1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Đoàn là Chương Tĩnh Cầm

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Chương Tĩnh Cầm chăng?

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 83:

      Editor: huyetsacthiensu

      Người này các nàng đều quen, chính là Chương Tĩnh Cầm mất liên lạc từ khi thành Đại Đồng thất thủ.

      Cố Thiền lo lắng vài tháng, lúc này thấy nàng vẫn rất tốt đứng trước mặt, tất nhiên là vui mừng nên lời, lập tức xuống giường, bước nhanh đến trước mặt nàng ấy, kéo người nhìn từ xuống dưới, bằng giọng thể tin được "Chương Tĩnh Cầm, là ngươi sao?"

      "Chẳng lẽ còn có thể là giả sao?" Chương Tĩnh Cầm cười lắc đầu, lại chọc chọc vào bên lúm đồng tiền của Cố Thiền, đây là trong những động tác nàng thích dùng để trêu Cố Thiền nhất.

      "Nhưng mà, sao ngươi lại ở đây?" Cố Thiền hỏi "Còn nữa, vừa rồi sao người kia lại gọi ngươi là Phu nhân, ta nhớ gia đình ngươi đính hôn là họ Tiêu cơ mà?"

      Mà tên thủ lĩnh hôm trước bọn họ chuyện ràng tên là Mạnh Bố Ngạn.

      Chương Tĩnh Cầm cũng trả lời trực tiếp, lôi kéo Cố Thiền đến ngồi xuống bàn trà mới hỏi ngược lại "Đừng về ta vội, đúng là ngươi… Tại sao các ngươi lại ở đây? Ngày đó ta nhìn thấy người giống ngươi nhưng ở xa quá nhìn , hơn nữa còn có các nàng." Nàng nâng cằm hất về phía mấy người Phó Y Lan ra hiệu "Ta suy nghĩ tới lui, nếu chỉ có người giống người còn nghe được, nhưng ở đây lại đúng lúc có bốn người giống người, lại tập trung toàn bộ ở đây, nào có chuyện vô lý như vậy, cho nên hôm nay cố ý tìm cơ hội đến xem chút."

      Cố Thiền kể lại quá trình Mạnh Bố Ngạn dấn người xông vào Mặc Viên dùng vũ lực dẫn bốn người đến đây.

      " như vậy, các ngươi vẫn biết là ai sao?" Chương Tĩnh Cầm hỏi.

      Cố Thiền gật đầu đồng ý "A Cầm, ngươi biết là ai sao? đưa chúng ta đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"

      "Mục đích của là gì ta cũng biết. Có điều, nếu như các ngươi biết là ai, chắc cũng có thể đoán được sơ lược mục đích của ." Chương Tĩnh Cầm " là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Khã Hãn mới của Ngõa Lạt, tên là Bố Hòa Cáp Đạt, Mạnh Bố Ngạn là tên Hán của ."

      Phó Y Lan cảnh giác nhất, nghe nàng như thế, lập tức tiếp lời "Lẽ nào bắt Tĩnh vương phi là vì muốn áp chế ép Vương gia đầu hàng?"

      Chương Tĩnh Cầm thở dài "Ta biết, ta cũng bị bắt đến đây, tình cảnh cũng khác các ngươi là mấy, muốn làm gì cũng cho ta biết."

      Cho dù Chương Tĩnh Cầm các nàng cũng đoán được nàng ấy gặp phải chuyện gì, xung hô của người binh lính kia cũng đủ cho các nàng hiểu, nếu bị Mạnh Bố Ngạn giữ lấy làm nữ nhân của sao lại được gọi là phu nhân được.

      Nhưng mà, người Ngõa lạt làm nhục nữ nhân người Hán rất nhiều nhưng phải ai cũng có tư cách để được gọi là 'Phu nhân'.

      Suy nghĩ trong đầu Phó Y Lan đảo vòng liền hỏi "Làm sao mà ngươi lại trở thành Phu nhân của ?"

      Lời vừa ra khỏi miệng chỉ thấy Chương Tĩnh Cầm cúi đầu cắn chặt môi, lộ vẻ muốn lại.

      Nhưng mà Phó Y Lan cũng buông tha cho nàng ấy, cũng để ý đến động tác ngăn cản của Cố Thiền, tiếp tục hỏi dồn "Ngươi đừng trách ta, ta cũng muốn ép ngươi, nhưng tình cảnh của chúng ta bây giờ ngươi cũng biết rồi, nếu như Mạnh Bố Ngạn muốn dùng Xán Xán để uy hiếp Vương gia chuyện này cũng chỉ liên quan đến tính mạng của bốn người chúng ta mà còn có an nguy của ngàn vạn bách tính của Đại Ân chúng ta. Chúng ta muốn biết ngươi muốn như thế nào?"

      trắng ra chính là hỏi Chương Tĩnh Cầm, chuyện này nếu xảy ra, rốt cuộc là ngươi đứng về phía nào, là Tổ quốc nuôi dưỡng ngươi hay là Mạnh Bố Ngạn vẫn luôn lòng hướng về Ngõa Lạt.

      Đêm đó mục tiêu của Mạnh Bố Ngạn là Tĩnh vương phi, mà sau lưng Tĩnh vương phi chính là Hàn Thác.

      Phó Y Lan giả mạo thân phận, chỉ là để bảo vệ Cố Thiền, cũng là bảo vệ Hàn Thác.

      ràng là đến bây giờ cũng có ai nghi ngờ chuyện này, nhưng có Chương Tĩnh Cầm ở đây, nàng với mọi người đều quen nhau, nếu ra ngoài chằng phải là làm hỏng chuyện sao.

      Mặc dù Chương Tĩnh Cầm biết chuyện này nhưng ý của Phó Y Lan đương nhiên nàng hiểu được, nàng ngẩng đầu lên, gằn từng chữ "Ngươi cần lo lắng, ta cũng muốn ở lại đâu, cũng muốn làm Phu nhân của Vương gia Ngõa Lạt được hưởng vinh hoa phú quý, nếu cũng nhân lúc có ở đây mà nghĩ trăm phương ngàn kế đến xác nhận thân phận của các ngươi."

      "Ngươi muốn rời khỏi đây sao?" Phó Y Lan bám sát buông "Chúng ta cũng muốn rời , nếu mọi người đều có chung mục đích bằng cùng nhau nghĩ cách."

      "Có thể có cách gì chứ?" Chương Tĩnh Cầm chần chừ "Doanh trại này có mấy vạn binh lính, chúng ta chỉ có năm người, ta với Xán Xán đều biết chút võ công nào, chỉ với chút sức của ba người các ngươi làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy được?"

      Làm sao mà Phó Y Lan hiểu chuyện hai quyền khó địch bốn tay, mấy ngày nay nàng lăn qua lộn lại nghĩ các phương pháp thoát thân, chỉ khổ nỗi là bốn người các nàng đều bị giam cầm ở bên trong lều bạt, cho dù có nhiều cách hơn nữa cũng thể thực . Chương Tĩnh Cầm hành động tự do, những binh lính kia cũng có lòng kính nể đối với nàng, nếu nàng đồng ý có thể làm được nhiều chuyện hơn.

      Sở dĩ Phó Y Lan muốn truy hỏi tư tưởng của Chương Tĩnh Cầm chính là vì thế, nếu lòng của nàng hướng về Mạnh Bố Ngạn vậy cần đến cũng được, nhưng nếu nàng ấy cũng muốn tất nhiên là trợ thủ đắc lực nhất.

      " công khai được có thể lén lút." Phó Y Lan ra suy nghĩ của chính mình "Nếu như có thể bỏ thuốc vào trong thức ăn làm bọn họ tạm thời mất năng lực hoạt động vậy chúng ta có thể nhân cơ hội đó rời , chờ bọn họ khôi phục lại như cũ chúng ta cao chạy xa bay." Nàng suy nghĩ chút lại "Bốn người chúng ta đều cưỡi ngựa. Ngươi sao? biết cưỡi cũng sao ta có thể đưa ngươi theo, như vậy chạy trốn được nhanh hơn, ngươi biết vị trí chính xác của chỗ này chứ? Nếu như biết chúng ta có thể nhân lúc trời tối nhìn hoàn cảnh xung quanh để rời ; ta chỉ biết con đường lúc chúng ta bị dẫn đến đây, đó là từ núi xuống, ngươi có biết những đường khác ?"

      "Lúc ta theo đại quân Ngõa Lạt đến quân doanh là vào thảo nguyên, có điều qua nhiều nơi cho nên con đường cụ thể ta cũng nhớ được. Các ngươi phải là bị dẫn từ Đại Đồng đến đây sao, ngươi nhớ được đường chẳng bằng chúng ta theo đường cũ trở về, tìm được Tĩnh vương gia mọi người đều an toàn." Chương Tĩnh Cầm đáp lại từng câu "Ta biết cưỡi ngựa, nhưng mà chủ yếu nhất là ngươi có loại thuốc kia sao?"

      Nếu tất cả cũng chỉ là suông.

      "Ta có." Phó Y Lan buông tay .

      khắc đó, ánh mắt bốn người kia nhìn nàng làm cho nàng nhớ đến ngày đấu võ cùng với Cố Phong, tâm trạng giống với lúc mình bị Cố Phong giở trò lừa bịp mà thua.

      Hình dung như thế nào đây, giống như người đứng đối diện chính là tên vô lại.

      Nhưng mà, tình hình tại cũng giống khi đó, lúc này nàng quá chính trực làm sao có thể chạy trốn.

      Phó Y Lan đè xuống bất an trong lòng, nghiêm mặt "Cho nên phải dựa vào ngươi tìm thuốc, sau khi tìm được thuốc tìm thời cơ thích hợp để bỏ thuốc, bốn người chúng ta thể khỏi đây, tất cả những thứ này phải dựa vào mình ngươi hoàn thành."

      "Có thể nguy hiểm quá hay ?" Cố Thiền nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên nguy hiểm." Phó Y Lan đáp "Nhưng đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra được mà có khả năng thực được."

      Nếu như bản thân nàng có thể khỏi chỗ này vậy do dự mà tự mình làm chuyện này nhưng nàng thể cho nên chỉ có thể để cho Chương Tĩnh Cầm làm.

      Phó Y Lan biết Cố Thiền lo lắng cho an toàn của Chương Tĩnh Cầm, bởi vì các nàng ấy là bạn bè, cho nên nàng căn bản có ý định thương lượng với Cố Thiền, trực tiếp ra, cứ để nàng làm người xấu, dù sao nàng với Chương Tĩnh Cầm cũng tính là bạn bè.

      ***

      Đại Đồng, Mặc Viên.

      Hàn Thác vừa tiến vào Mặc Viên cảm thấy có gì đó đúng, những thị vệ được sắp xếp canh gác ngầm đều biến mất còn tăm hơi.

      Nhưng mà, vẫn dừng bước, bởi vì chưa biết có chuyện gì xảy ra, lại lo lắng cho Cố Thiền cho nên ngược lại còn bước nhanh hơn.

      Phía sau, Lý Vũ Thành cùng với ba tên thị vệ khác cũng đặt tay lên chuôi kiếm, chỉ cần phát có chuyện bất thường xảy ra lập tức rút đao.

      Toàn bộ Mặc Viên đều yên tĩnh, cả đường đến ngay cả bóng người cũng thấy.

      Tiến vào Mặc Nhiễm các, có ánh đèn leo lét hắt ra từ cửa chính.

      Hàn Thác chậm trễ chút nào trực tiếp đẩy cửa ra, bên trong thấy mấy người nhóm Cố Thiền nhưng giường lại có tên nam nhân ngồi.

      Kết quả này cũng nằm ngoài dự liệu của .

      "Mạnh Bố Ngạn, ngươi làm gì ở đây?" trực tiếp hỏi "Nương tử của ta ở đâu?"

      "Tĩnh vương gia xin yên tâm, Vương phi cùng ba hầu đều bình an vô , Bản Vương đối xử với các nàng như khách quý, dám thất lễ chút nào." Mạnh Bố Ngạn nhanh chậm "Còn mục đích, Bản Vương chỉ muốn ngươi đồng ý hợp tác với ta chuyện."

      Hơn ba tháng trước Mạnh Bố Ngạn gặp Hàn Thác.

      Theo như những gì , Khả Hãn mới lên ngôi của Ngõa Lạt – Tư Đạt Cát cũng phải là người mà cha chọn, thế nhưng Tư Đạt Cát làm người quỷ kế đa đoan, dùng thủ đoạn đoạt ngôi vị, sau đó mượn cơ hội khai chiến với Đại Ân để mưu hại đám huynh đệ trong bóng tối.

      Sau khi Mạnh Bố Ngạn mang quân đánh vào Đại Đồng từng tìm đến thị vệ của cha cho nên mới biết được chân tướng việc. Đến lúc quay về doanh trại của Ngõa Lạt mới làm ầm lên với Tư Đạt Cát, dẫn theo binh lính của mình bỏ trốn.

      Sau đó tìm đến Hàn Thác, hy vọng liên hợp với , đánh bại Ngõa Lạt, giết chết Tư Đạt Cát, đoạt lại ngôi vị Khả Hãn đáng lẽ thuộc về mình.

      Hàn Thác có hứng thú với tranh đấu giữa huynh đệ bọn họ, cũng có ý định dính líu vào.

      Lại , ai biết được hai huynh đệ bọn họ có là trở mặt với nhau hay , chẳng may đây là trò bọn họ cố tình đánh lạc hướng, sau đó ở trong bóng tối liên minh với nhau tìm hiểu cơ mật chẳng phải là có chuyện lớn sao.

      Cho nên Hàn Thác trực tiếp từ chối .

      nghĩ rằng lâu như vậy mà Mạnh Bố Ngạn cũng chưa hết hy vọng, thậm chí còn điều tra được Hàn Thác giấu người ở đây.

      Xem ra người này còn khó đuổi hơn so với tưởng tượng của .

      Hàn Thác về phía ghế gập ngồi xuống, ngay cả nhìn thẳng vào cũng muốn, chỉ "Cũng chỉ vì lần trước ta từ chối ngươi mà ngươi bắt cóc thê tử của ta để uy hiếp ta sao? Hừ, Mạnh Bố Ngạn, Hàn Thác ta cũng phải là người dễ bị uy hiếp, ngươi nhất định phải trả giá lớn vì hành động của chính ngươi ngày hôm nay."

      ra trong lòng vô cùng gấp gáp, nhưng mà những lời này thể thể ra mặt, những để có thể cứu Cố Thiền, mà còn làm cho người trước mặt này thể uy hiếp , cho nên thể làm gì khác là giả vờ dửng dưng như , để ý lời đe dọa của .

      Da mặt Mạnh Bố Ngạn rất dày, rất khó bị chọc thủng "Vương gia hiểu lầm rồi, phải là ta uy hiếp ngươi. Lần trước chúng ta gặp mặt quá vội vàng có vật kịp đưa cho Vương gia xem, hôm nay đến đây chính là vì thế."

      vừa vừa thò tay vào trong vạt áo trước ngực, móc ra vật, đưa đến trước mặt Hàn Thác.

      Hàn Thác nhìn rất ràng, đó là mặt Quan dương chi bạch ngọc, giống y như đúc cái đưa cho Cố Thiền từ .

      Bạch ngọc Quan phải là hiếm thấy, nhưng có thể nhận ra là bởi vì hai mắt của Quan này khảm màu đỏ san hô.

      Hàn Thác sinh ra trong hoàng gia, trưởng thành trong hoàng gia, sống gần ba mươi năm, tất nhiên là nhìn thấy vô số kỳ trân dị bảo nhưng mà Quan mắt đỏ chưa thấy được cái thứ hai như vậy.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 84:

      Editor: huyetsacthiensu

      Từ trước đến nay tâm tư của Hàn Thác luôn tỉ mỉ, nhưng mà có câu 'Quan tâm tất loạn', bởi vì trong chuyện quan tâm Cố Thiền cho nên để ý câu đằng trước của Mạnh Bố Ngạn.

      Nhìn thấy Quan mắt đỏ, lập tức nhớ đến bình thường Cố Thiền đều đeo cái này, càng tức giận hơn, khỏi trào phúng lên tiếng "Ngươi cố ý lấy vật bất ly thân của thê tử ta mang đến gặp ta, còn phải là uy hiếp ta sao?"

      "A, Vương phi cũng có đồ vật giống như này sao? Ta cũng chưa từng để ý đến. dối Vương gia, miếng bạch ngọc Quan này là di vật của mẫu thân ta, từ ta đeo nó, chưa từng rời ta nửa bước."

      Lúc này Hàn Thác mới phản ứng lại, lúc trước là tự mình nghĩ sang hướng khác, mặc dù Mạnh Bố Ngạn muốn lấy vật bất ly thân của Cố Thiền để uy hiếp , mặc dù đúng là nàng rơi vào tay cũng lấy sợi dây này, dù sa Cố Thiền cũng hoàn toàn nhớ là mình tặng cho nàng ấy sợi dây này.

      "Vừa rồi là di vật của mẫu thân ngươi, vậy ngươi lấy ra cho ta nhìn làm gì?" hỏi ra thắc mắc trong lòng .

      Mạnh Bố Ngạn "Tất nhiên là bởi vì ta biết Vương gia cũng có miếng ngọc bối giống như đúc với miếng ngọc bội này của ta."

      Hàn Thác nheo mắt lại lời nào.

      Làm sao ta lại biết?

      Miếng ngọc bội kia là lúc rời kinh đến đất phong được Nguyên Hòa đế ban cho, nửa đường tặng cho Cố Thiền, cho dù là người hầu thân cận cũng có mấy người biết đến tồn tại của miếng ngọc bội này.

      Mạnh Bố Ngạn là Vương tử dị quốc cách xa nghìn dặm, trước khi hai nước xảy ra chiến hai người chưa từng gặp mặt, làm sao ta biết được Hàn Thác từng có miếng ngọc bội này chứ?

      "Vương gia muốn biết nguyên nhân sao?" Mạnh Bố Ngạn hỏi

      Hàn Thác hừ tiếng "Ngươi đặc biệt mang nó đến đây tìm ta tất nhiên là dự định cho ta biết, cần ta phải truy hỏi."

      phải là tò mò, mà chẳng qua là muốn tỏ ra là mình quan tâm mà thôi.

      "Cũng đúng, là ta tự cho mình là thông minh rồi." Mạnh Bố Ngạn cười hỏi thăm, sau đó nghiêm mặt "Quan mắt đỏ là vị thần tôn quý của cung đình Tây Lương quốc, chỉ có thành viên của hoàng thất mới có thể tế bái. Mà nơi sản xuất dương chi ngọc cũng ở Tây Lương quốc. Bốn mươi lăm năm trước, QUốc chủ Tây Lương Quốc chọn ra miếng dương chi ngọc trong những miếng ngọc thượng đẳng năm đó, sau đó lệnh cho thợ thủ công dựa theo hình dáng của Quan mắt đỏ làm thành sợi dây, lấy San Hô Đỏ của Nam Hải - Đại Ân làm mắt, tặng cho trai hai của mình. Có điều đáng tiếc là vận mệnh của Tây Lương quốc thịnh, sau khi lập quốc chưa đến trăm năm bị người phương Tây tiêu diệt, Quốc vương hy sinh vì nước, thái tử bị giết, Đại công chúa bị Thái tử Đại Ân bắt , mặc dù Nhị công chúa chạy thoát nhưng lại lưu lạc ở Ngõa Lạt, sau đó ma xui quỷ khiến lại trở thành thị nữ của Khả Hãn."

      Mạnh Bố Ngạn đến đây dừng lại, nhìn vế phía Hàn Thác, thấy có phản ứng gì đặc biệt lại tiếp "Nhị công chúa tuổi tướng mạo xinh đẹp, bao lâu được Khả Hãn nạp làm phi. Phong tục của Ngõa Lạt và Trung Nguyên giống nhau, Khã Hãn phi phân biệt lớn chính phụ, tất cả đều bình đẳng. Nhưng Khả Hãn đông con, trong đó có ít con của thủ lĩnh các bộ lạc, thân phận tôn quý, đối với Nhị công chúa lai lịch nhưng được nạp làm phi này tất nhiên là nhiều lần ức hiếp. Khã Hãn là nam nhân đương nhiên là quan tâm đến những chuyện như thế nàu của nữ nhân, lại càng muốn đặc biệt bảo vệ quan tâm. Nhị công chúa vẫn nhẫn vì đứa con tuổi, đến thời kỳ thai nghén đứa con thứ hai bị ám hại, cuối cùng bị hại chết, trước khi chết giao sợi dây Quan mắt đỏ cho đứa con mới bảy tuổi của mình, lệnh cho nhớ kỹ nguyện vọng của bà ấy, ngày được đoàn tụ với Đại công chúa."

      ra Hàn Thác nghe hiểu, ý của Mạnh Bố Ngạn là là mẫu thân của (Hàn Thác) là Đại công chúa Tây Lương Quốc, cách khác hai người là biểu huynh đệ.

      Lúc Hàn Thác ra đời, mẫu thân chết vì khó sinh, từ cũng chưa có ai đề cập đến thân thế của mẫu thân, cũng nghe đến nhà ngoại.

      Mấy câu của Mạnh Bố Ngạn đúng là khá khớp với tình hình của .

      Hàn Thác từng nhìn thấy chân dung của mẫu thân trong thư phòng của Nguyên Hòa đế, là mỹ nhân khó gặp. Năm đó lúc Nguyên Hòa đế dẫn binh xuất chinh đánh Ha Mi, nhìn thấy công chúa vong quốc của Tây Lương quốc có tướng mạo xinh đẹp mà chiếm đoạt cũng bình thường.

      người đàn ông đến tuổi thành gia lập nghiệp, lại có chút thành tựu, thân phận của mẫu tộc cũng mấy ảnh hưởng đến , tâm tư cũng có thể tỉnh táo.

      Nếu những gì Mạnh Bố Ngạn đều là cũng phải là vì biểu huynh đệ quen biết nhau mà chẳng qua là vì muốn liên thủ với Hàn Thác.

      Nếu phải như vậy những năm trước làm cái gì. Nhị công chúa là nữ nhân, có năng lực gì, tất nhiên thể vượt ngàn dặm tìm tỷ, nhưng Mạnh Bố Ngạn lại là thanh niên trai tráng, là Vương tử, dưới trướng có binh sĩ, có cả bộ lạc của chính mình, muốn tìm được Hàn Thác có rất nhiều cơ hội.

      Nhưng trước đây lại tìm, lần trước lúc bị Hàn Thác từ chối bắt tay cũng đến, ngược lại sau khi bắt Cố Thiền mới kể việc này ra, cách làm áp chế sau đó bám lấy quan hệ thấy người sang bắt quàng làm họ là làm cho người khác chê cười.

      "Cho nên? Ngươi muốn gì?" Hàn Thác biết mà vẫn hỏi, giọng điệu tất nhiên là cũng tốt.

      Mạnh Bố Ngạn để ý lắm, bắt được phu nhân của (Hàn Thác), tất nhiên phải chịu đựng cơn tức giận của (Hàn Thác), hơn nữa chút này có là gì, quan trọng nhất là (Mạnh Bố Ngạn) đạt được mục đích của mình.

      "Lúc trước Vương gia muốn liên thủ với ta có phải là vì sợ ta bán đứng ngươi? Hay là ngươi sợ ta là gian tế do Tư Đạt Cát phái đến?" Mạnh Bố Ngạn ôn hòa nhã nhặn "Ta chỉ muốn Cố Tùng cần lo lắng chuyện này, mẫu thân của Tư Đạt Cát chính là người hại chết mẫu thân của ta, bây giờ lại cướp mất Vương vị của ta, từ lâu ta với đội trời chung, huống chi ta với Vương gia là biểu huynh đệ, tất nhiên ta bán đứng Vương gia."

      ra khi hai người còn bé có hoàn cảnh giống nhau nên tâm tính cũng có vài chỗ giống nhau.

      Hàn Thác đối với những đứa con khác của Nguyên Hòa đế cũng chỉ có tình huynh đệ ngoài mặt.

      Còn Mạnh Bố Ngạn, người Mông Cổ lễ nghi hiếu kính cho nên cùng đám huynh đệ cùng cha khác mẹ ngay cả tình cảm ngoài mặt cũng có, từ trước đến giờ đều là đấu tranh công khai, nhượng bộ chút nào.

      Huynh đệ ruột thịt còn như vậy tất nhiên tình thân giữa biểu huynh đệ càng có kỳ vọng gì.

      Nếu phải tại muốn liên thủ với Hàn Thác cũng có ý định nhận thân với (Hàn Thác).

      đến đây cũng có chút chủ nghĩa vị lợi, sinh ở Hoàng gia, thân là Hoàng tử ai mà như vậy?

      Hàn Thác vẫn tin tưởng Mạnh Bố Ngạn, nhưng (Mạnh Bố Ngạn) tỏ thái độ như vậy, Cố Thiền lại trong tay , dù sao cũng là ném chuột sợ vỡ bình, quá cứng rắn cũng tốt, đơn giản là cứ làm theo lời "Được, ta cũng hy vọng có thể tin tưởng ngươi, có điều, nếu ngươi muốn có được lòng tin của ta, có phải nên thể chút thành ý hay ?"

      Mạnh Bố Ngạn thoải mái "Vương gia muốn ta làm gì? Chỉ cần ngươi ra ta nhất định làm theo."

      "Mời ngươi thả phu nhân của ta ra."

      ***

      Tiếng mõ canh ba dừng lại.

      Chương Tĩnh Cầm vẫn như con ruồi mất đầu lại lại trong doanh trướng, trong lòng nàng thực lo lắng bất an.

      Chợt nghe có tiếng người vén màn lên, nàng tưởng là nha hoàn Thác Á hầu hạ mình, mở miệng liền hỏi "Đều ổn cả chứ?"

      Vừa quay đầu lại đối diện với khuôn mặt của Mạnh Bố Ngạn.

      "Cái gì ổn?" Mạnh Bố Ngạn cả đường phong trần mệt mỏi, vừa cởi áo bào vừa hỏi.

      "A, ta tưởng là Thác Á." Chương Tĩnh Cầm bối rối, biết dối như thế nào chỉ có thể thẳng.

      Ai biết Mạnh Bố Ngạn lại hỏi tiếp "Ngươi lệnh cho Thác Á làm cái gì?"

      chỉ thuận miệng hỏi nhưng Chương Tĩnh Cầm vì chột dạ mà thất thố "Vương gia, ta làm sai chuyện biết Vương gia có thể tha thứ cho ta hay ."

      " ta nghe chút." Mạnh Bố Ngạn thân mật bóp hai gò má của nàng cười "Nếu ngươi đừng là tha thứ, giúp ngươi thu thập hỗn loạn cũng có vẫn đề gì."

      "Lần trước lúc Vương gia trở về ta thấy Vương gia có dẫn theo mấy người phụ nữ, nghĩ rằng Vương gia có niềm vui mới trong lòng khó chịu cho nên nhân lúc Vương gia có ở doanh trại cố ý xông vào lều của các nàng ấy."

      Chương Tĩnh Cầm cụp mắt nức nở, bộ dáng tranh giành tình nhân cùng với nhận sai xin thương xót được nàng thể vô cùng chuẩn mực.

      Nam nhân đều thích nữ nhân ghen vì mình, chỉ cần hành vi đừng vượt quá giới hạn. Chuyện Chương Tĩnh Cầm vào lều trại cũng phải là chuyện gì lớn, Mạnh Bố Ngạn cũng cho rằng nàng làm như thế là ngang ngược, chỉ "Vậy bây giờ ngươi biết rồi chứ?"

      "Ừ, Vương gia tức giận chứ?" Chương Tĩnh Cầm nhìn ra được thái độ của như thế nào liền hỏi tới.

      "Bản Vương tức giận." Mạnh Bố Ngạn đưa tay kéo nàng vào trong ngực "Chúng ta tách ra ba ngày, nếu ngươi hầu hạ Bản Vương tốt Bản Vương mới có thể nguôi giận."

      Chương Tĩnh Cầm giả vờ thuận theo, tay đẩy "Vương gia tắm trước ."

      Mạnh Bố Ngạn nghe lời gọi người đưa nước nóng vào, lại chịu thả nàng ra, lằng nhằng muốn nàng cùng vào tắm với .

      "Ai da, Vương gia." Chương Tĩnh Cầm vặn vẹo nhăn nhó chịu đồng ý "Vương gia bên ngoài khổ cực, ta rót cho Vương gia chén trà."

      Mạnh Bố Ngạn biết tâm tư nàng, cũng buông tay ra, nàng tìm cớ từ chối, cũng lùi bước để tiến hai bước, cho nàng trốn tránh "Cũng được, quả Bản Vương cũng thấy khát, thể chờ thêm được nữa, ngươi mau mang trà đến đây."

      Vừa vừa ra phía sau bình phong.

      Chương Tĩnh Cầm đến bàn trà cầm ấm lên rót ra chén trà nhưng chưa lập tức bưng ra mà đợi đến tận lúc có tiếng nước vang lên, biết được Mạnh Bố Ngạn vào thùng tắm mới lấy từ đai lưng ra gói thuốc bột, đổ vào trong chén trà.

      Trong lòng nàng hoảng sợ, khó có thể trấn định, tay run rẩy làm cho hơn nửa gói thuốc đổ ra bên ngoài, lại dùng tay bốc lại thả vào trong chén.

      Đợi đến lúc cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện toàn thân đổ tầng mồ hôi.

      Mạnh Bố Ngạn vẫn chưa nhận ra Chương Tĩnh Cầm khác thường, thấy nàng đưa chén trà cho cầm lấy uống hớp to, sau đó kéo người vào trong bồn tắm, dằn vặt phen.

      Có lẽ là thuốc kia tác dụng quá mạnh, mới làm đến nửa Mạnh Bố Ngạn chống đỡ được, ngoẹo đầu, tựa vai Chương Tĩnh Cầm ngủ say.

      Chương Tĩnh Cầm liền vội vàng đẩy người ra, đỡ tựa vào thành bồn tắm, lúc này mới trèo ra bên ngoài, đổi sang quần áo khô, sau đó vội vã ra bên ngoài lều.

      Lúc đến trước cửa mới chợt nhớ đến chuyện, lại chạy ngược lại sau bình phong, lấy tấm lệnh bài thủ lĩnh của Mạnh Bố Ngạn trong đống quần áo của , lúc này mới hẳn ra ngoài.

      Thời gian ba ngày quá ngắn nhưng nàng vẫn tìm được loại thuốc mà Phó Y Lan kia. Nhưng mà số lượng nhiều, thể ra tay với toàn bộ người trong doanh trại, cuối cùng nàng quyết định chỉ dùng với mấy tên lính canh giữ lều của Cố Thiền.

      Mấy ngày nay Chương Tĩnh Cầm đều lấy cớ vào lều trại gây phiền phức cho bọn thị vệ, đến đêm lại ra lệnh cho Thác Á mang canh đến cho bọn họ uống.

      Trong canh đương nhiên có lẫn thuốc bột, chỉ là Thác Á biết, bọn thị vệ cũng biết, vừa ca ngợi phu nhân chăm sóc vừa uống hăng say, đợi hai người cuối cùng ngất ngay cả Thác Á cũng thoát được.

      Chương Tĩnh Cầm dựa theo giao hẹn tìm.

      Hồng Hoa Bạch Hoa kéo tất cả thị vệ vào trong, lại cởi quần áo của bọn họ, lấy lệnh bài, năm người cải trang thành thị vệ làm theo lệnh ra ngoài.

      Ở ngoài cửa lều đương nhiên bị tra xét nhưng tay Chương Tĩnh Cầm có lệnh bài của Mạnh Bố Ngạn cho nên thuận lợi ra khỏi đó.

      Năm người bốn ngựa, nhân lúc trời tối về phía Nam, mới được xa nhìn thấy bốn con ngựa đến từ phía đối diện.

      Trăng sáng treo cao khó để nhìn ra.

      "Là Vương gia!"

      Cố Thiền nhận ra trước tiên người dẫn đầu là Hàn Thác, nàng vô cùng hưng phấn, thúc ngựa chạy nhanh lao thẳng về phía .

      Hàn Thác đương nhiên cũng nhận ra nàng, hai con ngựa sát vào nhau, giơ cánh tay ra kéo Cố Thiền về phía ngựa của mình.

    5. Mễ Đồng

      Mễ Đồng Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      640
      Chương 85:
      Editor: Mễ Đồng
      “Là Vương gia.”
      Vừa nhìn Cố Thiền nhận ra người đầu đúng là Hàn Thác, nàng hưng phấn liền giục ngựa chạy nhanh, thẳng qua hướng của .
      Đương nhiên Hàn Thác cũng nhận ra là nàng, cũng đồng thời giục ngựa tiến lên, khi hai con ngựa đến gần, liền đưa cánh tay ra, kéo Cố Thiền đến bên cạnh mình ngay lập tức.
      Cố Thiền nghĩ rằng Hàn Thác muốn cùng nàng cưỡi cùng con ngựa, nhưng lại nghĩ đến việc ngồi đối mặt với Hàn Thác lưng ngựa thế này.
      Nàng còn chưa kịp bộc lộ vẻ mặt, Hàn Thác ôm nàng chặt vào trong lòng.
      Trước mặt nhiều người như vậy, Cố Thiền thực cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nàng cũng thực rất nhớ , hơn nữa quá trình trốn vừa rồi thực quá thuận lợi giống như nằm mơ, lúc này ở trong lòng Hàn Thác, hơi thở xung quanh tất cả đều là hương vị quen thuộc, nàng mới bắt đầu cảm thấy chân .
      Bởi vậy, nàng liền quên cảm giác ngượng ngùng lúc nãy, chẳng những giãy dụa,mà còn giương cánh tay dùng sức ôm lấy .
      Những người còn lại biết Vương gia Vương phi tình cảm vô cùng tốt, tuy đây là lần đầu tiên trông thấy hai người thân thiết chút e dè trước mặt mọi người như vậy, thể là bất ngờ bao nhiêu, nên đều rất bình tĩnh .
      Chỉ có Chương Tĩnh Cầm là ngoại lệ, nhìn vợ chồng hai người ôm nhau cách thân mật, lại nhớ tới chính mình, trong lòng vừa hâm mộ lại khổ sở.
      Hàn Thác thế nào vẫn tín nhiệm Mạnh Bố Ngạn, tuy rằng đối phương rằng đồng ý thả đám người Cố Thiền nhưng cũng trông chờ bao nhiêu.
      Bởi vậy, sau khi Mạnh Bố Ngạn rời Đại Đồng, Hàn Thác liền cho thị vệ thầm theo dõi, tra ra Mạnh Bố Ngạn bí mật cho xây dựng cơ sở tạm thời ở địa phương, cho dù nuốt lời chịu thả Cố Thiền ra, Hàn Thác cũng có cách để cứu nàng ra.
      nghĩ đến việc gặp đám người Cố Thiền ở đây, nhưng mà ở đây dù sao cũng nên ở lâu, nên rất nhanh, Hàn Thác liền xoay người nâng Cố Thiền lên, mang theo mọi người giục ngựa rời .
      Bọn họ trở về Mặc viên, Hàn Thác trực tiếp mang nàng về doanh trại.
      Trải qua việc lần này bị Mạnh Bố Ngạn bắt cóc, đối với Hàn Thác mà , mặc kệ là ở đâu, đều phải là nơi yên tâm để gửi Cố Thiền, xem ra tạm thời chỉ có thể để nàng cột vào lưng quần mang theo mới có thể làm an tâm.
      Ngựa chạy thẳng đến doanh trại mới dừng lại, Hàn Thác ôm Cố Thiền xuống ngựa, sau đó liền thẳng vào doanh trướng mà vẫn chưa buông xuống. trực tiếp đặt Cố Thiền ở giường, sau đó liền áp người lên, thẳng đến chủ đề.
      Nhiều ngày tương tư, lại tiếp ba ngày lo lắng bất an, tất cả sức lực liền dồn vào chỗ.

      Động tác mạnh mẽ như vậy, Cố Thiền thực chịu nổi, liền dịu dàng kêu lên:“Vương gia, đau......” hai tay liền đưa ra ngăn cản.

      Nhưng Hàn Thác nghĩ đến, nàng làm sao có thể khống chế, chỉ có thể thả lỏng bản thân, nghênh đón mưa to gió lớn mà mang đến.

      Đợi mưa gió qua, hai người khắp nơi đều là mồ hôi.

      Hàn Thác cố tình chịu gọi người mang nước đến rửa mặt, vẫn như trước đây để Cố Thiền nằm ở giường vô cùng thân thiết.

      Chạy đường đêm, mới vào cửa bị Hàn Thác ép buộc như vậy, Cố Thiền mệt đến mức thể mở mắt, có tắm rửa hay nàng còn sức để ý, thầm nghĩ muốn ngủ giấc ngon.

      Hàn Thác cũng cho nàng được như ý nguyện.

      đôi bàn tay to ở người Cố Thiền vuốt ve, chà xát chút, sau đó lại cùng cái miệng của nàng triền miên.

      Thấy Cố Thiền nhắm mắt lại như sắp ngủ, đột nhiên dùng lực cắn cái ở đầu lưỡi nàng, tuy đau, nhưng lại dọa nàng nhảy dựng lên, cơn buồn ngủ nhất thời tan .

      Cố Thiền liền ủy khuất mở to hai mắt trừng mắt với Hàn Thác, tiếng động dùng ánh mắt lên án khi dễ nàng.

      thực mến khuôn mặt vẫn còn ửng hồng, đôi mắt mềm mại đáng giận dữ kia của nàng.

      Hàn Thác cười rồi in lên trán nàng cái hôn âu yếm, hỏi:“Mấy ngày nay Mạnh Bố Ngạn có làm khó dễ nhóm người của ngươi ?”

      Cố Thiền lắc đầu :“Trừ việc cho chúng ta ra khỏi doanh trướng, luôn cho người trông coi ở ngoài lao có gì. Mỗi ngày đều ăn uống vô cùng tốt, người mang đồ đến cũng rất khách khí, tất cả bàn ghế đều để lại, chắc là sợ chúng ta tự tự làm mình bị thương hoặc dùng nó để đả thương người khác.”

      Là nữ nhân bình thường, nhất định nhân cơ hội này khóc kể để cáo trạng, nhưng Cố Thiền từ trước đến nay là người ngay thẳng, Mạnh Bố Ngạn bắt các nàng quả làm nàng sợ hãi, nhưng khi ở trong doanh trại chưa từng bạc đãi các nàng, nàng .

      Hàn Thác nghe xong, cũng ngoài ý nghĩ của , dù sao Mạnh Bố Ngạn luôn mồm muốn cùng liên thủ, nếu như đối xử với vợ tốt, chỉ sợ đó là kết thù mà phải kết giao .

      “Vậy tối nay là người thả các nàng ra ?” Hàn Thác lại hỏi.

      Cố Thiền lắc đầu,“Là Chương Tĩnh Cầm.”

      Nàng tường tận kể lại toàn bộ quá trình lần, cuối cùng còn quên cảm thán,“Vương gia, thời điểm đó Y Lan ra chủ ý đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, thực nghĩ tới lại có thể thành công, thực là giống như nằm mơ...... Ai u...... Đau!”

      Nàng nửa đột nhiên kêu lên tiếng sợ hãi, ra là tay của Hàn Thác ở ngực của nàng nắm cái,“Đau là được rồi, đau có thể chứng minh đó là , phải mơ.”

      “Vương gia càng ngày càng thích trêu chọc người ta!” Cố Thiền sẳng giọng, căm giận sau đó liền xoay người đưa lưng về phía .

      Nếu là thân mật, cho dù đối mặt đưa lưng về phía nhau cũng phải là vấn đề.

      Hàn Thác tiến đến, từ phía sau đem Cố Thiền ôm chặt vào trong ngực. Ngực dán vào phía sau nàng. Từ đầu đến chân. Trong chăn, từng đường cong người hai người đều rất thích hợp.

      “Chương Tĩnh Cầm lý nào lại ở doanh trại của ?” Hàn Thác cắn vành tai của Cố Thiền rồi đưa ra nghi vấn,“Ta biết nàng trở về Đại Đồng liền tìm nàng ta, còn tưởng rằng tìm ra, rồi cùng nhau bị bắt ở Mặc viên, thế nhưng lại phải.”

      Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, đêm nay khi gặp nhau, Hàn Thác vẫn chưa hỏi liền cho Chương Tĩnh Cầm trở về. Dù sao nàng là bằng hữu của Cố Thiền. Bất luận Hàn Thác tin hay cũng thả nàng, chỉ mới mười sáu tuổi cũng có điều gì đáng sợ, là nam nhân nên phòng bị , dù nhiều hơn nữa đối với cũng như vậy thôi.

      Nhưng mà, nếu tiểu nương hề lực sát thương trong mắt lại là nữ nhân của Mạnh Bố Ngạn, vậy khác.

      Hơn nữa, hôm nay mới biết, tiểu nương này cũng giống như mặt ngoài luôn tỏ ra nhu nhược vô dụng.

      Hàn Thác phải là lo lắng Mạnh Bố Ngạn đối với đám người của Cố Thiền tương kế tựu kế, mượn cơ hội này để xếp cơ sở ngầm vào doanh trại của . Bởi vì mục tiêu của quá mức ràng, nếu như Hàn Thác biết quan hệ của hai người thôi, nay biết rồi nhất định phòng bị.

      Nhưng mà, nếu là như vậy ngược lại rất đơn giản.

      Nhưng nếu Chương Tĩnh Cầm chưa từng cùng Mạnh Bố Ngạn thông đồng, mà chỉ là cho uống thuốc mê để trốn , đó mới là phiền toái.

      Mọi người đều là nam nhân, đổi lại là Hàn Thác, bị nữ nhân làm vậy, chắc chắn từ bỏ ý đồ.

      Tất nhiên Cố Thiền biết Hàn Thác suy nghĩ điều gì, giọng :“Vương gia đừng hỏi chuyện này , nàng muốn , chắc chắn là nghĩ đến chuyện gì rất thương tâm......”

      cần thêm gì nữa cũng hiểu được, trong lòng mọi người quả đều có chuyện, Đại Đồng bị đánh chiếm, nương cùng tướng lĩnh của kẻ xâm lược, làm sao có thể đến tình cảm, tình cảm đẹp với tình cảm do chiếm đoạt, tâm cam lòng, tình muốn, nếu gì việc gì phải bí quá hoá liều kê đơn để trốn thoát.

      Hai người lặng im lúc, Cố Thiền phát tiểu vương gia ở phía sau dần dần thức tỉnh, mà đại vương gia cũng bắt đầu hôn từ ở cổ nàng lên, đôi tay to lại rất thành , thuần thục xuống.

      Nàng rất mệt mỏi, thực nhận thấy bản thân chống lại được, nên tìm đề tài để chuyển hướng suy nghĩ của Hàn Thác,“Vương gia, Mạnh Bố Ngạn bắt chúng ta , để ngăn cản ngươi làm cái gì? Muốn ngươi đầu hàng Ngoã Lạt sao?”

      nghĩ tới, vấn đề mới vừa ra khỏi miệng, đổi lấy việc bị Hàn Thác mãnh liệt tiến công.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :