Loa Loa loa... Từ h có nàng @aaab cùng ta ed truyện này, các nàng tiếp tục ủng hộ nhe!! Chương mới đây! Chương 36: Hạ lễ Edit: aaab Thang Nguyên thẳng tới, buổi chiều khiến nàng mất sức ít,nàng cảm thấy hơi đói. Bụng trống rỗng khó chịu, mắt liền nhìn chằm chằm điểm tâm và hoa quả bàn, nhưng tất cả mọi người ở đây lắng nghe những lời ca tụng trời của quan lễ bộ bên cạnh, bầu khí nghiên trang, khiến nàng dám hành động thiếu suy nghĩ. Triệu Nguyên Duệ ở bên cạnh thấy ràng, mày liền nhíu lại. gọi Lương Nguyên Bảo ghé vào tai , lập tức có thái giám nhanh chân chạy ra ngoài điện. Lời chúc mừng ngắn hơn rất nhiều, mà trong đó có nhiều run rẩy khó phát , khi mọi người lấy lại tinh thần xong. bàn của Thang Nguyên có thêm chén cháo xanh biếc mà ở đây chỉ mình nàng có, tất nhiên là vì nàng mà làm. “Ăn cái này trước.” Triệu Nguyên Duệ ở bên cạnh dịu dàng dặn dò. Đối với người đói bụng mà , nhìn chén cháo này càng thêm đói. Cũng may mùi dễ chịu, Thang Nguyên miễn cưỡng ăn, hai ba húp liền hết sạch. Ăn xong, nàng vẫn chưa đưa chén cho Triệu Nguyên Duệ kiểm tra mà ngay lập tức đưa tay sang món điểm tâm nàng để ý trước đó. Hầu hết điểm tâm có vị ngọt, ăn được hơn hai miếng miệng bắt đầu khô. Lúc nàng ngẩng đầu tìm nước, Triệu Nguyên Duệ liền sai người rót rượu vào ly, rồi đưa cho nàng. “Đừng ăn nhiều kẻo nghẹn.” đứa ly rượu cũng quên dặn dò. Thang Nguyên cũng phải đặc biệtthích ăn điểm tâm, nhưng trước mặt mọi người mà gắp thức ăn cũng quá khó coi. Nàng cũng lo lắng vấn đề gắp thức ăn có khó coi hay bởi vì mọi người phía dưới phát điên rồi. Họ dám quang minh chính đại nhìn mà phải nhìn trộm, chốc lại liếc mắt cái. Mỗi cái liếc mắt chính là tính mệnh của bọn họ. Nếu phải vì cả thiên hạ này, ai dám giả mạo Triệu Nguyên Duệ bọn họ tiến lên xem có phải vị hoàng thượng lãnh khốc vô tình bị tráo . Trông thâm tình thế kia, là quan tâm chút che dấu. giờ là sao mà đến Tử Thần cũng buông đồ đao để quay đầu tìm tiểu nương để chuyện đương. Cho đến khi ánh mắt vừa sâu vừa lạnh lùng của Triệu Nguyên Duệ từ cao bắn thẳng xuống dưới thìnhững vị quan vốn quen chịu ngược đãi mới thở phào hơi, như thế mới đúng chứ. Lúc cả điện vẫn còn bị dọa, yến hội vẫn chưa tiếp tục Đại hoàng tử đứng trước sảnh tặng quà sinh thần. Món quà được bốn thị vệ cao to nâng vào, vải đỏ che lấp, cao đến hai thước. Vải đỏ được kéo xuống, ra là bức vẽ núi cao và đồng bằng. Cả điện ồ lên, người người bàn tán. Có người còn hưng phấn đến mức lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Trực giác cho Thang Nguyên biết đơn giản như vẻ bên ngoài, nàng nhịn được liền hỏi: “Đó gọi là gì?” Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng cái, là phi tần quan trọng của Khương quốc mà đến bản đồ địa hình của Khương quốc cũng nhận ra. nên tự trách là do mình ngày thường lơi lỏng trong việc dạy dỗ nàng, thành ra kiến thức của nàngquá kém. “Là bản đồ địa hình của Khươngquốc.” Nàng còn tưởng là ngọc thạch chất lượng tốt mới khiến ai ai cũng hoan hô, ngờ là nội dung còn có ý sâu xa, phía tây bắc là núi cao trùng điệp, phía đông nam là biển, nhưng ở giữa lại thiếu mất hai con sông mà Thang Nguyên biết kiếp trước, trách được nhất thời Thang Nguyên nhận ra. Tuy nhiên ở mặt khác, nó chứng minh nàng còn ở thế giới kiếp trước. Cảm giác nên lời, trí nhớ kiếp trước quên dần, còn kiếp này tất cả được Triệu Nguyên Duệ lấp đầy. Đây là ân điển rất lớn mà ông trời ban cho, nàng phải quý trọng. lễ vật hoành tráng như thế chỉ được cái gật đầu của Triệu Nguyên Duệ, đến nụ cười cũng có. Nhưng Đại hoàng tử thực vừa lòng vì đây là bảo bối mà đích thân tỉ mỉ chuẩn bị trong ba năm, vốn định thêm hai năm mới đưa ra, nhưng đợi được,năm nay biến hóa quá lớn khiến thể dùng bảo vật này để nhắc nhở vài người. So với lễ vật quý báu của Đại hoàng tử, lễ vật của Nhị hoàng tử có chút thua kém, nhưng quý ở dụng tâm. Bản ghi chép Hồng Hi, được nhiều danh sĩ của Khươngquốc mà Nhị hoàng tử tìm được cùng viết, được lót bằng tấm vải màu vàng nằm khay, văn hóa gốc gác. Trong đó chứa nhiều lời khen ngợi, ca tụng non sông tươi đẹp của Khươngquốc. Bản ghi chép Hồng Hi này cứ như vậy được đặt bàn Triệu Nguyên Duệ, tùy tay lật vài tờ, còn Thang Nguyên liếc mắt qua thấy có hứng thú liền quay đầu . Tam hoàng tử còn khiêm tốn hơn, trước mắt mọi người là số đồ linh tinh nhiều loại, nhiều kích cỡ, có thứ qua gia công, có thứ vẫn còn thô sơ như đá còn nguyên tảng, có thứ có giá trị còn bằng bảo thạch thông thường, có loại ngọc thạch rất đẹp nhưng hình dạng lạ kì, còn có thứ màu sắc độc đáo nhưng biết được là thứ gì, cứ thế chất thành đống trong cái khay bằng sứ màu tím nhạt. Vì ngại thể diện hoàng gia, chẳng ai dám để lộ sắc mặt khó coi nhưng trong lòng thầm : Tam hoàng tử này có hiếu đến mức có đầu óc sao? Cũng có người đoán món đồ sứ màu tím này có chỗ bất thường, ai dám nghĩ lễ vật này ra là mấy hòn đá lộn xộn. Ở đây vui mừng nhất là Thang Nguyên, thứ này phù hợp với sở thích những món đồ của nàng. Nàng hận thể cầm lên kiểm tra phen, nhưng vì lễ nghi, nàng quay đầu giao mắt với Như phi để tỏ lời cảm tạ. Tam hoàng tử nhìn phía , lo lắng cuối cùng cũng dịu xuống. Vốn dĩ mũi kiếm thường đầu, nhưng nếu ngay cả mục đích dễ dàng nhất cũng đạt được đau đầu. Lúc này Triệu Nguyên Duệ những trầm mặc mà còn gật đầu, vui vẻ tiếng “ tệ.” Cả điện xôn xao, tay Đại hoàng tử nắm chặt, trong nháy mắt xuất vết rách, còn Nhị hoàng tử trợn mắt há hốc mồm dám tin. Tam hoàng tử thầm vui mừng, tóm lại bắt trúng điểm trọng yếu, thu hoạch khả quan a. Đích thân Lương Nguyên Bảo xuống dưới tiếp nhận khay bảo thạch lạ lùng này, đưa cho kẻ khác rồi chẳng biết mang đâu. So ra, những bảo vật trước đó ở trong điện được xem trọng nhiều lắm. Lúc này Triệu Nguyên Duệ muốn đưa Thang Nguyên .Tuy Tam hoàng tử có dụng tâmkỳ quái, nhưng nếu đúng ý vua vẫn thừa nhận. Qua chuyện này, người thông minh điều nhận ra địa vị của Thang Nguyên sau này càng ngày càng cao, hơn hẳn chúng phi bên , ai còn dám coi thường. Tiếp sau đó chỉ có vài vị quan quyền cao chức trọng có thể đứng trước mặt vua dâng lễ, những kẻ khác viết thành danh sách và thu vào Bảo khố.Mặc dù khí náo nhiệt, trong mắt đều là bảo vật châu báu, nhưng bên trong mỗi vật đều thâm thúy sâu xa. Thang Nguyên nhìn cảnh náo nhiệt, nhưng càng nhìn càng khônghiểu. Lễ vật được tặng xong, Triệu Nguyên Duệ liền dẫn Thang Nguyên về. Yến hội tất nhiên vẫn tiếp tục, chỉ là thiếu chủ nhân của nómà thôi. lúc sauvề đến tẩm cung, Thang Nguyên chỉ xem ngọc thạch. Nàng còn tìm được viên kim cương màu hồng nhạt bằng trứng bồ câu. Má ơi, nếu ở kiếp trước đây là quốc bảo rồi! Mà lại vật có thể ở trước mặt nàng đều là quốc bảo cả. “Đừng xem nữa, ăn trước .” Triệu Nguyên Duệ liền ôm nàng lên giường. Thang Nguyên tay nắm viên đá, chịu thả xuống. Thấy Triệu Nguyên Duệ mất kiên nhẫn muốn đút nàng, nàng liền ló mặt ra bắt đầu ăn. là hai tay của nàng rất bận bịu. Nàng tìm thấy vài chục viên nhiều màu kích cỡ bằng móng tay ngón tay cái nhưng, đặt bàn rồi hỏi: “Chàng tìm người xâu thành chuỗi vòng được ? Triệu Nguyên Duệ cẩn thận xem qua: “Để đeo tay sao?” Thang Nguyên bất ngờ mà gật đầu: “ dây dài, quấn thành vài vòng, sai.” Nàng còn khoa tay múa chân nữa. Triệu Nguyên Duệ cầm viên lên sờ sờ chút, đúng là nhiều góc cạnh: “Tay thấy lộm cộm, để sai người mài.” Thang Nguyên chắc lắm, nhưng nếu bảo mài,vậy nàng cũng chẳng phản đối “Thế nhân tiện xỏ lỗ luôn.” “Xong rồi, chơi nữa à.” “ chơi nữa.” Thang Nguyên đưa tất cả cho Lý , còn lại ít nàng nghĩ lỡ còn có gì cần, chứ mài hết cũng nên. Triệu Nguyên Duệ vô cùng kiên nhẫn bàn bạc với Thang Nguyên, lần đầu tiên trong đời cùng nữ nhân đưa ra cách xử lý vật này nọ, chút cũng cảm thấy khó chịu hề thấy Lương Nguyên Bảo ở bên cạnh đen mặt, đúng là càng ngày càng tệ. Vừa từ hoa viêntrở về, hai người còn hứng tiêu thực, trốn ở trong phòng làm chuyện riêng. Hôm sau, Thang Nguyên nhận được chuỗi hạt đều tăm tắp. Người thợ thủ công rất có tâm, phân bố màu sắc hài hòa, như thế dù thô nhưng vẫn sáng chói, trông rất đẹp mắt. Thang Nguyên đeo thử hồi lâu, cảm thấy mỹ mãn a. Lý lần nữa đứng trước mặt nàng muốn lại thôi. Thấy Thang Nguyên nhíu mày, tất nhiên là có chuyện xảy ra, hơn nữa . " ." Tuy rằng thực muốn nghe, nhưng thể tránh được. "Tào quý nhân mất rồi." Chuyện như vậy, lại mở đầu bằng câu, nàng gì cũng nghe “Hả?” “Tào quý nhân,chủ tử trước của Chúc công công, sáng sớm hôm nay dậy được.” Lý dừng chút rồi : “Chuyện sau đó, lúc quản công công của Hình phòng tới nơi ở của Tào quý nhân, định hỏi thăm cung nữ bên cạnh Tào quý nhân đập đầu vào cột mà chết. Trước khi chết còn la lên là Chúc Hải bức tử Tào quý nhân.” Thang Nguyên há miệng thở dốc, biết nên hỏi từ đâu, Chúc có ân với nàng, nhưng nàng có cách nào để khẳng định nhân phẩm của . Kể ra xa cách nhiều năm, ai cũng thay đổi, vì thế nàng thể phản bác trong lời kể đó phải là . "Thế đâu rồi?" "Bị Hình phòng mang rồi, Trương Tiểu Bảo dẫn người ra. Chủ tử yên tâm, có lời của ngài ai dám động đến ." Thang Nguyên sợ Chúc Hải cứ như vậy mà chết. Chỉ cần người còn sống, tình còn đáng để tra. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý cũng quen, bình tĩnh bắt đầu thay chủ tử phân tích tình huống trước mắt. Tào quý nhân xuất thân nhà quyền quý, bởi vì từ lớn lên xinh đẹp, lọt vào mắt Tào lão phu nhân, nên cho dù cha đẻ nhu nhược vô dụng, nàng ở Tào gia vẫn rất được sủng ái. Cập kê xong liền bị lão phu nhân đưa vào cung, trở thành trong trăm đóa hoa, lớn lên xinh đẹpnhất, trừ thân phận khác biệt,cái khác cũng lộ ra với ai. Dùng hết tâm cơ,cuối cùng được phong Quý nhân. Lúc đầu tâm cao khí ngạo khiến nàng ta đơn, ngoài mặt để lộ nhưng ở trong viện của mình tính tình nàng ta cáu kỉnh vô cùng. Vài năm gần đây còn hy vọng được sủng ái nhưng cũng chẳng biết ý tứthu liễm. Chúc Hải được Lâm công công dạy bảo, được chăng hay chớ, những ngày tháng trải qua gian nan nhưng cũng phải chịu nổi. Từ sau buổi yến tiệc tại núi Vân Lamyến, Thang Nguyên làm náo động khắp nơi, thân thế của nàng cũng bị kẻ khác tìm hiểu, Tào quý nhân dễ dàng biết được Chúc Hải là đồng hương của Thang Nguyên. Lúc đầu còn chưa dám làm gì , nhưng sau nhận ra người ta nhớ tới vị đồng hương này, Tào quý nhân liền trút hết những lời người ta châm chọc khiêu khích mình lên người Chúc Hải. trải qua thời gian khổ sở, cũng có ý định đến tìm Thang Nguyên, đáng tiếc nàng được Triệu Nguyên Duệ bảo vệ cẩn thận, đến mảnh giấy truyền lời cũng lọt vào được, cuối cùng Thang Nguyên cũng chẳng nhớ đến . Mà cũng gặp được nàng. Sau đó thời gian, cuối cùng Thang Nguyên cũng tìm . gặp thái giám, trong bóng tối ngầm bảo bớt chuyện. Ở trong thâm cung lâu như vậy, theo bản năng biết cái gì nên , cái gì nên. Vì thế sau khi gặp người, chữ cũng lộ, vui vẻ nhậm chức, mặc khác tìm cách thăng chức, thuận tiện mang Lâm công công . Kỳ chuẩn bị se đối đãi với Tào quý nhân thế nào, dù sao người ta là chủ tử, thế nào cũng chỉ là nô tài. im tiếng, có kẻ yên lòng rỉ tai với Tào quý nhân những lời khó nghe. Tào quý nhân làm chuyện gì chính nàng biết, ngoài mặt mạnh miệng nhưng đến buổi tối ngủ yên ổn. Mà lúc trước cung nữ Như Mai bên cạnh nàng đối phó Chúc Hải, mà Tào quý nhân là chủ tử, nàng ta chỉ là nha hoàn, vậy kết thù sâu nhất với Chúc Hải chính là nàng, nàng sợ hãikhông chịu nổi thêm ngày nào nữa. “Chính vì thế nàng ta tự tử?” Thang Nguyên quả thực thể tin được, sao lại là nàng nha.
*chạy chạy chạy* *lọt hố* Truyện hay mà edit cũng hay nữa, mong có chương mới thường xuyên, ở đây chờ chương mới bất kể ngày đêm.
Chương 37 Trong cung, người chết đơn, quan trọng là nàng chết, rốt cuộc là tự mình tìm chết, hay là người khác hại chết, căn bản có người quan tâm. Chuyện có người chết, cũng để Thang Nguyên biết được chuyện dơ bẩn này, nhưng việc này lại chỉ thẳng Chúc Hải, Thang Nguyên làm chủ tử của , sớm hay muộn cũng tránh khỏi. Duy chỉ có Triệu Nguyên Duệ mới có thể áp chế chuyện này, nhưng kỳ quái là, đến bây giờ Triệu Nguyên Duệ lại hề có động tĩnh. Thang Nguyên biết chuyện này qua ngày hôm sau, tình xảy ra biến hóa, phụ thân Tào quý nhân, vị này được người Tào gia coi trọng, vừa nghe tin nữ nhi chết, liền viết đơn cáo trạng rồi treo cổ chết theo. Tuy đơn kiện của có người giấu diếm, nhưng trong kinh thành việc này nháo ồn ào huyên náo. Tin tức treo cổ phải tùy tiện đều có thể bắt chẹt, lại là oan tình lớn, người khởi xướng hẳn phải chết. Hiển nhiên phụ thân Tào quý nhân rất ràng, liền treo cổ ngay sau đó. Cho dù cố ý hay vô tình, dân chúng chỉ nhìn cái náo nhiệt, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lại có người biết. tình từ đầu đến cuối cũng có ít người biết, người trong hậu cung, lại phải hiểu quá ràng. Có lẽ là có người giựt giây, có lẽ là nín được, có lẽ là nhìn đến tiền đồ u ám, phấn khởi như nhau. Có người thét to còn có người hưởng ứng, mười mấy tần phi gan lớn của hậu cung tự động tự quỳ gối trước cửa Dưỡng Tâm điện, trăm miệng lời, trừng trị đầu sỏ gây nên. Ai là đầu sỏ gây nên, chẳng lẽ là Chúc Hải, nếu vậy đúng là trò cười. Mọi người đều biết là ai, nhưng ai cũng dám . Cứ như vậy quỳ hai canh giờ, quả nhiên Triệu Nguyên Duệ tiếp kiến các nàng, quỳ lâu như vậy, mọi người cũng bắt đầu e ngại, ai cũng nhàng thở ra hơi, dũng khí trở lại, ai cũng cảm thấy việc này có hi vọng. Triệu Nguyên Duệ ngồi ngay ngắn, cầm bút ngọc trong tay, ngừng viết gì đó. Sau khi những người đó tiến vào, vẫn quỳ như trước, thở cũng dám thở mạnh. " , chuyện gì." Đầu Triệu Nguyên Duệ cũng chưa nâng, ném ra câu như vậy. Mấy người phía dưới ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều mang vẻ mặt tiếc sợ, ai cũng muốn làm chim đầu đàn. " có việc gì? Vậy là đến kiếm chuyện, Lương Nguyên Bảo." ràng kiên nhẫn. có khả năng thất bại trong gang tấc, kết cục như vậy tuyệt đối tốt. cho cùng cũng có khả năng có kết quả tốt, tự nhiên có người đứng ra, "Hoàng thượng, nô tì xưa nay giao hảo với Tào quý nhân, thân như tay chân, lúc này thấy nàng ra minh bạch như vậy, tâm nô tì khó yên, vốn định cùng tỷ muội khác thu thập chút đồ vật bình thường nàng hay dùng để người nhà nàng tưởng niệm, nghĩ tới..." xong liền thấp giọng bắt đầu khóc nức nở, người phía dưới cũng bắt đầu ai ai rên rỉ, làm như cha mẹ các nàng chết. Triệu Nguyên Duệ có phản ứng gì, nhưng đối với các nàng mà là phản ứng tốt nhất. "Hoàng thượng..." Có người mở miệng trước, tự nhiên có người tiếp, "Ai cha mẹ, ai tỷ muội, nghĩ đến cha mẹ trong nhà, nếu gặp phải chuyện như vậy, tất cũng sống nổi, Hoàng thượng... đám người nô tỳ nghe tin này đêm đêm khó yên, nếu làm chút gì, tim Tào quý nhân dưới cửu tuyền cũng băng giá." Kế tiếp, mọi người ngươi lời ta lời, càng phát ra thương tâm khổ sở. Triệu Nguyên Duệ viết xong chữ cuối cùng, ném bút lên giá, thân mình dựa vào lưng ghế phía sau, khẽ cười ra tiếng, "Quả nhiên là tỷ muội tình thâm, cha mẹ trong nhà cảm động lây? Ngươi chờ trong cung, cha mẹ trong nhà thực lo lắng." Các nàng là chính là ý tứ này, thấy Triệu Nguyên Duệ đặt câu hỏi, tổng cảm thấy có chút đúng, nhưng vẫn tự chủ được gật gật đầu, xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ, cẩn thận nghe câu sau Triệu Nguyên Duệ muốn gì. Triệu Nguyên Duệ cũng khiến các nàng thất vọng, "Vậy , các ngươi đều về nhà tẫn hiếu , đỡ phải quan tâm lẫn nhau." Toàn bộ mọi người choáng váng, nước mắt cũng quên rơi, ngơ ngác nhìn phía , miệng như bị keo dính chặt, ra được câu. "Lương Nguyên Bảo, truyền chỉ xuống, các vị tần phi hiếu tâm, phúc trạch hậu cung, tần phi con đều ân chuẩn về nhà tẫn hiếu." Ý chỉ này đột nhiên hạ xuống, đến khi mọi người phản ứng lại, khóc như mua, vừa rồi làm bộ thương tâm, tại đều tê tâm liệt phế. Lương Nguyên Bảo dẫn người tiến vào, hai người vị tay chân lanh lẹ chấn trụ rồi kéo ra ngoài, còn Triệu Nguyên Duệ thanh tịnh. Ý chỉ vừa ra, hậu cung dậy lên sóng to gió lớn, lần này Triệu Nguyên Duệ hỏi ý kiến bất kỳ ai, cũng cho bất kỳ kẻ nào cơ hội, liền truyền chỉ chiêu cáo thiên hạ. Hiếu thuận đứng đầu, tuy rằng tất cả mọi người biết việc này Triệu Nguyên Duệ làm rất đúng, nhưng đợi những người có năng lực kịp phản ứng phản bác, chúng tần phi bị phân phát về nhà, phi tần quỳ trước mặt Triệu Nguyên Duệ, ở đường về nhà cũng may chết bệnh. Sau khi biết tin tức này những người chuẩn bị hành động, đều đem cổ rụt về. Cho dù là nhà có người bị trục xuất, cũng ai dám ra mặt. Huệ phi lấy tội danh quản giáo nghiêm, trực tiếp gánh vác chuyện Tào quý nhân chết. Ra lệnh cưỡng chế ở trong cung sao chép nữ huấn, được ra ngoài. Hậu cung to như vậy chỉ còn lại năm vị chính phi và năm vị tần phi có con, trong đó hai vị chính phi còn bị cấm túc, lúc này chỉ còn là người là đầu gỗ, người là Bồ tát sống, còn có năm người hỗn loạn, cả ngày lo sợ bất an. Về sau còn chưa từng có thêm người nào tiến vào. Thang Nguyên biết tình từ đầu đến cuối, cảm giác thứ nhất chính là nam nhân nhà mình báo đạo, tiếp đó là tự mình suy xét lại xem có phải mình biểu bất mãn với hậu cung của quá ràng hay , ràng có a, sao liền vì nàng mà làm được như thế. Nhìn sắc mặt Triệu Nguyên Duệ vẫn bình thường như trước, Thang Nguyên nhịn được hôn ngay lên mặt cái, cảm thấy còn chưa thể biểu đạt cảm tạ của mình, lại hôn vài cái. Nàng thể trái lương tâm mà , kỳ nàng sao cả. suy nghĩ vì nàng đủ điều, cố sức khiến nàng vui vẻ. Nàng có năng lực làm gì vì , chỉ có thể ích kỷ làm cho mình sống vui vẻ. Cùng , đến cuối cùng, tuyệt sớm hơn giây, theo , chờ mong kiếp sau gặp lại. Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng lâu, xác định nàng có gì ổn, cũng liền theo nàng, nghiêng người hôn lại. Hai người nổi hứng chơi đùa hồi, chơi trò hôn tới hôn lui, nhưng tiến thêm bước, giữa hai người có dòng nước ôn nhu từ từ chảy xuôi, thuần dày, mê say tâm hồn. Chuyện Tào quý nhân liền qua loa kết thúc như vậy, nhưng đối với Thang Nguyên mà tình còn chưa kết thúc, trước mắt còn có hai người cần nàng xử lý. Trước mắt Chúc Hải còn thích hợp ở lại trong cung, hoàn toàn nghe theo Thang Nguyên, mà người khác là Giai Mẫn, bị đưa đến nơi bí , chết sống chịu , mặt muốn gặp Thang Nguyên. Thang Nguyên quyết định xử lý chuyện Chúc Hải trước, Chúc Hải thể ở lại trong cung, bất kể chuyện Tào quý nhân có phải do hay , cũng thể chết, nàng muốn bảo vệ , phải tìm chỗ ổn thỏa. Nhưng ở ngoài cung Thang Nguyên hết đường xoay xở, quen biết lấy người. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ đến Như phi, còn có Tam hoàng tử đưa tới đống bảo thạch kia. Thang Nguyên phái Lý mời, Như phi liền hẹn gặp mặt trong hoa viên. Lúc Như phi nhìn thấy Thang Nguyên sắc mặt có chút biến hóa, bên trong vô hình còn có chút kính sợ. Chuyện gần đây quá mức khó hiểu, tuy rằng đầu óc nàng tốt, nhưng cũng biết quả Thang Nguyên giống người thường. Thang Nguyên muốn cùng nàng quanh co lòng vòng, trực tiếp ra chuyện Chúc Hải. tại ai chẳng biết việc này, Như phi hề có chút ý tứ cự tuyệt, sảng khoái đáp ứng, vội vàng rời , sợ Thang Nguyên đổi ý. Ở trong cảm nhận của nàng, bây giờ thể đắc tội Thang Nguyên, mà phải nịnh bợ phen. tại liền vì chuyện của nô tài, tìm đến nàng hỗ trợ, đây là nhân tình a, đối với nàng mà quá mức đơn giản. Sau khi nàng trở về, liền gọi Tam hoàng tử tiến cung, kích động ngớt lập tức toàn bộ chuyện Thang Nguyên tìm đến nàng hôm nay. Tam hoàng tử bị nàng kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm, tuy có ý muốn kết giao với Nguyên phi, nhưng là từ từ tiến gần, Chúc Hải là người của Nguyên phi, Nguyên phi muốn bảo vệ ta, lại phải tiếp tay, vậy người ngoài nhìn vào, liền cùng Nguyên phi thành châu chấu cùng cây. Nếu bị người quyết tâm tra ra, bày bố cái gì cũng bị lộ ra ngoài, còn điệu thấp cái quỷ. Nhưng Như phi nhận lời, nhất định phải xử lý đẹp việc này. Tam hoàng tử bị mẹ ruột hố phen, mặt chỉ thể tỏ vẻ buồn bực, mà còn phải khen Như phi làm tốt. Sau khi rời cung, để mình thoải mái chít, quyết định chia sẻ tâm tình buồn bực với Lão hầu gia. Hai người Lão hầu gia và Tam hoàng tử trầm mặc ngồi trong tiểu thư phòng, dáng ngồi giống nhau như đúc, còn có vài phần tương tự. Qua sau lúc lâu, Lão hầu gia bưng chén trà trong tay lên uống ngụm, "Tam hoàng tử, lão hủ có vài thiển ý, thừa cơ hội này liền lải nhải lải nhải với ngươi, vào tai ngươi, ra khỏi cửa này lão hủ biết gì hết." Tam hoàng tử đứng dậy, kính cẩn làm vái, sau đó lại ngồi xuống, câu. "Đại hoàng tử, thành tựu của người này về văn hoá, giáo dục, võ công đều bất phàm, bảy phần giống đương kim thánh thượng, chính bảy phần này... Đương kim thánh thượng thánh thể an khang, tối thiểu còn có..." Vươn hai ngón tay lên quơ quơ, " gây chuyện mà nấp trong trong phủ phải tính cách của , thời gian lâu dài, bản tính lộ ra. Nhưng bề rất minh, có cơ hội. Nhị hoàng tử, tài đức đều được, đầu đường cuối ngõ đều xưng hiền vương, nhưng muốn thành kẻ hiền, cũng bại dưới chữ hiền, đến việc làm chuyện gì cũng bị trói tay trói chân, hiền, vậy Hoàng thượng đâu? Đệ đệ khác của ngươi chưa trưởng thành, còn nhìn chưa nhìn ra tình tình, tại đến ngươi." *Hiền ở ý chỉ tài đức của người. Tam hoàng tử nghe xong những lời này, trong lòng dĩ nhiên nhanh chóng tiếp thu, đến bản thân, thân thể càng thẳng. Mặc dù cả ngày Lão hầu gia đều ở trong phủ, hỏi thế . Nhưng từ khí dần dần nắm giữ lực lượng của chính mình tới nay, chuyện của Lão hầu gia cũng tìm hiểu và biết hai, trong đó phần lớn có thể là do đối phương cố ý để biết được. Chuyện của phụ hoàng năm đó, Lão hầu gia xuất lực rất lớn, xong việc lại giữ kín, cho nên phụ hoàng phá lệ khoan dung với mẫu phi, trong đó tức nhận tình của ông, là trói buộc rất lớn của phụ hoàng. Bởi vậy khai quốc Hầu phủ nhìn đơn giản như mặt ngoài, có thể may mắn nghe Lão hầu gia , vậy chân tướng cách cũng xa. Lão hầu gia như cũ nhanh chậm đến ít kinh thiên chi ngữ, "Về phần ngươi, cho kỹ, lâu dài từ từ phát triển, nhưng thế do người, nếu tình xảy ra như vậy, ngươi nhất định phải đón lấy. Dĩ nhiên mẫu thân ngươi ở trong cung là vô dụng, chỉ cần có thể tự bảo vệ mình sai lầm rồi, mạng của ngươi chính là mạng của nàng, lão hủ có khả năng giúp ngươi." Lời này trảm đinh chặt sắt. Lúc trước ông có thể được ăn cả ngã về đẩy Triệu Nguyên Duệ phen, hôm nay đến phiên ngoại tôn nhà mình, có đạo lý lui đầu. Khai quốc Hầu phủ đến bước này, ai ngồi cái vị trí kia cũng có khả năng bỏ qua bọn họ. xong lời này, ho khan ngừng, Tam hoàng tử tiến lên rót trà, hai tay bưng đưa cho Lão hầu gia, Lão hầu gia cũng khách khí, tự nhiên tiếp nhận uống lên vài hớp mới ngừng ho. "Tân Nguyên phi này, lão hủ nhìn cũng hiểu được. Phụ hoàng ngươi hùng tài vĩ lược, tất thành Đệ nhất thánh chủ." Lão hầu gia nhìn cái, "Ngươi bằng . khi như vậy, ngươi liền theo thích của , theo, tất có kết quả của ngươi." Nếu là người có năng lực, muốn đoán suy nghĩ của người thông minh, dựa theo ý tứ dễ hiểu biểu ra ngoài, có lẽ lấy lòng khá đúng, ít nhất phạm sai lầm. Thời gian còn dài, sai chính là biểu tốt nhất. Trong tiểu thư phòng sắp xếp gọn gàng, lâm vào yên lặng, Lão hầu gia để ý tới trầm tư của Tam hoàng tử, tự thân uống trà.