1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 109:

      Editor: huyetsacthiensu

      Ngày vào Kinh đoàn người gặp phải trận tuyết đầu mùa, Kinh thành được bao phủ bởi màu trắng xóa, đẹp như tiên cảnh, nhìn ra nơi đây trước đó lâu mới trải qua cuộc cung biến.

      Hàn Thác tự mình ra khỏi cửa thành đón tiếp vợ con về nhà.

      Bích Linh, Bích Lạc bế hai đứa trẻ lên xe ngựa của Hoàng đế, sau đó lại xuống. Cố Thiền bị Hàn Thác ôm lên xe.

      Màn xe được hạ xuống, nhà bốn người ở trong gian hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

      Lúc trước khi tách ra hai đứa bé mới ba tháng tuổi, bây giờ cũng được mười tháng tuổi.

      Dần nhi khỏe mạnh, có thể chống vào thành giường hoặc ghế mà đứng lên, thỉnh thoảng cũng có thể bước vài bước.

      Lúc ở Ngõa Lạt, Mạnh Bố Ngạn làm theo nguyên tắc nam nhân phải trưởng thành lưng ngựa, sau khi đứa trẻ biết ngồi ít lần mang đứa trẻ ra ngoài cưỡi ngựa. Đương nhiên đứa trẻ như vậy thể tự mình cưỡi ngựa chỉ có thể đặt yên ngựa của Mạnh Bố Ngạn để Dần nhi trải nghiệm giục ngựa lao nhanh.

      Lúc đầu Cố Thiền có chút lo lắng yên nhưng nghe Chương Tĩnh Cầm đứa nhà bọn họ cũng được huấn luyện như vậy, lại nhìn đứa bé nhà bọn họ khỏe mạnh kháu khỉnh yên tâm, buông tay để Mạnh Bố Ngạn đưa . cho cùng con trai cần phải có trưởng bối nam tính dạy dỗ, Hàn Thác tạm thời vắng người biểu thúc dũng chính là lựa chọn tốt nhất.

      Hơn nữa, theo nàng quan sát, mỗi lần cưỡi ngựa Dần nhi cũng khóc, ngược lại lúc về lại vô cùng hưng phấn, nếu phải vì còn quá chưa biết chỉ sợ là thao thao bất tuyệt về trải nghiệm của bản thân cho mẫu thân nghe.

      Đến sau này, Dần nhi học được từ đầu tiên, phải mẫu thân, phải phụ thân mà là ngựa…

      Lúc này, Dần nhi thấy Hàn Thác cũng sợ sệt… hình dáng của phụ thân đương nhiên nó nhớ , nhận ra, nó chỉ trừng mắt nhìn Hàn Thác, tò mò đánh giá nam nhân xa lạ trước mặt.

      Còn Hàn Thác, khi rời bọn trẻ còn rất , hơn nữa trải qua ngày tháng đánh trận lưỡi kiếm đẫm máu trở về, trong lúc nhất thời cũng khôi phục được dáng vẻ dịu dàng thắm thiết.

      Huống chi, con trai nhìn xa lạ, nhìn con trai cũng cảm thấy xa lạ…

      ràng lúc rời mới chỉ là cục thịt mềm mại, trắng trẻo, bây giờ còn có thể đứng,… Trong lòng kích động nên lời.

      Phản ứng của Tân hoàng Hàn Thác đối với chuyện này cũng giỏi giang hơn thái tử tương lai mới mười tháng là bao nhiêu, , phải là giống nhau như đúc, chỉ trừng mắt đánh giá đối phương, lúc cũng có động tác gì khác.

      Cố Thiền nhìn được hai cha con ngốc nghếch này nữa, ở bên nhắc Dần nhi “Mau gọi phụ thân, phụ thân.”

      Vừa dạy vừa đưa ngón tay chỉ vào Hàn Thác.

      Đứa trẻ bảy, tám tháng tuổi có thể những từ đơn giản như mẫu thân, phụ thân, ôm, ăn… còn được mấy câu đơn giản, mặc dù đa số là bọn họ nghe hiểu nhưng dưới dạy dỗ của người lớn cũng có thẻ bắt chước phát theo.

      ra nàng cũng biết đứa trẻ có hiểu ý nghĩ của từ phụ thân hay nhưng chỉ là muốn Dần nhi học từ, phá vỡ im lặng mà thôi.

      Dần nhi hôm nay cảnh giác cách kỳ lạ, cho dù Cố Thiền dạy như thế nào cũng chịu tiếng.

      Lúc khí giằng co Bảo bảo trong lồng ngực Cố Thiền đột nhiên từ ‘Phụ thân.”

      tiếng ‘phụ thân’ này làm cho lòng Hàn Thác cũng tam chảy rồi.

      giơ tay muốn bế Bảo bảo. Nhưng mà…

      Bảo bảo cũng phải là nhận ra người phụ thân là mà là nó nhanh mồm nhanh miệng hơn so với người của mình, hàng ngày đều i i a a, hôm nay thấy mẫu thân dạy thuận miệng học vẹt được từ.

      “Phụ thân… phụ thân… phụ thân...”

      Bảo bảo còn biết trời đất là gì nữa, vừa miệng vừa thổi bong bóng, miệng cười toe toét ngậm lại được.

      Hàn Thác làm sao biết bí mật đó được, chỉ nghĩ con quả nhiên là tri kỷ, tên gọi ‘Áo bông phải là có căn cứ, hơn nữa Bảo bảo gọi liên tục, càng lắm nóng lòng muốn bế lấy con .

      Lá gan Bảo bảo hơn Dần nhi rất nhiều, hơn nữa nó còn yếu ớt, năng lực thích ứng cũng kém hơn Dần nhi, chuyến này đường xá xa xôi sớm còn khỏe, căn bản toàn bộ thời gian đều ở trong lòng nhũ mẫu rời, lúc này phát thúc thúc xa lạ muốn bế nó ra khỏi lòng mẫu thân lập tức lưu tình mà khóc thét lên.

      “Bảo bảo đừng sợ, đừng sợ, đây là phụ thân…” Cố Thiền vừa vỗ lưng dỗ dành vừa , đồng thời còn quên ném cho Hàn Thác ánh mắt trách cứ.

      Ý là chàng nhìn chàng , vừa lên xe ngựa dọa con khóc rồi.

      Hàn Thác bất đắc dĩ, làm sao biết được hai đứa trẻ như hai cọng giá còn khó trị hơn mấy trăm nagfn binh lính…

      Đều tiểu biệt thắng tân hôn, đôi phu thê ánh mắt giao nhau liền dính lấy thể tách rời, Hàn Thác rời đâu, bây giờ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kiều thê non mềm người lập tức nổi phản ứng…

      ngờ đùi bị cái móng vuốt nhắn vỗ mạnh cái…

      Vừa cúi đầu nhìn nhìn thấy Dần nhi, tiểu tử này hiểu cái khác nhưng biết người đàn ông xa lạ trước mặt này vừa làm muội muội nhà mình khóc, tiếng trống lấy tinh thần, chân ngắn nhào lên xả giận cho muội muội.

      “Người xấu!” nó như chém đinh chặt sắt.

      Sau đó lại bị Hàn Thác xách cổ áo lên như xách con gà.

      “Giỏi lắm, ngay cả phụ thân mà con cũng dám đánh.”

      Hàn Thác xong giơ tay cao giả vờ muốn đánh đít Dần nhi…

      “Vương gia…” Cố Thiền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, ngay cả xưng hô cũng nhớ, đứa bé như vậy làm sao chịu được Vương gia đánh đòn.

      Hàn Thác phải là người biết nặng , tay nâng lên cao nhìn giống như rất dùng lực nhưng lúc rơi vào mông Dần nhi đau chút nào.

      Hai cái đánh xuống Cố Thiền cũng nhìn ra, mà Dần nhi bị đánh lại phát ra chuyện chơi cực kỳ vui, cố tình vểnh mông lên cao. những đòi bị đánh mà trong miệng còn bắt chước tiếng mông bị đánh “Bốp bốp bốp”.

      Tiếng Dần nhi cười khanh khách làm cho Bảo bảo cũng bị hấp dẫn chú ý.

      Nó lắc lắc cái đầu quả dưa sợ hãi nhìn ca ca ‘bị đánh’ còn cười vui mừng như vậy, lúc đầu cũng chỉ bĩu môi xong quay đầu .

      Dần dần, tiếng cười của Dần nhi dứt làm Bảo bảo vặn vẹo lần, hai lần… đến lần thứ ba cuối cùng nó cũng xác định được chuyện này chắc là rất thú vị.

      Nó cũng phải…

      Bảo bảo giãy dụa thân thể bé , muốn thoát khỏi lồng ngực Cố Thiền, trong miệng còn lẩm bẩm “Bốp bốp bốp… bốp bốp bốp…”

      “Bảo bảo ngoan, được ra đó, con chơi trò này.” Cố Thiền dụ dỗ , là, có gì vui, trò chơi thô lỗ như vậy…

      Bảo bảo thấy mẫu thân chịu thả mình ra mà ca ca lại chơi vui vẻ vô cùng oan ức, miệng mím lại chuẩn bị khóc…

      Hàn Thác lập tức nhận lấy con .

      Lúc này thay đổi cách chơi, bế Bảo bảo tay, bỗng nâng người nó lên đỉnh đầu, lại lập tức hạ thấp xuống bên hông.

      Mấy lần đầu, Bảo bảo nhăn mặt hơi sốt sắng, sau đó phát bàn tay thúc thúc xa lạ vừa lớn vừa ấm, vững vàng ôm lấy nó, có chút nguy hiểm nào, khuôn mặt lập tức hớn hở, tay chân vùng vẫy muốn chơi nhiều hơn.

      Đợi đến lúc xe ngựa đến cửa cung hai đứa trẻ còn sợ người ‘phụ thân’ xa lạ này nữa thậm chí còn quấn quít lấy chịu rời. Hàn Thác chỉ có thể mỗi tay ôm đứa, còn cách nào khác, đặt đứa nào xuống đứa đó cũng khóc thể làm gì khác hơn là bế cả hai đứa, cũng may quen hành binh đánh trận nên sức lớn, sợ mệt.

      Có hai đứa trẻ ở giữa nên cả đường Cố Thiền và Hàn Thác cũng được với nhau mấy câu, đợi đến lúc cuối cùng hai người cũng ở cùng chỗ trời tối đen, yên lặng như tờ.

      Trời vừa tối Cố Thiền tẩy trang tắm rửa xong xuôi nhưng Hàn Thác vì bị hai đứa trẻ quấn quít nên đến tận vừa rồi mới để nhũ mẫu bế bọn nó ngủ rồi tắm rửa.

      Lúc ra từ phòng tắm thấy Cố Thiền ôm gối ngồi ở bên giường, nghiêng đầu đánh giá bốn phía.

      Các đời Hoàng hậu của Đại Ân đều ở trong Phượng Nghi cung, Cố Thiền cũng ngoại lệ.

      Nhưng mà Hàn Thác biết, nàng đánh giá cũng phải vì cảm thấy mới mẻ…

      muốn nàng suy nghĩ lung tung, bước nhanh về phía trước, ôm người vào lòng.

      Phu thê chia xa lâu, chuyện nhiều hơn nữa cũng sánh bằng cái ôm nóng bỏng, còn có, triền miên…

      Cố Thiền vô cùng nhu thuận nghênh hợp với Hàn Thác, bởi vì quá lâu hai người thân mật nên nàng vô cùng mẫn cảm, run trong lòng .

      Trong lúc quan trọng, Hàn Thác đột nhiên dừng lại, bên tai nàng “Xán Xán, ta dẫn nàng đến chỗ.”

      Nửa đêm canh ba còn muốn đâu?

      nữa dựa vào thân phận của bọn họ bây giờ chỗ nào mà cần trang điểm mặc quần áo chứ?

      Cố Thiền bị trêu ghẹo tiến thoái lưỡng nan, chờ giải nhiệt đương nhiên muốn lãng phí thời gian vào những thứ kia.

      Còn Hàn Thác, Cố Thiền giật giật chân, ràng cũng có phản ứng, chỗ cứng rắn còn chống đỡ thân dưới của nàng.

      …” Cố Thiền dịu dàng “Ta mệt, muốn mặc quần áo nữa.”

      “Vậy chúng ta cần mặc.” Hàn Thác cúi đầu hôn lên vành tai nàng.

      mặc…

      Cố Thiền hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

      Đế hậu mới, mặc quần áo, loạn trong cung…

      Lúc nàng còn khiếp sợ Hàn Thác với lấy áo khoác lông cáo khoác lên người, lại ôm ngang Cố Thiền lên cuốn bên trong áo khoác.

      Cho dù như vậy cũng ra thể thống gì cả…

      “Hoàng thượng…” Cố Thiền vội la lên “ bị người khác nhìn thấy.”

      sợ.” Hàn Thác nhấc lên bước ra khỏi điện “Chúng ta phía .”

      ôm nàng vượt nóc băng tường, qua các cung điện.

      Lá gan của Cố Thiền cũng chỉ lớn hơn Bảo bảo chút, chôn đầu trong lồng ngực của Hàn Thác, cũng dám nhìn xuống dưới.

      Cũng may đoạn đường này cũng xa, rất nhanh nghe thấy giọng của Hàn Thác vang lên bên tai “Đến rồi.”

      Cố Thiền vô cùng cẩn thẩn ngẩng đầu lên, lại bị dọa sợ…

      Kiếp này đương nhiên Cố Thiền chưa từng đến đây nhưng kiếp trước…

      Đây là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở kiếp trước, cũng là nơi lúc đó Hàn Thác giết chết Hàn Khải – Phụng Thiên Điện.
      Uyên Sama, Anhdva, seattle15 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 110:

      Editor: huyetsacthiensu

      đưa nàng đến đây làm gì?

      Nơi này cũng phải là nơi người đàn bà có nữ tắc nên đến…

      Hơn nữa, quần áo người hai người bọn họ còn xộc xệch…

      Trong phút chốc Cố Thiền trừng lớn mắt, thể tin nhìn về phía Hàn Thác, tuyệt đối đnừg để cho nàng đoán đúng.

      Mặc dù trong lòng mang theo ý nghĩ cầu may nhưng Cố Thiền vẫn vặn vẹo đấu tranh.

      Nhưng Hàn Thác sớm có dự mưu, nhất định phải đạt được mục đích, lời nào trực tiếp bế nàng đặt Long ỷ, nghiêng người mà vào…

      “A… Hoàng thượng…” Cố Thiền sợ hãi kêu lên.

      thanh mềm mại vang vọng trong đại điện to lớn, bản thân nàng nghe được tiếng kêu của chính mình khuôn mặt cũng đỏ như sắp rỏ máu.

      Hàn Thác đưa lưng về phía cửa điện, hết sức chuyên chú, chỉ lo xông pha chiến đấu.

      Cố Thiền lại đối mặt với cửa điện, cho dù là vị trí hay góc độ cũng cùng hướng với lúc Hoàng đế lâm triều.

      Nàng ngượng ngùng bất an có cách nào tập trung.

      Trong điện, ánh nến le lói, thân thể lay động theo tiết tấu, cột nhà hai bên trái phải chốc chốc lại biến ảo thành các loại quan lại triều thần, chốc lại biến ảo thành Tần phi kiếp trước quỳ gối ở dưới chờ bị xử lý…

      Cảnh tượng như như ảo, đồng thời mang đến kính nể và hoảng sợ, càng làm cho Cố Thiền cách nào thả lỏng bản thân được.

      Hôm nay Hàn Thác vô cùng nôn nóng, nàng cho rằng khác thường là vì lâu rồi hai người làm, nhịn đau cố gắng nghênh hợp với

      Trước mắt Hàn Thác cũng có nhiều cảnh tượng chạy qua, giống với Cố Thiền, đều điện Kim Loan này.

      Ngày đó, vì có Cố Phong và Trần Vĩnh An tiếp ứng, việc công thành cực kỳ thuận lợi, từ lúc vây thành đến lúc tiến cung chưa đến canh giờ. Nhưng, binh mã chưa đến cửa cung thấy khói đen nổi lên bốn phía, đợi đến lúc Hàn Thác dẫn binh chạy đến Long Tê điện bị thiêu rụi, trong đống đổ nát có hai cái xác, bị cháy đen thành than, còn nhìn mặt, dựa vào vóc người chắc có lẽ là Hàn Khải và Tôn Hoàng hậu.

      Mặc dù tay Hàn Thác có mật chiếu cuat Nguyên Hòa đế, có thể đường đường chính chính lên ngôi cần gánh cái tội danh soán vị nhưng Hoàng đế tiền triều còn sống lưu lại rất nhiều hậu họa. Diệt cỏ tận gốc cũng chỉ là câu thành ngữ mà còn là thủ đoạn đối phó với kẻ thù.

      cũng biết Cố Thiền rất mềm lòng, mặc dù ngoài miệng nàng tùy sắp xếp nhưng trong lòng nhất định là muốn nhìn thấy Ninh thái hậu cùng Hàn Khải phải chết.-

      Bây giờ Hàn Thác chết đúng là bớt việc cho Hàn Thác.

      Còn Ninh Thái hậu…

      Bà ta cũng có lòng muốn chết. Nhưng biết là do nhiều tuổi động tác chậm hay mặc dù là Thái hậu tin tức cũng nhanh bằng Hoàng đế, lúc Hàn Thác đến Từ Ninh cung bắt người bà ta mới chuẩn bị đốt lửa.

      Hàn Thác vung kiếm hất văng cây nến trong tay bà ta “Muốn chết? Có thể. Đợi ta hỏi xong ngươi muốn chết ta tiễn ngươi đoạn đường, đảm bảo để cho ngươi phải chịu khổ chịu tội, nếu ngươi muốn sống ta cũng có thể phụng dưỡng ngươi với ngôi vị Thái hậu.”

      Người hầu trong cung sớm chạy trốn còn bóng dáng nhưng đầu tóc, quần áo của Ninh Thái hậu vẫn cẩn thận ngay ngắn, tổn hại chút nào dáng vẻ của Thái hậu.

      “Ngươi hỏi .”

      “Phụ hoàng là do các ngươi hại chết sao?”

      mặt Ninh Thái hậu có biểu trấn tĩnh kỳ dị, giống như bây giờ bà ta cũng phải là người bị bắt, vẫn là Thái hậu có thể hô phong hoán vũ “Ngươi muốn biết sao? Nhưng ta cho ngươi biết. Có số chuyện, ngươi có cách nào biết được hoặc là giả vờ biết ta cũng muốn cho ngươi biết.”

      “Bớt ở đây giở trò với ta .”

      Hàn Thác bình tĩnh nghe bà ta lải nhải, chỉ là nếu chuyện phụ hoàng chết có liên quan đến bà ta vậy kiếm chém chết bà ta báo thù cho phụ hoàng, nếu liên quan đến bà ta giữ lại mạng của bà ta cũng sao.

      “Đến bây giờ dù ta ta liên quan ngươi có tin ? Giống như tất cả mọi người đều tin Xán Xán lên Từ Ân tự tu hành vì ngươi, thế gian đều cho rằng như vậy, lúc gặp chuyện đều chọn tin những gì mình muốn tin, đối với những gì muốn tin cho dù đó là , cho dù người ngoài thế nào bọn họ cũng chỉ coi đó là lời đồn.

      Ninh Thái hậu nhanh chậm thả quả bom.

      Lúc này bà ta nhắc đến Cố Thiền nhất định là có gì tốt đep, Hàn Thác muốn cắn câu, tiếp lời bà ta, chỉ “Ta hỏi ngươi cái gì ngươi trả lời cái đo, nếu ngươi làm tất nhiên có ngự y làm chứng cho ngươi.”

      Ninh Thái hậu dường như có chút dao động, nhìn thị vệ theo phía sau Hàn Thác “Ngươi cho bọn họ lui xuống chúng ta chuyện.”

      Hàn Thác sợ bà ta có thể giở trò gì nên ra lệnh cho thủ hạ lui ra ngoài.

      “Sức khỏe của ông ấy đúng là còn chịu được nữa.” Ninh Thái hậu “Ba mươi năm phu thê ta chỉ muốn cho con trai ta leo lên ngôi vị Hoàng đế, cũng chưa từng có ý định giết ông ấy. Ngày tiên đế mất, Tào Đức Hạnh vẫn canh giữ bên cạnh, có hai vị ngự y Phương, Dương chẩn bệnh, ta thẹn với lương tâm, bọn họ đương nhiên cũng bị tội gì, bây giờ vẫn sống rất khỏe mạnh, chỉ cần bị thuộc hạ của ngươi giết trong lúc loạn lạc vậy có thể làm chứng, ngươi chỉ cần tìm bọn họ đến hỏi là được.

      “Ngươi như vậy trước tiên ta tạm tin ngươi, đợi ta hỏi tra mọi chuyện quay lại xử lý ngươi.”

      Hàn Thác xong liền muốn rời .

      thanh thâm trầm của Ninh Thái hậu truyền đến từ phía sau “Đáng tiếc, cho dù hai vị thái y có y thuật cao siêu thế nào nữa cũng có cách nào chuẩn đoán chính xác được rằng trừ ngươi ra Xán Xán còn có người nam nhân thứ hai .”

      Hàn Thác tất nhiên là nghe được nhưng hoàn toàn để ý đến, tiếp tục ra ngoài.

      biết tên thần y bên cạnh ngươi có thể chuẩn đoán được hay . Lúc trước, ngày nàng từ U châu vào Kinh thành ở Long Tê điện được thị tẩm, nếu phải vậy ngươi cho rằng vì sao nàng ta phải tìm chết? Nếu ngươi tin lời ta có thể tìm Triệu thái y ngày đó trị thương cho nàng ta, hỏi ông ta xem ông ta thấy người bị thương ở Phượng Nghi cung hay Long Tê điện. Sau đó nàng ta đồng ý vào Từ Ân tự để tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, vì những ngày sau…”

      Câu tiếp theo của bà ta nghe được nữa vì ra khỏi đó cũng sai người khóa chặt cửa điện lại, giam lỏng Ninh Thái hậu ở đó.

      Những câu kia chữ Hàn Thác cũng tin. Nhưng cũng phải thừa nhận điều, lời bà ta rất độc.

      Trước khi nữ nhân bị phá thân còn có cách nghiệm thân. Sau khi phá thân có cách nào có thể nghiệm thân để biết được rốt cuộc người phụ nữ có xảy ra quan hệ với nam nhân nào khác ngoài trượng phu của mình hay .

      Bởi vì có cách nào nghiệm chứng, thể chứng minh trong sạch cho nên giữa vợ chồng khó tránh khỏi nghi kị.

      bị lừa, đây chẳng qua là cái bẫy Ninh Thái hậu bày ra do cam lòng, bà ta sống tốt cho nên cũng muốn bọn họ được sống tốt, chỉ như vậy thôi.

      Hàn Thác tự nhủ như vậy.

      Sau đó luôn bận rộn, cũng dần dần quên mất chuyện này… cho rằng quên tất cả, chỉ là những lời kia chỉ cần là nam nhân nghe xong cũng thể vui vẻ, mỗi khi thân mật với Cố Thiền từng câu từng câu bà ta lại xông ra…

      là nam nhân đương nhiên cũng quan tâm…

      Nhưng chuyện này nhất định phải .

      Cho dù là cũng là do nàng bị bức ép, sau đó nàng còn tự tìm chết.

      hận chính mình, nếu như Cố Thiền phải chịu tủi nhục như vậy cũng là do chăm sóc nàng chu đáo.

      Hàn Thác muốn nghĩ đến những cái khác.

      đưa Cố Thiền đến Phụng Thiên điện chỉ vì muốn ở nơi đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của hung hăng muốn nàng, lại lần nữa in lên người nàng dấu vết của .

      Mang theo ý nghĩ như vậy cho nên ra tay biết nặng , hơn nữa chuyện xưa ngừng nảy ra trong đầu , các loại suy nghĩ làm còn quan tâm đến cảm nhận của Cố Thiền.

      “Hoàng thượng… chút…”

      Vốn Cố Thiền còn chưa động tình, Hàn Thác lại liều mạng hơn so với thường ngày làm nàng chịu đựng nổi.

      “Thần thiếp đau…”

      Nàng hình như đều nghe thấy…

      Nàng đẩy muốn rút người ra nhưng đẩy được…

      Từ khi hai người thành thân đến nay, Cố Thiền đều là bảo bối trong lòng Hàn Thác, nâng ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chưa từng bị đối xử như vậy.

      ở nơi cấm kỵ làm chuyện cấm kỵ đáng lẽ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt nhưng bởi vì đêm nay Hàn Thác thô lỗ, làm chút xấu hổ trong lòng Cố Thiền rút hết , dần chuyển thành oan ức cùng khuất nhục.

      cuối cùng, nàng tàn nhẫn cắn ở bả vai Hàn Thác cái, lúc này mới giãu dụa thoát ra.

      Hàn Thác bị đau cuối cùng cũng coi như là tỉnh lại.

      Lại nhìn xuống Cố Thiền, giữa hai chân nàng đỏ bừng, chân trần đứng đất. Mùa đông khắc nghiệt, chân nàng lạnh chịu nổi.

      Hàn Thác ôm nàng trở về gối “Xán Xán, ta…”

      được câu lại biết giải thích như thế nào, những suy nghĩ bẩn thỉu kia muốn cho nàng biết, càng thể hỏi nàng. Hỏi, chính là tin, cho dù cũng có khúc mắc, tình nguyện để chuyện này biến thành cái gai đâm vào lòng mình.

      Nếu thể chỉ có hành động để diễn tả.

      cúi đầu hôn nàng.

      Lần đầu tiên Cố Thiền cảm thấy sợ hãi quay đầu né tránh.

      Hàn Thác phát hoảng sợ trong mắt nàng, trong lòng càng thêm khó chịu, ôm chặt người nàng, giọng “Đừng sợ, là ta tốt.”

      chút được …” Cố Thiền như con mèo nghẹn ngào khẩn cầu “Thần thiếp rất đau…”

      “Ta nhìn chút xem nàng có bị thương .”

      xong thuận thế nhìn xuống thân dưới của nàng.

      “Để ta tự xem.”

      Cố Thiền gần như là nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn sang bên cạnh.

      Long ỷ chỉ dài hai thước, rộng ba thước, gian nàng có thể tránh chỉ có hạn, quá hai lần bị Hàn Thác bắt lấy “Nghe lời, tự nàng nhìn được.”

      Cố Thiền nhắm chặt hai mắt, căn bản là dám nhìn hành động của , nhưng mà lỗ tai vẫn dựng lên, vẫn có thể nghe được chuyện “ có chuyện gì.”

      Nàng cắn môi hơi mở hé mắt, đối diện với ánh mắt như lửa của .

      “Xán Xán, ta nhàng, ta đảm bảo.”

      Nàng sợ hãi gật đầu.

      ***
      Đến cuối cùng là hai người làm sao trở về Phượng Nghi cung Cố Thiền cũng hoàn toàn có ấn tượng.

      Nàng ngủ thẳng đến trưa mới dậy, khi tỉnh lại toàn thân như mất chống đỡ, ngay cả sức lực động ngón tay cũng có.

      Bích Lạc canh giữ ngoài cung, nghe thấy động tĩnh bên trong vào “Nương Nương tỉnh rồi, người muốn ngồi dậy ?”

      “Hoàng Thượng đâu?” Cố Thiền vùi đầu trong gối, có chút dám nhìn Bích Lạc, có trời mới biết có ai biết chuyện ở Phượng Nghi cung đêm qua hay .

      “Hoàng Thượng sáng sớm lên triều, dặn dò để Nương Nương ngủ, sau khi bãi triều trở về nhìn Nương Nương lúc sau đó đến Ngự thư phòng xử lý chính .

      “Vậy ngươi có qua đây ăn trưa ?”

      “Nương Nương qua giờ cơm trưa, sợ là Hoàng Thượng dùng bữa.” Bích Lạc nhắc nhở “Có điều bên trong Phượng Nghi cung có nhà bếp , Nương Nương muốn ăn lúc nào cũng được, Nương Nương có thể truyền lệnh. Người muốn ăn gì?”

      Cố Thiền vừa tỉnh ngủ vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nhân tiện “Đợi thêm lúc nữa, Hoàng Thượng còn dặn dò gì nữa ?”

      “Hoàng Thượng , nếu Nương Nương muốn đến thăm Thái hậu đến Từ Ninh cung, mặc dù nơi đó canh giữ nghiêm ngặt nhưng ngăn Nương Nương.” Bích Lạc truyền lời xong lại giải thích “Vốn à Hoàng Thượng muốn tự mình với Nương Nương nhưng Nương Nương vẫn chưa tỉnh dậy, Hoàng Thượng lại biết nhất định Nương Nương nghĩ về chuyện này cho nên dặn nô tỳ truyền lời cho người.”

      Cố Thiền nằm lỳ giường, rầu rĩ ‘Ừ’ tiếng, nàng mệt như vậy, ngủ như chết như này phải là do ban tặng sao…

      Còn Ninh Thái hậu, nàng biết bản thân cần lấy tâm trạng gì để thăm bà ấy, lúc này cho dù nàng có ác ý nhưng đối phương nhìn vào thành là nàng muốn diễu võ giương oai, muốn sỉ nhục bà ấy.

      Cố Thiền thở dài hơi, thôi, cần gì phải kích thích bà ấy nữa.

      đường Cố Thiền nghe Lâm Tu , bởi vì chứng minh được Ninh Thái hậu chỉ là truyền giả ý chỉ làm cho Hàn Khải đăng cơ, mưu hại Nguyên Hòa đế cho nên Hàn Thác quyết định giết bà ấy.

      ra tình huống này gần giống kiếp trước, tốt hơn cũng tệ hơn.

      Hàn Thác vẫn chưa dẫn nàng đến Phụng Thiên điện lần nữa, cũng thô lỗ với nàng như ngày ấy nữa, ngược lại càng ôn nhu săn sóc.

      Vốn Đế Hậu phải phân điện sinh sông nhưng Long Tê điện còn sửa chữa, đương nhiên hàng đêm Hàn Thác đều ở trong Phượng Nghi cung.

      Tiền triều cũng có quan lại dám câu như là “Hoàng hậu nên được độc sủng, Tân Đế nên thiết lập hậu cung”.

      Những quan văn võ bây giờ cũng biết Hoàng đế bây giờ cũng là Tĩnh vương thần thông quảng đại khiến người người kính sợ lúc trước, càng dám lỗ mãng.

      Huống chi Hoàng đế thiết lập Hậu cung cũng là vì khai chi tán diệp cho Hoàng thất, mặc dù con cái cần nhiều nhưng dù sao trong cung có con giá, thái tử cũng lập, cho dù Hoàng Thượng có muốn cưới mười tám người vợ bé, sinh hơn mười lăm hai mươi người con hay cũng thể cấp bách hơn so với chuyện chỉnh đốn triều đình.

      Ngay lúc Cố Thiền cho rằng cuộc sống sau này bình yên gợn sóng như vậy ngờ rằng đêm giao thừa lại xảy ra chuyện lớn.
      Uyên Sama, Anhdva, seattle18 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      lúc hấp dẫn, editor dừng cái đục ko lưu luyến! Hi vọng editor chịu khó up chương mới hơn, ahuhu
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      @Mengotinh_Ranluoi Dạo này mình hơi bận nên đăng chậm. Bọn mình edit xong, từ giờ cố đăng đều đặn hơn để truyện được hoàn sớm. Cảm ơn ủng hộ của bạn :038:
      Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 111:

      Editor: huyetsacthiensu

      Đêm Giao thừa, đương nhiên cả nhà phải đoàn tụ.

      Lúc Hàn Thác đăng cơ hạ chỉ để Cố Cảnh Ngô và vợ chồng Cố Tùng hồi kinh, phục hồi nguyên chức.

      Hàn Thác đăng cơ ngày ba tháng Chạp, ngày năm ra chiếu chỉ xuất kinh, khoảng cách giữa Phúc Kiến và Kinh thành đường xá xa xôi, hai người gặp nhau đường, lúc đến Kinh thành cũng là hai mươi bảy tháng Chạp.

      Cũng may là đến trước năm mới.

      Buổi chiều ngày Giao thừa hôm đó, Hàn Thác tổ chức tiệc gia đình trong cung.

      Đến bây giờ con trai Nguyên Hòa đế chỉ còn mình Hàn Thác, những người chú cháu khác sớm được phong Vương, sống ở đất phong, có chiếu chỉ của Hoàng đế được tự tiện vào Kinh.

      Hàn Thác mới lên ngôi, mặc dù cần tranh thủ càng nhiều chỗ dựa càng tốt nhưng vì năm đó Nguyên Hòa đế cũng tin tưởng huynh đệ của mình, trong tay những người đó có thực quyền, chỉ dựa vào bổng lộc để sinh sống, trắng ra chính là những ký sinh trùng của triều đình cho nên bị xếp vào đội ngũ cần vội xã giao, tất nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này.

      bữa tiệc xuất người Hoàng gia chân chính chỉ có Trường Hà trưởng công chúa cùng Phò mã, cùng mẹ đẻ là Lệ Thái tần.

      Ngoài ra còn đám người là nhân vật chính của bữa tiệc, chính là nhà mẹ của Hoàng hậu, Vĩnh Chiêu hầu phủ.

      Vì muốn làm cho Cố Thiền hài lòng Hàn Thác ra lệnh cho nữ quyến của Cố gia sau giờ ngọ vào Cung, tề tựu trong Phượng Nghi cung chuyện phiếm với nàng.

      Bởi vì thân phận bây giờ giống ngày trước, lúc gặp nhau thể thiếu việc hành lễ hỏi thăm, Cố Thiền ngăn cản từng người , hướng về phía Tưởng lão thái thái “Năm đó Xán Xán là thân bất do kỷ, ra hạ sách rời khỏi Kinh thành, hại tổ mẫu và người lớn trong nhà phải lo lắng, bây giờ đáng lẽ cháu mới là người phải hành lễ tạ lỗi.”

      Nếu như đứa trẻ phạm lỗi người trong nhà đương nhiên tức giận muốn dạy dỗ nhưng nếu đứa nhro này phạm lỗi lạc đường mấy năm, lúc người nhà tuyệt vọng từ lâu lại trở lại bên cạnh bọn họ người nhà nhớ đến lỗi của đứa trẻ nữa mà ngược lại chỉ có thể vui mừng vì mất mà tìm lại được.

      Cũng phải bởi vì lỗi lầm trốn khoảng thời gian có thể có chuyện gì mà chỉ có thể dùng đạo lý đạo lý, dùng tình cảm tình cảm. Con người có thể thành người chính là vì sách vở giáo điều cứng nhắc.

      Cố Thiền phải đối mặt với tình hình như vậy, hai năm sau khi mọi người tưởng rằng con bị thiêu chết bây giờ nàng lại hoàn hảo đứng trước mặt mọi người, mọi người vui mừng còn kịp, làm gì có ai còn tâm tư trách mắng nàng.

      “Có thể bầu bạn bên người Bệ hạ khi Người khó khăn nhất chính là phúc khí của Nương Nương.” Tưởng Lão thái thái dùng kính nghĩ những lời thân thiết nhất “Bây giờ khổ tận cam lai sau này chính là đời trôi chảy, vạn thuận lợi.”

      “Con biết.” mọt tay Cố Thiền kéo Tưởng Lão thái thái, tay kéo Ninh thị ngồi lên giường , những người còn lại cũng theo thứ tự ngồi xuống, hỏi tình trạng gần đây của nàng.

      Đám trẻ đều tụ tập ở gian phòng khác.

      Dần nhi mặc bộ quần áo bình thường mặc đỏ thẫm, đội mũ đầu hổ, nằm lỳ ở giường, chống cánh tay, ngẩng đầu dậy, hứng thú nhìn những đứa trẻ lần đầu tiên nó nhìn thấy.

      Con thứ hai của Cố Dung – Hỉ ca nhi cùng đứa con trai độc nhất của Cố Tùng - Nhạc ca nhi chỉ kém nhau nửa tuổi, Nhạc ca nhi ba tuổi, Hỉ ca nhi hai tuổi rưỡi, bước chuyện cũng đều vô cùng lưu loát; lúc này hai đứa cùng chen đứng ở trước giường, nhìn nhóc con lười biếng nằm giường phun nước miếng.

      “Muội ấy đáng … Ta có thể sờ chút ?” Hỉ ca nhi ló đầu nhìn về nhũ mẫu đứng cạnh giường.

      Đương nhiên, đó là nhũ mẫu của Bảo bảo, Hỉ ca nhi cai sữa, nhũ mẫu tất nhiên tiến cung cùng với nó.

      “Tất nhiên là có thể.” Giọng của nhũ mẫu vừa mềm mại vừa êm tai “Tiểu thiếu gia chỉ cần chạm chút là được, nếu muội muội bị đau.”

      Hỉ ca nhi giơ ngón tay trỏ ra thăm dò, đâm lúc khuôn mặt trắng nõn nà của Bảo bảo.

      Bảo bảo phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu sang nhìn nó.

      Nhạc ca nhi cũng học theo lấy ngón tay đâm.

      Bảo bảo lúc này rất vui, vung tay lên chặn lại, “Bốp” cái đánh vào mu bàn tay Nhạc ca nhi, dùng rất dùng sức.

      Nhạc ca nhi có chút oan ức, cúi đầu xoa xoa mu bàn tay bị đánh đỏ hồng, cảm thấy có lẽ muội muội thích mình…

      Còn chưa nghĩ xong nghe thấy tiếng Bảo bảo khóc.

      Đại nữ nhi của Cố Dung - Cố Vạn Hạ bốn tuổi, cao hơn hai đệ đệ cái đầu, lúc nào ở đâu cũng quên bày ra dáng vẻ của người chị, lúc này đương nhiên là muốn dạy dỗ hai người đệ đệ, bắt lấy tay của hai người họ đánh cái “Cho các đệ bướng bỉnh, làm cho các muội muội khóc rồi.”

      Nhạc ca nhi thầm nghĩ: ràng là đệ mới là người bị đánh, chẳng lẽ cứ khóc là đúng sao?

      Nghĩ như vậy chính cũng mở miệng khóc lên.

      Hỉ ca nhi liền liên quan đến đệ, lúc đệ chạm vào muội ấy cũng khóc…”

      “Đại tỷ phát biểu đệ còn dám cãi?” Cố Vạn Hạ quay về phía đệ đệ ruột của mình hung ác hơn.

      Hỉ ca nhi cũng kiềm được, bắt chước Nhạc ca nhi và Bảo bảo khóc rống lên…

      Lúc này Cố Vạn Hạ cũng choáng váng, Nhạc ca nhi lắm vì thời gian ở chung nhiều, nhưng mà Hỉ ca nhi ràng lúc ở nhà nào dễ khóc như này…

      Nó có chút sợ hãi, biết bản thân làm sai cái gì, miệng bẹp ra, cuối cùng nhịn được cũng bắt đầu khóc…

      Dần nhi, Thái tử điện hạ là em bé duy nhất tâm tình bình thường nhất, vốn nằm úp sấp như chú cún con nhìn mọi người chơi, đột nhiên phát có chỗ đúng, bò mấy lượt đến bên cạnh Bảo bảo, cái tay mũm mĩm duỗi ra, đẩy Hỉ ca nhi và Nhạc ca nhi mỗi người cái “Xấu!”

      Sau đó nhấc cái mông lên, bắt đầu lau nước mắt cho muội muội, cũng quên lau mặt cho Cố Vạn Hạ cái.

      Dần nhi còn , sức lực lớn nhưng Hỉ ca nhi với Nhạc ca nhi cũng lớn, bị đẩy cái cũng ngã ngồi xuống cái đôn…

      Dần nhi và Bảo bảo mỗi người có bốn nhũ mẫu, hai người mỗi ca trực, lúc này vừa đúng có bốn người. Bốn người lớn, năm đứa trẻ, muốn chăm sóc bon trẻ tốt nhưng bọn trẻ lại khóc lên.

      Tiếng khóc của bọn trẻ dẫn mấy người ngồi ở phòng Cố Thiền đến đây.

      Mấy đứa trẻ tìm đến chỗ mẫu thân mình. Cố Thiền và Lộ Tương đều sinh hai, Cố Thiền còn may là Dần nhi khóc, nàng chỉ cần nhìn Bảo bảo là được, hai đứa trẻ nhà Lộ Tương đều khóc, nàng chú ý cả hai được, Tưởng Lão thái thái bế lấy Hỉ ca nhi.

      Nhũ mẫu kể chuyện xảy ra, tất cả mấy người lớn đều nở nụ cười.

      Cố Thiền cố ý chọc khuôn mặt bé của Bảo bảo mới “Đứa bá đạo này, sao lại bắt nạt các đường ca ( họ bên nhà mẹ)?”

      Vốn là tứ đại đồng đường, nhà hòa thuận vui vẻ nhưng Tiết thị càng nhìn càng thấy chói mắt.

      Cố San biết bị trúng tà gì, lúc trước mang thai bị sảy, mới đó hai năm trôi qua vẫn chưa có thai lại, ngược lại thiếp thất của gia lại liên tiếp sinh hai đứa, hơn nữa cả hai đều là con trai.

      Tiết thị lén lút dẫn Cố San khám đại phu, đại phu lúc thân thể bị tổn thương chỉ sợ rất khó để mang thai nữa.

      Lần này hai mẹ con đều há hốc mồm, con đứng đầu trong những tội bất hiếu, bị bỏ cho nên chỉ có thể giấu .

      Nhưng Cố San vốn chất phác, bình thường cũng đòi hỏi trượng phu, hơn nữa trong lòng còn giấu bí mật nên tăng thêm mấy phần khó chịu.

      gia càng ngày càng xa lánh, ngày thường đều ngủ ở phòng mấy người thiếp thất, chỉ mùng 1 hoặc ngày rằm mới vào phòng nàng ta.

      Tiết thị đẻ được con trai, vốn muốn trông cậy con có thể gả được vào nhà chồng, sinh được cháu trai bà ta cũng có thể ngẩng cao đầu ngờ rằng lại như ý muốn.

      Bà ta vốn cảm thấy an ủi vì cảnh ngộ Cố Thiền gặp phải nhưng ngờ nội dung vở kịch lại xoay ngược lại, những Cố Thiền chết mà Tĩnh vương cũng còn sống, những chuyện này chưa tính, Tĩnh vương còn đăng cơ làm Hoàng đế, sắc lập nàng làm Hoàng hậu, còn sinh thái tử.

      Lúc nãy khi mọi người tán gẫu trong lòng bà ta tràn ngập chua xót, cuối cùng vẫn kiêng kỵ thân phận của Cố Thiền nên nhữlúc ng điều may.

      Tình cảnh bây giờ đâm trúng tâm bệnh của bà ta, bà ta có chút nhịn được, lúc Cố Thiền với Bảo bảo tiếp lời “Haizz, phải ta , Nương Nương có thể dạy dỗ con cái, việc nhà tất cả đều phải theo quy tắc, Hoàng đế nào quần thần đấy, công chúa phải dựa vào Bệ hạ, nếu tình tình quá bá đạo nuông chiều khi có biến cố gì xảy ra… nhà Tôn Hoàng hậu chính là tấm gương.

      Lý do Hàn Thác khởi binh chính là biết được Hàn Khải đăng cơ phải là do di chiếu của Nguyên Hòa đế, đương nhiên phải sử dụng dư luận với hiệu quả tốt nhất, phải là người biết nhẫn nhục, giả chết sống tạm bợ chỉ vì để tập hợp lực lượng.

      Hơn nữa năm đó việc Hàn Khải cắt giảm quân nhu thực được lòng người, trong Kinh thành trừ những người có lợi ích trực tiếp liên quan đến Hàn Khải đều cho rằng việc Hàn Thác thành công đoạt lại ngôi vị Hoàng đế là việc làm lòng người hả hê.

      Mà những người ngồi chung thuyền với Hàn Khải bây giờ tất nhiên thể thiếu việc bị luận tội, đặc biệt là Binh bộ Thượng Thư Tôn gia, cũng là nhà mẹ đẻ của Tôn Hoàng hậu, thảm nhất.

      Mấy câu của Tiết thị bên ngoài là những lời ý vị sâu xa của trưởng bối nhưng lấy Tôn gia làm ví dụ nghe thế nào cũng thấy thoải mái.

      Tưởng Lão thái thái đầu trách mắng “Cuối năm rồi vài câu Chúc phúc có được ?”

      Tiết thị phản ứng cũng nhanh “Ai da, ta nhiều tuổi rồi, suy nghĩ cũng ràng, lời cũng ràng, Nương Nương đừng trách cứ.”

      Nữ quyến Cố gia hàng ngày rất ít tính toán với Tiết thị phải vì yếu đuối có năng lực cũng phải là có thủ đoạn mà chỉ là ai cũng biết lai lịch cùng lý do tại sao bà ta gả vào Cố gia, hơn nữa tính tình bà ta như vậy…

      Còn tiểu bối là do muốn giữ lại mặt mũi cho trưởng bối.

      Tưởng Lão thái thái với hai người con dâu khác cũng mặc kệ bà ta.

      Chẳng lẽ bị chó cắn ngươi lại cắn lại chó sao?

      Lại ví dụ, nếu đường ngươi bị người điên mắng ngươi, ngươi dám chạy trốn chẳng lẽ phải đuổi theo mắng lại ? Vậy chẳng phải còn điên hơn kẻ điên sao?

      ở trong mắt các bà, Tiết thị cắn người còn giỏi hơn chó cắn người, còn điên hơn kẻ điên mắng người, so đo với bà ta chính là tự làm mất phong độ của bản thân.

      Từ trước đến giờ Cố Thiền cũng nghĩ như vậy, nhưng mà dù sao lúc trước cũng nghi ngờ TIết thị lừa bán mình, hôm qua nàng nghĩ kế cùng Hàn Thác.

      Nhưng mà nàng vừa đến thứ nhất là còn mềm lòng, thứ hai là vạch kế bất thiện, từ lúc Tiết thi đến cũng tìm được cơ hội làm việc lại nghĩ rằng Tiết thị lại tự mình sa đầu vào lưới.

      Cho nên, đầu tiên là Cố Thiền làm ra vẻ hào phóng lễ phép, tính toán, giả vờ như mới phát mình đủ chu đáo, hỏi dò mọi người xem có muốn xem Ngự hoa viên , lại hỏi mẫu thân có muốn đến thăm Ninh Thái hậu .

      Ninh thị cùng Cố Thiền là mẫu nữ, ý nghĩ của hai người về việc thăm Ninh Thái hậu là đồng nhất, tất nhiên cũng biết bây giờ phải là lúc thích hợp để đến thăm nên chỉ dặn con đưa lễ vật chúc mừng năm mới sang.

      Tưởng Lão thái thái “Bên ngoài gió lạnh, ta già rồi thân thể chịu được, vẫn nên ở trong phòng ôm cháu bảo bối của chúng ta thôi, bọn chúng còn , cũng sợ lạnh, nữa.

      như vậy Ninh thị, Tề thị Cố Thiền, Lộ Tương, Phùng Loan cũng dồn dập đồng ý.

      Tiết thị lại có hiếu tâm như vậy, hơn nữ dù sao bà ta cũng chưa từng vào Hoàng cung, muốn hiếu kỳ, muốn dạo xung quanh tuyệt đối là giả.

      “Nương Nương có lòng tốt con thay mọi người nhận lấy, nhìn chút, trở về kể cho mọi người nghe.”

      Cùng ý nhưng cách biểu đạt khác nhau, lúc Tiết thị đồng ý vẫn còn thể ra những lời tốt đẹp.

      Cố Thiền sai Hồng Hoa, Bạch Hoa cùng Tiết thị.

      nghĩ rằng chuyến này… mãi cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, tiệc tối mở màn cũng thấy người trở về.
      Uyên Sama, Anhdva, seattle17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :