1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Độc Sủng Thiên Kiều - Nhược Bàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lót dép,lót ghạt chờ nàng
      Đúng thể loại mình thích
      Mong nàng lắm

    2. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hong chuong tiep theo

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2

      Edit: Nguyenthi


      Nguyên khăn nhiễm lạc hồng rực rỡ theo quy củ đưa vào trong tay Ninh thái hậu. nghe Thái hậu sinh trận bệnh nặng, sau khi lành bệnh hành động có chút tiện. Nhưng bà ở lại cung viện có cấm vệ gác trực, Cố Thiền cũng thể vào thăm.

      Độc của Cố Thiền sớm giải xong, đáng tiếc vì chịu độc tố ảnh hưởng lâu dài nên lục phủ ngũ tạng bị hao tổn ngay cả 'Tức Chết Diêm Vương' Tiêu Hạc Niên cũng thể cứu lại.

      Trong suốt độ tuổi mười tám, là tuổi hoa tươi kiều nở rộ, nàng lại ngày càng héo rũ suy yếu.

      Mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm, tháng 9 ở ngoài kinh đột nhiên đổ xuống trận tuyết lớn.

      Dân gian hay tuyết rơi sớm đươc mùa, mà ở hoàng thành lại lặng lẽ truyền tai nhau tượng này là điềm xấu ra.

      Sở dĩ tiên đế Gia Đức về cõi tiên là bị huynh trưởng soán vị đoạt thê, đầu và thân chia làm 2 nơi, có oan đươc giải, hồn tiêu tan, trận đại tuyết quả là oán khí của mà thành, ngày ấy đợi cho băng tuyết tan rã, cũng là ngày mà tân hoàng hậu Cố Thị được sắc lập quá 3 tháng từ giã cõi đời.

      Nhóm cung nhân phần lớn xuất thân thấp hèn, làm nô làm tì sau cùng là ở bãi tha ma, thân là chim yến tước nhưng lại có chí lớn của thiên nga.

      Người ngồi ghế kim loan kia cũng hề có chút liên quan gì với bọn họ, về phần ngôi vị hoàng đế kia là danh chính ngôn thuận hay , lại càng do bọn họ quan tâm, ngược lại là đề tài cấm kỵ thần quỷ luân hồi này làm bọn hưng trí bừng bừng phấn chấn, truyền lưu khuếch tán.

      Lời đồn đãi tất nhiên là truyền vào trong tai Đế hậu

      Nay tinh thần của Cố Thiền càng thêm tốt, ngày mười hai canh giờ có mười giờ đều chìm trong mê man.

      Tất cả mọi người ở viện Thái y đều khiếp sợ uy hiếp của hoàng đế, ai dám :“Hoàng hậu qua khỏi đại nạn.”

      Mỗi ngày đều dùng nhân sâm trăm năm hiếm có ở núi Trường Bạch để kéo dài chút hơi tàn cho nàng.

      Giờ tý mấy khắc, gió tuyết tạm ngừng, trong màn đêm yên tĩnh lại bị từng trận ồn ào đánh vỡ.

      Đủ loại động tĩnh rơi vào trong tai của Cố Thiền, cố gắng mở mắt ra ngăn lại phiên tranh cãi ầm ĩ này, nhưng lại có sức lực ngăn cản, nàng lại choáng váng chìm vào trong bóng tối mênh mông.

      Yên tĩnh rất lâu, chợt nghe “kẽo kẹt” tiếng, cửa mở ra phát ra tiếng vang .

      Tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng, tới gần.

      “Hạ sốt chưa ?” Giọng nam thuần hậu ôn hòa thấp giọng hỏi.

      Thanh này Cố Thiền nghe quá quen thuộc.

      Đúng rồi, là người cầm đèn khi Hàn Thác từng phái người truyền lời, phụ thân tới Nghi Hưng, quyết định dừng lại, trắng đêm đường, chỉ vì sớm ngày nhìn thấy nàng.

      Cố Thiền và phụ thân mấy năm gặp nhau, tất nhiên là vui sướng dị thường, nỗ lực giãy dụa muốn đứng dậy, quan tâm đến đầu đau như bị búa đánh, toàn thân mệt mỏi, mí mắt lại nặng khó có thể mở ra.

      “Sáng sớm đỡ hơn chút, buổi chiều lại bắt đầu nóng lên, nóng còn hơn cả lửa nữa, đại phu có đến xem qua, chỉ cần ra nhiều mồ hôi, và chiếu cố ăn uống sao.”

      Đáp lời là giọng nữ mềm mại uyển chuyển, lại giống như đá ném vào biển, làm trong lòng Cố Thiền kích khởi như sóng biển dâng trào.

      Là nàng nằm mơ sao? Bằng sao lại nghe được thanh của nương?

      Cái mũi Cố Thiền cay xé, nước mắt tự chủ được chảy xuống.

      “Xán Xán đừng khóc, nương biết con khó chịu, chúng ta ngủ hồi, tỉnh lại tốt rồi.”

      Bàn tay của nữ tử nhàng từng chút từng chút vỗ vào người Cố Thiền, giọng thầm ru nàng vào giấc ngủ.

      bao nhiêu năm nàng chưa từng cảm thụ lại ôn nhu của mẫu thân?

      tốt.

      Trước khi lại mất ý thức, nàng cầu nguyện, nếu đây là mơ, hy vọng vĩnh viễn đừng bao giờ cho tỉnh lại.

      “Ai, mau ngồi lại ở tháp , đứng lên nhìn xem ta mang thứ gì đến cho ngươi.”

      có gương mặt tròn hấp tấp vào Noãn các, cười hì hì cởi áo choàng thêu con bướm màu xanh biếc, đem mứt quả xâu thành que giấu ở phía dưới đến trước mặt Cố Thiền, nhoáng lên cái, lại giấu sau lưng.

      “Nếu đứng lên cũng cho ngươi ăn.”

      tháp có khác mặc váy gấm đinh hương, tuổi so với hai người lớn hơn, khuôn mặt hơi tròn, mặt mày tú lệ, nàng ôn nhu :“Đừng chọc nàng ấy, mới vừa khỏe lại cẩn thận ăn hỏng bụng.”

      mặt tròn với đôi mắt to chuyển nhanh như chớp:“Ai da, Cố nhị phu nhân của chúng ta cũng hiền lành, rất hiểu ý mà đau lòng cho em của chồng.”

      mặt hơi tròn xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, thể cố gắng giả bộ dáng vẻ đoan trang, nhảy người lên đến trước mặt kia, giả bộ đánh:“Chương Tĩnh Cầm, cho ngươi lại ăn lung tung, xem ta có vả miệng của ngươi .”

      Chương Tĩnh Cầm bị nàng truy đuổi chạy khắp phòng, chỉ chốc lát sau liền thở hồng hộc, tránh ở phía sau chiếc bình :“Loan tỷ tỷ, ta dám nữa ...... dám nữa ......”

      Ánh nắng ban ngày của mùa hạ chiếu xuyên qua cửa sổ tiến vào bên trong, đem hết thảy người cùng vật thêm tầng ánh sáng, có vẻ như ấm áp mà lại đủ chân .

      Cố Thiền ôm lấy gối lười biếng dựa vào đầu giường, lẳng lặng xem các nàng vui đùa ầm ĩ, vốn là mặt nghiêng nghiêng, miệng mỉm cười, lại bỗng nhiên rơi lệ.

      5 ngày trước, sau khi mê man nàng tỉnh lại, phát ra mình lại trở về mùa đông năm mười hai tuổi.

      Cố Thiền hoàn toàn thể tin được đây là .

      Sau khi trọng sinh, vậy những chuyện kiếp trước xảy ra nữa , nhớ lại chuyện xưa, có khả năng phát sinh sao?

      Ban đêm, nàng mờ mịt trừng lớn hai mắt muốn vào giấc ngủ, sợ đây là giấc mộng, khi tỉnh lại lại ở trong Phượng Nghi cung.

      Mà mỗi sáng sớm, nàng mở mắt ra, nhìn đỉnh giường khắc hoa văn tinh tế, khẳng định chính mình ở nơi nào, lại cảm thấy 5 năm kia là mộng hay .

      Cố Thiền thử kể cho mẫu thân Ninh thị mọi chuyện, nàng mấy chuyện đại , mới vài câu liền bị quát bảo ngưng lại, mọi người đều đây là nàng phát sốt nóng đến hồ đồ gặp ác mộng, cho nàng nhắc lại.

      Nàng hiểu, nếu tất cả đều là mộng, sinh ly tử biệt trong mộng sao lại có thể sinh động đến khắc sâu vào trong tâm trí như thế?

      Nàng tưởng tượng lại vài chuyện, vừa nhấc mắt thấy mẫu thân đến chiếu cố nàng, suốt đêm chưa từng ngủ ngon nên dung nhan hơi tiều tụy, lời muốn kịp thời dừng ở miệng.

      Nếu dựa theo thời gian “Trong mộng”, thời gian mẫu thân có thể chăm sóc mình quá 3 tháng nữa.

      nay là Nguyên Đồng năm thứ 20, tháng 9 cùng năm, phụ thân Cố Thiền là Cố Cảnh Ngô nhậm chức tới U Châu làm Bố Chính Sứ, vợ và con đều được hộ tống trước.

      U châu phủ nằm phía bắc, ngày đông giá lạnh hơn so với trong kinh, khi tới tháng chạp, liền có nhiều trận tuyết lớn, Cố Thiền vẫn có tâm tính của đứa trẻ, thích nghịch tuyết rất hưng phấn làm người tuyết, nên bị nhiễm phong hàn, mới bệnh nặng trận.

      Nàng nhớ rất ràng, khi mình lành bệnh lâu, mẫu thân cũng bắt đầu sinh bệnh, lúc đầu chỉ là tinh thần tốt, sau lại thêm chứng nôn mửa, đổi qua vài đại phu cũng nhìn ra nguyên nhân, đều là khí hậu hợp, nên làm lụng vất vả. Ninh thị ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng nhiều tháng vẫn còn nhìn ra. Nhưng chung quy cũng phải là đại .

      Ai ngờ đến giữa tháng 2, mẫu thân thế nhưng bệnh dậy nổi, rồi mất.

      Nếu là mộng, ra hại mẫu thân tự dưng lo lắng hãi hùng.

      Nếu là thực......

      “Xán Xán, sao lại khóc? Sao vậy, thoải mái à?”

      Phùng Loan tròn 14 tuổi, rốt cuộc lớn tuổi nên thận trọng chút, chơi đùa xong cũng có thể chú ý tới Cố Thiền ổn. Nàng bỏ Chương Tĩnh Cầm qua bên, tới trước tháp, bàn tay sơn móng tay đặt ở trán Cố Thiền thử chút, gặp độ ấm bình thường mới thở phào cái.

      “Ta sao, chỉ là khi đó bị bệnh, nghĩ rằng có lẽ mình chết, còn được gặp lại các ngươi......” Cố Thiền dừng chút, nức nở ,“Có cơ hội được ở cùng các ngươi, nhất thời quá vui cho nên......”

      Nàng là lời thiệt tình, dù bất luận kiếp trước hay kiếp này, cảnh trong mơ thiệt giả, nhân sinh có thể làm lại lần là cơ hội đáng quý đến bậc nào.

      Trở về làm thiếu nữ vô ưu vô lự, đau xót vì loạn ly cũng từng phát sinh. Nếu có thể, nàng muốn mình có khả năng thay đổi, làm cho tất cả mọi chuyện này vĩnh viễn tái diễn.

      Chương Tĩnh Cầm cũng bước đến trước tháp, nhưng nàng cũng giống săn sóc như Phùng Loan, vươn tay ra cũng là hướng tới phía tay phải Cố Thiền nhéo cái : “ Đừng đa sầu đa cảm như vậy, đến tháng giêng chúng ta còn phải cùng tới các nhà khác dự tiệc, còn có hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu, đến lúc đó càng vui, ta sợ ngươi vui đến choáng váng luôn ấy......”

      Kiếp trước, chứng bệnh của mẫu thân là vào yến hội của năm sau.

      Cố Thiền vẫn tự trách, cho rằng mẫu thân sinh bệnh, vì chiếu cố mình bị bệnh mà vất vả thương thân, nếu lúc trước chẳng phải ham chơi tùy hứng, có lẽ tất cả mọi chuyện đều khác.

      Đáng tiếc, nàng trọng sinh ngay đúng lúc bị bệnh......

      Cố Thiền nhớ tới Tiêu Hạc Niên, nếu mọi chuyện định thể sửa đổi, nếu mẫu thân sinh bệnh, liền thử lần tìm đến - 'Tức Chết Diêm Vương', diệu thủ hồi xuân.

      Chủ ý quyết, liền hề tích tụ vấn đề này trong lòng, chậm rãi quan sát tình phát triển.

      Lại cách 2 ngày, đến ngày 21 tháng chạp, Cố Thiền khỏe hơn nhiều.

      Gần cuối năm, Ninh thị thân là chủ mẫu có rất nhiều chuyện cần bà phải xử lý, nhất thời rảnh chăm sóc nàng. Cố Thiền dò xét ra, liền đến thư phòng của phụ thân tìm sách xem, giết thời gian.

      Trong ngoài thư phòng của Cố Cảnh Ngô đều có người trông coi công văn, bình thường đều do gã sai vặt trông, tuyệt đối cho người khác tự tiện tiến vào. Nhưng trong thư phòng chủ yếu dùng để giữ tàng thư, cũng có quy tắc khắc nghiệt như vậy.

      Cố Thiền ở giá sách tầng cao nhất chọn quyển du ký, xem đến nhập thần, thình lình bàn tay đặt vai nàng.

      Nàng tưởng phụ thân trở về, nên ngừng xoay người, thiếu chút nữa đụng vào giá sách.

      Đợi cho tập trung nhìn lại, trước mắt phải phụ thân, mà là thiếu niên nho , cao hơn mình nửa cái đầu, ngũ quan cùng mình như khuôn mẫu khắc ra, khuôn mặt to hơn, hai má thấy đồng tiền, ít mềm mại của nữ nhi, nhiều ra vài phần khí.

      Đây là Cố Phong, vóc người chưa cao, còn tính trẻ con, vẫn chưa trưởng thành thiếu niên oai hùng như lần gặp cuối ở kiếp trước. Cũng vẫn chưa trở thành quan tam phẩm, Chỉ huy sứ giỏi giang, Cố Thiền nghĩ, bất luận tương lai của có bao nhiêu thành tựu cũng tốt đẹp bằng ở trước mắt.

      Cho dù kích động khi trọng sinh dần dần giảm , nàng vẫn là nhịn được đỏ hốc mắt, ném sách trong tay , ôm bả vai Cố Phong, vô cùng thân thiết kêu lên:“Đồng Lâm, Đồng Lâm, ngươi về rồi.”

      Ai ngờ gõ cái trán của nàng, hừ :“Đồng Lâm là ngươi kêu sao? Càng lớn càng có quy củ . Xán Xán ngoan, gọi ca ca nào.”

      Cố Phong sinh sau nàng thời gian nửa chén trà , mà lúc nào cũng luôn tự xưng là huynh trưởng của nàng ở khắp nơi.

      Cố Thiền bĩu môi trừng , nhất thời xoa trán, cũng học ngữ khí của :“Xán Xán là ngươi kêu sao? Càng lớn càng có quy củ. Đồng Lâm ngoan, kêu tỷ tỷ.”

      xong khỏi bật cười, nàng gần như quên mất, dù ai lớn ai , khi bọn họ mười ba tuổi còn tranh chấp nữa. Bởi vì mẫu thân mất, Cố Thiền bị dì đón vào trong cung, mà Đồng Lâm bị đuổi về Vĩnh Chiêu hầu phủ ở kinh thành, đươc tổ phụ tự mình giáo dưỡng.

      Chia lìa lâu ngày, tuy cảm tình thay đổi, nhưng rốt cuộc sinh ra ngăn cách, còn thân mật giống như khi còn bé.

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng hớt :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 3: Mật thất u ám

      Thời gian như nước chảy, đảo mắt là tháng giêng.

      Mỗi khi đến năm mới, các gia đình sang quý ở U châu phủ thi đua tổ chức yến hội, Cố Cảnh Ngô đương nhiên thể thiếu phần, Ninh thị cũng muốn giao thiệp cùng nhóm phu nhân quan gia, là vì trước khi Cố Thiền bị bệnh, ngày ra ngoài chơi đùa.

      Khó được tháng giêng này có đươc mấy ngày rảnh rỗi, Cố Thiền thực lười nhác, nhưng nghĩ về chuyện của mẫu thân, lại ngủ được, sớm thức dậy, thỉnh an Ninh thị.

      ra ngoài phòng, chỉ thấy sắc trời ảm đạm, gió lạnh mang theo bông tuyết vụn bay vào mặt, Cố Thiền sợ lạnh, nhanh tay sóc lại áo choàng người, mà Bích Lạc trở về phòng lấy lò sưởi tay đưa ra cho nàng cầm trong tay, lại lần nữa chỉnh lại quần áo choàng kín, chủ tớ hai người mới tới chỗ Ninh thị.

      Cố gia ở U châu là sản nghiệp mà Cố Cảnh Ngô đặt mua sau khi nhậm chức, ở đường Phước Long, cách nha môn khoảng 3 con phố. Trong nhà có vườn hoa đào đỏ như máu, mặc dù kém hơn khí khái ở Vĩnh Chiêu hầu phủ, nhưng cũng tương đương khả quan.

      Bước vào đại môn, là tòa nhà có 9 phòng, dùng cho nam phó phục dịch, phòng bếp, phòng giặt giũ cũng đều thiết kế như thế.

      Xuyên qua Nghi môn thứ hai là bước vào Tư đường, vẫn giữ làm ngoại viện như trước, cho Cố Cảnh Ngô dùng làm thư phòng cùng tiếp khách.

      Thứ 3 là Ngô Đồng viện của vợ chồng Cố Cảnh Ngô, vì trong viện có gốc cây ngô đồng trăm năm mà đặt tên như thế. Nhà giữa có 5 gian, dùng cho vợ chồng Cố thị làm việc, đông sương phòng là nội thư phòng của Cố Cảnh Ngô, tây sương phòng Ninh thị dùng cho tiếp khách.

      2 viện phía đông bị khóa, phân biệt cấp cho Cố Tùng, Cố Phong ở lại. Hai người nay đều học ở lại trường thời gian dài, để yên tĩnh đoc sách ở thư viện Hàn Sơn, bình thường cũng đều ở tại trong thư viện, mười ngày mới ngày nghỉ, rất ít ở nhà.

      Tiếp theo thứ 4 còn lại là chỗ ở Cố Thiền, tên là Tình Lam Tiểu Trúc, đồng dạng cùng Ngô Đồng viện. Cố Thiền tuy là nữ tử, cần lập công danh, nhưng thế gia quý nữ có tài học cũng là chuyện cầu cao thua cho nam tử, Cố Cảnh Ngô vì nàng mà mời lão sư dạy lễ nghi, nhạc, thư, họa, bởi vậy đồ vậy trong thư phòng cùng cầm phòng đều lấy nghi lễ trong cung mà sử dụng.

      Hoa viên Đông Lâm của Tình lam tiểu trúc, trong vườn loại có cây mai vàng, cũng có hồ nước, trong hồ có nhiều loại hoa sen, đông ngắm hoa mai hạ thưởng thức hoa sen, lại thêm đình đài lầu các xây theo kiểu Giang Nam, tinh xảo, liền biến thành nội trạch lớn nhất.

      Cuối cùng là dãy nhà sau có cái khóa viện, khóa viện gọi là Tố Tâm Trai, cho lão sư trong cung Vân Uý phu nhân cuả Cố Thiền ở lại, 3 gian dãy nhà sau phân chia cho nha hoàn thô sử sử dụng.

      Cố Thiền qua núi giả, ngoài hành lang nghênh diện, gặp mặt Trịnh thị mang theo 1 hộp thức ăn.

      Trịnh thị thấy nàng, cười tủm tỉm tiếp đón:“Thiền tiểu thư, vội tới thỉnh an phu nhân sao?”

      Cố Thiền quy củ vén áo thi lễ, bộ dạng phục tùng cúi mắt đích đáp tiếng dạ, gặp mặt Trịnh thị hơi kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ ra, giờ Trịnh thị chỉ là quản của phòng bếp ở Ngô đồng viện, còn phải kế mẫu cuả mình đâu, nàng kính cẩn như vậy chẳng phải là chọc người chê cười.

      từ đầu, khi Cố gia mới tới U châu, hộ viện chỉ có 1 vài người thân cận để chiếu cố mọi người toàn là nha đầu là từ hầu phủ kinh thành mang đến, còn lại đều là người mới. Quản Cố gia làm việc cẩn thận, có gì sai lầm, duy nhất chỉ là Cố Thiền cùng Ninh thị, mẹ con ăn quen đồ ăn của đầu bếp mới, đến 1 tháng thay đổi năm đầu bếp, nhưng cũng thể vừa lòng.

      phải đầu bếp tốt, chính là người địa phương làm thức ăn Giang Nam, mùi vị ít nhiều kém chút, người bình thường căn bản ăn ra, lại gặp 2 mẹ con kén ăn. Cũng đều phải là các nàng có ý định khó xử, chỉ vì mẹ con 2 người là nữ nhi của quốc công phủ, người là đích trưởng tôn nữ của hầu phủ, đều là thuở thiên kiều bách sủng lớn lên, nên chuyện ăn, mặc ở, lại chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, cho dù là người khoan dung, nhưng việc ăn uống cũng thể chấp nhận được.

      Cố Cảnh Ngô đành phải nhờ mọi người trong nha môn đề cử đầu bếp có thể nấu món ăn Giang Nam, đến mấy ngày tìm kiếm, kiểm tra tay nghề, Trịnh Hoài Ân liền dẫn muội muội ruột là Trịnh thị đến.

      Trịnh thị từng gả đến gia tộc lớn ở Ninh Ba, gia đạo nhà chồng sau đó sa sút, trượng phu lại chết sớm, cuộc sống chỗ nào được như ý, vì thế mang theo nữ nhi sống nương nhờ huynh trưởng. Thê tử của Trịnh Hoài Ân là Ngô thị tính tình tính toán chi li, trượng phu giữ chức quan cửu phẩm, bổng lộc vốn là ít ỏi, trong nhà nhiều thêm hai người nên chi ra muốn gấp đôi, làm bà đau lòng thôi. Huống hồ nữ nhi Trịnh thị dần dần lớn lên, ngày sau xuất giá cũng phải chuẩn bị đồ cưới, làm như thế nào cho chu toàn. Ngô thị muốn ra số tiền này, vì thế hay làm khó dễ mẹ con Trịnh thị, đều ngóng trông hai người tự mình biết điều mà rời .

      Trịnh Hoài Ân hơi có chút sợ vợ, nhưng lại đành lòng cho muôị muội chịu khổ phiêu bạt, vì thế nghĩ đến chuyện giới thiệu cho bà làm đầu bếp trong nhà người ta, vô luận như thế nào luôn bằng năng lực của mình để kiếm tiền, tránh bị Ngô thị khắt khe làm khó, lại tích góp vốn riêng, tương lai có đồ cưới cho nữ nhi.

      Mẹ con Cố Thiền đối với tay nghề Trịnh thị thập phần vừa lòng, Ninh thị thường ở Ngô đồng, trong viện có phòng bếp liền giao cho Trịnh thị quản lý.

      Về phần sau khi Ninh thị qua đời, Trịnh thị làm như thế nào để trở thành kế thất của Cố Cảnh Ngô, chi tiết trong đó Cố Thiền cũng ràng, chỉ biết ông điều nơi khác khi hồi kinh dẫn theo mẹ con Trịnh thị cùng về, tổ chức việc vui ở kinh thành.

      Cho nên Cố Thiền cũng cảm thấy lạ, nàng đầu tiên là bị bệnh, sau này tuy tốt hơn, Ninh thị sợ nàng lại bị cảm lạnh, cho phép nàng dễ dàng ra khỏi phòng, đến lễ mừng năm mới, Trịnh thị được mấy ngày nghỉ về nhà đoàn tụ cùng nữ nhi. Hôm nay là lần đầu tiên Cố Thiền sau khi sống lại nhìn thấy Trịnh thị, bên bất giác làm ra thói quen cùng thái độ.

      Sai lầm xảy ra, hối hận cũng vô dụng, nàng đành phải vội vàng, :“Trịnh ma ma, bà làm cái gì mới cho nương ta ăn vậy?” Vừa vừa quên nhanh chóng nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn kia, cũng may tuổi nàng còn , cứ việc giả bộ ngây thơ, làm ra dạng tham ăn cũng tính dọa người.

      Trịnh thị :“Phu nhân sáng sớm người hơi mệt, ăn biết ngon, liền làm mấy món khai vị ăn cùng cháo.”

      Cố Thiền nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp tiếng, ảm đạm u buồn cộng với lo lắng càng đen hơn cả thời tiết hôm nay.

      vào phòng trong, Cố Tùng cùng Cố Phong ở đây, đều ngay ngắn ngồi tháp ở gian ngoài cùng Ninh thị chuyện.

      Cố Thiền quan tâm bổ nhào vào trong lòng Ninh thị, mang theo thanh khóc nỉ non làm nũng :“Nương, người làm sao vậy, thoải mái chỗ nào, để Xán Xán mời đại phu cho người.”

      Ninh thị buồn cười :“Nào có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua chỉ đau đầu muốn ngủ, sợ là mấy ngày nay nhiều nhà nên mệt, nghỉ ngơi chút tốt rồi.”

      Cố Thiền ngẩng đầu nhìn kỹ, gặp Ninh thị, sắc mặt hồng nhuận cũng có chỗ nào ổn, cuối cùng hơi chút yên tâm ít, còn muốn thêm gì, suy nghĩ chút lại nhịn xuống .

      Đợi nha hoàn dọn xong cơm ở gian ngoài, 3 huynh muội bồi mẫu thân cùng nhau ăn sáng, Cố Tùng có hẹn thi đấu cùng bằng hữu liền rời trước, Cố Phong cùng Cố Thiền lại cùng Ninh thị hồi.

      Ra cửa, Cố Thiền đều nhíu mày có tâm , xuống bậc thang Cố Phong đột nhiên trượt chân, chật vật nằm trong tuyết.

      “Ai, ngươi sao thế này, đường cũng biết sao?” Cố Thiền tới dìu , mày càng nhăn hơn.

      Cố Phong bị té cũng nửa nửa giả, là trượt chân, giả là do tập võ, nên khi bị trợt căn bản đau, bất quá vì nàng tâm tình tốt, ngại bị chê cười, mà làm ra hạ sách này cố ý xấu mặt để nàng vui vẻ.

      Ai ngờ Cố Thiền hoàn toàn cảm kích.

      Cố Phong đứng lên, phủi tuyết dính quần áo, thẳng:“Ta sao, nhưng ngươi đó, ở đâu ra cái vẻ mặt như đưa đám vậy.”

      Cố Thiền nhìn , muốn lại thôi, quay đầu nhìn trong phòng Ninh thị, liền kéo ống tay áo Cố Phong dẫn đến Tình Lam Tiểu Trúc, đợi nha hoàn trong phòng lui ra hết, đem chuyện Ninh thị sinh bệnh thành ác mộng đêm qua kể cho nghe.

      “Vì cái này?” Cố Phong cảm thấy thể tin nỗi,“Chỉ giấc mộng mà thôi.”

      “Nhưng sáng sớm nay nương liền bị bệnh, giống trong mộng như đúc.” Cố Thiền ,“Trong mộng, người có thể cứu nương là đại phu kia, chúng ta cầu phụ thân phái người đem tìm về trước được .”

      Cố Phong lắc đầu :“Cha tin quỷ thần, chỉ bằng giấc mộng, ông để ý đến ngươi.”

      Khuôn mặt nhắn của Cố Thiền nhất thời suy sụp, nàng biết như thế mà.

      Nàng bất đắc dĩ thở dài:“Vậy ngươi còn có thể làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn được yên tâm chút thôi.”

      Chỉ dựa vào 1 mình nàng, nghĩ ra nếu cho phụ thân nàng có năng lực, biện pháp mời Tiêu Hạc Niên. Cố Phong bình thường hay hành tẩu nhiều ở bên ngoài, nhận thức nhiều người, mới muốn cùng thương lượng thử xem, dù sao người kế ngắn hai người kế dài.

      Cố Phong :“Biện pháp ta có. bằng chúng ta đánh cuộc, ta có thể giải quyết việc này cho ngươi, từ nay về sau ngươi ngoan ngoãn gọi ta là Tam ca.”

      Cố Thiền ngẩn ra, nghĩ tới lúc này còn nhớ chuyện này.

      Cố Phong thúc giục nàng:“Ai ai, lời nào ta nhé, ta bận lắm, thể cùng tiểu nương như ngươi chuyện phiếm.”

      xong lại len lén liếc mắt dò xét phản ứng của nàng, thấy nàng còn thất thần, trong đầu ngừng thầm: Từ cảm thấy nàng ngốc, có việc gì cùng ông đây tranh lớn cái gì. Tranh thắng thế nào, làm tỷ tỷ có cái gì tốt, mọi chuyện đều phải khiêm nhượng, hầu hạ đệ đệ. Làm muội muội lại khác, phía có hai ca ca minh thần võ đem nàng cưng chiều ở trong lòng bàn tay, vậy còn muốn cái gì chứ. Cái gọi là có phúc biết hưởng, trong đầu biết tính toán, chính là nương ngốc trước mắt này .

      Cố Thiền biết muốn cái gì, do dự :“ Trước tiên ngươi thử xem là biện pháp gì.”

      Cố Phong đằng hắng tiếng, :“ Tới hội hoa đăng tết nguyên tiêu, bình thường cửa thành đóng, khi xuất môn ngắm đèn tìm cớ là nha hoàn gã sai vặt lỗ mãng rồi đuổi về, thuê chiếc xe ngựa, suốt đêm chạy ra khỏi thành, nếu như sắp xếp tốt, chờ mọi người phát chúng ta được hơn trăm dặm .”

      Cố Thiền kinh ngạc :“Chúng ta? Ta cũng ?”

      “Đương nhiên.”

      Cố Phong lòng muốn biểu năng lực của mình, đương nhiên thể thiếu Cố Thiền làm người xem, huống hồ cũng cảm thấy mang theo nàng hay chỉ có 1 mình đâu khác nhau nhiều, huống hồ là nàng cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa, chậm chút. Nàng trong mộng, đại phu ở tại Nhâm Khâu, U châu cách Nhâm Khâu ba trăm dặm, nếu ra roi thúc ngựa, ngày là đủ, còn ngồi xe ngựa mất hai ngày, nhiều nhất quá ba ngày, vừa và về chỉ 5 ngày là đủ, quả thực còn gì thoải mái dễ dàng hơn.

      “Chỉ có 2 chúng ta thôi sao?” Cố Thiền lại hỏi.

      Nàng rất kinh ngạc, có ý gì khác, nhưng nghe vào trong tai Cố Phong liền biến thành có tín nhiệm đối với . Thiếu niên 12 tuổi, là thời điểm hiếu thắng nhất, đương nhiên cho phép người khác hoài nghi năng lực của mình.

      “Như thế nào? Cảm thấy ta bảo hộ được ngươi?” hỏi, đợi nàng trả lời, lại ,“Chờ lúc này sang năm, có thể ta được vào đội thị vệ ở U châu, đó là được ra chiến trường giết giặc Thát, chút chuyện nhặt này có là gì chứ.”

      xong còn hùng hồn đứng lên làm tư thế trung bình tấn, biểu mình có võ công cao cường.

      Cố Thiền càng giật mình :“Ngươi tính tháng sáu tham gia lưạ chọn hộ vệ sao?”

      Chuyện này và việc nàng biết đến giống nhau.

      phải là mùa hè sang năm tham tuyển ở kinh thành mới đúng, sau đó trực tiếp vào Kim Ngô vệ, trở thành thân quân của hoàng đế. U châu vệ tuy thanh danh cực thịnh, nhưng, đây chính là cấp dưới của Hàn Thác.
      Last edited by a moderator: 25/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :