1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 116: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (1)

      Editor: huyetsacthiensu

      “Bố Hòa là cứng rắn, Cáp Đạt là nham thạch, ta là khối nham thạch cứng rắng, là chỗ dựa vững chắc, nàng có thân mình, phiêu bạt nơi nương tựa bằng chọn ta làm nơi dựa vào, thế nào?”

      Nam nhân lập tức cười như cười, đùa giỡn roi ngựa trong tay, hờ hững ra ngôn từ ám muội.

      Trong lòng Chương Tĩnh Cầm chấn động, dồn dập thở hổn hển, giày thêu chẳng biết lúc nào mất chiếc, chân trái chỉ còn chiếc tất trắng dẫm lên đám cỏ dại, cảm giác dưới chân đau như bị kim châm lan tràn đến toàn thân.

      Trong ngày ngắn ngủi mà những chuyện xảy ra với nàng còn nhiều hơn những chuyện xảy ra với nàng mười sáu năm nay.

      Vội vàng xuất giá, thành Đại Đồng bị tấn công, vội vàng chạy trốn, tổ mẫu nhà chồng cùng Tam tẩu chết trước mặt nàng, li tán với trượng phu mới thành thân, lại tìm tung tích nhà cậu.

      Chương Tĩnh Cầm mình đứng giữa đường , nghe tiếng vó ngựa phía sau, trong tay nắm viên thuốc có thể làm nàng mất mạng ngay tức khắc để đảm bảo trong sạch của nàng nhưng nàng cũng cam tâm cứ như vậy mà chết .

      Chỉ do dự chút như thế mà thiếu chút nữa nàng tự đẩy mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

      Mười mấy con ngựa bao quanh lấy nàng, ngựa là đám người mặc quân phục cùng kiểu, thủ lĩnh đội mũ sắt có những sợi tua đỏ.

      Bọn họ phải binh sĩ Đại Ân.

      Phụ thân của Chương Tĩnh Cầm khi còn sống là Đề hình án sát sử U châu, chút kiến thức này nàng vẫn biết.

      Bọn họ phải cứu tinh của nàng mà là quân địch.

      Mà nàng có chỗ nào để trốn.

      “Ai ui, hóa ra là tân nương!”

      Có người mở miệng trước tiên, mọi người lập tức mồm năm miệng mười hùa theo.

      “Sao lại chỉ có mình nàng?”

      “Tân lang đâu rồi?”

      “Có muốn chọn người trong số chúng ta đêm nay động phòng với nàng ?”

      “Hay là nàng muốn tất cả chúng ta làm tân nương của nàng?”

      ***

      Lời sạch kèm cùng với tiếng cười, liên tiếp, chịu ngừng lại.

      Hai tay Chương Tĩnh Cầm dùng sức nắm thành nắm đấm, hàm răng cắn chặt, hai chân chịu thua kém mà run lên.

      Nàng nghe người ta , những người phụ nữ người Hán ở trong mắt người Mông cổ khác gì những món hàng hóa, bị chà đạp đùa giỡn, qua tay nhiều người, đặc biệt là những quân sĩ hung tàn nhất, từ ba tuổi đến tám mươi tuổi nếu bị rơi vào tay vận mệnh đều tránh được bị chà đạp.

      Tên thủ lĩnh vẫn chưa từng mở miệng, chậm rãi cưỡi ngựa đến bên cạnh nàng, cúi người xuống nhìn nàng.

      Ánh trăng trong ngần chiếu rọi xuống, khuôn mặt thiếu nữ mới được cạo sạch lông tơ trắng nõn như đồ sứ hoàn mỹ tỳ vết.

      Đôi mắt dài hề che giấu chút dục vọng nào. cầm roi ngựa trong tay nâng hàm dưới của Chương Tĩnh Cầm lên, roi ngựa thô ráp ma sát tạo ra vết thương màu đỏ da thịt mềm mại.

      Chương Tĩnh Cầm nghiêng đầu né tránh.

      Nàng cũng chỉ có thể làm đến thế này mà thôi.

      A, , nàng còn có viên thuốc này nữa.

      Tay mới giơ lên bị roi ngựa cuốn lấy, tên thủ lĩnh vươn cánh tay dài ra bắt lấy nàng lên lưng ngựa, ôm vào trong ngực.

      “Tân nương, nàng chỉ là chưa biết chuyện động phòng là chuyện đẹp đẽ cỡ nào, chờ nàng hưởng thụ chuyện cực lạc nhân gian này rồi, hiểu được mùi vị nam nhân rồi đảm bảo nàng vui mừng còn kịp, ha ha ha…”

      Chương Tĩnh Cầm đáp lại chỉ có giãy dụa.

      cam lòng vậy sao?” Tên thủ lĩnh dừng động tác lại “Như vậy rất tốt, ta cho nàng ba cơ hội, nếu nàng có thể chạy thoát ta thả nàng , thuộc hạ của ta cũng tuyệt đối chạm vào nàng.”

      quả nhiên thả nàng xuống ngựa.

      “Nàng chỉ cần chạy , phú sau chúng ta mới đuổi theo nàng, nếu chúng ta đuổi được nàng mất cơ hội, nếu chúng ta đuổi kịp nàng đương nhiên có thể tự do.”

      khắc đó Chương Tĩnh Cầm cho rằng bản thân có thể bình an chạy thoát, cho dù chạy được xa cũng có thể tìm chỗ để trốn.

      Sau nửa canh giờ, khi nàng bị tên thủ lĩnh cười gằn ngã nhào vào bụi cỏ ven đường mới biết bản thân ngây thơ cỡ nào.

      Đây chẳng qua chỉ là trò chơi, tên thủ lĩnh là mèo, nàng là con chuột bị đùa giỡn.

      Sau khi mèo bắt được con mồi trêu đùa vài lần, cố ý để con mồi chạy , chờ con mồi cho rằng nó sắp chạy thoát, dùng toàn bộ sức lực để chạy trốn mới bắt con mồi trở về.

      Nhiều lần như vậy, chờ con mồi cuối cùng cũng mệt mỏi tinh thần cũng chịu đủ dằn vặt con mèo mới chút hoang mang bắt đầu hưởng dụng.

      Chương Tĩnh Cầm kêu khóc, mọi sức lực đều dùng vào việc giãy dụa. Nhưng mà điều này cũng có chút tác dụng nào.

      Nàng dù sao cũng chỉ là người thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường. Cho dù chỉ là thư sinh trói gà chặt cũng khỏe hơn nàng.

      Huống chi tại đối mặt với nàng chính là tên binh sĩ Mông Cổ cao to cường tráng.

      “Trước tiên ta khai bao cho tân nương tử, tối hôm nay tất cả chúng ta đều làm tân lang… ha ha ha.”

      Tên thủ lĩnh cưỡi người nàng, trong miệng sạch , dùng sức lôi kéo quần áo người nàng.

      Gặp xui xẻo đầu tiên chính là la quần.

      Sau lại phát loại vải này dày mà mềm, dai, xé rất mất công sức, tốn thời gian, đơn giản trực tiếp vén lên, lộ ra cái quần trắng bên trong.

      Tân nương mặc nội y để đại biểu cho trinh tiết, khác với những nội y thông thường, thắt lưng cũng thắt ở trước eo mà là thắt ở sau lưng, vòng quanh bụng sau đó buộc nút ở chỗ.

      Bàn tay tìm ở eo lúc cũng tìm được chỗ mở mất kiên nhẫn, lần thứ hai lôi kéo vải vóc.

      Vải này chính là đồ vật cận thân nhất tất nhiên là mềm mỏng nhẵn nhụi…

      Trong tai ràng nghe được tiếng vải bị xé rách.

      Chương Tĩnh Cầm vốn kiệt sức lại bị tiếng vải bị xé kích thích, đột nhiên giãy dụa kịch liệt, kết quả là bị tên thủ lĩnh tàn bạo cho mấy bạt tai.

      Nàng bị đánh cho choáng váng, nước mắt tự chủ được mà tràn ra.

      “Tân nương, lão tử cho nàng biết đạo lý , bâu giờ các huynh đệ chúng ta nhất định luân phiên XXX ngươi, nàng hãy ngoan ngoãn mà thuận theo còn có thể bớt chút đau khổ về thân xác, nếu …”

      Tên thủ lĩnh dừng lại chút rồi tiếp “…Cho dù nàng có trở thành người chết chúng ta cũng tha cho nàng đâu!”

      Lời của còn chưa dứt xung quanh liền vang lên mấy tiếng cười phụ họa.

      Còn có…

      thanh ‘Đùng’ vang lên.

      Đó là tiếng roi da quất lên cánh cửa.

      “Tên hỗn đản nào dám…”

      Tên thủ lĩnh còn chưa dứt lời liền ngậm miệng lại.

      Chương Tĩnh Cầm còn chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy người .

      Tên khốn này vậy mà lại tự động buông tha nàng.

      Lại được tự do lần nữa, chuyện đầu tiên nàng làm là thả váy xuống, che lấy phần da thịt bị lộ ra bên ngoài. Chạy cần, nàng là người, bọn họ có ngựa, hai chân làm sao chạy thắng được bốn chân.

      “Trước khi công thành ta cái gì?”

      thanh lạnh như băng truyền từ cao xuống.

      Chương Tĩnh Cầm ngẩng đầu lên nhìn.

      Chẳng biết từ lúc nào xung quanh có nhiều thêm ba kị binh Mông Cổ, dẫn đầu là tên mặc chiến bào còn hoa lệ hơn tên thủ lĩnh kia rất nhiều, mũ giáp còn mạ Ngọc thạch, chắc là cấp bậc cao hơn.

      “Ngươi đến .”

      Bởi vì có ai trả lời, người kia vung roi dài lên, đánh vào người tên thủ lĩnh cùng tên binh lính.

      “Vương gia , tiền bạc trang sức đều là của chúng thuộc hạ, gặp phải những tên nam nhân phản kháng giết tha, nhưng cho… cho…”

      cho cái gì?”

      Lại roi hạ xuống.

      cho bắt nạt phụ nữ trẻ em!”

      “A, vậy bây giờ các ngươi làm cái gì? Đừng có với ta tân nương này là binh lính Đại Ân giả , người ngựa nửa đường mai phục tấn công, ngươi xé quần áo của nàng là để chứng minh sau đó tiếp tục xử lý.”

      Vị Vương gia kia vẫn lãnh đạm chuyện, Chương Tĩnh Cầm nghe xong cũng nhịn được cười.

      Nhưng những tên binh lính kia lại cười nổi, bọn họ ngay cả cũng dám.

      “Vương gia, mọi người cực khổ lâu như vậy rồi, ngay cả chút ngon ngọt cũng chưa nếm được, lần sau làm sao có thể cam tâm tình nguyện xông pha chiến đấu.”

      Tên thủ lĩnh cuối cùng vẫn là tên đầu gỗ, dựng lên chút can đảm, bắt đầu cãi cọ với Vương gia của bọn họ.

      Lúc này Chương Tĩnh Cầm mới thấy má tên thủ lĩnh có thêm vệt máu làm cho khuôn mặt dữ tợn của càng thêm hung ác.

      Ánh mắt của nàng rơi vào cái roi trong tay vị Vương gia, nghĩ có lẽ đây là kiệt tác của .

      “Nếu ngươi muốn nữ nhân trong quân có quân kỹ, lấy cấp bậc của ngươi cần đứng xếp hàng, hàng đêm đều có người vào trướng hầu hạ ngươi, thậm chí cần ra lệnh, làm sao có chút ngon ngọt nào, cần tìm nữ nhân người Hán phát tiết chuyện?”

      Tên thủ lĩnh còn muốn cãi lại nhưng roi trong tay tên Vương gia lần thứ hai hạ xuống, mặt thình lình có thêm vết thương mới.

      “Về trại , tìm Phó tướng lĩnh phạt, nếu để ta biết có bất kỳ ai dám vi phạm mệnh lệnh của ta, như vậy có cơ hội để tiếp tục phạm sai lầm nữa.”

      Lời này có chút quanh co, nhưng cũng khó giải thích, nếu chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật cũng chỉ có người chết mới làm việc, mới tiếp tục phạm sai lầm.

      phục nữa sao, người Ngõa Lạt quy củ nghiêm minh như người Hán, tên thủ lĩnh có thể cùng cấp tranh luận nhưng dù sao cũng chỉ là thuộc hạ, cũng thể động thủ đánh trả lại hai roi, người chịu thiệt vẫn là .

      tức giận lĩnh mệnh, trèo lên lưng ngựa, dẫn đám thuộc hạ rời .

      Vị Vương gia kia chưa từng liếc mắt nhìn nhiều hơn cái, ngược lại hơi cúi đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Chương Tĩnh Cầm.

      Chương Tĩnh Cầm trải qua mấy lần đại nạn đúng là luyện ra mấy phần trấn tĩnh lâm nguy loạn.

      Trước khi lên kiệu hoa, mợ trong lúc rối ren với nàng chuyện nam nữ bởi vậy nàng cũng biết đại khái, chuyện vừa rồi căn bản chưa đến mức nàng khó chấp nhận, nàng bị đàn ông khinh bạc nhưng vẫn chưa bị thiệt gì nhiều, cũng buồn như vậy.

      Lúc này người có ý đồ xấu rồi, chuyện đầu tiên Chương Tĩnh Cầm cần làm tất nhiên là cám ơn ân nhân.

      Nàng bò lên, nhàng cúi đầu cái “Ân cứu giúp của Vương gia tiểu nữ ghi nhớ trong lòng…”

      “Sau đó biết lấy gì báo đáp đúng ?” Nam nhân đột nhiên chen miệng “Ta có thể cho nàng cách hay.”

      Chương Tĩnh Cầm ngẩn ra, vì sao.

      biết lấy gì báo đáp vậy lấy thân báo đáp, đây phải là câu chuyện người Hán các ngươi ca tụng sao?”

      Nam nhân đợi Chương Tĩnh Cầm hoàn hồn, tự mình tự mình vui vẻ “Ta là Bố Hòa Cáp Đạt, Bố Hòa là cứng rắn, Cáp Đạt là nham thạch, ta là khối nham thạch cứng rắng, là chỗ dựa vững chắc, nàng có thân mình, phiêu bạt nơi nương tựa bằng chọn ta làm nơi dựa vào, thế nào?”
      thedark, Uyên Sama, Mun lùn12 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 117: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (2)

      Editor: huyetsacthiensu

      Lần này, người cười nổi lại đổi thành Chương Tĩnh Cầm.

      Quả , đến giờ người đàn ông này vẫn chưa làm ra bất kỳ hành động gì vô lễ với nàng.

      thậm chí còn cứu nàng.

      Câu với nàng kia có bất kỳ nửa chữ thô bỉ nào, toàn bộ đều vô cùng văn nhã, người như vậy ở Đại Ân thừa sức đỗ tú tài. Nhưng mà ý trong lời của cùng với việc tên thủ lĩnh kia làm có gì khác nhau chứ?

      Còn phải là muốn nàng nương thân (thường chỉ trường hợp bất đắc dĩ phải nương nhờ người khác)…

      Lang sói cũng mãi mãi chỉ là lang sói, bởi vì mấy câu rỗng tuếch mà trở thành người.

      “… Nếu ngươi quen có thể gọi tên Hán của ta, Mạnh Bố Ngạn.”

      Mạnh Bố Ngạn như là chú ý đến vẻ khiếp sợ của Chương Tĩnh Cầm, vẫn tự mình hết lời, sau đó thúc giục “Làm sao vậy?”

      Chương Tĩnh Cầm lùi về sau bước theo bản năng, đôi chân bị mất bên tất đạp cỏ dại, đau đớn như kim châm lan tỏa toàn thân.

      “Vương gia, tiểu nữ cũng phải chỉ có thân mình, hôm nay toàn gia chúng ta lúc rời khỏi Kinh thành bị lạc nhau, ta hẹn ước với vị hôn phu, nếu hai người bị lạc nhau hẹn hội ngộ ở đình nghỉ chân cách ngoại thành mười dặm.”

      Chương Tĩnh Cầm to gan trả lời.

      Cái gọi là hội ngộ tất nhiên chỉ là giả, nhưng đây là lời từ chối tốt nhất mà nàng có thể nghĩ đến.

      Trong thời kỳ loạn lạc, nữ nhi bị ức hiếp, nếu có trượng phu có thêm chỗ dựa.

      “A?” Mạnh Bố Ngạn kinh ngạc như thế, đúng là lời đề nghị của ta quá đường đột, có câu tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, ta đưa nàng đến đình nghỉ chân cách ngoại thành mười dặm để nàng đoàn tụ với trượng phu.”

      Trời dần sáng, ánh sáng bình minh chiếu lên người làm nổi bật khuôn mặt thô lỗ nhưng mất vẻ đẹp trai, hơn nữa bây giờ còn thể vẻ mặt chân thành tha thiết.

      cần…”

      nương như nàng làm sao có thể mình mười dặm đường?”

      Mạnh Bố Ngạn cắt đứt lời từ chối của Chương Tĩnh Cầm, cằm giương lên, chỉ về bên chân trần của nàng.

      “Vậy, sau khi ngươi đưa ta đến đó hãy mau lập tức rời , phu quân của ta tính tình mọn, hay ghen tuông, nếu để chàng ấy nhìn thấy ngươi hiểu lầm.”

      Chương Tĩnh Cầm cắn môi, lại dối.

      “Yên tâm, ta chỉ muốn giúp nàng cũng phải là muốn gây phiền toái cho nàng.”

      Mạnh Bố Ngạn vui vẻ đồng ý, roi dài vung lên quốn lấy eo của Chương Tĩnh Cầm đặt nàng lên lưng ngựa.

      ***

      Mười dặm đường cũng xa chỉ thời gian ngắn là đến.

      Trong đình vắng vẻ bóng người.

      “Xem ra phu quân của nàng còn chưa đến.” Mạnh Bố Ngạn tùy ý .

      “Có lẽ là đường có chuyện bị trì hoãn, dù sao bây giờ cũng là thời kỳ loạn lạc.” Chương Tĩnh Cầm trả lời.

      nương đúng, thời kỳ loạn lạc, mình nàng chờ ở đây vô cùng nguy hiểm, nếu lại gặp chuyện gì bất trắc, tại hạ…”

      “Vương gia cần lo lắng, ta có thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa Vương gia còn có chuyện cần làm, nên vì người mới gặp như ta mà làm chậm trễ chính .”

      Chương Tĩnh Cầm đương nhiên muốn ở lại.

      rồi có lẽ nàng lại gặp chuyện nguy hiểm.

      ở lại nàng chính là gặp nguy hiểm, giống như là đồ ăn bị lang sói ngậm vào trong miệng…

      nương người thông tình đạt lý, thấu hiểu lòng người, Bản Vương là có chuyện cần làm, như vậy ta ở lại đây nữa, xin cáo biệt từ đây.”

      Mạnh Bố Ngạn cũng dây dưa nhiều, để lại hai nén bạc cho Chương Tĩnh Cầm dẫn theo dám tùy tùng cưỡi ngựa rời .

      Chương Tĩnh Cầm ngồi ở trong đình, vừa quan sát chờ đợi phòng ngừa Mạnh Bố Ngạn bí mật giám sát mình vừa tính toán lối thoát cho bản thân.

      Đại Đồng nhất định thể trở về, về phía trước cũng phái mấy chục dặm nữa mới có thôm xém, bản thân cũng làm mất giày làm sao có thể xa được.

      Bây giờ trời sáng nàng cũng sợ nữa liền quyết định ngồi tại chỗ chờ đợi, nếu nhìn thấy có người qua cầu cứu.

      ***

      Khoảng nửa canh giờ sau Mạnh Bố Ngạn trở về.

      ghìm ngựa trước đình, mỉm cười mà hữu lễ về phía Chương Tĩnh Cầm “Chúng ta đuổi bắt tên đào binh, nương có nhìn thấy tên nào khả nghi qua đây .”

      Chương Tĩnh Cầm chầm chậm mà kiên định gật đầu “Ta thấy người cưỡi ngựa về lối rẽ phía kia.”

      Nàng tiện tay chỉ về hướng “Vừa phút trước.”

      Mạnh Bố Ngạn cảm ơn tiếng giục ngựa tiến lên về phía nàng chỉ.

      Chương Tĩnh Cầm thở ra hơi sâu, đường nàng theo cậu từ U châu đến Đại Đồng từng nghe con đường phía kia là vào núi sâu, ven đường vô cùng hoang vu, cũng có thôn xóm gì, thỉnh thoảng có thổ phỉ qua lại, người bình thường vào đó chính là tìm chết, Mạnh Bố Ngạn tuy là vf Ngõa Lạt nhưng nhóm bọn họ chỉ có ba người, cho dù có dũng mãnh nữa nhưng khó có thể lấy địch mười, vào con đường đấy coi như là cửu tử nhất sinh.

      Nàng cũng có suy nghĩ cổ hủ là nếu chết mình là chính là người hại chết , lương tâm có thể bị cắn rứt trong quãng đời còn lại hay .

      Về công, Ngõa Lạt đối địch với Đại Ân lâu, giết chết Vương gia Ngõa Lạt cũng chính là đền đáp Tổ quốc, trừ hại cho đồng bào.

      Về tư, chết nàng ít phần nguy hiểm. Lòng dạ ác độc? Cõ lẽ vậy. Nhưng chết dù sao cũng tốt hơn là để nhìn thấu lời dối của nàng.

      Còn quãng đời còn lại…

      Ai biết được nàng còn sống được mấy ngày nữa, nếu nàng sống được tất nhiên có cơ hội để quãng đời còn lại cắn rứt lương tâm.

      Nhưng nếu còn cơ hội trở lại…

      Nghĩ đến đây Chương Tĩnh Cầm quyết định chuyển sang nơi khác đợi.

      Trước đình hai mươi mét là ngã ba, nàng định vào con đường khác cách xa chút, như vậy cho dù Mạnh Bố Ngạn có trở lại cũng nhìn thấy mình.

      Nhưng suy nghĩ của nàng vừa chuyển, người còn chưa đứng dậy nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên.

      Trong làn bụi mù, nhóm ba người của Mạnh Bố Ngạn lại lần nữa xuất .

      “Phía trước có núi lớn, ta quyết định phái người trở về trong thành điều đội binh lính kiểm tra, hai chúng ta ở lại đây bảo vệ, phòng ngừa tên đào binh kia vào con đường khác.”

      Mạnh Bố Ngạn ngồi lưng ngựa, bộ dáng an nhàn với Chương Tĩnh Cầm.

      lớn lên tuấn tú, khi cười lên tất nhiên đẹp trai.

      Chỉ là…

      biết là ảo giác hay là ánh mặt trời đúng lúc chiếu xuống, Chương Tĩnh Cầm lại có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên hàm răng

      là lại vào hang hổ, làm cả người nàng phát lạnh.

      nghĩ ra được cái cớ nào thích hợp để đuổi cũng thể rời , chỉ có thể ngồi đờ người ra với Mạnh Bố Ngạn trong đình.

      Chương Tĩnh Cầm có vị hôn phu nhưng căn bản hai người có ước định gì, cho dù nàng có ngồi đợi đến lúc địa lão thiên hoang cũng thể đợi được .

      Viện binh của Mạnh Bố Ngạn sao, theo như từng , trình tự điều binh khiển tướng hết sức phức tạp, phải nhất thời nửa khắc là có thể giải quyết.

      Mặt trời từng bước lên cao, cuối cùng ngay ngắn treo đỉnh đầu.

      Bọn họ vẫn ngồi chờ cùng nhau…

      Trong quá trình này, Mạnh Bố Ngạn ba lần hỏi dò Chương Tĩnh Cầm có muốn uống nước hay , lưng ngựa của có túi nước.

      Nàng miệng khô lưỡi khô nhưng xuất phát từ cảnh giác nên lần nào nàng cũng từ chối.

      “Có chút đói.”

      Mạnh Bố Ngạn vừa vừa lệnh cho thuộc hạ lấy lương khô lưng ngựa xuống.

      nương có muốn ăn chút ?”

      Chương Tĩnh Cầm xua tay từ chối, cái bụng lại phối hợp, ‘ọc ọc’ tiếng.

      Nàng lúng túng đỏ mặt, phải là xấu hổ vì thất lễ tự kiềm chế được hành vi mà là vì dối bị phát .

      “Đừng ngại, ngày hôm qua nàng bị dằn vặt đêm, đến bây giờ cũng chưa ăn gì đúng ?”

      Cánh tay Mạnh Bố Ngạn duỗi ra đưa bánh bao để trước mặt nàng “Cầm lấy .”

      Trước đây hình tượng của người Mông Cổ trong lòng nàng chỉ có đó là thô lỗ hung ác, tàn ác thể tả.

      Nhưng Mạnh Bố Ngạn này, hoàn toàn giống với trong suy nghĩ của nàng, nửa phần thô lỗ cũng có, ít nhất là hung ác với nàng, tà ác hay tạm thời nàng cũng chưa nhìn ra.

      Chương Tĩnh Cầm nhìn khuôn mặt tuấn tú của cười có chút lòng dạ nào, chỉ cảm thấy người này dũng cảm lại săn sóc chu đáo, trong lúc lơ đãng càng sinh ra chút hảo cảm.

      Nàng liếm môi cái, nhận lấy bánh bao nhưng lòng phòng bị vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, mãi đến lúc nhìn Mạnh Bố Ngạn ăn hơn nửa cái bánh bao của mới yên tâm bắt đầu.

      Dù sao cũng là đại gia khuê nữ, mặc dù gặp khó khăn nhưng tướng ăn của nàng vẫn rất lịch thanh tú, lấy từng miếng bánh bao cho vào miệng, phú trôi qua mới ăn được nửa.

      Mạnh Bố Ngạn ở đối diện ăn hết ba cái bánh bao, thỏa mãn đứng lên vỗ vỗ bụng, ở trong đình khởi động gân cốt.

      “Chương Tĩnh Cầm ngửa đầu nhìn động tác của , đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      “Xin người đừng lại lại nữa được ? đến mức ta…”

      Còn chưa hết lời cảm thấy mí mắt trĩu xuống, nàng kinh ngạc đứng lên nhưng hai chân như nhũn ra, mới đứng lên người ngã xuống đất…

      Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt là khuôn mặt Mạnh Bố Ngạn đắc ý cười to.
      Uyên Sama, Mun lùn, Pe Mick7 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 118: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (3)

      Editor: huyetsacthiensu

      Chương Tĩnh Cầm hơi mở hai mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn đỉnh màn trướng với hoa văn tinh xảo.

      Nàng ở đâu đây?

      Tại sao đầu lại choáng váng như vậy? Sao thân thể lại mềm nhũn vô lực như vậy?

      Ký ức lúc trước tràn về từng chút , cuối cùng dừng lại hình ảnh gương mặt tuấn tú đáng ghét cực độ của Mạnh Bố Ngạn…

      Chương Tĩnh Cầm đột nhiên ngồi dậy, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra quần áo người mình.

      Váy cưới bị cởi ra…

      Quần áo trong cũng phải là bộ nàng mặc lúc trước…

      Lẽ nào… nàng

      Mặc dù trước khi lên kiệu hoa Chương Tĩnh Cầm được học qua chuyện nam nữ nhưng dù sao cũng chưa từng trải nghiệm bao giờ, cũng biết sau khi nam nữ thân mật có cảm giác gì cho nên cũng thể nào phán đoán được mình rốt cuộc có bị xâm phậm hay .

      Nàng nhớ tới mợ từng , lúc đầu có chút đau, nhịn lúc là được. Nhưng mà bây giờ tứ chi của nàng đều bủn rủn, những nơi còn lại người cũng cảm thấy đau đớn.

      A, cũng phải, chẳng lẽ cũng giống kỳ kinh nguyệt của nữ nhân, bị đau khi đến ngày, qua rồi còn cảm giác gì nữa?

      Chương Tĩnh Cầm siết chặt vạt áo, cố gắng khống chế để bản thân run rẩy.

      Đúng rồi, còn có lạc hồng.

      Nàng vén cái thảm lông cáo người ra, ngồi quỳ chân lên, cố gắng tìm kiếm dấu vết màu đỏ giường.

      Nhưng mà cũng có…

      Áo lông cáo trắng toát, ga trải giường chỉ có dấu vết nàng nằm lên, còn lại hoàn toàn sạch còn tỏa ra mùi thơm mát.

      Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay là được thu dọn sạch ?

      Chương Tĩnh Cầm nhìn quanh trong lều, vẫn chưa phát bộ quần áo vốn là của mình.

      Ngay cả bản thân nàng bị chỉnh đốn, đệm giường cái gì, cũng phải là hoàn toàn có khả năng…

      Nàng buồn bực đánh cái lên giường.

      Giường vẫn có chuyện gì, chỉ có bản thân nàng là bị đau…

      Nàng nhe răng nhếch miệng xoa tay, ánh mắt rơi vào bộ quần áo được gấp gọn gàng ghế gỗ ở đầu giường.

      … chuyện quan trọng nhất phải là cuối cùng là nàng bị làm sao mà là nàng có muốn ở lại hay .

      người phụ nữ bị tướng lĩnh địch quốc bắt trong thời kỳ chiến loạn, trừ trở thành đồ chơi của đối phương còn có thể có kết cục gì nữa?

      Ngược lại tại trong lều chỉ có mình nàng, nếu cứ như vậy rời cũng có ai biết.

      Nàng cầm quần áo lên mặc , trong lều cũng có gương trang điểm, nàng thể làm gì khác hơn là tùy tiện sửa lại đầu tóc chút, muốn chạy trốn quần áo cũng cần đẹp lắm.

      Trong lòng Chương Tĩnh Cầm gấp gáp, chỉ sợ chậm bước gặp phải Mạnh Bố Ngạn cho nên động tác cực nhanh, chưa hết thời gian uống chén trà chuẩn bị xong.

      Ai ngờ nàng vừa vén rèm trướng lên bị hai tên binh lính chặn lại.

      “Phu nhân, mời người về, Vương gia ra lệnh, người thể khỏi lều trại.”

      “Ta phải phu nhân gì cả!” chút ánh sáng hy vọng cũng bị dập tắt, đương nhiên giọng của Chương Tĩnh Cầm cũng mấy tốt đẹp nhưng nàng vẫn cố gắng giãy dụa lần cuối “Ta ở trong lều thấy buồn bực, muốn ra ngoài dạo chút!

      Hai tên binh lính nhìn nhau cái, làm như nghe thấy câu phía trước nàng giải thích thân phận của mình, lại “Phu nhân vẫn nên trở về , Vương gia cùng các tướng lĩnh bàn chuyện, chẳng mấy chốc về bầu bạn với phu nhân, đến lúc đó phu nhân hãy đề nghị với Vương gia.”

      ***

      Lúc Mạnh Bố Ngạn về trướng là chạng vạng, phía sau còn có nữ tử tuổi tác xấp xỉ với Chương Tĩnh Cầm.

      “Nàng ta là Đồ Nhã, sau này phụ trách sinh hoạt hàng ngày của nàng.” với Chương Tĩnh Cầm.

      Trong lều trang trí theo phong cách quen thuộc của người Mông Cổ, cũng dùng bàn người Hán hay dùng, tấm thảm da dê đặt cái bàn thấp, bốn phía đều có cái thảm da dê.

      Chương Tĩnh Cầm ngồi vào cái trong đó, Mạnh Bố Ngạn đến ngồi vào tấm thảm gần nàng nhất, ngôn ngữ hành động cực kỳ tự nhiên, giống như bọn họ làm phu thê bao nhiêu năm.

      càng như vậy nàng càng tức giận vì vậy cũng thèm nhìn thẳng , chỉ nghiêng mắt liếc sang.

      “Buổi tối nàng muốn ăn gì? Ta sợ nàng quen ăn đồ ăn trong doanh trại nên đặc biệt tìm Đồ Nhã đến, nàng ta là lai giữa người Mông Cổ và người Hán, biết làm đồ ăn người Hán các nàng, nàng muốn ăn cái gì sai nàng ta làm là được.”

      Mạnh Bố Ngạn giống như chú ý đến thái độ của Chương Tĩnh Cầm, vẫn ân cần chu đáo.

      Trong lòng Chương Tĩnh Cầm oán thầm, làm sao nàng còn dám ăn đồ ăn của … nhưng nàng đói bụng, nghĩ lại nghĩ, cho dù muốn chạy cũng phải ăn no mới có sức, đơn giản khách khí “Ta muốn ăn bánh bột mì, mì, còn thịt dê nữa.”

      “Được, những cái này nô tì đều biết làm, phu nhân cứ yên tâm chờ, lát là xong.” Đồ Nhã cười đáp lại, quay người ra ngoài.

      Lại là phu nhân…

      Chương Tĩnh Cầm muốn chặn miệng những người gọi nàng là phu nhân nhưng nàng thể làm thế, nàng thậm chí còn thể oán giận tên đầu sỏ.

      Đây là địa bàn của Mạnh Bố Ngạn, nếu nàng muốn mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn cách thông minh nhất chính là chọc giận .

      Nàng đè nén đáy lòng buồn bực cùng bất an, cố gắng giả vờ cười tự nhiên vô hại “Vương gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”

      “Ừ, hỏi , tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.”

      *Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết , hết.

      Mạnh Bố Ngạn trả lời vô cùng thuận miệng.

      tiếng Hán tốt, thành ngữ tục ngữ cũng ứng dụng rất giỏi, có điều, cho dù học như nào nữa người man di cũng học được hai chữ tinh hoa của lễ nghi.

      Những câu này nàng chỉ có thể ở trong lòng, mặt vẫn phải làm ra vẻ ôn hòa, Chương Tĩnh Cầm cảm thấy mình sắp bị phân thành hai người hoàn toàn khác nhau rồi, vì để tránh cho việc đó xảy ra nàng quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

      “Vương gia, ta… ngươi…”

      tay Mạnh Bố Ngạn chống bàn, ngón tay tự mang theo tiết tấu nhàng gõ lên mặt bàn “Đừng nóng vội, nàng muốn hỏi cái gì? Dùng tiếng Hán là được, cần miễn cưỡng mình tiếng Ngõa Lạt.”

      Nàng vốn muốn dùng tiếng Ngõa Lạt chuyện với

      Chương Tĩnh Cầm vốn muốn hỏi, bọn họ có ‘cái kia’ hay . Nhưng mà khi mở miệng mới phát nghĩ và hành động là hai chuyện khác nhau, nàng cho rằng da mặt mình đủ dày, cũng hạ quyết tâm nghĩ rằng đến cuối cùng cũng ra khỏi miệng được, lời còn chưa kịp cuối cũng vẫn phải sang chuyện khác.

      “Vương gia, quần áo của ta…”

      “Là ta thay giúp nàng.”

      Nghe xong lời ấy Chương Tĩnh Cầm cũng duy trì được nụ cười giả dối nữa.

      “Tại sao ngươi có thể…”

      được nửa câu nàng vội vã bịt miệng lại, phải là sợ Mạnh Bố Ngạn mà là bỗng nhiên nàng hiểu được, bản thân chẳng qua chỉ là cừu non đợi bị làm thịt. Cởi sạch quần áo của nàng so với chuyện tương lai chờ đợi nàng hoặc là chuyện từng xảy ra chỉ là chuyện… bé nhất đáng kể đến.

      Có được giác ngộ này làm nàng cảm thấy buồn cười với lửa giận vừa rồi của chính mình.

      Mạnh Bố Ngạn quả nhiên cười vô cùng thoải máu “Tại sao ta lại tìm nữ nhân thay quần áo cho nàng sao?” thản nhiên “Trong quân doanh từ trước đến nay chỉ có loại nữ nhân, chẳng lẻ nàng muốn để cho bọn họ chạm vào người nàng sao?”

      Từ trước đến nay Chương Tĩnh Cầm chưa bao giờ đến quân doanh tất nhiên cũng hiểu nhưng qua cuộc chuyện hôm trước của với tên thủ lĩnh kia cũng đoán được đáp án, hiểu được nữ nhân trong quân doanh kia là những người nào.

      Nhưng mà, nàng có tư cách gì xem thường bọn họ?

      Trước mắt, nàng ở trong mắt Mạnh Bố Ngạn có gì khác với đám quân kỹ cơ chứ?

      Thứ chờ mong ở chỗ nàng cũng giống như thứ quan kỹ cấp cho các tướng sĩ.

      Chương gia mặc dù được coi là danh môn nhưng phụ thân nàng lúc còn sống cũng làm đến quan tam phẩm, dù sao nàng cũng là tiểu thư nhà quan.

      Lúc trước nàng cho nàng toàn gia bị diệt là bi thảm nhất, hôm qua lại cho rằng li tán với gia đình trượng phu cùng gia đình cậu là bi thảm nhất rồi, vậy mà hôm nay lại lưu lạc đến mức trở thành cùng loại người với quân kỹ…

      Cho dù là nàng trải qua đại nạn, năng lực thích ứng mạnh hơn những danh môn khuê tú khác cũng có chút chịu đựng nổi, khó tránh khỏi chán ngán thất vọng.

      Huống hồ, ai có thể biết được tiếp đón nàng là chuyện càng đáng sợ hơn gì nữa?

      Cố nén cho nước mắt tràn ra, Chương Tĩnh Cầm tự trấn an bản thân.

      Nàng cúi đầu xuống, vô cùng đáng thương mà với Mạnh Bố Ngạn “Vương gia, từ ngày ngươi cứu ta ta biết ngươi là người tốt, ta đồng ý làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi, chỉ xin Vương gia…”

      Mạnh Bố Ngạn cũng đợi nàng xong trực tiếp ngắt lời “Nàng hầu hạ ta? Sau đó Đồ Nhã hầu hạ nàng? Hóa ra người Hán các nàng nô tỳ cũng có nô tỳ? Chuyện này thú vị.”

      “Ta cần người hầu hạ.” Chương Tĩnh Cầm cắn môi “Những việc Đồ Nhã làm ta cũng làm, chỉ cần Vương gia đừng bắt ta làm chuyện ta muốn làm.”

      “Chuyện gì nàng muốn làm? Chẳng lẽ còn có phải viết những chuyện nàng muốn làm ra đóng lên đầu giường ta? Cái giá của nô tỳ người Hán các nàng cũng lớn…” Mạnh Bố Ngạn cười lạnh .

      “Ta chỉ có chuyện muốn làm.” Chương Tĩnh Cầm lấy hết dũng khí “Hôm qua Vương gia cũng nhìn thấy ta mặc áo cưới, ta thành thân, thể có lỗi với phu quân ta.”

      những lời trong lòng ra, trong lòng nàng chợt cảm thấy thoải mái ít, cho dù cuối cùng Mạnh Bố Ngạn có đồng ý hay ít nhất nàng từng thử, hối hận.

      “Nếu như, lúc nàng hôn mê, chúng ta từng làm chuyện có lỗi với phu quân nàng sao” Mạnh Bố Ngạn nhíu mày .

      Trong nháy mắt sắc mặt Chương Tĩnh Cầm trắng bệch, nàng sợ nhất chính là chuyện này, lúc trước trong lòng nàng còn tia hy vọng mỏng manh, lúc này nghe thấy như thế chợt cảm thấy bản thân ngu xuẩn cực kỳ, cũng cởi quần áo của nàng, chẳng lẽ còn hy vọng làm gì nàng sao?

      “Được rồi, ta chỉ dọa nàng thôi, ta có hứng thú với cá chết, cũng thích dùng sức mạnh, cho nên trước tiên cứ theo ý của nàng …”

      Câu này so với câu trước còn làm nàng kinh ngạc hơn, đôi môi Chương Tĩnh Cầm hé mở, trợn to mắt nhìn .

      “Đừng nhìn ta như vậy, nếu ta coi như nàng dụ dỗ ta.” Mạnh Bố Ngạn nắm lấy sợi tóc dài ở trước ngực nàng vào tay thưởng thức, cũng cực kỳ mờ ám.

      Chương Tĩnh Cầm cẩn thận rút lại tóc mình, lại thêm câu “Vậy cũng xin Vương gia đừng để bọn họ gọi ta là phu nhân nữa.”

      “Đương nhiên có thể.”

      Mạnh Bố Ngạn dễ chuyện cách kỳ lạ, Chương Tĩnh Cầm còn chưa kịp vui mừng bị câu tiếp theo của đánh vào địa ngục.

      “Có điều, nếu để binh lính trong quân doanh biết nàng phải người phụ nữ của ta chẳng mấy chốc nàng trở thành người phụ nữ của tất cả bọn họ.”

      “Nhưng mà, Đồ Nhã cũng …” Chương Tĩnh Cầm ra bằng chứng duy nhất nàng biết.

      “Đúng vậy, Đồ Nhã như vậy bởi vì mọi người đều biết nàng ta là người ta mua để hầu hạ người phụ nữ của ta, cho nên tính ra nàng ta cũng có thể tính là người phụ nữ của ta. Cho nên, nếu nàng phải ‘phu nhân’ vậy kết quả chính là trong quân có thêm hai quân kỹ.”

      Mạnh Bố Ngạn đoạt lại sợi tóc dài cầm trong tay, giống như cần phân thắng thua ngoài miệng như hai người vậy, cũng coi cử chỉ này là minh chứng cho chuyện thắng thua.

      “A, Đồ Nhã có lẽ trở thành quân kỹ; ta có thể đuổi nàng ta trở về quê, có điều sau đó khó , nàng là con lai giữa người Hán và người Ngõa Lạt. Ở trong mắt người Ngõa Lạt nàng ta cùng người Hán có thể để bọn họ tùy ý đùa giỡn, ở trong mắt người Hán chỉ là người man di đê tiện cho nên cho dù người sau mua nàng ta là ai hoàn cảnh nàng gặp phải cũng tốt hơn quân kỹ…”

      Lúc Mạnh Bố Ngạn những câu này, biểu ung dung sung sướng, giống như chuyện phải về tương lại vận mệnh bi thảm của người con trẻ tuổi mà chỉ là chuyện thời tiết hoặc đồ ăn.

      Chương Tĩnh Cầm rất muốn cho biết, vận mệnh của người khác như thế nào cũng liên quan đến nàng.

      Nhưng nàng ra được, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân*, nàng muốn trở thành đồ chơi của người khác, nhận hết mọi sỉ nhục đương nhiên cũng muốn nhìn thấy người con khác bị như vậy.

      * Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: chuyện mình muốn đừng làm cho người khác.

      Bây giờ bản thân nàng còn lo xong đương nhiên có năng lực cứu người khác. Chẳng qua chỉ là chuyện xưng hô, cho dù bị tổn hại danh dự làm sao, ít nhất nàng và Đồ Nhã có thể tạm thời bình an.

      “Phu nhân phu nhân.” Chương Tĩnh Cầm đáp lời, ngược lại bị gọi mấy ngày là phu nhân nàng cũng mất miếng thịt nào.
      Uyên Sama, Mun lùn, Pe Mick11 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :