, mất ổn trọng, mà Triệu Nguyên Duệ do năm tháng tôi luyện sớm hóa thành cao cao tại thượng thể nhìn lên. Cuối cùng Thang Nguyên tổng kết, mấy người chỗ này kém xa nam nhân nhà mình, trong lòng nàng, có chút nhớ . Trận bóng rất náo nhiệt, nhà mình có người dự thi, lập tức cổ vũ nhiệt tình. Thang Nguyên lại càng xem càng chán, nếu phải Như phi hứng trí bừng bừng cổ vũ con mình cố lên, nàng mất hết cả hứng, sớm dẹp đường hồi phủ. Đột nhiên luồng gió mạnh mẽ thổi tới, Thang Nguyên lập tức ngây người, cú đánh, trái bóng thần tốc bay về phía nàng. Rất nhiều người chưa kịp nhìn ra xảy ra chuyện gì, có người lao tới, trực tiếp đỡ bóng.