Độc Sủng Tiểu Bảo Bối - Mạch Mạch Lang (C42)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 27: Thái miếu

      Khải nguyên điện tu sửa xong, đại điển phong phi của Thang Nguyên gần ngay trước mắt. Thang Nguyên rất lo lắng, vui chơi xã giao kiểu này phải lĩnh vực nàng hiểu . Tại sao nàng cảm thấy lúc Triệu Nguyên Duệ ở bên cạnh lại hỗn loạn, càng ngày lại càng hỗn loạn.

      Sau giờ ngọ Lý giảng giải cho nàng chín nghi lễ trong buổi lễ phong phi long trọng, Thang Nguyên nghe vào tai lại chỉ nghe là phải đến Thái miếu tế bái, sau đó về Khải Nguyên điện mở tiệc chiêu đãi tất cả mọi người hậu cung.

      Lúc Lý phải Thái miếu tế bái, còn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Thang Nguyên cái, biểu tình cực kỳ phức tạp. Hai ngày nay bên ngoài ồn ào huyên náo về chuyện chủ bái tử tế Thái miếu, bất đồng đó là chủ tử chỉ tấn phong chính phi. Bái tế thái miếu, từ khi Khương quốc khai quốc tới nay chỉ có Hoàng hậu mới xứng được hưởng vinh dự này, sau tiên Hoàng hậu phong cáo còn được , chủ tử cung nữ nho phong phi lại được bái tế tổ tiên với Hoàng thượng, Khương quốc dậy lên cơn sóng gió động trời.

      Mấy ngày nay Nhị hoàng tử đóng cửa ở nhà, cũng dám ra ngoài bước, trong lòng tuy chứa nhiều bất mãn, nhưng bất lực, tin tức trong cung truyền ra khiến thể hành động thiếu suy nghĩ. tại ai cũng có thể vài câu, chỉ có thể. Nếu là vì mẫu thân quá cố thể bất mãn gì, vậy mọi người chỉa mũi nhọn vào , đến lúc đó người bên ngoài thay bất mãn có khả năng tránh được trách phạt, đâm lao phải theo lao, bị Hoàng thượng trách mắng vẫn nhàng. Trước kia trước lấy hiền đức thu lòng người khi tẫn tán. Cho dù cuối cùng Hoàng thượng có buông tha cho , huynh đệ cũng cho cơ hội xuất đầu.

      Ngoại trừ nhẫn có biện pháp khác, còn loại bỏ những người kích động xung quanh , đỡ phải tự loạn đầu trận tuyến làm liên lụy . Bây giờ Hồng Hi đế đúng là trẻ trung khoẻ mạnh, phải đợi đến lúc già cả chết , nếu có gì ngoài ý muốn, ít nhất còn có hai mươi năm để chờ, tuyệt đối thể để giữa đường bị đá ra khỏi ván cờ.

      đường hồi kinh Đại hoàng tử cũng nhận được tin tức này, hướng kinh thành cười lạnh ba tiếng, sau đó liền truyền tin trở lại kinh thành, khuyên bảo mẫu phi mình trăm ngàn phải nhẫn nại. Bọn họ tìm hiểu kỹ trước khi hành động vậy mà vẫn nhầm nước cờ, về sau làm việc phải trăm ngàn cẩn thận.

      Tam hoàng tử ở trong cung tới gặp mẫu phi nhà mình, vốn là tới khuyên mẫu phi trăm ngàn đừng bị tiểu nhân mê hoặc, kết quả nhìn thấy mẫu phi hết sức cao hứng thảo luận với Tam công chúa năm nay nên ủ rượu hoa quế như thế nào. và Đại công chúa cùng tới hai mặt nhìn nhau, thể Lão hầu gia có cách dạy, mẫu phi so với ai khác đều trầm tĩnh hơn, hoặc Như phi tâm khoan thể bàn (tâm rộng rãi thân thể thoải mái), có con liền quên nam nhân, mọi việc để vào lòng.

      Mấy ngày trước nhóm Ngự Sử bị đánh mất khí diễm, lần này bất kể thế nào cũng nhịn được, tấu sớ cần dâng trước, có chết ở điện cũng muốn tên lưu truyền sử sách, liều chết với Hồng Hi đế.

      Thế gia quyền quý, phái lão già già nhất, công hầu vương gia tuổi lớn, liên kết dâng tấu. Hôm đó Triệu Nguyên Duệ liền tuyên bọn họ đến ngoại thư phòng nghị , nhũng người này sớm để ý thế , bô lão chỉ ở nhà an hưởng tuổi già, cứ như vậy bị hóng gió mặt đất, quỳ chừng canh giờ cũng chưa được gọi dậy, Triệu Nguyên Duệ vô thanh vô tức xử lý chính . Có kẻ lớn gan, tim đập liên hồi, trầm giọng : "Hoàng thượng, từ khi Khương quốc khai quốc tới nay, chỉ có Đế Hậu mới có thể đăng đường nhập miếu, Thang quý nhân tài mạo hiển, phẩm đức đủ, thực thể..." Còn định thêm, bên truyền đến tiếng bút ngọc đặt xuống giá bút mạnh, trong phòng liền im bặt.

      Triệu Nguyên Duệ vốn định chậm rãi xử lý bọn họ, nhưng khi nghe được có người xấu Thang Nguyên, khắc cũng thể dễ dàng tha thứ. Thu lại tức giận, lãnh nhìn phía dưới, lập tức ánh mắt mấy người liền sợ hãi, thândưới run run càng mạnh, thân thể già nua vốn đủ thể lực, có cảm giác lung lay sắp đổ.

      "Thế nào, nữ nhân của trẫm còn cần ngươi tới xen vào." xong tức giận gọi lớn, "Lương Nguyên Bảo."

      Lương Nguyên Bảo lên tiếng trả lời gọi năm thái giám tới, phân biệt đến cạnh từng người quỳ, buông tay đặt chồng sổ sách dày xuống trước mặt bọn họ.

      Có người vụng trộm đánh giá Hoàng thượng phía , chỉ thấy mặt người ngồi cao lạnh lùng nhìn thẳng bọn họ, người nọ liền bị dọa ra thân mồ hôi lạnh. Tay run rẩy bắt đầu mở sổ sách ra, mồ hôi lại chảy ra càng nhiều, trong lòng thừa nhận năng lực đủ, cần hồi, liền ngã ra đất hôm mê, có thái giám mang người nâng ra ngoài, những người còn lại càng xem càng kinh hãi, hối hận sâu sắc rằng thân bản thân quá mức tráng kiện, làm sao lăn ra hôn mê được.

      Triệu Nguyên Duệ cực chán ghét nhìn người ngoan cố gan lớn vừa bị dọa đến ngất xỉu kia, "Thu thập sạch gia của mình trước, sau đó hãy đến thảo luận gia của trẫm."

      Hơi còn thần trí đều liên thanh thỉnh tội, lại dám xin khoan dung, chỉ cầu khiến bọn họ rời nơi này.

      Bô lão có thanh thế địa vị nhất kinh thành đều trụi lông mà về, sau khi trở về tự đóng cửa thu thập gia môn, diệt vài đứa con cháu ra gì. Nhà tự nhận là quyền thế hơn người đều yên tĩnh, cũng chỉ còn lại nhóm Ngự Sử mặt ngoài sợ gì là thuận theo buông tha.

      Phàm là chính quyền trung ương tập quyền Hoàng đế thực muốn làm cái gì, có người có thể ngăn cản, lại đến dân chúng số lượng lớn nhất đối với việc này, hoàn toàn là tâm tình xem náo nhiệt, việc này cách quá xa cuộc sống bình thường của bọn họ.

      Vài đầu lĩnh nhóm Ngự Sử, bị tra ra tham ô, danh dự hủy hết, người khác cũng dần dần yên tĩnh, những người thuận theo buông tha chân chính sợ chết, cũng như đá chìm đáy biển, cũng dậy nổi chút sóng gió.

      Từ hôm đó, Thang Nguyên nhìn Triệu Nguyên Duệ biểu tình như là ta có chuyện muốn , Triệu Nguyên Duệ lại làm như thấy, cho nàng vinh dự cùng , người dám xen vào. Ban đầu lúc thích nàng quả tính giấu nàng an an ổn ổn ở Dưỡng Tâm điện, nhưng tại thể, đặt nàng vào trong lòng, thể thấy nàng chịu chút ủy khuất. Thế giới này chỉ có quyền lực có thể mang đến tôn trọng, có thể khiến người khác ngậm miệng lại. Cho nên phải mang nàng theo, đưa nàng lên địa vị cao, được vạn người tôn kính mà nhìn lên.

      Nàng thấy thái độ của liền biết chủ ý định, cũng thêm nữa. Nàng hoàn toàn hiểu được tâm tư , nàng cũng biết năng lực của , nhưng nàng còn chút lo lắng, lo lắng cho nàng địa vị huy hoàng như thế, có thể ảnh hưởng tới danh tiếng của . Bất luận thế nào vạn nhất trong sách sử bởi vì nàng mà nhiễm bẩn, có giết nàng trăm ngàn lần cũng bồi thường hết được áy náy.

      Nhưng nàng lại thể lùi bước, người nam nhân nguyện ý chia sẻ vinh quang của mình với nữ nhân thương, theo lý nàng nên vô tư mà nhận. Nhượng bộ chỉ khiến thất vọng bất mãn, cho nên nàng thầm nâng cao dũng khí quyết định gắng sức đuổi theo.

      Càng là chuyện tới trước mắt, nàng càng tràn ngập dũng khí, trước ngày còn trang điểm phen, hy vọng được Triệu Nguyên Duệ ngợi khen, làm ra vẻ tự cho là thực dũng cảm lại trước mặt lần.

      Cuối cùng Triệu Nguyên Duệ tự mình giúp nàng gỡ mũ phượng xuống, ngữ khí trấn trọng : "Qua ngày mai, ngươi cùng trẫm sinh tử rời." Có tư cách tế bái thái miếu, về sau mới có thể táng cùng Hoàng đế.

      Tim Thang Nguyên tim đập nhanh khó nhịn, nhiệt lệ cuồn cuộn, "Ta chết cũng bỏ qua ngươi."

      Khóe miệng Triệu Nguyên Duệ khẽ cười, ngón tay lướt mặt nàng, chạm vào khóe mắt nàng, chớp mắt nhìn chằm chằm nàng ôn nhu : " buông cũng thả ."

      Thang Nguyên bị nhìn đến mê mẩn, lẩm bẩm : "Ngươi rất chán ghét."

      Triệu Nguyên Duệ cười ra tiếng, thân thủ ôm nàng vào lòng, ngả ngớn : "Làm sao lại chán ghét ..." xong cúi đầu ngăn chận môi nàng.

      Khăn phượng quàng vai đỏ thẫm đáng thương cứ như vậy bị người ném xuống đất người để ý tới, hai người giường, lăn lộn lộn xộn, lâu sau, nữ tử kiều thở dốc, giọng xin tha. Nam nhân tuấn rảnh an ủi, động tác càng nhanh chóng. Phàm là nam nhân lúc bình thường ôn nhu săn sóc, lúc vào thời khắc tuyệt vời thương đều bốc lên nguyên thủy nhất, càng sâu, xuống tay càng ngoan. Chỉ khổ tiểu kiều hoa ai ai khóc, ngược lại khiến cho vị ngoan nhân tăng thêm tình thú.

      Hạng vận động trái buổi này luôn phải tới bữa tối mới vân thu vũ nghỉ, Thang Nguyên bị tra tấn thể động đậy, người là lau, quần áo là đổi, cuối cùng bữa tối cũng là ôm ăn, nếu phải nàng kiên trì, phỏng chừng Triệu Nguyên Duệ thực nguyện ý giúp nàng uy cơm chiều.

      Thang Nguyên vất vả nuốt chén thuốc của bữa tối, muốn nằm thẳng cẳng cho qua chuyện, Triệu Nguyên Duệ lại mạnh mẽ ôm nàng lên, cho dù nàng động đậy, cũng muốn ôm nàng đọc sách, cũng ngại nàng vướng chân vướng tay, Thang Nguyên nằm trong lòng đánh giấc kiêng nể, đến cùng cũng an ổn vô .

      Thẳng đến khi người theo thói quen ôm nàng cũng tản ra vị thuốc dày đặc, nàng ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng , nhanh nhắm mắt lại dáng vẻ mặc kệ ngươi muốn làm gì, chọc Triệu Nguyên Duệ cả đêm đều ý cười dày đặc.

      Ngày hôm sau, Thang Nguyên bị kêu rời giường, hí mắt xem bên ngoài, ánh nến chiếu thẳng vào mắt, đây chính trời tờ mờ sáng lâu thấy. Thang Nguyên nhớ đây là làm sao, híp mắt tìm Triệu Nguyên Duệ.

      Triệu Nguyên Duệ vừa thấy liền biết bảo bối nhà hoàn toàn là ngủ mơ mơ màng màng, lấy tay chỉ chỉ cung trang chính phi ở bên, Thang Nguyên lập tức mở to mắt nhìn, tinh thần chấn hưng ngồi xuống ngay ngắn, tinh thần kia, Triệu Nguyên Duệ nhìn thấy cũng ngạc nhiên.

      Lúc ăn sáng, nàng cứng rắn ăn ba cái bánh bao, ngụm cháo cũng chừa, nếu phải Triệu Nguyên Duệ buộc nàng uống nước, nàng thiếu chút nữa tự nuốt mình. Lúc uống thuốc cũng ngoan cực kỳ, nuốt xuống ngừng hơi, nghẹn khí buồn nôn hết nửa ngày, Triệu Nguyên Duệ phải vỗ lưng giúp nàng thuận khí. Ngồi trước gương trang điểm, các cung nữ có trật tự giúp nàng trang điểm, nàng mất đến chén trà công phu đến phòng phía sau.

      Triệu Nguyên Duệ ngồi bên cái gì cũng chưa làm, nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, thầm thở dài, trong lòng nghi ngờ có phải mình nóng vội quá hay . Nhưng chuyện tới trước mắt dằn lòng cái gì cũng , cái gì cũng làm. Dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần. Cái gì cũng có thể an bài tốt cho nàng, nhưng chuyện hôm nay phải chính nàng phải tự đối mặt.

      lâu sau, Thang Nguyên phân phó Lý thuật lại lộ trình hôm nay lần, nàng tập trung tinh thần vào Lý thuật lại, nghe nghe liền giảm bớt khẩn trương, bắt đầu trấn định đứng lên.

      Chờ Triệu Nguyên Duệ mở mắt ra, Thang Nguyên thân phượng trang đỏ thẫm, đầu đội kim quan, tua Kim Phượng rũ xuống, mặt trang điểm tinh xảo đoan trang, diễm quang bắn ra tứ phía. Nàng cứ như vậy thẳng tắp đứng ở đó, vui giận nhìn , trong mắt pha chút vui sướng, cảm kích, còn có nồng đậm thương.

      Triệu Nguyên Duệ cảm thấy hết thảy đều tốt lắm, cho dù có tốt nữa, bảo bối của chắc chắn vĩnh viễn đứng bên cạnh , cùng hưởng thịnh thế vinh hoa.

      lên phía trước, khẽ vuốt mặt nàng, buông tay xuống tìm tay nàng, nắm tay nàng chậm rãi rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

      Trời xanh mây, vạn dặm mây.

      Thái miếu cao lớn nguy nga tọa ở cao, mái ngói xanh xanh, trang trọng và trang nghiêm. Mấy trăm bậc thang vây thành hình tròn, nâng nó lên sánh ngang trời. Phía dưới thần dân phủ phục dưới chân, Triệu Nguyên Duệ đứng mình chỗ cao nhất, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm hồng y nữ tử ở bậc thang cuối cùng.

      Thang Nguyên ngẩng đầu nhìn nam nhân cao, giống như vị Thần, xa thể với tới. Đến nhân gian, chỉ vì mình ngươi. Hoặc như giấc mơ dài, bóng dáng hề rời rạc, chân đến lạ lùng.

      Quan lễ nghi xướng tụng lời khấn viễn cổ, càng thêm thần bí và trang trọng. Lúc này Thang Nguyên bị kích thích da đầu muốn rách ra, dũng khí ban đầu đều hóa thành bọt nước, tay ở trong tay áo run lợi hại, chỉ có chân bởi vì nét mặt , cho dù khát vọng cực độ muốn trở lại bên cạnh , cũng phải nỗ lực đứng lại.

      Lời khấn xong, Thang Nguyên từng bước đến vị Thần của nàng, trong mắt nàng toát ra khát vọng, dưới chân cước bộ nhanh hơn, khiến nàng chạy đến bên cạnh nhanh hơn. Hết thảy đều đáng sợ, lý trí Thang Nguyên còn sót lại vấn đề rối rắm này, tại sao nhân gian lại có nam nhân như vậy, nàng phải nắm chặt , thể để cho rời bước. Nàng tổng cảm thấy chỉ cần nàng chậm bước, bay về Thiên giới bao giờ trở lại nữa.

      Rốt cục nàng tới trước mặt , liều lĩnh bắt được tay , ánh mắt mê mang nhìn, chớp cũng dám chớp cái. Nếu phải tay cứng ngắc, nàng còn muốn sờ sờ mặt chứng minh tồn tại phải mộng.

      Triệu Nguyên Duệ cảm thụ được tay Thang Nguyên lạnh băng, nhanh cầm lấy tay buông, ý đồ tìm chút an toàn. Sắc mặt trắng bệch, hai má lạnh băng, vẻ mặt sợ hãi.

      Tâm cứng cỏi cũng bị vỡ góc, lời an ủi cũng thốt ra, "Đừng sợ, có trẫm."

      Thang Nguyên muốn ta sợ, nhưng khẩn trương ngay cả miệng cũng mở ra, cũng được đầy đủ, môi run rẩy, nên lời.

      Kế tiếp, đều có Triệu Nguyên Duệ đứng bên cạnh, theo Triệu Nguyên Duệ hoàn thành động tác, kỳ lúc Thang Nguyên bắt lấy tay , nàng còn sợ hãi như vậy, chẳng qua tự chủ được đưa mắt nhìn , cũng có thể bình tĩnh hoàn thành lưu trình.

      Hết thảy sau khi kết thúc, lúc trở về hoàng cung, Thang Nguyên quan tâm dính chặt chỗ với Triệu Nguyên Duệ. Triệu Nguyên Duệ cũng muốn nàng ngồi thoải mái chút, cũng tránh nàng. Thấy thần sắc nàng còn chút tái nhợt, trong lòng thầm sốt ruột, đừng là bị dọa đến vỡ mật a, sau khi trở về lập tức kêu họ Khang nhìn xem mới được.
      tart_trung, Tóc Xù, JupiterGalileo11 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o truyen hay wa.ung ho ban
      Byn.Small thích bài này.

    3. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      2 ac chính thức làm lễ oy, ta đổi xưng hô từ chương này ta-chàng và ta-nàng nhé!
      Chương 28: Khai yến (mở tiệc)

      Trở lại Dưỡng Tâm điện, Triệu Nguyên Duệ bước, nàng cũng bước, tay kéo ra, bắt lấy tay áo buông. muốn đổi lễ phục, nàng cũng theo vào.

      Triệu Nguyên Duệ có biện pháp, chỉ có thể mặc kệ nàng, thấy nàng vụng về muốn mở nút áo giúp , mở nửa ngày cũng tháo được cái, cau mày bắt lấy tay nàng, cẩn thận hỏi lại lần, " cho Khang tiên sinh xem nàng chút."

      Thang Nguyên ngẩng đầu, lòng còn sợ hãi cười cười: " cần, chàng có biết hôm nay rất quan trọng." Thang Nguyên cũng muốn cho đối phương biết mình là bị giống như Thần tiên làm cho chấn động, tự giác xứng với , tự biết xấu hổ, chỉ có thể liều mạng tìm lý do che dấu, "Thân lễ phục này cũng quá nặng, cổ cũng bị lệch."

      Người khác cầu còn cầu được, nàng lại ghét bỏ lễ phục như vậy, ngờ Triệu Nguyên Duệ tán thành gật gật đầu, "Đúng vậy, ta giúp nàng xoa." xong, sao nhấn nhấn cổ nàng.

      Vốn dĩ Thang Nguyên muốn tranh thủ biểu tốt, làm sao lại biết xấu hổ gọi mát xa cho nàng, lắc lắc đầu muốn cự tuyệt, "Ai nha, chàng nhường ta trước , ta cũng thể làm gì cho chàng, tại thoát y phục cũng thoát được." xong nổi giận, đánh mạnh vào tay mình.

      "Làm gì vậy." Triệu Nguyên Duệ nhìn được nữa, nên để nàng tùy hứng, nên tìm người đến xem.

      Thang Nguyên bị bắt được tay, uể oải vùi mặt vào người , thương tâm : "Ta nên làm gì bây giờ a."

      Triệu Nguyên Duệ nhớ lại tất cả những chuyện gần đây, có thể giấu giếm đều giấu giếm, cho gặp người khác nàng cũng gặp, cả ngày hôm nay cũng ở chung chỗ với , đây rốt cuộc là làm sao. Chẳng lẽ mấy người Lương Nguyên Bảo dám lén giấu giếm chuyện gì biết.

      "Lương Nguyên Bảo." Triệu Nguyên Duệ kêu lớn, ngữ khí tức giận, đừng Lương Nguyên Bảo hoảng sợ, đến Thang Nguyên cũng kinh hãi.

      Nhìn dáng vẻ Triệu Nguyên Duệ tức giận, tâm Thang Nguyên lo lắng hoảng sợ từ sáng rốt cục duy trì được, băng (tiếng núi lở). Nước mắt rơi như mưa, lớp trang điểm còn chưa tẩy, nàng vừa khóc như vậy, mặt lem nhem thể nhìn nổi, hơn nữa tay chân hoàn toàn luống cuống dáng vẽ sững sờ, đáng thương nhìn chằm chằm Triệu Nguyên Duệ, trong lòng có thanh khủng bố thét chói tai, chỉ bằng ngươi, chỉ bằng ngươi... tức giận, tức giận... Ngươi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

      Triệu Nguyên Duệ khó thở, thể thừa nhận, mình nóng vội dọa hỏng con thỏ .

      Lương Nguyên Bảo quỳ mặt đất biết như thế nào, đây là làm sao vậy, nhiều việc vui a. Chẳng lẽ thần linh vui, kinh ngạc thần hồn bất thành.

      "Còn mau gọi họ Khang." Triệu Nguyên Duệ ôm chặt người gầm lên.

      Lương Nguyên Bảo té ra ngoài gọi người.

      Khang tiên sinh đến so với tưởng tượng còn nhanh hơn, nhưng Triệu Nguyên Duệ mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng trừng vài lần.

      đời này có người chịu nổi mắt lạnh của Triệu Nguyên Duệ, Khang tiên sinh bị trừng lòng bàn chân run lên, nhất thời mất nửa khắc cũng biết nên làm gì mới tốt, thẳng đến khi sờ cổ tay nàng, cảm nhận được mạch đập quen thuộc nhảy lên, tố chất chuyên nghiệp mới hồi phục.

      "Hoàng thượng, lòng nương nương bất ổn, ngủ giấc là được, chút nữa có thể uống thêm chén thuốc an thần." Trong mắt Khang thần y, việc này ràng chính là tâm tình thư sướng, còn thể tính là bệnh.

      Triệu Nguyên Duệ sợ trời sợ đất, tự nhiên giống Lương Nguyên Bảo nhìn chỗ nào đó thần bí lầm bẩm, nghe bệnh trạng có vấn đề lớn, liền yên lòng.

      "Đều ra ngoài ." Triệu Nguyên Duệ tiếng động tiếng động xoay người che chở thiên hạ khóc rối tinh rối mù.

      Sau khi đám người rời khỏi, cầm khăn lau hết lớp trang điểm mặt nàng, tự thoát lễ phục còn mặc người, liền ôm người vào trong ngực, cũng hỏi gì, nằm cùng nàng.

      Thang Nguyên nghe tiếng tim đập của , khóc khóc liền dần dần an ổn, quả cũng mệt mỏi, liền ngủ mất.

      Lúc tỉnh lại, trời nhá nhem tối, Thang Nguyên nhìn xung quanh, vẫn là cảnh tượng mình quen thuộc, quay đầu liền thấy Triệu Nguyên Duệ an vị cách đó xa, trong lòng yên ổn ít. Người còn ở đây, phải mộng.

      Cho dù trận rối rắm vô căn cứ qua, nhưng sau đó còn có chút ngượng ngùng, nàng cảm kích Triệu Nguyên Duệ hỏi gì chỉ im lặng ôm nàng, cho nàng vòng ôm mạnh mẽ vững chãi.

      "Vừa rồi có phải ta rất khó nhìn." Thang Nguyên ngượng ngùng mở miệng.

      Tay Triệu Nguyên Duệ còn cầm quyển sổ, Lý Dục ở Giang Nam ăn hối lộ quá khó coi, là ai cho lá gan, suy nghĩ sâu xa. Đột nhiên lại nghe câu, khó coi, quả khó coi, còn chưa ra miệng, mới ý thức được là Thang Nguyên tỉnh, chuyển lời liền hỏi: "Cái gì vừa rồi." Nhìn như vậy, giống như hoàn toàn nhớ ra.

      Thang Nguyên xuy xuy cười, là nam nhân tri kỷ tốt, cũng phải cái gì vừa rồi, quên hết mới tốt.

      " có gì, ai nha, phải muốn mở tiệc chiêu đãi sao? Bây giờ còn đến kịp ?"

      Triệu Nguyên Duệ đặt sổ lên bàn, quay đầu lại chê cười nàng, "Nàng như vậy, ngọ thiện còm lầm, còn nhớ việc này."

      Thang Nguyên mới cần chê cười nàng, nàng cũng muốn đến cái yến hội vứt đó, bõ lỡ tốt nhất, "Vậy còn muốn khai yến sao?"

      "Nàng ." Triệu Nguyên Duệ nhìn dáng vẻ chịu thua kém của nàng, đây là cho nàng nàng thân phân, nàng trốn nhanh a.

      Thang Nguyên lập tức tiếp lời : "Phải mở, ta là chính phi, cũng phải ra ngoài diễu võ dương oai phen."

      Triệu Nguyên Duệ ràng chướng mắt nàng, được, đến lúc đó tự mình tâng bốc, làm cho những người an phận tự mình ngâm miệng lại.

      Cách ngày, yến hội cứ theo lẽ thường cử hành, bất quá vãn yến đổi thành ngọ yến.

      Thang Nguyên ở trong đại sảnh tiếp kiến từng phi tần, cười đến mặt cứng ngắc, còn muốn nâng cao tinh thần đáp lại các nàng chúc mừng, ngày thường yên ổn quá lâu, loại nổi bật này chịu nổi.

      Thẳng đến khi Trương Tiểu Bảo truyền xướng Như phi giá lâm, nàng mới từ ghế đứng lên, ra ngoài đón. Rốt cục cũng có người quen mặt, có lẽ còn có thể tìm được đề tài chung, tránh xấu hổ.

      Quả nhiên Như phi vẻ mặt tươi cười, lên liền cầm tay nàng, chân tình thực lòng chúc mừng xong, Thang Nguyên mới nhàng thở ra, tuy rằng nhìn ra Như phi phải người như vậy, nhưng trong lòng còn có chút lo lắng, nhìn nàng vẫn là dáng vẻ kia, mới chính thức vui mừng đứng lên, người khác nàng biết nàng cũng quản người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng cảm thấy tốt, vẫn hy vọng có thể tiếp tục duy trì.

      "Tỷ tỷ, rốt cục tỷ cũng đến." Đối phương hòa khí, nàng cũng thoải mái chút.

      Như phi vừa nghe, liền biết chuyện gì xảy ra, hí mắt cười, rất rộng lượng : "Ngươi yên tâm, ta phải loại người như vậy, ta rất rộng lượng, mặc kệ ngươi thế nào, ta đều thích, câu giả."

      thể , dung lượng não ít, đặc biệt dễ ở chung, Như phi lại , đúng tính cách Thang Nguyên thích, thân thiết xáp vào với nhau, giọng thầm.

      Gần đến giờ khai yến, Tề phi cũng tới, trong cung này nếu Như phi là bồ tát sống, vậy Tề phi chính là đại đầu gỗ, diện mạo bình thản, biểu tình cũng thực bình thản, đến nơi liền câu chúc mừng, tự mình ngồi vào chỗ, hai mắt tự do dạo chơi.

      Như phi thấy nhưng chê trách, Thang Nguyên lại thoải mái.

      Còn có hai vị chính phi tới, tiệc cũng thể bắt đầu, đợi chừng nửa canh giờ, Thang Nguyên muốn , coi như hết. Huệ phi cuối cùng cũng tới, sau khi đến đây, thần thái cực kiêu căng, ngoài miệng chúc mừng xong, mắt dao găm có thể đâm xuyên qua nàng. Ngồi vào vị trí, hếch mặt lên, ánh mắt cũng cho người ta.

      Sau khi nàng đến, Thang Nguyên biết sai biệt lắm, cũng bắt đầu chuẩn bị khai yến. phải nàng hơn Vu Phi, là người thanh cao cần cân nhắc, dù sao cuối cùng trái phải cũng hợp, làm cho đám người chờ nàng, làm gì a.

      Khai yến lúc lâu, ca múa thăng bình, hoà thuận vui vẻ, mặt ngoài nhìn qua vẫn rất thành công, mọi người cũng có tu dưỡng, giáp mặt gây khó dễ đúng là làm được. Người muốn khó dễ thân phận lại đủ, đủ năng lực lại làm cao, cho nên cho tới bây giờ, ngoại trừ Vu Phi thủy chung tới, hết thảy đều thực thuận lợi.

      Đúng vào lúc náo nhiệt nhất, Hoàng thượng tới, trong nháy mắt mọi người liền đứng lên biểu tình muôn màu muôn vẻ, ngay tại chỗ có khối người chỉnh trang.

      Quỳ nghênh đón xong, Triệu Nguyên Duệ chút do dự liền dắt tay nàng lên thượng vị, ý bảo tiếp tục ca múa.

      Thang Nguyên chỉ cảm thấy, chẳng qua hơn người, khí trong phòng lại đột nhiên bất đồng, khe khẽ , châu đầu ghé tai cũng mang theo quyến rũ, còn có ánh mắt thê lương hướng lên , Thang Nguyên muốn chú ý đến cũng khó.

      nên lời, nam nhân của mình bị nữ nhân khác mơ tưởng, nàng còn thể có chút phản ứng, nếu nàng chính là loại người, xứng đáng bị người ghen ghét.

      Thang Nguyên đem hết phiền muộn đặt vào việc ăn uống, ca múa xem hiểu, vẫn nên ăn hoa quả tốt hơn. Màu đỏ có vẻ giống trái đào, nhưng lại ngon hơn hẳn đào kiếp trước, bất tri bất giác liền ăn nhiều hơn. Đột nhiên bên cạnh vươn ra bàn tay, cầm đĩa trái cây màu đỏ .

      Mắt Thang Nguyên nhìn theo cánh tay kia, nhìn đến chủ nhân của nó, biểu tình rất ai oán, làm sao mà ngay cả hoa quả cũng cho ăn.

      Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng cái, cũng chuyện, đẩy đẩy điểm tâm bàn qua. Hoa quả tính hàn thể ăn nhiều, điểm tâm bàn nàng đều là cố ý làm cho nàng, bên trong còn có dược liệu ấm thân.

      Đến quyền tự chủ ăn uống Thang Nguyên cũng bị tranh mất, nàng liền phóng ra ánh mắt giết người, quay đầu nhìn lại, liền tiếp nhận ánh mắt oán độc kịp thu hồi của Huệ phi.

      Huệ phi thấy nàng nhìn ra, lộ ra khuôn mặt có thể là tươi cười, còn nâng chén kính nàng ly. Thang Nguyên còn nghi hoặc vừa rồi có phải mình nhìn lầm rồi , thấy người ta kính rượu, cũng ngượng ngùng đáp lễ ly.

      Ca múa vừa chấm dứt, chúng tần phi đều tiến lên kính rượu Hoàng thượng, thuận tiện cũng tạ phúc trạch tân Nguyên phi. Ai đến Triệu Nguyên Duệ cũng cự tuyệt, nhấm chén rượu, ý tứ chút liền xong.

      Chờ mọi người kính rượu xong, nhìn trái nhìn phải vòng, dường như có việc gì câu, "Tại sao Vu Phi tới?"

      Người ở đây, lỗ tai lúc này đều dựng thẳng lên, ai cũng chờ người này bước ra, Vu Phi này tuyệt đối là ra oai phủ đầu, xem trong lòng Hoàng thượng ai chiếm phân lượng lớn hơn.

      "Hồi hoàng thượng, Vu Phi gần đây nàng khỏe, đến quấy rầy Nguyên phi." Lương Nguyên Bảo hề cảm xúc trả lời.

      "Như vậy a." Triệu Nguyên Duệ trả lời mặn nhạt, "Vậy về sau nàng cần phải gấp gáp xuất đầu, dưỡng cho khỏe ."

      Mọi người lập tức nứt ra, ngoại trừ Thang Nguyên , đương nhiên nghĩ là nên như vậy. Nghe lời bàn tán của mọi người xong mới biết, Vu Phi liền như vậy xong rồi, đời này khó xuất đầu.

      Nhóm phi tần cất giấu tâm tư, đều ngoan đến ký quái, ra sức học tập Tề phi, nháy mắt đều thành đầu gỗ.

      Tay Huệ phi niết chặt khăn tay, biểu tình càng trầm, muốn thèm để ý cũng thể.

      Như phi vẫn như trước ngồi ở bàn ăn bất vi sở động, đối với nàng mà , cho dù nàng và Nguyên phi có qua lại, Hoàng thượng càng xem trọng nàng ấy, nàng lại càng thoải mái.

      Tề phi vẫn như vậy, chính là biết làm sao, lưng thẳng lúc đầu có chút cứng ngắc.
      Last edited: 20/10/15
      tart_trung, JupiterGalileo, noair10 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay waaaaa
      Cố Huân NhiênByn.Small thích bài này.

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      :04(1): thỏa mãn quá à, nữ 9 hạnh phúc.
      Byn.Small thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :