Chương 8: Xuất phát
Triệu Nguyên Duệ nhìn chậu xích vân thạch vừa đặt lên bàn, bên trong con cá bơi đến vui vẻ, Thiên Nam thạch áp dưới đáy, bên tai nghe Lương Nguyên Bảo những chuyện Thang Nguyên trải qua ở Tàng bảo khố xong, trầm mặc lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Nàng rất thích."
Lương Nguyên Bảo cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động của Thang Nguyên lúc đó sau đó khẳng định : "Nô tài thấy, nương rất thích mấy vật trang trí."
Triệu Nguyên Duệ lấy tay chống cằm, nhịn được muốn cười, Triệu Nguyên Duệ a, Triệu Nguyên Duệ ngươi xem ngươi đều xem trọng dạng bảo bối gì. Tàng bảo khố phải ai cũng có thể vào, cho nàng vào, còn chuẩn nàng thích gì có thể lấy đó. Chỉ cần phải khờ thể ý tứ trong đó. Kết quả nàng lại lấy thứ bắt mắt nhất, còn rất vui vẻ. Nàng là cố ý hay mắt nàng thực có vấn đề.
Buổi tối dùng bữa xong, Triệu Nguyên Duệ rốt cục biết Thang Nguyên lấy tiểu Ngọc thạch để làm gì.
Nàng thần thần bí bí lôi kéo Triệu Nguyên Duệ cùng ngồi xuống tháp, cách nhau cái bàn, liền đem thành quả buổi trưa, bày lên. Thang Nguyên cảm thấy chơi cờ vây và cờ vua cùng cổ nhân là tự tìm ngược, vì thế cân nhắc đem phi hành kỳ(1) đổi thành tẩu thú kỳ(2), tự vẽ ra kỳ đồ(3), hai góc đặt 4 con thú, lấy xúc xắc liền đến liền bắt đầu chơi. Loại cờ này cần thông minh chỉ cần dựa vào vận may, Thang Nguyên cảm thấy hoàn toàn có khả năng thắng Triệu Nguyên Duệ.
(1)Phi hành kỳ (cờ máy bay)
(2)Tẩu thú kỳ (cờ thú): giống như phi hành kỳ nhưng đổi thành con vật.
* 2 cờ
cách chơi giống cờ cá ngựa nước mình.
(3)Kỳ đồ: bản đồ chơi cờ á.
Triệu Nguyên Duệ quả nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, lần liền biết cách chơi. Sau khi hiểu được còn cảm thấy quá mức đơn giản, nhưng nhìn thấy Thang Nguyên hứng trí bừng bừng, liền nhịn xuống tính khí quyết định bồi nàng chơi vui vẻ. Thang Nguyên hô to gọi làm khí sôi nổi, đúng là chơi ra thú vị, 2 lần đầu chơi thử, Thang Nguyên toàn thắng Triệu Nguyên Duệ, đắc ý dào dạt a, nếu phải chơi đến lúc sau bị Triệu Nguyên Duệ ôm trong lòng, nàng còn phải nhảy dựng lên xoay vài vòng. Thắng lợi đến choáng váng đầu óc Thang Nguyên lập tức đề xuất, kể từ lần thứ ba người thua phải thoát kiện quần áo. Triệu Nguyên Duệ vừa nghe xong sắc mặt liền cổ quái, Thang Nguyên cả đầu đều ảo tưởng Triệu Nguyên Duệ ôm cánh tay thẹn thùng, mình tiến lên đùa giỡn , càng nghĩ càng đắc ý, kết quả xuân phong thất ý mã đề tật(*), kế tiếp vài lần đều bị phản ngược (thua).
(*)Xuân phong thất ý mã đề tật: đại khái là được như mong muốn.
Mấy ngày nay, thời tiết chuyển nóng, bên ngoài Thang Nguyên cũng chỉ mặc 3 kiện quần áo bao gồm yếm. Lúc thoát chỉ còn áo lót, ngược lại nàng phải ôm lấy 2 cánh tay, lúc này mới hậu tri hậu giác phát có cái gì đó đúng, xác suất Triệu Nguyên Duệ gieo đến lục quá cao.
Nhìn đối phương y quan chỉnh tề, bình tĩnh thong dong, Thang Nguyên oán hận : "Ngươi thử gieo lại lục cho ta."
Kết quả người ta tùy tay ném, xoay xoay xoay lại là lục, Thang Nguyên nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ ửng, "Ngươi, ngươi. . . . . Khi dễ ta." Sau đó vùi mặt vào lòng Triệu Nguyên Duệ ô ô chịu gặp người.
Triệu Nguyên Duệ nhìn nữ hài dáng vẻ quyết chí chơi xấu, ý cười liều mạng che dấu rốt cuộc cũng nín được, thể nhịn được nữa cười ngã xuống tháp.
Thang Nguyên bị cười, bò qua trèo lên người làm bộ muốn đánh , Triệu Nguyên Duệ thuận tay liền ôm vào trong ngực, vẫn cười to dứt. Cuối cùng tự nhiên là phen cảnh xuân kiều diễm.
Từ ngày đó, bản vẽ phi hành tỉ mỉ kia liền nằm trong góc thấy mặt trời, mấy tiểu động vật lại được Thang Nguyên tìm cái hòm chuyên môn cất giữ, thường lấy ra sờ sờ chạm chạm.
Triệu Nguyên Duệ nhìn vài ngày, rốt cục hiểu được Thang Nguyên rất thích mấy vật , liền sai người làm đủ loại kiểu dáng chất liệu, ai đến Thang Nguyên cũng cự tuyệt, mỗi lần cầm trong tay đều có thể vui vẻ nửa ngày.
Liền như vậy qua vài ngày, đảo mắt hết tháng năm qua đầu tháng sáu, tất cả mọi người trong cung thu được tin tức, trung tuần tháng sáu Hoàng thượng di giá đến Vân Lam sơn nghỉ hè.
Mọi người đều thực kinh ngạc, năm rồi sớm nhất cũng đến trung tuần tháng bảy, năm nay tại sao liền sớm như vậy, ràng còn tháng nữa, làm xáo trộn tính toán của rất nhiều người, đặc biệt có hay còn phải xem sắc mặt nhóm phi tần hậu cung.
Trước kia đều là tháng sáu mới bắt đầu biểu trước mặt Hoàng thượng hoặc nhóm Tứ phi, năm nay cái gì cũng chưa làm a, nghe bên Dưỡng Tâm điện sắp xếp xong hết thảy chỉ còn chờ xuất phát, thực là buồn chết mọi người.
Giữa hậu cung nóng lòng hẳn là 4 vị Tứ phi thượng vị, loại hoạt động này các nàng hẳn , chính là đáng tiếc cho mấy kẻ nịnh hót.
Trong bốn vị phi tử, Huệ phi, Như phi đều là vì sinh hai người con trai nên thăng phi vị, hơn nữa từ lúc Hoàng thượng trưởng thành liền theo, tình cảm tự nhiên bất đồng.
Huệ phi sinh Hoàng trưởng tử, liền ngay cả ấu tử Tứ hoàng tử đều khai phủ, Hoàng tử tùy tiện theo hoặc ở lại đều sao cả.
Như phi sinh tam hoàng tử, sau sinh thêm ba công chúa, coi như càng vất vả công lao càng lớn. Tam hoàng tử từ khi tin tức truyền ra, bị Hoàng thượng phái đến Vân Lam sơn làm tiên phong, cho nên cũng buồn.
Còn các phi tử lớn tuổi, mặc dù được sủng hạnh, nhưng vị trí ngồi vững chắc, chỉ cần con cái hồ đồ, vậy có thể vô tư trụ lại hậu cung ngốc lâu dài.
Tề phi có vẻ đặc thù, nàng mặc dù có sinh dưỡng (sinh đẻ nuôi dưỡng) qua, nhưng nàng là muội muội tiên Hoàng hậu, dì nhị hoàng tử, gia tộc Tề thị cao quý, chẳng sợ Hoàng thượng từ đầu tới đuôi có sủng hạnh nàng, địa vị nàng trong cung vẫn là ổn thỏa.
Mà Vu Phi là người duy nhất Hoàng thượng chân chính sủng hạnh, khi Vu Phi tiến cung quả làm nhiều người lóa mắt, tuyệt sắc còn lộ ra cỗ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, 1 cái nhăn mày cũng đủ động lòng người.
Đáng tiếc sắc còn chưa suy, tàn, Triệu Nguyên Duệ có đoạn thời gian đến hậu cung đều tìm nàng, vì muốn mỹ nhân cười, chuyện hoang đường cũng làm ít.
Đáng tiếc chung quy Hoàng đế đa tình, Vu Phi lại giữ được, chiến đến, Triệu Nguyên Duệ bị kéo đến Dưỡng Tâm điện, làm sao còn có tâm tình quan tâm mỹ nhân. Mỹ nhân bị vắng vẻ lâu, nàng phải hạ mình cầu hoan, liên lụy ít người a. Ngẫm lại hoàng thượng cũng tới chỗ nàng, chỗ khác cũng , cuối cùng cũng phải bỏ qua.
Nhưng về sau nhị ca Tiêu Nhạc Vân của nàng khải hoàn hồi triều, Hoàng thượng cũng có đến chỗ nàng ngồi, nhưng ngồi rồi lại . Lúc này nàng mới bắt đầu hốt hoảng, nhưng thân phận nàng ở hậu cung, Dưỡng Tâm điện là vạn vạn dám . Cho nên nàng chờ chính là chờ cơ hội Vân Lam sơn năm nay, nghĩ tới nhanh như vậy đến rồi, cho nên nàng sớm cố ý lấy lòng vị Vân Lam sơn trước mọi người.
Mọi người hậu cung vì chuyện đột ngột lần này mà toán loạn, Thang Nguyên ở Dưỡng Tâm điện hoàn toàn chẳng hay biết gì. Mấy ngày nay nàng thực buồn rầu, chủ yếu là Triệu Nguyên Duệ nhất thời hứng khởi, bắt đầu dạy nàng học chữ.
Kiếp trước kiếp này Thang Nguyên cũng phải người thông minh, ngôn ngữ càng có thiên phú, đối với việc đổi cách viết chữ Trung Quốc, thực là hữu tâm vô lực, thống khổ vạn phần. Nàng rất muốn biết xấu hổ lớn tiếng hô to, lão tử là người thất học.
Đáng tiếc Triệu Nguyên Duệ muốn buông tha nàng, nhìn Thang Nguyên mặt co mày cáu, để tránh hôm nay bị trách phạt vì nhớ chữ hôm qua, nàng lấy đủ loại lý do, đủ loại chơi xấu. Đến cuối cùng còn vô sỉ đáp ứng ở giường mặc muốn làm gì làm cùng loạt bán mình cầu vinh, vô sỉ đến có giới hạn.
Đến cuối cùng bán thể bán, Triệu Nguyên Duệ ý chí kiên trì dao động, Thang Nguyên đành phải thành thành bắt đầu học chương trình của học sinh tiểu học. Vì thuận lợi cho việc học tập, Thang Nguyên ngay cả chữ mẫu cũng lấy ra dùng, làm Triệu Nguyên Duệ cau mày chỉ vào này nọ loạn thất bát tao cầu Thang Nguyên giải thích, Thang Nguyên lắp bắp đem chữ mẫu giải thích ràng. Triệu Nguyên Duệ mặt mày nhăn càng sâu, tốt cũng tốt.
Thang Nguyên đối với những thứ thuộc về kiếp trước mà có chút yên, vốn phải người thông minh gì, cũng biết lợi dụng như thế nào, có khi còn bị hoài nghi xử lý như quái. tại để Triệu Nguyên Duệ nhìn thấy, thực sợ nghi ngờ, thấy cái gì cũng , ngược lại nhàng thở ra.
Giờ ngọ Triệu Nguyên Duệ triệu tập quan viên tam phẩm ngoài kinh, mở cái ngọ hội (gặp mặt giữa trưa), sau đó lại vội bố trí thư viện ở Vân Lam sơn, hạn ba ngày phải mang từ trong kinh đến, nghe giày vò năm mươi lão phu tử nhiều tuổi thiếu chút nữa ngừng thở ra . Kinh sợ vào Dưỡng Tâm điện, vào tới hai mắt liền mở to chấn hưng tinh thần cố gắng tìm đường hồi phủ, mấy cái đó Thang Nguyên cũng biết.
Nàng chính là bơi trong biển chữ vạn kiếp bất phục, nháy mắt tới trung tuần tháng sáu.
Bị ép buộc đến quá nửa đêm, Thang Nguyên buồn ngủ, Triệu Nguyên Duệ theo thường lệ làm 2 người khoái hoạt, sau đó ghé vào tai nàng nỉ non, "Bảo bối, ngày mai chúng ta Vân Lam sơn, cao hứng ." có người trả lời , Thang Nguyên sớm ngủ như lọt vào trong sương mù.
Ngày hôm sau, Thang Nguyên từ trong say ngủ tỉnh lại, phát mình bị bỏ vào cái hòm rộng thùng thình, nàng giật mình lập tức ngồi dậy, nhìn xung quanh, phát Triệu Nguyên Duệ an vị bên cạnh, tâm luống cuống nảy lên mới dần dần bình tĩnh.
Nhưng nàng vẫn nhịn được thân thủ ôm ngực, kêu lên, "Làm ta sợ muốn chết."
"Làm sao vậy." Triệu Nguyên Duệ ngồi xuống cạnh nàng, tay tiến vào trong chăn, nhàng vuốt ve lưng nàng, "Ngồi dậy gấp như vậy, cẩn thận đụng đến lưng, đến lúc đó lại ồn ào than đau."
Tựa vào lòng Triệu Nguyên Duệ, nghe tiếng tim đập ổn trọng hữu lực, Thang Nguyên cảm thấy hai mắt chua xót, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, rầu rĩ : "Ta tưởng ngươi vụng trộm đuổi ta ."
Triệu Nguyên Duệ nghe xong, có chút buồn cười, giả vờ trách mắng: "Ngươi nghĩ trẫm là người như vậy."
Thang Nguyên đứng dậy thấy Triệu Nguyên Duệ tựa hồ có chút vui, chuyển thân ngồi lên đùi , mặt cọ cọ cổ , làm nũng : " có, người ta chính là sợ hãi a."
"Đừng nháo, cẩn thận cảm lạnh." Triệu Nguyên Duệ vỗ vỗ mông nàng, kéo nàng từ người xuống, lần nữa nhét vào trong chăn.
"Ta muốn nằm, quần áo của ta đâu, ơ, rốt cuộc là thế nào a?" Thang Nguyên giãy dụa đứng dậy.
Triệu Nguyên Duệ lấy quần áo đặt ghế đưa cho nàng, Thang Nguyên tay chân lanh lẹ mặc vào, sau đó cúi đầu đánh giá chút, "Quần áo này mới, đẹp." Bình thường Thang Nguyên ở Dưỡng Tâm điện, toàn thân cao thấp đều là trang phục cung nữ, nàng mặc đại, Triệu Nguyên Duệ cũng tùy nàng, những người khác tự nhiên hề có câu ý kiến.
Triệu Nguyên Duệ nhìn qua, đầu tóc dài xõa xuống sau lưng, thân áo xanh nhạt cổ tay áo cùng vạt áo thêu hoa màu hồng nhạt, bên dưới váy ngắn cũng màu hồng nhạt, hé ra khuôn mặt mê man chưa biết tình huống, như vừa mới xuống phàm trần, tiểu tiên nữ chưa từng nhìn thấy khói lửa nhân gian.
Tiếp đó Lý bưng dụng cụ rửa mặt vào, Thang Nguyên lúc này mới hốt hoảng, mình còn chưa rửa mặt. Lần đầu tiên nàng tỉnh lại lúc sáng sớm mà Triệu Nguyên Duệ còn ở bên cạnh. Mải tán gẫu liền quên chuyện trọng yếu như vậy, nàng nhanh tay sờ sờ khóe mắt, hoàn hảo có cái nên có. Mang người qua, tốc độ rửa mặt chải đầu nhanh như bay, chuẩn bị tới bàn vấn kiểu tóc cung nữ như mọi khi.
Triệu Nguyên Duệ ở bên cạnh phân phó: "Vấn lưu vân kế ."
"A?" Thang Nguyên muốn nàng làm được nha, nàng cũng chỉ biết vấn 1 loại a. đứng bên cạnh liền nhận lược của nàng, mặt tươi cười cung kính thỉnh nàng ngồi xuống, vô cùng nhàng quấn tóc lại, cực nhanh vấn ra 1 búi tóc cao quý thanh lịch.
Thang Nguyên nhìn nhìn trong gương, "Hắc, đúng là sai a." Tay nghề của nàng thể so sánh a.
lấy lòng : " nương mộc mạc lại ngọt ngào, vấn kiểu này thể tốt hơn."
Triệu Nguyên Duệ nâng mắt từ sách lên, đánh giá, quả sai, lưu vân kế sinh động lại mất trang trọng, phù với Thang Nguyên quý phụ ở tuổi này. Tùy tay liền đưa hòm gỗ bên cạnh cho Thang Nguyên.
Thang Nguyên tò mò mở ra xem, "Oa." Thang Nguyên làm ra dáng vẻ kinh sợ bị mù mắt, "Cho ta sao? Nhưng ta nổi danh chỉ có vào ra a."
Lý đứng bên thiếu chút nữa đánh rơi lược.
Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng cái rồi để ý nàng nữa, nàng thích a, cũng chỉ thấy mới mẻ, nàng chỉ thích mấy vật trang trí.
Khó có khi trang điểm, nàng phải đeo luân phiên từng cái trong hòm a, nàng liền lấy lưu vân trâm ra, còn có mấy cái trâm cài cùng kiểu dáng, giao cho bên cạnh, thấy cái nào hợp liền bao giờ dùng nữa.
Chờ hết thảy đều thu thập xong, Thang Nguyên lúc này mới ý thức được mình tựa hồ quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.
"Chúng ta rốt cuộc là ở như thế nào nha?"
Triệu Nguyên Duệ vừa bực mình vừa buồn cười, "Ngươi rốt cục nghĩ tới a."
"Ta vừa rồi giống như có hỏi, ngươi trả lời ta." Thang Nguyên cẩn thận hồi tưởng lại, có chút xác định, "Ta có hỏi qua sao?"