Lâu rồi ms đăng tr. Sr các nàng. Mai đăng Sủng phi nhé! Chương 41: Châm cứu Thang Nguyên nhìn vẻ mặt khó xử của , nàng cũng thực khó xử, chẳng lẽ nàng lại phải với , có việc gì, căn bản nàng cần. ra những lời này, chừng có thể bị bắt thóp, chỉ có thể làm bộ ngây thơ biết gì. Triệu Nguyên Duệ cầm chén trà trong tay lên lại biết mở miệng như thế nào, Thang Nguyên ngồi ở bên thường xuyên nhìn lén . lâu sau, "Ta đều nghe lời chàng/nàng." "Chàng/nàng đừng sợ." Gần như hai người đồng thời mở miệng, xong nhìn nhau cười, trong lòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, kỳ hai người đều đoán có thể đối phương có cách nào khác chấp nhận. Thẳng đến lúc ra, mới hiểu được. Chỉ cần ngươi ngại, ta cần gì phải để ý. "Được rồi, có ta nhìn nàng, có việc gì." Triệu Nguyên Duệ dùng lòng tin lớn cam đoan. "Vậy mới phải chứ." Đối với chuyện này nàng có chút hoài nghi. Chỗ châm cứu được sắp xếp ở tháp trong tẩm cung, ba mặt đều che bình phong, xiêm y, ba chậu than, người hầu hạ cũng giữ lại, ở bên trong chỉ có hai ngưới Triệu Nguyên Duệ và Thang Nguyên, Khang tiên sinh còn ở bên ngoài, thể vào. Trong phòng rất nóng nực, Triệu Nguyên Duệ chỉ mặc kiện trường sam màu trắng, Thang Nguyên có chút chịu nổi nóng, nhưng hiển nhiên Triệu Nguyên Duệ động cũng muốn cho nàng động. Triệu Nguyên Duệ tự mình giúp nàng thoát áo, chăn bông phủ lên tới hông, phủ áo của mình lên người nàng. Lúc Khang tiên sinh bắt đầu châm cứu, kỳ nàng chỉ cần vén mở vạt áo là được. Tuy rằng tưởng là thông suốt, nhưng chuyện xảy ra với Thang Nguyên, căn bản Triệu Nguyên Duệ có biện pháp bảo trì lý trí, tại nhìn thấy cảnh tượng này, từ đầu đến cuối sắc mặt tốt chút nào. Thang Nguyên bị áp lực, cảm thấy thực mình thể tùy tiện, mặt nàng bắt đầu đổi sắc ngồi lên, nhìn qua còn có chút khẩn trương. Làm cho lần thứ ba Triệu Nguyên Duệ nhấn nàng vào chăn dấu nghiêm kín, vô số lần kiểm tra y phục xem nàng có bị lộ ra hay . tra thể tra, kiểm thể kiểm mới lấy chất giọng áp lực với Thang Nguyên, "Ta gọi vào, nàng đừng khẩn trương." Thang Nguyên rất muốn với , chàng mới là người đừng khẩn trương. Nhưng như vậy thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, Thang Nguyên ngốc cho nên dám ra, chỉ nhu thuận gật gật đầu. Khang tiên sinh đợi bên ngoài nửa ngày, lúc này muốn mặc niệm y thuật trăm lần. Tay ngừng vuốt ve túi châm thêu hoa lan nhạt màu, làm nghề y tới nay chưa từng gian nan, nhưng hôm nay gặp được. Kỳ chỉ là ba châm, học trò ở y môn Vân Trung đều có thể làm, nhưng vẫn rất khẩn trương, đây hoàn toàn do nam nhân bên trong kia bức hại. Đến lúc đó nếu thất thủ... , phải tranh thủ thời gian, vạn vạn thể thất thủ, nghĩ đến đây tay vô ý thức run lên chút, là đòi mạng mà. Thấy Triệu Nguyên Duệ ra đến, Khang tiên sinh nhanh chóng cúi đầu, nhưng thấy, cũng biết đối phương trừng muốn xuyên qua người . "Vào ." Ngữ khí lãnh, làm người khác phải ra phen mồ hôi lạnh. Khang tiên sinh giọng trả lời, vững vàng tâm thần, mới bước theo người nọ vào. Mở túi châm ra trải lên bàn, rút ra ba châm, lấy tới tay liền cúi đầu, vẫn nhúc nhích chờ ở đó. Triệu Nguyên Duệ tự mình tiến lên, hơi kéo chăn xuống, mở y phục ra, lộ ra bụng tuyết trắng, còn có lỗ rốn hình tròn khéo léo, lúc này sắc mặt thể xem được, Thang Nguyên nằm tháp, cười cười vô tội với . "Nhanh chút." Độ ấm bên trong đột nhiên giảm mạnh. Khang tiên sinh hoàn toàn có thể cảm nhận được, tất cả đều xảy đến với , bởi vì chảy mồ hôi, lập tức liền lạnh thấu, khiến muốn run lên. Trong ngoài đều khốn đốn, oán niệm bắt đầu lớn dần, còn có đây có thể so với đồ phá hoại chuyện gì sao, lão tử là thầy thuốc, nếu có biện pháp, việc cho đến tay . đúng, từ đầu tới cuối nên trốn đến thâm sơn cùng cốc. Triệu Nguyên Duệ dám mắng, đành phải lôi Tiêu Nhạc Vân bất chợt nhớ tới ra, cuồng mắng ngàn lần. Mắng mắng, chuyện này vẫn phải làm, sau phen tính toán rất nhanh, chút cũng chậm trễ buớc về phía trước, nhanh chóng ra tay, ba châm liền vững vàng xuất bụng Thang Nguyên. Thang Nguyên bụng bị đâm ba châm, có chút cảm giác, chẳng lẽ đây là biểu của y thuật cao minh. Khang tiên sinh cuốn bao châm lại, tốc độ ra ngoài còn nhanh hơn vừa rồi. Đại khái qua chén trà, lại tự giác vào, lần này ngay cả nhận xét cũng cắt giảm, đầu thấp thể thấp hơn, châm lấy xuống xong lại nhanh chóng biến mất, "Tốt nhất nương nương nên nằm nghỉ giường lúc, có thể ngủ càng tốt." Lúc những lời này, người ra khỏi bình phong. Thang Nguyên cười liếc mắt nhìn Triệu Nguyên Duệ, lúc đầu chuẩn bị để nàng mặc y phục của , giờ bỏ áo của xuống dưới, sửa sang lại y phục của nàng, kéo chăn bông đến cằm, xoa xoa đầu nàng, dùng khẩu hình miệng phun ra hai chữ, "Ngủ ." Thang Nguyên gật gật đầu, mắt liền nhắm lại, lâu sau, liền thực ngủ mất. Sau khi tỉnh lại, bên trong khôi phục lại dáng vẻ như cũ, chậu than vẫn bày biện như cũ, chẳng qua cách xa nàng chút, rất xa bên ngoài cửa sổ tối đen mảng. Triệu Nguyên Duệ ngồi đối diện nàng, trong tay viết viết vẽ vẽ gì đó. "Giờ nào rồi?" Thang Nguyên mở miệng hỏi, lúc này mới phát cổ họng mình khàn khàn lợi hại, nhàng “ưm” mới tốt hơn chút. Triệu Nguyên Duệ thấy nàng tỉnh lại, rót chén trà nóng, bưng đến bên cạnh nàng, ôm nửa người nàng vào ngực uy nàng uống nước. Thang Nguyên uống ngụm mới biết được, mình khát lợi hại, uống tiếp ngụm lại ngụm đến sạch trơn. "Còn muốn sao?" Bên truyền đến giọng thực ôn nhu. Thang Nguyên ngẫm lại liền lắc lắc đầu, hỏi lại lần, "Giờ nào rồi?" "Giờ dậu (5-7 pm)." " trễ thế này rồi, hơi đói bụng, chúng ta dùng bữa ." Thang Nguyên cần đoán cũng biết, chăm sóc nàng, bỏ bữa tối. Tự nhiên Triệu Nguyên Duệ ý kiến gì, giúp nàng mặc áo khoác vào người, vẫn để nàng nửa nằm tháp, đem đồ ăn hâm nóng bàn đến để nàng ăn. Thang Nguyên nhìn loạt động tác của , đột nhiên buồn cười, đâm ba châm này, là tốt hay xấu, bản thân nàng cũng có chút cảm giác. Triệu Nguyên Duệ liền trực tiếp xem nàng thành người bệnh nặng, chăm sóc từ đầu đến cuối, nếu phải nàng cầm lấy chén nhanh, phỏng chừng có thể uy nàng ăn cơm xong sau đó mới bắt đầu tự mình dùng bữa. "Ta có việc gì, vẫn như bình thường, chàng yên tâm ." Hành vi của nam nhân nhà mình hoàn toàn bất thường, nàng rất muốn cười to mà. Triệu Nguyên Duệ hoàn toàn nghe vào, vẫn ngừng gắp chia thức ăn cho nàng như trước. Chậc, nam nhân tinh thần lực cường đại, khi bản thân nắm chắc chủ ý là mặc kệ người khác nghĩ như thế nào. Dùng bữa xong, rốt cục Thang Nguyên biết xem nàng như người đánh mất hành vi tự chăm sóc. Lúc tắm thuốc, liền trực tiếp ôm nàng qua. Nàng chân chính đạt tới cảnh giới chân dính đất tầng cao nhất. Hơn nữa còn phải ngày đầu tiên như thế, ba ngày tiếp theo cũng như vậy, ngoài trừ lúc lâm triều mỗi ngày Thang Nguyên có thể tự lại, nhưng chỉ cần Triệu Nguyên Duệ ở đây, nàng liền trực tiếp hóa thân tàn phế, tất yếu đều phải nằm giường. Liên tục tận mắt nhìn châm cứu vài ngày, sắc mặt Triệu Nguyên Duệ thủy chung rất tốt, ngay cả câu phản bác Thang Nguyên cũng dám . Ngay cả ngày ngày Thang Nguyên đều dễ chịu, bên ngoài sớm lật trời. Tự nhiên người thảm nhất phải là Khang tiên sinh. Ngoại trừ nhiều ngày châm cứu, chịu sinh tử từ người lãnh đạo, còn thường xuyên bị xách hỏi thăm bệnh tình, lúc thể , hoài nghi mình là lang băm. Cho dù chữa khỏi cho Thang Nguyên được, nhưng cũng giống người bình thường. tiến hành theo chất lượng trị liệu thông thường, trong khoảng thời gian ngắn căn bản nhìn ra hiệu quả trị liệu ngay được, ngươi cái này nên như thế nào, cam đoan như thế nào. Chỉ có thể sống chui rúc, cần thiết tuyệt xuất trước mặt ta. Thuật nghiệp chuyên về thứ, tạm thời Triệu Nguyên Duệ lấy cớ Khang tiên sinh có biện pháp, khẩu khí chỉ có thể trút lên chính . Nhóm triều thần vô tội chịu liên lụy, trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng hiểu được, tốt nhất sai lầm bọn họ cũng cần phạm, sai lầm gì cũng cần có, nếu kết cục tuyệt đối rất thê thảm. thấy quan Hộ bộ ban đầu rất có tiền nào đó sao, lên đoạn đầu đài rồi đó thôi. Còn có nguyên lão ba triều, vài ngày gần đây Hoàng cũng chừa cho chút mặt mũi, bệnh ở nhà mấy ngày, nghe lo lắng đến nỗi muốn dâng tấu cáo lão hồi hương. Còn có... nếu người có lai lịch tốt bằng người ta, vẫn nên để mình xảy ra chuyện gì, kiểm tra trăm ngàn lần rồi sau. thể , dưới áp lực lớn như vậy, ngược lại hiệu suất làm việc cao thần kỳ, những bản án tích lại đoạn thời gian trước, đều được giải quyết nhanh chóng thỏa đáng. Nhìn như mảng tinh thần phấn chấn, nhưng mỗi ngày đều có chút lơi lỏng, là khổ sở. Hoàng đế ngồi cao cao bất kể đối với sai lầm, lúc nào sắc mặt cũng hoà nhã. Ban đầu khuôn mặt tuấn quá mức đáng sợ, tại chỉ còn lại đáng sợ. Rốt cục mười lăm ngày châm cứu xong, Khang tiên sinh cũng phải chảy nước mắt, cuối cùng có thể nghỉ chút. Thang Nguyên trải qua hồi kháng nghị nghiêm túc, mới chấm dứt cuộc sống ôm đến ôm . Lại có thể dùng chân đường ở trước mặt , xem như khôi phục cuộc sống người thường, rất dễ dàng. Thang Nguyên được tự do, nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối còn bắt đầu có tuyết rơi. Buổi sáng hôm nay trong lúc nàng ngủ mơ tỉnh lại, chăn bông ấm áp dễ chịu, tay chân đều thả túi nước nóng, ấm áp. Buổi tối lúc ngủ, có nam nhân ôm ngủ, sáng sớm tỉnh lại, lại có hai túi nước nóng làm bạn. Ngày qua ngày cần cũng biết rất thoải mái. Chậm rãi đứng lên, y phục cũng ấm áp, mặc vào chút cũng thấy cảm giác lạnh lẽo. Ra khỏi phòng trong, gian ngoài sớm dâng chậu than lên, có thể là ấm áp như mùa xuân. Tự nhiên còn có đồ ăn sáng tinh xảo phong phú, chọn đến chọn cũng dùng xong, Lý còn đưa cho nàng cái lò sưởi tay, kế tiếp nàng muốn làm gì theo ý nàng. Nhắc lại mới nhớ, bên ngoài cửa sổ mảng trắng xóa, thế này nàng mới nhớ đêm qua tuyết bắt đầu rơi, cho tới sáng hôm nay, chỉ sợ bên ngoài chỉ toàn tuyết trắng. Ý muốn ra ngoài bắt đầu rục rịch. Bị cấm cửa nhiều ngày như vậy, bên trong lại ấm áp thoải mái, thân thể đều sinh uể oải. Thang Nguyên gọi Lý vào, nàng muốn thay y phục ra ngoài. Lý đứng hề động đậy, cung kính trả lời, "Chủ tử, Hoàng thượng hôm nay về sớm chút, ngài ở chỗ này chờ Hoàng thượng." Thang Nguyên vội vàng thử mang bao tay vào buộc phải ngừng đông tác, hiển nhiên nam nhân nhà mình sớm nghĩ đến việc khi có ở đây có khả năng nàng muốn ra ngoài, nếu nam nhân nhà mình hạ mệnh lệnh, khó xử hạ nhân cũng có ý nghĩa, "Vậy , ngươi ra ngoài trước ." Nhìn Lý ra ngoài, Thang Nguyên tức giận ném bao tay , qua lại hai bước, dùng sức chà chà chân, thế này mới cảm thấy dễ chịu chút, sau đó kiếm bao tay lại, chậm rãi ngồi trở lại tháp. Dù ngày đâu, nhưng bị quản bó tay bó chân như vậy, vẫn có nửa khắc thoải mái. Tuyết bắt đầu rơi, gần đây bị kiện kia trì hoãn, đến nửa áo cũng chưa đan xong, tại lấy ra đan hồi, rốt cục cũng có thể giải sầu. Chờ nàng ăn mấy khối điểm tâm, uống ngụm trà, cuối cùng Triệu Nguyên Duệ cũng trở lại, quả sớm hơn so với bình thường. Thấy vào cửa liền thay y phục, hiển nhiên có chút ý muốn dẫn nàng ra ngoài, tuy nàng cũng đoán như thế, nhưng đúng là như vậy, khó tránh khỏi có chút mất mát. Nàng nhìn uống ngụm trà xong, liền đến nằm bên cạnh nàng, trong tay cầm quyển sách hôm qua chưa xem xong, tay kia vuốt ve tay nàng, nhìn thực thích ý. Thang Nguyên giống bình thường bổ nhào vào , sau lúc lâu nhìn rốt cục thể nhịn được nữa , "Hôm nay bên ngoài tuyết rơi." "Ừ." "Trong viện cảnh tuyết rơi cũng tệ lắm." "Đúng, sai." "Vậy khi nào ta mới có thể ra ngoài ngắm cảnh." "Chờ trời ấm lên." "Khi nào trời ấm lên?" Lúc Thang Nguyên hỏi lại câu này muốn có chút nghiến răng nghiến lợi, trăm ngàn lần đừng với nàng là đầu xuân nha. Triệu Nguyên Duệ duỗi tay ra liền ôm người vào trong ngực. Thang Nguyên thuận theo ngoan ngoãn ghé vào trong lòng , lập tức liền thu binh. Lại sử dụng chiêu này, được rồi nàng nhịn được, phải ra ngoài thôi, coi như ngủ đông. "Qua thêm vài ngày, ta mang nàng ra ngoài dạo chút, mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong này ."