1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Đêm kinh hồn
      Edit: Nguyenthi


      “Thông minh!” Cố Phong gật đầu, đối với nàng chút liền thấu hiểu cảm thấy vừa lòng.

      “Đến tháng sáu khi đó ngươi còn chưa đủ tuổi đâu? ” Cố Thiền .

      Cố Phong ngồi trở lại ghế, ngón trỏ gõ “cốc cốc” mặt bàn:“U châu vệ có quy luật bất thành văn, nếu có chút năng lực xông trận giết địch, lại đuợc quan tứ phẩm tiến cử, đặc cách hạn chế tuổi. Cái này gọi là bám vào khuôn mẫu mà phân loại nhân tài.”

      Cố Thiền hỏi:“Ngươi tìm ai giúp?”

      Cố Phong đáp:“ Đường huynh củaThiếu Thụ là Phùng Kì ở U châu vệ nhậm chức Thiêm tứ phẩm, đáp ứng với ta tiến cử hai người hiền tài.”

      Phùng Tân, Phùng Thiếu Thụ Cố Thiền nhận thức, phụ thân là Phùng Thanh Sơn cùng Cố Cảnh Ngô bạn học cùng trường, tình nghĩa thâm hậu.

      Phùng Thanh Sơn ở Chiết Giang là phó sứ đề hình án sát, lấy thê tử là nguời có gia tộc lâu dài ở U châu. Sau khi Cố gia đến, hai nhà lui tới thường xuyên, tháng 11 khi Cố Tùng 16 tuổi cùng nữ nhi Phùng gia là Phùng Loan mười bốn tuổi định ra hôn , kết thành thân gia.

      Có tầng quan hệ như vậy, Cố Thiền cũng ngoài ý muốn Phùng Kì cố giới thiệu Cố Phong, làm nàng kinh ngạc là Cố Phong lại có thể đầu quân duới trướng của Tĩnh vương.

      Dì xưa nay đem Hàn Thác là cái đinh trong mắt, Cố Thiền lại tận mắt thấy càn rỡ khi Hàn Thác trả thù, bất thường, nàng cũng cho rằng Cố Phong vào U châu vệ có thể được trọng dụng, triển khai kế hoạch lớn.

      Cố Phong thấy Cố Thiền chậm chạp , chỉ dùng đôi mắt to đen nhánh trong suốt nhìn mình, tự động giải thích vì khâm phục mà ra lời, nên đắc ý :“ thể tưởng được đúng , ta có nhiều phương pháp như vậy, cần gia đình lo liệu, có thể tự lo lắng cho tiền đồ tương lai.”

      Cố Thiền nghe vậy, uyển chuyển :“ kinh ngạc, chỉ là vì sao đọc nhiều sách thêm hai năm mữa rồi tính?”

      Cố Phong :“Ta cũng đâu có ý định thi khoa cử, thay vì ở lại trong thư viện hao phí thời gian, bằng sớm ngày nhập ngũ, đỉnh thiên lập địa .”

      Cố Thiền lại khuyên:“Vậy cũng vội, chậm hai năm nhiều nhất cũng quá ba năm, phụ thân chắc chắn đuợc triệu hồi vào kinh, đến lúc đó ngươi có khả năng đầu nhập quân binh trong kinh, chừng còn có thể tiến vào cận vệ của hoàng đế, tiền đồ chẳng phải là tốt hơn sao?”

      Cố Phong xua tay:“Chuyện này ngươi hiểu đâu. Ta là muốn học bản lĩnh thực thụ, tự làm nên nghiệp, nên đương nhiên phải chọn vào quân đội tinh tráng thiện chiến nhất. Cái này gọi là gần mực đen gần đèn sáng, kinh thành toàn kẻ khoe mẽ, bao nhiêu năm cũng chưa chân chính trải qua chiến trường, theo bọn họ có thể học được cái gì, lý luận suông, hay là xu nịnh cấp , lục đục với nhau?”

      đến đây, ngữ khí đúng là thập phần khinh thường. Nhưng mà tự xét trong lời ổn, vội vàng ngậm miệng, ho tiếng:“Lời này ta chỉ với ngươi, tuyệt đối đừng cho người khác biết.”

      Về tiến trình chức vị gì đó của nam nhân , Cố Thiền quả hiểu lắm, nên cũng bình luận thêm nhiều. Nhưng tình liên quan đến nguời thân, lại thể nào để ý tới, nghĩ nghĩ, lại hỏi:“Ngươi cùng phụ thân thương lượng qua chưa?”

      Cố Thiền biết kiếp trước Cố Phong có nguyện vọng này hay , dù sao nàng chưa từng nghe đề cập qua, có lẽ là sau khi cùng phụ thân thương nghị liền bị ngăn cản cũng chừng.

      Cố Phong cùng nàng là thai song sinh, thuở tâm ý tương thông, vừa mới đắc ý nhất thời, bất giác lúc này lại yên tĩnh, liền biết Cố Thiền lo lắng chuyện gì, thẳng:“Yên tâm , Tĩnh vương mới phải người bụng dạ hẹp hòi, dùng người khách quan, nếu uy danh của U châu vệ cũng lan xa như vậy.”

      Cố Thiền cũng kiêng kị:“ dùng người như thế nào, ngươi nghe chẳng qua cũng chỉ là tin vỉa hè, làm sao chính xác được.”

      “Xa cần phải , gần chỉ Thiếu Minh ca, Phùng gia cùng nhà chúng ta giao hảo 20 năm, nay lại kết thân, nếu Tĩnh vương kiêng kị này nọ, tháng 11 rồi phải tìm cớ đem từ núi Cầm trở về gấp, đâu thể nào để cho lập được chiến công, lại cùng vào kinh phong thưởng thăng quan.”

      Cố Phong càng càng có hưng trí, thao thao bất tuyệt liền đứng lên.

      “Hơn nữa, Tĩnh vương cũng là kỳ tài ngút trời, 8 tuổi lên chiến trường, mười hai tuổi khi cầm binh làm chủ soái đánh thắng trận đầu, mười sáu tuổi đến U châu liền đóng quân đến nay, tám năm nay bách chiến bách thắng, đem biên giới đại Ân tầng tầng bảo vệ, đem non sông tiền triều bị Thát tử Mông Cổ chiếm đóng thu hồi từng cái. Nếu ta muốn đánh giặc, vậy phải theo người như vậy, tài năng mới có tiền đồ.”

      Cố Phong đến khát nước, liền dừng lại uống vài hớp trà, lại dặn dò :“Chuyện này tự ta tìm cơ hội cùng cha, ngươi đừng để lộ ra truớc. Chuyện ngày đó ta an bài sẵn, ngươi cần lo lắng bất cứ gì, đến lúc đó nghe ta thành công.”

      Dứt lời, bỏ chén trà xanh xuống rồi đứng dậy rời .

      Cố Thiền vẫn còn nhìn theo bóng dáng mà ngẩn người, nàng cũng biết Cố Phong đối với Hàn Thác sùng bái như vậy, quả thực trở thành thần tượng. Chỉ là nàng , khi như vậy, khi Hàn Thác công thành, vì sao còn muốn tử thủ cửa thành, lấy thân hi sinh vì nước, trực tiếp mở rộng cửa thành, quy hàng tân chủ chẳng phải tốt hơn sao?

      Và như thế, Cố Thiền đột nhiên sửa lại ý tưởng, hề cho rằng Cố Phong tiến vào U châu vệ có gì tốt, ít nhất cùng Hàn Thác đối lập, cũng bị giết chết.

      Việc của triều đình, nàng căn bản có khả năng nhúng tay, làm gì có năng lực gì thay đổi.

      Cũng thể viết thư cho dì, cái đinh trong mắt bà năm năm sau khởi binh mưu phản, nhắc bà tiên thủ hạ vi cường. Cố Thiền nghĩ đến bộ dáng uy nghiêm của Ninh hoàng hậu xưa nay, chỉ sợ nếu mình thực làm như vậy, dì chẳng những tin, còn có thể phái ma ma giáo dưỡng trong kinh thành tới, giám thị nàng từ lời ăn tiếng , việc làm phải thận trọng, được hồ nháo.

      Bất quá, việc này dù sao cũng còn xa, việc cấp bách trước mắt, vẫn là chứng bệnh của Ninh thị.

      Ngày mười lăm tháng giếng, tết Nguyên Tiêu, đồng thời cũng là sinh nhật 13 tuổi tỷ đệ Cố Thiền Cố Phong.

      Hai người họ tuổi lớn cũng , tất nhiên là làm tiệc lớn mời tân khách, chỉ mời những bạn tốt tề tụ. Xưa nay, nam nữ bảy tuổi đều ngồi chung chỗ, bởi vậy Cố Phong thư viện Hàn Sơn ở tư đường lui tới luận thơ luận võ, Cố Thiền cùng bạn khuê nữ ở trong vườn hoa thưởng mai.

      Tới buổi chiều, khách lạ rời , đều là gia yến, cần tỉ mỉ.

      Thọ tinh luôn có đặc quyền, Cố Phong là nam nhi , thân là nữ tử Cố Thiền cũng có đặc quyền suốt ngày hôm nay, có thể thuận lợi xuất môn, ở kinh thành chưa bao giờ vắng hội đèn lồng, tới U châu cũng ngoại lệ.

      Cố Thiền dựa vào trước đó thương lượng xong, lấy cớ rớt khăn tay, phái Bích Lạc quay về tìm, chính mình ngồi nghỉ ở cửa hàng văn chương quen biết chờ nàng ấy quay lại.

      Bích Lạc chân trước mới bước ra đầu phố, sau lưng Cố Thiền liền chui vào hậu viện của cửa hàng, Cố Phong đến từ sớm, đem bộ nam trang kêu nàng thay. Cố Thiền theo lời cải trang, sau đó liền theo Cố Phong leo lên xe ngựa mướn từ sáng sớm.

      xe có người khác, Cố Thiền ngồi ở bên trong xe, Cố Phong đánh xe, ra khỏi Vĩnh Định môn, bất chấp gió tuyết, đường thẳng về hướng nam, thuận lợi chạy được 40 dặm

      Cố Phong ở kinh thành là thư đồng của Thất hoàng tử, mùa thu hàng năm đều cùng Thất hoàng tử làm bạn ngự giá tới bãi săn, sau khi đến U châu cũng cùng bạn hữu lên núi săn thú.

      Tất nhiên là người có kinh nghiệm phong phú, đem chuyện hai người xuất hành đều an bài chu đáo thoả đáng, tỷ như trước tiên chuẩn bị tìm đường , còn ở trong xe ngựa có sẵn tấm chăn da cừu dày, để cạnh thảm lông dê là lò sưởi tay, để Cố Thiền sưởi ấm.

      Bất quá, dù kế hoạch chu toàn cũng thể phòng ngừa được chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

      đường cứ mỗi hai mươi dặm có 1 dịch quán, kế hoạch của bọn họ suốt đêm chạy , cũng tính dừng chân lại, nhưng qua trạm dịch thứ 2, sau khi qua khoảng 2 dặm liền gặp vấn đề nan giải.

      Con đường lúc này chia ra làm ba hướng, bên đường có biển báo, nửa đêm cũng người khác để hỏi thăm.

      Cố Phong đành phải giục ngựa vòng vèo, trở lại dịch quán hỏi đường.

      Tới khi đến là nửa đêm, Cố Phong bảo Cố Thiền chờ ở trong xe, tự mình vào trong dịch quán hỏi.

      tới trong viện, cùng thiếu niên áo lam gặp thoáng qua, trong tay thiếu niên giơ cao cây gậy trúc, gậy treo dây pháo dài đỏ thẫm.

      Lúc ấy Cố Phong cũng để ý lâu, nhưng khi hỏi thăm đường với tạp dịch trong quán xong, ra, xe ngựa ở bên ngoài lại thấy bóng dáng.

      Cố Phong hết hồn, bắt lấy thiếu niên đốt pháo đứng bên cạnh hỏi:“Ngươi đến gần xe ngựa của ta sao?”

      Thiếu niên hắc hắc cười ngừng:“Chạy rồi! Con ngựa kia nhát gan quá , nghe hai tiếng pháo liền co chân chạy, ha ha ha......”

      Tiếng cười im bặt, Cố Phong vung quyền đánh ngã lăn quay ra đất.

      Lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc bất chấp cái gì gọi là lễ phép, ra chuồng ngựa bắt 1 con cũng biết của ai, phi thân lên ngựa, chạy như điên đuổi theo.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Con ngựa xe của ngàn chọn có tiếng cả ngày chạy cả ngàn dặm, làm sao con ngựa tùy tiện khác có thể đuổi theo được.

      Đến ngã ba đường, Cố Phong nhìn xuống dưới, muốn từ bánh xe để lại nhìn ra xe ngựa hướng nào, nhưng tuyết rơi quá lớn, lát tuyết đọng liền đem dấu vết che giấu còn mảnh, đúng là cái gì đều nhìn ra.

      Cố Phong có biện pháp nữa, chưa bao giờ chịu qua chờ đợi suy sụp, lo lắng, phẫn uất, tự trách, luống cuống, đủ loại cảm xúc cùng nhau xông tới, bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng hét lên đau đớn.

      Cố Thiền giờ phút này có thể rất can đảm.

      Khi con ngựa chấn kinh liều lĩnh dốc toàn lực chạy , xe ngựa đường cuồng điên dừng, Cố Thiền căn bản khống chế được thân thể của mình, bị hung hăng đánh lên vách tường xe.

      Nàng cảm thấy ình hẳn là nên xuống xe, nhưng căn bản thể xuống, ngồi ở trong xe, lại lo lắng hãi hùng, biết được khi nào bị tung ra ngoài xe, đến lúc đó cho dù tan xương nát thịt, cũng phải đứt tay đứt chân, hoàn toàn thay đổi.

      biết phải nên làm như thế nào, xe đột nhiên dừng lại, Cố Thiền kịp nghĩ, lập tức ôm lò sưởi tay nhảy xuống xe ngựa.

      Tuyết lớn như lông ngỗng bay xuống, gió lạnh gào thét quất ở mặt, đau như dao cắt.

      Xuống xe, tình cảnh tựa hồ cũng tốt hơn, nhưng con ngựa tuyệt đối biết điều, đợi nàng kịp ra quyết định đổi ý, giành trước liền triển khai bốn vó lại chạy , nhanh như chớp biến mất vô tung, chỉ để lại Cố Thiền đơn lẻ loi mình.

      Nàng nương theo phản quang lớp tuyết đọng đánh giá bốn phía, trừ bỏ trắng xoá mảnh có cái khác.

      Cố Thiền hoàn toàn biết nên làm như thế nào, nước mắt ào ào chảy ra, di chứng bị kinh hách cũng hiển ra, cả người run run, tay chân như nhũn ra, đứng thẳng được, bùm tiếng ngã ngồi ở trong tuyết.

      Cũng biết trải qua bao lâu, nàng khóc đủ, đột nhiên ý thức được thể ngồi chờ chết, muốn đứng lên, mới phát thân thể sớm đông cứng, thể động đậy.

      Tuyết ngừng lại, trong bầu trời đêm đen như mực dâng lên vòng sáng ánh của trăng tròn.

      có vì sao nào gia nhập, lò sưởi tay dần dần nguội , nguồn nhiệt duy nhất còn, chỉ còn lại 1 thân bị rét lạnh.

      Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, Cố Thiền chuyển động chiếc cổ cứng ngắc, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, chỉ thấy người con ngựa tới, khoảng cách .

      Đối phương có lẽ vốn hề thấy nàng.

      Hy vọng thất bại, Cố Thiền gục đầu xuống, vẫn là tư thế ngồi ôm chân.

      Đại khái hôm nay mình phải bị đông lạnh chết ở trong này, chỉ là biết lúc nào mình là chết, bước đường hoàng tuyền, hay khi vừa mở mắt liền trở lại Phượng Nghi cung, phát cái gọi là trọng sinh chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng viễn vông.

      Khi suy nghĩ miên man, tiếng vó ngựa lại vang lên nữa, cho đến khi có người dừng lại trước nàng.

      Cố Thiền mờ mịt ngẩng đầu.

      thân ngựa trắng có người, thân áo khoác hồ cừu bay ở trong gió, đầu đội bạch ngọc quan, gương mặt thanh nhã, đẹp như thiên tiên, phải Tĩnh vương Hàn Thác còn có thể là ai.

      Tình cảnh này, trong lòng Cố Thiền mảnh lung tung, rốt cuộc cảm thụ ra sao, hốc mắt nóng lên, lệ vừa mới ngừng liền muốn chảy xuống.

      Hàn Thác ngồi ở lưng ngựa, đôi mắt phượng sắc bén như lửa, chăm chú nhìn nàng lúc lâu rồi mới cất tiếng :“Cố Thiền?”

      Tuy chỉ hai chữ, ngữ khí lại tràn đầy do dự kinh ngạc.

      Cố Thiền hoảng hốt.

      làm sao có thể nhận thức được nàng?

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 5: Cố nhân tâm
      Edit: Nguyenthi

      Chẳng lẽ cũng giống như nàng?

      Ý niệm trong đầu nhảy ra, ngay cả Cố Thiền cũng tự cảm thấy vớ vẩn.

      Loại chuyện thần kì khó có thể tưởng tượng được như thế này, xuất chuyện là kỳ tích, thể giống như hội ngắm đèn đoán đố đèn, mỗi người đều có phần, cơ hội chỉ có .

      Huống chi trí nhớ cuối cùng của nàng, khiển trách ngự y, thanh to lớn, trung khí mười phần, thân thể khoẻ mạnh, sợ là sống thêm năm mươi năm hề có vấn đề, làm sao có thể giống mình, chết sớm rồi trọng sinh.

      Nhưng, nếu như thế, còn có lý do gì có thể giải thích liếc mắt cái liền nhận ra nàng?

      rời kinh tám năm, mỗi hai năm mới vào kinh yết kiến lần. Nàng ở kinh từ , tháng 9 năm mới theo cha tới U châu, còn lĩnh quân bên ngoài chống lại Thát Đát xâm nhập, chiến đại thắng cho đến tháng chạp, sau đó liền vào kinh rồi bị bắt giữ, vẫn chưa về.

      Bọn họ chưa từng có, cũng có cơ hội chạm mặt.

      Đa nghi xoay quanh trong lòng cũng có được đáp án, bằng để hỏi ràng mới hiểu được.

      “Sao ngài lại biết được ta?”

      Nàng hỏi.

      “Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

      cũng hỏi.

      Hai người đồng thời cất tiếng hỏi, xong nhìn nhau cười, nàng xấu hổ, thập phần hào hiệp.

      Hàn Thác xoay người xuống ngựa, đến gần, ngồi xổm trước người Cố Thiền trước nhìn thẳng nàng: “Thu hoạch vụ mùa của ba năm trước, ta gặp đệ đệ cùa ngươi.”

      ra là thế.

      Trái tim treo cao của Cố Thiền bùm tiếng trở xuống bụng, khỏi cảm thấy xấu hổ vì mẫn cảm đa nghi mới vừa rồi, đột nhiên nhớ tới chính mình lúc này mặc nam trang, cãi chày cãi cối :“Sao ngài lại biết ta là Cố Thiền, mà phải Đồng Lâm?”

      Hàn Thác cười nhạo:“Bổn vương chẳng lẽ còn có thể phân biệt được trống mái?”

      Bất luận kiếp trước kiếp này, cùng tranh luận, nàng chưa bao giờ thắng nổi.

      Thần sắc Cố Thiền ngượng ngùng, bên tai lại nghe hòa nhã :“Ta là Hàn Thác.”

      giới thiệu bản thân, nàng nên đáp lại như thế nào đây?

      Cố Thiền của mười ba tuổi giờ, cũng từng gặp qua Hàn Thác lần nào nên thể biết gì về .

      Nhưng mà hồn sống quá mười tám tuổi, từng cùng làm chuyện nam nữ thân mật nhất, sau đó lại chết ở trong ngực . Cho dù nàng đối với Hàn Thác có tình cảm chân chính của vợ chồng, nhưng cũng rất khó điều chỉnh thái độ khi đối mặt như người xa lạ.

      Hàn Thác phát trong mắt của Cố Thiền tràn đầy đề phòng, nên đưa tay từ trong lòng lấy ra vật, để ở trước mặt nàng.

      “Ngươi nhận biết ta, bất quá, ta nghĩ ngươi nhất định nhận được nó.”

      Đó là khối điền hoàng ngọc bội, ấm áp, khắc hình rồng, vị trí long nhãn khảm hai viên kim thủy bồ đề sáng lóng lánh.

      Đây là tín vậy của hoàng tử, mỗi người con của Nguyên Đồng đế đều có khối, đều dùng điền hoàng ngọc thượng đẳng nhất chế thành, điểm khác nhau duy nhất đó chính là bảo thạch dùng để điểm long nhãn ngọc bội. Khối ngọc bội của Hàn Khải là hồng bảo ngọc, mà Thái tử Hàn Lỗi là ngọc lục bảo.

      Hàn Thác trả lời vấn đề của nàng, bằng phẳng tỉ mỉ xác thực.

      Đối với vấn đề của , Cố Thiền lại thấy khó có thể mở miệng.

      Nàng cắn răng cái, lầm bầm : “Ở ngoài dịch quán ngựa bị kinh hách, lúc ấy xe chỉ có mình ta......”

      hiểu được, hỏi:“Là dịch quán nào? Ta đưa ngươi trở về.”

      Cố Thiền lắc đầu, nàng ngượng ngùng. Cố Phong nàng cái gì cũng cần quan tâm, tất cả mọi chuyện , nàng cũng thực để ý tới, trừ biết mình ra khỏi U Châu, về hướng Nhâm Khâu, những chuyện khác lại hoàn toàn hề biết gì, đần độn ở đây, ra chẳng phải là có cớ chọc người chê cười.

      Hàn Thác lại thông hiểu ý người khác hơn nàng nghĩ, hoàn toàn hề chế nhạo, chỉ :“Trời giá rét đông lạnh, nên ở lâu, ba dặm phía trước có thôn trấn, ta mang ngươi đến đó ở tạm trước.”

      Vừa , vừa đứng dậy trở về bạch mã,“Chỉ là phải ủy khuất ngươi phải ngồi cùng chung con ngựa với ta rồi."

      xong, thấy Cố Thiền vẫn ngồi ở tại chỗ, hề có chút ý định muốn nhúc nhích, nghĩ rằng nàng muốn, nên cất lời khuyên:“Tuy nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá việc gấp phải tùy cơ ứng biến, ra tuổi ngươi vẫn còn quá , cần quá mức câu nệ.”

      Kỳ tuyệt đối tính , ở Đại Ân, nữ tử mười ba tuổi xuất giá cũng hiếm thấy. Cố Thiền xuất thân tốt, thuở điều dưỡng thoả đáng, mười hai tuổi có quỳ thủy, thân hình cũng cao lên, trước ngực cũng hở ra hai viên bánh bao, nghiễm nhiên mượt mà có bộ dáng yểu điệu của .

      Đối mặt với Hàn Thác, Cố Thiền sợ phải nam nữ thân cận, dù sao đời trước chuyện thân cận hơn cũng làm chỉ lần.

      Nàng chỉ là muốn cùng có liên quan.

      (Theo lịch nam khi gặp nữ nên gọi là nương nhưng xưng ta. Tuy nhiên ở đây mình để nam 9 gọi là ta - ngươi. Bởi theo bối phận nam 9 chỉ coi nữ 9 lúc này như trẻ con.)

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Cố Thiền tâm tư đơn giản, dì cùng hai vị biểu huynh là thân nhân, nàng đương nhiên quy tâm cho bọn họ, Ninh hoàng hậu thích , nàng cho dù chán ghét cũng muốn nhiều tiếp xúc. Huống chi, từ sau khi nàng biết chuyện cho đến nay, bọn họ cùng Hàn Thác là nthâm cừu đại hận thể bỏ qua.

      Nếu có thể, Cố Thiền đương nhiên muốn cự tuyệt , nhưng trước mắt có biện pháp khác, bản đồ cùng ngân lượng tất cả ở người Cố Phong, tự nàng được, cho dù nàng gặp may, cho nàng tới Nhâm Khâu, có bản đồ nàng cũng vào được thành.

      Nàng chỉ có hai lựa chọn, là ở chỗ này chờ chết, hai là cùng Hàn Thác đồng hành.

      Nàng còn muốn chết, cho nên chỉ có lựa chọn vế sau.

      “Ta...... Đông cứng, đứng lên đuợc .” Nàng ngập ngừng, thanh như muỗi kêu.

      Nhưng lại nghe ràng, tiếng “Đường đột”, ngồi lui về sau đem nàng bế lên đưa lên lưng ngựa.

      Lò sưởi tay được khảm ngọc lưu ly rơi xuống, lăn ở trong tuyết, Hàn Thác thấy, lắc đầu cười khẽ, nhặt lên đến giao vào trong tay nàng.

      thoăn thoắt nhảy lên ngựa, ngồi ở phía sau Cố Thiền, hai tay cầm cương, giục ngựa chạy .

      phải vì gặp người hoạn nạn mà làm chuyện xấu, hai tay đặt 2 bên cạnh nàng cũng cẩn thận tạo ra khoảng cách, nhưng ngồi ngựa xóc nảy, khó tránh khỏi thỉnh thoảng đụng vào. Mỗi khi hai người đụng nhau, nhiệt người xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền lại tới da thịt bên trong của nàng, bỗng nhiên lại hết lạnh, rất ấm áp, nhưng hơi chút thẫn thờ.

      suốt đoạn đường , ràng có người qua lại, tình cảm ái muội hàm xúc như nước bốc hơi, như tơ trời bao bọc, quanh quẩn ngừng.

      Tiểu nhị mang theo hai chậu nước nóng mới vào trong phòng, ra sau bình phong đổ vào bồn tắm chuẩn bị sẵn, hơi nóng bốc hơi lên nghi ngút.

      Trong góc phòng có đốt lò than, Cố Thiền ghé vào gần đó sưởi ấm, tay chân cứng ngắc sớm được sưởi ấm rất dễ chịu.

      Nàng cảm thấy mỹ mãn, từ ghế dài đứng dậy, dò xét nhìn Hàn Thác 1 cái, mặc dù lên tiếng, nhưng ý thể rằng mình có chuyện muốn .

      Hàn Thác ngồi trước bàn uống trà nóng, đối với động tác của nàng làm như chưa thấy, vững như Thái Sơn, có động tác.

      Cố Thiền lại dò xét , liếc mắt cái, thấy vẫn có phản ứng, lại ngượng ngùng thẳng với nam nhân này, rằng mình muốn tắm rửa, chỉ :“Vương gia, nước tắm chuẩn bị xong, đa tạ Vương gia.”

      Hàn Thác cầm chén trà, với nàng: “ thôi, ngâm lâu chút để xua tan hàn khí.”

      Dứt lời vẫn ngồi, cầm bình trà lên đổ thêm nước trà vào chén, tiếp tục uống trà.

      Tiểu điếm sơn thôn, nước trà thô, uống như rất thích ý, động tác tao nhã, tư thái nhàng, tựa như Thần Quân nhàng trong bức họa.

      Cố Thiền có tâm thưởng thức, thấy hề có chút ý gì gọi là muốn tránh , cắn cắn môi, nâng ngón tay hướng về phía cửa :“Thỉnh Vương gia trở về phòng .”

      “Hửm?” nghiêm mặt ,“Bổn vương chỉ mướn gian phòng.”

      Thấy nàng trợn tròn mắt, thở hổn hển xoắn 2 tay áo, trong lòng buồn cười, vẫn nghiêm trang tiếp tục :“Bình Xuyên trấn ở U châu phủ là địa hạ hạt của châu huyện Lương Hương, ranh giới Cố An cùng Trác Châu ai quản lí, nên có nhiều thổ phỉ. trấn mỗi người đều có thể là bọn cướp đường, nhà nhà có thể đều là hắc điếm. Ta có ý định muốn bắt nạt ngươi, nhưng chỉ sợ ta chân trước rời , sau lưng ngươi liền bị người khác bắt làm áp trại phu nhân.”

      Cố Thiền bị dọa, phiền não bất an dậm chân cái, tức vì sao đem mình mang đến địa phương này, thử thăm dò:“ có việc gì, nơi này là đất phong của Vương gia.”

      Hàn Thác cười cười: “ tính sao? Cường long áp đảo được địa đầu xà. Huống hồ ta mang hộ vệ, thân mình, nếu có người hủy thi diệt tích, dù cho trăm vạn hùng binh tiến đến san bằng trấn này cũng cứu được, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

      khi nàng cảm thấy, đường đường là Vương gia, xuất môn ra ngoài, đừng hộ vệ, thậm chí ngay cả 1 tùy tùng đều có, có chút ép buộc nào, quả nhiên là tâm tư giả dối, khó có thể nắm bắt được.

      Nhưng giận giận, lúc này cho dù Hàn Thác muốn , Cố Thiền cũng dám cho rời .

      Nàng nhìn tấm bình phong rất đỗi bình thường bất quá có 4 phiến gỗ, được bọc lấy bằng vải sa màu xanh biếc, năng lực che đậy hữu hạn, lờ mờ có thể đem hình dạng bồn tắm miêu tả ra, nghĩ đến khi mình trở ra cũng giống nhau.

      Hàn Thác nhìn theo ánh mắt nàng, bỗng săn sóc đứng lên, thập phần quân tử bối rối xoay người: “Như vậy được chưa? Yên tâm , bổn vương nhìn lén .”

      Cố Thiền bất đắc dĩ, do dự thong thả đến mặt sau bình phong, đem từng món quần áo cởi ra, khoát lên bình phong, làm cho bóng dáng của mình có chút bị ngăn trở, nàng cuối cùng cũng yên lòng, thế này mới bước vào trong bồn.

      Nước ấm, thích hợp cho nàng ngâm khi bị đông lạnh cả người lẫn tâm, ngâm trong nước, tay chân đều ấm áp mạnh máu lưu thông, nàng tựa vào thành bồn, thoải mái thở dài hơi.

      Đêm khuya vắng vẻ, tiếng nước liêu nhân, dù cho Hàn Thác tự chủ hơn người, cũng khó ức chế tâm ý bắt đầu suy nghĩ mông lung.

      Ma xui quỷ khiến, mở miệng:“Quần áo của ngươi cũng ướt sao? Lúc này chậu than cháy lớn, ta giúp hong khô.”

      Cố Thiền bị nhiệt khí nóng làm cho buồn ngủ, lời của , nàng mới đầu có nghe ràng, tùy ý trả lời tiếng. Sau đó nghe được tiếng vang, bỗng dưng phản ứng lại, kêu sợ hãi:“ muốn muốn!”

      Nàng ở khuê phòng được nuông chiều, chưa tập qua võ, hiểu nghe đoán chỗ, chỉ cảm thấy tiếng bước chân càng gần làm loạn lòng người.

      “Đừng đụng vào quần áo của ta!” Nàng hoảng loạn quẫn bách, vội vàng đứng dậy, cánh tay túm chặt quần áo bình thượng, sợ chậm bước bị đoạt , đem che đậy mà nàng cố ý làm ra lấy .

      Tảng đá chuyên để dưới bồn tắm, để dễ trượt bồn, Cố Thiền dưới chân sử dụng nhiều lực, bồn liền trượt về phía sau rất xa.

      Nàng đề phòng, người liền nghiêng qua bên, lực đạo mười phần hung mãnh, quần áo ra còn cầm đủ, thậm chí túm lôi xuống dưới, thế ngã lúc này hoàn toàn có điểm dừng, chỉ nghe “Loảng xoảng” tiếng, bóng người nho theo bình phong kia cùng nhau ngã xuống.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Xong rồi bị thấy hết rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :