Chương 38: từng Edit: aaab Tam hoàng tử từ chỗ Lão Hầu gia ra. Bên ngoài trời tối đen, mặc dù đến giờ giới nghiêm, nhưng xe ngựa vẫn treo đèn sáng rực, ai dám ngăn cản. Sáng sớm ngày hôm sau, liền tiến cung tìm Như phi. Cho đến lúc mặt trời lặn, công khai mang người , xe thẳng đến Vương phủ. Sau đó, chẳng thấy ai ra nữa. Chắc chắn Triệu Nguyên Duệ biết chuyện này. Đối với việc xử lý Chúc Hải, có ngàn cách để khiến người biến mất. Nhưng biết Thang Nguyên đối với tên nô tài Chúc Hải này khác biệt, nếu vậy để tự nàng ra tay, về sau nàng còn vương vấn gì, mà cũng muốn nàng nhọc lòng quan tâm kẻ khác, chỉ chút thôi cũng được. Còn nàng dùng cách gì có người báo cho , biết nàng tìm Như phi, việc đó cũng rất dễ hiểu. Sau lần bị mẫu thân hố phen, thành ra rất nhiều người kiêng kỵ Tam hoàng tử, Triệu Nguyên Duệ cũng c1 chút thông cảm, ai kêu có mẫu thân dung lượng não quá bé, tự nhiên thừa nhận kẻ đầu sỏ là bảo bối nhà . Đến ngày, ở trong thư phòng, tay đặt tấu chương, bỗng nhiên mở miệng chữ: “Được.” Lương Nguyên Bảo ở bên cạnh lấy tư thế kì quặc mà liếc trộm, rất nhanh liền nhận ra là ai dâng lên mấy thứ này, là tấu chương của Tam hoàng tử về việc bắt giữ và trưng thu tài sản gần đây. Trong lòng thầm nghĩ nếu tung tin tức này ra có nên bảo thuộc hạ xuống tay chút, kẻo lại có lợi gì, trước mắt thấy người nổi lên, vẫn nên nịnh nọt chút. Tình cảnh của Tam hoàng tử dạo này được tốt, thiệp mời ngừng gởi đến, gác cổng bên ngoài phải sắp xếp các danh mục tặng lễ, xe ngựa đứng đến nửa con phố, đến người ta dâng lên bình trà cũng phải uống a. Hoàng tử được thân cận với đại thần, đây là quy tắc công khai, những người này có lẽ là đến uống trà . Ngoài tặng lễ để tỏ thiện ý, thị vệ cũng chú ý đến, ngoài phủ cũng bắt đầu xuất đủ loại người, vô cùng náo nhiệt. Hạ nhân trong phủ vội vội vàng vàng, hầu hết đều cảm thấy việc này ổn, phải mau tiễn bọn họ về hết, tình hình rất kịch liệt, ai cũng ngoan cố đến bái phỏng chủ tử, giống như nghe lời bọn họ, ngày mai cả nhà liền gặp tai ương. Tam hoàng tử rất tin tưởng Lão hầu gia sớm có ý định nhưng vẫn bị người trong người ngoài làm phiền. Hơn nửa thời gian đều ở chỗ Vương phi, đến trước viện cũng dám lại. Nhưng cũng thể núp ở hậu viện, chung vẫn còn chuyện phải làm, cứ thế ngày nọ, liền bị người chặn lại bên ngoài thư phòng. Nhìn hạ nhân tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng, tuy Tam hoàng tử ngồi, vẻ mặt chút thay đổi, nhưng trong lòng xem xét, những hạ nhân này dùng được, có nên đến chỗ Lão hầu gia xin vài người . Phía sau, gã sai vặt thân cận lộ vẻ mặt mừng như điên, đến thông báo cũng có, trực tiếp chạy vội đến chỗ , đè nén hứng phấn, nghẹn nghẹn cổ họng, giọng vài chữ. Tam hoàng tử suy ngẫm lúc tay mới vỗ vỗ trán cười rộ lên, thậm chí còn cười rất to, hề che dấu. Đột nhiên gã sai vặt cảm thấy rợn tóc gáy, trợn mắt nhìn chủ tử nhà mình, cứ thế cười nghênh ngang mà . Tin tức ở tiền viện Vương phủ nhanh chóng lan rộng, những kẻ phụ tá từng sống chết can ngăn cũng thấy xấu hổ dám ra khỏi phòng. Sau lại tìm đủ lý do để cáo lão hồi hương, Tam hoàng tử cũng ngăn cản, ban đầu cũng chẳng có tâm cơ gì, những kẻ này chỉ làm việc bình thường, chẳng có gì cơ mật cả, cho về quê cũng tốt, như thế mới có thể tìm vài tâm phúc cho mình. Chuyện Chúc Hải khiến Thang Nguyên hiểu chuyện giá họa, nhưng nàng còn biết bản thân mình nợ ân tình, mà nàng cũng chưa từng đánh giá tốt xấu gì trước mặt Triệu Nguyên Duệ, ấy vậy mà bắt đầu giúp nàng trả lãi. tại Thang Nguyên đau đầu vì chuyện khác, Giai Mẫn bị nhốt ở chỗ bí mật, hiển nhiên hề có ý muốn xuất cung, vì tình cảm trước kia, Thang Nguyên muốn dùng sức mạnh ép buộc nàng, vì thế chuyện liền kéo dài đến bây giờ. Triệu Nguyên Duệ vì nàng mà bỏ hơn phân nửa hậu cung, nếu nàng vì tâm tư của mình, giữ Giai Mẫn phi tử con ở lại trong cung, việc này khác nào đánh vào mặt Triệu Nguyên Duệ. Thang Nguyên muốn như vậy, nàng từng thề để chuyện riêng của mình gây khó khăn cho Triệu Nguyên Duệ, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời , luôn ở bên cạnh , trong lòng chỉ nghĩ đến , có chuyện gì có thể chiếm cứ tâm nàng. Tất cả những điều này dù tình cảm ngày xưa cũng thể phá hư được. cho nàng ta đủ thời gian để suy nghĩ ràng, nàng cảm thấy thời điểm chính là lúc này. Ngồi kiệu sâu vào trong tiểu viện hẻo lánh, nơi này quả rất xa, bình thường căn bản có người đến. Tuy sân viện vẫn sạch , cũng có cỏ dại mọc tràn lan hay cảm giác tan hoang. Chắc chắc là người trông nom nơi này nhìn mặt mũi nàng mà cố gắng đối xử tử tế với nàng ta. Lúc Thang Nguyên vào, Giai Mẫn ngồi ngay ngắn ở trong viện, nàng quay đầu rồi cười , cảm giác gần gũi giống như lúc trước, hai người phải lau chùi hành lang dài u từ lúc tờ mờ sáng, đến khi người này nhìn thấy bóng dáng người kia, cả hai nhìn nhau cười vui vẻ, đáng tiếc nụ cười này thể sưởi ấm tâm hồn nữa rồi. “Muội đến rồi à?” Nàng thản nhiên lấy chén trong khay, rót trà, đúng là muốn chuyện với Thang Nguyên. Thang Nguyên thấy vậy liền biết, nàng ta muốn xuất cung. Lúc mới vào nàng còn có thể cảm thấy có lỗi, nhưng nhìn Giai Mẫn thế này, nàng chỉ muốn đưa nàng ta nhanh chóng xuất cung, hề có chút áy náy. Lý nhìn hành động của Giai Mẫn, trong lòng xem thường, thứ biết phải trái. “Nguyên nhi, ngày trước muội hỏi ta, về sau muốn tìm nam nhân thế nào, ta còn mắng muội biết xấu hổ, kỳ ta mới là kẻ biết xấu hổ.” Giai Mẫn cúi đầu ngượng ngùng cười, ánh mắt lấp lánh đầy si mê, “Muội còn nhớ, lúc còn ở Ngự thủy phòng, ta đến, để muội làm thay. ra lúc đó ta …” Chuyện ngày ấy rất đơn giản, hôm trước thiếu nữ làm rơi trâm cài ở trước Ngự Thủy phòng, cả đêm trằn trọc yên, sáng sớm liền đến Ngự Thủy phòng tìm. Buổi sớm bình minh, sương tựa như khói, rất xa có bóng dáng cao lớn như như bên bờ hồ, đầu đội kim quan, thân mặc trường bào màu trắng, tỏa ra sức hút mê người, xung quanh đầy mây mù, giống như tiên nhân cưỡi mây đạp gió. Cảnh như mộng như ảo, bất kỳ ai nhìn thấy đều mê mẩn như lạc vào cõi mộng. Huống gì là người ở lâu trong thâm cung, lần đầu biết , thiếu nữ thanh xuân lại nhìn thấy nam nhân như vậy. Ma xui quỷ khiến nàng liền núp sau bụi cây tùng, nhìn mặt hồ khô cạn trong mắt vẫn dập dờn làn nước xanh biếc của mùa thu. Kỳ , trong nháy mắt nam nhân kia liền rời . Thiếu nữ mở mắt to để nhìn hơn, đáng tiếc khoảng cách quá xa lại có sương mù, nàng thấy dung mạo. Thiếu nữ tưởng tượng kinh người, tự động bổ khuyết phần mơ hồ kia, nam nhân vừa cao lớn vừa tuấn liền khắc sâu vào trong đầu nàng, cách nào quên được. Người đội kim quan, lúc sáng sớm có thể lại trong hoa viên còn có thể là ai nữa, Giai Mẫn cần chứng thực cũng chắc chắn. Tuy biết là ai, nhưng với cung nữ nho như nàng mà , muốn trở thành người bên gối của , quả khó như lên trời. Nàng dám cùng ai, kể cả Thang Nguyên, giữa đêm khuya mộng tưởng, tương tư thành họa, vì vậy lúc Trương Tiểu Bảo đến tìm nàng, nàng chút do dự liền chuẩn bị thay Thang Nguyên. Trương Tiểu Bảo rất xem trọng Thang Nguyên, nghĩ đến chuyện cũng kiếm chút lợi, sớm muốn đưa Thang Nguyên đến bên Hoàng thượng, đây chính là cơ hội chỉ có mà nàng chờ đợi khổ sở. Tối hôm đó, vốn là cung nữ họ Tiêu đồng ý thị tẩm, hai ngày trước nàng ta làm sư phó Đinh Quý mất mặt, có tâm muốn ra oai phủ đầu. Gần đến lúc, liền khiến nàng ta bị thương. Trương Tiểu Bảo sớm biết sư phụ muốn làm gì, liền chờ cơ hội này nâng Thang Nguyên lên. Trong mắt bọn họ, tính tình Thang Nguyên đơn thuần, sắc mặt chẳng bao giờ thay đổi, tham vọng càng có. Chuyện bí mật nàng cũng chỉ cùng tỷ muội thân thiết của mình, tìm Giai Mẫn cũng là vì thời điểm quyết định có thể trông chừng nàng, dùng bảo vệ lúc vạn nhất. Nhưng đến cuối cùng, vốn định lợi dụng sơ hở trong chuyện Trương công công chuẩn bị, kết quả để người ta chui vào tổ đẻ trứng, công may giá y , còn thiếu ân tình của sư phụ . Thang Nguyên nghe xong mà lùng bùng lỗ tai, cảm thấy sợ hãi vì nàng ta bằng mọi cách để chuyện với nàng, để nàng ta ở chung với . May là nữ nhân cổ đại vẫn còn bị hạn chế, nàng ta mang vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu, miệng mấp máy. Nàng có cảm giác thở nổi, lúc này nếu có Triệu Nguyên Duệ bên cạnh, nàng tin rằng mình nhất định có thể rất dũng mãnh cho tát vào mặt, ai bảo chàng câu dẫn người khác, ai bảo chàng đợi ta… Nàng vừa tức giận, vừa đăm chiêu suy nghĩ, chuyện về nam nhân của mình với nữ nhân trước kia của , lại còn tán gẫu chuyện trước kia họ gặp nhau ra sao, quả chọc tức nàng mà, nàng chỉ muốn mau mau đuổi nàng ta ra khỏi cung, rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ lúc này nàng rất chán ghét cách chuyện của nàng ta, nàng cũng lắm, mà lúc này tiểu mỹ nhân thẹn thùng cũng chẳng thấy tăm hơi. "Nguyên nhi!" Đột nhiên Giai Mẫn quỳ trước mặt nàng, khóc hoa lê đái vũ đái, khuôn mặt khóc vừa đẹp lại đáng thương, “Tỷ tỷ thích ngài ấy, chỉ cần có thể nhìn Hoàng thượng cái tỷ thấy thỏa mãn. Tỷ tỷ cầu muội, chỉ cần cho tỷ ở lại trong cung, tỷ tỷ làm trâu làm ngựa cho muội sai bảo.” Thang Nguyên nhịn được thầm oán, ra là ở đây chờ nàng, người tốt muốn làm, muốn làm nô tài bán mạng. “Làm sao ta tin được lời ngươi.” Nàng xong, giọng điệu bất đắc dĩ: “Ngoài cung trời đất bao la, sao ngươi còn muốn ở trong cung chịu cảnh gò bó.” Giai Mẫn càng khóc càng đáng thương, cứ quỳ đến bên người nàng, tay run run bám lấy vạt áo của nàng: “Muội biết nhà tỷ còn ai, tỷ bị thúc thúc bán vào cung. Tỷ ở đây lâu, sớm thành thói quen rồi. Tỷ ra bên ngoài quen, muội bảo tỷ sống như thế nào. Ở đây còn có muội, muội bỏ mặc tỷ đúng ?” Nghe thế Thang Nguyên liền cười, nàng mặc kệ nàng ta, cũng chạm vào nàng ta, giọng lạnh lùng: “Sau khi ngươi rời khỏi đây, ta đảm bảo cho ngươi bình an, còn nếu ngươi vẫn lòng muốn ở lại đây hôm nay, sau khi ta bước ra khỏi cửa này, ta xen vào chuyện của ngươi nữa.” Giai Mẫn nghe thế liền kinh hãi, miệng lắp bắp, nếu Thang Nguyên mặc kệ nàng, nàng chắc chắn bị đưa ra khỏi cung. Trong lòng vừa sợ vừa cam lòng, đầu cúi xuống nhưng khuôn mặt dữ tợn, nàng ta đứng dậy, lui hai bước, tay cầm kéo chĩa vào cổ mình. “Nguyên nhi, ngươi thể làm thế với ta, ta đâu cầu gì nhiều, ngươi xem ta đáng thương thế này mà đồng ý .” Lời này ra, giống như là nàng đồng ý, nàng ta chết ngay tại chỗ, là chết nhắm mắt, trở thành quỷ cũng bỏ qua cho nàng. Có lẽ đối với cổ nhân mà , thêm người cũng chẳng mất gì, trước kia là tỷ muội tốt, sau này vẫn giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng với Thang Nguyên mà nam nhân và bàn chải đánh răng thể dùng chung, quả thể chấp nhận được. Đối với loại người chỗ nào cũng muốn chết, nhẫn nại của nàng cũng khô cạn. Nàng hứa lo cho nàng ta đủ ăn đủ mặc, chẳng lẽ điều đó bằng nam nhân thương nàng ta, thể ở bên nàng ta đến già? Quả nàng thể hiểu nổi, nhìn nàng ta như vậy chướng mắt, Thang Nguyên gì liền ra ngoài. Thang Nguyên ra chút lưu luyến, phía sau phát ra thanh đầy giận dữ mà thê lương: “Thang Nguyên…”
Chúc các nàng cuối tuần vui vẻ ^^ Chương 39: Lải nhải Edit: aab Ra bên ngoài, Thang Nguyên nhìn xa xăm, giọng điệu thản nhiên “Trông chừng nàng, đừng để nàng bị thương.” Lý tiếp lời vâng, rồi quay vào bên trong. Trong phòng, Giai Mẫn quỳ sấp mặt đất khóc nức nở, cây kéo cũng thấy bóng dáng. Nghe thấy có người vào, nàng ta ngẩn đầu, thấy là Lý liền im lặng, lấy khăn tay ra, tao nhã lau khô nước mắt, quay về ghế ngồi xuống, “Ra là lo lắng như vậy, phái người đến trông chừng ta,yên tâm , toại nguyện các ngươi.” Trong tay cầm chén trà, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường. Thần sắc Lý hờ hững, cả đời bà đều sống trong cung, loại người nào chưa từng gặp qua, đối với loại người như Giai Mẫn căn bản cần mất công suy nghĩ cách ứng phó, “Mẫn quý nhân, thời gian cho ngài lựa chọn sắp hết, nếu sau này có muốn hối hận cũng kịp. Con người nha, quý ở cái tự mình hiểu lấy. Trong thâm cung này, kẻ chết nhanh nhất là kẻ luôn tự cho mình là đúng.” Giai Mẫn nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt cái: “Ta là ai, ngươi được phép như thế với ta.” Mắt Lý vẫn chuyển chút, vẫn đứng tại đó, bất động như núi: “Mẫn quý nhân này, chuyện của Tào quý nhân, ngươi thoát khỏi tội chết.” Trong lòng Giai Mẫn hốt hoảng, móng tay bấu chặt lòng bàn tay, mặt cố tỏ ra bình tĩnh, “Miệng người khác làm sao tin được.” Lần này ánh mắt Lý nhìn thẳng nàng ta, giọng điệu lạnh lùng: “Đúng thế, người khác mở miệng, ngươi bọn họ tin tưởng ta hay ngươi? Vả lại, lời ta là , còn nhớ Tiểu Hỉ Tử ? Khoảng thời gian trước, khá thân với Như Mai. Ngươi gì với Như Mai? Như Mai lại lại với Tào quý nhân? Nay nằm trong tay Lương tổng quản, ngươi muốn ta hỏi giúp ngươi xem Lương tổng quản biết được bao nhiêu?Vị kia biết bao nhiêu rồi?” Lòng bàn tay Giai Mẫn chảy máu, rốt cuộc tinh thần nàng ta giữ vững được, người hơi lung lay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Ở trong cung chẳng có kẻ nào ngốc nghếch, chẳng có chuyện gì là tra được. hay hoàn toàn dựa vào vào người đứng đầu cảm thấy nên giải quyết chuyện này thế nào, muốn ngươi sống, chuyện ngươi làm dù lộ liễu đến đâu người khác cũng phát . muốn ngươi chết, chuyện ngươi làm cũng thành có làm. Mẫn quý nhân quá may mắn, chủ tử nợ ân tình của nàng ta, nếu nàng ta còn biết sống chết đòi hỏi thêm, nếu phải chủ tử muốn nàng ta sống, Lý những lời vô nghĩa với nàng ta. Thang Nguyên về thẳng mà nhìn ngắm phong cảnh thuận mắt nàng,nàng cứ , rồi lại . Gió mùa thu man mát, thợ giỏi đến đâu cũng ngăn được tiêu điều của mùa thu. Thang Nguyên đến hồ nước, nhìn hoa sen tàn trong hồ đầy nước, trong mắt chứa ghen tuông. Nàng biết mình nên như thế, những nữ nhân kia là trước khi gặp nàng, với thân phận và địa vị của , chỉ nữ nhân là thể, nàng có chiếm được cũng chưa chắc có được cả đời. Lần này nàng lại ăn giấm chua khôngcó đạo lý. Được rồi, nàng tự nhủ, cứ thương tâm khổ sở chẳng khác gì hoa sen lụi tàn trước mắt, tan tác mục nát, chôn sâu dưới bùn. Cho nàng chút thời gian, để cho nàng thương tâm lúc, phát tiết hết tâm tình, nàng có thể vui vẻ trở lại, để Triệu Nguyên Duệ nhìn khó chịu. Nàng vùi đầu, lòng đầy chua xót, mặt ướt sũng, nàng đưa tay ra, chuỗi hạt ở cổ tay chạm vào nàng. Lúc đầu chuỗi hạt nằm trong tay áo, còn mang theo hơi ấm cơ thể, sau khi lộ ra ngoài,lộng lẫy chói lóa, rung động lòng người. Thang Nguyên bật cười thành tiếng, trong lòng tự giễu, Thang Nguyên à, Thang Nguyên, ngươi già mồm cãi láo. Ngươi ngươi xứng với chỗ nào chứ, lại còn cái gì chưa thỏa mãn. Ngươi đúng là được sủng mà tự biết bản thân được mấy cân lượng. Nàng hung hăng lấy ống tay áo lau khô nước mắt, tay nhặt bừa hòn đá, dùng hết sức ném vào hồ rồi ngừng chân nhìn nó mất hút, vài con chim hoảng sợ bay lên, kêu cạc cạc khó nghe. “Ngay cả bọn bây cũng dám cười nhạo ta, cười ta biết tự lượng sức chứ gì. Hứ, dù sao thích ta, nương ta muốn độc chiếm sao, ta xem ai dám cướp của ta, coi chừng đá của ta đó.” Nàng xoay ngườitiếp tục tìm đá để ném, nhưng bọn chúng cánh dài, bay xa rồi. Thang Nguyên ôm bụng cười to: “Triệu Nguyên Duệ, chàng đúng là ngốc, mắt chàng mù mới để ý đến đứa khó chiều như ta, chàng yên tâm, vì mắt chàng mù, ta phụ trách chàng cả đời, nếu có kiếp sau, tất nhiên cũng thế.” Tuy là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng khi xong, nàng cảm thấy thoải mái. Tính ham chơi nổi lên, nàng bắt đầu tìm đá để ném. Nhưng nàng đâu biết, sau lưng nàng, nam nhân mà nàng muốn bao nuôi cả đời, đều nhìn hết hành động điên khùng của nàng vào mắt. Sau khi xác định nàng chỉ muốn ném đá, nhìn những người theo Thang Nguyên rồi xoay người rời . Từ lúc Triệu Nguyên Duệ xuất , đám nô tài miệng câm như hến, mà Thang Nguyên đột nhiên ra như thế khiến bọn họ cúi đầu đến mức thể thấp hơn, tất cả đều nhanh chóng nhắm mắt lại. May mắn Hoàng thượng ở xa, nghe được gì, nếu bọn họ chẳng biết làm gì mới tốt. Lúc Thang Nguyên trở về, Triệu Nguyên Duệ nửa nằm giường , xem quyển sách cầm trong tay. Thấy nàng trở về, ngẩng đầu : “Lại đây.” Thang Nguyên gật đầu, có vẻ như về từ sớm. “Hôm nay chàng về rất sớm.” “Ừ, trời lạnh, ở đây vẫn thoải mái hơn.” Triệu Nguyên Duệ cứ thế . Thang Nguyên thèm tin đâu, đến đây đâu phải vì thoải mái hay mà là an tâm với nàng. “Có phải chàng nhớ ta, tưởng chừng như cách nhau ba thu chứ gì?” Tay Triệu Nguyên Duệ lật sách dừng lại, khẽ cười rồi nhìn nàng, đúng là lo lắng vô ích, cò tưởng nàng nghe xong mấy lời kia thấy khó chịu. Khi nãy, lúc đến xem nàng, vì muốn khiến nàng lúng túng, mới quyết định trước. Lúc về đến tẩm cung chờ nàng, trong lòng còn suy nghĩ nếu ngốc này hỏi, nên trả lời như thế nào. Triệu Nguyên Duệ chưa từngcảm thấy chuyện trước kia có gì đúng, nhưng chuyện trước kia ảnh hưởng đến tâm tình của Thang Nguyên, vậy nó sẽkhông đúng. Vì thế nghĩ có thể hạ mình khuyên nhủ nàng chút. Kết quả người ta chẳng có chút biểu cần an ủi, ràng nàng đâu để chuyện này trong lòng, thế tốt quá rồi, Triệu Nguyên Duệ rất hài lòng với việc cần tự tìm phiền toái. Triệu Nguyên Duệ vui vẻ nhìn nàng vào phòng trong thay xiêm y, quyển sách tay thể chú tâm đọc tiếp, vì thế dứt khoát đạt sang bên, chờ nàng trở ra. Lúc Thang Nguyên ra, Triệu Nguyên Duệ ngồi giường , chỗ được chừa ra, chờ nàng đến ngồi. Nàng bước tiếp vài bước rồi ngồi xuống cạnh , tay ôm lấy thắt lưng của . giờ trời càng ngày càng lạnh, Triệu Nguyên Duệ chẳng khác gì túi nhiệt tự nhiên, tựa vào lòng ấm áp. tay Triệu Nguyên Duệ ôm vai nàng, tay khác cầm tay nàng, lạnh như băng, nhịn được tức giận, “Đây là sao, lạnh đến mức này.” Sau đó xoay người lại, sờ lên mặt nàng, quả nhiên rất lạnh. “Người đâu, mang bát canh nóng đến đây.” Thang Nguyên tựa vào người , nhõng nhẽo cự tuyệt, “Ta uống đâu.” Căn bản Triệu Nguyên Duệ để ý nàng, mày nhíu lại “Có phải lúc nãy thay xiêm y, nàng dùng nước nóng rửa mặt?” phải nàng quên, nàng lười muốn chết, kết quả bị biết được, trước kia có Triệu Nguyên Duệ, nàng muốn làm gì làm. Hôm nay có ở đây, nàng còn như thế, nàng muốn gõ cái đầu này xem lúc nãy có gì trong đó. ra cũng là do thói quen thôi mà. Lúc này, Triệu Nguyên Duệ chuẩn bị lải nhải với nàng: “Kêu hạ nhân theo làm gì chứ, ta muốn tự mình làm, chẳng qua tự mình làm ta lại lười.” Triệu Nguyên Duệ nhìn vào mắt nàng, quả thể lý. “Bọn họ theo ý nàng.” Thang Nguyên cười híp mắt, hùa theo . Rất nhanh có người mang canh nóng lên, còn mang cả khăn ấm. Triệu Nguyên Duệ nhận lấy khăn lau mặt cho nàng, Thang Nguyên nhắm mắt lại mặc cho lau. ra quên cũng có cái hay, được hưởng thụ đãi ngộ kiểu này, có bị mắng vài câu cũng chẳng mất lạng thịt nào. Canh có vị là lạ, vừa ngọt vừa chát, Triệu Nguyên Duệ trông chừng nàng thế kia xem ra nàng thoát được rồi, nàng nuốt giống như uống thuốc, ừng ực vài hớp lớn liền hết. Sau đó nàng đưa hai tay ra, xem , hết rồi, còn gì để nhé. Triệu Nguyên Duệ hết biện pháp với nàng, nghiêm túc : “Sau này còn như vậy, nàng ở luôn trong tẩm cung , được đâucả.” Ai ngờ Thang Nguyên cũng thoải mái đồng ý, “, trời lạnh như thế, ai muốn chứ, ta muốn ở đây đến hết mùa đông.” xong nàng còn biết xấu hổ đẩy ngã Triệu Nguyên Duệ, tự giác nằm lên người sưởi ấm. Triệu Nguyên Duệ vô cùng bất đắc dĩ với người nằm trong lòng , quen dùng thủ đoạn với mọi người,nhưng đành lòng thấy nàng vì nhân từ mà nương tay rồi lại thất bại hoàn toàn. chủ động lấy chăn đắp lên cho hai người, lấy tay nàng ủ trong lòng , nhìn hai mắt nàng nhắm lại, tuy rằng buồn ngủ, nhưng vẫn chút khó chịu ngủ cùng nàng.
Chương 40: Ô thiến quả Buổi chiều ngày hôm sau, Thang Nguyên kiểm kê dụng cụ đan len ở trong rương, năm đôi tất, ba đôi bao tay, ba áo len hở cổ, tính ra quả nhiều lắm, hơn nữa kiểu dáng đều đơn giản, có kiểu dáng, đều lấy màu tro làm chủ. Mà so với rương lớn đựng đầy vật kiện bằng len với đủ các loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu đặt song song bên mà là ít đến đáng thương. Từ khi nàng dạy các cung nữ đan len, quả nhiên càng thể vãn hồi, những người này nghiên cứu chế tạo ra các loại màu sắc kiểu dáng, có vài thứ ngay cả nàng cũng biết, thậm chí ở áo, có người còn đính tơ vàng tơ bạc hay đá quý cùng màu lên, khi đan xong lóng lánh lóa mắt, thiếu chút nữa làm đui mắt nàng. Rất nhiều lần nàng bị đả kích đến nỗi muốn hạ cấm chế, để các nàng chỉ giúp nàng đan cho Triệu Nguyên Duệ. Chênh lệch này cũng quá lớn, nàng dám nhận xét thay Triệu Nguyên Duệ, trước kia mặc hay dùng đều là hàng nhất phẩm, tại lại muốn hạ xuống, mặc vào cấp bậc bình thường nhất. Vấn đề này cũng phải nàng chưa từng hỏi , người ta chút do dự , “Ta chỉ thích nàng làm, ta chỉ mặc nàng làm”. Thang Nguyên lập tức dựng thẳng ngón tay cái tặng , quả nhiên ánh mắt tốt, tuổi này khí chất này của kết hợp với thứ nàng làm cho tuyệt đối là tuyệt phối. Vì thế nàng lập tức ôm đồm mình, mặc dù dậy nổi, nhưng phải khiến người ta kinh hỉ được. Tính tính lại, nàng cảm thấy tại làm cái áo lót dày là quan trọng nhất, cũng biết tốc độ đan của nàng có kịp hay . Trong đầu vừa xuất ý tưởng, Lý tới rồi, xem bà như vậy liền biết có chuyện muốn . Thang Nguyên thầm nghĩ, nhưng trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian này có chút yên tĩnh, nàng cũng bị cấm túc. "Chủ tử, bên kia có tin tức đến, Mẫn Quý nhân quyết ý ra ngoài." Thang Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý , ngày hôm qua còn đòi chết chịu , hôm nay suy nghĩ thấu đáo. Nàng chuẩn bị tốt đến lúc đó cưỡng chế đưa nàng , phỏng chừng là Lý gì đó với nàng. Bất kể như thế nào tự nguyện vẫn tốt hơn ép buộc, "Vậy nàng có là muốn đâu ?" Chúc hải khác Giai Mẫn, người trước là liên lụy thị phi, nếu an bài thích đáng, làm sao cũng thể an bình. Mà Giai Mẫn lại khác, chỉ cần nàng ta gây chuyện, nửa đời sau của nàng ta có vấn đề. "Nàng muốn sống ở kinh thành." "Sống ở kinh thành?" Thang Nguyên từ chối cho ý kiến, nhưng suy nghĩ lại, ngoài nơi này quả nàng ta có chỗ để , "Vậy , sắp xếp cho nàng chỗ trong kinh thành, đừng để người khác quấy rầy nàng." "Vâng, nô tỳ phái người sắp xếp." Lý cũng biết nàng ta ở kinh thành còn có thể dậy nổi sống gió gì, nhưng tìm người trông chừng nàng ta, bất kể là bảo vệ nàng ta bình an hay giám thị nàng ta đều cần thiết. Vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Thang Nguyên còn chưa đứng lên, người vào đến. Nhìn rương đầy bên chân nàng, còn có kim ngọc trong tay nàng, giả vờ cả giận , "Hôm nay nửa canh giờ còn chưa nghỉ." Thang Nguyên nhìn biểu tình rất thoải mái của Triệu Nguyên Duệ, trêu ghẹo , "Hôm nay có chuyện gì vậy, rất cao hứng." Triệu Nguyên Duệ lấy gì đó trong tay nàng, ném vào rương. Thang Nguyên trơ mắt nhìn, vừa mới đan được mấy mũi cứ thế tuột mất, hiển nhiên là mất trắng công sức bận việc hồi. Lý mang theo người, thu thập mọi thứ xong, liền ra ngoài. "Bây giờ có thể , để ta cũng cao hứng." Triệu Nguyên Duệ véo véo khuôn mặt đỏ bừng của nàng, vẻ mặt giả vờ nguy hiểm, "Đến, luyện thêm vài phần nhãn lực." "Chậc chậc, thực là chuyện cao hứng như vậy, ." Thang Nguyên nắm cả thắt lưng , ngửa đầu nhìn . Triệu Nguyên Duệ ôm lấy nàng, hơi hạ thắt lưng, cằm gác lên vai nàng, giọng vang lên bên tai nàng, "Ngày mai ô thiến quả đến, trước khi dùng thuốc, Khang tiên sinh châm vài châm lên người nàng, ta ở ngay bên cạnh nàng, nàng phải sợ." " phải là châm cứu thôi sao, có gì ta phải sợ." Thang Nguyên cảm thấy Triệu Nguyên Duệ xem nàng như tiểu hài tử, châm mấy châm có thể có chuyện gì. Triệu Nguyên Duệ ôm lấy nàng lần nữa, biểu tình khi nhìn nàng vô cùng cổ quái, "Dường như nàng rất quen thuộc." Vốn dĩ Thang Nguyên định , như vậy có là cái gì. Nhưng trước khi mở miệng, bỗng nhiên nàng nghĩ đến, tới lui qua lại bên cạnh nàng cũng có hơn mười thái y, hơn nữa còn có thần y Khang tiên sinh, cho tới bây giờ nàng chưa thấy người nào lấy ngân châm ra. Đến lúc này đến phiên sắc mặt nàng cổ quái, đây là ý gì, chẳng lẽ chỗ này còn có loại châm cứu nguyên thủy hơn. Thang Nguyên chép chép miệng, cứng rắn chuyển đề tài, "Ta là Khang tiên sinh còn có thể làm cái này." Triệu Nguyên Duệ trừng mắt liếc nàng cái, lại thấy nàng nhìn chỗ khác, cũng chấp nhất vì sao nàng lại rất quen vấn đề này, nhanh chậm bắt đầu giải thích, "Châm cứu giống bình thường, chỉ có y môn Vân Trung mới nắm giữ mật thuật này, ngay cả Khang tiên sinh cũng dám nắm giữ toàn bộ tinh túy, hiểu tinh túy chỉ có Vân Bạc lão nhân, chỉ tiếc người này ngoại trừ tinh thông thuật châm cứu, quả y thuật bằng Khang tiên sinh, am hiểu nhất vẫn là thực hành, cho nên..." Thang Nguyên cảm thấy giảng chuyện xưa của thế giới kia, vốn định hỏi thêm, lại sợ mình để lộ dấu vết. Thấy còn rối rắm ở vấn đề có nên tìm Vân Bạc lão nhân hay , nàng vội vàng khuyên nhủ, "Bệnh này của ta ít nhiều người nữ nhân đều có, chỉ là chàng thể nhìn ta như vậy, đáng ra nên chữa khỏi cho ta. Khang tiên sinh vội tới chữa trị cho ta, như vậy là đại tài tiểu dụng, chàng còn muốn thế nào." Đại tài tiểu dụng: dùng người tài đúng chỗ. " bậy." Nàng tự lợi hạ thấp mình, Triệu Nguyên Duệ nghe thấy rất khó nghe. Đến nay còn nhớ toàn thân Thang Nguyên trắng bệch lạnh như băng thống khổ nằm trước mắt , mà chính lại bất lực thất bại. Nếu thể chữa khỏi cho nàng, làm sao đối xử tốt với nàng, như vậy đáng chê cười. Hiển nhiên Triệu Nguyên Duệ rất mất hứng, Thang Nguyên le lưỡi lại dám , nàng như vậy có tính là gậy ông đập lưng ông , còn phải tiếp tục chuyển đề tài, "Vậy ngày mai ta nên chuẩn bị cái gì?" Hiển nhiên Triệu Nguyên Duệ chưa nguôi giận, tức giận trách mắng, "Nàng có cái gì cần chuẩn bị." Nam nhân khó hầu hạ, Thang Nguyên tỏ vẻ bản thân bất lực. còn cách nào khác, nàng kiễng chân hôn lên môi , trực tiếp cứng rắn ép người. Mới đầu Triệu Nguyên Duệ trừng mắt, Thang Nguyên lấy tay che khuất, vốn là nàng cắn môi tha, thẳng đến khi chấp nhận xâm nhập của nàng. Trong lòng Thang Nguyên suy nghĩ, cần phí nhiều tâm tư, đơn giản như vậy mà hữu hiệu. Bất quá kế tiếp nàng cười nổi, Triệu Nguyên Duệ trực tiếp vén váy chạm đến tiết khố của nàng, lưu loát kéo xuống nửa, bóp vài cái, lật người nàng liền vào. Tay Thang Nguyên vừa đụng tới tháp, bị kéo đậy, "A..." Kinh hô ra tiếng, là đau mà. "Trứng thối." Thang Nguyên rất tức giận, nhịn được liền mắng. bên động tác của Triệu Nguyên Duệ vẫn ngừng lại bên trả lời nàng, "Chính xác, hôm nay cho nàng xem thử trứng thối hư hỏng là như thế nào." Trứng thối quả đủ hư hỏng, vòng xuống dưới, người Thang Nguyên chật vật chịu nổi, y phục nhìn như hỗn độn, nhưng cái cũng thiếu. Triệu Nguyên Duệ ngược lại y quan vẫn chỉnh tề, người vẫn ra dáng người. Rốt cục Thang Nguyên nằm tháp, tay run run giơ ngón tay lên chỉ vào bi phẫn thôi, "Tay người ta sắp gãy." Quả chống đỡ vất vả. Triệu Nguyên Duệ cắn cắn tay nàng, liếm liếm hàm hồ , "Vậy ta giúp nàng xoa xoa." Thang Nguyên trừng to mắt nhìn , ôn nhu như nước gặm cắn ngón tay của nàng, trái tim bùm bùm đập ngừng, hơi nóng liều mạng tràn lên, đốt mặt nàng bốc hơi, nàng vì sao ngón tay cũng có thể mẫn cảm đến như thế. Triệu Nguyên Duệ nhìn bảo bối nhà mình, gương mặt đỏ ừng, hai mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ, chỗ nào hấp dẫn . Nhận thấy tiểu huynh đệ của mình phấn chấn bừng bừng, xoay người liền đặt người dưới thân, chút thương tiếc vọt vào. Bất quá động vài cái cho nghiện, dứt khoát ôm lấy người, nâng mông nàng, đến giường trong phòng. Thang Nguyên gắt gao ôm chặt cổ , chỉ sợ bị lắc lư mà ngã xuống. Sau khi lên giường, bị Triệu Nguyên Duệ đè xuống, y phục sớm biến mất, từng cái từng cái bay ra bên ngoài, thẳng đến khi mảnh vải thêu hoa mẫu đơn rớt xuống, giường mới bắt đầu rung lên... Thang Nguyên nhìn bàn, thứ gì đó đen thui như mơ khô, "Đây là ô thiến quả?" mở rộng tầm mắt mà. Khang tiên sinh ở bên cẩn thận tỷ mỷ, đôi mắt màu tím trừng muốn lồi ra, hai tay tự giác chà xát, vẻ mặt kinh hỉ, liên tục gật đầu, "Tỉ lệ hoàn hảo, lâu năm, dược hiệu dồi dào, quả nhiên là bảo bối." Tay muốn chạm vào chút, lại sợ nó biến thành khói bụi bay , lại vội vàng lùi về. ra bảo vật chân chính lại xấu xí như vậy, xem như Thang Nguyên lĩnh giáo. "Khi nào bắt đầu." Hiển nhiên Triệu Nguyên Duệ có kiên nhẫn, đối với phen biểu này của Khang tiên sinh chỉ cười nhạt. "À~" Khang tiên sinh lưu luyến chuyển ánh mắt ra khỏi bảo vật đen thui, "Đêm nay bắt đầu , trước khi vào thùng thuốc ở trung cực, hợp cốc, tam , châm cứu ba vị trí huyệt đạo này, ngày mai bắt đầu dùng thuốc." Khi ra vị trí huyệt đạo thứ nhất mặt Triệu Nguyên Duệ bắt đầu đen, sau khi xong ba cái, khí bên trong đột nhiên lạnh lẽo. Sau khi cười lạnh vài tiếng, trầm giọng , "Vậy người cho trẫm, châm pháp châm như thế nào." Tình huống tại giống như người nào đó chưa từng biết tây y, bụng đau bệnh viện, bác sỹ phải mổ bụng cắt ruột thừa. Khang tiên sinh có ý kéo dài thêm ngày, còn Triệu Nguyên Duệ căn bản là chấp nhận. Khang tiên sinh bị quát như vậy, cuối cùng đầu óc cũng thanh tỉnh, rốt cục nhớ tới vấn đề lo lắng trước khi nhìn thấy ô thiến quả. Sau khi nhìn thấy bảo vật, đầu óc nóng lên khiến quên mất, kịp suy nghĩ ra, ngay cả cơ hội sửa chữa cũng có, vốn dĩ có thể uyển chuyển chút. Thang Nguyên nhìn phen biến hóa này, đại khái đoán được xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này có chút chướng ngại gì với nàng, nhưng Triệu Nguyên Duệ lại nghĩ như vậy, là nam nhân có tính độc chiếm rất mạnh, chú ý nhất là vị trí động châm người nữ nhân, điểm mấu chốt này quả thực chính là cước dẫm nát , bảo sao tức giận. Khang tiên sinh bị áp lực, ấp úng muốn giải thích, "Vi thần, vi thần..." Nhưng loại tình huống này quả có biện pháp nào khác, động châm chữa hết, như vậy mất mạng của . Động châm hay mất mạng, hai cái đều muốn mạng của , ngươi phải làm sao bây giờ. Còn có biện pháp nữa, bịt mắt, nếu là những người khác có thể nắm chắc năm phần, nhưng đối với Nguyên phi, cho dù có là tám phần cũng dám làm. Triệu Nguyên Duệ chưa từng gặp cục diện nào mâu thuẫn như vậy, trước kia vì đạt được mục đích, khó khăn nào cũng có thể chịu được, căn bản hề tồn tại chút do dự, bởi vì nhìn có thể hiểu được tình thế, ra tay quyết đoán tiếc tất cả, mới có ngày hôm nay. Vì Thang Nguyên bệnh, đến bước này, nên có gì do dự. Nhưng lại mâu thuẫn, hận thể giấu kín Thang Nguyên, bây giờ lại phải da thịt lõa lồ trước mắt người nam nhân, thể nhịn được mà. Buồn cười là, biết vẫn phải nhịn. Quay đầu nhìn về phía Thang Nguyên, thấy nàng cười yếu ớt chớp mắt nhìn , ánh mắt sáng lấp lành, hoàn toàn tín nhiệm và dựa dẫm, tựa như với , quyết định như thế nào liền như thế dp91. Nháy mắt bình tĩnh lại, so sánh tương đối như vậy rất tốt, còn có cái gì có thể chịu được. Chính xem như chấp nhận chuyện này rồi, nhưng vẫn cảm thấy nên giải thích với Thang Nguyên chút, dù sao nàng cũng là nữ nhân, cố kỵ rất nhiều so với . Lạnh lùng vẫy lui Khang tiên sinh. Triệu Nguyên Duệ nhìn về phía Thang Nguyên, phức tạp rối rắm.